1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hạ lưu Vương gia Muốn Cắn Người -Ảnh Diệu Diệu (Update c478)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!

      Edit: Dandelion
      Beta: Wandi, Ckun

      304. Chết mất! Động phòng cũng muốn dạy? 26
      Vốn Chiêu Vân đương ở Lạc vương phủ dạy Hinh Nhi chút võ công kỹ xảo, nhưng lại bị Trần công công mang theo đội thị vệ dẫn vào cung, châm cứu cho bệnh của Thái hậu .
      Chiêu Vân vui vẻ, cẩu Thái hậu kia phát bệnh tần số càng nhanh, ả lại càng thể rời bỏ Gia Cát Chiêu Vân nàng, kể từ khi nàng học được thuật châm cứu tuyệt học ở trong nhà lao kia, nàng càng có thêm chỗ dựa vững chăc.
      "Nhanh nhanh nhanh, nhanh lên chút!" Trần công công ngừng giục phu xe ngựa, để tăng tốc lên, nếu tất cả mọi người đều rơi đầu.
      Phu xe kia nghe vậy, sợ hãi cũng tăng tốc mau hơn nữa, thẳng tiến về phía hoàng cung.
      Vào cung, đến trước cửa tẩm cung Thái hậu , Chiêu Vân xuống xe ngựa, vào như có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn đặt những binh lính gác cửa kia vào trong mắt
      "Thái hậu, Vân vương phi tới thăm Thái hậu. . . . . ." Trần công công vội vàng vào trước trước bẩm báo.
      vào vừa nhìn, Chiêu nhịn được hơi ngẩn ra, trong tẩm điện cũng có mỗi hai người, chỉ thấy Quỳnh Trinh Thái hậu kia êm đẹp ngồi giường, mà đứng ở bên cạnh nàng, nữ nhân dịu dàng đấm lưng bóp vai cho nàng, chính là Tuyết phi hôm nay mới vừa vào cung, Gia Cát Xuân Tuyết!
      "Vân nhi, ra mắt Thái hậu!"
      "Miễn lễ, đứng lên ." Thái hậu mặt bình tĩnh : "Chiêu Vân, nếu như chờ ngươi tới hạ kim, sợ rằng ai gia sớm chết ở nơi này, may nhờ Tuyết Nhi tập được môn kỳ nghệ, có thể trị chứng đau đầu của ai gia, mới cứu được mạng của ai gia, vì thế, ngươi phải đa tạ Tuyết Nhi, nếu ai gia lỡ có chết, hoàng thượng nhất định bắt ngươi chôn theo ai gia."
      Gia Cát Xuân Tuyết là thứ đồ cặn bã, ngay cả mẹ ruột mình cũng lợi dụng tiếc tay, muốn ta cảm ơn nàng?
      Chiêu Vân thể mở miệng, chỉ bình tĩnh đứng đó gì, trong lòng cũng thầm lấy làm lạ, Tam từng , bệnh đau đầu của Thái hậu trong thiên hạ cũng chỉ có phương pháp châm cứu gia truyền của hai người họ mới có thể trịđược, thuốc thang hoàn toàn vô dụng.
      Nhưng Gia Cát Xuân Tuyết, nữ nhân được nuông chiều từ bé, sao đột nhiên lại học được môn kỳ nghệ gì, coi như nàng ta có học được, nàng ta cũng đâu biết cách chế luyện dược liệu, rồi làm thành viên thuốc như vậy . . . . . .
      305. Chết mất! Động phòng cũng muốn dạy? 27
      "Sao thế, lời ai gia , ngươi nghe thấy sao?"
      Quỳnh Trinh Thái hậu thấy Chiêu Vân cư nhiên bất động, sắc mặt chợt trầm xuống.
      Nữ nhân tốt chịu thiệt trước mắt, cảm ơn cảm ơn.
      "Tuyết Nhi, lần này, đa tạ ngươi."
      Gia Cát Xuân Tuyết giận dữ: "Tuyết Nhi, cái tên này là để ngươi gọi sao? Bổn cung. . . . . ."
      Chiêu Vân lập tức sửa lời : "Cám ơn Bổn cung giúp tay."
      "Ngươi ——!" Gia Cát Xuân Tuyết tức giận tới mức muốn chửi má nó. nhưng ngại vì Thái hậu còn ở đây, đành thể làm gì khác ngoài nhịn xuống, chỉ giọng : "Sao chổi ngươi chờ đó cho ta, ta sớm muộn gì cũng khiến ngươi đẹp mặt cho xem!"
      Chiêu Vân lại mỉm cười, cũng giọng : "Tốt, vậy ta chờ Bổn cung ngươi, tới nhà hại ta, có điều gần vua như gần cọp, ngươi còn mệnh sống sót rồi hãy ."
      Chỉ thấy miệng của hai người động, lại nghe được bọn họ gì, bất quá gì cũng còn quan trọng nữa, mâu thuẫn giữa hai người bọn họ, là chuyện người đời đều hay biết.
      Trong mắt Thái hậu xẹt qua tia xảo trá, bỗng : "Hai người các ngươi, trước kia đều là nữ nhi phủ tướng quân, hôm nay lại cùng là con dâu hoàng thất, đây ắt hẳn là duyên phận, hai người về sau phải sống chung trong hòa hợp, nếu để ai gia biết bất kỳ ai gây chuyện, nhất định nghiêm trị theo gia pháp, nghe chưa?"
      Chiêu Vân cùng Gia Cát Xuân Tuyết thể làm gì khác hơn là lên tiếng: "Dạ, Thái hậu."
      "Ừ, như vậy, ai gia cũng yên tâm, các ngươi ra , ai gia cần nghỉ ngơi tốt."
      "Dạ, Thái hậu, nô tì cáo lui. . . . . ."
      Hai người lui ra khỏi tẩm cung Thái hậu, song song ra ngoài, vừa ra tới cửa , Gia Cát Xuân Tuyết cố ý gây , dùng sức đánh về phía Chiêu Vân bên cạnh.
      Chiêu Vân đột nhiên dừng bước, thừa dịp thân người Gia Cát Xuân Tuyết đánh tới, lui về phía sau nửa bước tránh thoát, chân còn ngáng cái!
      Gia Cát Xuân Tuyết nhất thời ngừng lại được, chân trái vấp chân phải, cả người ầm tiếng ngã nhào đất.
      Chiêu Vân mỉm cười liếc nhìn nàng cái, giơ ngón tay cái về phía nàng, rồi hướng ngón tay cái xuống dưới: "Chút tài mọn cũ rích ấy đứng lấy ra tự bôi xấu mình Bổn cung à, tự lấy đá đập chân mình chơi vui lắm hả?"
      "Ngươi chờ đó cho ta!" Gia Cát Xuân Tuyết đột nhiên "Ai nha" tiếng kêu lên, nằm mặt đất thống khổ rên rỉ, mà đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa cung Thái hậu, hi vọng Thái hậu có thể ra ngoài "Chủ trì công đạo".
      306. Chết mất! Động phòng cũng muốn dạy? 28
      "Tỉnh lại , đừng tưởng rằng bay lên đầu cành là có thể làm Phượng Hoàng rồi, là gà, mãi là gà, trèo càng cao, ngã càng đau, ngươi cho rằng Thái hậu ra giúp ngươi sao? Hừ, nếu muốn sống lâu hơn chút, tốt nhất đừng có lại trêu chọc ta, nếu , hậu quả ngươi tự biết, chưa."
      Chiêu Vân xong, còn cúi người xuống dưới nhàng vỗ mấy cái vào khuôn mặt đầy vẻ giận dữ của Gia Cát Xuân Tuyết, rồi mới sải bước ra khỏi đại viện tẩm cung.
      Đột nhiên, bóng người lóe lên, từ phía bên cạnh ra tay với nàng!
      Chiêu Vân thèm nhìn quả quyết giơ chân!
      "Ai nha ~~~!" nữ nhân cứ như vậy bị nàng tung cước đá bay ra xa, ngã lăn ra đất
      "Muội muội!!!?" Chiêu Vân kinh hãi, vội vàng chạy tới đỡ người dậy, : "Sao muội lại ở đây? Ai cho muội vào? Có làm sao , để tỷ tỷ xem có bị thương nào?"
      "Ha ha, tỷ tỷ, sao, chỉ hơi đau thôi thôi." Hinh Nhi nhếch miệng cười tiếng.
      Lần này khiến Chiêu Vân sợ hãi, cũng may nàng chỉ dùng hai thành lực đạo, nếu lỡ dùng toàn lực đá cước, lấy thể trạng nữ nhân như Hinh Nhi, hẳn phải chết thể nghi ngờ.
      "Cười cái gì mà cười? Muội còn chưa cho ta hay muội vào đây kiểu gì."
      "À? Phải . . . . . Tỷ phu cho muội vào, vừa lên tiếng, thủ vệ hoàng cung liền ai nển mặt, người ta lo lắng cho tỷ tỷ mà, đúng rồi, mới vừa rồi muội đứng ngoài đều nghe thấy hết, Thái hậu kia . . . . . ."
      "Hừ ~~ thôi, chúng ta vừa vừa ."
      Hai tỷ muội quay lại thoáng liếc mắt nhìn Gia Cát Xuân Tuyết, thấy gian kế của tiện nhân kia được như ý, đành phải ngoan ngoãn đứng lên, phủi mông cái, tỏ vẻ tiêu sái ra, liền nhịn được khinh bỉ cười cười.
      "Hừ, con tiện nhân kia, luôn muốn hại tỷ tỷ, đợi thời cơ đến, ta nhất định cho ả đẹp mặt!"
      "Chỉ bằng muội? Muội muội, muội tốt nhất nên luyện thành chính quả tám chiêu ta dạy rồi hãy ."
      "Tỷ tỷ yên tâm, muội nhất định làm tỷ thất vọng, đúng rồi tỷ tỷ, mới vừa rồi Hinh Nhi hình như nghe được gì mà, muốn tỷ chung hòa thuận với tiện nhân kia, còn cái gì người nhà, cái gì duyên phận, sao bà ta lại tự dưng trở nên thông tình đạt lý thế?"
      "Thông tình đạt lý?" Chiêu Vân véo má Hinh Nhi : "Đầu của em chứa toàn cỏ sao? Bà ta chỉ nhàng thế thôi, ràng là thèm quan tâm để ý hai chúng ta, nhưng mấu chốt là ở câu cuối kia. . . . . ."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!


      [​IMG]


      [​IMG]


      [​IMG]

      [​IMG]


      309. Chết mất! Động phòng cũng muốn dạy? 31
      Edit: Ci Ú
      Beta: Ckun, Wandi

      Hai chân Gia Cát Xuân Tuyết đột nhiên mềm nhũn, quỳ sụp xuống lạy: “Cao nhân ở nơi cao, xin nhận của tiểu nữ lạy!”
      “Cao nhân? Ha ha ha ha~~~” Nữ nhân che mặt cười duyên tiếng, : “ cần đa lễ, ta rồi, ta với ngươi cùng ngồi chiếc thuyền, ta chẳng lý gì lại giúp ngươi, đứng lên .”
      “Dạ, cao nhân.” Gia Cát Xuân Tuyết đứng lên, dáng vóc tiều tụy, ra sao nàng lại tỏ ra thành kính? Kia đều là giả vờ, trong thế giới của Gia Cát Xuân Tuyết nàng, chỉ có lợi dụng và bị lợi dụng.
      Nàng lợi dụng người che mặt, đồng thời nàng biết người che mặt cũng lợi dụng nàng.
      “Gia Cát Xuân Tuyết, ừm, biểu của ngươi cũng tệ lắm, mặc dù có chút va chạm, nhưng xem như bước đầu của kế hoạch hoàn thành, chẳng qua, ngươi bây giờ tuy rằng là hoàng phi, nhưng căn cơ quá bé, chân còn chưa đứng vững, nên ta lệnh cho ngươi, tạm thời cần hành động thiếu suy nghĩ, ngươi có biết ngươi thất bại nhất ở chỗ nào ?”
      “Xin cao nhân chỉ bảo.”
      Người che mặt khẽ cười lạnh, : “Luận về tâm cơ, ngươi thua bất cứ kẻ nào, nhưng ngươi thất bại nhất ở chỗ chỉ lo hướng tới cái trước mắt, quá mức vội vàng hấp tấp, điều này đối với kẻ mang trong mình đầy mưu toan mà , là điều thất bại nhất, cũng là chỗ trí mạng nhất, ngươi chưa?”
      Gia Cát Xuân Tuyết khỏi xấu hổ, nghĩ lại, đúng là nếu phải mình vội vàng hấp tấp như thế, ngoan ngoãn ngồi cỗ kiệu kia vào cung, hôm nay chịu nhiều khổ ải như vậy, còn suýt nữa chịu đại hình.
      Xem ra nữ nhân che mặt này quả đơn giản…
      “Cao nhân, xin người ra chỉ thị, nguyện nghe cao nhân sai khiến!”
      “Ý của ta là ngươi cứ ở đây, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ ta giao phó.”
      “Dạ, cao nhân!”
      “Nhưng mà, trong lúc đợi lệnh nhiệm vụ của ngươi cũng phải hoàn thành, đó chính là dùng hết sức quyến rũ của nữ nhân mê hoặc đương kim hoàng thượng, nếu ngươi có thể thổi gió bên gối*, còn phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao? Về việc này, ta tin tưởng ngươi có năng lực làm được.”
      *: kiểu như chi phối người khác bằng sắc đẹp, bằng … giường :”>
      “Dạ, cao nhân, Xuân Tuyết nhất định dùng toàn lực hoàn thành nhiệm vụ cao nhân giao phó!” Gia Cát Xuân Tuyết vậy phải chỉ cho có lệ, mà tại tin phục của nàng đối với người che mặt đạt tới cảnh giới cao mới, nên cứ tạm thời nghe lời của nàng, có lẽ là lựa chọn tốt nhất.



      Tình hình là chắc dạo này tớ lại post đều như xưa, các bạn mà có thấy chap mới cứ kêu gào thoải mái nhé, tại tớ lười đấy :))
      Last edited by a moderator: 16/9/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      310. Chết mất! Động phòng cũng muốn dạy? 32

      Edit: Ci Ú

      Beta: Wandi, Ckun

      “Ha ha ha ha~~ vậy là tốt rồi, ngươi nhất định phải nhớ lấy, có chỉ thị của ta, tuyệt đối được hành động thiếu suy nghĩ, nếu nghe lời, hừ, ta có thể tay dựng nên huy hoàng cho ngươi, cũng có thể kéo ngươi xuống, năng lực của ta, ngươi biết mà, ha ha ha ha!!! Sau này còn gặp lại!”

      Nữ nhân che mặt xong, hai chân hơi nhún xuống, thân mình lập tức bay lên, thoát ra ngoài bằng lỗ hổng nóc nhà.

      “Người đâu!”

      “Dạ, nương nương có phân phó gì ạ.” cung nữ tới.

      “Mau tìm người tới sửa nóc nhà cho bổn cung.”

      “Dạ, nương nương.”

      Gia Cát Xuân Tuyết thở phào hơi, bất an ngồi xuống, người che mặt kia rất thần bí, rất nguy hiểm, chính bản thân mình có thể trúng kế chết dưới tay nàng ta bất cứ lúc nào.

      Nhưng nàng còn đường lui, vì muốn Gia Cát Chiêu Vân kia chết, phải bất chấp tất cả, nàng muốn cho tất cả mọi người biết, nàng, Gia Cát Xuân Tuyết, mới là nữ nhân xuất sắc nhất phủ tướng quân!

      Buổi trưa hôm sau…

      Chiêu Vân và Hinh Nhi ngồi xe ngựa tới chùa Chúng Sinh cách cổng bắc kinh thành hơn mười dặm, tới cổng chùa, đưa lá thư Lan thái phi đích thân hạ bút cho vị sư truyền lời.

      “Hai vị thí chủ chờ lát, bần tăng thông báo.”

      Vị sư truyền lời vào, rồi nhanh chóng chạy ra, hai tay chắp lại: “A di đà Phật, thí chủ, trụ trì cho mời, mời theo bần tăng.”

      “Làm phiền.” Chiêu Vân cùng Hinh Nhi theo tiểu hòa thượng vào cổng chùa.

      Chùa Chúng Sinh rất lớn, trong chùa cây cối xanh um, bảo tháp cao ngất, tường trắng như tuyết, lợp ngói xanh, làm người ta cảm thấy chùa Chúng Sinh này đúng thực là thanh sạch, vừa vào tạo nên loại cảm giác thần thành thể xâm phạm.

      Loại cảm giác này, ở chùa miếu đại hoàn toàn thể cảm nhận được, bởi vì cái gọi là chùa miếu ở đại tất cả đều lấy lợi nhuận làm mục đích, cho dù sàn nhà có quét sạch bóng, cũng chẳng được thoát tục như thế.

      “Tỷ tỷ mau nhìn kìa, cái chuông lớn quá!” Hinh Nhi nhanh tay chỉ vào gác chuông sườn núi.

      Chiêu Vân ngẩng đầu nhìn lên, vừa thấy liền : “Ừ, đúng là lớn , nếu chuông này kêu lên, chắc ở kinh thành cũng có thể nghe thấy.”

      Tiểu hỏa thượng bỗng kỳ quái cười cười, : “Đáng tiếc, chuông này tớ tận bay giờ cũng chưa từng kêu thành tiếng, phương trượng chủ trì , chuông này là chuông thần ảo ảnh, chỉ gặp đúng người nó đợi, mới có thể kêu lên, nếu dù đánh hỏng nó, nó cũng vang tiếng nào.”

      311. Chết mất! Động phòng cũng muốn dạy? 33

      Edit: Ci Ú

      Beta: Wandi, Ckun

      Hinh Nhi hiếu kỳ : “Hả? Thần kỳ vậy sao? Người nó phải đợi rốt cuộc là ai?”

      “A di đà Phật, thí chủ, vấn đề này bần tăng cũng hỏi phương trượng, phương trượng là thiên cơ thể tiết lộ, có lẽ là ngày mai, có lẽ là sang năm, có lẽ vĩnh viễn cũng vang, có lẽ…”

      Chiêu Vân lập tức tiếp lời: “Có lẽ là tại?”

      “Ha ha ha ha~~~” tiểu hòa thượng dẫn đường lại kỳ quái nở nụ cười, : “Thí chủ rất đặc biệt, xem ra phương trượng sai, có lẽ… chính là tại.”

      --------Đ-A-N-G!” chuông thần ảo ảnh to lớn kia bỗng tự mình kêu lên, thanh còn rất mực vang dội, từng tiếng chuông ngân dài trong thinh , dội thẳng vào tai hai tỷ muội Chiêu Vân, làm màng nhĩ hai người rung lên.

      “Tỷ tỷ, muội khó chịu quá!” Hinh Nhi bỗng hét lên.

      “Mau bịt tai vào, nhắm mắt lại!”

      Sở dĩ Chiêu Vân kêu Hinh Nhi làm như vậy, vì hòa thượng kia có , đây là chuông thần ảo ảnh, cho nên tất cả đều có thể là ảo giác, tiếng chuông cũng đều là giả, chỉ cần qua cửa ải này, đoán chừng tất cả khôi phục như cũ.

      Quả nhiên, dư của ba tiếng chuông qua , tất cả đều yên tĩnh trở lại.

      “Ơ? Người dẫn đường đâu?” Chiêu Vân nhịn được giọng lầm bầm hỏi.

      “Đúng rồi, tiểu hòa thượng dẫn đường đâu?” Hinh Nhi đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng kinh ngạc : “Nguy rồi tỷ tỷ, đây là đâu? Đường lúc chúng ta tới đâu mất rồi? Nguy rồi!”

      Thôi miên!

      Trong đầu Chiêu Vân lập tức lên từ đó đầu tiên.

      Đúng vậy, chắc chắn là thôi miên, chuông kia vang lên ba tiếng, sau đó hai người bị đưa vào ảo ảnh, cái này giống như đồng hồ treo tường thôi miên ở đại!

      “Tỷ tỷ, lạ quá, tỷ xem, xung quanh chúng ta có nhiều cánh cửa kể xiết, chúng ta rốt cuộc phải cửa nào mới có thể ra ngoài được đây?”

      nên hốt hoảng, cứ bình tĩnh!” Chiêu Vân cẩn thận nhìn quanh, chùa chiền thoáng đãng mất tăm, dưới chân các nàng bây giờ là nhiều con đường đến đếm được, mỗi đường dẫn đến cửa , bên trong cửa đen đặc, có chút trầm ghê người.

      “Tỷ tỷ…muội sợ!” Gan Hinh Nhi bình thường rất lớn, vì bảo vệ chủ tử ngay cả chết cũng màng, nhưng giờ đây đối mặt với chuyện lạ này, lại thấy sợ mà chẳng hiểu vì sao.

      312. Chết mất! Động phòng cũng muốn dạy? 34

      Edit: Ci Ú

      Beta: Wandi, Ckun

      cần sợ hãi, tất cả chỉ là ảo giác, chúng ta chỉ cần chú ý mà thôi, cứ thẳng về phía trước, cần quan tâm đến cảnh tượng này.”

      Chiêu Vân kéo Hinh Nhi dứt khoát vào cửa ngay trước mặt, tiến vào đường hầm tối đen.

      “Tỷ tỷ, tối quá, ghê quá .”

      “Chưa thấy đêm tối bao giờ à? Có gì phải sợ? Tỷ tỷ ta trước kia lại trong đêm đen còn nhiều hơn ban ngày.

      “Gì cơ? Tỷ tỷ toàn lung tung, trước kia người có ra ngoài bao giờ đâu, mà muốn cũng ra được, năm nằm giường bệnh hết mấy tháng rồi.”

      ha ha, ta vẩn vơ thôi, nhưng mà đêm tối cũng chẳng có gì sợ, còn có thể che giấu bản thân, so với ban ngày đem lại cảm giác an toàn hơn.”

      Chiêu Vân những lời này đều là , trước kia làm sát thủ, sau khi giết người trở lại khách sạn, nàng đều tắt hết đèn, ở mình trong bóng tối.

      Hai tỷ muội loay hoay trong bóng tối lúc, Hinh Nhi bỗng nhiên vui vẻ : “Tỷ mau nhìn kìa, phía trước có ánh sáng, chúng ta đúng rồi ha ha, tỷ là lợi hại!”

      “Ta lợi hại đâu, chỉ là nhờ vào may mắn thôi.” Chiêu Vân quả cũng là nhờ vào may mắn, bởi vì nàng căn bản cũng thấy loạn, hoàn toàn đoán định được gì.

      Hai tỷ muội rảo bước chân, nhanh chóng qua khỏi đường hầm tối, bước vào chỗ sáng.

      Nhưng lúc các nàng ra đến cửa hầm, khỏi chán chường…

      Các nàng lại trở về chỗ cũ…

      Ở nơi nào đó tầng cao nhất của bảo tháp, lão hòa thượng thân khoác áo cà sa hoàng kim cùng tiểu hòa thượng dõi mắt từ cao xuống nhìn hai nữ tử trẻ tuổi tới lui vòng vòng khoảng đất trống trong chúa.

      “Phương trượng, người phải tính được hôm nay thiên tinh đại giá quang lâm chùa của chúng ta sao? Vừa rồi chuông ảo ảnh kêu vang, đáng lý ra bọn họ phải vào được mới đúng, vì sao bọn họ thể thoát khỏi ảo giác?”

      “A di đà Phật, Vô Độ, kinh Phật dạy, làm việc thể vội vàng gấp gáp, mọi thế gian, đều tuân theo điều này, từ đó tìm ra đường , có đường vẫn phải nhẫn nại chờ đợi, ý chỉ phải biết chờ đợi.”

      “Dạ, phương trượng, đệ tử biết sai, xin quay mặt vào tường sám hối.”

      “Ừ, biết sai là tốt rồi, thôi, chuẩn bị chút.”

      “Dạ, phương trượng, đệ tử cáo lui.”

      Phương trượng chủ trì vuốt chòm râu hoa râm, cẩn thận nhìn hai người trong viện, thào lẩm bẩm: “Chẳng lẽ, thiên cơ lại sai? có khả năng, tuyệt đối thể…”
      Last edited by a moderator: 16/9/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      313. Chết mất! Động phòng cũng muốn dạy? 35

      Edit: Ci Ú

      Beta 1: Wandi, Ha.chi

      Chiêu Vân kéo Hinh Nhi nhanh chóng qua mấy cái cửa, nhưng tới tới lui vẫn chỉ lòng vòng rồi quay trở về chỗ cũ, khiến nàng có chút tức giận.

      “Tỷ tỷ, chúng ta liệu có chết tại đây …” Hinh Nhi vẻ mặt lo lắng .

      “Yên tâm, nhất định có đường ra!” Chiêu Vân cố gắng áp chế lửa giận, duy trì tâm trạng bình tĩnh, rồi cẩn thận nhìn nhìn mấy cửa xung quanh các nàng.

      Vẫn như cũ luận được gì từ mấy cái cửa đó.

      có biện pháp, Chiêu Vân ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối, khẽ nhắm hai mắt lại.

      “Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?” Hinh Nhi lo lắng hỏi.

      “Suỵt~~~” Chiêu Vân ý bảo nàng đừng chuyện, cẩn thận lắng nghe.

      Cái gọi là thôi miên chínhlà dựa vào cảnh vật cùng thanh khiến đầu óc rối loạn, chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh vật xung quanh ảnh hưởng nữa, có lẽ dễ dàng tìm được đường ra hơn.

      “Hinh Nhi, muội có nghe thấy ?”

      “Nghe thấy cái gì?”

      “Tiếng nước chảy.”

      “Tiếng nước chảy?” Hinh Nhi nhìn kỹ, : “Vậy có gì kỳ lạđâu tỷ tỷ, từng cái cửa giống như đều có rãnh nước bên cạnh, bên có nước chảy, hoàn toàn có gì đáng chú ý.”

      đúng, thanh này phải là ảo giác, chính chỗ cánh cửa kia phát ra thanh! Tại đây!” Chiêu Vân đột nhiên nhắm mắt lại đưa tay chỉ!

      Hinh Nhi nhìn, khỏi ủ rũ : “Tỷ tỷ chỉ như vậy, hoàn toàn chỉ chính xác là cửa nào, tỷ xem, tỷ chỉ hướng này, tổng cộng có tới năm sáu cánh cửa, tỷ làm sao mà biết thanh là từ rãnh nước của cửa nào vọng lại?”

      Chiêu Vân mở to mắt, chân mày hơi cau lại, Hinh Nhi đúng, bản thân dựa vào thanh mà phán đoán chỉ có thể chỉ ra hướng , nhưng hướng đó lại nhiều cửa như vậy, nhiều rãnh nước như vậy…

      “Là cửa này!” Chiêu Vân bỗng nhiên chỉ vào hướng cửa nằm chếch bên .

      “Vì… sao lại là nó?” Hinh Nhi vẻ mặt nghi hoặc, bởi vì nàng hoàn toàn phát ra cửa này khác gì với mấy cửa khác.

      “Hinh Nhi, chẳng lẽ muội phát sao? Người nhằm chỗ cao mà , nước nhằm chỗ thấp mà chảy, đây là quy luật tự nhiên, nhưng muội nghĩ mà xem, chúng ta muốn lên núi, dòng nước kia đường nhiên phải chảy ngược xuống, cũng chính là chảy về phía chúng ta, mà tất cả cửa cũng chỉ có cửa này là chảy ra bên ngoài, cái khác đều chảy vào trong, khác nhau ở chỗ này! Nếu cửa này phải là đáp án chính xác, chúng ta có đường ra rồi.”



      314. Chết mất! Động phòng cũng muốn dạy? 36

      Edit: Ci Ú

      Beta: Wandi, Ha.chi

      Chiêu Vân vừa dứt lời, chợt nghe thấy loạt tiếng cười ha ha vang lên, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, tất cả cửa đều biến mất, trước mắt các nàng xuất rất nhiều vị phương trượng đầu bóng lưỡng.

      lão phương trượng khoác áo cà sa hoàng kim tiến lên và quỳ xuống, : “Thiên Quang tinh đại giá Quang lâm, lão nạp tiếp đón từ xa, có lỗi, có lỗi.”

      Hai tỷ muội hoảng sợ, Chiêu Vân vội vàng nâng lão phương trượng đứng dậy, : “Lần đầu gặp mặt, đại sư sao lại phải hành lễ này chứ? Chiêu Vân gánh nổi đâu!”

      Lão phương trượng đứng lên, mặt lộ vẻ mỉm cười, : “Vân phi nương nương chính là thiên Quang tinh hạ phàm, nay quang lâm đến chỗ bản tự, đó là vinh hạnh của bản tự, mời!”

      “ Thiên Quang tinh? Đại sư, ngươi nghĩ sai rồi chứ? Tỷ tỷ của ta sao có thể là Thiên Quang tinh? Nàng từ nhiều bệnh, làm sao lại là thần tiên hạ phàm được?”

      “Ha ha ha ha~~” Lão phương thượng cũng gì, dẫn hai người đến Đại Hoành bảo điện.

      Chiêu Vân : “Đại sư, kỳ lần này ta đến, là có chút việc muốn thỉnh giáo, hỏi xong , biết đại sư có tiện ?”

      Lão phương trượng : “Nương nương cần khách khí, có chuyện cứ tự nhiên mà hỏi, lão nạp mà biết nhất định , mời bên này.”

      Chiêu Vân cùng Hinh Nhi được mời vào Đại Hoành bảo điện, vừa đẩy cửa ra, pho tượng Phật lớn lập tức ra trước mắt các nàng, phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy được mặt tượng Phật.

      “Tượng Phật lớn quá! Tỷ tỷ, chúng ta mau tới quỳ lạy , để đại Phật phù hộ chúng ta gặp may tránh dữ, gặp dữ hóa lành!”

      “Ừ, hy vọng tất cả đều có thể thuận lợi.” Chiêu Vân theo Hinh Nhi quỳ gối nệm hoa sen, hai tay hợp thành chữ thập, dập đầu ba cái.

      “A di đà Phật, Vân phi nương nương, thiện phòng lão nạp ở ngay bên cạnh, mời.” Phương trượng chủ trì chỉ vào cửa bên trái Đại Hoành bảo điện .

      “Ừ, làm phiền đại sư.” Chiêu Vân theo qua.

      phiền, phiền, Vân phi nương nương có điều biết, lão nạp chờ ngươi vài chục năm rồi.”

      “Đợi ta vài chục năm?” Chiêu Vân cười cười, mình mới 14 tuổi, lại đợi nàng vài chục năm? Giả, rất giả dối.

      Sau khi vào thiện phòng, phương trượng chủ trì đưa tới tập tranh dày, : “Nương nương, đây là thiên tư liệu về 30 thiên cương tinh và 72 địa sát tinh, nương nương xem liền biết giả.”

      “Ngôi sao gì lợi hại như vậy? Ta xem chút!” Hinh Nhi cầm lấy tập tranh, ngẫu nhiên giở tới giở lui vài trang.

      Bỗng nhiên Hinh Nhi dừng tay lại, vẻ mặt thể tưởng tượng nổi!



      315. Chết mất! Động phòng cũng muốn dạy? 37

      Edit: Ci Ú

      Beta: Wandi, Ha.chi

      “Tỷ tỷ, này… Làm sao có thể như vậy?”

      Thấy gương mặt kinh ngạc của Hinh Nhi, Chiêu vân liền cầm lấy cuốn sách kia, nhìn kỹ, trời ạ, làm sao có thể?

      Chỉ thấy tượng thần tờ thứ nhất trong danh sách kia, khuôn mặt của Thiên Quang Tinh cùng bộ dáng nàng tại giống nhau như đúc, quả chính là như được đúc ra từ khuôn.

      Lão phương trượng này lừa gạt sao? Chẳng lẽ sớm biết nàng muốn tới cho nên cầu người ta dựa vào bộ dáng nàng mà vẽ ra dung mạo của nàng, lừa nàng mắc câu?

      Đủ loại suy đoán cuối cùng đều bị loại bỏ, lão phương trượng này cùng nàng chưa từng gặp mặt, hơn nữa lừa nàng ích lợi gì, thể nào lại rảnh rỗi như vậy mà tìm người vẽ trộm nữ nhân.

      Điều quan trọng là, tấm giấy vẽ đầy vết nhăn, lại có vết ố vàng, vừa nhìn thấy là trải qua rất nhiều năm rồi, hơn nữa mặt giấy sớm bị bụi phủ, có màu mực mới nét hay sáng bóng gì.

      Nếu là làm giả, tài nghệ thể nào đạt tới trình độ cao như vậy.

      Chiêu Vân luôn luôn tin thần linh, nhưng bây giờ đụng phải tình huống này, quả làm cho chủ nghĩa vô thần ( tin tưởng vào thần thánh, nghĩ rằng thần thánh có ) vốn bền vững bắt đầu có chút dao động.

      “Vân phi nương nương, Thái phi là bạn cũ lâu năm của lão nạp, ngôi chùa này còn giữ được, toàn bộ là do bà ấy năm đó ra tay giúp đỡ, xem như Vân phi nương nương phải Thiên Quang Tinh hạ phàm, nhưng vì mặt mũi Lan thái phi, lão nạp nhất định dùng toàn lực trợ giúp nương nương, xin nương nương .”

      “Phương trượng đại sư, ra hôm nay Chiêu Vân tới là muốn xác nhận điều, cõi đời này là có người biết trước thiên mệnh sao?”

      “Ha ha ha ha ha ~” phương trượng chủ trì cười : “Tin tin có, nương nương, tại sao người lại hỏi cái này?”

      “A, tại sao cả, gần đây có quen vị bằng hữu, phát nàng lại có thể xem tướng, coi bói, trong lòng Chiêu Vân tò mò, vì vậy đặc biệt đến tìm phương trượng đại sư hỏi thử.”

      “Ừ, ra cái vấn đề này cũng rất nhiều người tới hỏi qua lão nạp, bao gồm cả Thái phi, lão nạp cũng đều đáp lại tất cả rồi. Nương nương, vạn vật thế gian tất cả đều ứng với thiên mệnh sở sinh, mỗi vật, đều là đại diện cho vết tích luân hồi, thuật coi bói, nhất định có, chẳng qua là người có thể thông hiểu được nó cực kì ít ỏi.”
      Last edited by a moderator: 16/9/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      316. Chết mất! Động phòng cũng muốn dạy? 38

      Edit: Ci Ú

      Beta: Wandi, Ha.chi

      “A, ra thuật xem bói rút quẻ, đoán mệnh con người là có , đại sư, vậy người có thể cho Chiêu Vân biết, con người có thể thay đổi mạng của mình , có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình ?”

      “Cái này…” phương trượng đại sư hơi suy tư, sau đó : “Số mệnh là do trời định, thể thay đổi.”

      xong, thấy vẻ mặt Chiêu Vân suy ngẫm, lại : “Chỉ là, mặc dù thay đổi được, nhưng cũng có thể chọn được mệnh số tốt nhất.”

      “Chọn mệnh số tốt nhất?” Chiêu Vân lần đầu nghe được ý kiến như vậy, hiểu lắm.

      sai, số mệnh con người phức tạp, trong minh minh chi trung sớm định số, lại giấu phương pháp phá giải, nếu đặt bước lên con đường bình thường, có rất nhiều con đường rộng mở khác nhau. Về phần phải con đường chọn thế nào, lầm lỡ là hỏng hết.”

      * Minh minh chi trung 冥冥之中: Ý những việc mà người thường thể đoán trước và thể lí giải. Nó là 1 cách gọi của vận mệnh, hay cách khác việc đó xảy ra là được định trước trong số mệnh con người. Tuy nhiên vận mệnh có thể nắm được và thay đổi được.

      Chiêu Vân tự lẩm bẩm: “Đây chính là vừa thấy thiên đường vừa thấy địa ngục?”

      “Ha ha ha ha ~~ Vân phi nương nương quả nhiên rất có tuệ căn, nghe qua thông suốt.”

      “Đại sư, có thể chỉ cho Chiêu Vân con đường thẳng hay , để cho ta bớt phải đường vòng?”

      “A di đà Phật, Vân phi nương nương cần phải lo lắng, lão nạp sớm xem qua, số mệnh nương nương cường thế, gặp dữ hóa lành, nhưng phải tận lực tránh nước.”

      “Tránh nước? Tại sao lại như vậy?”

      “Nương nương, lão nạp chỉ có thể đến thế thôi, thiên cơ bất khả lộ.”

      Thấy đại sư như vậy, Chiêu Vân chỉ đành đứng lên : “Nếu như thế, vậy đa tạ đại sư mách bảo, Chiêu Vân dám quầy rầy nữa, đại sư, cáo từ.”

      “A di đà Phật, nương nương, sau này còn gặp lại.”

      “Dạ.” Chiêu Vân gật đầu cái, hướng ánh mắt về phía Hinh Nhi.

      Hinh Nhi liền móc từ trong túi ra mười lượng hoàng kim, hai tay dâng lên: “Đây là chút tiền nhang đèn, là ít lòng thành của tỷ tỷ ta, của ít lòng nhiều.”

      Phương trượng chủ trì từ chối, : “ cần, nương nương quang lâm tới bản tự, cũng khiến bản tự bồng tất sinh huy (Nhà tranh vách lá khi có khách quý đến thăm cũng rạng rỡ lên) rồi, sao còn có thể nhận ân điểm của nương nương?”

      cần khách sáo, chúng ta cũng đâu tiếc rẻ gì, vậy cáo từ đại sư, nếu lần sau còn trở lại, xin đừng lấy nhiều cửa tạo ảo giác cho chúng ta như vậy.”

      Hinh Nhi cười , vung tay cái, đem hoàng kim ném tới trong dĩa bánh trái bên dưới Đại Phật, rồi kéo tay chủ nhân, ra khỏi chùa Chúng Sinh.

      Nhìn Chiêu Vân ra khỏi chùa Chúng Sinh, tiểu hòa thượng hiểu: “Chủ trì, vì sao chỉ cho nương nương?”

      …” Phương trượng chủ trì khoát tay, cười : “Cơ duyên chưa tới, cơ duyên chưa tới …”



      317. Chết mất! Động phòng cũng muốn dạy? 39

      Edit : Ci Ú

      Beta : Wandi, Ha.chi

      Sau khi ra từ chùa Chúng Sinh, ánh mắt Chiêu Vân vẫn lộ vẻ nghi ngờ, luôn cảm giác bên người sắp xảy ra việc lớn gì đó, nhưng là thể chính xác. việc phát sinh ở chùa Chúng Sinh hôm nay làm cho nàng thấy khiếp sợ.

      Nhất là những cánh cửa ảo giác kia giống như tấm lưới bao trùm các chòm sao.

      “ Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy ? Tại sao cau mày ?”

      có sao, thôi, bụng của ta đói rồi.” Chiêu Vân vừa liền lên xe ngựa.

      Trở lại Lạc vương phủ, đại thẩm giết heo đột nhiên vội vàng hấp tấp chạy tới, ngăn cản đường của hai tỷ muội.

      “Ai, đại thẩm ngươi làm gì thế? Cho heo ăn xong rồi làm cái khác , hôm nay tâm tình vương phi tốt, đừng chọc vào, biết ?” Hinh Nhi lớn tiếng phân phó.

      chuyện đừng lớn tiếng thế chứ, chịu nổi muội.” Chiêu Vân lườm muội muội cái, bình tĩnh hỏi đại thẩm : “Chuyện gì vậy?”

      Thấy chủ nhân hỏi, đại thẩm đột nhiên trở nên tức giận dứt, nhiều chuyện : “Nương nương, là khinh người quá đáng, nữ nhân lần trước thấy người rồi, lập tức tới đây, cùng vương gia ở Thanh Phong uyển chàng chàng thiếp thiếp, ra sức cám dỗ. Nếu phải sợ nương nương trách mắng ta xúc động mà gây chuyện, ta muốn dao xẻ thịt ả!”

      “Nữ nhân lần trước? Ngươi là Hiểu Trần nương?”

      “Đúng vậy nương nương, trừ con tiện nhân kia, còn ai vào đây?”

      Thấy có người cố ý tới đây tranh thủ tình cảm, Hinh Nhi khó chịu : “, cầm dao chém nữ nhân kia , ta đảm bảo tỷ tỷ trách mắng ngươi, hơn nữa còn cho ngươi tiền công gấp đôi, .”

      “Hả?” đại thẩm giết heo sửng sốt hồi, vâng vâng dạ dạ : “Nương nương, người muốn ta sao?”

      Chiêu vân khẽ mỉm cười : “ .”

      “A, tốt, ta lập tức… phải chém ả ta, ai nha, thiếu chút nữa quên mất, còn có con heo chưa được ăn, ta… chămheo trước .”

      Nhìn kia đại thẩm giết heo thất thểu chạy , Chiêu Vân khỏi cười : “Muội muội, cái miệng này lúc nào mới an tĩnh được chút chứ? Khuyên muội phải có lòng khoan dung, muội muốn người ta bị xấu mặt sao ?”

      “Hừ, sai, loại người Hinh Nhi ghét nhất đó chính là có bổn tài cán gì lại cứ vờ ra vẻ lợi hại (H.c : đây là loại ngu còn tỏ ra nguy hiểm J), chưa đến việc để cho muội chém Hiểu Trần kia, muội cũng có cách khiến cho ả ta ngay cả cửa Thanh Phong uyển cũng dám vào, vì tỷ tỷ mà làm mấy việc giết người cướp của này, những chuyện ấy xem ra cũng chỉ có muội mới có can đảm làm thôi.”



      318. Chết mất! Động phòng cũng muốn dạy? 40

      Edit : Ci Ú

      Beta : Wandi,Ha.chi

      Lần này bước đường chính, vào Thanh phong uyển, hai tỷ muội chạy thẳng tới đình giữa hồ.

      ngờ hôm nay thế mà lại nghe thấy tiếng đàn, đến gần vừa nhìn, ra là nam nữ kia ngồi đối mặt chính diện, ở trong đình giữa hồ ăn bánh ngọt, uống trà thơm.

      Nhìn thấy Chiêu Vân tới, Tư Mã Lạc liền ngoắc : “Ái phi, nàng trở lại đúng lúc, ta còn chờ nàng. Lần trước nàng muốn học đàn, ta đặc biệt mời Hiểu Trần nương tới đây, người ta còn chu đáo chạy đến tiệm bán đàn mua cho nàng cây đàn rất tốt đây này, mau cám ơn người ta.”

      “A cần cần, là Vương gia trả tiền, Hiểu Trần chẳng qua giúp chọn lựa cây thôi mà.” Hiểu Trần vẻ mặt hào phóng .

      “Bao nhiêu tiền?” Chiêu Vân hướng ánh mắt tới Hinh Nhi, Hinh Nhi lập tức móc tờ ngân phiếu ra, đưa đến trước mặt nữ nhân kia : “Mới vừa rồi là người làm báo lại, mình ngươi tới, cũng phải là Vương gia đưa tới đây, nếu là như thế, Vương gia sao có cơ hội trả tiền? Ngân phiếu này ngươi nhận , tỷ tỷ ta cũng muốn thiếu nợ người khác, hơn nữa, ngươi ở thanh lâu, làm ra tiền cũng đâu dễ dàng gì.”

      Đúng lắm! rất đúng ! Chiêu Vân nhịn được mà thầm trầm trồ khen ngợi, nha đầu Hinh Nhi này, là càng ngày càng biết tâm ý của nàng, có thể ra những mà ý tỷ tỷ muốn , biểu đạt hết tâm ý ra ngoài.

      Hơn nữa đối với cái loại nữ nhân « hư hỏng » này, phải tỏ bản thân chút, chịu thua thiệt.

      Chiêu Vân cho là khuôn mặt Hiểu Trần kia lộ vẻ xấu hổ, lại nghĩ rằng nàng ta lại bỏ ngân phiếu vào túi, tự nhiên thanh thản mà : “ như vậy, Hiểu Trần đành cung kính bằng tuân mệnh, Vân phi nương nương, ngươi xem, đàn này, lúc nào học được đây ?”

      “Suy nghĩ bằng hành động, Hiểu Trần nương, ta thấy bắt đầu ngay hôm nay , làm phiền ngươi rồi.”

      “Vân phi nương nương quá khách khí.”

      “Về sau gọi ta Chiêu Vân , phi tới phi lui, nghe khó chịu quá.”

      “Dạ, vậy… Chiêu Vân, chúng ta liền bắt đầu. Đầu tiên để Hiểu Trần giảng cho người chút mấu chốt đơn giản của học đàn, tay trái chủ yếu dùng để ấn, gảy ; tay phải chủ yếu dùng để vuốt, chọn, nhấc, miết, đánh, kéo, xin nhìn kĩ ngón tay của ta.”

      xong, Hiểu Trần liền đặt tay dây đàn, tay trái thuận thế miết , ngón giữa tay phải hơi động.

      tiếng đàn trầm thấp vang lên, lại vang lên tiếng thứ hai, bởi vì Chiêu vân giữ lấy tay phải của Hiểu Trần, cầm trong tay vuốt vuốt.
      Last edited by a moderator: 16/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :