1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hạ lưu Vương gia Muốn Cắn Người -Ảnh Diệu Diệu (Update c478)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      Chương 28: Hạ lưu! Cẩu Vương gia cắn người 12


      <img title="More..." alt="" src="http://cungquanghang.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif" />

      Vì vậy, để cho nàng tùy ý cắn, "Bảo bối, thành trả lời bổn vương vấn đề, Bổn vương bỏ qua cho ngươi."

      "!" Nàng ngược lại thấy sảng khoái. Bởi vì khi chuyện, miệng cũng thả lỏng.

      Khuôn miệng nhắn dính chút máu của .

      Đầu lưỡi đinh hương quét vòng, cuốn vệt máu bên môi vào trong miệng, mang theo vẻ xinh đẹp tà mị, cùng nét tuyệt mỹ lãnh diễm. Ngắn ngủi nhưng khiến Tư Mã Lạc mất hồn! cảm giác xung động xuất , đúng là thể chịu đựng được. động tác đơn giản, cư nhiên khiến quyết tâm phải lấy được nàng!

      Lấy được nàng, nhất định phải lấy được nàng!!!

      Bây giờ còn chưa có người phát ra tồn tại của nàng, nếu có người phát phát , vậy. . . . . . Cũng dễ dàng đạt được mục đích. ra , lo lắng có thêm mấy người tới cạnh tranh, nếu thế là phiền toái.

      Bảo bối, mình phải độc chiếm!

      Dù sao, ở Đại Vũ Hướng, nam nữ coi như ngang hàng, nữ nhân cũng có thể đầu quân nhập ngũ, trong triều cũng thiếu nhóm Nữ Tướng Quân.

      "Sư phụ ngươi là ai?" tò mò! Võ công và chiêu thức kì quái vậy, dám khẳng định phải tuyệt học của Gia Cát gia.

      "Buông ta ra, ta trả lời."

      nhíu mày, phải là tin, mà là trái lại, rất cẩn thận. Tư Mã Lạc cũng nghĩ nhiều, cũng chủ động cởi xích sắt đùi Chiêu Vân, còn lấy hồ lô rượu từ bên hông xuống, mở nút bình, nhàng trút xuống tay Chiêu Vân. Rất nhanh, chất nhựa hắc côn gặp rượu liền tan ra,  hai tay Chiêu Vân rốt cuộc được giải phóng.

      "Có thể chưa, sư phụ ngươi là ai?"

      Chiêu Vân cử động cổ tay : "Tiểu Lạc Nhi, ngươi nghe cho kỹ, của ngươi, sư phụ của ta là huấn luyện viên đứng đầu tập đoàn sát thủ Á Châu, ngoại hiệu U Hồn"

      "Cái gì? Á châu? Tập đoàn sát thủ? Là nơi nào?"

      " xin lỗi, ta chỉ đáp ứng cho ngươi biết sư phụ ta là ai, đáp ứng cho ngươi biết những chuyện khác."

      " bậy, ngươi toàn dối, bổn vương tới tận bây giờ vẫn chưa từng nghe qua nơi nào tên Á Châu."

      "Ngươi chưa nghe qua đó là chuyện của ngươi." Nàng lạnh lùng nhìn .

      nhìn chòng chọc nàng lúc lâu, rốt cuộc, quyết định tin tưởng nàng. Dù sao đôi lúc, mắt người cũng biết dối, nên thoải hiệp, "Được, bổn vương tin tưởng ngươi! Có điều, tiểu bảo bối, về sau ngươi nên gọi ta là Tiểu Lạc Nhi, nhũ danh của bổn vương là để cho ngươi tùy tiện gọi sao?"

      Chương 29: Hạ lưu! Cẩu Vương gia cắn người 13

      Chiêu Vân đùa cợt cười tiếng, mượn luôn lời : "Nhũ danh của ngươi ư? là khéo, bản tiểu thư trước kia có nuôi con chó, gọi là Tiểu Lạc Nhi." Dứt lời, liền ra phía ngoài.

      Tư Mã Lạc kinh ngạc hồi lâu, đây là mắng sao? Chỉ là, rất có ý tứ. vừa bị mắng sao? Lại là do tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa mắng?

      Bóng dáng nàng cũng xẹt qua cửa sổ!

      Chiêu Vân trực tiếp tới đại sảnh đãi khách, Tư Mã Lạc thể làm gì khác hơn là bước nhanh đuổi theo.

      Vừa mới tới phòng khách, bỗng nghe thấy bên trong truyền đến đủ loại thống khổ rên rỉ ——

      "Ai ya. . . . . . Đầu choáng váng. . . . . ."

      "Cứu mạng a, đầu ta đau quá. . . . . ." Trong phòng khách, các nữ nhân ngã đầy đất.

      xảy ra chuyện gì? Chiêu Vân nhanh chóng vọt vào.

      Đầu tiên nghĩ tới Hinh Nhi, khỏi kêu lên: "Hinh Nhi, Hinh Nhi! Ngươi ở đâu?"

      Kêu mấy tiếng, Hinh Nhi lúc này ở trong đám người, cật lực đáp lại.

      "Tiểu thư. . . . . . Ta ở đây. . . . . . Này. . . . . ."

      "Hinh Nhi, chuyện gì xảy ra? Tại sao lại như vậy! ?"

      "Tiểu thư, chúng ta trúng thuốc mê, canh, nước canh có vấn đề."

      "Nước canh? Có thuốc giải chứ?" Chiêu Vân lo lắng xong, chợt liền nghe có người hô to: "Cẩn thận ....!"

      Quay người lại, màn sương trắng phả vào mặt!

      Chiêu Vân lập tức ngừng thở, chỉ tiếc trúng khói mê, nhất thời mất tri giác.

      Rạng sáng ngày tiếp theo, đạo quân lệnh từ Hộ Quốc Tướng Quân phủ phát ra, bốn phía cửa thành Đông Tây Nam Bắc của kinh thành, binh lực đột nhiên gia tăng nhiều hơn năm lần, kiểm tra nghiêm ngặt người ra vào kinh thành, ngay cả con lừa con chó đều cũng bị kiểm tra.

      Lão Tướng Quân Gia Cát Thần Hầu tự mình mang binh ra khỏi thành, còn điều động hai vạn tinh binh từ doanh trại ngoại thành, chia làm bốn toán, hướng bốn phương tám hướng ngoài thành tỏa truy lùng.

      Gia Cát Hùng, người khoác chiến giáp tới bên cạnh Gia Cát Thần Hầu : "Cha, ngươi xem lần này vụ bắt người ở Lạc vương phủ, rốt cuộc là tặc nhân phương nào? Chẳng lẽ là phản tặc sao?"

      "Tặc nhân? Nếu chỉ là mấy tặc nhân, sao có thể cướp trăm tiểu thư? Còn nữa, Lạc vương gia thân thủ bất phàm, có thể bắt cùng người của , nhất định là cao thủ, hơn nữa còn phải chỉ ít cao thủ."

      Gia Cát Thần Hầu xong, chợt hô lớn: "Dật nhi Đồng nhi, các ngươi dẫn người hướng Tây Bắc!"

      "Dạ, gia gia!"

      Chương 30: Hạ lưu! Cẩu Vương gia cắn người 14

      "Phong nhi."

      "Phong nhi có mặt!"

      "Ngươi dẫn người về hướng Đông, trong vòng canh giờ, phải hành quân ngoài trăm dặm, nếu như giặc cướp ở hướng đông, nhất định lưu lại nghỉ chân ở trấn Ô Đà."

      "Dạ, gia gia!"

      Ba tôn tử lĩnh mệnh rời .

      "Phụ thân, vì sao người để cho con dẫn đội nhân mã tiến về phía đó? Chẳng lẽ cha cho rằng giặc cướp hướng Nam?"

      " sai, trong thiên hạ, có thực lực có thể chống lại Đại Vũ Hướng quốc, cũng chỉ có Hằng Quốc, mãnh hổ phương Nam, những tên dám bắt người của Lạc vương phủ, nhất định là có hậu phương cường đại chống đỡ, cho nên ta mới lưu con lại, cùng nhau hướng Nam."

      "Phụ thân phân tích rất có đạo lý, Hùng nhi cảm thấy bằng."

      "Hùng nhi, lần này bất kể phải trả giá đắt đến đâu, nhất định phải cứu Vân nhi về, con nghe ?"

      "Dạ, phụ thân." Gia Cát Hùng nhàn nhạt đáp lời, cùng bị bắt còn có Tuyết Nhi, nhưng Lão Tướng Quân hình như quên mất nàng rồi. và cha qua, Vân nhi trong vòng chiêu đánh bại Tuyết Nhi, có chút kỳ quái.

      Dưới ánh trăng đêm, gió bắt đầu nổi lên, ánh lửa hừng hực cháy nền đất vững.

      Chiêu Vân tỉnh lại, thấy mình ở trong lều vải, ánh lửa có thể chiếu sáng khắp nơi, các tiểu thư quan gia đều giống như nàng, tay bị trói chặt sau lưng.

      "Hinh Nhi? Ngươi ở đâu?" Chiêu Vân ngừng kêu lên.

      "Suỵt ~~~ đừng lớn tiếng, nàng ở ngay bên cạnh, ngủ, cẩn thận chút đừng kéo tặc nhân tới đây, tự mình chuốc lấy cực khổ." Sau lưng chợt truyền đến thanh Tư Mã Lạc.

      "Đây là nơi nào? xảy ra chuyện gì?" Chiêu Vân giọng hỏi.

      " biết, ta với ngươi đều trúng khói mê, khi tỉnh lại ở nơi này, nhìn lều cùng phương pháp dựng lên, rất có thể bị đưa vào binh doanh."

      "Binh doanh?"

      Hai người lưng tựa lưng hồi bàn luận xôn xao, lại cẩn thận khiến người bên ngoài nghe được, mười mấy binh tướng dáng người khôi ngô, bước nhanh đến, nhìn lướt qua, về phía các nàng.

      "Tướng quân, chính là đám tiểu tử này, nhiều nữ nhân như vậy, cũng chỉ có là nam nhân! Tướng quân, phải xử trí thế nào?"

      Trong ánh lửa lập lòe, Chiêu Vân nhìn trang phục những người đó mặc, thân vải nhung, hông giắt đao, đúng là tướng sĩ nhà binh.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      Chương 31 Hạ lưu! Cẩu Vương gia cắn người 15



      "Các ngươi là binh tướng Đông Kinh?" Tư Mã Lạc đảo mắt lướt qua, nhanh chậm hỏi. Tựa hồ như có chút dò xét đối với mấy người này.

      Tướng lãnh dẫn đầu có chút thoải mái : "Đúng thế sao, tiểu tử, muốn chết hãy ngoan ngoãn , nếu lão tử cho đao bay đầu nhà ngươi."

      "Hừ, các ngươi lớn mật! Dám đến Đại Vũ Hướng bắt người?"

      " nhảm, nơi này là Đông Kinh ta, muốn giết ngươi, liền giết ngươi!" Tướng lãnh dẫn đầu hung hăng .

      Đông Kinh? Chiêu Vân cố tìm sâu trong trí nhớ mới biết ra là bị Lang Binh bắt giữ, nước Đông Kinh nằm giáp biên giới, sa mạc Đông Phương rộng lớn cùng thảo nguyên mênh mông, người ở đó quanh năm làm bạn cùng làm sói, mặc dù chỉ là quốc gia , nhưng huyết tính hung tàn, cho nên cũng bị gọi là người sói.

      Mà quân binh nơi đó, đương nhiên cũng được gọi là Lang Binh.

      Chiêu Vân lạnh lùng : "Chúng ta cùng ngươi thù oán, sao lại bắt chúng ta tới đây? Các ngươi rốt cục muốn làm cái gì?"

      "Ngươi cũng được đấy, tiểu nương, dám chuyện với lão tử như vậy!" Tên tướng sĩ giương tay muốn tát nàng cái. Nhưng bàn tay giơ lên lại từ từ hạ xuống, sờ nắn gương mặt Chiêu Vân hồi, mặt tràn đầy tham lam : " đúng là tiểu mỹ nhân, lão tử chưa bao giờ gặp qua mĩ nhân như ngươi."

      "Tướng quân, vạn vạn thể, chúng ta phụng mệnh mang những này đưa về nước để quốc đô, cho Lang chủ chọn trước, rồi sau đó, mới đến phiên chúng ta. . . . . ." tiểu tướng ở phía sau nhắc nhở.

      Tư Mã Lạc vẻ mặt có chút kinh ngạc : "Cái gì? Các ngươi từ xa xôi tới bắt cóc nhiều nữ nhân như vậy, chính là bởi muốn bắt họ về làm vợ? Các ngươi lầm chứ? Lang chủ các ngươi tuyệt đối làm chuyện hạ lưu như vậy, ta nghĩ nhất định là có mục đích gì khác, chỉ là chưa hết cho các ngươi thôi."

      " bậy!" Tướng đầu lĩnh vẻ mặt tin tưởng : " Lang chủ chúng ta luôn coi ta là tay trái tay phải, có chuyện gì nhất định cùng ta thương lượng, hắc hắc, ngại với các ngươi, Đông Kinh chúng ta phải thiếu nữ nhân, chỉ là nữ nhân của chúng ta đều quá vạm vỡ, xung phong đánh giặc khỏi , nhưng phục vụ nam nhân, lại sánh bằng nữ nhân Đại Vũ Hướng  các ngươi."

      xong, tướng đầu lĩnh lần nữa vươn tay về phía Chiêu Vân. 

      "Khốn kiếp, ngươi dừng tay cho ta!" Hinh Nhi tỉnh lại vừa lúc nhìn thấy tướng đầu lĩnh muốn đùa giỡn chủ nhân của mình, đột nhiên lớn tiếng quát.

      Chương 32: Hạ lưu! Cẩu Vương gia cắn người 16

      "Hinh Nhi, ngươi tỉnh rồi à, ngươi cảm thấy thế nào?"

      "Tiểu thư, Hinh Nhi sao, còn người, mấy tên súc sinh kia làm gì người đấy chứ?" Hinh Nhi cũng bị trói chặt cùng người khác.

      "Yên tâm Hinh Nhi, bọn họ chỉ là mấy tên tay sai thôi, dám tùy tiện làm gì chúng ta đâu."

      "Cái gì? Tay sai?" Tướng lãnh nghe vô cùng khó chịu, bỗng dùng sức bóp cằm Chiêu Vân : " lão tử là tay sai, cái gì cũng dám làm đúng ? Được, lão tử  làm cho ngươi xem! Người đâu, đem nàng ta cùng nam nhân này đến doanh trướng ta !"

      "Tướng quân, vạn lần thể!"

      "Đừng dài dòng, lão tử bảo ngươi làm cái gì mau làm theo như thế !"

      "A. . . . . . Dạ, tướng quân!"

      "Này, các ngươi muốn làm gì?" Hinh Nhi gấp đến độ hét lớn: "Dừng tay, các ngươi có biết họ là ai ? là Lạc vương gia, còn tiểu thư nhà ta là cháu Gia Cát Thần Hầu, nếu để cho Lão Tướng Quân biết, nhất định giết sạch Đông Kinh các ngươi!"

      "Hinh Nhi đừng sợ, ta nghĩ bọn cũng dám đụng đến cọng tóc gáy của ta!" Ánh mắt Chiêu Vân lạnh lẽo bất phục, ngược lại còn có chút xem thường tên tướng sĩ. Nàng cố ý , cố ý làm như vậy, đương nhiên cũng có lý do của nàng. Chẳng qua đáy mắt lên tia chán ghét cùng thú vị, trò chơi trình quá thấp, đúng là vô nghĩa!”

      " dám? Hừ, ta đúng là rất sợ nha!" Tướng lĩnh ba phần tức giận bảy phần gấp gáp : "Nhanh nhanh nhanh, mau nâng hai người này lên, mang !"

      "Chậm chút, các ngươi chơi chơi, cũng đừng ném ta , mạng của bổn vương đáng tiền lắm." Tư Mã Lạc chẳng những sợ hãi, ngược lại còn có điểm châm chọc.

      "Tiểu thư, tiểu thư! !" Hinh Nhi nhìn chủ nhân bị khiêng , vừa dùng sức giãy giụa vừa kêu là: "Súc sinh, đồ khốn kiếp nhà các ngươi, nếu dám đụng đến tiểu thư nhà ta, ta tha cho các ngươi!"

      Chiêu Vân gì thêm, nàng cùng Tư Mã Lạc bị treo lên lưng chừng cây gậy, hai người bị nâng lên, về phía lều .

      Những người này mặc dù cao lớn khôi ngô, nhưng Chiêu Vân lại sợ bọn họ, chỉ cần chờ chút nữa nới lỏng dâu thừng, giết bọn , chỉ là chuyện vặt.

      "Tới, mang hai người kia thả vào đây !" Tướng lãnh Đông Kinh ra lệnh tiếng, ra lệnh cho đám người mang nam nữ kia thả xuống cạnh giường, : "Các ngươi có thể ra ngoài!"

      Chương 33: Lợn giống, lão nương phục vụ ngươi 1

      "Nhưng tướng quân, nếu cứ như vậy cởi trói, ta sợ họ gây bất lợi cho tướng quân."

      "Đừng dài dòng, cút, bản tướng quân tự có chừng mực."

      "Dạ, tướng quân, người phải cẩn thận chút, mạt tướng đợi ở bên ngoài, có chuyện gì ngài cứ lớn tiếng phân phó."

      Rất nhanh, trong lều vải , cũng chỉ còn lại tướng lãnh Đông Kinh, Chiêu Vân, cùng Tư Mã Lạc, ba người.

      "Còn chờ gì nữa?" Chiêu Vân mặt bình thản .

      " vội, ngươi cho rằng bản tướng quân ngu lắm sao? Vì nữ nhân mà tự hủy tương lai? Hơn nữa, nếu cứ như vậy thả các ngươi ra, ngộ nhỡ các ngươi thân thủ hơn người, bản tướng quân chẳng phải chuốc họa vào thân sao?"

      Chiêu Vân : "Ngươi có ý gì?"

      "Có ý gì? Hắc hắc, ý ta chính là, bản tướng quân động tới đầu ngón tay ngươi, chỉ là bản tướng quân muốn xem hai người các ngươi biểu diễn."

      xong, từ trong túi móc ra lọ thuốc phấn, nét mặt dâm tà : "Đây là Xuân Dược nha, chỉ cần các ngươi hít chút thứ này, bảo đảm các ngươi vui vẻ hợp thể, phiêu phiêu dục tiên dục tử!"

      Tướng lãnh cầm vật nọ khua khoắng trước mặt bọn họ, liên tiếp cười xấu xa, vừa muốn bỏ thuốc, lại vừa chậm rãi nóng vội.

      Bỗng chốc, ánh mắt Tư Mã Lạc chợt lóe, tay bị trói, nhưng chân có trói nha, tất nhiên phải thừa cơ hội, nhân lúc tướng lãnh dẫn đầu chú tâm tới bình thuốc, bay lên đá cước, đại khái là đá rơi bình thuốc, mắng to tiếng: "Còn là nam nhân mau ném thứ chết tiệt này !"

      Nhưng ngờ, xảy ra việc ngoài ý muốn. Đá cước, mặc dù tung bình thuốc cao vút lên rồi, nhưng cũng vừa đúng thứ bột màu trắng từ trong bình tán lạc ra ngoài, thể khéo hơn rơi trúng đầu hai người bọn họ.

      "Khụ khụ khụ ~!" Chiêu Vân liên tiếp ho vài tiếng, nhưng đôi tay bị trói, có cách nào che miệng, hít mấy hơi, lập tức hít phải ít thuốc bột.

      Tướng lãnh đầu tiên là ngẩn ra, sau lại thấy chuyện thành như vậy, cư nhiên cười lớn, "Lần này xong rồi, bớt bao nhiêu phiền toái cho bản tướng quân, hai vị, bắt đầu ." Chờ coi kịch hay.

      Tướng lãnh Đông Kinh vừa cười dâm đãng, vừa cho cởi trói sợi dây thân hai người bọn họ.

      Sợi dây rơi ra, lúc này như thể cố tình, bên ngoài đột nhiên có người bẩm báo : "Tướng quân, xong rồi tướng quân, những nữ nhân kia muốn tạo phản, từng người gào khóc thảm thiết!"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      Chương 34: Lợn giống! Lão nương phục vụ ngươi 2



      "Phế vật!" Tên tướng lĩnh đáp lời, có chút lưu luyến rời nhìn hai người kia, mặt vẫn cười xấu xa : "Các ngươi bắt đầu trước, ta trở lại đó xem sao!"

      xong, cứ như vậy mất.

      Chiêu Vân đột nhiên đứng lên, sải bước xông về phía bóng lưng tên đầu lĩnh kia!

      Rầm ~! tiếng, cả người Chiêu Vân mềm nhũn, ngã nhào đất. Mẹ nó! Thân thể còn nghe sai bảo nữa, hai chân nàng chợt run dữ dội, càng nghiêm trọng hơn, sâu trong cơ thể như có đốm lửa ngừng thiêu đốt, nhiệt lượng dần dần khuếch ra khắp toàn thân.

      Khát vọng nguyên thủy của nữ nhân, hoàn toàn bị bột thuốc làm dâng trào, hơn từng chút từng chút gia tăng. . . . . . Giữa hai chân chợt như có hàng vạn con kiến khẽ cắn, thân thể nóng cháy cấp bách cần giải tỏa. . . . . .

      được, tuyệt đối được!

      Sao có thể xảy ra quan hệ với tên khốn kia?!

      "A ——!" Chiêu Vân cắn chặt răng cố nhích ra ngoài, nhưng đôi tay nam nhân chặn ngang hông, ôm lấy nàng, hơn nữa còn nhanh chóng chạy loạn. . . . .

      Đáng chết, nếu như chỉ có củi khô, nếu như chỉ có lửa lớn chẳng xảy ra việc gì, nhưng nếu cố tình để củi khô đụng phải lửa lớn. . . . . .

      "Tiểu bảo bối, đừng như vậy, bổn vương cần nàng!" Nàng càng giãy dụa, hai tay Tư Mã Lạc càng thêm dùng sức, khoát tay mấy cái xé bỏ y phục nàng, nhào tới như sói đói, phóng túng liều mạng gặm cắn. . . . .

      "Buông ta ra ~~!" Cả người Chiêu Vân như nhũn ra, dùng tia lí trí cuối cùng liều mạng chống cự.

      Nhưng rất nhanh, chút kháng cự kia hoàn toàn bị dục vọng ngút trời che lấp.

      Nàng bỗng ôm chặt lấy người , từ xuống dưới, giống như sợi dây leo, gắt gao quấn lấy tha, chờ hùng khởi, chờ xâm phạm.

      "Tiểu hài tử, nàng là nữ nhân đặc biệt nhất mà bổn vương từng gặp, bổn vương về sau, nhất định đối đãi nàng tốt. . . . . ." Tư Mã Lạc dứt lời, lập tức động thủ cởi nội khố cuối cùng ra.

      Mà thời điểm tích đủ năng lượng chuẩn bị chạy nước rút, nữ nhân chợt từ trong y phục của móc ra vài viên thuốc lớn cỡ ngón cái, hơn nữa còn nhanh chóng nhét viên vào miệng mình.

      "Ngươi ——!" Tư Mã Lạc sợ hãi kêu lên!

      Nữ nhân khẽ cong hai đầu gối bảo vệ phòng tuyến cuối cùng, ngay sau đó dùng sức tung cước!

      Chương 35: Lợn giống! Lão nương phục vụ ngươi 3

      Cả người Tư Mã Lạc bị đá ngã lăn, mặt hướng lên trời.

      Hiẹue quả viên thuốc là thần tốc, nhanh chóng mạnh mẽ giải trừ hết tác động của xuân dược!

      Trong mắt Chiêu Vân lộ ra sát khí, hung ác, ngoan độc!

      Nhanh chóng rút cây trâm bạc đầu xuống, ngay tại chỗ lăn vòng!

      Tư Mã Lạc mới vừa đứng lên, trâm gài tóc đâm vào lồng ngực  , nhưng trâm gài mới cắm ngập phân liền dừng lại, lúc này, huyết dịch đỏ thẫm chảy ra. Nàng dừng lại, phải là bởi vì nàng muốn giết , mà bởi vì có thanh chủy thủ cũng đồng thời gác cổ nàng!

      Cùng nam nhân khốn kiếp đồng quy vu tận? Kẻ ngu mới làm như vậy!

      Chẳng qua giết được , nàng trái ngược, cũng hơi tiếc.

      Bất quá, tỉnh táo! Sát khí trong mắt cũng giảm xuống.

      Bốn mắt đồng dạng sắc bén trừng nhau.

      Tình huống sao lại đột nhiên biến chuyển, cũng chỉ có bọn họ hiểu.

      Mới vừa rồi nàng muốn giết ! Mà cũng là tự vệ, nếu nàng dừng lại, cũng chút do dự đao đâm xuống. Có chết cùng chết!

      Bỗng chốc, khóe miệng Tư Mã Lạc nhếcg lên, tà mị cười : "Tiểu bảo bối, nàng là quá độc ác!" Mặc dù có chút oán giận, nhưng cũng chút oán giận cùng khinh thường. Mới vừa rồi là dạo chuyến ở Quỷ Môn quan, nếu mình ra tay chậm chút, chỉ chút xíu nữa thôi, chết trong tay nàng.

      Quả nhiên, đùa giỡn cũng thể quá trớn, có vài nữ nhân cũng thể ra tay quá nóng vội. Trâm tóc của nàng chưa thu lại, đương nhiên cũng thu hồi chủy thủ, cứ giằng co như vậy .

      Ai buông tay trước, ai tin tưởng ai?

      Đây chính là vấn đề tín nhiệm, nhưng cấp bách lúc này là hai người ra chẳng ai tin ai.

      Ai cũng hoài nghi kẻ còn lại! Dù sao, bọn họ chẳng qua mới biết nhau được hai ngày.

      "Bảo bối, tại sao phải giết ta?"

      "Đối phó với súc sinh, cần gì phải hạ thủ lưu tình?"

      "Súc sinh? Nàng bổn vương?"

      "Phải, ngươi đến súc sinh cũng bằng."

      "Vì sao?"

      "Vì sao? Đừng giả bộ với ta, lần sau nếu có diễn trò, nhớ đừng quá nhiều lời, bởi vì quá nhiều, rất dư thừa, cũng quá giả tạo."

      Nàng cười lạnh. Từ khi bắt đầu tỉnh lại, nàng dần nhận ra việc thỏa đáng. Tư Mã Lạc Lời quá quá nhiều, bị người ta bắt cóc còn la làng, tại sao? giống với Vương gia nước chút nào.

      Chương 36: Lợn giống! Lão nương phục vụ ngươi 4

      Còn nữa..., vết thương cổ , chính là do nàng cắn, sao lại được băng bó rồi? Có tên tù binh nào lại được cai ngục giúp băng bó vết thương cho ?

      Đáng chết! ràng là nam nhân này vì muốn thỏa mãn cái thú tiêu khiển biến thái của mình, gài bẫy nàng! Còn giả mù sa mưa? Mẹ nó! Mà người xem cũng rời , sao khéo quá vậy. Lại , những tên lính kia mặc dù quân phục dị tộc, nhưng ngôn ngữ cử chỉ rất khả nghi, ánh mắt cũng quá đáng tin, cố ý giấu giếm, dù sao cũng phải đồ , sao có thể giấu được nàng? Nếu điểm này cũng phát ra, nàng làm sao có thể trở thành sát thủ đứng đầu châu Á đây?

      Chỉ có nam nhân trước mắt đánh giá thấp thực lực của nàng.

      Đây cũng là thất bại của nàng.

      Tư Mã Lạc nghe xong, nghĩ lại cũng thấy mình quá nhiều lời, giống mình gì cả. Lập tức, hai mắt khỏi sáng lên, vui vẻ : " ra nàng sớm nhìn ra. Rất tốt, ta thích! Ha ha! Càng ngày càng thích, biết làm sao bây giờ?" có gì làm, đương nhiên là giữ ở bên người rồi.

      Tư Mã Lạc cười to, tâm tình tương đối khá. thu hồi chủy thủ, từ từ để tay lên tay Chiêu Vân nắm trâm gài, dùng sức rút ra, chân mày cũng khỏi nhíu lại.

      Chẳng qua, rút được trâm gài ra rồi vẫn chẳng hề buông tay, thuận thế kéo nàng vào trong ngực. Hung hăng, mang theo trừng phạt hôn lên môi nàng! Còn bá đạo cắn!

      Lúc Chiêu Vân nhận ra mánh khóe của quá muộn, cả người mềm nhũn! Nhất thời khinh thường, chẳng lẽ lại thất sách nữa sao? thể mắng chửi người, thất sách, môi đào toàn bộ bị bá đạo chiếm đóng, chút khách khí triền miên hôn. Hận chết mất! Hôm nay mới là ngày thứ ba gặp mặt, có ba ngày thôi! Nàng bị ăn ba lượt đậu hũ??

      Hơn nữa nàng bây giờ là quần áo xốc xếch, mà cũng trần truồng. . . . . . là mập mờ tới cực điểm.

      Lại gần! Còn dư lại chút hơi sức, nàng tính cắn trả, chỉ là, nam nhân trước mắt giống như sớm đoán ra, trước khi nàng nổi ác tâm kịp thời dời môi , kết thúc nụ hôn này.

      Còn vô tình liếm liếm môi mình.

      "Tiểu bảo bối, nàng là của bổn vương, nhất định phải nhớ!" đứng dậy nhặt trường sam, nhanh chóng mặc vào.

      Còn tuổi biết giấu tài, hơn nữa lòng dạ độc ác gan dạ sáng suốt, nữ nhân như vậy quả hiếm có khó tìm, con đường tương lai có nàng chắc chắn nhàm chán.

      "Hừ! Chọc ta nữa xem, ngươi chết rất khó coi!" Nàng chán ghét hung hăng xoa xoa môi mình, giống như môi có vết bẩn, cử chỉ này khiến Tư Mã Lạc khó chịu hồi!

      Sắc mặt cũng đen thui, dám ghét bỏ ? Nữ nhân này chán sống à!

      Chỉ là nàng lần đầu vi phạm, thôi nhịn nàng lần này! Gương mặt tuấn tú : "Bảo bối, nàng đừng có mơ. Đả thương Bổn vương, nàng cho rằng Bổn vương có thể bỏ qua cho nàng sao? Về phần trừng phạt, sớm muộn gì ta cũng tính với nàng." Chỉ bằng hành động nàng dám lau miệng mới rồi, muốn xử đẹp nàng.

      Lúc này, lấy Kim Sang Dược ra, tự rắc xuống vết thương. Bây giờ, sợ rằng những tướng sĩ kia tránh ở rất xa, bởi vì phân phó, có việc gì được đến gần trong vòng mười trượng. Bởi vì nghĩ, lúc mình cùng tiểu bảo bối phong lưu vui vẻ, muốn cho người khác quấy rầy.

      Tư Mã Lạc xử lý tốt vết thương người, nới rộng áo ra, lộ ra xương quai xanh cùng lồng ngực hoàn mỹ tinh tráng. Thân thể làm vô số nữ nhân rớt nước miếng, vậy mà giờ đây lại có nữ nhân chẳng chút hứng thú, thậm chí ngay đến ánh mắt cũng chẳng thèm bố thí cho, thất bại, quả nhiên là thất bại.

      Chiêu Vân cũng tìm, quả nhiên tìm thấyquần áo nữ nhân, người này hình như đoán được là xé rách quần áo nàng, nên sớm chuẩn bị chu đáo. là phiền toái! Ánh mắt khinh bỉ lại lần nữa quét về phía .

      ngờ, ngược lại khiến tâm tình tốt.

      Cười ha hả, bởi vì ánh mắt vừa rồi của nàng đáng quá "Bảo bối, rất tốt, bổn vương thấy nàng nhìn trộm rồi."

      Nhìn trộm? Cố ý vặn vẹo, khóe môi Chiêu Vân co quắp.

      Cởi hết quần áo rách nát người, nàng nhanh chóng thay quần áo, cũng ngại ngần. Còn tránh cái gì nữa, mới vừa rồi cái gì nên nhìn, đều thấy hết. Quả nhiên, lúc này ánh mắt của cũng tránh né, trắng trợn dừng thân thể nàng.

      Khóe miệng nhếch lên, nam nhân quả nhiên là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

      tiểu nha đầu mười bốn tuổi, trổ mã cũng chưa hết, có cái gì đáng xem sao? Dù sao Chiêu Vân đến từ thế kỉ 21, có dạng mỹ nữ nào còn chưa thấy qua? Tuyệt kĩ hấp dẫn người khác, quả thực cổ đại thể sánh bằng. Thẩm mỹ đại so với cổ đại đúng là khác biệt trời vực.

      Các bạn nhấn vào các dòng quảng cáo bằng tiếng giúp mình nhé

      Phong Vũ YênTrần Minh Hạnh thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      Chương 37: Bi kịch! Giá họa phải , nàng bị cướp đoạt 1



      Nàng mới vừa mặc quần áo.

      Đột nhiên ——

      "A —— cứu mạng a!" tiếng nữ nhân kêu cứu từ đại trướng bồng bên kia truyền tới.

      "Những thứ thùng cơm kia, là toàn làm hỏng việc!" Tư Mã Lạc sải bước ra, Chiêu Vân theo sát phía sau, mặc dù làm chuyện xấu, nhưng biết tại sao, nàng như đấu tranh tư tưởng, trong lòng ràng chán ghét, lại tự chủ được thả .

      Vừa ra khỏi lều , hai người thất kinh, dưới ánh trăng, đất ngổn ngang thi thể mấy chục binh tướng, đám người giả mạo Đông Kinh, ai sống sót!

      " xảy ra chuyện!" Chiêu Vân cùng Tư Mã Lạc đồng thời chạy như bay về phía đại trướng bồnd.

      "Vèo ——!"

      Chiêu Vân cùng Tư Mã Lạc mới vừa xông vào đại trướng bồng, mũi tên vừa vặn xượt qua trước mắt hai người!

      Định thần nhìn kĩ, khỏi hít hơi lãnh khí.

      Trăm mũi cung tên đồng thời nhắm vào hai người bọn họ, chỉ cần kẻ dẫn đầu ra lệnh tiếng, bọn họ bảo đảm biến thành hai con nhím, mất mạng tại chỗ.

      Lúc này, người mặc áo ngắn lông chồn bó sát, cầm trong tay đầu roi dài, đôi mắt ưng lấp lánh hữu thần, nhìn chằm chằm Chiêu Vân cùng Tư Mã Lạc, quát lên: "Các ngươi lớn mật, dám giả mạo người Đông Kinh, còn tự tiện xông vào doanh trại của Đông Kinh, để ta xem các ngươi là kẻ nào mà chán sống vậy?"

      Thân thể Tư Mã Lạc biết là cố ý hay vô ý, chắn trước người Chiêu Vân, giống như bảo vệ nàng, hình như quên mất, nữ nhân sau lưng cần bảo vệ sao? cố ý chọc giận: "Ngươi là ai? lung tung cái gì vậy, giả mạo cái gì? Ta còn muốn hỏi ngươi, tại sao dám bắt chúng ta mang tới đây? Về bảo Hoàng Chủ An Liệt các ngươi sáng sớm mai tới gặp ta!"

      "Lớn mật, còn dám gọi thẳng húy danh Hoàng Chủ bổn quốc!" Tướng dẫn đầu Đông Kinh lớn tiếng cả giận : " Danh tự quốc vương Đông Kinh ta, là để ngươi tùy tiện gọi sao?"

      Tư Mã Lạc hờ hững lấy hồ lô bên hông ném về phía trước: "Trợn to mắt chó của ngươi nhìn cho !"

      Tướng lãnh Đông Kinh nhìn kỹ Long Văn ấn kí khắc hồ lô, thầm: "Đại Vũ Hướng, Tư Mã Lạc. . . . . . Tư nhất tộc. . . . . . Ngươi là hoàng tử?"

      Tư Mã Lạc mặt ngạo mạn : "Sai, là Vương gia!"

      Sắc mặt tên tướng hơi biến đổi, thầm bàn bạc với thủ hạ, vung tay lên: "Mang !"

      Chiêu Vân chuẩn bị động thủ, nhưng Tư Mã Lạc lại hề phản kháng. Nàng nghi ngờ trừng mắt nhìn, chuyện gì xảy ra? Người này kỳ quái!"Uy! . . ."

      "Cái gì uy? Chớ lộn xộn, hơn trăm tiểu thư quan gia, đều là mạng người, chúng ta chạy, họ làm sao bây giờ? Đến lúc đó chúng ta trở về cũng có cách nào giải trình." Tư Mã Lạc thấp giọng , gương mặt tuấn tú lộ vẻ bất đắc dĩ.

      Chiêu Vân khẽ chau mày, đúng là vấn đề đáng ngại. Hai người bọn họ trốn thoát là thành vấn đề, dắt hơn trăm nữ nhân, mới là chuyện phiền phức.

      ************

      Quốc đô Đông Kinh, Lang Vương điện.

      Chiêu Vân cùng Tư Mã Lạc thưởng trà ngon ngồi chờ.

      Hoàng Chủ An Liệt sáng sớm có mặt, thân đoan chính, cao lớn khôi ngô, mắt to mày rậm, tỷ lệ cân đối, cũng là đại soái ca, nhưng có chỗ khác với Tư Mã Lạc, Tư Mã Lạc là loại tuấn mị, mà An Hoàng Chủ, là loại cường tráng, quấn lãng như ánh mặt trời. vội vội vàng vàng chạy tới tiếp kiến Vương gia Đại Vũ Hướng, thân thiện có điểm quá đáng, khách khí : "Ai nha, ra là Lạc vương gia đại giá quang lâm, An Liệt tiếp đón từ xa, tiếp đón từ xa!"

      Lời khách sáo ai mà biết , Tư Mã Lạc cười : "Hoàng Chủ khách khí, chỉ là lần sau nếu như muốn muốn mời bổn vương tới Đông Kinh du ngoạn, hi vọng dùng cách này bắt người, bổn vương thích lắm."

      "Bắt người?" Hoàng Chủ Đông Kinh đột nhiên rống to tiếng: "An Hổ, chuyện gì xảy ra?"

      An Hổ vội vàng giải thích, "Hoàng Chủ, người đừng nghe bọn bậy, tiểu nhân sao lại ép buộc bọn họ? Là bọn cùng đám binh lính giả mạo Đông Kinh tự chạy tới đấy!"

      Tuấn dung Tư Mã Lạc biến đổi, tức giận quát lớn: "Bổn vương tự mình chạy tới? Hừ, đúng là làm trò cười cho thiên hạ! Ngươi nghĩ, có người tin sao?"

      "Ngươi ——!" An Hổ mắt lộ ra tức giận, nhưng vẫn cố nén xuống, dù sao người trước mắt cũng đường đường là Vương gia Đại Vũ Hướng, thực lực của Đại Vũ Hướng đối với Đông Kinh bọn họ có phần hơn: "Đừng có trợn mắt, ràng là vu khống!"

      An Liệt uy nghiêm quát: "An Hổ lớn mật, còn lui xuống!"

      "Hừ!" An Hổ tức giận vung tay cái, cư nhiên sợ uy nghiêm của Hoàng Chủ, tức giận sải bước ra khỏi Lang Vương điện. Thần tử kiểu này đúng là rất có vấn đề, chẳng lẽ hiểu lễ tiết gì sao?

      Chương 38: Bi kịch! Giá họa phải , nàng bị cướp đoạt 2

      Chiêu Vân nghi hoặc, giống như nam nhân kia, những người trước mặt ai cũng tỏ ra bí hiểm, ai cũng diễn trò. Lời khách sáo nhiều, khó trách nhàm chán.

      Lúc này, An Liệt : "Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm, Lạc vương gia yên tâm, rốt cuộc là ai giả mạo người của Đông Kinh tới ép buộc Vương gia, hãm hại bổn quốc, bổn hoàng chủ, nhất định tra ra, nhất định cho Lạc vương gia câu trả lời chắc chắn hài lòng."

      Tư Mã Lạc mỉm cười : "Như thế tốt, Bổn vương cũng thấu tình đạt lý, nếu đúng là hiểu lầm đương nhiên truy cứu." hào phóng, Chiêu Vân cũng cho là thế, nam nhân này càng cười, càng làm nàng cảm thấy có mục đích. Ít nhất cũng toan tính gì đó trong lòng, sợ rằng nhanh chóng tiết lộ thôi.

      Nàng uống ly trà, nhàn nhạt lại như tán gẫu hỏi: "Ta muốn biết, những nữ nhân kia tại sao rồi?" Những nữ nhân kia chết sống ra sao nàng quan tâm, nhưng nàng vẫn nhớ nàng có nha đầu, đó là Hinh Nhi, dù sao tới nơi này, cũng chỉ có nha đầu kia cùng hội cùng thuyền với mình, cũng là tâm phúc, sao mới đó có thể coi như quen biết được?

      "Cái này. . . . . ." An Liệt tựa như tới giờ mới bắt đầu chú ý, sửng sốt chút, cười : "Vị tiểu muội muội này là . . . . ."

      Tư Mã Lạc ánh mắt lóe lên, chợt lên tiếng: "Là ái phi của bổn vương."

      An Liệt tự cảm thấy có lỗi, tự phạt ba ly rượu nhạt, cũng rất hào khí."Thất kính thất kính, vương phi nương nương yên tâm, bổn hoàng chủ ra lệnh, phái người dùng xe ngựa, đón các tiểu thư về quý quốc, nếu thiếu cọng tóc nương nương có thể tìm bổn Hoàng Chủ tính sổ." vốn xem Chiêu Vân vô dụng, nhưng giờ thấy đầu nàng có ánh hào quang vương phi nhất thời hiếu kì, khiến nhịn được đối với nàng dò xét cẩn thận.

      Mà Chiêu Vân ngược lại chẳng hứng thú về chút nào, lạnh nhạt, vô ý lộ ra tia lạnh lùng. Cố tình khiến người ta cảm thấy lãnh diễm, xinh đẹp, lộ vẻ siêu phàm thoát tục.

      Chỉ là tiểu nữ tử chưa dứt sữa, sao người lại toát ra khí tức cường đại áp bức, làm người run sợ!

      Nội tâm An Liệt khẽ run lên, cố ý thử dò xét : "Vương phi nương nương chắc là hậu nhân của danh môn, nếu , gặp tặc nhân, sao diện mạo còn có thể bình tĩnh như thế, là khó lòng làm nổi."

      Chương 39: Bi kịch! Giá họa phải , nàng bị cướp đoạt 3

      nhìn kỹ quá đáng khiến Tư Mã Lạc nhíu mày, đáy lòng thoải mái, cứ như vật báu của mình bị người ta dòm ngó, lãnh đạm : "An Hoàng Chủ, ngươi đối với ái phi của bản vương rất có hứng thú sao?"

      An Liệt kinh ngạc, xấu hổ cười : "Ha ha, dám dám, bổn Hoàng Chủ chẳng qua là sinh lòng bội phục, sinh lòng bội phục." Là có chút hứng thú hơi quá, nên đứng trước mặt chính chủ, đúng là hơi luống cuống.

      " dám là tốt rồi, An Hoàng Chủ, ái phi của Bổn vương chính là hậu nhân của Hộ Quốc Tướng Quân, tuổi tuy , nhưng tính khí rất cường đại. Ngươi cũng nên tùy tiện chọc giận nàng, đừng để Bổn vương chịu nổi." Ánh mắt mập mờ, khiến cả lời cũng mập mờ theo. Thế nào là chịu nổi, tư tưởng đại khái cũng chẳng thuần khiết mấy. Hắc hắc! ~

      An Liệt cười xòa, cũng có ý gì. Nhưng trong lòng vẫn ngừng hiếu kì, lúc chuyện ánh mắt vẫn quên nhìn chằm chằm mặt Chiêu Vân, chỉ tiếc Chiêu Vân đối với hai người đàn ông này tựa hồ có phản ứng: hoàn toàn thèm nhìn!

      Lúc này, thân ảnh cao lớn vừa quay lại, chính là kẻ mới vừa rồi bực tức rời - An Hổ.

      Tư Mã Lạc cầm ly trà, lướt nhìn, tựa như hiếu kỳ : "An tướng quân mới trở lại, chẳng lẽ là nghĩ thông suốt, muốn nhận tội với Bổn vương?" Thanh lớn, Vương gia dù sao cũng là Vương gia, chỉ đơn giản tọa lạc, nhàng câu, cũng lộ ra nồng đậm cảm giác áp bách, khí chất quý tộc trời sinh . phần lạnh nhạt, phần thong dong, hơn nữa cũng bởi nguyên do, vô cùng tự tin.

      Lúc này, Chiêu Vân cũng nhíu mày. Quả nhiên cũng chẳng dễ chơi, mẹ nó, ràng là giả trư ăn cọp lâu như vậy, nàng biết thân thủ mình có thể thắng hay , bởi giấu giếm tốt, đến nay cùng nàng giao thủ, cũng chỉ có lần ở trong lều kia. Phán đoán của nhanh gọc, tỉnh táo lại quả quyết. Đặc biệt, rất hay đùa giỡn, trời sinh chẳng khác gì tuồng kịch.

      Quả như nàng đoán, chỉ đơn giản chuyện, thái độ tầm tầm, lại có thể khiến mặt An Hổ hiển chút bối rồi, thầm trợn mắt nhìn Tư Mã Lạc cái, sau đó mới thầm bên tai An Liệt mấy câu.

      Vẻ mặt An Liệt ngẩn ra, lộ vẻ buồn rầu, gật đầu cái, sau đó phân phó cho thị vệ sau lưng: "Người đâu, đưa Lạc vương gia cùng Lạc vương phi tới khách quý  lâu, hầu hạ rượu ngon món ngon, nếu dám chậm trễ, chém đầu các ngươi!"

      Tình hình là cứ cắm đầu beta chẳng hiểu sao lại có 2 chương 37, là các bạn được lợi, hai là bị chập số sau này chương bị cắt làm đôi để bủ số lượng thiếu hụt ;) Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ~

      À từ giờ post lúc 6h sáng ^^
      Winter thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      Chương 40: Bi kịch! Giá họa phải , nàng bị cướp đoạt 4



      "Dạ, Hoàng Chủ!"

      An Liệt cười : "Lạc vương gia, vương phi, đợi bổn hoàng chủ xử lý chút chuyện, rồi đến khách quý lâu bồi hai vị nâng ly tâm , gặp lại sau." xong, rất phải phép khẽ gật đầu, rồi theo An Hổ lui ra khỏi Lang Vương điện.

      Chiêu Vân cùng Tư Mã Lạc được mời vào khách quý lâu, mặc dù so với tòa lâu ba tầng ở Đại Vũ Hướng xem ra có chút yếu thế, nhưng ở nơi sa mạc thảo nguyên  này, có thể dùng trúc xây dựng lâu phòng tinh mỹ, cũng coi là đủ xa xỉ rồi.

      Đứng trước đầy bàn thịt nướng thơm ngào ngạt, Tư Mã Lạc trước tiên lấy hồ lô rượu rót hai chén rượu, nhấc ly đến trước mặt Chiêu Vân.

      "Ái phi ààà, bồi bổn vương uống chén."

      Chiêu Vân nhận ly rượu, uống hơi cạn sạch! ! ! ! !

      Tư Mã Lạc khẽ biến sắc : "Ha ha, ái phi quả nhiên là kỳ nữ ngàn người mới có , ngay cả Trần Nhưỡng Đông Kinh trăm năm, lang tửu rừng rực, có thể uống hơi cạn sạch, là đáng nể phục nha!"

      "Đủ rồi, cần kêu ta là ái phi chó má cái gì gì cả. Nghe nổi." Chiêu Vân chưởng vỗ mặt bàn, mặt mày giận dữ, đặt ly rượu xuống, diện mạo lại trở về như thường.

      Cái chính là gương mặt bình tĩnh, quá mức bình tĩnh. Lạnh nhạt hỏi: "Tiểu Lạc Nhi, lần này ngươi chơi hơi lớn sao? Mang nhiều nữ quan gia làm tiền đặt cược, ngươi sợ mất hết cả vốn sao"

      Tư Mã Lạc sắc mặt hơi khẽ biến đổi, nhíu mày cười : "Hừ, tiểu bảo bối nàng biết cái gì?"

      Chiêu Vân cũng hừ lạnh, gì thêm. Mặc dù biết mục đích cuối cùng của là gì, nhưng nàng biết cố ý để bị bắt, nếu nhàn rỗi thế này, mang theo đám tiểu thư quan gia, quản vất vả đến địa bàn Đông Kinh. Chỉ là, lòng dạ cũng thuộc loại độc ác, quả nhiên chẳng thiện lương gì. cho cùng, nàng thấy có điểm giống loại người.

      Vừa tới nơi này, khiến ít tướng sĩ phải chết.

      Những tướng sĩ kia cũng là người, phải chăng quá máu lạnh? Quả nhiên, ngày đó nàng thấy đáy mắt lạnh như băng phải là giả, nhưng có thói quen ngụy trang. Mặt cười càng vui, ý càng lạnh lẽo, ra là như vậy.

      Chương 41: Bi kịch! Giá họa phải , nàng bị cướp đoạt 5+6

      "Tiểu bảo bối, tại sao chuyện?" Nàng , ngược lại lại muốn nghe .

      Nàng trầm mặc, lười mở miệng. ra , nàng phải là người nhiều.

      Ba ngày nay, rất nhiều rồi. Nhiều hơn so năm trước kia của nàng.

      tự chủ được nhích tới gần nàng, "Bảo bối, bổn vương muốn chuyện với nàng."

      Nàng chỉ liếc nhìn cái, con ngươi bình tĩnh, tia lay động, giống như hồ nước lạnh băng. Khiến kinh ngạc.

      Thản nhiên cười tiếng, "Được rồi, Bổn vương thừa nhận là cố ý bị bắt, cũng là cố ý tới."

      " phải là vì câu dẫn ta?"    

      "Ha ha! Bổn vương đâu có nhàm chán như vậy. . . . . . Dĩ nhiên, thêm chút lạc thú cũng là khó tránh khỏi." như chuyện đương nhiên, nghe cũng đáng đánh đòn.

      Thừa nhận, thừa nhận là có mục đích. Chẳng qua mục đích như thế nào, nàng ngược lại có hứng thú muốn biết. Chỉ biến bản thân vô duyên vô cớ bị cuốn vào việc của , rất thú vị.

      "Hừ ——!"

      Bỗng nhiên, "Thương!" tiếng, Tư Mã Lạc đột nhiên rút kiếm ra, thân hình lóe lên, nhanh như sao rơi, đâm về phía cửa. Kêu lên tiếng, thi thể đụng vào cánh cửa, ngã đổ vào.

      nhanh chóng phản ứng, dùng sức đá thi thể kia lập tức lăn xuống dưới gầm giường. Chiêu Vân ngẩn ra, phải là do kinh hãi khi biết có người thất lễ nghe trộm, mà là tốc độ của Tư Mã Lạc? Thân thủ lợi hại như vậy? Ôi mẹ nó! Nhìn dáng vẻ kình địch, thể coi thường! Cái này gọi là người trong nghề, chỉ cần vừa ra tay là biết ngay.

      Chiêu Vân giọng : "Sớm muộn cũng bại lộ, vụ nên chậm trễ, chúng ta mau điều tra tình cảnh những nữ nhân kia, nếu quả được đưa về, chúng ta mau rời ."

      Tư Mã Lạc gật đầu cái, trở tay khóa cửa lại mở cửa sổ nhảy ra.

      ************

      Ở trại lính Đông Kinh, đại trướng bồng, mười tên binh lính Đông Kinh bị trói trói quỳ thành hàng.

      An Liệt đứng khoanh tay, binh lính xanh cả mặt, mồ hôi lạnh toàn thân.

      Bỗng chốc, An Liệt cả giận : "Người đâu, đem tất cả lôi ra, chém!"

      An Hổ chợt quỳ xuống : "Hoàng Chủ, bọn họ, tất cả đều là dũng sĩ Đông Kinh tinh nhuệ nhất, xin Hoàng Chủ khai ân!"

      An Liệt thần sắc khắc nghiệt, nhưng ra cũng có ý giết người, hơi thất vọng : "An Hổ, sao ngươi cũng cầu cạnh giúp bọn họ? Bổn vương để bọn họ đưa người về Đại Vũ Hướng, bọn họ lại thèm muốn sắc đẹp những nữ nhân kia, phạm vào sai lầm lớn, tội thể tha! Lại , Bổn vương giết bọn họ có cách nào tạ tội với Lạc Vương gia

      Bọn họ chà đạp nữ nhân của Đại Vũ Hướng, tức là càng muôn phần giày xéo lên mặt mũi của Đại Vũ Hướng. Xử lý tốt, rất có thể gặp đại họa, những đạo lý , An Hổ cũng có thể hiểu.

      Chợt, An Hổ hạ quyết tâm, mắt lộ ra hung quang, rút loan đao bên hông xuống, hung tợn : "Cái này hoàn toàn là do mưu, ta thấy Lạc vương gia, ràng là có toan tính  mà đến, họa trước mắt, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chi bằng —"

      An Liệt khẩn trương : "Ngươi muốn làm gì?"

      "Hoàng Chủ, cường long áp nổi địa đầu xà, chúng ta hoặc là làm chứ làm phải làm tới cùng, giết sạch toàn bộ, sau đó ném cho bầy sói, đến chết cũng nhận tội!"

      " được được, ngươi. . . . . . Để ta suy nghĩ chút, để ta suy nghĩ chút. . . . . ." Thân là Hoàng Chủ, có vẻ hơi yếu thế, cũng có phong thái uy nghiêm. An Liệt qua lại giữa đại trướng bồng, lòng như lửa đốt.

      " xong, xong!" tên lính chạy vào lều bẩm báo: "Hai người kia thấy đâu nữa, hơn nữa còn giết chết huynh đệ của ta rồi!"

      "Cái gì?" An Hổ vung tay lên : "Tư Mã Lạc nhất định là tìm đám nữ nhân kia, , chặn bọn họ lại, người cũng đừng mong trốn thoát!"

      ***********

      Lại , ở chỗ khác.

      trăm nữ nhân, trông coi cũng đơn giản, nhất định phái trọng binh canh giữ, cho nên Tư Mã Lạc cùng Chiêu Vân từ cửa sau của khách quý lâu nhảy ra, trực tiếp chọn doanh trướng có nhiều binh lính nhất len lén vào.

      Kết quả lén đột nhập vào mới phát kho hàng, bên trong cất giấu lượng lớn vũ khí cùng đồng phục binh lính.

      Tư Mã Lạc khỏi hít hơi : " lều cất dấu nhiều đồ như vậy, nơi này lều nhiều, vũ khí nhiều, quả dám tưởng tượng, Đông Kinh quả nhiên sớm mưu đồ bất chính, phiên quốc tạo phản, nhất định là bọn họ!" đương nhiên cho là bây giờ thiên hạ thái bình. Loạn lâu cần phải bình, bình lâu cũng cần phải loạn, đây là quy luật tự nhiên.

       

      Chương 42: Bi kịch! Giá họa phải , nàng bị cướp đoạt 7

      Trước mắt cứ coi Đại Vũ Hướng dân giàu nước mạnh, Gia hầu tứ phương rối rít triêu bái, ai có thể khẳng định bọn họ có ngầm phản động hay ? Nhưng có thể khẳng định, chắc chắn nhìn chằm chằm vùng đất trù phú này của Đại Vũ Hướng. Thân là Vương gia, có chút hành động cũng rất bình thường. Dù sao, người lo xa, tất có họa gần.

      "Ít lời vô ích, cứu người quan trọng hơn!" Chiêu Vân xong, liền cởi áo ngoài xuống, thay đồng phục binh lính Đông Kinh nhằm che dấu thân phận.

      Chợt, nàng phát  ranam nhân bên cạnh nhìn nàng chằm chằm bộ dáng si mê, lạnh lùng hỏi: "Ngươi trông như lâu rồi chưa thấy nữ nhân vậy.” Bộ dáng kia kỳ quái, thiếu nữ nhân sao? Nàng cũng thấy mình quốc sắc thiên hương gì. Dù sao cũng là tiểu nha đầu vị thành niên mười bốn tuổi, có cái gì mà nhìn.

      Tư Mã Lạc giảo hoạt cười tiếng, cũng cởi y phục.

      Hai người đổi xong y phục xong, thuận tay lấy luôn hơn mười bộ binh phục, rút hai cây loan đao giắt bên hông. Chiêu Vân muốn thầm thối lui, lại bị Tư Mã Lạc túm bả vai, tiến cửa chính, nghênh ngang thong thả ra. Bên ngoài lều có mấy chục lang binh Đông Kinh, thời điểm ra, lòng bàn tay Chiêu Vân toát mồ hôi dầm dề, kết quả những người đó chẳng những có nghi vấn, ngược lại còn kính nể. Mãi cho đến khi rời tầm mắt những người đó, Chiêu Vân vẫn có chút hiểu nhìn nam nhân bên cạnh.

      Tư Mã Lạc đưa ra hai ngón tay, gõ vai trái y phục da sói của mình : "Tướng quân phục!"

      Chiêu Vân giờ mới hiểu, đáy lòng khỏi thầm bội phục, người này chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, đúng là có mấy phần bản lãnh.

      Nàng chợt ngừng lại, vẻ mặt có chút kỳ quái, "Đợi ...!"

      "Chuyện gì?" Tư Mã Lạc cảnh giác nhìn bốn phía, kết quả phát có bất kỳ động tĩnh.

      Chiêu Vân chân vừa nhấc, từ mặt đất nhặt lên hai ba viên trân châu , nhìn kỹ chút, "Là dấu hiệu của Hinh Nhi, bên này!"

      Quả nhiên, đến khúc đầu đường, luôn có thể tìm được ở ngã ba mấy viên tiểu trân châu, đó đều từ dây chuyền ngọc trai ném xuống, nếu như phải Chiêu Vân dẫm lên, đúng là khó mà phát ra.

      Đây tất cả, đều là ý trời. Liên tiếp trải qua năm sáu ngã ba, hai người rốt cuộc tìm được chỗ  nhốt đám nữ nhân quan gia.

      Huhu lại có 2 chương 41 T_T
      Winter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :