1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hướng dẫn trêu chọc đàn ông - Nhất Tự Mi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18: Dọn nhà

      Editor: Linh

      Hôn lễ còn chưa kết thúc, Quan Hành sớm rời , trở về nhà cũ của nhà họ Quan.

      Hôm nay thời tiết tốt, ông nội ở ngoài vườn hoa phơi nắng. Trong nhà con chó vàng to nằm sấp bên cạnh ông nội, đột nhiên dựng lỗ tai lên, ngồi thẳng le đầu lưỡi hưng phấn nhìn chằm chằm Quan Hành từ cổng vòm tới.

      Quan Hành đến ghế mây bên cạnh ông nội ngồi xuống, chân nhấc lên ngăn cản con chó to muốn nhào tới . Lông vàng đạp lên giày da của liếm ống quần hai cái, ngoan ngoãn trở về nằm sấp bên chân ông nội, lỗ tai ủ rũ cụp xuống, thoạt nhìn có chút uể oải.

      Ông nội Quan trấn an sờ sờ đầu nó, bị nó liếm cả lòng bàn tay.

      bàn tròn đặt bình trà, cái ly trà, Quan Hành trực tiếp rót chén trà để uống. Nước trà ấm vừa phải, hương vị nhàng hơi ngọt, thoáng cái làm tan mấy phần nôn nóng trong đáy lòng. Quan Hành thở phào hơi, hai chân nhấc lên co lại ghế.

      " phải tham gia hôn lễ sao, tại sao lại trở về vào lúc này?"

      Hai mắt Quan Hành ánh sáng ngẩng đầu: " có gì ạ."
      Ông nội cũng hỏi nhiều: "Ăn cơm chưa?"


      "Chưa ạ."

      "Vậy bảo tiểu Lưu chuẩn bị đồ ăn cho con." Ông nội Quan cầm chiếc gậy ba toong đặt cạnh ghế, gõ vào bắp chân của , "Tướng ngồi đúng!"

      Quan Hành rụt cái chân bị đánh lại, "Vậy hay là ăn , lười phải động; tiểu Lưu còn nghễnh ngãng, gọi mà thưa."

      "Tiểu Lưu buổi trưa làm điểm tâm, lát là được ngay, con qua đó cầm điểm tâm lại đây cho ta nếm thử." Ông nội Quan .

      Quan Hành thở dài, ngoan ngoãn đứng lên làm chân chạy vặt. Khi quay lại mỗi tay bưng cái đĩa, ở giữa còn kẹp cái, chia ra đĩa đầy nhất là bánh ngọt hạt dẻ, đậu tây cuốn, còn có bánh hoa hồng. mang thứ đó đặt bàn tròn , rón lấy miếng đậu tây cuốn bỏ vào trong miệng.

      Miệng nhai ngồm ngoàm nửa ngày, thanh còn : "Những thứ này quá ngọt, ông chỉ cần nếm thử mùi vị là được, chớ ăn quá nhiều."

      Ông nội Quan cười cười lên tiếng, tự mình uống trà.

      Quan Hành mở miệng cái là ăn mấy miếng, cuối cùng thoáng có cảm giác no bụng.

      "Ông nội, cho người việc - -" chậm rãi nhai hết miếng bánh ngọt hạt dẻ, "Con có bạn ."

      "Nghe cha con ." Ông nội Quan khẽ mỉm cười.

      Ăn nhiều có chút ngán, Quan Hành tiện tay ném nửa miếng còn lại cho đại lông vàng, nghiêng cổ nhìn về phía ông nội: "Vậy ông cao hứng sao?"

      Bạn cũng phải của nó (QH), cao hứng cái gì. Ông nội Quan cười vài tiếng, hỏi ngược lại : "Vậy chính con cao hứng sao?"

      "Con mất hứng, nhưng mẹ con lại cao hứng. Mẹ con cùng mẹ ta là chị em tốt, lòng muốn để ta làm con dâu." Nghĩ đến mẹ thường hận thể bọc lại giao cho Phong Miểu Miểu, Quan Hành nhịn được nhếch môi châm chọc.

      "Ba ta là thị trưởng tiền nhiệm ở thành phố C, bởi vì nhận hối lộ nên bị phán án. Đúng lúc đó mắt con xảy ra vấn đề, cũng chính là lúc mẹ con đưa con Mỹ làm phẫu thuật. Mẹ của ta bốn phía cầu người, cũng tìm nhà chúng con, nhưng mẹ con ở đây, cha lại là người thân chính khí cho nên giúp đỡ...Bởi vì chuyện này mà mẹ con luôn thẹn trong lòng, có lẽ cũng oán con cũng nên.

      đến đây nhi, Quan Hành đột nhiên quay đầu ánh mắt sáng ngời nhìn ông nội, "Ông nội, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, ông hãy với con, con phải con của ba con và người phụ nữ khác bên ngoài chứ?"

      Ông nội Quan vốn bởi vì cái Quan Hành gọi là " thân chính khí" mà vui mừng, sau lại nghe thấy vậy cầm gậy ba toong gõ vào cái: "Lại hươu vượn nữa xem ta có đánh con !"

      Quan Hành bắt lấy gậy ba toong trực tiếp ôm vào trong ngực, đùa giỡn giả bộ nóng giận:"Con cảm thấy con phải là con ruột của mẹ con! Từ mẹ cũng chỉ Quan Triệt con." (Quan Triệt trong bộ tâm cơ của bé lọ lem mong mọi người vào ủng hộ ^^)


      Nhà cũ của nhà họ Quan ở thành phố B, nhưng hai vợ chồng Quan Hòa Quang cùng Tưởng Du sớm đến thành phố C lang bạt, công việc rất bận nên sợ chăm sóc được, chỉ dẫn theo Quan Triệt qua. Khi đó Quan Hành vừa tròn tuổi bị để lại bên ông nội, hai người sống nương tựa lẫn nhau, cho nên từ Quan Hành đặc biệt thân thiết với ông.

      Nhưng dù sao trẻ vẫn muốn cha mẹ, khi tốt nghiệp tiểu học, dưới kiên trì của Quan Hành, ông nội Quan đưa đến thành phố C.

      Tưởng Du thiên vị, toàn bộ tâm tư đều đặt người ở Quan Triệt, làm tiểu Quan Hành phải chịu ghẻ lạnh. Vốn là đứa bé ngoan xuất thân trong gia đình cách mạng, dần dần kết giao với đám bạn bè hư học phải những cái xấu.

      Ông nội Quan cũng nhịn được thở dài, chính mình tự tay nuôi đứa bé, so với người khác ông đau lòng hơn rất nhiều.

      "Ông nội, làm người đàn ông, ông cảm thấy con phải làm như thế nào?" Quan Hành nhìn ông nội, trong đôi mắt đen sâu hút nổi lên tầng ánh sáng nhạt. Chính cũng nghĩ ra, chỉ có thể gửi hy vọng vào nơi khác để có được chút chỉ dẫn, mà ông nôi lại là người tín nhiệm nhất.

      Nhưng mà ông nội trả lời, ngược lại ném trả lại vấn đề: "Vậy phải xem, làm người đàn ông, con muốn làm như thế nào?"

      Quan Hành yếu ớt thở dài. Vấn đề này nghĩ qua rất nhiều lần, rất khó lí giải.

      Trầm mặc hồi, ông nội Quan đột nhiên cười hỏi: "Con lại vừa ý nương nhà ai?"

      Quan Hành nghẹn họng hồi, rất lâu mới phun hai chữ, " có."
      -

      Phòng làm việc mới được trùng tu kết thúc hai thángthông gió, nhân viên của phòng làm việc Duyệt Kỷ sớm kháng cự được. Buổi sáng sớm hôm nay họp xong, Vạn Thiên thu dọn đồ chuẩn bị rời , thấy trong số những người đàn ông ít ỏi trong phòng làm việc giơ tay lên: "Chủ bút, phòng làm việc Đỉnh Nguyên phải hoàn thành rồi hay sao, khi nào chúng ta chuyển qua?"

      Vấn đề này tất cả mọi người rất quan tâm, mấy người vốn đứng lên trong thoáng chốc lại ngồi xuống, con mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Vạm Thiên: " lâu như thế, chắc mùi cũng bay hết rồi chứ?"

      Lương Kiều cũng hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay: "Tôi sớm chiếm vị trí tốt, cho ai tranh đoạt đâu." Lúc trước phụng mệnh xem xét tiến độ trùng tu, chọn được vị trí khung làm việc tốt nhất, còn mượn miếng cao su của mấy người công nhân dán tên lên .

      "Chao ôi!" Mọi người lập tức đều mang vẻ mặt khiển trách, Lương Kiều cho là nhục ngược lại còn cho rằng vinh, đắc ý lắc lư đầu.

      "Mấy người vậy mà thể chờ đợi được sao?" Vạn Thiên buồn cười nhìn mọi người.

      đám người đồng loạt gật đầu, Vạn Thiên buông buông tay, "OK, nếu mấy người thể chờ đợi như thế, vậy quan tâm đến chuyện vượt chỉ tiêu nữa, vậy chúng ta chọn ngày hoàng đạo dọn nhà ."

      Lương Kiều dẫn đầu vỗ bàn trầm trồ khen ngợi, "Hoàng thượng minh!"

      Nam sĩ ở phòng làm việc khan hiếm, nghĩa là sức lao động cũng ít, ngày chính thức dọn nhà, Vạn Thiên liền thuê công ty dọn nhà đến hỗ trợ. Bọn họ chỉ mất thời gian buổi trưa, đóng gói tất cả văn kiện cùng thiết bị làm việc ở phòng làm việc cũ dọn qua, mọi người dựa theo vị trí của mình mà chọn chỗ ngồi, sau đó từng người thu thập sửa sang lại.

      Hơn bảy giờ thu thập xong, đám người tầng tầng lớp lớp tới nhà hàng mà Vạn Thiên đặt trước, ăn mừng thăng quan.

      Hơn hai mươi người, cùng ngồi xuống năm chiếc bàn, Hàn Tử Hân xung phong nhận nhiệm vụ gọi thức ăn, Vạn Thiên hào khí phất phất tay, "Đừng khách khí, hôm nay là ngày đại hỉ, cứ gọi thoải mái, lúc về báo vào sổ sách công!"

      ta kêu nhân viên phục vụ mang đến hai thùng bia, mở hàng đặt bàn, mỗi người đều tự cầm chai.

      "Đến , chúng ta chạm cốc trước!" Vạn Thiên giơ ly rượu lên, lại cảm thấy kiểu trực tiếp này hình như như thiếu chút gì đó, dừng chút, vỗ vỗ Lương Kiều, "Đại Kiều đứng dậy hộ tôi vài từ."


      "Được rồi!" Lương Kiều nuốt củ lạc trong miệng xuống, đứng lên, "Tạm thời tôi giả bộ lãnh đạo, mấy người tự động coi mặt tôi P thành chủ bút là được." ( mặt P là gì???/)

      khụ tiếng, coi chai bia như micro giơ lên bên miệng, kéo dài hơi giả bộ tư thế đọc diễn cảm: "Có nguồn sống nên vạn vật sống lại, thời khắc xuân về hoa nở..."

      "Xuỵt - -" phía dưới có người vỗ bàn phản đối.

      Vạn Thiên cũng vui vẻ, "Cút! Có lãnh đạo X chẳng phân biệt được bốn mùa như vậy sao?”


      Lương Kiều cợt nhả: "Nếu như tôi làm lãnh đạo, tuyệt đối là người mang theo mọi người cùng nhau tham ô chơi . Kỹ nữ làm chính ngốc x lãnh đạo, cho nên chúng ta vẫn nên trực tiếp làm ."

      Vạn Thiên đánh cái, còn đơn giản hai câu: "Mặc dù mấy năm gần đây ngành sản xuất liên tục quá khởi sắc, nhưng lượng tiêu thụ của phòng làm việc của chúng ta coi như tệ, từ lúc mới thành lập người nào muốn mua tạp chí của chúng ta, đến bây giờ cũng coi như có tiếng trong giới, toàn bộ dựa vào cố gắng của mọi người. Tôi đại diện cho công ty, đại diện cho phòng làm việc Duyệt Kỷ, lòng cảm tạ mọi người."

      vô cùng nghiêm túc cúi người trước mọi người, thời khắc hết sức tuyệt vời, Lương Kiều đứng bên cạnh lại tiếp câu: "Miễn lễ bình thân."
      "Phốc..." Toàn bộ mọi người cười phun .

      Vạn Thiên vừa bực mình vừa buồn cười lườm cái, hai tay Lương Kiều đặt má, làm vẻ mặt đáng với .

      "Được rồi tôi lộn xộn nữa." Lương Kiều nghiêm chỉnh lại, "Bắt đầu từ hôm nay chúng ta chính là tiểu trí thức làm ở khu CBD thời thượng, cạn chén cho cuộc sống tiểu trí thức của chúng ta - - "

      "Cạn chén cho tiền đồ vô hạn của chúng ta- - "
      ...
      Mọi người vừa uống vừa tán gẫu, đến lát sau thức ăn bắt đầu được dọn lên.

      Hàn Tử Hân thuận buồm xuôi gió gọi món khai màn, món mặt cùng món canh phối hợp rất khá, lượng đồ ăn cũng thích hợp, được Vạn Thiên khen ngợi có trình độ. Hàn Tử Hân thận trọng cười, mang theo chút đắc ý.

      Nhưng chờ đến lúc nhân viên phục vụ bưng bốn con tôm hùm Australia lên, vẻ mặt Vạn Thiên liền cứng lại. Hàn Tử Hân phát giác, cười với mọi người: "Món này hương vị rất tốt, mọi người có thể nếm chút, bởi vì giá cả hơi đắt, cho nên gọi được nhiều."

      Mọi người đều biết thứ này đắt, gọi bốn con ràng đủ cho hai mươi người ăn, bầu khí nhất thời có chút đông lại.

      Thích Thái ngồi bên cạnh Hàn Tử Hân dè dặt kéo áo ta lại, Hàn Tử Hân cũng phát giác được bầu khí giống như đúng lắm, nụ cười mặt chậm rãi biến mất.

      Lương Kiều là người có gan lớn, bên giơ chiếc đũa lên chuẩn bị sẵn sàng, bên nhìn Vạn Thiên có chút hả hê nhíu lông mày.

      Vạn Thiên tức giận liếc cái, cười vỗ vỗ cái bàn: "Còn thất thần làm gì, nhìn Lương Kiều giơ đũa lên rồi sao, mau lên, chậm tay chút nữa bị ấy ăn hết đấy!"

      Mọi người lập tức gào khóc cầm chiếc đũa lên.

      Vạn Thiên vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, lại gọi thêm mấy món nữa.
      Hàn Tử Hân có chút mất hứng, giận dỗi động đũa, thấy Lương Kiều cùng mọi người hi hi ha ha tranh giành khí thế ngất trời, nhếch miệng. Lương Kiều lơ đãng quay đầu cái, vừa vặn bắt gặp ánh mắt khinh thường của ta, lập tức hất cằm, dựng dựng ngón giữa.

      Hàn Tử Hân hừ lạnh tiếng, nhìn mọi người trong chốc lát, muốn toilet, mình ra ngoài.

      Cũng biết ở toilet gặp chuyện gì tốt, lúc ta trở lại trạng thái cả người đều thay đổi, khóe miệng mang theo nụ cười như có như , nhiều lần dùng ánh mắt vừa giống như thương cảm vừa giống như khi dễ nhìn về phía Lương Kiều, làm cho Lương Kiều giải thích được.

      Đợi đến lúc hơi yên tĩnh chút, ta dùng giọng mà tất cả mọi người đều nghe thấy kêu Vạn Thiên tiếng, mỉm cười : "Lúc vừa rồi tôi toilet gặp được bạn trai tôi, hôm nay ấy cũng hẹn bạn ăn ở đây. ấy là khách VIP ở chỗ này, hóa đơn hôm nay ghi vào của ấy là được rồi."

      Công ty đồng nghiệp tụ hội, có đạo lý nhường cái công nhân viên bạn trai mời khách, Vạn Thiên mới vừa muốn cự tuyệt, Lương Kiều bên vỗ mạnh bàn cái, làm sợ hết hồn.

      "Quá giỏi!" Lương Kiều giơ tay lên cao, "Nhân viên phục vụ, mang đến bốn con tôm hùm lớn!"

      Khóe miệng Hàn Tử Hân co rút cái, trong lòng nhất thời nghẹn ngụm khí.

      Tác giả có lời muốn : ( đoạn kịch ngắn hoa tâm của cây cải đỏ )
      Lúc học năm lớp ba, Quan nhị cầm ảnh chụp chung với cả lớp về nhà cho ông nội xem.

      Quan nhị: Bên trong này có con nhìn trúng.
      Ông nội: Cái nào?

      Quan nhị: Người này, người này, còn có người này.
      Ông nội: →_ →
      Last edited by a moderator: 2/8/17
      Mai Trinh, meomeoni, Dion7 others thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Lương Kiều a~... Quả là hảo hán. Hahaha

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19.1: Kết thù kết oán

      Editor: Linh

      Công ty đổi địa chỉ, mỗi ngày Lương Kiều làm phiền toái hơn lúc trước chút. Trước kia đến điểm giao thông công cộng hoặc tàu điện ngầm cũng rất thuận lợi, nhưng giao thông công cộng tương đối chậm, trạm xe lửa cần phải tám trăm mét; mà bây giờ, phương tiện giao thông công cộng như tàu điện ngầm tốn thêm tiền , còn tốn thêm thời gian mười mấy phút.

      Nhưng được đổi sang gian làm việc thoải mái hơn, chút khó khăn này Lương Kiều hoàn toàn bỏ qua, mỗi ngày làm đều tràn đầy sức sống.

      Phần lớn các tầng của cao ốc Đỉnh Nguyên đều được cho thuê, trong khoảng thời gian này liên tục có công ty chuyển vào, nhân khí càng ngày càng vượng. Biểu trực quan nhất chính là - - hôm nào cũng diễn ra cảnh chen lấn trong thang máy.

      Người luôn nghiên cứu hoàn cảnh trước như Lương Kiều tất nhiên lãng phí phút đồng hồ nào với việc cỏn con như vậy, mỗi ngày đều có thể bắt kịp thang máy để đến phòng làm việc.

      Phía trước ga tàu điện ngầm có quán bánh rán, gần đây tâm trạng Lương Kiều rất vui, lúc nào ngang qua cũng mua chiếc bánh rán xem như điểm tâm, ăn ngon lành.

      Buổi sáng hôm nay quán bánh rán đông khách hơn mọi khi, đợi lâu hai phút, lúc Lương Kiều mang theo chiếc bánh rán được gói kĩ bước vào đại sảnh, Thư Nam cũng vừa vặn đứng ở ngoài hành lang chờ thang máy, vội vàng vẫy tay gọi : "Chị Kiều, nhanh lên, thang máy đến rồi!"

      Lương Kiều vội vàng chạy nhanh lại, cùng Thư Nam chen vào trong thang máy.

      có thói quen đứng cạnh tường, lúc vừa vào thang máy dịch sang bên cạnh, dựa vào bên phải và đứng vững. Thư Nam vào cùng lại bị đẩy xuống phía sau.

      Thang máy dừng tại tầng 5 chút, phía sau cùng có người muốn ra, bên ngậm đồ ăn hô nhường chút, bên đẩy mọi người chen ra khỏi cửa. Động tác của ta tương đối thô lỗ, đẩy người phía trước ngã trái ngã phải.

      Thư Nam cũng thoát khỏi, lảo đảo lúc, bám vào tay Lương Kiều mới đứng vững được.

      Theo lý thuyết người đứng sát tường như Lương Kiều bị ảnh hưởng, nhưng trong hoàn cảnh rối loạn này nhạy cảm phát mông của mình bị người ta bóp cái - - phải là chạm vào, cũng phải là cọ, ràng động tác bóp.

      Lông mày Lương Kiều nhíu cái, chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua phía sau.

      Đập vào mắt là bộ tây trang đắt tiền phăng phiu màu đậm, áo sơ mi trắng phẳng lưu loát, cà vạt lụa màu sáng điểm sắc lam, sau đó là - - khuôn mặt chút thay đổi của Quan Hành.

      Tại trường hợp như vậy dưới tình huống như vậy lần nữa nhìn thấy , nhất thời tâm tình của Lương Kiều có chút phức tạp.

      Cho nên... lúc vừa rồi là ta bóp?

      Bóp cũng bóp rồi, người hùng, mang vẻ mặt vua của thiên hạ là muốn đùa kiểu nào?

      Mắt Quan Hành nhìn về phía trước, tư thế đứng thẳng tắp, bị nhìn lát mới thoáng rũ mắt xuống, nhàng liếc cái. Ánh mắt kia hề gợn sóng, giống như nhìn người quen biết, thậm chí còn mang theo chút nghi vấn, hình như là muốn hỏi thăm - - nhìn cái gì?

      Khóe miệng Lương Kiều kéo ra, im lặng cười nhạt chút, giả bộ rất có kinh nghiệm!

      gì, lúc quay đầu lại chút dấu vết nhìn lướt qua, sau đó nhàng nâng chân trái lên, lùi về phía sau non nửa bước, tinh chuẩn thả chân của người đằng sau.

      Cùng lúc đó, sau lưng vang lên tiếng kêu rên cực thấp.

      "Lão đại, làm sao vậy?" Trương Vĩ nghe được thanh nhìn sang, thấy vẻ mặt cổ quái lại vặn vẹo của Quan Hành, kinh hãi phen. Trong thang máy đột nhiên hừ như vậy là tiếng kêu gợi cảm đến cỡ nào, giống như làm việc gì xấu hổ vậy...

      Quan Hành rất vất vả mới đè nén xuống xúc động muốn đánh người, tay chụp lên bả vai ta, từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ: " có! Việc gì!"

      Trương Vĩ bị nắm vai run cái, quở trách trong kẽ răng xoay đầu .

      Quan Hành ở phía sau hung dữ trừng mắt nhìn Lương Kiều nửa ngày - - hôm nay mặc chiếc áo khoác ngoài màu vàng rất soái khí, lsau lưng là chiếc túi màu nâu còn có hai dây tua rua, phía dưới là chiếc quần ngắn bó sát màu đen, lộ ra đôi chân vừa vừa dài - - đây đều phải là trọng điểm! Trọng điểm là dùng đôi giày bệt giẫm lên chân ! có nên thấy may mắn khi giày bệt chứ phải giày cao gót ?

      Quan Hành thử rút chân ra ngoài, mới vừa thực động tác, đôi chân giẫm lên chân lại đè xuống, còn như có như dí thêm hai cái. Quan Hành hít ngụm khí lạnh, động cũng dám động.

      " tránh ra cho tôi!" nghiến răng nghiến lợi thấp giọng uy hiếp.
      Lương Kiều hề bị lay động, ngược lại Trương Vĩ quái dị nhìn , yên lành như thế nào tại sao lại lầm bầm lầu bầu?

      Đám người lục tục kéo nhau ra, trong thang máy dễ chịu hơn rất nhiều, Thư Nam kéo Lương Kiều đứng lên trước, lúc này mới nhanh chậm dời chân .

      Rất nhanh đến tầng 18, Thư Nam thở phào nhõm, kéo cánh tay Lương Kiều quơ quơ, thầm nho : "Đến đến!"

      Lương Kiều trở tay giữ chặt ấy, hô với mấy người phía trước tiếng "Phiền toái nhường chút", sau đó cùng Thư Nam bước ra ngoài. Bánh rán được xách ở tay phải, vừa bước cảm thấy bị người khác kéo cái, lại nắm chặt, vậy nên chiếc túi biến mất khỏi bàn tay.

      quay đầu lại nhìn người thân bất do kỷ bị đẩy ra cửa thang máy là Thư Nam, chỉ thấy con gà ở giữa bầy hạc khinh miệt giương cằm lên, tay phải cầm bánh rán cố ý quơ quơ, tay trái đặt vai người thư kí bên cạnh, ngón giữa dựng lên.

      Mẹ nó con gà này, vậy mà dám đoạt cơm của lão tử! ! !

      Lương Kiều nổi trận lôi đình, trong ánh mắt kì quái hiểu gì của mọi người, nghiến răng nghiến lợi đưa tay chỉ Quan Hành, vẻ mặt kia ràng muốn - - chờ đó cho lão tử!

      Quan Hành cười lạnh trong lòng, mới chờ đó cho lão tử!

      Cửa thang máy chậm chạp khép lại, lúc này Trương Vĩ mang vẻ mặt khiếp sợ cùng mờ mịt mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Quan Hành, biết vì cái gì còn mang theo chút ít ngượng ngùng giải thích được. ta lặng lẽ hỏi: "Lão đại, nhìn thấy , hình như vừa rồi xinh đẹp kia chỉ
      chúng ta..."

      "..."

      Quan Hành nhìn lướt qua vẻ mặt si ngốc của tiểu trợ lý, liếc mắt, cái kiểu tự kỉ biết xấu hổ này biết là được di truyền từ ai.
      Last edited by a moderator: 2/8/17
      Mai Trinh, meomeoni, Dion6 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19.2

      Editor: Linh

      Ra khỏi thang máy, lúc Lương Kiều cùng Thư Nam cùng nhau đến phòng làm việc, thấy ấy mang vẻ mặt ngượng ngùng : "Chị Kiều, cho chị việc, chị đừng đánh em- - vừa rồi trong thang máy phải là em bị đẩy cái sao, sau đó vịn chị để đứng vững, cẩn thận, sờ phải mông của chị..."

      Trong thang máy nhiều người, muốn , nhưng thấy Lương Kiều quay đầu lại nhìn người đàn ông đằng sau cái, đoán chừng là hiểu lầm người ta, trong lòng Thư Nam có chút ít băn khoăn. Người đàn ông kia đẹp trai như vậy, tại sao có thể bị hiểu lầm thành người đàn ông bỉ ổi được!

      Bước chân Lương Kiều chậm nửa nhịp, híp mắt chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Thư Nam.

      sớm! Vừa rồi cái giẫm chân của ... phải là lãng phí sức lực sao!

      Điểm tâm bị người cướp mất, Lương Kiều ở chỗ Thư Nam kiếm được chút bánh mì cùng đồ ăn vặt, miễn cưỡng lấp đầy bụng.

      biết có phải là bởi vì mến bánh rán mà thể ăn được hay , buổi sáng Lương Kiều làm việc có chút thất thần, trước mắt luôn giải thích được nhảy ra gương mặt của cực phẩm nam kia.

      Tại sao ta lại xuất ở Đỉnh Nguyên? Cũng làm việc ở đây sao? Nhưng văn phòng của Quang Diệu phải ở tổng bộ của tập đoàn Quan ý sao?

      Vậy rốt cuộc tại sao ta lại ở trong này?

      "Đại Kiều, qua đây họp!" Giọng có chút vui của Vạn Thiên vang lên, Lương Kiều phục hồi tinh thần lại, mới phát phòng làm việc chỉ còn lại mình , Vạn Thiên đứng ở cửa phòng hội nghị trừng mắt với .

      Lương Kiều vội vàng chà xát mặt, cười mỉa hai tiếng, vơ lấy tập biết có phải văn kiện hay chạy vào phòng họp.

      Trong lúc họp Lương Kiều lại vụng trộm nghịch di động, sáng sớm trang web cập nhật rất nhiều thông tin mới, mở chuyên mục giải trí ra. Đây là địa bàn của diễn đàn giải trí chuyên tám chuyện, bên trong có rất nhiều thông tin giải trí, tranh cãi về tình cảm cũng như những bí kíp khi .

      Mở trang đầu ra tiện tay lật hai cái, đọc nhanh như gió quét qua các tựa đề, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.

      trang đầu có tựa đề vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác- -

      "Mỹ nữ tổng giám đốc của Dư thị để lộ hình khiêu dâm, sinh hoạt cá nhân vô cùng thối nát."

      Trước kia thấy những bài post như này Lương Kiều nhất định ngầm điều tra là ở đâu và liên quan tới những ai, nhưng biết vì cái gì hôm nay tự nhiên cảm thấy có chỗ nào đó đúng lắm? sững sờ với tựa đề vài phút, đột nhiên phản ứng kịp - - con mẹ nó mỹ nữ tổng giám đốc của Dư thị phải là Dư Nhĩ sao? !

      Gần đây trong khoảng thời gian này trong nhà Dư Nhĩ phát sinh ít chuyện, chồng của ấy là Bạch Kinh Trì tạm rời chức vị ở Dư thị, mình Dư Nhĩ chống đỡ cả gia công ty, tạm thời đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc.

      Rốt cuộc tựa đề này liên quan đến tình huống nào?

      Lương Kiều do dự chút, vẫn mở ra đọc.

      Ấn tượng đầu tiên về bài báo này là bức ảnh. Ảnh chụp vô cùng thê thảm, lông mày Lương Kiều nhíu cả lại, kéo lên kéo xuống, đều là hình ảnh lẫn vào đâu được: Hai người đàn ông người có hình xăm lớn, phía dưới là .. mặc gì.

      xác nhận chút, mặt là của Dư Nhĩ sai, nhưng trừ khuôn mặt ra, tất cả còn lại đều là giả.

      đến việc Lương Kiều hiểu Dư Nhĩ, tính cách của ấy tiểu bạch thỏ như vậy căn bản thể nào phát sinh chuyện này, vậy trong ảnh còn có dấu vết của PS (photoshop đó), có thể xác định ngay là có người dùng kĩ thuật sửa ảnh để bịa chuyện.

      tại trong cái xã hội này, cho dù có nhiều tiến bộ trong việc bình đẳng giữa nam và nữ, nhưng phái nữ vẫn ở vào vị thế yếu. Mỗi khi có ảnh chụp hoặc video khiêu dâm bị lộ ra, đại chúng lúc nào cũng chỉ trích thậm chí vũ nhục đến đối tượng nữ, mà khiển trách những tên khốn kiếp xâm phạm đến thân thể và quyền riêng tư của người khác.

      Mấy năm nay cũng bởi vì những việc như này mà bức số phải nhảy lầu tự sát.

      Cho nên mặc dù là bôi đen theo kiểu chuyên nghiệp như thế này, hiệu quả cũng vô cùng rệt.

      Ảnh chụp là giả thế nào, chỉ cần truyền , danh tiếng của Dư Nhĩ nhất định chịu ảnh hưởng.

      Mọi người thảo luận cho chủ đề kỳ tiếp theo của tạp chí, Lương Kiều đột nhiên đứng lên, "Chủ bút, tôi có việc gấp, ra ngoài gọi điện thoại."

      Trước giờ vẻ mặt của chưa từng ngưng trọng như này, tình hẳn là rất gấp, mặc dù Vạn Thiên bất mãn với việc đào ngũ trong hội nghị quân nhân, vẫn phất phất tay : " ."

      Lương Kiều kéo cửa ra ra ngoài, đồng thời bấm điện thoại cho Dư Nhĩ: "Bên cạnh có máy tính ? ... mau tìm máy tính, trang web có bài báo về , nội dung... tốt lắm, tôi đưa địa chỉ trang web cho , mau bảo bộ phận đối ngoại của công ty xóa !"

      ...
      Việc Lương Kiều có thể làm cũng chỉ có trước tiên thông báo cho Dư Nhĩ, cái khác, chỉ có thể giao cho bộ phận PR của Dư thị xử lý. vô cùng lạc quan nghĩ, tập đoàn Dư thị lớn như vậy, xử lý việc ác ý hãm hại kiểu này cũng giống như ăn đĩa đồ ăn đúng ?

      Mặc dù mình giúp được cái gì, Lương Kiều vẫn ngồi yên. mở máy tính ra, lên diễn đàn gửi tin nhắn cho mọi người, còn gọi điện thoại thuyết khách, cầu cắt bỏ bài post vu hãm người khác như này.

      Những người đó đương nhiên dễ thuyết phục như vậy, sau khi được làm xử lí sau.

      Trong khi lướt xem bài post, mới thấy có rất nhiều người cũng vào bình luận, có rất nhiều thành viên cũng ra trận, đồng thời càng ngừng - - "lz ngốc x, hình ảnh ràng là ps qua!".

      Cũng may vẫn chưa tới nửa giờ, lúc vào xem lần nữa thấy dòng chữ " bị cắt bỏ". Cuối cùng Lương Kiều cũng thở phào nhõm.

      Cả buổi làm việc tâm thần có chút tập trung, vẫn lo lắng Dư Nhĩ có thể vì cái này mà nghĩ quẩn trong lòng .

      Lúc sau Lương Kiều gọi lại cho Dư Nhĩ cú điện thoại, là chồng của ấy Bạch Kinh Trì nhận, chỉ tại Dư Nhĩ thể nghe điện thoại, liền vội vã dập máy.

      Muộn giờ mới tan việc, bởi vì Vạn Thiên có hẹn, tương đối sớm, lúc qua bàn làm việc của Lương Kiều gõ tay xuống: " xong chưa? Tôi muốn qua phố Hoa Quang chuyến, thuận đường đưa về nhà."

      Trạng thái của Lương Kiều hơi uể oải, động tác thu dọn đồ đạc chậm hơn ít so với bình thường, nghe thấy có thể nhờ xe mới hơi tăng nhanh tốc độ, "Chờ tôi chút, rất nhanh thôi!"

      "Tôi xuống lấy xe trước, thu đồ xong trực tiếp xuống bãi đỗ xe."
      Lương Kiều nhét điện thoại vào trong túi xách: "Được, tôi xuống ngay lập tức!"

      Thu thập đồ xong, vung cái đeo túi lên vai, hùng hùng hổ hổ chạy tới thang máy để xuống.

      Đứng trong thang máy lúc cảm thấy thoải mái hơn so với lúc sáng, đến bãi đỗ xe ngầm, Lương Kiều nhìn chung quanh để xe của Vạn Thiên.

      Loáng thoáng nghe được có tiếng người chuyện, Lương Kiều tùy tiện quay đầu nhìn thoáng qua, bước chân lập tức dừng lại.

      Đây phải là tên khốn họ Quan kia sao? Người phụ nữ bên cạnh ta nhìn cũng hơi quen...

      Lương Kiều nhanh chóng trốn sau cây cột, nghiêng mắt, có phải từng gặp qua ở nơi nào rồi ?

      "Những hình kia là PS?" Quan Hành đứng trước cửa xe mình, nhìn vẻ mặt đương nhiên của Phong Miểu Miểu, cũng biết nên làm ra vẻ mặt gì mới được, cuối cùng vẫn có kiên nhẫn để ứng phó lại người phụ nữ này, châm chọc giật giật khóe miệng, “Người phụ nữ như tại sao lại ác độc như vậy, phát tán ảnh chụp như thế này làm hại người khác cũng coi như xong, lại còn là tự P ... nhìn ra trình độ PS của cũng tốt đấy."

      Phong Miểu Miểu có chút kích động hét lên: "Là ta hại em trước, em thể nào để cho ta sống yên bình cả! phải là đáp ứng giúp em báo thù sao, tại em thành công, hai, mục đích của chúng ta đạt được rồi!"

      Mục đích của chúng ta... À!

      Quan Hành cười lạnh tiếng, cũng lười sửa lại lời của ta, "Tôi có đoán sai, những hình kia tại bị xóa phải ? Thời điểm này, tôi phải liên lạc với số cơ quan truyền thông, ngăn cản bọn họ rút tin tức, có thể tìm thủy quân làm bài đó nổi hơn, đúng ?"

      "Đúng đúng đúng!" Phong Miểu Miểu cười đến có chút điên cuồng, "Con tiện nhân Dư Nhĩ kia bị trừng phạt là đúng tội! Đáng đời có kết cục này!"

      Quan Hành nhìn ta, nhàng nụ cười, tay vươn hướng cửa xe, đồng thời với ta, biết là lấy lệ hay là phụ họa : "Đúng vậy, ta sống..."

      nửa, sau lưng đột nhiên bị hứng đòn rất mạnh, trong nháy mắt lục phủ ngũ tạng như bị người dùng cái búa hung hăng đập cái, đau đến làm vẻ mặt trở nên vặn vẹo ngay lập tức, cả người cũng mất cân bằng, bổ nhào về phía trước mặt hướng xuống ngã mặt đất.

      Phong Miểu Miểu bị biến cố bất thình lình này làm cho hoảng hốt thét lên, che miệng lui về phía sau bước.

      Lương Kiều thu chân lại, nhìn người có tư thế chó ăn phân quỳ mặt đất, hừ lạnh tiếng. ra là tên đàn ông cặn bã này tính kế ở sau lưng Dư Nhĩ, dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế, là có đủ chán ghét!

      " là ai !" Phong Miểu Miểu kịp phản ứng thét chói tai liền muốn xông lên đánh , Lương Kiều tinh chuẩn bắt lấy tay ta gập ra đằng sau làm cho ta vặn vẹo được, sau đó dùng lực đẩy phía sau, liền đẩy Phong Miểu Miểu ngã ngồi mặt đất.

      Lương Kiều chỉa về phía nàng, lạnh lùng : "Tôi đánh phụ nữ, nếu bị đánh còn khó coi hơn ta!"

      Phóng hết lời hung ác, vừa quay đầu lại nhìn Quan Hành nằm sấp mặt đất dường như muốn quay đầu, lúc này Lương Kiều hất đầu xoay người rời .

      Làm việc xấu ngàn vạn thể lưu danh!

      Sống mũi như bị gãy, cảm nhận được gì nữa, nước mắt cũng khống chế nổi tràn ra hốc mắt, Quan Hành che mũi, gian nan dùng tay chống đỡ nghĩ đứng lên, đẹp mắt nhìn rốt cuộc là cái nào ngốc x chán sống dám đánh lén !

      Toàn thân như rã ra, động cái liên lụy đến mỗi chỗ đều vô cùng đau nhức kịch liệt. mất rất nhiều khí lực, cũng chỉ quay đầu lại được chút, mắt miễn cưỡng nhìn thấy đằng sau - -

      Đập vào mắt là đôi chân dài thẳng tắp được bọc trong quần đen bó sát, ánh mắt gian nan dời , chân dài là áo khoác ngắn vàng nhạt, còn chưa thấy mặt, vừa vặn người phụ nữ đó xoay người, đầu tóc dài gợn sóng vung ra đường cong soái khí ở trung, lung lay sinh động... , là lòng bàn chân dời làm biến mất rồi.

      Mũi quá đau nhức, ánh mắt Quan Hành có chút mơ hồ, nhưng vẫn thấy người phụ nữ đeo túi có hai dây tua rua đằng sau...

      "Lương Kiều! đợi đấy cho tôi!"

      Tác giả có lời muốn : ( đoạn kịch ngắn bị đánh )

      Quan nhị: Ba ba, con bị người ta đánh ! QAQ

      Quan ba: (⊙_⊙ ) Thư kí Trương, bảo bộ phận tài vụ mang bảo vật đến.

      Quan nhị: Mẹ mẹ, con bị người ta đánh ! QAQ

      Mẹ Quan: ( ̄m ̄ ) hôm nay đưa cho cả thứ gì tốt vậy?

      Quan nhị: hai, em bị người ta đánh! QAQ

      hai: cho biết là ai, muốn tới cửa bái tạ. : )

      Quan nhị: Ông nội, con bị người ta đánh ! QAQ

      Ông nội: Có phải hôm nay con lại đùa giỡn nào ? →_ →

      Quan nhị: (*/ ω╲* ) vẫn là ông nội hiểu con.
      Last edited by a moderator: 2/8/17
      Mai Trinh, meomeoni, Dion6 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20: Tính sổ

      Editor: Linh

      Phong Miểu Miểu ác ý bịa đặt tin tức chọc giận Dư thị, nhưng chỉ qua nửa ngày, tất cả những thông tin có liên quan đến tiêu đề "mỹ nữ tổng giám đốc của Dư thị " đều bị gỡ xuống, xóa sạch , mà thay thế là những tấm ảnh cùng video lúc trước Phong Miểu Miểu bị cường bạo, ngay sau đó "Vị hôn phu" Quan Hành của ta cũng bị leo lên trang đầu của mấy trang web.

      - -thân phận vị hôn thê của ông chủ tập đoàn bất động sản Quan Ý được đưa ra ánh sáng, gia cảnh sa sút cha từng nhậm chức thị trưởng;

      - - video tình cảm mãnh liệt vào lúc đêm khuya tiết lộ, nhân vật chính đúng là người sắp thành con dâu nhà họ Quan;

      - - tình cảm mãnh liệt bàn trang điểm bị cản trở, tan vỡ hình tượng người bạn tốt của Quan nhị thiếu.

      ...

      Thậm chí, sợ chết trực tiếp viết tiêu đề là "Vòng tuần hoàn của thế gian tốt, hỗn thế ma vương bị đội mũ xanh cũng là do tự tạo ra sao?" Tựa đề như thế này, hiệu quả đánh lừa công chúng chưa chắc tốt, nhưng đắc tội với Quan Hành là chuyện khỏi phải bàn.

      "Bùm - - "

      trong phòng bệnh của bệnh viện nhân dân, Quan Hành vung tay ném điện thoại về phía bức tường trắng đối diện, sau thanh khó nghe là tiếng từng mảnh điện thoại rơi xuống đất. Trương Vĩ đứng xa xa, dám thở mạnh.
      Quan Hành vẫn còn rất tức giận, tay giương lên, chiếc gương cầm nửa ngày trong tay cũng bị nện ở cùng vị trí, thanh thúy biến thành mảnh vụn.

      Trong tay còn vật nào có thể ném, Quan Hành phẫn nộ nện cái vào tường, gầm thét: "Ông đây @%$32! Mũ xanh cái mb mũ xanh!"

      Chờ phát tiết xong, Trương Vĩ mới lần thể tồn tại của bản thân, cẩn thận hỏi câu: "Có cần liên lạc với bên kia bắt họ xóa ?"

      Quan Hành xoa tay đau vừa nện vào tường, chậm rãi bình tĩnh trở lại, cười lạnh tiếng, : " cần phải để ý đến, chút việc này tự có người xử lý. Tốt nhất là để mẹ tôi cũng nhìn thấy, xem xem con dâu tốt bà tìm là người như thế nào."

      tình quả nhiên giống với những gì Quan Hành lường trước, bởi vì danh tiếng của tập đoàn Quan Ý cũng bị liên lụy vào, sau lâu lắm, cha liền chính mình ra tay. Chỗ có dính dấp đến Quan thị đều bị đè lại, nhưng bởi vì việc hình khiêu dâm của Phong Miểu Miểu có thế lực thao túng ở sau lưng, ở giữa gặp chút trở ngại. May mà trước bảy giờ tối, tin tức huyên náo sôi sục cuối cùng cũng biến mất trước mắt đại chúng.

      Sáng ngày thứ hai lúc chín giờ, tập đoàn Quan Ý đúng giờ triệu tập hội nghị tiếp phóng viên, tổng giám đốc kiêm trưởng tử của Quan gia Quan Triệt cũng có mặt, phủ nhận tin đồn Phong Miểu Miểu đính hôn với em trai Quan Hành của mình, hơn nữa bày tỏ rất đau lòng với việc Phong tiểu thư gặp phải, nếu cần trợ giúp nhất định Quan gia tận lực. Quan Triệt làm làm sáng tỏ xong liền rời chỗ, sau đó để bộ phận PR trả lời câu hỏi phóng viên đưa ra.

      Có rất ít công ty truyền thông muốn đắc tội với công ty đầu rồng ở thành phố C, hơn nữa buổi họp báo hầu hết là những hãng truyền thông có quan hệ tốt với Quan Ý, cho nên buổi họp báo từ đầu tới cuối cũng có thể coi là thuận lợi.

      Bởi vì mặt Quan Hành có vết thương nên tiện có mặt, Trương Vĩ liền đúng giờ mở ti vi ở phòng bệnh để xem trực tiếp.

      Quan Hành đứng bên cửa sổ được mở ra, từ đầu đến cuối đưa lưng về phía bên này, hai vạt áo bệnh nhân có hoa văn mặc bị gió thổi lên góc, dưới ánh mặt trời còn có thể mơ hồ nhìn thấy vòng eo gầy gò bên trong.
      Buổi họp báo gần kết thúc, Trương Vĩ biết tâm tình Quan Hành tốt, thấy vẫn đứng đó động đậy, liền tắt ti vi chuẩn bị rời .

      Quan Hành lại gọi ta lại: "Liên lạc với ông chủ của Duyệt Kỷ chút, tốt nhất là bảo ông ta tự mình tới đây chuyến." (Mn có đoán được chuyện gì sắp xảy ra ??)

      Ánh mặt trời phản quang bóng lưng cao ngất mà kiêu ngạo, biết vì sao Trương Vĩ lại cảm nhận được vài phân tiêu điều cùng bi thương bên trong, khụt khịt mũi, "Được".

      Chao ôi, lão đại đáng thương của ta...

      Hôm nay sau bữa cơm chiều, Lương Kiều ôm máy tính dời đến phòng khách, ngồi xếp bằng sô pha gõ chữ. Gần đây tình hình kinh tế hơi khó khăn, định viết thêm vài bản thảo kiếm chút tiền nhuận bút.

      Làm biên tập vài năm, mặc dù hết sức hiểu giá thị trường của tạp chí, nhưng kỳ rất ít khi động thủ sáng tác. Đầu tiên là vì bản thảo mỗi ngày phải xét duyệt quá nhiều, vừa nhìn thấy chữ cảm thấy con mắt đau; hai là - - lười.

      Nhưng mà lúc này giống ngày xưa, năm ngoái cùng Phỉ Phỉ mướn phòng này năm trả tiền lần, tiền thuê phòng còn đến hai tháng nữa là tới kì. viết quảng cáo cho thuê phòng lên trang web, nhưng tạm thời vẫn chưa có người nào bày tỏ ý nguyện.

      Trọng điểm là sắp đến năm mới, đặt mua hàng tết, mừng tuổi những đứa trẻ họ hàng là số tiền lớn, mà số dư tại còn trong thẻ của là bằng ...

      Vừa nhắc tới cái này liền hối hận, con mẹ nó ngày đó vung tay đưa cho Lương Quốc Hưng hai vạn, khi đó chỉ muốn đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, chỉ vung tay mà nghĩ nhiều. Kết quả đưa xong chỉ còn năm nghìn, đến tiền để bỏ vào hồng bao của Phỉ Phỉ cũng có!

      Khi đó mang năm nghìn kia bỏ hết vào hồng bao cho Phỉ Phỉ, nhưng sau khi hôn lễ kết thúc Phỉ Phỉ lại vụng trộm trả lại cho , còn kiêu ngạo : "Hồng bao của cậu như thế, cục cưng thu cũng thấy vui, hừ!"

      Dù sao các từng định ước muốn đưa hồng bao cho đối phương cũng chỉ có thể đưa 8, 88, 888, 8888... Những con số may mắn như này, mặc dù ra có chút tự kỷ, nhưng Phỉ Phỉ vẫn cảm thấy lòng, Lương Kiều như vậy, hồng bao lúc kết hôn có bao nhiêu cho bấy nhiêu! Này hơn năm ngàn này vừa nhìn cũng biết là ấy ngại 888 quá ít, lại có 8888.

      Ghét bỏ xong rồi, Phỉ Phỉ lại bắt đầu quở trách , "Người cha kia của cậu có phải lại đến đòi tiền hay ? Cậu phải nuôi mẹ và Dung Dung, nào có tiền nhàn rỗi quản bọn họ! Cậu có thể đừng quản nhiều như thế nữa , lần sau đừng ngốc nghếch đưa tiền cho ông ta!"

      Trước khi , thừa dịp Phỉ Phỉ ở đó, Lương Kiều lại dụ dỗ đe dọa đưa tiền kín đáo cho Tiếu Phàn.

      Vừa nghĩ tới Phỉ Phỉ, Lương Kiều liền có chút khổ sở. Trong nhà tại chỉ có mình , yên ắng tĩnh lặng, ăn ngon ngủ cũng ngon. Lương Kiều vẫn cảm thấy mình đủ độc lập, nghĩ tới có Phỉ Phỉ làm bạn, tịch mịch như vậy.

      Đỉnh đầu treo đèn lưu ly mà Phỉ Phỉ mua, làm nổi bật bóng dáng trơ trọi của , trừ thanh đánh bàn phím, trong phòng khách yên tĩnh làm cho người khác giận sôi.

      Rất nhớ Phỉ Phỉ... Lương Kiều yếu ớt thở dài, tiếp tục viết bản thảo.

      Ông chủ Trần Minh gọi điện thoại vào đúng lúc này. Lương Kiều trực tiếp mở loa ngoài, tiếp tục gõ bàn phím, vừa : "Lão Trần sao, nghĩ như thế nào mà gọi điện cho tôi vậy?"

      Trần Minh là ông chủ của phòng làm việc Duyệt Kỷ, bản thân ta xuất thân từ việc viết văn học thiếu nhi, cảm thấy ngôn tình tiểu thuyết thị trường tệ, liền đầu tư mở phòng làm việc Duyệt Kỷ, giao cho Vạn Thiên xử lý.

      biết có phải là bởi vì làm nhiều về văn học thiếu nhi hay , ta vẫn còn mang tính cách giống trẻ con, tâm tính tương đối lạc quan phóng khoáng. Mặc dù hơn ba mươi tuổi đầu mọc tóc bạc, nhưng ta phục già, trực tiếp nhuộm đầu thành màu nâu khi đó rất thịnh hành, còn hơi uốn xoăn lên, phối hợp với khuôn mặt tươi cười như phật Di Lặc, nhìn rất dễ gần.

      Người khác rất trêu chọc, thỉnh thoảng cũng lấy ta ra đừa, quan hệ của Lương Kiều với ta rất tốt, bình thường đều kêu lão Trần lão Trần.

      Nhưng hôm nay giọng của lão Trần nghe tương đối sầu lo: "Tiểu Lương à, về chút, tại sao lại đem người Quan Tổng đánh thành như vậy? Đánh cũng liền đánh , tại sao lại trùm bao tải vào, để người ta nhận ra đến tìm tới tận cửa thế này?"

      Động tác gõ chữ của Lương Kiều dừng lại, nâng đỡ trán. cầm điện thoại đứng lên, đổi thành ống nghe, " ta tìm ?"

      What happen?? có ai tò mò
      Last edited by a moderator: 2/8/17
      Mai Trinh, meomeoni, 13emap6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :