1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hướng dẫn xử lý rác thải - Mộng Lý Nhàn Nhân

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7: Đánh cược.

      ‘Trích lời Gia Mộc: Đàn ông thường thực dụng hơn phụ nữ’.

      Lâm Gia Mộc cầm quả bóng , ngừng tung lên rồi bắt lấy. Chân Chân ngoài cửa vừa quét dọn vừa hát, nghe rất khó chịu. Trịnh Đạc gõ gõ bàn: “Em họ em hát hay hơn em nhiều”.

      “Thôi !”. Lâm Gia Mộc trừng mắt nhìn ta: “Bây giờ làm thế nào?”.

      “Bây giờ năm người nhà họ Hạ cùng nhau dỗ dành nó, đừng là em mà có khi cả bố mẹ nó cũng nhận ra. Em cứ chuẩn bị uống rượu mừng ”. Trịnh Đạc cười : “Thực ra Hạ Khánh Phong cũng kén lắm, thu nhập khá, cũng có tương lai. Chỉ cần nuôi xong em trai em , hầu hạ bố mẹ đến trăm tuổi, hai mươi năm sau em em như dì Năm bây giờ”.

      “Hừ!”. Lâm Gia Mộc lườm Trịnh Đạc: “Đời người phụ nữ có bao nhiêu lần hai mươi năm?”.

      nhiều, nhiều…”. Trịnh Đạc cười .

      được!”. Nếu như là người khác, nếu như Lâm Gia Mộc trẻ hơn chút, có khi cũng tình là quan trọng nhất, phải tôn trọng lựa chọn của người khác. Nhưng Chân Chân là em họ , có thể nhìn thấy cuộc sống khổ cực trong tương lai đón chờ nó, làm chị họ, hơn nữa còn là bà chị họ giải quyết vô số vấn đề cho người khác, Lâm Gia Mộc là ngồi yên nổi.

      “Gia Mộc, có phải em nghĩ quá xấu về Hạ Khánh Phong ? Chúng ta toàn tiếp xúc những trường hợp tương đối cực đoan, cả con nhà giàu, con nhà nghèo, công tử bột, ai cũng có thể hư hỏng. Biết đâu cùng chịu khổ với Hạ Khánh Phong là cuộc sống Chân Chân muốn sao?”.

      Ánh mắt Lâm Gia Mộc lạnh như băng, đứng lên, vào trong phòng khách, gỡ tai nghe tai Triệu Chân Chân ra, kéo Triệu Chân Chân đến sofa trong ánh mắt kinh ngạc của : “Chân Chân, em với chị, em quyết tâm cưới Hạ Khánh Phong à?”.

      Triệu Chân Chân còn biết chuyện gì, chỉ cười hì hì đáp: “Đúng vậy, chị, chẳng phải chị cũng rất thích Khánh Phong và người nhà ấy sao?”.

      Con bé này đúng là ngốc : “Quả chị thích người nhà họ, tính cách Hạ Khánh Phong cũng được, nếu là bạn chị duy trì quan hệ thân thiết với nó. Nhưng…”.

      “Nhưng?”. Triệu Chân Chân cảm thấy vẻ mặt Lâm Gia Mộc trông rất khác lạ, quay lại nhìn Trịnh Đạc dựa cửa đứng xem.

      “Nhưng chị đồng ý gả em cho nó”.

      Triệu Chân Chân giật tay ra khỏi tay Lâm Gia Mộc: “Chị, sao lại thế? Sao chị cũng giống như người ta, trong mắt chỉ có tiền, tiền, tiền! Chị có thể đừng thực dụng như vậy hay ?”.

      Lâm Gia Mộc kéo áo Triệu Chân Chân: “Chân Chân, vật chất là gì? Vật chất là quần áo em mặc người này, vật chất là túi xách em đeo, vật chất là mỹ phẩm em dùng, vật chất là đôi tất hơn tám mươi tệ của em, vật chất là cái mascara hơn ba trăm tệ em mới mua. có những thứ vật chất này em có còn là em ?”.

      có những thứ này em vẫn sống được, nhưng em thế sống thiếu Hạ Khánh Phong. Em biết em và ấy phải vất vả tgowif gian, nhưng em hạnh phúc. Chị, hạnh phúc phải mấy thứ này có thể đong đếm được”.

      “Thế nó sao?”. Lâm Gia Mộc hỏi.

      “Ý chị là gì?”.

      “Nếu em phải con nhà khá giả ở thành phố, nếu gia đình em có hai căn hộ, hai chiếc xe, nếu em chỉ là giáo viên tiểu học lương tháng ba ngàn nó có muốn cưới em ?”.

      “Đương nhiên là có”. Triệu Chân Chân như chém đinh chặt sắt: “Nếu em có những thứ này mọi người nghi ngờ ấy có ý đồ xấu với em đúng ?”.

      “Chân Chân, em có dám đánh cược với chị ?”.

      “Cược gì?”. Chân Chân chớp mắt nhìn Lâm Gia Mộc.

      “Chị với em nhé. Bố mẹ em đến Cáp Nhĩ Tân là ý của mẹ em. Vì mẹ em chỉ sinh được mình em nên mấy năm nay bố em có tính toán khác, mẹ em muốn nhờ bố mẹ chị và dì Hai dì Ba khuyên bảo bố em, làm cho bố em hổi tâm chuyển ý”.

      “Cái gì?”. Chân Chân rất kinh ngạc. Nhà là bố hiền mẹ nghiêm, khi còn bé, mẹ là người giữ tay hòm chìa khóa, tiền tiêu vặt hằng ngày của ít ỏi, người lén cho thêm tiền tiêu vặt luôn là bố . thi bị điểm kém dám với mẹ, cũng là bố che chở cho . Khi vào đại học, ngày hè nóng nực, bố lái xe đưa đến trường, vác hành lý giúp lên tầng năm. Mỗi lần đến cuối tháng hết tiền sinh hoạt, bố cũng lén cho tiền, sau đó còn làm luôn chiếc thẻ phụ cho , trước giờ chưa bao giờ hỏi tiêu tiền mua những gì.

      “Cũng phải bố em thương em, nhưng quan niệm của bố em cổ hủ, con là con người ta. Đối với em, ông ấy tiếc tiền, của hổi môn cũng nhất định ít, nhưng bất động sản và việc làm ăn nhà em dượng định để lại cho họ em”.

      họ em?”.

      “Đúng vậy, chính là ông con nhà chú Hai em”.(1)

      thể như vậy được. Năm đó Gia Phú thi đỗ đại học, bố em thưởng cho ấy chiếc máy tính xách tay và chiếc điện thoại di động. Lúc em thi đỗ đại học, chú Hai chỉ gửi cho em ngàn tệ, còn với bố em là vừa bán đàn lợn ba trăm con đúng lúc giá cao, kiếm được hơn trăm ngàn. Bố em tức chết, cảm thấy chú Hai em vong ân phụ nghĩa, làm cho bố em mất mặt với mẹ em. Nếu phải vì bà nội bố em cũng muốn quan tâm đến chú Hai nữa…”.

      “Nhưng dượng vẫn rất tốt với Gia Phú, cũng nhờ có quan hệ của bố em nên nó mới có thể ở lại thành phố A làm việc”.

      “Ai bảo thế, tự ấy thi tuyển vào ngân hàng làm việc mà chị”.

      “Em có chắc ?”. Lâm Gia Mộc chớp chớp mắt.

      “Ơ…”.

      “Vốn bố em còn hơi do dự, nhưng lần này em nghe lời

      [​IMG]

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8: Cược thua.

      ‘Trích lời Gia Mộc: Có lúc đau khổ chính là cột mốc phải vượt qua con đường trưởng thành của mỗi người’.

      Lâm Gia Mộc vừa đẩy cửa quán ăn sáng ra ngập trong mùi cơm rang rất đậm. Nếu người đói ngửi thấy mùi này nhất định muốn ăn, nhưng nếu đói ngửi vào lại thấy khó chịu.

      Mặc dù gọi là quán ăn sáng nhưng vì xung quanh có rất nhiều cửa hàng và công ty , còn có cả công trường xây dựng nên cũng bán cả đồ ăn nhanh luôn. Lúc này là mười hai giờ hai mươi phút nhưng quán ăn vẫn kín khách, làm ăn tồi. Lúc Lâm Gia Mộc vừa vào, chị cả nhà họ Hạ bận rộn nhìn thấy , đến khi ngẩng đầu lên mới nhìn thấy Lâm Gia Mộc cười nhìn mình.

      “A, chị họ Chân Chân đúng … Sao chị lại rãnh rỗi tới đây?”.

      “Tôi làm vụ ở gần đây, đến trưa chợt nhớ quán chị cũng ở đây”. Lâm Gia Mộc cười .

      “Đúng vậy, đúng vậy, đến đây cũng như nhà mình, chị muốn ăn gì?”.

      “Hai suất cơm rang Dương Châu là được, thêm hai chai nước nữa”.

      “Hai suất?”. Hạ Quế Chi nhìn ra ngoài, hề thấy bóng chiếc Cherokee.

      “Ờ, Trịnh Đạc được”.

      “À”. Hạ Quế Chi viết hóa đơn chuyển vào bếp: “Hai suất cơm rang Dương Châu, đĩa lớn nhé”.

      “Vâng”. Nhân viên nấu bếp nhận hóa đơn, bắt đầu rang cơm rất nhanh nhẹn.

      “Chỉ làm luật sư mà cũng phải xa như vậy à? Tôi tưởng các chị chỉ ngồi văn phòng, hoặc là đến tòa án”.

      “Tôi chỉ là luật sư mà còn là chuyên gia tư vấn và điều tra viên…”.

      “Điều tra viên?”, Hạ Quế Chi lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh ra cho Lâm Gia Mộc.

      “Đúng vậy, chủ yếu là điều tra có ngoại tình gì đó hay ?”. Lâm Gia Mộc cười .

      “A, nếu có ngoại tình người ngoại tình được nhận ít tài sản hơn à?”.

      “Ờ, có điều cũng phải xem bằng chứng có vững chắc , cho nên có những lúc phải theo dõi”.

      Hạ Quế Chi gật đầu, lúc này tuy nhiều khách nhưng ít người gọi đồ, ta cũng có thời gian chuyện với Gia Mộc: “Tôi nghe em trai tôi bố mẹ Chân Chân còn chưa về à?”.

      Lâm Gia Mộc lộ vẻ khó xử: “Ôi, hai người họ đến tình trạng này cũng phải chuyện sớm chiều”.

      Hạ Quế Chi hơi sững sờ nhưng bình thường trở lại rất nhanh, làm như chính mình cũng biết chuyện: “Đều bốn, năm mươi tuổi rồi, Chân Chân cũng lớn như vậy, thế mà còn…”.

      “Đúng vậy, còn ầm ĩ như sắp ly hôn nữa. Dượng tôi cũng quá phong kiến, cho dù cháu ngoại mang họ ông ấy cũng vẫn là cháu ông ấy mà, sao nhất định phải để lại tài sản cho con trai em ruột chứ. Nếu phải vì chuyện này dì tôi đâu có đòi ly hôn…”.

      Nụ cười mặt Hạ Quế Chi đông cứng: “Chân Chân…”.

      “Chân Chân khóc sưng húp cả mắt, may mà còn có Khánh Phong”.

      “Đúng, đúng vậy…”.


      Gia đình Chân Chân xảy ra chuyện lớn như vậy, gần như chỉ trong đêm Hạ Khánh Phong nhiệt miệng phồng rộp, chị còn gọi điện quát ầm ĩ, sau khi đặt điện thoại xuống chỉ thấy đau miệng mà còn đau đầu.

      “Có chuyện gì vậy?”. Kiều Liên tới bên bàn : “Tớ vừa xem kết quả tháng này, kết quả của bạn mấy ngày nay kém quá”.

      “Tôi… Trong nhà có chút chuyện”. Hạ Khánh Phong xoa mặt, cảm thấy mắt cay xè, rất khó chịu.

      “Trong nhà có chuyện cũng thể để ảnh hưởng đến công việc, bạn cũng biết tính ông chủ. Tớ giới thiệu bạn vào đây, bạn được để tớ mất mặt”. Kiều Liên nhàng nhưng cũng kém phần cứng rắn.

      “Ờ, chắc chắn làm mất mặt bạn”.

      “Vậy tốt, tớ ra ngoài gặp khách hàng đây”. Dứt lời, Kiều Liên lại xách chiếc túi LV của mình .

      Mỗi người số, mặc dù Kiều Liên cũng là nhân viên bán hàng nhưng thành tích rất cao, thậm chí còn có người đưa hợp đồng đến tận tay, khách hàng đều là khách quen, có lúc buổi sáng đến công ty ngồi lát rồi cả ngày thấy mặt đầu. Nhưng ta làm việc hiệu quả nên giám đốc cũng ý kiến gì.

      ta sống cũng khéo, quan hệ với mọi người trong công ty rất tốt, đa số bạn học đều khen ngợi, giống Chân Chân vẫn còn trẻ con, cần người khác phải dỗ dành… Hạ Khánh Phong lấy thuốc mắt trong ngăn kéo ra mắt, nhắm lại để thuốc ngấm điện thoại đổ chuông. cần nhìn màn hình, chỉ nghe nhạc chuông biết là Chân Chân.

      Hạ Khánh Phong đặt điện thoại sang bên cạnh, đột nhiên rất muốn nghe điện thoại của . Sau khi cãi nhau với bố mẹ, Chân Chân càng ngày càng quấn , gần như cứ tiếng lại gọi điện lần…

      Chân Chân nhìn điện thoại váo cuộc gọi bị từ chối, nước mắt liền chảy xuống. ngẩng đầu, dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhìn về phía Hạ Quế Chi, ông bà Hạ ngồi đối diện với mình: “Vừa rồi các người đừng bám lấy Khánh Phong nghĩa là sao?”.

      Hạ Quế Chi rót cốc nước ấm cho : “Chân Chân à, chúng tôi biết chuyện nhà rồi. Vốn chúng tôi biết bố mẹ phản đối và Khánh Phong như vậy. Gia đình tôi tuy nghèo nhưng cũng có thể diện, chúng tôi muốn bị nhà thông gia xem thường. còn trẻ, xinh đẹp, chia tay Khánh Phong theo lời bố mẹ , chắc chắn tìm được người tốt hơn. Vừa rồi mẹ tôi đừng bám lấy Khánh Phong là hơi quá, nhưng ý vẫn thế…”.

      Triệu Chân Chân đứng lên, cầm lấy túi xách: “Chuyện giữa tôi và Khánh Phong là chuyện của chúng tôi…”. cảm thấy chân mình run, người “nhà chồng” vốn rất quý mình sao đột nhiên lại trở mặt? Đúng là họ tốt với mình đều vì điều kiện gia đình mình như chị họ hay sao?

      Hạ Quế Chi nắm cánh tay Triệu Chân Chân: “Chân Chân, chúng tôi khuyên và Khánh Phong chia tay phải vì lý do gì khác, mà vì gia đình phản đối việc này. thể để và Khánh Phong lấy nhau mà bố mẹ lại ly hôn được. Làm con thể bất hiếu như vậy”.

      Triệu Chân Chân nhìn bàn tay Hạ Quế Chi: “Nếu như bố mẹ tôi ly hôn sao?”.

      Hạ Quế Chi cười gượng: “Vậy sao. Gia đình tôi phải loại thèm muốn tiền của nhà con dâu. Năm đó Khánh Phong còn học, trong trường cũng có rất nhiều người theo đuổi nó, con nhà giàu cũng ít, nhưng nó vẫn chọn , chính là vì nó thích …”.

      ?”.

      “Đương nhiên là ”.

      “Chị để em suy nghĩ thêm”.

      Triệu Chân Chân cầm túi quay đầu lại.

      Triệu Chân Chân lái xe , bà Hạ đánh con cái: “Quế Chi, sao con lại thế?”.

      “Mẹ, chuyện này phải để em trai tự quyết định”.

      “Cái gì mà tự quyết định? Nó là tiểu thư thành phố, tiền kiếm được tháng còn chưa đủ cho chính nó tiêu, Khánh Phong lấy nó sống thế nào được?”.

      “Mẹ, mẹ ở đây tức giận có tác dụng gì?”. Hạ Quế Chi cũng rất buồn bực. Chồng ta đúng, thiên hạ này có chuyện vận may từ trời rơi xuống như vậy. Dựa vào cái gì mà như hoa như ngọc, gia đình có tiền có xe có nhà lại lấy em trai ta dễ dàng như vậy? Chắc chắn là trong nhà có chuyện. ngờ chồng ta lại đúng .

      “Nó và Khánh Phong sống với nhau rồi…”. Ông Hạ : “Bắt chúng nó chia tay như thế cũng ổn”.

      “Bây giờ con thành phố mấy ai để ý chuyện này”. Hạ Quế Chi trợn mắt nhìn bố: “Chuyện này phải với Khánh Phong, dù sao con cũng thể trơ mắt nhìn nó nhảy vào lửa được”.

      “Ôi… Cũng biết bố mẹ nó có thể cho nó bao nhiêu của hồi môn… Nếu của hồi môn nhiều, lại cần sính lễ…”. Bà Hạ tặc lưỡi… Ở quê họ, lấy vợ cho con tốn kém lắm, tốt xấu gì Triệu Chân Chân cũng có công việc, còn là công việc lý tưởng nữa…

      “Mẹ! Nhà nó cho bao nhiêu của hồi môn cũng đổi được căn hộ”. Hạ Quế Chi lớn tiếng , tại sao lúc này bố mẹ cũng tình hình như em trai mình chứ?

      Hạ Khánh Dân từ phòng phía sau quán ra, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, tay cầm chiếc điện thoại thông minh lúc nào rời tay: “Mọi người ầm ĩ cái gì, gọi con về hỏi ràng là được chứ gì”.

      Bà Hạ nhướng mày: “Khánh Dân, có phải con lại liên lạc với con tiểu tinh kia ?”.

      “Mẹ! ấy phải tiểu tinh!”.

      “Cái gì mà phải tiểu tinh, mẹ với con bao nhiêu lần rồi, nhà nó ở Cam Túc, còn nghèo hơn nhà mình. Con lấy nó có kết quả tốt đâu, vậy mà nó còn bám lấy con…”.

      “Mẹ cứ xử lý xong chuyện của trai con rồi hãy đến chuyện của con”. Khánh Dân quay về phòng, sập mạnh cửa lại.

      “Đúng là bất hiếu, đứa nào cũng làm tao phải lo”. Bà Hạ tức giận ôm ngực thở hổn hển.

      Lúc đến nhà chị cả nơi bố mẹ ở tạm, Hạ Khánh Phong nhìn thấy tình cảnh thế này: Mẹ dựa vào góc sofa ngừng than vãn, bố ngồi bên cạnh mẹ ngừng hút thuốc lá, chị cả ngồi trước quạt điện mà tay còn cầm quạt, rể chơi đùa với hai đứa con, vẻ mặt như người ngoài cuộc, em trai lớn nằm nghịch điện thoại giường, em út bưng đĩa hoa quả từ trong bếp ra, nhìn cái rồi ngồi xuống cạnh mẹ thầm chuyện.

      “Mẹ…”.

      “Con còn coi mẹ là mẹ mau chia tay Triệu Chân Chân !”. Bà Hạ chỉ Hạ Khánh Phong, : “Õng à õng ẹo, cái gì cũng biết làn, lần trước mẹ bảo nó thái khoai tây mà nó cũng biết, cả ngày đỏng đảnh bắt mọi người dỗ dành. Hôm nay mẹ nó hai câu mà nó dám cãi lại mẹ, nếu con lấy nó sau này bố mẹ coi như có đứa con này nữa”.

      “Mẹ, mặc dù Chân Chân biết làm nhưng ấy cũng là tốt, con lấy ấy…”.

      “Con lấy nó thế nào? Trước con bố mẹ Chân Chân rất tốt với con, sao mời người ta ăn tốn bao nhiều tiền mà người ta còn coi ra gì? Loại người xem thường người khác này, nhà chúng ta với cao nổi!”. Bà Hạ nhếch miệng: “Hừ! Cũng chỉ là hai giáo viên tiểu học mà xem thường người khác, lúc đầu bao nhiêu đứa theo đuổi con, con trưởng phòng công thương huyện chúng ta tốt, vậy mà con chê nó xấu, tính cách tốt. Nếu con lấy nó bây giờ bố mẹ làm sao phải bận tâm như vậy”.

      “Mẹ, mẹ đừng lo chuyện của con”.

      “Mẹ lo? lo con được học đại học chắc?”. Bà Hạ đập bàn: “Chị con hỏi thăm rồi, cho dù nhà bọn họ cho Chân Chân căn hộ mới hơn trăm mét vuông làm của hồi môn

      [​IMG]

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9: Sau đó.

      ‘Trích lời Gia Mộc: bé ngồi sau xe đạp cười tươi như hoa của ngày xưa vì sao lại rời khỏi bạn? Chỉ là bởi vì bạn có tiền sao? Thứ họ muốn, bạn có tiền cũng mua nổi.

      năm sau.

      Triệu Chân Chân kéo hành lý, tay cầm vé, trong sảnh chờ máy bay. Trương Nhã Lệ theo phía sau con , ngừng giải thích: “Chân Chân, phải mẹ và mọi người cố ý, mọi người đều muốn tốt cho con… Con đừng giận mọi người vì chuyện này… Chân Chân…”.

      Triệu Chân Chân dừng lại: “Mẹ, con biết bố mẹ và chị họ đều muốn tốt cho con, Hạ Khánh Phong quả hợp với con. Nhưng…”. Chân Chân nhắm mắt: “Mẹ, con muốn bị giật dây nữa”.

      “Mẹ là mẹ con, mẹ muốn giật dây con… Công việc của con ở trường học rất tốt, nhưng nếu con thích có thể tìm cách chuyển sang nơi khác. Nếu con muốn tìm người mẹ cũng ép con nữa…”.

      “Mẹ à, con muốn sống như chị họ, tự mình làm chủ, tự mình lo liệu. Con muốn trưởng thành, con muốn mãi theo con đường mẹ và bố con sắp xếp nữa, con muốn ra khỏi quỹ đạo xem xung quanh còn có những gì. Mẹ, mẹ tin con lần , con sang học cao học xong về ngay, nhất định để bố mẹ ở nahf ai chăm sóc đâu”. Chân Chân vón học khoa tiếng , sau khi chia tay Hạ Khánh Phong, ngoài làm, tất cả thời gian và sức lực đều dành cho học tập, thành tích IELTS tất tốt, nhận được học bổng rất lớn. Bố ủng hộ con ra nước ngoài học, nhưng mẹ nỡ xa con”.

      “Con đừng học chị họ con”. Lâm Gia Mộc quá độc lập, quá mạnh mẽ, hoàn toàn có dáng vẻ phụ nữ nên có: “Nếu con thích Hạ…”.

      “Mẹ, đừng nhắc đến cái tên này được ?”.

      Trương Nhã Lệ cúi đầu: “Được”. Bà lấy tấm thẻ visa của Ngân hàng công thương trong túi xách ra đưa cho Chân Chân: “Muốn để mẹ yên tâm con cầm cái thẻ này, ý bố con cũng thế, bố mẹ kiếm tiền đều là vì con… Trong này còn có mười ngàn tệ chú Hai con chuyển vào, là tiền bà nội để lại cho con…”. Bà nội của Chân Chân qua đời tháng trước đây.

      “Mẹ…”. Triệu Chân Chân ôm mẹ: “Con xin lỗi, trước đây con hiểu chuyện, làm mẹ đau lòng”.

      “Ngoan, đừng khóc… Đến sống mình phải biết chăm sóc bản thân. Nghe bên đó an ninh tốt lắm, có việc gì con đừng lung tung. Con phải giữ quan hệ tốt với bạn học, đừng vô tâm như ở trong nước… Đừng chơi bời… Ăn uống đàng hoàng…”.

      “Mẹ, con biết rồi…”.

      “Bao giờ nghỉ hè về nhà…”.

      “Đó là chuyện sang năm mà”.

      “Giáng sinh cũng phải về nhà…”.

      “Vâng”. Chân Chân gật đầu: “Mẹ, con mang máy tính rồi, sang bên kia lên được mạng liên lạc với mẹ. Mẹ bảo bố con đừng đâu”.

      “Bố con đâu cả”.

      “Mẹ biết dùng máy tính…”.

      “Con với bố đều biết, mẹ còn học làm gì?”. Trương Nhã Lệ vuốt tóc Chân Chân: “ , người ta gọi lên máy bay rồi”.

      “Mẹ đưa con đến Bắc Kinh đổi chuyến à?”.

      …”. Gia Mộc đúng, đôi khi… phải học được cách buông tay…



      Bảy năm sau.

      Hạ Khánh Phong dừng xe, vừa định vào công ty nhìn thấy Triệu Chân Chân đứng trước cửa siêu thị đối diện, tay dắt em bé vừa mới biết , bên cạnh đặt túi lớn túi … Tám năm gặp, Chân Chân càng trở nên đẹp hơn, máu tóc suôn dài được uốn gợn sóng, gương mặt trang điểm , mặc quần jean, áo tay bên trong, áo dệt kim bên ngoài. Đôi giày cao gót trước đây nhất định chịu đổi giờ biến thành giày đế bằng. Hình như đứa bé dắt gì đó, cúi người xuống thơm con, tươi cười chỉ sang bên kia đường.

      Hạ Khánh Phong về phía đó như bị thôi miên: “Chân Chân…”.

      Triệu Chân Chân hơi sững sờ, lát sau mới nhận ra . Nếu Hạ Khánh Phong chủ động chào tình cờ gặp đường nhận ra . Hạ Khánh Phong ít nhất béo gấp đôi trước kia, bụng phệ bó chặt bằng thắt lưng Hermes, tay kẹp túi xách LV kiểu nam, ra người này có tiền rồi: “Hạ Khánh Phong?”

      “Là ”. Hạ Khánh Phong cười: “Con em à?”.

      “Ờ”.

      “Mấy tuổi rồi?”.

      tuổi rưỡi”.

      Hạ Khánh

      [​IMG]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :