1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hạ lưu Vương gia Muốn Cắn Người -Ảnh Diệu Diệu (Update c478)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      225. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 50



      “Hm?” Hằng vương đột nhiên trợn to hai mắt, chỉ vào Tư Mã Lạc : “Ngươi là người phương nào, thấy Bản đại vương mà dám quỳ!”

      Tư Mã Lạc chỉ chắp tay hành lễ, : “Tư Mã Lạc tham kiến đại vương.”

      Trong mắt Hằng vương xẹt qua tia hoài nghi, : “Tư ? Ngươi là người của hoàng tộc Đại Vũ Hướng?”

      Tư Mã Lạc kiêu ngạo cũng siểm nịnh : “Thưa Đại vương, đúng vậy.”

      Hắc Hổ lúc này cũng đứng bên giọng : “Đại vương, chính là Tư Mã Lạc thanh danh hiển hách, Lạc vương gia…”

      “Hừ!” Hằng vương kia đột nhiên vung ống tay áo, chỉ vào Tư Mã Lạc : “ cần biết ngươi là ai, thấy Bổn vương là phải quỳ xuống!”

      Tư Mã Lạc chân mày cau lại, mặt hơi có vẻ giận dữ, : “Đại vương, trừ thiên tử của bổn triều, Bổn vương quỳ trước mặt ai cả! Đại vương, người còn chưa có tư cách đó đâu.”

      Kiêu ngạo! Chiêu Vân bực thầm, cái người này, quỳ coi như xong, có chút cốt khí cũng có tội gì, chằng qua sáng lúc nào cũng ngông nghênh thế, mở miệng ra là gây , sớm muộn gì cũng gặp họa sát thân!

      Quả nhiên, Hằng vương giận tím mặt, chỉ vào Tư Mã Lạc : “Ta thấy ngươi hình như biết viết chữ chết như thế nào!”

      Mẹ nó, kệ xác! Chiêu Vân đột nhiên từ trong đám người ra, chắp hai tay, quỳ gối xuống: “Đại vương bớt giận, để tiểu binh tới trừng trị !”

      xong, đợi Hằng vương ân chuẩn, liền xoay người hướng Tư Mã Lạc : “Nghe nước Đại Vũ Hướng võ phong thịnh hành, mọi người đều là cao thủ, tiểu binh bất tài, nguyện lãnh giáo cao chiêu của các hạ!”

      Tư Mã Lạc nóng vội vì tìm được tiểu Vương phi của mình, ngờ vừa đưa mắt nhìn, người vừa ra khiêu chiến cư nhiên lại là nàng, nữ nhân này cũng tinh quái, kịp đổi sang y phục Hằng binh, lẫn vào trong đó. Chiêu Vân thấy được nghi ngờ từ trong mắt Tư Mã Lạc, trong lòng hơi thấy sợ, nếu phải bất hạnh rơi vào bẫy heo rừng, bây giờ nàng cũng làm tù binh rồi, quả đúng là tái ông mất ngựa*, họa phúc khôn lường.

      *: câu thành ngữ bắt nguồn từ điển tích xưa của Trung Quốc, việc xảy ra là họa hay là phúc, khó mà đoán biết được.

      “Động thủ , Vương gia!” Chiêu Vân nháy mắt ra hiệu cho Tư Mã Lạc.

      “Biến biến biến!” Đột nhiên mãnh tướng từ phía sau ra, cao to lực lưỡng, cầm lưỡi búa to, lập tức kéo Chiêu Vân ra sau lưng, khinh bỉ : “ đứa thổi lửa nấu cơm, ra mặt làm được cái gì?”

      Mãnh tướng kia vừa xong, lập tức rộ lên tràng cười ầm. Chiêu Vân cúi đầu nhìn người mình, mẹ nó, là xui xẻo, ra cái tên cùng rơi vào bẫy rập là hỏa đầu quân*, ngực áo viết chữ “Thực” rất to.

      *: Quân sĩ chuyên làm việc nhóm lửa, bếp núc.

      226. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 51

      Mãnh tướng kia sau khi kéo Chiêu Vân ra sau, hai tay nắm chặt, hơi dùng sức, bẻ tay răng rắc, ra vẻ khiêu khích nhìn Tư Mã Lạc.

      “Vương gia, giết gà sao phải dùng dao mổ trâu? Loại vô danh tiểu tốt này, để mạt tướng tới lãnh giáo chút!” Uông thống lĩnh xong, liền bước tới hai bước, chắp tay thủ thế trước viên mãnh tướng kia : “Xin mời!”

      Mãnh tướng kia nếu so với Tiểu Uông cao hơn cái đầu, thân hình còn rất to con, hoàn toàn đem Tiểu Uông để vào trong mắt, cầm lưỡi búa to ném qua bên, sau đó vỗ vào lồng ngực mình mấy cái, : “Tới đây, dùng sức mà đánh vào đây này!”

      Tiểu Uông gì, nhưng người ta khiêu khích thế rồi, đánh chẳng phải là rất nể mặt đối phương? Vì vậy cũng nhiều lời, vận hết lực đạo tập trung vào nắm đấm tay phải, rảo nhanh hai bước tung quyền vào ngực tên mãnh tướng.

      “Bốp!” tiếng, tên to con kia ăn quyền ngã xuống đất… Binh lính sau lưng nhịn được xôn xao hồi.

      Việc này nằm ngoài dự đoán của Chiêu Vân, bình thường cái thứ đầu óc ngu si tứ chi phát triển đa số toàn là đồ ngốc, người ngu ngốc lợi hại được bao nhiêu? Ngược lại, Tiểu Uông tuổi còn trẻ mà có thể ngồi lên vị trí thống lĩnh, thân thủ tốt là điều hiển nhiên, mà tên to con kia còn khinh địch, bị đánh chết là may cho cái mạng lắm rồi.

      Tên to con kia sau khi bị đánh ngã nhanh chóng bò dậy, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiểu Uông, đột nhiên hét lớn tiếng, nhặt lưỡi búa to rơi đất bổ mạnh tới. Tiểu Uông cũng dám khinh suất, đột nhiên đưa tay rút lấy thanh đao bên hông binh lính Hằng quốc, vung đao nghênh đỡ.

      “Đ-A-N-G..GG~!” tiếng, thanh đao bị lưỡi búa to chém thành hai đoạn… Tên to con kia quả nhiên sức mạnh kinh người, trách lại xem thường người khác như vậy.

      Nhưng khi tên đó lần nữa nhào tới, Tiểu Uông nghiêng người, chân gạt mạnh cái!

      Tên to con dưới chân chút phòng bị, vấp ngã, thân thể lực lưỡng lập tức mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.

      Tất cả mọi người đều phải cau mày, tên to con này con lừa đần độn.

      Uông thống lĩnh cho cơ hội phản kích, chờ tên to con vừa ngồi dậy, còn chưa đứng vững, đột nhiên bay lên đá cước trúng mặt

      227.Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 52

      Đầu óc bị đá đến quay cuồng, tấm thân nặng nề có lớn mấy cũng vô dụng, tên to con sau khi ăn cú đá, đứng vững được nữa, cắm đầu ngã quỵ mặt đất.

      Hắc Hổ tướng quân mặt mũi khó coi mắng: “Ngu xuẩn, phí thân cơ bắp, chẳng khác gì bao cỏ.”

      Chiêu Vân biết đến lúc nàng nên ra sân, vì vậy liền lắc đầu, đá tên to con ngồi dưới đất : “Ai, đáng thương cho ta chỉ là tên lính nấu cơm, mỗi ngày đều nấu nhiều cơm cho ngươi ăn như vậy, ai biết ngươi lại chẳng được tích gì, là uổng phí gạo của lão tử, vẫn phải dựa vào ta đây, hỏa đầu quân ra tay thôi.”

      “ Ha ha ha ha~~~~” Sau lưng cười ầm lên.

      “Cười cái rắm, ai qui định là hỏa đầu quân thể có thân thủ tốt hả?” Chiêu Vân xong, xoay người nhìn Hằng đại vương bệnh hoạn kia : “Đại vương yên tâm, tiểu nhân nhất định lấy lại thể diện cho Hằng Quốc.”

      Ở bên này, Hằng Vương có lẽ thấy tên hỏa đầu quân thân mình gầy yếu, trông mà chẳng thấy được tí phần thắng nào, nhưng thấy có vẻ tên tiểu tử bếp núc này có tính toán trước, nên cũng gật đầu : “ Được, , thắng được trọng thưởng, thua bị xử trảm!”

      “Vâng, đại vương!” Chiêu Vân xoay người sải bước về phía Uông thống lĩnh.

      Uông thống lĩnh đương nhiên cũng nhận ra Chiêu Vân, thấy mang vũ khí , liền cũng ném nửa đoạn Cương đao cầm trong tay qua bên, muốn xin chỉ giáo, lại thấy ánh mắt đối phương đột nhiên trở nên khác lạ, lạnh như băng, y như mắt sói trong truyền thuyết.

      Chiêu Vân cũng là có cách nào khác, muốn thắng cách đẹp mắt, phải đặt bản thân vào trạng thái chiến đấu cao nhất, mà muốn vào trạng thái cao nhất mắt phải nhìn chăm chú, bình tĩnh chờ đợi thời cơ là xuất chiêu. Mà tự thân Chiêu Vân cũng biết là bởi vì nàng trong phút chốc bỗng trở nên lãnh khốc, tự nhiên tạo cho người đứng xem cảm giác hít thở thông, mà loại khí chất này, chỉ có cao thủ trong cao thủ dùng nội lực phô bày mới toát ra được.

      Mà trong mắt mọi người, đây chẳng qua chỉ là hỏa đầu quân nho ……

      Ngay cả Hắc Hổ đại tướng quân cũng hoảng sợ, loại khí tức này ngay cả Hắc Hổ cũng chưa chắc tạo ra được, còn chỉ là tiểu tử nấu cơm thổi lửa mà lại làm được. Vì sao lại có chuyện hoang đường như thế?

      Tư Mã Lạc lĩnh giáo qua bản lĩnh của nàng, vì vậy liền vỗ vai Uông thống lĩnh : “Cẩn thận chút.”

      #00ccff']Xì poi theo cảm hứng, theo thứ tự, cứ thấy hay là xì :)) post trước là chương 235, mai xì tiếp :))

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      228.Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 53



      Uông thống lĩnh gật đầu cái, vừa định cảm tạ vương gia quan tâm, nhưng còn chưa kịp thốt nên lời thấy thân hình tiểu hỏa quân thoắt cái nhào tới. Uông thống lĩnh chợt nhảy lên hai bước, tung cước về phía thân ảnh kia!

      “Hắc!” Tay phải Chiêu Vân đón được, tay trái phản kích, lập tức thuận thế chộp được mắt cá chân Uông thống lĩnh cứ như vậy mà kéo về phía mình.

      Uông thống lĩnh giật mình, ở trong quân trại nhiều năm như thế nhưng chưa từng gặp qua thân thủ nhanh như vậy. . . . .

      Và cũng chỉ trong tích tắc giật mình này của , cả người bị lôi về phía trước mấy bước, cặp chân bị tiểu hỏa phu kéo thành đường thẳng.

      Trong quần nhói lên mạt đau đớn như bị xé rách, chân phải của Uông thống lĩnh dứt khoát đạp mặt đất cái, khiến thân mình bay ngược lên , định dùng hai chân kẹp cổ tiểu hỏa phu, vật ngã ra đất.

      “Hay!” Bởi vì tận mắt thấy hai chân của Uông thống lĩnh gần như sắp gạt được đầu của tiểu hỏa phu kia, có người liền nhịn được hô tiếng.

      Nhưng thể tưởng tượng được chuyện gì xảy ra nữa, ngay trong nháy mắt, tiểu hỏa phu lùi lại, chân phải cũng vung lên, xoay vòng hơn 180 độ, gót chân hữu lực đập vào nam nhân cưỡi vai nàng.

      Kết quả là, Uông thống lĩnh bị cước đạp ngã từ vai tiểu hỏa phu xuống. Chiêu Vân đợi chạm đất, chân lùi về sau hai bước lấy đà tung ra cú đá đầy uy lực. cước này dùng hết hơi sức toàn thân của nàng, bởi vì nơi nàng đá vào là mông của Uông thống lĩnh, thịt nhiều nên đau lắm, chỉ đá cho người bay rất cao. Tư Mã Lạc khỏi nhướng mày, aizz….. cần biết là ai nữa, kết quả chịu thua trong tay nàng cũng rất thảm…. Quả nhiên, cước kia hất tung Uông thống lĩnh lên cao hơn thước, tất cả mọi người đều cảm thấy thắng bại phân, đến lúc dừng tay rồi. Nhưng vì muốn hiệu quả càng thêm giống , Chiêu Vân thể xuống tay hung ác, đợi Uông thống lĩnh rơi xuống mặt đất, xuất ra quyền xé gió, đánh trúng vai trái của Uông thống lĩnh.

      “Bộp” tiếng Tiểu Uông rốt cuộc cũng được nằm mặt đất.

      “Thống lĩnh, ngươi làm sao vậy?” Binh trướng của nước Đại Vũ Hướng vội vàng đỡ người dậy, nhưng cánh tay Uông thống lĩnh rời ra như đồng hồ quả lắc, đảo qua đảo lại.

      “Sao rồi? Có phục hay ?” Chiêu Vân đoạn còn túm lấy cánh tay bị đau của Tiểu Uông kéo cái.

      229.Vọng tưởng! Cóc muốn ăn thịt thiên nga 1

      "A ~~~!" Uông thống lĩnh hét thảm tiếng, lại nghe được tiểu hỏa phu giọng : "Huynh đệ, xin lỗi, ta cũng là bất đắc dĩ, mọi nên cẩn thận chút."

      "Ha ha ha ha ~~!" Chỉ thấy trận cười cuồng loạn đến thở ra hơi nổi lên sau lưng: "Đường đường là thống lĩnh Đại Vũ Hướng, mà đánh lại hỏa đầu quân nho của Hằng Quốc ta, đúng là trò cười, đúng là trò cười lớn của thiên hạ!"

      Tư Mã Lạc vốn mang vẻ mặt khinh thường, nhưng thấy tiểu Vương phi nhà mình đột nhiên bắn luồng hàn quang đe dọa về phía mình, cơ mặt đành phải giãn ra, khiêm tốn : "Đại Hằng quốc đúng là ngọa hổ tàng long, bổn vương bội phục, bội phục!"

      "Ha ha ha ha ~~" Hằng vương bên kia tâm tình sảng khoái, dứt tiếng cười, cũng tiếp tục đôi co với Tư Mã Lạc thêm nữa, mà quay về kiệu ngồi xuống, trái ôm phải ấp hai nữ nhân đầy đặn, hỏi: "Ngươi tên là gì?"

      Chiêu Vân hơi sửng sốt, : “Dạ bẩm Đại vương, tiểu nhân. . . . . .Lạc Vân Chiêu!”

      "Vân Chiêu?" Hằng vương lẩm bẩm chút, rồi : "Người đâu hồi cung!"

      Đông đảo cung nữ cùng thị vệ vừa nghe thấy, vội vàng phía trước mở đường, tiến về hướng hoàng cung. Chiêu Vân hoàn toàn á khẩu, vốn còn muốn nhân cơ hội này trà trộn mua quan bán chức, ai biết lại uổng công thế này, Đại vương kia đúng là cái thùng cơm màu mè, chẳng biết cất nhắc nhân tài gì cả. buồn bực, Hằng vương bên kia lại vừa rời vừa lên tiếng, mặc dù là đưa lưng về phía nàng, nhưng thanh vẫn có thể nghe được rất ràng.

      "Thân thủ tốt như vậy lại thổi lửa nấu cơm, quả thực là lãng phí, kể từ hôm nay ngươi cần trở về doanh trại làm việc bếp núc nữa, quả nhân phong ngươi làm tứ phẩm Đới Đao Hộ Vệ, là người bảo vệ an toàn cho quả nhân, thưởng cho hoàng kim trăm lượng, bổng lộc nhất phẩm, tạ ơn !"

      Chiêu Vân làm bộ mừng rỡ : "Tạ Chủ Long Ân!"

      Nếu là hộ vệ thân cận, chắc chắn cùng ra vào cung với tên Hằng Vương kia, lúc ngang qua bên cạnh Tư Mã Lạc, nàng liến nhìn cái, rồi nhanh chóng rảo bước chạy theo đám hộ vệ kia.

      Tư Mã Lạc là người thông minh, dĩ nhiên hiểu được ý nàng, bởi vì hai tay nàng ngừng vỗ chân , ý bảo bọn họ đừng có hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải bình tĩnh, chờ đợi thời cơ cho tốt.

      230.Vọng tưởng! Cóc muốn ăn thịt thiên nga 2

      Trong tẩm cung, thỉnh thoảng truyền ra trận trận dâm ngữ gầm gừ, Chiêu Vân chỉ ngây ngốc đứng ở bên ngoài cửa tẩm cung, bị những thanh khó nghe kia hành hạ đến nứt cả óc. Lần này đúng là hết cách, còn tưởng rằng được lên chức, là có thể nghĩ ra biện pháp cứu Tư Mã Lạc cùng đám người Đại Vũ Hướng ra ngoài. Vậy mà chức thị vệ thân cận đúng chẳng khác gì cái rắm, lùi bước cũng được, đồng nghĩa với việc hoàn toàn tự tay giữ chân mình ở trước cái cửa tẩm cung này rồi, ngay cả mặt Tư Mã Lạc cũng chẳng được thấy, biết bàn bạc kế sách trốn chạy kiểu gì đây?

      Sớm biết như thế, bằng cứ tiếp tục làm hỏa đầu quân, ít ra còn được thảnh thơi, hành động tự do, may bị tóm có thể chuẩn bị nguyên liệu bếp núc, mà làm cái chân thị vệ thân cận này tùy ý lại chính là tự tiện rời vị trí công tác, đó là tội lớn mất đầu.

      "Biến, tất cả đều cút cho quả nhân! Cút !" Trong tẩm cung đột nhiên vang lên tiếng Hằng vương rống giận.

      Chiêu Vân cảm kích đẩy cửa chạy vào: "Đại vương, xảy ra chuyện gì! ?"

      " phải chuyện của ngươi, ra ngoài, sau này quả nhân gọi, ngươi được tự tiệng xông vào, chưa?"

      "Dạ, Đại vương, tiểu nhân ra ngoài!" Lúc Chiêu Vân đẩy cửa ra ngoài, đặc biệt còn liếc nhìn Hằng vương kia cái, ngất, nhìn thôi, vừa nhìn giật mình, cả người nhăn nhúm , toàn thânn chẳng có nổi mấy lạng thịt, trông như người mắc bệnh nan y giai đoạn cuối.

      Sao lại đột nhiên nổi giận nhỉ? Chiêu Vân hiểu.

      Mà đẩy cửa ra xong, Chiêu Vân lại cẩn thận nghe được những nữ nhân kia thào bàn luận.

      "Aiz, cũng biết gần đây Đại vương làm sao nữa, thường xuyên nổi giận, trước kia ngài ấy có đối xử với chúng ta như thế này đâu."

      "Chỉ sợ là có mới nới cũ ấy? Nam nhân đúng là cùng giuộc với nhay, bọn tỷ muội chúng ta cần quá để ý làm gì, nữ nhân chúng ta cũng đâu có quyền chọn lựa, đâu được làm chủ bản thân mình. Có thể bình an sống qua hết đời này, là có phúc lắm rồi, ngàn vạn lần được chọc giận Đại vương."

      "Có mới nới cũ? đúng đâu tỷ tỷ, chúng ta vừa mới vào cung có mấy ngày? Nếu Đại vương có mới nới cũ, cũng chán ghét chúng ta nhanh thế chứ, mà ngay trong đám chúng ta, có tỷ muội còn chưa từng được Đại vương thị tẩm, làm sao Đại vương ngài ấy lại thích được chứ?"

      Đại Vương chán cơm thèm phở, mấy bạn nghĩ mấy địch được  đại đại mỹ nhân hoa siêu thơm cỏ siêu lạ nào đó? ;)

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!

      Beta: Becky
      231.Vọng tưởng! Cóc muốn ăn thịt thiên nga 3
      Nhìn những nữ nhân kia quần áo xốc xếch, hoang mang sợ hãi rời khỏi tẩm cung của Hằng vương, Chiêu Vân lại thể cảm thông nổi với bọn họ, bởi vì tình cảnh của chính mình so với họ cũng chẳng tốt đẹp hơn được bao nhiêu, cẩn thận để bị phát là giả mạo, coi như có mọc thêm cánh đôi cánh cũng khó mà trốn thoát.
      Huống chi, còn có Tư Mã Lạc kia. . . . . .
      Lúc này, Hắc Hổ Đại Tướng Quân xuất , bước mấy bước tới, với Chiêu Vân: "Hãy vào báo tiếng, bản tướng quân muốn gặp Đại vương."
      "Ta?" Chuyện bẩm báo này phải là công việc của thái giám sao? Từ bao giờ thị vệ mà lại phải đánh tiếng vậy? Bên cạnh Hằng vương này cũng thấy nửa mống thái giám, đúng là rất bình thường.
      Nhìn Hắc Hổ Đại Tướng Quân tức giận nhìn nàng, đành lớn tiếng hô: "Đại vương, Hắc Hổ tướng quân cầu kiến!"
      Chỉ nghe kia Hằng vương miễn cưỡng : "Cho vào!"
      Hắc hổ kia nhìn chằm chằm hỏa đầu quân Chiêu Vân mấy lần, lúc này mới mở cửa tiến vào. Chiêu Vân thận trọng lắng nghe người bên trong rốt cuộc là cái gì, chỉ thấy kia Hắc Hổ :
      "Đại vương, thần từng giao đấu qua với Tư Mã Lạc, đó là nhân tài hiếm có, nếu có thể thu về làm người mình, Đại Hằng chúng ta như hổ mọc thêm cánh!"
      "Thu làm người mình? Hừ, Hắc Hổ, ngươi muốn ta nuôi hổ làm mầm họa sao? là hoàng tộc của Đại Vũ Hướng, phản bội Đại Vũ Hướng mà quy phục Đại Hằng sao?"
      "Đại vương, từ xưa đến nay hoàng thất tranh đấu vô kể, chúng ta có thể dùng kế ly gián, để cho cùng Đại Vũ Hướng thủy hỏa bất dung."
      "Kế ly gián? Ly gián như thế nào?"
      Chiêu Vân đứng ở bên ngoài nghiêm túc lắng nghe, nhưng giọng bên trong bỗng hơi , hoàn toàn nghe rốt cuộc bên trong họ cái gì.
      Thầm nghĩ, Hắc Hổ đó trông có vẻ là kẻ thô lỗ, nghĩ tới lại có thể là người biết dùng mưu như thế!
      Qua lát, cửa vừa mở ra, Hắc Hổ sải bước ra ngoài.
      "Người đâu!" Chợt bên trong truyền ra tiếng rống gọi, Chiêu Vân nhìn quang cũng thấy thái giám, những thị vệ kia nghe thấy mà ai ai cũng nhìn nàng . Nàng mới chợt nhớ ra mình là thị vệ thân cận, Đại vương có chuyện gì, gọi mình đầu tiên.
      "Đại vương, tiểu nhân ở đây!" Chiêu Vân mở cửa bước tới hai bước, quỳ gối xuống trước cửa.
      ", tìm Vương gia nước Đại Vũ Hướng đến cho quả nhân."
      "Dạ, Đại vương." Cơ hội rốt cuộc tới, Chiêu Vân rảo bước về hướng phía ngoài cung.
      232.Vọng tưởng! Cóc muốn ăn thịt thiên nga 4
      Chiêu Vân mang theo hơn mười thủ hạ dũng vô cùng ra khỏi cung, tới Vô Lượng Tự nơi Tư Mã Lạc bị giam lỏng. Vô Lượng Tự vốn là nơi để tăng nhân thanh tu, chỉ tiếc cũng bởi diện tích lớn đủ rộng rãi, mà bị dùng để giam lỏng mấy ngàn binh tướng của Đại Vũ Hướng kia.
      Chiêu Vân ước chừng ngoài chỗ này ít nhất phải có hơn vạn binh lính Hằng Vương tay cầm vũ khí canh giữ, những người trong chùa lại tay tấc sắt, muốn phá vòng vây quả đúng là tìm cái chết.
      "Đứng lại, làm gì vậy!" Hằng binh canh giữ ở cửa chùa ngăn Chiêu Vân lại: "Hắc Hổ tướng quân có lệnh, cho phép của ông ấy, bất cứ kẻ nào cũng được tự ý ra vào, ai trái lệnh chém!"
      "Làm càn!" Thị vệ đứng sau lưng Chiêu Vân lớn tiếng kêu lên: "Mở to mắt chó của ngươi ra mà xem, thủ lĩnh của chúng ta là tứ phẩm Đới Đao Hộ Vệ do Đại vương bổ nhiệm, Hắc Hổ tướng quân muốn gặp Đại vương cũng phải thông qua cho phép của thủ lĩnh chúng ta, ngươi định làm gì? Tránh ra!"
      Hằng binh kia vừa nghe xong, mắt hơi đảo quanh, thái độ bỗng dịu hẳn xuống, cười ha hả hỏi: " biết đại nhân vào chùa có việc gì ạ?"
      Chiêu Vân lãnh đạm : "Đây là ý chỉ của Đại vương, ngươi dám nghe sao?"
      Đám Hằng binh kia sao còn dám ngăn trở, cúi đầu : "Dạ, dám dám, xin mời đại nhân!"
      "Vút!" tiếng, hằng binh quơ roi dài trong tay hung ác đánh vào người của Uông Thống, la ầm lên: "Nhìn cái gì mà nhìn? Còn mau làm việc , có muốn chết !"
      Uông thống lĩnh quay đầu lại trợn mắt nhìn người nọ cái, tay nắm chặt thành đấm, nhưng Tư Mã Lạc lại nắm chặt lấy bờ vai của giọng : "Đừng làm loạn, đợi sau này rồi cho biết tay."
      Chiêu Vân nghênh ngang, tận lực khiến bản thân có phong thái nam nhân chút, nhưng càng như vậy lại càng làm cho người ta cảm thấy kỳ cục, chỉ cần nàng làm quan, người khác cũng dám nàng cái gì. Vừa bước vào, Chiêu Vân khỏi xấu hổ, đây là cái thể loại đãi khách gì vậy?
      Người Hằng Quốc thế mà lại để cho đám binh sĩ Đại Vũ Hướng tu sửa Phật điện, phải dùng tay di chuyển những tảng đá cực lớn, ngay đến công cụ cũng chẳng thấy có, làm người ta phải chịu uất ức, đây chẳng phải muốn cùng chết với nhau sao?
      Dõi mắt đảo qua, lập tức tìm được Tư Mã Lạc ở trong đám người.
      Chiêu Vân khỏi lấy làm kì lạ, tên kia hôm nay cũng chỉ ăn mặc kiểu với mọi người, đều là quần áo tù có chút cũ kĩ, ố vàng, nhưng mình lại có thể tìm được ngay lập tức trong đám người như thế, quả là khó tưởng tượng.
      233.Vọng tưởng! Cóc muốn ăn thịt thiên nga 5
      thể có gì khác biệt so với người thường, nhưng quả thực rất khác lạ so với mọi người. . . . . . Chiêu Vân sải bước về phía , vung tay lên : "Tư Mã Lạc, Đại vương cho mời, mau thôi!"
      Uông thống lĩnh thấy Chiêu Vân giả bộ cực kỳ phách lối, quả là có cốt khí của quan gia, thầm bật cười trong lòng , mà cùng lúc cũng thấy hơi kỳ quái, ví như tiểu huynh đệ này đôi khi lại lơ đễnh đưa tay vuốt sợi tóc mai vương bên tai lên, đây chính là động tác mà nữ nhân thường làm. . .
      Chiêu Vân thấy Tiểu Uông nhìn nàng chằm chằm, mặt còn hơi cười mỉm, liền trừng mắt liếc cái : "Cười cái rắm! Các ngươi nghe cho kỹ, trước khi Đại vương đặc xá cho các ngươi, hãy ngoan ngoãn , nghĩ cũng đừng nghĩ là trốn thoát được, nghe !"
      "Dạ, đại nhân. . . . . ." Uông thống lĩnh vẻ mặt thành lên tiếng, biết, tiểu huynh đệ quỷ quái kia nhất định nghĩ cách để cứu mọi người ra khỏi khốn cảnh này. Chiêu Vân áp giải Tư Mã Lạc ra khỏi Vô Lượng Tự, rồi đột nhiên nhìn mười tên thị vệ sau lưng, : "Muốn chết à? gần như vậy làm cái gì? Các ngươi có biết Tư Mã Lạc này nổi danh là sát thủ biến thái ở Đại Vũ triều hay ? Tất cả đều lui về sau hai trượng cho ta, nếu chút nữa có giở trò gì bản đại nhân gíup nổi các ngươi đâu, chưa!"
      "Dạ, đại nhân!" Những thủ hạ kia từng người, từng người ngoan ngoãn lui về phía sau hai ba mươi bước, bọn họ cũng mảy may nghi ngờ, ngược lại cảm thấy vị thủ lĩnh mới nhậm chức này đối xử với bọn họ rất tốt, cái gì cũng suy nghĩ cho bọn họ, mọi nguy hiểm đều đứng ra chịu trước. Vì vậy, bọn họ cứ như vậy mà .
      Tư Mã Lạc cười cười, : "Bảo bối, uy phong đó, cẩn thận sắc Đại Vương kia nhìn thấu nàng đấy."
      Chiêu Vân trừng mắt liếc cái, : "Đến lúc nào rồi mà còn tâm tình đùa cợt? , có nghĩ được cách gì để rút lui ?"
      Tư Mã Lạc : "Tạm thời có, chỉ là Hắc Hổ kia vẫn muốn lôi kéo Bổn vương, tạm thời hạ độc thủ với người của chúng ta, lúc này bảo ta qua đó, chắc phân nửa là có liên quan đến chuyện này."
      " sai, ta mới vừa nghe Hắc Hổ thương lượng với Hằng vương, muốn lợi dụng kế ly gián khiến Đại Vũ Hướng tha cho ngươi, khiến ngươi toàn tâm gia nhập Đại Hằng, về phần ly gián thế nào ta lại nghe , trong lòng ngươi cũng phải lo liệu trước . Nếu bọn họ muốn gây , làm thôi, chứ làm phải dứt khoát bắt cóc Hằng Vương kia trốn khỏi Hằng quốc, dù sao ta bây giờ cũng là thị vệ thân cận của , có lẽ cũng thất bại được đâu."

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!

      Beta: Phong Du
      234.Vọng tưởng! Cóc muốn ăn thịt thiên nga 6

      Tư Mã Lạc hơi sửng sốt, những lời vừa rồi đâu giống lời mà tiểu nữ mười bốn tuổi có thể ra? Những lời vừa bình tĩnh vừa thong dong như thế chỉ có thể là của nhân tài lăn lộn qua bao vụ, trải qua hiểm cảnh mà tôi luyện thành thân bản lĩnh như thế.

      Còn nàng sao có thể? Sao nàng lại được như vậy?

      Chiêu Vân : "Này, ta chuyện với ngươi đấy, sao lại dám thất thần thể hả?"

      Tư Mã Lạc xoay người nhìn đằng sau, thấy những người phía sau theo kịp, mới : "Trừ khi là vạn bất đắc dĩ, chúng ta nhất quyết được động thủ, nếu , bọn họ chút do dự mà giết sạch 5000 tướng sĩ của chúng ta, đây là địa bàn của người khác, chỉ có thể khéo léo phòng thủ, thể đối địch được.”

      Hai người nhanh chóng trở lại tẩm cung Hằng vương, Chiêu Vân đẩy cửa đưa Tư Mã Lạc vào: "Đại vương, Lạc vương gia được đưa tới."

      xong, Chiêu Vân cầm chuôi đao, đứng sau lưng Hằng vương làm dáng thị vệ canh gác, nhưng ra là để biết xem rốt cuộc muốn trao đổi với Tư Mã Lạc cái gì

      ngờ, Hằng vương đột nhiên cảnh giác : " ra ngoài!"

      "Hả?" Chiêu Vân ngẩn ra: "Đại vương, hay cứ để tiểu nhân ở lại đây , lỡ đâu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra còn ngăn chặn được.”

      " ra!" Hằng vương ra lệnh tiếng.

      Chiêu Vân còn cách nào khác đành phải đẩy cửa ra ngoài. Lòng bậc quân vương luôn chứa chấp nghi ngờ, quả là vậy, ngay cả đới đao hộ vệ bên người cũng phải đề phòng mưu phản, Hằng vương kia chắc cũng làm ra ít chuyện hại dân hại nước.

      Hằng vương sớm cho người chuẩn bị rượu ngon, món ngon, cao lương mỹ vị.

      "Lạc vương gia, mời ngồi."

      "Đa tạ Đại vương." Tư Mã Lạc bình tĩnh ngồi xuống.

      Chiêu Vân ở ngoài cửa coi chừng, lắng nghe cẩn thận, lại thấy Hằng Vương ghê tởm kia cũng chỉ khuyên ăn khuyên uống, chứ đề cập đến chính .

      Hai canh giờ trôi qua, thấy bên trong có động tĩnh gì, Chiêu Vân bắt đầu tò mò, với đám thủ hạ kia: "Tất cả tuần tra hết cho ta, nơi này có ta là được rồi."

      "Dạ vâng, hộ vệ đại nhân!" Mười mấy thủ hạ kia cũng đứng ngày, lo có cơ hội dạo khắp nơi, bây giờ tốt rồi, vừa nghe thủ lĩnh xong, liền tốp ba tốp năm tuần tra hai đầu.

      Chiêu Vân thấy thủ hạ xa, liền vòng qua mấy bước đứng trước cửa sổ, dùng nước miếng chấm ngón tay, sau đó nhàng chọc lỗ cửa sổ.



      235.Vọng tưởng! Cóc muốn ăn thịt thiên nga 7

      nhìn biết, vừa nhìn liền giật mình, cả người Chiêu Vân đều ngây dại! Chẳng trách lại có động tĩnh, ra là Tư Mã Lạc bị người ta bỏ thuốc mê, mà Hằng vương cư nhiên cởi y phục của , dùng đôi môi ghê tởm liếm tới liếm lui ngực Tư Mã Lạc, đôi tay cũng nhàn rỗi, ngừng mò xuống, xuống thêm chút nữa . . . Mới vừa rồi nhìn những nữ nhân kia bị đuổi ra, cứ nghĩ là có mới nới cũ, nghĩ tới thích nữ nhân, muốn chơi nam nhân, là tên biến thái khốn kiếp chân chính!

      Mẹ nó, tối thiểu danh nghĩa, đây cũng là nam nhân của nàng! Chiêu Vân nổi giận, đá văng cửa, vọt vào.

      Hằng vương dở công chuyện, đột nhiên bị người phá hỏng, mặt biến sắc quát: "Làm gì đó, ra ngoài!"

      Chiêu Vân rất muốn đao làm thịt , nhưng nghĩ lại, liền : "Đại vương, xong rồi, cháy rồi!"

      "Cháy? Cháy cái gì!" Hằng vương biến thái tức giận trợn trừng mắt nhìn thị vệ .

      "Đại vương, cháy rồi người xem !"

      Chiêu Vân chỉ về bên trái, mà lúc Hằng vương nhìn phía bên trái hòn đá từ trong tay nàng bay ra, binh cái đánh nghiêng chiếc đèn dầu treo vách tường bên phải, chiếc đèn mang cháy dở rơi xuống bình phong phía dưới, lập tức cháy bừng lên.

      Hằng vương vừa nhìn bên trái thấy có lửa, muốn tức giận mắng người, lại phát ra lửa lại là ở bên phải!

      Lúc này Chiêu Vân chạy ra ngoài cửa: "Có ai cháy rồi, hộ giá!"

      Rất nhiều thị vệ vừa nghe la cháy, liền xách theo thùng nước vọt vào tẩm cung Hằng vương.

      Chiêu Vân đoạt lấy thùng nước, dùng sức dội. . . . . .

      Người khác đều dội lửa, nàng lại cố ý ‘ cẩn thận’ dội lên người Tư Mã Lạc.

      Tư Mã Lạc thấy tiếng ồn ào mở mắt ra, phát quần áo người xốc xếch, rất lúng túng.

      Chiêu Vân vỗ vỗ ngực của : "Hắc, Lạc vương gia, có rắn chắc cũng cần phải lộ ra cho mọi người xem đâu, còn mau che lại?"

      Mặt Hằng vương lên khó chịu, sải bước ra khỏi tẩm cung, tới tẩm cung của phi tử. trận cháy , lại kinh động đến rất nhiều người, Chiêu Vân cùng Tư Mã Lạc thừa dịp hỗn loạn chạy ra khỏi tẩm cung, hẹn mà cùng nghĩ tới chỗ, Tàng Thư Các!



      236.Vọng tưởng! Con cóc muốn ăn thịt thiên nga 8

      Tại sao lại đến Tàng Thư Các? Bởi vì muốn vào buổi tối thần biết quỷ hay mà rút khỏi Hằng thành, vậy chỉ có cách lợi dụng lối bí mật ở Hằng thành. Đế vương từ xưa sai người xây dựng lối bí mật nối thẳng ra ngoài thành, để đề phòng bất trắc, mà bản vẽ thiết kế lại đặt ở Tàng Thư Các, có người nhận lệnh canh chừng. Vấn đề nay là Tàng Thư Các rốt cuộc ở chỗ nào, hai người hoàn toàn biết, vòng qua vòng lại hai lần, mà vẫn thu hoạch được gì.

      Tư Mã Lạc đột nhiên dựa vào vách tường nôn thốc nôn tháo.

      " uống được đừng có uống nhiều như vậy, còn để mình bị chuốc say nữa, đúng là hết cách."

      "Nếu bọn họ muốn giết ta, cần gì phải phiền toái bỏ thuốc vào trong rượu như vậy? Nên ta mới thấy chắc có việc gì, ai biết tên khốn kia lại là muốn. . . . . ." Tư Mã Lạc vừa nghĩ tới chuyện khi mình bất tỉnh nhân , bị Hằng vương ghê tởm kia khinh bạc, lại nôn mửa như điên. . . . . .

      "Này, ngươi sao chứ?" Chiêu Vân lấy tay vỗ sau lưng , xem ra dù người thông minh cũng có lúc hồ đồ, cái này gọi là thông minh đời, hồ đồ khắc.

      "Đứng lại, ai kia!" Mấy thị vệ cầm cây đuốc chạy tới, thấy ra là Chiêu Vân, liền : " ra là hộ vệ đại nhân. . . . . ."

      "Các ngươi tới đúng lúc, ngươi qua đây, những người khác tiếp tục tuần tra." Chiêu Vân đưa tay chỉ tên hộ vệ : "Lạc vương gia tinh thông thiên văn địa lý, Đại vương ra lệnh ta dẫn Tàng Thư Các xem ghi chép xây cung, xem coi cung điện này có thể thúc đẩy vận nước hay , chẳng ngờ uống nhiều quá, ngươi mau đem bản vẽ thiết kế đến đây, được sai sót!"

      "Dạ đại nhân!" Thị vệ kia hai lời, quay người bỏ .

      Lát sau, thị vệ kia ôm vài cuộn tranh tới : " Lão già phụ trách trông koi kia cũng nhớ là cuốn nào, nên kêu tiểu nhân cầm đến hết, xin đại nhân xem qua."

      "Kêu ta xem qua cũng vô dụng, phải để Lạc vương gia xem qua chứ-, nhân tiện xem coi trong cung này có chỗ nào phong thủy chính xác ."

      Tư Mã Lạc cầm cây đuốc tới chiếu sáng, nhìn qua mấy lần, làm bộ : "Ừm, tệ, cách bố trí hoàng cung này tương đối hợp lý, nhất định có thể làm nên cơ nghiệp ngàn đời."

      Spoil, chương 282:

      "Cút ngay cho ta!" Chiêu Vân đẩy cằm tên kia ra : " cút ngay, lão nương tức giận đấy!"

      "Này, ái phi, Bổn vương dù gì cũng là phu quân của nàng, đời này làm gì có nữ nhân nào cho phu quân được chung chăn gối chứ? Nàng mà còn cự tuyệt nữa, bản vương . . . . .mách mẹ."

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!

      Beta: Phong Du
      237.Vọng tưởng! Cóc muốn ăn thịt thiên nga 9

      Xem qua hồi, Tư Mã Lạc giao lại mấy cuộn tranh cho thị vệ kia, để mang về Tàng Thư Các.

      Chiêu Vân hiểu: "Sao phải trả lại? Sau này nếu chúng ta muốn tấn cân vẫn phải dùng tới chứ."

      "Yên tâm ái phi, ta nhớ hết rồi."

      Chiêu Vân vội hỏi: "Vậy còn việc kia? Có mật đạo để chạy trốn ?"

      "Có!" Tư Mã Lạc cười : " là trời cũng giúp ta, sợ rằng mật đạo này cũng ai nhớ tới, bằng sao bọn họ lại nhốt chúng ta ở Vô Lượng Tự?"

      Chiêu Vân : "Chẳng lẽ, Vô Lượng Tự, chính là cửa vào mật đạo?"

      " sai, trong mấy bức họa vừa rồi, trừ thiết kế hoàng cung ra còn có cả sơ đồ thiết kế của kinh thành, có hai lối chạy trốn, ở trong cung, ở Vô Lượng Tự!"

      "A, vậy quá tốt rồi, việc này nên chậm trễ, tối nay nghĩ cách rút lui , nếu chờ đến mai, tên Hẳng vương biến thái kia tỉnh dậy, chắc nghĩ cách diệt trừ ngươi đó."

      "Vậy còn nàng?" Tư Mã Lạc lo lắng hỏi: "Chúng ta rồi, chỉ còn dư lại mình nàng."

      "Ta. . . . . . Chỉ cần các ngươi có thể thoát ra ngoài, ta tự nhiên có biện pháp, ngươi cần lo lắng."

      Chiêu Vân thế, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, trước kia làm sát thủ bất kể là đơn thương độc mã hay cùng nhau hành động, cũng đều sinh tử tại mệnh phú quý tại trời, tất cả chỉ dựa vào mình, người khác hoàn toàn mảy may lo lắng. Mà nam nhân mà nàng lúc nào cũng muốn chỉnh này, ở thời khắc sống còn, lại vẫn lo lắng cho an nguy của nàng. . . . . .

      "Bảo bối, nàng làm sao vậy?"

      "À? sao. . . . . . Hạt cát bay vào mắt."

      Trời ạ, Chiêu Vân nghẹn lời, chẳng lẽ là vì ?

      Hai người , chợt nhìn thấy đám binh lính vội vàng chạy tới vây quanh, mà dẫn đầu, chính là Hắc Hổ Đại Tướng Quân.

      "Lạc vương gia, ra là ngươi ở đây? Ngươi tính hướng nào vậy?" Hắc Hổ nhanh tới, như thể hơi hơi hoài nghi rằng có ý chạy trốn.

      Chiêu Vân vội vàng : "Hắc tướng quân, tẩm cung Đại vương vừa rồi mới bốc cháy, Đại vương biết đâu, chẳng biết phải làm gì nên ta đưa Lạc vương gia dạo chút."

      “À, ra là như vậy, có việc gì là tốt, Lạc Vương gia làm ta đây cũng phải lo cho an nguy của người, thời gian còn sớm nữa, Lạc vương gia, mời trở về ."

      238.Vọng tưởng! Con cóc muốn ăn thịt thiên nga 10

      Hai người còn chưa đến quyết định cuối cùng về việc rút lui, mà Tư Mã Lạc lại thể theo Hắc Hổ Đại Tương trở về Vô Lượng Tự.

      Bóng đêm thâm trầm, Hằng Vương biến thái kia biết ở chỗ của phi tần nào, khiến Chiêu Vân nhất thời biết nên làm gì, càng biết nên đâu.

      Cuối cùng, lợi dụng thân phận hơn người, Chiêu Vân ra khỏi hoàng cung mà gặp khỏi khó khăn gì, chạy đến khách sản đối diện đại môn Vô Lượng Tự nghỉ chân, thư thái ngủ giấc. Dù sao phải tới nửa đêm mới có thể rút lui, ngộ nhỡ chuyện bị bại lộ, mình cũng có thể giúp được kịp thời.

      Vậy mà, mới vừa thiu thiu ngủ, Chiêu Vân đẫ nghe thấy tiếng ồn lớn ở ở bên Vô Lượng Tự đối diện, như có người làm chuyện gì ầm ĩ vậy, thế là nàng đứng dậy, mở cửa sổ ra, từ cao nhìn về phía Vô Lượng Tự.

      Vừa nhìn, Chiêu Vân gần như tuyệt vọng, là đủ choáng cáng, biết là Tư Mã Lạc ngu ngốc kia hành động quá sớm khiến người ta phát ra hay sao mà đêm hôm Hằng binh còn nhận được chỉ thị, gọi binh tướng Đại Vũ Hướng dậy, để bọn họ dỡ hết những mảng tường, bậc thang đá mới tu sửa hoàn mỹ lúc ban ngày xuống. Đây ràng là sợ bọn họ chạy trốn, nên mới ngừng nô dịch bọn họ, để bọn họ kiệt sức, muốn chạy trốn cũng có hơi. Tệ hơn là, những binh Hằng kia hình như tìm được lối bí mật thông ra ngoài thành, vội vã cho người đắp đầy đá ở chỗ. . .

      Ai, xem ra mọi đều tốt rồi. . . . . . Chiêu Vân ngả xuống giường, tiếp tục ngủ.

      Nhưng lăn qua lộn lại vẫn ngủ được, thâm nghĩ rốt cuộc tên kia làm sao vậy chứ? Phương pháp chạy trốn duy nhất bị làm hỏng, thể là mọi người chỉ có thể chờ chết rồi.

      ****

      Nhưng sốt ruột cũng vô dụng, Chiêu Vân tin thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng.

      Ngày thứ hai, Chiêu Vân quay về trong cung từ sớm, đứng ở cửa chính tẩm cung của Hằng vương, chờ tên Hằng vương biến thái kia trở lại.

      Người Đại Vũ Hướng còn chưa rút được, Chiêu Vân biết thân phận Đới Đao Hộ Vệ này của mình thể làm mất, nếu đám người kia còn biết trông cậy vào ai?

      Hằng vương biến thái rốt cuộc cũng trở lại, phát Chiêu Vân đứng nghiêm ở cửa, nhân tiện hỏi: "Ngươi, tối hôm qua vẫn mực đứng chờ ở nơi này?"

      Chiêu Vân mặt nghiêm chỉnh : "Đúng vậy thưa Đại vương, Đại vương chưa cho phép, sao tiểu nhân dám tùy tiện nghỉ ngơi?"

      239.Lúng túng! Vương gia, ngươi rốt cuộc muốn gì? 1

      Hằng vương cũng nhiều, chỉ : "Chuyện tối hôm qua. . . . . ."

      "Việc tối hôm qua? Tối hôm qua có việc gì? Tiểu nhân chẳng thấy gì cả, tiểu nhân chỉ biết là tẩm cung Đại vương bị cháy, sau đó tìm người đến dập lửa, còn những thứ khác biết." Chiêu Vân tự nhiên biết nam nhân xấu xa này lo lắng ba cái chuyện gian tình của bị đồn ra ngoài, cho nên mới giả vờ hồ đồ.

      "Ha ha ha ha ~~" Hằng vương vỗ vai Chiêu Vân : "Thông minh, quả nhân nhìn lầm ngươi, đúng rồi, tối hôm qua Tư Mã Lạc muốn mượn mật đạo bỏ chạy, người này bản lãnh , còn  có thể phát ra lối bí mật."

      "À? Đại vương, làm sao biết được?"

      " chịu , nhưng mà tên kia là người rất nguy hiểm, sau tối hôm qua trong lòng nhất định ghi hận, sau này được cho đến gần quả nhân, biết chưa?"

      "Dạ, Đại vương, tiểu nhân hiểu!”

      Sau khi Hằng vương , Chiêu Vân hốt hoảng, tên kia sao lại cẩn thận như vậy, để cho Hằng binh phát ra, muốn trốn lần nữa, quả là khó hơn lên trời.

      Chẳng lẽ phải quân cờ cuối cùng là gác đao kề cổ tên Hằng vương ghê tởm kia sao?

      Ai, tại biết bọn họ ra sao rồi, chỉ sợ là bị dụng hình đây.

      Chiêu Vân lại lại, chợt thấy hai thị vệ chạy tới bẩm báo : " xong rồi hộ vệ đại nhân, mau bẩm báo cho hoàng thượng, có ôn dịch ~!"

      Chiêu Vân hiếu kỳ hỏi: "Ôn dịch? Ôn dịch gì? chút!"

      "Ôn dịch rất kinh khủng đó, trong vòng đêm những quan binh Đại Vũ Hướng đều nhiễm bệnh hết, muốn giết muốn thiêu, mong hoàng thượng định đoạt!"

      Bên trong Hằng vương cũng nghe thị vệ bẩm báo, mở cửa ra : "Nhanh, đưa quả nhân xem qua!"

      Trong Vô Lượng Tự ngập tràn những tiếng kêu rên, tất cả binh Hằng đều rút ra khỏi chùa hết, hơn nữa bên ngoài chùa lượng củi khô lớn được chuẩn bị xong, chất đầy tứ phía quanh chùa.

      "Có chuyện gì ở đây vậy?" Hằng vương từ kiệu xuống hỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :