1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hạ lưu Vương gia Muốn Cắn Người -Ảnh Diệu Diệu (Update c478)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!

      Beta: Becky


      171. Vô sỉ! Thê tử huynh đệ cũng lấn 16

      "A!" Bọn thái y hoảng hốt hồi: "Mau rút ra, được hạ kim cùng lúc tại huyệt Bách Hội và huyệt Dũng Tuyền ở bàn chân!"

      Chiêu Vân cười nhạt, biết mà còn hỏi: "Sao lại được?"

      "Bởi vì. . . . . ." Trưởng thái y định , đột nhiên thấy Quỳnh Trinh tỉnh dậy xông tới ôm đầu .

      "Mẫu hậu, người tỉnh rồi mẫu hậu!" tay Tư Vũ cũng bắt lấy Thái hậu, dùng sức lắc mấy cái.

      Chẳng ngờ Thái hậu vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt già nua cư nhiên nổi lên hai rặng mây hồng, như thể trúng tà ôm cổ con trai mình đè ngã ra đất, cái miệng mũm mĩm đột nhiên nhằm hướng môi Tư Vũ, in xuống.

      Vũ cả kinh thất sắc, tay đẩy Thái hậu ra, nước miếng chảy ra : "Mẫu hậu, ngươi điên rồi! ?"

      "A ~~! Ai gia nhức đầu, ai gia muốn. . . . . . Sao lại muốn. . . . . ." Thái hậu lại nhào về phía Tư Vũ.

      Vũ vươn tay kéo bừa, trưởng thái y bên cạnh liền bị kéo qua làm bia đỡ đạn, thái y chút phòng bị cứ như vậy bị Thái hậu sắc dục thiêu đốt mạnh mẽ đè ra.

      "Hoàng thượng, cứu mạng a ~~!" Y phục thái y liền rớt ra hơn phân nửa, lộ ra phần ngực rắn chắc, mà Thái hậu cũng điên cuồng sờ soạng người vừa gặm vừa cắn!

      Huyệt Dũng Tuyền vốn có tính kích dục, cộng thêm huyệt Bách Hội cùng nhau hạ kim uy lực đương nhiên tăng lên rất nhiều!

      Đây đều là bí quyết Tam trước khi chết cho truyền thụ cho, Chiêu Vân vốn cũng tin công hiệu mãnh liệt như vậy, bây giờ nhìn cẩu Thái hậu điên cuồng chà đạp vị Thái y kia Chiêu Vân mới tin tưởng mười phần, ra huyệt vị mới rồi, đúng là có điểm đặc biệt.

      "Tại sao lại thế? Ngươi làm gì người Thái Hậu!?" Tư Vũ thấy gương mặt Chiêu Vân có chút hả hê, liền níu lấy y phục của nàng : "Mau làm mẫu hậu trẫm tỉnh táo lại!"

      "Hoàng thượng, ngươi buông tay ta vô lễ đấy." Chiêu Vân tức giận hất tay Tư Vũ ra, rồi vươn tay rút ngân châm dưới lòng bàn chân Thái Hậu xuống.

      172. Vô sỉ! Thê tử huynh đệ cũng lấn 17

      Châm được rút ra, Thái hậu như bỗng trút hết được gánh nặng xụi lơ người thái y. Mà Chiêu Vân đợi ả hoàn toàn ngã gục, tay cầm cổ ả, ngân châm nháy mắt đâm vào Tinh huyệt sau gáy, còn dùng mánh khóe hơi mạnh tay hơn chút, người Thái hậu phát run rồi lập tức bất động.

      Mặc dù đầu vẫn chưa hoàn toàn hết đau, nhưng so với lúc nãy mà , tốt hơn nhiều, hô hấp cũng điều hòa hơn, mỗi lần Tam châm cứu cho ả xong cũng đều có cảm giác như vậy.

      "Thái hậu, người tỉnh?" Lão cung nữ thấy ánh mắt Thái hậu như trở lại bình thường, liền nhanh chóng giương cánh tay máu chảy đầm đìa ra trước mặt chủ nhân, như ngầm biểu lộ oan khuất.

      Chiêu Vân ra rất muốn nhìn Thái Hậu xấu xí đau đớn thêm chút nữa, làm bà ta đau đến chết là tốt nhất, nhưng nếu Tư thấy kết quả, sợ rằng năng lực của mình bị hoài nghi.

      "Hm? Đúng là đỡ . . . . . ." Thái y bị phi lễ kia mặc lại quần áo, dùng ánh mắt khác thường nhìn Chiêu Vân, nhưng trong mắt vẫn hiển chút hoài nghi.

      Vũ ôm Thái hậu lên giường, trấn an khuyên mụ nghỉ ngơi: "Mẫu hậu! yên tâm mặc dù Tam vắng mặt nhân thế, nhưng Chiêu Vân lại là chân truyền, sau này phát bệnh có người tới thay mẫu hậu châm cứu rồi."

      "Ai, vậy cũng nhất định a." Chiêu Vân mặt nghiêm chỉnh : "Nếu là ngày nào đó Chiêu Vân bộ cẩn thận va chạm đến đầu,hoặc là ngã bệnh bị người khi dễ á... đột nhiên đem bí quyết mấu chốt của Tam truyền cho quên mất đó cũng là rất có thể ."

      Vũ liếc Chiêu Vân cái, kéo nàng sải bước ra ngoài.

      Đến ngoài cửa, Chiêu Vân dùng sức vung mạnh: "Buông tay, nam nữ thụ thụ bất thân, ta cũng là em dâu ngươi, hoàng thượng ngươi muốn cợt nhả ta sao?"

      "Cợt nhả ngươi?" Tư Vũ chợt cười nhạt tiếng : "Trẫm hậu cung có vô số mĩ nhân, sao ánh mắt có thể mờ đến mức này? Ngươi cũng đừng tự mình đa tình, trẫm muốn cảnh cáo, ngươi đừng tưởng rằng Tam truyền thụ bí quyết cho ngươi, là ngươi có thể dùng nó để uy hiếp trẫm cùng mẫu hậu!"

      173. Vô sỉ! Thê tử huynh đệ cũng lấn 18

      "Uy hiếp ta?" Chiêu Vân lạnh lùng nhìn Tư Vũ, : "Đúng nha, ra Chiêu Vân còn có thể dùng cái này để uy hiếp, đa tạ hoàng thượng nhắc nhở."

      "Đứng lại, ngươi đâu?"

      "Ngươi cứ ? Hoàng thượng, Chiêu Vân thân là phi tử Lạc vương phủ, dĩ nhiên là phải về Lạc vương phủ nghỉ ngơi, chẳng lẽ hoàng thượng lại muốn ta trở về thiên lao thấy mặt trời hay sao? Chỉ sợ ta vừa đến thiên lao, bí quyết Tam truyền thụ cho ta quên sạch mất."

      "Lớn mật, lại dám chuyện với hoàng thượng như vậy!" Thị vệ thiếp thân Tư Vũ trợn mắt đối nghịch nàng.

      Chiêu Vân chẳng thèm nhìn thị vệ kia lấy cái, còn vừa vừa : "Hoàng thượng! Chiêu Vân xin cáo từ, ta hi vọng trước khi trời tối có thể nhìn thấy Hinh Nhi xuất trước mặt ta, nếu hậu quả ngươi tự biết ."

      "Này, ngươi sợ trẫm giết chết ngươi sao?" Tư Vũ kêu lên theo bóng lưng tiểu nữ nhân kia, nhưng tiểu nữ nhân lười biếng muốn để tâm tới , đảo mắt ra khỏi tẩm cung Thái hậu.

      mặt lần đầu tiên có nụ cười, tiểu nữ nhân này ghê sợ, cho tới bây giờ cũng chưa từng có người nào dám đối với vô lễ như thế kể cả phu quân của nàng ta, Tư Mã Lạc cũng dám nhìn đến hữu của !

      Bĩu môi tự nhủ: "Tiểu tiện nhân, chờ coi. . . . . ."

      Chiêu Vân mình trở lại Lạc vương phủ, mới vừa bước vào đại môn Tiểu Bạch mũm mĩm từ đâu chạy tới nghênh đón, hai nha hoàn Cơ Nhi cùng Thần nhi đuổi theo tiểu Cẩu ra ngoài, vừa thấy chủ nhân trở lại liền kích động đến phát khóc.

      Chiêu Vân cúi người xuống, Tiểu Bạch liền nhào vào trong ngực nàng, dùng sức cọ cọ đầu vào ngực nàng, vui vẻ ô ô kêu lên.

      "Tiểu thư ~~!" Ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh aâm củ Hinh Nhi, Chiêu Vân xoay người lại nhìn, quả nhiên là nhờ phúc phận kiếp trước tu luyện được mới cho nàng gặp Tam trong ngục, nếu có tuyệt kĩ châm cứu Tam truyền thụ, chủ tớ hai người bây giờ vẫn còn ở thiên lao thấy ánh sáng mặt trời.

      "Ha ha, cẩu Hoàng đế, tác phong cũng chậm lắm nhỉ, nhanh thế thả ngươi ra."

      "Đúng vậy tiểu thư, các nữ nhân trong tù đều chịu cho ta , có ta ở đó, họ chắc chắn bị người ta khi dễ."

      Chiêu Vân chỉ cười : " ngược rồi Hinh Nhi, có em ở đó bọn họ nên vui mừng mới đúng, bởi vì còn ai khi dễ bọn họ nữa, em cho rằng ta còn chưa trông thấy em sao, cứ như lão gia danh môn ấy, để bao nhiêu người phải hầu hạ, em cho rằng em là đại tỉ xã hội đen à?"

      174. Vô sỉ! Thê tử huynh đệ cũng lấn 19

      "Hả?" Hinh Nhi lúng túng hồi, chợt hỏi: " Xã hội đen là cái gì?"

      Chiêu Vân lười phản ứng lại, : "Em mau phân phó người làm chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, ta đói bụng."

      đói bụng mới là lạ, nhớ tới mấy nắm cơm dính đầy bùn cát trong tù kia, thức ăn vương phủ càng có vẻ ngon miệng hơn.

      Còn có hôm nay đánh cẩu Thái hậu.

      Còn khiến kia lão cung nữ bị cắn thương cánh tay.

      Còn khiến cẩu hoàng đế bị mẹ già cưỡng hôn.

      Thiếu chút nữa khiến thái y bị chà đạp.

      Nghĩ đến những thứ này tâm tình tốt, nên phải làm bữa để ăn mừng.

      Nhưng mà đúng lúc này, đám quan binh đột nhiên xuất đứng chật đại môn Lạc Vương phủ, bọn hạ nhân Lạc vương phủ từng người sợ hãi mặt biến sắc, sao từ khi Vương gia cưới Vương phi, Vương phủ liền gặp phiền toái ngừng vậy.

      Trần công công lập tức vào ngay sau đó, vuốt mở thánh chỉ trong tay, tuyên đọc: "Phụng Thiên Thừa Vận, hoàng đế chiếu viết, nay ——"

      Thánh chỉ còn chưa tuyên xong, Chiêu Vân dùng tay đoạt lấy thánh chỉ, ném qua : "Có rắm phóng, ta ghét nhất cái gì mà hoàng đế chiếu viết."

      Trần công công biến sắc: "Ngươi ngươi ngươi, Vân vương phi, ngươi biết trời cao đất rộng, vũ nhục thánh chỉ, ngươi phạm phải tử tội!"

      "Bộp!"  tiếng, Chiêu Vân vươn tay vung cái bạt tai, : "Còn dám tự cao tự đại trước mặt ta chính ngươi phạm vào tử tội! , hoàng đế tiểu nhi đến tột cùng muốn làm cái gì?"

      Trần công công lần này dám càn rỡ, bởi vì biết nữ nhân trước mắt này dù cớ đứng trước mặt hoàng thượng, cũng chẳng chút sợ hãi, chọc giận nàng, chính là tự mình chuốc lấy cực khổ, vì vậy liền ấp a ấp úng : "Vân vương phi, hoàng thượng có ý sai nô tài tới cho người biết, lần này là nể tình ngươi châm cứu cho Thái hậu lập đại công nên đặc biệt phê chuẩn cho người ở trong phủ nghỉ ngơi, nhưng người vẫn chịu tội thể tùy tiện ra ngoài lại, phải đợi người của Tông Nhân phủ tới. . . . . . Thẩm vấn. . . . . ."

      175. Vô sỉ! Thê tử huynh đệ cũng lấn 20

      "Là chuyện này sao? Trở về cho hoàng đế tiểu nhi, cần quá đánh giá thấp ta, chạy trốn phải là phong thái của ta."

      "Dạ, nô tài trở về truyền đạt ý tứ của vương phi, nô tài, cáo lui. . . . . ." Trần công công xong ảo não bỏ chạy, làm nô tài lâu như vậy chỉ được mỗi lúc tuyên đọc thánh chỉ là uy phong tám hường, chưa từng nghĩ tới có ngày hôm nay, bị người ta đoạt thánh chỉ, còn bị bạt tai, quả đúng là xấu mặt hết sức.

      ****

      Bên trong kinh đô Đông Kinh, quốc chủ An Liệt mở bữa tiệc trong hoàng cung thịnh tình khoản đãi khách được xa, những người Đại Vũ giúp giành lại thực quyền

      "Tới tới tới! Lạc vương gia, Gia Cát tướng quân cùng các vị tướng lãnh huynh đệ, hôm nay An Liệt có thể giành lại thực quyền, cũng nhờ có các vị giúp tay, An Liệt xin kính các vị ly!"

      Gia Cát Thần Hầu khiêm tốn : "An Hoàng Chủ khách khí, nếu phải có An Hoàng Chủ phối hợp, mở cửa thành nghênh đón chúng ta vào thành, chúng ta, sao có thể thuận lợi như thế? An Hoàng Chủ quyền cao chức trọng, hôm nay có thể bình định, lặp lại trật tự, quả là phúc của Đông Kinh, phúc của dân chúng, cạn chén!"

      Tất cả tướng sĩ cũng nâng chén lên cùng uống, Tư Mã Lạc cũng định đổ rượu trong chén bụng, bỗng thấy tướng sĩ mang theo con chim bồ câu chạy vào : "Báo cáo Lạc vương gia, nhận được bồ câu đưa tin từ kinh thành, xin Vương gia xem qua!"

      "Dùng bồ câu đưa tin?" An Liệt bước vài bước tới : "Lạc vương gia, trước cứ cạn chén này , xem sau cũng muộn."

      Tư Mã Lạc cười cười, buông ly rượu xuống, rút mảnh giấy từ trong ống trúc đính bên chân chim bồ câu ra, cuộn mở chỉ thấy dòng chữ rồng bay phượng múa: ‘Nhà có biến, con dâu khó giữ được, con ta đọc được mau trở về!’

      Gia Cát Thần Hầu thấy sắc mặt Tư Mã Lạc biến đổi, quan tâm : "Lạc vương gia, kinh thành có biến ư?"

      "À? có sao có sao, chẳng qua là mẫu thân có chút việc gấp muốn tìm Bổn vương, Lão Tướng Quân cần lo ngại, Bổn vương trỏe về trước, Lão Tướng Quân lưu lại, cùng An Hoàng Chủ xử lí tất cả mọi việc thỏa đáng, cáo từ!"

      Tư Mã Lạc dứt lời, chắp tay từ biệt An Hoàng chủ cùng các vị gia tướng, rồi sải bước ra khỏi khách điện Đông Kinh, xoay người lên ngựa, roi dài vung lên: "Giá ~!"

      Khoái mã chạy thẳng đường, chỉ chớp mắt rời khỏi quốc đô Đông Kinh, Tư Mã Lạc nóng lòng hẳn lên, thầm nghĩ, tám phần là nữ nhân kia gây ra đại họa động trời, nếu mẫu thân tuyệt dùng bồ câu đưa tin, lệnh cho trở về gấp thế. . . . . .

      176. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 1

      Tư Mã Lạc vung roi thúc ngựa đường, dừng lại chút nào, tốc độ so bình thường nhanhhơn gấp hai ba lần.

      "Aiz ~~"

      Mới được nửa lộ trình, Tư Mã Lạc bỗng  nắm chặt dây cương, tuấn mã nhảy chồm thân trước lên hí vang hổi. Chỉ thấy phía trước cát bụi cuồn cuộn, tiếng vó ngựa dồn dập chạy đến.

      Rốt cuộc là người phương nào? Còn mang theo nhiều nhân mã hơn , chướng khí mù mịt, thần quỷ chán ghét .

      Thu cương ngựa, vỗ lưng ngựa, khoái mã liền dừng lại chui vào bụi cỏ bên đường.

      Đại quân nhanh chóng tiến đến trước mắt, nếu phải vừa hay bên đường có lùm cây rậm rạp, chỉ e   gặp phiền toái cần thiết.

      "Cộp cộp cộp cộp" tiếng bước chân liên tiếp, đan xen dày đặc, trong phục binh sĩ trông cũng rất quen mắt, chẳng lẽ. . . . . .

      Tư Mã Lạc định nhãn nhìn lại, quả nhiên sai, chỉ thấy mặt cờ phấp phới giữa gió bụ, đó đề chữ "Hằng"!

      Quân đội Hằng Quốc, thậm chí còn điều động lớn như thế, là có mục đích gì? Mơ hồ cảm thấy có điểm thích hợp, nhưng Tư Mã Lạc nhất thời có nhiều thời gian phân tán tư tưởng, còn chuyện quan trọng khác phải làm, phải chờ lúc lâu đội quân lớn như thế mới qua, Tư Mã Lạc bèn cúi người áp sát vào lưng ngựa, hai chân kẹp chặt lưng khoái mã tìm lùm cây khác mở đường ra.

      Khi Tư Mã Lạc ngồi lưng ngựa ngừng phi nước đại về Đại Vũ, Lan Thái phi đứng ở thành Đông chờ từ lâu.

      "Trời ạ, ngươi cuối cùng trở lại!"

      Lan Thái phi kéo nhi tử từ lưng ngựa xuống, rồi lôi xềnh xệch vào cái xe ngựa chờ sẵn, vừa vào trong nhanh chóng trao đổi cho nhi tử việc diễn ra trong hai ngày qua.

      đến chuyện Thái hậu khắp nơi muốn hãm hại, đẩy Chiêu Vân vào chỗ chết, Lan Thái phi giận đến cắn răng nghiến lợi.

      Chẳng ngờ Tư Mã Lạc nghe mẹ xong, chân mày khỏi nhướng lên, cười : "Vậy tiểu nữ này đúng là cứng xương, hành hạ như thế nàng cũng chết được tệ, tệ!"

      Giọng điệu Tư Mã Lạc tựa hồ cực kỳ vui vẻ thích thú, tựa hồ coi đây là chuyện quan trọng.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!

      Beta: Becky


      177. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 2

      Lan Thái phi khỏi nhướng mày, mất hứng: "Cái thằng này, sao lại như thế? Nó là phi tử của con, sao con chẳng có chút quan tâm gì đến sống chết của nó vậy? Chẳng lẽ con chỉ coi nó là đồ chơi sao? Hừ, ta cần biết, dù sao mẹ cũng cực kì thích con dâu này, con dám khi dễ nó, mẹ để yên cho con!"

      Tư Mã Lạc cười cười, đưa tay vỗ vỗ mặt Thái phi : "Yên tâm mẹ, lúc con ở đấy, nàng còn chết được, giờ con ở đây, mẹ còn lo lắng gì chứ?"

      ********************

      Ở Lạc vương phủ, Chiêu Vân sau khi cơm nước no nê, vốn định hồi phủ tướng quân tìm hai mẹ con Gia Cát Xuân Tuyết xúi quẩy, nhưng ngoài cửa có trọng binh canh gác, co ra ngoài, đành phải ở lại trong phủ nghỉ ngơi, nhìn Hinh Nhi cùng mấy nha hoàn cười đùa trêu chọc Tiểu Bạch tiêu khiển.

      Chợt nhớ tới Tư Mã Lạc từng đưa cho nàng tờ giấy, bảo nàng lúc rảnh rỗi có thể tới thư phòng xem thử, bởi vậy nàng liền đứng dậy dời bước đến thư phòng Tư Mã Lạc.

      Thởi cổ đại khác với đại, ở thời cổ đại, người đàn ông có thư phòng hay , thư phòng có lớn hay , sách có nhiều hay , là những loại sách gì, đều trực tiếp thể gia chủ ngu muội hay có tài, mà ở đại,  rất nhiều thư phòng cũng chỉ là đồ trang trí cho đẹp mắt thôi.

      ngờ thư phòng Tư Mã Lạc cực kỳ rộng lớn, chừng hai trăm thước vuông, còn trang hoàng rất mực xa hoa,  mỗi giá sách mỗi cái ghế đều thể được chủ nhân rất có khiểu thưởng thức, lại rất giàu có.

      Tư Mã Lạc cũng phải thiếu tiền, cũng biết trong thư phòng của bày những sách gì, phải đều là dâm thư với xuân cung đồ chứ?

      Vô cùng có khả năng, mỗi lần va chạm với tên kia, đều bị sỗ sàng trêu chọ kiêng nể, tên kia cũng chẳng phải hạng người tốt, cũng bởi thế, Chiêu Vân mạnh tay chỉnh đốn lần lúc đêm động phòng hoa chúc, để về sau nhớ kĩ, đừng có tùy tiện tới trêu chọc Gia Cát Chiêu Vân nàng.

      Tới bên kệ sách, nàng phát trong phần lớn số sách, lại có quyển sách như ố vàng hơn nhiều quyển khác, có rất nhiều nếp cong gập, xem ra được Tư Mã Lạc thường xuyên xem, chính là quyển này thể nghi ngờ.

      Được, tạm thời xem thử tên khốn nhà ngươi, bình thường đọc sách gì.

      178. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 3

      Chiêu Vân vươn tay muốn kéo quyển sách kia ra xem thử nhưng chợt nhớ tới cái tên hiểm giảo hoạt kia, chừng thư phòng này cũng có đủ loại cơ quan ám khí.

      Càng nghĩ càng thấy thích hợp, rảo bước qua loạt sách, quyển nào cũng được bảo hộ rất tốt, sao tự dưng lại lòi ra quyển ố vàng như thế,, chẳng lẽ tên kia thấy như vậy là rất hợp lí sao?

      Chiêu Vân tránh xa mấy bước, lấy hai mẩu bạc vụn trong túi ra, bắn về phía quyển sách ố vàng kia!

      "Lộc cộc!"  tiếng, chỉ thấy quyển sách kia bị đánh trúng đột nhiên hơi run lên, ngay sau đó, giá sách bên cạnh cũng bắt đầu chuyển động, đột nhiên rầm tiếng, cả giá sách đổ ào xuống. . . . . .

      Chiêu Vân chỉ cười nhạt, may mà mình trúng bẫy của , nếu lần này chẳng phải gặp xui xẻo sao?

      Nhìn trong đám sách rơi đầy, Chiêu Vân chọn quyển vừa lớn vừa dày, sau đó tới án thư ở chính giữa, để sách lên đó, lại cầm chổi lông gà án thư lên, thận trọng mở ra bộ sách dày cộp này ra.

      Sao phải dùng chổi lông gà? cẩn thận được đâu, có quỷ mới biết liệu tên kia có rắc mê hồn tán gì đó lên sách ?

      Vẫn là nên cẩn thận chút tốt hơn, cẩn thận cho khỏi rủi ro.

      Éc. . . . . . ? Tên kia làm những thứ gì?

      Chiêu Vân mở quyển sách dầy cộm ra nhìn, đích thị là tuyển tập tranh, mẹ nó quả nhiên là Xuân Cung Đồ!

      Ngắm lại, cảm giác có chút đúng, sao mấy hình này trông quen mắt thế?

      Nhìn lại lần nữa, bên dưới có chú thích: đêm động phòng hoa chúc của Bổn vương.

      Chiêu Vân coi như hiểu, nhịn được cười tiếng, đây cũng phải là Xuân Cung Đồ bình thường, mà là vẽ lại thể động phòng hoa chúc hôm đó thành sách.

      nghĩ tới bút tích tên kia còn rất điêu luyện, mỗi tấm ảnh đều có ít chú thích, nhưng ngắn gọn sinh động nhất là biểu tình lúc ôm bắp đùi đại thẩm lông xù, phác hoạ tương đối xuất sắc, ánh mắt tràn đầy sợ hãi kết hợp với thần thái nôn mửa.

      Chiêu Vân lắc lắc đầu cười cười, tên kia thần kinh sao mà đem những thứ này vẽ lại làm gì? Muốn lưu làm kỷ niệm chắc?

      Lật vài tờ nữa, hình ảnh tức cười, chữ viết chú thích đơn giản khôi hài, đủ để nhìn ra nam nhân vô cùng hài hước.

      Chẳng qua là Chiêu Vân rất hiểu, vì sao ở trang cuối cùng, tên kia lại đề bốn chữ to "Kiều thê, vui mừng"?

      179. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 4

      Dùng chổi lông gà gõ gõ bản vẽ, hình như bên trong còn có vài bức tranh giấy, Chiêu Vân liền đưa tay lột giấy vẽ ra xem bên trong.

      "Xoẹt!" tiếng, viên đạn đột nhiên từ khoảng bên trong bắn ra, loé lên trước mắt Chiêu Vân rồi biến mất luôn.

      tốt! Chiêu Vân cảnh giác cẩn thận tiến lên nhìn nó, nhưng ngay khi nàng ngẩng đầu dậy, trong nháy mắt chậu nước lạnh từ ào xuống, rào tiếng chậu đồng to như vậy còn ngay ngắn úp đầu nàng.

      Con bà nó... rốt cuộc vẫn là từ thôi “Tên khốn kiếp”!

      Chiêu Vân vung tay cái quăng chậu đồng ra ngoài, nước trút xuống, lại còn có mùi hôi hôi, mà tập tranh bị nước giội ướt, phát mấy chữ lộ ra ngoài, cùng bốn chữ kia đầu đuôi kết hợp, lập tức biến thành "Trừng trị kiều thê, rất vui vẻ!"

      "A ~~!" Chiêu Vân phát điên, cước đạp đổ án thư, ngờ khi án thư đổ xuống, đáy bàn bị va chạm, “phù” tiếng phun ra cỗ bột màu trắng đập vào mặt nàng.

      "Sao vậy tiểu thư!" Hinh Nhi nghe được tiếng hét của chủ nhân, liền cả đám gia đinh vọt vào, nhưng khi nàng nhìn thấy chủ nhân mình, nhất thời bị dọa đến ngã nhào ra đất.

      Trời ạ, biến thành cái gì vậy? có mặt, người trắng xóa, điểm duy nhất giống người, cũng chỉ có cặp mắt bị lửa giận nung đỏ vẫn còn chuyển động.

      "Tiểu thư? Ai nha, người là ... rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Hinh Nhi vội vàng chạy tới lau bột màu trắng người chủ nhân.

      Chỉ tiếc bột y phục hoà trộn với nước, càng lau càng bung bét.

      Chiêu Vân đưa lau lau miệng, phun vài ngụm nước : "Còn lau cái gì chứ? Mau chuẩn bị nước nóng cho ta tắm rửa!" Tư Mã Lạc, ngươi khốn kiếp, ngươi nhất định phải chết! ! ! Chiêu Vân trong cơn giận dữ, tay hơi nắm lại thành nắm đấm!

      Vốn nghĩ xuyên vào phủ tướng quân yên lặng làm nhị tiểu thư vô danh cũng tốt, đều là tại cái tên Tư Mã Lạc chết tiệt kéo nàng vào biển lửa, khiến nàng phải đề phòng người khác ám toán khắp nơi, chẳng ngờ chưa đề phòng được người ngoài, bị. . . . . .

      180. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 5

      Ngâm mình trong thùng tắm lớn nóng ấm, Chiêu Vân cảm thấy tắm kiểu gì cũng gột được mùi nước thối, Hinh Nhi cho thay hai lần nước, lại còn cho ít cánh hoa hồng, lúc này mới có cảm giác sạch được chút.

      "Hinh Nhi, em ra ngoài trước , ra ngoài đợi ta, bảo bọn họ ai cũng được vào quấy rầy." Chiêu Vân ngâm mình trong nước nóng, cho nên muốn ai làm phiền.

      "Hinh Nhi ra ngoài trước, tiểu thư cũng đừng ở trong nước quá lâu đó, coi chừng bị lạnh."

      Chiêu Vân thân mình ngồi trong thùng tắm lớn, ngả lưng cố ý muốn cho cả người chậm rãi chậm rãi chìm xuống, nhưng vừa nghĩ tới người còn mang tội giết người, liền chậm rãi đứng lên.

      Chết dĩ nhiên là chết rồi, dù sao cẩu Thái hậu cũng phải giữ tánh mạng cho nàng, nhưng lđợi gia gia cùng cha nàng khải hoàn trở về nàng phải đối phó với bọn như thế nào đây?

      "Haizz ~~" Chiêu Vân thở ra hơi, mặc kệ nó, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, chân tướng nhất định nổi mặt nước.

      Nước ấm khiến Chiêu Vân mơ hồ, trong lúc vô tình lại dựa vào vách thùng tắm ngủ.

      Cho đến khi nước ấm lạnh dần nàng mới bị đánh thức, trong ánh trăng mờ, nàng nhìn mặt nước thấy in bóng người!

      "Người nào!" Chiêu Vân đột nhiên lấy tay vỗ mặt nước, nước tắm trong thùng liền toé lên.

      Mà nàng thừa dịp có làn nước che giấu vươn tay lấy khăn tắm đắp lên người, quay đầu nhìn lại, dùng miếng vải đen che mặt.

      Nam nhân kia vừa nhìn thấy Chiêu Vân như hoa sen nở rộ, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hai mắt tà ác nhích lại gần.

      Chiêu Vân thanh khiển trách: "Dâm tặc lớn mật, lại dám nhìn lén bổn vương phi tắm rửa, ngươi thừa đầu chịu chém sao?"

      "Hừ hừ. . . . . . Đại gia lâu được hưởng qua tư vị nữ nhân, hôm nay vận số tệ!" Nam nhân che mặt từng bước từng bước lấn áp.

      Chiêu Vân lạnh lùng : " muốn chết biến cho lão nương, bây giờ còn kịp, nếu ngươi nhất định phải hối hận."

      "Hối hận? Ha ha, thành quỷ cũng phong lưu, nữ nhân, ta khuyên nàng nên ngoan ngoãn theo hầu bản đại gia, nếu ! Cũng đừng trách bản đại gia thương hương tiếc ngọc!"

      Chiêu Vân nhếch mắt trái, cười nhạt tiếng : "Tốt thôi, ngươi có gan cứ tới đây thử xem?"

      181. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 6

      "Thử thử, nếu có vậy mà cũng dám, sau này làm sao còn dám lăn lộn hái hoa nơi này?"

      Nam nhân che mặt xong, đột nhiên đánh tới, Chiêu Vân vốn định cước đem đạp bay, bất đắc dĩ người chỉ trùm khăn tắm, nếu vừa nhấc chân, bộ vị tư mật phải toàn bộ lộ ra ánh sáng rồi sao?

      Nam nhân che mặt tựa hồ cũng nhìn ra cơ hội này, dang hai cánh tay, như Trư Bát Giới ôm nàng.

      Bỗng chợt, nam nhân che mặt thấy bóng đen chợt lóe lên ngay trước mắt, "Bộp"  tiếng, mặt lập tức trúng chiêu đau rát đến chịu được.

      Định thần nhìn, tiểu nữ vung làn tóc dài đen nhánh quét tới lần nữa.

      Nam nhân che mặt mặc dù có phòng bị, nhưng vẫn bị lọn tóc quét qua mắt, vội quay đầu lấy tay xoa mắt mình.

      Mà Chiêu Vân thừa dịp cơ hội ngắn ngủi này vươn tay, kéo khăn che mặt xuống

      "Là ngươi ——!" Chiêu Vân lập tức sợ ngây người, phải sợ mà là quá mức ngoài ý muốn!

      thể nào nghĩ tới, nam nhân che mặt lại là Gia Cát Phong!

      "Là ta, Vân nhi, ta biết ta nên trở lại, nhưng mà ta lại khống chế được, ta rất nhớ muội!" Gia Cát Phong vẻ mặt thành .

      "Đủ rồi, Gia Cát Phong, ngươi trở lại vừa lúc, ngươi giết mẹ ngươi, làm ta tại bị vu oan, ngươi có ý gì? Còn ngươi   ta, ngươi người khác như vậy sao?" Chiêu Vân đối với người đàn ông trước mắt này bắt đầu biến chuyển thành chán ghét.

      Gia Cát Phong xấu hổ : "Vân nhi, ta biết đều là ta hại muội, cho nên, cho nên ta trở lại lần này chính là muốn mang muội cùng , chúng ta xa khỏi kinh thành, đến nơi có người, cùng ân ái chung sống, có được ?"

      "Cái gì? Chung sống? Ân ái? Gia Cát Phong, ta nghĩ ngươi lầm rồi, từ đầu đến cuối, cho tới tận bây giờ ta cũng chưa từng thích ngươi, ngươi dẹp bỏ cái ý niệm này !"

      Gia Cát Phong xuất , là ngoài dự kiến của Chiêu Vân, nhưng hôm nay cần biết phải làm gì, tuyệt đối để dễ dàng rời tội nghiệt chính phạm phải, nhất định phải do gánh chịu.

      182. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 7

      Gia Cát Phong mặt mày uể oải : "Vân nhi, ta biết muội vì chuyện ta chạy trốn mà tức giận, nhưng Vân nhi, cũng phải là ta muốn gánh chịu trách nhiệm, mà là nếu như ta ra ngoài nhận tội, gia gia nhất định giết chết ta, như vậy chúng ta thể ở chung chỗ, ta bỏ lại muội được!"

      Chiêu Vân buồn nôn, sao Gia Cát Phong này lại thay đổi đến nỗi ngay cả chuyện cũng biết xấu hổ như vậy, ác tâm như vậy ai muốn cùng ở chung chỗ chứ? biết xấu hổ, tự mình nghĩ như vậy còn đỡ, nhưng lại rắn mặt ra.

      "Gia Cát Phong, ngươi nên nữa, nếu như ngươi là nam nhân, ngươi ra nhận tội với hoàng thượng tất cả, nếu như ngươi phải là nam nhân, vậy ta cũng có gì để rồi, dù sao hôm nay ngươi chạy được đâu, ngoan ngoãn chịu trói ."

      "Vân nhi, đêm phu thê tình nghĩa trăm ngày, bao nhiêu đêm ngày trước đó của chúng ta, chẳng lẽ muội quên rồi sao? Chẳng lẽ muội lại tuyệt tình đến thế?"

      " bậy, người nào từng có tình nghĩa vợ chồng với ngươi?" Chiêu Vân tức giận!

      "Vân nhi, muội cần phải dối gạt mình đâu, ta hiểu muội thích ta, Vân nhi, ta rất nhớ muộn, ta muốn!" Gia Cát Phong dứt lời, đột nhiên nhào tới.

      Chiêu Vân ngờ còn dám vô sỉ như vậy mà nhào lên, nhất thời có phòng bị liền bị đẩy ngã xuống đất.

      Khăn tắm đắp người cũng bị xé ra, thân thể bóng loáng trắng nõn nhất thời hiển lộ ra giữa gian.

      Chiêu Vân trong lòng rực lửa, dù sao cũng để cho thấy rồi, cũng chỉ mấy giây thôi!

      Thân thể xích loã phản công tại trận!

      Gia Cát Phong lao đầu tới, chẳng ngờ Chiêu Vân đột nhiên vung quyền đánh! Nắm đấm lớn, nhưng tốc độ kinh người, sức mạnh cường đại vô cùng. Chỉ quyền, đánh văng Gia Cát Phong ra. . . . . .

      Người còn chưa rơi xuống, tiểu nữ nhân giống như ma quỷ vọt đuổi theo bổ túc thêm cước!

      "A ~~!" Gia Cát Phong nhịn được phát ra tiếng hét thảm, cả người thế mà bị nàng đá bật lên cao, vẫn chưa hết, hoàn toàn chờ có cơ hội phản kích, quả đấm nhanh như tia chớp nhằm trúng hai chân . . . . . .

      Trym ơi đọc thương quá :)))))

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!

      Beta: Becky


      183. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 8

      "Đừng mà ——!" Nam nhân thét lên tiếng, nhưng quá trễ, nắm đấm trúng giữa mục tiêu, mạnh mẽ đánh vào chỗ đàn ông của .

      "Á á á á~~!" Nam nhân bị quyền đánh nhào mặt đất, lập tức lấy tay ôm quần, đau đến mức cả người cuộn tròn lăn lộn.

      "Hừ, ta sớm , nhất định khiến ngươi hối hận!" Chiêu Vân để ý tới việc mặc quần áo, định chạy tới tặng thêm cước!

      "Đừng, đừng đánh, ái phi ta là phu quân nàng mà ~~!" Nam nhân lớn tiếng cầu xin tha thứ, đồng thời lấy tay lột mặt nạ mặt ra, da mặt lập tức bị kéo xuống.

      Chiêu Vân sửng sốt, là Tư Mã Lạc!

      "Này ngươi ——" Chiêu Vân chạy tới đỡ lên, chợt nhớ ra mình mặc y phục, lập tức bỏ lại chạy về mặc.

      Tư Mã Lạc nghĩ là có nàng tới đỡ, chẳng ngờ lại bị nàng bỏ mặc, cả người lại nặng nề rớt phịch xuống đất, hai mắt hừng hực, thầm nghĩ hôm nay sao lại xui xẻo như vậy chứ. . . . . .

      Chiêu Vân nhanh chóng mặc quần áo vào, vẻ mặt quan tâm chạy tới vươn tay ra, dĩ nhiên là đỡ Tư Mã Lạc lên, mặt đau lòng : " xin lỗi nha Vương gia, ai bảo ngươi ngu như vậy, giả trang thành Gia Cát Phong để mưu giở trò chứ?"

      Tư Mã Lạc được tiểu nữ nhân ôm vào trong ngực, nên có cảm giác rất ấm áp, cũng quản mình cao lớn nghênh ngang bị tiểu nữ nhân ôm mất mặt cỡ nào, trong lòng cảm động thôi thành khẩn như khai cung : "Ta muốn đóng giả Gia Cát Phong, đến tra thử xem nàng cùng rốt cuộc có gian tình hay , ai biết bị nàng đánh cho thành như vậy. . . . . ."

      "À, hoá ra là như vậy hả?" khuôn mặt Chiêu Vân vốn mỉm cười đột nhiên trầm xuống: "Hừ, ngươi được đấy, khốn kiếp, lại dám hoài nghi ta cùng nam nhân khác có gian tình, lại còn thiết lập cơ quan trong thư phòng báo thù ta, được, thù mới hận cũ, bây giờ tính cả với ngươi!"

      Tư Mã Lạc kinh hãi: "Nàng muốn làm gì!"

      Mới vừa hỏi xong, cảm thấy thân thể bẫng, vù tiếng, cả người bị quăng vào trong thùng tắm, nước văng tứ tung!

      184. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 9

      Bởi vì đề phòng trước, Tư Mã Lạc vùng vẫy trong thùng nước tắm quát mắng điên cuống, uống phải vài ngụm nước tắm, chờ bò dậy, Hinh Nhi hô ngoài cửa: " xong tiểu thư, Tông Nhân phủ cử người đến, muốn bắt người thăng đường thẩm án !"

      Hinh Nhi vừa dứt lời, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân, liền lúc, có người giọng nhà quan hô lớn: "Vân vương phi, bản phủ phụng mệnh mà đến, mời Vân vương phi lên công đường thụ án."

      Chiêu Vân mở  cửa, ra ngoài, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Tư Mã Lạc theo sát ra cùng, còn ngạo mạn vô cùng : "Người nào to gan như vậy, lại dám quấy rầy Bổn vương tắm rửa! ?"

      Người của Tông Nhân phủ vừa nhìn thấy Tư Mã Lạc, đầu tiên là sửng số,t ngay sau đó vội hành lễ : "Tham kiến Lạc vương gia, Vương gia thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"

      "Thiên tuế?" Nhớ tới mới vừa rồi uống vài ngụm nước tắm, Tư Mã Lạc thế nào lại nghe bọn họ là "Lặn xuống nước lặn xuống nước lặn lặn xuống nước" ? phải muốn cười sao?

      Liền lập tức làm bộ mặt tức giận : "Lặn cái gì mà nước? Muốn chết à!"

      xong đột nhiên nấc cục cái, há miệng phun ra ngụm nước tắm trộn bột, Hinh Nhi thấy vậy mà nhịn được che miệng cười trộm, sao Lạc vương gia vừa xuất ướt nhẹp, lại còn há mồm ói ra nước, còn ói cánh hoa hồng, cao nhân. Ngay cả Chiêu Vân cũng nhịn được xấu hổ, có thể khạc ra cánh hoa hồng xem ra trong thiên hạ cũng chỉ có . . . . . .

      "Vương gia, hạ quan. . . . . . biết Vương gia ở trong phủ, nên mạo phạm, xin Vương gia thứ tội."

      "Thứ tội cần, thẩm vấn nữ nhân của Bổn vương, ngươi cần phải tay thôi, nếu như dám dùng nửa thanh hình cụ Bổn vương khiến ngươi chết rất thảm!" Tư Mã Lạc xong, há mồm lại cánh hoa rớt ra ngoài, người của Tông Nhân phủ thấy vậy cũng trừng mắt cứng lưỡi.

      "Thẩm cái gì mà thẩm? cho thẩm!" Chiêu Vân sắc mặt vui : "Thanh giả tự thanh, chuyện ta chưa từng làm thẩm tới thẩm lui kết quả vẫn là vậy, làm chính là làm!"

      "Này. . . . . ." Người của Tông Nhân phủ mặt mày khó xử, xoay người đối với Tư Mã Lạc : "Lạc vương gia, người xem này. . . . . ."

      Tư Mã Lạc nhìn vẻ mặt Chiêu Vân, liền ôm chặt lấy bả vai nàng kéo lại, giọng khuyên nhủ: "Ái phi, Bổn vương biết nàng có tội, nàng là nữ nhân của Bổn vương, ai dám động đến nàng? Nhưng mà, coi như ai dám động tới nàng, nhưng vẫn coi nàng là người mang tội, cái này đối với nàng cũng tốt, cho nên nàng cứ theo họ chút, uống ly trà rồi trở lại, có được hay ?"

      185. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 10

      ra Chiêu Vân cũng biết, cửa ải Tông Nhân phủ này sớm muộn cũng phải qua, vì vậy cũng phản kháng nữa, ngoan ngoãn theo.

      Tư Mã Lạc phân phó Hinh Nhi theo hầu, mình phải trở về phòng thay quần áo.

      Tông Nhân phủ nằm trong hậu cung, thẩm vấn đều là những người trong hoàng tộc, vì vậy cũng được gọi là quý nhân đường, chỉ là quan viên Tông Nhân phủ thẩm án nếu so với nha môn bên ngoài nghiêm khắc hơn nhiều, cẩn thận xảy ra tai họa bất ngờ.

      Vụ án phủ tướng quân giết người chấn động khắp thành, vì vậy hôm nay người trong hoàng tộc đến nha đường chờ phán xét còn nhiều hơn lúc trước, nha đường quan viên dám an vị bởi vì Thái hậu ngồi dưới hạ đường.

      Chiêu Vân xuất ở Tông Nhân phủ, lập tức hấp dẫn mọi ánh nhìn, nữ nhân may mắn vừa mới gả vào hoàng thất, ngay ngày thứ hai giết hại Nhị nương mình, vụ án chấn động này mọi người sớm hiếu kỳ từ lâu.

      "Thái hậu, người đến, vậy có phải nên. . . . . ." Quan viên đài giọng xin chỉ thị.

      Thái hậu lạnh lùng nhìn Chiêu Vân, ngược lại : " thăng đường còn chờ gì nữa?"

      Quan thẩm án nghe vậy, lúc này mới vỗ mộc đường*, : "Thăng ~~~~ đường! Mang nguyên cáo Thích Như, bị cáo Gia Cát Chiêu Vân, giải lên ~~!"

      *: Cái cục gỗ mấy ông quan thời xưa cầm để đập đập cho oai.

      "Dân phụ Thích Như, ra mắt đại nhân. . . . . ."

      Theo tiếng truyền gọi, hai mẹ con Thích Như cùng Gia Cát Xuân Tuyết hai người, diện thân tuyết trắng để tang xuất ở trước mặt mọi người.

      "Thích Như, bản phủ hỏi ngươi, hôm qua chuyện phủ tướng quân xảy ra án mạng, rốt cuộc là người phương nào gây nên, vì sao gây nên ngươi phải thành ra!"

      "Dạ, đại nhân!" Thích Như vẻ mặt như đưa đám, đem thực chân tướng vặn vẹo thao thao bất tuyệt hết lượt.

      Chiêu Vân với Hinh Nhi mặc dù sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng bị chuyện oan uổng như vậy, thể nhịn được chỉ vào Thích Như chửi: "Đại nương, ngươi đừng có ngậm máu phun người nữa, ràng là ngươi với Gia Cát Phong làm chuyện bại hoại, sao có thể đem chuyện xấu trút xuống đầu Vân nhi?"

      "Oan uổng quá đại nhân, Thích Như thân là đại phu nhân phủ tướng quân, thể diện rất quan trọng, mọi chuyện đều tuân thủ nghiêm ngặt theo bổn phận khuôn phép,sao lại cùng con cháu làm ra chuyện đồi phong bại tục? Xin đại nhân minh xét!"

      Quan thẩm bộp tiếng, vỗ mặt bàn thẩm án, : "Thích phu nhân, mới vừa rồi theo lời ngươi , bản án quan trọng nhất là nhân chứng, Phượng Nhi ở chỗ nào?"

      186. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 11

      "Phượng Nhi ở đây!" thanh vang dội trả lời, Lan Thái phi mang theo nha hoàn thân cận của Gia Cát Xuân Tuyết sải bước vào. . . . . .

      "Phượng Nhi? Ngươi sao vậy?" Gia Cát Xuân Tuyết cùng Thích Như cả kinh, mới vừa rồi nhận được thông báo của Tông Nhân phủ, tìm thấy nha hoàn này, vội vã tìm gần chết ra là bị người khác cướp .

      "Tiểu thư, phu nhân, ta. . . . . ." Phượng Nhi mặt tím tím xanh xanh khối, vừa nhìn cũng biết là bị người ta dùng  hình.

      Hai mẹ con Thích Như đều giống nhau, sao lại nghĩ ra tình huống này chứ? Nhất định là Lan Thái phi cướp người dùng hình, bắt nàng trước mặt Tông Nhân phủ thay đổi lời khai, để dịch chuyển càn khôn.

      Quan chủ thẩm hét lên tiến,g : "Phượng Nhi, Nhị phu nhân phủ tướng quân bị giết, ngươi là nhân chứng quan trọng nhất, bản phủ muốn ngươi mang tất cả tình, từ đầu chí cuối kể lại lần nữa, được có nửa điểm giấu giếm!"

      "Dạ, đại nhân. . . . . ." Phượng Nhi muốn mở miệng, liền nghe Lan Thái phi ở bên giọng nhắc nhở: " chân tướng, nếu có nửa điểm lừa gạt, hậu quả ngươi tự biết."

      Thái hậu lần này nổi giận: "Lan phi, người đe dọa nhân chứng sao? Ngươi phải biết , nơi này là Tông Nhân phủ, há có thể cho phép ngươi can dự? Phượng Nhi, ngươi , có ai gia ở đây ai cũng gây hại cho ngươi được!"

      Lan Thái phi liếc nhìn Thái hậu cái, lên tiếng nữa.

      Nha hoàn kia thấy Thái hậu ra mặt bảo vệ mình, suy nghĩ chút liền nghiến răng, : "Đại nhân, xin đại nhân minh oan cho Phượng Nhi, sáng sớm hôm nay Lan Thái phi cho người bắt nô tỳ , đánh đập dữ dội, sai nô tỳ bẻ cong trước mặt Tông Nhân phủ, làm nô tỳ chỉ có thể ——"

      "Phượng Nhi!" Chủ thẩm quan lên tiếng khiển trách: "Chuyện này với chuyện án mạng liên quan, bản phủ muốn ngươi chuyện có liên quan đến án mạng, được lạc sang chuyện khác!"

      Chủ thẩm quan cũng tinh tường, biết Lan Thái phi cũng phải là dễ chọc vào, bà với Thái hậu kẻ tám lạng người nửa cân, thể đắc tội với bất kì ai, vì vậy vội bảo nha đầu kia chỉ án mạng, cái khác.

      Nha hoàn kia nhìn chủ nhân, thấy Gia Cát Xuân Tuyết ý bảo nàng phải sợ, theo như khai lúc trước mà thế là liền đem những lời trước đó lặp lại lần nữa, gì tìm Gia Cát Phong nhờ vẽ sau đó thấy tranh Chiêu Vân tiểu thư khoả thân như..., tò mò như..., phát mật thất như..., quan trọng nhất là lần này còn thêm thắt đoạn thấy Chiêu Vân cùng Gia Cát Phong trần truồng ôm nhau, hợp thể mua vui.

      187. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 12

      Nhìn Phượng Nhi mũi heo kể lại chuyện xưa như thế, Chiêu Vân rất muốn chưởng tát bay mặt nàng, hết ra rồi, đúng là chủ nào tớ nấy, Gia Cát Xuân Tuyết giả tạo, nô tỳ như nàng cũng phải giả tạo theo!

      "Lớn mật, ngươi được đấy cẩu nô tỳ, ngươi lại dám xuyên tạc !" Lan Thái phi giận đến thắt ruột thắt gan, mới vừa rồi bắt nàng đánh cho trận, cảnh cáo nàng phải , ngờ nàng dám ỷ có Thái hậu làm chỗ dựa, miệng phun ra toàn rắm thối, lại còn Chiêu Vân thành khó lọt tai như thế, tiện nhân!

      Thái hậu lập tức cũng cả giận : "Lan phi, ngươi hét cái gì ? Ngươi cảm thấy ai gia dám trị ngươi phải ? Vụ án này rốt cuộc thẩm án như thế nào, đây cũng là chuyện của Tông Nhân phủ, ngươi chỉ cần nghe, chỉ cần nhìn, nếu để ngươi nhúng tay vào, ai gia tự mình sớm xử xong án này luôn rồi, đâu còn đến phiên ngươi?"

      Quan chủ thẩm khỏi xấu hổ, hai đại chủ nhân hậu cung nháo lên, lại thể làm vừa lòng cả hai bên, phải mau chóng kết thúc thôi, liền hỏi Chiêu Vân: "Chiêu Vân vương phi, bản phủ cả gan hỏi câu hôm nay nhân chứng, vật chứng ở đây, ngươi giải thích thế nào?"

      "Giải thích cái gì? làm tức là làm, đại nhân ra ngươi cũng đừng phí lời nữa, cứ coi như bổn vương phi có giết người, ngươi cho rằng Thái hậu giết chết ta sao? Ngươi cứ , Thái hậu?"

      Thái hậu sắc mặt từ trắng xanh biến đen, chỉ Chiêu Vân “ngươi... ngươi ...ngươi... ngươi” nửa ngày lại ra lời, bởi vì nữ nhân điêu ngoa này quả thể chết, nếu lần sau bệnh đau đầu của ả lại tái phát, ả hoàn toàn Game Over.

      Thích Như nhất thời sắc mặt trở nên tái nhợt, bởi vì nàng thấy trong mắt Thái hậu có bất đắc dĩ, đây chẳng khác gì , về sau ai cũng được động vào Chiêu Vân, kể từ đó Chiêu Vân có chỗ dựa vững lại có thêm bùa hộ mệnh cao cấp nhất, nhất định tìm cơ hội tiêu diệt mình. . . . . .

      "Giọng điệu lớn mật, trẫm thấy ngươi muốn tạo phản rồi!" tiếng mắng tức giận bay tới, Tư Vũ chắp tay vào, hành lễ với Thái hậu rồi xoay người đối mặt với Chiêu Vân : "Gia Cát Chiêu Vân, ngươi tính lầm rồi, bệnh của Thái hậu, đám thái y tìm được biện pháp giải quyết, hôm nay nếu như chủ thẩm đại nhân xử ngươi có tội, giết người phải đền mạng, ngươi thoát được đâu!"

      188. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 13

      Chiêu Vân chán ghét nhìn Tư Vũ, tên cẩu hoàng đế này là oan hồn bất tán, là mẹ nào con nấy! Dù sao người ta cũng là cửu ngũ chí tôn, Chiêu Vân thể làm gì khác ngoài nhẫn nhịn, xử cứ xử, chứ tin lời của hoàng đế tiểu nhi mới là ngu ngốc, đám thái y đó nếu nghiên cứu ra cách trị liệu bệnh cho Thái hậu sớm nghiên cứu ra được, còn đợi đến mười mấy hai mươi năm sau làm gì?

      Vũ thấy Chiêu Vân mặt mày có nửa phần sợ hãi, liền cười lạnh : "Chiêu Vân, đừng tưởng rằng ngươi là em dâu trẫm, trẫm dám động tới ngươi, trẫm cho ngươi biết, kể cả có Lạc hoàng đệ ở đây, trẫm cũng phải trị tội ngươi!"

      " sai, ha ha ha ha ~~~" Tư Mã Lạc chợt cười to hồi vào, rất cung kính hành lễ : "Tư Mã Lạc tham kiến Thái hậu, tham kiến hoàng thượng!"

      Tư Mã Lạc đột nhiên xuất , khiến mặt Tư Vũ rất mất tự nhiên, sửng sốt chút mới giả mù sa mưa ra đón, mặt mũi tràn đầy tươi cười : "Hoàng đệ, sao quay lại rồi? Mọi đều thuận lợi chứ?”

      Tư Mã Lạc : "Nhờ hồng phúc của hoàng thượng, tất cả đều thuận lợi!"

      "A, ha ha ha ha ~" Tư Vũ cười sang sảng tràng : "Hoàng đệ cực khổ, tối nay trẫm mở tiệc trong hậu cung cho ngươi đón gió tẩy trần!"

      "Tạ ơn hoàng thượng, chỉ là chuyện ác thê hành hung có kết quả, thần đệ có tâm tình, vẫn nên để hôm khác ."

      Tư Mã Lạc đối với Tư Vũ, lời phát ra đều là mực cung kính, để cho người ta nhìn vào, dường như có vô vàn tôn kính đối với hoàng thượng, vô cùng thần phục, nhưng vào tai Tư Vũ lại thành ra vô cùng khó chịu, bởi vì bất kể Tư Mã Lạc có dùng bao nhiêu lời lẽ tôn kính, nhưng kết quả vẫn là thẳng thừng cự tuyệt đề nghị của , dư lại đường lui.

      ra khó chịu nhất chính là Chiêu Vân, tên khốn kia sao vừa mở miệng "Ác thê hành hung", người khác tin nàng khoan hẵng , nếu đến nam nhân nhà mình cũng nhận định nàng là hung thủ vậy còn phải từ từ cái nỗi gì?

      Sắc mặt liền trầm xuống, khuôn mặt nhắn kiều như phủ tầng mây mờ, thèm để ý tới bất cứ kẻ nào, kéo tay Hinh Nhi : "Chúng ta !"

      "Lớn mật!" Tư Mã Lạc lập tức túm lấy tay Chiêu Vân, lớn tiếng khiển trách: "Ngay trước mặt Thái hậu với hoàng thượng, sao có thể cho phép ngươi ?"

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!

      Beta: Becky


      189. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 14

      Lan Thái phi khó chịu, hai bước tiến tới, dùng sức đẩy tay Tư Mã Lạc ra, sau đó kéo Chiêu Vân vào trong ngực che chở, lớn tiếng : "Cái đồ lưu manh này, người khác khi dễ Vân nhi, ngươi cũng hùa theo, ta cho ngươi biết, nếu là hôm nay ngươi giũ tội cho bảo bối của ta, lão nương coi như có sinh ra đứa con trai như ngươi!"

      Thái hậu chê cười : "Lan phi, bao che bao che nhưng hôm nay nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi bảo Lạc nhi rửa tội như thế nào? Chẳng lẽ, ngươi còn muốn đánh Phượng Nhi, để cho nàng xuyên tạc hòng rửa tội hay sao?"

      Lan Thái phi nghe thế mà á khẩu trả lời được, nhưng cậy mạnh nhìn Tư Mã Lạc : "Nếu đến con ta cũng giải quyết cho xong được, cho phép ngươi đến bái tế trước mộ phần lão nương!"

      "Mẹ. . . . . ." Chiêu Vân bị Lan Thái phi làm cho cảm động, có lẽ bởi vì trước kia được quan tâm, có thân tình ấm áp, cuộc sống giá lạnh như băng, hôm nay đột nhiên được người liều mình che chở, đáy lòng lần đầu tiên dâng trào ấm áp.

      Tư Mã Lạc mặt bất đắc dĩ : "Mẹ, Thái hậu đúng, nhân chứng vật chứng đều ở đây, con có lòng muốn giúp, cũng giữ được, hơn nữa, con dâu điêu ngoa tùy hứng, tính khí dị thường nóng nảy, động cái là đánh người, con thấy chuyện này, tám chín phần mười, là nàng làm."

      "Ngươi ~~~!" Chiêu Vân quay người lại, giận đỏ cả mắt, tên ngu ngốc này, vốn tưởng có biện pháp gì đó giúp được nàng, mặc dù chưa từng bái lễ chu công, nhưng dù gì cũng bái đường, uống rượu giao bôi, cũng coi là có danh phận vợ chồng, nhưng cư nhiên khuất phục trước uy lực Thái hậu cùng cẩu Hoàng đế!

      Chiêu Vân càng nghĩ càng tức giận, sợ thôi , sao phải đứng trước mặt nhiều người như vậy, đổ thêm dầu vào lửa, còn quở trách nàng, ngay cả nữ nhân của mình cũng bảo vệ được, quả xứng làm nam nhân!

      , Lan Thái phi sao lại sinh ra mềm yếu đến vậy?

      Thái hậu lần này vui vẻ, cười khen: "Ừm, Lạc nhi, ngươi làm đúng sai, ai gia quả nhiên nhìn lầm ngươi, đúng sai phải trái trước mặt, phải biết bỏ qua tình thân, nghe theo lẽ phải."

      Tư Mã Lạc : "Thái hậu quá khen, ra Lạc nhi giống hoàng huynh, hết lòng hết sức công tư phân minh, tuyệt đối làm việc trái với vương pháp, thiên lí."

      "Ha ha ha ha, sai!" Tư Vũ lập tức lên tiếng: "Trẫm thân là thiên tử, dĩ nhiên là lấy thân làm gương. Nếu có làm việc thiên tư uổng pháp mà vô cớ đặc xá đệ muội, trẫm biết hoàn thành nghiệp lớn tiên hoàng giao phó thế nào đây?"

      190 .Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 15

      Tư Mã Lạc cảm nhận được ánh mắt bắn ra tia lửa chết người của mẹ mình với Chiêu Vân, nhưng vẫn biết điều : "Đúng vậy, hoàng huynh có lý, chuyện nhà trị làm sao trị thiên hạ?"

      "Vương gia. . . . . . Tiểu thư nàng bị oan uổng, nàng có giết người, ngươi tin tưởng nàng Vương gia. . . . . ." Hinh Nhi phù tiếng quỳ xuống trước mặt Tư Mã Lạc.

      "Câm mồm, chứng cớ xác , được phép chống chế!" Tư Mã Lạc tay kéo Hinh Nhi lên, quay đầu hỏi Phượng Nhi mũi heo: "Nghe , ngươi ở trong mật thất thấy Vân vương phi cùng Gia Cát Phong ân ái?"

      Phượng nhi mũi heo nhìn chủ nhân, lại nhìn Thái hậu, cứng rắn nâng cổ : "Dạ Vương gia, Phượng Nhi là nhìn thấy họ ở cùng chỗ. . . . . ."

      Tư Mã Lạc lại hỏi tới: "Ở chung chỗ? Rốt cuộc là đến mức nào rồi?"

      "Đủ rồi ~~!" Chiêu Vân có cách nào nhịn thêm nữa, cái tên thần kinh, nha đầu kia ràng là dối, vẫn còn ngây ngốc hỏi tới hỏi lui, vậy chỉ có thể khiến Chiêu Vân nàng chịu tội thêm mà thôi.

      Đều con giống mẹ, Lan Thái phi cũng khó hiểu, nhi tử hôm nay rốt cuộc làm sao vậy, Đông Kinh chuyến trở lại, liền biến thành nhu nhược ư?

      Tư Mã Lạc khó chịu liếc nhìn Chiêu Vân: "Bổn vương hỏi, ngươi tới chen miệng gì?"

      Phượng nhi mũi heo thấy Tư Mã Lạc hỏi như thế, cầu cũng được, Lan Thái phi hôm nay bắt nàng đánh cho trận,lúc này rất muốn báo thù.

      Vì vậy liền làm bộ mặt thẹn thùng mà : "Là là. . . . . . Chính là. . . . . . Chính là thấy vương phi nàng. . . . . . Nàng cùng Phong công tử mặc quần áo ôm nhau. . . . . . Phân phân. . . . . . Hợp hợp. . . . . ."

      Tư Mã Lạc nghe đoạn, đột nhiên quay đầu nhìn Chiêu Vân : "Ngươi được đấy tiện nhân, dám thừa dịp Bổn vương có ở đây lén ra ngoài tình tự, người đâu!"

      Lan Thái phi cả giận : "Con trai, ngươi nổi điên cái gì! Lão nương dùng bồ câu đưa tin để ngươi trở về nghĩ cách, phải lại để ngươi trở về nổi điên đâu!"

      "Tới rồi tới rồi ~~" bên ngoài đột nhiên nhiều lão nữ nhân vạm vỡ xông vào, hai lời liền đẩy Chiêu Vân ngã xuống đất, sau đó mang theo lều bạt đơn giản dựng lên.

      191. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 16

      Người bên ngoài hoàn toàn thấy được bên trong làm gì.

      "Đây là. . . . . ."

      Tất cả mọi người mang theo vô vàn nghi vấn, Tư Mã Lạc ngăn mẹ mình lại, cho bà tới vén vải che: "Mẹ, bình tĩnh chớ nóng nàng dám ngoại tình sau lưng ta, nhất định phải tra xét! Nếu tra ra mang thai nghiệt súc, chém!"

      "Tra? Tra cái gì mà tra! Mau ảo những người đó dừng tay! ! ! !" Lan Thái phi gấp đến độ động thủ đánh con trai.

      Nhưng mà vào lúc này, lều đột nhiên bị cước đá bay, theo sau là mấy lão nữ nhân vạm vỡ cũng lập tức bị quật ngã mặt đất.

      Chiêu Vân nhảy lên, đưa tay kéo váy đỏ bừng mặt nhìn chằm chằm Tư Mã Lạc : "Ngươi có biết chữ chết viết như thế nào hay ! ?"

      Mà mấy nữ nhân kia đứng lên, người đại diện : "Vương gia, ta dùng kinh nghiệm bà đỡ nhiều năm như vậy khám xét, vương phi hôm nay thân thể vẫn còn là xử nữ, hoàn hảo mọi nơi!"

      Lời bà đỡ vừa thốt lên, tứ phía thất kinh! Tất cả mọi người đều nhịn được lấy làm kinh hãi! ra là Tư Mã Lạc tìm những lão nữ nhân đặc biệt phụ trách đỡ đẻ này, tới nghiệm thân!

      Thích Như cùng Gia Cát Xuân Tuyết sắc mặt rất khó coi mà Phượng mũi heo là trực tiếp bị dọa đến ngất xỉu. . . . . .

      Lan Thái phi cuối cùng hiểu ra dụng tâm của nhi tử rồi, ra vẫn luôn diễn trò, làm nước cờ phụ cho nước cờ chính.

      Nhưng mà vào lúc này, Tư Vũ cười to tiếng: "Quả thực là chuyện cười, coi như nàng có cùng Gia Cát Phong tư thông cũng cùng Lạc hoàng đệ uống rượu giao bôi, động phòng, sao vẫn còn là xử nữ?"

      Tư Mã Lạc mặt mày lúng túng, : "Hoàng huynh ngươi có điều biết rồi, ra hôm đám cưới, thần đệ là uống nhiều quá, cho nên bỏ lỡ ngày tốt cảnh đẹp, mà ngày hôm sau gấp dáp lãnh binh xuất chinh, vì vậy, Chiêu Vân nàng vẫn còn là xử nữ, cũng là tất nhiên."

      "A?" Tư Vũ nhất thời gì thêm.

      Mà Tư Mã Lạc bắt đầu nổi đóa, cầm chậu  nước lạnh về phía Phượng mũi heo.

      "Oa khụ khụ khụ ~!" Phượng mũi heo bị nước lạnh xối, lập tức tỉnh lại.

      Tuần này lại quay về 3 chương/ngày. :)

      Mình ốm đau nên câu chữ hơi dở. :-(

      Mình cần bạn beta cho Hạ lưu Vương gia, cần bạn có kinh nghiệm, chỉ cần ham học hỏi muốn thử sức là mình giúp đỡ hết mình ^_^

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hạ lưu Vương gia muốn cắn người: Bảo bối đừng quá xấu xa!

      Beta: Becky


      192. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 17

      "Nô tỳ lớn mật, dám ngậm máu phun người, ái phi Bổn vương thân trong sạch, bị ngươi bóp méo thực bôi nhọ! , ngươi muốn chết kiểu gì đây?"

      "Vương gia, Vương gia tha mạng mà Vương gia, nô tỳ biết sai rồi nô tỳ cũng là bất đắc dĩ mà ——" Phượng mũi heo mặt hoảng sợ nhìn Gia Cát Xuân Tuyết, ý đồ kêu cứu rất ràng.

      Ai ngờ Gia Cát Xuân Tuyết đột nhiên chỉ thẳng về phía Thích Như cả giận : "Mẹ, ngươi tàn nhẫn, sao ngươi có thể làm như vậy? ra những lời Vân nhi muội muội trong phủ đều là , nghờ ngươi bằng này tuổi rồi, còn cùng tiểu bối làm ra loại chuyện đó, bị Vân nhi muội muội phát , ngươi còn ép Phượng Nhi hãm hại Vân nhi muội muội, sao ngươi có thể ác độc như vậy! ?"

      Gia Cát Xuân Tuyết xong, lại thương tâm khóc, vẻ mặt bi thiết, lấy giả làm .

      "Ngươi, ngươi, ngươi ~~!" Thích Như nghờ nữ nhi chính ả sinh lại ác độc bán đứng ả ngay trước mắt, lại còn đem tội danh Phượng Nhi đổ lên người ả, giận đến suýt nữa ngất .

      Quan chủ thẩm Tông Nhân phủ thấy tình hình như thế, vội : "Hoàng thượng, Thái hậu, nếu chuyện rành rành, chứng minh Vân vương phi vô tội, vụ án này thuộc phạm vi quản lí của Tông Nhân phủ, hạ quan, cáo lui."

      Thái hậu thấy chuyện lại biến thành cái dạng này, sân khấu tốt bị lật ngược lại, còn tâm tình xem kịch vung tay áo : "Hừ, đúng là hoang đường, ai gia cũng muốn xem nữa, hồi cung!"

      "Đợi nào...!" Tư Mã Lạc chợt gọi Thái hậu, : "Thái hậu, chuyện đá nước phân chia, như vậy nên đặc xá đặc xá, nên trừng phạt phải trừng phạt."

      Thái hậu tức giận: "Được, Lạc nhi, chuyện này, toàn bộ giao cho ngươi xử trí, ai gia chắc chắn hỏi qua."

      Tư Mã Lạc : "Như thế, Lạc nhi đành phải gắng sức nghe theo, người đâu, bắt giam đại phu nhân phủ tướng quân, cùng nha hoàn lớn mật kia lại! Còn có ——"

      Tư Mã Lạc ngón tay nghuệch đường giữa trung, chỉ thẳng hướng lão cung nữ bên cạnh Thái hậu: "Còn có ả! Nếu ái phi Bổn vương vô tội, ả đánh ái phi, Bổn vương hôm nay nếu thay ái phi ra mặt, sao còn xứng danh phu quân? Có ai , vả miệng 100 cái!"

      193. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 18

      "Thái hậu. . . . . ."

      Lão cung nữ bị đánh lần thứ nhấtcòn chưa hết sưng, chẳng ngờ lại vì Gia Cát Chiêu Vân bị đánh tiếp. Còn đánh nữa sợ rằng về sau cũng nên lời, liền phát ra tín hiệu cầu cứu với Thái hậu.

      Thái hậu vừa định mở miệng, Tư Mã Lạc lập tức cướp lời:

      "Thái hậu, ra Lạc nhi cũng muốn giữ mặt mũi cho Thái hậu nhưng nếu trừng phạt ả, sợ rằng người trong thiên hạ chê cười, như hoàng thượng mới rồi đấy, chuyện trong nhà còn xử lí được làm sao bình thiên hạ?"

      câu này, bình thường, đúng là vô giá trị.

      Nhưng lúc này lấy ra lấp miệng Thái hậu còn gì tốt hơn.

      Quả nhiên, Thái hậu gì nữa, thở phì phò rời .

      Vũ lúc này cũng tới, vươn tay vỗ hai cái bả vai Tư Mã Lạc, giọng : "Lạc hoàng đệ, nghĩ tới ngươi càng ngày càng biết đùa giỡn, trình độ tệ, trẫm bội phục sát đất nha." xong, Tư Vũ cũng rời .

      vài bước, lại quay đầu lại nhìn Chiêu Vân, sau đó lại vươn ngón tay cái về hướng Tư Mã Lạc. Chờ cẩu Hoàng đế chạy mất, Chiêu Vân ngừng mắng: "Bệnh thần kinh!"

      Lan Thái phi lúc này tâm tình vô cùng kích động, nắm chặt tay Chiêu Vân :

      "Ai nha, lần này tốt quá rồi, ta chỉ sợ con dâu bảo bối có chuyện hay xảy ra, lúc này trời cũng sắp sáng rồi, tất cả những chuyện tốt đều cho qua ." xong, chợt trợn mắt nhìn lão cung nữ quỳ gối bên : "Ngươi đó, chủ nhân quản chết sống của ngươi, làm chó mà thành ra thế, là thảm bại!"

      Hinh Nhi ghét nhất chính là lão cung nữ cởi giày lên muốn đánh nàng.

      Tư Mã Lạc lại ngăn cản : "Hinh Nhi, nếu ngươi theo vương phi đến Lạc vương phủ, vậy phải có thần thái của Lạc vương phủ."

      "Dạ, Vương gia." Hinh Nhi đành xỏ lại giầy.

      "Người đâu, để lão cung nữ tự mình vả miệng cho ta xem, phải để bà ta ghi nhớ lâu, đánh đầy trăm cái cho ả quay về."

      "Dạ, Vương gia!"

      Tư Mã Lạc liếc nhìn Chiêu Vân cái, cười cười: "Còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ còn muốn tái thẩm lần thứ nhất?"

      194. Bại hoại! Cầm thú Vương gia chớ làm loạn 19

      Chiêu Vân nhìn : "Ngươi ra vẻ cái nỗi gì? Đừng cậy mình có tí thông minh là lên mặc đắc chí, Hinh Nhi, chúng ta ." xong, vươn tay khoác cánh tay Lan Thái phi, khéo léo : "Mẹ, chúng ta ."

      "À? Ai ~~ được, chúng ta !" Khó được Chiêu Vân chủ động lấy lòng, Lan Thái phi vui vẻ gạt con trai sang bên, khoac tay con dâu ra khỏi Tông Nhân phủ.

      "Mẹ. . . . . ." Tư Mã Lạc hô tiếng, người ta đúng là thèm giữ danh dự cho .

      Tư Mã Lạc theo ra ngoài, nhìn ba nữ nhân phía trước cùng trận chiến tuyến, nhịn được thấy buồn cười. Lắc đầu cái, thầm nghĩ, Gia Cát Chiêu Vân, nàng là tinh sao? Bổn vương mới rời mấy ngày, mê hoặc mẹ ta đến quay cuống. Chiêu Vân mặc dù kéo tay Lan Thái phi, nhưng vẫn im lặng đường.

      "Thế nào Vân nhi? Con vẫn còn tức đứa con ta sinh ra? Ha ha, con dâu, mới vừa rồi nó nghĩ biện pháp giúp con gỡ tội con tha thứ cho nó lần này , nhé."

      "Mẹ, con nghĩ mũi tên hạ hai con chim mới đúng, mặc dù muốn giúp Vân nhi rửa sạch tội danh là , nhưng đồng thời cũng hoài nghi con có gian díu với Gia Cát Phong, hừ!"

      Tư Mã Lạc xa xa theo phía sau, tự làm tự chịu dám chạy lên giải thích. Bởi vì quả nghe người ngoài đồn thổi mà có chút nóng vội, bởi vì lúc ở lôi đài kén rể, Gia Cát Phong liều chết cũng muốn đánh lôi đài, giữa hai người chắc phải có chút chuyện khác thường. Huống chi Chiêu Vân với Gia Cát Phong cũng có chút liên hệ máu mủ nào. . . . . . Cho nên có chút hoài nghi, hôm nay bà đỡ tra ra nàng còn là xử nữ, lại cảm thấy có thể diện giải thích bất cứ vấn đề gì.

      Lan Thái phi ngồi lát ở Lạc vương phủ, có chuyện phải làm về trong cung nên về trước, phòng khách to như vậy cũng chỉ còn lại có Chiêu Vân, Hinh Nhi, cùng vị chủ quản gia đình kia.

      Nhìn Chiêu Vân hưởng thụ nằm ghế thái sư, Hinh Nhi nhàng đấm lưng cho nàng, mắt khẽ nhắm bộ dạng màng thế , Tư Mã Lạc đột nhiên cảm thấy an ủi. người đàn ông thành công hay , đầu tiên phải xem có thể cho nữ nhân của mình cuộc sống an nhàn hay , mặc dù nữ nhân này lúc nào cũng đối đầu với , nhưng dù gì cũng là nữ nhân cưới vào cửa. Nhìn bộ dạng thư thái của nàng, trong lòng cũng thấy thư thái. Loại cảm giác này, Tư Mã Lạc chưa có bao giờ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :