1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hạ lưu Vương gia Muốn Cắn Người -Ảnh Diệu Diệu (Update c478)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!

      Beta: Phong Du
      240.Lúng túng! Vương gia, ngươi rốt cuộc muốn gì? 2

      Hắc Hổ tướng quân tự mình chỉ huy trường : "Đại vương, biết sao chỉ trong vòng đêm, tất cả binh trướng của Đại Vũ Hướng, ai ai cũng nhiễm phải ôn dịch, tình hình thập phần nguy cấp."

      "Ôn dịch?" Hằng vương hơi suy tư, che mũi lui về phía sau mấy bước : "Tình hình bây giờ sao rồi?"

      "Cái này. . . . . ." Hắc Hổ : "Đại vương, ôn dịch là dịch bệnh hiểm nghèo lây lan rất nhanh, nên thần cho người của mình lui ra ngoài hết, còn tình bên trong bây giờ thần ."

      "Đại vương, chuyện nguy hiểm này hãy để tiểu nhân làm cho, trước kia tiểu nhân từng bị bệnh sởi, mà đại phu người bị bệnh sởi lo bị lây ôn dịch, nên đại vương để tiểu nhân xem thử thế nào." đoạn, Chiêu Vân nhìn những thủ hạ kia : "Các ngươi ở lại bên ngoài bảo vệ đại vương cho tốt!"

      "Ừ, , khó có được người trung thành như ngươi, cuối cùng cũng phụ coi trọng của quả nhân đối với ngươi."

      “Chia sẻ ưu tư với Đại Vương là chức trách của hạ thần, tiểu nhân xin tiến vào." Chiêu Vân giả bộ bước vào Vô Lượng Tự như .

      Những thủ hạ nhìn nàng, lắc đầu tỏ vẻ tiếc hận, vào như vậy, còn có thể trở ra sao?

      Hắc Hổ đột nhiên ra lệnh tiếng: "Động thủ!"

      "Dạ, tướng quân!" hàng binh lính cầm đuốc tới đống củi chồng chất bốn phía Vô Lượng Tự.

      "Khoan!" Hằng vương lên tiếng : "Quả nhân khó mới kiếm được thị vệ thân cận trung thành như vậy, ngươi muốn để chết cháy sao?"

      "Đại vương!" Hắc Hổ : "Ôn dịch lây nhiễm cực nhanh, Lạc Vân Chiêu kia vào toàn thân nhất định nhanh chóng nổi mẩn, lúc đó để ra ngoài, ôn dịch nhanh chóng lan tràn, Đại vương, biện pháp duy nhất bây giờ là thiêu cháy hết người bên trong, diệt trừ mối hiểm họa ôn dịch này!"

      Hằng vương thấy vẻ mặt Hắc Hổ nghiêm trọng, liền thở dài : "Đợi chút, nếu nửa canh giờ nữa ra châm lửa đốt."

      "Dạ, Đại vương!" Hắc Hổ Đại thể làm gì khác, đành phân phó cho lính rút đuốc về.

      Chiêu Vân sau khi vào Vô Lượng Tự, nhất thời bị giật mình bởi cảnh tượng trước mắt!

      241.Lúng túng! Vương gia, ngươi rốt cuộc muốn cần? 3

      Còn tưởng rằng Tư Mã Lạc dùng kế, nghĩ tới nửa thân của những người lính đều sưng đỏ, từng mảng đen đầy toàn thân, ít binh tướng thống khổ phải lăn lộn đất, dùng sức gãi hồng cả người, thậm chí gãi đến chảy máu!

      Tại sao lại như vậy?

      Cả người Chiêu Vân cũng thấy ghê rợn, ôn dịch này từ đâu tới?

      suy nghĩ, bỗng có người kéo lấy tay nàng  vào thiện phòng, nhìn kĩ lại chính là Tư Mã Lạc!

      mặt Tư Mã Lạc cũng nổi lên từng chấm đen, nhìn vô cùng kinh khủng, hốc mắt cũng thâm quầng, trông như người bị bệnh nan y giai đoạn cuối!

      "Sao phải sợ? Đây là giả!" Tư Mã Lạc đóng cửa thiện phòng lại, ôm eo của nàng : "Ái phi, ngờ nàng mặc y phục của nam nhân, cũng có ý vị khác."

      "Ai nha buông tay!" Chiêu Vân lấy tay đẩy người kia ra : "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Cái gì là giả? Những người thồng khổ lăn lộn đầy dưới đất ngoài kia là như thế nào?"

      " thống khổ chút làm sao có thể man thiên quá hải*?" Tư Mã Lạc xong, rót ly trà đưa tới.

      *: ý chỉ nấp sương mùa vượt biển, làm việc mà sợ bại lộ.

      Chiêu Vân đứng bên, lấy tay áo dùng sức chà xát mấy cái lại phát những chấm đen tay thể nào lau được.

      Tư Mã Lạc để tay áo xuống : "Ái phi cần nhìn, nốt mẩn là , ôn dịch là giả ."

      Chiêu Vân cảm thấy hồ đồ, hoàn toàn biết đến cùng là làm cái gì.

      Tư Mã Lạc cười : " ra   đây là do muỗi đốt, tối hôm qua chúng ta cẩn thận thông kênh rạch nước ngầm, bên trong muỗi nhiều vô số lại còn rất hung mãnh, chúng ta đều bị muỗi chích, sau đó thoa thêm dầu tùng vào chỗ muỗi chích trở nên sưng đỏ, triệu chứng giống với ôn dịch."

      Chiêu Vân lúc này mới chợt hiểu ra: "Chẳng trách được nhìn giống như , ra chấm đen là , nhưng mà sao hốc mắt ngươi lại đen như vậy?"

      Tư Mã Lạc : "Nếu nàng cả đêm chợp mắt mắt nàng cũng đen."

      Chiêu Vân cười: "Ngươi cũng ngu quá , động thủ cũng phải chờ tới nửa đêm, sao các ngươi lại tìm mật đạo sớm như vậy? Đây phải là tự tìm chết sao?"

      Tư Mã Lạc : "Nàng lầm rồi, phải là tìm mật đạo mà bị phát , trong lúc xây bậc thang có người vô tình phát ra mật đạo, cho nên bọn họ cho rằng chúng ta muốn chạy trốn."

      242.Lúng túng! Vương gia, ngươi rốt cuộc muốn gì? 4

      Chiêu Vân : " ra là như vậy, nhưng mà tình hình bây giờ cũng tệ, chỉ cần diễn tốt, lộ sơ hở, là có thể thành công rút lui, kêu các huynh đệ gắng chịu đựng, ta nha."

      Chiêu Vân xong, xoay người muốn mở cửa, nhưng chẳng ngờ lại bị Tư Mã Lạc kéo trở lại, ôm eo của nàng chặt, hít sâu hơi, nghiêm túc : "Ái phi, cẩn thận chút."

      " biết!" Chiêu Vân lại đẩy ra : "Sao tự dưng chuyện lại ủy mị thế? Ta cũng phải là ra ngoài chịu chết, nhanh gặp lại thôi!"

      Hằng vương ở bên ngoài đợi, thấy Chiêu Vân còn chưa ra ngoài, liền : "Chẳng lẽ Vân Chiêu dính ôn dịch ? Sao lại chậm chạp chưa ra?"

      Hắc Hổ : "Đại vương, việc này nên chậm trễ, nhân lúc tại ôn dịch còn chưa lan rộng nên châm lửa !"

      Nhưng vào lúc này, Chiêu Vân ra khiến binh lính sợ tới mức phải lui ra sau.

      "Yên tâm, ta dính bệnh, các ngươi sợ cái gì?" Chiêu Vân vẻ mặt thành : "Đại vương, tình hình rất nghiêm trọng, cần nhanh chóng xử lý sớm!"

      Hằng vương vội vàng : "Tốt lắm, mau đốt nhanh!"

      "Đốt?" Chiêu Vân đột nhiên cả kinh : "Đại vương đợi ...! nên đốt!"

      Hắc Hổ nổi giận : "Tiểu tử, ngươi cái gì? Vì sao nên đốt?"

      "Đại vương!" Chiêu Vân giải thích: "Đại vương, đốt ôn dịch chỉ có thể đốt chết người bệnh chứ thể nào ngăn chặn được bệnh, hơn nữa bị thiêu chết ở Vô Lượng Tự, thi thể sớm muộn bị thối rữa bốc mùi, khi đó ôn dịch chỉ càng ngày càng nghiêm trọng, hoàn toàn thể trị được tận gốc."

      Hắc Hổ hết sức khó chịu, tên hộ vệ nho này lại dám đối kháng với , đúng là biết trời cao đất rộng! Liền : "Tiểu tử thối, ngươi biết cái gì? Nếu còn ngăn cản, ngay cả ngươi ta cũng đem đốt!"

      Hằng vương rất hài lòng trợn mắt nhìn Hắc Hổ cái : "Hắc Hổ tướng quân, Vân Chiêu rất có lý, đốt chỉ có thể đốt người chết, cũng thể ngăn cản ôn dịch lan tràn."

      "Vậy ngươi , nên làm gì bây giờ! ?" Hắc Hổ căm tức nhìn Chiêu Vân , nêu như tiểu tử kia ra biện pháp tốt chỉ có con đường chết.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!

      Beta: Phong Du
      243.Lúng túng! Vương gia, ngươi rốt cuộc muốn gì? 5

      Chiêu Vân : "Đại vương, Hắc tướng quân, loại ôn dịch này phải đưa mới có thể ngăn ngừa."

      Hằng vương đạo: "Đưa ? Ngươi là, đuổi bọn ra khỏi Hằng Quốc?"

      " được!" Hắc Hổ lập tức cự tuyệt : "Nếu để cho bọn họ ra khỏi Vô Lượng Tự, bệnh dịch bị lan tràn, đến lúc đó, người còn chưa bị đuổi ra ngoài, ôn dịch lan khắp nơi, nếu là như vậy, thà để bọn họ chết cháy ở đây còn hơn!"

      Chiêu Vân vội : "Sai lầm rồi, Hắc tướng quân, phải đuổi, là đưa."

      "Đưa?" Hằng vương hiểu : "Vì sao lại đưa, đưa như thế nào?"

      Chiêu Vân tính trước : "Đại vương, cái này người phải lo lắng, đưa ôn dịch chính là chúng ta có thể dùng xe ngựa đem năm ngàn người đưa , đầu tiên là trét vôi trắng ở xe ngựa , như vậy vi khuẩn dù có mạnh hơn cũng qua được, chỉ cần chen chúc chút 300 chiếc xe ngựa là có thể đem toàn bộ người đưa về Đại Vũ Hướng."

      "Đem người đưa về Đại Vũ Hướng?" Hằng vương chợt cười ha ha : "Hay, là hay, ngoài mặt chúng ta đưa về họ, trong mắt người khác, chúng ta là khoan dung độ lượng, lấy đức báo oán, mà thực tế, chính là đưa ôn dịch cho bọn chúng, nếu như người khác có biết, cũng thể chúng ta được , dù sao đó là người của bọn họ, đâu có quan hệ gì với Hằng Quốc? Đúng , ha ha ha, chủ ý này tệ!"

      "Đúng vậy Đại vương, hơn nữa cần dùng ngựa của chúng ta, bọn họ phải mang đến mấy ngàn tráng mã sao? Chúng ta chỉ cần cái xe là có thể đem người đưa , đến lúc đó, xe đưa họ cũng mang theo ôn dịch lây lan ra Đại Vũ Hướng!"

      Hắc Hổ nghe Chiêu Vân , cảm thấy rất có lý, vì vậy liền có ngăn trở, chẳng qua hỏi: "Cái này do ai áp tải?"

      Chiêu Vân chờ chính là câu này, lập tức : "Dĩ nhiên tiểu nhân áp tải, tiểu nhân bị bệnh sởi, hoàn toàn bị lây bệnh nên Đại vương cùng tướng quân cứ việc yên tâm."

      "Ừ, có lý, rất có lý, Vân Chiêu, chuyện áp tải người bị ôn dịch, quả nhân kiếm người khác, ngươi cũng cần phải mạo hiểm như vậy, bên cạnh quả nhân rất cần người trí dũng song toàn như ngươi."



      244.Lúng túng! Vương gia, ngươi rốt cuộc muốn gì? 6

      "Nhưng  mà Đại vương, tiểu nhân là tiểu bị lây bệnh mà."

      "Đủ rồi Vân Chiêu, quả nhân cần ngươi đưa, chỉ cần tạ ơn thôi."

      "Dạ, tạ chủ long ân!" Trong lòng Chiêu Vân thấy mất mát vô cùng, nếu để cho nàng áp tải là tốt, trực tiếp cùng Tư Mã Lạc trở về Đại Vũ Hướng.

      Mà Hằng vương ghê tởm này lại cố tình coi trọng nàng, để cho nàng mạo hiểm nữa chứ. Sau nửa canh giờ, khoảng đất trống trước cửa chùa chuẩn bị sẵn 300 chiếc xe ngựa trét vôi trắng xóa, quan binh Đại Hằng Quốc mang theo mặt nạ, hò hét đuổi binh lính Đại Vũ Hướng ra khỏi Vô Lượng Tự để lập tức lên xe.

      Hắc Hổ thấy Tư Mã Lạc từ bên trong ra, cũng dám tiến lên chào hỏi, chỉ xa xa hô: "Lạc vương gia, bản tướng quân tiễn, sau này nếu có duyên, cùng nhau nâng ly tâm !"

      Còn hỏi han à? Chiêu Vân đứng bên cạnh nghe xong mà nổi hết cả da gà, Hắc Hổ này là quá dối trá, nếu hồi nãy nàng ngăn cản châm lửa thiêu người ta thành than rồi còn gì.

      Tư Mã Lạc cũng phất tay ra hiệu cho Hắc Hổ tướng quân, nhưng mặt lại lo lắng thốt lên hai chữ: "Bảo trọng!"

      Mặt Hắc tướng quân tỏ vẻ lúng túng, mình đối với như vậy mà còn chân thành tặng mình hai chữ bảo trọng.

      Chỉ có Chiêu Vân biết, câu kia của Tư Mã Lạc là với nàng, chỉ mong bọn họ có thể thuận lợi, đừng xảy ra chuyện gì, nếu mọi người cùng nhau chấm hết.

      Ba trăm chiếc xe ngựa chuyên chở nhanh chóng chuẩn bị xong, Chiêu Vân tự mình hô lên tiếng: "!"

      Nhất thời, trước cửa chùa tạo khói bụi cuồn cuộn, mù mịt đến mức quan binh Đại Hằng  mở mắt ra được.

      Đại môn Hằng thành rộng mở cho xe ngựa chở binh lính Đại Vũ Hướng ra, qua bao lâu, ba trăm  xe ngựa cũng hoàn toàn rút khỏi kinh thanh Hằng Quốc.

      Tư Mã Lạc cuối cùng, ngẩng đầu nhìn tường cao của Hằng liền nhìn thấy tiểu vương phi Gia Cát Chiêu Vân của hắ , chính trực đứng ở cổng thành dõi mắt theo .

      Mặt trời dâng lên sau bóng lưng nàng, khiến thân ảnh nhắn xinh đẹp như phóng to lên vô hạn, đối với chuyện bọn họ rời , lần đầu tiên mặt nàng hé ra nụ cười mừng vui, cười chắc chắn như thế, thong dong như thế.



      245.Lúng túng! Vương gia, ngươi rốt cuộc muốn gì? 7

      biết vì sao, bên ngoài thấy nóng mà bên trong lại thấy lạnh, họng Tư Mã Lạc bỗng nghẹn ứ, hốc mắt lập tức ươn ướt , được thê tử như thế, phu quân còn đòi hỏi gì?

      Lúc này bên trong buồng xe có người nhịn được lên tiếng: "Vương gia, lần này làm phiền tiểu huynh đệ kia, là lợi hại, chỉ trong thời gian ngắn có thể lấy được tin tưởng của Hằng vương, còn có thể khiến Hằng vương cam tâm tình nguyện dùng xe ngựa đưa chúng ta trở về, ha ha, là nhân tài hiếm có nha."

      "Cười cái rắm ấy!" Uông thống lĩnh nổi giận, đột nhiên với Tư Mã Lạc: "Vương gia, chúng ta thể để ở lại đây! Nếu chúng ta cứ như vậy mà , để mình ở nơi này, chúng ta còn là người sao!?"

      "Câm mồm !" Tư Mã Lạc nắm chặt quả đấm : "Ngươi cho rằng Bổn vương  để mình ở đây sao? Chỉ cần thân phận của bại lộ, tạm thời an toàn, nếu như chúng ta  quay lại, chỉ khiến lâm vào tình cảnh khốn đốn."

      "Ai!" Uông thống lĩnh tức giận đánh quyền vào thân xe, mắng: "Người Hằng Quốc là đồ chó má, ngày nào đó, lão tử thu phục từng người các ngươi!"

      Tư Mã Lạc gì thêm, mà cứ mãi ngắm nhìn thân ảnh thong dong kia dần trở nên mơ hồ, cho đến khi hoàn toàn thấy được người đúng tường thành kia, mới quay đầu lại, tự lầm bầm : "Nàng chính là nữ nhân của bổn vương."

      "Cái gì? Người Chiêu Vân là nữ nhân. . . . . . Nàng là Vân vương phi!?" Uông thống lĩnh chợt tỉnh ngộ: "Chẳng trách ta lại thấy quen mắt, ra là vương phi nương nương! Vương gia, chúng ta nên."

      Tư Mã Lạc hít sâu hơi, giả cười : " ra cũng cần quá lo lắng, mặc dù nàng là thân nữ nhi, nhưng so với nam nhân tuyệt đối mạnh hơn, lại nhiều quỷ kế, nếu như nàng muốn chạy trốn, Hằng Quốc cũng cản được nàng."

      Uông thống lĩnh cũng gật đầu khẽ: "Vậy cũng đúng, ngày hôm qua bị Vương phi đánh cho trận, ta cũng lĩnh giáo qua thân thủ của nàng rồi, tài nghệ so với ta quả cao hơn rất nhiều."

      xong, Uông thống lĩnh lơ đãng nhúc nhích cánh tay, đó là cánh tay bị Chiêu Vân đánh cho trật khớp , nhưng sau đó lại được nàng chỉnh lại.

      Với thân thủ tốt như vậy, hi vọng nàng có thể bình an vô .

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!

      Beta: Phong Du
      246.Lúng túng! Vương gia, ngươi rốt cuộc muốn gì? 8

      Sau khi đưa ôn dịch , tâm tình Hằng vương rất tốt, phân phó  binh lính tiến hành dùng nước tẩy rửa khử độc khắp thành, đề phòng bệnh khuẩn còn lưu lại dẫn đến tái phát ôn dịch.

      Qua mấy lần biểu , Chiêu Vân hoàn toàn lấy được tín nhiệm của Hằng vương, khiến cho Hắc Hổ cực kỳ khó chịu, vì tên thị vệ thân cận xuất thân hỏa đầu quân này mồm miệng lợi hại, đâu đâu cũng chống đối , nhưng lại khiến chẳng lại được câu nào.

      Phân phó xong, Hằng vương tính xuống khỏi tường thành, chợt thấy quan viên vội vàng chạy tới, phù tiếng quỳ xuống, cầu xin tha thứ: "Đại vương, thần có tội, xin Đại vương tha mạng!"

      Hằng vương chán ghét : "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      "Đại vương, bản vẽ thiết kế bị hủy, thần xin Đại vương thứ tội!" xong, tay quan viên già nua kia run  run đưa tới quyển tranh.

      Hằng vương vừa kéo ra nhìn, cả kinh : "Lớn mật, đây là sơ đồ hoàng cung, ngươi lại dám đốt hai lỗ lớn bên cạnh, ngươi tội đáng chết vạn lần!"

      "Đại vương tha mạng, Đại vương. . . . . ." Quan viên kia cầu khẩn .

      "Tha mạng? Hừ, để người trông chừng thứ quan trọng này, giờ quyển tranh bị cháy hỏng sao xem được đây? Người đâu, kéo xuống, chém!"

      "Đại vương, tha mạng, hạ quan đều là phụng mệnh lệnh của Đại vương, mới mang quyển tranh cho mượn mà."

      Trong lòng Chiêu Vân chợt se lại: "Mẹ nó, lại xảy ra chuyện rồi."

      Hằng vương nổi giận : "Ngươi bậy bạ gì đó, quả nhân đâu có truyền lệnh mang quyển tranh cho mượn!"

      "Đại vương, tối hôm qua có thị vệ vào Tàng Thư Các, là phụng mệnh Đại vương, mang sơ đồ bản thiết kế cho Vương gia Đại Vũ Hướng  xem phong thủy, ai ngờ lúc cầm đồ về, hạ quan phát quyển trục bị đốt hỏng rồi."

      Chiêu Vân được câu gì, mẹ nó, nhất định là thị vệ kia có vấn đề, đưa bản tranh cho   đem về, kết quả cẩn thận bị   làm hỏng, lần này bị hại chết rồi!

      "Tư Mã Lạc xem qua bản tranh thiết kế?" Hằng vương lúc này mới chợt hiểu ra : "Chẳng trách có thể tìm được cửa ra vào lối bí mật, ra là có nội gián giúp đỡ giở trò quỷ! , người thị vệ kia là ai?"

      "Vâng . . . . . Là !" Lão đầu phụ trách trông coi Tàng Thư Các đưa tay  chỉ thị vệ ở trong cung : "Chính là , có hóa thành tro thần vẫn nhận ra!"

      247.Lúng túng! Vương gia, ngươi rốt cuộc muốn cần?

      "Đại vương, liên quan đến tiểu nhân, là hộ vệ đại nhân kêu tiểu nhân lấy!" Thị vệ bị chỉ đích danh kia quỳ xuống đem tất cả trách nhiệm đẩy hết lên người Chiêu Vân.

      "Cái gì?" Hằng vương xoay người nhìn Chiêu Vân với ánh mắt kinh ngạc : "Tối hôm qua người ở cùng với Tư Mã Lạc sao?"

      "Dạ! Đúng vậy Đại vương, chỉ là đừng vội tin hai người đó bậy, sơ đồ thiết kế là gì, tiểu nhân còn biết lấy nó về để làm gì ?

      "Ha ha ha ha ~~" Hắc Hổ chợt tỉnh ngộ : "Ta nên đoán ra người sớm hơn, tối hôm qua bản tướng chạy tới gần tẩm cung đại vương vừa đúng lúc phát ra ngươi và Tư Mã Lạc ở cùng chỗ, hừ, ra là ngươi tư thông với địch phản quốc, cũng khó trách hôm nay ngươi cho ta thiêu chết bọn họ, mà đề nghị dùng xe ngựa đưa những người đó trở về, ngươi ràng chính là người của bọn họ!"

      Chiêu Vân nổi giận: "Tướng quân, ta biết ta ba lần bốn lượt chống đối ngươi, nhưng ngươi cũng nên gán tội danh lên người ta như vậy chứ? Nếu tướng quân  nhất quyết muốn phân cao thấp với ta, ta theo đến cùng, nhưng mà tướng quân cũng thể tùy tiện đổ oan cho người tốt."

      "Vút ~!"  tiếng, Hắc Hổ rút kiếm bên hông ra, chỉ vào Chiêu Vân : "Mẹ nó, chỉ bằng tiểu tử thối nhà người cũng muốn  khiêu chiến với bản tướng!?"

      "Tất cả câm mồm cho ta!" Hằng vương mở miệng : "Chuyện này có thể từ từ tra ra , còn chưa tra ai cũng được động thủ gây tổn thương hòa khí."

      "Báo cáo tướng quân!!!"

      tiếng la lên,  có người xông lên tường thành, thở ra hơi : "Gian tế, có gian tế! !"

      "Gian tế gì!?" Hắc Hổ hỏi.

      "Tướng quân, tối hôm qua tiểu nhân lọt vào bẫy thú, kết quả bị nữ nhân của Đại Vũ Hướng đánh ngất xỉu, còn cướp phục trang hỏa đầu quân của thần, . . . . . ."

      Người kia dở, đột nhiên phát đứng bên cạnh tiểu nam nhân mặc phục trang hộ vệ , đúng là nữ nhân nhìn thấy tối hôm qua, sợ hãi vọi tới chỉ hẳn vào Chiêu Vân : "Chính là nàng, tướng quân, nàng là nữ nhân, là gian tế!"

      "Nữ nhân? Ha ha ha ~~!" Chiêu Vân làm bộ khàn khàn ngửa đầu lên cười to hồi : "Lão tử ta là nam nhân chân chính, lại dám ta là nữ nhân?"

      248.Lúng túng! Vương gia, ngươi rốt cuộc muốn gì? 10

      Mặc dù cười, nhưng tâm Chiêu Vân gấp tới độ biết nên ứng phó như thế nào, tên khốn kiếp này, biết vậy tối qua quyền đánh chết luôn, đâu lại nhất thời nhân tự gây phiền toái cho mình.

      "Chính là ngươi đánh ta hôn mê, lại còn đoạt quần áo của ta, hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi!"

      "Hừ!" Chiêu Vân trấn định : "Tối hôm qua trời tối lại có đèn, ngươi có thể thấy người nọ là ta sao? là quá buồn cười ! Xin ngươi, lúc láo nên suy tính trước chút được ?"

      Tình huống giờ hay, bởi vì sắc mặt của Hằng vương còn bình thường như trước, thản nhiên : " Vân Chiêu, vì sao ngươi có yết hầu?"

      Sau lưng Chiêu Vân chợt cảm thấy  lạnh, lần này là xong đời rồi.

      "Đại vương, thần từ yết hầu, giống với các huynh đệ khác, thần cũng hiểu được tại sao lại có, cũng từng có người nghi thần là con nên muốn lấy lòng, nhưng sau đó lại biết thần là nam nhi nên mới hết hi vọng."

      Chiêu Vân như thế này quá gượng ép, những lời này tám phần là thể gạt được tên Hằng Vương xấu xa kia rồi, vì vậy sớm chuẩn bị chạy trốn.

      Quả nhiên, vẻ mặt Hằng vương thành : "Chiêu Vân, ngươi mình là nam nhân, quả nhân ngược lại muốn thấy ngươi rốt cuộc là nam nhân kiểu gì, người đâu cởi ra cho ta!"

      "Đại vương. . . . . ." Chiêu Vân giả bộ vô tội nhìn Hằng vương cái, chỉ là từ ánh mắt của có thể thấy được tín nhiệm của đối với nàng gần như còn, lúc này mà động thủ còn đợi đến bao giờ?

      Tay phải Chiêu Vân rút trường đao sáng loáng bên hông ra giữ chặt trong tay

      Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng Chiêu Vân nhanh chóng chạy đến trước người Hằng vương kề sát đao cổ !

      Kỳ quái, sao Hắc Hổ thấy lại động thủ? Chẳng lẽ cũng hi vọng Hằng vương này bị giết tại chỗ, sau đó xưng vương?

      suy nghĩ, Chiêu Vân bỗng  cảm thấy tim đau đớn từng hồi, ra là Hằng vương công kích nàng.

      "Hừm, ta thấy ngươi đúng là tự tìm cái chết rồi!" Chiêu Vân gia tăng lực của thanh đao kề chặt cổ Hằng vương

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!

      Beta: Phong Du


      249.Lúng túng! Vương gia, ngươi rốt cuộc muốn cần?


      Đột nhiên, Chiêu Vân chỉ cảm thấy lực đạo bộc phát mạnh mẽ đoạt thanh đao trong tay nàng !

      Kia là lưỡi đao đấy. Sao lại sợ! ?

      dự cảm xấu dâng lên từ đáy lòng, chẳng trách nam nhân nhìn có vẻ bệnh lại có thể khống chế được Hắc Hổ, ra là cao thủ thâm tàng bất lộ.

      "Hô ~!"  thanh xé gió vang lên, Chiêu Vân vội vàng lui về phía sau hai thước, lại cảm thấy bắp đùi lạnh như băng, cúi đầu nhìn thấy thanh đao quẹt rách quần của nàng khiến bắp đùi trắng nõn lộ ra.

      Hằng vương nhìn dạ thịt nhẵn nhụi trơn bóng lại nhịn được nuốt nước miếng: "Quả nhiên là nữ nhân, là có ý vị, quả nhân   từng gặp qua nhiều nữ nhân, nhưng chưa bao giờ đụng phải người có thân thủ tốt như vậy , ông trời cảm thấy mấy ngày nay quả nhân quá đáng thương nên mới an bài hàng tốt như thế này, là rất tốt, rất tốt, ha ha ha ha ~~!"

      "Có mạng để sống cười nữa ." Sắc mặt Chiêu Vân lạnh lẽo, vươn tay đoạt lấy trường kiếm của thị vệ bên cạnh, vội xông lên mấy bước đâm về phía Hằng vương!

      "Tốc độ nhanh !" Hằng vương đột nhiên vọt thẳng lên, tránh được lưỡi kiếm, mà Chiêu Vân sớm nghĩ đến nước cờ này, mũi kiếm chếch lên, hai chân cũng theo đó lần lượt lên!

      Sắc mặt Hằng vương đại biễn, với tốc độ như thế, sớm muộn cũng bị nàng đâm cho  mấy lỗ.

      Chiêu Vân cũng muốn đuổi cùng giết tận, mà chỉ nhảy thẳng lên cao hơn hai mét, dùng kiếm chém đứtđại kỳ  Hằng quốc bay đón gió ở phía cổng thành.

      "Lên cho ta, nhớ bắt sống!" Hằng vương sau khi nhảy ra khỏi phạm vi công kích của Chiêu Vân, vung tay lên, mấy trăm tên lính đồng loạt ào ra chạy về phía  nàng.

      "Hắc ha..!" Vừa vặn rơi xuống đất, Chiêu Vân lại dùng chân giẫm đỉnh đầu của tên lính , cả người lần nữa nhảy lên cao.

      Những binh lính kia thấy thế, rối rít chuẩn bị tốt, muốn lúc nàng hạ xuống lần nữa bắt nàng.

      Chỉ tiếc bọn họ có cơ hội này, lần nhảy lên này Chiêu Vân đưa tay đón được đại kỳ Hằng Quốc rơi xuống, nhanh chóng kéo hai đầu vải , lộn ngược ra sau, cả người liền từ cổng thành bay cao mấy trượng rồi rơi xuống.



      250.Lúng túng! Vương gia, ngươi rốt cuộc muốn gì? 12

      Hắc Hổ đột nhiên nhào tới, đưa tay muốn bắt nữ nhân kia, nhưng mà  quá muộn.

      Chỉ thấy lá cờ trong tay nữ nhân bị gió thổi tung, mang theo nàng chậm rãi bay xuống ngoài thành.

      Những người thành đều quay đầu lại nhìn, bọn họ đều nghĩ được lá cờ còn có thể dùng như thế.

      Hằng vương nổi giận, quát lên: "Ăn hại! Còn mau đuổi theo cho ta! Đừng để nàng chạy thoát!"

      "Dạ đại vương!" Những tướng sĩ Đại Hằng  lúc này mới tỉnh ra từ trong u mê, rối rít chạy xuống thành lâu.

      Còn Chiêu Vân lúc này dù có thể là mượn lá cờ để nhảy, nhưng vì quá đơn sơ nên thể ngăn được sức gió khiến cho thân thể rơi xuống với tốc độ kinh người.

      Cũng may mạng chư tận, vừa vặn rơi xuống chiếc xe chở đầy lương thảo từ trong thành ra.

      Bang tiếng, xe lừa kia cũng thô sơ quá, thành ra nàng rơi xuống va phải cái xe khiến nó vỡ tan thành mấy mảnh, thanh niên đánh xe kia cũng bị nàng hất ngã sang bên.

      "Ngươi, ngươi ——" Tiểu tử này đối với nữ nhân từ trời rơi xuống kia nổi nên lời.

      "Mau bắt nàng!" Mắt thấy quan binh từ trong thành vội vã chạy ra, nàng hai lời, tung người nhảy lên lưng lừa : " Huynh đệ xin lỗi, cho ta mượn con lừa dùng chút."

      xong hai chân đá cái lên lưng lừa, con lừa bị giật mình, bốn chân rảo bước xiêu xiêu vẹo vẹo chạy.

      Những truy binh kia chạy ra ngoài, còn tưởng rằng dễ dàng đuổi kịp, nhưng đuổi theo đoạn đường bọn họ phát ra, mặc dù con lừa kia chạy với bộ dạng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng động vật bốn chân chạy vẫn nhanh hơn so với bọn .

      Chiêu Vân quay đầu lại nhìn, với con lừa dưới thân: "Ai, vất vả cho lừa huynh rồi, bị ta bắt làm vật cưỡi uất ức cho ngươi quá."

      Con lừa kia tựa như nghe hiểu tiếng người , phát điên lên, ra sức chạy trốn khiến cho cái mông của Chiêu Vân tê rần.

      Khi thấy sắp xuyên qua rừng rậm, Chiêu Vân chợt nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, quay đầu lại nhìn. Mẹ nó! Hắc Hổ cưỡi ngựa dẫn đầu, mang theo đội kỵ binh đuổi tới.



      251.Lúng túng! Vương gia, ngươi rốt cuộc muốn gì? 13

      Ngất mất, lần này nguy hiểm! Chiêu Vân nhảy từ lưng lừa xuống, xoay người chạy đến ngọn núi kế bên.

      "Nhanh chặn nàng lại, đợi nàng lên núi tìm được!"

      Hắc Hổ ra lệnh tiếng, chạy lên trước với tốc độ nhanh hơn vọt tới chỗ Chiêu Vân. Nghe tiếng vó ngựa sau lưng càng ngày càng gần, Chiêu Vân biết nếu cứ chạy trốn như vậy phải cách, vì thế dứt khoát xoay người, rút chủy thủ từ bên hông ra, nhất quyết chuẩn bị tử chiến với Hắc Hổ!

      Khi Hắc Hổ thấy nàng chạy nữa, cũng dám liều mạng với nàng, mà phải đợi binh lính sau lưng đến đông đủ, mới động thủ bắt sống nàng thêm lần nữa. Kỵ Hằng binh Quốc cũng nhanh chóng tới chân núi, bao vây gắt gao sườn núi .

      "Các huynh đệ, giết!" núi đột nhiên vang lên tiếng kêu giết đinh tai nhức óc, binh lính Hằng Quốc ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời ngẩn ra, bao nhiêu tảng đá lớn giống như mưa to điên cuồng rơi xuống chỗ bọn họ.

      Tiếng kêu thảm thiết vang lên hồi, rất nhiều binh lính cả người lẫn ngựa bị đá đập vào ngã xuống đất, ngay cả Hắc Hổ cũng bị đá va vỡ mũi, máu mũi cứ thế chảy ra.

      Lại là bọn họ? Chiêu Vân thầm mắng, tại sao bọn họ còn , bộ muốn ở lại chịu chết hết với nhau sao?

      trận mưa đá mãnh liệt qua , năm ngàn tướng sĩ từ núi điên cuồng lao xuống, y như đất đá ào ào dội xuống kia, tay xông vào Hằng binh Quốc chém giết đoạt vũ khí.

      Hằng binh vốn bị đá tảng đập cho đến chóng mặt, lại phát những người ôn dịch xông vào họ, liền xoay người bỏ trốn.

      Đây là đám người nhiễm ôn dịch đó, coi như bị giết chết cũng bị  nhiễm bệnh chết, cho nên chờ đại tướng quân phát lệnh tất cả đều từng người mội xoay người bỏ chạy.

      "Đứng lại, đứng lại hết cho ta!" Hắc Hổ giận dữ, quát lên, trường đao trong tay vung lên khiến cho những Hằng binh trốn chạy kia chết thảm đất.

      Đúng là có tác dụng, những Hằng binh kia lại quay người xung phong xông vào binh lính Đại Vũ Hướng liều chết.

      Tư Mã Lạc chạy xuống, câu đầu tiên thốt lên lại là: "Bảo bối, ngươi sao chứ!?"

      "Ta sao, các ngươi sao lại hồ đồ như thế? ràng có thể chạy, sao lại tránh núi này làm gì? Định tự tìm cái chết đấy à?"




    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!

      Beta: Phong Du


      252.Lúng túng! Vương gia, ngươi rốt cuộc muốn gì?

      Tư Mã Lạc nắm cằm Chiêu Vân cười nhạt lên tiếng, sải bước tới chỗ Hắc Hổ.

      "Tất cả dừng tay cho ta!" Hắc Hổ chợt ra lệnh, dọa sợ toàn bộ mọi người, nắm chặt dậy cương khiến chiến mã lộc cộc nhảy loạn hồi, nhìn Tư Mã Lạc : "Đúng là Lạc vương gia, quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ trong thời gian ngắn như vậy lại có thể đặt con cờ quan trọng trong quân Đại Hằng ta làm nội gián, nếu phải chính hỏa đầu quân kia còn sống trở về, con cờ nguy hiểm này biết còn giấu mình tới khi nào."

      Khuôn mặt Tư Mã Lạc tươi cười : "Ngươi sai rồi Hắc Hổ, đó phải là con cờ mà bổn vương an bài, mà là tiểu vương phi của bổn vương trong cái khó ló cái khôn mà thôi."

      "Cái gì?" Gương mặt Hắc Hổ tràn đầy hoài nghi, cười trêu : " nghĩ tới nước Đại Vũ Hướng có thể sản sinh ra nữ nhân có trí tuệ cao thâm như vậy, thân thủ còn rất bất phảm, nếu tất cả nữ nhân đều giống như thế, vậy nước Đại Vũ Hướng các ngươi, nữ nhân làm chủ gia đình mất . Lạc vương gia, xem ra nhất thời ngươi thể trở về được rồi, đại vương của chúng ta có hứng thú đối với ôn dịch, muốn mời người về lãnh giáo chút."

      Chiêu Vân lạnh lùng : "Chớ nhảm nhiều lời với , cố ý muốn trì hoãn thời gian, Hằng binh chắc ngừng chạy đến đây đấy."

      "Dạ, phu nhân." Tư Mã Lạc nghịch ngợm đáp tiếng, chắp tay : "Hắc Hổ tướng quân, đắc tội!"

      xong, thân người đột nhiên bay lên trời, dùng sức đạp đầu mấy Hằng binh lấy đà, tay bắt Hắc Hổ Đại Tướng Quân kia.

      Hắc Hổ nào dám chậm trễ? Đại đao trong tay trong nháy mắt vung lên, chém thẳng về phía Tư Mã Lạc nhào tới!

      Hai chân Tư Mã Lạc vội vàng tránh thoát đường đao, đồng thời chân phải lăn đạp về phía trước cái, sau khi đá chưởng, con ngựa kia bị đá cước té xuống đất.

      "Hay!" Chiêu Vân nhịn được kêu lên tiếng, xem ra đây mới là bản lãnh thực của tên kia.

      Chiến mã của Hắc Hổ bị người ta cước đá ngã, mặt tràn đầy căm giận, vù vù quơ múa Thị Huyết Cuồng Đao, điên cuồng chém liên tục về hướng Tư Mã Lạc.

      "Tiếp!" Chiêu Vân đột nhiên nâng chân, đá văng binh khí trong tay của Hằng binh ra ngoài, vừa vặn chuẩn xác bay tới đầu Tư Mã Lạc.

      Tư Mã Lạc đưa tay nhận đao, chém tới Hắc Hổ kia.



      253.Lúng túng! Vương gia, ngươi rốt cuộc muốn gì? 15

      Hai đại nam nhân đều là cao thủ đệ nhất vạn người mới có , ánh đao lóe lên, quan binh rối rít tránh lui ba trượng, nếu bị vạ lây.

      Mắt thấy Hằng binh càng ngày càng nhiều, Chiêu Vân cũng chẳng thèm để ý đạo nghĩa giang hồ gì cả, nắm chặt chủy thủ trong tay sải mấy bước nhào vào trận chiến!

      "Tướng quân!" Những Hằng binh kia sợ đại tướng Hắc Hổ chịu thiệt, nhưng đây là cuộc chiến của các cao thủ, người bình thường hoàn toàn thể vào cuộc được, tiếng va chạm vang lên trong vòng chiến, ba bóng người lúc tách biệt lúc hòa nhập với tốc độ cực nhanh khiến cho người ta hoa cả mắt.

      "Hảiii~!" Bởi vì Chiêu Vân nhập trận, khiến Hắc Hổ cảm thấy như phải dùng đến toàn bộ sức lực, vốn Tư Mã Lạc khó ứng phó, nay còn lấy địch hai, nhanh chóng bị đặt ở thế hạ phong.

      Nhưng ỷ trong tay có Thị Huyết Cuồng Đao uy lực hơn người, Hắc Hổ chọn đúng thời cơ, đột nhiên quát tiếng cả người liền bắn ra, xuất chiêu Thái Sơn áp đỉnh về Tư Mã Lạc!

      Tư Mã Lạc muốn né tránh, nhưng phát bị nội lực đối phương chắn đường tránh cũng được, điều duy nhất có thể làm là giơ binh khí lên cứng rắn ngăn đường đao kia.

      đao kia bao chứa toàn bộ sức lực của Hắc Hổ, nên tất nhiên Tư Mã Lạc bị đao kia hạ sát.

      Chiêu Vân dựa vào thân thủ nhanh nhẹn, hoàn toàn có nửa điểm nội lực, mắt thấy Tư Mã Lạc sắp phải chịu thiệt, mình xông về hướng đao kia nghĩ cách ứng cứu.

      Trong lúc gấp gáp, cũng cần biết nhiều như vậy, vượt qua được liền nhảy lên liều mạng với !

      Mắt thấy đao kia xuống, Tư Mã Lạc chết cũng trọng thương, cho nên lúc Hắc Hổ hạ đao đồng thời cũng nhịn được mà lộ ra tia đắc ý nhè .

      Vậy mà, tiếng xé gió đột nhiên cấp tốc truyền đến từ đỉnh đầu, Hắc Hổ thoáng nhìn lên, nhất thời bị dọa đến toát mồ hôi lạnh

      Nhưng nữ nhân kia đầu ở dưới chân ở , dùng phương thức xoay tròn người đâm thẳng xuống cùng đồng quy vu tận, ánh sang chủy thủ lòe lòe kia tỏa ra khí lạnh rơi xuống đầu .

      Chỉ cần chém xuống đao, Tư Mã Lạc sống hay chết vẫn biết, nhưng nếu như chém xuống đao mà tránh kịp chắc chắn phải chết là điều thể nghi ngờ.

      Cân nhắc trong nháy mắt, Hắc Hổ nhịn đau bỏ qua cơ hội đánh chết Tư Mã Lạc, mượn khí tức đột nhiên lui về sau khoảng cách nửa trượng.



      254. Lúng túng! Vương gia, ngươi rốt cuộc muốn gì? 16

      Hắc Hổ cũng hiểm, bởi vì đột nhiên lui xuống, Chiêu Vân và Tư Mã Lạc nhất định vì vậy mà đụng nhau, Chiêu Vân dùng toàn lực đâm xuống, với tốc độ ấy, giết lầm phu quân là hoàn toàn có thể xảy ra.

      Vậy mà Chiêu Vân và Tư Mã Lạc lại có rất ăn ý, chỉ nghe thấy nàng đột nhiên hô tiếng "Mượn lực!"

      Tư Mã Lạc cũng bất ngờ thu đao, nghiêng bả vai hướng về phía trước!

      Chiêu Vân vừa vặn đáp xuống, chạm vai Tư Mã Lạc, "Bụp" tiếng cả người nháy mắt phi ngang ra!

      Hắc Hổ hoàn toàn phản ứng kịp, bị nữ nhân nhanh như tia chớp bay ngang tới đá cước trúng lồng ngực.

      cước này quy tụ lực đạo của hai người liền, Hắc Hổ bị đá té bay ra ngoài, "Phốc ~~~~!" tiếng, phun ngụm máu lên trời.

      Chiêu Vân đá đối phương cước, thân thể bị đẩy lùi lại, lúc này đợi nàng kêu mượn lực, Tư Mã Lạc nhanh chóng vọt tới, chân nàng còn chưa chạm đất, tung quyền về phía dưới chân nàng!

      "Bụp" tiếng, Chiêu Vân được lực đẩy, lại bay tới, lần này mục đích càng thêm ràng, thanh chủy thủ kia nhắm thẳng vào cổ họng Hắc Hổ.

      Hắc Hổ kinh hãi, đột nhiên giương đao ngăn trở!

      "Đương" tiếng, chủy thủ Chiêu Vân đâm vào mặt Thị Huyết Cuồng Đao, đẩy Hắc Hổ ngã ra phía sau mấy bước.

      Mà Tư Mã Lạc đánh đến, Hắc Hổ chống đỡ được nửa người , lại ngăn được nửa người dưới, bị Tư Mã Lạc đánh quyền vào giữa ngực. Hét thảm tiếng, Hắc Hổ ngã vào trong đám Hằng binh.

      "Tướng quân!" Những Hằng binh thấy thế, vội vàng vây quanh ngăn cản hai người Tư Mã Lạc và Chiêu Vân đuổi giết, cung thủ ở phía sau giương cung bắn, những mũi tên vù vù bay đến vị trí hai người.

      "Mau rút lui!" Tư Mã Lạc kéo Chiêu Vân chạy trốn mưa tên, định bụng phân phó tướng sĩ rút lui.

      Nhưng vào lúc này, phía bên kia xuất vô sốchiến mã, mang theo quân đội lấp đầy khắp núi vọt tới, chiến kỳ phấp phới, tiếng hô giết rung trời!

      "Vương gia, là quân kì Gia Cát tướng quân!" Uông thống lĩnh mừng rỡ kêu lên.

      Hắc Hổ được nâng lên lưng ngựa, nhìn những binh tướng mặc chiến phục màu đỏ  từkhắp núi chạy tới đây, tức giận hồi, mở miệng gào thét.

      Quay đầu nhìn nhân mã quân mình, ý chí chiến đấu hoàn toàn có, liều mạng chỉ có con đường chết, liền hô tiếng: "Rút lui!"


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :