1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hướng dẫn xử lý rác thải - Mộng Lý Nhàn Nhân

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2: Tiếp xúc lần đầu.

      ‘Trích lời Gia Mộc: Thay vì tấn công trực tiếp, có lúc đánh vu hồi hiệu quả hơn’.

      “Chân Chân này, lần trước thấy em nghỉ hè ở nhà rất chán, có muốn đến chỗ chị trông coi văn phòng giúp chị thời gian ? Dạo này chị với Trịnh Đạc bận lắm, là chỉ hận phân thân được, văn phòng bừa bộn như cái chuồng lợn ấy”.

      “Chị à, vậy người chị cần là nhân viên vệ sinh”. Chân Chân cười hì hì .

      “Nhân viên vệ sinh biết nghe điện thoại, sắp xếp tài liệu giấy tờ. Hơn nữa chỗ chị có rất nhiều tài liệu về khách hàng, chị tin được các nhân viên vệ sinh bình thường. Em đến , đến giúp chị. Sau khi xong việc chị tặng em chiếc túi Gucci chính hiệu, hàng xách tay luôn”.

      cần túi xách đâu, chị cứ quy ra tiền cho em là được. Em cần tiền”.

      “Được rồi, em giúp chị tháng, chị trả em hai ngàn tệ được ? Bao điều hòa bao hai bữa mỗi ngày?”.

      “Ok, nhưng em làm theo thời gian cố định được”.

      vốn công việc ở chỗ chị cũng có theo thời gian cố định đâu. Em đến làm nhé”.

      “Vâng, tám giờ sáng mai chị nhé!”.

      Xem ra Chân Chân thiếu tiền, nếu nàng này tuyệt đối chê chiếc túi xách Gucci đáng giá hơn hai ngàn tệ nhiều. Trước đây Chân Chân có bao giờ phải nghĩ tới những vấn đề cơm áo gạo tiền như thế này đâu.

      Thấy Lâm Gia Mộc suy nghĩ miên man, Trịnh Đạc tiện tay đặt tập tài liệu lên bàn Lâm Gia Mộc: “Cậu em rể họ của em chỉ phải lo cho hai em trai, em . Xem ra chính sách kế hoạch hóa gia đình có giá trị gì đối với khu vực miền núi cả”.

      “Cái gì?”. Lâm Gia Mộc xem tài liệu. Cậu em rể họ mà Trịnh Đạc đó nắm nay hai mươi chín tuổi, họ Hạ, tên Khách Phong. Gia đình ngoài bố mẹ, hai em trai, em còn có chị . Chị tên là Quế Chi, mười sáu tuổi nghỉ học làm thuê để em trai được ăn học. Tiền sinh hoạt và học phí của Hạ Khánh Phong khi học đại học đều là chị cho. Sau đó hai đứa em trai đều học, để có thể nuôi được các em, chị lấy chồng, nhờ có tiền sính lễ nên cả ba đứa em trai đều đứa nào phải thôi học.

      “Hạ Khánh Phong cũng coi như có lương tâm, hằng năm đến sinh nhật cháu trai đều gửi tiền cho chị. Dù nhiều, hai trăm tệ thôi, nhưng đây cũng là thứ duy nhất cả nhà cho chị , ngoài ra đều là chị ngừng gửi tiền cho em trai em , đến tận lúc Hạ Khánh Phong bắt đầu có thể tự cấp tự túc. Cũng vì thế nên bà chị này có địa vị rất cao, có quyền hai trong nhà họ Hạ”.

      “Tài liệu này bà chị đó ở thành phố A?”.

      “Ờ, mở quán bán hàng ăn sáng, địa điểm hơi xa trung tâm, xe buýt đến đây phải đổi xe hai lần”.

      Lâm Gia Mộc suy nghĩ chút: “Xem ra chúng ta phải bao Chân Chân cả bữa sáng luôn”.

      “Ý em là…”.

      “Xem Chân Chân có thành ý với người nhà này đến mức nào”. Lâm Gia Mộc nhìn ảnh Hạ Khánh Phong trong tài liệu, ngoại hình thể là rất đẹp trai, nhưng da trắng, đeo kính, nhìn rất thư sinh. Nếu biết trước ai có thể đoán được là người miền núi.


      Sáng sớm hôm sau Triệu Chân Chân đến làm, quả nhiên tay xách túi đồ ăn sáng: “Chị, em mua đồ ăn sáng đến rồi”.

      Lâm Gia Mộc sờ thử: “Ơ, nguội hết rồi. Quán Vương dưới lầu bán đồ ăn sáng ngon lắm, hằng ngày em qua mua luôn là được. cần trả tiền, cứ ghi sổ, mỗi tuần chị xuống trả lần luôn thể”.

      “À, quán này gần nhà em mà, bánh bao ở đó ngon lắm. Chị ăn thử xem”.

      Lâm Gia Mộc cầm chiếc bánh bao lên cắn miếng. Cũng tạm được, ngang với các quán ăn sáng thông thường, nhưng tuyệt đối đến mức phải mua ở đây rồi mang từ xa đến: “Được rồi, em nhớ bảo họ viết hóa đơn, mỗi tuần chị thanh toán cho em lần”.

      “Vâng ạ”.

      Lúc này Trịnh Đạc vừa từ trong phòng tắm ra. ta rất hay ra mồ hôi, lại có thói quen tập luyện mỗi sáng sớm, ngày nào cũng tập võ từ sáu giờ đến bảy giờ rồi lại chạy bộ từ chỗ ở đến văn phòng tư vấn nên việc đầu tiên làm khi đến văn phòng chính là tắm. Trịnh Đạc mặc quần thể thao màu xanh ngang bắp chân và áo may ô bó sát người, sau khi nghe thấy tiếng Triệu Chân Chân bên ngoài, ta khoác chiếc áo sơ mi vào, nhưng hình ảnh ta xuất ngoài cửa phòng tắm vẫn tương đối ấn tượng.

      Trịnh Đạc chân đất, cơ bắp chạy từ bắp chân đến khắp toàn thân, chiếc áo may ô bó sát người che được sáu múi cơ bụng rắn chắc. Cùng với động tác lau tóc của ta, dáng người khỏe mạnh thỉnh thoảng lại lộ dưới lớp áo may ô.

      “Em…”. Triệu Chân Chân đỏ mặt quay .

      “Chú ý tác phong trong văn phòng”. Lâm Gia Mộc lại rất tán dương dáng người của Trịnh Đạc, câu này chỉ là theo thói quen.

      “Có đồ ăn sáng à?”. Trịnh Đạc tiện tay ném chiếc khăn mặt vừa lau tóc vào nhà tắm rồi đưa tay cầm cốc sữa đậu nành.

      làm bẩn phòng tắm phải tự dọn dẹp”.

      “Ăn sáng xong dọn dẹp sau”. Trịnh Đạc thờ ơ , uống ngụm sữa đậu nành rồi nhíu mày: “ phải sữa của quán Vương à?”. Bó tay, ngờ con bé Triệu Chân Chân này sáng sớm lại đổi hai tuyến xe buýt mua đồ ăn sáng ở quán chị người .

      “Mua ở quán dưới lầu nhà em, thế nào, mùi vị cũng được đấy chứ ?”.

      “Cũng được”. Được cái quái gì mà được, vừa uống biết là nước pha bột đậu rồi. Trịnh Đạc uống mấy ngụm rồi đặt xuống luôn: “Hơi nguội, đun cà phê đây”.

      lòng, Triệu Chân Chân là người có ngoại hình xinh xắn, hơi thấp hơn Lâm Gia Mộc chút, da rất trắng, ngũ quan thanh tú, khí chất đoan trang, nhìn thấy là ngoan, hơn nữa còn rất biết cách ăn mặc. Trịnh Đạc làm nghề này nhiều năm nên cũng tương đối am hiểu về thời trang của phụ nữ. Chẳng hạn như bộ đồ Triệu Chân Chân mặc bây giờ, cho dù là mua hàng giảm giá giá cả cũng thấp. Chiếc vòng tay pha lê Swarovski cổ tay cũng rẻ. Đôi xăng đan da cừu duwois chân ràng là hàng hiệu, túi xách hình như cũng là nhãn hiệu các trẻ rất thích. Có thể thấy ăn mặc theo phong cách xinh xắn gọn gàng, chính vì vậy nên sợi dây bạc giá rẻ cổ càng có vẻ hợp.

      Sau khi Trịnh Đạc quay , Triệu Chân Chân ngồi xuống bên cạnh Lâm Gia Mộc: “Chị, ấy là bạn trai chị à?”.

      “Đúng vậy”, Lâm Gia Mộc cười ha ha.

      “Dáng chuẩn, có điều hơi cơ bắp quá nên nhìn có vẻ thô bạo”.

      ấy hiền lắm”, Lâm Gia Mộc vuốt tóc Triệu Chân Chân: “Cần tiền à?”.

      “Em có dành dụm bao giờ đâu, bây giờ chuẩn bị cưới nên đương nhiên phải có ít tiền. Ôi… Mấy thứ này của em lại thể bán được”.

      “Em nhận lương tháng nào tiêu hết tháng đấy, dượng còn phải cho thêm. Thế mà tự nhiên lại trở nên hiểu chuyện thế này, biết là ai có thể làm em trở thành ngoan ngoãn như vậy nữa”. Dượng Năm của Lâm Gia Mộc vốn cũng là giáo viên, tiền lương hằng tháng là cố định, sau đó áp lực quá nặng nên mới thôi việc ở trường, ra ngoài mở nhà sách. Bây giờ mở nhà sách rất khó làm ăn, đóng cửa từ năm năm trước, có điều trước đó dì dượng mua được cửa hàng đó, bây giờ tiền cho thuê cửa hàng cũng khá cao. Ngoài ra dượng còn dựa vào quan hệ cũ để đến các trường học tiếp thị đồ dùng học tập, cũng kiếm được ít tiền. Có lẽ là bởi vì cảm thấy mắc nợ vợ con nên ông cực kỳ nuông chiều Triệu Chân Chân.

      Triệu Chân Chân đỏ mặt: “Đương nhiên là ấy”.

      ấy là ai?”.

      “Mẹ em con chưa gặp ấy…”.

      Ánh mắt Lâm Gia Mộc trở nên lạnh lùng. bàn chuyện cưới xin, đến vấn đề nhà cửa, mẹ vợ tương lai còn đổ bệnh, Triệu Chân Chân sáng sớm phải mua đồ ăn sáng để lấy lòng chị người rồi mới đổi hai chuyến xe buýt đến công ty Lâm Gia Mộc, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa từng xuất , lối ăn ở của gã này là khó chấp nhận: “Mẹ em kể ít chuyện về nó…”.

      Triệu Chân Chân kéo giãn khoảng cách với Lâm Gia Mộc: “Mẹ em gì vậy?”, kéo giọng.

      “Mẹ em nó có triển vọng, dựa vào ai cả mà bây giờ là giám đốc kinh doanh, nghe tiền lương và phần trăm hoa hồng rất cao. Làm kinh doanh chắc hẳn khả năng ăn cũng rất tốt”.

      Sắc mặt Triệu Chân Chân dễ coi hơn chút, cho rằng mẹ với Lâm Gia Mộc vì muốn giữ thể diện: “Gia đình ấy hơi nghèo chút”.

      “Nhà nghèo phải vấn đề, chỉ cần bản thân nó tốt là được. Nhà em chỉ có mình em, nếu nó hiểu thảo dì dượng cũng coi như có thêm đứa con trai”.

      ấy cũng như vậy… ấy hiểu thảo với bố mẹ em như với bố mẹ ấy, ấy vốn cũng là người rất hiểu thảo, tiền kiếm được đa số đều gửi về cho người nhà”.

      Trịnh Đạc bưng cà phê ra, tay còn có đĩa bánh bao: “ bỏ vào lò vi sóng quay lát, ăn nóng ngon hơn”.

      “Xin lỗi, ngày mai em đựng đồ ăn vào cặp lồng giữ nhiệt để mang đến cho chị”.

      sao đâu mà…”. Vậy là vẫn nhất định phải đường vòng mua đò ăn sáng… Lâm Gia Mộc vuốt tóc Triệu Chân Chân, em họ này của mình đúng là mê tít thằng kia rồi.

      Lâm Gia Mộc phải chờ lâu để nhìn thấy Hạ Khánh Phong. Ngày thứ hai Triệu Chân Chân đến văn phòng tư vấn làm thêm, Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc vừa hẹn với khách hàng bên ngoài về, vừa mở cửa ra nhìn thấy thanh niên cao gầy đeo kính mặc áo sơ mi trắng quần đen đeo tạp dề lau nhà.

      “Cậu là…”, Lâm Gia Mộc cười tủm tỉm hỏi, mặc dù khi vừa nhìn thấy gã đeo kính này, Lâm Gia Mộc nhận ra chính là Hạ Khánh Phong.

      Hạ Khánh Phong đặt cây lau nhà xuống, đẩy kính lên, lau tay vào tạp dề rồi đưa tay ra bắt tay Lâm Gia Mộc: “Chào chị, em là Hạ Khánh Phong”.

      Lâm Gia Mộc vừa bắt tay biết người này mặc dù xuất thân nông thôn nhưng lại chưa bao giờ làm việc đồng áng, bàn tay còn mềm mại hơn tay chút: “Đây là Trịnh Đạc”.

      “Chào rể”. Hạ Khánh Phong lại đưa tay về phía Trịnh Đạc.

      Trịnh Đạc cười ha ha bắt tay , người này hổ là dân kinh doanh, khả năng bắt chuyện rất khá: “Sao cậu lại lau nhà? Chân Chân đâu?”. Trịnh Đạc cũng đóng vai rể kiêm ông chủ luôn thể.

      “Chân Chân mua thức ăn rồi, ấy bảo gọi cơm tốn kém”.

      “Nó biết nấu cơm à?”. Triệu Chân Chân mà biết nấu cơm?

      “Em biết nấu cơm, còn Chân Chân phụ giúp em. Mong chị và rể đừng chê”.

      Khó trách Triệu Chân Chân lại say đắm như thế, Lâm Gia Mộc mới tiếp xúc với hơn nửa tiếng phát lời ăn tiếng của gã này rất kín kẽ, hơn nữa rất giỏi tạo khí. Chỉ cùng ăn bữa cơm gia đình mà có cảm giác như mọi người quen biết nhau cả chục năm rồi. Ngồi bên cạnh , ánh mắt Chân Chân tràn ngập vẻ sùng bái, hơn nữa đối với Chân Chân cũng rất tốt. Chân Chân thích gỡ xương cá, nhặt từng cái xương cho Chân Chân rồi lại dỗ Chân Chân ăn rau dưa. Lúc đến tương lai của mình, càng tỏ ra đầy tự tin, làm mọi người có cảm giác nhất định có ngày hóa rồng.

      Sau khi tiễn và Chân Chân về, Lâm Gia Mộc thở dài: “Nếu là mười năm trước em cũng bị nó dụ dỗ”.

      “Đùa à? Mười năm trước em ngây thơ đến thế sao?”.

      “Ha ha”. Lâm Gia Mộc cười cười: “Ấn tượng của đối với nó như thế nào?”.

      “Có triển vọng, đáng tiếc là quá coi trọng công danh lợi lộc. Với khả năng của nó, em họ em có bị nó bán có khi cũng vẫn ngồi đếm tiền cho nó”.

      “Bản thân nó bị bán kệ, nhưng em sợ dì dượng Năm cũng bị bán luôn”. Lâm Gia Mộc khẽ bóp trán: “Ăn no quá, ra ngoài dạo chút”. Những vụ dính dáng đến người thân của mình quả là quá hại nơ ron thần kinh.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3: Giáo dục bằng thực tiễn.

      ‘Trích lời Gia Mộc: bài học thực tế sinh động có lúc còn hơn vạn lời khuyên bảo sáo rỗng’.

      Hạ Khánh Phong lái chiếc xe Polo của Triệu Chân Chân, thấy Triệu Chân Chân ngồi ngủ gà ngủ gật ghế bên cạnh, tăng nhiệt độ điều hòa thêm vài độ: “Chị họ em làm gì? thấy công ty của chị ấy xíu”.

      “Chị ấy…”. Triệu Chân Chân ngáp cái: “Chị ấy làm thám tử tư, tên công khai là văn phòng tư vấn”.

      tưởng em bảo chị ấy là luật sư cơ mà?”.

      “Đúng rồi, luật sư kiêm thám tử tư, chủ yếu giải quyết các vụ ly hôn, tranh chấp quyền thừa kế gì đó”.

      “Thế còn rể em?”.

      “Điều tra viên hay sao ấy. Nhìn ấy đô con như thế, số người có muốn gây cũng ngại”. Triệu Chân Chân chưa từng thấy Trịnh Đạc ra tay đánh ai bao giờ, cũng hiểu lắm về chuyện của Trịnh Đạc nên cho rằng Trịnh Đạc chỉ to con cơ bắp mà thôi.

      “Thế căn hộ đó là của chị ấy hay là thuê? Có vẻ công ty chị ấy cũng kiếm được rất khá”.

      “Đúng là làm ăn rất khá, thời đại này gia đình nào cũng có nhiều chuyện, ngoại tình, ly hôn, có con riêng… Vậy nên nghề của chị họ em có thể thoải mái kiếm tiền”.

      “Vậy mà chị ấy trả em tháng có hai ngàn ít nhỉ”.

      “Em chỉ đến phụ việc thôi, hằng ngày đến đó ngồi điều hòa, lên mạng, cơ bản có việc gì ngoài dọn dẹp văn phòng, sắp xếp tài liệu chút, thỉnh thoảng nghe cuộc điện thoại. Hết nghỉ hè em lại về làm, chị ấy cho em chiếc túi xách Gucci nhưng em lấy”.

      chiếc túi Gucci bao nhiêu tiền?”.

      “Chị ấy có người bạn thường xuyên ra nước ngoài, chị ấy tặng em chiếc túi kiểu vừa ra quý này, khoảng năm, sáu ngàn gì đó”. Triệu Chân Chân hề để bụng.

      “Thế sao em lấy túi xách”.

      “Túi xách thể tiêu được, em cũng thiếu túi”.

      bán cũng được”.

      “Ha ha, đến lúc cầm túi trong tay rồi em lại nỡ bán đâu, chẳng thà nhìn thấy còn hơn”. Triệu Chân Chân cười hì hì.

      Hạ Khánh Phong nhìn nụ cười vô lo vô nghĩ của , quay đầu ra nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe. Có những người vừa sinh ra phú quý, hề biết thiếu thốn là gì.


      “Chân Chân cháu gặp cái thằng họ Hạ kia rồi, hơn nữa ấn tượng về nó cũng tồi?”. giáo Trương hỏi Gia Mộc, giọng lộ ý trách móc.

      “Cháu gặp nó rồi, quả nó rất khôn khéo, nếu phải vì gia đình đúng là nó rất hợp với Chân Chân…”.

      “Hợp cái gì mà hợp…”.

      “Dì Năm, dì nghe cháu . Cháu định tìm hiểu chút xem người nhà nó là người thế nào, dì cứ yên tâm, nếu nó hợp với Chân Chân cháu nhất định làm cho Chân Chân hồi tâm chuyển ý. Dì cứ chú ý chăm sóc bản thân, đừng sốt ruột lại ảnh hưởng đến sức khỏe”.

      “Hôm qua dượng cháu nghe chuyện của Chân Chân và nó, nổi giận mắng Chân Chân hơn nửa tiếng. Con bé Chân Chân còn cãi nhau với bố nó, nếu dì ngăn cản ông ấy cho nó trận rồi. Mà dượng cháu vốn rất chiều nó, từ đến lớn chưa bao giờ đánh nó cái nào…”.

      Cãi nhau là đúng, chính dượng cũng là trai nghèo nông thôn ra thành phố, giờ nghe con định lấu trai nghèo nông thôn, dượng lập tức biến sắc. Gia Mộc cần hỏi cũng biết Chân Chân cãi lại thế nào.

      “Dì Năm, dì với dượng là dượng cứ yên tâm… À, dì dượng có cần gặp nó ?”.

      “Dì vừa nghe đến chuyện của Chân Chân và nó muốn gặp nó rồi, nhưng Chân Chân lại sợ dì mắng nó, tôn trọng nó, làm tổn thương lòng tự trọng của nó, vì thế chịu gọi nó đến nhà”.

      Nghĩa là lòng tự trọng của bố mẹ mình có thể làm tổn thương thoải mái? Đánh giá người tốt hay xấu thể chỉ nghe người đó gì mà còn phải xem người đó làm gì. Hạ Khánh Phong hoàn toàn nắm được Chân Chân trong tay, gặp dì dượng Năm chắc chắn cũng là ý của Hạ Khánh Phong. Người như vậy có thể là lòng tự trọng rất cao, nhưng ra cũng chính là người rất tự ti, sợ bị người khác làm tổn thương, chỉ cần người khác hơi lạnh nhạt với ghi nhớ quên. Đánh giá của Lâm Gia Mộc đối với Hạ Khánh Phong lại giảm điểm: “Vâng, cháu biết rồi. Dì Năm, lần trước cháu thấy dì muốn đến nhà cháu chơi mấy ngày. Hay là nhân dịp nghỉ hè bận việc gì, dì với dượng đến nhà cháu chơi luôn thể, bây giờ nhà cháu mát lắm”.

      “Dì đâu có tâm tình chơi…”.

      “Dì Năm, dì nghe cháu . có dì ở đây, cháu muốn làm số việc thuận tiện hơn nhiều”. Suy nghĩ chút, Lâm Gia Mộc lại tiếp: “Lần này dì với dượng chơi nhất định được để tiền lại cho Chân Chân. Nó vừa mới cãi nhau với dượng mà, bảo dượng cháu tạm khóa cái thẻ ngân hàng dượng cho nó. Chúng nó nhau cần gì tiền, râu tôm nấu ruột bầu vẫn ngon như thường”.

      “Nhưng mà Chân Chân chưa bao giờ thiếu tiền cả…”.

      Thảo nào người ta vẫn chiều con cũng là giết con, đằng sau mỗi thiếu nữ ngây thơ bị lừa cả tình lẫn tiền bao giờ cũng có những người làm bố làm mẹ chiều con đúng cách: “Dì Năm yên tâm, có cháu ở đây, cháu để Chân Chân bị đói đâu. Hơn nữa nó còn giữ thẻ trả lương, phải hoàn toàn có thu nhập. Cháu nuôi nó ăn, nó lại có nhà để ở, có cần tiêu gì đến tiền đâu. Nếu nó cần tiền gấp cháu cũng có thể cho nó vay”.

      giáo Trương ở đầu bên kia điện thoại yên lặng lát, đột nhiên điện thoại bị người khác giành lấy: “Được, dượng và mẹ nó chơi. Gia Mộc, chuyện này… trông cậy cả và cháu”.

      “Dượng Năm yên tâm”. Đôi khi người quyết định mạnh tay nhất định phải là đàn ông, hoặc cách khác, đàn ông tỉnh táo nhận ra mức độ nguy hại của kẻ lợi dụng con mình hơn. So sánh nặng hai bên, chỉ đàn ông mới có dũng khí nhẫn tâm để con mình chịu khổ.

      Trịnh Đạc từ bên ngoài về đầm đìa mồ hôi, ta tiện tay ném túi tài liệu lên bàn, buông câu: “ tắm cái ” rồi lao ngay vào nhà tắm như cơn lốc. Thời tiết năm nay là khắc nghiệt, sắp đến tiết lập thu rồi mà dự báo thời tiết vẫn đưa ra cảnh báo nhiệt độ cao. Công việc của Trịnh Đạc hôm nay là ra ngoài tìm người, được ngồi điều hòa trong xe, chắc chắn là rất vất vả. Có điều ta bao giờ mở miệng than vãn câu, cùng lắm là chửi thời tiết khó chịu rồi xối nước cho mát, kỳ lục là ngày tắm bốn lần.

      Khoảng hai mươi phút sau Trịnh Đạc mới tắm xong, thay quần áo ra: “Cuối cùng cũng nắm được quy luật hoạt động và chỗ ở của thằng đó, có thể liên lạc với người ủy thác rồi”.

      “Ờ”, Lâm Gia Mộc gật đầu, “Gã đó rất xảo quyệt, việc này thể làm mình được, em cùng với ”.

      “Thế người ủy thác đến làm thế nào?”.

      “Chẳng phải còn có Chân Chân sao?”.

      “À”, Trịnh Đạc nhíu mày, mở tủ lạnh lấy chai nước sô đa ra, tu ừng ực hết nửa chai: “Em định cho nó bài học thực tế chấn động à?”.

      “Ít nhất cũng làm cho nó hiểu thêm đời, thể cứ ngây thơ mãi được”. Lâm Gia Mộc .

      muốn dội nước lạnh, nhưng con bé đó trúng độc nặng lắm rồi, em giáo dục có tác dụng đâu”.

      “Cơm phải ăn từng miếng, việc phải làm từng phần. Dạo này em bận giải quyết chuyện của Chân Chân nên hơi vất và”.

      “Biết vất vả tăng phần trăm cho là được”.

      “Ha ha”. Lâm Gia Mộc gượng cười mấy tiếng.

      Trịnh Đạc nhìn quanh: “Chân Chân đâu rồi?”.

      gọi cơm rồi”.

      “Thế vị nhân huynh biết xuống bếp nấu cơm kia đâu?”.

      “Bận làm”. Lâm Gia Mộc cười : “Hôm nay em tra thông tin về công ty nó theo danh thiếp. Ha ha, nhân viên kinh doanh làm độc lập, ai cũng là giám đốc kinh doanh. Mười mấy người dùng chung trợ lý, lương cố định ngàn rưỡi, thưởng phần trăm giới hạn. Có điều thành tích bán hàng của nó cũng tạm được, có thể giữ vững top 5, thu nhập hằng tháng khoảng mười ngàn là chuyện trong tầm tay. Vấn đề là mấy năm trước nó kiếm được như thế, cộng thêm gánh nặng gia đình, hơn nữa bố nó đúng là bị ốm , nằm bệnh viện thành phố hơn nửa tháng, tốn gần bảy mươi ngàn tệ. Vì vậy bây giờ giỏi lắm nó cũng chỉ có khoảng trăm ngàn tiền tiết kiệm là cùng”.

      trăm ngàn tệ, nghe có vẻ cũng rất tồi. Tuy nhiên, dù phải Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu nhưng nền kinh tế của thành phố A cũng rất phát triển, giá nhà tăng rất nhanh. Giá nhà bình quân ở đây khoảng mười ba ngàn tệ mét vuông, từ đường vành đai 2 hắt vào có nơi nào thấp hơn mười lăm ngàn vét vuông, trong tay có trăm ngàn tệ còn mua nổi cái nhà vệ sinh.

      Hai người vừa xong nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa bên ngoài. Trịnh Đạc đứng dậy ra mở cửa, đỡ mấy hộp cơm giúp Triệu Chân Chân. Nhìn thấy mặt Triệu Chân Chân đầy mồ hôi, Trịnh Đạc lại đưa khăn giấy cho .

      “Trời nóng ”.

      “Ờ”. Trịnh Đạc thoáng nhìn hộp cơm, ba món rau, món mặn, nhìn khá ngon nhưng sờ vào vẫn thấy hơi nguội, phỏng chừng lại là đồ của “quán ăn sáng dưới lầu”.

      “Gia Mộc, vào ăn cơm , em bảo lát nữa phải ra ngoài mà”.

      “Vâng”. Lâm Gia Mộc từ văn phòng vào bếp. Ba người ngồi quanh bàn, từng người lấy hộp cơm của mình. “Quán ăn sáng dưới lầu” nấu cũng khá ổn, còn có thể nuốt được, dù hơi nhiều mỡ nhưng thực ra cơm hoppj ở đâu cũng vậy. Gia Mộc ăn mấy miếng rau rồi : “Lát nữa chị và Trịnh Đạc đều ra ngoài, có thân chủ đến. Em đón tiếp người ta lát, bảo bà ấy ngồi chờ, chị và Trịnh Đạc về trong vòng nửa tiếng. Nếu bà ấy có khóc em lựa lời an ủi mấy câu”.

      “Vâng”. Triệu Chân Chân gật đầu. Mấy ngày nay cũng vài lần thấy người ủy thác đến đây khóc lóc, nhưng bình thường Lâm Gia Mộc đều gọi vào văn phòng chuyện, xong có những người chuyển buồn thành vui, nhưng đa số là chuyển buồn thành giận, ánh mắt khi ra đều lạnh như băng.

      “Có đúng là chị nửa tiếng rồi về ?”.

      Lâm Gia Mộc cười: “Tóm lại là bất kể lúc nào bà ấy hỏi bao giờ chị về em cũng trả lời là nửa tiếng nữa”.

      “À”.

      Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc mới chưa được hai mươi phút, chuông cửa reo vang. Triệu Chân Chân rửa bát liền vội vàng khóa vòi nước chạy ra mở cửa. Ngoài cửa là phụ nữ trung niên gần bốn mươi tuổi có mái tóc quăn dài, thoạt nhìn hơi hốc hác. Thấy ra mở cửa, người phụ nữ trung niên lui lại nhìn biển số nhà: “Lâm Gia Mộc có đây ?”.

      “Bà chủ cháu mới ra ngoài, chị ấy nếu đến bảo chờ chị ấy lát”.

      Người phụ nữ trung niên gật đầu, vào phòng khách ngồi xuống, quan sát Triệu Chân Chân lát: “Lần trước đến nhìn thấy cháu”.

      “Cháu mới đến vài ngày”. Triệu Chân Chân cười : “ uống trà hay là cà phê?”.

      “Cho cốc nước lọc là được”.

      Triệu Chân Chân rót cho bà ta cốc nước rồi ngồi xuống bên cạnh. Mặc dù hơi thiếu kinh nghiệm xã hội nhưng cũng từng nhiều lần gặp gỡ phụ huynh học sinh nên nhanh chóng bình tĩnh lại: “Thời tiết hôm nay nóng quá nhỉ”.

      “Ờ”. Người phụ nữ uống ngụm nước, vừa định gì tiếp điện thoại đổ chuông. Bà ta thoáng nhìn điện thoại rồi lập tức từ chối cuộc gọi. đến phút sau điện thoại lại đổ chuông, bà ta tiếp tục nghe, cứ thế năm lần bảy lượt.

      Triệu Chân Chân nhịn được : “ có thể đưa vào danh sách đen mà”.

      Người phụ nữ gì mà đưa luôn điện thoại cho Triệu Chân Chân: “ biết làm, cháu biết làm , cho vào danh sách đen giúp ”.

      “Số nào hả ”.

      “Số đặt tên là ông xã ấy”.

      Triệu Chân Chân kinh ngạc nhìn bà ta, điện thoại lại kêu, người phụ nữ cầm lấy điện thoại trong tay Triệu Chân Chân, nghe máy: “ đừng khuyên tôi, tôi tìm được nó là chắc chắn đưa nó đến đồn cảnh sát, trả được tiền hàng cho nó ngồi tù!”.

      “…”.

      bảo tôi buông tha cho nó bao nhiêu lần rồi? còn biết thế nào là nặng hay ? Lần này nó trả được tiền hàng công ty phải phá sản, có biết ? chỉ biết nghĩ cho em trai , có bao giờ nghĩ đến tôi với con ? đừng đến chuyện mẹ bị ốm nữa, tôi cho biết, lý do này dùng được nữa đâu. Cho dù là bệnh viện thông báo bệnh tình nguy kịch tôi vẫn phải đòi được tiền hàng lại sau đó mới lo hậu . Đúng! Tôi bất hiếu đấy! Tôi chỉ biết đến tiền! Lần này lấy lại được tiền hàng, giữ được công ty rồi tôi với ly hôn. mà sống với người nhà , tôi sống với con tôi!”. xong bà ta ngắt máy, lại đưa điện thoại cho Triệu Chân Chân: “Liệt vào danh sách đen giúp ”.

      “Vâng”. Triệu Chân Chân đưa số điện thoại đó vào danh sách chặn cuộc gọi rồi hỏi: “ cãi nhau với chồng à?”.

      phải cãi nhau với ông ấy”. Người phụ nữ trung niên cằm khăn giấy chấm nước mắt nơi khóe mắt: “Tình cảm của với ông ấy vốn rất tốt, nếu phải bị người nhà họ phá hỏng tuyệt đối đến mức bây giờ. Cháu còn chưa lấy chồng đúng ? khuyên cháu câu, ngàn vạn lần đừng lấy những người từ nông thôn đến, dù người đó có tài hoa đến mấy, có cháu đến mấy cũng được”.

      “Hả?”.

      với chồng là bạn học cùng đại học, đều học khoa Nông nghiệp. Sau khi tốt nghiệp đại học, nhờ bố xin cho chồng vào viện nghiên cứu, cùng đơn vị với . Viện nghiên cứu này chủ yếu là nghiên cứu phát triển các giống lương thực tốt, kiểu như giống ngô số 3, lúa nước cao sản số 4 ấy. Sau đó ông ấy cảm thấy làm ở đó kiếm được tiền nên kéo ra ngoài làm, hai người cùng mở công ty, xem như tay trắng lập nghiệp, cuối cùng công ty cũng phát triển ổn định. Nhưng khi công ty phát triển chuyện hay cũng bắt đầu đến. Ban đầu nhà bọn họ chỉ vay tiền cưới vợ xây nhà cho em chồng hay chữa bệnh cho bố mẹ chồng , nhưng thấy chồng thành đạt rồi, tất cả người nhà bên chồng đều kéo nhau ra đây. Em trai chồng mới tốt nghiệp tiểu học, chỉ biết lái máy cày, cũng được chồng sắp xếp cho làm tài xế. Nhưng mẹ chồng có chuyện trai làm ông chủ, em trai lái xe được, bắt chồng phải cho em trai ông ấy làm phó tổng giám đốc gì đó. Sau đó các kiểu họ hàng bên chồng cũng đến, giành hết hai phần ba vị trí trong công ty, rất nhiều nhân tài bị đẩy mất. Như thế cũng chưa đến nỗi, nhưng em chồng nhất định đòi thu tiền giao hàng, ra là để bớt xén, cứ cãi nhau với nó là mẹ chồng lại bảo vệ nó, đừng là đuổi việc mà đổi sang vị trí khác cũng được. Lần này nó ôm thẳng hơn triệu tiền hảng rồi biến mất, công ty của vợ chồng vốn làm ăn càng ngày càng khó khăn, bây giờ đúng là họa vô đơn chí…”.

      “Mẹ chồng … làm thế là đúng…”.

      “Bà ấy là người nhà quê, tư tưởng cổ hủ hẹp hòi, bà ấy còn ghét sinh con , con là con người ta, nuôi chỉ tốn cơm tốn của, còn sau này tài sản đều phải cho con trai của em trai chồng . Bà ấy ăn của , uống của mà lại ghét , thế mà chồng còn mực nghe lời mẹ mình, bắt phải hiếu thảo, trước đây em trai ông ấy thôi học về nhà làm ruộng nên ông ấy mới được học đại học, bố ông ấy cũng ốm đau và qua đời vì phải làm việc kiếm tiền nuôi ông ấy ăn học. Vì vậy ông ấy phải chăm sóc mẹ và em trai, ông ấy nợ người nhà mình, cũng nợ người nhà ông ấy… Đúng là lúc đầu mắt mù nên mới lấy người như vậy”.

      Triệu Chân Chân gì nữa. Khi còn , gia đình cũng như vậy. Họ hàng ở nông thôn đến nhà liên tục, lúc đến mang ít quà quê, lúc về túi lớn bao , quần áo mặc hơi chật chút là có họ hàng đến đóng gói mang , bố mẹ cũng ít lần cãi nhau vì việc này: “Nhưng cũng cần ly hôn mà…”.

      ly hôn phải vì mà là vì con . Nếu ly hôn con còn có cả tiền học trường cấp ba tư thục. Nó học hành bình thường, thi đỗ được vào trường cấp ba công lập, nếu lại học bừa trường chất lượng kém nào đó như bà nội nó cả đời nó hỏng hết”.

      Thấy bà hề động vào cốc nước trước mặt, Triệu Chân Chân ngồi lặng chốc lát: “Cháu rót cho cốc nước nóng”.

      cần, Lâm Gia Mộc có nhà…”. Bà ta còn chưa xong chuông cửa vang lên. Triệu Chân Chân đứng dậy mở cửa, nhìn thấy nam giới trung niên trong phòng đứng lên: “Vương An Sinh, đến đây làm gì?”.

      Triệu Chân Chân lùi lại bước, có vẻ người này chính là chồng của người ủy thác vừa trò chuyện với mình hồi lâu kia. nhớ đến chức trách của mình, lại bước tới đón khách: “Ngài đây…”.

      Vương An Sinh thèm nhìn thẳng đến chỗ Giang Phân: “Người ta với là em thuê thám tử tư nhưng tin, ngờ em lại làm như vậy ”.

      “Người ta? Người ta nào? Có phải là con em họ Tiểu Hoa của ? Người ta làm ô sin, nó cũng làm ô sin, vậy mà nó còn oai hơn cả chủ nhà. Con tôi uống nhiều sữa mà nó cũng ý kiến. Em họ? Bắn mấy tầm đại bác tới mà còn nhận họ hàng, biết xẩu hổ!”. Giang Phân lạnh lùng: “ làm thế nào tìm được tôi?”.

      biết em coi thường , ngay từ đầu em coi là thằng nhà quê, em ghét mẹ , ghét em trai em , đến cả ô sin em cũng ghét luôn. Em có bao giờ chịu nghĩ , nếu em lấy bây giờ em có thẻ làm bà chủ được ?”.

      “Hừ! Còn dám biết xấu hổ! Nếu có tôi phải về quê làm ruộng rồi, ờ, biết đâu cũng có thể lên đến trưởng thôn!”. Giang Phân thẳng hề kiêng dè: “ còn chưa làm thế nào tìm được tôi đấy”.

      Vương An Sinh cũng đuối lý, bị vợ thế cũng dám phản bác gì, vợ hỏi làm sao tìm được đến đây cũng trả lời được.

      Triệu Chân Chân vẫn cầm điện thoại di động của Giang Phân, cúi xuống xem: “Điện thoại của có chức năng định vị”.

      “Giỏi lắm, biết định vị điện thoại rồi, cũng còn là thằng nhà quê nữa”. Giang Phân lạnh lùng.

      “Em có thể đừng khó nghe như vậy được ? hỏi em câu, em có buông tha cho em trai hay ?”.

      “Bây giờ là tôi cầu em trai buông tha cho tôi! Đám họ hàng khác cần tiền, nhưng nó lại cần mạng tôi. Trước thế nào? nó chỉ đứng tên phó giám đốc cho oai, phải làm việc gì, bây giờ thế nào? Tiền hàng mà cũng dám để nó thu, lần trước nó ăn cắp hai trăm ngàn, lén bỏ quỹ đen ra bù vào. Nó lằng nhằng với con lễ tân công ty, chồng người ta đến gây cho công ty làm ăn, đòi đánh gãy chân nó, cũng bỏ tiền ra giải quyết. Lần này nó ôm hơn triệu rồi biến mất, biết ông chủ này lấy cái gì để bù vào đây?”.

      …”. Vương An Sinh nhất thời nghẹn lời: “Giang Phân, trước đây em thế này…”.

      “Đúng vậy, tôi vốn thế này. có tiền ăn cơm, tôi nhét tiền vào ví . vất vả lập nghiệp, tôi ăn mì tôm, ăn màn thầu, thắt lưng buộc bụng chịu khổ cùng , chuyện chưa bao giờ dám làm tổn thương lòng tự trọng của . Kết quả thế nào? Người nhà đến, bao giờ coi tôi và con ra gì chưa? Bọn họ mới là người nhà , còn tôi và con chẳng là cái quái gì hết!”.

      “Giang Phân… Mẹ … Bà ấy cũng vất vả… Bố nghiện rượu, tính tình cục cằn, nếu có mẹ che chở…”.

      đừng kể lại lịch sử gia đình làm gì, tôi nghe chán rồi, cũng còn cảm động nữa rồi. Tôi hỏi câu, số tiền triệu hai trăm lẻ ba ngàn sáu trăm đồng này làm thế nào? Người ta còn chờ chúng ta chuyển khoản đấy, họ rồi, lần này nếu trả tiền đúng hạn sau này bán hàng cho chúng ta nữa!”.

      “Thế chấp… nhà…”.

      “Thế chấp? Nhà thế chấp vay tiền ngân hàng rồi… giờ định cầm cố để vay nặng lãi? Đúng là dám làm mọi chuyện vì em trai nhỉ! Tôi cho biết, tôi có nửa cái nhà đó đấy! đừng hòng lấy để lấp cái động đáy nhà !”.

      “Giang Phân! Em chuyện đàng hoàng chút!”.

      “Vương An Sinh, tôi chưa báo cảnh sát là nể mặt lắm rồi”. Giang Phân đáp lại lạnh lùng.

      chú… chú bớt giận, ngồi xuống chuyện, lát nữa bà chủ cháu về ngay”.

      “Giang Phân… Mẹ cũng ốm rồi!”.

      “Mẹ ốm chăm sóc , đến đây cãi nhau với tôi làm gì? Tôi cũng chỉ là đứa ăn hại bất hiếu biết đẻ con trai thôi. Mẹ hay lắm, con trai bà ấy bây giờ là ông chủ, ở nhà to, xe đẹp, đuổi tôi ra khỏi nhà rồi lấy hai mươi là chuyện trong nháy mắt!”.

      “Giang Phân, mẹ già rồi, bà gì em cũng…”.

      “Tôi cũng làm sao? Tôi với nhé, lần này lấy lại được tiền hàng rồi tôi ly hôn với ! mà tìm hai mươi của , tôi sống với con tôi! Thời buổi này sợ gì sống nổi chứ!”.

      “Em đừng suốt ngày lôi chuyện ly hôn ra đe dọa …”.

      “Tôi đe dọa à? Ha ha, cứ cho là tôi đe dọa !”. Giang Phân ngồi xuống sofa, bắt chéo chân, hoàn toàn còn vẻ buồn rầu ủ rủ vừa rồi.

      Vương An Sinh đứng ngồi yên: “Những người em thuê này là ai? Đừng có làm gì hại em trai !”. Kỳ thực trong lòng ông ta cũng hề quá sốt ruột, dù sao bà Giang Phân cũng chưa báo cảnh sát. Phải biết đây là em trai ông ta lợi dụng quyền hạn chiếm đoạt tài sản, giá trị tài sản hơn triệu, cho dù có trả lại hết số tiền này mức án thấp nhất cũng phải là năm năm tù. Bây giờ bà Giang Phân thuê thám tử tư tìm người, chứng tỏ bà vẫn còn nể tình họ hàng thân thích.

      “Hơ hơ, tôi với bọn họ rồi, chỉ cần nó còn thở được để tiền ở đâu, những chuyện khác tôi mặc kệ”. Giang Phân .

      Triệu Chân Chân đứng bên cạnh nghĩ, hai người này trước đây cũng lấy nhau vì nhau sao? Tại sao đến bây giờ lại muốn nhìn nhau thêm giây phút? Bạn bè cũng khuyên nên lấy trai quê, nhưng chính bố cũng là trai quê, trước giờ vẫn cực kỳ thương , cũng rất quan tâm chăm sóc mẹ. Thỉnh thoảng mẹ dẫn về quê nội, ông bà nội và họ hàng đều rất quý mẹ con . Ở quê ăn cơm chia mâm nam nữ, nhưng mẹ vẫn ngồi mâm chính, cũng được mọi người lỳ xì nhiều nhất.

      Vì vậy có thể thấy trai quê cũng có dăm bảy loại, tin rằng Hạ Khánh Phong là người đàn ông tốt.

      Hai người vẫn cãi nhau, chuông cửa lại reo vang. Lần này Triệu Chân Chân khôn hơn, gạt mắt thần cửa ra, thấy bên ngoài là Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc, mỗi người giữ tay người khác, hình như tiện mở cửa. Triệu Chân Chân vội mở cửa ra.

      Ba người vừa vào nhà, người đàn ông mập mạp bị Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc kẹp hai bên kêu lên: “ ơi cứu em! Bọn chúng muốn đánh chết em! Đây là bắt cóc! Đây là giam giữ trái phép!”.

      Trịnh Đạc co chân đạp ngã xuống đất: “A, mày cũng thuộc luật đấy chứ! Giam giữ trái phép, tao và Lâm Gia Mộc cùng lắm bị tạm giam mười lăm ngày. Còn mày lợi dụng quyền hạn chiếm đoạt tài sản hơn triệu, năm năm tù là mức nhất rồi!”.

      “Cái gì mà lợi dụng quyền hạn chiếm đoạt tài sản? Tao lấy tiền của

      [​IMG]

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4: Sóng gió ở siêu thị.

      ‘Trích lời Gia Mộc: Khi con thích trai nghèo, bước đầu tiên phụ huynh sáng suốt nên làm chính là cắt đứt nguồn cung cấp tài chính cho con mình’.

      Thực ra phần lớn công việc ở văn phòng tư vấn của Gia Mộc đều làm ở bên ngoài, lần đầu gặp khách hàng đều gặp tại quán trà Phượng Hoàng, cũng cần người trực ở văn phòng. Các khách hàng cũ biết địa chỉ văn phòng tư vấn đa số đều gọi điện hẹn trước khi đến, Triệu Chân Chân có nhiều việc phải làm. Vậy mà từ khi bố mẹ chơi, hiểu tại sao Triệu Chân Chân lại trở nên bận rộn. Nghe là bố mẹ và em trai em Hạ Khánh Phong đều đến, phải cùng ăn, dạo phố gì đó. Lâm Gia Mộc dứt khoát cho nghỉ ngày để cùng cho thoải mái.

      Chân Chân vừa , Trịnh Đạc cũng được tự do, cần mặc may ô mà bên ngoài còn phải khoác áo sơ mi hay gi lê gì nữa. ta chỉ mặc may ô và quần lửng, dép lê cũng thèm mà chỉ chân đất khắp văn phòng, vào phòng tài liệu nhìn rồi lại ra: “Con bé Chân Chân này được đấy, phòng tài liệu được dọn dẹp rất gọn gàng. Cách sắp xếp tài liệu theo thứ tự vụ việc tên thân chủ của em, nó vừa nhìn qua cũng biết ngay”.

      “Nó vốn là đứa rất thông minh, chuyện học hành bao giờ cần ai bận tâm. Hồi nó còn , dì dượng Năm đều bận, nó có thể tự chăm sóc bản thân rất tốt, bao giờ bị ảnh hưởng đến việc học tập”.

      “Đáng tiếc lớn lên rồi lại hơi lơ mơ”. Trong lúc có thời gian rảnh, Trịnh Đạc cũng điều tra về Hạ Khánh Phong, ấn tượng của ta đối với Hạ Khánh Phong được tốt lắm.

      “Ai cũng có lúc lơ mơ mà”. Lâm Gia Mộc cười . Đúng lúc này điện thoại di động của đổ chuông. có tổng cộng ba chiếc điện thoại, là điện thoại công việc, là điện thoại công việc dự phòng, còn là điện thoại cá nhân, ngoài họ hàng và bạn thân ai biết số này. liếc nhìn điện thoại rồi cười: “Là Chân Chân”.

      “A lô…”.

      Chân Chân bên kia điện thoại sắp khóc: “Chị, em ở trung tâm thương mại Vĩnh Hưng, chị mau tới đây…”.

      “Chân Chân, có chuyện gì thế?”.

      “Có phải bố em gặp chuyện gì ? Cái thẻ ngân hàng bố em cho thanh toán được…”.

      “Em mua thứ gì? Cần bao nhiêu tiền?”.

      “Em mua cho bố mẹ và em trai em Khánh Phong mỗi người chiếc áo lông giảm giá trái mùa, tổng cộng hơn bốn ngàn, tiền mặt em mang đủ nên định quẹt thẻ, ai ngờ thẻ lại…”.

      “Em ở đó chờ chị, chị đến ngay”. Lâm Gia Mộc đặt điện thoại xuống rồi cười. Việc tạm khóa thẻ có hiệu quả, cũng để Chân Chân xem diện mạo của Hạ Khánh Phong và người nhà khi có tiền như thế nào.

      Thấy lập tức đến ngay nhưng chẳng những nhúc nhích mà còn đứng cười ngây ngô, Trịnh Đạc biết ngay là mưu kế của thành công: “Em có ?”.

      chứ sao , em uống nước xong , lái xe”. Dứt lời, Lâm Gia Mộc ngồi chậm rãi uống nước.

      Lâm Gia Mộc uống nước xong lại nhớ ra mình muốn ăn bánh bích quy. cầm hộp bánh bích quy lên mạng tán gẫu với bạn bè. Trịnh Đạc ngồi chỉnh sửa bộ móng tay vốn rất gọn gàng của mình.

      Chuông điện thoại lại reo vang, Lâm Gia Mộc ra hiệu giữ yên lặng, tắt thanh máy tính rồi nghe điện thoại: “Chân Chân à, gặp đoạn đường thi công, chị bị kẹt xe… Em gọi điện thoại cho Khánh Phong chưa?”.

      “Em gọi cho ấy rồi, Khánh Phong làm, ông chủ ấy cho ấy nghỉ… Chị, chị mau tới đây , chiều nay em gọi điện thoại bảo mẹ em chuyển tiền vào thẻ trả chị”.

      “Hay là em trả lại đồ trước …”. Con bé ngốc nghếch này, bây giờ vẫn hiểu bố mẹ nó xa là để tránh nó, thẻ ngân hàng cũng là dượng Năm cầu tạm khóa.

      “Hai bác cũng như vậy”. Triệu Chân Chân nhìn quanh, tay vẫn cầm hóa đơn mua hàng, quần áo gói ghém xong xuôi đặt cạnh chân nhân viên thu ngân. Nhân viên thu ngân sắp giữ được nụ cười mặt, hai ông bà được con cái dẫn xem đồ tiếp: “Nhưng mà…”.

      “Em lại gọi điện cho Khánh Phong , chị vẫn bị kẹt xe, biết bao giờ mới đến được”. Lâm Gia Mộc đặt điện thoại xuống, ném hộp bánh bích quy sang bên cạnh: “Nếu nó mà phải em họ em…”.

      “Ha ha”. Trịnh Đạc gượng cười tiếng. Lâm Gia Mộc rất bênh người nhà, xấu em họ mình sao, nhưng những người khác tốt nhất đừng có hùa theo.

      cười cái gì? Lái xe, ”.

      “Em định đến trả tiền à?”.

      “Hạ Khánh Phong sốt ruột hơn chúng ta, cứ để đến trước”.


      Triệu Chân Chân rưng rưng nước mắt, cảm thấy mặt mình nóng bỏng như bị ai đó tát mạnh. nắm chặt áo Hạ Khánh Phong: “ phải em cố ý…”.

      sao, vốn cũng nên trả tiền mà”. Hạ Khánh Phong thanh toán tiền, chia những chiếc áo lông được đóng gói cẩn thận cho người nhà.

      , trả tiền thể tính là quà chị dâu mua cho em đấy nhé”. em út nhà họ Hạ vốn tên là Quế Hoa, khi học cảm thấy hơi quê quê nên đổi tên thành Hạ Vi Vi. Vốn cho rằng chị dâu tương lai là người nhiều tiền như trai , ngờ mua quà cho nhà chồng tương lai còn mua loại áo lông vũ giảm giá giữa mùa hè nóng nực này. Bố mẹ còn vui vẻ, rằng mua như vậy có lợi hơn. cau mày chọn chiếc tương đối ưng ý, nhưng lúc tính tiền thẻ tín dụng của chị dâu lại thanh toán được.

      nheo mắt lại, phải là trai mình bị lừa đấy chứ? quan sát chị dâu lượt, vòng tay hình như là pha lê, túi xách hình như là nhãn hiệu rất nối tiếng, quần áo người cũng rất đẹp, hay là trai mình cho ta tiền để mua những thứ này?

      “Em ít thôi”. Con trai thứ ba nhà họ Hạ là Hạ Khánh Quốc kéo áo em . Mặc dù là đứa học hành kém nhất nhà nhưng lại là người tinh ý nhất. Bà chị dâu người thành phố này rất ngây thơ, cũng rất xinh đẹp. học trường đại học dân lập, bạn học có nhiều con nhà giàu nên kiến thức của hơn đứt đứa em học cấp hai ở trường huyện. Bà chị dâu này quả thực rất có tiền, riêng bộ quần áo giá trị mấy ngàn tệ, có lẽ thẻ tín dụng bị trục chặt , được đắc tội chị dâu vì chuyện nhặt này.

      Con trai thứ hai nhà họ Hạ là Hạ Khánh Dân dường như hề biết tình hình nay, vẫn chuyện với bố mẹ mình. Ông bà Hạ vừa chuyện với con trai vừa lặng lẽ quan sát con dâu tương lai. Người thành phố, ăn mặc rất xinh đẹp, mười ngón tay mềm mại trắng trẻo như cuống hành, biết có làm được việc nhà hay . Xem dáng vẻ nó dẫn gia đình mình mua đồ, hình như hoàn toàn để ý đến giá tiền, người như vậy có thể lo liệu cho gia đình ? Có điều nghe con trai nhà nó có vẻ rất giàu, có xe có nhà, cả nhà mình đến ga tàu cũng là con trai và nó lái xe ra

      [​IMG]

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 5: Hai gia đình.

      ‘Trích lời Gia Mộc: có xung đột nào nghiêm trọng hơn xung đột quan niệm của gia đình’.

      Ông chủ nhà hàng này cũng xem như người quen của Trịnh Đạc, ta từng mấy lần đến đây ăn cơm với cảnh sát Lưu. Thấy Trịnh Đạc dẫn khách đến, ông chủ vui mừng hớn hở ra đón. Nghe nhân viên còn phòng riêng, ông chủ lập tức bố trí phòng có người đặt trước cho bọn họ. Trịnh Đạc vui vẻ mời thuốc, hai người chuyện lát rồi mới tách ra. Vừa vào phòng riêng, Trịnh Đạc phát bầu khí là lạ, ông Hạ vừa xem thực đơn xong, lúc này cãi nhau với nhân viên nhà hàng.

      “Các người cắt cổ khách hàng à? đĩa khoai tây chiên mà bốn mươi tám đồng? Mày làm hết mấy củ khoai tây?”.

      Trịnh Đạc cười ha ha cầm lấy thực đơn: “Bác à, giá ở đây là thế, nếu bác thích khoai tây chiên chúng ta gọi là được. Khánh Phong, cậu thấy được ?”.

      Hạ Khánh Phong cũng biết giá cả nơi này ra cũng phải là đắt, nhưng nếu gia đình đến ăn cũng quá tốn kém. nhìn Lâm Gia Mộc ngồi nghịch điện thoại bên cạnh, biết tiếng của bà chị họ này tương đối có trọng lượng trước mặt nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, nghe Chân Chân chuyện, lại nhìn thái độ của Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc, xem ra cũng nghiêng về phía mình nhiều hơn. cắn răng: “Vâng, đắt. rể, quen chỗ này, gọi đồ ”.

      “Vậy tôi khách sáo nữa”. Trịnh Đạc cười : “Cá hôm nay có tươi ?”.

      “Tươi lắm, cá mua của ngư dân vừa biển về xong”.

      “Vậy cho cá rán, sò hấp, tôm thẻ chiên dầu, sườn kho…”. Trịnh Đạc gọi liền tám món ăn như súng liên thanh, nhân viên nhà hàng cũng có kinh nghiệm, nghe Trịnh Đạc xong lại nhắc lại lượt.

      “Ngài dùng đồ uống gì ạ?”.

      “Trời nóng thế này, lấy hai vại bia , tôi uống rượu. Hình như còn có phụ nữ, cho bốn cốc nước trái cây ép…”.

      Bà Hạ vừa nghe Trịnh Đạc gọi đồ ăn vừa tra thực đơn tay, cuối cùng cộng nổi nữa. măm đồ ăn như vậy, cộng thêm bia và nước trái cây là hơn ngàn tệ… đủ để mua thịt ăn cả năm… “Đắt… đắt quá đấy”.

      Triệu Chân Chân thoáng nhìn Lâm Gia Mộc, muốn tái phạm sai lầm giống hôm qua: “Bác ạ, nhà hàng này giá cả cũng đắt lắm”.

      “Đúng vậy, hôm qua Khánh Phong và dì dượng Năm cháu đến nhà hàng cái gì xuân ấy mới gọi là đắt, cũng thấy có gì hơn những nhà hàng khác, đĩa đồ ăn hơn nửa là đồ trang trí, thế mà còn bán đắt gấp đôi nơi khác”. Lâm Gia Mộc cười .

      Vẻ mặt ông bà Hạ lập tức trở nên khó coi, họ cũng biết tối qua con trai ăn cơm cùng bố mẹ vợ tương lai, nhưng ngờ lại đến nhà hàng đắt như vậy… Mặc dù con trai mình kiếm được nhiều tiền nhưng cũng thể hoang phí như vậy được.

      “Khánh Phong…”. Ông Hạ nghiêm mặt.

      Hạ Khánh Phong cầm lấy ấm trà, rót chén: “Bố, bố uống chén nước ”.

      Ông Hạ nhìn con trai lát, câu mắng ra đến miệng lại nuốt trở vào. Ông cầm cốc nước lời nào, bà Hạ cũng tức giận nhưng còn nghĩ đến thể diện con trai nên tạm thời nhẫn nhịn: “Chân Chân à, bố mẹ cháu đâu? Gọi bố mẹ cháu tới cùng ăn”.

      “Hôm qua bố mẹ cháu bắt xe lửa đến nhà bác cháu chơi rồi”.

      “Họ biết nhà bác tới à?”. Họ đến thành phố có việc rất quan trọng là “gặp thông gia”, ai ngờ thông gia lại có nhà.

      “Cháu với bố mẹ cháu”. Triệu Chân Chân

      [​IMG]

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 6: Tẩy não.

      ‘Trích lời Gia Mộc: Khi giá nhà cách thu nhập của thanh niên càng ngày càng xa, ngôi nhà lấy hết tâm huyết cả đời của bố mẹ hai bên. Có lúc tỉ trọng của nhà cửa trong hôn nhân thậm chí còn cao hơn tình ’.


      Họ chuyện cửa bị đẩy ra, người vào là Hạ Vi Vi. Vừa vào đến nhà Hạ Vi Vi kêu lên: “Ơ, điều hòa ở đây còn mát bằng điều hòa xe”.

      Hạ Quế Chi đánh em cái, trong nhà ta em út là người làm mọi người yên tâm nhất, bị bố mẹ chiều quá sinh hư: “Mau vào cho khách còn vào”.

      Gia Mộc là người thứ hai vào nhà, quán ăn này nằm ở vị trí rất hẻo lánh, gần ra đến rìa thành phố, bảng hiệu cũ, điều hòa cũng cũ, cửa kính vỡ mất ô kính, được cái trong quán rất sạch . Đầy cửa vào là thấy rèm cửa trong suốt hơi ố vàng, vén rèm ra là hai hàng bàn ghế, mặc dù số góc chết có dính dầu mỡ nhưng chung vẫn coi như sạch . Người nhà họ Hạ đều ngồi túm tụm ở chỗ gần điều hòa.

      Hạ Quế Chi ra đón: “ là chị họ của Chân Chân đúng ? Chân Chân cho tôi xem ảnh rồi”.

      Gia Mộc mỉm cười nhìn Hạ Quế Chi. Hạ Quế Chi có ngoại hình rất xinh đẹp, chỉ hơi béo, da rất trắng, mắt lớn nhất rất linh động, vẽ lông mày, kẻ lông mi, mặc chiếc váy màu đen, cổ đeo dây chuyền vàng, tay cũng đeo vòng vàng, vừa nhìn biết là bà chủ nửa quê nửa tỉnh có cuộc sống khá sung túc.

      “Chào chị”. Lâm Gia Mộc cười , Trịnh Đạc cũng theo vào nhà và chào hỏi Hạ Quế Chi. Người cuối cùng vào là Hạ Khánh Quốc, tay xách túi kem, sau khi chia cho mọi người lại đưa mắt nhìn quanh: “Con Bống với thằng Tôm đâu?”.

      “Con Bống làm bài tập trong phòng, thằng Tôm ra ngoài chơi rồi”. Hạ Quế Chi cười .

      “Gọi bọn nó về ăn kem”.

      Hạ Quế Chi nhìn túi kem, đều là loại đắt tiền, chắc chắn là em út chọn, vì vậy lại liếc nhìn em út.

      “Nào, chị họ Chân Chân qua bên này ngồi”.

      Lâm Gia Mộc cười cười, tìm chỗ sạch ngồi xuống. Trịnh Đạc cũng ngồi xuống theo, hôm nay ta khá dẻo miệng: “Bà chủ ở đây còn ông chủ đâu?”.

      ấy đánh bài rồi”. Hạ Quế Chi cười , ta vừa chuyện vừa làm việc rất tháo vát.

      “Chị và chị họ của Chân Chân ai lớn hơn?”. Hạ Vi Vi hỏi.

      “Chắc chắn là chị, chị ba mươi rồi”. Hạ Quế Chi .

      “Vậy là chị kém tôi rồi, năm nay tôi ba mươi hai”. Lâm Gia Mộc cũng cười theo.

      “Hả…”. Bà Hạ kêu lên kinh ngạc: “Cháu ba mươi hai rồi? thể ngờ được… Quế Chi nhà bác nhìn trẻ rồi mà cháu còn trẻ hơn”.

      “Phụ nữ thành phố chăm sóc sắc đẹp tốt lắm”. Hạ Quế Chi gạt mớ tóc buông xuống má ra phía sau: “Vậy đây chính là rể đúng ?”

      “Ờ”. Trịnh Đạc gật đầu, đặt tay lên vai Lâm Gia Mộc.

      “Bên nhà chị tổng cộng có bao nhiêu chị em? Tôi nghe Chân Chân kể hết chị này đến em kia”.

      “Bên nhà tôi… tính riêng nhà mẹ tôi có sáu chị em, sáu chị em đều sinh con , có bảy chị em họ… Chân Chân là con nhà dì Năm tôi, tôi cong có dì Sáu nữa. Dì Sáu ra nước ngoài lấy chồng, sinh được hai đứa con lai cũng là con . Chân Chân ít tuổi nhất trong số bảy chị em”.

      Bà Hạ xen vào: “Nhà cháu em trai nào à?”.

      có, người cũng ”. Lâm Gia Mộc lắc đầu, lại thoáng nhìn Chân Chân ủ rũ: “Chân Chân, sao ăn kem?”.

      “Nóng quá”. Chân Chân chỉ hai tiếng rồi muốn thêm gì cả. Điều hòa xe Polo cũng rất tốt, nhưng ông bà Hạ lạnh quá họ chịu nổi nên chỉ dám mở lát, hơn nữa vẫn ấm ức từ lúc ăn cơm nên bây giờ chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

      Lâm Gia Mộc tới gần sờ trán : “Hình như em bị cảm nắng rồi, Hạ Quế Chi, nhà chị có thuốc cảm ?”.

      Hạ Quế Chi gật đầu rồi lấy thuốc, bà Hạ cũng theo: “Nhà nó sinh toàn con , có phải di truyền ?”.

      Hạ Quế Chi nhìn mẹ: “Sinh

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :