1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hạ lưu Vương gia Muốn Cắn Người -Ảnh Diệu Diệu (Update c478)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      120. Động phòng! khắc xuân tiêu rơi xuống giường  16

      Chỉ thấy hai cái thi thể treo ngược cây, hơn nữa hai thi thể kia còn nhàng đung đưa, trông mà giật mình kinh sợ.

      Chiêu Vân ngoắc tay ra hiệu cho Tiểu Bạch, chú chó liền xoay người hớn hở chạy lại, nhào vào lồng ngực chủ nhân.

      Hinh Nhi tới gần : "Tiểu thư, là Vương gia tự thân động thủ treo lên, là mập thẩm cùng long bà tối hôm qua. . . . . ."

      Chiêu Vân nghe đoạn, trong tim mới có điểm nới lỏng, : "Còn nhìn cái gì thế? Mau tìm cái thang đỡ người xuống!"

      Bọn hạ nhân sớm chờ những lời này, thuần thục mang thi thể hai lão nữ nhân từ cây xuống.

      "Mập thẩm? Mập thẩm? Long bà!" Bọn hạ nhân ngừng kêu lên, tiếc thay hai nữ nhân có nửa điểm phản ứng.

      Đáng chết! Nàng ngờ lại thành ra như vậy!

      Oan có đầu nợ có chủ, chuyện là nàng an bài, tức giận vốn là nên trút xuống đầu nàng chứ! "Tư Mã Lạc, ngươi ra đây cho ta!" Chiêu Vân kiên nhẫn thét lớn: "Ngươi phải nam nhân, ngươi cút ra đây cho ta!!!!"

      Hinh Nhi vội vàng : "Đừng kêu, tiểu thư, Vương gia lâm triều rồi."

      Chiêu Vân thầm nghiến răng nghiến lợi.

      "Vân vương phi, có thở, có thở!" Bọn hạ nhân mừng rỡ kêu lên.

      Chiêu Vân đặt ngón tay ngang mũi mập thẩm cũng long bà kiểm tra, quả nhiên còn hơi thở, bắt thử mạch tượng, nhịp tim cư nhiên bình thường!

      Nhưng vì sao hai người bọn họ lại hôn mê bất tỉnh?

      thấy quái lạ, long bà tỉnh lại đầu tiên, hé mắt nhìn hồi lâu, chợt cả kinh : "Vương gia, Vương gia tha mạng mà, Vương gia tha mạng!"

      Chiêu Vân hỏi: "Vương gia. . . . . . muốn giết các ngươi?"

      Long bà tái mặt : "Vân vương phi, người phải thay chúng ta cầu xin, nếu để cho Vương gia biết chúng ta còn chưa chết, ra tay giết chúng ta mất!"

      Long bà cả người run rẩy ngừng, chợt nàng giật tung bức thư mau trắng chứ trong ống tay áo ra, bên viết bốn chữ Gia Cát Chiêu Vân.

      "Yên tâm , giết các ngươi, chỉ là tức giận đánh ngất xỉu các ngươi thôi, nếu muốn giết các ngươi, ngươi còn sống đến giờ đâu."

      Chiêu Vân để ‎ đến hai nữ nhân kia nữa, mở thư ra xem, chỉ thấy bên viết ít chữ : "Bảo bối, chờ bổn vương thu phục Đông Kinh xong, về thu phục nàng, còn nhiều thời gian, nếu như cảm thấy buồn chán, đến thư phòng mà thăm thú nhé. Phu quân."

      121.Phách lối! Đánh chó cũng nên ngó mặt chủ 1

      hiểu nổi, Chiêu Vân xem xong liền vò nát thư kia, tiện tay ném luôn!

      Tên kia muốn Đông Kinh, vì sao mang nàng theo? Đông Kinh cát bụi đầy trời, nàng cũng phải là muốn đánh giặc, kiến công lập nghiệp, mà bởi vì nàng cũng cùng quốc chủ An Liệt giao hẹn, nàng cũng có phần, nàng muốn lỡ hẹn.

      Tên kia đến cùng là làm sao vậy? Chẳng lẽ cho tới bây giờ vẫn còn xem thường nàng sư? Hay là bởi vì nàng là nữ nhân nên chẳng thèm ngó tới?

      suy nghĩ, Tiểu Bạch chợt có vẻ hơi gấp gáp bất an, ngay sau đó, hồi tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến.

      Cái kiểu tiếng bước chân này, Chiêu Vân còn cảm thấy xa lạ, tám phần là có người muốn tìm phiền toái.

      "Thái hậu đến!" Thái giám hậu cung tuyên báo tiếng, mấy chục người từ bên ngoài tràn vào, trực tiếp về phía hậu viện.

      "Thái hậu?" Bọn hạ nhân hồi kinh hoảng, rối rít quỳ nghênh.

      nữ nhân bốn mươi năm mươi tuổi, ăn mặc thân ung dung hoa quý, vênh váo đắc ý đến trước mặt Chiêu Vân, "Khụ khụ" ho khan hai tiếng.

      Chiêu Vân nhìn nữ nhân kia, nếu so với những thái hậu ti vi, đám người theo khoa trương nhiều. Nhưng trông dáng dấp cũng chẳng có tố chất mấy, người như vậy, nếu phải y phục xuất chúng, người ngoài nhìn vào còn tưởng là lão ma ma nào đấy trong cung.

      Hinh Nhi thấy chủ nhân còn bình tĩnh đứng đó, sợ hãi dùng sức kéo kéo ống quần nàng : "Tiểu thư, tiểu thư. . . . . ."

      Chiêu Vân chợt tỉnh ngộ, mặc dù hành đủ loại lễ nghi trước mặt nữ nhân này khiến nàng cực kỳ khó chịu, nhưng Thái hậu dù sao cũng là Thái hậu, nhập gia tùy tục, thích, vẫn phải làm.

      "Chiêu Vân thỉnh an Thái hậu."

      "Cái gì? Ngươi chính là Gia Cát Chiêu Vân? Sao lại là đứa trẻ con thế?" Thái hậu cảm thấy ngoài ý muốn, ngửa mặt lên trời than vãn: "Tiểu thư quan gia trong kinh thành đều chết sạch rồi sao? Sao lại tầm ra cái loại hoa sắc này? Sao ánh mắt A Lạc lại kém cỏi thế, so với Vũ nhi nhà chúng ta, quả thực là trời vực."

      lão cung nữ tuổi khá lớn cười : "Đó là đương nhiên, bằng , tại sao Lạc vương gia chỉ có thể là Vương gia, mà hoàng thượng, lại có thể là hoàng thượng."

      "Ừ, điều này cũng đúng, nhưng mà, thôi nể mặt Gia Cát Lão Tướng Quân, ai gia đành mở con mắt nhắm con mắt thôi."

      122.Phách lối! Đánh chó cũng nên ngó mặt chủ 2

      Chiêu Vân nghe thấy mà cực kỳ khó chịu.

      sớm biết nữ nhân hậu cung lắm chuyện. Nhưng mình mới vừa nhập môn lập tức tới khiêu khích? Nàng cũng phải là phi tần hậu cung, lão bà này rốt cuộc định điên khùng đùa giỡn gì đây? Lại còn sáng ngày ra đến Lạc vương phủ diễu võ dương oai?

      Ngại vì thân phận Thái hậu của bà ta, Chiêu Vân cũng chẳng thèm phát tác, chỉ tạm thời cúi đầu : "Thái hậu, thân thể Chiêu Vân có chút tốt, về phòng  nghỉ ngơi trước, Thái hậu xin cứ tự nhiên."

      xong xoay người rời , Chiêu Vân chẳng muốn gây thù với nữ nhân này, ghét nhất phải nhìn sắc mặt nàng. Bất kể nàng là Thái hậu hay là Thiên Vương, nịnh bợ để mà làm gì.

      "Nô tỳ cáo lui. . . . . ." Hinh Nhi thấy chủ nhân , cũng lui theo.

      "Lớn mật!" Lão cung nữ theo Thái hậu đột nhiên hét lớn tiếng, chạy tới ngăn Chiêu Vân cùng Hinh Nhi, : "Các ngươi lá gan cũng lớn nhỉ, Thái hậu còn chưa ra lệnh cho các ngươi lui, các ngươi lại dám tự tiện rời !"

      "Nguy rồi tiểu thư, chúng ta gây họa rồi. . . . . ." Hinh Nhi bị dọa đến xanh cả mặt, giọng dè chừng .

      Chiêu Vân : "Đừng hoảng hốt, chúng ta làm việc gì sai, sợ cái gì?"

      "Các ngươi làm gì sai? Các ngươi dám để Thái hậu trong mắt, cái này gọi là làm chuyện gì sai á?" Lão cung nữ chó cậy gần nhà, cư nhiên quên mất người mình ngăn lại là người nào.

      "Sáng sớm ồn ào vậy?" Lại thêm đám nữ nhân vào hậu viện Lạc vương phủ, cũng dưới dẫn dắt của nữ nhân, theo sau là toán người làm.

      Hinh Nhi vừa nhìn, mặt lập tức thả lỏng, giọng : "Lần này tốt rồi tiểu thư ơi, núi dựa đến. . . . . ."

      Núi dựa? Chiêu Vân vừa nghĩ, mới chợt nhớ ra, thanh vừa rồi, ngày hôm qua khi bái đường từng nghe qua, chỉ là hôm qua phủ khăn voan đỏ, cộng thêm cả người mệt mỏi rã rời, chẳng có tí hứng thú nào, cho nên cứ qua quýt mà làm thôi.

      ra là Tư Mã Lạc cùng hoàng thượng Tư phải do cùng nữ nhân sinh ra, mới vừa rồi còn cảm thấy kỳ quái, mập thái hậu thô lỗ có tư chất, sao lại sinh ra Tư Mã Lạc phong lưu phóng khoáng tuấn tú vậy?

      ra là mẫu thân Tư Mã Lạc, cũng chính là mẹ chồng nàng, từ phía sau tiến vào, xem ra rất xinh đẹp, rất đoan trang.

      "Thỉnh an Lan thái phi!" Bọn người hầu rối rít thấp người hành lễ.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!


      123. Phách lối! Đánh chó cũng nên ngó mặt chủ 3





      "Ơ, tỷ tỷ, ra là tỷ cũng ở đây à, chẳng trách lại náo nhiệt thế đấy." Lan thái phi bước tới, ánh mắt rơi lên người tâm phúc của Thái hậu.



      Vị tâm phúc thấy Lan thái phi đến mà tựa hồ chẳng chủ sợ hãi, chỉ vào Chiêu Vân cùng Hinh Nhi : "Là họ, đối với Thái hậu bất kính, cho nên. . . . . . Nô tỳ mới ra mặt giáo huấn họ."



      Lan thái phi nghe xong, vội vàng nhìn Thái hậu : "Tỷ tỷ, chúng còn , có chút vô lễ, cần từ từ dạy bảo mới được, ngài đại nhân đại lượng, đừng trách mắng nhiều quá. Vân nhi, mau tới tạ tội với thái hậu nương nương."



      Hinh Nhi vội : " phải vậy phải vậy, chúng con bất kính với Thái hậu, là tiểu thư thân thể thoải mái, cho nên Hinh Nhi mới cùng tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi. . . . . ."



      "Càn rỡ, bao giờ mới tới lượt ngươi ?" Tâm phúc Thái hậu chỉ tay vào mặt Hinh Nhi quát.



      Đột nhiên "Goào!" tiếng, sói con lông trắng vẫn ngoan ngoãn nằm trong ngực Chiêu Vân duỗi người, há mồm cắn ngón tay mụ tâm phúc phập cái!



      "A ~!" Tâm phúc của Thái hậu đột nhiên kêu sợ hãi, rụt tay lại, mới thấy ngón tay bị cắn rách, máu ngừng chảy xuống.



      "Buồn cười!" Mụ phúc bỗng giơ tay đánh mạnh vào cổ Tiểu Bạch.



      Chiêu Vân ngờ nàng lại dám xuống tay với Tiểu Bạch, nhất thời chú ý, Tiểu Bạch bị người ta tát cho cái rơi xuống đất, sợ tới mức ríu rít kêu lên.



      Hinh Nhi tính tình nóng nảy, mặc dù rất sợ Thái hậu, nhưng thấy lão nô bộc dám ra tay động thủ đánh Tiểu Bạch như thế, giận dữ kêu to: "Này, ngươi có bệnh à, ngươi phải đánh ta chứ, sao đánh chó nuôi trong nhà làm gì!"



      Lão cung nữ kia vừ ache ngón tay chảy máu, vừa sừng sộ : "Chó cắn loạn, ta muốn đánh nó!"



      Chiêu Vân hơi cúi người bế Tiểu Bạch bị dọa sợ run cả người lên, thản nhiên : "Vậy còn ngươi, chó mẹ mới sáng ngày ra sủa loạn ở địa bàn của ta, ngươi có đáng đánh hay ?"



      "Ngươi ~!" Lão cung nữ nghĩ tới Lạc vương phi trẻ ngườu lại có thể được như vậy, ngay cả Thái hậu, sắc mặt cũng trầm xuống!



      Lan thái phi khỏi nhướn mày, tiểu tử này sao lại biết điều thế, đặc biệt chạy tới giúp nó, nó còn biết phân tấc muốn gây phiền toái, nếu Thái hậu hung ác hạ sát chiêu, ai cũng cứu được nàng.



      124. Phách lối! Đánh chó cũng nên ngó mặt chủ 4



      Mắt thấy Thái hậu muốn nổi đóa, Hinh Nhi hai chân như nhũn ra, nếu như Lan thái phi giúp tay, chủ tử rất có thể phải chịu phạt, mà chính nàng còn thảm hại hơn, bị kéo băm thành thịt vụn ném xuống hồ nước trong ngự hoa viên làm mồi cho cá.



      "Tiểu thư. . . . . ." Hinh Nhi lại kéo kéo vạt áo Chiêu Vân, muốn nàng nhận lỗi với Thái hậu, cho Thái hậu xuôi giận, chắc xong thôi.



      ngờ chủ nhân ngay vào cái thời khắc nguy nan này, đột nhiên : "Đánh bà ta!"



      "Đánh bà ta?" Hinh Nhi vừa nghe chủ nhân phân phó, đầu tiên là sửng sốt, trời ạ, đây chính là người của Thái hậu đó. Nhưng nghĩ lại, dù sao cũng phải chết mà, thôi bất chấp bảo đánh là nàng đánh!



      "Bộp ~!"  tiếng, Hinh Nhi hung hăng in dấu mặt cung nữ bà bà cái tát.



      "Ngươi dám đánh ta!" Lão cung nữ quát tiếng, vươn tay tới chộp lấy tóc Hinh Nhi.



      Chiêu Vân tay ôm Tiểu Bạch, thấy lão cung nữ muốn giở thói chua ngoa, chợ nhấc chân đá, mũi chân vừa chuẩn đá trúng bụng lão cung nữ, khiến bà ta lập tức ngã lăn ra đất.



      "Ai nha, chết ta rồi, giết người rồi, Thái hậu. . . . . ." Lão nô bộc lăn lộn đất, giả bộ giống như sắp chết đến nơi, cần bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu.



      Lan thái phi thấy vậy sắc mặt cũng biến đổi, con trai muốn bà trông chừng nàng dâu này, nhưng lần này sợ rằng giữ được. . . . . .



      Thấy có người dám đánh tâm phúc của mình, Thái hậu giận đến tái mặt, xông, nổi đóa.



      Nhưng Chiêu Vân cũng cho nàng cơ hội nổi đóa, đợi nàng mở miệng, cước đạp cho lão nô bộc dưới đất cái, còn lớn tiếng mắng: "Thái hậu Thái hậu, Thái hậu là mĩ từ tôn kính, là để cho ngươi cứ mở miệng là ,tùy ý mạo phạm đấy à!"



      Lão nô hét thảm: "Ai nha, Thái hậu, lão nô oan uổng mà, lão nô hầu hạ Thái hậu nửa đời, từ trước tới giờ đền trung thành mà. . . . . ."



      "Trung thành? Hừ, ta vẫn là con dâu hoàng tộc, lớn hay cũng coi như chủ nhân, ngươi chỉ là lão nô tỳ lại dám vô lễ với ta, ngươi vô lễ với ta chính là xúc phạm hoàng tộc, xúc phạm hoàng tộc chính là bất kính với Thái Hậu, đừng đánh ngươi, nếu đem ngươi lăng trì xử tử cũng quá đáng!"



      "Thái hậu. . . . . . Lão nô. . . . . ." Lão cung nữ bị thế, diện mạo biến sắc, sớm biết tiểu nữ nhân này là nhân vật lợi như vậy có đánh chết bà ta cũng chẳng dám trêu vào.



      125. Phách lối! Đánh chó cũng nên ngó mặt chủ 5



      Lan thái phi thấy Thái hậu đầy bụng tức mà có chỗ phát tiết, trong lòng thoải mái phen! Bà sớm muốn dạy dỗ lão cung nữ tác oai tác quái bên cạnh Thái hậu, chỉ là tìm được cơ hội.



      Hôm nay lần đầu có cơ hội, dĩ nhiên là bỏ qua, nhìn lão cung nữ, : "Người đâu, vả miệng cho ta!"



      "Dạ, nương nương!" Hai nô tỳ sau lưng Lan quý phi, nhằm đúng miệng ão cung nữ ngươi tát ta tát, răng rắc răng rắc, khiến lão cung nữ phải lớn tiếng xin tha.



      Thái hậu nhịn được, cả giận : "Lan phi, ngươi to gan, nàng dù gì cũng coi là người của ai gia, ngươi lại dám ——"



      "Ai, tỷ tỷ, tỷ nghe ta , cũng là bởi vì tỷ tỷ đó, cho nên mới hao tổn tâm tư dạy dỗ nàng phen, ai chẳng biết tỷ tỷ khoan hồng độ lượng, phẩm đức xuất chúng? Nếu nô tỳ của tỷ tỷ biết chú ý lời của mình, ngộ nhỡ phạm phải sai lầm lớn, làm tỷ tỷ hổ thẹn, đến lúc đó, tỷ tỷ sao còn là mẫu nghi thiên hạ nũa?"



      Lan Thái phi từng chữ từng chữ, toàn lời ‘ lòng’, khiến mặt Thái hậu xanh hồng trắng tía, biến hóa hồi, lạnh lùng : "Đủ rồi, người của ai gia, nếu làm việc gì sai, cũng chỉ có thể do ai gia xử trí, cũng khiến các ngươi làm thay! Hừ!"



      Lan Thái phi lúc này mới giả bộ hoảng sợ : "Dạ, tỷ tỷ dạy dỗ phải, các ngươi mau dừng tay!"



      "Thái hậu. . . . . ." Miệng lão cung nữ bị đánh cho sưng đỏ, máu chảy ngừng, chạy trối chết đứng sau lưng chủ nhân.



      "Hừ, là phế vật! Chúng ta !" Thái hậu trợn mắt nhìn lão nô tỳ cái, thở phì phò bỏ .



      "Tỷ tỷ thong thả. . . . . ." Lan thái phi nhìn bóng lưng kia rất cung kính bái biệt, nhưng mà mặt lại là bộ dáng xuân phong đắc ý, thái độ hãnh diện.



      Nhìn bóng lưng kia rời khỏi Lạc vương phủ, Lan thái phi thèm đợi thêm nữa, vội tiến lên phía trước, kéo Chiêu Vân về phòng ngủ, mặt mày hoan hỉ, lòng tràn đầy vui mừng : "Ai nha, Vân nhi nha, cho mẫu thân nghe về con kỹ chút. . . . . ."



      Chiêu Vân có thói quen bị người khác cầm tay, nhàng rụt trở về, dị thường bình tĩnh : "Mẹ."



      lòng mà , Chiêu Vân cũng lười kêu tiếng "Mẹ" này, nhưng gả vào Lạc vương phủ, coi như thích Tư Mã Lạc, chữ mẹ này sớm muộn cũng phải .

       

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      126. Phách lối! Đánh chó cũng nên ngó mặt chủ 6



      Lại , nhìn thái độ với Thái hậu mới vừa rồi mà , Lan Thái phi hiển nhiên là xuất sắc hơn nhiều, mà xét về tính tình, đúng là loại người Chiêu Vân thích.

      nghĩ tới tiếng "Mẹ" lại làm cho Lan thái phi vui vẻ thôi, lần nữa cầm hai tay nàng thủ thỉ: "Ai, Vân nhi quả là biết nghe lời, biết con ta tích mấy đời  phúc phận, mới tìm được nàng dâu xuất sắc thế này, , Thái hậu sáng sớm đến tìm, là muốn hạ bệ uy phong của ta, trắng ra, đều là do ta cả, thiếu chút nữa khiến Vân nhi phải chịu tội, may mà Vân nhi dám dám làm, thông minh lanh lợi, được, tệ chút nào, mẹ vô cùng thích."

      "Mẹ quá khen, Vân nhi, nào có được như mẹ , tốt đẹp đến vậy, thân thể Vân nhi có chút thoải mái, muốn về phòng trước, mẹ cứ tự nhiên."

      "Hả?" Lan thái phi mặt mày nguy cấp, đau lòng : "Vân nhi thân thể thoải mái? Người đâu, mau mời thái y!"

      " cần đâu mẹ, Vân nhi nghỉ ngơi đủ, về nằm nghỉ chút là được. "

      "À? Vậy, Vân nhi mai nghỉ ngơi, bằng chờ Lạc nhi trở lại, thấy con bị bệnh, lại trách ta làm mẹ mà chăm sóc tốt cho con! , để mẹ phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho con bồi bổ thân thể."

      "Dạ." Chiêu Vân gật, xoay người mang theo Hinh Nhi trở về phòng. Bởi vì nàng thích giao thiệp với người khác, huống chi là "Mẹ".

      Mà Lan thái phi lưu luyến rời nhìn bóng lưng Chiêu Vân, khóe miệng cong lên đắc ý mỉm cười.

      Hoàng cung! Tẩm cung Thái hậu.

      Thái hậu nín bụng tức, há mồm dốc vào đống trà nóng  mới pha, rồi lại nôn hết lên mặt tiểu nô tỳ, mắng: "Ngươi muốn làm ai gia bỏng chết à? Người đâu, lôi ra băm làm phân bón hoa!"

      "Đừng mà, Thái hậu, Thái hậu tha mạng, Thái hậu tha mạng ~~!" Tiểu nô tỳ vừa kêu gào, vừa bị hai thị vệ cứng rắn lôi ra ngoài.

      Tâm phúc Thái hậu bị vả đến sưng mồm, miệng run rẩy hồi, lo sợ mình cũng bị băm làm phân bón nốt. . . . . .

      "Ngươi run cái gì? Ai gia có ăn thịt ngươi đâu! Tới đây!" Mặc dù Thái hậu hung tàn vô độ, coi sinh mệnh người khác như cỏ rác, nhưng tâm phúc theo mình mấy chục năm, đương nhiên vẫn còn có chút tình cảm .

      "Dạ, Thái hậu. . . . . ." Lão cung nữ run run rẩy rẩy tới : "Xin Thái hậu phân phó."

      127. Xui xẻo! nên đánh vỡ gian tình 1

      “Dạ, Thái hậu. . . . . .” Lão cung nữ run run rẩy rẩy tới : “Xin Thái hậu phân phó.”

      “Ừ…” Thái hậu xấu xí dần dần thả lỏng, nhưng vẫn rất tức giận : “Ngươi mau sắp xếp, sai người điều tra cho ai gia, Gia Cát Chiêu Vân có cái gì hấp dẫn, tính tình thế nào, hừ, thực chẳng ngờ, lão già Gia Cát Thần Hầu kia lại có đứa cháu lanh lợi này.”

      Nhìn Thái hậu bắt đầu thương lượng tình với mình, lão cung nữ lòng, che khóe miệng sưng đỏ, : “Thái hậu, ý cùa người là, sai người giám thị nhất cử nhất động của Gia Cát Chiêu Vân? Tại sao? Nó cũng đâu có ở trong cung, phải dùng tới…”

      “Ngươi biết cái gì? Ngươi thấy con tiện nhân Lan phi kia sao? Vừa phát được Gia Cát Chiêu Vân lanh lợi, liền cao hứng chịu nổi, hừ, ả cho là hai người mẹ chồng nàng dâu liên hiệp, ai gia sợ sao? Đúng là, nực cười hết sức!”

      Thái hậu chẳng chút mảy may chửi rủa thậm tệ, rồi lại : “Nhưng mà, ngươi phải sai người theo dõi kĩ càng, xem hai người bọn họ có phải tính toán mưu gì hay ! Gia Cát Chiêu Vân đó mặc dù nhìn vẫn còn là đứa trẻ, nhưng nhìn động tác cùng cách nó chuyện, quả đúng là người tài giỏi! Chỉ lời làm đổ bể cả chuyện tốt của ai gia, có cơ hội, ai gia nhất định phải bóp chết nó, để tránh hậu họa!”

      “Dạ, Thái hậu, lão nô hiểu!” Lão cung nữ dứ lời, lui ra khỏi cửa phòng, hôm nay Gia Cát Chiêu Vân với Lan Thái phi khiến nàng mất mặt, ra tay nặng khiến Thái hậu cũng bực mình, mối thù này, nhất định phải báo!

      ***

      Đại Vũ Hướng, điện Vạn Khanh.

      Văn võ bá quan lâm triều nghị , thương lượng về việc có nên xuất binh tấn công chiến ở phía đông. Mà trong văn võ cả triều, người phản đối xuất binh chiếm đại đa số, còn người ủng hộ Tư Mã Lạc xuất binh đánh Đông Kinh lác đác lưa thưa.

      Nếu như thiểu số phải phục tùng đa số kế hoạch lần này của Tư Mã Lạc lại thất bại.

      Nhưng bộ dạng Tư Mã Lạc cũng có vẻ như là tính trước cả, mặc dù tối hôm qua được nghỉ ngơi tốt, sắc mặt có hơi tai tái nhưng đôi mắt kia lúc này vẫn tản ra ánh sáng chói lóa.

      Cởi bình rượu hồ lô tinh xảo bên hông xuống, ngay đại điện - nơi nghị - uống.

      Chúng đại thần khỏi mặt mày biến sắc, mỗi lần Lạc vương gia uống rượu trong hồ lô này, có người gặp phải tai ương, những người vừa rồi cao giọng phản đối xuất binh, lập tức im re.

      128. Xui xẻo! nên đánh vỡ gian tình 2

      Thân là trụ cột nước nhà Đại Vũ Hướng, đại có liên quan đến giang sơn xã tắc, Gia Cát Thần Hầu dĩ nhiên là bụng làm dạ chịu, đứng cạnh Tư Mã Lạc, cất lời: “Chư vị, nuôi quân nghìn ngày dùng giờ, Đại Vũ Hướng ta mặc dù uy danh lan xa, nhưng cây to đón gió cũng là lẽ tất nhiên, cũng như sống trong khó khăn được chết trong ăn nhàn, nên theo ý kiến của lão phu, trận chiến với Đông Kinh là việc thể tránh được!”

      Lão tướng quân nắm binh quyền, lời vừa ra khỏi miệng, nhanh chóng chặn họng nhóm người mang ý kiến phản đối. Nhưng, vẫn có hơn quá nửa số người giữ ý kiến phản đối:

      “Lão tướng quân cũng thể như vậy, chúng ta cùng là phận làm quan, ai mà muốn để cho bá tánh an cư lạc nghiệp, ca múa mừng cảnh thái bình? Có thể đánh nên đánh, có câu, dứt dây động rừng, khi chiến tranh xảy ra, dân chúng tất lâm vào cảnh lầm than, cực khổ. Ngài cũng thể bởi vì Lạc vương gia là con rể của ngài mà………..”

      “Bậy bạ!” Gia Cát Thần Hầu nghe như vậy liền tức giận, lại bị Tư Mã Lạc ngăn lại.

      đại điện ồn ào, dù sao cũng phải là biện pháp. Tư Mã Lạc tay cầm bình rượu, tay vuốt vuốt lọn tóc rơi xuống bên tai, chân mày cau lại, thanh mang phong vị thưởng thức, : “Xem ra, chư vị đại nhân đều từ bỏ được cuộc sống an nhàn tại, vậy cũng tốt, nếu như vậy, bổn vương cũng tôn trọng quyết định của chư vị đại nhân, hưởng thụ cuộc sống, cũng vui vẻ lắm thay…”

      Chủ đề vừa đổi, nhấc tay chỉ thẳng những vị đại thần phản đối : “Nhưng mà bổn vương ngày mai phái ngưới đến phủ các vị cầu hôn, hưởng lạc cùng hưởng lạc luôn, nữ nhân càng nhiều bổn vương càng thích, dù sao làm thiếp của bổn vương, nữ nhi nhà các ngươi tương lai cũng rơi vào tay người ngoại tộc, phù sa trong nên để chảy ruộng ngoài…”

      “Này…Hừ ~!” Những quan viên ham an nhàn kia từng người tức trợn cả mắt, dựng cả râu, nếu phải lúc bình thường, Lạc vương gia muốn tới cầu hôn, bọn họ còn cảm thấy cực kì cao hứng ấy.

      Nhưng bây giờ tranh cãi tới lúc mấu chốt, ý đồ của Tư Mã Lạc cũng rất ràng,  nếu ai còn phản đối xuất chiến nữa, vậy ngược đãi nữ nhi của bọn họ, để cho nữ nhi của bọn họ sống bằng chết…

      Lần này Tư Mã Lạc lại thành công chèn ép những tiếng phản đối tiếp theo, mắt thấy người phản đối càng ngày càng ít, hoàng thượng Tư Vũ tựa hồ thể ngồi yên nữa…

      Nhìn tựa chương 127 kìa -_- chuẩn bị gạch đá nào, để chọi vào mặt em Tiểu Nhục Nhi Xuân Tuyết và mợ già nhà ẻm!

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      129. Xui xẻo! nên đánh vỡ gian tình 3



      Vũ lên ngôi chưa quá ba năm, căn cơ trong triều vẫn đủ vững chắc, đối với , dĩ nhiên là hi vọng nên xuất binh tốt hơn.

      Nhưng Lạc hoàng đệ của lại lòng muốn xuất quân, hơn nữa tiếp tục trấn áp hết tiếng phản đối, khỏi khiến thầm nóng lòng, vội ngắt lời, : “Xem ra, chư vị ái khanh khó có thể thống nhất ý kiến, như vậy , chúng ái khanh hãy ngầm biểu quyết để quyết định chuyện chinh phạt Đông Kinh. Như thế, chư vị ái khanh vừa có thể biểu đạt ý nguyện chi tiết, vừa có thể công bằng chính trực, biết chư vị ái khanh nghĩ thế nào?”

      Rất nhiều vị đại thần sau khi hai mặt nhìn nhau, chợt cùng cúi đầu : “Hoàng thượng thánh minh! Chúng thần, xin tuân theo thánh ý!”

      Nếu như lấy phương thức ngầm biểu quyết để quyết định, vậy hơn phân nửa là xuất binh rồi… Đối với việc này, gương mặt Gia Cát Thần Hầu tràn ngập bất dắc dĩ.

      Tư Mã Lạc lập trường vẫn kiên định như cũ, lớn tiếng : “Chuyện này vạn vạn thể, hoàng thượng, xin nghĩ lại!”

      Đường đường bị chống đối, còn gì mặt mũi của vua? Tư Vũ sắc mặt vui : “Lạc hoàng đệ, chẳng lẽ trẫm thân là hoàng huynh điều này, ngươi còn cho là có gì ổn sao?”

      “Hoàng thượng, thần đệ cũng có ý chống đối, mà là việc Đông Kinh xuất binh, thế như nước sôi lửa bỏng, nên chậm trễ, hoàng thượng, tình thế hôm nay khó khống chế, nếu Đại Vũ Hướng ta xuất binh, chỉ sợ Đông Kinh liên hợp chư hầu tám phương, đồng loạt xâm phạm rồi!”

      : “Có nghiêm trọng như vậy ? Tấn Trung, ý kiến của khanh  như thế nào?”

      hổ là vua nước, vẫn luôn cẩn thận lưu ý biểu của chúng thần trong triều, Tấn Trung này thân là tể tướng đương triều, hôm nay đương lúc nghị vẫn mở lời, những người như thế, hơn phân nửa nhằm thời khắc mấu chốt, câu quyết định đại cục.

      Hơn nữa Tấn Trung cùng Gia Cát Thần Hầu theo thứ tự là hai nhân vật tiêu+ biểu trong triều đình, hôm nay Gia Cát Thần Hầu ủng hộ Tư Mã Lạc xuất binh, vậy nhất định có lý do toàn vẹn để ngăn cản việc xuất binh.

      Hoàng thượng hỏi, Tấn Trung tự nhiên dám chậm trễ, đứng dậy, hơi khựng lại, : “Hoàng thượng, theo ý kiến của thần, xuất binh đánh Đông Kinh là lựa chọn tốt nhất…”

      “Cái gì?”

      Vũ thầm giật mình, ngay cả đông đảo người phản đối cũng đều giật mình thôi. Tấn Trung thừa tướng hôm nay sao lại có cùng ý nghĩ với Gia Cát Thần Hầu chứ?

      Tấn Trung tiếp tục : “Hoàng thượng, thần cho rằng Lạc vương gia có lý, nếu xuất binh, đợi đến khi chư hầu tám phương đánh tới, chính là lúc Đại Vũ Hướng ta phải chống địch bốn bề, cho nên thần cả gan kính xin hoàng thượng ân chuẩn, xuất quân Đông Chinh!”

      130. Xui xẻo! nên đánh vỡ gian tình 4

      Trong mắt Tư Vũ ngấm ngầm xẹt qua tia tức giận, nhưng mặt lại mang theo ý cười : “Ừ, tệ, binh sĩ Đông Kinh dám len lén bắt cóc nữ nhân cùng vương gia của Đại Vũ Hướng ta, tội ác tày trời, trẫm cũng cảm thấy đến lúc phải giết gà dọa khỉ rồi, nếu người khác còn tưởng rằng Đại Vũ Hướng ta dễ bắt nạt, mất oai nghiêm của Đại Vũ Hướng ta. Gia Cát Thần Hầu, trẫm lệnh cho ngươi mang binh dẹp yên Đông Kinh, lập tức lên đường!”

      Tư Mã Lạc mừng rỡ: “Hoàng thượng thánh minh!”

      Chúng đại thần thấy mọi cách nào thay đổi, cũng đành phải : “Hoàng thượng thánh minh, Đại Vũ Hướng uy vũ!”

      Sau khi bãi triều, Gia Cát Thần Hầu cùng Tư Mã Lạc dẫn đầu mười vạn đại binh, xuất phát về hướng Đông Kinh, đội ngũ trùng trùng điệp điệp, rất là hùng vĩ.

      cửa thành, Tư Vũ đưa mắt nhìn các tướng sĩ Đông Chinh, trong miệng cực kỳ vui với tể tướng bên cạnh: “Tấn Trung, ngươi hôm nay làm chuyện ngu xuẩn!”

      Tấn Trung giọng : “Xin hoàng thượng yên tâm, thần tự có đối sách.”

      “Đối sách?” Tư Vũ vẫn giữ gương mặt vui : “Tư Mã Lạc ỷ mình có kim bài miễn tử tiên hoàng ban cho, luôn chống đối trẫm, nhiều lần làm mất thể diện của trẫm, ngay cả Lan thái phi, cũng ỷ vào cái Kim bài miễn tử của con trai, ở hậu cung hô phong hoán vũ, gây chuyện thị phi, nếu như lần này ngươi vẫn thể khiến trẫm an tâm, ngay cả vị trí Thừa tướng, cũng cần làm nữa.”

      “Dạ, hoàng thượng yên tâm, thần nhất định dùng toàn lực phò tá hoàng thượng!”

      ***

      Buổi trưa, Lạc vương phủ.

      Chiêu Vân sau khi dùng xong cơm trưa, muốn nghỉ ngơi, chợt thấy quản gia của Lạc vương phủ là Thành bá báo lại, tất cả quà đáp lễ đều chuẩn bị thỏa đáng.

      “Quà đáp lễ? Là cái gì?” Chiêu Vân nhàn nhạt hỏi.

      Hinh Nhi lúc này mới chợt hiểu ra, : “À, tiểu thư người xem, em suýt chút nữa quên mất chuyện quan trọng như vậy, hôm nay là ngày thứ hai tiểu thư thành thân, theo tập tục, tiểu thư phải cùng vị hôn phu trở về nhà mẹ, đáp tạ công ơn nuôi dưỡng.”

      “A, nếu như thế, vậy chúng ta trở về phủ tướng quân thôi, dù sao ở đây cũng bẳng cái tiểu viện thoải mái ở phủ tướng quân, Hinh Nhi, thôi.”

      “A, dạ, tiểu thư!”

      Cỗ kiệu sau khi ra khỏi Lạc vương phủ, liền đường hướng phủ tướng quân mà . Chiêu Vân vốn muốn Hinh Nhi cùng ngồi vào trong kiệu, nhưng Hinh Nhi lại hợp lễ, muốn theo cạnh kiệu.

      ra ai cũng có thể nhìn ra được, Hinh Nhi cố ý muốn bộ. Lại còn ngẩng đầu ưỡn ngực, dương dương đắc ý, như vậy dọc theo đường người khác mới thấy nàng là hồng nhân bên cạnh Vân vương phi, hãnh diện

      *hồng nhân: người được sủng ái, tin dùng.

      131. Xui xẻo! nên đánh vỡ gian tình 5

      Chiêu Vân lẳng lặng ngồi trong kiệu, hai mắt khẽ nhắm, dựa mình vào thành kiệu nghỉ ngơi. Lần này trở về phủ tướng quân phải để ứng phó lễ tiết, đáp tạ công ơn nuôi dưỡng cái gì hết, mà là để thu hồi.

      sai, thu hồi, thu hồi kết quả, ban đầu Gia Cát Xuân Tuyết với nàng, chỉ cần nàng đến dự sinh nhật của Tư Mã Lạc, cho nàng hay nguyên nhân năm đó mẹ nàng chết. Mà tới tận bây giờ, Gia Cát Xuân Tuyết vẫn chưa hề thực lời hứa đó.

      Bởi vì ngày hôm qua có hỷ , hôm nay phủ tướng quân vẫn đông như trẩy hội, cực kì náo nhiệt, các loại thương hộ cùng tới đây lấy lòng, nịnh hót, chúc mừng cháu Gia Cát cá chép hóa rồng, Gia Cát gia có số làm quan.

      Gia Cát Thần Hầu sáng sớm mang theo cháu trai lãnh binh lên đường, vì vậy phụ trách chiêu đãi thương hộ chỉ có thể là phu nhân của Gia Cát Hùng – Thích Như, cùng con là Gia Cát Xuân Tuyết, rất nhiều thương hộ thấy được lão tướng quân, liền để lại quà tặng, phẫn nộ mà về.

      Gia Cát Xuân Tuyết gương mặt như thất hồn lạc phách, thấy mẹ lúc thu quà tặng, ra chiều mừng rỡ, miệng cười đến nỗi ngậm lại được, liền đột nhiên chạy tới, giật lấy bình gốm sứ danh quý trong tay Thích Như nắm xuống đất vỡ tan.

      “Con------!” Thích Như thấy gốm sứ kia vẫn chưa vỡ, vội vội vàng vàng ôm lên, tức giận : “Con nổi điên làm gì? Đồ này đều rất đắt tiền đó…! Trong bụng con tức giận, cũng đừng có mà đem tiền ném !”

      “Tiền tiền tiền, mẹ chỉ biết có tiền, hừ!” Gia Cát Xuân Tuyết tức giận đến phát điên.

      Thích Như liếc con cái, : “Tuyết nhi à, phải mẹ con, mẹ sớm vớicon rồi, được làm vua, thua làm giặc, cho con cơ hội tối, nhưng là do con giữ được, để cho cái con sao chổi kia cướp mất, con còn có thể trách ai? Chỉ có trách chính con vô dụng thôi, mà mẹ cần biết rốt cuộc người nào được gả vào Lạc vương phủ, mẹ có tiền vào túi, điều này mới là quan trọng  nhất.”

      “Bà hoàn toàn phải mẹ ta, ta sao lại có mẹ như vậy, chẳng biết giúp con mình gì cả? Sao bà chết luôn !” Gia Cát Xuân Tuyết quýnh lên, buột miệng ra toàn lời đại nghịch bất đạo.

      Thích Như sửng sốt, cũng tức giận theo, đứa con này rốt cuộc làm sao chứ, phải chỉ là được gả vào Lạc vương phủ thôi sao, thế mà dám lật mặt, dám buông lời chửi rủa với cả mẹ mình.

      muốn nổi đóa, Thích Như bỗng phát đoàn người ngựa tới trước cửa phủ tướng quân, kiệu tám người khiêng thêu hai chữ đó thẫm, “Lạc Vương”

      Post sao có tiền H, post sau nữa có hơi H, eo ôi tởm cực >_< tính ra còn tởm hơn Chiến luyến tuyết lúc mình chưa cắt xén, xét phương diện vai vế >_<

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      132. Xui xẻo! nên đánh vỡ gian tình 6



      Thích Như vừa thấy Chiêu Vân từ trong kiệu bước ra, vội vàng chạy tới sảng khoái : “Vân nhi, nữ nhi bảo bối của ta, đại nương đợi từ sáng đến giờ, cuối cùng cũng đợi được con trở về, mau mau vào nhà thôi.”

      Thích Như dứt lời, mắt lướt qua đội ngũ phía sau, xem thử quà Lạc vương phủ mang tới đáp lễ, cười đến mắt híp lại thành đường chỉ.

      “Đứng lại cho ta!” Gia Cát Xuân Tuyết đột nhiên giang tay ngăn trước người Chiêu Vân, mặt tức giận : “Sao chổi, đoạt nam nhân của ta, ngươi còn có mặt mũi trở về cái nhà này? Nơi này hoan nghênh ngươi, cút!”

      “Lớn mật, Vân vương phi ngươi cũng dám ngăn trở, còn phát ngôn tùy tiện, lần trước bị đánh còn chưa đủ sao? quên bài học rồi hả?”

      Trước kia Hinh Nhi có chút sợ nàng, nhưng hôm nay chủ nhân đường đường là vương phi của Lạc vương phủ, người trong hoàng thất, Gia Cát Xuân Tuyết lại dám vô lễ như thế, là làm cho người ta ghét chết được.

      Thích Nhi nhìn tình thế, cũng biết Gia Cát Xuân Tuyết mới là con mình, nếu chọc giận Gia Cát Chiêu Vân, chỉ có nữ nhi bảo bối của mình thua thiệt, khẩn trương hơn cả, mặt mũi biến sắc, : “Tuyết nhi, con ở đây làm gì! Còn mau lui xuống?”

      Gia Cát Xuân Tuyết đón nhận ánh mắt của Chiêu vân, bị cái nhìn lãnh lẽo của Chiêu Vân làm cho sợ tới mức sửng sốt, uy thế nhất thời tiêu tán còn bóng dáng.

      Chiêu Vân nhàng lướt qua bên người Gia Cát Xuân Tuyết, vừa vừa : “Ta về tiểu viện nghỉ ngơi trước, chút nữa tìm ngươi thanh toán nợ nần lần trước.”

      Chiêu Vân cùng Hinh Nhi rời về phía tiểu viện, mà Gia Cát Xuân Tuyết vẫn cứ ở đó ngẩn người.

      Thích Như cảm giác có chút gì đó đúng, liền hỏi: “Con ngẩn người cái gì, đừng làm ta mất mặt nữa có được ? là, hiểu sao ta lại sinh cái đứa con có tiền đồ này, hừ!”

      “Đủ rồi!” Gia Cát Xuân Tuyết đột nhiên nhìn Thích Như, rống to tiếng. “Bà còn bênh nó chọc tức ta, nàng cũng đâu phải con bà, ta, Gia Cát Xuân Tuyết mới phải!”

      Hai mẹ con gây gổ ngay cửa ra vào, khiến đông đảo người đường hiếu kì đứng lại nhìn xem, Thích Như lập tức kéo nữ nhi vào phủ tướng quân, phân phó gia nhân đóng cửa lại.

      Thích Như còn muốn tiếp tục dạy dỗ, lại đột nhiên phát ánh mắt con lộ ra vẻ dữ tợn, dọa nàng giật mình, : “Tuyết nhi… con, con định làm gì?”

       

      133. Xui xẻo! nên đánh vỡ gian tình 7

      Gia Cát Xuân Tuyết bị hỏi như vậy, chợt cúi đầu xuống, cười lạnh tiếng, giọng : "Mẹ, mẹ , nếu Gia Cát Chiêu Vân biết mẹ chính là nguyên nhân cái chết của mẹ nó, liệu có. . . . . ."

      Thích Như thần kinh run lên, sắc mặt ngày càng trắng xanh: "Mẹ nó là bệnh chết, đây chính là nguyên nhân chính xác, ta cho ngươi biết, chuyện qua lâu như vậy, ngươi cũng đừng cho là gia gia với phụ thân ở nhà, ngươi có thể sinh làm gì làm!"

      Gia Cát Xuân Tuyết mặt bình tĩnh nhìn Thích Như : "Là sinh , hay là chân tướng, mẹ coi con là con, Tuyết Nhi cũng tự nhiên coi mẹ là mẹ."

      Thích Như sắc mặt càng tái nhợt, vì nội tâm che giấu sợ hãi, nên cố ho khan hai tiếng, làm bộ trấn định : "Ai, Tuyết Nhi, mẹ sao lại coi con là con chứ? Từ đến lớn, con đều do tay mẹ chăm sóc, con bây giờ sao có thể đối đãi mẹ như vậy. . . . . . Tuyết Nhi, con cho mẹ, con rốt cuộc biết những thứ gì?"

      Gia Cát Xuân Tuyết mặt lộ ra dữ tợn, ha ha cười : "Thế nào mẹ, sợ? Mẹ phải là rất thích Gia Cát Chiêu Vân sao? Mẹ phải rất thích những tiền tài nó mang đến cho mẹ sao? Mẹ mà tìm nó , Tuyết Nhi ngại, Tuyết Nhi coi như có người làm mẹ."

      xong, Gia Cát Xuân Tuyết cũng thèm ngoảnh mặt tiến vào trong, chỉ để lại Thích Như đứng mình quạnh ngẩn người. ai hiểu con bằng mẹ, con bà ta tính tình bà ta biết, nếu như trong tay có chút mấu chốt, tuyệt đối dám lớn tiếng trước mặt mẹ như vậy, chẳng lẽ năm đó khi nữ nhân kia chết bị nàng phát ra rồi. . . . . . ?

      "Phu nhân, quà đáp lễ cũng chuyển vào, người xem có cần tự mình kiểm  lại lần ?" Quản gia tới bẩm báo.

      " cần, tất cả đều do ngươi phụ trách, quản gia, hôm nay nếu có khách nhân đến tìm, cứ hai vị tướng quân ở nhà, bọn họ trở về sau này hẵng quay lại."

      "Dạ, phu nhân. . . . . ."

      Thích Như càng nghĩ càng sợ, hít sâu hơi, cũng vội vàng tới hậu viện.

      134. Xui xẻo! nên đánh vỡ gian tình 8

      Cả phủ tướng quân, trừ mấy lão nô làm việc lâu năm, những tráng đinh khác cũng theo lão tướng quân lên đường, tiến về phía Đông Kinh đánh giặc.

      Duy chỉ có Gia Cát Phong còn ở lại trong phủ nghỉ ngơi, bởi vì ngày hôm qua lôi đài kén rể bị Chiêu Vân đả thương thân thể, Gia Cát Thần Hầu lần này thể để mang thương thế xuất chinh.

      Chiêu Vân gả vào Lạc vương phủ, ý chí Gia Cát Phong sa sút, chẳng muốn đâu, thân mình chết dí ở lầu trúc phía Tây viện uống rượu giải sầu.

      Chỉ tiếc, rượu này càng uống càng buồn bực, để sầu càng thêm sầu.

      Chợt, ba tiếng chim hót dồn dập truyền vào trong lỗ tai , kéo dòng suy nghĩ của từ trong hỗn loạn trở về, nhìn quang, phát có ai, mới từ lầu hai lật nhảy xuống, bằng tốc độ nhanh nhất, tiến về phía hòn núi giả.

      nữ nhân ở trong núi giả chờ đợi, thấy Gia Cát Phong vào, kịp chờ đợi chạy tới ôm chầm lấy.

      "Ngươi làm cái gì vậy? phải với ngươi, sau này đừng có tới tìm ta sao?" Gia Cát Phong hất tay nàng ra, gương mặt khó chịu .

      "Phong. . . . . . Đại nương. . . . . . Nhớ ngươi!" Thích Như chẳng hề xấu hổ lại tiếp tục ôm chặt lấy Gia Cát Phong.

      "Ngươi điên rồi sao?" Gia Cát Phong đột nhiên xoay người, mở rộng bàn tay bóp cổ họng Thích Như. . . . . .

      ****

      Trong tiểu viện khác, Chiêu Vân thả lỏng người ngồi tảng đá phơi nắng, nhìn hoa cỏ trong tiểu viện, thầm than việc đời nhiều đổi thay. , chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi, chuyện xảy ra người nàng là quá nhiều, quá nhiều khiến nàng kịp xoay sở. Nàng hâm mộ bươm bướm trong tiểu viện, chỉ cần chơi đùa quanh địa bàn của mình, cũng chẳng cần để ý tới thế giới bên ngoài. ra khi mới vừa xuyên đến tiểu viện này, nàng rất muốn chỉ ngây ngô mà ở lại đây, hưởng thụ an tĩnh, an lành, hưởng thụ những điều bất ngời nhặt trong cuộc sống. Đều do Gia Cát Xuân Tuyết chết tiệt tới trêu chọc nàng, đáng hận hơn chính là Tư Mã Lạc, dùng hết mọi thủ đoạn đ bức hôn nàng, hoàn toàn biết trong đầu rốt cuộc tính toán cái gì nữa.

      Chẳng lẽ là thích Gia Cát Chiêu Vân nàng? Nhưng trực giác cho nàng biết, đó là chuyện tuyệt đối thể, nam nhân chết tiệt đó, trăm phương ngàn kế muốn kéo nàng về phe mình, nhất định có mưu gì đó khiến người ta tưởng tượng được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :