1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hạ lưu Vương gia Muốn Cắn Người -Ảnh Diệu Diệu (Update c478)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      Chương 43: Bi kịch! Giá họa phải , nàng bị cướp đoạt 8



      "Đứng lại, làm gì kia?" Binh lính canh giữ doanh trướng ở bên ngoài giang tay ngăn cản đường của hai người.

      "Lớn mật, bản tướng quân phụng mệnh Hoàng Chủ, đem những nữ nhân này đưa đến chỗ khác nhốt, mau tránh ra cho ta!"

      "Tướng quân? Ngươi là tướng quân gì? Sao ta chưa từng thấy ngươi?"

      "Cái gì? Ngươi biết ta, ngươi ——"

      Tư Mã Lạc còn muốn lừa dối vượt qua tra khảo, đột nhiên bạch quang lóe lên, máu tanh tóe ra, đầu tên lang binh văng xuống đất.

      Chiêu Vân trừng mắt liếc cái: "Ít dài dòng, cứu người quan trọng hơn!"

      Lang binh cùng phụ trách trông coi thấy vậy co cẳng chạy, kết quả chưa đợi mở miệng kêu cứu, Chiêu Vân từ phía sau cho đao.

      Loan đao đặc điểm lớn nhất chính là lúc chém giết mang theo độ cong sắc bén, tốc độ nhanh! Đầu lang binh kia nhất thời chia ra làm hai, óc vỡ toang, bắn tung tóe. Thủ đoạn ngoan độc, Tư Mã Lạc cả kinh há hốc miệng: máu lạnh! Đúng! Tuyệt đối máu lạnh, giết người tia do dự. So với chỉ có hơn chứ có kém.

      Bảo bối ôi bảo bối. . . . . .

      Khi kinh ngạc, Chiêu Vân vén màn vải lều trại, chui vào.

      Trong trướng bồng, trăm nữ nhân sống nương tựa lẫn nhau, mặt đều là vẻ hoảng sợ, dễ thấy bị đe dọa cực độ. Thậm chí, hai tay che phần y phục bị xé rách, cuộn thành khối, tóc tai bù xù, xốc xếch.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ! !

      dự cảm xấu lên trong đầu Chiêu Vân, nàng giọng hô: "Hinh Nhi, ngươi ở đâu?"

      "Tiểu thư, ta ở nơi này!"

      Hinh Nhi từ trong đám người vọt ra ôm lấy chủ nhân.

      " có việc gì là tốt, có việc gì là tốt!" Chiêu Vân vuốt ve đầu Hinh Nhi .

      Tư Mã Lạc cau mày hỏi. "Rốt cuộc là thế nào, bọn họ làm gì các ngươi?" Những nữ nhân kia sợ tới mức dám , ngay cả Gia Cát Xuân Tuyết, tất cả đều sắc mặt tái xanh, sợ hãi mười phần.

      Hinh Nhi nhịn được tức, miệng mắng to: "Những tên Đông Kinh chó , con mẹ nó phải là người, tất cả đều là lũ khốn kiếp, chút tỷ muội chúng ta cũng bị bọn họ chà đạp!"

      Chiêu Vân ánh mắt khinh bỉ quét về phía Tư Mã Lạc, là mang nhiều nữ nhân như vậy tới làm tiền đánh cuộc, hơn nữa, thua cuộc!

      Chương 44: Bi kịch! Giá họa phải , nàng bị cướp đoạt 9

      Ánh mắt nàng vừa lúc lọt vào tầm mắt , trong lòng vui, thấp giọng giải thích: "Bổn vương cũng muốn mời họ tham gia, chẳng qua chơi câu, họ tự tới phủ ta thôi." Đơn giản giải thích, cách khác, những nữ nhân này hoàn toàn là tự mình xuất .

      Dứt lời, lại thấy mình kì quái, sao phải giải thích với nàng nhiều như vậy? Chiêu Vân bĩu môi, cũng lời nào. Mặc dù chính nàng cũng chẳng hiền lành gì. Những nữ nhân này cũng là, chẳng qua là bộ dạng xinh đẹp chút, có quyền thế chút, sao phải tới xu nịnh ? Dĩ nhiên, nếu họ tới tham dự sinh nhật của , cũng xảy ra việc như vậy.

      Ngẫm lại, làm tiền đặt cho người ta đánh cuộc, cũng có chút đáng đời.

      "Mau, vây tất cả lại!" Bên ngoài chợt truyền đến thanh nhốn nháo, Chiêu Vân thầm kêu hỏng bét, nhưng đợi họ có phản ứng, lang binh chui vào.

      An Liệt cùng An Hổ sau đó cũng vào, đám nữ nhân kia sợ tới mức càng thêm khủng hoảng, thậm chí khóc lóc.

      "Khóc khóc khóc, khóc cái rắm à? Chỉ biết khóc, muốn cắn chết đám súc sinh này!" Hinh Nhi ngoài miệng lớn tiếng kêu mắng, biết vì sao, có chủ nhân ở đây, dù trong lòng sợ hãi, cũng có dũng khí chết sống. Cũng giống như hồi trước, nàng nhịn được tính tình của Xuân Tuyết Đại Tiểu Thư vậy.

      "Nha đầu thối, đáng chết!" lang binh giơ tay lên giáng cho Hinh Nhi bạt tai.

      "Khốn kiếp, ta cắn chết ngươi, nha ~~~!" Hinh Nhi nhào tới, hớp cắn má trái người lính kia.

      "A, a ~~ cứu mạng a, Hoàng Chủ cứu mạng a!" Nếu như đứng trước đao thương , có lẽ còn chưa có đáng sợ như vậy, nhưng là nữ nhân điên cuồng nhào lên cắn xé, loại khí thế này đe dọa tâm tính tuyệt đối lớn hơn đao quang kiếm ảnh rất nhiều lần.

      "Hinh Nhi, ngậm miệng!" Chiêu Vân lo nàng phải chịu tổn thương, tay kéo nàng trở lại.

      Tư Mã Lạc sắc mặt biến thành tức giận: "An Hoàng Chủ, ngươi phải sớm mang những nương này trở về sao? Ngươi giải thích thế nào đây?"

      "Cái này. . . . . ." An Liệt nhất thời cứng họng, biết đáp lại như thế nào.

      An Hổ có quy củ, luôn giành lời Hoàng Chủ, lớn giọng, bá đạo vô cùng, khí thế hung hăng : "Cái gì mà giải thích? Muốn trách, trách chính các ngươi, hôm nay các ngươi ai cũng đừng hòng chạy, ngoan ngoãn chịu chết !"

      Chương 45: Bi kịch! Giá họa phải , nàng bị cướp đoạt 10

      Chiêu Vân chẳng thèm để ý đến con chó điên kêu gào, quay đầu nhìn An Liệt : "Đây là ý của ngươi?"

      An Liệt bất đắc dĩ : "Hai vị, chuyện thành ra như vậy, là chuẩn bị kịp, mấy binh lính kia phạm tội tày trời, bổn hoàng chủ cho bắt lại, chờ hai vị cho chỉ thị, chỉ là. . . . . . Hai vị tạm thời được rồi."

      Tư Mã Lạc ngược lại tương đối bình tĩnh, lâm nguy sợ hãi, lạnh nhạt : "An Hoàng Chủ, ngươi có ý gì?" hỏi, nhưng lúc hỏi, ánh mắt mang thâm ý hướng đến tiểu nữ nhân bên cạnh.

      Nàng nhìn thấy ánh mắt của , đương nhiên cũng nhàn nhạt tiếp: "Còn cần hỏi sao? Chuyện này có cách vãn hồi, bọn họ làm vậy chẳng qua là kế hoãn binh, nếu như ta đoán sai, người đưa tin của Đông Kinh được phái các nước liên bang, cùng bàn kế phản Đại Vũ Hướng?" Nàng ra suy đoán của mình nghe như .

      An Liệt sắc mặt đại biến! Cái mũ đầu quá lớn, nên phải ai cũng đội được.

      An Hổ nghiến răng nghiến lợi : "Hoàng Chủ, bọn họ vậy, chúng ta giữ lại bọn họ cũng chỉ gieo họa. Vạn lần được giữ lại!"

      Chém giết, có chỗ khó tránh. Chiêu Vân thong dong, nắm loan đao trong tay hờ hững : " có giết, ai chết ai sống vẫn là chưa biết được." chút tự tin, làm người ta cảm phục, cũng làm người ta sợ hãi.

      Tại sao? Bởi vì nàng giống như khẳng định cho bọn biết, cái chết thuộc về nàng, mà là bọn họ! Mặc dù ngoài mặt tỏ ra cường hãn, chẳng qua vẫn có điểm làm nàng phiền lòng. Mới vừa rồi hạ sát hai người, nàng hơi suy kiệt. Chỉ vừa xuyên qua ba ngày thôi, thân thể chưa thể hoàn toàn khôi phục lại được. Đánh nhau, sinh tử khó liệu! An Hổ ngửa mặt lên trời cười, gào thét hồi, mắt lộ ra sát ý.

      Đột nhiên nữ nhân vọt ra, quỳ gối trước An Hổ cầu xin tha thứ.

      " cần, đừng giết ta, ta gì cả, các ngươi tha cho ta , làm trâu làm ngựa, làm nô tỳ, ta cái gì cũng có thể, các ngươi đừng giết ta, cầu xin các ngươi, ta muốn chết ~~~~"

      Chiêu Vân thấy vậy mà khỏi xấu hổ, đường đường là Thiên Kim Đại Tiểu Thư Hộ Quốc Tướng Quân, Gia Cát Xuân Tuyết! Nàng phải võ công cao cường sao? Sao lại đột nhiên thành ra như vậy? Mặc dù vẫn biết nàng ta ưa mềm sợ rắn, nhưng chẳng ngờ ngoài mặt, còn có thể hạ tiện, vì sống mà nguyện làm nô tỳ, làm trâu làm ngựa, nếu để cho Gia Cát Thần Hầu thấy tình cảnh này, biết có cảm tưởng gì.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      Chương 46: Bi kịch! Giá họa phải , nàng bị cướp đoạt 11



      " tiện nhân, được, vậy bắt đầu từ ngươi!” An Hổ đột nhiên vung đao, chém vát xuống cổ Gia Cát Xuân Tuyết.

      "Vèo!" thanh xé gió!

      Chiêu Vân tung loan đao quả quyết đánh ra, mặc dù trong lòng ưa Gia Cát Xuân Tuyết, thậm chí là ghét, nhưng huyết dịch chảy trong thân thể này lại là của Gia Cát gia. Quan trọng hơn là, khi để cho đối phương khai mở sát giới, mọi chuyện thể cứu vãn được. An Hổ sớm lường được Chiêu Vân ra tay, cho nên đao kia xuống rất mạnh, muốn dùng tốc độ nhanh nhất chém đầu Gia Cát Xuân Tuyết, coi như đối phương dù lợi hại, lấy khoảng cách này, tuyệt đối kịp ngăn cản. Chỉ cần đao, đầu người rơi xuống, sát cục mở ra, Hoàng Chủ cũng chẳng còn chút do dự nào. Ai ngờ tiểu nha đầu kia loan đao cũng rút ra để đỡ đòn của , mà nhanh như tia chớp vọt ngang cổ ! Mặc dù cách nhau khoảng, nhưng đao phong băng hàn mang theo dày đặc sát khí, chút do dự. Cứ cho là đao của nhanhhơn nàng bước, nhưng nha hoàn kia vừa chết, cũng lập tức trở thành vong hồn dưới đao.

      "Keng!" tia lửa tóe ra, bắn tứ phía!

      An Hổ thể buông tha Xuân Tuyết Đại Tiểu Thư, hỏa tốc rút đao về đỡ.

      "Chịu chết !" Chiêu Vân quát tiếng, mượn chút lực đỡ đao của An Hổ, lập tức vọt qua đỉnh đầu !

      Tốc độ nhanh! An Hổ cả kinh thất sắc, mặt xám như tro, vội vàng rút người trở về thế thủ! Lần này, lại thất bại. . . . . . Nếu như từ phía sau đánh lén , An Hổ nhất định là chết thể nghi ngờ, nhưng giết có ích lợi gì? An Liệt mới là mấu chốt!

      An Liệt mắt thấy mãnh tướng của mình bị phế, chuẩn bị ra tay giúp đỡ, lại chẳng ngờ còn chưa động, thanh loan đao vòng về phía .

      Mục tiêu của nàng, lại chính là ! An Hổ nhào tới trước muốn cứu giá, lại bị Tư Mã Lạc nhanh chóng cản đường! cũng là chờ cơ hội này, hơn nữa ra tay, ai có thể qua. Như thể Tư Mã Lạc sớm đoán được ý đồ của Chiêu Vân. Hai người chẳng cần trao đổi bằng lời, cư nhiên phối hợp vô cùng ăn ý. Hoàn toàn giống như là trời sinh đôi! Chỉ cần trực diện nhìn nhau cái, có thể hiểu ý đối phương.

      Chương 47: Bi kịch! Giá họa phải , nàng bị cướp đoạt 12

      Muốn xoay chuyển càn khôn, chỉ cần hai người bọn họ muốn, gì là thể!

      Trước lưỡi đao lạnh như băng kề sát cổ mình, An Liệt có đại uy võ đến mấy cũng dám cử động. Chiêu Vân nếu so với An Liệt thấp hơn cái đầu, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nàng, nếu nàng muốn có thể chỉ trong nửa giây cắt đứt cổ họng An Liệt.

      "Hoàng Chủ!" Cả đám tướng lãnh Đông Kinh toàn bộ giương cao vũ khí xông tới.

      Thế cục trong nháy mắt được nghịch chuyển.

      Chiêu Vân vẻ mặt lạnh như băng, quả quyết : "Lập tức chuẩn bị cho ta hai mươi xe ngựa, nước, lửa, cùng lương khô, mau! Trong vòng nửa canh giờ nếu chưa chuẩn bị xong, ta lấy mạng !" Lúc này, lời nàng chính là thánh chỉ!

      "Hoàng Chủ. . . . . ." An Hổ biết còn đường sống, xoay người quát: "Các ngươi còn đứng làm gì! ? Còn mau theo phân phó của ả mà làm !"

      "Dạ, tướng quân!" Bảy tám tướng lãnh Đông Kinh xoay người vội vàng rời .

      Tư Mã Lạc nhìn các nữ nhân kia hô lớn: "Tất cả đứng lên, chuẩn bị về nhà!"

      Những nữ nhân kia đều sợ đến choáng váng, mắt thấy còn đường sống, lập tức kích động phát khóc. Hai mươi chiếc xe ngựa rất nhanh tiến đến, hơn nữa tất cả mọi thứ cũng chuẩn bị thỏa đáng, Chiêu Vân kèm hai bên Hoàng Chủ An Liệt cùng phía sau, sai đám nữ nhân trước mở đường, theo hướng nam dùng đường cũ trở về.

      "Các ngươi tất cả đứng lại cho ta, chỉ cần theo nửa bước, ta lập tức giết , ta được làm được, tin các ngươi thử xem!" Chiêu Vân khẽ nhích loan đao, cổ An Liệt liền hơi xây xước, có vệt máu chậm rãi chảy ra.

      "Dừng tay, cần loạn, chúng ta tất cả đều nghe theo ngươi, các ngươi ngàn vạn lần được làm loạn!" An Hổ phất tay, ý bảo người phía sau ngừng tiến tới.

      Đưa mắt nhìn hai mươi chiếc xe ngựa lồng lộng hùng dũng về phía xa, la lớn: "Các ngươi ngàn vạn lần được nuốt lời, chờ ra khỏi biên giới Đông Kinh, nhất định phải thả Hoàng Chủ của chúng ta ra!"

      có ai đáp lại, Chiêu Vân mặc kệ. Dưới bóng đêm, lộ ra tia thê lương. Lên đèn, hai mươi chiếc xe ngựa đường lắc lư, dần dần xa. xe các nữ nhân lại kêu cha gọi mẹ ngừng nghỉ. Đoán chừng xe ngựa bọn họ là an tĩnh nhất. Xe này, chỉ có bốn người. Chiêu Vân cùng Tư Mã Lạc, lại thêm Hinh Nhi cùng An Liệt. được lúc, đáy mắt Tư Mã Lạc lóe lên nụ cười. Nhưng lại khẩn trương hạ xuống, ngược lại bụng cũng đói. lấy ra chút thịt khô, đưa cho nàng, "Này, ăn . Nghỉ ngơi chút."

      Chiêu Vân đưa tay nhận thịt bỏ vào trong miệng nhai, cố hết sức nuốt trôi. Lúc này, lại đưa nước, miệng cười khanh khách, người ngoài nhìn vào chỉ thấy dịu dàng săn sóc. Có mỗi Chiêu Vân hiểu, được vậy khó lắm! Trong đôi mắt kia làm sao có thể xuất dịu dàng? Giống như nàng, nếu tâm lạnh, khó lòng ấm lại. Tư Mã Lạc mực treo mặt nụ cười, Hinh Nhi ngoái nhìn, vốn có muôn phần ái mộ Tư Mã Lạc, hôm nay khắc tinh của nữ nhân ở bên chủ nhân mình, còn cười với nàng, cứ như mơ vậy.

      "Lạc vương gia. . . . . . Ta, ta tên là Hinh Nhi. . . . . . Ha ha."

      "A, phải ? Ta biết ."

      " ? Ngươi biết ta là Hinh Nhi!"

      Nha đầu mừng như điên: "Ta còn tưởng rằng Lạc vương gia biết, là Hinh Nhi, đúng đấy, là Hinh Nhi  nhi. . . . . . Ha ha. . . . . ."

      "Phốc ~" Chiêu Vân suýt nữa bật cười, cái nha hoàn ngốc này, luôn cho rằng nàng rất ngốc, chỉ là ngờ, nàng lại ngốc đến độ chẳng có thuốc nào cứu được.

      "Ai nha, tiểu thư, ngươi sao có thể cười Hinh Nhi trước mặt Lạc Vương gia như vậy?" Hinh Nhi ngượng ngùng có điểm xấu hổ, sóng mắt cụp xuống.

      Chiêu Vân cố nín cười : " xin lỗi, ta phải cười ngươi, các ngươi. . . . . . Tiếp tục , coi như ta chẳng thấy gì cả, cũng chẳng nghe được gì."

      Chờ xe chạy thêm chút nữa, cũng có thấy có truy binh đuổi theo, Chiêu Vân liới hạ loan đao đao cổ An Liệt xuống, : "Cảm tạ An Hoàng Chủ."

      Tư Mã Lạc cũng : "Đưa quân ngàn dặm rồi cũng phải từ biệy, An Hoàng Chủ ngươi có lời gì cứ , dè dặt làm trễ nải thời cơ."

      An Liệt cảm thấy ngoài ý muốn: "Các ngươi làm sao biết ta cố ý để cho các ngươi giữ làm con tin?"

      Chiêu Vân : "Thân thể của ngươi sớm bán đứng ngươi." Nàng là ai chứ? Người đứng cách mình gần như vậy, đối phương sợ hay trấn tĩnh chẳng lẽ nàng nhìn ra sao?

      "Cái gì?" An Liệt nhịn được cười ha hả : "Lợi hại, ta còn tưởng rằng có thể man thiên quá hải* chẳng ngờ, đúng là qua khỏi mắt hai vị." Quả nhiên nhân tài Đại Vũ Hướng nhiều.

      *: nấp sương mù vượt biển, làm mà sợ lộ.

      Chương 48: Bi kịch! Giá họa phải , nàng bị cướp đoạt 13

      "Kỳ thực . . . . ." An Liệt chợt đổi giọng, đôi mắt lóe sáng, hỏi: "Lạc vương gia, vị bên cạnh này, hẳn phải là vương phi chứ?"

      Tư Mã Lạc vẫn chưa trả lời, Chiêu Vân so với nhanh hơn: "Ngươi đúng rồi, bản nương năm nay vừa mới 14, vẫn còn là khuê nữ, hôn phối, Hoàng Chủ, có hứng thú hay ?" xong, mắt phượng lưu chuyển, nhàng mập mờ chớp mắt,. Chẳng biết tại sao, Chiêu Vân tâm tình nhịn được đùa cợt mấy câu, nàng cũng là muốn vạch trần lời dối của Tư Mã Lạc.

      Tư Mã Lạc tuấn dung nhăn nhó, thoải mái, buồn bực tiếp: " sai, nàng vừa mới 14, nàng là khuê nữ, nhưng rồi sớm hay muộn, đợi sau khi trở về, bổn vương phải làm chuyện, chính là để nàng làm vương phi của Bổn vương."

      "Đó là chuyện tương lai, ai chính xác được." Nàng còn muốn nhìn An Liệt, ngờ có tay áo dài chặn tầm mắt nàng, Tư Mã Lạc cư nhiên ngây thơ giơ tay áo lên cho nàng nhìn.

      "Tiểu bảo bối, nàng phải chú ý chút. Coi chừng phụ đức, từ bây giờ phải bắt đầu học hỏi . "  nghe mà hợp tình hợp lí, giống như thực có chuyện như thế xảy ra vậy.

      Hinh Nhi vừa mới hiểu lời bọn họ , rốt cuộc lấy lại tinh thần, kêu lên: "Cái gì? Người lấy tiểu thư nhà ta làm vợ? Ai nha, Lão Tướng Quân nhất định đồng ý, nhưng Hinh Nhi muốn biết, Lạc vương gia ngài tính lúc nào cưới thiếp vậy?"

      Tư Mã Lạc suýt nữa ngồi yên, nha đầu này tính sát thương tuyệt đối kém chủ nhân nàng bao nhiêu, vì muốn nàng tiếp tục lắm lời, lập tức : " An Hoàng Chủ, ngươi muốn hợp tác thế nào?"

      "Hợp tác?" An Liệt làm bộ hồ đồ.

      "Đúng đó, có câu vô chẳng lên Tam Bảo Điện*, lên xe ngựa cũng giống vậy thôi, ngươi cũng đừng ngươi hoàn toàn là tốt bụng, giúp chúng ta thoát khỏi hiểm cảnh đơn giản như vậy đấy."

      *: vô chẳng cầu thần phật. (Ảnh ví bản thân như thần như phật đây mà ;))

      "Aiii. . . . . . là xấu hổ! ! ! ! ! ~" An Liệt : "Chuyện như vậy, biết có còn cách cứu vãn hay ."

      Chiêu Vân lãnh đạm : " có cách cứu vãn, phải ngươi muốn thế sao?"

      "Ngươi cái gì?" An Liệt sửng sốt.

      Ngay cả Tư Mã Lạc cũng có chút hiểu, cái tư tưởng của nữ nhân này luôn kinh người.

      Chiêu Vân : "Chẳng lẽ đúng sao? An Hoàng Chủ?"

       

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      Chương 49: Trời đánh! Sập bẫy ác lang 1



      An Liệt : " có cách cứu vãn, đối với ta mà có gì tốt? Hai nước giao binh, ta là chỉ là Đông Kinh bé, sao có thể là đối thủ của các ngươi?"

      "Có phải đối thủ hay sao cả, mấu chốt là đánh , hay đánh giả, nếu đánh , chỉ biết lưỡng bại câu thương, hơn nữa, còn thể giải quyết vấn đề, nhưng nếu đánh giả, Hoàng Chủ cũng chỉ muốn giao ra mấy binh lính phạm tội kia, rồi tuyên cáo chiến bại là xong, Đại Vũ Hướng mất mặt, mà Hoàng Chủ, có thể phối hợp với chúng ta, để binh tướng chúng ta đánh vào lang thành, giúp ngươi nắm thực quyền trong tay."

      "Ai. . . . . ." An Liệt gương mặt lúng túng : " ngờ, đúng là ngờ, Chiêu Vân nương lại có thể thông suốt mọi chuyện như thế, ta bội phục sát đất."

      Chiêu Vân : "Cái này có là gì? Từ khi mới bắt đầu thấy thái độ An Hổ đối với An Hoàng Chủ, ta biết ngay, An Hoàng Chủ tay có thực quyền."

      An Liệt chợt than tiếng, khuôn mặt uể oải : "Đúng như Chiêu Vân nương , bổn hoàng chủ chỉ là con rối, thực quyền tất cả đều nằm trong tay Thái hậu, cho nên bổn hoàng chủ bảo đảm đám nữ nhân kia tư cách toàn mỹ, binh lính Đông Kinh mặc dù hung hãn, nhưng mất quân kỷ đến thế, chỉ có khả năng, những binh lính kia là do An Hổ an bài."

      Nhìn gương mặt bi thảm của An Liệt, Chiêu Vân hỏi: "An Hoàng Chủ, ngươi tính toán hợp tác thế nào? Bao giờ hợp tác?"

      "Cái này. . . . . ." An Liệt suy nghĩ chút, : "Cái này tạm thời chưa có sách lược, hai vị, bổn hoàng chủ nhất định sớm tính xong, tranh thủ lúc bên các vị đánh tới, an bài tất cả, lần này, toàn bộ dựa vào hai vị rồi."

      Tư Mã Lạc nhíu mày cười, : "Mời người đến dễ mà đuổi người mới khó, An Hoàng Chủ, ngươi sợ lính của chúng ta nhập thành, liền chớp thời cơ nữa sao?"

      An Liệt cười khổ : "Nếu như ngay cả hai người các ngươi ta cũng thể tin tưởng, vậy ta còn có thể tin tưởng ai đây?"

      " hay!" Chiêu Vân đột nhiên cho ngừng xe ngựa : "Chúng ta muốn chính là những lời này, An Hoàng Chủ, đưa ngươi đến đây thôi, ta tin lâu nữa , kỵ binh của ngươi đuổi theo."

      "Được, chúng ta, lời định, tạm biệt!"

      An Liệt xong, muốn nhảy xuống xe ngựa, đoàn xe chợt hồi hỗn loạn, 20 chiếc xe biết bị đụng phải cái gì, loạn hết lên.

      Chương 50: Trời đánh! Sập bẫy ác lang 2

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Chiêu Vân vén mành xe ngựa hỏi.

      " xong, sói, bầy sói đêm!" Phu xe run giọng .

      "Cái gì? Bầy sói!" Các nữ nhân nhất thời rối hết lên.

      Chiêu Vân ra khỏi xe ngựa, vội la lên: "Hinh Nhi, cho mọi người nên hốt hoảng, càng sợ hãi càng phiền toái!"

      "Dạ tiểu thư!" Hinh Nhi lĩnh mệnh.

      An Liệt cùng Tư Mã Lạc theo Chiêu Vân lập tức nhảy xuống xe, nhìn xung quanh, nhịn được hít hơi lãnh khí! Mênh mông dưới bầu trời đêm, những đốm mắt xanh chi chít từ bốn phương tám hướng nhìn bọn họ, nhanh chóng tạo thành vòng vây quanh.

      An Liệt lẩm bẩm : "Đáng chết, An Hổ dám hạ thủ với ta!"

      "Ngươi gì? An Hổ hạ thủ với ngươi?"

      Tư Mã Lạc hiểu hỏi.

      " sai, đây là bầy sói lớn nhất Đông Kinh chúng ta, chúng ta gọi bọn chúng là Thất Tinh lang, năm trước ta mang binh bắt bọn chúng đuổi vào  phong cốc, còn xây tường rào, phái trọng binh canh giữ, định ngày sau có lúc phải dùng đến, ngờ An Hổ lại dùng bọn chúng để hãm hại ta. . . . ."

      Chiêu Vân trấn định : "Vậy làm sao bây giờ? Các ngươi thường xuyên cùng bầy sói giao chiến, cũng phải có cách đối phó chứ?"

      An Liệt thở dài : "Vô dụng, mọi cách đối phó đều vô dụng, người có thể dùng quá ít, trừ phi các ngươi có thể ném đám nữ nhân kia ra phá vòng vây, nếu , sớm muộn cũng phơi thây trong bụng sói."

      Tư Mã Lạc nhìn quanh, bầy sói đến gần, quả quyết hạ lệnh : "Tất cả đều đốt đuốc lên cho ta, mọi người xuống xe, đứng ở đây, mau! Còn xe ngựa, mau ném ra ngoài, đốt thành vòng tròn, vây chúng ta ở giữa, nhanh lên chút."

      Bọn xa phu vô cùng nghe lời, bởi vì trừ cách đó ra, bọn họ cũng nghĩ ra biện pháp nào khác. Sói sợ lửa, đây là chuyện thường, chỉ có điều, những xe ngựa này, rốt cuộc có thể đốt tới lúc nào. . . . . . trăm nữ nhân hoang mang sợ hãi chen lấn thành đám, đối với bầy sói mà , họ đống thức ăn ngon, tay trói gà chặt, đợi đến khi bầy sói xông tới, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho chúng cắn nuốt.

      Chương 51: Trời đánh! Sập bẫy ác lang 3

      Ngay cả Gia Cát Xuân Tuyết cũng bị dọa đến tứ chi mềm nhũn, trước kia ở phủ tướng quân tác oai tác quái... Khí thế sớm biết bay đến góc nào rồi. Cũng may bầy sói kia quả sợ lửa, xe ngựa bùng cháy, bầy sói lập tức dừng bước, hơn nữa còn có dấu hiệu lui về phía sau. Nhìn ngọn lửa hừng hực cháy, Chiêu Vân tự lẩm bẩm:

      "Chờ mãi cũng phải biện pháp, xe ngựa chống đỡ tới nửa canh giờ, chúng ta nhất định phải nhân lúc có ánh lửa bảo vệ, mau nghĩ ra kế sách trốn thoát!"

      "Kế sách trốn thoát?" An Liệt lắc đầu, suy nghĩ chút : "Ta từ giao chiến với bầy sói vô số lần, trừ khi có binh đông tướng đảo, mới có thể đẩy lui chúng, nếu như binh mã nhiều, chỉ có thể tránh, nhưng tại, độc đám nữ nhân. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn biện pháp."

      "Biện pháp gì?" Đôi mắt Tư Mã Lạc nhìn chăm chú, hỏi tiếp câu. Chiêu Vân cũng lắng nghe.

      "Sói đầu đàn, giết chết sói đầu đàn, bầy sói dĩ nhiên kinh tán."

      "Cái gì? Sói đầu đàn. . . . . ." Chiêu Vân bị An Liệt thức tỉnh: " sai, sói đầu đàn, chúng ta nhất định phải thừa dịp lửa chưa tắt xông ra, giết chết sói đầu đàn!"

      "Sói đầu đàn?" Tư Mã Lạc nhất thời đấu tranh tư tưởng: " có thời gian rỗi, muốn giết phải mau lên!" quả quyết , binh quý thần tốc, chuyện này so với ai cũng ràng. Giết sói. . . . . . Ách, có phải cũng giống thế ?

      Chiêu Vân hỏi An Liệt: "Làm sao biết đâu là sói đầu đàn?"

      An Liệt : "Sói đầu đàn khác khác ta biết, nhưng đám này là Thất Tinh Lang, sói đầu đàn ta gặp, cũng rất dễ dàng nhận ra, cả bầy sói đều là màu nâu đen, duy chỉ có nó là trắng sáng như tuyết, hơn nữa kích cỡ thân người khá lớn so với những con sói khác."

      Chiêu Vân hai lời xoay người lên ngựa, hai chân kẹp chặt lưng ngựa: "Giá!"

      Chiến mã ngửa mặt lên trời hí vang hồi, nhảy vọt lên cao lướt qua ngọn lửa hừng hực, vọt thẳng về hướng bầy sói! Dưới ánh trăng mông lung, Chiêu Vân mặc phục trang binh lính trông như u linh đoạt mệnh cưỡi lưng ngựa, khiến sói sợ tới mức rối rít né tránh. Có con gan dạ bổ nhào vào kẻ công kích chúng, bị Chiêu Vân phóng loan đao chém thành hai nửa. Mùi máu tươi nồng đậm kích thích bầy sói hú vang, giành ăn thi thể của đồng bọn, rốt cuộc nhằm người ngựa kia công kích mãnh liệt!

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      Cương 52: Trời đánh! Sập bẫy ác lang 4



      Hai đạo thân ảnh xông vào bầy sói, Tư Mã Lạc cùng An Liệt đồng thời tiến tới, lưỡi dao sắc bén trong tay, trái phang phải chém, lập tức băm chết bảy tám con súc sinh, vọt tới bên người Chiêu Vân tạo thành thế đứng hình tam giác.

      "Sói đầu đàn ở đâu? Sao thấy bất kỳ bóng thân màu trắng nào?" Chiêu Vân nóng nảy hỏi.

      Tư Mã Lạc : "Chúng ta cũng thấy, hay là chia nhau ra tìm?"

      " được, như vậy chúng ta chết rất thảm! Cẩn thận!" Chiêu Vân nâng đao, lại con sói bị cắt đầu, nháy mắt bị đồng bọn xé xác sạch .

      Có câu hổ dữ ăn thịt con, đồng loại bất tương tàn, nhưng những con sói này là cực phẩm trong vạn thú, vừa nhìn thấy đồng loại bị chém thương hay chém chết, đồng loạt xông lên, như hổ đói ăn hết sạch, khiến người ta nhìn cũng rợn cả tóc gáy. Chiêu Vân thít chặt cương ngựa, khiến ngựa nhảy vọt lên, như vậy sói cũng dám bổ nhào tới gần người cắn. Bất chợt nàng phát , bên phải luôn có hai con sói đen chạy qua chạy lại, ngừng kêu gào.

      Ánh mắt An Liệt sáng ngời, vừa trông thấy liền hô to, "Ở bên kia, hai con sói đen nhất định đánh động chạy trốn, sói đầu đàn nhất định ở sau gò cát!" Đây là nhờ kinh nghiệm.

      Chiêu Vân tin . Lập tức quay đầu, nhằm gò cát bên phải cách đó xa xông thẳng tới! Tư Mã Lạc cũng theo sát sau lưng nàng. Rất tự nhiên theo, hoặc cũng có thể là bảo vệ. Sâu tận đáy lòng, giống như coi nàng là vật sở hữu của rồi. được phép mất, cũng thể để cho nàng chịu chút thương tích. Hành động này, khiến cả cục diện lập tức biến hóa long trời lở đất, vốn bầy sói còn có chỗ kiêng kị các nàng, nhìn thấy các nàng tiến về phía gò cát đột nhiên tất cả ngửa mặt lên trời gào thét ~

      "NGAO...OOO ~~~ NGAO...OOO ~~" bầy sói kêu gào, vang dội cả chân trời, biết bao nhiêu dã lang liều mạng vọt tới ba người Chiêu Vân, trong mắt tất thảy hóa thành vẻ hung tàn mãnh liệt. Điều này càng khiến Chiêu Vân thêm chắc chắn, sau gò cát, nhất định là chỗ nấp của sói đầu đàn! Quả nhiên, khi vó ngựa phi qua gò cát, thân tuyết trắng trong truyền thuyết rốt cuộc lọt vào tầm mắt! dũng mãnh, con bạch lang thấy nàng quơ múa loan đao vọt tới, thế nhưng đứng lại ở vị trí cũ, cũng có ý chạy trốn!

      Chương 53: Trời đánh! Sập bẫy ác lang 5

      "Cẩn thận!" Tư Mã Lạc cảm giác được tình huống tựa hồ bình thường, lớn tiếng nhắc nhở Chiêu Vân.

      Chiêu Vân cũng cảm thấy chuyện có chút kì lạ, nhưng có nhiều thời gian, nếu như giết chết sói đầu đàn, như vậy mấy nữ nhân lẩn trốn sau ánh lửa rất nhanh bị ăn thịt còn mống. Khoảng cách ngày càng gần sói đầu đàn, Chiêu Vân nhịn được thất kinh, sói đầu đàn quả nhiên giống bình thường, đứng dưới ánh trăng dứt khoát độc lập, bộ lông trắng như tuyết theo gió phấp phới, đối mặt với thợ săn, mà vẫn duy trì tỉnh táo. Chiêu Vân khỏi thầm thở dài, nếu có bầy sói, mà chỉ độc con sói trắng này mà , đúng là thể chém chết, bởi vì khi nàng thấp thoáng thấy được chính mình người con sói đầu đàn kia.Khi Chiêu Vân sắp vọt tới trước mặt sói đầu đàn, đột nhiên vang dội tiếng, từ phía sau, bóng đen to lớn đột nhiên lao ra, con sói đen ngoác miệng rộng bổ nhào cắn tới. Chiến mã hét thảm tiếng, bị cắn trúng cổ họng, nhất thời ngã lăn ra đất!

      Súc sinh! ! ! ~ Cư nhiên dám nấp dưới cát phục kích!

      Vốn luôn cho rằng sói là dã thú giảo hoạt nhất, cho tới hôm nay Chiêu Vân coi như được chân chính lãnh giáo. Chiêu Vân theo lưng ngựa rơi xuống mặt đất, giây trước khi chiến mã ngã xuống, hai chân dùng sức lên nhảy, quơ múa loan đao trong tay, chém thẳng xuống con sói lớn cắn chiến mã! Chẳng qua nàng vạn vạn nghĩ tới, con sói đầu đàn trắng như tuyết đoán chắc nàng ra chiêu như vậy, nhảy lấy đà, đợi nàng rơi xuống đất, hú tiếng nhào về phía người nàng. Lực đạo cực lớn khiến nàng ngã xuống đất, mà con sói khổng lồ vừa cắn chết chiến mã, miệng còn ứa máu chuyển hướng sang người nàng vẫn còn nằm đất .

      Ở nơi thời khắc chỉ mành treo chuông, hai người đàn ông cưỡi ngựa vọt lên, hai cây loan đao đồng thời khua ra hai vết thương lưng con sói lớn!

      "Ngao ~~~!" Con sói đau đớn kêu to tiếng, Chiêu Vân nhân cơ hội cước đá bụng nó, lật ngược con sói về sau.

      "Mau, giết chết sói đầu đàn!" Chiêu Vân nhìn hai nam nhân la lớn.

      Tư Mã Lạc cùng An Liệt đồng loạt từ lưng ngựa nhảy xuống, cùng nhau đánh về phía sói đầu đàn trắng tuyết!

      Chương 54: Trời đánh! Sập bẫy ác lang 6

      Chỉ tiếc, thanh "O o" vang lên, dã lang chạy tới trợ giúp đếm xuể, An Liệt quần bá để lộ sơ hở, suýt nữa thương vào người!

      Game Over!

      Chiêu Vân khỏi hít hơi lãnh khí, trong lòng biết nếu đánh lại sói đầu đàn, vùi thân trong bụng sói. Vì vậy nàng nghĩ nhiều, nhào về phía con sói trắng.

      "Cẩn thận!" Tư Mã Lạc đột nhiên phi thân đánh tới, cước đá văng dã lang tập kích sau lưng Chiêu Vân, ngờ lại bị dã lang quay đầu ngoạm trúng bắp chân! Mà cũng nhanh chóng tra đao, nhát kết liễu nó.

      Lúc này, thân mình Chiêu Vân bổ nhào, đao chém trúng sói tuyết, lại bất cẩn chém ngập đao trong đất, rút thế nào cũng ra. Con sói tuyết vô cùng giảo hoạt, thấy vũ khí của Chiêu Vân ngập trong đất cách nào rút được, liền nhào tới phản pháo!

      "A ——!" Chiêu Vân đột nhiên hô to tiếng, xuất hơi sức toàn thân kéo lên!

      "Bang!" thanh vang lên, loan đao mang theo khối gỗ mục!

      Mà kèm theo khối gỗ mục kia, hồi thanh quang đột nhiên từ dưới đất chui lên, tạo thành ngọn lửa. Sói tuyết đột nhiên bị ngọn lửa làm cho sợ hết hồn, xoay người nhảy ra! ngờ, đốm lửa cư nhiên lan theo! Con sói tuyết sợ hãi, co cẳng bỏ chạy, mà đốm lửa giống như u linh, bám mãi dời.

      Bầy sói đột nhiên trở nên an tĩnh, toàn bộ dựng đứng lỗi tai, tựa hồ như muốn nghe ngóng điều gì, cho đến khi truyền đến tiếng kêu rợn tóc gáy của sói đầu đàn, mới ầm ầm giải tán! Mới vừa rồi còn là chiến trường vô cùng thảm thiết, tại chỉ còn lại đầy máu tanh cùng lông sói. . . . . .

      Nhìn bầy sói chạy trối chết rút lui, chạy đến biến mất trong bóng đêm ba người mới chịu thả lỏng, từng người nằm vật xuống mặt cát thở gấp. Mà kỳ quái, Chiêu Vân lại là nằm chết dí trong ngực Tư Mã Lạc. Tên kia biết từ lúc nào tiến tới bên cạnh, ôm nàng vào lòng.

      "Vậy là sao?" An Liệt tò mò hỏi.

      Chiêu Vân trả lời: "Ma trơi!"

      "Ma trơi?" Tư Mã Lạc nhịn được hỏi người trong ngực: "Chẳng lẽ đời này là có ma sao?" Vớ vẩn, nhưng lửa kia làm sao xuất ?

      Sói gì mà kêu như mèo ấy, sửa thành hú ú ú nghe kinh kinh :))

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      Chương 55 Trời đánh! Sập bẫy ác lang 7



       Chiêu Vân muốn cùng bọn họ giải thích, nếu như là từ trong quan tài có lân tinh, bọn họ lại hỏi cái gì là lân tinh, cho nên liền qua loa tắc trách : " đời này cái gì cũng có, ngẩng đầu ba thước có thần linh nha, cho nên các ngươi về sau làm chuyện xấu, nhất định gặp báo ứng ."

      Chiêu Vân cả người nóng lên, bật ngồi dậy, cố ý áp mặt xuống cát, nghĩ tới vừa áp xuống, lập tức nghe thấy hồi huyên náo, nàng liền ngồi dậy ngẩng đầu nhìn lên!

      Tối nay là xui xẻo, vừa bình giặc trước, giặc sau lại tới, chỉ thấy mảnh cát bụi cuồn cuộn, cũng biết là người hay quỷ, ào ạt lao tới.

      Tư Mã Lạc cả kinh, khi thấy người tới mới vui vẻ : "Gia Cát quân kỳ, là cờ của phủ tướng quân các ngươi."

      Chiêu Vân nhìn kỹ, là cứu binh đến, mồ hôi tuôn ra, nếu đến sớm mổ chút, bị nhếch nhác thành ra thế này. Bất chợt, thanh ồn ào truyền đến từ sau lưng, An Liệt xoay người nhìn, giương cao loan đao!

      "Khoan!" Chiêu Vân lên phía trước, là con sói trắng vừa sinh lâu, kỳ quái, sói con giống bình thường, bình thường lông sói đều dài, nhưng lông của nó lại là ngắn ngắn, giống sói, mà cũng giống chó.

      Tiểu tử kia rúc vào trong đống cát, cả người run rẩy ngừng. Chiêu Vân bừng tỉnh hiểu ra, chẳng trách mới đầu sói tuyết thế nào cũng chịu trốn, ra là bên cạnh còn mang theo sói con.

      An Liệt : "Làm thịt nó thôi, thứ này máu lạnh, nên thương hại."

      Chiêu Vân muốn, " cần, sói ra có thể thuần dưỡng, vô cùng hiểu tính người, hơn nữa, nó rất có thể là con của sói lai chó, có thể gặp nhưng thể cầu."

      Tư Mã Lạc cười : "Vân nhi, coi như ngươi giết nó, nó có thể sống, ngươi cho rằng sói cái còn có thể trở lại tìm nó ?"

      Chiêu Vân trừng mắt liếc cái, gì, vương tay ôm sói con lên, vuốt ve lông nó: "Cẩu Nhi đừng sợ, về sau, có ta chăm sóc ngươi."

      Tư Mã Lạc : "Này, ngươi lầm chứ, nó là sói!"

      Chiêu Vân lãnh đạm : "Ta nó là chó, nó là chó." Thanh bá đạo vô cùng.

      Rất nhanh, Tam công tử Gia Cát Phong phủ tướng quân mang theo 5000 tinh binh lồng lộng hùng dũng chạy tới, Gia Cát Xuân Tuyết thấy thế, kích động kêu gào : "Ta ở nơi này, ta ở nơi này, A Phong!"

      Chương 56: Trời đánh! Sập bẫy ác lang 8

      "Phù ~~!" Gia Cát Phong mình đồng da sắt từ lưng ngựa nhảy xuống, thân nhung trang đến trước mặt Gia Cát Xuân Tuyết, hỏi: "Vân nhi đâu?"

      "Vân nhi, Vân nhi, chỉ biết Vân nhi!" Gia Cát Xuân Tuyết rất tức giận, tại sao chỉ lo hỏi an nguy Gia Cát Chiêu Vân, chẳng lẽ nàng, Đại Tiểu Thư, lại là đất nặn?

      "Tam công tử, tiểu thư ở bên kia, người xem!" Hinh Nhi chỉ về hướng Chiêu Vân

      Gia Cát Phong theo phương hướng Hinh Nhi chỉ nhìn sang, phát Chiêu Vân ôm khối trắng tuyết cùng hai người đàn ông về phía bên này.

      "Tham kiến Lạc vương gia!" Gia Cát Phong tiến lên hành lễ.

      Tư Mã Lạc phủi cát bụi người, hòa nhã : "Ừ, miễn lễ, may là ngươi đến, nếu , bổn vương đúng là biết trở về như ra sao."

      Gia Cát Phong sau khi hành lễ, hai bước lên nhàng nắm tay Chiêu Vân : "Vân nhi muội làm sao vậy? Vẫn khỏe chứ? Ta mới chuyến, trở lại, nghe muội cùng Tuyết Nhi bị bắt cóc, ta rất lo lắng cho muội!"

      "Ngươi là. . . . . ." Nhìn tướng mạo nam tử trước mắt, Chiêu Vân vội vàng khởi động trí nhớ trong đầu, nhưng trong lúc nhất thời thể nhớ được là ai!

      "Tiểu thư, người sao vậy? Tam công tử người cũng nhớ sao? là Tam công tử Gia Cát Phong của chúng ta nha!" Hinh Nhi kỳ quái .

      Nàng lúng túng nhìn Gia Cát Phong : "Ta muốn hỏi, ngươi tới đây kiểu gì? Tại sao biết chúng ta ở nơi này?"

      Đối mặt quá gượng ép, khóe mắt Tư Mã Lạc lóe lên nghi ngờ. Tên tiểu tử này khẳng định cất giấu bí mật gì đó.

      Gia Cát Phong : "Muội cùng Lạc vương gia đều mất tích, gia gia rất lo lắng, an bài hai vạn tinh binh hành quân bốn phương tám hướng tìm kiếm các ngươi, ta cũng tìm hai ba ngày mới tìm được, đúng rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Tư Mã Lạc : "Ai, chúng ta bị binh sĩ Đông Kinh bắt ."

      "Cái gì? Đông Kinh chỉ là nước , lại dám phái người bắt Vương gia cùng nữ nhân của Đại Vũ Hướng ?" Gia Cát Phong xong, chợt phát bên người các nàng có người quen biết, liền hỏi: " là ai?"

      Tư Mã Lạc lạnh nhạt : "Ngươi biết sao? chính là Hoàng Chủ Đông Kinh, An Liệt."

      Chương 57: Cắn răng hận! Nho chua ăn được 1

      "Cái gì?!" Gia Cát Phong đột nhiên rút trường kiếm bên hông muốn đâm tới!

      "Dừng tay!" Chiêu Vân vội vàng ngăn cản : "Chuyện này đợi sau khi trở về tiếp, chuyện liên quan đến ."

      Gia Cát Phong giải thích được, là bị binh lính Đông Kinh bắt , lại phải chuyện của Hoàng Chủ, đến cùng là làm cái gì?

      Chiêu Vân lên mấy bước, dắt con khoái mã tới, đem dây cương nhét vào tay An Liệt : "Hôm nay cùng trải qua hoạn nạn, Chiêu Vân nhất định ghi nhớ trong lòng, thời gian sớm, Hoàng Chủ, đừng chậm trễ chính , mời trở về.”

      khách sáo, An Liệt xoay người lên ngựa, phi về phía trước mấy bước, lại quay đầu lại : "Lạc vương gia, xin nhớ kỹ ước định giữa chúng ta!"

      "Nhất định." Tư Mã Lạc ôm quyền cáo biệt, trong gió đêm cười , lạnh nhạt lúc chém giết mới rồi hoàn toàn biến mất, vết thương đùi , cũng chỉ là chuyện .

      Thương thế kia là vì cứu bảo bối mà có, vinh quang quá chứ. Chưa qua cửa, hại bị thương, vương phi về sau phải dạy dỗ sao đây? cảm thán, chỉ có thể thầm thở dài………….

      ********

      Mệt mỏi ngày đêm, gần tới bình minh, rốt cuộc tiến vào biên giới Đại Vũ Hướng. Chiêu Vân nhắm mắt dưỡng thần, đội ngũ chợt ngừng lại.

      "Hinh Nhi, xảy ra chuyện gì?"

      "Tiểu thư, đến trước huyện rồi, Đại Tiểu Thư đòi ăn thứ gì đó, cho nên Tam công tử muốn tất cả mọi người dừng lại nghỉ ngơi chút."

      Chiêu Vân ôm sói con nhảy xuống xe, phát đám nữ nhân kia giống như đám sói đói nhào vào quán cơm, quả giống ý hệt bộ dạng bầy sói tối hôm qua.

      "Ta biết ở gần đây có nơi bán thịt nướng ngon, theo ta." Tư Mã Lạc nắm tay Chiêu Vân kéo . Vết thương người xử lý tốt, tại phải tìm cơ hội cùng giai nhân hàn huyên.

      Chiêu Vân tránh thoát tay : "Có bạc hay ?"

      Nhìn Chiêu Vân xòe tay ra trước mặt mình, Tư Mã Lạc : "Nàng dùng bạc làm gì? Nàng muốn ăn cái gì ta trả tiền."

      "Đừng dài dòng, có đưa đây?"

      Nữ nhân nghe lời, rất phiền toái, gương mặt tuấn tú của Tư Mã Lạc lộ ra tia thoải mái: " có." phải là muốn cho mà   có. cởi sạch y phục cũ trong lều, vừa đổi lại quần áo cũng kịp mang nhiều.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :