1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hướng dẫn trêu chọc đàn ông - Nhất Tự Mi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14.2
      Edit: Tiểu Linh

      Gần đây bởi vì Tiếu Phàn quá mức căng thẳng nên dẫn đến thần kinh bị suy nhược, động tác của Phỉ Phỉ hơi mạnh chút cũng có thể dọa linh hồn bé của bay ra ngoài. Lương Kiều vừa đến chạy lại ôm, làm nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm, may mà chỉ ôm Phỉ Phỉ lên, điên lúc rồi để xuống, giống ôm xoay tròn vòng lúc trước.

      " béo lên nhiều." Lương Kiều cảm thán, thấy cằm của Phỉ Phỉ đầy đặn gấp đôi, ngứa tay gãi gãi.

      Tiếu Phàn yên lặng nhặt vali hành lí mà Lương Kiều vứt mặt đất lên, lại muốn cầm vali hành lí của hai người còn lại: "Để tôi cầm cho.”

      "Cảm ơn cảm ơn!" Thư Nam lập tức đưa hai vali cho .

      Vạn Thiên khách khí cười cười: " sao, tôi tự cầm là được, nhiều quá cầm nổi."

      Mọi người thân mật chào hỏi xong, Tiếu Phàn lái xe đưa mấy người Lương Kiều đến khách sạn.

      Phỉ Phỉ vốn muốn đưa Lương Kiều về nhà ở, dù sao phòng trong nhà Tiếu Phàn cũng rất lớn, ở lâu cái nhân hoàn toàn là vấn đề, cuối cùng bị Tiếu Phàn khuyên nên.

      Mặc dù quan hệ của và Lương Kiều tốt mọi người đều biết, nhưng người ta ba người cùng nhau đến, chỉ mời người đến nhà, trong lòng những người khác khẳng định thoải mái; nếu là mời hết mọi người, đến cha mẹ có thể bất mãn hay , trong nhà quá nhiều người ngoài cũng bất tiện.

      Quả thực hai người Phỉ Phỉ cùng Lương Kiều tiểu biệt thắng tân hôn, dính cùng chỗ tách rời. thể mang Lương Kiều về nhà, Phỉ Phỉ dứt khoát ở trong khách sạn, bốn người phụ nữ ở trong căn phòng ríu ra ríu rít, liên tục vui đùa đến tối, lúc ấy Tiếu Phàn mới đến đón về nhà.

      Sáng sớm hôm sau lại chạy qua, làm ồn đến nỗi Lương Kiều còn ngái ngủ cũng phải tỉnh dậy, xoay hai vòng khoe váy mới của mình ra cho xem: "Đại Kiều, mình xinh đẹp ?"

      "Xinh đẹp!" Lương Kiều mắt buồn ngủ mông lung ngáp cái, hơi nhích sang bên cạnh chút, sau đó vỗ vỗ vào giường mềm mại: "Qua đây theo mình ngủ lát?"

      "Ai nha ngủ đâu, cậu mau đứng lên, hôm nay là buổi party độc thân của mình!" Phỉ Phỉ hưng phấn .

      "Cái gì?" Lương Kiều ngay lập tức bừng tỉnh: "Cậu party độc thân, là kiểu lí giải kia của mình sao?"

      Hai mắt Phỉ Phỉ tỏa sáng gật đầu: "Đúng rồi! Mình cùng Tiếu Phàn đều với nhau, ngày cuối cùng của kiếp sống độc thân, chúng mình mỗi người nơi, thể can thiệp lẫn nhau."

      "Cậu dự định chơi như thế nào?" Lương Kiều ngồi dậy, dựa vào đầu giường nhìn .

      Phỉ Phỉ làm bộ dáng đương nhiên: " quán ăn đêm nha!"

      Cuối cùng ba người đều bị Phỉ Phỉ dựng dậy, ăn bữa sáng qua loa, dạo ở trung tâm thương mại cho tới trưa, bị Phỉ Phỉ giật giây mỗi người đều mua rất nhiều "Đồ trang bị cho quán ăn đêm", sau đó buổi trưa ăn cơm xong, lại bị Phỉ Phỉ mang theo đến spa làm tóc.

      Bữa tối tùy tiện ăn vài món ăn bình dân, lúc Lương Kiều bị Phỉ Phỉ kéo tới quán ăn đêm, còn có chút dám tin.

      Tiếu Phàn bảo vệ vợ như mạng lại có thể để bà xã có thai đến quán ăn đêm quậy phá sao?

      Sau đó vài phút, liền biết được đáp án.

      Ha ha, đương nhiên là yên tâm.

      Tiếu Phàn dẫn mấy người đàn ông cùng nhau bước vào cửa tiệm, con mắt quét bốn phía vòng, vừa nhìn thấy các , gần như trực tiếp qua.

      Lương Kiều nhíu mày, thấy đám người kia đầu tiên, đương nhiên cũng thấy có người khí chất quá đặc biệt, ở sau cùng mà cũng có thể để người ta nhận ra là tên đàn ông cặn bã.

      Hôm nay người này khó có dịp mặc áo sơ mi đen, áo sơmi vàng nhạt dài tay, phối hợp quần thường màu ka ki, hết sức bình thường cũng hết sức giả bộ thoải mái, có lẽ vì có vóc dáng cao, ở trong đống người vẫn chói mắt như cũ.

      Trong khoảng thời gian này chính thức diễn ra hội thảo giao lưu kiến trúc ở thafh phố B, Quan Ý là tập đoàn bất động sản nổi tiếng trong nước, tự nhiên được mời tham gia. Quan Hành là theo cả Quan Triệt cùng nhau trở về, tiện đường thăm ông nội lâu gặp.

      Buổi tối cùng ông nội xem tin tức, ngờ bị mấy em gọi ra, quần áo cũng kịp đổi. Trước đây học ở thành phố B vài năm, cùng mấy người Tiếu Phàn là bạn học, về sau chuyển đến thành phố C ít liên lạc hơn, nhưng hàng năm trở về cũng tụ họp.

      tay Quan Hành cầm chìa khóa xe, tay đút vào trong túi quần, thoải mái nhàn nhã ở sau cùng. Đông Vũ nhuộm đầu tóc vàng bên cạnh liên tục líu ríu với về mới dụ dỗ được hôm qua.

      Có lẽ ánh mắt quan sát quá mức nóng bỏng, giương mắt, chống lại đôi mắt quen thuộc. Bên trong quán ăn đêm ánh sáng mê ly, hai con mắt của như hai dòng nước xoáy, khóe mắt hơi nhếch lên, phối hợp bên miệng như cười cười, quyến rũ người mà hề biết.

      Ánh mắt của Quan Hành cũng lập tức mang theo ý vị thâm trường. Đây là vận cứt chó gì, bên trong này cũng có thể gặp được?

      Nhưng mà hôm nay xinh đẹp, so với bình thường trang điểm đẹp hơn vài phần, đôi môi gợi cảm còn thoa son đỏ, ánh sáng đan xen vô cùng mị hoặc.

      bộ váy ngắn màu đen bó sát người, trước ngực khoét chữ v liều lĩnh, lộ ra đoạn khe rãnh, trong bóng tối phảng phất như sâu thấy đáy, làm người ta muốn tìm tòi đến tột cùng. Dưới làn váy là đôi chân thon dài trắng nõn chân vắt lên nhau, mũi chân chậm chạp nhất lắc lắc cái.

      Ánh mắt Quan Hành thong thả mà thèm che dấu quét qua người vòng, vui vẻ khóe miệng càng ngày càng sâu, đáy mắt chứa hứng thú, cũng dường như sâu hơn vài phần.

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, e dè, lại thầm so sánh hăng say.

      Phỉ Phỉ chống nạnh giằng co với Tiếu Phàn, tức giận đến nổi trận lôi đình: " phải là can thiệp chuyện của nhau sao, tại sao lại theo bọn em?"

      " có." Vẻ mặt Tiếu Phàn nghiêm túc dối, chỉ chỉ người phía sau: "Là Quan Hành kêu tới nơi này."

      Quan Hành cùng Lương Kiều mắt to trừng mắt đột nhiên bị nhắc đến tên, vẻ mặt hơi bực tức: "Là tôi sao?" Thấy được ánh mắt Tiếu Phàn đưa tới, khóe miệng co quắp, thể hủy đài của em, đành phải chính mình đưa thân chịu trận: "Được rồi là tôi."

      Phỉ Phỉ hừ lỗ mũi tiếng, có quỷ mẹ nó mới tin!

      Tiếu Phàn ngừng cố gắng: "Nếu khéo đụng phải như thế, bằng chúng ta cùng nhau ngồi ."

      Phỉ Phỉ nổi nóng còn chưa tỏ thái độ, đằng sau Tiếu Phàn biết tại sao lại nhô ra cái đầu vàng, vang dội đáp tiếng: "Được!" Sau đó hai mắt tỏa sáng xem xét vài vị mỹ nữ, nhìn thấy Lương Kiều ngồi trong đó, nhấc cái mông ngồi ngay cạnh : "Tôi ngồi đây, chỗ này phong thủy tốt!"


      Nam chính xuất đây chị shirley ^^
      Last edited by a moderator: 2/8/17
      Mai Trinh, meomeoni, 13emap6 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15 : Đọ sức

      Editor: Tiểu Linh

      Vừa nhìn thấy mỹ nữ như chồn thấy gà, hai mắt Đông Vũ tỏa sáng tiến đến bên cạnh Lương Kiều, thèm đếm xỉa đến ánh mắt khiển trách và khinh bỉ của đám em, tay đặt sau lưng , nghiêng người áp vào chút, ưỡn mặt cười hì hì đến gần: "Quý danh của mỹ nữ là gì?"

      Đồng thời với khi chuyện, tầm mắt hạ từ mặt Lương Kiều xuống, xẹt qua chiếc cổ xinh đẹp cùng xương quai xanh, dừng ở bộ ngực kiêu ngạo lát, lại tiếp tục dời xuống, liếc qua đôi chân dài từng tấc từng tấc làm người ta chú ý, cuối cùng dừng ở mũi chân khẽ đung đưa của .

      Mẹ ruột của con ơi, cực phẩm!

      Phỉ Phỉ vừa nhìn liền tức mà biết sao, nhưng cho cùng Đông Vũ quen lại thể mắng, tức giận đẩy Tiếu Phàn phen, giọng mắng : " xem người của !"

      Tiếu Phàn nào biết biết xấu hổ mà cản trở , lúng túng ho tiếng, muốn nhắc nhở cho Đông Vũ chút.

      Nhưng mà trong mắt Đông Vũ chỉ có mỹ nữ, đâu quản khụ ho khan, ngã bệnh về nhà tìm mẹ , đừng nhăn cản lão tử tán !

      Trong đống em có người khinh bỉ chậc chậc hai tiếng: "Mất mặt!"

      Đông Vũ kiên nhẫn lắc lắc tay với bọn họ, ánh mắt cũng chuyển lấy cái. lưu luyến dời ánh mắt khỏi đôi chân dài làm cầm giữ được, giương mắt, chống lại mắt cũng quyến rũ người kém gì đôi chân, trong nháy mắt nửa người đều yếu mềm .

      Đông Vũ nhịn được lại dựa vào gần hơn, chăm chú nhìn Lương Kiều khẽ nhếch đôi môi kiều diễm lên. Đôi môi đỏ mọng kia nhìn rất đầy đặn mà lại có tính đàn hồi, nhất định vừa mê vừa say. Con mắt phát ra ánh sáng xanh biếc sâu thẳm, giống như con sói đói, hận thể lập tức vồ lấy con mồi hung hăng gặm cắn hết.

      " dám họ Ba." Đôi môi vô cùng mỹ vị kia đột nhiên mấp máy, hàm răng trắng bóng như cánh hoa khẽ mở trong bóng tồi, Lương Kiều khẽ cười, nhanh chậm phun ra câu : " có thể gọi tôi là ba ba ( cha )."

      ... Ba ba?


      Đông Vũ vô thức giọng lẩm bẩm lại lần, đọc xong khóe miệng liền co rút, tâm tình trở nên tương đối tế nhị. giương mắt, phát trong đôi mắt quyến rũ người đầy vẻ trào phúng.

      thể tốn thời gian với này nữa, gục ngã!

      "Quan nhị, mau dắt con lợn động dục này về, xấu hổ chết được!" Có người đẩy Quan Hành, dùng giọng vô cùng ghét bỏ .

      Quan Hành bị đẩy lung lay mấy cái, hơi nhíu mày, có ý vui. Chơi rất vui, xem người bị ăn quả đắng trước mặt kia, sao sảng khoái cho được!

      ( cười gì? Cười người ta cũng bị chị bắt nạt giống sao?!!!!)

      Chìa khóa xe để trong túi quần, tác phong nhanh nhẹn qua, quên đứng trước vị mỹ nữ nào đó khẽ vuốt cằm thăm hỏi, sau đó túm lấy sau cổ Đông Vũ, xách ta đứng lên như xách gà.

      "Xin lỗi, lợn trong nhà được buộc chặt, làm cho mọi người sợ hãi." ngọc thụ lâm phong đứng ở đằng kia, mỉm cười xin lỗi mấy người phụ nữ, chọc cho Thư Nam bật cười hì hì tiếng.

      Ánh mắt cũng giống như ánh mắt người khác, lộ ra mạnh mẽ tiêu sái kiềm chế được, cuối cùng đếm xỉa tới nhìn về phía Lương Kiều, lần nữa mở miệng trong giọng chứa vài phần kiêu căng: "Lương tiểu thư, ngại quá." xin lỗi, nghe cũng có bao nhiêu thành ý.

      Lương Kiều chậm rãi dựa vào đằng sau, dùng nụ cười cùng giọng giống vậy đáp lễ : " quan hệ. Dù sao 'Gia phong' nhà , phải là lần đầu tiên tôi thấy."

      Gia phong... Quan Hành thầm nghiến nghiến răng, là tức chết , tại sao lại tên đầu heo này là của nhà chứ!

      Sức chiến đấu của người phụ nữ này quá mạnh mẽ, nhất thời tìm được từ thích hợp để đáp trả, Quan Hành và trừng mắt với nhau mấy giây, xám xịt dắt lợn rời .

      Lôi Đông Vũ đến phía sau mấy người, Quan Hành tức giận đạp vào bắp đùi cậu ta phát.

      Đều do con lợn ngu ngốc này!

      Đông Vũ gào khóc kêu hai tiếng, lại dám đánh trả, trốn rất nhanh sang chỗ khác.

      Quá nhiều người, ghế dài ở đại sảnh đủ, Tiếu Phàn kêu người phục vụ, muốn phòng bao lớn.

      ít người trong đám đàn ông này là "Con ông cháu cha", quản lý quán ăn đêm đều bị kinh động, chính mình mang vài bình rượu ngon được cất kĩ đến, theo sau còn là mấy nữ phục vụ trẻ tuổi, ăn mặc quần áo như những chú thỏ ( đáng ), vào trong phòng bao tự giác xếp thành dãy, mỗi người đều mặc váy ngắn thấp ngực, mở mắt to hoặc vô tội hoặc õng ẹo làm dáng nhìn qua mấy người đàn ông, tình huống ấy nhìn biết là đồ sộ cỡ nào.

      Tiếu Phàn tự nhiên quen đến mấy chỗ như này, nhưng ngăn nổi mấy người em là khách quen ở đây, quản lý chỉ hiểu thói quen thậm chí còn biết khẩu vị của bọn họ, dõi mắt quét vòng, vô cùng tự nhiên chỉ từng nàng đến bồi vị khách nào.

      Mặc dù rất ít đến, quy củ của nơi này Tiếu Phàn vẫn biết, nhưng mà quen cửa quen nẻo thế này vẫn làm cho phải choáng váng. Mẹ nó, bà xã còn ở đây, mấy người này có thể thu liễm được chút hay !

      ngồi bên cạnh Phỉ Phỉ cũng dám động chút nào, liều mạng nháy mắt cầu cứu mấy người em.

      Ngược lại Phỉ Phỉ nhìn quanh chút, nhận ra quản lí phân chia khẩu vị cho từng người. đẩy bàn tay Tiếu Phàn sít sao ôm lấy mình ra, đứng lên ôm cánh tay đến chỗ mấy nàng thỏ còn chưa được phân, nhìn từ xuống dưới lần, hỏi quản lý: "Này, mấy người này..." Ngón tay quơ quơ trước mặt mấy nàng thỏ, sau đó thẳng tắp chỉ về Tiếu Phàn bên kia mang vẻ mặt căng thẳng: " nào thích hợp với ta?"

      Quản lý hổ là quản lý, vừa tiến đến chú ý tới Tiếu Phàn ngồi bên cạnh , cảm thấy ràng gần như người này chỉ đến đây chơi, mặt đổi sắc cười : "Vị kia nhìn mặt thư sinh, lần đầu tiên tới chỗ này của chúng tôi đúng ?"

      Đáp án này miễn cưỡng làm người ta vừa lòng, sắc mặt Phỉ Phỉ tạm dễ nhìn hơn, trở về lại cùng Tiếu Phàn : "Quản lí biết thích người như thế nào, bảo qua chọn."

      " chỉ thích em giống như thế này thôi." Tiếu Phàn bắt được cơ hội liền vội vàng biểu trung thành.

      Phỉ Phỉ hừ lạnh tiếng.

      Đông Vũ kéo người có dáng dấp tương đối giống mấy áp phích đẩy tới chỗ Quan Hành: ", này thế nào?"

      Quan Hành cầm lấy dụng cụ mở chai rượu, tay áo tùy tiện xắn lên hai cái, nhất tay để bắp đùi, chậm chạp cầm dụng cụ mở nắp bình. nâng nâng mí mắt, nhìn lướt qua nàng thỏ ngồi ở đây: " mở gian phòng bên cạnh, các tự qua đó chơi . Lão Tiếu bồi nàng dâu , đừng làm nơi này chướng khí mù mịt , nếu mà làm hư chuyện tốt của cậu ta, để xem cậu ta có lột da mấy ."

      Đông Vũ từ bị Quan Hành đánh sợ, lời dám nghe, vội vàng phân phó quản lý dẫn mấy thỏ này qua phòng bên cạnh.

      Nhưng mà ta vẫn luyến tiếc. Mặc dù bị ngộp trước mặt Lương Kiều, Đông Vũ vẫn chưa chết tâm, này quá quyến rũ, càng xem tâm càng ngứa. Thoải mái thoải mái , hoa dại hương càng thơm.

      Lương Kiều ngồi bên cạnh phỉ Phỉ. Tiếu Phàn sợ Phỉ Phỉ vụng trộm uống rượu, liên tục phòng thủ tấc cũng rời, Phỉ Phỉ cùng Lương Kiều và Vạn Thiên chuyện rôm rả, chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh.


      Đông Vũ nhìn sang bên cạnh vài lần, nhìn Lương Kiều chuyện trò vui vẻ, cái nhăn mày nụ cười đều lộ vẻ phong tình. Như có con mèo ôm ở trong lòng liên tục cào cào, xao động.

      " " nhìn hồi lâu, đến gần với Quan Hành, " tại sao kia lại hấp dẫn vậy?"

      Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết tới ai, Quan Hành thả cái ly xuống bàn, kĩ thuật lưu loát liên tục rót đầy rượu, tiện tay đặt bình rượu còn dư non lại xuống, nhìn chằm chằm chất lỏng lấp lánh trong chiếc ly, mạn bất kinh tâm ( để ý gì ) : "Cậu phóng túng vừa thôi. Thu hồi ánh mắt phóng đãng của cậu lại, người phụ nữ kia phải là ngươi có thể chạm vào."

      "Tại sao lại thể đụng vào?" Đông Vũ phục kêu, hai giây sau lại đột nhiên phúc chí tâm linh *, khiếp sợ nhìn qua Quan Hành, trừng to mắt: " cũng vừa ý ấy?" Giọng kia có bao nhiêu cam lòng có bấy nhiêu cam lòng.

      *Phúc chí tâm linh: phúc đến lòng cũng sáng ra, ở đây cũng có thê hiểu là khi vận may đến người ta linh hoạt khéo hơn

      Vừa ý ấy?

      Quan Hành bưng lên ly rượu, trong lòng bàn tay nhàng lung lay hai cái, nhất thời lên tiếng.

      Giống như , hết sức dễ dàng bị ánh mắt của người phụ nữ này hấp dẫn...

      Dù rằng mỗi lần gặp mặt đều thành công chọc tới .

      Bình thường Phỉ Phỉ rất thích uống rượu, tại đống rượu ngon bày biện trước mặt, nhưng thời này đến giọt cũng uống được, Tiếu Phàn vì dụ dỗ , bảo phục vụ mang hết tất cả nước uống trái cây lên.

      Lương Kiều cùng Thư Nam đều bồi uống nước trái cây, nữ cường nhân Vạn Thiên tự nhiên bỏ qua cơ hội tạo quan hệ với đống "con ông cháu cha", cũng vài người đàn ông kính vòng rượu, hàn huyên trời nam biển bắc.

      Trong phòng chỉ chuẩn bị bài tú-lơ-khơ, xúc xắc, mạt chược, còn bố trí karaoke, Phỉ Phỉ thể uống rượu, rất thú vị, dứt khoát hát. Kho bài hát tiến bộ cùng thời đại, những bài hát hot gần đây đều có, nhưng bình thường Phỉ Phỉ hay nghe nhạc, thích cũng phần lớn đều là bài hát cũ.

      Phỉ Phỉ nghĩ như thế nào, chọn bài ( đại lộ thông thiên rộng rãi ) (?? lắm ), kêu Lương Kiều hát với , bị Lương Kiều lấy lí do học cao trung cự tuyệt. Thư Nam cao hứng giơ tay ấy hát cùng, tiếp nhận micro cùng Phỉ Phỉ hát.

      "Mới vừa bắt vài con quái, hắc! Lại giáng xuống vài con ma..."

      ( OMG bài hát gì!!!)

      Lương Kiều nghe thấy rất vui mừng.

      Chỉ là vui mừng, con lợn đàu vàng lúc nãy lại bưng rượu đến, ưỡn khuôn mặt tươi cười: "Mỹ nữ, biết có có vinh hạnh mời em uống ly rượu ?"

      " là ngại quá" Lương Kiều đột nhiên cầm di động đứng lên, vẻ mặt xin lỗi: "Tôi ra ngoài nhận điện thoại."

      "A?" Đông Vũ sững sờ: "À, thôi thôi, tôi chờ em." phất phất tay, lưu luyến rời đưa mắt nhìn Lương Kiều ra cửa.

      Sau đó ánh mắt chuyển cái, thấy Quan Hành bên cạnh nhàn nhã bắt chéo hai chân, tay cầm lấy ly rượu, tay dựng ngón giữa với ta, trào phúng mặt chút nào che dấu.

      Đông Vũ nghiêng đôi mắt, xa xa làm khẩu hình miệng "you can you up" với .

      up up...

      Quan Hành nhíu lông mày, đặt ly rượu xuống, đứng lên tùy ý mà soái khí phủi áo hai cái, trước ánh mắt phục của Đông Vũ ung dung về phía cửa, kéo cửa ra.

      Tác giả có lời muốn : ( đoạn kịch ngắn ba người đàn ông đọ sức )

      Cặn bã họ Hà ( Hà tra ): Tôi là mối tình đầu của ấy.

      Lông vàng: Tôi đối với ấy nhất kiến chung tình.

      Quan Hành: Tôi ngủ với ấy: )

      Hà tra, lông vàng: ...

      Hà tra: Tôi tuổi trẻ triển vọng.

      Lông vàng: Tôi trung thành và tận tâm.

      Quan Hành: Tôi ngủ với ấy: )

      Hà tra, lông vàng: ...

      Hà tra: qua.


      Lông vàng: Động tâm qua.

      Quan Hành: Ngủ qua: )

      Hà tra, lông vàng, tốt.
      Last edited by a moderator: 2/8/17
      Mai Trinh, meomeoni, Dion4 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16: Trêu chọc

      Editor: Tiểu Linh

      Điện thoại là Lương Quốc Hưng gọi tới.

      Cuối hành lang có cửa sổ rất , khi Lương Kiều từ trong phòng bao ra, điện thoại tự động cắt đứt. Biết ông lại gọi tới, Lương Kiều liền đứng ở chỗ đó chờ, đẩy cửa sổ ra, để gió đêm lạnh thấu xương thổi vào.

      Còn qua phút, điện thoại liền gọi tới, Lương Kiều trả lời ngay lập tức, chờ nó vang lên vài tiếng, mới nhanh chậm nghe máy.

      "Alo?"

      Đầu kia điện thoại là giọng người phụ nữ, vội vàng alo mấy tiếng để xác định có người nghe ở đầu dây bên kia, nghe qua điện thoại có chút khoảng cách. Mấy giây sau, giọng hơi mang theo vẻ già nua của Lương Quốc Hưng vang lên, mang theo khẩn thiết: "Kiều Kiều à."

      Lương Kiều "Vâng" tiếng, giọng nghe vô cùng lạnh nhạt: "Có việc gì sao ạ?"

      Lời nhiệt tình vừa ra bị tạt cho chậu nước lạnh, Lương Quốc Hưng lúng túng uhm hai tiếng, ấp a ấp úng : "À, có việc gì, chỉ là... Mấy ngày nay nhiệt độ xuống thấp, con nhớ mặc thêm quần áo."

      Bên cạnh còn có thể loáng thoáng nghe thấy giọng lầm bầm của vợ Lưng Quốc Hưng bây giờ, Lương Kiều im lặng thở dài, "Ba, ba có việc cứ thẳng ."

      biết , tiếng "Ba" này thiếu chút nữa làm Lương Quốc Hưng đau lòng đến mức rơi lệ, bỗng chốc giọng thấp xuống: " có chuyện gì có chuyện gì, chỉ muốn hỏi thăm dạo này con sống thế nào chút thôi - - con chăm sóc mình cho tốt, ăn ngon mặc ấm, bên đó giá cả đắt, con cần quá tiếc tiền, mua đồ tốt cho mình nhiều chút..."

      Lý Lâm vốn lảm nhảm bỗng nhiên cất cao giọng, tiếng ràng truyền qua điện thoại: " chỉ toàn mấy thứ vớ vẩn! Chính đều quên rồi đúng ? Gửi tiền đến đây nhanh lên! Tuấn Phong còn chờ đấy!"

      Mặc dù sớm đoán được lần gọi điện thoại này tám phần là vì tiền, tại được chứng thực, trong lòng Lương Kiều vẫn có chút khổ sở. Từ trước đến nay Lương Quốc Hưng gọi điện thoại cho , ngoại trừ vay tiền. là “mượn”, tất nhiên là trở lại .

      "Lại muốn tiền sao?" có chút khống chế tốt, trong giọng mang theo chút châm chọc.

      Đầu bên kia trầm mặc hồi, Lương Quốc Hưng mới : "Tuấn Phong ở trường học cùng bạn học gây mâu thuẫn , đánh người ta nhập viện, người ta bắt phải bồi thường tiền, nếu tố cáo chúng ta..."

      Đều đánh người nhập viện rồi, còn mâu thuẫn ... Lương Kiều quá ràng Lương Quốc Hưng cùng Lý Lâm đối với người con trai duy nhất này vô cùng cưng chiều, phải người khác mấy câu mà thay đổi được, cũng lười phải quản việc nhà bọn họ.

      "Con muốn hỏi phải bồi thường cho đối phương bao nhiêu, lần trước ba lấy chỗ tiền kia từ mẹ, con cũng hỏi cầm làm gì. Ba biết con chỉ là nhân viên làm nho , để dành nhiều, đóng học phí cho Dung Dung, cũng chỉ còn dư lại hai vạn, lát nữa con chuyển tiền cho ba. Nhưng mà - - đây là lần cuối cùng, về sau con làm như có người ba như này."

      " cần cần, ba cần tiền." Lương Quốc Hưng gấp đến độ sắp khóc, "Con giữ lại để mình dùng , ba cần ..."

      Lý Lâm bên cạnh lại kêu lên: "Ông cái gì đó? Tuấn Phong mà ông cũng quan tâm sao?"

      Lương Kiều trực tiếp ngắt điện thoại, vào trang mạng của ngân hàng chuyển hai vạn cho ông.

      Mỗi lần đều là dạng này, lúc cần tiền khóc như bị người ta đòi mạng, cho rằng ông cũng đau lòng, cũng nhiều đắc dĩ, nhưng lần sau vẫn tái diễn như vậy.

      người làm công như , trừ mình ra, còn phải hỗ trợ tiền phí sinh hoạt cho mẹ và Trâu Dung Dung, đâu có tiền nhàn rỗi để nuôi ba miệng ăn nhà bọn họ. tâm địa cứng rắn nhưng thể bỏ mặc ba ruột, trừ lần đầu tiên bị ông khóc làm cho nhất thời mềm lòng, về sau cũng cho nữa. Phía bên thể thực được, Lương Quốc Hưng lại tìm tới chỗ Trâu Từ Cầm suốt ngày mềm lòng, vừa dỗ lại lừa, lấy ít tiền.

      Số dư trong tài khoản cũng chỉ còn hơn năm ngàn, Lương Kiều có chút nôn nóng gãi gãi đầu, có tiền có cảm giác an toàn.

      Gió đêm thổi lâu còn rất lạnh, Lương Kiều đứng đó trong chốc lát, đóng kín cửa sổ, xoay người về phòng bao.

      đến chỗ ngoặt, vừa mới quẹo cua, trước mắt đột nhiên nhảy ra người cao lớn, hơi thở mang theo hormone nam tính nổi bật, cánh tay cường tráng mạnh mẽ luồn qua eo rồi ôm vào, nhấn lại gần phía tường.

      Dưới ánh sáng của bóng đèn điện, Lương Kiều nhanh chóng bắt lấy cánh tay của đối phương, mạnh mẽ xoay người khom lưng, thoáng cái quật đối phương ra sau lưng.

      Hết thảy chỉ phát sinh trong hai giây ngắn ngủi, đối phương "Ầm - -" tiếng ngã mặt thảm của hành lang, Lương Kiều vừa nhấc chân ngồi quỳ người , đầu gối đè bụng , kéo hai tay của qua bên, tay kia chuẩn xác đặt vào cổ tên đó.

      Làm xong hết thảy, mới có thời gian nhìn tướng mạo đối phương. Giương mắt, qua ánh sáng yếu ớt có thể thấy gương mặt tuấn tú cũng xa lạ gì, lông mày Lương Kiều co rút hai cái, khí thế hung hăng của bàn tay vẫn giảm xuống.

      "Vì sao lại đánh lén tôi?"

      đòn kia làm Quan Hành đau đến rơi nước mắt, mắng tiếng "Mẹ nó", chống đỡ mở mắt khóe mắt mang lệ trừng mắt nhìn , từ trong hàm răng cắn chặt phun ra hai chữ: "Buông ra!"

      "Trả lời tôi trước, tại sao lại đánh lén?"

      "Em buông ra trước." Vẻ mặt nhìn qua rất thống khổ, dường như vô cùng đáng thương, "Hình như cánh tay tôi bị em vặn trật khớp rồi ..."

      Lương Kiều hồ nghi nhìn chằm chằm mấy giây, chậm rãi buông lỏng tay.

      Quan Hành vẫn duy trì tư thế bị áp bức nghiêng nửa người, hề động, thở gấp mấy lần.

      " sao chứ?" Lương Kiều duỗi tay kéo cánh tay , suy nghĩ nhìn chút có phải là trật khớp hay .

      Cánh tay Quan Hành thuận theo bị kéo qua, trong lúc đó lại thay đổi hướng , hai cánh tay xiết chặt eo , xoay người cái đè ở phía dưới.

      Hai chân quỳ gối bên người Lương Kiều, bàn tay chống cạnh đầu , cả người lơ lửng người , nhưng thân thể cũng thực áp chế .
      Lương Kiều mặt đổi sắc nhìn .

      Hai người cứ như vậy đối mặt trong chốc lát, cuối cùng Quan Hành mở miệng phá vỡ trầm mặc: "Tại sao em lại phản kháng?"

      " hy vọng tôi phản kháng sao?" Lương Kiều hỏi ngược lại, xong rồi lại giống như đột nhiên nhận ra điều gì, bản thân gật gật đầu, "Này, đàn ông các đều thích chơi đùa như thế sao? Như thế này vui vẻ hơn?"

      Quan Hành liền phản bác được, sao này lại có suy nghĩ như bà già ôm quyển sách võ thuật ấy nhỉ?

      Cách chỗ đó hơn hai mét cánh cửa đột nhiên bị người nào đó mở, nhóm cả trai lẫn vừa vừa cười ra, trong đó có cả giọng khàn khàn của người say rượu. Vừa nhìn thấy tư thế quái dị của hai người hành lang, ràng mấy người đó sững sờ trong chốc lát, đám người qua rồi mà còn ngừng quay đầu lại xem, liếc mắt nhìn nhau, mang theo ý cười ngầm hiểu.

      Mặc dù thấy tướng mạo của người phụ nữ bị đè ở dưới, nhưng cặp chân dài lộ ra bên ngoài, vừa nhìn thấy cũng biết là báu vật, cũng trách được người đàn ông đó nhịn được mà làm ở chỗ này.

      Quan Hành lập tức cúi người xuống thấp chút, khó khăn lắm mới ngăn trở được những ánh mắt có ý tốt kia, đồng thời hung dữ trừng mắt nhìn lại: "Nhìn cái gì vậy, cút!"

      Bên trong có người phụ nữ hừ tiếng, mắng: " biết xấu hổ, động dục cũng nhìn chỗ!"

      " động dục còn muốn tìm nơi có phong thủy sao? buồn cười!" Lương Kiều bị Quan Hành đè phía dưới lập tức đáp trả câu.

      Người phụ nữ kia hừ lạnh tiếng, bị người đàn ông trước lôi : " thôi, đừng gây chuyện!"

      Tới chỗ này vui đùa, có mấy người là dễ trêu?

      Mấy tiếng bước chân lộp cộp mặt đất cũng dần, chờ những người kia đều biến mất, trong hành lang hẹp yên tĩnh trở lại, Quan Hành mới lại cúi đầu nhìn về người phụ nữ phía dưới mình, "Tại sao em lại có thể gây chuyện như thế?"

      Chính cũng phát giác trong giọng của mình lộ ra quen thuộc, cùng với ý vị thâm trường, xen lẫn trong đó là sủng nịch, chỉ đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa hai người gần như có, bị hương vị nhàng người làm cho hoảng hồn.

      Mùi vị đó có chút giống hương trái cây, thanh thanh đạm đạm, chỉ khi ở rất gần mới ngửi thấy được. Hình như cũng rất quen thuộc, rất sớm trước lúc thần xui quỷ khiến xảy ra đêm hôm đó, từng bị hương vị này sít sao quấn lấy, điên cuồng mà nhiệt liệt say mê trong đó.

      Trong nháy mắt phảng phất như trở lại cái đêm khí trở nên nóng rực hôm trước, những thứ kia kiều diễm ướt át, về sau những hình ảnh đó vẫn tự động phát lại trong đầu , lại biến thành người thứ ba, đứng ngoài quan sát đôi chân dài mịn màng thăng tắp, sít sao quấn lấy eo của người mình.

      Hô hấp bỗng chốc nóng rực lên.


      " động dục ?" Lương Kiều nghe thấy hô hấp của trở nên dồn dập, lông mày nhàng chau lại. đúng là biết chọn chỗ.

      Quan Hành làm như nghe thấy lời của , chậm rãi vùi đầu vào trong hõm vai , rất rất hít vào hơi. Rốt cuộc người phụ nữ này làm gì, vì sao nghe thấy đứng lên mà như được ăn đồ ăn ngon vậy?

      Lương Kiều đẩy bả vai muốn đứng lên, bị bắt lấy cổ tay ấn sang hai bên.

      Trong lúc đó khoảng cách giữa hai người đến năm cm, Quan Hành nhìn vào mắt , tựa hồ có lời muốn , nhưng vẫn lên tiếng. Con mắt tĩnh mịch của thẳng tắp nhìn chằm chằm , con ngươi trong suốt lóe lên, Lương Kiều nhìn thấy mà giật mình.

      khí chung quanh tựa hồ dần dần trở nên mỏng manh, hô hấp càng ngày càng dồn dập. Hơi thở triền miên biết từ nơi nào chui ra, trong khí quấn thành tấm lưới vô hình, đưa hai người động tình vào trong.

      Chẳng biết lúc nào Quan Hành buông lỏng bàn tay giam cầm ra, ngón tay ấm áp nhàng vuốt ve trán , dường như mang theo độ ấm từ từ dời xuống, rơi đôi môi đỏ mọng no đủ.

      chậm rãi cúi đầu, dựa gần vào hai cánh môi mềm mại.

      Trong giây phút sắp dán lên đó, lồng ngực đột nhiên bị vật gì đó chống đỡ, ngăn cản , còn cách nào tiếp tục dựa gần vào nữa.

      muốn mạnh mẽ tiến lên, lại bị đẩy về sau xa hơn.

      Ăn được ăn, lông mày Quan Hành liền nhíu lại, cúi đầu nhìn xuống, mới phát đó là tay Lương Kiều, kiên quyết mà cường ngạnh ngăn trở trước ngực .

      hiểu nâng mí mắt, nhìn vào đôi mắt Lương Kiều.

      Cùng lúc đó nghe được giọng lành lạnh của vang lên bên tai: "Tôi chạm vào người đàn ông có chủ."

      Cho nên... Ở trong mắt , tên cặn bã trốn bạn ra ngoài ăn vụng?

      Tất cả kiều diễm cùng triền miên đều ở trong cái nháy mắt bị nghiền nát, trong lòng Quan Hành như bị người ta nện từng quyền từng quyền rất khó chịu, buồn bực nên lời, còn có khó xử. Ánh mắt Lương Kiều bình tĩnh xem ra giống như trào phúng, thậm chí còn có biện pháp đối mặt với nhiều thêm hai giây, có chút chật vật thối lui khỏi người , nhanh chóng đứng lên.

      " xin lỗi." Vừa rồi động tình cùng nóng bỏng phảng phất đều là ảo giác, đưa lưng về phía Lương Kiều, giọng nghe trầm thấp mà lạnh lùng, " xin lỗi vừa mới - - còn có lúc trước, đường đột... Hy vọng tạo thành quấy nhiễu với em."

      Lương Kiều chậm rãi ngồi dậy: " ."

      "Vậy là tốt rồi." rủ đầu xuống, rất nhanh lại nâng lên, bước nhanh tránh ra.

      Tác giả có lời muốn : trước khi - - vẻ mặt cao quý lãnh diễm: Hy vọng tạo thành quấy nhiễu với em.

      Sau khi về nhà - - trốn vào trong chăn khóc: Mẹ mẹ, ấy để cho con hôn... ╥﹏╥
      - - - - - - - - - - - -

      Linh : chậc chậc tiếc chị hiểu lầm !!
      Last edited: 11/10/16
      Mai Trinh, meomeoni, Dion7 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Đêm hôm đó Quan Hành trực tiếp rời khỏi quán ăn đêm, khi Lương Kiều nhìn thấy lần nữa, là ở trong hôn lễ ngày hôm sau.

      Mặc dù trong lúc này hôn lễ hết sức lưu hành đoàn phù dâu phù rể, nhưng Phỉ Phỉ kiên trì chỉ dùng người dâu phụ, là như thế mới có thể làm nổi bật ý nghĩa đặc biệt của Lương Kiều đối với .

      Phù rể là em tốt nhất của Tiếu Phàn, là lần đầu tiên Lương Kiều gặp. Nghe là bác sĩ, buổi tối trước hôm đó còn phải trực ban, cho nên tham gia party độc thân của Phỉ Phỉ.

      Từ sớm Phỉ Phỉ lén lút nghe từ Tiếu Phàn - - bác sĩ này trước mắt vẫn còn độc thân, 28 tuổi, có ham mê bất lương; từng trải qua hai đoạn tình sử, đều có kết cục là bị người ta đá; gia thế trong sạch, cha mẹ đều là người hiền lành, đối với cuộc sống riêng tư của ta rất ít hỏi đến.

      Tổng thể mà điều kiện còn vô cùng tệ.

      Phỉ Phỉ hỏi Lương Kiều có hứng thú hay , nghĩ muốn tạo cơ hội cho bọn họ quen biết, thành là tốt nhất, thân càng thêm thân; thành cũng quan hệ, hai bên đều là người hết sức hiểu biết, tiếp tục làm bạn vẫn thành vấn đề.

      Nhưng mà bị Lương Kiều hi hi ha ha chuyển hướng đề tài. Tạm thời chưa có hứng thú với đàn ông.

      ra theo lương tâm mà , bác sĩ này thực tốt, tướng mạo nhã nhặn, con người cũng rất ôn hòa lịch , khuyết điểm duy nhất là vóc dáng có chút thấp. Đương nhiên cái "Thấp” này là so với Lương Kiều mà - - vóc dáng của tương đối cao, 1m72, tùy tiện giày cao gót cũng đến 1m8, bác sĩ kia giày da cũng chỉ cao khoảng 178 gì đó.

      Lương Kiều vì muốn đoạt danh tiếng của người khác, chỉ mặc bộ váy hết sức mộc mạc, còn đôi giày đế bằng rất thấp, cho nên đứng chung chỗ với người bác sĩ kia miễn cưỡng thấy đăng đối.

      Trước khi nghi thức bắt đầu, Lương Kiều liên tục ở trong phòng nghỉ bồi Phỉ Phỉ, tâm , hoặc kể cho nghe những câu chuyện ngắn khôi hài. Trong phòng nghỉ tiếng cười vang lên dứt, hôm nay Phỉ Phỉ cười rất nhiều, đến nỗi lúc cười mà nước mắt cứ chảy ra, "Chao ôi mình được rồi, đại Kiều đừng nữa, lớp trang điểm của mình sắp nhòe mất."

      Lương Kiều lần lượt đưa khăn giấy cho Phỉ Phỉ, thỉnh thoảng lại dặm phấn mặt cho . có thợ trang điểm, tự mình phải cầm hộp phấn trang điểm cho ấy thôi.

      Lúc bận việc, Phỉ Phỉ nhắm mắt lại, hai cánh tay đặt eo , than thở : "Về sau có cậu mình phải sống thế nào đây."

      "Đừng như vậy." Lương Kiều cất hộp phấn lót , bao bàn tay trong lòng bàn tay mình, "Cậu mà thêm câu bỏ được mình, lát nữa mình thực cướp hôn."

      Phỉ Phỉ vui vẻ: "Cậu đoạt , cậu dám đoạt mình theo cậu!"

      "Được, cậu đấy, đến lúc đó cũng đừng hối hận." Lương Kiều hào khí ngàn vạn , "Về sau đứa bé mang họ mình, mình làm ba phù hợp với tiêu chuẩn hơn Tiếu Phàn khó hiểu kia nhiều."

      Nghi thức cũng sắp bắt đầu, có người đến gọi.

      Từ phòng nghỉ đến đại sảnh của đám cưới có đoạn đường dài chật hẹp, mặc dù có tân khách ở đây, nhưng bởi vì dâu phải , Tiếu Phàn đặc biệt để cho người ta trải thảm đỏ, liên tục kéo dài đến cửa đại sảnh, nối liền với thảm đỏ trong hội trường.

      Lương Kiều kéo tay Phỉ Phỉ, như ba đưa con lấy chồng, nghiêm túc tới khu vực dành cho ấy. Ba của Phỉ Phỉ đứng ở cửa của đại sảnh, còn đoạn thảm đỏ còn lại, ông cùng Phỉ Phỉ qua.

      Lương Kiều đứng bên cửa yên lặng, nhìn Phỉ Phỉ trong tiếng nhạc nhàng, từng bước từng bước về phía chú rể ngọc thụ lâm phong.

      rất luyến tiếc...

      Tay Phỉ Phỉ bị ba nghiêm túc giao cho Tiếu Phàn, thời khắc nghiêm túc như thế, Phỉ Phỉ lại đột nhiên thổi phù tiếng cười rộ lên, làm cho ba cùng Tiếu Phàn đều mang vẻ mặt giải thích được.

      Tiếu Phàn rất giọng : "Kiềm chế lại! Nhịn !"

      Kết quả Phỉ Phỉ cười đến ngửa tới ngửa lui cũng dừng lại được, chỉ cười ha ha: "Kiểu tóc của buồn cười ha ha ha ha!"

      Tiếu Phàn: "..."


      Hôm nay thợ trang điểm tạo cho kiểu đầu rất mới lạ, bóng loáng tỏa sáng. ra khuôn mặt của hơi , quá thích hợp với kiểu tóc này, nhưng nhà tạo mẫu tóc lại còn mang tinh thần phấn chấn đánh lớp phấn cho , nhìn mà thấy hơi là lạ.

      Thường thấy dâu trong lễ cưới khóc lớn, rất ít người lại cười như thế này, tân khách phía dưới đều vui vẻ theo.

      Xa xa Lương Kiều cũng cười.

      Quan Hành ngồi ở hàng ghế thứ hai dành cho khách, nhìn thấy. Mặc dù chỉ thấy cái đầu, nhưng vẫn lập tức nhận ra ngay.

      Mặc dù muốn thừa nhận, nhưng người đàn ông này... Lưu lại ấn tượng rất sâu sắc khó có thể quên với .

      Lời tuyên thệ kết thúc, đến phần dành cho trò chơi. Đầu tiên là vài trò chơi giải trí cho mấy cặp vợ chồng son, tiếp theo là mời cha mẹ hai bên lên đôi lời. Sau đó đến phù rể cùng dâu phụ .

      Người bác sĩ mang phong độ thân sĩ ưu tiên nữ, nhưng Lương Kiều quên mất quy trình, vẫ đứng rất xa khán đài, qua. Nhân viên làm việc chạy tới đưa micro cho , tầm mắt của mọi người cũng di chuyển lại đây.

      Lớn như vậy, lần đầu tiên có cảm giác luống cuống. Lương Kiều nắm micro, lòng bàn tay khẽ đổ mồ hôi.

      Đột nhiên biết cái gì cho phải.

      Phỉ Phỉ ở phía xa mang vẻ mặt thân thiết nhìn , Lương Kiều hít vào sâu, vẻ mặt thành : "Xin lỗi, vừa rồi chạy nhanh quá, liên tục nghĩ phải đoạt hôn như thế nào."

      Trong tân khách là trận xôn xao. Có người cho lời này là , khiếp sợ lại bát quái cùng từng người người bên cạnh vễnh lỗ tai lên, tiếng chuyện ong ong vang dội hội trường. Từng ánh mắt kỳ dị quan sát Lương Kiều từ xuống dưới, nhìn lướt qua, thế nhưng cười.

      Phỉ Phỉ hướng về Lương Kiều le lưỡi cái, sau đó nhanh chóng làm ra vẻ mặt vừa sợ vừa giận, duỗi ra ngón tay run rẩy chỉ Lương Kiều: "Cậu! Cậu!" Tiếp theo lại tràn ngập ai oán cùng bi thống nhìn về phía Tiếu Phàn, lên tiếng, nhưng môi vẫn ngăn được phát run, mắt ngậm lệ nóng, bộ bi thương tới cực điểm khó có thể tự chế, hiển nhiên là người phụ nữ bị chồng và khuê mật phản bội.

      Các tân khách mải ngắm nhìn đều bị đánh lừa, cho rằng đây là khuê mật thọc gậy bánh xe, ở trường hôn lễ diễn tuồng đoạt chú rể cẩu huyết, trong nháy mắt tỉnh táo hơn ít, còn có người còn lét lút lấy điện thoại định chụp lại màn kinh điển này.

      Cha mẹ của Phỉ Phỉ rất quen thuộc với Lương Kiều, cũng rất ràng tính cách hay làm càn của hai nương này, biết hai đứa trẻ làm người ta bớt lo được này lại đùa, nhất thời tức giận nhưng cũng rất bất đắc dĩ.

      Nhưng cha mẹ Tiếu Phàn lại giống vậy, hai người họ hiểu Lương Kiều chỉ ở trong giới hạn " bạn tốt của Phỉ Phỉ+ dâu phụ được định sẵn", vừa nhìn thấy tình huống này liền nghĩ ngay con trai nhà mình bắt cá hai tay với khuê mật của vợ, thoáng cái trở nên bối rối.

      Nhận được ánh mắt khiếp sợ cùng khiển trách của cha mẹ, Tiếu Phàn còn gì để .

      Người chủ trì trước hôn lễ cùng dâu chú rể, phù rể và dâu phụ tiếp xúc qua, cũng hiểu sơ qua quan hệ giữa bọn họ, nhất là ta vừa thấy cảnh Phỉ Phỉ le lưỡi, trong lòng phỏng đoán đây là nụ cười đùa giỡn, liền cười cười giải vây: "Dâu phụ đến cũng thất bại rồi! Nhưng mà - -" ta nhìn thoáng qua chú rể cùng dâu, "Cả gan hỏi chút, hùng ngài muốn cướp là vị nào?"

      "Đương nhiên là người bên tay trái 'Người phụ nữ đẹp nhất thế giới'. Lương Kiều làm bộ đương nhiên , đồng thời dùng ánh mắt "Tại sao lại hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy" nhìn ta, "Trong nhà bổn hùng cần nàng dâu ôn như động lòng người như vậy."

      Phỉ Phỉ cười rộ lên, che miệng làm bộ thẹn thùng: "Chán ghét a ~ "

      Khóe miệng người chủ trì co rút cái, ta vỗ ngực cảm khái: "Thế giới biến chuyển từng ngày - - chủ trì hôn lễ nhiều năm như thế, vẫn là lần đầu tiên thấy dâu phụ muốn cướp dâu, tôi muốn yên tĩnh, đừng hỏi tôi yên tĩnh là ai..."

      Hầu hết tân khách phía dưới còn thấy khó hiểu, chỉ có rất ít người kịp phản ứng, nở nụ cười. Người chủ trì lại chuyển hướng Tiếu Phàn: "Xin hỏi chú rể, đối với việc dâu phụ muốn cướp dâu, thấy thế nào?"

      Người chủ trì đưa micro tới bên miệng , Tiếu Phàn dừng chút, gương mặt biểu cảm : "Lôi ra chém ."

      "Dạ!" Người chủ trì khoa trương lắc lắc tay áo, giả vờ quỳ gối cái, sau đó bày ra tư thế giống thái giám trong phim, giả giọng kêu, "Bây đâu, Hoàng thượng có chỉ, lập tức lôi người này ra chém."

      Phía dưới tân khách cười ầm lên.

      Lương Kiều toilet chuyến, khi trở về vừa vặn đến tiết mục dâu ném hoa, mọi người ra vườn hoa hoa cỏ rực rỡ bên ngoài, đám độc thân nữ thanh niên nhóm từng người chiếm cứ có lợi địa hình bãi hảo tư thế chuẩn bị nổ súng .

      Phỉ Phỉ mặc áo cưới xinh đẹp, đứng ở đài cao, cầm lấy hoa hi hi ha ha, chỉ là ném.

      Vừa nhìn thấy Lương Kiều, vội vàng vẫy tay gọi lại, sau đó vụng trộm với : "Cậu đứng ở phía ngoài cùng , lát nữa mình dùng sức ném về phía sau, cậu chạy nhanh lên, nhất định có thể cướp được, chân mấy kia đều ngắn, khẳng định chạy bằng cậu!

      Lương Kiều vui vẻ, vỗ vỗ lưng : " thôi thôi, ném mọi người phải nhào lên đoạt."

      Phỉ Phỉ thấy đáp ứng , đoán là mình có thể ném nhiệt tình - - mặc dù ném xa khỏi đám người như trong tưởng tượng, để tạo cho Lương Kiều chạy nhanh như vận động viên gian để phát huy, nháy mắt giết hết những người chân ngắn - - nhưng chó ngáp phải ruồi, vừa vặn ném hoa tới phía đối diện Lương Kiều.

      Nhưng mà lúc kích động mong chờ Lương Kiều có thể dễ dàng duỗi tay bắt lấy, chỉ thấy người kia nghiêng người cái, tinh chuẩn tránh khỏi " hoa vận mệnh " sắp rơi vào người , hơn nữa nhanh chóng vọt ra bên ngoài đám người.

      Vài người phụ nữ tranh đoạt phen, cuối cùng chạy nhanh cướp được, mọi người ào ào bày tỏ chúc phúc với đó.

      Lương Kiều cười xem mọi người vui đùa, lui về bên, chú ý nên đụng phải người đứng phía sau, kịp thời nghiêng người , để tránh dẫm lên chân đối phương, sau đó xin lỗi: "Ngại quá."

      Vừa quay đầu lại chợt sững sờ, lại là Quan Hành.

      So sánh với Lương Kiều kinh ngạc, vẻ mặt Quan Hành tỏ ra bình tĩnh nhiều, thậm chí còn có thể là lạnh nhạt. Tay nhàng đỡ lấy thắt lưng Lương Kiều, thấy đứng vững lập tức thu tay lại, còn lui về phía sau nữa bước kéo dãn khoảng cách với , sau đó tương đối thận trọng gật gật đầu, dường như muốn bày tỏ chấp thuận với lời xin lỗi của .

      Lương Kiều khách khí mỉm cười, đến bên cạnh người bác sĩ.

      Phỉ Phỉ xách váy cưới hung hăng chạy lại, Lương Kiều co rụt cổ lại, kéo người bác sĩ đứng chắn trước mình, cúi đầu trốn phía sau ta.

      Cảm giác này là diều hâu bắt gà con... Người bác sĩ tạm thời trở thành “gà mẹ’ mỉm cười, vươn ra cánh tay ngăn cản Phỉ Phỉ xông đến, " được phép bắt gà con nhà chúng tôi."

      Tác giả có lời muốn : bác sĩ: được phép bắt gà con nhà chúng tôi.
      Quan Hành: Ha ha...

      Lông vàng: Hôm nay cơm tối ăn cái gì? n (*≧▽≦* )n

      Quan Hành: (╰_╯ )# Gà con hầm cách thủy với gà mẹ!
      Last edited: 18/10/16
      Mai Trinh, meomeoni, Dion7 others thích bài này.

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Dễ thương quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :