1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hạnh phúc- Không bắn, không trúng bia! - Mộc Thanh Vũ (74c+PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 04: Sau lưng có chuyện cũ
      Có lẽ do đặc thù nghề nghiệp, sắc của có vẻ giống người khác, rất có ý vị lại trầm thấp từ tính, cứng rắn mà có lực.


      Bọn họ nhìn nhau, giống như ánh lửa va chạm đất đèn. Nhưng, là người rất có chừng mực. Chỉ tượng trưng nắm lại bàn tay bé của , sau đó liền buông lỏng ra. Người bên ngoài nhìn vào, cũng chỉ thấy bọn họ tiếp xúc cách lễ phép. Động tác nhanh chóng khiến Mục Khả luôn nhanh mồm nhanh miệng cũng có cơ hội mở miệng, nhưng, tính tình phản nghịch sâu trong lòng bị nụ cười ý vị sâu xa thần bí của kích thích phát ra, có ý muốn so tài cùng .


      Mục Khả quên đen mặt lại khiển trách , câu: “ có thể đổi tên thành Mục Hữu Lý được đấy. Tôi là huấn luyện viên!” Để cho đứng ba giờ ở giữ sân huấn luyện. Đứng tư thế quân đội, thù cũ vốn quên mất, nhưng giờ lại nhớ đến. Cho nên , đắc tội ai chứ đừng nên đắc tội phụ nữ.


      biết là bị các sĩ quan hiên ngang mạnh mẽ làm kinh sợ, hay là do hành động của Hạ Hoằng Huân quá mức kín đáo, ai phát ra bất thường giữa hai người họ. Mà chỉ đạo viên lúc trước kéo quần áo Mục Khả – Tô Điềm cả buổi chiều vẫn chìm trong trạng thái choáng váng, liến thoắng ngừng biểu đạt ngưỡng mộ với Hạ Hoằng Huân, thầm cầu nguyện lớp được huấn luyện, thậm chí còn bất mãn khi Mục Khả coi như thấy Hạ Hoằng Huân: “Cậu cảm thấy đồng chí Trung tá có hấp dẫn rất lớn với con sao?”


      Nhướng mày, Mục Khả buồn bực. Nghĩ thầm: Hấp dẫn? sớm lĩnh giáo lực chiến đấu cường hãn của ta thôi.


      Qua giờ nghỉ trưa, công việc chủ yếu là tìm hiểu thêm về tình hình trong đơn vị bộ đội, thuận tiện làm quen với hoàn cảnh trụ sở huấn luyện và dọn dẹp phòng ốc. Những nội dung này đều là môn huấn luyện bắt buộc phải học, lúc Mục Khả còn là tân sinh cũng trải qua.


      theo đội ngũ vào căn nhà, tới cửa gian phòng lớn ở tầng ba, dù là huấn luyện viên trẻ tuổi hay là thầy trò đều cảm thấy khí trang nghiêm. Trật tự tiến vào, có sĩ quan của trụ sở huấn luyện chờ ở bên trong. Nhìn thấy Hạ Hoằng Huân, sĩ quan dáng người khôi ngô ràng hơi sửng sốt.


      ngoài ý muốn của là có nguyên nhân, bởi vì theo chỉ thị lúc trước nhận được, Hạ Hoằng Huân nên tự mình tới đây. Dù sao chuyện cỏn con này binh lính dưới tay hoàn toàn có thể tự hoàn thành. Cho nên đối với thay đổi tạm thời, lại bị tước mất tư cách tham gia tỷ võ do hành động nhầm lẫn trong lúc đối kháng Viên Soái rất bất mãn, lúc đó đánh bạo kháng nghị: “Doanh trưởng, sao giành chén cơm của tôi?”


      “Cậu có ý kiến à? Giữ lại.” Tiếp theo là lời kịch quen thuộc: “Tôi là Doanh trưởng. Còn dám lải nhải, tôi cho cậu nuôi heo.” lại muốn nông trường, vì vậy ngoan ngoãn ngậm miệng.


      Binh sĩ đương nhiên biết đoạn nhạc đệm nho này, nhưng thấy Doanh trưởng, lập tức thẳng tắp sống lưng, đứng nghiêm, chào cái: “Doanh trưởng Hạ.”


      Hạ Hoằng Huân giơ tay lên chào theo kiểu nhà binh, ánh mắt của rất uy nghiêm, hết sức có lực khiến người kinh sợ, lưu loát : “Bắt đầu.”


      Chiến sĩ vang dội mà đáp “” , sau đó quay người về phía các học viên: “Xin chào mọi người. . . . . .”


      Nghe chiến sĩ sục sôi giảng đạo lý, nhìn huy chương rực rỡ tường cùng quân kỳ căng ra đỏ như lửa, thầy trò đại học C giống như trở lại thời kì chiến hỏa tràn ngập khói thuốc súng, từ thân đến tâm dường như đều trải qua thử thách của chiến tranh. Mà từ ánh mắt của bọn họ có thể nhìn ra được, sùng bái của đám học sinh sống trong thời bình này đối với quân nhân nhanh chóng tăng lên.


      Sau khi làm quen với tình huống ở trụ sở huấn luyện, tất cả sinh viên các lớp được huấn luyện viên cùng chỉ đạo viên mang về nơi đóng quân, thăm các chiến sĩ doanh trại. qua hành lang cực kỳ sạch , tùy ý đẩy cánh cửa trong đó , bên trong chỉnh tề làm giáo viên cùng học sinh khiếp sợ.


      Giường sắp xếp từ cao đến thấp, ga giường trắng noãn bằng phẳng giống như được là qua, chăn được gấp thành khối đậu phụ, bốn cạnh đều chằn chặn, có góc cạnh.


      Lần đầu tiên trong đời gần quân nhân như vậy, Tô Điềm khỏi cảm thán: “Thế này người sao ngủ được chứ!”


      Mục Khả giọng giễu cợt : “Ngủ đứng.” Ánh mắt nhìn thấy Hạ Hoằng Huân đứng ở cửa, giống như lơ đãng xoay mặt.


      Viên Soái thấy các học viên dường như tập trung lắm, sắc mặt nghiêm nghị, : “Sắp xếp phòng ở là khóa trình cơ bản nhất trong lúc huấn luyện quân , hàng ngày huấn luyện viên đều tiến hành kiểm tra, đạt tiêu chuẩn, đứng tư thế quân đội!” Quay đầu lại hỏi: “Có ai muốn thử ?”


      Tô Điềm to lớn mở miệng: “Huấn luyện viên.”


      Viên Soái nhìn về phía : “Mời .”


      Tô Điềm lại quay đầu với Hạ Hoằng Huân: “Huấn luyện viên, có thể biểu diễn cho chúng tôi xem chút được ?”


      Viên Soái có chút lúng túng, bọn học sinh lại hưng phấn, giáo ra lời bọn họ dám , vì vậy, đều xoành xoạch nhìn sang.


      Thái độ Hạ Hoằng Huân vẫn rất nghiêm túc, hơi nhíu mày, bước nhanh tới bên giường, lấy ánh mắt ý bảo Viên Soái tung chăn ra.


      Doanh trưởng chính là Doanh trưởng, động tác của gọn gàng, đâu vào đấy, cái chăn lộn xộn rất nhanh biến thành miếng đậu phụ, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt. Mục Khả nhịn được nhớ tới lời kịch Binh lính đột kích: Bốn phía phẳng phiu, cạnh bát giác, con ruồi bay lên đưa tay vỗ, con muỗi bay qua đưa tay đập!


      Mắt Tô Điềm sáng lên, dẫn đầu vỗ tay, trong miệng vẫn quên khích lệ: “Huấn luyện viên, lợi hại.”


      Hạ Hoằng Huân đứng thẳng người, : “Nhớ, trong lúc huấn luyện quân , chuyện cùng huấn luyện viên trước tiên phải ‘báo cáo’.” xong liếc Viên Soái cái, lui ra bên cạnh.


      Viên Soái gọi bốn chiến sĩ ngoài cửa vào, phân tổ cho học viên: “Bây giờ bắt đầu phân tổ luyện tập, giờ sau tiến hành kiểm tra.”


      Chuyện gấp chăn như vậy đối với người bình thường mà hoàn toàn phải chuyện quan trọng, nhưng đối với quân nhân mà , cũng là bài học cực quan trọng, tay nghề của mỗi chiến sĩ cũng cực kỳ thành thạo, thành hình “Miếng đậu phụ” cho dù lớn , hình dáng, toàn bộ đều thống nhất tiêu chuẩn, có nửa điểm khác biệt.


      Bọn học sinh lúc bắt đầu hăng hái dâng cao, sau khi gấp gấp lại mười mấy lần vẫn thành hình có dấu hiệu ngần ngại. giờ học tập bất ngờ đương nhiên thể làm chơi ăn , khi Hạ Hoằng Huân tới kiểm tra, nhìn đống chăn phình ra, sắc mặt có chút nặng nề.


      Cau đôi mày rậm, trầm giọng : “Sau tháng mọi người chính là lính. Tôi đối với tân binh chỉ có chữ: luyện!” Dừng chút, quét qua cái chăn chướng mắt, tiếp tục: “Cho mọi người đêm, sáng sớm ngày mai tôi lại kiểm tra, nếu như còn giống bây giờ, tất cả đứng tư thế quân đội.”


      cầu này cũng quá cao. . . . . .” Có giọng lướt qua .


      Hạ Hoằng Huân hỏi: “Là ai vừa ?”


      Lớp trưởng lớp Mục Khả – Khang Bác trả lời: “Huấn luyện viên, buổi tối đủ!” Thấy Hạ Hoằng Huân nhìn cậu lời nào, cậu biết sai chỗ nào, cho đến khi Mục Khả khẽ với cậu hai chữ “Báo cáo” cậu mới phản ứng lại, lên giọng : “Báo cáo huấn luyện viên, buổi tối đủ!”


      Hạ Hoằng Huân cúi đầu nhìn qua đồng hồ cổ tay, 5 giờ 3 phút, hỏi: “Bây giờ cách kiểm tra ngày mai còn 13 giờ 57 phút, tính gấp lần hết 5 phút, coi như mọi người có thể tiến hành 167 lần.” Nhìn chằm chằm Khang Bác cao gầy, từng chữ từng câu: “ khó khăn hệ số là 0, động tác lặp lại 167 lần vẫn có tiến bộ, như vậy là có vấn đề gì?”


      Bị tốc độ tính toán của làm kinh sợ, Khang Bác nhất thời kịp phản ứng.


      Thấy học sinh mình bị “Đả kích”, Mục Khả rốt cuộc lên tiếng: “Báo cáo huấn luyện viên.” Nhận được ánh mắt Hạ Hoằng Huân đưa tới, hỏi: “Chẳng lẽ chúng tôi được ngủ sao?”


      “Tôi có để cho mọi người ngủ sao?” Hạ Hoằng Huân hỏi ngược lại, lại : “Hiệu quả thao tác này ảnh hưởng trực tiếp đến thời gian mọi người ngủ dài hay ngắn, cho nên, có ngủ hay , quyền quyết định ở tay mọi người.”


      Già mồm át lẽ phải thấy nhiều, ta tuyệt đối là cực phẩm. Mục Khả chuyển mắt lên tiếng nữa, lĩnh giáo qua kiểu hành xử của , nếu như trêu chọc đến , cũng muốn “chấp nhặt” cùng . Tựa như bắt tay trước lúc, ra rất muốn cãi lại câu: “Yên tâm, đó phải là ánh mắt thầm mến.” cũng cắn răng nuốt trở về rồi.


      khó thành công đều là bọn lườn đảo.” Lúc mọi người trầm mặc, Hạ Hoằng Huân lại bất ngờ , ánh mắt nhìn xuống khuôn mặt trẻ tuổi của Khang Bác: “Cho nên thành, là bởi vì cậu nghĩ nó quá khó khăn.”


      1 giây trước, tâm tình Khang bác còn có mâu thuẫn, chợt bị lời của Hạ Hoằng Huân đánh tỉnh, trong mắt của cậu dâng lên ánh sáng “Kính nể” . Cậu hiểu được, là quân nhân chuyên nghiệp, trong tay bọn họ có điều mục ràng, vậy tuyệt đối phải bịa ra.


      Chút nhạc đệm qua, huấn luyện viên đưa các học viên đến chiến đấu ở chiến trường phòng ăn. Làm các theo lúc nhanh lúc chậm. Mọi người giọng cao có giọng thấp có hát “Đoàn kết chính là lực lượng”, Hạ Hoằng Huân cảm thấy tựa như con muỗi vo ve, thậm chí cho là những học sinh này có thuốc nào cứu được rồi.


      Chờ lớp Mục Khả hát xong, chuẩn bị nghe khẩu lệnh đều bước ăn cơm, Hạ Hoằng Huân trầm mặt : “50 người hát chẳng bằng trung đội trưởng của tôi. Hát lại lần nữa!” Cứ như vậy, hát đến lần thứ năm, mới để Viên Soái ra khẩu lệnh quay người.


      Sau buổi cơm tối, huấn luyện viên đưa các học viên về doanh trại, chỉ đạo viên được mời tới phòng làm việc đơn, thông báo thời gian rời giường trong lúc tập quân , thời gian tập hợp cùng các loại hạng mục huấn luyện. Mục Khả cảm thấy ràng cường độ huấn luyện quân năm nay so với bốn năm trước cao hơn rất nhiều, thậm chí ba ngày sau còn an bài kiểm tra tổng hợp tương đương với sinh tồn dã ngoại.


      Hách Nghĩa Thành gọi điện thoại tới, Mục Khả ra bên ngoài nghe, lúc trở lại bất ngờ gặp Hạ Hoằng Huân ở ngoài sân huấn luyện. nhịn được, khi xoay người thấy , bất mãn : “ định huấn luyện chúng tôi thành bộ đội đặc chủng sao?” Hạng mục khảo hạch ràng chính là khóa mục huấn luyện bộ đội dã chiến, quả thể hiểu được.


      Rốt cuộc vẫn thích tranh cãi cùng . Hạ Hoằng Huân như có điều suy nghĩ nhìn , : “ cần lo lắng, cường độ huấn luyện tôi dùng, mọi người hoàn toàn có thể chịu được .”


      “Tiêu chuẩn chịu được là gì?” Mục Khả hỏi ngược lại, mặt là vẻ quật cường lại mang ít khiêu khích, “Thân thể của chúng tôi thể so với lính của ! Phương thức huấn luyện phải người của căn bản dùng được.”


      “Lính của tôi cũng phải trời sinh có thể năng vượt qua thử thách, đó là luyện ra được.”


      “Ý của là chúng tôi thiếu luyện tập?”


      “Đúng, luyện tập đủ.”


      có thể nhân tính hóa chút được ?”


      “Em phải huấn luyện của tôi phải người sao?” Thấy còn muốn cãi lại, sắc mặt Hạ Hoằng Huân nghiêm chỉnh :


      “Có thời gian ở đây lý luận cùng tôi, bằng nhanh chóng trở về gấp chăn.” Cất bước lại dừng lại, nhìn chằm chằm vào mặt , lên tiếng nhắc nhở: “Đừng nội vụ* của em là tôi tự mình ‘chỉ đạo’. Tôi ngại mất thể diện!” Giọng cứng rắn, nhưng vẻ mặt lại mang theo tia nhu hòa khó phát .

      *Nội vụ: Dọn dẹp phòng

      còn dám đến nội vụ? Mục Khả trong lúc tức giận ra tràng Tiếng , Hạ Hoằng Huân nghe được, chân cũng dừng lại, vừa vừa : “ hổ xuất thân từ ban ngoại ngữ, em tiếng giống như người Mỹ rồi.” Lời còn chưa dứt, bên môi lên ý cười khó nén.


      Nhìn rời nhanh, Mục Khả thề độc gấp chăn thành miếng đậu phụ được trực tiếp thiêu hủy!

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 05: Nội vụ gây họa
      Tính khí bướng bỉnh của Mục Khả mà nổi lên có mười đầu trâu cũng kéo lại.


      vẫn cảm thấy khuyết điểm dọn phòng ngăn nắp của mình hề ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng lại muốn mất mặt ở trước mặt đồng nghiệp và học sinh. Có thể dáng người cao, nhưng lòng tự trọng tuyệt đối chỉ có hơn chứ kém. Hơn nữa, lời Hạ Hoằng Huân kích thích , vì vậy, sau khi từ sân huấn luyện trở về bắt đầu luyện tập, gấp xếp lặp lặp lại biết bao nhiêu lần, khiến cho Tô Điềm ở cùng phòng cho rằng bị ma nhập.


      “Mục Khả, chăn sắp bị cậu bới rách hết rồi.” Thấy vẫn tiếp tục động tác tay như hề nghe thấy, Tô Điềm thở dài, lẩm nhẩm tự : “Xem ra, tháng này chúng ta chắc phải bị. . . . . .”


      Mục Khả vẫn lời nào, dùng balô đè lên cái chăn dày, gấp chăn làm ba rồi tiếp tục đè lên, cảm thấy vừa đủ mới gấp đôi cái gấp làm ba thành hình vuông, sau đó mới bàn chải đánh răng mới ra thấm nước chà ở góc chăn, cuối cùng tỉ mỉ cẩn thân mà vuốt góc chăn.


      Điện thoại di động ở đầu giường ‘rì rì’ rung lên, Mục Khả đầu đầy mồ hôi thấy là số của em trai Mục Thần, nhận điện thoại sau đó tức giận : “Em lo học tập cho tốt gọi điện thoại làm gì?”


      “Ăn thuốc nổ rồi hả bà chị?” Mục Thần cười hắc hắc, giọng hơi thô mà trầm, đây là triệu chứng của thời kỳ vỡ giọng, : “Trụ sở huấn luyện vui ? Huấn luyện viên có đẹp trai ?”


      Trước mắt thoáng ra gương mặt có đủ lực hấp dẫn và mê loạn của Hạ Hoằng Huân, khinh thường : “Vô cùng đẹp trai! Mặt tròn quốc tế, thông dụng thế giới.”


      Mục Thần cười ha ha: “Trình độ tổn thương người của bà chị em từ trước tới giờ đều vẫn chuyên nghiệp như vậy.”


      “Đó là để đối kháng với đứa em trai trình độ như em. Em có chuyện à? có việc gì cúp máy , chị gấp chăn đây, sáng mai cầu kiểm tra, nghe nếu đạt cầu bị phạt đứng ba giờ tư thế quân đội, có thể xảy ra án mạng .”


      “Gấp chăn?” Mục Thần cười càng thêm kịch liệt hơn, “Bà chị, phải chị vẫn luôn theo đuổi châm ngôn bừa bộn hóa phòng ở sao?”


      “Em là em trai của chị sao? Đồ bỏ đá xuống giếng!” Ngay cả người trong nhà cũng có thể cười nhạo , Mục Khả bực tức lên định bụng tính toán nợ với tên nhóc này, hỏi: “Tiền em nợ chị khi nào trả?”


      Mục Thần thừa nhận, nghiêm trang hỏi: “Em nợ chị tiền ư?”


      “Còn muốn quịt nợ! Đợi lần sau chị cầm theo sổ ghi chép để em ký tên lên, xem em còn dám thừa nhận.” Ai Mục Khả hồ đồ ấy nhỉ, mệt đến cả người là mồ hôi, giận đến choáng đầu hoa mắt còn muốn bảo người ta lần sau ký tên đấy.


      Mục Thần cười hắc hắc, về chuyện chính: “Buổi chiều thứ sáu em có lớp, em sang đó thăm chị chút, sẵn đưa chị ít đồ ăn ngon.”


      Tên nhóc này có dụng ý bất lương, cho rằng biết á, đó là đến thăm sao? Mục Khả đúng hiểu, tại sao bên cạnh đều là những chiến sĩ quân nhân thế. Hướng Vi này, Tô Điềm này, kể cả đứa em trai hơn bảy tuổi này cũng thế, còn quyết chí phải thi vào trường quân đội.


      Lúc ấy Mục Khả biết ý nghĩ của em trai trịnh trọng góp ý cho nó: “Thấy người ta mặc quân trang đẹp trai. chút ý thức bảo vệ quốc gia cũng có, động cơ đầu quân rất có ý nghĩa.”


      Nghĩ tới những thứ này lại buồn bực, dùng uy nghiêm của chị khiển trách: “Em tới làm gì? Gây rối náo loạn gì hả! Học cho tốt vào, nếu như thành tích kiểm tra tháng giảm xuống, tiền thiếu chị phải lập tức trả lại, còn phải tăng thêm lãi.”


      Mục Thần phê bình : “Bà chị, chị nhân từ, cho vay nặng lãi là đúng.”


      Mục Khả muốn tranh cãi với , thấy cũng có chuyện gì, nên : “Em mau ngủ , biết trong đầu được trang bị là nước hay rơm, suốt ngày ham chơi, còn muốn thi vào trường quân đội. . . . . . Cứ vậy , chị còn phải gấp chăn đây, mấy thứ chết tiệt này khó chơi, ngón tay chị cũng sắp bị hỏng rồi. . . . . .”


      Nghe được đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng tút tút, Mục Thần gãi gãi tóc, cười hì hì vọng vào trong phòng sách la lên: “Ba, ba có biết chị con làm gì ? Chị ấy thế nhưng lại gấp chăn, là gấp chăn đó!” Giọng điệu đó giống như Mục Khả lớn chừng này rồi mới lần đầu tiên gấp chăn, khiến cho Mục Khải Minh từ trước đến giờ cười tùy tiện cũng nhịn được nở nụ cười.


      Sau khi trụ sở huấn luyện tắt đèn Hách Nghĩa Thành gọi điện thoại tới, ở văn phòng làm dự án, hỏi Mục Khả: “Mục Thần cháu gấp chăn, ngày mai phải kiểm tra nội vụ sao?” Đối với thói quen sinh hoạt của Mục Khả là người hiểu , trước đó lại có thể quên việc dọn phòng từ trước đến giờ đạt cầu, nếu phải Mục Thần gọi điện thoại cho , cũng nhớ ra được.


      Mục Khả vốn sờ soạng góc chăn, để ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi, cầm điện thoại di động lặng lẽ tới ban công, giọng oán trách: “Mục Thần đúng là cái tên lắm chuyện.”



      Hách Nghĩa Thành giọng cười: “Cháu đừng gấp nữa, cái đó thể trong lúc là có thể luyện tập được, để cậu bảo người chuẩn bị thêm cho cháu cái giường quân bị, đến lúc đó cháu đừng mở ra ngay, ban ngày bày ra, buổi tối cất vào cái giường khác.”


      Mục Khả phản đối: “Cháu muốn gian lận. “


      Hách Nghĩa Thành khuyên : “ gian lận cháu có thể vượt qua kiểm tra sao? Tháng này cháu muốn mỗi ngày bị dùng cách xử phạt về thể xác à? Nếu như vậy. . . . . .”


      “Cậu cần nhiệt tình đả kích cuộc sống cháu. phải chỉ là cái chăn ư, cháu nhất định phải gấp cho ra hình dáng để các người đến nhìn xem chút.” Mục Khả ngắt lời , rón rén tới cửa cầu thang nhìn ngó, xác định có người mới : “Lần này cháu xử lý vụ dọn phòng đạt được thành quả trở về biểu diễn cho cậu xem. Được rồi, cháu phải vào ngủ đây, nếu như bị huấn luyện viên phát tắt đèn rồi mà cháu còn quanh quẩn khắp nơi là tuân theo kỷ luật đó.”


      Thấy muốn cúp điện thoại, Hách Nghĩa Thành vội gọi : “Khả Khả?”


      Mục Khả “Hả?” tiếng, mới vừa xong sợ tuân theo kỷ luật, lại bắt đầu lặng lẽ di chuyển xuống lầu.


      Hách Nghĩa Thành đương nhiên biết hành động của , yên tâm dặn dò: “ cần cậy mạnh, có chuyện gọi điện thoại cho cậu.” Biết đặc điểm là tốt khoe xấu che, lại : “Cậu gọi điện đến trụ sở huấn luyện bất cứ lúc nào để hỏi thăm tình hình của cháu.”


      “Biết rồi. Chỉ là huấn luyện quân chẳng lẽ huấn chết cái mạng của cháu à? Cũng phải là chưa từng bị huấn luyện. Có phải cậu cùng lão chính ủy ở chung hay hả, sao càng ngày càng nhiều lời thế. . . . . .”


      Bản tính Mục Khả hiếu động, đến trụ sở huấn luyện cũng đồng nghĩa với mất tự do, mới có 1 ngày, bị ngột ngạt đến kinh khủng. Cuộc điện thoại của Hách Nghĩa Thành lại quấy nhiễu khiến còn thấy buồn ngủ, dứt khoát lần mò xuống lầu, định ra bên ngoài tản bộ. ngờ, lại ngoài ý muốn thấy có người chạy vòng trong sân huấn luyện trống trải.


      Nương theo bóng đêm, rón ra rón rén về phía sân huấn luyện, đến gần chút mới thấy là huấn luyện viên Viên Soái. nín thở, rất sợ bị phát , lặng lẽ ở trong lòng đếm: “ vòng, hai vòng. . . . . .” Chạy đúng mười vòng, sau đó, ta dừng lại, đứng nghiêm bất động ở giữa trung tâm sân huấn luyện, tư thế hành quân đứng vô cùng đúng chuẩn.


      “Có phải bị Hạ Hoằng Huân huấn luyện đến điên rồi hay ? Hay là lính dưới quyền ta vốn cũng bình thường. . . . . .” Mục Khả lầm bầm lầu bầu, lại thoáng nhìn thấy bóng dáng tự phụ quen thuộc từ trong nhà ra, thẳng về hướng Viên Soái. Nhịp bước ta hẳn là 75 centimét. Mục Khả nhớ Hách Nghĩa Thành từng với , quân nhân bất kể là đều hay là nghiêm, đều là tiêu chuẩn này. Lúc đó còn trách bước chân quá lớn, tản bộ mà như gió.


      Hạ Hoằng Huân tới trước mặt Viên Soái đứng lại, im lặng lên tiếng. Mục Khả nhìn bóng lưng cao lớn của cảm thấy có chút lạnh. đoán Viên Soái hẳn là phạm vào lỗi gì đó mới bị phạt, có phần đồng tình với .


      Đại khái qua năm phút đồng hồ, Hạ Hoằng Huân rốt cuộc mở miệng, trầm giọng chất vấn: “Cậu ngày đầu tiên vào quân đội sao? Tín hiệu đèn tắt rồi còn làm cái gì? Loại bỏ tư cách luận võ của cậu phục phải hay ? Hay ý kiến chuyện tôi để cậu đến huấn luyện quân ?”


      Mắt Viên Soái nhìn thẳng, cũng lời.


      !”


      “Báo cáo Doanh trưởng, phải!”


      “Cậu có mâu thuẫn với tôi?” Hạ Hoằng Huân ngắn gọn hỏi lại, tiếp tục : “Cậu là lính Trinh Sát, nhưng chẳng có chút triển vọng nào cả. Có thời gian rảnh rỗi sao suy nghĩ lại làm thế nào đề cao lực chiến đấu của bản thân mình, theo kịp tôi?”


      Đôi mắt Viên Soái chớp chớp, vẫn .


      Mở ra tờ giấy nắm chặt trong tay, Hạ Hoằng Huân đọc lên: “Lão Tướng Xuất Mã cam thu hoạch lúc 11 giờ 45 phút, Bạng Viên cỏ nuôi súc vật thu hoạch lúc 11 giờ 56 phút, Nông Bản Đa Tình hoa hồng thu hoạch lúc 12 giờ 3 phút, Trời chiều Đẹp Vô Hạn nho thu hoạch. . . . . .”


      Tờ giấy bị nặng nề ném lên mặt Viên Soái, khiển trách: “Nhìn , cậu xem ghi lại những thứ vớ vẩn này làm gì? Ai cho phép cậu đem máy vi tính đến? Rất thích lao động phải ? Nếu lúc huấn luyện mà cậu để tâm được như vậy Địa Cầu cũng được cứu rồi.” Câu cuối cùng gần như là rống lên, đủ thấy mức độ tức giận của .


      ra là đồng chí Viên Soái sau khi tắt đèn ngủ được, ôm laptop lên mạng trộm đồ ăn bị bắt được tại trận.


      Mục Khả núp ở phía xa hoàn toàn quên mình cũng tuân theo kỷ luật, thậm chí còn nghe lén, nghĩ đến huấn luyện viên ban ngày nghiêm nghị, quân nhân cứng nhắc mà cũng chơi trò chơi nông trại QQ trộm đồ ăn, còn “chuyên nghiệp” ghi hết lại thời gian cây nhà hang xóm chín, chợt nhịn được, sặc cười lên tiếng.


      Nghe được tiếng cười, Hạ Hoằng Huân trầm mặt xoay người nhìn sang, quát lên: “Ai ở đó?”

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 06: Đồng minh ra đời
      Nghe được giọng trầm thấp của Hạ Hoằng Huân, tiếng cười của Mục Khả đột nhiên ngừng, ý thức được cảm giác nguy hiểm tiến gần về mình, kịp suy nghĩ nhiều xoay người muốn chạy. Nhưng, bước được nửa bước lại thu về. Bằng trực giác, cho là tội của đáng chết, bây giờ mà chạy tuyệt đối phải hành động sáng suốt, cho nên, lại từ từ xoay người lại.


      Thân là lá bài chủ chốt, Doanh trưởng doanh trại trinh sát, Hạ Hoằng Huân chỉ thấy năng lực của người khác, ngay cả thị lực cũng rất tốt, lúc xoay người nhìn thấy Mục Khả ở bên này, hơn nữa sân huấn luyện có nơi nào để trốn, cho nên, người mặc T shirt rộng thùng thình cùng quần jean ngắn – Mục Khả bị phát , cách chưa đầy trăm mét.


      Hạ Hoằng Huân nhìn thấy là , mày rậm theo bản năng nhíu lại, cắn răng, trầm giọng : “Tới đây!”


      Viên Soái thừa dịp xoay người cũng nghiêng đầu nhìn sang, cũng nhận ra là chỉ đạo viên đại học C, nhìn cúi gằm đầu “Quần áo chỉnh tề” đứng cách đó xa, phải nhịn cười hết sức khổ cực, căn bản biết là bởi vì mình chịu phạt mới “Liên lụy” đến đồng chí Mục Khả nhà người ta.


      Mục Khả do dự đại khái khoảng ba giây, sau đó từ từ từng bước qua, dừng lại trước mặt Hạ Hoằng Huân, cúi đầu nhìn dép lê dưới chân lời nào, nghĩ thầm đáp trả chắc bị phạt quá nặng chứ? Xem ra phạm sai lầm là chuyện thường như cơm bữa, kinh nghiệm vô cùng phong phú.


      Bộ dáng của rất giống đứa bé làm sai, cùng bộ dạng biết sửa sai bốn năm trước khác nhau trời vực. Sắc mặt Hạ Hoằng Huân hơi hòa hoãn, nhưng giọng vẫn nghiêm nghị như cũ, hỏi: “Có biết bây giờ là mấy giờ rồi ?”


      vòng vèo. Mục Khả hiểu. Vì vậy, gật đầu cái.


      lại hỏi: “Tại sao ngủ?”


      Mục Khả ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Viên Soái nín cười nhìn , nháy mắt, thanh thúy đáp: “Báo cáo huấn luyện viên, bị giọng oang oang của đánh thức.” Xem ra rất có năng lực tiềm , dối cần nháp.


      đúng là hợp tình hợp lý. Viên Soái nhịn được phì cười. Nhận được ánh mắt cảnh cáo Hạ Hoằng Huân đưa tới, lại vội vàng nghẹn trở về.


      “Giọng của tôi lớn hơn cả còi báo rời giường sao?” Hạ Hoằng Huân nhìn chằm chằm mái tóc rối bời của , nhớ lại lúc huấn luyện quân bốn năm trước cũng từng mang nguyên mái tóc rối bù xù như vậy từ trong doanh phòng ra ngoài, bởi vì còi báo rời giường cũng thể đánh thức , thân là huấn luyện viên chính đập cửa xách từ giường xuống. Nếu như nhớ lầm, trong tháng huấn luyện quân tổng cộng tới trễ mười sáu lần, chia đều hai ngày lần.


      Thấy mắt đảo quanh, hỏi tiếp: “Tại sao gì?”


      “Báo cáo huấn luyện viên, có ý kiến.” Nhắc tới còi rời giường Mục Khả lại thấy xấu hổ, đương nhiên cũng nhớ lại tình cảnh suýt chút nữa bị xách từ trong chăn ra ngoài, suy nghĩ chút, lấy giọng điệu thương lượng : “ ngủ được mới ra ngoài dạo chút, tôi nhận phạt là được. Lại đứng tư thế quân đội sao? Hay là chạy bộ? Chạy mười vòng giống ta tôi chịu nổi, vậy tôi chạy vòng được ? Theo ghi lại trước kia phạt tôi dài nhất là đứng ba giờ, tối nay phải đứng lâu như vậy sao? Vậy đứng tới rạng sáng, vậy chẳng lẽ tôi được ngủ. . . . . .”


      Còn dám năng hùng hồn, thao thao bất tuyệt, cùng cò kè mặc cả? So với lúc bắt tại trận Viên Soái trộm đồ ăn, Hạ Hoằng Huân càng cảm thấy sầu não hơn.


      “Câm miệng. Nghe khẩu lệnh.”


      Cắt đứt lời , trực tiếp ra lệnh: “Đằng sau — quay —, chạy bộ — chạy —”


      Có cần năng suất đến mức đó . Mục Khả ai oán, lại thể nghe khẩu lệnh đạp dép chạy dọc theo sân huấn luyện. Mà Doanh trưởng Hạ – đồng chí Hoằng Huân nhanh chậm theo sát phía sau , giống như giám sát viên vậy, hại cũng dám thừa nước đục thả câu ăn gian vài vòng. Chỉ là, giác ngộ của nhất định thể so với Viên Soái, dù thế nào, vẫn chỉ là thường dân tính tổ chức kỷ cương tương đối mờ nhạt, quan niệm kỷ luật lỏng lẻo. Cho nên, lấy tốc độ tản bộ yên lặng đối kháng đồng chí Doanh trưởng dùng cách hành xác để xử phạt. Liền tạo thành hình ảnh như này: “Chạy” phía trước, ở phía sau, như vậy có thể thấy được, tốc độ của kinh người đến cỡ nào.


      Cứ tiếp như vậy nửa vòng, Hạ Hoằng Huân chịu nổi tốc độ có thể so với con rùa của , vì vậy vừa điều chỉnh tư thế chạy, vừa với : “Theo kịp tôi, chạy thêm chạy ba vòng.”


      phải chứ? Bước chân dài như vậy sao tôi theo kịp?” Mục Khả mím môi, dáng vẻ có chút đáng thương.


      Nghe cúi đầu oán trách, Hạ Hoằng Huân cong cong khóe môi.


      Thấy để ý tới chạy được khoảng, lại nghĩ đến mình là người mắc lỗi trước, Mục Khả vội vàng đuổi theo, miệng vẫn còn liến thoắng ngừng: “Tại sao cứ thích phạt người như vậy? Mắt nhắm mắt mở được sao? Cũng phải vấn đề mang tính nguyên tắc. . . . . . Hay là đặc biệt thích chạy bộ?”


      Chạy lát, thở ra hơi tiếp: “ chuyện với đó, có thể đáp câu hả? Lên Doanh trưởng rồi nên biết cách làm cao sao? cho rằng để ý tới người khác tỏ vẻ rất cool à? Có bản lãnh hủy cả khuôn mặt giống như Cao Thành, đấy mới gọi là cool. . . . . . Này, sao chạy nhanh như vậy chứ, phải khảo hạch cũng phải đánh trận, muốn tôi mệt chết à. . . . . .” Mà người bị kháng nghị vẫn lời.


      Gió đêm xào xạc, bị phạt đứng tư thế quân đội – Viên Soái liền nhìn thấy màn như vậy, Doanh trưởng của dẫn trẻ tuổi xinh đẹp chạy vòng trong sân huấn luyện. Nhưng quá đáng tiếc là nghe thấy bọn họ cái gì.


      Sau, Mục Khả rất bi thảm cùng Viên Soái đứng tư thế quân đội. Nhưng nghiêm chỉnh mà cũng phải bị phạt, chỉ là vừa dừng lại di động của Hạ Hoằng Huân vang lên, còn chưa kịp phát hiệu lệnh mà thôi.


      Hạ Hoằng Huân đứng ở chỗ xa nghe điện thoại, Mục Khả cùng Viên Soái đứng mặt đối mặt, ban đầu hai người cũng giả bộ tương đối nghiêm túc, ai nhìn ai, sau càng đứng càng thấy buồn cười, đột nhiên phá lên cười.


      Viên Soái cảnh giác nhìn về phía Hạ Hoằng Huân bên kia, xác định phát , mới với Mục Khả: “Nếu biết trước, quả nhìn ra là chỉ đạo viên.”


      “Tôi giống chỉ đạo viên sao?” Mục Khả kiêu ngạo : “Về sau học trò của tôi tung hoành khắp thế giới.”


      Khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt trong suốt, nụ cười ngọt ngào, nhìn thế nào cũng giống đứa trẻ.


      Viên Soái nhìn khuôn mặt tươi cười , giọng : “Doanh trưởng của chúng tôi thường lính của trải khắp toàn Trung Quốc.”


      Mục Khả cười khanh khách, buồn bực vì bị phạt bay sạch, đá đá đôi chân chạy đến ê ẩm, hỏi : “ cũng chơi nông trại à?”


      “Thỉnh thoảng có chơi.” Viên Soái nhướng mày: “Vừa mới mở trang web ra liền bị Doanh trưởng phát .”


      “Tôi cũng vậy, vậy chúng ta thêm bạn , cấp bậc của tôi rất cao.”


      “Được, trở về tôi thêm bạn. Tôi vừa mới chơi bao lâu, lại thể online thường xuyên, ăn trộm được, nên thể nhớ kỹ thời gian.”


      “Tôi cũng hay ghi lại. . . . . .”


      “Ha ha, ra ghi lại à. . . . . .” Viên Soái cười, nhìn khuôn mặt trẻ con tươi cười, cảm thấy rất hợp với trò chơi này.


      “Đánh giặc đều là binh mã chưa động, lương thảo đầu, muốn trộm đồ đương nhiên cũng thể lơ là rồi.” Nhắc tới trò chơi, Mục Khả thao thao bất tuyệt, hàn huyên đôi câu lại hỏi: “ ta bình thường huấn luyện các rất nghiêm phải ? Tôi là Doanh trưởng của đó. có phải rất sợ ta đúng ?”


      “Lính trinh sát cũng phải đùa, có thể nghiêm à.” Viên Soái đứng thẳng, : “Tôi sợ ấy. Doanh trưởng của chúng tôi là cao thủ của cao thủ, quán quân giải đấu võ lính trinh sát toàn năng, tất cả mọi người trong doanh đều rất phục ấy.”


      Mục Khả kinh ngạc: “ ta lợi hại vậy sao?”


      “Đương nhiên là lợi hại.” Giọng điệu Viên Soái đặc biệt kiên định, sau đó đắc ý vênh váo : “Mấy ngày trước, doanh chúng tôi dưới chỉ huy của ấy thắng cuộc đối kháng, bắt giữ quan chỉ huy của ‘quân địch’, còn là Tham mưu trưởng đấy. . . . . .”


      “Trở về chép ba lần quy tắc giữ bí mật. Bây giờ, lập tức.” Hạ Hoằng Huân biết trở lại từ lúc nào, giọng trầm thấp Viên Soái hoảng sợ thiếu chút nữa đứng vững, bất chấp tặng cho Mục Khả ánh mắt ai oán, đáp vang dội “”, sau đó tự giác đều bước về doanh trại huấn luyện viên chép quy tắc.


      Sau khi Viên Soái rời Hạ Hoằng Huân gì, chỉ lẳng lặng đứng ở giữa sân huấn luyện, cho đến nửa giờ sau, mới hạ khẩu lệnh để Mục Khả về nghỉ.


      Đưa lên lầu, : “Tận dụng thời gian nghỉ ngơi, nên chạy loạn.” Liếc nhìn áo T shirt rộng thùng thình của , bổ sung: “ ngủ được cũng phải ngủ, đây là mệnh lệnh.”


      ra là Hách Nghĩa Thành bị bắt làm tù binh. Mục Khả mang theo ý nghĩ này, rất nhanh liền ôm chăn ngủ thiếp , trong giấc mộng, cảnh tượng trong mơ rất quen tựa như chính từng trải qua, biển rộng xanh thẳm, ánh mặt trời chói chang, cùng với khuôn mặt tươi cười ấm áp. . . . . .


      Mẹ mỉm cười nửa ngồi ở chỗ xa giang hai cánh tay, gió biển mang theo tiếng nhu hòa ngọt ngào của bà vào trong tai Mục Khả , bà : “Khả Khả, đến chỗ mẹ, mau lên. . . . . .”


      Mục Khả cái hiểu cái vỗ tay cười khanh khách, rồi thân thể mập mạp bé của lảo đảo thất tha thất thểu muốn chạy đến, kết quả chân phải đạp vào chân trái, lập tức ngã nhào bờ cát, trán cùng chóp mũi biết sao còn dính chút hạt cát, dáng vẻ có chút buồn cười. khóc, chỉ mím miệng đáng thương đưa cánh tay mập mạp về phía mẹ, trong miệng bập bẹ làm nũng: “Mẹ, ôm. . . . . .”


      Lúc được ôm lấy, lấy gương mặt mịn màng cọ vào cổ của mẹ, thuận tiện hôn cái. Thấy khuôn mặt xinh đẹp của mẹ lưu lại dấu nước miếng, cái miệng còn chưa mọc răng toét cười ngừng.


      Khuôn mặt nhớ nhung lâu, hơi thở quen thuộc, còn có cái ôm trong lúc ngủ say, chân đến nỗi khiến Mục Khả trong giấc mộng cũng cong khóe môi cười, nụ cười yên tĩnh mà dịu dàng.


      Sáng ngày thứ hai, kiểm tra phòng ở cũng đáng sợ như Mục Khả tưởng tượng.


      Hạ Hoằng Huân chỉ nhìn thoáng qua mép giường đứng, câu “ giống miếng đậu phụ.” Sau đó giũ chăn của ra, tự tay gấp lại cho lần nữa, góc cạnh đặc biệt cẩn thận, cuối cùng ôn hoà câu: “Về sau dựa theo đó mà gấp.”


      lâu về sau Mục Khả mới biết đánh giá thực của Hạ Hoằng Huân đối với ‘miếng đậu phụ’ của , Viên Soái cho , sau khi rời khỏi phòng Doanh trưởng cau mày : “ biết làm gì, gấp giống hành lý dân công.”


      Dường như nhìn thấu ý nghĩ của học sinh, cảm thấy có chút khác thường, ràng dễ chuyện hơn so với hôm qua, kiểm tra hết phòng ở Hạ Hoằng Huân : “Tôi cầu mọi người trong đêm đạt được tiêu chuẩn của tôi, nhưng tôi cần thấy tiến bộ mỗi ngày của mọi người.”


      Nghe vậy, nhóm thầy trò cũng thở phào nhõm, lúc này mới phản ứng kịp, ngày hôm qua là “Nếu kiểm tra lại mà còn như bây giờ, tất cả đứng tư thế quân đội ba giờ” cách khác chỉ cần tiến bộ, bị phạt .


      “Đồng chí Trung tá quả nhiên có trình độ.” Tô Điềm cảm thán, ánh mắt lại sáng lên.


      Đối với cách nghiền ngẫm từng chữ , Mục Khả đánh giá: “ ta nhất định là tốt nghiệp hệ tiếng Trung trường quân đội.”


      Hệ tiếng Trung trường quân đội? Mọi người ở đây nghe lý giải độc đáo của giáo Mục mà như thấy bom rơi, bao gồm Viên Soái vừa phải chép phạt quy tắc giữ bí mật đến hoa mắt. đối với Mục Khả dựng thẳng ngón tay cái, sau đó chỉnh lại sắc mặt cố làm vẻ nghiêm túc kiểm tra học viên khác.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 07: Mời phối hợp chút
      “Nghiêm! ——” Cùng với khẩu lệnh lượng cao nhưng đầy đủ sức lực, giữa sân huấn luyện rộng lớn truyền đến tiếng vang ‘bộp’, trong nháy mắt hóa động tác mười người sĩ quan thành thể, khí thế như núi. Trước mặt bọn họ, Hạ Hoằng Huân mặc đồ rằn ri phát biểu.


      Làn da rám nắng gợi cảm, ánh mắt thâm thúy, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đầy đặn, tạo nên hình dáng ràng, đường cong thân thể cường tráng xứng với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, khiến cho cả người vừa nhìn qua liền bộc lộ hết khí phách quân nhân.


      Mục Khả đứng ở trong đội ngũ chỉ đạo viên, nghe được khẩu lệnh “Giải tán” trầm mạnh, vội vàng đứng nghiêm ngay ngắn, nhìn mười người huấn luyện viên điều chỉnh thế đứng, về phía phòng phụ trách, còn Hạ Hoằng Huân lại về phía bên , bước chân vững vàng, thân hình cao lớn.


      Khuôn mặt nhắn Mục Khả thể đau khổ, thở dài, nghĩ thầm đúng là ghét của nào trời trao của đó. Lấy danh hiệu vua chiến trường, Doanh trưởng doanh trại trinh sát có thể đoán được cường độ dùng để huấn luyện binh sĩnh, tùy tiện lôi ra môn cũng có thể dễ dàng cho tất cả bọn họ gục hết. Chẳng hạn như ta am hiểu nhất, là bắt bọn họ đứng tư thế quân đội dưới ánh mặt trời, bài tập huấn luyện quân bắt buộc này khiến cho bọn họ hết sức, vô cùng, cực kỳ, quá ăn tiêu.


      Tân sinh huấn luyện lần này vốn có 16 lớp, tham gia đại hội động viên lại được hợp thành mười đội ngũ hình vuông, mặc khác, bao gồm cả Mục Khả, có 16 chỉ đạo viên rất may mắn cũng rất bất hạnh do Hạ Hoằng Huân trực tiếp huấn luyện. Dĩ nhiên, ai biết, lôi chỉ đạo viên huấn luyện riêng lẻ là điều chỉnh bây giờ mới xuất .


      Huấn luyện hết sức khô khan, môn học đơn giản chính là nghỉ, đứng nghiêm, tư thế quân đội, đều bước, nghiêm, có gì đa dạng có thể đổi mới. Đối với Mục Khả trời sinh tính hiếu động mà , trò chơi huấn luyện quân này có thể ép đến điên. Mấy ngày trôi qua, từ ‘Con thỏ ’ linh hoạt biến thành cà nhiễm sương ỉu xìu.


      Khi tín hiệu rời giường vang dội vang lên, lần lượt truyền đến tiếng khẩu lệnh 1-2-3-4 cùng tiếng quân ca hừng hực phát ra, Mục Khả vốn còn ngủ say giống như phản xạ có điều kiện từ giường bật ngồi dậy, đau khổ kêu lên “Ối” rồi mới ngã xuống. Bình thường ít vận động, sau khi nghiêm mấy ngày cả người mệt rã rời, tay chân vừa mỏi nhừ lại vừa đau, căn bản nghe theo điều khiển. dựa vào giường thể động đậy, muốn cứ như vậy nằm ngay đơ ngày.


      “Tinh thần thủ lĩnh bọn họ cũng là sung mãn.” Tô Điềm buồn ngủ mông lung cũng tỉnh, rên hừ hừ nằm lỳ ở giường ôm gối đau thương hô: “Trung tá đẹp trai nữa cũng thể hóa giải đau đớn của mình vào giờ phút này.”


      Nơi đóng quân được thiết kế là mỗi phòng ở tám người, nhưng cao thấp chỉ có bốn giường, nhưng bởi vì học viên huấn luyện cũng đủ số tám người, cuối cùng dư ra Mục Khả cùng Tô Điềm như tù binh được hưởng thụ ưu đãi, căn phòng này chỉ có hai người các ở.


      có nhiều thời gian để các oán trách, giọng của huấn luyện viên từ ngoài truyền vào: “Động tác nhanh lên chút, lập tức ra thao trường. . . . . .”


      để ý cả người mệt mỏi đau nhức bò dậy, bằng tốc độ nhanh nhất xử lý xong bản thân rồi gấp chăn, lúc vọt tới sân huấn luyện huấn luyện viên đứng ở trước mặt đội ngũ chỉ đạo viên hình vuông.


      Vốn vừa mắt với thành tích “Đệ Nhất” hang ngày của , vẻ mặt Hạ Hoằng Huân nghiêm túc, cúi đầu nhìn xuống đồng hồ cổ tay, xác định có ai đến trễ sau đó bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ, muốn dẫn các tiến hành chạy bộ sáng sớm. Mệnh lệnh chạy bộ vẫn chưa truyền xong, thấy Mục Khả đứng ở hàng đầu xông ra ngoài.


      Thanh hùng hậu theo sát vang lên, Mục Khả chạy ra khỏi đội ngũ nghe được Hạ Hoằng Huân truyền khẩu lệnh “Đứng nghiêm!”


      dừng lại mới phát có cái gì đúng, mà chỉ đạo viên khác đứng nguyên tại chỗ ở phía sau nhúc nhích cười đến ngửa tới ngửa lui. Quay đầu nhìn về phía Hạ Hoằng Huân, ta cười như cười, giận như giận nhìn . ra là, chữ khẩu lệnh trong miệng ta còn chưa hô ra ngoài, nghe được hai chữ chạy bộ liền xông ra ngoài, tốc độ còn có chút nhanh.


      Nhìn dáng vẻ mê mang của , Hạ Hoằng Huân cũng sắp nhịn nổi cười, giọng lúc mở miệng có vẻ có chút bất đắc dĩ: “Nghĩ gì đó? Còn chưa tỉnh ngủ?”


      “Việc ấy. . . . . .” Mục Khả lúng túng miệng cũng vụng về, biết trả lời như thế nào.


      “Tập trung tinh thần.” Hạ Hoằng Huân đúng lúc mở miệng, truyền lệnh xuống: “Đứng vào hàng ngũ.”


      Mục Khả đáp tiếng “Vâng!”, cúi đầu chạy về đội ngũ.


      Lúc ở căn-tin chạm mặt Viên Soái trêu ghẹo : “ cũng là giỏi, khiêu chiến nhẫn nại của Doanh trưởng đúng ?”


      Mục Khả trợn mắt nhìn : “ còn mát tôi, tôi cũng phải cố ý.” có ngốc đến nỗi ở trước mặt mọi người gây khó dễ cùng đồng chí giải phóng quân.


      Viên Soái lơ đễnh, nhắc nhở: “ đừng chọc vào cậu ta, nếu buổi chiều đứng tư thế quân đội thảm đấy.”


      ******


      Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, bóng dáng cao to của Hạ Hoằng Huân rất nổi bật, duy trì tư thế đúng chuẩn đứng cùng học viên chừng 40 phút đồng hồ. Khi chú ý tới vị đồng chí nào đó bắt đầu xuất như động tác như gãi mặt, khẽ mím khóe môi, lặng lẽ phóng tầm mắt sang nơi khác, điểm dừng là gò má của bị phơi nắng đến ửng hồng.


      Chạm phải ánh mắt có ý nhắc nhở của , Mục Khả nhíu đầu lông mày, cố chịu đựng đưa tay ra gãi mặt, nhanh chóng rút tayvềđứng lại đàng hoàng, nghiêm trang. Nhưng đây ra chỉ là hình tượng bên ngoài, ở trong lòng tính toán nếu như qua 5 hoặc 10 phút nữa mà ta vẫn chưa truyền khẩu lệnh nghỉ ngơi, có nên giả bộ té xỉu hay ? Nếu vậy phải ngã tư thế nào để bị đau, lại tương đối giống như là choáng váng .


      “Coi như quên , ta rất tinh ranh, bị vạch trần mất mặt, hơn nữa buổi sáng ta ‘thiện tâm’ trả mình ngựa, nên khiêu chiến với ‘lòng tốt’ số lượng có hạn của ta.” Nghĩ tới nghĩ lui Mục Khả gạt bỏ ý định giả bộ bất tỉnh, việc này có tính xây dựng nên cắn chặt hàm răng đứng như tùng.


      Thời gian bấm chuẩn, vừa đứng đủ giờ Hạ Hoằng Huân truyền đạt khẩu lệnh nghỉ ngơi, Tô Điềm đứng đến choáng váng mặt mũi suýt nữa xụi lơ mặt đất, may là Mục Khả phản ứng mau lẹ kịp thời đỡ lấy khuỷu tay , dìu đến bậc thềm nghỉ ngơi.


      Thấy Tô Điềm phờ phạc rã rượi ngồi nghệch ra, Mục Khả cười trêu : “Còn cho rằng ta có lực hấp dẫn nữa ?” Chỉ cần nghe được khẩu lệnh nghỉ ngơi lập tức có lại tinh thần, vô cùng có tiềm lực làm Tiểu Cường.


      Từ được cha mẹ nâng ở lòng bàn tay chưa từng nếm qua chút khổ cực, Tô Điềm hoàn toàn bị huấn luyện hạ gục, có chút cảm thán : “Lực hấp dẫn vẫn phải có, nhưng mà. . . . . . Aizzz, mình vẫn giữ vững lập trường.”


      Mục Khả khẽ cười: “ giáo Tô, cậu nên nhận tình thế .”


      giáo Mục, mình thấy cậu mới chính là người nên nhận tình thế.” Tô Điềm mất nhiều hơi sức để di chuyển khoảng cách đến gần Mục Khả: “ tại khí thế của đồng chí Trung Tá có thể là tương đối cao, cậu nên sáng suốt chút đến đứng cùng chiến tuyến với mình .”


      Mặc dù có kinh nghiệm “Phong phú” đứng tư thế quân đội, nhưng tố chất cơ thể Mục Khả lại có vấn đề, đúng là chịu nổi cường độ huấn luyện đột nhiên mà tới này, chậm chạp duỗi thẳng chân, : “Cậu hoàn toàn bị sùng bái làm mù quáng. Bọn họ ngoại trừ nghề nghiệp khác nhau, gặt hái được phù hiệu, mũ trưng, cởi quân trang ra cũng chỉ là đàn ông, động vật sống thôi.”


      “Có vẻ như cậu thích huấn luyện viên, tại sao thế?” Nghĩ đến biểu của Mục Khả, Tô Điềm cảm rất kỳ quái.


      Mục Khả vội trả lời, nghiêng đầu nhìn về phía bầu trời xanh biếc, giống như suy nghĩ lại càng giống như nhớ lại, lâu mới : “ phải mình có thành kiến với huấn luyện viên, chỉ là. . . . . .”


      Lời Mục Khả còn chưa hết, Tô Điềm vùng vẫy đứng lên, miệng la hét: “ được rồi, được rồi, người có ba cấp.”


      Tô Điềm mới vừa , Khang Bác liền chạy tới đây, đưa chai nước suối trong tay cho Mục Khả: “ giáo Mục, huấn luyện viên Viên bảo em đưa cho !”


      “Cám ơn.” Mục Khả xong tiếng cám ơn, giơ chai nước suối lên quơ quơ với Viên Soái nhìn về phía bên này.


      Khang Bác gãi gãi đầu ngồi xổm xuống ở bên cạnh : “, học tiếng có bí quyết gì ? làm thế nào vượt qua cấp tám?”


      “Từ 4 tuổi bắt đầu biết chữ, đến năm 21 tuổi vượt qua cấp tám, học ròng rã 17 năm, có gì đáng phải hâm mộ.”


      Khang Bác kinh ngạc: “ à, còn vậy bắt đầu học Tiếng rồi hả?”


      mặt vẫn nở nụ cười hời hợt ấm áp, Mục Khả giọng : “Mẹ là giáo sư dạy tiếng .”


      Khang Bác bừng tỉnh hiểu ra: “ ra là thế, khó trách lại chọn ở lại trường. . . . . .”


      Mục Khả cười cười lên tiếng, nghỉ ngơi đại khái chừng mười phút, thấy Tô Điềm ở cách đó xa hô to: “Mục Khả, mau tới đây.” Nghĩ rằng phải tập hợp, vội vàng đứng lên, nhấc chân chạy ngay đến sân huấn luyện.


      Tô Điềm thấy thở hổn hển, : “Cậu chạy nhanh như vậy làm gì? Xung phong à?” Khiến cho giáo viên bên cạnh cũng buồn cười.


      Mọi người bị giáo huấn phát điên nên thương lượng chơi trò chơi. Mục đích chứa trong đó chính là muốn kéo gần khoảng cách với các huấn luyện viên, cố gắng làm cho quân địch chuyển thành đồng minh, để mong tháng huấn luyện tới được thả lướt nước.


      Mục Khả mệt đến bở hơi tai, còn hơi sức hao phí để chơi đùa, chết sống chịu tham gia. Tô Điềm hùng hổ mặc kệ có đồng ý hay , trực tiếp cứ như thừa nhận, sau đó lôi kéo giáo viên khác mời sĩ quan huấn luyện, mục tiêu đương nhiên là đồng chí Trung tá rất nhiều lần được quan tâm coi trọng.


      Hạ Hoằng Huân chuyện cùng Viên Soái, khóe mắt liếc thấy có người tới, sau khi hiểu dụng ý của Tô Điềm , nhíu mày theo thói quen, quay đầu lại với Viên Soái: “Cậu làm cho bầu khí trầm lặng này sôi nổi chút.” cũng cảm thấy học viên chịu áp lực, bàn bạc với Viên Soái kế sách để thay đổi tâm trạng cho mọi người.



      Viên Soái biết Hạ Hoằng Huân coi trọng hình ảnh và ảnh hưởng, muốn hòa mình với học viên, nghe Tô Điềm chỉ đạo viên cũng tham gia, đương nhiên nghĩ đến cảnh tượng đêm hôm đó Doanh trưởng dẫn Mục Khả chạy vòng, tâm tư chợt xoay chuyển, giựt giây : “Doanh trưởng, ở chung chỗ mà ra chơi với bọn họ cũng công bằng, còn nữa, cũng phát huy được ưu thế quân ta.” mặt tự chủ trương trả lời Tô Điềm ý huấn luyện viên Hạ cũng tham gia.


      “Tạo phản phải ?” Hạ Hoằng Huân bất mãn liếc xéo Viên Soái.


      Viên Soái bắt đầu dáng vẻ vô lại, vẻ mặt cợt nhả : “Doanh trưởng, cũng thể trả đũa.”


      “Cậu còn biết tôi là Doanh trưởng?”


      “Biết, biết.” Viên Soái cười hắc hắc: “Nhưng điều lệnh có viết, chúng ta là quan hệ đồng chí bình đẳng.”


      tệ, càng ngày càng có tiền đồ rồi.” Hạ Hoằng Huân gật đầu cái, để tâm : “Cho cậu chút mặt mũi cậu liền khua tay múa chân, nhìn xem tôi làm thế nào trừng trị cậu.” Nhưng ra là từ chối, coi như là đồng ý tham gia.


      Mục Khả thấy Hạ Hoằng Huân tới lại càng muốn tham gia, nhưng cánh tay bị Tô Điềm liều chết níu lại, muốn cũng được.


      Nghe xong quy tắc, Viên Soái gọi vài người huấn luyện viên cùng học viên tới, mười người chia làm năm tổ. biết có phải cố ý hay , Mục Khả thế nhưng vừa khéo mà cùng kẻ địch – Hạ Hoằng Huân tổ. Đứng ở bên cạnh dáng người cao mét tám mấy của , có vẻ nhắn xinh xắn.


      Hạ Hoằng Huân biết Viên Soái cố ý. Chiếu theo chiều cao khác nhau của và Mục Khả, đảm nhiệm trò chơi này ràng mất ưu thế, thậm chí còn rất tốn sức. vốn định đề nghị sắp xếp lại chút, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của đồng chí Mục Khả lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt u ám liếc nhìn Viên Soái cái, như muốn : “Lão tử để yên cho ngươi!” Người nào đó sợ tới mức vội chạy sang chỗ khác coi như nhìn thấy.


      Để tăng thêm độ khó, kết hợp vật liệu trụ sở huấn luyện có, trò chơi quy định thế này: Sắp hai tổ viên cho bọn họ đứng song song sát vào nhau, hai chân trái phải cột chung chỗ, sau đó dùng khoảng cách giữa tay phải và tay trái nâng trái bóng tiến lên phía trước 100m, đường nếu như trái bóng bị rớt phải tay nhặt lên rồi tiếp tục , ai đến điểm cuối cùng trước người đó thắng, tổ thua phải biểu diễn tiết mục.


      Tâm tình chống đối của Mục Khả bắt đầu phát tác, an phận mà đứng lắc lư làm loạn, cố ý chịu khom người xuống phối hợp thao tác trói chân với Hạ Hoằng Huân.


      Hạ Hoằng Huân ngừng động tác tay, ngồi xổm mặt đất ngước mặt lên nhìn , cố làm ra vẻ nghiêm túc : “Đồng chí , bây giờ phải là lúc để phát tiết tình cảm cá nhân, mời phối hợp chút!”

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 08: Dâu tây loại Pháp

      Mục Khả suy nghĩ làm thế nào để gây phiên phức cho , hoàn toàn phát ở trong trò chơi này chiều cao hai người bất lợi, ôm quả bóng rổ, cười giảo hoạt: "Dạ, đồng chí Doanh trưởng, kiên quyết phục tùng mệnh lệnh của ."

      Phục tùng chỉ huy? Nếu nhìn ra cái ý đồ nho phải là Hạ Hoằng Huân rồi. Chỉ là, với sức của cũng chả thể gây ra nhiễu loạn gì, vì thế nên tùy . Khi còn tưởng có việc gì ngọ ngậy lộn xộn tay Hạ Hoằng Huân lại hơi dùng sức đè bắp chân của xuống. Nghĩ thầm: Đừng mong chống đối tôi ra mặt, đây tuyệt đối là chuyện ngu xuẩn.

      Mục Khả thể cử động, bất mãn chỉ trích: " dùng võ lực làm gì? biết cái đó có thể chạm đến bụng sao?"

      Lưu loát kết thúc, đứng lên như có việc gì về: "Đối với em mà , chạm đến linh hồn tương đối khó khăn."

      nghe được câu hai nghĩa của , Mục Khả cử động cái chân bị buộc cùng , suy nghĩ nhiều liền tức giận : " buộc lỏng quá, nếu lát nữa tuột ra dùng đai lưng của buộc lại đó."

      Muốn. . . . . . Đai lưng? Hạ Hoằng Huân rốt cuộc vẫn bị chỉnh, cảm thấy nếu để cho tiếp tục hưu vượn vận số của hết. Nhìn chăm chú vào khuôn mặt chưa hết ngây thơ của , vui vẻ cười mắng: "Bậy bạ!"

      rất ít khi cười như vậy, trong quá trình tiếp xúc trước giờ đều là xụ mặt, nghiêm túc đến nỗi khiến người cảm thấy rất khó gần, thậm chí cảm thấy cứng nhắc. Mục Khả ngoài ý muốn phát , lúc cười lên rất có mị lực, đó là loại hấp dẫn chú ý mà toát ra.

      Bị cười đến ngượng ngùng, vì che giấu xấu hổ Mục Khả đem quả bóng rổ trong tay nhét vào trong ngực , thuận tiện ‘ cẩn thận’ dùng sức đạp phát. Đừng trách tính trẻ con, dù sao ở trước mặt gian phát huy. Dù là bốn năm trước khi còn là học sinh, hay bây giờ là chỉ đạo viên, vẫn ép được , ai bảo người ta là huấn luyện viên cơ.

      Độ cong khóe miệng tăng dần, ánh mắt tự chủ tràn ra loại tập trung kiên định, Hạ Hoằng Huân nhìn đỉnh đầu lên tiếng, dung túng cách nào .

      Khi bọn chuẩn bị thỏa đáng, trong sân huấn luyện vây đầy người. Năm tổ chia ra do huấn luyện viên, chỉ đạo viên tạo thành, Viên Soái cùng Tô Điềm tổ, hai người gì đó, những tổ khác dường như cũng thương lượng đối sách, duy chỉ có hai người Mục Khả cùng Hạ Hoằng Huân thèm để ý nhau, ngay cả ánh mắt cũng trao đổi.

      Vậy mà, tình cảnh này trong mắt mọi người xung quanh lại là kiểu quan niệm nghệ thuật khác. Mục Khả bé đứng bên cạnh Hạ Hoằng Huân cao lớn, có bộ dạng như chim nép vào người, về phần trao đổi, bọn họ cho rằng vì chỉ đạo viên trẻ tuổi nên còn ngượng ngùng thôi, dù sao huấn luyện viên rất tuấn tú rất ngầu nha, nào biết đâu hai người kia sóng ngầm mãnh liệt?

      Lúc này Mục Khả rốt cuộc mới ý thức được giờ phút này hai người tiếp xúc gần gũi có bao nhiêu mập mờ, khuôn mặt nhắn nhanh chóng lên chút ửng đỏ, được tự nhiên dịch người ra, cố gắng giữ khoảng cách lớn nhất với .

      đến từ ‘khoảng cách’ này, mà giờ Mục Khả chưa biết có ngày người nào đó với : "Ở đơn vị giữ khoảng cách với , động tác bắt tay lại càng cần." Sau đó lúc lông mày dựng lên trừng người nọ lại cúi người xấu xa bên tai : "Lúc có người — khoảng cách ?"

      Giống như phát động tác của , lúc đứng ở điểm xuất phát, Hạ Hoằng Huân nhìn : "Đồng chí , tốc độ động tác của em ảnh hưởng trực tiếp đến phát huy của tôi, hiểu chưa?"

      Rất nhanh phản ứng kịp là nhắc nhở mình đừng có dùng tốc độ chạy vòng đêm đó làm ảnh hưởng đến , Mục Khả bĩu môi bày tỏ bất mãn: "Đồng chí già, đừng như thể tôi là con rùa đen."

      Cái trò chơi này lúc khai mạc hội liên hoan thời còn học sinh từng chơi, Mục Khả căn bản coi là quan trọng, lúc chơi , mới phát ăn ý giữa hai người bọn họ quá kém, hơn nữa bước chân quá lớn, có chút theo kịp, hơn nữa bị hai cái tay ôm quả bóng rổ cản trở hành động, chủ yếu nhất là vốn là phần tử quấy rối, hành động nghe theo chỉ huy.

      Nghe được khẩu lệnh "Bắt đầu", đầu tiên bỏ đồng bạn, liều mạng lao lên phía trước.

      Hạ Hoằng Huân coi như hiểu, nha đầu này trong khi huấn luyện dám xung đột chính diện cùng bây giờ cố ý làm ngược với . nhanh chóng điều chỉnh bước chân của mình, phối hợp với bước chân của , nhưng mà vẫn có cảm giác bị kéo . Đủ thấy biên độ động tác của đồng chí Mục Khả ngay từ đầu có bao nhiêu lớn, mà kiểu chạy như vùng vẫy giành sống rất nhanh làm cảm thấy lực bất tòng tâm.

      Bước chân so với hơn rất nhiều, Hạ Hoằng Huân muốn giữ vững nhịp độ trong hành động cùng cũng khó, cứ thế quấy rối có kết quả, rất nhanh thay đổi chủ động thành bị động. Nhịn cảm giác choáng váng xuống, cam lòng, đôi mắt chuyển động, lòng bàn tay trái dùng sức quệt quả bóng rổ, ngoài mặt làm như bởi vì chạy mà tạo thành động tác tuột tay, quả bóng rổ rơi vào lòng bàn tay to lớn của , đồng thời tay cũng bởi vì quán tính mà đập liên tiếp lên cổ tay .

      Mục đích tất nhiên cần phải nhiều, chính là muốn bóng bởi vì đột nhiên chịu lực mà rơi xuống.

      Ý thức đề phòng của Hạ Hoằng Huân lúc nào cũng có, trong nháy mắt khi tay buông bóng đập lên cổ tay , theo bản năng đưa tay trái ra ôm lấy eo của , lấy tay cánh tay chịu đựng sức nặng thân thể , giảm bớt lực va chạm, mà năm ngón tay phải hơi dùng sức chút, bóng vẫn bị khống chế ổn thỏa ở trong tay như cũ.

      "Huấn luyện viên ôm giáo Mục. . . . . ." Theo tiếng thét chói tai cao decibel, Mục Khả cảm thấy vô số ánh mắt phóng tới đây, coi như lĩnh ngộ được ý nghĩa câu tục ngữ ‘trộm gà được còn mất nắm gạo’. (tương tự như câu Tiền mất tật mang)

      Viên Soái cùng Tô Điềm phối hợp tệ, vượt lên đầu rồi, nghe được tiếng la quay đầu lại, Viên Soái cười kì dị, hô: "Doanh trưởng, thua hít đất 1000 cái, cho giám sát."

      Thân mật bất ngờ làm hai người trong nháy mắt đều thất hồn, thấy đỏ đến tận mang tai, Hạ Hoằng Huân buông tay ôm eo ra, cười cười trách : "Tiếp tục quấy rối, tôi phải hít đất 1000 cái trước mặt mọi người, cái mặt già nua này cũng mất hết." xong ý bảo tiếp bóng: "Đến, nghe khẩu lệnh, chạy bộ —— chạy ——" nghe được khẩu lệnh, theo thói quen trước bước chân trái, sau bước chân phải, mà , là ngược lại phối hợp với .

      Đại khái được khoảng 50m, bọn họ đuổi kịp Viên Soái, mà ba tổ khác có chút bị tụt lại đằng sau. Nghĩ đến Viên Soái an bài cố ý cùng với cười nhạo vừa rồi, Hạ Hoằng Huân khẽ với Mục Khả: "Dời trận địa hướng về phía quân địch, phát huy thông minh tài trí của em tước vũ khí của bọn họ."

      "Cái gì?" Mục Khả nghi lỗ tai mình, nghiêng đầu thấy cười có chút xấu xa, lập tức hiểu ra.

      Khi Viên Soái ý thức được có chuyện ổn, Mục Khả ở rất gần . Lúc Hạ Hoằng Huân đưa tay làm ra động tác bảo vệ trơ mắt nhìn, lảo đảo hai bước suýt nữa ngã xuống. Đồng chí Mục Khả dùng cánh tay " cẩn thận" đánh rơi bóng của .

      Viên Soái kêu to: "Phạm quy! Phạm quy!"

      Tô Điềm phụ họa: "Knockout! Knockout!"

      Mục Khả đáp trả: "Ai thể tạo chướng ngại cho đối thủ? Ai hả?"

      Hạ Hoằng Huân gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Ý thức đề phòng quá kém!"

      Thấy thế, thầy trò toàn trường cười to.

      Mục Khả bắt đầu, kế tiếp tranh tài còn quy tắc, hai tổ này coi như tiên phong rồi.

      Đầu tiên là Viên Soái đến đoạt bóng trong tay bọn họ, bị Hạ Hoằng Huân lắc mình tránh được, tiếp theo Tô Điềm cũng tấn công tới, Mục Khả tránh thoát bị đẩy cái, lúc bóng rơi xuống đất, mất thăng bằng cả người nặng nề đập vào ngực Hạ Hoằng Huân, lần nữa bị ôm vào lòng.

      Mục Khả vừa khó xử vừa vội, quên chân vẫn buộc cùng chân , nhấc chân muốn đá , dùng hơi nhiều sức suýt chút nữa kéo ngã Hạ Hoằng Huân, suýt nữa cũng kéo đứt dây lưng tự tay thắt.

      "Lấy đâu ra nhiều sức như vậy!" Hạ Hoằng Huân bị tức đến cười: " muốn đai lưng của tôi à?"

      Trong khung cảnh tranh giành háo thắng - ý thức bị tỉnh lại, Mục Khả để ý cãi nhau với , đẩy cánh tay của thúc giục: "Ai mà thèm thắt lưng của . Động tác nhanh lên chút, thua thảm rồi. . . . . ." 1000 cái hít đất đấy, quả muốn mạng người ta.

      "Nghe tôi chỉ huy, mục tiêu ngay phía trước, độ cao 1.2." Hạ Hoằng Huân lần nữa ra khẩu lệnh, để bước chân dựa sát Viên Soái. Khi cách đích còn mười mét giả vờ thoáng hạ xuống, vươn người ra giả làm động tác giành bóng, Tô Điềm kinh ngạc, lúc nghiêng người đứng vững, Viên Soái vội vàng đỡ lấy, bóng tay lại bị Mục Khả nhân cơ hội xuống tay, cự ly cách mặt đất vừa đúng 1.2 bị cướp mất.

      Sau khi thành công Mục Khả có điểm hí hửng, nghịch ngợm làm mặt quỷ cười xông về đích, chú ý đồng bạn bị Viên Soái "Đánh lén". Bởi vì phối hợp, động tác của Hạ Hoằng Huân bị hạn chế, lúc lôi kéo dây giày buộc vào giữa hai chân lỏng ra, nhưng bước chân ổn, người nghiêng về trước, tư thế ngã sấp xuống mặt đất.

      Tay chân khôi phục tự do, Hạ Hoằng Huân phản ứng rất nhanh, ánh mắt liếc về phía ngã xuống, nhanh chóng xoay người lại, nhưng vẫn kịp bắt được cổ tay của , mắt thấy tiếp xúc thân mật với mặt đất, dưới tình thế cấp bách, phát huy ra đặc điểm tốc độ chuyển động nhanh nhạy của lính Trinh Sát, trước lúc ngã xuống theo bản năng cúi người, làm đệm thịt cho .

      làm gì được, Mục Khả kinh ngạc hô tiếng nhào vào trong ngực Hạ Hoằng Huân, cái cằm xinh xắn vừa vặn đập vào xương quai xanh , ngay sau đó, hàm răng trắng noãn được khống chế đập mạnh lên cổ . Mục Khả thậm chí cảm nhận được ràng hàm răng chạm vào làn da ấm áp, cùng với biết là bởi vì đau đớn hay là những nguyên nhân khác mà tự giác làm ra động tác nuốt vào.

      Cảm thấy cổ mơ hồ đau đớn, Hạ Hoằng Huân nhíu nhíu mày, sau đó hít sâu.

      biết là bởi vì trò chơi vận động cùng tinh thần kích động làm thần kinh có chút hoảng hốt, hay là lúc ngã xuống cẩn thận lau súng cướp cò lung túng ngượng ngùng ngẩng đầu, tóm lại, tình hình lúc đó đúng là, đồng chí Mục Khả trơ mắt nhìn phía dưới cổ Hạ Hoằng Huân bị hàm răng của đập vào tạo ra quả ô mai mập mờ, cả buổi hồi phục, chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng choáng váng.

      Hạ Hoằng Huân cảm thấy được khác thường của , cho rằng bảo vệ tốt làm bị thương, đỡ bả vai của vội vàng hỏi: "Sao vậy? Đụng phải chỗ nào rồi?" Vừa , lại đỡ đứng lên. Trước mặt nhiều thầy trò, muốn làm lúng túng.

      Ý thức Mục Khả là tỉnh táo, nhưng triệu chứng choáng váng làm vô cùng khó chịu, muốn lui khỏi ngực , cả người lại mềm nhũn giống như bông làm được gì, chỉ có thể : "Đầu tôi choáng váng. . . . . ."

      "Khả Khả!" Lúc này, tiếng trầm thấp xuyên qua đám người truyền tới. Hách nghĩa thành chẳng biết lúc nào tới trong sân huấn luyện, mặc quân trang bước nhanh tới, chút cố kị, tự nhiên mà kéo Mục Khả từ trong khuỷu tay Hạ Hoằng Huân vào trong ngực.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :