1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hạ lưu Vương gia Muốn Cắn Người -Ảnh Diệu Diệu (Update c478)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      210. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 35



      " xong rồi Vương gia!" thị vệ nội cung vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào, trình lên phong mật thư : "Mới nhận được bồ câu đưa tin, hộ quốc Đại Tướng Quân cùng đại quân bị bắt ở quốc đô Đông Kinh, mười vạn nhân mã Đại Vũ bị quân liên minh vây trong cảnh nội Đông Kinh, quân tình hết sức khẩn cấp, xin Vương gia định đoạt!"

      "Cái gì!?" Tư Mã Lạc sắc mặt đại biến: "Hoàng thượng biết chuyện này chưa?"

      "Còn chưa biết, mạt tướng vừa nhận được thư liền vội vã chạy tới thông báo cho Vương gia."

      "Ừ, làm tốt lắm Uông thống lĩnh!" Tư Mã Lạc vỗ vai thị vệ kia : "Cũng may binh phù còn trong tay Bổn vương, ngươi lập tức tiến về phía Thiết Binh doanh điều 3000 khoái kỵ chờ sẵn, Bổn vương phải tới diện kiến hoàng thượng."

      "Dạ, Vương gia!"

      "Đợi nào...!" Tư Mã Lạc bỗng gọi Uông thống lĩnh lại : "Nhớ kỹ, chuyện này cần tiết lộ ra ngoài Trương Dương, nếu rối loạn lòng dân."

      "Dạ!" Uông thống lĩnh ứng tiếng.

      "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? phải tốt đẹp ư, sao đột nhiên lại bị giam giữ?" Chiêu Vân kéo Tư Mã Lạc hỏi.

      "Nàng hỏi ta, ta biết hỏi ai?" Tư Mã Lạc đột nhiên kéo nữ nhân trước mặt tới, hai tay áp lên gương mặt có chút sưng đỏ của nàng bá đạo : " phải lo lắng, ở nhà chờ tin tức Bổn vương."

      "Này, ngươi!" Chiêu Vân rất muốn hỏi cho mọi chuyện, nhưng tên này sải bước ra khỏi Lạc vương phủ.

      Tư Mã Lạc lòng như lửa đốt, đường trở về đụng phải quân đội Hằng Quốc về phía đông, bản thân sớm nên phát , đều do quá mức khinh thường.

      Còn có An Liệt, ngày đó nhận được thư của mẫu thân, đơn giản cạn chén rồi vội, bây giờ nhớ lại, chắc hơn nửa là rượu có vấn đề, nếu , lấy thân thủ bọn họ mà , sao có thể địch nổi Gia Cát Thần Hầu?

      "Mẹ nó, trúng kế của An Liệt rồi !" Tư Mã Lạc vô cùng tức giận, chó má, đúng là biết nhắm vào yếu điểm, toàn thể gia tộc Gia Cát Thần Hầu chính là binh cường mã tráng của Đại Vũ.

      Hôm nay Lão Tướng Quân bị vây khốn, lòng quân tất dao động, tình huống càng ngày càng nguy cấp! Quần long mất đầu, sớm muộn cũng bị triệt tiêu còn mống!

      211. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 36

      Vì vậy Tư Mã Lạc nhất định phải điều động mười vạn đại quân tới, thống lĩnh toàn quân, nếu hậu quả lường được!

      Vội vã gặp hoàng thượng xong, Tư Mã Lạc liền thâu đêm tới điểm tập hợp.

      "Vèo ~!" tiếng, hòn đá bay tới, Tư Mã Lạc quay đầu.

      Tránh được hòn đá , ngờ đâu lại khối đá lớn bay tới.

      Tư Mã Lạc đưa tay tiếp được khối đá lớn kia, cũng may là người nọ ném hết sức, nếu nội thương là tránh khỏi. Mông lung dưới bóng đêm, nữ tử áo trắng phất phơ, mặc dù vóc người nhắn, nhưng hai chân đứng thẳng, phong thái bất phàm chắn giữa đường.

      "Ái phi? Ta biết ngay là nàng!" Tư Mã Lạc tức giận ném hòn đá trong tay , chạy tới  : "Ta biết nàng muốn làm gì, nhưng được, quân trại chấp pháp như núi, được có nữ nhân xuất , nên ái phi mau trở về thôi, trong nhà giường cao gối mềm, chẳng lẽ thể so với quân đánh giặc mạnh?"

      Chiêu Vân liếc cái : "Bổn vương phi quyết chuyện gì, ai cũng ngăn cản được, bao gồm ngươi!"

      "Tại sao? Bổn vương biết nàng thân thủ tệ, nhưng hành quân đánh giặc giống trò đùa, phải dựa vào trí khôn, gian khổ đấu trí, thể cậy mạnh đâu vương phi."

      "Ngươi đừng có xem thường ta, nếu phải nhờ ta, cái mạng của ngươi sớm nằm trong miệng sói rồi, ngươi có tư cách gì ghét bỏ ta? Hơn nữa, An Liệt dám làm trái với ước định giữa chúng ta, ta nhất định phải làm thê thảm!"

      " được, cần biết nàng gì, Bổn vương tuyệt đối cho phép nàng cùng hành quân, đường đường là Đại Vũ quốc, nếu đến ra trận chiến cũng phải để nữ nhân ra trận, vậy chẳng phải bị người trong thiên hạ cười chê sao? Hừ, Bổn vương lệnh cho nàng cấp tốc trở về, được phản kháng!"

      Dứt lời, Tư Mã Lạc xoay người lên ngựa mất. Năm ngàn kỵ binh sớm đợi ở Đông Môn, Tư Mã Lạc cũng nhiều lời, vó ngựa ngừng tung bước, các kỵ binh thấy thế, cũng vội vã theo đuôi Vương gia, nắng hai sương tiến về Đông Kinh. Hỏa tốc hành quân sau nửa canh giờ, kỵ binh nghênh đón phía trước, nhìn thấy soái kỳ Đại Vũ, rốt cuộc chịu nổi nữa, ngã từ ngựa xuống.

      212. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 37

      "Mau, đỡ lên!" Tư Mã Lạc ra lệnh tiếng, tất cả tướng sĩ ngay lập tức đỡ người kia dậy, định thần nhìn kỹ, lại là đại công tử phủ tướng quân Gia Cát Dật.

      "Vương gia. . . . . ." Gia Cát Dật vai trái trúng mũi tên, máu chảy ngừng.

      Tư Mã Lạc gấp gáp hỏi: "Tình cảnh phía trước thế nào?"

      "Vương gia, gia gia cùng phụ thân vừa tỉnh thuốc mê, lập tức phá tan dây thừng, chống lại quốc đô Đông Kinh, nhưng mười vạn binh mã cũng chỉ còn lại có nửa, tất cả người của chúng ta đều bị liên quân bao vây rồi, tình huống vô cùng nguy hiểm."

      "Được, ngươi cần thêm nữa, người đâu, hộ tống Dật tướng quân trở lại kinh thành, được sai sót!"

      "Dạ, Vương gia!" Hai binh lính dùng sức khiên người kia lên lưng ngựa, chạy vội về phía hoàng thành.

      Tư Mã Lạc cao giọng ra lệnh: "Chúng binh tướng nghe lệnh, bất cần sinh mệnh, ngựa ngừng vó!"

      "Dạ tướng quân! Thề chết theo tướng quân, giương uy phong Đại Vũ!"

      Trời mờ tối, ánh trăng nhàn nhạt, Tư Mã Lạc theo con đường mình phi ngựa trước đây, trước mở đường. Đến khúc cua, đột nhiên bóng người cưỡi ngựa từ khúc quanh phi ra, Tư Mã Lạc cả kinh, hai chân áp chặtlưng ngựa, kéo mạnh cương, đầu ngựa liền nhảy lên cao, phát ra tiếng hí! Binh tướng phía sau đều phản ứng kịp, ào ài ngã theo, vài người còn va nhau ngã bật khỏi nngựa.

      "Ngươi là ai!" Tư Mã Lạc rút dao ra, chỉ vào kẻ giữa chừng xuất quát lên.

      "Vương gia, là ta!"

      Tư Mã Lạc sửng sốt, chỉ thấy người tới thân quân phục của Đại Vũ, nhưng vóc người bé, cùng chiến phục rộng thùng thình thiếu vừa vặn, cộng thêm thanh thanh non nớt, phải Vân vương phi, còn có thể là ai?

      "Khụ ~ khụ!" Tư Mã Lạc hắng giọng đột nhiên kéo Chiêu Vân ôm đến lưng ngựa, : "Nàng đó, lại dám cãi lời Bổn vương, trong quân doanh thể có ——"

      "Ai. . . . . ." Chiêu Vân làm bộ khàn khàn giọng : "Vương gia, ngươi , ta , ai biết được? Hôm nào ngươi lấy cho ta bộ vừa người chút, ta cần mặc y phục của ngươi, thần biết quỷ hay."

      "Cái gì? Nàng mặc đồ của ta. . . . . ."

      Từ sau đoạn này mình chưa đọc gì cả, sau này chăm chỉ beta 2 để đọc với mấy bạn ^_^

      Sau này lướt lướt hình như có đoạn mất trí nhớ, ôi hồi hộp quá ._.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      213. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 38



      "Vương gia, rốt cuộc là người nào?" Binh sĩ phía sau khẩn trương hỏi.

      Tư Mã Lạc đành : " sao, là người mình."

      xong, Tư Mã Lạc liền đem Chiêu Vân lần nữa ném nàng xuống ngựa, : "Nàng tốt nhất ngoan ngoãn, đừng có gây phiền toái cho Bổn vương làm trễ nải chính ! Lên đường!"

      "Khoan!" Chiêu Vân bỗng quay đầu, chắn ngang giữa đường : "Ta có lời phải với ngươi!"

      "Nàng điên rồi sao? Có gì để sau hãy , quân tình như lửa, được trì hoãn, mau tránh ra!"

      "Ngươi mới điên!" Chiêu Vân đưa tay chỉ những người sau lưng Tư Mã Lạc : "Nước xa cứu được lửa gần, hơn nữa, chỉ bằng mấy ngàn binh mã phía sau ngươi, coi như ngươi lập tức có thể chạy tới Đông Kinh sau đó như thế nào?"

      Tư Mã Lạc sửng sốt, trầm giọng : "Bổn vương tự có đối sách, có nàng cũng hiểu, đừng làm loạn nữa, mau tránh ra!"

      Chiêu Vân tức giận, người này đúng là trong mắt chẳng coi ai ta gì, hừ, muốn để cho tự tìm chỗ chết! Giận giận, nhưng vẫn cố nín nhịn :

      " thể nào Vương gia, định dùng đối sách gì? Việc ngươi làm chính là châu chấu đá xe, chính là chịu chết, chính là mấy ngàn binh mã, đối đầu vài chục vạn đại liên quân, thế chẳng phải chết chìm giữa biển lớn sao?"

      "Hừ ~!" Tư Mã Lạc giận dữ, hạ lệnh: "Người đâu, trói nàng lại, ném qua bên!"

      "Ta xem ai dám!" Chiêu Vân rút vũ khí bên hông ra : "Các ngươi đều là thùng cơm sao? Đường xa như vậy, coi như các ngươi có thể lấy địch vạn, thắng vì đánh bất ngờ, nhưng thân thể các ngươi cũng chịu nổi. Hôm nay phần lớn binh lực Đại Hằng Quốc cũng ở biên giới Đông Kinh, chờ các ngươi tới chịu chết, các ngươi thích thế phải ?"

      "Vậy ngươi bảo phải làm sao bây giờ?" tướng lãnh nhanh miệng hỏi.

      Chiêu Vân chờ chính là câu này, : "Vậy còn phải hỏi sao? phía trái chỉ năm mươi dặm là Hằng Quốc rộng lớn, hôm nay chỉ còn sót lại ít quân sĩ già nua yếu đuối ở lại canh chừng tòa thành trống , các ngươi còn tấn công, đợi đến bao giờ?"

      "Vương gia, rất có đạo lý đó, chỉ bằng mấy ngàn kỵ binh, coi như cùng đại tướng quân trong ứng ngoài hợp, cũng khó mà phá được vòng vây, nếu như ta đổi hướng tấn công Đại Hằng Quốc, bọn họ tất truyền thư báo cho người ở Đông Kinh, đến lúc đó trọng binh tất nhanh chóng trở về bảo vệ căn cứ phía mình."

      214. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 39

      "Đúng đó Vương gia, chỉ cần Đại Hằng Quốc vừa lui binh, vòng bao vây tự sụp đổ!"

      Tư Mã Lạc tất nhiên ngu, cũng gì, chỉ bình tĩnh nhìn Tiểu Vương phi nữ giả nam trang, : "Ừ, sai, cuối cùng cũng phụ Bổn vương rèn luyện ngươi, ra Bổn vương sớm có ý tấn công Hằng Quốc, chỉ muốn thử xem trong quân có ai tài năng quân sư nghĩ ra , ngờ, lại để ngươi nghĩ ra."

      Chiêu Vân ngừng nổi đầy thân da gà, người này da mặt sao lại dày thế, mới vừa rồi còn ngây ngốc muốn chạy thẳng tới Đông Kinh, giờ lại sớm có ý tấn công Hằng Quốc, đúng là chuyện cười cho thiên hạ, đồ sĩ diện hão!

      Tư Mã Lạc cũng cần biết Chiêu Vân có cảm thấy ghê tởm hay , mà chỉ nhắm hướng Hằng Quốc vung roi ngựa: "Giá ~!"

      Rất nhiều binh tướng qua Chiêu Vân, cũng rối rít giơ ngón tay cái lên tặng nàng: "Tiểu huynh đệ, giỏi lắm!"

      "Đâu có đâu có. . . . . ." Chiêu Vân ôm quyền tạ lễ, bày tỏ ý khiêm tốn, đâu giống như cái tên kia, ràng là chiến lược nàng nghĩ ra, lại bị quang minh chánh đại cuỗm .

      "Này, còn chờ cái gì đây? thôi" tướng sĩ đột nhiên vỗ vai nàng, Chiêu Vân định mắt nhìn, là Uông thống lĩnh hôm nay chạy đến Lạc vương phủ báo cáo quân tình.

      Chỉ là nàng nhận ra , thế nhưng lại phát ra nàng là nữ nhân.

      "Tốt, giá ~!" Chiêu Vân tay dùng sức vỗ mông ngựa, ngựa liền chạy.

      Uông thống lĩnh cũng đuổi theo, song song chạy, lớn tiếng : "Tiểu huynh đệ, y phục sao lại rộng thùng thình vậy? Khi nào trở về, ta lấy cho ngươi bộ vừa người."

      "Cám ơn Uông thống lĩnh!" Chiêu Vân quay đầu đáp tạ, mới phát ra Uông thống lĩnh cũng là nam tử tuấn mỹ bất phàm, chắc cũng là hậu nhân danh môn, nếu tuổi còn trẻ thế sao làm lên thống lĩnh, mà xem ra cũng rất nhã nhặn.

      Nhìn tiểu soái ca trước mắt, Chiêu Vân chợt nghĩ đến Hinh Nhi, khi về phải se tơ hồng cho hai người mới được, nha đầu kia nhất định vui vẻ đến chết. Mặc dù Hinh Nhi rất trung thành, đối với chủ nhân rất tốt, nhưng mình cũng thể ích kỷ, sao có thể làm trễ nải đại cả đời người ta được? Mình là từ đại tới, thể hà khắc như người cổ đại.

      215. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 40

      Nghĩ tới đây, Chiêu Vân liền lớn tiếng hỏi: "Uông thống lĩnh, ngươi trẻ tuổi vậy làm thống lĩnh rồi, vậy lấy vợ sinh con chưa?"

      "À?" Tiểu tử kia cười : "Sao sớm thế được? Đại trượng phu lòng mang thiên hạ, ngại gì vợ con?"

      "Khen cho cái lo vợ, ha ha ha ha ~!" Chiêu Vân giọng khàn khàn cười to: " giống ai kia, đến tiểu nương cũng bỏ qua, cưỡng đoạt người ta về làm phu nhân."

      "Hả ~~~" Tiểu tử kia biết nàng Tư Mã Lạc, vội : " giọng chút huynh đệ, để Vương gia nghe được là ngươi thảm đó."

      "Thôi , ta mới sợ ! Đúng rồi Uông thống lĩnh, ngươi thích kiểu nương nào? Sau này ta mà thấy, chấm dùm ngươi."

      "A, còn phải hỏi, đương nhiên là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu..., nhất định phải là có tri thức, hiểu lễ nghĩa, dịu dàng, hiền thục." Tiểu tử kia vẻ mặt thành trả lời.

      Chiêu Vân đáy lòng chợt lạnh, aizz, xem ra Hinh Nhi có hy vọng rồi, con bé này tùy tiện vô tư, vui vẻ lớn tiếng cười to, động tác còn hơi thô lỗ, hợp.

      Tư Mã Lạc tựa hồ nghe thấy Tiểu Vương phi chuyện với nam nhân khác, quay đầu lại liếc mắt nhìn, sau đó lớn tiếng : "Uông thống lĩnh, đằng trước, dẫn đường!"

      "Dạ, Vương gia!" Tiểu Uông bèn tăng tốc độ, xông lên đằng trước dẫn đường.

      Tư Mã Lạc hơi chậm lại, cùng Chiêu Vân song song về phái trước, trợn mắt nhìn nàng, : "Nàng vừa cái gì? Mà lại hỏi người ta có lấy vợ sinh con hay ? Nàng muốn làm gì hả?"

      Chiêu Vân liếc cái, nhìn thẳng, hơn nữa hai chân kẹp lưng ngựa: "Giá ~!"

      "Uy!" Tư Mã Lạc thấy Tiểu Vương phi vọt tới trước, theo Uông thống lĩnh cùng tung bước, sắc mặt khỏi xanh ngắt, lo nữ nhân kia cho đội mũ xanh. (đội mũ xanh = bị cắm sừng)

      Ước chừng canh giờ sau, Tư Mã Lạc mơ hồ thấy được đại biên giới Hằng Quốc, xuyên qua rừng cây rậm rạp, thành tường cao lớn xa ra. cổng Hằng thành đèn đuốc sáng trưng, tường thành rậm rạp chằng chịt đứng đầy tướng sĩ, mà xem tình hình, phải là ít.

      Hinh Nhi ngồi cũng được soái ca, còn mình sao T_T

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      216. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 41



      Tướng sĩ Đại Vũ Hướng quả nhiên đều trải qua huấn luyện trường kỳ phản ứng nhanh nhạy, vừa nhìn thấy tình hình như thế, tất cả đều vội dắt ngựa, cẩn thận núp trong bụi cây.

      Tư Mã Lạc xem xét kỹ tường thành, : "Hừ, còn tưởng rằng Hằng Quốc chỉ lưu lại vài binh tướng già nua yếu ớt thủ thành, chẳng ngờ phải thế, mà riêng tường thành cũng toàn tinh binh, chỉ sợ phải đến mấy ngàn người, ai biết trong thành có còn gì nữa ."

      Uông thống lĩnh : "Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ, chúng ta phải quay ngược lại, tấn công đại quân Đông Kinh?"

      Tư Mã Lạc : "Vậy cũng cần, hai quân giao chiến, dùng binh ở số lượng, mà ở chất lượng, lấy yếu tố bất ngờ làm thế mạnh, lúc này chúng ta nấp kín kẽ, còn chưa bại lộ, chờ đêm khuya yên tĩnh, quân lính tường thành thấm mệt, chúng ta bất ngời công kích đánh thẳng vào!"

      Chiêu Vân nghĩ, liền : "Như vậy tốt, Vương gia, ngươi đừng quên mục đích chuyến này của chúng ta, chúng ta phải muốn công chiếm thành trì, mà là muốn đem đại quân Hằng Quốc ở cảnh nội Đông Kinh quay trở về."

      Tư Mã Lạc : "Chuyện này bổn vương biết, có điều, nếu công thành, làm sao khiến đối phương run sợ, cho chim bồ câu mang thư cầu cứu đại quân?"

      "Tốt nhất là Vương gia nên lợi dụng bóng đêm, chúng ta có thể dùng chiêu trông gà hoá cuốc, đánh mà làm loạn lòng quân địch!"

      "Ừm. . . . . . tệ, chủ ý này tệ!" Tư Mã Lạc lúc này còn tham hư vinh, gì mà "Ta sớm nghĩ như vậy" linh tinh nữa, lập tức phân phó cho người dưới, lệnh cho quân sĩ chuẩn bị tốt.

      Uông thống lĩnh nhịn được vỗ vai Chiêu Vân giọng khen: "Huynh đệ, xem ra quan hệ của ngươi với Vương gia tốt , sao trước kia ta chưa đừng biết đến ngươi nhỉ?"

      "Ta có quan hệ với ? Quan hệ thế nào?"

      Uông thống lĩnh cười : "Ta còn muốn hỏi ngươi kia, Vương gia ngay cả uy phong cũng cho ngươi mượn, còn dạy ngươi nhiều kỷ xảo đánh giặc, chẳng lẽ, ngươi là người nhà Lan Thái phi?"

      "A, ha ha, đúng đúng, Uông thống lĩnh là thông minh, Lan Thái phi là của ta, ta gọi Lạc vương gia là biểu huynh đệ, có thể quan tâm đến ta sao?"

      Uông thống lĩnh lập tức cười : "Ai nha, ra là hoàng thân quốc thích, sau này nhất định phải chiếu cố các huynh đệ đấy."

      Chiêu Vân xấu hổ, học cách của nam nhi: "Đâu có, đâu có."

      217. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 42

      tường thành Hằng Quốc, quan giữ thành bụng phệ nằm ghế thái sư ngủ gật, bỗng bị thuộc hạ lay tỉnh, ngáp liền mấy cái.

      "Chuyện gì xảy ra? Sao mà phải vội!"

      " xong rồi đại nhân, có biến!"

      "Đêm hôm khuya khoắc, có chuyện gì được chứ?" Quan giữ thành sải mấy bước đến rìa thành, nhất thời ngẩn ra, chỉ thấy vùng đồng nội ngoài cửa thành, là vùng ánh lửa sáng trưng, từ xa đến gần, tính sơ sơ ít nhất cũng phải hơn vạn người.

      Mà ánh lửa kia tiến vào rừng rậm trước thành, đột nhiên tất cả đều dập tắt.

      "Những người đó rốt cuộc định làm cái gì?" Quan giữ thành suy tư hồi, bỗng lại nghe binh lính : "Đại nhân, nhìn kìa, bên kia cũng tới hơn vạn người !"

      Quả nhiên, quan giữ thành lại phát nhóm người tiến tới từ hướng khác, cũng vừa vào đến khoảnh rừng là dập tắt lửa. . . . . .

      "Đại nhân, mau nhìn, bên kia cũng có toán. . . . . ."

      Quan giữ thành : "Hừ, chắc chỉ là đám tặc khấu đùa bỡn lão tử, nếu bọn chúng có nhiều người như vậy, sớm tới công thành rồi ! Ta thấy chúng chỉ là phô trương thanh thế! Hừ, cũng biết giả thần giả quỷ cơ đấy, người đâu, chuẩn bị lực lượng ra ngoài giết chúng chừa mảnh giáp!"

      Vừa dứt lời, đột nhiên "Vèo ~!"  tiếng, mũi tên từ trong rừng rậm ngoài cửa thành bắn ra, quan giữ thành phản ứng kịp, mũ sắt đầu bị người ta bắn thủng lỗ, mũi trường tiễn vững vàng cắm phật .

      Quan giữ thành sợ tới nhũn cả chân, chẳng dám thở mạnh, mãi đến khi thủ hạ chạy tới dò hỏi ý kiến mới chợt nhớ ra, hét lớn: "Mau, mau dùng bồ câu đưa tin, ngoài thành trú đóng mười vạn đại quân, cổng thành có thể bị phát bất cứ lúc nào, bảo đại tướng quân điều quân trở về ứng cứu!"

      "Vâng đại nhân!" Tên lính kia vội vàng chuẩn bị.

      Rất nhanh, mấy con bồ câu trắng tung cánh bay vút lên từ phía cổng thành, lượn qua lượn lại vài vòng, rồi vội vã bay về phía đông.

      Chiêu Vân khó hiểu, hỏi bâng quơ: "Đêm khuya tối trời, sao chim bồ câu có thể nhìn thấy đường?"

      Tư Mã Lạc mặt khinh bỉ : "Sao đến cái đấy mà đời này vẫn có người biết? Ngươi phải là thần thánh sao, cái gì mà chẳng đoán được."

      Chiêu Vân nhanh chóng nhăn mặt: " phải thách, ai biết cơ chứ?"

      218. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 43

      Tư Mã Lạc chỉ lên trời , chim bồ câu giống chim di cư, lấy sao Bắc Đẩu làm hướng bay, vì vậy chỉ cần sao trời vẫn sáng, nó phân biệt được phương hướng cách chính xác, lạc đường.

      "Vương gia. Có cần bảo các huynh đệ chuyến nữa?" Uông thống lĩnh chạy tới hỏi.

      Mới vừa rồi 5000 binh tướng Đại Vũ, mỗi người giơ cao hai cây cây đuốc, chạy từ các hướng khác nhau tới tập trung trước khoảng rừng, rồi nhanh chóng dập đuốc chạy ra, lát sau lại chạy trở về. Cho đến khi quan thủ thành sợ, tưởng rằng nhiều binh mai phục lắm, đại quân Hằng Quốc trở về, chỉ e cửa thành khó giữ được!

      " cần nữa, nghỉ ngơi tại chỗ, dù sao mục đích cũng đạt thành." Tư Mã Lạc ngáp cái, lười biếng đáp trả.

      Chiêu Vân kỳ quái : "Nghỉ ngơi tại chỗ? Ngộ nhỡ binh tướng giữ thành Hằng Quốc lao ra giết ta chừa mảnh giáp, thế chẳng phải hỏng việc sao?"

      " cần lo, theo Bổn vương thấy, quan giữ thành chính là cháu con rùa, tuyệt đối dám mở cửa thành ra ngoài, may người ta mũi tên bắn thủng đầu sao!"

      Tư Mã Lạc xong, chia quân làm ba toán thay phiên nhau ngủ, như vậy lúc nào cũng phần ba quân tỉnh táo, lo Hằng Quốc đột nhiên xuất binh đánh lén. Ban đêm nhiệt độ trong rừng giảm xuống, binh tướng mới vừa rồi chạy ra chạy vào mệt vã mồ hôi, tay chân mỏi mệt, hôm nay Vương gia phân phó nghỉ ngơi tại chỗ, ai bảo ai vội năm vật ra giữa rừng nằm nghỉ. Chiêu Vân quan sát thấy các tướng sĩ quý‎ trọng thời gian ngủ như thế, mình cũng cảm thấy có chút buồn ngủ. Nhưng trong rừng rậm đủ loại lá cây phủ đầy đất, cũng biết bên dưới có độc trùng gì , sao ngủ được đây?

      Đúng là làm khó nàng rồi, Uông thống lĩnh chợt tới, kéo kéo cánh tay Chiêu Vân : "Nghỉ ngơi huynh đệ, chúng ta cùng nhau ngủ!"

      xong, Uông thống lĩnh lấy từ bọc hành lý lưng ngựa ra tấm thảm, trải ra nền lá, rồi đặt mình xuống ngủ. Tấm thảm mặc dù quý là bao, nhưng vào giờ phút này, có còn hơn ! Chiêu Vân cũng khách khí, ngồi xuống bên cạnh Uông thống lĩnh, rồi tựa lưng vào nhau cùng ngủ.

      Tư Mã Lạc vừa nhìn thấy, cả giận hét ầm về phía hai người: "Hai người các ngươi làm gì?"

      Chương ngày mai dễ thương cực >_<

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      219. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 44



      Chiêu Vân cười thầm, lại giả vờ nghe thấy, Uông thống lĩnh ngược lại có vẻ mờ mịt, cho là Tư Mã Lạc hiểu lầm giành thảm ngủ của biểu đệ Vương gia, liền thận trọng : "Vương gia, đây là. . . . . . thảm ngủ của thuộc hạ."

      Chiêu Vân nghiêng người, làm bộ ngủ, quảng tay ôm hông Uông thống lĩnh, hắc hắc, eo lưng tiểu tử này rắn chắc ghê.

      Tư Mã Lạc thể nhịn được nữa, chỉ vào Chiêu Vân : "Khốn kiếp, ai cho ngươi ngủ cùng , đúng là biết lễ nghĩa liêm sỉ!"

      "Hả?" Uông thống lĩnh cho là Vương gia chỉ vào , quái lạ hỏi: "Vương gia, đều là đàn ông với nhau, sưởi ấm lẫn nhau, có. . . . . . gì được?"

      Tư Mã Lạc nhất thời phản bác được, chỉ đơn giản phun ra câu: "Cũng là bởi vì tất cả mọi người đều là đàn ông, nên gặp họa cụt tay, hai ngươi là đàn ông, còn ôm nhau, như vậy là sao?"

      Uông thống lĩnh giơ ngón tay: "Vương gia, người xem, bọn họ cũng phải đều ôm nhau thành khối sao? Trong binh doanh vốn là cần sưởi ấm cho nhau, tất cả đều như vậy mà."

      "Ngươi ngươi ngươi ngươi!!!" Tư Mã Lạc muốn chửi má nó, nhưng lại tìm được lý do thích hợp, cũng muốn Chiêu Vân là nữ nhân, vì vậy đành mặt dày chạy đến giữa hai người khẽ đá mông Uông thống lĩnh : " như vậy, bản vương cũng tới ôm, khí trời tối hôm nay đúng là lạnh quá ."

      Dứt lời, câu nào nằm ép xuống bên Chiêu Vân, khiến tiểu tử  họ Uông kia tiến thoái lưỡng nan, thảm ngủ ràng là của mình, mà kết quả chỉ có thể ngủ được chút xíu.

      Chiêu Vân châm chọc : "Vương gia, ngươi phải cần chú ý tránh bị cụt tay à? Sao tự dưng lại biết lễ nghĩa liêm sỉ rồi?"

      "Ai, buồn ngủ quá, ngủ cái nào. . . . . ." Tư Mã Lạc mặt dày lảng, nghiêng người, cả bắp đùi cũng khoác lên người Chiêu Vân, bàn tay to còn quàng lấy ngực nàng, ôm kín.

      Tiểu Uông hoàn toàn hết ý kiến, mới vừa rồi còn đàn ông thể ôm ấp thành khối, lúc này Vương gia phải “ôm” càng thêm “ấp” sao? Xem ra mấy kẻ quyền cao chức trọng đều đằng làm nẻo.

      220. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 45

      “Uy~!” Chiêu Vân lườm cái, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía , đỡ bị ắn tùy ý sỗ sàng.

      nghĩ tới chỉ áp bên thân, tên kia còn ôm nàng chặt hơn nữa, giữa hai người hề có chút khe hở. Tức nhất là, tên biến thái kia, trước mặt bao nhiêu người như thế mà dám nổi lên phản ứng, cách lớp quần áo cứ chọc chọc vào sau lưng nàng, trời ạ, cứu mạng!

      Chiêu Vân định ngồi dậy, thế nhưng tay tên biến thái này lại như làm từ gang thép nặng ngàn cân, làm nàng thể động đậy gì cả!

      Lúc này, ngọn cây chợt truyền đến tiếng chim hót, Chiêu Vân bỗng nổi giận mắng: “Con chim chết tiệt này, thấy lão tử ngủ sao? Ngươi còn quấy rối nữa lão tử bóp nát ngươi!”

      xong, chỉ thấy Tư mã Lạc mỉm cười khẽ xê dịch, mông hơi nhích về phía sau, dám càn rỡ. ra Tư Mã Lạc sợ nữ nhân này lúc tức giận ra chuyện gì cũng dám làm, đôi khi ít trêu vào tốt hơn.

      Chiêu Vân cười thầm, ngẩng đầu nhìn ngọn cây : “Lúc này mới ngoan nha, ngươi là con chim ngốc, nếu còn dám làm loạn, lão tử nhất định làm thịt ngươi, cho nên hãy ngoan ngoãn cách xa ta chút mới tốt.”

      Về phần bàn tay thôi kệ , dù sao tới tận bây giờ cũng chưa từng bị nam nhân ôm ngủ, nhưng bị tên khốn này ôm cũng rất ấm áp.

      tường cao, quan binh Hằng quốc khua chiêng gióng trống đề phòng, vừa nghĩ tới trong rừng rậm nấp mười vạn binh mã, hai tay của quan giữ thành liền run lên cầm cập: “Mau, mau mang dầu hỏa lên đây, đá tảng nữa, mau lên!!”

      Mà trong rừng rậm đối diện cửa thành Hằng quốc xa, mấy ngàn binh lính lại yên giấc nồng, ngay cả phụ trách canh giữ cũng bắt đầu tựa vào thân cây gật gà gật gù.

      Chiêu Vân ngủ được nửa, bị cảm giác buồn vệ sinh làm tỉnh giấc, nhàng kéo tay Tư Mã Lạc ra, sau đó lặng lẽ chạy về phía giáp danh. Ghê quá, chỉ có mấy ngàn người, mào sao cảm giác như chỗ nào cũng có người vậy? Muốn tiểu cũng khó, nếu cẩn thận để người ta phát nàng ngồi tiểu vậy thảm rồi, quân kỉ như sơn, nếu phát nữ nhân trà trộn phải chịu phạt nặng, coi như thân phận của nàng là vương phi, sợ rằng Tư Mã Lạc cũng tiện bảo vệ nàng. Nàng đoạn đường xa, cảm thấy còn ai khác, định cởi đai lưng ra, dưới chân bỗng hẫng rồi, rồi lạo xạo tiếng, cả người rơi xuống.

      221. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 46

      Theo bản năng Chiêu Vân đưa tay ôm lấy đầu. Cũng may thân thể toàn vẹn, ra đây là cái bẫy heo rừng được ngụy trang, hố này rộng lắm, tay chân duỗi thẳng qua là có thể bám lên vách hố. Cũng may nàng phản ứng lanh lẹ, nếu rơi đến chạm đáy, bị ngã chết cũng bị mấy thanh cọc bên dưới đâm chết.

      Con mẹ nó, hôm nay sao lại xui xẻo thế chứ…

      Chiêu Vân cùng lúc dùng sức cả tay chân, chuẩn bị từng chút từng chút leo lên , nhưng lại đúng lúc này, miệng hố đột nhiên có tiếng la giết, tiếng vó ngựa, tiếng bước chân như sấm cũng nhanh chóng vang lên.

      Choáng váng, chuyện gì vậy? Chiêu Vân tăng tốc độ bám vào vách hố leo lên , lại đột nhiên cảm thấy đốm lửa sáng bừng đỉnh đầu, ngay sau đó là giống như có vật gì lao thẳng xuống.

      Đáng chết, lại có người rơi xuống!

      Đôi tay Chiêu Vân vừa dùng lực đột nhiên khựng lại, thân thể thẳng đứng dán sát vào vách ốh, mà trong chớp nhoáng này, vật kia rơi xuống. Chỉ nghe bùm tiếng, sau đó liền vang lên tiếng ngựa hí, ra chỉ người mà là cả người và ngựa đều rơi xuống.

      Chiêu Vân rốt cuộc cũng chịu nổi, thân thể tự nhiên rơi tự do, đặt mông ngồi bụng ngựa mềm mại, cũng may có chú ngựa tốt này làm đệm bị mấy thanh cọc dưới đáy này xiên cho tứ tung rồi.

      Đột nhiên trước mắt có người mồi lửa.

      “Huynh đệ, sao ngươi cũng rơi vào đây?” Cái mặt kỵ binh xui xẻo .

      “Haha, đúng vậy.” Chiêu Vân đáp tiếng, hỏi: “Huynh đệ, ngươi là ở nơi nào?”

      “Ha, xem ngươi hỏi kìa, chúng ta cùng trong doanh trại, dĩ nhiên là binh lính Đại Hằng quốc rồi còn hỏi làm gì?” Tiểu tử kia xong, bỗng hơi sửng sốt: “Hả, sao binh phục của ngươi giống của ta vậy?”

      “Phải ? Giống nhau mà, ngươi hoa mắt nhìn lầm đó thôi, tin ngươi tới gần chút nữa xem.” Chiêu Vân trấn định .

      “Chẳng lẽ là ta hoa mắt ?” tiểu Tử kia quả cầm ngọn lửa đưa mắt tới gần nhìn.

      “Sao ngươi đần thế? Cho ngươi xem ngươi mới biết? Đây là binh phục của Đại Vũ Hướng, biết ?”

      “Cũng biết chút chút…” Tiểu tử kia gật đầu cái, lại hơi sửng sốt hồi mới phản ứng được: “Bà ngoại ngươi, ngươi là người của Đại Vũ Hướng!”

      Aizzz, vì rảnh rỗi sinh nông nổi, từ bây giờ mình chăm chỉ đọc trước rồi chăm chỉ spoil cho dân tình thích luôn ~

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!
      222. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 47



      “Đúng rồi, trông có hay ?” Chiêu Vân cười ha hả, đợi tiểu tử kia tìm được đao, vung quyền tới , tiểu tử kia đúng là chưa đánh nhau bao giờ, hứng quyền lăn ra hôn mê.

      Sau khi rút sạch binh phục của Đại Hằng quốc của , Chiêu Vân cũng nghĩ nhiều, vội, cới quần tại chỗ.

      Mà lúc này cái tên binh lính Đại Hằng quốc bị đánh ngất xỉu kia cũng vừa tỉnh lại, vừa mở mắt thấy mình bị lột sạch quần áo, còn thấy cái người đánh ngất xỉu kia lộ ra cái mông trắng!

      Nhất thời sợ hãi hét ầm lên: “Ngươi muốn làm gì? Binh sĩ thà chết chứ chịu nhục…” :)))))

      “Bốp~!” Ăn thêm đấm, binh lính kia lại lăn ra hôn mê.

      Chiêu Vân thắt chặt đai quần, phun nước miếng: “Được thể còn ra vẻ, thà chết chịu nhục? Hừ, ai mà thèm làm nhục ngươi?”

      Đột nhiên, đỉnh miệng hố đầu sáng lên mấy cây đuốc, vừa ngước nhìn, chỉ thấy nhiều cái đầu cùng nhau nhìn xuống: “Này, có người ở bên dưới à?”

      “Có, ta rơi xuống bẫy rồi!” Chiêu vân đáp tiếng, hơi di động thân ngựa, dùng lực nhảy khỏi bẫy rập cao hơn ba thước.

      “Ha ha, tiểu huynh đệ, thân thủ tệ.” binh lính Hằng Quốc khâm phục vỗ ngực nàng hai cái, cười khen: “ tệ tệ, vóc người mặc dù hơi chút, cơ ngực vẫn rất lớn, đừng dạo quanh nữa, mau thôi.”

      Chiêu Vân theo binh sĩ Hằng quốc kia nhanh chóng vọt tới phía trước, vừa vừa hỏi người bên cạnh: “Này, lần này chúng ta hành quân về bao nhiêu người?”

      “Cái gì mà bao nhiêu, tất cả đều về hết, nghe Đại Vũ Hướng mang tới mười vạn đại quân bao vây quốc đô, chậm chút thôi, đến tôi cũng chết chắc.”

      Chiêu Vân thầm than thôi xong rồi, nghe binh lực tối thiểu của Đại Hằng quốc là ba mươi vạn trở lên. Vậy lần này mấy ngàn tinh binh của Đại Vũ Hướng chẳng phải chắc chắn bị người ta bắt bỏ rọ rồi sao?

      Quả nhiên ngoài dự đoán, năm ngàn người ngựa trong rừng rậm bị đại quân Hằng Quốc bao vây, đếm xuể số cung tiễn thủ giương cung tên, chỉ cần ra lệnh tiếng, đám Tư Mã Lạc chắc chắn biến thành con nhím.

      Đại tướng quân Hắc Hổ của Hằng Quốc, dáng dấp lưng hùm vai gấu, gương mặt lởm chởm râu ria, hai con mắt lấp lánh hữu thần, hạ lệnh áp giải người của Đại Vũ Hướng từ trong rừng rậm ra khu đất trống.

      223. Bại hoại! Cầm thú vương gia chớ làm loạn 48

      “Báo~~~!” Hằng binh chạy vội tới, quỳ gối xuống : “Báo cáo Hắc Hổ tướng quân, trong phạm vi mười dặm đều rà soát kĩ càng, phát binh tướng nào khác.!”

      “Cái gì?!” Hắc Hổ cả giận quát: “Quan giữ thành đâu rồi!?”

      “Tiểu quan ở đây, tiểu quan ở đây!” Quan giữ thành vẻ mặt kinh hoàng ra, cúi đầu, hoàn toàn dám nhìn Hắc Hổ tướng quân.

      phải ngươi là mười vạn đại quân của Đại Vũ Hướng áp sát, muốn phá cửa thành sao? Sao lại chỉ có mấy ngàn người thế này?”

      “Tướng quân, tiểu quan nhất thời hồ đồ mắc bẫy bọn chúng rồi, tướng quân…”

      “Phế vật! dối quân tình, tội đáng chết!” Đại kim đao trong tay Hắc Hổ bỗng lóe lên, đầu quan giữ thành liền rời khỏi cổ, lăn lông lốc.

      Sau khi giết chết quan giữ thành, Hắc Hổ giương đao chỉ vào mấy ngàn quân tinh nhuệ của Đại Vũ Hướng : “Ai là thủ lĩnh, bước ra đây!”

      Tư Mã Lạc chậm rãi ra, vẻ mặt ngạo mạn đứng trước Hắc Hổ : “ lâu gặp Hắc Hổ tướng quân, cũng bao lâu rồi ấy nhỉ?”

      “Tư Mã Lạc?” Hắc Hổ đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức cười ha ha : “Ai nha, ta còn nghĩ là ai? ra Lạc vương gia của Đại vũ Hướng đại giá quang lâm, chẳng trách có thể dễ dàng lừa quan giữ thành, ra là có đại nhân vật chỉ huy, cũng khó trách, xem ra là Hắc Hổ ta giết lầm quan giữ thành rồi ha ha ha ha ~~!”

      Tư Mã Lạc chỉ chỉ những cung tên căng dây : “Hắc Hổ tướng quân tới nghênh tiếp bổn vương sao?”

      Hắc Hổ vung tay kên, : “Hạ cung xuống, Lạc vương gia đây là khách quý, được vô lễ! Lạc vương gia, mời!”

      Chiêu Vân khỏi thầm giật mình, tên kia rốt cuộc có gì đặc biệt hơn người, đều là tù nhân, người ta còn đối đãi với khách khí như thế… Năm nghìn tinh binh của Đại Vũ Hướng bị tước vũ khí, đành ngoan ngoãn để người ta áp giải vào Hằng thành.

      “Lạc vương gia, công lao của ngươi lần này đúng là , chỉ mang theo mấy ngàn nhân mã khiến Hằng Quốc phải lui quân, Gia Cát Thần Hầu cũng khó lòng bì được, quả đúng phải người thường…!”

      Tư Mã Lạc cười :” Hắc Hổ tướng quân quá khen, nếu phải người thường, bây giờ trở thành tù nhân của Hắc Hổ tướng quân rồi.”

      224. Bại hoại! Cầm thú vương gia chớ làm loạn 49

      “Tù nhân?” Hắc Hổ chợt cười ha ha: “Lạc Vương gia sai rồi, hôm nay Hắc Hổ ta coi Vương gia là bằng hữu, mới mời Vương gia vào Hằng thành, chứ đâu muốn nhốt Vương gia.”

      Chiêu Vân cảm thấy ngoài ý muốn, Hắc Hổ này ngoài mặt trông có vẻ thô lỗ, nghĩ tới có thể ăn trơn tru như vậy, xem ra để cứu được đám người kia, khó khăn . Hơn nữa nhất định phải tiến hành thăng cấp, chỉ có mua quan bán chức, lời có chút giá trị, hành động mới dễ dàng. Nhìn Tư Mã Lạc cùng Hắc Hổ dọc theo đường trò chuyện vui vẻ, Chiêu Vân có chút hoài nghi có phải bình tĩnh hơi thái quá , xem ra nhiều lúc nam nhân đúng là giữ bình tĩnh giỏi hơn, nếu đổi lại là nàng, cũng có cách nào tỏ ra thong dong trấn định như vậy.

      “Đại vương giá lâm!” Theo tiếng hô, nhóm người bước ra, trận thế giống bình thường, đằng trước là hai mươi cung nữ xếp hàng song song trước mở đường, trung gian là hai hang võ sĩ hộ tống ăn mặc gọn gàng, cuối cùng mới là chính chủ.

      Chiêu Vân nhìn chăm chú, mẹ kiếp, gương mặt đại vương ràng mang dáng dấp bệnh hoạn, lại chỉ mặc chiếc quần lụa mỏng, thứ kia phải là đồ của nư nhân sao? đường đường là đại nam nhân mà lại có cái sở thích này, là biến thái. Biến thái nhất là mặc dù ngồi ở kiệu, nhưng nhiều nữ nhân vẫn vây xung quanh. Những nữ nhân kia dù có mặc quần áo nhưng nhìn cứ như mặc, bởi vì sau lớp sa mỏng thân thể mồn .

      Đám binh sĩ đến từ Đại Vũ Hướng nhịn được cũng rối rít ghé mắt, ngượng ngùng nhìn những nữ nhân kia, mà Hắc Hổ cùng binh lính của lại vô cùng phóng khoáng trông thấy mà chẳng tỏ vẻ khó chịu.

      Vì vậy Chiêu Vân rút ra kết luận, đó là bọn họ quá quen thuộc với tình cảnh này, cũng đạt đến cảnh giới chết lặng rồi, chắc hẳn vị hoàng đế này hoang dâm háo sắc, trở thành nỗi bi ai mà Hằng Quốc thể tiếp nhận.

      Sau khi cỗ kiệu lộ thiên dừng lại, Hằng vương duỗi lưng mỏi, xuống kiệu, đứng chắp tay, hai mắt hướng lên trời.

      “Đại vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Hắc Hổ cùng cả đám tướng lĩnh đều quỳ xuống hành lễ.

      Chiêu Vân cũng chỉ có thể hành lễ theo, nếu nhất định là nàng chết đầu tiên.

      Spoil :))

      " nhìn biết, vừa nhìn liền giật mình, cả người Chiêu Vân đều ngây dại! Chẳng trách lại có động tĩnh, ra là Tư Mã Lạc bị người ta bỏ thuốc mê, mà Hằng vương cư nhiên cởi y phục của , dùng đôi môi ghê tởm liếm tới liếm lui ngực Tư Mã Lạc, đôi tay cũng nhàn rỗi, ngừng mò xuống, xuống thêm chút nữa . . . Mới vừa rồi nhìn những nữ nhân kia bị đuổi ra, cứ nghĩ là có mới nới cũ, nghĩ tới thích nữ nhân, muốn chơi nam nhân, là tên biến thái khốn kiếp chân chính!"

      Cho mình hỏi chút bình thường mình để chữ truyện màu xanh lam như dòng này các bạn đọc có bị nhức mắt ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :