1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hướng dẫn trêu chọc đàn ông - Nhất Tự Mi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 70
      Editor: Linh

      Quan Hành còn ở người cọ làm nũng, Lương Kiều vịn lấy đầu , con mắt nhìn chằm chằm hỏi: "Trước trả lời em vấn đề..."

      " qua, , về sau lại càng thêm !" đợi Lương Kiều xong liền đoạt lời đáp, xong rồi vẻ mặt hưng phấn mà kêu, "Tốt lắm, trả lời xong rồi, có thể bắt đầu rồi!"

      "..."

      Lương Kiều bất đắc dĩ liếc mắt: " phải là cái này... Ừm!"

      còn chưa dứt lời, miệng bị ngậm lấy, đầu lưỡi khéo léo tiến quân thần tốc, bá đạo cuốn lấy lưỡi .

      chỉ là muốn hỏi có làm hùng cứu mỹ nhân chút thôi mà...

      Chỉ khi hôn Lương Kiều đến thở hồng hộc Quan Hành mới dừng lại, bàn tay còn nắm hai đoàn thỏ trắng mềm mại của , nụ hoa bị vuốt ve trở nên sung huyết, thanh tú động lòng người đứng thẳng. Quan Hành lần lượt hôn cái, sau đó lại dọc theo cổ đường hôn đến trong tai, ngậm lấy vành tai trắng nõn của , dùng hàm răng bắt đầu xay nghiền.

      Lương Kiều mềm mại hừ, Quan Hành trầm giọng dụ dỗ ở bên tai : "Nó thích nhất em, em hôn nó được hay ? Nó chỉ thuộc về mình em, mỗi ngày nhọc nhằn khổ sở hầu hạ em, em liền ban thưởng cho nó , bạn tốt, bà xã tốt..."

      Bà xã tốt...

      Lương Kiều bị làm cho lỗ tai nóng lên, thân thể đều yếu mềm nửa.

      run lên cái theo phản xạ, Quan Hành phát giác được, ở bên tai mở miệng năn nỉ tiếng "Bà xã tốt”. Lương Kiều liếm liếm môi, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.

      Chao ôi bà dì cả tinh thuần đáng ghét này!

      mạnh mẽ xoay người cưỡi lên người Quan Hành, nâng mặt : "Vậy nghiêm túc nghe lời cho em."

      "Em xinh đẹp nhất! Em là đại mỹ nữ vô địch vũ trụ! Toàn bộ thế giới em đẹp nhất! Bà xã tốt bà xã tốt... Em trong mắt là đẹp nhất ~" Quan Hành ôm ngừng lắc lư, xong lại hát lên.

      xinh đẹp còn phải sao, Lương Kiều cong cong miệng, muốn nghe phải là cái này đâu ...

      vỗ cái vào mặt Quan Hành, ngừng lại. Lương Kiều hỏi: " em sao?"

      Quan Hành nhìn lát, mới trả lời: " em." Giọng còn trầm hơn lúc trước, buộc chặt cánh tay ôm chặt lấy , thấp giọng lại lặp lần nữa, " em, toàn bộ thế giới nhất chính là em."

      Đều lời của đàn ông ở giường là thể tin, nhưng người phụ nữ lại có thính giác của động vật, mặc kệ thiệt hay giả, nghe được những lời tràn đầy tình như thế này, cũng nhịn được cảm động.

      Mặc dù hiềm nghi tình huống như thế này lừa để xxoo, nhưng trong lòng Lương Kiều vẫn đắc ý, ôm lấy hôn cái vang dội.

      " ngoan ngoãn!" xoa bóp mặt , " tắm rửa ."

      Trong nháy mắt con mắt Quan Hành sáng lên, hai mắt tỏa sáng tựa như con sói đói. đỡ cái ót Lương Kiều hung hăng hôn , lát sau buông ra, nhảy xuống từ giường: "Chờ !"

      Cuộc đời này Quan Hành chưa từng tắm nhanh như thế, vội vàng hấp tấp, vô cùng vội vàng. biết mình vào bao lâu, dù sao mỗi phút mỗi giây đều cảm thấy dài đằng đẵng, đợi kịp đợi kịp!

      nhanh chóng xoa sữa tắm lên người lần, đặc biệt tắm tiểu huynh đệ cho cái, sau khi xối sạch tiện tay cầm lên cái khăn tắm, bên la ó bên vọt ra từ phòng tắm."Bảo bối đến - - a..."

      Trong phòng ngủ mảnh đen như mực, bước chân chậm lại, khăn lông lau ở tóc vài cái, lại tiện tay ném .

      "Em ngủ sao?" giọng hỏi.

      Chậm rãi mò đến bên giường, muốn bò lên , đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, sau đó cố kéo mạnh, cả người đều ngã lên giường.

      đau, nhưng mà cố ý kêu ai da, trong bóng tối cảm giác được Lương Kiều cưỡi lên người , ấn hai cánh tay lên đỉnh đầu, sau đó dùng sợi dây thừng cột lên.


      "Ai nha, cường gian a! Cứu mạng a!" hô lên, còn giả vờ giả vịt đạp duỗi chân.

      Lương Kiều hất tay vỗ đùi cái, thanh thanh thúy vang lên. khẽ quát tiếng: "Đàng hoàng chút!"

      Quan Hành uốn éo cái mông khẽ ngọ nguậy chút, bóp giọng : "Em phải chút, người ta là lần đầu tiên, rất mảnh mai đấy ~ "

      Đầu giường thứ có thể buộc, Lương Kiều đặt hai tay lên đầu gối, sau đó sờ đến mặt , cúi người xuống hôn ." được phép bỏ tay xuống.”

      Quan Hành đáp từ trong lỗ mũi tiếng, nghênh hợp với càng lúc càng hôn sâu hơn.

      người còn mang theo tầng hơi nước, ướt nhẹp, Lương Kiều vuốt ve da thịt chút, dần dần xuống, lướt qua khu rừng, thứ bên trong hưng phấn mà nhô đầu ra.

      Xoa phần gốc vài cái, mới chậm rãi cầm. Đồng thời dọc theo cằm hôn đến hầu kết nhô ra, lưu lại trong chốc lát, tiếp tục xuống liếm hôn, cho đến khi gặp được viên đậu đỏ , dùng cánh môi ngậm lấy, hít hơi, sau đó đầu lưỡi dọc theo đường viền thổi qua.

      Hô hấp của Quan Hành bắt đầu nặng nề.

      Lương Kiều dùng đầu lưỡi làm đậu đỏ của cứng lại, hình như nắm trong lòng bàn tay cũng lớn hơn vòng.

      "Bảo bối..." Quan Hành thở hổn hển gọi , khó nhịn động chân.

      Lương Kiều hôn vài cái cơ bụng của , thân thể di chuyển xuống, cuối cùng chuyển đến khu vực kia. còn chưa bắt đầu động tác, Quan Hành bắt đầu thở dốc dồn dập.

      "Em hôn nó..." nâng hông lên, gấp đến độ cái trán bắt đầu chảy mồ hôi.

      Lương Kiều gẩy tóc qua bên, cúi đầu.

      Vật kia lập tức nhảy cái, Lương Kiều chậm rãi để sát vào, thấp giọng mắng nó: "Tiểu bại hoại!"

      Thế nhưng với nó! chuyện với nó...

      Trong nháy mắt Quan Hành chỉ cảm thấy dòng máu nóng xộc thẳng lên não, cháy sạch làm như mất lý trí, khống chế nổi muốn duỗi tay ấn đầu xuống. Giơ tay lên lại nghĩ tới cho động thủ, cố nén lại duỗi ra.

      tay Lương Kiều vịn căn cơ, cuối cùng há miệng ngậm chặt.

      "Ừm..." Dưới thân bị chỗ mềm mại ấm áp bao trùm, trong nháy mắt thân thể Quan Hành căng thẳng, kêu lên tiếng đau đớn, khó nhịn ngửa đầu ra.
      ...

      Ban đêm nháo đến rất khuya mới ngủ, ngày hôm sau hai người đều dậy. Vừa lúc là chủ nhật, có thể yên tâm thoải mái ngủ nướng.

      Lúc Lương Kiều mở mắt ra trời sáng choang, đứng lên đổi cái BVS, trở về lại chui vào trong chăn. Quan Hành vốn là đưa lưng về phía bên cạnh ngủ, có vẻ là bị động tĩnh của nháo tỉnh, xoay người lại ôm vào trong lòng.

      "Bà xã..." nhắm mắt lại nỉ non tiếng, lại có động tĩnh tiếp.

      Lương Kiều chôn đầu vào trong ngực , yên tâm thu hồi cảnh giác.

      Lại qua khoảng thời gian, đột nhiên chuông cửa vang lên.

      Lương Kiều ngủ say bị đánh thức, mất hứng nhíu lông mày lại đạp đạp chân.

      đẩy đẩy Quan Hành: " mở cửa."

      Quan Hành cũng muốn động, nhắm mắt lại che lỗ tai : "Em nghe lầm, có người."

      Hai người vẫn lừa mình dối người như thế tiếp tục ngủ.

      Vài giây sau, chỉ nghe thấy tiếng bên ngoài gân giọng kêu: "Mở cửa ! Chị có bản lĩnh ngủ nướng, chị có bản lĩnh mở cửa !"

      "..."

      "Là Dung Dung." Lương Kiều lầm bầm tiếng, lại giãy giụa hai giây, gian nan ngồi dậy.

      tay Quan Hành lấy ấn trở về, chính mình mặc quần áo xuống giường: "Em ngủ , mở cửa."

      Lương Kiều rầm rầm câu gì, lại chui về bên trong ổ chăn.

      Ngoài cửa phòng, Trâu Dung Dung giơ quả đấm muốn đập cửa, giây sau, cửa phòng bị kéo ra, chỉ thấy người đàn ông dáng người tương đối cao lớn đứng đằng sau cửa, áo trong màu trắng cùng quần màu xám bạc, quần áo là khi ở nhà, nhưng vẫn thể che được soái khí toàn thân.

      Trâu Dung Dung trừng mắt nhìn.

      đẹp trai còn buồn ngủ nhìn , giọng rất quen thuộc: "Dung Dung đến à, mau vào , chị em còn ngủ."

      Trâu Dung Dung còn có cái gì hiểu, vô cùng nhu thuận kêu tiếng: "Chào rể."

      em vợ này tinh mắt! Quan Hành cực kỳ hài lòng, duỗi tay xoa xoa đầu : "Ngoan ngoãn."

      Tâm tình sung sướng xoay người về phía gian phòng, có chú ý tới đằng sau Trâu Dung Dung sắp phát nổ, a a a a tìm ra manh mối giết a! ! !

      Trâu Dung Dung hết sức nhu thuận ngồi sô pha, nhìn Quan Hành vô cùng tự nhiên vào gian phòng của Lương Kiều, vụng trộm chậc chậc hai tiếng, đây là những người phóng đãng a.

      đầy lát, Lương Kiều mặc quần áo tử tế ngáp dài ra, qua cũng sờ sờ đầu , "Sao lại đến sớm như thế?"

      Trong lòng Trâu Dung Dung tự nhủ đều sắp mười giờ sớm cái gì sớm, nhưng mặt còn bày ra vẻ mặt nhu thuận tươi cười: " là quá ngượng ngùng, sáng sớm tới quấy rầy hai người."

      Lương Kiều trực tiếp vỗ cái ở đầu : " chuyện dễ nghe."
      Trâu Dung Dung nháy hai mắt, cười hì hì: "Mời khách mời khách!"

      "Ông xã ~~~" Lương Kiều nghiêng đầu hô tiếng vào phòng ngủ, chờ Quan Hành giơ bàn chải đánh răng ra, chỉ chỉ Trâu Dung Dung, cười , "Em vợ của muốn mời ăn cơm đấy."

      Trong miệng còn có kem bọt đánh răng, tiện chuyện, Quan Hành ra dấu tay OK, còn hướng về khiêu khích trừng mắt nhìn.

      Lương Kiều xoay đầu lại hỏi Trâu Dung Dung: "Em muốn ăn cái gì?"

      Trâu Dung Dung cũng bởi vì tiếng uyển chuyển du dương "Ông xã" vừa rồi của dọa, có chút phản ứng kịp, "Tùy tiện ."

      "Tùy cái gì mà tùy, " Lương Kiều chỉ tiếc rèn sắt thành thép , "Em 484 ngốc, mau chọn cái em muốn ăn, càng quý càng tốt."

      Trâu Dung Dung chao ôi tiếng: "Có người coi tiền của bạn trai như rác giống chị ? Mau thu lại cái kiểu thấy tiền là sáng mắt giống kẻ trộm , nếu dọa người chạy đừng có trách." Sau đó giơ quả đấm hai mắt tỏa sáng kêu, "Em muốn nhà hàng năm sao ăn bữa tiệc lớn!"

      "Kiểu này ngốc!" Lương Kiều cười xoa bóp mặt.

      Chờ Lương Kiều mặc quần áo xong lúc sau, Quan Hành chuẩn bị sẵn sàng ngồi ở phòng khách chuyện cùng em vợ. Trâu Dung Dung đoan chính ngồi, có hỏi có trả lời, đầy lát Quan Hành thăm dò hết được những tin tức mình muốn biết, thậm chí ngay cả tin tức Lương Kiều có tất cả bao nhiêu bạn trai cũng bán .

      Dù sao Lương Kiều cũng chỉ qua tên cặn bã là Hà Lập Hâm kia, có gì hay mà che che giấu giấu ha ha ha.

      ra mà đúng ra phải là bán, hẳn là trao đổi, Trâu Dung Dung cũng hỏi rất nhiều chuyện về hai người bọn họ, cuối cùng cũng thăm dò được đại khái tình trạng của hai người bọn họ. Cuối cùng được kết luận chính là - - xem ra hai người kia là nghiêm túc, điều này làm Trâu Dung Dung vô cùng vui mừng.

      Lương Kiều nhanh chóng trang điểm xong, Quan Hành xuống lầu trước lái xe, ngừng đến dưới lầu, sau đó tác phong nhanh nhẹn đứng bên cạnh xe, đợi các xuống.

      Trâu Dung Dung kéo Lương Kiều từ nhà trọ ra, nhìn thấy chiếc xe thể thao kia hết sức nể tình uây tiếng. Quan Hành mỉm cười mở cửa sau xe cho các , thân sĩ cúi người xuống: "Hai vị công chúa, mời."

      Lương Kiều để Trâu Dung Dung ngồi lên, chính mình ôm lấy Quan Hành hôn cái, cười tủm tỉm : "Cảm ơn bạn trai."

      Quan Hành xoa bóp mặt : "Về sau phải gọi ông xã."

      "Được ông xã." Lương Kiều phối hợp hô tiếng, sau đó làm vẻ mặt đáng với , lúc này mới cúi người lên xe.

      Trâu Dung Dung ngồi ở bên trong che mắt, chờ Lương Kiều ngồi lên mới lấy ra, cười hì hì cầm cánh tay lay lay, còn dương quái khí : "Chao ôi ô chao ôi ô rất ân ái!"

      mặt Lương Kiều tràn đầy hạnh phúc vui vẻ áp chế được, " cần đùa nha."

      Ặc ặc, sắp chết vì ngọt rồi :))
      Last edited by a moderator: 2/8/17
      Mai Trinh, Phương LăngPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 71
      Editor: Linh

      Quan Hành sớm gọi điện thoại đặt chỗ, đến nhà hàng, được nhân viên phục vụ dẫn tới chỗ ngồi VIP. Trâu Dung Dung theo phía sau mông Lương Kiều, vui vẻ đường đến mức mỗi bước đều lay động.

      Quan Hành đưa thực đơn cho , mặt treo biểu cảm người tốt mỉm cười: "Xem chút muốn ăn cái gì."

      Uây ~ Trâu Dung Dung lật thực đơn in chữ vàng, nóng lòng ngừng lung lay hai cái chân. Nhìn lát đột nhiên dựng thẳng thực đơn lên, che kín nửa bên mặt, lộ ra hai mắt to chớp nhìn Lương Kiều chút, lại nhìn Quan Hành chút: "Thực có thể tùy tiện ăn sao?"

      Mặc dù bộ dáng của người rể này nhìn như rất có tiền, nhưng mà ăn của người ta*, như vậy có thể gây cản trở cho Lương Kiều hay ?

      Editor: chỗ này gần như câu bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, ý là ăn của người ta năng với người ta cũng phải mềm mỏng hơn

      Quan Hành nở nụ cười, Lương Kiều ngồi ở bên cạnh lại hiểu sao có chút đau lòng, vỗ hai cái ở cánh tay của , cười : "Gọi , sao đâu, cùng lắm vứt em ở chỗ này rửa chén."

      Trâu Dung Dung ở sau thực đơn cong miệng, "Chán ghét."

      Quan Hành đưa tay vẫy vẫy nhân viên phục vụ: "Chiêu bài của các là gì? Có cái gì thích hợp với em tôi , tiểu nha đầu bị thức ăn ở trường học hành hạ mấy ngày rồi, cần cải thiện khẩu vị chút."

      là chồng của chị ruột ta mình! Hảo cảm trong lòng Trâu Dung Dung đối với lại tăng lên phần.

      Nhân viên phục vụ lễ phép mỉm cười cái, giọng giới thiệu. Quan Hành vừa nghe vừa mở thực đơn, thỉnh thoảng hỏi Trâu Dung Dung chút có thích đồ chua ngọt hay , hoặc là có thể ăn được cay hay , làm chủ giúp rất tự nhiên.

      Trâu Dung Dung cực kỳ hài lòng, ra cũng kén ăn, cái gì cũng ăn, điểm này ngược lại hết sức giống Lương Kiều.

      Giúp em vợ gọi xong, Quan Hành lại giương mắt nhìn về phía Lương Kiều: "Em muốn ăn cái gì?"

      Lương Kiều chống đầu : "Tùy tiện."

      Quan Hành liền chỉ vào nhân viên phục vụ đối diện : "Cho ấy chút gì đó tùy tiện là được."

      Lương Kiều trừng mắt nhìn , Quan Hành cười gọi thịt bò Kobe cho , nổ pho mát tôm cuốn, còn có hàu hấp bạch chỉ, mặt khác lại gọi thịt cua dai ngon cho ba người.

      Sau khi ăn đồ ngọt xong để hai người phụ nữ tự chọn, hai người bọn họ líu ríu thảo luận, Quan Hành ngồi ở đối diện, tay chống cằm, cười híp mắt nhìn, cảm thấy hình như khá tốt.

      Về sau sinh con tốt rồi, gen hai người bọn họ tốt như thế, nhất định con xinh xắn đáng ! có bà xã xinh đẹp nhất cùng con vô cùng đáng , mang ra ngoài nhất định làm cho đám người kia hâm mộ chết ha ha. muốn mỗi ngày đều ăn mặc cho hai người (vợ +con ) xinh đẹp, mang hai người ăn ngon, vui chơi thú vị, suy nghĩ đến những tình huống kia chút cảm thấy cực kỳ tuyệt vời.

      "Hắc!" Lương Kiều ở trước mắt phất phất tay, " cười ngốc gì vậy?"

      Quan Hành hoàn hồn, mới phát nhân viên phục vụ rời . mím khóe môi cười, lắc đầu, cho .

      Bữa cơm này ăn tương đối tận hứng.

      Trâu Dung Dung ăn uống no đủ toilet, trở về liền thấy Quan Hành chiếm lấy vị trí của , cùng Lương Kiều chen lấn ở chỗ nghiêng ngả biết cái gì. Làm cho Trâu Dung Dung đều thẹn thùng mắc cỡ.

      Hôm nay tâm tình Quan Hành tốt đẹp khác thường, sau khi rời nhà hàng kéo hai chị em các đến quảng trường bên cạnh dạo, hưng trí bừng bừng mua cái này mua cái kia cho em vợ.

      Lương Kiều ở phía sau gọi điện thoại cho mẹ. Vừa rồi khi ở xe Trâu Dung Dung cho biết, mẹ muốn tới thăm , lại lo lắng cho thêm phiền toái, mãi dám với .

      Khách khí như thế này làm cho Lương Kiều bất đắc dĩ, liền gọi điện thoại qua xem mẹ muốn khi nào tới đây.

      Quan Hành dẫn Trâu Dung Dung bên trong này shopping, hỏi có muốn túi hay , có muốn giày hay , có muốn đồ trang sức hay , có muốn đồ trang điểm hay ... Nhiệt tình như kim chủ nhà giàu mới nổi, tư thế kia như hận thể đưa toàn bộ cửa hàng cho .

      Ánh mắt người bán hàng nhìn bọn họ như cũng mang theo ý tứ hàm xúc mịt mờ, Trâu Dung Dung lúng túng đến xấu hổ.

      Quan Hành cho là mình theo làm cho được tự nhiên, dứt khoát rút tấm thẻ cho , để nhìn trúng cái gì tùy tiện mua.

      Mặc dù tình huống như thế làm Trâu Dung Dung có loại hưng phấn bản năng của phụ nữ, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi. đến quan hệ của Quan Hành cùng Lương Kiều bây giờ còn chỉ là bạn trai bạn , cho dù về sau bọn họ kết hôn, Trâu Dung Dung cũng ngại tiêu tiền của .

      Cuối cùng thực có cách, Trâu Dung Dung mua cái ô ở cửa hàng, xem như thu lấy lễ vật của rể tương lai.

      Đối với giá của chiếc ô này rất đắt, nhưng ở trong mắt Quan Hành tính là cái gì, ngược lại cảm thấy chiếc ô này căn bản đủ để bày tỏ thành ý của chính mình. suy nghĩ để xem mua cho em vợ lễ vật gì, Trâu Dung Dung lại cầm hai cái ô, nhìn , hỏi: "Em có thể cho ta tỷ cùng mẹ ta cũng mua phen saomua cho chị cùng mẹ em cái ?"

      Còn rất hiếu thuận đấy. Quan Hành cười : "Đương nhiên có thể."

      Lương Kiều chuyện điện thoại xong trở về, tóm Quan Hành đến trong lối an toàn, "Đừng động kinh, Dung Dung đều bị dọa rồi."

      vất vả mới có thời gian chung đụng riêng với nhau, Quan Hành vội vàng ôm lấy hôn rồi lại hôn: " chỉ là muốn nịnh nọt em vợ chút mà thôi..."

      Dung Dung còn ở bên ngoài chờ, Lương Kiều muốn trì hoãn thêm, thân lập tức cưỡng chế đẩy ra. Quan Hành còn có hôn đủ, xoay người đè đến tường muốn tiếp tục.

      Lương Kiều lau miệng : "Ngày mồng tháng năm mẹ em muốn qua."

      Quan Hành lập tức cứng đờ, con mắt nhìn chằm chằm , lên tiếng.

      Phản ứng này là sao...

      Ngưng chút, Lương Kiều : " muốn gặp lúc đó về nhà ở vài ngày, chờ mẹ em về ..."

      " phải thế!" Quan Hành vội vàng cắt đứt , mím môi, có chút cẩn thận hỏi, "Em cho gặp sao?"

      "Làm sao ủy khuất như thế, làm như em cho gặp vậy." Lương Kiều , " bằng lòng gặp."

      Lần trước đến em mà em cũng cho thấy đâu. Trong lòng Quan Hành hừ hai tiếng, nghĩ đến muốn gặp mẹ vợ đại nhân, thế nhưng có chút hơi căng thẳng.

      " được được, vẫn nên chuyển về nhà trọ trước , bị mẹ em nhìn thấy ngủ với em có thể mất hứng mất... ngày mồng tháng năm dì tới sao, có phải ba em cũng tới hay ? có được với em đón họ hay ? Có phải nên chuẩn bị l ra mắt hay , ở chỗ em con rể gặp ba vợ mẹ vợ có quy củ gì ..."

      Lương Kiều buồn cười thôi, sờ miệng lải nhải: " đừng căng thẳng như vậy, mẹ em rất dễ thân cận, làm khó ."

      "?" Bộ dáng Quan Hành còn có chút dám tin tưởng.

      " đấy, có gì phải lo lắng." Lương Kiều kéo khuôn mặt , "Còn có chuyện phải cho biết, ba mẹ em ly hôn, tại ba em có gia đình của mình, cơ bản chúng em cùng ông ta đoạn tuyệt quan hệ. Cái này cũng quan trọng, biết là được."

      Xác thực phải là việc lớn gì, nhưng Quan Hành vẫn sợ run, ánh mắt có chút lóe lên.

      Chột dạ như thế là có ý gì? Lương Kiều hoài nghi nhìn chằm chằm , chợt nghe giọng hỏi: "Em... có phải ông ta... ông ta xử với mọi người tốt hay ?"

      "Cũng tính là tốt. Lúc em còn ông ta rất thương em, nhưng về sau có gia đình mới, tâm liền hoàn toàn về bên đó." Lương Kiều giải thích rất bình tĩnh, "Nhà bọn họ là cái hang đáy, cứ muốn lấy tiền từ chỗ bọn em, em liền đoạn tuyệt quan hệ với ông ta."

      Quan Hành sờ sờ mũi: "Thế này à..."

      Lương Kiều bóp cằm làm phải ngẩng đầu lên: "Có phải có việc gặt em hay ?"

      " có." Quan Hành che dấu được tâm tư.

      Lương Kiều lặng yên lát, ôm lấy cổ , giọng mềm mại gọi : "Ông xã, thể gạt em nha."

      "..."

      hùng khó qua ải mỹ nhân a...

      Quan Hành cắn răng cái nhắm mắt lại, thành khai báo: "Ngày đó ba em gọi điện thoại lại đây, điện thoại cố định trong nhà, nghe..."

      Lương Kiều mơ hồ đoán được nội dung vở kịch phía sau: "Ông ta muốn tiền?"

      "... Đúng." Quan Hành gật đầu.

      " cho?"

      "... Đúng."

      Sắc mặt Lương Kiều chậm rãi trầm xuống: "Bao nhiêu?"

      Quan Hành có chút dám nhìn thẳng , dịch mắt ra nhìn chằm chằm lỗ tai , giọng đáp: "Ông ta muốn hai vạn..."

      " cho bao nhiêu?" Lương Kiều nhạy cảm nghe được ý tứ bên trong câu chữ của .

      Quan Hành đầu rủ xuống thấp hơn: "... Hai mươi vạn."

      "..."

      Lương Kiều nửa ngày lên tiếng, Quan Hành lặng lẽ dùng khóe mắt liếc cái, nhưng gáy liền bị nhéo."Có phải ngốc hay ! ! ! Ông ta muốn tiền liền cho! Còn cho hai mươi vạn! Nhiều tiền quá có chỗ tiêu đúng !"

      có quá dùng sức, nhưng cảm giác chỗ quan trọng bị người ta nhéo cũng thoải mái, Quan Hành cố ý giọng kêu: "Cứu mạng a, giết người rồi!"

      "Bệnh thần kinh!" Lương Kiều buông ra , giận, lại đập quyền ở ngực , " xem có phải ngốc hay ! Có phải ngốc hay !"

      Quan Hành đau đến hét tiếng, cầm lấy tay liền vội cúi đầu nhận sai: "Đúng đúng đúng, quá ngốc rồi..."

      Lương Kiều còn buồn bực, cầm lấy bả vai hung hăng lắc lắc: "Em muốn đánh chết a a a!"

      "Nữ hiệp tha mạng!" Quan Hành vội vàng cùng sử dụng tay chân cuốn lấy , nhưng sau gáy úp sấp vai , bắt đầu làm nũng, "Bà xã nên tức giận, bà xã tốt ~ "

      Lương Kiều suy nghĩ lại quyết định có muốn lấy khoản tiền kia lại hay , mặc dù Quan Hành cảm thấy cần thiết, nhưng mà câu cũng dám .

      Mang Trâu Dung Dung chơi buổi trưa, buổi tối lại đổi chỗ ăn cơm.
      Lương Kiều vốn còn muốn để Dung Dung cùng bản thân ngủ hay là để cho ( DD) ngủ phòng của Quan Hành, hai gian phòng đều có hơi thở của Quan Hành cùng dấu vết chinh chiến bốn phía của bọn họ, để sinh viên như Dung Dung ngủ hình như tốt lắm.

      Khụ, quả nhiên là bọn họ quá phóng đãng, lỗi lầm a lỗi lầm...

      còn suy nghĩ đến kết quả, ngược lại Dung Dung hết sức có mắt mà tỏ vẻ ngày mai trong lớp còn có hoạt động, buổi tối muốn về trường học.

      Quan Hành vung tay lên muốn để ở lại nhà trọ kia của mình, Trâu Dung Dung vội vàng cự tuyệt, cũng thể cứ chiếm tiện nghi của người ta, gây cản trở Lương Kiều.

      Buổi tối về đến nhà, Quan Hành liền ôm lấy máy tính. Lương Kiều tắm rửa sạch , lại gọt đĩa trái cây ngồi ở bên cạnh cùng ăn, từ đầu đến cuối ánh mắt Quan Hành đều nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, nhìn cũng chưa từng nhìn .

      Điều này làm Lương Kiều có chút thất bại, đại mỹ nữ ngồi cạnh cá tính mê người như thế ôm, thế nhưng ôm cái máy tính chơi? Tình huống gì, mới thân mật vài ngày liền ngán sao?

      " nhìn cái gì?" cúi đầu xem.

      nhìn thiệp mời, lại là diễn đàn bát quái Hải Giác kia. Lương Kiều càng xích lại gần nhìn, cuối cùng thấy tựa đề thiệp mời - - bàn về việc làm sao để lấy lòng cha mẹ nhà vợ.

      Lương Kiều: "..."

      nằm ở người Quan Hành cười đến đứng dậy được, "Ha ha ha ha lo cho mình sao!"

      tay Quan Hành nắm eo bóp hai cái, lơ đễnh : " bắt người nhà em lại, làm sao mà rước em về nhà được đây?"

      " muốn cưới em à?" Trong nháy mắt trọng điểm quan tâm của Lương Kiều lại dời , lấy máy tính từ đùi ra, chính mình ngồi lên, ôm cổ cười đến con mắt đều cong

      Quan Hành trực tiếp trả lời, gẩy gẩy lọn tóc lộn xộn bên tai , hỏi ngược lại : "Vậy em gả sao?"

      " gả." Lương Kiều chém đinh chặt sắt cự tuyệt, " cầu hôn có thành ý."

      "Em muốn thành ý như nào?"

      Lương Kiều liếc cái: "Cái này còn muốn em cho biết à? Em ra còn có ngạc nhiên mừng rỡ sao?"

      "Em xem sao." Quan Hành .

      Lương Kiều suy nghĩ chút , "Vậy khẳng định phải có trứng chim bồ câu (ý chị là nhẫn kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu ). Ừm, còn được có hoa, hoa cũng phải có xe . Còn có, còn có... Trời ơi được, em có tế bào lãng mạn, nghĩ ra được." đánh Quan Hành quyền, "Cũng phải là emcầu hôn, vì cái gì còn muốn em nghĩ hả?"

      Quan Hành cười nắm lấy quả đấm của : " chỉ hỏi chút."

      Hai người ôm nhau nghiêng ngả lát, tay Lương Kiều bị cầm ở trong tay vuốt vuốt, vẫn kháng cự được lòng hiếu kỳ của mình: " thực muốn cầu hôn sao? quá nhanh chứ?"

      "Em muốn kết hôn nhanh như thế, chúng ta có thể chậm chút, nhưng mà trước tiên phải buộc em lại." Quan Hành xoa bóp ngón tay , "Em người phụ nữ này quá khó trị, còn thích trêu hoa ghẹo nguyệt bốn phía, sợ đêm dài lắm mộng."

      Lương Kiều hừ hừ: "Cũng biết là ai trêu hoa ghẹo nguyệt đâu, ôm trẻ mở party cũng phải em."

      Nhắc tới cái này Quan Hành lập tức kinh sợ, trời ơi tiếng, "Miễn bàn trẻ, trẻ là thứ gì, căn bản cũng biết."

      "Vậy khi nào cầu hôn?" Ngừng lát, Lương Kiều lại nhịn được hỏi.

      Quan Hành cười rộ lên: "Điều này sao có thể cho em biết."

      "Ồ" Lương Kiều cũng có hỏi thăm nữa, chút chuyện này giữ lại để ngạc nhiên mới tốt.
      Last edited by a moderator: 2/8/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 72
      Editor: Linh

      Hà Lập Hâm lâu có xuất qua, làm cho khi Lương Kiều ở phòng làm việc tiếp khách gặp được La Nhã Bạch, nhất thời kịp phản ứng.

      La Nhã Bạch là đặc biệt tìm đến , từ xa liền vẫy tay với . hiểu sao Lương Kiều cảm thấy nụ cười mặt ta cực kì đáng sợ, nhất là móng tay dài như cái móc kia, nhìn đến làm người ta thấy thoải mái.

      kiên trì tới, lười phải ngồi xuống tán gẫu với ta, liền ôm hai tay đứng ở đối diện ta: "Có phải sai chỗ hay ?"

      Trong tay La Nhã Bạch bưng ly nước lọc, nhàng quơ quơ, cười : "Ngồi , đứng làm sao ."

      "Thôi ." Lương Kiều kiên nhẫn, "Chúng ta có thể có lời gì để ."

      "Lương Kiều, dù sao tôi cũng là học tỷ của , quen biết thời gian, ngồi xuống tâm cũng được sao?"

      Lương Kiều giễu cợt tiếng: "Lúc đoạt bạn trai tôi tại sao quen biết thời gian ? Đừng giả bộ theo tôi, muốn làm chuyện gì thẳng ."

      La Nhã Bạch còn cười: "Chao ôi, nhìn , người đàn ông mà thôi, sao đến bây giờ còn hận tôi thế."

      "Tôi rảnh rỗi để cãi cọ với , tôi .”

      "Vậy cũng tốt." La Nhã Bạch bưng ly nước ưu nhã đứng lên, "Tôi cứ việc thẳng."

      giây sau, giơ tay lên, cả ly nước giội về phía Lương Kiều.

      ta ra tay quá đột ngột, Lương Kiều mạnh mẽ lui về phía sau bước, nhưng khuôn mặt thể tránh khỏi bị giội.

      "Mẹ!" Có nước tung tóe bắn vào trong ánh mắt, lau mắt cái, đôi mắt còn chưa mở to được đuôi mắt thấy bóng dáng lướt qua, vô thức nghiêng người trốn cái, cái tát kia của La Nhã Bạch thực đánh vào mặt , nhưng móng tay như cái móc lại lướt qua mặt cái, trong nháy mắt lưu lại hai vết đỏ.

      Ánh mắt bởi vì bọt nước che cũng ràng, Lương Kiều dựa vào cảm giác mạnh mẽ nắm lấy cổ tay ta, giơ tay lên trả lại ta cái tát.

      Tay vung đến nửa bị người ngăn trở.

      biết Hà Lập Hâm xông ra từ lúc nào, cầm lấy cổ tay cầu khẩn : "Đừng như vậy..."

      Động tác bắt của ta quá dùng sức, nhất thời Lương Kiều tránh ra được, giận quát tiếng: "Cút!"

      Hà Lập Hâm có buông tay, đứng ở trước người của , bày ra bộ dáng bảo vệ, với La Nhã Bạch: "Có chuyện gì em nhằm vào , đừng gây với ấy."

      La Nhã Bạch còn ưu nhã thong dong như lúc trước, hoàn toàn là tư thái bị chồng ruồng bỏ, bỏ qua tay Lương Kiều, đỏ hồng mắt cực kỳ bi ai trừng mắt với Hà Lập Hâm, chỉ Lương Kiều : "Vậy mà che chở ta? Hà Lập Hâm phụ lòng tôi sao? để tôi ở chỗ nào?"

      "Có lời gì chúng ta trở về rồi hãy , đừng ở chỗ này mất mặt." Hà Lập Hâm ăn khép nép.

      La Nhã Bạch thuận theo, thèm quan tâm bốn phía ánh mắt hào phóng ngó lại đây bát quái, lớn tiếng khóc quát lên: "Lúc phản bội tôi sao biết mất mặt? ta trẻ tuổi hơn xinh đẹp hơn tôi đúng , có thể tôi cũng từng trẻ tuổi, tôi cùng bao nhiêu năm, tôi giúp từng bước đến hôm nay, tôi chịu đựng vì giờ hoa tàn ít bướm, phát đạt đảo mắt tìm trẻ vui đùa, có lương tâm sao?"

      Lương Kiều mới có sức xem trò khôi hài vừa ra của bọn họ, thừa dịp Hà Lập Hâm chuyện với ta, dùng sức rút tay mình về. lui qua bên lau khô mắt, thuận tay lau bị đầu tóc ướt nhẹp cái.

      Tiểu Mỹ trốn ở bên xem cuộc chiến vội vàng lần lượt đưa khăn giấy cho , Lương Kiều nhận lấy xoa xoa mặt, "Cảm ơn."

      "Chị có sao chứ?" Tiểu Mỹ lo lắng nhìn má trái của .

      " có việc gì." Lương Kiều cuộn khăn giấy dùng xong lại, "Gọi bảo vệ lên."

      Tiểu Mỹ lại kéo trốn ra phía sau, " gọi điện thoại, lập tức tới ngay."

      Bảo vệ lên hết sức nhanh, La Nhã Bạch cầm khăn giấy xoa xoa nước mắt, bộ giọng điệu nản lòng thoái chí : "Quên , tôi nhận thua, ta, vậy ở cùng với ta , tôi rút lui, chúc các người hạnh phúc."

      ta xong, trong ánh mắt đồng tình của quần chúng che mặt khóc chạy ra ngoài.

      Hà Lập Hâm xoay người lại, nhìn Lương Kiều, sa sút tinh thần xin lỗi: " xin lỗi, biết ấy tìm đến em. ấy chỉ là muốn mượn cớ chia tay, chuyện liên quan đến em..."

      Lương Kiều cười lạnh tiếng: " cũng biết chuyện liên quan đến tôi."

      Hà Lập Hâm cúi đầu trầm mặc .

      Lương Kiều đưa tát về phía ta, dùng toàn bộ sức lực." cái này vốn là muốn trả lại ta, nhất định ngăn đón, vậy thay ta nhận ." lắc lắc tay tê dại, cắn răng , " là đời trước tôi tạo nghiệt mới quen biết , chia tay nhiều năm như thế cũng thể sống yên ổn, mẹ nó đủ rồi!"

      cái tát kia Hà Lập Hâm đều trốn, miễn cưỡng nhận lấy. mặt đau rát, ta lại chẳng quan tâm, thấp giọng kêu : "Kiều Kiều, ..."

      Ngẩng đầu lên lại phát trước mắt có bóng người.

      Trò khôi hài này nhanh chóng truyền đến tầng 28, thời điểm Trương Vĩ ngang qua phòng giải khát nghe được mọi người tán gẫu ở bên trong, vừa nghe Lương Kiều bị người đánh, vội vội vàng vàng chạy gọi điện thoại cho Quan Hành.

      Quan Hành ở tổng bộ họp, có nhận, nửa giờ sau mới gọi lại cho cậu ta.

      Trương Vĩ vội vàng hồi báo chi tiết tin tức mình nghe được lần, Quan Hành nghe xong, trầm mặc hồi mới hỏi: " ấy bị thương?"

      " mặt bị móng tay của người phụ nữ kia cào hai đường, có gì đáng ngại." Lão đại ở đây, Trương Vĩ đặc biệt xuồng dưới thăm Lương Kiều, còn tiệm thuốc mua thuốc mỡ cho .

      Quan Hành vừa trầm lặng lát, tiếng "Biết rồi", liền cúp điện thoại.

      Vô duyên vô cớ bị người đánh bạt tai, còn làm mặt bị thương do cào, Lương Kiều rất buồn bực. Hôm nay là ngày mấy thế, người dùng tay vào việc gì liên quan ** đến ( chửi tục nhé ), dựa vào cái gì muốn bị đánh, là giận điên người.

      Trừ hai người Hàn Tử Hân cùng Thích Thái, những đồng nghiệp khác đều bày tỏ thăm hỏi với , mặc kệ lòng hay là giả ý, ít nhất có người tán gẫu gì đó ở trước mặt .

      Tại thành phố B xa xôi biết Phỉ Phỉ chờ sinh nghe được tin tức từ đâu, gọi điện thoại lại đây tức giận mắng đôi cẩu nam nữ kia trận. Ngược lại là Lương Kiều ngừng trấn an làm cho tỉnh táo, nổi giận đối với cục cưng cũng hay.

      vất vả mới trấn an được Phỉ Phỉ, buồn bực trong lòng Lương Kiều cũng tiêu tan gần hết, nằm sấp bệ cửa sổ ở giữa cầu thang, nhìn người đường cùng xe cộ bé dưới lầu, nhàng : "Phỉ Phỉ, mình ."

      "Cậu khoe khoang với mình sao? đương có gì đặc biệt hơn người, mình cũng có bảo bảo rồi đấy!" Phỉ Phỉ hừ tiếng, "Quan Hành đúng , mình sớm biết, chờ lúc nào cậu cho mình biết đấy!"

      Lương Kiều cười: "Mình đây phải là chưa định ra ràng được nên chưa với cậu sao."

      "Mình hiểu, người phong lưu như ta dễ dàng để bắt lại, cậu hiếu thắng như vậy, thu phục được người kia biết xấu hổ cho mình biết." Phỉ Phỉ cười hắc hắc hai tiếng, "Cho nên tại ý cậu là bắt lại được sao?"

      "Xem như thế ." Lương Kiều muốn biểu hời hợt, nhưng vẫn toát ra vài phần đắc ý che giấu được, "Hình như ấy muốn cầu hôn với mình.”

      "Ai muốn cầu hôn với cậu? Kẻ nào đui mù muốn cướp người với mình?"

      Sau lưng đột nhiên vang lên thanh quen thuộc sâu tận xương tủy, cùng lúc đó bên hông có hai cánh tay vòng qua, Quan Hành ôm lấy từ phía sau lưng.

      Lương Kiều quay đầu lại nhìn , con mắt cong cong, "Em chuyện điện thoại với Phỉ Phỉ, chờ chút."

      Quan Hành có lên tiếng, chỉ cúi đầu hôn cái ở bên tai .

      Lương Kiều lại cùng Phỉ Phỉ tán gẫu vài câu mới ngừng, xoay người lại ôm lấy Quan Hành, thuận thế vùi mặt vào trong ngực : "Làm sao biết em ở chỗ này? văn phòng tìm em sao?"

      "Ừ, mập mạp cho biết." Quan Hành để đầu của lui ra khỏi ngực mình, "Để xem mặt em."

      Vốn còn muốn tránh cái, muốn để chứng kiến, nhưng đều biết , cũng có gì hay mà giấu. Lương Kiều chần chờ chút, ngẩng đầu thuận theo: " đều biết ?"

      Hỏi xong lại cảm thấy quá ngốc, Trương Vĩ cũng biết , có thể biết sao.

      Thấy má trái có hai đường đỏ thẫm, ánh mắt Quan Hành càng trầm, ngón tay cẩn thận mơn trớn, giọng hỏi : "Đau sao?"

      " đau." Lương Kiều nhìn chằm chằm mặt , chậm rãi nhăn mày lại, " đánh nhau?"

      Quan Hành có lên tiếng. Khóe miệng của phần máu ứ đọng , nhưng phải là rất ràng, Lương Kiều đưa thay sờ sờ, mơ hồ đoán được hẳn là tìm Hà Lập Hâm. lặng lẽ thở dài, cà nhắc hôn cái vào vết máu ứ đọng của .

      " xin lỗi." Quan Hành đột nhiên xin lỗi - - có người bắt nạt em, thế nhưng ở bên cạnh bảo vệ em.

      Lương Kiều vui vẻ: " cái gì mà xin lỗi thế." vỗ vỗ mặt , " phải là đánh ta sao, chúng ta đòi lại rồi."

      chỉ đánh trận làm sao mà đủ!

      Sắc mặt Quan Hành vẫn còn có chút trầm.

      Hà Lập Hâm toàn dựa vào nhà họ La mới lăn lộn được đến hôm nay, ta cùng La Nhã Bạch nháo tan vỡ, qua được bao lâu chia tay, đến lúc đó có nhà họ La che chở, thu thập ta dễ như trở bàn tay.

      Còn như La Nhã Bạch, có nhà họ La bao bọc, lấy năng lực của tạm thời vẫn thể làm gì ta, lại thể động tới cha vì chuyện nhi nữ tình trường của mà để Quan thị ra mặt. Nhưng nghe gần đây ta hôn nam minh tinh, cho ta chút giáo huấn nho cũng phải là việc gì khó.

      Nhưng mà mấy lời này Quan Hành với Lương Kiều, loại chuyện như thế này, làm đàn ông xử lý là được.
      Last edited by a moderator: 2/8/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 73
      Editor: Linh

      Vì nịnh nọt mẹ vợ, Quan Hành bắt đầu vơ vét thuốc bổ trân quý bốn phía, còn đặc biệt kính nhờ dì của Cao Hàn gửi từ Hàn Quốc về vài hộp sâm Cao Ly.

      Ngày mồng tháng năm Trâu Từ Cầm đến, hơn nữa ở bên Lương Kiều là mùa hè nên cũng dẫn bà nội theo. Nhà ga người đông nghìn nghịt, Quan Hành cùng Lương Kiều đến đón mẹ vợ đại nhân, lo lắng vụn vặt liên tục cầm chặt lấy tay , căng thẳng ra mồ hôi cả bàn tay.

      " cần khẩn trương, lớn lên đẹp trai như thế, nhất định mẹ em hài lòng với ." Lương Kiều cười hì hì an ủi , " ra bà nội em sớm nhìn thấy ảnh chụp của ."

      Mặt Quan Hành đều có chút cứng ngắc, mạnh miệng : " có căng thẳng, em nhìn thấy căng thẳng chỗ nào." Hai người nắm chặt tay mồ hôi chảy ròng ròng, cầm lấy tay Lương Kiều lau vào quần áo mình cái, sau đó tiếp tục sít sao siết chặt ."Bà nội... như thế nào?"

      " cái gì?"

      Quan Hành chậc tiếng: "Chính là nhìn thấy ảnh chụp của , bà như thế nào? Có khen đẹp trai hay ?"

      "Có." Lương Kiều nghiêm túc , "Bà nội còn , lớn lên tuấn tú như thế, vừa nhìn đoán được chính kiểu trêu hoa ghẹo nguyệt, lấy về nhà quá an toàn, tám đôi mắt đều ngừng nhìn ."

      " sao?" Quan Hành lập tức có chút khẩn trương, "Vậy em cũng thay giải thích chút sao? cũng có trêu hoa ghẹo nguyệt, tuân thủ nghiêm ngặt đạo làm chồng như thế, còn kém khắc tên của em người."

      Lương Kiều cười đánh quyền: "Cút ! Ai muốn tên được khắc người ."

      Trâu Từ Cầm mang bao nhiêu hành lý, chỉ lưng túi xách cũ trước đây của Trâu Dung Dung, trong tay còn cầm cái túi vải, đỡ lão phu nhân chậm rãi ra từ trạm xe lửa, nhìn chung quanh.

      "Mẹ - -" Lương Kiều hô tiếng chạy về hướng mọi người.

      Lão phu nhân thấy trước, lập tức cười nhìn thấy mắt, bà đứng từ xa vươn tay ra, Lương Kiều ôm lấy bà quơ quơ, "Ai da bảo bối lớn của con, nhớ người muốn chết!"

      "Bà nội cũng nhớ con!" Lúc lão phu nhân câu này như sắp khóc, nhưng giây sau lại đổi thành giọng khoan khoái, "Có phải khuê nữ nhà ta béo lên hay ? Ngang hông cũng nhiều hơn ít thịt rồi này."

      xong tay bóp hai cái ngạy tại ngang hông Lương Kiều.

      "Này! Ngứa!" Lương Kiều cười né tránh.

      "Hôm nay ngồi xe có say xe hay ? Khó chịu ?" Bà nội có tật xấu say xe, có đôi khi xe lửa quá xóc, lòng bà buồn bực muốn ói.

      Lương Kiều lo lắng nhất chính là cái này, vốn là gặp phụ huynh nên mang theo Quan Hành về, nhưng cũng muốn nhân dịp ngày nghỉ này đưa mẹ và bà nội chơi xung quanh chút, cho nên vẫn để hai người ngồi xe lửa lại đây.

      "Hôm nay có choáng." Bà nội , "Hôm nay gặp khuê nữ, cao hứng, chút cũng choáng."

      Lương Kiều liền cười sờ sờ đầu bà: "Giỏi quá!"

      "Sao bà lại mặc dày như thế này, có nóng ?"

      Lương Kiều lấy túi của Trâu Từ Cầm xuống, Quan Hành đứng ở sau lưng lập tức tự giác duỗi tay nhận lấy túi.

      tháng năm, Trâu Từ Cầm còn mặc chiếc áo khoác rất dầy, màu sắc kiểu dáng đều rất cũ kỹ. Bà nội mặc đẹp hơn bà, áo khoác cũng rất dày, nhưng hình thức còn rất thời thượng, là áo khoác hoa năm ngoái Lương Kiều mua cho bà.

      Bà nội lắc lắc đầu : " nóng nóng, xe lửa điều hòa mở quá lạnh."

      Lương Kiều gì, thầm nghĩ phải tìm thời gian đưa mẹ và bà nội mua chút quần áo.

      Toàn thân Quan Hành cứng ngắc đứng ở đằng sau Lương Kiều, muốn mở miệng chào hỏi hai vị trưởng bối, miệng lưỡi cứ thế ngẩn ngơ mở.

      căng thẳng kéo quần áo, nhìn chằm chằm bả vai Lương Kiều, hít sâu cái. Lại vừa ngẩng đầu, liền phát lão phu nhân cười híp mắt nhìn qua , hết sức hiền lành.

      "Chào bà nội." gọi tiếng, cuối đều có chút run.

      Bà nội cười vẻ mặt có nếp nhăn: "Chào tiểu tử!"

      Trước khi đến Lương Kiều chuyện bạn trai với mẹ, Trâu Từ Cầm sớm thấy người đàn ông theo phía sau mông Lương Kiều, vẻ mặt nghiêm túc, lớn lên hết sức đẹp trai, nhìn đến gia thế ắt hẳn cũng rất tốt...

      Nhưng sắc mặt lạnh lùng đứng chỗ đó, chủ động chuyện, Trâu Từ Cầm cũng biết làm như thế nào để mở miệng.

      Lương Kiều kéo đến phía trước, giới thiệu với mẹ và bà nội: "Đây chính là bạn trai của con." Sau đó giơ cùi chỏ chọc Quan Hành, "Mau gọi ."

      Hô lên tiếng thứ nhất, đằng sau như dễ dàng hơn ít, miệng lưỡi Quan Hành động động, bắn ra câu với Trâu Từ Cầm: "Mẹ!"

      Lương Kiều: "..."

      Trâu Từ Cầm kinh ngạc nhìn , lại ngó ngó Lương Kiều, hơi có vẻ lúng túng gật đầu.

      " ấy thấy mọi người nên quá khẩn trương." Lương Kiều khoác Trâu Từ Cầm cùng bà nội, " thôi, bên ngoài quá nóng, chúng ta trở về rồi hãy ."

      Vì làm hết sức để gia tăng hảo cảm của hai người lớn với mình, Quan Hành đặc biệt mượn chiếc Bingley màu đen của trai, nhìn đứng đắn lại cao quý, chừng có thể thêm mấy phần đấy.

      lái xe chở hai vị khách quý quan trọng về nhà, mặc dù căng thẳng được chuyện, nhưng chịu nổi bà nội thân thiết lại hay , dọc theo đường hỏi lung tung này kia, Quan Hành tình huống trong nhà ra lần, mọi người vừa vừa cười tán gẫu, bầu khí rất hòa thuận.

      cho mẹ vợ đại nhân cảm thấy mình quá dở hơi chưa có kết hôn ngủ với con bà, cả đêm Quan Hành thu đồ của mình giấu vào bên trong ngăn tủ, ngụy trang ra bộ dáng Lương Kiều sống mình.

      Lương Kiều cũng cảm thấy có gì, đều lớn như thế, mẹ đến mức đến cả sinh hoạt tình dục của cũng muốn quản, nhưng khuyên Quan Hành như thế nào cũng khuyên được, cũng mặc kệ .

      Vài ngày nay thời tiết còn rất tốt, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, đến mức buổi trưa cũng có thể tắm nắng.

      Kế hoạch của Lương Kiều là đưa mẹ cùng bà nội về nhà trước, ở nhà ăn bữa cơm, để cho hai người nghỉ trưa chút, buổi chiều đưa hai người dạo nội thành vòng, sau đó buổi tối ở bên ngoài ăn bữa ngon. Hai ngày sau có thể ngắm cảnh trong thành phố hoặc là đến thành cổ ở vùng lân cận.

      Với tư cách là đối tượng Quan Hành cần khảo sát trọng điểm, tự nhiên phải gánh chịu công việc lái xe cùng culi, mượn cơ hội biểu tốt chút, nhưng tâm cơ như , sớm từ muốn đòi ban thưởng từ chỗ Lương Kiều.

      Vì biểu chính mình cũng là lần đầu tiên đến nhà trọ của Lương Kiều, Quan Hành mãnh liệt cầu Lương Kiều lúc mua dép cho mẹ cùng bà nội cũng mua cho đôi mới, hơn nữa lúc Lương Kiều mang hai vị tham quan phòng cũng theo phía sau, giả vờ giả vịt xem.

      Đơn giản là xem phòng ở, Lương Kiều để mẹ cùng bà nội ngồi đến ghế sofa nghỉ ngơi, chính mình phòng bếp gọt trái cây cho hai người.

      Quan Hành rót hai chén nước ấm cho hai người, đoan chính ngồi tại mình ghế sa lông bên cạnh, chuyện phiếm với hai vị trưởng bối.

      đầy lát chuông cửa vang lên, Trâu Dung Dung đến.

      Quan Hành mở cửa, Trâu Dung Dung vang hô tiếng "Chào rể", sau đó sôi nổi chạy vào, "Mẹ! Bà nội!"

      Quan Hành nhân cơ hội chạy tới phòng bếp, đóng cửa lại, ôm lấy Lương Kiều từ phía sau lưng, vùi đầu ở vai : "Hù chết ..."

      " phải là khẩn trương sao." Lương Kiều kìm được vui vẻ, nghiêng đầu hôn cái mặt , "Hôm nay biểu tệ, ban thưởng cái."

      " đủ đâu, lại đến cái nữa." Quan Hành cũng áp mặt bên kia lại.

      Lương Kiều cũng phối hợp hôn cái, đưa đĩa trái cây đầy cho : "Được rồi, bưng cái này ngoài ."

      Quan Hành hít sâu hơi, bưng trái cây ra ngoài.

      Người nhà ngồi chuyện, Lương Kiều phòng bếp chuẩn bị cơm trưa. Trâu Từ Cầm hiểu rất tài nấu nướng của , theo vào muốn đích thân động thủ, bị Lương Kiều cường ngạnh bắt ra phòng khách nghỉ ngơi.

      Quan Hành vào, vén tay áo lên hỗ trợ Lương Kiều, mặc dù tài nấu nướng của cũng tốt, nhưng dù sao làm gì đó có thể ra tay hơn Lương Kiều. Về sau liền dứt khoát biến thành đầu bếp, Lương Kiều làm trợ thủ cho .

      Vì để tránh cho mùi vị khói dầu bay ra, cửa phòng bếp bị đóng vào, bên trong gian nho cũng chỉ còn dư lại hai người bọn họ.

      Dưới chỉ huy của Quan Hành Lương Kiều cắt thức ăn và ớt ném vào bên trong nồi, tay chống thớt đứng ở bên cạnh, xem thuần thục thêm nguyên liệu, lật xào. Phòng bếp rất nóng, chỉ mặc chiếc áo sơ mi, chóp mũi còn chảy tầng mồ hôi.

      "Vất vả cho rồi." Lương Kiều cầm khăn giấy lau mồ hôi cho .

      Quan Hành tắt bếp, đặt đĩa xào vào trong mâm: " khổ cực, dù sao cũng đòi lại được."

      "Đàn ông các dễ lừa gạt, " Lương Kiều đặt tay bờ vai , cảm khái , "Cho chút ngon ngọt có thể bắt các làm trâu làm ngựa, buôn bán với các đúng là có lời."

      "Mua bán như này phải với ai cũng làm." Quan Hành mở vòi rửa tay cái, lau khô vào khăn tay màu vàng, sau đó ôm chầm lấy Lương Kiều, "Nếu phải là nhìn em rất xinh đẹp làm người ta thương, buôn bán với em sao."

      Lương Kiều cười ôm lấy eo : "Ơ, hôm nay ăn gì thế, miệng ngọt như vậy?"

      "Em nếm thử?" Quan Hành cúi đầu dâng miệng lên.

      Lương Kiều mở miệng cắn môi .

      "Lương Kiều, có cà chua... ?" Trâu Dung Dung đẩy cửa ra, nhìn thấy tình huống hừng hực bên trong, sửng sốt.

      Lương Kiều kịp phản ứng, nhanh chóng sờ soạng quả cà chua thớt ném qua.

      Trâu Dung Dung luống cuống tay chân bắt lấy, sau đó mắt nhìn thẳng đóng cửa tránh ra.

      "Sao rồi?" Mẹ cùng bà nội nhìn sang.

      " có gì ạ." Trâu Dung Dung bình tĩnh , ngồi về ghế sofa, giơ cà chua lên bên miệng chuẩn bị gặm, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vẻ mặt lại ghét bỏ đặt lên bàn.

      Hai cái người phóng đãng này! Ai biết Lương Kiều có vừa mới sờ qua thứ khó gì đó hay ...

      Quan Hành làm vài món ăn gia đình, bề ngoài cũng được. Lương Kiều bưng hết đồ ăn lên bàn, mời mọi người tới dùng cơm.

      Trâu Dung Dung đỡ bà nội lại đây ngồi xuống, giúp mẹ cùng bà nội thắp đũa. Lương Kiều đưa bát cơm đến trước mặt mọi người, thời điểm Trâu Dung Dung ngồi xuống chuẩn bị bắt đầu ăn, do do dự dự, có chút ghét bỏ, "Chị rửa tay chưa?"

      Lương Kiều cầm đũa gõ đầu : "Rửa rồi! Còn dám ghét bỏ chị!"

      Trâu Dung Dung xoa xoa đầu, lầm bầm hai tiếng. Trâu Từ Cầm nhìn thấy, nhíu lại mi khiển trách : "Con sạch cái vớ vẩn gì? làm cái gì ngồi ăn sẵn cũng ngại đông ngại tây."

      Trâu Dung Dung bĩu môi, trong lòng tự nhủ: Mẹ biết hai người phóng đãng này làm gì trong bếp đâu.
      Last edited by a moderator: 2/8/17
      Mai Trinh, meomeoniPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 74
      Editor: Linh

      Lương Kiều sớm thu dọn xong hai gian phòng, thay đệm chăn cùng ga giường mới, phòng ngủ của mình để mẹ cùng Trâu Dung Dung ở, cùng bà nội cùng nhau ngủ ở gian phòng của Quan Hành.

      Ăn cơm trưa xong mẹ cùng bà nội trở vào ngủ trưa, Lương Kiều vài lời với bà nội, chờ bà nội ngủ mới ra.

      Quan Hành cùng Trâu Dung Dung còn ở trong phòng khách, người ôm máy tính người cầm di động, tán gẫu câu được câu .

      Lương Kiều vừa ra tới, Trâu Dung Dung lập tức đứng lên đặt máy tính qua bên: "Trời ơi cuối cùng chị cũng ra!" Giọng của như thể cuối cùng cũng được giải thoát, vừa vừa chỉ Quan Hành oán hận với Lương Kiều, "Ấy cứ hỏi em học tập như thế nào, phiền mà!"

      Vẻ mặt Quan Hành vô tội khoanh tay, chuyện phiếm cùng em vợ, còn có thể hỏi cái gì, hỏi đương ? Chắc cũng muốn .

      "Được rồi được rồi." Lương Kiều vỗ vỗ đầu , " nghỉ ngơi chút ."

      Trâu Dung Dung hầm hừ trở về phòng.

      Trong phòng khách chỉ còn hai người bọn họ, Quan Hành nhìn , chậm rãi vươn tay, muốn ôm ôm. Lương Kiều đạp dép tới, ngồi xuống bên cạnh , tựa ở người .

      "Dung Dung học tập rất tốt, tự con bé có chừng mực, đừng để tâm đến nó. Thời kì phản nghịch của nó còn chưa qua, tật xấu nhiều, thích người khác hỏi việc học tập của nó."

      Quan Hành ừ tiếng, " đây phải là có chuyện để nên mới nhảm sao."

      "Có mệt hay ?" Lương Kiều sờ sờ mặt , "Bận việc từ sớm tinh mơ, mệt , có muốn ngủ lát hay ?"

      Quan Hành ôm eo , lắc đầu, " phiền, cũng mệt. chỉ muốn đợi với em."

      "Ừ..."

      "Em có mệt hay ?" buông Lương Kiều ra, vỗ vỗ bắp đùi mình, "Nằm ở đây ."

      Lương Kiều cong cong mắt cười rộ lên với , sau đó cởi giày ra gác chân lên, gối lên chân nằm xuống. nhắm mắt lại, móng vuốt vươn ra gãi gãi. Quan Hành duỗi tay cầm, ôm tay , kéo xuống hôn cái trước, sau đó dán ở trán, nhàng chà xát.

      Quan Hành mỉm cười: "Giống như con mèo."

      Lương Kiều đột nhiên trở mình, đối mặt với : "Bên nhà sao đây? Chờ mẹ em cùng bà nội trở về, có phải em cũng phải đến nhà thăm hỏi chút hay ?"

      Quan Hành trầm mặc lát, hỏi ngược lại : "Em muốn qua ?"

      "Xem ." Lương Kiều , "Người nhà , đương nhiên là xem ý tứ của ."

      Quan Hành vuốt vuốt lọn tóc của , lâu mới : "Chờ chút ..."

      Lương Kiều rũ mắt xuống: "À."

      "Tức giận?" Quan Hành chọc chọc khuôn mặt , hỏi.

      " có."

      Quan Hành thở dài rất , thấp giọng : "Bên chỗ mẹ ... Có chút khó trị, sợ bà làm khó em. Chờ câu thông với bà trước, dẫn em gặp bọn họ, được ? muốn làm cho em ở nhà của chịu chút ủy khuất nào..."

      "Vâng." Lương Kiều nhàng gật đầu, "Em hiểu ."

      "Vậy được phép tức giận nha. Tin tưởng , thu phục được."
      Quan Hành cúi người xuống, cố gắng đụng vào gò má trắng nõn của hôn cái, sau đó ở bên tai giọng , " em...”

      Lỗ tai Lương Kiều mơ hồ có chút đỏ lên, còn ngứa, đưa tay xoa bóp cái, hai tay ôm lấy eo : "Em cũng ."

      Khóe miệng Quan Hành liền cong lên, lòng ngón tay ấm áp nhàng mơn trớn ở gò má , "Ngoan ngoãn, ngủ ."
      -
      Ngầm trộm nghe đến bên tai có vụn tiếng chuyện, Lương Kiều chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy mí mắt vô cùng chua xót. thoáng động, phát giác cái cổ cũng có chút đau.

      Tiếng chuyện kia là của mẹ và bà nội, thấy động, giọng hỏi: "Tỉnh rồi?"

      "Vâng..." Lương Kiều đáp tiếng, ngáp dài hơi duỗi thắt lưng. Chẳng biết lúc nào người có thêm chiếc chăn lông ngắn, hẳn là hai người đắp lên cho .

      Dưới mặt còn giống như có thứ gì cứng rắn, buồn bực ngẩng đầu, sau khi thấy trong nháy mắt cả người cũng tốt.

      Lại giương mắt nhìn lên, Quan Hành ngửa ra sau dựa vào ghế sofa, ngủ đến trời đất đen kịt.

      cái tay còn bị nắm trong lòng bàn tay, ra mồ hôi, Lương Kiều chậm rãi lấy tay ra, sau đó túm lấy chăn lông ngắn, nhanh chóng đứng dậy đắp lên người Quan Hành.

      cố ý làm ra chút nếp uốn, đỡ phải cái hình dáng 凸 kia ra.

      "Mấy giờ rồi ạ?” ngồi dậy dụi mắt.

      "Sắp ba giờ." Mẹ .

      Lương Kiều kinh ngạc: "Con ngủ lâu như thế?"

      " rửa cái mặt ." Mẹ đưa cốc nước nóng lại, "Rửa xong uống cốc nước."

      Lương Kiều ngoan ngoãn rửa mặt, lúc trở lại phát bà nội cùng mẹ vừa chuyện bên tò mò quan sát Quan Hành vài lần, nhất là bà nội, ánh mắt kia hiền lành giống như là nhìn cháu trai vậy.

      Lương Kiều bưng cốc lên uống nước, biến sắc nhìn thoáng qua người , thấy ra mới thoáng yên tâm. Sau đó cợt nhả hỏi hai người: "Nhìn bạn trai con có đẹp trai hay ?"

      Vẻ mặt mẹ buồn cười lại bất đắc dĩ, ngược lại bà nội cười đến vui vẻ hơn, "Đẹp trai! Chàng rể của cháu đẹp trai! Kêu nó tỉnh , buổi chiều thể ngủ quá lâu."

      Lương Kiều tới, bên uống nước bên duỗi ngón tay ra chọc chọc đầu . Đầu Quan Hành quơ quơ, trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ , nhưng là nhân có tỉnh.

      Bà nội sẵng giọng: "Ai nha có người gọi người khác như cháu sao."

      "Vậy làm sao gọi?" Vẻ mặt Lương Kiều vô tội hỏi.

      "Bình thường cháu gọi kiểu gì?" Bà nội , "Cháu phải gọi cho tốt, người ta bận từ sáng sớm vì chúng ta, đều ngủ thành tư thế này, khẳng định mệt chết rồi."

      "Bình thường a..." Lương Kiều uống xong ngụm nước cuối cùng, trả cái cốc lại bàn trà, sau đó chân quỳ lên ghế sa lông, nâng Quan Hành lên hôn.

      "Ai nha ai nha mắc cỡ chết được!" Bà nội vội vàng xoay mặt che mắt, cười mắng, "Con nhà ai thế, biết xấu hổ!"

      Mẹ bất đắc dĩ khẽ quát tiếng: "Lương Kiều! Làm trò trước mặt bà nội con làm gì!"

      Quan Hành bị Lương Kiều hôn tỉnh, ý thức vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, theo thói quen duỗi tay ôm , cái tay vén quần áo lên định mò vào bên trong. Lương Kiều vội vàng kéo lấy cổ tay , buông môi ra.

      Bà nội ở bên kia cười trộm, Quan Hành sững sờ mấy giây, mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, lập tức vô cùng xấu hổ và giận dữ được. nhanh chóng ngẩng thẳng đầu, cổ truyền đến cơn đau, "A - - "

      "Bị sái cổ?" Mẹ hỏi.

      Bà nội ở bên : "Kéo , ngủ xong cổ bị vặn quá rồi." Sau đó với Lương Kiều, "Cháu xoa bóp cho nó , rửa cái khăn nóng mà xoa."

      " có chuyện gì, lập tức tốt lắm." Quan Hành tự mình bẻ bẻ cổ, đưa tay mắt nhìn đồng hồ đeo tay, "Đều ba giờ rồi, phải chúng ta nên xuất phát sao?"

      Lương Kiều đẩy tay ra, giúp mát xa."Mẹ, Dung Dung tỉnh chưa?"

      "Em nó ngủ, ở giường chơi di động." Mẹ thở dài, về phía phòng ngủ gọi Trâu Dung Dung, bên quở trách, "Những người tuổi trẻ như các con tại có di động liền sống được, ngủ giấc cũng phải ôm, gẩy hai cái đều ngủ yên ổn..."

      Bà nội đứng lên nhà vệ sinh, phòng khách tạm thời chỉ có hai người bọn họ, Lương Kiều nhân cơ hội tiến đến bên tai Quan Hành : "Làm sao chỉ nghỉ trưa thôi cũng có phản ứng thế?"

      Vừa tỉnh dậy Quan Hành liền phát thân thể của mình có phản ứng, nhất là ở trước mặt hai vị trưởng bối, còn phát người biết có ở đâu chiếc chăn, lại lúng túng muốn chết.

      Nhưng lát này chỉ có Lương Kiều ở đây, cũng cần kiêng kỵ, cầm đè lên , giọng : "Còn phải là bởi vì em, mặt vừa vặn đè nặng nó, còn cọ tới cọ lui ..."

      "Tiểu lưu manh!" Lương Kiều bóp cái nhanh chóng buông ra.

      Mấy người đều chuẩn bị sẵn sàng, Quan Hành lại lái xe năm chỗ đưa mấy vị khách nữ dạo trong nội thành. Lúc mọi người ra cửa là hơn ba rưỡi, Lương Kiều chỉ mang theo mẹ cùng bà nội dạo quanh trung tâm mua sắm vòng, mua cho hai người chút quần áo mùa xuân mỏng, đến thời gian cơm tối.

      Quan Hành xách theo túi lớn túi theo sau mấy người nữ khách quý, làm tròn hết chức trách của người hầu.

      Cơm tối đặt vị trí Quan Hành ở nhà hàng kiểu Trung Quốc, mua xong đồ đoàn người ra từ trung tâm mua sắm, Lương Kiều tụt xuống đằng sau muốn giúp Quan Hành cầm đồ, chợt nghe tiếng giọng nữ thanh thúy - - "Quan Hành?"

      cùng Quan Hành đồng thời quay đầu lại, Khúc San San thân màu vàng nhạt váy liền áo chạy tới, hết sức là kinh ngạc nhìn hai người họ, lại nhìn ba người phía trước chút: "Mấy người này là?"

      Lương Kiều chu chu mỏ muốn giải thích, Quan Hành mở miệng trước : "Đưa nhà ấy shopping, muốn ăn cơm."

      Khúc San San cười: "Thế sao, vậy mấy người ăn , tôi hẹn bạn ở chỗ này, lần sau có cơ hội chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé."

      Lương Kiều mỉm cười: "Được."

      Chờ Khúc San San rời , Quan Hành ngó ngó Lương Kiều, bộ dáng có chút hơi sợ, "Nụ cười của em làm cho người ta khiếp sợ..."

      "Có sao?" Lương Kiều tiếp tục mỉm cười, " ràng em cười đến thân thiết như thế, nơi nào làm người khiếp sợ? Chính có tật giật mình ?"

      "Ai lại trộm cái gì à?" Vẻ mặt Quan Hành bất đắc dĩ, " nên oan uổng nha bà xã đại nhân!"

      Lương Kiều dừng lại, cười tủm tỉm nhìn qua : "Khúc San San thích đó, nhìn ra được sao?"


      "Nhìn ra được."

      "Vậy còn phải là chột dạ?"

      Quan Hành đều muốn quỳ xuống: " lại thích ta, tại sao phải chột dạ?" cánh tay đeo vài cái túi, duỗi tay ôm lấy Lương Kiều, "Em cần ăn loạn dấm chua, quen ta nhiều năm như thế cũng tiến triển cái gì, tại có em, liền càng thể."

      Lương Kiều hừ hừ: "Hồng nhan tri kỷ đó, ai biết các người có hồng lên rồi ngày nào đó đôỵ nhiên thất bại hay ."

      " là muốn thua ở em." Quan Hành liên tục thở dài, "Nếu em thiến , như thế này muốn dâm cũng dâm được, em có thể yên tâm rồi?"

      "Hừ!" Lương Kiều phun , "Thiến vậy em chơi cái gì?"

      Quan Hành vui vẻ thôi, cúi đầu hôn ngụm: " thích bộ dáng lưu manh của em, người kia có thể so với em sao?"

      Lương Kiều: "..."

      nghĩ tới có ngày lưu manh lại trở thành ưu điểm của , là thẩm mỹ mê người...
      Last edited by a moderator: 2/8/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :