1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hướng về trái tim - Hoa Thanh Thần

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương kết 


      Ba tháng sau.

      Khi một lần nữa bước vào chốn uy nghiêm này, sợi xích nặng nề mà phải gánh suốt mười năm đã được tháo bỏ, nhưng hề cảm thấy vui vẻ.

      Khi bọn Châu Thiệu Vũ bị cảnh sát dẫn ra khỏi tòa, Châu Thiệu Vũ cười xảo quyệt với :

      “Họ Lạc kia, cho dù mày thắng thì sao? Tao vẫn bắt mày ngồi tù bốn năm, mang tội danh cưỡng hiếp suốt mười năm. Ha ha ha, ha ha ha…”.

      Vương Hạo Lỗi và Đồng Kiến Thành thì như kẻ chết rồi. Cuối cùng bọn chúng đã phải trả giá cho tất cả những gì chúng làm.

      Người bị dẫn ra cuối cùng là Phương Tử Hạ, Lạc Thiên hai tay khoanh lại, nhìn chằm chằm ta.

      Phương Tử Hạ lúc đến trước mặt thì dừng lại, gương mặt tuấn mất vẻ đẹp trai rạng ngời thường ngày, ta đưa đôi mắt vô hồn nhìn Lạc Thiên, mệt mỏi nói: “Đối với cậu, cho dù xin lỗi bao nhiêu cũng thể bù đắp tội lỗi của tôi. Nhưng tôi vẫn phải nói rằng tôi hề hối hận, vì tôi Châu Mộng Kha”. Nói xong, ta lê những bước nặng nề lên xe cảnh sát.

      Trong một tiệm áo cưới.

      Tang Du mặc bộ váy cưới trễ ngực hở lưng từ từ bước ra khỏi phòng thay đồ, xoay hai vòng trước mặt Thẩm Tiên Phi xem tạp chí sofa, cười hỏi: “Thế nào ? Có đẹp ?”.

      Thẩm Tiên Phi nhìn Tang Du chỉ còn hơn tháng nữa là sẽ trở thành dâu của mình, trong ánh mắt lấp lánh niềm vui, nhưng sau đó, liền nhíu mày, hỏi khéo: “Liệu có hở nhiều quá ?”.

      “Nhiều sao?”, Tang Du nhìn trái ngó phải, thấy nhiều chỗ nào, chỉ là hở ngực hở lưng thôi mà.

      Thẩm Tiên Phi đứng dậy, khẽ ôm lấy , dỗ dành: “Thay váy khác nhé? Được ?”.

      Tang Du biết tư tưởng ̉ hủ của lại giở chứng nên trề môi: “Được thôi, vậy chọn với em”.

      Hai người mấy bước, Tang Du liền ngừng lại, vội vàng chỉ gái vừa rẽ vào đối diện, hỏi Thẩm Tiên Phi: “Này, nhìn xem, đó có phải là con thỏ trắng khiến tên bạch mao chết tiệt kia suốt ngày chết sống lại hay ?”.

      “Cậu ấy tên Lạc Thiên, phải là bạch mao chết tiệt, hơn nữa tóc cậu ấy hiện giờ rất đen”, Thẩm Tiên Phi bất lực chỉnh lại, nhìn theo ánh mắt , hóa ra người đó đúng là trợ lý yếu đuối ấy.

      Tang Du kéo , thì thầm vài câu. sửng sốt nhìn nàng cười như một con hồ ly tinh, cảm thấy quá đáng sợ, Lạc Thiên chẳng qua chỉ nói xấu một lần, may bị nghe thấy, mà thù dai đến tận bây giờ.

      “Có cần ác như thế ?”, bắt đầu lo lắng thay cho Lạc Thiên.

      Tang Du tỏ vẻ kiêu căng: “Xùy! Em giúp ta bắt vợ về mà? Tên bạch mao chết tiệt ấy còn phải cảm tạ em hết ấy chứ. Huống hồ đến giờ Tăng Tử Kiều vẫn thấy đâu, cũng biết Tử Ngạo đau khổ thế nào, còn phải do lỗi của ta hả? Yên nào, yên nào, đến lúc đó phong bì cho kẻ phù rể là ta cũng tiết kiệm được đó”.

      Thẩm Tiên Phi bất lực lườm . có cần tiết kiệm cả phong bì lì xì kết hôn của mình như thế chứ?

      Giang Văn Khê sắp xếp lại áo cưới, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đôi kim đồng ngọc nữ thử đồ ở đối diện.

      Đó là Tổng giám đốc Tang của Tang Thị và Tổng giám đốc Thẩm của Hoàng ̀nh, đã gặp mấy lần. Hai người họ là cặp xứng đôi nhất mà từng thấy trong vòng hai tháng gần đây khi làm việc ở tiệm áo cưới này.

      Lúc ở Giang Hàng đã nghe kể chuyện hai người họ, bây giờ cuối cùng cũng sắp kết hôn.

      cười cay đắng, tiếp tục công việc.

      “Ủa? Có phải là Giang ? Sao lại ở đây?”

      Giang Văn Khê ngạc nhiên nhìn Tang Du, lóng ngóng: “Ồ, tôi đã rời khỏi Giang Hàng mấy tháng nay rồi…”.

      Tang Du giả vờ tiếc nuối: “Thế à… Thế, tôi muốn nhờ giúp tôi một việc, phù dâu của tôi tạm thời có việc gấp đến được, nhưng tôi thấy và ấy vóc dáng khá giống nhau, có thể giúp tôi thử bộ váy phù dâu này ?”.

      Giang Văn Khê rụt rè nói: “Nhưng trong tiệm quy ̣nh chúng tôi được thử bất kỳ bộ lễ phục cưới nào trong này…”.

      “Ồ, sao, lát nữa tôi nói với quản lý của là được. Giúp tôi nhé, làm ơn ”, Tang Du nhét bộ váy đã được chọn lựa cẩn thận vào tay .

      ngơ ngẩn nhìn “lễ phục” trong tay, trong lòng ngờ vực, bộ này rõ ràng là váy cưới kiểu mới nhất thu đông năm nay, phù dâu sao lại mặc giống dâu được? Tuy rất băn khoăn nhưng vẫn chấp nhận, cầm “lễ phục” vào phòng thử đồ.

      Một lúc sau, mặc bộ “lễ phục” hở vai hở lưng bước ra, nghe thấy mấy tiếng “lách tách”.

      Tang Du hứng chí kêu lên: “Phiền xoay lại, tôi chụp kiểu sau lưng cho phù rể xem, ồ đúng, là phù dâu. Cám ơn nhé”.

      Giang Văn Khê lúng túng quay lại.

      “Nào, cười một cái.”

      Giang Văn Khê nhếch nhếch khóe môi.

      Tang Du thỏa mãn nhìn mấy tấm hình trong điện thoại, thậm chí còn đẩy cả chồng Thẩm Tiên Phi của mình vào. đứng sau lưng Giang Văn Khê, làm nền mấy tấm ở khoảng cách xa, dù sao trong điện thoại cũng nhận ra người đàn ông vừa nghiêng mặt vừa mờ nhòa là ai đâu.

      Giang Văn Khê hết giờ làm liền tới siêu thị mua thức ăn, sau đó lại vòng đến nhà ́ ̀nh Hòa.

      đã nói với em nhiều lần rồi, sau này cần tối nào cũng đến nấu cơm cho , giờ rất khỏe, có phải thiếu chân thiếu tay đâu”, ́ ̀nh Hòa nói với Giang Văn Khê bận bịu trong bếp.

      Giang Văn Khê nhìn cánh tay phải bó bột treo cao của : “ thiếu tay thiếu chân, nhưng có thể nấu cơm được ?”.

      ́ ̀nh Hòa nghẹn lời, bất lực nhìn bày thức ăn ra bàn, bỗng ngạc nhiên kêu lên: “Một mình làm sao ăn hết bao nhiêu đây?”.

      “Sao lại một mình ? phải còn có nàng y tá kia sao? Em nhớ hôm nay chắc ấy trực đêm, chừng lát nữa sẽ đến, nếu đến thì lấy gì chiêu đãi người ta?”

      “Em làm ơn đừng nói đùa vớ vẩn được ? Haizzz, thật hiểu nổi, kiểu người vụng về như ta làm sao vào được bệnh viện làm y tá nữa?”, ́ ̀nh Hòa cứ nhớ đến y tá đó là lại bực tức.

      Mông của bị ta thấy hết thì thôi, nhưng ta có cần phân biệt được mông và eo, tiêm thêm cho mấy mũi ? Lấy nước tiểu của thì càng cần hào hứng như thế chứ, chẳng qua là xoay người một cái mà cũng làm bắn hết nước tiểu lên người ?

      thật biết có phải kiếp trước đã làm gì thất đức mới phải nhập viện thê thảm, rồi còn chịu sự hành hạ của y tá xui xẻo đó nữa. Càng tức hơn là, tưởng ra viện rồi có thể thoát được ta, ai ngờ ta cứ như kiến hôi, lừa Văn Khê, tìm đến nhà , hại hốt hoảng vấp ngã, làm cánh tay bị gãy, lại phải chạy đến bệnh viện bó bột.

      Đúng là oan nghiệt.

      Lúc này, “dinh doong” một tiếng, chuông cửa reo vang.

      “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới. Y tá của đến rồi”, Giang Văn Khê cười phá lên.

      ́ ̀nh Hòa sa sầm mặt, vội vàng chạy đến nhìn qua lỗ mèo, quả nhiên là nàng y tá xui xẻo đó. Hôm nay mặc áo pull rộng, tóc buộc lại thành búi tròn, vừa đơn giản vừa đáng , ai ngờ ta cũng dán mắt vào lỗ mèo làm giật bắn mình, vội vàng tránh ra.

      được mở cửa”, tức đến nỗi ngứa cả răng, cảnh cáo Giang Văn Khê cười híp mắt sau lưng.

      “Nhưng em phải về nhà mà.” Giang Văn Khê bước nhanh đến, mở cửa, cười tít mắt nói với y tá Đào Đào: “A, Đào Đào đến rồi à, chị còn nghĩ xem lúc nào chị mới có thể về được đây”.

      “Chị Khê Khê à, hôm nay chị nấu món gì ngon thế?”, Đào Đào thò đầu ra nhìn bàn, “Wow, nhiều quá, đều là những món em thích”.

      ́ ̀nh Hòa lườm ta, rủa một tiếng, trừ ăn ra thì nàng xui xẻo này chẳng biêt làm gì cả.

      Bỗng, Đào Đào nhìn thấy tờ báo sofa, nàng cầm lên, kinh ngạc: “Hả? Tờ báo này là ba tháng trước rồi, sao còn xem? Xùy xùy xùy, nhớ đến tai nạn đó là khiến người ta nghiến răng nghiến lợi rồi, cũng may hai người phúc lớn mạng lớn. Đáng chết nhất là ba tên hại hai người bị thương, trông tướng mạo cũng khá, ngờ là loại bại hoại trong xã hội, còn là con ông cháu cha nữa. Cũng may ông trời có mắt, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt. Chị Khê Khê, bạn trai của chị cũng thật đáng thương, em nghe người ta nói người sau khi ở tù ra ngoài sẽ bị xã hội kỳ thị, ấy rất giỏi, những từ bỏ mà còn trở thành tổng giám đốc Giang Hàng nữa”.

      Giang Văn Khê chỉ cười nhẹ.

      ́ ̀nh Hòa nhìn nàng lảm nhảm nói thì da gà da vịt toàn thân mọc hết lên, giễu cợt: “ tưởng ai cũng như , chỉ biết ăn và ăn thôi à”.

      Đào Đào xem như nghe nói, chỉ tấm hình báo nói tiếp: “Chị Khê Khê, bạn trai chị cũng đẹp trai thật, xem này, dáng vẻ như muốn giết người mà cũng đẹp trai dã man, người chụp ảnh này thật biết chụp quá. Chị Khê Khê à, hai người khi nào kết hôn thế?”.

      đủ chưa!”, ́ ̀nh Hòa kìm được, quát lên, giật lấy tờ báo, nàng này đúng là nói gì nói lại nói đến chuyện đó, cứ xát muối vào vết thương người khác.

      Giang Văn Khê sắc mặt trắng bệch, nói ngay với : “Em về trước đây”.

      Ra khỏi nhà ́ ̀nh Hòa, gió đêm thổi tới, Giang Văn Khê rùng mình ớn lạnh.

      Đã gần hai tháng nhìn thấy , thỉnh thoảng gọi điện, sau vài câu thăm hỏi đơn giản, lúc nào cũng im lặng, dần dà ngay cả điện thoại cũng ít , thật sự biết thế nào.

      Trước đó khi thử váy cưới, trong lòng vui buồn lẫn lộn, vui là vì cuối cùng đã có cơ hội mặc bộ váy cưới trắng muốt, cảm nhận sự xúc động khi trở thành dâu, nhưng buồn là vì chỉ giúp người ta mặc thử mà thôi, người bên cạnh phải là , xúc động và hào hứng dù nhiều mấy cũng chỉ có thể giấu kín trong lòng.

      Haizzz, tại sao lại một người đàn ông khó đoán như thế cơ chứ.

      Trong bar K.O.

      “Ủa? Là Giang Văn Khê kìa”, Tang Du kinh ngạc nhìn phía đối diện.

      Lạc Thiên ngồi đối diện vội quay đầu lại, ngoài ̣t đèn nhấp nháy ngừng, trong quầy bar chỉ có bartender của và hai vị khách đã ngồi rất lâu. xấu hổ quay lại: “Tang Du, có phải chán đời quá rồi ?”.

      Tang Du lắc lắc ly rượu trong tay, vẻ mặt vô tội, nhún nhún vai: “Tôi chán đời chỗ nào? Nhận lầm người dưới ánh đèn trong quán bar là chuyện bình thường mà. A Phi, nói xem có đúng ?”, quay sang dựa nhẹ vào người Thẩm Tiên Phi.

      Thẩm Tiên Phi chỉ cười tủm tỉm.

      “Mặc kệ đấy”, Lạc Thiên uống một hơi cạn sạch rượu, lại rót đầy một ly nữa.

      Tang Du nhướn mày, nói gì, nhấm nháp một ngụm rượu rồi đặt mạnh ly xuống, chỉ phía đối diện kêu lên: “Này, họ Lạc kia, nhìn xem, đúng là thỏ trắng nhà , bên cạnh còn có cảnh sát kia nữa”.

      Lạc Thiên lại nhanh chóng quay đầu, vẫn chỉ nhìn thấy bartender và hai vị khách trong quầy bar. quay lại, tức tối trừng mắt với Tang Du, lại buồn bực lặng lẽ uống hết rượu trong ly.

      Tang Du bịt miệng cười trộm, thì thầm gì đó với Thẩm Tiên Phi, sau đó ngồi thẳng lại, vẻ mặt nghiêm túc nói với Lạc Thiên: “Lần này tôi đảm bảo với là tôi thật sự lừa , thỏ trắng nhà thật sự đứng phía sau kìa”.

      “Tin nữa thì tôi là thằng ngốc”, Lạc Thiên hậm hực đáp.

      “Được, tin tôi thì thôi, dù sao người muốn nhìn thấy ấy cũng phải tôi. A Phi, chúng ta uống rượu, cho ai kia tức chết”, Tang Du vẻ mặt đắc ý.

      Lạc Thiên ngần ngừ, cuối cùng vẫn quay đầu lại nhìn, lần này nhịn nổi nữa, quát lên với Tang Du: “Tang Du, nếu có chuyện gì để làm thì cút về nghĩ xem đêm kết hôn phải ứng phó với khách mời thế nào ”.

      biết là thằng ngốc nào bị lừa hai ba lần liên tiếp!” Tang Du tỏ vẻ kỳ thị, ngừng lật xem điện thoại, đến khi thấy tấm hình Giang Văn Khê mặc váy cưới xuất hiện, mới nói với Thẩm Tiên Phi, “A Phi, còn nhớ hôm chúng ta thử váy cưới, có gặp thỏ trắng , cho xem dáng vẻ ấy mặc váy cưới này, có phải là rất đẹp ? Còn nữa còn nữa, cảnh sát kia mặc vest cũng đẹp trai lắm”.

      Thẩm Tiên Phi ho vài tiếng, khóe môi giật giật, câm nín nhìn vợ mình.

      Lạc Thiên vẻ mặt hồ nghi, nhưng thấy Thẩm Tiên Phi nhìn rất nghiêm túc thì giật lấy điện thoại trong tay Tang Du.

      Lần này Tang Du lừa , gái trong hình quả thực là Giang Văn Khê. kìm nén nỗi hoang mang trong lòng, lật xem từng tấm, mặc váy cưới trắng muốt, nụ cười nhẹ nhàng nở gương mặt, phía sau là một người đàn ông mặc vest, nhìn mờ mờ, chỉ thoáng thấy một nửa gương mặt nhìn nghiêng, là tên cảnh sát kia chăng.

      Tay run lên, điện thoại rơi xuống đất.

      “Này, điện thoại của tôi!” Tang Du giật lấy, quên giễu cợt , “Vịt chết còn cứng mỏ! Rõ ràng trong lòng vẫn nhớ thỏ trắng, mà cứ ở đây giả vờ đau buồn. Họ sắp kết hôn rồi, ấy nói sẽ gửi thiệp mời cho . đấy, cứ một mình ở đây say sưa cho chết , xem người ta sung sướng biết bao!”.

      nói đủ chưa?!”, đập bàn đánh “rầm” một tiếng, đứng phắt dậy, một tay siết thành nắm đấm, gân xanh hằn lên.

      Tiếp đó, lại một bàn tay vỗ mạnh lên bàn, lần này là Tang Du.

      quát tháo cái gì?! Có giỏi thì kéo nàng kia quay về, chứ đừng suốt ngày ở đây uống rượu! Bà đây cho dù có mời làm phù rể cũng cần mượn cớ tiêu sầu để luyện tửu lượng đâu!”

      Thẩm Tiên Phi kéo tay , ra hiệu đừng nói nữa.

      vùng ra, lại tiếp tục quát Lạc Thiên: “Chuyện của tôi và A Phi chắc cũng biết, năm đó tôi đã theo đuổi cuộc sống và hạnh phúc của tôi thế nào, cho dù là đã qua năm năm nhưng tôi vẫn bỏ cuộc, vì trái tim tôi cho phép. Toại nguyện? tưởng thứ tinh thần thiểu năng của đây gọi là toại nguyện à? Đúng là ngu ngốc! Cái tay cảnh sát kia vì chuyện của , vì bảo vệ ấy mà bị thương, hôn mê một tháng trời, cần người chăm sóc, nhưng chăm sóc có nghĩa là phải chăm sóc cả đời, huống hồ ta đã tỉnh lại, đã ra viện rồi. ấy có ́ch thân nói với là muốn chăm sóc ta cả đời ? Cái tay cảnh sát kia có bắt ấy chăm sóc ta cả đời ? Mẹ kiếp, hai tháng nay rụt ̉ vào làm quái gì chứ?!”.

      Thẩm Tiên Phi vội đứng lên, kéo , sợ hai người lao vào đánh nhau, mà họ đánh nhau thì sức phá hoại tuyệt đối kém gì vụ nổ xe hơi.

      Lạc Thiên chỉ lạnh lùng nhìn , tranh cãi tiếp mà lặng lẽ quay người bỏ .

      Mỗi người đều có phần yếu đuối, trừ phi bị ép đến đường cùng, nếu thì sẽ muốn nhìn rõ sự thực, thà rằng tiếp tục sống trong lời nói dối, tự lừa mình lừa người.

      giấu kín nỗi nhớ da diết trong lòng trọn hai tháng nay, nếu vì Tang Du vô tình rạch vết sẹo của ra, có lẽ sẽ cứ tiếp tục sống dật dờ lay lắt.

      Nhớ lại vụ nổ kinh hoàng ba tháng trước, cơn điên của dữ dội hơn bất cứ lúc nào khác, nếu phải do cảnh sát ngăn lại, thật sự đã giết bọn Châu Thiệu Vũ.

      Giang Văn Khê và ́ ̀nh Hòa được đưa vào bệnh viện, may mắn là Giang Văn Khê được ́ ̀nh Hòa che chắn kỹ nên não chỉ bị chấn động nhẹ, ngủ một giấc dậy, ở lại trong bệnh viện theo dõi hai ngày là được về nhà. Nhưng may là ́ ̀nh Hòa vì che chở cho mà phần lưng bị mảnh vỡ của xe nổ đâm vào gây thương tích, phần đầu cũng bị va đập mạnh, hôn mê hơn một tháng mới tỉnh dậy.

      nhớ rõ, Giang Văn Khê đã khóc nói với : “Xin lỗi, em phải ở lại chăm sóc ấy, ấy vì em mới ra nông nỗi này…”.

      Mỗi tối, đều ở lại trước giường bệnh ́ ̀nh Hòa, ngủ thiếp . biết, mỗi tối, đều ở trong xe, dưới bãi đậu xe của bệnh viện, đến khi hút hết bao thuốc mới chợp mắt một chút.

      Một tháng sau, cuối cùng ́ ̀nh Hòa cũng tỉnh, xách theo rất nhiều đồ bổ dưỡng mang đến bệnh viện thăm ta. Nhưng đứng ngoài phòng bệnh, thấy vui vẻ cười nói với ́ ̀nh Hòa, đỡ ta dậy, rót nước ta uống, động tác vừa nhẹ nhàng vừa căng thẳng ấy đốt cháy trái tim , đặt tất cả đồ đạc bên ngoài phòng bệnh, chọn cách lặng lẽ bỏ .

      Người ta trốn chạy được, nhưng trốn thoát trái tim mình, khi nhìn thấy tấm hình trong điện thoại, cảm giác đau đớn muốn ngạt thở đó khiến gắng gượng nổi nữa.

      khí trong xe càng khiến cảm thấy bức bối, đưa tay mở radio, một giọng nữ ngọt ngào mang vẻ đau thương vang lên:

      Nhìn bóng xa dần, em lại mất dũng khí .

      Kết cuộc như thế nào mới là điều chúng ta muốn chia tay sao, đó thật sự là điều muốn ư .

      Cho tự do, tình đóng băng ngay phút này và em phải thế nào để quên quá khứ .

      Vì sao nước mắt cứ cứ nghe lời, khiến em lại nhớ .

      Quan hệ của chúng ta luôn cách xa.

      Lớp kính lạnh băng băng chen giữa hai trái tim này.

      Em đưa tay sờ vào khí, cảm nhận hơi thở cuối cùng của .

      Qua làn nước mắt, nhìn dần xa.

      Hai trái tim từng rất gần gũi.

      Mà nay lại học cách từ bỏ.

      Nói rằng bỏ cuộc thì nên bỏ cuộc, liệu sẽ còn khóc nữa.

      Dù trốn tránh đến mấy, nhưng chính em cũng muốn tin.

      Toại nguyện tình của bằng tình của em.

      Cuối cùng đã từ bỏ quyết tâm .

      ấy mới là duy nhất của .

      Em đưa tay sờ vào khí, cảm nhận hơi thở cuối cùng của .

      Qua làn nước mắt, nhìn dần xa.

      Hai trái tim từng rất gần gũi.

      Mà nay lại học cách từ bỏ.

      Vốn ̣nh đưa tay tắt bài hát buồn não nề đáng ghét này, nhưng nghe mãi nghe mãi, đã bị cuốn hút, nữ chính trong bài hát giống như , từng câu từng chữ như rót vào tận trái tim .

      Giữa và cũng như cách bởi một tấm kính lạnh lẽo, chẳng lẽ muốn dùng tình của mình toại nguyện cho người khác, thật sự muốn từ bỏ ư?

      Trong lúc mâu thuẫn, một đôi tình nhân tay nắm tay ngang qua , nhìn theo, trong lòng có một cảm giác mạnh mẽ mách bảo, cho dù từ bỏ cũng phải từ bỏ một cách cam tâm tình nguyện. dập tắt điếu thuốc trong tay, nhanh chóng phóng .

      Sáng sớm hôm sau, Giang Văn Khê ra ngoài làm, xuống lầu, nhìn thấy chiếc xe đua màu trắng bạc quen thuộc mà đã hai tháng rồi chưa từng trông thấy hiển hiện trước mắt.

      cắn môi, tim đập thình thịch, từ từ tiến lại chiếc xe.

      gục vô lăng, ánh nắng ban mai hắt qua cửa kính xe chiếu lên tóc và người , toàn thân được bao bọc trong ánh sáng vàng nhạt mờ mờ.

      Cảm giác cay đắng, xúc động, xót xa khó tả dần lan tỏa trong cơ thể, tròng mắt hoe đỏ, đưa tay khẽ vỗ vai , gọi: “Này, sao lại ở đây?”. Biết rõ còn hỏi. Nhưng hỏi thế thì phải hỏi thế nào.

      Lạc Thiên từ từ ngẩng lên, khó nhọc mở mắt, vừa nhìn thấy Giang Văn Khê đã kích động mở cửa xe, nắm chặt hai vai , cuống lên: “Có phải em ̣nh kết hôn với tên cảnh sát xấu xa kia ?”.

      “Hả?”, Giang Văn Khê mở to mắt ngơ ngẩn nhìn , đôi lông mày nhíu chặt. Rốt cuộc có biết mình nói gì ? Kết quả chờ đợi hai tháng nay là thế này sao?

      “Tang Du đưa hình chụp trong tiệm áo cưới cho xem”, càng lúc càng siết chặt hai vai .

      Tang Du? Cuối cùng hiểu ra chuyện gì, cái gì mà thử váy cho phù dâu, cái gì mà chụp hình, đều là giả cả. Tổng giám đốc Tang kia nhất định chịu được, mới thay dạy dỗ người đàn ông cao ngạo này. Cái tên đáng ghét, nếu phải Tang Du dối là sắp kết hôn, sợ rằng cả đòi này ừốn tránh, ra mặt nữa.

      tức tối : “Đúng, thế sao?”.

      túm chặt lấy tay , giơ cao lên, mắt nhìn thẳng vòng pha lê bươm bướm sáng rực tay , hỏi: “Nếu sắp kết hôn với ta, tại sao còn đeo vòng tay tặng, mà phải là nhẫn của ta ?”.

      Câu hỏi này khiến càng tức giận, giằng tay ra, hét lên: “ kịp tháo ra sao?”. chưa từng thấy ai đáng ghét như , trả lại , lằng nhằng thêm nữa. đưa tay gỡ vòng ra, ra sức ném trả , giận dữ quay , nước mắt kìm được lại trào ra.

      tay giữ lấy vòng tay, tay kia nắm chặt cổ tay , cho bỏ .

      “Em và ta đăng kí kết hôn chưa?”

      “Lát nữa ngay”, vừa khóc vừa ấm ức .

      “Thế là chưa. Chứng minh nhân dân có mang theo ?”, lại hỏi.

      “Mang theo hay liên quan gì đến ?”

      “Lên lầu lấy sổ hộ khẩu!”, kéo tay quay ngược lại.

      định làm gì?”

      “Kết hôn!”, tức giận quát lên.

      sững người, nước mắt ngừng lại, hai giây sau bỗng phản ứng ra, lại hét lên: “ kết hôn là kết hôn, cả nhẫn cầu hôn cũng có, ai thèm lấy !”. Có cần ngang ngược thế , ngay cả cầu hôn cũng ngang ngược đến thế.

      móc từ trong tủi quần ra cái hộp, lấy ra cặp nhẫn nam nữ, cười đắc ý: “Là em đấy nhé, có nhẫn là được”. xong lấy nhẩn đeo vào ngón áp út của , sau đó lại đeo vòng tay vào cho , “ với em là được tháo ra. Lên lầu với !”.

      Băn khoăn cả đêm, nghĩ thông suốt. Tại sao phải làm thánh nhân chứ? Tại sao phải toại nguyện cho tên cảnh sát xấu xa kia? Cho dù ta giúp rửa sạch oan tình, bảo vệ sao? là của , ai cướp được! Cái gì mà từ bỏ, bắt từ bỏ à, kiếp sau nhé!

      “Lên lầu làm gì? Em .” Hai tháng, củi khô dễ cháy, , là thiên lôi tạo hỏa hoạn. , muốn làm.

      “Đầu em nghĩ linh tính gì thế? Lên lầu lấy sổ hộ khẩu!”

      "... Em có nhân cách phân liệt.”

      “Cùng lắm mỗi ngày đánh nhau với em.”

      “Kết hôn rồi làm sao làm phù rể được, như thế rất vô trách nhiệm.”

      nàng đó chơi vố, chẳng lẽ thể đáp trả. Ai bảo ta cưới sau, cứ thích tổ chức trước ta đấy.”

      Tưởng là thằng ngốc à, ngốc, mấy tấm hình đó rõ ràng có vấn đề.

      “…..”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Ngoại truyện: Nơi nào là chốn về


      Trong nhà hàng sang trọng với tiếng nhạc êm đềm, Nghiêm Tố ngồi gần cửa sổ, bàn đốt hai cặp nến thơm có kiểu dáng giống lọ hoa, ánh nến chập chờn chiếu lên gương mặt chị, nhìn cảm xúc.

      Chị khẽ lắc rượu vang trong ly, như nghe tiếng dương cầm róc rách hệt tiếng nước chảy, nhưng chi có chị biết chị nghĩ gì.

      Hôm nay là sinh nhật ba mươi chín tuổi của chị, nhưng lại là sinh nhật độc.

      Theo mọi năm, luôn có người đàn ông cùng chị mừng sinh nhật, nhưng hôm nay chị lại cãi nhau với ta vì những chuyện cũ.

      Chị biết trước sinh nhật bốn mươi của mình có còn đợi được người đó mở lời, vốn theo chủ nghĩa kết hôn, bỗng phát ra nỗi đơn lặng lẽ trong cuộc sống đơn độc ấy thực tế lại quá thê lương, vất vả làm việc cả ngày, về lại ngôi nhà vắng vẻ, mọi độc và mệt mỏi đều ập đến khiến chị cảm thấy rất mệt rất mệt.

      Vừa lúc nãy, chàng du học về nước theo đuổi chị rất lâu cầu hôn chị. Nếu theo cá tính trước kia, chị nhất định từ chối, nhưng lần này chị lại do dự.

      Gần đây chị luôn nghĩ đến vấn đề, chị có nên tìm người để lấy, dù sao chị cũng lớn tuổi, nay còn có người chịu đón nhận, chị nên lấy làm mừng mới phải, nhưng trong thâm tâm, chị vẫn chờ mong người đàn ông mà mình đợi hơn hai mươi năm - Giang Hoài Thâm.

      Nhưng đến hôm nay chị hoàn toàn bỏ cuộc.

      ta tàn nhẫn gọi chị cùng chọn nhẫn cưới với mình, là định kết hôn.

      Quen biết với Thâm là vì người chị Nghiêm Quy Vân.

      Trong ký ức, chị Nghiêm Quy Vân là người phụ nữ khá xinh đẹp và hiền dịu, nhưng chị lại có cuộc hôn nhân bất hanh, cũng chính cuộc hôn nhân này mang lại bóng đen thời thơ ấu cho chị.

      Chị nhớ mùa đông năm chín tuổi, Quy Vân vừa trải qua ngày bị hành hạ vất vả, cuối cùng sinh ra cậu con trai, lấy tên là Hứa Lạc Thiên, ngụ ý cậu là thiên sứ vui vẻ dạo chơi nhân gian.

      Đó là lần đầu Nghiêm Tố trông thấy đứa bé sơ sinh, làn da đỏ hồng nhăn nheo, chị thậm chí dám ôm, sợ làm rơi mất.

      Vốn là chuyện rất vui, nhưng người rể ham ăn lười làm, lại thích uống rượu đánh bạc Hứa Nham Tùng phá hoại tất cả. Quy Vân trông đợi người chồng Hứa Nham Tùng vì con trai mà sống tốt, nhưng rốt cuộc càng hy vọng lại càng thất vọng.



      Hứa Nham Tùng mấy hôm về nhà bỗng nửa đêm đá bật cửa ra, làm tất cả mọi người tình giấc.

      Nghiêm Tố và mẹ chưa kịp dậy nghe phòng bên vẳng đến tiếng hét của Quy Vân. Nghiêm Tố vội ngồi dậy, lao đến, thấy Hứa Nham Tùng túm tóc Quy Vân, vừa kéo vừa đánh: “Lấy tiền ra đây!”.

      “Em có!” Quy Vân che chở đứa con, lại bị Hứa Nham Tùng tát cho cái, đầu đập vào tủ quần áo, ngã ngồi xuống đất.

      Tiểu Lạc Thiên òa khóc.

      Nghiêm Tố thấy tình cảnh đó, thể để mặc chị mình bị bắt nạt, lập tức rút cây gậy ở ngoài, bất chấp tất cả lao đến, hét lên với Hứa Nham Tùng: “ được đánh chị tôi!”.

      Hứa Nham Tùng uống say quay phắt lại, thấy tay Nghiêm Tố cầm gậy lao đến, giật lấy cây gậy gỗ trong tay chị: “Đồ vô dụng này, chị mày có tiền lão đây tối nay bán mày cho Lý thọt thôn bên để đổi lấy tiền”.

      “Hứa Nham Tùng, mày chết thê thảm!”, chị ra sức phản kháng, mẹ chị định gỡ tay Hứa Nham Tùng ra nhưng bị đẩy ngã xuống đất.

      “Còn mắng nữa tao xé rách miệng mày! cho tao!”, lôi xềnh xệch chị .

      Đúng lúc chị bị lôi ra cửa Quy Vân cầm cây gậy đất lên, đập manh vào gáy . Chị mở to mắt, nhìn đổ sụp xuống trước cửa.

      Đêm đó Quy Vân bế Tiểu Lạc Thiên, chị và mẹ cùng rời khỏi ngôi nhà như địa ngục bao năm nay.

      Từ quê lên thành phố N, họ trọn hai ngày hai đêm.

      phồn hoa nơi thành thị khiến Nghiêm Tố từ bé sinh ra ở nông thôn cảm thấy hào hứng rất lâu. Quy Vân dùng ít tiền mà khó khăn lắm mới dành dụm được để thuê căn phòng chỉ rộng năm, sáu mét vuông, số tiền còn lại giúp Nghiêm Tố liên hệ với trường học để tiếp tục lên lớp, còn chị lại tìm công việc, giúp quán ăn rửa bát đĩa, mẹ chị ở nhà chăm sóc Tiểu Lạc Thiên mới mấy tháng tuổi.

      Tan học xong, Nghiêm Tố cũng dùng chút thời gian để giúp người ta làm việc vặt, kiếm ít tiền phụ giúp gia đình.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, Quy Vân hai mươi lăm, còn Nghiêm Tố mười hai tuổi.

      Tiểu Lạc Thiên lớn lên từng ngày, bắt đầu ê a học , về sau biết gọi mẹ, gọi bà, gọi dì.

      Tuy sống cực khổ nhưng vui vẻ hơn lúc ở quê. Nghiêm Tố cảm thấy cuối cùng chị Quy Vân có thể thoát khỏi tên ma quỷ Hứa Nham Tùng kia, cho dù khổ mấy mệt mấy cũng đáng.

      Nếu cứ như thế mãi tốt biết bao, nhưng bất ngờ lúc nào cũng xảy ra khi người ta hanh phúc nhất.

      Ông chủ quán ăn mà Quy Vân làm việc nợ khoản tiền, bất đắc dĩ phải bán lại quán ăn cho hộp đêm. Quy Vân rất do dự biết có nên tiếp tục rửa bát đĩa cho hộp đêm vốn tạp nham hay . Nếu tiền sữa, bột của Tiểu Lạc Thiên, tiền học của Tố Tố phải lấy từ đâu?

      Chuyện này cứ bám lấy Quy Vân, cuối cùng chị vẫn hạ quyết tâm, chọn cách rời , tìm công việc mới, bắt đầu lại từ đầu.

      Nhưng bất ngờ xảy ra từ buổi chiều hôm đó, Nghiêm Tố tan học về nhà thấy Quy Vân đầu tóc rũ rượi, nước mắt đầm đỉa ngồi

      bệt sàn nhà, mẹ chị khóc đến nỗi thở được, nhũn người ngồi bên.

      Khi thấy Tiểu Lạc Thiên, chị mới biết xảy ra chuyện gì. Mẹ dẫn Tiểu Lạc Thiên ra ngoài chơi, chi chóp mắt cái mà cậu bé biến mất. lâu trước đó, quanh đây vừa xảy ra vụ bắt cóc trẻ con.

      Họ chưa bao giờ nghĩ rằng ngày nào đó Tiểu Lạc Thiên biến mất ra sao.

      Quy Vân men theo đường lớn hẻm , điên cuồng tìm kiếm mấy ngày mấy đêm liền.

      Cảnh sát đến lập án nhưng vẫn vô hiệu. Khoảnh khắc đó, Nghiêm Tố thấy vẻ tuyệt vọng gương mặt chị Quy Vân, dường như cả thế giới đều sụp đổ trước mắt. Mẹ chị ngừng tự trách mình đánh mất Tiểu Lạc Thiên, thoáng chốc bệnh nặng gượng dậy nổi.

      Nghiêm Tố nhìn Quy Vân trở nên còn tỉnh táo, sợ hãi ôm lấy chị, khóc lóc: “Chị, chị đừng thế mà, nếu chị cũng có chuyện gì mẹ nhất định gượng nổi nữa”.

      Có lẽ tiếng khóc của chị thức tỉnh Quy Vân, Quy Vân cười thê lương: “Đúng, chị vẫn còn hai người, nếu chị gục xuống thi mẹ thế nào? Em thế nào?”.

      xong, hai chị em ôm nhau khóc to.

      Sau chuyện đó, Quy Vân nhanh chóng tìm công việc mới, nhưng lại phải làm buổi tối, có lúc nửa đêm nửa hôm khuya khoắt mới xong việc về nhà.

      Nghiêm Tố rất thắc mắc công việc gì mà lại muộn như thế? Quy Vân giải thích nhiều lần là chị tuyệt đối làm chuyện gì thiếu đứng đắn.

      Bệnh của mẹ khá hơn, uống thêm vài lần thuốc nữa ổn.

      Tuy gương mặt Quy Vân xuất nụ cười như xưa, nhưng Nghiêm Tố cứ cảm giác chị mang chiếc mặt nạ.

      Dần dần, Nghiêm Tố cảm giác Quy Vân trở nên xinh đẹp hơn, tóc cũng uống xoăn, thường xuyên mua rất nhiều đồ cho chị và mẹ. Nghiêm Tố thấy quần áo mới, giày mới, tủi xách mới vui sướng vô cùng, còn cả rất nhiều đồ ăn vặt mà chị chưa từng ăn, nhưng chị lại càng lo lắng hơn cho Quy Vân, vì lúc nào cũng ngửi thấy người chị mùi hương nhàn nhạt, có lúc còn xen lẫn mùi rượu và thuốc lá, thậm chí nghe láng giềng chị Quy Vân làm việc trong hộp đêm.

      Chị cực kỳ buồn phiền, tuy chị Quy Vân thường giải thích, nhưng chị vẫn sợ những điều người ta , thế là chị với Quy Vân rằng muốn học nữa, muốn Quy Vân phải vất vả nuôi gia đình, cho chị ăn học nữa, chị cũng muốn được ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình như Quy Vân.

      Vừa ra, Quy Vân nổi trận lôi đình, lần đầu quát Nghiêm Tố: “Em mười bốn tuổi làm được gì? lo học hành mà đòi ra ngoài làm được gì? Ai bảo em là chị làm ở hộp đêm, chị chị làm nhân viên phục vụ, rửa bát ở quán ăn, nếu em tin ngày mai chị đưa em đến xem chỗ chị rửa bát rửa đĩa. Những người khách đó đến quán đương nhiên phải hút thuốc uống rượu, cả những người đàn ông làm cùng cũng thích hút thuốc uống nrợu, chị thể cứ bảo người ta nhịn hút nhịn uống. Nếu em bỏ học, chị vất vả thế này để làm gì? Nếu để em và mẹ sống tốt hơn, chị cũng ngã gục từ khi Tiểu Lạc Thiên mất tích rồi, hà tất phải gắng gượng đến hôm nay, cứ phải chịu quấy rối của khách. Được, em học tùy, sau này cũng như chị, có bản lĩnh, rửa bát đĩa cho người ta, bị đàn ông bắt nạt, kém cỏi hèn hạ sống hết đời. Đừng học nữa, đừng học nữa!”.

      Quy Vân ném manh cặp sách của Nghiêm Tố xuống sàn nhà, gạt hết sách vở bàn xuống.

      Quy Vân khóc, khóc rất thương tâm.

      Nghiêm Tố sợ đến đờ người, dám nhắc đến chuyện bỏ học nữa, lặng lẽ nhặt lên từng quyển vở .

      bao lâu sau, họ dọn ra khỏi căn phòng chỉ năm sáu mét vuông đó đến căn chung cư nho , tuy vẫn là thuê, lớn, nhưng cần phải chen chúc ba người giường nữa. Quy Vân và Nghiêm Tố phòng, mẹ phòng, Quy Vân vẫn làm đêm, gian phòng ấy gần như trở thành của mình Nghiêm Tố.

      ngày Quy Vân đưa chàng trai trẻ tuổi về, khoảng hai mươi tuổi, tên là Giang Hoài Thâm.

      Mặt ta đầy máu, Nghiêm Tố nhìn Quy Vân cẩn thận lau sạch vết máu mặt ta, bôi thuốc. gò má sạm nâu của ta xuất màu đỏ hồng.

      Về sau Nghiêm Tố mới biết, Quy Vân lúc tan làm gặp phải bọn lưu manh, là chàng tên Giang Hoài Thâm này bất bình, tranh cãi với bọn chúng rồi biến thành ẩu đả, mới ra nông nỗi này.

      Từ hôm đó, Giang Hoài Thâm mỗi ngày đều đưa đón Quy Vân về nhà. Lâu dần, Giang Hoài Thâm trở thành khách thường xuyên của nhà chị.

      Nghiêm Tố phát ánh mắt của Giang Hoài Thâm lúc nào cũng vô tình dừng lại ở chị Quy Vân, có lúc chị Quy Vân với mấy câu, còn đỏ mặt.

      thích chị tôi, đúng ?”, Nghiêm Tố hỏi thẳng .

      Giang Hoài Thâm ngẩn ra, đôi mắt đen nháy chi nhìn chị mà gì.

      “Tôi cảnh cáo , đừng hòng cưa cẩm chị tôi, đàn ông các người chẳng phải loại tốt lành gì”, chị hung dữ trừng mắt với .

      “Trẻ con”, Giang Hoài Thâm chỉ lanh lùng buông ra hai chữ rồi quay người bỏ .

      Nghiêm Tố tức đến nỗi run rẩy toàn thân, chị hét với theo: “Họ Giang kia, tốt nhất đừng có cầu xin tôi đấy nhé, hừ!”.

      Từ đó, Nghiêm Tố thề đợi trời chung với Giang Hoài Thâm, chi cần nơi nào có chị xuất . Hai người cứ giương móng vuốt như thế, mặc cho Quy Vân khuyên ngăn thế nào cũng vô ích.

      Năm chị lên cấp ba, có hôm tan học, Nghiêm Tố hẹn hai người bạn cùng đến thư viện tìm tài liệu ôn tập, để tiết kiệm thời gian, ba người họ tắt đến thư viện, ngờ đâu lúc sắp tới lại gặp mấy tên lưu manh vây đánh người.

      Nghiêm Tố và bạn sợ hãi nấp sang bên, chi sợ dính dáng vào.

      Mấy tên lưu manh kia thấy có người ngừng tay, tên đứng đầu lên tiếng cảnh báo người kia nếu còn dám gây chuyện phải là trận đơn giản như hôm nay nữa.

      Nghiêm Tố nghe thấy giọng quen thuộc mở to mắt, quan sát kỹ kẻ cầm đầu đám lưu manh, hóa ra lại là Giang Hoài Thâm.

      Khi rời , Giang Hoài Thâm cũng thấy chị, sắc mặt tối sầm lại, cúi đầu bỏ cùng mấy tên kia.

      Nghiêm Tố cứng đờ người, bị bạn kéo tới thư viện. Nhìn những kệ sách xếp đầy, chị có tâm trí nào mà tìm tư liệu mình cần nữa, với bạn tiếng rồi xách túi chạy như bay về nhà.

      Quy Vân vẫn chưa về, Nghiêm Tố quyết tâm đợi chị.

      Hơn ba giờ sáng, Giang Hoài Thâm đưa Quy Vân về nhà.

      Vừa vào, Quy Vân thấy Nghiêm Tố ngồi trước bàn, vẻ mặt nghiêm túc.

      Nghiêm Tố vừa thấy Giang Hoài Thâm kéo nhanh Quy Vân lại, chi vào mũi , : “Xin sau này đừng đến nhà chúng tôi nữa, nhà chúng tôi hoan nghênh loại lưu manh”.

      Sắc máu nhanh chóng biến mất mặt Quy Vân, chị kéo tay Nghiêm Tố xuống, lanh lẽo : “Tố Tố, cho dù em ghét Hoài Thâm nhưng cậu ấy là bạn của chị, em thể đối xử như vậy”.

      Nghiêm Tố chỉ vào Giang Hoài Thâm: “Chị, ta là lưu manh, hôm nay em tận mắt thấy ta và mấy tên lưu manh vây đánh người, ta phải người tốt. Lần trước ta cứu chị, chưa biết chừng là màn kịch do ta tự biên tự diễn, ta tốt lành gì đâu”.

      Quy Vân cắn môi, nhíu mày: “Hoài Thâm phải loại đó”.

      Giang Hoài Thâm liếc nhìn Nghiêm Tố phẫn nộ, muốn Quy Vân khó xử nên cáo từ rồi ra về.

      Giang Hoài Thâm rồi, Nghiêm Tố lại : “ ta là lưu manh”.

      “Cậu ấy là bạn chị.”

      “Nhưng ta là lưu manh.”

      “Lưu manh cũng có người tốt.”

      “Lưu manh đánh người cũng là người tốt?”

      Tiếng cãi nhau gay gắt của hai người đánh thức bà Nghiêm ngủ say, Quy Vân muốn làm phiền hàng xóm lúc nửa đêm nên dìu mẹ về phòng ngủ.

      Từ đêm đó, để tránh phiền phức đáng có, Giang Hoài Thâm chỉ đưa Quy Vân đến dưới lầu là dừng bước. Vì vậy, Quy Vân và Nghiêm Tố chiến tranh lanh với nhau thời gian dài.

      Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Nghiêm Tố lên lóp Mười, vốn thành tích học của Nghiêm Tố luôn đứng đầu lớp, lại xinh đẹp nên từ hồi cấp hai có rất nhiều nam sinh lén lút nhét thư tình cho chị. Lên cấp ba những cậu chàng theo đuổi càng nhiều gấp bội.

      Vì cuộc hôn nhân thất bại của Quy Vân nên từ chị ghét những động vật giống đực, cá tính độc ngạo mạn của chị đắc tội với rất nhiều nam sinh, vì thế chuốc phải phiền phức đáng có.

      Hôm đó tan học chị bị mấy tên vây lại, trong đó dẫn đầu là tên nam sinh cao to hư hỏng ở trường kế bên, bị chị từ chối rất nhiều lần, vì mất mặt nên hôm nay tìm thêm em đến dạy cho chị bài học.

      Tên nam sinh hư hỏng đó ép chị vào góc tường, là hôm nay hôn được chị cho thỏa theo họ chị luôn.

      Chị vùng vẫy gắng sức đẩy ra, mới chạy vài bước lại bị tóm lại. Trong lúc giằng co với hẳn, chị bị trật chân, sợ hãi cầm túi xách lên đánh hẳn, nhưng vẫn là châu chấu đá xe, rất nhanh, tay chị bị ta túm chặt, đưa lên cao.

      ta đắc ý quay lại với mấy tên bạn đứng sau lưng: “Chúng mày nhìn cho đây, tao sắp hôn nó rồi. Chụp hình lại làm kỷ niệm, góc độ phải vào”.

      Đúng lúc Nghiêm Tố cảm thấy tuyệt vọng tên kia bị ai đó đấm cho manh, bất đắc dĩ phải buông hai tay chị ra. Tên kia giận dữ chửi rủa nhưng khi nhìn thấy người đứng trước mặt, ta lập tức im thin thít, hai chân run lẩy bẩy, cun cút chuồn với đồng bọn.

      Nghiêm Tố ngờ rằng người cứu chị lại là người bị chị lớn tiếng gọi là lưu manh.

      Chị quỳ xuống nhặt tủi xách đất, vừa đứng dậy cơn đau dội lên từ mắt cá chân khiến chị đau đến nỗi chảy cả nước mắt.

      “Tôi cõng về”, Giang Hoài Thâm tốt bụng .

      cần”, Nghiêm Tố từ chối thẳng thừng, tay ngừng xoa mắt cá chân, muốn làm giảm bớt cơn đau.

      “Vậy cứ ngồi đó mà xoa ”, Giang Hoài Thâm thèm nhìn chị, quay người bỏ .

      Nghiêm Tố nhìn theo bóng , nước mắt ấm ức kìm được mà trào ra. Chị cắn răng, đứng lên, lê từng bước.

      Giang Hoài Thâm được vài bước tức giận siết chặt nắm tay lại, quay đầu, quát chị: “Bây giờ cho hai lựa chọn, là tôi bế về, hai là tôi cõng về”.

      là đồ lưu manh thối, cút xa cho tôi.” Chị vừa dứt lời, cơ thể bỗng bẫng, chị được bế bổng lên, “Đồ lưu manh thối tha, bỏ tôi xuống!”.

      Giang Hoài Thâm căn bản đếm xỉa đến chống trả của chị, giọng lạnh nhạt: “Bế hay cõng?”.

      "... Cõng”, Nghiêm Tố bất lực đáp.

      Giang Hoài Thâm cõng chị về hướng nhà chị.

      Lần đầu gần gũi con trai đến thể, Nghiêm Tố cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập rất nhanh, rất nhanh, gò mà cũng nóng lên.

      Đến mãi sau này chị mới biết, hóa ra trái tim thiếu nữ của chị rung động lần đầu vào khoảnh khắc ấy.

      Do Quy Vân nhờ nên Giang Hoài Thâm dù bận rộn ở hộp đêm đến mấy cũng luôn giống như tay bảo vệ, mỗi ngày tới giờ tan học đều đến trước cổng trường đúng giờ, đợi Nghiêm Tố về.

      Nghiêm Tố tuy vẫn ghét nhưng phản đối đưa chị về, tuy vậy hai người lúc nào cũng kẻ trước người sau, cách khoảng rất xa.

      Mùa hè năm lên lóp Mười , Nghiêm Tố nóng quá ngủ được, nửa đêm cầm quạt đứng ngoài ban công hóng cơn gió mát mùa hè.

      Bỗng, tiếng trò chuyện của đôi nam nữ dưới lầu thu hút chị. Cũng xa lắm, chị chú ý nhìn, đó là Quy Vân và Giang Hoài Thâm.

      Chị đinh xuống lầu đón Quy Vân thấy Giang Hoài Thâm ôm chặt Quy Vân vào lòng, giọng như van nài: “Quy Vân, tôi để tâm đâu”.

      Quy Vân vùng thoát ra ngay mà với vẻ bất lực: “Thâm, đừng thế. Chị lớn hơn em năm tuổi, tính ra em phải gọi chị là chị mới đúng. Em biết chị từng có cuộc hôn nhân thất bại, chị còn có đứa con trai mất tích, khi chị già rồi cuộc đời em mới là lúc huy hoàng nhất”.

      Giang Hoài Thâm vùi mặt vào mái tóc xoăn của Quy Vân, : “Tôi để tâm người khác nghĩ thế nào. Tôi chỉ muốn ở bên em,chỉ cần em thấy vui vẻ hạnh phúc là được”. ngẩng đầu lên, “Quy Vân, tin tôi, tôi nhất định kiếm nhiều tiền, tôi bảo vệ em, để em bị khách bắt nạt, để em chịu khổ thêm chút nào nữa”.

      Quy Vân vùng ra khỏi tay , : “Thâm, đừng làm thế, đến lúc đó em hối hận..

      Giang Hoài Thâm bất chấp vùng vẫy của chị, ôm chặt chị vào lòng, hôn lên môi chị.

      Nghiêm Tố đứng ban công lầu hai, thấy cảnh đó tim bỗng thắt lại, cảm giác đau nhói khó tả. Chị biết mình bị sao nữa, cảm giác hụt hẫng kỳ lạ, trái tìm trống rỗng như thiếu mất gì đó.

      Chị trở về phòng, trốn lên giường nằm, nhắm mắt lại, trong đầu toàn là cảnh Giang Hoài Thâm hôn chị Quy Vân. Tên lưu manh đó chị ấy, là chị ruột của chị, có khoảnh khắc, chị bắt đầu ghen tỵ với chị mình. Tại sao? Tại sao lại ghen tỵ vói chị mình, người đó là tên lưu manh, là loại lưu manh chị ghét nhất.

      Quy Vân đón nhận tình của Giang Hoài Thâm, mà chỉ đẩy ra, vào nhà.

      Từ hôm đó, Giang Hoài Thâm đến trường đón Nghiêm Tố tan học về nữa.

      Nghiêm Tố mỗi ngày trừ ăn ngủ ra, đều đọc sách, học bài.

      Có lần tình cờ, chị ngang cửa hộp đêm tên Vạn Tử Thiên Hồng, nhìn thấy ôm nàng hở hang hôn nhau công khai, tay hề e ngại, đặt trước ngực ta, xoa bóp liên tục.

      Cơn đau như cắt nơi lồng ngực khiến chị sắp ngạt thờ, cảnh tượng đó còn tàn nhẫn hơn khi thấy hôn chị Quy Vân.

      lúc lâu sau, cuối củng cũng buông ta ra.

      Chị thể kìm nén cơn giận, bước nhanh đến, giơ tay lên tát cái đau.

      sững người, vẻ mặt giận dữ nhìn trừng trừng chị.

      Chị giễu cợt: “Giang Hoài Thâm, đúng là tệ hại. xứng với chị tôi”.

      Mắng xong, chị quay người bỏ .

      Mấy người em đứng canh ai nấy đều xoa tay, định dạy dỗ chị thay . đưa tay ra ngăn lại, cắn răng, siết chặt nắm đấm, căm hận nhìn theo chị.

      Vì thành tích học tập của Nghiêm Tố quá xuất sắc, chị được trường cử du học theo diện trao đổi học sinh.

      Quy Vân mừng đến nỗi khóc rất lâu, ngừng cuối cùng mong được đến ngày Tố Tố thành công, cùng lúc với niềm vui lại thấy nỗi phiền não vì khoản sinh hoạt phí sắp tới.

      Nghiêm Tố vui, là vì sinh hoạt phí, số tiền ấy biết lấy ở đâu ra, hai là vốn nghĩ rằng chị cả đời ghét đàn ông, thích ai, nhưng chị lại phát ra cách bi thảm rằng, chị thích tên lưu manh thối tha, hơn nữa người mà tên lưu manh ấy thích lại là chị ruột của chị. Còn nữa, nếu chị ra nước ngoài, có khả năng rất lâu được thấy tên lưu manh ấy, có lẽ cả đời cũng gặp lại nữa.

      Đúng lúc Nghiêm Tố thầm buồn bã điều bất ngờ xảy ra, Quy Vân quyết định tái hôn, lấy ông già họ Dương lớn tuổi hơn chị rất nhiều.

      Nghiêm Tố hỏi Quy Vân, có phải là vì sinh hoạt phí nên mới làm vậy ?

      Quy Vân cười phải, người đàn ông ấy tuy lớn tuổi, nhưng đối xử với chị rất tốt, chỉ là chị muôn tái hôn, tìm người đàn ông chăm sóc chị mà thôi. Chị rất xin lỗi rằng dù cho chị lấy chồng vẫn có được khoản sinh hoạt phí đó.

      Nghiêm Tố biết gì, đêm đó chị ngồi ban công ngần ngơ rất lâu, do dự biết có nên từ bỏ cơ hội du học này .

      Hôm sau tan học, Nghiêm Tố bất ngờ trông thấy Giang Hoài Thâm lâu gặp ở trước cổng trường.

      Chị trừng mắt nhìn : “ đến làm gì?”.

      Giang Hoài Thâm kéo chị đến công viên gần trường, nhét cho chị phong bì.

      “Gì đây?”, chị mở ra, bất ngờ nhìn thấy tờ chi phiếu, bên viết những mười vạn tệ. Chị ngẩn người rồi hỏi , “ có ý gì đây?”.

      nhìn chị, gọn: “Mười vạn tệ đây chắc đủ cho sinh hoạt năm ở , tiền sau này đợi khi đến rồi tôi tiếp tục chuyển cho ”.

      “Tôi cần tiên của , cầm ”, chị nhét trả lại .

      đừng mơ tưởng, nếu phải vì Quy Vân, tôi cũng mặc kệ . Tôi cho , chỉ là mượn, đợi về nước rồi trả cho tôi cả vốn lẫn lời, giấy mượn tiền tôi viết cho rồi, chỉ cần ký tên là được”, rút ra tờ giấy, đưa cả giấy lẫn bút cho chị.

      Chị tức đến nỗi tái xanh mặt, chi vào mũi , quát: “Giang Hoài Thâm, tôi , cũng thèm mượn tiền . Sau này tôi muốn nhìn thấy nữa, cút cho tôi! Từ nay về sau, nơi có có tôi”. xong chị quay người chạy .

      “Chắc phải sợ trả nổi tiền cho tôi nên mới chịu mượn tiền chứ?”, giọng mang vẻ giễu cợt vang lên sau lưng.

      Chị quay phắt lại, hét lên giận dữ: “Giang Hoài Thâm, là tên lưu manh, là đồ khốn nạn. Tôi hận ! Tôi hận !”. Tại sao hề nghĩ đến cảm giác của chị? Tại sao chị lại phải tên lưu manh tàn nhẫn máu lanh lại vô tình như vậy? Nước mắt kiềm chế nổi roi ra, chị khóc to trước mặt , hề che giấu.

      “Tôi vốn là thằng lưu manh.” cũng an ủi chị, chi lặng lẽ nhìn chị khóc, đến khi chị còn roi nước mắt nữa, mới lấy khăn tay ra, đưa cho chị: “ là niềm hy vọng của Quy Vân, Quy Vân gửi gắm mọi điều ấy làm được cho , được đưa du học, Quy Vân vui đến nhường nào. Nếu muốn nhìn ấy đau lòng buồn bã cứ ở lại. Tôi tôi cho mượn tiền phải vì tôi mọn, vì bao năm nay tôi biết tính tình thế nào, cho có chịu cầm ? Nếu muốn chị sầu khổ vì món tiền này, vay nặng lãi, thế mượn tôi. Tôi cũng muốn xem xem trả số tiền này lại cho tôi thế nào, đừng để tôi đánh giá thấp ”.

      hết những gì cần , lại đẩy giấy và bút đến trước mặt chị, lặng lẽ chờ phản ứng của chị.

      Chị trừng đôi mắt long lanh lệ nhìn thẳng , chùi đôi mắt cay nhức, cầm lấy giấy và bút, lướt qua nội dung giấy, ký tên rồi ném bút lên người , hét to: “Giang Hoài Thâm, tôi cho mượn tiền mà cảm ơn đâu. Tôi để chị tôi thất vọng, cũng để chị ấy đau khổ, chờ đấy, số tiền này tôi nhất định trả cho cả vốn lẫn lời”.

      “Tốt, tôi đợi”, cười cười, nhìn bóng chị tức tối bỏ , trong tích tắc như quả bóng xì hơi.

      chậm rãi quay lại, nhìn gốc quỳ già sau lưng.

      Nghiêm Quy Vân từ từ bước ra sau gốc cây, đến trước mặt , dịu dàng cười : “Thâm, cảm ơn em”.

      nhíu mày, giọng lanh đến đáng sợ: “Quy Vân, em quá tàn nhẫn, bắt tôi đưa tận tay số tiền này cho em em”.

      “Thâm, cũng chỉ có em mới có thể khiến Tố Tố nhận số tiền này. Nó thích em.”

      “Thích tôi? Quy Vân, đừng đùa như thế, chuyện này buồn cười tí nào. Em biết trái tím tôi ở đâu, Quy Vân, đừng tàn nhẫn như vậy, được ?”, giọng gần như van nài.

      “Xin lỗi, nhưng làm thể phải thể nào mới đưa được số tiền đó cho Tố Tố”, Quy Vân khẽ mấp máy môi.

      “Có đáng ? Bán nửa đòi mình, có đáng ? ”

      Quy Vân đưa tay nhàng vuốt hàng lông mày nhíu lại của , cười : “Thâm, nó là em chị, là em duy nhất, giống như em , Tố Tố là niềm hy vọng của chị. Chị mất con trai,Tố Tố là niềm hi vọng của chị”

      “Quy Vân, mười vạn tệ đó tôi nghĩ cách trả giúp em, được ? theo tôi, được ? Tôi rời khỏi hộp đêm, hợp tác cùng người bạn làm xây dựng, em tin tôi, nhất định có ngày tôi thành công trong ngành này”, đưa tay nắm chặt lấy hai vai Quy Vân.

      Quy Vân cười khẽ, nhàng ngả đầu lên ngực , : “ừ, Thâm, chị tin em thành công, chị đợi đến ngày đó”.

      Lần này chị những câu kiểu như “em xứng đáng với người tốt hơn”, mà chị vươn tay ôm lấy vòng eo chắc khỏe của , tham lam hít thở mùi hương chỉ mới có.

      Nếu chị lớn hơn năm tuổi, nếu chị sa ngã đến độ làm việc ở hộp đêm, nếu chị sớm gặp được , tốt biết bao. Nhưng thực luôn phũ phàng, nếu có cuộc sống mới, chị càng thể làm phiền .

      sung sướng như điên, ôm chặt lấy chị,chỉ sợ buông tay ra, chị lặng lẽ biến mất như áng mây trắng trôi bầu trời.

      thể nào ngờ, đó là vòng ôm cuối cùng mà Quy Vân để lại cho .

      Quãng thời gian ở , đối diện với những người nước ngoài da trắng mắt xanh, tuy có cảm giác độc khó tả nhưng Nghiêm Tố giống như con ếch nhảy, phút nào cho phép mình nghỉ ngơi. Chị nhớ đến khoản nợ khiến chị tủi nhục, chị nhớ đến tên lưu manh đáng ghét kia, cả đời vẫn nhớ.

      Thư của Quy Vân là động lực khác để chị sống. Trong hình, người đàn ông già đến nỗi có thể làm cha họ ôm Quy Vân, nụ cười của chị rạng rỡ. Nghiêm Tố bất giác nghĩ, có lẽ, Quy Vân tìm được hanh phúc thuộc về mình.

      Nhưng hanh phúc của chị ở đâu?

      Chị nghĩ ngợi, trước mắt như lên bóng dáng mờ nhạt, là tên lưu manh thối tha khiến chị phải nghiến răng nghiến lợi. Chị rút ra tờ giấy viết thư, sau đó ra sức viết, lúc sau, khi nhìn thấy chữ tiếng dày đặc trang giấy, đều là những lời mắng tên lưu manh đó, chị bất giác cười khẽ thành tiếng.

      Lưu manh thối tha, trả tiền cho , nhưng đáng đời hiểu tiếng .

      Giang Hoài Thâm mỗi lần nhận được tiền và thư của Nghiêm Tố đều ngẩn ngơ rất lâu. bỗng nhớ đến năm nào Quy Vân nhận lời đợi , nhưng chẳng qua là chỉ mong làm nên nghiệp mà cổ vũ , chỉ là cái cớ thuận miệng mà thôi.

      tạo dựng được nghiệp trong ngành xây dựng, nhưng Quy Vân lại chịu xa rời người chồng lớn tuổi ấy.

      Quy Vân lại bắt đầu những lời cũ, mấy năm nữa chị bốn mươi, già lắm rồi, con đường đời của phải thích hợp với người phụ nữ khác tốt hơn chị, và làm người thể mất lương tâm, chị muốn ở cùng người chồng giúp chị quá nhiều đến tận cuối đời.

      còn gì được?

      gửi tiên cho Quy Vân rồi lại tìm người phiên dịch tờ giấy chi chít chữ ấy, khi hiểu ra trong đó những gì, giận đến mức ném thư vào sọt rác, sau đó gửi tờ hóa đơn liệt kê Nghiêm Tố còn nợ bao tiền đến .

      Mỗi khi Nghiêm Tố nhận được thư gửi đều kích động đến nỗi mãi mới mở ra xem, nhưng chị tìm khắp mọi ngóc ngách tờ giấy mà lần nào cũng chỉ là hóa đơn chi tiết, cảm giác hụt hẫng khó tả lại khiến tím chị nhói đau.



      Chị nghiến răng, nguyền rủa tên lưu manh thối tha kia cả ngàn lần.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, chóp mắt mà mấy năm.

      Nghiêm Tố từ trở về, ở sân bay, chị nhìn thấy Quy Vân và mẹ. Chị xúc động ôm chầm lấy họ, khẽ bên tai họ: “Me, chị, con về rồi. Sau này con nuôi cả nhà”.

      “Được, em nuôi cả nhà”, Quy Vân cười, mắt rưng rưng, ôm chặt lấy Nghiêm tố.

      lần tình cờ, Nghiêm Tố biết từ Quy Vân rằng chị bao lâu sau Giang Hoài Thâm cũng rời khỏi N đến tỉnh khác, đồng thời bầu trời thuộc về riêng .

      Có lẽ lập gia đình, hoặc vẫn còn mình.

      Nghiêm Tố biết mình trúng tà gì, bỏ mặc bao nhiêu công việc tốt, thân mình chạy đến đỏ, tìm được Giang Hoài Thâm mấy năm gặp.

      So với mấy năm trước, “mùi vị” lưu manh người nhạt bớt, có thêm sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.

      Chị kìn nén trái tim đập loạn trong lồng ngực, hét lên tiếng: “Lưu manh thối tha, tôi về rồi đây”.

      “Đến trả món nợ cuối cùng ư? Tiền để đó, có thể được rồi”, thèm liếc mắt cái, vẫn bận rộn với bản vẽ trong tay.

      Chị chưa bao giờ biết tình của mình lại hèn kém đến thế, tuy rất giận, rất muốn bỏ , nhưng lời đến cửa miệng lại biến thành: “Tôi về đây chưa tìm được việc, món tiền cuối cùng phải đợi thời gian nữa”.

      ngước lên liếc nhìn chị, cười giễu: “ủa? Cái đám chữ chi chít kia giúp được sao?”.

      Chị đỏ mặt, lấy hết can đảm: “Cùng lắm tôi làm việc cho . Trả hết phần nợ cuối cùng là được”.

      lại ngẳng lên chăm chú nhìn chị, lúc sau chỉ đơn giản chữ: “Được”.

      tưởng chị biết món tiền đưa chị du học năm nào phải của , mà là của chị Quy Vân. Thực ra chị biết từ lâu, chị có lỗi với Quy Vân, chị từng nghĩ muốn học mà quay về, nhưng chị lại ích kỷ muốn mất liên lạc với .

      Chị tự nhủ, cho dù chị bỏ cuộc nhưng Quy Vân cũng trả giá rồi, làm sao để quay về trước kia?

      Chị viện cớ vì tiền, có thể ngày ngày gặp .

      lại lấy cớ chị phải trả tiền mà giữ chị lại, chỉ vì có thể giữ được chút dính líu với Quy Vân.

      Thời gian vội vã, ai phá vỡ lớp giấy ngăn cách cuối cùng.

      Quy mô của Giang Hoài ngày càng lớn, tổng bộ tập đoàn lại dời đến N.

      Người cao ngạo như Nghiêm Tố, mong đợi bao năm, lại vì cố mà hoàn toàn chôn giấu tình cảm trong lòng.

      Chị và Quy Vân rời khỏi căn nhà đó gần mười hai năm, cách mười hai năm mà tên Hứa Nham Tùng ma quỷ đó vẫn tìm ra Quy Vân, cầm giấy kết hôn, chỉ vào người chồng lớn tuổi của Quy Vân mà rằng chị vẫn là vợ của , ông lão già khụ họ Dương kia bắt cóc phụ nữ có chồng, hoặc đưa tiền cho Hứa Nham Tùng, hoặc bọn họ kiện.

      Tờ giấy kết hôn đó chỉ đánh gục Quy Vân mà cũng đả kích cả người chồng lớn tuổi mà chị muốn chăm sóc.

      Quy Vân mất lý trí, cầm gạt tàn thuốc bàn nước đập lên người Hứa Nham Tùng.

      Khi Nghiêm Tố và Giang Hoài Thâm chạy đến Hứa Nham Tùng vừa gục xuống đất, trán rách đường dài, máu chả rất nhiều, còn ông Dương, chồng của Quy Vân tức giận ngất sofa.

      Giang Hoài Thâm nghĩ ngợi gì, lập tức gọi cấp cứu 120, sau đó bế Quy Vân run lẩy bẩy về phòng ngủ, đặt lên giường cho chị nằm thẳng. lau nước mắt cẩn thận cho Quy Vân, ngừng với chị rằng chị sao, để chị gặp bất kỳ chuyện gì.

      Quay lại, nhặt gạt tàn thuốc lên, lau sạch dấu vân tay của Quy Vân, ra lệnh cho Nghiêm Tố tìm cách cầm máu cho Hứa Nham Tùng trước khi nhân viên cấp cứu đến.

      Rất nhanh, Hứa Nham Tùng và ông Dương được khiêng .

      Khi cảnh sát tới, Giang Hoài Thâm tự nhận là do gây ra.

      Giang Hoài Thâm bị dẫn , Quy Vân như lên cơn điên, ra sức gào thét rằng phải do , mà là do chị gây ra.

      Giang Hoài Thâm gì nhiều, chỉ cười với Nghiêm Tố: “Chăm sóc tốt cho chị và bác nhé”.

      Đó là nụ cười xúc động nhất nhưng cũng hèn kém nhất của mà chị từng thấy, là cầu cứu chị. Nước mắt dâng lên, chị gật đầu, nén nỗi đau như cắt trong lòng, chị ôm chặt lấy Quy Vân, cho chị mình vùng thoát.

      Hứa Nham Tùng may mắn nên vẫn còn sống, nhưng ông Dương được như vậy, bệnh tìm tái phát, qua đời trong bệnh viện. Giang Hoài Thâm chịu tội thay cho Quy Vân, vói tội danh cố ý gây thương tích, bị phán tù sáu tháng.

      Sau chuyện này Quy Vân thể nhìn mặt người nhà họ Dương, lại nợ Giang Hoài Thâm quá nhiều, nên chị luôn rầu rầu buồn bã.

      Mấy tháng sau Giang Hoài Thâm ra tù, Quy Vân bị trận cảm mà đột nhiên gượng dậy nổi.

      Dù Giang Hoài Thâm và Nghiêm Tố tốn bao nhiêu công sức, tiền bạc, nhưng Quy Vân mất ý chỉ sinh tồn. Khỉ chị sắp lìa đời, Giang Hoài Thâm luôn ở canh, chị dựa vào lòng , hai người thủ thỉ trò chuyện mãi.

      “Thâm, Tố Tố và mẹ xin nhờ em.”

      “Thâm, nếu có thể, nhất định phải giúp chị tìm lại Tiểu Lạc Thiên.” “Thâm, nếu vẫn còn kiếp sau, cho dù lớn hơn mười tuổi, em cũng bao giờ bỏ lỡ .”

      Ngón tay chị đan chặt vào ngón tay , sau đó nhắm mắt mãi mãi, bao giờ mở ra nữa.

      Nghiêm Tố đứng ngoài cửa phòng nãy giờ nghe thấy vẳng ra tiếng khóc xé lòng, chị đẩy manh cửa, lại thấy Giang Hoài Thâm ôm người chị Quy Vân ra , khóc rất thương tâm. Đó cũng là lần đầu tiên trong bao năm nay, chị thấy nước mắt của người đàn ông manh mẽ ấy.

      Tình của , vết thương của , bao gồm cả sinh mệnh của , trao tất cả cho Quy Vân.

      Nước mắt lặng lẽ từng giọt từng giọt lăn theo gò má của chị rơi xuống đất, chị khóc cho ra của Quy Vân, cũng khóc cho mối tình si bao năm chưa từng nảy mầm chết của chính mình.

      Nghiêm Tố uống cạn rượu vang trong ly, vừa đặt ly rượu rỗng xuống đồng hồ đình tòa lầu đối diện gõ những tiếng chuông báo giờ rền vang, chị nhìn ra ngoài, mười hai giờ đêm, sinh nhật ba mươi chín tuổi của chị qua.

      Chị đứng lên, mỉn cười rời , ra ngoài vẫy chiếc taxi, đến tổ ấm khác của mình.

      Ở đó, bao năm nay, là nơi chị luôn quen đến để chữa trị vết thương.

      Ra khỏi taxi, chị lảo đảo bước vào thang máy.

      Ra khỏi cửa thang máy, chị bất ngờ thấy ngoài cửa, người đàn ông bắt chị lặng lẽ rơi nước mắt gần hai mươi năm nay.

      Giang Hoài Thâm dập tắt nửa điếu thuốc lá hút dở, đưa bó hoa bách hơp trắng muốt cho chị, : “Tuy quá mười hai giờ, nhưng vẫn phải tiếng, chúc mừng sinh nhật”.

      “Ba mươi chín tuổi, ha, rất xứng đáng để chúc mừng ư? Hay là nghĩ nhắc nhở tôi lại già tuổi là chuyện rất sảng khoái?”. Chị khẽ gạt bó hoa bách hợp ra, mò lấy chìa khóa định mở cửa nhưng chìa khóa cứ như đối đầu với chị, cách nàot ra vào ổ khóa được.

      “Em uống say rồi, để ”, Giang Hoài Thâm định lấy chìa khóa bị chị gạt ra, bó hoa bách hợp rơi tuột xuống đất, chiếc hộp nhung hình trái tim rơi ra, nhưng chị nhìn thấy.

      Chị quát lên với : “Giang Hoài Thâm, căn nhà này là do tôi mua, xin sau này đừng tự tiện đên nữa. Cút về địa bàn của mà lo đám cưới ”.

      giận mà cười.

      bao năm rồi, lại nhìn thấy bé mười mấy tuổi, suốt ngày thấy là mắng lưu manh thối tha.

      chậm rãi cúi xuống, nhặt chiếc hộp nhung và bó hoa bách hơp lên, đưa đến trước mặt chị: “Chẳng lẽ em muốn cử hành đám cưới mình?”.

      Chị đờ đẫn nhìn chiếc hộp hình trái tím màu đỏ rât đẹp ấy, trong tích tãc, nơi lông ngực dội rất manh.

      Chị ngần ngại đón lấy chiếc hộp nhẫn ấy, mở ra, bên trong là chiếc nhẫn chị chọn lựa rất tì mi. Phải, cho dù là biết kết hôn với người khác, chọn nhẫn cho người khác, nhưng chị vẫn ích kỷ xem như chọn nhẫn cho mình, ngay cả độ to của vòng nhẫn cũng chọn theo ngón áp út của chị.

      Nước mắt còn kiềm chế được, trào ra, chị giữ chặt cặp nhẫn ấy, khóc to.


      Lời kết
      Cảm khái vạn phần, trải qua bảy tháng trời, tôi rút cạn tâm huyết hoàn thành 'Hướng về trái tim.'

      Rất nhiều độc giả đều thấy thắc mắc, vi sao tôi lại lấy tên sách là 'Hướng về trái tìm ' ?

      Tên sách này lấy từ bài hát tiếng Quảng Đông Xoáy nước do Hoàng Diệu Minh và Bành Linh song ca, tôi cảm thấy lời bài hát rất hợp với tình của Giang Văn Khê và Lạc Thiên, trong đó có câu rất thu hút tôi: Vạn vật đời, hướng về trái tìm.

      Ban đầu khi cấu tứ tiểu thuyết này, nữ chính trong đầu là dạng thục nữ đáng và hơi ngốc nghếch chút, nhưng khi viết ra cứ cảm thấy nàng ấy hơi lệch so với suy nghĩ ban đầu, khiến tôi rất thấy chán và có cảm xúc. Về sau bị mấy tác giả đả kích tôn nghiêm, rằng thích bỏ , kết quả khiến tôi rất giận, dù sao cũng vất vả viết ra mấy vạn chữ rồi, bỏ đau quá. Thế là, tôi cố gắng phấn đấu, tôi tin, truyện mà tôi càng thích càng thấy chán sống chết gì tôi cũng phải xây dựng tình cảm, bồi đắp kịch tính cho nó. Kết quả cũng thấy , tôi viết rất HIGH, khiến họ lại càng kỳ thị tôi.

      Đọc xong truyện, có lẽ mọi người đều đặt câu hỏi có nên chữa trị chứng nhân cách phân liệt của Giang Văn Khê hay , về câu hỏi này, tôi đâu, tôi học Y, nên đối với loại bệnh dị thường này cũng thể giải đáp được (độc giả: hừ hừ hừ, thực ra là lười biếng, muốn chứ gì). Mỗi người đều có hai mặt, tôi nghĩ cũng như Giang Văn Khê, mặt mà bạn kìm nén thông qua cách khác để giải tỏa, chỉ có điều là tôi viết hơi quá lên thôi, về sau miêu tả kỹ bệnh đó nữa, xem như có tình của Lạc Thiên rồi, sau khi có cảm giác an toàn tự nhiên cũng khá hơn, thế giới rộng lớn kỳ tích luôn có (để tôi lười đến cùng ).

      So với tốc độ trước kia truyện này có thể hoàn thành sớm hơn, nhưng đầu tháng Năm năm nay, cuộc đời tôi rơi vào thời kỳ tối tăm nhất, người mẹ thân nhất đời của tôi bị phát mang bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, trải qua hai tháng trời bị hành hạ kinh khủng, bà qua đời vào ngày 20 tháng 1, hưởng dương chi năm mươi lăm tuổi...

      Từ khi biết mẹ bị ung thư giai đoạn cuối, tôi cảm thấy cả thế giới này như sụp đổ trước mắt. Có lẽ mọi người thắc mắc rằng tôi làm thế nào để hoàn thành được hơn hai mươi vạn chữ này trong tình trạng như thế. Ngẫm ra mặt tôi, cảm xúc ra đầu tiên là cười, đương nhiên là cười khổ sở. Bởi vì quá căng thăng, tôi bât đăc dĩ phải dùng con chữ để giảm bớt áp lực cho mình.

      Để chăm sóc mẹ, bắt buộc phải ở canh giường bà suốt đêm, được ngủ, nhớ tôi cầm cự qua từng đêm dài dằng dặc như thế bằng cách nào. Khi giở quyển sổ nhật lý dày cộp ra, toàn là những con chữ chó gặm mà tôi viết tay cả.

      Ở canh bên giường mẹ, dùng giấy bút ra sức viết Hướng về trải tìm, thực ra tôi mong muốn nhiều hơn là bà có thể gắng gượng đến lúc quyển sách này xuất bản, thế nhưng ước mơ này đối với tôi mà , là khao khát mãi mãi thể thực .

      Thượng đế thể nào cho bạn cả thiên đường, nên ông ban cho bạn người mẹ, nhưng tại sao ông lại tàn nhẫn đưa mẹ của tôi ? Tôi, tự cho rằng mình bị Thượng đế tạt nhựa đường đầy người, cuộc đời chưa bao giờ đen tối như thế, chi thấy địa ngục, thấy thiên đường.

      Kính tặng tác phẩm này cho người mẹ tôi thương nhất, mong bà ở thế giới cực lạc có đau khổ mà chỉ có hanh phúc.

      Cảm ơn các bạn độc giả cổ vũ tôi bấy lâu, mong gia đình các bạn luôn hanh phúc, an khang, mong rằng tiểu thuyết của tôi có thể mang lại niềm vui cho mọi người.

      Vu Ninh, tháng 7 năm 2009

       Hoa Thanh Thuần





    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :