1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hướng dẫn trêu chọc đàn ông - Nhất Tự Mi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20.2

      Editor: Linh

      "Còn phải sao!" Lão Trần thở dài, "Tôi mới từ bệnh viện ra đấy. Kỳ tôi thấy con người Quan Tổng cũng được, xấu như bên ngoài vẫn hay đồn. Tôi nghe ý của ta, là muốn tìm tới chuyện, đem tình giải quyết ràng. Ngày mai có thời gian đến bệnh viện chuyến , giải thích tình cẩn thận với người ta, chấm dứt chuyện này, được ?"

      Lương Kiều lơ đễnh: "Đánh cũng đánh, có cái gì tốt mà giải thích."

      " xem tính cách giống trẻ con như vậy, có phải SA hay ! với ta là nhận lầm người, đúng ! Dù sao hai người cũng có thù, ta lại - - đợi chút, tiểu Lương, rốt cuộc tại sao lại đánh người ta?” Dường như lúc này lão Trần ý thức được trọng điểm của vấn đề.

      *SA là tác giả viết mình cũng là gì

      Lương Kiều trầm mặc hồi, giọng ngưng trọng : "Kỳ là tôi báo thù cho chị em tốt, ấy bị đồ cặn bã này..." Đúng lúc đó dừng lại, ngừng mấy giây, vô cùng thương xót thêm tiếc hận thở dài.

      sớm nghe người ta Quan nhị thiếu là hỗn thế ma vương rất hoa tâm, quả nhiên có sai! Lão Trần nghe cũng vì "Chị em tốt" mà đau lòng: "Được rồi, tôi thu hồi câu vừa rồi, ta chính là đồ cặn bã!"

      "..."

      Ngày hôm sau Lương Kiều vẫn đến bệnh viện chuyến.

      Địa chỉ là lão Trần đưa, trước khi đến ta còn đặc biệt dặn dò Lương Kiều đối phương thoạt nhìn là người thích mềm thích cứng, cho nên thái độ thừa nhận sai lầm nhất định phải thành khẩn, sau đó vẻ mặt nhất định phải tỏ ra vô cùng vô tội, có thể thể vì chút sợ hãi mà tỏ ra ủy khuất tốt.

      Lương Kiều bày tỏ: Lão Trần rất trẻ tuổi, rất ngây thơ. →_ →

      Lão Trần tin tưởng nghi ngờ với câu bậy "Chị em tốt" của , rất phúc hậu tỏ vẻ nếu như đối phương đạo lý nhất định phải bắt cho bồi tiền, ta đại diện công ty trả tiền thuốc thang. Lương Kiều hết sức cảm động, liên tục biểu quyết trong lòng tự nhủ nhất định cố gắng công tác, tranh thủ thăng chức tăng lương tiêu diệt Vạn Thiên làm chủ bút.

      Lúc tìm được gian phòng bệnh mà lão Trần , trước cửa có tiểu nam sinh dáng dấp nhã nhặn đứng, vốn mang vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc, biết vì cái gì sau khi nhìn Lương Kiều hai mắt đột nhiên trở nên thẹn thùng, xấu hổ : "Lương tiểu thư sao? Chào , tôi gọi là Trương Vĩ, là trợ lý giám đốc của truyền thông Quang Diệu, gọi tôi là tiểu Trương được rồi."

      Lương Kiều nhếch miệng cười tiếng với ta: "Tiểu Trương, xin chào."

      Đây chính là đẹp lần trước ta gào khóc khi nhìn thấy ở thang máy! Càng nhìn gần càng xinh đẹp hơn a a a a! Trái tim của Trương Vĩ kích động đến mức nhảy ra ngoài, ngượng ngùng chỉ chỉ cửa : "Tổng giám đốc của chúng tôi đợi ở bên trong."

      Lương Kiều tiếp tục cười: "Cảm ơn nha ~ "

      Trương Vĩ: (*/w╲* ) ríu rít ríu rít ~

      Đây là phòng bệnh hết sức thường gặp, nhưng lại làm cho Lương Kiều cảm thấy tầm thường, luôn cảm thấy sau cánh cửa thế giới khác.

      Trong lòng đột nhiên gióng trống lên, Lương Kiều hít sâu hơi, nắm lấy tay nắm cửa, chậm rãi vặn.

      Đầu tiên nghe được loạt tiếng gõ bàn phím, tiếp theo liền thấy giường bệnh của căn phòng rộng hơn bình thường chút có người đàn ông mới cắt tóc nửa dựa vào đầu giường, mang bộ kính gọng vàng, làm việc với máy tính. Gò má lạnh lùng, ngón tay mạnh mẽ, cho dù mặc người là quần áo bệnh nhân rộng thùng thình , vẫn tản ra cỗ hơi thở cấm dục cao quý- - nếu như xem băng gạc rất dày mũi .

      "Ngồi." cũng nhìn Lương Kiều cái, chỉ thoáng giơ lên cái cằm hướng về phía ghế sofa.

      Lương Kiều theo lời tới ngồi xuống, hai chân bắt chéo nhếch lên, dù bận vẫn ung dung nhìn .

      Quan Hành chăm chỉ làm việc lại hoàn toàn có phản ứng với ý tứ của , vẻ mặt chuyên chú nhìn chằm chằm máy tính, ngón tay thon dài bay múa bàn phím, dường như quên có người là ở đây.

      Lương Kiều cũng chủ động mở miệng, tự lấy điện thoại di động ra xem tin tức.

      Hôm trước tuồng " việc hình khiêu dâm " chuyển biến kịch tính Lương Kiều cũng đoán được, sáng sớm hôm qua dường như kinh động đến cả giới truyền thông đến nỗi Quan Ý phải mở buổi họp báo, cũng nghe .

      "Quan Ý mở cuộc họp báo mời rất nhiều phóng viên, phủ nhận thân phận của người trong bức hình khiêu dâm sắp trở thành con dâu " tin tức này đến nay vẫn còn ở trang đầu.

      Tâm tình Lương Kiều có chút tốt đẹp.

      Nhớ lầm, lần trước cùng Dư Nhĩ ăn ở nhà hàng gặp phải Quan Hành cùng người phụ nữ kia, ta còn mở miệng gọi tiếng vị hôn phu, vẻ mặt ngọt ngào lúc đó làm người ta ao ước. Hơn nữa ngày hôm qua Quan Hành còn đứng ở bãi đậu xe cùng ta tính kế hãm hại Dư Nhĩ phải sao?

      Vừa xảy ra chuyện liền vội vã phủi sạch quan hệ, nhà giàu có là vô tình.

      Quan Hành làm việc thoáng nhìn qua, vừa vặn thấy được ánh mắt chế giễu của , lập tức f*ck lớn cái.

      Lão tử phải tuấn cũng soái khí xử lý việc công, mẹ nó lại giễu cợt cái gì vậy!

      Muốn hừ tiếng từ lỗ mũi, kết quả động tác quá lớn động đến vết thương, lập tức đau nhức cả người. Quan Hành cắn răng cố nén, đau đến khóe mắt đều nổi lên nước mắt.

      lập tức rủ đầu xuống che dấu chật vật của mình, hồi lâu mới trở lại bình thường. Chuẩn bị xong vẻ mặt, cao quý lãnh diễm ngẩng đầu, sau đó thấy Lương Kiều cầm túi đứng lên.

      "Ta bỏ công đến đây chơi với , nếu như có chuyện khác, tôi trước. Còn có, phiền toái cần quấy rầy Trần tổng nữa."

      Quan Hành thực nhịn được cười lạnh, gắt gao nhìn chằm chằm , ánh mắt tựa như kiếm, đáy mắt là ngọn lửa phẫn nộ chạy toán loạn, "Tôi cho phép sao? hại tôi thành dạng này, cứ tính như vậy sao?"

      "Vậy muốn thế nào đây?" Lương Kiều tỏ vẻ mọi việc đều có thể thương lượng.

      " muốn thế nào." tại nắm trong tay quyền chủ động, đâu có phần ngang ngược của người phụ nữ này!

      Quan Hành lần nữa dựa ra sau, hai tay vòng ở trước ngực, cái cằm kiêu căng ngẩng lên, tư thái cao cao tại thượng lộ ra vài phần tự tin nắm chắc phần thắng trong tay, " Tội cố ý tổn thương người khác phải chịu trách nhiệm hình , biết ? Kỳ án cũng nặng, cũng chỉ tù ba năm trở xuống có thời hạn, giam ngắn hạn hoặc là quản chế, tôi cố gắng, để cho thêm vài năm cũng là vấn đề."

      Lương Kiều vén vén tóc, dễ thương cười rộ lên: " khéo, trước khi tôi tới vừa vặn tìm hiểu chút, cũng thuận tiện hỏi bác sĩ của chút - - chỉ gãy xương sống mũi, cộng chút vết thương ở ngực, thuộc về thương tích rất , thể lấy tội cố ý tổn thương luận xử, đương nhiên nếu như nhất định phải báo án, cũng có thể, nhưng mà tôi cũng chỉ bị phạt tại chỗ, cao nhất là tạm giữ 15 ngày, mà thôi."

      Còn rất có tâm cơ, trước khi đến còn biết tìm tư liệu. Đôi mắt Quan Hành dừng lại người lúc, rất lâu mới cười tiếng, khóe miệng nhếch lên bên, lưu manh.

      : " cho rằng, cầm đến báo cáo đánh giá phần vết thương nặng , có khó khăn với tôi? Nếu như cần, trọng thương tôi cũng có thể để chứng kiến chút.”

      Đối việc lật tay làm mưa trong giới thượng lưu như ta vừa , dường như đúng là có cái gì là làm được. Kỳ trong lòng Lương Kiều cũng ràng, nhưng vẫn ôm chút may mắn .

      Đối với người đàn ông này, kỳ cùng lão Trần có cái nhìn giống nhau- - thoạt nhìn là người bất cần đời, toàn thân lệ khí nhị thế tổ ( thế hệ con nhà giàu đời t2), nhưng qua mấy lần tiếp xúc, phát , ta càng giống con cọp giấy miệng cọp gan thỏ. (tưởng gì chứ!!)

      Mặt khác, mặc dù người này bị hiềm nghi vô cùng tự kỉ, nhưng mà Lương Kiều tâm cảm thấy, người này có ý tứ với . Dù sao cũng xinh đẹp như thế, ta cầm giữ được quả thực quá bình thường. ╮ (╯▽╰ )╭

      Cho nên cho dù là uy hiếp như bây giờ, Lương Kiều vẫn cho rằng, người này chỉ là hù dọa , cho nên có đáng sợ.

      " đặc biệt tìm Trần tổng kêu tôi tới đây, chắc phải muốn cho tôi biết giết chết tôi đúng ." đến gần hai bước, khẽ khom lưng, cười dịu dàng nhìn qua Quan Hành, " muốn làm cái gì, bằng thẳng ."

      Đắc ý cái gì hả, còn phải là ỷ vào lão tử khoan hồng độ lượng tâm địa thiện lương muốn so đo với sao! Quan Hành hừ tiếng, tiện tay cầm lấy phần văn kiện ném qua chỗ .

      Lương Kiều chuẩn xác bắt lấy, liếc cái, nhất thời im lặng ngưng nghẹn. Chỉ thấy mặt bìa có vài chữ rất đậm:

      - - hiệp nghị thư thuê hộ công.

      Giáp phương: Quan Hành

      Ất phương: Lương Kiều

      Giáp ất song phương căn cứ nguyên tắc ngang hàng tự nguyện, liên quan đến quyền lợi cùng nghĩa vụ đạt thành hiệp nghị, nội dung cụ thể như sau:

      Bởi vì thương thế của giáp phương hoàn toàn do hành vi của ất phương tạo nên, làm việc để đền bù tổn thất, ất phương đáp ứng làm hộ công trông nom giáp phương, chăm sóc giáp phương sinh hoạt hàng ngày, bất kể thời tiết gì cũng phải đợi lệnh 24 tiếng đồng hồ, cho đến khi thương thế của giáp phương hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp...

      "Ất phương nhất định phải tôn trọng và tuân theo tất cả sinh hoạt tập quán, háo sắc, và cá nhân * của giáp phương được có dị nghị, được tiết lộ bất cứ thông tin nào của giáp phương cho người khác; chưa được cho phép thể bỏ bê công việc, xin nghỉ nhất định phải được giáp phương phê chuẩn; nhất định phải lấy thái độ nhiệt tình chuyên nghiệp đối đãi với giáp phương, thể dùng thân thể và lời công kích giáp phương; nhất định phải phục tùng vô điều kiện giáp phương tất cả cầu, thể..."

      Lương Kiều nhìn thấy đều cười.

      "Hợp đồng bá vương của có thể có chút thành ý hay ! Tên gì mà là hộ công vậy, trực tiếp gọi nha hoàn phải là chuẩn xác hơn sao?" tiện tay đặt hiệp nghị lên giường, "Thẹn thùng a thiếu gia, nô tỳ còn phải làm việc kiếm tiền nuôi gia đình sống qua ngày, có thời gian play với người."
      Last edited by a moderator: 2/8/17
      Mai Trinh, meomeoni, Dion5 others thích bài này.

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ủng hộ, ủng hộ, ủng hộ a~ :yoyo14::yoyo14::yoyo14:

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21: Uy hiếp

      Edit: Gấu lười lém

      Beta: Linh

      Play… khụ!

      Quan Hành muốn thừa nhận lòng mình vì điều này mà thấy hơi ngứa, đôi mắt chớp chớp, dời tầm mắt, nhìn về bản hợp đồng ở đùi mình, đặt tay lên đó.

      Thỏa thuận này là bảo Trương Vĩ phác thảo ra sau đó chỉnh sửa nhiều lần, thành phẩm vẫn là nhìn thấy đầu tiên. Bản thân đọc qua cảm thấy rất hài lòng, rất tốt, bên B có nhân quyền là được rồi!

      khẽ nâng mí mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lương Kiều cái: " phải nên cảm thấy may mắn khi đây là hiệp nghị chứ phải là bản án của tòa án.”

      Lương Kiều hề lay động, lời từ chối còn chưa ra khỏi miệng, nhìn thấy như chợt nhớ ra điều gì, ngón tay vỗ bàn mở ngăn kéo rồi lấy ra tờ giấy, ném cho . "Đừng có gấp, đưa ra quyết định sau khi đọc cái này cũng muộn."

      Lương Kiều nghĩ tính trước, nhất quyết phải làm ra bộ dáng lo lắng trong lòng, do dự để giấy rơi xuống mặt đất rồi mới nhặt lên.

      - Hiệp định Bồi thường -

      Bên A: Lương Kiều

      Bên B : Quan Hành

      Ngày 7 tháng 12 năm 20xx vào lúc 17:00, tại bãi đậu xe của cao ốc Đỉnh Nguyên bên B bị bên A tấn công từ phía sau, làm cho xương ngực gãy nhiều chỗ cộng với mũi dập theo đánh giá XX pháp y lâm sàng giám định vết thương cấp độ ... ...

      Bên A và bên B thảo luận đồng ý và bên A phải trả tất cả chi phí y tế, chăm sóc, bồi thường thiệt hại về tinh thần, thiệt hại khác đối với tài sản và quy định của bên B, tổng cộng tất cả là hai mươi vạn nhân dân tệ.

      Lương Kiều xác định nhìn lầm, trợn đôi mắt của mình. cái mũi trị giá hai mươi vạn nhân dân tệ, cắt mũi bán cũng đắt như vậy.

      Quan Hành thành công làm cho Lương Kiều cảm thấy "bất lực" phải bày ra vẻ mặt lấy lòng, buông tay ra : " khởi kiện là tôi rất đại lượng rồi, biết là người nghèo thuộc tầng lớp dưới của xã hội, chi phí bồi thường được giảm đến tối thiểu rồi, như thế nào, vậy cũng đủ khả năng để bồi thường? " đến đây thể nhịn được cười lạnh cái," Tại sao bồi thường nổi, đàng hoàng chút vậy hôm đó lấy gan ở đâu mà dám đánh lén tôi! ".

      Lương Kiều nghe vậy nhướng chân mày kiêu khích: ” Lương Kiều tôi, tiền có nhưng gan có nhiều đấy, sao đây?”

      Quan Hành tức giận nghiến răng, lấy tay đoạt hiệp nghị trở về, quăng câu: "Nếu như thế, trước tiên thanh toán tiền bồi thường . nhiều, cũng chỉ hai mươi vạn."

      Lương Kiều nhìn chằm chằm , Quan Hành lạnh lùng nhìn lại.

      lát sau, Lương Kiều đột nhiên ngồi lên giường, khép máy tính xách tay của "phập" tiếng, nâng cánh tay lên tựa cằm nhìn nở nụ cười ngọt ngào: "Chúng ta có thể chuyện phiếm chút ".

      Lương Kiều tươi cười nịnh nọt quá mức ràng, nhưng vẫn làm Quan Hành hết sức hưởng thụ, khép hờ mắt cười hừ tiếng, giọng điệu có vài phần chế giễu: "Sớm thức thời như thế phải tốt hơn sao."

      Hiệp định lúc trước bị đặt bàn phím máy tính, vừa rồi lúc Lương Kiều khép máy tính lại liền bị kẹp ở giữa. Lương Kiều nhìn Quan Hành dù bận vẫn ung dung chờ đợi, rất nhanh cầm phần hiệp nghị bồi thường tay vò qua vò lại rồi ném vào thùng rác, sau đó rút phần hiệp nghị bị kẹp giữa máy tính ra.

      Quan Hành khỏi chấn động, cái cổ duỗi ra phía trước chút, thấy duỗi tay thò vào trong túi, lấy ra cây "To lớn màu đỏ", rút màu đỏ đầu ra chỉ là cây bút bi.

      là, trong lòng Quan Hành khẽ hừ, làm bộ làm tịch đáng !

      Lương Kiều lấy tư thế cầm bút đúng tiêu chuẩn nhưng đáng , lại chậm chạp ký tên, mà là đọc tất cả điều khoản cẩn thận lần, sau đó suy nghĩ chút, viết hàng chữ ở dưới quyền lợi cùng nghĩa vụ của bên A, sau đó mới phóng khoáng kí tên dưới góc phải.

      Lương Kiều viết số chữ hơi xấu, nhanh đến nỗi nhận ra, Quan Hành hiếu kỳ, nhưng chỉ có thể nghẹn chờ đến khi ký hết xong, còn biết xấu hổ thưởng thức chữ ký của chính mình lần nữa, sau đó mới nhàn nhã đưa tới.

      Quan Hành làm bộ lơ đễnh, dùng ánh mắt nhìn phía chỗ bổ sung thêm điều lương lao động của bên B là 200 nhân dân tệ/giờ, bên A được dùng bất lý do gì để trả nợ.

      Quan Hành nhịn được hừ tiếng: "Nhìn tiền đồ của đây này!"

      xong lấy cây bút trong tay , vuốt tay hai cái, sau đó vung tay lên ký tên vào bên trái. còn cố ý nhìn chữ kí bên phải rồi cuối cùng đưa kết luận: chữ kí của so với đẹp mắt hơn biết bao nhiêu lần!

      Ký hết hiệp nghị Lương Kiều uyển chuyển tỏ vẻ có việc phải trước, mục đích của Quan Hành đạt được, liền làm khó nữa mà để .

      Trương Vĩ nhiệt tình tiễn Lương Kiều đường đến cửa thang máy. Đối với con trai hoặc con đáng Lương Kiều có sức miễn dịch, đặc biệt là Trương Vĩ tính tình tốt bụng lại lịch , Lương Kiều có ấn tượng rất tốt, trước khi cho ta nụ hôn gió.

      Trương Vĩ mang vẻ mặt thẹn thùng trở lại phòng bệnh, nhăn nhăn nhó nhó hỏi thăm Quan Hành: "Lão đại, vừa rồi Lương tiểu thư và quen biết từ trước à?"

      Lão đại chuyện mà dám có dị nghị à... Quan Hành khinh bỉ liếc ta cái, "Mắc mớ gì tới cậu." Dừng lại lát lại cảm thấy đúng lắm, nhíu lông mày nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của tiểu trợ lý, con mắt chậm rãi nheo lại.

      "Trương Vĩ, cậu đỏ mặt cái gì? Đừng với tôi là cậu động dục với người phụ nữ kia."

      Trương Vĩ chịu nổi chọc phá, thẹn quá hoá giận trừng mắt liếc cái: "Lão đại có chút danh tiết nào ! tôi cũng coi như xong lại còn xúc phạm Lương tiểu thư!"

      Quan Hành hừ tiếng, thể xem hormone của đàn ông, khi động dục lá gan đều to ra ít, lại dám mạnh miệng. Đáng tiếc người phụ nữ đó còn chưa tới phiên ta (Trương Vĩ ) đến bảo vệ!

      Quan Hành phất phất tay ý bảo Trương Vĩ đem cái bàn , vén chăn định xuống giường: "Xử lý thủ tục xuất viện."

      Trương Vĩ sắp xếp văn kiện phát hiệp nghị ngày hôm qua ta phác thảo được kí kết ổn thỏa, nhất thời kiềm chế được lòng hiếu kỳ, lén lút nhìn hiệp nghị.

      Vốn nghĩ là làm cái hiệp nghị bá đạo này chỉ là lão đại mình nhàn rỗi nhàm chán đùa, nghĩ tới còn thực đem ra gạt người!

      Bên B ký tên rồng bay phượng múa hai chữ to, Trương Vĩ cẩn thận nhìn nửa ngày, mới miễn cưỡng nhận ra chữ thứ nhất là Lương.

      Lương? Lương tiểu thư?

      Trương Vĩ cực kỳ kinh ngạc, là vừa rồi ấy kí sao?

      Ngã luôn! Lão đại vậy mà lại là loại người lấy hiệp nghị gạt ! Có xấu hổ hay vậy!

      Khi Quan Hành về đến nhà vừa kịp giờ cơm, khó có dịp ba mẹ cùng hai đều ở nhà. Người làm vội vàng lấy thêm bộ bát đũa, Quan Hành ném áo khoác cho người làm, kéo kéo cổ áo, ngồi xuống bên cạnh hai.

      Cha nhìn có chút rung động nào, "Mũi nghiêm trọng ?"

      " nghiêm trọng." Quan Hành . "Ngày hôm qua làm tiểu phẫu, tĩnh dưỡng thời gian khỏe."

      Cha gật đầu, cái gì nữa.

      Tưởng Du gắp thức ăn cho Quan Triệt, dừng chút cũng gắp cho Quan Hành ít thức ăn. Quan Hành dừng lại nhìn chằm chằm vào chén cơm có hình hoa bầu dục, nhất thời biết là nên ngạc nhiên mừng rỡ hay là khổ sở.

      "Cảm ơn mẹ." Quan Hành bưng bát cơm lên, nhét hai miếng cơm to vào miệng.

      Cơm nước xong Quan Hành trở về phòng tắm rửa sạch , thuận tiện sắp xếp hành lý. Thay quần áo xong đến thư phòng tìm cha thừa nhận sai lầm."Ba, thực xin lỗi, bởi vì con làm liên lụy tới công ty. Nếu ba tức giận, ba đánh con nhất định trốn."

      Mấy loại tin đồn này hết sức ảnh hưởng giá cổ phiếu, cũng may kịp thời phủi sạch quan hệ, nhưng vẫn lưu lại ấn tượng phụ tình tốt.

      Ông liếc nhìn Quan Hành cái, thản nhiên : " giống như ta thường xuyên đánh con bằng." Ông tiếp tục lật xem văn kiện, đồng thời giáo huấn Quan Hành, " tình qua nhắc tới. Còn việc con cùng nha đầu nhà họ Phong kia, mẹ con khư khư cố chấp tác hợp hai đứa dĩ nhiên có sai, nhưng tạo thành cục diện hôm nay, tự con phải chịu trách nhiệm. Tuổi con , cũng nên học cách xử lý tốt . Khi Quan Triệt bằng tuổi con có thể giúp ta xử lý chuyện công ty gọn gàng."

      Quan Hành cúi đầu đứng ở bên cạnh cha, rầu rĩ : "Con biết từ bằng hai."

      "Mặc dù con bằng nhưng vẫn luôn là chính mình." Quan Hòa Quang .

      Trong lòng Quan Hành tự nhủ phải đâu, ở trong mắt của mẹ con đây còn bằng cái đánh rắm của hai. Ngẫm lại chưa bao giờ với cha mấy từ thô bỉ này, khả năng bị đánh .

      "Ba, còn có chuyện này, con dự định chuyển ra ngoài ở, phòng chuẩn bị xong. Quang Diệu dần dần vào quỹ đạo, công việc ngày càng nhiều, con nghĩ muốn đứng vững phải cần chút ít thời gian."

      Quan Hòa Quang ngước mắt nhìn , trầm ngâm lát mới : "Tự con quyết định ."

      Quan Hành kéo vali hành lý xuống lầu, Tưởng Du nhìn thấy liền nhíu mày."Muộn như thế này con còn muốn đâu? Tại sao còn mang theo hành lý, muốn công tác?"

      Quan Hành bước xuống bậc thang mím môi, đứng hồi lâu mới thấp giọng trả lời: "Con chỉ chuyển ra ngoài ở."

      " yên lành tại sao phải chuyển ra?" Tưởng Du nhíu mày sâu hơn, mặt dần thay đổi: "Con là vì chuyện Miểu Miểu mới trách mẹ? Bay giờ ở dưới mái hiên với mẹ chịu được nữa?"

      " có, chỉ là vì công việc mà thôi, mẹ nên nghĩ nhiều." Quan Hành có chút bất đắc dĩ.

      Tưởng Du tựa hồ giận đến lười phản ứng lại, xoay đầu giọng thế nào tốt hơn: "Con đâu tùy, thích chỗ nào , ngày lễ ngày tết có nhớ trở về chuyến là được."

      Quan Hành siết tay chặt, lời đứng cầu thang trong chốc lát, trầm mặc kéo vali ra cửa.

      Sau khi mở cửa, đột nhiên dừng lại nhưng quay đầu lại, chỉ kêu tiếng "Mẹ - -", dừng lại mấy giây, mới nén lại tiếp: "Con thích ăn gan..."

      "Cái gì?" Giọng của có chút thấp xuống, Tưởng Du nghe .

      " có gì." Quan Hành tự giễu giật giật khóe miệng, bước ra cửa.

      Cái hiệp nghị lao động chó má gì, ngày hôm sau liền bị Lương Kiều ném lên chín tầng mây.

      Buổi sáng lại họp thẩm tra bản thảo, lại điên cuồng liên lạc với hai bên tác giả và họa sĩ thúc giục bản thảo, buổi chiều bởi vì sách mẫu in ấn xảy ra chút vấn đề nên lại chạy chuyến xuống xưởng in, tán chuyện với đối phương mấy giờ, cả ngày đều gấp rút chạy đến nỗi chân chạm đất. Hơn bốn giờ cuối cùng cũng giải quyết tất cả mọi chuyện trở lại phòng làm việc, Lương Kiều ngồi ghế vuốt mặt nghĩ mình chết rồi.

      là mệt mỏi tả được, xuống lầu trực tiếp bắt xe về nhà.

      được nửa đường điện thoại vang lên, vừa bắt máy liền nghe đối phương lạnh lùng : "Ngày đầu tiên làm liền bỏ nhiệm vụ tính sao? Cho 5 phút, lên tầng 28 gặp tôi. Năm phút sau nếu như thấy , vậy trực tiếp móc thận ra bán lấy tiền !"

      xong cũng đợi Lương Kiều trả lời, nhanh chóng tắt điện thoại.

      Lương Kiều bực bội cầm di động đập vào ghế cái, kêu lái xe quay đầu.

      Năm phút tự nhiên là đủ, cuối cùng khi Lương Kiều tìm được Quan Hành trong phòng làm việc ở tầng 28 xa hoa của cao ốc Đỉnh Nguyên qua hơn hai mươi phút.

      mũi Quan Hành còn dán băng, ngồi ghế hai tay ôm ngực, liên tục cười lạnh. Lương Kiều vào cửa trực tiếp ngồi xuống, hữu khí vô lực : "Tôi mệt quá, cho tôi nghỉ lát ."

      tới chỗ nào mà có thể mệt mỏi đến dạng này? Quan Hành tự chủ nhíu mi, trừng mắt nhìn , hồi lâu gọi cho trợ lí, bảo Trương Vĩ rót chén nước ấm vào.

      Trương Vĩ ở bên ngoài lén lút nghe lén nửa ngày, vừa nghe muốn nước ấm cũng biết là cho Lương tiểu thư, bởi vì khẩu vị của lão đại nặng, thích uống nước có hương vị như nước cất. ta rất nhanh rót chén nước ấm, còn lấy từ ngăn kéo ra mấy viên chocolate nhập khẩu được cất kỹ, cùng đưa cho Lương Kiều.

      Trương Vĩ ngồi xổm bên Lương Kiều, giọng : "Lương tiểu thư, uống nước ."

      Lương Kiều rủ đầu xuống cực kỳ thấp, nghe vậy khẽ nghiêng mặt chút, hoạt bát nhìn mở trừng hai mắt.

      Trương Vĩ sững sờ chút, mới kịp phản ứng nhìn nhanh ông chủ nhà mình cái, sau đó cố làm ra vẻ trấn định nhét chocolate vào trong tay Lương Kiều, ngoài miệng nghiêm túc : "Tại sao mệt mỏi thành dạng này, mau ăn ít chocolate bổ sung thể lực . Công ty của các là vô nhân đạo, thương cảm phụ nữ chút nào."

      Quan Hành kiên nhẫn chậc tiếng: "Cậu nhảm nhiều rồi đấy!", để ý hai người kia "Nhìn trộm", chỉ đơn giản ghét bỏ Trương Vĩ vướng bận."Cậu có thể tan việc!"

      Trương Vĩ nghĩ thầm lão đại nhất định bắt đầu biết xấu hổ nô dịch con nhà người ta, rầm rì muốn , "Lão đại, phải vừa chuyển nhà sao, chúng ta vừa vặn thuận đường, đưa tôi đoạn ."

      Quan Hành kiên nhẫn trừng ta, sau đó ném cho ta chùm chìa khóa lấy ra từ ngăn kéo: "Tự mình lái chiếc Porsche trở về."

      có hai chiếc xe đỗ ở bãi đậu xe phía dưới, chiếc Porsche để chơi, chiếc BMW là dùng cho công việc. Để cho người phụ nữ này lái xe cho thời gian, xe có rèm che tự nhiên là để cho phái nữ lái thích hợp hơn.

      Trương Vĩ có biện pháp, lại mè nheo : "Vậy chúng ta cùng nha."

      "Cút!" Quan Hành cầm tập văn kiện lên làm bộ muốn đập, hù dọa làm Trương Vĩ bỏ chạy thục mạng.

      Lương Kiều ngồi dưới đất coi ai ra gì ăn chocolate uống nước, Quan Hành liền lời nhìn vài phút. Đợi ăn xong lúc sau mới đứng lên, lúc qua bên người ném chìa khóa xe BMW cho .

      "Đừng giả bộ, đứng lên ."

      Lương Kiều hừ tiếng, đứng lên sau ra ngoài.

      Đến bãi đậu xe sau, Quan Hành ngồi ghế bên tay lái phụ, Lương Kiều ở bên ngoài quanh chiếc xe màu xám BMW M6 hai vòng, ngạc nhiên thôi. Sau đó lên xe là bộ dáng lạnh nhạt, phảng phất vừa rồi ở người sờ soạng xe vài cái phải là .

      Loại xe xịn như này chưa từng lái qua, nhìn sang từng cái nút vị trí, trực tiếp khởi động xe bỗng nhiên xe lao vút .

      "Tôi hỏi có biết lái xe hay !" Quan Hành cuống quít nắm tay vịn vội vã đem dây an toàn lôi ra thắt vào.

      Lương Kiều còn chìm đắm khi lái xe xịn tâm tình kích động căn bản có nhìn đến , lái xe ra đường rộng, huýt sáo cái, hung hăng đạp chân ga.

      " có thể kiềm chế chút !" Quan Hành tức giận đến mữ hét to, " Rốt cuộc tại sao có thể lấy được bằng lái!"

      "Ai tôi lấy bằng lái?" Lương Kiều nhìn cái, chẳng hề để ý cười, "Tôi có bằng lái."

      "Chết tiệt! dừng xe lại cho tôi!"

      Lương Kiều đương nhiên ngừng, hạ cửa sổ nửa, mái tóc bay múa ở trong gió."Yên tâm , tôi lái xe giấy phép nhiều năm nhưng cho tới bây giờ chưa gây tai nạn đâu."

      Quan Hành còn chưa kịp cái gì, đột nhiên quay đầu thản nhiên cười tiếng, sợi tóc ngổn ngang trong gió nô đùa che nửa khuôn mặt tạo vẻ mơ hồ mang lại cảm giác đẹp kỳ lạ.

      Trong nháy mắt Quan Hành cảm giác lồng ngực giống như có thứ gì đó run lên cái, có chút dịu dàng, ôn nhu từ trong trái tim tràn ra tới ra tới toàn thân, vốn khẩn trương mà lại giống như cả người tan ra.

      Nhưng mà lúc này đây Lương Kiều lại đột nhiên nhìn cười quỷ dị: "Nhưng mà rất có thể là người đầu tiên."

      Cái đồ đàn ông đáng chết, tính cách ác độc phong lưu đa tình cũng coi như xong, thế nhưng ở sau lưng làm thủ đoạn bỉ ổi tính kế người khác, có lúc muốn giết ta!

      Quan Hành: "! ! !"

      Lão tử thực bị chó cắn nên mới cảm thấy người phụ nữ điên này hấp dẫn!
      Last edited by a moderator: 2/8/17
      Mai Trinh, meomeoni, 13emap7 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22: Nô dịch

      Edit : Gấu lười lém

      Beta : Linh

      tuyển thủ đua xe chuyên nghiệp cao cấp nhưng lần đầu tiên trong đời Quan Hành lo lắng sâu sắc với sinh mạng của mình như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy may mắn đây là sau giờ cao điểm. Dòng xe chạy ở đường cái thong thả, người phụ nữ kia thể tài năng được, muốn đua xe cũng thể gây ra trò gì.

      Khu Nam CBD trước đây là sản nghiệp của Quan Ý, Quan Hành sớm để lại cho mình căn hộ lớn hơn 200m², trùng tu xong liền bắt đầu trang trí. Trước đó vài ngày giận dỗi với mẹ, trong đầu mới nảy sinh ra ý định chuyển đến nơi này.

      Phòng ở Trương Vĩ sớm cho người quét dọn qua, các loại đồ dùng hàng ngày đều dựa theo sở thích của Quan Hành mà mua, trong tủ lạnh cũng được chuẩn bị thức ăn cùng rượu đủ cả. Tối qua Quan Hành từ trong nhà ra liền mang theo vali hành lý như khách sạn rồi trực tiếp vào ở.

      Lương Kiều vốn là cho rằng người như Quan Hành loại trang trí chết người, phòng ở nhất định sửa thành kiểu hoa mỹ mang phong cách đại, đơn điệu 2 màu trắng đen, kiểu đơn giản và sang trọng.

      Nhưng thực tế hoàn toàn phải như vậy.

      Bước vào cửa là gian riêng biệt, hai bên là hàng tủ quần áo cùng tủ giày, chỗ thay đổi giày là hai cái ghế hình đệm màu vàng nhạt dài. Cuối cửa có cánh cửa làm bằng gỗ thông xoay tròn, Lương Kiều vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy kiểu thiết kế như này, đẩy cửa bước vào như bước vào thế giới khác.

      gian trong phòng rộng lớn, ngoài các kết cấu của cửa gỗ và vài đồ nội thất, các nơi khác là gần như hoàn toàn màu trắng.

      bức tường màu trắng treo bức tranh màu nhạt, ghế sô pha thấp cũng được sắp xếp chỉnh tề, gối ôm cũng là màu trắng, lúc nhìn có cảm giác mềm mại. có khăn trải bàn màu nâu, có bàn cà phê, chỉ có ghế sofa trắng, hai bên có bàn .

      Giống như mọi thứ đồ nội thất khác, mỗi chi tiết đều gần như hoàn mỹ, mới tinh và sạch , làm cho người ta cảm thấy mình tồn tại giống như những hạt bụi.

      Rẽ phải qua phòng sách, toàn bộ là tường màu trắng, bàn gỗ màu nâu sẫm, đơn giản và sạch .

      Ở vị trí đối diện với phòng sách, chính là phòng bếp, các loại dụng cụ đều rất đầy đủ và nhiều màu sắc tươi sáng tạo cảm giác ấm cúng. Tủ lạnh phía trong góc rất lớn, ngược chiều với cửa, bề ngoài là màu sắc rực rỡ, nhìn gần hơn mới biết là những tấm kính thủy tinh, khi thay đổi ánh sáng có những màu sắc khác nhau.

      "Wow~" Lương Kiều khỏi ngưỡng mộ mà kêu tiếng, sau đó dáo dác nhìn quanh, rất tò mò phòng ngủ như thế nào.

      Quan Hành đối với thái độ ngưỡng mộ của Lương Kiều cảm thấy rất hài lòng, ngồi ghế sofa, đắc ý bắt chéo chân."Tham quan xong làm cơm thôi." nhìn xuống đồng hồ đeo tay, "Cho nửa tiếng đồng hồ."

      Làm tài xế đưa vị thiếu gia này đến tận nhà, Lương Kiều lại bị kêu nấu cơm. Sở dĩ có cự tuyệt, là vì tại thay đổi thái độ, coi việc trở thành người hầu của vị thiếu gia này như công việc - -chỉ vì mình thiếu tiền, ứng phó với người miệng cọp gan thỏ mà thôi, tiếng đồng hồ hai trăm, vẫn rất có lời!

      Quan trọng nhất là, chỉ có thể kiếm tiền mà còn có thể tiết kiệm bữa cơm. ╮ (╯_╰ )╭

      Nhưng mà Lương Kiều ràng bày tỏ mình có ngoại hiệu gọi là "sát thủ nhà bếp " nhưng Quan Hành vẫn kiên trì kêu nấu, làm cho rất cảm động, người này đúng là có can đảm.

      Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh hết sức phong phú, các loại thịt, rau dưa và trái cây đều có, bên trong có cả tầng đều là đồ uống, nửa là bia, còn lại là các loại nước soda cùng nước chanh.

      Gạo có vài túi, đều ở bên trong ngăn tủ phía dưới, các loại này đều là gạo thơm nhập khẩu, còn chưa có mở túi nào. Lương Kiều tùy tiện mở túi đem ra nấu cơm.

      Làm món ăn gì đây? chống nạnh, suy nghĩ rất lâu với những nguyên liệu nấu ăn rồi yên lặng lấy điện thoại di động tra công thức nấu ăn mạng.

      Giá sách trong thư phòng cũng được thiết kế theo kiểu xoay vòng, bên trong nối liền phòng ngủ chính.

      Nửa giờ sau, Quan Hành từ bên trong ra, thay bộ quần áo ở nhà thoải mái. Lương Kiều bày hết đồ ăn bàn ăn, người còn mặc cái tạp dề caro mới màu trắng với xanh, hai tay chống đỡ bàn, cúi đầu nhìn chằm chằm món ăn, biết là suy nghĩ cái gì.

      Trong lòng thầm dâng lên vài phần mong chờ, Quan Hành ho tiếng, mang dép đến bên cạnh , chắp tay sau lưng khẽ cúi người, men theo ánh mắt nhìn sang: " nhìn cái gì..."

      Mới vừa xong, ánh mắt rơi xuống hai đĩa thức ăn bàn, cả người đều cứng đờ.

      A, rốt cuộc cũng biết tại sao cúi đầu. Quan Hành nhịn được cười lạnh, có thể làm ra hai món đen sì hoàn toàn nhìn ra là cái gì, đúng là nên ăn năn tốt lần !

      Quan Hành nhìn sang hai chén cơm, nhìn ngược nhìn xuôi, chẳng qua nếu như nhìn lầm, màu sẫm mặt, là lớp vỏ gạo cháy phải ?
      "Đây chính là cơm làm?" Quan Hành gõ bàn chất vấn, " làm cho người ăn sao? Cho heo ăn !"

      "Còn có thể ăn, vừa rồi tôi nếm qua." Lương Kiều thở hơi, đứng thẳng vẻ mặt thành . ngồi xuống trước cầm đũa lên, "Ăn cơm, heo."

      "! ! !" Quan Hành giận dữ, nghiến răng nghiến lợi chỉ chỉ , " giờ chào giá hai trăm, kết quả là cầm thứ này lừa gạt tôi? Tôi có ngốc như vậy sao?"

      " có thể ăn, tin nếm thử." Vẻ mặt Lương Kiều vô cùng chân thành, xong chính mình gắp lên miếng ăn cho xem, xong rồi chính mình gật đầu bình luận, "Mặc dù vẻ ngoài chẳng có gì đặc sắc, nhưng hương vị còn được."

      Bây giờ là hơn sáu giờ, Quan Hành sớm đói trừng mắt Lương Kiều lát rồi yên ngồi xuống phía đối diện . Cầm lấy chiếc đũa do dự trong chốc lát, thức ăn mà Lương Kiều vừa rồi nếm qua bên trong kẹp đống khoai tây này nọ, ghét bỏ nhìn mấy lần, mới đưa vào trong miệng.

      "Đây là khoai tây sao?" Quan Hành vừa nhai vừa hỏi.

      Lương Kiều gật đầu: "Tôi mùi vị có vấn đề gì đâu." Khi ăn cũng có thể nhận ra là khoai tây đấy.

      Quan Hành miễn cưỡng lắm mới nuốt xuống được! Quan Hành hừ hừ, đầu óc biết như thế nào mà dãn ra, câu: "Vậy mà cũng biết làm khoai tây, sao tìm được chiếc nạo vậy?"

      Đến mí mắt Lương Kiều cũng thèm nâng: "Khoai tây còn phải gọt vỏ?"

      Quan Hành cầm đũa, đột nhiên ném lên bàn: " mẹ nó vậy mà gọt vỏ khoai tây?"

      Lương Kiều chậc tiếng: "Gọt hay gọt cũng có cái gì khác nhau, lúc ăn cũng có cảm thấy đâu."

      " có chút kiến thức thông thường hay , khoai tây ở trong đất lâu, da rất dơ biết sao?" Quan Hành chỉ mũi mình, "Lão tử là bệnh nhân mẹ nó vậy mà cho tôi ăn mấy thứ đồ ăn sạch ! ăn ăn!"

      Chính xác là nổi giận, Quan Hành trực tiếp ném hai đĩa thức ăn vào thùng rác."Làm lại lần nữa! Đừng nghĩ lấy mấy thứ như này lừa gạt tôi! Nếu như ngay cả nấu cơm cũng làm được, chúng ta phải thảo luận lần nữa về vấn đề tiền lương bổng - - - -của ."

      Lương Kiều giơ chiếc đũa tay ngừng giữa trung, cùng Quan Hành mắt to trừng mắt đối mặt hồi lâu, thỏa hiệp. để đũa xuống, "Gần đây có siêu thị, tôi mua ít trang bị."

      Quan Hành hừ tiếng, làm cơm còn muốn trang bị...

      Xem ra biết sai, liền thay đổi thái độ làm Quan Hành hài lòng nên tạm thời thu hồi cơn tức, "Ra chung cư quẹo phải thẳng 500m."

      Lương Kiều thực chạy chuyến đến siêu thị khi trở về mang theo trang bị - - chai tương, vị thịt gà, bột chiên giòn.

      Quan Hành vừa nhìn thấy mang vẻ mặt khinh bỉ: "Đây lại là thứ gì?"

      "Thần khí." Lương Kiều . Vặn nắp chai, khoét lỗ , trộn ở cơm bên trong, phối hợp bắt đầu ăn.

      phải là bảo làm lại lần nữa làm sao, như bây giờ là có ý tứ gì? !

      Quan Hành ngồi đối diện trừng Lương Kiều nửa ngày, thấy phản ứng chút nào, tức giận đến nghiến nghiến răng. này là cần ăn đòn! mất hứng nhíu mày, bấm tay ở bàn dùng sức gõ hai lần: "Tôi ..."

      Mới vừa phun ra hai chữ, Lương Kiều liền tay lấy bình tương đẩy tới, mặt bàn trơn bóng trượt đoạn, vừa vặn dừng ở trong tay .

      " bảo tôi nấu cơm, làm cái gì chính là do tôi quyết định. Hôm nay tôi làm tương trộn cơm, ăn chính mình tự làm!"

      "..."
      Xem xem thái độ này là gì! thái độ nhiệt tình chuyên nghiệp đâu hết rồi?

      Quan Hành trầm mặc nhìn Lương Kiều vài phút, lời đứng lên, từ lối ở phòng sách vào phòng ngủ.

      Lương Kiều mắt nhìn động tới cơm, lấy tay đem cơm cầm trở về.

      Mười mấy phút sau, chuông cửa vang lên.

      Lương Kiều sắp ăn xong chén cơm, vừa muốn mở cửa, Quan Hành từ trong phòng ngủ ra, bước về phía cửa, lúc qua Lương Kiều còn cho ánh mắt khinh miệt ngạo mạn.

      Bởi vì cửa được thiết kế cách , Lương Kiều căn bản nghe tiếng chuyện. Nhưng mà, giác quan thứ sáu ham ăn cho biết, người này nhất định là gọi thức ăn ngoài!

      Lương Kiều quay đầu nhìn về phía cửa, quả nhiên đầy lát liền thấy Quan Hành xách túi thức ăn rất lớn vào, vẻ mặt cao quý lãnh diễm tới, lần nữa khinh miệt liếc Lương Kiều cái, mang thứ đó đặt ở bàn.

      Lương Kiều kẹp mấy hạt cơm chậm rãi đưa vào trong miệng, mắt chớp nhìn chằm chằm động tác của .

      Quan Hành tự nhiên phát giác được Lương Kiều nhìn mình chăm chú, khóe miệng chậm rãi giương lên nụ cười chế nhạo.

      Quan Hành chậm rãi lấy thức ăn ra, có mùi thơm gà rán từ bên trong bay ra, Lương Kiều lập tức nhịn được hít sâu hơi, hương vị này thực mẹ nó quá làm cho người muốn phạm tội !

      Quan Hành lấy giấy trong thùng lấy ra, hai mắt Lương Kiều lập tức phóng điện đến, lại là family bucket! Chân lý của Family bucket là chia sẻ, nếu ăn chẳng phải là lãng phí tâm ý của hay sao?

      Lương Kiều quyết định buông đũa xuống nhanh, đôi mắt trông mong nhìn qua cái hộp.

      "Muốn ăn ?" Quan Hành liếc cái, cố ý hỏi. Hỏi xong cũng đợi trả lời, cười hừ tiếng, giễu cợt , " vẫn nên ăn thức ăn cho heo , thức ăn ngon, chớ lãng phí."

      Tính cách như vậy Lương Kiều cho tới bây giờ lạ gì, cười hì hì : "Đừng hẹp hòi như vậy!"

      Quan Hành bên ngoài cười nhưng trong lòng cười haha hai tiếng, " có phần của !"

      Ăn gà rán đương nhiên muốn uống bia, Quan Hành để gà rán ở đó xoay người về hướng phòng bếp, cầm lon bia từ trong tủ lạnh ra.

      Sau đó xoay người thấy Lương Kiều từ vị trí đối diện chuyển đến bên cạnh , cầm lấy cái đùi gà nghênh ngang gặm. Chống lại ánh mắt chút cũng có cảm thấy xấu hổ, còn phất phất tay kêu : "Cho tôi chai với!"

      Quan Hành: "..."

      Phụ nữ bây giờ ai cũng biết xấu hổ như vậy sao?
      Last edited by a moderator: 2/8/17
      Mai Trinh, meomeoni, Dion6 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23.1: Dựa hơi

      Edit: Gấu

      Beta: Linh

      Nhưng mà cuối cùng Lương Kiều vẫn uống được bia.

      Tống Bắc gọi điện thoại tới, Trâu Dung Dung đau chân ở bệnh viện. Lương Kiều cúp điện thoại lên tiếng chào Quan Hành cái, cũng đợi đáp lại, vội vàng cầm túi rời , trước khi vẫn quên lấy miếng gà từ trong hộp.

      Quan Hành cầm lấy hai lon bia tới, mất vài giây, Lương Kiều vội vã đẩy cánh cửa xoay tròn ra.

      Cửa chính làm từ gỗ thông Phần Lan xoay vòng rồi khép lại, Quan Hành yên lặng ngồi xuống, mở cả hai lon bia ra, sau đó cầm lên miếng gà hung hăng cắn cái.

      Chân Trâu Dung Dung cũng nghiêm trọng, nằm viện tĩnh dưỡng tự nhiên là tốt nhất nhưng muốn lãng phí số tiền kia, chụp qua cuộn phim bôi thuốc liền chuẩn bị về nhà. Dung Dung vốn cho với Lương Kiều, nhưng Tống Bắc thừa dịp lấy thuốc giúp , vụng trộm gọi điện thoại,Trâu Dung Dung tức giận mắng cho Tống Bắc trận, đuổi về trường học.

      Lúc Lương Kiều đến, Trâu Dung Dung ngồi mình bậc thang hai tay ôm chân đợi , mặt chôn ở đầu gối. Sắc trời tối, sau lưng là ánh đèn sáng từ phòng khám bệnh, Trâu Dung Dung ngồi cuộn thành đoàn, nhìn mà thể thấy đáng thương.

      Trong nháy mắt tình cảm của người mẹ trong Lương Kiều trỗi dậy, tới ôm cổ , còn cố gắng ôm cả người dậy, thành :"Tại sao tiểu mỹ nữ lại ngồi thân mình ở đây vậy? Lạc đường sao, thúc thúc dẫn ngươi về nhà nha?" Lương Kiều cố ý cười xấu xa, bắt chước kiểu dụ dỗ thiếu nữ bỉ ổi của đại thúc.

      Trâu Dung Dung còn gì để , chao ôi tiếng, vịn cánh tay của Lương Kiều chậm rãi đứng lên: "Thúc thúc hãy dẫn ta ăn cơm trước, đói."

      Dung Dung đứng bất tiện, Lương Kiều ngó ngó rồi "Đến đây chị cõng em ."

      Trâu Dung Dung vẻ mặt khó xử nhìn , từ chối: "Như vậy tốt lắm đâu..."

      "Có cái gì mà tốt, trước đây chị chưa từng cõng em sao?" Lương Kiều đỡ Dung Dung đến cạnh bệ đỡ cao, sau đó đeo cái túi của Dung Dung lên người mình, cúi người xuống phía trước, "Đến đây , tiểu công chúa!"

      "Tạ ơn thúc thúc!" Trâu Dung Dung toét miệng hô tiếng, hai tay đặt lên vai , chậm rãi đem sức nặng cả người đặt lên lưng . Nằm sau lưng hoạt bát hô tiếng: "Được rồi, khởi giá !"

      "Được rồi!" Lương Kiều đưa Dung Dung chậm chạp tới cửa chính của bệnh viện.

      Trâu Dung Dung còn chưa ăn cơm, trước tiên Lương Kiều mang đến quán cơm gần bệnh viện ăn chút gì, sau đó bắt xe về nhà.

      Trâu Dung Dung ôm cánh tay Lương Kiều gối lên vai mình, hỏi :"Buổi tối em ngủ ở phòng của chị xinh đẹp kia hay là ngủ với chị?". Người trong căn phòng dọn ra, tạm thời có người khác chuyển vào, Trâu Dung Dung muốn ngủ chỉ cần đem chăn đệm qua liền xong.

      "Em muốn ngủ cùng chị hay là ngủ mình?" Lương Kiều xem đơn thuốc của bác sĩ đưa cho Dung Dung, trả lời.

      " phải là chị thích em nên muốn chung giấc với em sao, cho tới bây giờ cũng cho em ngủ chăn với chị." Trâu Dung Dung lên án , "Tất cả mọi người đều ra từ cái bụng, chị còn dám ghét bỏ em."

      "Đó là bởi vì chị có thói quen ngủ khỏa thân." Lương Kiều lấy hộp thuốc vỗ vỗ mấy cái đầu Dung Dung, "Ngấp nghé chị * em cứ việc thẳng. Nếu em muốn cùng ngủ chung chăn với chị cũng được, dù sao chị cũng sợ, chỉ cần em có thể giữ được là được."

      Tài xế nghe được ho tiếng, Trâu Dung Dung cười hì hì đánh cái: "Muốn tao nhã, dơ bẩn!"

      Trong lúc ăn cơm ở bên ngoài bệnh viện, Lương Kiều hỏi qua Trâu Dung Dung trẹo chân như thế nào, lúc xuống cầu thang ở trường học cẩn thận trẹo nhưng ánh mắt thoáng lóe lên, vừa nhìn cũng biết xạo.

      Lương Kiều liền bày ra vẻ mặt lạnh lùng : "Vậy tại sao phòng y tế của trường học, còn ngàn dặm xa xôi chạy đến nội thành xem bệnh?’’

      Sau đó Trâu Dung Dung liền im lặng, còn Lương Kiều cũng nhắc gì về đề tài này nữa.

      Chân Trâu Dung Dung bị bó lại, thể tắm vòi sen nên Lương Kiều vặn đầy nước trong bồn tắm, lúc ra liền thấy Trâu Dung Dung tự giác lấy cái chăn từ trong ngăn tủ ra, đứng song song trước cửa với , cười hắc hắc : "Em ngủ với chị nha, rất nhiều năm rồi có người ngủ chung, em sợ."

      Lương Kiều trả cho ánh mắt dễ thương : "Cũng biết em rời bỏ chị." đưa cho Dung Dung bộ đồ ngủ hỏi :"Cần chị hỗ trợ ?"

      " cần đâu!" Trâu Dung Dung ôm đồ ngủ vịn tường nhảy đến phòng tắm, "Em thân tàn nhưng chí kiên."

      Cởi quần áo có chút vất vả nhưng Lương Kiều đặt trong phòng tắm chiếc ghế, nên Trâu Dung Dung tự lực cánh sinh thành vấn đề. Chỉ là cái chân để ở bên ngoài lâu cảm thấy khó chịu nên có ngâm bao lâu liền bò dậy ra.

      Đồ ngủ bằng nhung khoác lên người, quần ngủ quá phiền toái lười phải mặc, trực tiếp mặc cái quần lót rồi ra ngoài.Lương Kiều dựa vào đầu giường chơi điện thoại, chứng kiến bộ dạng này của Dung Dung liền cười tà huýt sáo. Trâu Dung Dung liền ném quần ngủ vào mặt . Sau đó ngồi lên giường, phủ chân ở trong chăn.

      Chờ Lương Kiều cũng tắm rửa xong, Trâu Dung Dung nằm lỳ ở giường chuyện điện thoại. Lương Kiều vén chăn lên nhìn nhìn chân vải bó vẫn còn quấn tốt, có tróc ra.

      Lương Kiều lăn sang bên cạnh, quần ngủ cởi cái vứt qua bên, chỉ mặc quần lót chui vào trong chăn.

      Vừa nằm xuống quay đầu qua phát ngón trỏ cùng ngón cái của Trâu Dung Dung đan thành vòng đặt trước đôi mắt, cười hì hì nhìn chằm chằm Lương Kiều. Còn Lương Kiều vui vẻ nháy mắt nhìn rồi vưốt mái tóc : "Chị đẹp sao?"

      "Đẹp đến phát khóc!" Trâu Dung Dung kéo chăn, như tên trộm hỏi, "Chị, hỏi chị vấn đề, làm thế nào để ngực có thể phát triển lớn như thế được? Chị chúng ta đều là mẹ sinh ra, vì cái gì em lớn lên có được như chị, ngực cũng có to như chị?"

      Lương Kiều liếc hai cái A trước ngực của Dung Dung chau chau mày: "Có muốn chị xoa xoa giúp em tay hay ?"

      "..." Trâu Dung Dung trốn vào trong chăn, "Cảm ơn, em có thể tự làm."

      Hai người nằm gường chơi điện thoại đến hơn mười giờ, Trâu Dung Dung ngáp cái, muốn ngủ, Lương Kiều khép hờ mắt liếc cái: "Trước tiên chút về chuyện gì xảy ra, ràng hôm nay cũng đừng ngủ."

      Trâu Dung Dung: "..." sao, còn tưởng rằng Lương Kiều quên chuyện này, ra đợi tại chỗ.

      Dung Dung lầu bầu, vẫn thành khai báo.

      Chuyện là lần trước bị Lương Kiều đuổi từ hội sở về trường học, liền có qua lại với công ty người mẫu nữa, nhưng bởi vì vấn đề tiền vi phạm hợp đồng, liên tục dám đứng ra giải thích. Đối phương chuyện điện thoại mấy lần thúc giục quay về, liên tục bị trì hoãn. Mấy ngày hôm trước quản lý Vương đích thân gọi điện thoại cho , phải là kêu trở về chụp cái gì quảng cáo, nhà đầu tư điểm danh có .

      Trâu Dung Dung lại là tìm cớ từ chối nhưng cuối cùng có biện pháp nên hôm nay thừa dịp buổi chiều có tiết liền công ty chuyến, tìm quản lý Vương, chuyện phá bỏ hợp đồng với ông ta.

      Quản lý Vương chết sống đồng ý, liên tục lấy tiền vi phạm hợp đồng ra uy hiếp Dung Dung, còn dùng bạo lực bắt nhất định phải chỗ này. Lần trước bị bức ép mời rượu, Trâu Dung Dung tự nhiên muốn, trong lúc tranh chấp đó lôi kéo cẩn thận trẹo chân.

      Lương Kiều nhéo lông mày trầm mặc hồi, : "Việc này em khỏi phải quan tâm, chị nghĩ cách. Ngủ ."

      Trâu Dung Dung liền yên tĩnh nhìn , đáy mắt dần dần dâng lên hơi ẩm. Cảm giác có người có thể dựa vào quá ấm áp, Dung Dung có chút muốn khóc, nhưng phần nhiều là vì mình mang phiền toái đến cho chị mà ân hận. hồi lâu mới câu: "Chị, ngủ ngon."

      "Ngoan ngoãn." Lương Kiều vỗ vỗ qua chăn.

      Linh : đọc xong chương này thấy Lương tỷ có thói quen ngủ trần vậy khi ngủ với Quan ca chẳng phải bị ăn sạch sao? 0_0
      Last edited by a moderator: 2/8/17
      Mai Trinh, meomeoni, duyenktn14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :