1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hạ lưu Vương gia Muốn Cắn Người -Ảnh Diệu Diệu (Update c478)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      Chương 58: Cắn răng hận! Nho chua ăn được 2



      Chiêu Vân đưa tay lục tìm, đột nhiên giật bình rượu bên hông xuống: " có à?"

      "Nhột, nữ nhân, đừng trách ta nhắc nhở nàng, nên biết lớn trước mặt bổn vương. biết người kẻ dưới, nàng chết rất khó coi, mau đưa bầu rượu trả lại cho ta!" Bây giờ muốn cưỡi đầu , về sau còn thế nào nữa?

      "Đơn giản mà , ta chưa bao giờ lần thứ hai." Năm ngón tay Chiêu Vân đột nhiên dùng lực.

      "Dừng!" Tư Mã Lạc muốn dùng sức mạnh, nhưng chợt ngẫm, lại giả bộ cầu xin tha thứ: "Bổn vương mang bạc, như vậy , nàng muốn thứ gì? Muốn ăn gì? Trực tiếp với bổn vương, ngày khác, bổn vương cho người mang tới, Nàng. . . . . . Trước tiên trả lại bầu rượu cho bổn vương được ?

      Chiêu Vân nhét trả hồ lô rượu cho , sau đó ném cho Hinh Nhi cái thủ liên* màu tím : "Tìm tiệm cầm đồ cầm lấy chút bạc, ta thích ký sổ."

      *: thủ liên là xích tay, ở đây có thể hiểu là vòng tay hay lắc tay gì đó.

      "Dạ, tiểu thư." Hinh Nhi nhận thủ liên màu tím, về phía tiệm cầm đồ cách đó xa

      Tư Mã Lạc kỳ quái : "Trấn Cung Tử Ngọc, đời có hai thủ liên như vậy, năm đó mẫu hậu tìm cao nhân Thiên Sơn làm cho ta cùng hoàng huynh mỗi người cái, vì sao nàng lại có?" (tử ngọc là ngọc tím)

      Chiêu Vân nữa, chỉ nhàng vuốt ve Cẩu Nhi, khiến nó điềm nhiên vào giấc mộng.

      Tư Mã Lạc có cảm giác ổn, nhìn cổ tay mình, cả kinh kêu lên: "Đáng chết, nàng dám động vào Tử Ngọc Thủ Liên của bổn vương, người đâu, giữ lại cho ta!"

      "Dạ, vương gia!" đội tinh binh lập tức vọt tới, soạt soạt soạt đem vũ khí toàn bộ gác cổ Chiêu Vân.

      Chiêu Vân chút nào hãi, ngược lại : "Tiểu Lạc Nhi, chớ có đùa với , sợ ngươi chơi nổi."

      "Làm sao? Ta sợ nàng chắc!"

      "Tốt, nếu để cho văn võ bá quan biết nguyên nhân của việc bắt cóc lần này, biết Tiểu Lạc Nhi ngươi, như thế nào nhỉ."

      Ánh mắt Tư Mã Lạc lóe lên cái, bỗng nhiên : "Thùng cơm, các ngươi làm gì hả? Còn thu vũ khí lại cho ta? Bổn vương các ngươi giữ lại, tức là cởi áo da Đông Kinh người bổn vương xuống giữ giúp ta !" nhịn! Cắn răng hận, bảo bối lại cùng đấu trí, được, lần này coi như hòa.

      Chương 59: Cắn răng hận! Nho chua ăn được 3

      Đám binh lính khó hiểu, liếc nhau cái, thể làm gì khác hơn là liên tiếp xin lỗi, tản ra.

      Lúc này, Hinh Nhi từ trong tiệm cầm đồ ôm đống bạc trắng ra, ha ha cười : "Phát tài, tiểu thư, ra dây chuyền chó má kia cũng đáng tiền như vậy, còn chưa mở miệng, lão bản hét giá trăm lượng bạc !"

      "Cái gì? Mới. . . . . . trăm lượng?" Tư Mã Lạc tức giận su‎t hộc máu, đường đường là đồ người Vương gia, ai dám to gan như vậy, trăm lượng?

      người lính : "Vương gia, có muốn đóng sập cửa tiệm kia ?"

      "Đóng ——" Tư Mã Lạc khoát tay, chợt thấy mắt Chiêu Vân nhìn bắn ra ánh sáng sắc bén, liền lập tức phun ra hai chữ: "Cái rắm!"

      Vẻ mặt tức cười cực kỳ. Có Vương gia phải ngậm bồ hòn làm ngọt rồi.

      Đóng cái rắm? Người binh lính kia bị hồ đồ, giọng hỏi: "Ý của Vương gia, đóng hay đóng ạ?"

      " đóng cái rắm mà!" Tư Mã Lạc xong, đột nhiên phát Chiêu Vân cùng nha đầu thân cận mất bóng dáng. Vội vàng : " cho chưởng quỹ kia danh xưng củaBổn vương." Vật kia thể tùy tiện vứt bỏ.

      Binh lính vừa nghe liền hiểu. Xác thực cần tốn nhiều trắc trở, ra danh xưng là xong.

      Chiêu Vân cùng Hinh Nhi vừa vào quán cơm náo nhiệt, tiểu nhị lập tức đón đầu : "Chà, con chó này đẹp, hai vị nương, muốn ăn cái gì? Bay trời cao, chạy dưới đồng bằng, chui trong đất, bơi trong nước, bổn điếm cái gì cần có đều có, hai vị yên tâm mà ăn, ăn là hài lòng."

      "Cho ta 5000 cái bánh bao, đưa cho mấy quan binh bên ngoài."

      "À? 5000 bánh bao lớn?" Tiểu nhị lập tức mờ mịt.

      Hinh Nhi giơ tay cầm bạc : "Thế nào? Ngươi mới vừa phải cái gì cần có đều có, yên tâm, hài lòng sao?"

      "Hai vị, bánh bao có là có, chỉ là các ngươi muốn 5000, tiểu điếm có nhiều như vậy nha."

      "Thôi , sao lập tức lại thay đổi thành tiểu điếm rồi hả ? có nhiều như vậy mau làm , bằng đến cửa hàng khác kiếm đủ cũng được, còn đứng ngây đó làm gì? mau ?"

      Tiểu nhị thể chọc vào các nàng, hấp ta hấp tấp chạy vào phòng bếp phân phó.

      Chương 60: Cắn răng hận! Nho chua ăn được 4

      Đám nữ nhân trong điếm ăn uống say sưa ngon lành, nghe được có người phát hiệu lệnh, tất cả đều nhìn lại.

      Còn tưởng rằng nữ tử thời cổ đại cũng coi tự trọng là sinh mệnh, nghĩ tới, đám nữ nhân kia, tất cả đều vừa ăn vừa cười, khiến Chiêu Vân hoài nghi, rốt cuộc những người bị binh lính Đông Kinh chà đạp qua, có phải ai cũng quên sạch rồi.

      ra , đây là vấn đề của Đại Vũ Hướng. Cởi mở và bảo thủ, cùng tồn tại. Nhìn chung cũng liên quan tới nhau.

      Đám nữ nhân kia vừa nhìn thấy Chiêu Vân vào, dồn dập bắt chuyện : "Vân nhi tới đây nha, quan tâm những binh lính kia làm cái gì, tới ăn chút gì !"

      Gia Cát Xuân Tuyết cùng mập thiên kim thừa tướng, Tấn Doanh Doanh ngồi chung chỗ, nhìn thấy Chiêu Vân được hoan nghênh, hai người rất vui.

      Mập nhàng lớn tiếng : "Bọn tỷ muội, Tuyết Nhi tỷ rồi, hôm nay mọi người ăn hết mình, chọn món ngon nhất, tất cả phí tổn, nàng chi."

      "Ai nha, Tuyết Nhi tỷ mời khách, tốt quá!" Lập tức mọi người vỗ tay nịnh hót.

      Chỉ là tiếng nịnh bợ lác đác lưa thưa, đại đa số mọi người đều cảm kích dũng khí của Chiêu Vân, cũng quản Chiêu Vân tuổi , rối rít cảm kích : "Vân nhi tỷ, lần này làm phiền tỷ, tỷ rất lợi hại a, có can đảm, lại có mưu kế, còn có võ công, giống những người khác, vì mạng sống, cái gì mà làm nô tỳ cũng làm được."

      "Này, ngươi cái gì!" Nha hoàn của Gia Cát Xuân Tuyết đứng lên cả giận : "Các ngươi còn phải cũng thế sao, khóc lóc rối rít, có tư cách gì mà người khác?"

      Đối mặt với đông đảo nữ nhân, Chiêu Vân gì thêm, phần lớn chỉ là cười trừ.

      Gia Cát Xuân Tuyết sợ chuyện mình ở Đông Kinh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ truyền ra ngoài, lập tức : "Bọn tỷ muội, đồ ăn tuy hảo hạng nhưng cũng gọi là dùng được, nhưng lời lẽ cũng thể lung tung nha, ta Gia Cát Xuân Tuyết luôn luôn kính trọng bằng hữu, nhưng người nào muốn cùng ta là đối đầu, người đó có quả ngon để ăn."

      Những nữ nhân kia mặc dù khinh thường ra mặt, nhưng còn dám gì liên quan đến chuyện quỳ xuống đất kia nữa, có câu thà đắc tội quân tử, chớ để đắc tội tiểu nhân.

      Ai cũng biết Đại Tiểu Thư nhà Gia Cát từ đến lớn cậy mạnh vô lý, ai biết nàng có thể đột nhiên đâm đao sau lưng người ta hay ?

      Sau này chỉ cần moi tiền của người bá đạo như chị thế này là em Ckun mãn nguyện lắm rồi T_T

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      Chương 61: Cắn răng hận! Nho chua ăn được 5



      Bên ngoài, binh lính đợi lệnh đói bụng đến mức dạ dày réo ầm ĩ, chợt nhìn thấy tiểu nhị dẫn người khiêng hơn mười khung bánh lớn tới, trong khung đều là bánh bao chay cùng bánh bao thịt nóng hổi, nhất thời khó hiểu.

      "Các vị quan gia, bánh bao thịt cùng bánh bao chay thơm ngon ngào ngạt tới đây, mọi người yên tâm ăn , vấn đề tiền bạc Chiêu Vân nương trả rồi."

      Bọn lính cầm bánh bao, nhịn được vừa ăn vừa hỏi:

      "Chiêu Vân nương là ai?"

      "Nghe là thiên kim tiểu thư phủ tướng quân."

      "A, như vậy Chiêu Vân tiểu thư đúng là tệ, còn nghĩ tới chúng ta."

      , hai cái bánh bao đối với binh tướng mà tính là gì, chẳng qua là phần tình nghĩa chứa đựng trong đó.

      Chiêu Vân cùng Hinh Nhi ở trong nhà hàng gọi hai đĩa thức ăn cùng đĩa thịt bò, còn sai tiểu nhị mang lên bầu rượu ngon, thong thả ung dung ăn.

      Nhìn đồ bàn Chiêu Vân, Gia Cát Xuân Tuyết nhịn được móc: " đúng là tiếp xúc nhiều, ăn đồ còn bằng tên thư sinh nhà ngèo, mất mặt phủ tướng quân chúng ta quá!"

      Chiêu Vân coi như nghe thấy, Gia Cát Xuân Tuyết ở trong mắt nàng đáng giá đồng, so với tiểu bạch trong ngực nàng, mặc dù nửa sói nửa chó, nhưng tối thiểu đối xử tốt với nó, nó vô duyên vô cớ loạn cắn người.

      "Tiểu thư, con chó này, ngươi muốn mang về nuôi lớn sao?"

      Những nữ nhân kia nghe Hinh Nhi như vậy, tất cả đều vây quanh, vươn tay sờ tới sờ lui : "Oa, con chó này nhặt được ở đâu vậy? đáng a! Là mua đường sao? Chó này rất tốt, miệng nhắn, có thể trông nhà, cũng loạn cắn người."

      Ngay lập tức đám nữ nhân bị bầy sói cho hù dọa thành hồ đồ kia, con chó này là từ đâu tới cũng biết.

      Chiêu Vân ghét bị đám bò cái vây quanh ồn ào, vì vậy lạnh lùng : "Hinh Nhi chú ý, nếu người nó dính mùi, sói cái kia nhất định đuổi theo tìm ngươi tính sổ."

      "A —— ra là nó là con sói!" Các nữ nhân bị dọa lập tức chạy ra xa, dám tới gần.

      Lúc này Tư Mã Lạc cùng Gia Cát Phong cùng vào, trực tiếp tới bên người Chiêu Vân, cùng nhau ngồi xuống.

      Tư Mã Lạc còn cố ý dùng mánh khóe, khiến Tử Ngọc Thủ Liên trước mặt Chiêu Vân lúc lúc , lộ ra mấy phần tính trẻ con! thấy thế chẳng kì lạ mà cũng chẳng khó chịu chút nào cả.

      Chương 62: Cắn răng hận! Nho chua ăn được 6

      Hinh Nhi nhanh miệng : "À? Vương gia, ngài dẫn người đoạt lại dây chuyền rồi hả ?"

      "Đoạt?" Tư Mã Lạc vẻ mặt cứng đờ, nữ nhân này càng ngày càng cho mặt mũi ? Mặt mày vui : " đất Đại Vũ Hướng này, bổn vương muốn cái gì, còn phải đoạt sao? Tự động đưa trả."

      Chiêu Vân đặt tiểu bạch đùi mình, vươn tay rót ít rượu, đưa lên khóe miệng.

      Chợt bàn tay to duỗi tới, bắt lại cái ly : "Vân nhi, thân thể muội tốt, nên uống rượu, muội quên rồi sao?"

      Chiêu Vân đưa mắt nhìn, là Gia Cát Phong!

      Gia Cát Phong này rốt cuộc chiếm vị trí gì trong kiếp trước của Chiêu Vân ?

      Nàng cố gắng tìm sâu trong não bộ, lục tìm trí nhớ, kết quả đầu đau muốn nứt!

      "Tiểu thư, người làm sao vậy?" Hinh Nhi vội vàng vịn bả vai nàng.

      "Vân nhi, nàng. . . . . ."

      Hai nam tử đồng thời đưa vươn ra sờ đầu nàng, kết quả chạm tay nhau !

      Gia Cát Phong rụt tay về, đối phương dù sao cũng đường đường là Vương gia, thân phận tôn quý.

      Kết quả, dĩ nhiên Tư Mã Lạc sờ lên trán nàng, cau mày: " phát sốt, chuyện gì xảy ra?" Giọng mang theo ân cần, trong ánh mắt cũng mang theo quan tâm.

      Chiêu Vân cau mày : " có sao, chỉ cảm thấy đầu có chút váng vất."

      Hai nam nhân dịu dàng, đặc biệt là Tư Mã Lạc ân cần, khiến nhiều nữ nhân hâm mộ muốn chết. Mọi người cũng đừng có quên, nhóm nữ nhân này chạy theo như vịt. Nếu , cũng rơi vào kết quả hôm nay.

      Gia Cát Xuân Tuyết ở bên cắn răng nghiến lợi: "Hừ, nữ nhân chết tiệt, từ đến lớn đều vậy, bộ dạng yếu ớt tranh thủ thương cảm, làm bộ làm tịch, là tiện nhân!"

      Gia Cát Phong liếc nhìn Gia Cát Xuân Tuyết, bỗng nhiên : "Các vị, đến lúc rồi, mọi người lên xe thôi, chúng ta phải vào thành trước lúc trời tối!"

      Mập nhàng thở dài : "Ai, Tuyết Nhi tỷ, xem ra ngươi sánh bằng người ta, ngươi xem, người ta biết cách mà, giả ngất giả choáng, giống y như . Nếu là ta là nam nhân, ta cũng muốn chăm sóc nàng!" Nàng cũng rất đố kỵ.

      Gia Cát Xuân Tuyết chợt cả giận : "Mụ mập chết bầm, ngươi rốt cuộc là giúp ta hay là giúp nàng? Tỷ tỷ ngươi toàn dựa vào bản lãnh mà kiếm ăn, hừ!"

      Chương 63 : Cắn răng hận! Nho chua ăn được 7

      Mập đáng thương vốn muốn giúp Gia Cát Xuân Tuyết chuyện, kết quả xuôi tai, ngược lại còn bị mắng, mặt vô cùng lúng túng, như thể đưa mặt ra cho người ta đặt mông xuống, trong lòng cực kỳ khó chịu.

      Trở lại kinh thành Đại Vũ Hướng phồn hoa, nhà nhà đều lên đèn, các nữ nhân nhịn được kích động hoan hô, rối rít về nhà mình. Mà đại đa số người rời cũng chạy tới tạm biệt Chiêu Vân, nhìn tiểu nữ tử lên mấy câu từ đáy lòng, ôm nàng. Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng mà.

      Dĩ nhiên, nữ nhân cũng có mục đích, đều là vì muốn cùng Tư Mã Lạc mấy câu.

      Mắt Chiêu Vân lộ ra khinh thường, những nữ nhân này là, rốt cuộc là ai cứu các nàng ra ngoài. Còn lời cám ơn với chủ mưu, đúng là chuyện buồn cười nhất đời.

      Hinh Nhi ôm Tiểu Bạch đứng bên cạnh chủ nhân, nhìn địa vị chủ nhân trong mắt mọi người được nâng cao, trong lòng tránh được cao hứng. Trước kia coi như đường cũng mấy người biết nàng, nhưng về sau, chỉ cần nàng mang giỏ cá phố, đoán chừng nha hoàn nhà khác cũng gọi nàng tiếng Hinh Nhi tỷ tỷ.

      Khi qua Lạc vương phủ, Chiêu Vân nhìn nam nhân bên cạnh : "Lạc vương gia, ngươi ."

      "Phải ?" Tư Mã Lạc dọc theo đường biết suy nghĩ gì, lại nhập tâm như thế, đến nhà mình rồi cũng chẳng nhận ra.

      Bởi vì những nữ nhân khác cũng về nhà, cho nên Gia Cát Xuân Tuyết cùng Chiêu Vân ngồi cùng cỗ xe ngựa.

      Thấy Tư Mã Lạc muốn xuống xe, liền đưa tay lôi kéo bả vai Tư Mã Lạc, giọng nũng nịu cùng giận dỗi : "Lạc vương gia, dọc theo con đường này Tuyết Nhi thành thói quen có Lạc vương gia bảo vệ, Lạc vương gia, người có thể, đưa Tuyết Nhi về trước, nếu Tuyết Nhi sợ . . . . . ."

      "Tuyết Nhi mong Bổn vương cùng ngươi hồi phủ tướng quân?"

      "Vâng, Lạc vương gia, ngài hãy theo Tuyết Nhi chuyến, được chứ?" Gia Cát Xuân Tuyết xong, cả người toàn bộ ngả rạp qua bên.

      Hinh Nhi cực kỳ khó chịu, nhưng phát chủ nhân mình liếc cũng chẳng liếc Gia Cát Xuân Tuyết lấy cái, cũng gì, dè đặt chờ, muốn chọc cố xảy ra.


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      Chương 64 : Cắn răng hận! Nho chua ăn được 8



      Tư Mã Lạc cười cười, chợt tiến lại gần bên tai Chiêu Vân thấp giọng : "Nàng sao? Vân nhi ái phi, chẳng lẽ nàng cứ như vậy cam lòng để phu quân sao?" Còn giơ tay lên tựa hồ muốn làm cái gì đó...

      Chiêu Vân quay đầu tránh tay , dùng lượng chỉ nghe được lạnh như băng  : "Cút!"

      "Ha ha ha ha ~~ được ~!" Tư Mã Lạc đột nhiên tiếng cười sang sảng, lại vươn ngón tay ngọc thon dài chuyển đến gương mặt Gia Cát Xuân Tuyết bóp cái, : "Bổn vương trước, yên tâm , rất nhanh gặp lại, ngươi —— trốn thoát đâu."

      Mờ mịt mờ mịt, lần này biết gì? với ai?

      Thân hình cao ngất theo đường cong hoàn mỹ nhảy xuống xe, nhìn Gia Cát Phong cất tiếng "Cáo từ", ngâm nga khúc hát ngắn vào Lạc vương phủ.

      "A ——!"

      Gia Cát Xuân Tuyết đột nhiên ôm chặt nha hoàn lớn tiếng kêu lên: "Ngươi có nghe thấy ? Nghe thấy ? Lạc vương gia chàng , chàng ta trốn thoát, chàng thích ta, nhất định thích ta!" Vui mừng thiếu điều ngất xỉu, mắt phượng ngập tràn vui sướng cùng si mê.

      "Đúng vậy tiểu thư, người rất lợi hại a, thậm chí Lạc vương gia động lòng với người. . . . . ."

      Đối với cực phẩm chủ tớ, Chiêu Vân lên tiếng. Tư Mã Lạc câu kia, nếu với Gia Cát Xuân Tuyết, là tốt bao nhiêu. . . . . . Thế nhưng tên đáng chết khốn kiếp, vuốt người lại với người khác. là cặn bã trong cặn bã! Hừ hừ. Khó chịu! Nhưng điều gì làm tâm tình nàng khó chịu, nàng lại nghĩ ra được.

      Phủ Hộ Quốc Tướng Quân, đại đương gia Gia Cát Thần Hầu nhận được tin mọi người bình an trở về, từ sớm dẫn dưới toàn bộ người trong phủ đứng chờ trước đại môn.

      Đợi khi xe ngựa Gia Cát Phong vừa đến, lập tức đốt pháo, pháo trúc đặc chế nổ vang rung trời, cả phủ tướng quân toàn bộ chìm trong khói xanh.

      Khói mù chưa tản , Gia Cát Thần Hầu kịp chờ đợi, thận trọng đỡ tay Chiêu Vân : " là tổ tông hiển linh, phải cám tạ trời đất, để cho Vân nhi cùng Tuyết Nhi có thể gặp dữ hóa lành, bình an trở về."

      Chiêu Vân bình tĩnh : "Gia gia, Vân nhi bất hiếu, khiến ngài lo lắng."

      "Ha ha ha ha, có việc gì là tốt, có việc gì là tốt, , ngươi đúng là khiến gia gia sợ hãi nha!"

      Gia Cát Xuân Tuyết đột nhiên hai chân mềm nhũn, ngã vào lồng ngực Gia Cát Thần Hầu, giả bộ mềm mại : "Gia gia, đầu con choáng váng nha. . . . . ."

      "Ai nha, Tuyết nhi ngươi sao vậy?" Gia Cát Thần Hầu thuận tay đỡ Gia Cát Xuân Tuyết lên: "Mau, mau tìm đại phu!"

      Chương 65 : Cắn răng hận! Nho chua ăn được 9

      Khi Chiêu Vân nhìn về phía Gia Cát Xuân Tuyết, phát Gia Cát Xuân Tuyết dùng ánh mắt ác độc nhìn nàng. Nhưng Chiêu Vân cũng tức giận, chỉ lãnh đạm cười tiếng, nhìn Gia Cát Thần Hầu : "Vân nhi về phòng nghỉ ngơi trước." Đây chính là gia gia, nàng cũng có ấn tượng trong đầu. Chỉ là, số lần nàng gặp cũng rất có hạn.

      "Ừ, được rồi, về phòng nghỉ ngơi trước , tất cả chờ ngày mai hẵng ."

      "Tuyết Nhi, con làm sao vậy hả? Con nên dọa mẹ a!" Thích Như cùng Gia Cát Hùng lúc này mới từ trong tổng phủ ra, nhìn thấy Gia Cát Xuân Tuyết nằm trong ngực Lão Tướng Quân, liền khóc lớn vọt tới.

      Khi nàng qua Chiêu Vân, cố ý đụng mạnh, Chiêu Vân vốn là vóc người xinh, nếu chỉ là va chạm bình thường, nàng có việc gì, mà đại phu nhân đáng chết cư nhiên dùng nội công? Thình lình, nàng ngã xuống đất!

      Mà đại phu nhân sớm có chuẩn bị, bày gương mặt ân cần tiến lên ——

      "Ai nha, Vân nhi ngươi làm sao vậy, mau dậy mau dậy !" Thích Như trở về hai bước níu lấy áo ngực Chiêu Vân, thấp giọng rít: "Con ta cùng ngươi tham gia tiệc sinh nhật Lạc vương gia xảy ra chuyện, ngươi là sao chổi, chẳng những Tuyết Nhi bị hại thê thảm, còn làm liên lụy mọi người, ngươi sao ngươi chết luôn ?"

      Nàng chỉ là cảnh cáo. Những lời này cũng chỉ có nàng cùng Chiêu Vân nghe thấy. Chiêu Vân cực kì chán ghét nữ nhân này, cho nên vừa ra tay ấn chặt mạch môn nàng, dùng sức nhấn cái.

      "A ——!" Thích Như xanh cả mặt, nhịn được kêu lên.

      Chiêu Vân xoay người, giận đến cắn răng nghiến lợi.

      ************

      Chiêu Vân đẩy cửa, tiến vào tiểu viện nhà mình. Chỉ cách bức tường, lại giống như là hai thế giới. Bên ngoài là khu kiến trúc cao lớn hùng vĩ, mà như cố ý, giữa phủ tướng quân, lại tồn tại tiểu viện rất khác biệt. Ngoài viện là bạch dương cao đứng thẳng, khắp nơi đều có thể thấy tượng đá khổng lồ. Mà bên trong viện, núi giả đình nghỉ mát duyên dáng, đường mòn rải sỏi trắng, khắp nơi xanh non mơn mởn, hoa hồng liễu biếc.

      Chương 66: Huynh trưởng! Bức họa trần truồng 1

      Nàng nghỉ ngơi lúc, tắm rửa qua loa. Thay quần áo sạch , mới ngồi ăn chút ít.

      Thấy trong người mệt mỏi, nàng lại ra khỏi phòng, lúc này bóng đêm bao phủ, chân trời treo mảng trăng non lưỡi liềm. Nàng nhàng ngồi xích đu trong tiểu viện, co hai chân lên, khiến thân thể khe khẽ đu đưa, nhắm mắt tự với mình sống ở đâu nên yên phận ở đấy, trước kia tất cả đều thành quá khứ, sau này phải sống tốt hơn chút.

      "Tiểu thư, người lâu chưa chơi đu rồi, co chân lên , Hinh Nhi đẩy cho người." Hinh Nhi vào, vừa lúc trông thấy.

      Hinh Nhi xong, đẩy , thân thể Chiêu Vân liền hơi bay lên, trượt trong trung. Bất chợt trong lòng xuất loại cảm giác ấm áp, đó là cảm giác của gia đình, rất thỏa mãn, rất thỏa mãn.

      "Hinh Nhi, ta trước kia cũng thường đu dây ở đây sao? Xích đu là do ai làm? Lại còn khắc hai chữ Vân nhi?"

      Hinh Nhi sững sờ : "Hả? Tiểu thư lại quên rồi à, gần đây sao người hay quên chuyện vậy? Làm sao chứ? Cái này là Tam công tử tốn hai ngày làm cho người, người quên rồi sao?"

      "A, phải ? Ha ha, vì sao biết ư, từ khi tỉnh lại sau trọng bệnh, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, rất nhiều chuyện, trong lúc nhất thời ta nghĩ ra."

      "À?" Hinh Nhi khẩn trương : "Tiểu thư, vậy người qua hai ngày, đến Hinh Nhi là ai cũng quên chứ? Có cần mời đại phu tới xem ạ?"

      Chiêu Vân : " có chuyện gì, Hinh Nhi, nên gấp gáp, nếu như quên mất, ngươi nhắc ta nhớ được sao? Ví như Tam công tử Gia Cát Phong, cho ta nghe, trước kia quan hệ giữa ta và rất tốt à?"

      Hinh Nhi kỳ quái : "Dĩ nhiên tiểu thư, nếu phải nhờ Phong công tử, người sớm chết rồi, khi còn bé mỗi lần người ngã trọng bệnh, đều là Phong công tử mời đại phu, tướng quân cũng rất ít khi để ý tới chúng ta, khi đó Hinh Nhi còn , hoàn toàn thể tùy tiện ra ngoài."

      "Phải ? Sao ta chút ấn tượng cũng . . . . . ."

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      Chương 67: Huynh trưởng! Bức họa trần truồng 2



      "À? Tiểu thư, có thể lần đó bệnh của người quá nặng, thậm chí cả Phong công tử cũng quên mất, người có biết hay , xích đu người ngồi kia, chính là do Phong công tử làm, do vì dùng bàn thờ Gia Cát gia, Phong công tử còn bị tướng quân đánh cho trận."

      Chiêu Vân tò mò hỏi: "Sao lại muốn dùng bàn thờ tổ tông làm bản xích đu ? "

      "Bởi vì Phong công tử cái đó mới kiên cố, sợ tiểu thư ngã."

      "Nha. . . . . ."

      Chiêu Vân khẽ nhắm hai mắt, mặc cho xích đu nhàng qua lại, trong lòng thấy cực kì khó hiểu, tại sao trong trí nhớ của nàng, hữu của ?

      Chợt, nàng phi thân xuống: "Hinh Nhi, đưa ta tìm ."

      Phủ tướng quân diện tích mấy trăm mẫu, phân ra Đông Tây Nam Bắc có bốn đại viện, cùng các tiểu biệt viện, Gia Cát Phong sống ở Tây viện.

      Hinh Nhi cửa chính , ngược lại kéo theo Chiêu Vân lặng lẽ chui vào góc dưới Tây viện rậm rạp, vào là đường ngầm.

      "Tiểu thư, người có nhớ trước kia người thường ngã bệnh, mỗi lần em đều chui qua chỗ này tìm Phong công tử."

      "Nơi này, tại sao lại có đường ngầm?"

      "Là Phong công tử lén đập ra, đây chính là bí mật giữa em và đó, ngoại trừ em ra, ai cũng biết ở trong này có cánh cửa, ngay cả Nhị nương cũng biết."

      "Nhị nương?"

      "Chính là mẹ Phong công tử đó, bà ấy so với đại nương tốt hơn nhiều, đại nương cậy mình sinh cho tướng quân hai nam nữ, luôn coi thường bà, nhưng Phong công tử cũng phải dễ coi thường, nên mỗi lần muốn đánh nhau, đều là Gia Cát Dật cùng Gia Cát Đồng hợp sức đánh Phong công tử."

      chuyện dở dang, hai người tiến vào Tây viện, Hinh Nhi nhìn chung quanh chút, xác nhận bị ai phát , mới nhặt viên đá ném về phía ao sen trước mặt.

      "Vù Vù", viên đá rơi xuống nổi lên đám bọt nước.

      Chỉ thấy cửa sổ căn lầu cạnh ao sen mở hé ra, bóng người từ bệ cửa sổ nhảy xuống, hai chân điểm lên cành cây khô cạnh cửa sổ lộn đường, nhàng hạ xuống đất, đứng bên cạnh hai người.

      Chương 68 : Huynh trưởng! Bức họa trần truồng 3

      "Giỏi quá, Phong công tử, khinh công của người lại tiến bộ ít!" Hinh Nhi nhịn được vỗ tay .

      Gia Cát Phong kinh ngạc nhìn chằm chằm Chiêu Vân : "Vân nhi. . . . . . Sao muội lại tới đây?"

      Chiêu Vân lãnh đạm cười : "Ta chỉ là nhàn rỗi sinh nhàm chán, ngủ yên, cho nên mới đến chỗ ngươi."

      "Phải . . . . . Phải ?" Gia Cát Phong đỏ mặt, kích động khiến tay chân có chút luống cuống.

      Biểu của Gia Cát Phong, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra được, thích nàng!

      Chiêu Vân cảm thấy rất kỳ lạ, nếu quả giống như lời Hinh Nhi , Gia Cát Phong trước kia vì Chiêu Vân làm nhiều chuyện như vậy, hơn nữa quan hệ của hai người rất thân thiết, vì sao, mình xuyên qua vào thân thể này mà trong trí nhớ, lại  có dấu vết của ?

      Rốt cuộc có điều gì chôn giấu thể cho ai biết sao? Nàng kiêng kỵ ì đây?

      "Thế nào, ngươi phải tính mời ta vào ngồi chơi chút à?" Chiêu Vân thăm dò .

      "Hả? Này. . . . . ."

      "Oa oa, Phong công tử, người còn đứng ngây ra đó làm gì? Người phải vẫn luôn thích tiểu thư sao, còn mau mời tiểu thư vào ngồi chút ?"

      "Nhưng ta ——"

      đợi Gia Cát Phong đồng ý, Chiêu Vân bước vào toàn lầu các tinh xảo.

      "Đừng ——" Gia Cát Phong ra tay ngăn lại, nhưng cửa lầu trong tích tắc bị Chiêu Vân đẩy ra.

      vào cửa chính, đây là thói quen cẩn thận của sát thủ, lần này tới tìm Gia Cát Phong, là bởi vì muốn đến tập kích, xem rốt cuộc là người như thế nào, mà vậy nơi ở của là lựa chọn tốt nhất.

      Trong phòng, đèn vẫn sáng, vài bức gấp, vài bức treo, bên trong tất cả đều treo đầy tranh họa nàng, tranh lớn tranh , đều dựng thẳng thớm, bút hạ tinh tế, đủ các loại tư thế, thậm chí, thậm chí còn có hề mặc quần áo . . . . . .

      Hinh Nhi vừa nhìn thấy mấy bức họa tiểu thư thân thể xích lõa, thất sắc, vội vàng lui khỏi gian phòng. . . . . .

      Gia Cát Phong nhanh chóng chạy vào, muốn cất mấy tấm tranh xuân sắc , ngờ Chiêu Vân trở tay đóng kín cửa.

      Gia Cát Phong nhặt con cờ mặt bàn lên, đầu ngón tay búng cái, "Xuy", cây nến trong nháy mắt tắt phụt.

      Chương 69: Huynh trưởng! Bức họa trần truồng 4

      Hinh Nhi ở bên ngoài nóng nảy hô: "Tiểu thư, các người xảy ra chuyện gì?"

      " sao, Hinh Nhi ngươi chờ chút." Chiêu Vân xong, nhằm hướng nam nhân thở hổn hển trong bóng tối : "Ngươi phải giải thích, đặc sắc hơn thể ta đều thấy qua."

      Trong bóng tối, Gia Cát Phong xấu hổ chịu nổi thở hắt ra hơi, vẫn tưởng Chiêu Vân nổi giận, chửi mắng , sau đó quay người bỏ chạy, từ đó cả đời qua lại với nhau. ngờ được biểu của nàng, lại như vậy. . . . . .

      " xin lỗi, Vân nhi. . . . . . Ta. . . . . ."

      "Thực dám dấu diếm, sau khi bị bệnh nặng suýt chết, ta đánh mất rất nhiều trí nhớ, ta rất muốn biết, ngươi trước kia rốt cuộc ngươi làm những gì với ta? Tỷ như, gây tổn thương rất lớn cho ta."

      Tại sao lại có kí ức về ? Kỳ quái.

      "Vân nhi ta. . . . . ." Gia Cát Phong dừng chút, lấy hết dũng khí : "Có. . . . . . Ta có nhìn lén Vân nhi tắm rửa. . . . . . lần."

      "Trừ lần đó ra, có gì khác chứ?"

      " có, Vân nhi, muội nhất định phải tin tưởng ta, ta ——"

      "Tốt lắm." Nàng quan tâm cái đó, nhưng còn muốn biết vấn đề, "Ta có cam kết với ngươi chuyện gì hay ? Hay là —— chung thân?"

      " có. . . . . . có!" Gia Cát Phong giọng đáp lời.

      "Vậy tốt, đa tạ ngươi giúp. Gặp lại sau." Cũng may có gì cần tuân thủ, nếu phiền toái chết mất. xong, Chiêu Vân vươn tay muốn mở cửa.

      "Vân nhi!" Gia Cát Phong đột nhiên từ phía sau kéo nàng.

      "Có lời cứ ."

      "Ta. . . . . . Thích muội!"

      Lúc Gia Cát Phong lời này, có thể nghe được, rất cố gắng, nếu phải ở trong bóng tối, chắc cũng chẳng có dũng khí ra.

      "Nha. . . . . ."

      Chẳng qua, sao thấy câu trả lời?

      ra Gia Cát Phong sớm nung nấu ý định, nếu chẳng cất lời như vậy. "Vân nhi, muội có thích ta ?"

      "Hỏi ta à? có hứng thú." Chiêu Vân dứt khoát mở cửa.

      Thanh Gia Cát Phong tràn đầy tiếc nuối. đuổi theo ra cửa hỏi vội: "Tại sao? Có phải bởi vì ta vẽ muội như vậy?"

      Sorry mình post muộn >"<

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      70. Huynh trưởng! Bức họa trần truồng 5


      Chiêu Vân quay đầu, dưới bóng đêm, chất phác, trong mắt lại nhàn nhạt ưu thương, mang theo tiếc nuối thôi.

      Nàng chậm rãi : " phải."

      "Vân nhi đợi ...!" Gia Cát Phong nhanh bước đuổi tới, vì ngại Hinh Nhi, lời đến khóe môi lại rút trở về.

      Hinh Nhi biết điều : "Tiểu thư, em chờ người bên ngoài, người cùng Phong công tử chuyện xong kêu em." xong liền chạy ra ngoài.

      Chiêu Vân muốn nghe xem những gì, nhưng lại thấy dám mở miệng, liền thể làm gì khác hơn ngoài xoay người , đồng thời buông lại câu: "Ngươi vẽ tranh rất đẹp."

      câu , làm Gia Cát Phong ngẩn ra, trong bỗng chốc quên cả gọi nàng lại. Sau đó, nàng liền biến mất trước mắt .

      Ra khỏi Tây viện.

      Hinh Nhi ở bên ngoài, mặt nóng hừng hực, hồng rực đến cả tai, nhịn được : "Tiểu thư, làm em sợ muốn chết, ngờ được Phong công tử lại là đồ lưu manh, lén vẽ người coi như xong, còn vẽ thành như vậy, cũng biết ngượng nữa!"

      "Hinh Nhi, chuyện này quên . ra, em cảm thấy, ta đối với Gia Cát Phong, có phải quá lãnh khốc vô tình hay ?"

      Nếu đối tốt với chủ nhân của nàng, có phải nàng cũng nên đối xử với tốt hơn chút ? Chẳng qua nàng là nàng, phải tiểu Chiêu Vân.

      Chiêu Vân thấy rối loạn, có khi nào sát thủ được phép do dự cơ chứ?

      Hinh Nhi suy nghĩ chút, lại đồng tình với Gia Cát Phong.

      "Dạ, đúng đó tiểu thư, Phong công tử vẫn luôn lo lắng cho người, lần này người bệnh nặng, ngẫu nhiên có chuyện phải ra ngoài, nếu , mũi heo Phượng nhi kia chắc chắn bị dạy dỗ nên thân." Trong khi chẳng có ai nguyện ý trợ giúp tiểu thư, cũng chỉ có mỗi Phong công tử thôi.

      "Thôi, tất cả đều là quá khứ, Hinh Nhi, em phải nhớ, về sau có việc gì nên ít đến Tây viện, nên gây thêm phiền toái." Dù thế nào, nàng cũng thể làm chủ.

      "Tiểu thư, người có lầm vậy, chúng ta sao có thể ngại Phong công tử gây phiền toái cho chúng ta, trước kia đối với người tốt như vậy."

      "Em sai rồi, ta là sợ chúng ta gây phiền toái cho , bởi vì ta cảm giác, đại nương, nhất định bỏ qua cho ta."

      71. Chỉnh chết đại  nương 1

      Chiêu Vân cùng Hinh Nhi mới vừa trở lại tiểu viện, phát hai nha đầu gấp gáp thấp thỏm nguôi. ra là lão tướng quân sai người đến thúc giục, bảo nàng lập tức đến tiền đường.

      Chủ tớ hai người vào trong phòng bận rộn hồi, nàng lấy ra cây roi đưa cho Hinh Nhi, : "Hinh Nhi, mau quất lên người ta, hôm nay ta muốn dạy dỗ nữ nhân chết tiệt kia." Hôm nay nàng dám hại mình? để cho nàng chút mặt mũi còn dám hãm hại nàng ư ?

      "Tiểu thư ——" Hinh Nhi cả kinh, hiểu là có ý gì?

      Nhưng cuối cùng nàng vẫn nghe lời Chiêu Vân đánh mấy roi lên người nàng. Chiêu Vân mặc quần áo, chân mày cũng nhíu lấy cái. Bởi vì chỉ chút ít đau đớn đối với nàng hoàn toàn chẳng là gì, khi được huấn luyện thành sát thủ, có kiểu đau nào còn chưa từng chịu qua? Có khổ hình nào chưa từng nếm thử lần? Cho nên, mấy roi này, quả chỉ là chút chuyện .

      Hinh Nhi : "Tiểu thư, Hinh Nhi cùng với người."

      " cần, em ở nhà chờ ta." Chiêu Vân xong, xoay người rời .

      mang theo nha đầu cũng tốt, nếu Thích Như gây phiền toái, rất có thể phát tiết người Hinh Nhi. Lão tướng quân uy phong danh chấn thiên hạ, coi như Chiêu Vân tĩnh tâm, lúc đối mặt với cũng khỏi có ba phần kinh sợ, cũng may trước mắt, đối đãi nàng rất tốt, nếu nữ nhân Thích Như kia sớm trắng trợn ngày ngày chạy tới biệt viện đối phó nàng rồi. Mới vừa rồi lão tướng quân còn phân phó nàng nghỉ ngơi cho tốt, vì sao nhanh như vậy sai người đến thúc giục nàng? bước vào phòng tiếp khách, trăm đôi mắt đồng loạt tập trung người nàng, khiến Chiêu Vân hồi choáng váng.

      Có người vô cùng kích động : "Chẳng lẽ, vị này chính là Chiêu Vân tiểu thư?"

      "Ha ha ha ha ~~ sai, chính là tôn nữ bảo bối của lão phu!" Gia Cát Thần Hầu sảng khoái cười : "Vân nhi, mau tới đây gặp các chư vị đại nhân."

      Tôn nữ bảo bối à? Lời này châm chọc. Sao trước kia nàng chưa thấy qua câu này nhỉ.

      Chiêu Vân thầm nhếch khóe miệng, ngược lại thoải mái bỏ qua quá khứ, giả bộ hết sức khéo léo : "Vân nhi thỉnh an các vị đại nhân, các vị đại nhân vạn phúc."

      72. Chỉnh chết đại  nương 2

      "Vèo!" Ba cây chủy thủ từ trong sảnh bắn ra, đâm thẳng mặt Chiêu Vân.

      Chiêu Vân nhanh chóng nghiêng đầu tránh qua bên, hai cây chủy thủ hạ xuống, cắm sâu vào cửa phòng tiếp khách. Mà cây chủy thủ còn lại, bị Chiêu Vân ngậm ở khóe miệng. Trong lòng, nàng thầm nguyền rủa, nếu phải mình sớm có cảnh giác, kiểu gì cũng trúng phải ám toán rồi, lão già chết tiệt này! Chớ để cho nàng có cơ hội, nếu nàng đập cho bẹm rúm cần phải nghĩ!

      Người đánh lén là lão già râu tóc bạc trắng, khi ông ta thấy Chiêu Vân ngậm chủy thủ trong miệng, nhịn được vỗ tay khen ngợi:

       "Ừ, tệ tệ, hào phóng lễ độ, tư bất phàm, thân thủ nhanh nhẹn như vậy, quả giống uy phong lão tướng quân, xem ra, võ thuật tinh túy Gia Cát gia, có người nối nghiệp rồi..., chúc mừng chúc mừng nha!"

      Lão nhân Gia Cát mắt lấp lánh hữu thần, cười to : "Thừa tướng chí phải, Vân nhi thuở thân thể nhiều bệnh, chỉ ở trong nhà, thân làm gia gia như ta lại qua quýt với nó, xấu hổ, xấu hổ thay, nghĩ tới nàng lại là hậu nhân xuất sắc của Gia Cát gia, là tổ tông hiển linh, để cho dòng dõi Gia Cát gia được kéo dài."

      chính là Thừa tướng? Chiêu Vân nhìn lướt qua lão già râu trắng kia, nhận thấy người nọ cũng ngoài lục tuần, so với lão tướng quân sai biệt lắm, vì sao con Tấn Doanh Doanh còn trẻ như vậy, hơn nữa lại còn vô dụng xấu xí?

      là làm người ta khó hiểu.

      "Vân nhi tiểu thư, đa tạ chi ân cứu tiểu nữ, đến đây, lão phu kính ngươi ly!"

      Rất nhiều người cũng nhào tới, giơ cao ly rượu trong tay, đáp tạ Chiêu Vân cứu nữ nhi bọn họ.

      Chiêu Vân chưa từng làm quen với nhiều người như vậy, mặc dù mặt sóng nước bình ồn, có lấy tia sợ hãi, nhưng lại biết nên ứng phó ra sao, và cũng lười muốn ứng phó.

      "Vân nhi, cùng các vị đại nhân cạn ly, đừng phụ hữu ý của các vị đại nhân, sau này, còn phải lĩnh giáo các vị đại nhân, đây coi như là bái sư trước ."

      "Ai, lão tướng quân phải rồi, Vân nhi tiểu thư xuất chúng như thế, về sau nếu có thể cùng Vân nhi tiểu thư hành , đó là phúc phận của mọi người, bái sư, xin miễn , miễn ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :