1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hướng dẫn trêu chọc đàn ông - Nhất Tự Mi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      Dọn đồ sang ở chung chứ sao! Quá dễ đoán nhỉ! :)

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57
      Editor: Linh

      Lương Kiều tức giận đến mức hơi ăn hết hai gói mì tôm, sau đó ngồi ở ghế sofa xem tiết mục giải trí, tâm tình tốt, dẫn đến mặc kệ người dẫn chương trình chọc cười như thế nào cũng cười nổi.

      Sau đó lại nhận được điện thoại của Trâu Dung Dung, biết bằng đường nào bà nội xem cho lang quân như ý, lớn lên hết sức đẹp trai, nghiệp thành công, vừa khéo công tác ở thành phố C, hỏi có hứng thú gặp lần hay .

      Lúc này Lương Kiều có hứng thú với người đàn ông khác, thuận miệng hỏi câu: "Đối phương tên gì thế?"

      Trâu Dung Dung chần chờ chút, : "Họ Hà, gọi là Chính gì đó, tóm lại nghe như là Hà Kỳ Chính."

      "Họ Hà à, " Trong nháy mắt Lương Kiều lại có hứng thú, cuộc đời này có hảo cảm với họ Hà. Nhưng mà muốn lãng phí phen tâm ý của bà nội, còn là, "Gặp mặt cũng được, mấy người sắp xếp ổn thỏa rồi cho chị biết tiếng."

      "Được rồi!" Trâu Dung Dung sảng khoái đáp.

      Tiết mục càng xem càng nhàm chán, Lương Kiều ngáp cái đứng lên, cầm cái váy ngủ tắm rửa.

      Hôm trước Trâu Dung Dung đưa chai tinh dầu hoa hồng làm lễ vật năm mới, còn chưa bao giờ dùng qua. Lương Kiều mở chai tinh dầu ra, hương vị ngửi cũng tồi, cho vào trong bồn tắm chút, chậm rãi để nó lên bọt rồi tắm.

      biết là cho quá nhiều hay hương vị vốn cũng nồng nặc, Lương Kiều càng ngâm càng cảm thấy thơm, nhắm mắt lại liền cảm thấy mình biến thành đóa hoa hồng tươi đẹp đón gió phấp phới, lúc vui mừng vì nở rộ, đột nhiên bị người ta lấy cây kéo cắt xuống, chém đứt cành lá thả vào trong cái hộp hình chữ nhật, bị người đàn ông mặt nhuốm đầy tình dục hai tay dâng cho trẻ cười ngọt ngào.

      - - Đậu má, đây phải là Quan Hành cùng trẻ sao!

      Lương Kiều chợt bừng tỉnh, trừng tròng mắt thở gấp ra hai ngụm, chậm rãi ngồi dậy.

      Nước đều nguội lạnh.

      Có chút lạnh. lau khô thân thể mặc váy lên, lúc ra vừa vặn nghe được chuông cửa đinh linh đinh linh vang lên ngừng.

      Lương Kiều cầm chiếc áo khoác ngoài ở nhà bằng nhung khoác ở ngoài, ra mở cửa.

      "Ai đó?"

      "Tình nhân trong mộng của em." Bên ngoài giọng nam nghiêm trang .

      Tình cái nhà , trong mộng của em là tình nhân của người khác!

      Lương Kiều trở mặt nhìn bằng nửa con mắt, kéo cửa ra - - Quan Hành khẽ cười với , mặt đầy gió xuân giống hệt trong mộng; bên trái là chiếc vali lớn nhìn quen mắt, trong tay phải còn kéo vali hành lý màu xám cũng to như thế.

      "Ý tứ này là sao?" Lương Kiều dựa vào khung cửa, chỉ mở cửa ra khe đủ để chính mình ra, vẻ mặt tương đối cảnh giác.

      "Ánh mắt này của em là sao thế?" Quan Hành bị dáng vẻ phòng bị của chọc cho nổi giận, duỗi tay đẩy cửa, thế nhưng đẩy động."Ơ em đề phòng như thế làm gì? Mở cửa để cho người đàn ông khác tiến vào, còn đến em lại dùng thái độ này sao?"

      Lương Kiều nhìn từ dưới lên lượt: " cũng tới thuê phòng?"

      " được sao?" Quan Hành hừ tiếng, "Mau mở cửa ra cho , em người phụ nữ này biết điều, tức chết mất."

      Lương Kiều : " ở chỗ nào về chỗ đó, đừng đến chọc em chơi."

      " có chọc em chơi, nghiêm túc." Quan Hành , " phải là em muốn tìm người cùng gánh vác tiền thuê phòng sao, với em mướn chung, đỡ phải ở cùng chỗ với người đàn ông khác, nửa đêm lửa tình đốt người cường người khác, biết tìm ai để lí lẽ đây.”

      Lương Kiều nhấc chân đạp : "Em có đói khát như vậy sao?"

      Quan Hành linh hoạt né tránh, hừ hừ : "Ai mà biết được."

      "Dù sao em cũng cho thuê." Trước khi kịp phản ứng Lương Kiều đóng cửa lại, ở phía sau cửa hô tiếng, “ về , hôm nay em quá mệt mỏi, có tinh lực chơi với ."

      Bày đặt căn nhà đẹp xa hoa như thế ở, chạy tới cùng thuê với căn phòng tồi tàn này, não có vấn đề sao!

      "Này!" Quan Hành còn ở bên ngoài gõ cửa kêu, "Em mở cửa trước, chúng ta vào rồi có được hay ?"

      Gõ cửa nửa ngày, có người thưa, Quan Hành tức giận đến mức nhấc chân định đá vào cửa, nửa đường lại miễn cưỡng ngưng lại, chuyển phương hướng đá vào vali cái để trút giận.

      Con mẹ nó người phụ nữ này là muốn lật trời, lại dám nhốt ở ngoài cửa!

      Tức chết tức chết!
      nôn nóng bước hành lang hai vòng, rất vất vả mới nhịn xuống xúc động muốn đập cửa. Người phụ nữ này là nhẫn tâm, lại có thể thực nhốt mặc kệ ở bên ngoài!

      Quan Hành xoay cái mông mệt mỏi ngồi lên vali, làm đó xuất chỗ trũng xuống. Vẫn may là bên trong để đồ trong đó, nên bị ảnh hưởng gì.

      Cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, người phụ nữ trung niên mập mạp ôm đứa trẻ ra, cánh tay còn mang theo túi đồ. Người phụ nữ mập thấy Quan Hành ngẩn người, ôm lấy đứa bé chầm chậm đến chỗ .

      Miệng đứa bé ngậm núm vú cao su nhìn chằm chằm Quan Hành, lớn hai mặt nhìn nhau.

      Mặc dù cảnh giác trong ánh mắt của người phụ nữ mập ràng, nhưng Quan Hành vừa liếc mắt phát ra, tại sao hôm nay từng người từng người đều nhìn thành kẻ trộm vậy? vô cùng khó chịu, làm bộ gõ cửa hai lần, kêu vào bên trong: "Bảo bối mở cửa , biết lỗi sai rồi!"

      ra là phạm sai lầm bị bà xã đuổi ra khỏi cửa, ánh mắt người phụ nữ mập nhìn xuất thêm vài phần đồng tình.

      Lúc lúc xuống tầng dưới mới đột nhiên nhớ ra, ồ, tiểu Lương cách vách phải là độc thân sao? Khi nào có ông xã?

      Người phụ nữ mập tới chợ bán thức ăn mua món ăn, khi trở về thấy người đàn ông kì kì quái quái kia vẫn còn ở đây, người cao lớn mà lại ngồi vali chắn ngang cửa, hiểu sao nhìn có vài phần bỉ ổi.

      Người phụ nữ mập lắc lắc đầu, cẩn thận tránh , mở cửa về nhà.

      Cứ cách lúc Lương Kiều lại nhìn qua mắt mèo chút, người kia vẫn luôn . Còn con mẹ nó có nghị lực nhỉ, Lương Kiều cũng biết nên cái gì cho phải.

      Lần thứ tám khi nhìn, đột nhiên di động nắm trong lòng bàn tay rung chuông lớn, bị dọa đến nỗi suýt nữa nhảy dựng lên, vội vàng hai ba bước chạy về phòng khách.

      Điện thoại là Trần phu nhân vừa sinh con thứ hai gọi tới, Lương Kiều nhận điện thoại: "Vâng, chị Trần à."

      Chỉ nghe thấy đầu bên kia là giọng của người phụ nữ phúc hậu dè dặt hỏi: "Tiểu Lương à, em có ở nhà ?"

      "Có ạ, chị cần em giúp làm gì sao, em thay quần áo là sang ngay lập tức.”

      Công việc của Trần tiên sinh rất bận, thời gian ở nhà tương đối ít, mình Trần phu nhân chăm sóc hai đứa trẻ rất cực khổ, thỉnh thoảng gọi Lương Kiều qua đó trông con giúp hoặc sửa bóng đèn...

      " phải." hiểu sao nghe giọng của Trần phu nhân lại thấy có chút lén lút: "Cị với em này, vừa rồi chị ra ngoài mua thức ăn, thấy có người đàn ông ngồi chắn trước cửa nhà em, lúc đầu chị còn tưởng là ông xã nhà em cơ, về sau vừa nghĩ vừa thấy đúng, phải là em ở mình sao, hù dọa chị chết mất! Cũng biết có phải là biến thái hay , như em ở mình bên trong quá nguy hiểm, chị nghĩ chúng ta nên báo cảnh sát trước, chờ cảnh sát đến xem đến cùng muốn làm gì sau. Bây giờ em cũng đừng sợ, chị lập tức gọi điện thoại..."

      "Ơ, đừng đừng đừng!" Lương Kiều vội vàng ngăn lại, đỡ cái trán, gượng cười hai tiếng , "Chị Trần chị hiểu lầm rồi, người kia... người kia em biết, phải là biến thái..."

      Trần phu nhân "À" tiếng, cũng kịp phản ứng, có chút thẹn thùng : " là ngại quá, chị... Trời ơi em xem đầu óc chị này! Tiểu Lương em chớ để ý, chị này, trời ơi dạo này đầu óc của chị là càng ngày càng dùng được."

      Lương Kiều cũng hết sức thẹn thùng: " có chuyện gì có chuyện gì, ra là em gây thêm phiền toái cho mọi người. ấy có hù đến chị cùng cục cưng đấy chứ?"

      "Ôi! có. Em tìm đối tượng vậy mà chị cũng biết, còn làm ra chuyện xấu hổ như thế, là..." Trần phu nhân cười ha ha , "Đối tượng của em lớn lên trông cũng rất ổn, tại sao lại ngồi ở bên ngoài vậy? Vợ chồng son gây gổ?"

      Lương Kiều ha ha gượng cười: "A vừa rồi em tắm, nghe thấy ấy gõ cửa, ha ha."

      Trần phu nhân cũng có vạch trần, bảo nhanh chóng mở cửa cho người ta , đỡ phải cãi nhau làm tổn thương lòng tự tôn của người đàn ông kia, vậy mất nhiều hơn được.

      Quan Hành nhớ chính mình ngồi ở chỗ này bao lâu, sắp ngủ mất rồi, dạ dày đói khiến hơi thấy đau, đưa tay nện cái vào cửa, trong miệng lầu bầu lẩm bẩm : "Em cứ phóng túng , làm ba ba nóng nảy bắt máy ủi đất đến san bằng căn phòng này của em!"

      Đột nhiên cửa bị kéo ra, thân thể hoàn toàn mất chống đỡ nên mất phương hướng, toàn bộ ngã xuống phía trước, đầu đụng vào chỗ hơi mềm mềm.

      Lương Kiều kêu lên tiếng đau đớn, ôm bụng lui về phía sau hai bước, ngồi xổm ở mặt đất."Con mẹ nó..."

      Quan Hành sợ hết hồn, vội vàng tới đỡ : "Đụng chỗ nào đụng chỗ nào?"

      Còn may lần đụng này dường như phải là đụng mạnh, ngồi xổm lập tức trở lại bình thường, Lương Kiều trừng mắt nhìn , cắn răng : "Cơm tối đều bị đụng vào sắp ra rồi!"

      Cuối cùng tay Quan Hành sờ đến bụng , cưỡng chế xoa hai cái, hừ lạnh tiếng : "Em còn ăn cơm tối rồi, nhưng đến chút nước cũng chưa uống. Em chậm thêm chút nữa, đói quá phải gặm cửa nhà em.”

      Lương Kiều cũng hừ lạnh với , ôm bụng đứng lên, cầm hộp mì tôm ném cho , chính mình nằm ở ghế sofa, co lại.

      Quan Hành lấy vali hành lí vào, quăng vào cửa liền quản nữa.

      "Em cho ăn cái này?" cầm lấy mì tôm vẻ mặt ghét bỏ.

      Lương Kiều có phản ứng.

      Ghét bỏ nửa ngày, có cách, vẫn bưng nước nóng lại, chen đến ngồi bên cạnh , ăn cách cấp tốc.

      Đột nhiên Lương Kiều đứng dậy, trở về phòng cầm giấy bút ra, nằm ở đó viết viết nửa ngày. Quan Hành ăn gói mì tôm, chưa ăn no, cầm dĩa ăn gõ dọc theo bát, nhìn : "Còn đói."

      Lương Kiều liếc nhìn cái, ngòi bút chỉ chỉ phòng bếp, ý bảo chính lấy.
      Nhưng mà Quan Hành muốn ăn mì tôm, qua tủ lạnh lật tung nửa ngày, cầm hộp bánh bích quy lại đây gặm.

      Chao ôi là, ở cùng chỗ với người phụ nữ này chính là ngược đãi sinh mạng.

      Cuối cùng Lương Kiều cũng giải quyết xong, trang giấy viết ba hàng chữ. Đẩy ra trước mặt Quan Hành, cầm bút gõ, : "Phòng ở có thể cho thuê, trước tiên ký hợp đồng này."

      Quan Hành rút tờ khăn giấy lau tay sạch , cầm lên mắt nhìn - -

      ngụm bánh bích quy thiếu chút nữa phun ra.

      Gánh chịu tất cả tiền thuê phòng điện nước sinh hoạt cũng coi như xong, dù sao có tiền, sợ, nhưng mà chịu trách nhiệm giặt quần áo nấu cơm quét dọn vệ sinh cái quỷ gì? lại phải là tới làm người giúp việc!

      Nghe lời vô điều kiện, được phép nghi vấn được phép nghĩ bậy nghĩ bạ được phép ngấp nghé vẻ xinh đẹp của , còn muốn bị đánh đánh lại mắng lại? ? ?

      Excuse me? Tiền đều là trả, vì cái gì mà lại làm lão đại?

      "Mấy điều khoản bá vương của em, ký!" Quan Hành tức giận đem giấy chụp đến bàn trà, mấy khoản nhục nước mất chủ quyền như thế này làm sao có thể ký! Ký rồi về sau mấy điều khoản của chồng còn dùng được sao!

      Lương Kiều lạnh lùng "A" tiếng: " ký liền ra cửa quẹo phải."

      Mặt Quan Hành nhăn nhó, lại xem xem xét tờ giấy làm nhục nước mất chủ quyền kia, liếc mắt nhìn : "Vậy ký rồi sao?"

      " cứ ?"

      Lương Kiều đột nhiên nhếch môi cười, quỳ ở ghế sofa thăm dò mò sang, chăm chú nhìn con mắt , đồng thời tay chầm chậm khoác lên đầu gối , đầu ngón tay từng chút từng chút bò lên phía trước, cứ nhắm thẳng căn cơ của , ngón tay trượt xuống phía dưới, nắm thứ bên trong cái.

      Hô hấp của Quan Hành căng thẳng, vội nắm lấy tay . Ánh mắt lướt qua áo ngủ bằng tơ lụa của , trong nháy mắt linh hồn bé bị khe rãnh sâu thấy đáy kia hút lấy.

      Trời ơi sắc làm hại người sắc làm hại người...

      Trong lòng yên lặng thở dài, cầm lấy tay Lương Kiều nhéo nhéo, tay kia cầm lấy bút vung tay lên tiêu sái ký tên.
      Last edited by a moderator: 2/8/17
      Mai Trinh, meomeoni, Phương Lăng3 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58.1
      Editor: Linh

      Ký hết "Khế ước bán thân", Quan Hành liền đến lại gần định hôn hôn sờ sờ chút, bị Lương Kiều đẩy tay đá cho cái: "Mới vừa ký xong định động tay động chân với em đúng , đàng hoàng chút!"

      Quan Hành liên tục thở dài, đứng dậy hồi thu thập mình này nọ.

      " chỗ nào đấy?" nhấc theo vali hành lí tiến thẳng vào gian phòng của , Lương Kiều lập tức hô tiếng.

      Quan Hành nhìn sang, bị phát rồi...

      Lương Kiều chậc chậc hai tiếng, chỉ chỉ bên cạnh : "Gian phòng của ở bên kia. Về sau chưa được em cho phép thể vào phòng của em. Chú ý thân phận của , khách trọ , phòng của chủ cho thuê nhà được tự ý vào.”

      "Em cứ làm như thế sao." Quan Hành nhào qua căn phòng cách vách, đẩy cửa ra mở đèn lên, đứng ở cửa nhưng chưa tiến vào, nhìn hồi lâu, nghiêng đầu lại nhìn , "Có hứng thú kiếm chút khoản thu nhập thêm hay ?"

      "..."

      Đây chính là đại thiếu gia tay chân chăm chỉ, đến gian phòng cũng muốn dọn...

      Cuối cùng vẫn là động tác của Lương Kiều nhanh nhẹn quét dọn gian phòng cho lần, lại cầm theo bộ chăn ga của mình sang cho dùng - - vị thiếu gia này chỉ mang theo vài bộ quần áo cùng đồ dùng rửa mặt tới đây, cộng thêm chiếc máy tính, quần áo đơn giản gọn như vào ở khách sạn.

      Lương Kiều dọn dẹp xong gian phòng, người túa ra tầng mồ hôi, thở hơi, vỗ vỗ tay hỏi : "Quét thẻ hay là tiền mặt?"

      Quan Hành nghe vậy trực tiếp quăng ví tới, sau đó nằm ở giường thử độ mềm, cảm hai lần, bộ dáng nhíu mi lại hài lòng lắm.

      Trong ví tiền có xấp tiền mặt, Lương Kiều khách khí lấy nửa.

      Phòng tắm là dùng chung, Quan Hành bày đồ của mình vào, bàn chải đánh răng khăn lông đều để cùng chỗ song song với của . Mấy cái bình bình chai lọ của giống với lần trước, tò mò nghiên cứu lần, lúc tắm rửa còn vụng trộm dùng sữa tắm của .

      Rửa xong tự mình ngửi lần, ừ, hương trái cây, vô cùng thơm!

      Rửa xong mặc đồ ngủ lên, cố ý để lỏng lẻo, để hở mảng lớn lồng ngực cùng cơ bụng lắc lư đến gian phòng của Lương Kiều, nằm ở trong chăn ôm máy tính biết là làm cái gì. Quan Hành mới vừa bước vào, tiện tay duỗi ngón tay, chỉ dưới chân : " được phép vào đâu."

      "Trời ơi có thể đừng như vậy hay ?" Quan Hành lui về dựa vào khung cửa, bất mãn , "Bạn cùng phòng mới đến muốn được trao đổi chút tình cảm với em, từ chối người ta từ ngoài ngàn dặm như thế, lễ phép."

      biết có phải vì nguyên nhân ngồi máy tính quá lâu hay , đầu Lương Kiều có chút nặng, gõ xong vài từ nữa, tắt máy tính để qua bên."Em có chút mệt nhọc, cũng về nghỉ ngơi ."

      "Mới hơn mười giờ, em ngủ sớm như thế?" Vẻ mặt Quan Hành hoài nghi.

      Lương Kiều cởi áo khoác xuống, quần ngủ cũng từ e dè cởi xuống, quăng về phía chân giường, sau đó trơn bóng chui vào trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhìn : "Giúp em tắt đèn."

      Mấy giây ngắn ngủi đó Quan Hành nhìn mà mắt trợn trắng, trong lòng ngứa ngáy trận, nhìn chằm chằm nhịn lại nhịn, đưa tay ấn ấn công tắc cạnh tường.

      "Ngủ , ngủ ngon." Trong giọng còn có vài phần ý tứ bất đắc dĩ.

      Trong bóng đêm Lương Kiều tiếng động cười rộ lên, sau đó cố làm ra vẻ bình thản : "Ngủ ngon..."

      Quan Hành ra cửa, tóm lấy quần lót quá thoải mái.

      Lương Kiều mệt mỏi, nhắm mắt lại bao lâu liền ngủ mất, đến nửa đêm bị đông cứng tỉnh lại nhiều lần. cuộn thành đoàn ở trong chăn, người nổi tầng da gà. Chăn mền giường rất dày, vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông cũng đắp cái này, hôm nay cũng biết vì cái gì, mà có thể lạnh như vậy.

      Chống đỡ lát thực được, đứng lên cầm tiếp chiếc chăn bông đắp ở bên ngoài, cuối cùng cũng còn thấy lạnh như vậy nữa.

      Nhưng lúc nằm xuống muốn tiếp tục ngủ, liền thấy có chút ngủ được. Hơi nhức đầu, người cũng rất khó chịu, tứ chi đều mỏi nhừ, điều chỉnh tư thế như thế nào đều cảm thấy thoải mái, lăn qua lộn lại cả buổi cũng ngủ được.

      Cuối cùng lấy gối đầu ra đổi thành tư thế nằm sấp, sau đó cũng khó chịu như vậy nữa.

      Sáng ngày thứ hai đau đầu cùng việc người thoải mái đều nghiêm trọng hơn, đồng hồ báo thức vang lên vài lần, đều lười phải duỗi tay nhấn tắt, cuộn tròn ở trong chăn cũng muốn nhúc nhích lần.

      Cảm giác này hẳn là nóng rần lên, có lẽ là ngày hôm qua lúc tắm ngủ quên rồi bị đông cứng ... Ngủ giấc tốt rồi, che kín chăn mền, dự định lại chợp mắt lát.

      Quan Hành tới gõ cửa kêu rời giường, kêu nửa ngày có người đáp lại, vào phòng tắm thay quần áo rồi xuống lầu mua chút đồ ăn. Lúc trở lại thấy còn chưa dậy, bước tới đập cửa thình thình: "Này, còn dậy nữa muộn đấy."

      Bên trong Lương Kiều hữu khí vô lực đáp tiếng, cách cửa Quan Hành nghe thấy, trực tiếp vặn cửa mở vào.

      "Ngày hôm qua em ngủ sớm như thế tại sao hôm nay còn ngủ nướng vậy?" Quan Hành đến bên giường, thấy nửa khuôn mặt đều chôn ở trong chăn, chỉ có trán cùng con mắt lộ ra bên ngoài. Quan Hành quỳ chân bên giường, kéo chăn mặt xuống, thấy khuôn mặt lúc sáng sớm của hơi có chút sưng vù, vui vẻ, "Ngủ xong rồi té ngã như heo..."

      Lương Kiều chỉ ừ tiếng, mí mắt đều có mở.

      Quan Hành duỗi ngón tay chọc chọc hai má , "Heo đầu chết, mau đứng lên! Em mà đến muộn phạt tiền lương, đừng tưởng rằng ở cùng ông chủ dưới mái hiên có thể tùy ý bỏ bê công việc, ra ông chủ hết sức chính trực, cho sờ hai cái cũng thương lượng cửa sau với em.”

      Lương Kiều nhíu mi lại hừ hừ hai tiếng, có lẽ là cảm thấy ngón tay mang theo hơi lạnh của thoải mái, vô ý thức tiến gần lại cọ xát.

      Trong lòng Quan Hành giao chiến do dự xem có muốn nhân cơ hội này thò tay vào trong chăn sờ hai cái , bị cọ mới cảm thấy hình như có cái gì đó đúng. Bàn tay áp vào trán cảm thụ mấy giây, lại sờ sờ chính mình, mày nhăn lại.

      Đây là nóng rần lên sao, hình như có hơi sốt.

      cúi người dùng miệng dán lên trán , thử nhiệt độ chút, hết sức nóng, quả nhiên là nóng rần lên.

      "Tại sao lại đột nhiên nóng rần lên ..." thầm câu, dán hai cánh tay lên khuôn mặt nóng hầm hập của , giúp hạ nhiệt độ, sau đó hạ thấp giọng gọi , "Trong nhà có thuốc ? Lương Kiều? Đại Kiều? Kiều Kiều? Này, chủ cho thuê nhà, nghe được trả lời tiếng."

      Lương Kiều nhéo lông mày đẩy , trong miệng mơ hồ : "Đừng ầm ĩ, em khó chịu..."

      Giọng mũi kia phát ra từ mũi nghe là vô cùng đáng thương, bình thường người ầm ầm ĩ ĩ như vậy, đột nhiên ra mặt yếu ớt ủy khuất như thế, làm lòng Quan Hành đau lòng thôi, ôm lấy cả người và chăn vào trong ngực, sau đó buông ra nhảy xuống giường.
      Last edited by a moderator: 2/8/17
      Mai Trinh, meomeoni, bellchuong2 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58.2
      Editor: Linh

      Tìm kiếm bốn phía trong nhà lần, chỉ tìm được cái nhiệt kế, còn có vài hộp thuốc biết công dụng, chỉ duy nhất có thuốc hạ sốt.

      Quan Hành cẩn thận đẩy chăn của ra, thấy tư thế ngủ của nhịn được rầm rầm câu: "Nằm ngủ lát mà cứ phá hư ..."

      rồi cẩn thận lật cả người qua, cố gắng khống chế bản thân nhìn cơ thể hoàn toàn trơn bóng, hơi nâng cánh tay lên để kẹp nhiệt kế, sau đó lại đắp chăn lại.

      bỏ dép ra nằm ở giường ôm , chờ năm sáu phút, lấy nhiệt kế ra - -38 độ 2.

      Còn tốt còn tốt, sốt .

      Quan Hành gọi điện thoại cho Trương Vĩ, cho cậu ta biết chính mình làm, bảo cậu ta gửi hết văn kiện tới hòm thư của , hội nghị lúc mười giờ đổi thành hội nghị video, thuận tiện bảo cậu ta tìm Vạn Thiên xin phép cho Lương Kiều.

      Trương Vĩ biết được Lương Kiều ngã bệnh, bộ dáng còn gấp gáp hơn cả : "Tại sao lại nóng rần lên vậy? Lão đại chú ý chút nha, trời lạnh như thế này chăm sóc nhà người ta như thế nào vậy, tại sao cả người ấy đều nóng lên ..." Sau đó lại thao thao bất tuyệt dạy làm như thế nào, "Với sốt trước tiên cần uống thuốc hạ sốt, dùng túi chườm nước đá hạ nhiệt độ cho ấy, có túi chườm nước đá dùng khăn lông nhúng nước lạnh cũng được, lau lên trán ấy, sau đó có rượu dùng rượu lau lòng bàn tay lòng bàn chân cho ấy, uống nhiều chút nước nóng, lau nhiều chút, đổ mồ hôi tốt rồi."

      "Được rồi, cậu biết nhiều rồi." Quan Hành tức giận mắng, cúp điện thoại nhưng vẫn nghe theo Trương Vĩ tìm túi chườm nước đá.

      May là trong tủ lạnh có đá, dùng túi để bỏ đá vào, bịt kín đầu, trước tiên đặt thử lên trán mình trước, quá lạnh, liền lấy cái khăn tắm bao lấy, thả lên trán .

      Trong nhà có rượu, lại giặt sạch chiếc khăn bông lạnh, chui vào trong chăn lau người cho .

      Loại tình huống này thực quá khó cầm gi , cuối cùng nhịn được, nhân cơ hội ăn ít đậu hủ ở người .

      Lau xong lần rồi đắp chăn hẳn hoi vào cho co, đứng ở bên giường nhìn lát, lại ôm chăn của mình tới đắp lên cho .

      ra ngoài rót cốc nước nóng, cũng mất thời gian nửa phút, trở về thấy nửa thân thể bé của chui trong chăn ra, chăn người gần bị đẩy xuống đất.

      "Trời ơi tổ tông của !" Quan Hành vội vàng bỏ nước xuống, tới kéo chăn đắp lại nghiêm túc cho . tới hai phút liền cảm thấy nóng, nhíu lông mày muốn mở chăn ra, Quan Hành vội vàng dùng chân kẹp chăn lại, ôm sít sao vào trong ngực cho động.

      Lương Kiều cũng vén chăn lên nữa, nhưng tay linh hoạt tìm được khe hở trốn ra từ trong chăn, chui vào theo vạt áo của , ở người sờ loạn trận. bên sờ bên còn dùng tất cả sức lực tiến lại gần .

      Quan Hành có cách, dứt khoát cũng nằm vào trong chăn ôm .

      Lập tức cả người Lương Kiều đều leo lên, túi chườm nước đá bị vung tay lên đánh qua bên, hai cánh tay khoác lên cổ , chân cũng nâng lên khoác lên người , thân thể mảnh vải dính sát vào quần áo của , tuỳ tiện cọ.

      Con mẹ nó sao người nóng rần lên kia có thể động dục thế!

      Quan Hành bị cọ đến bốc thân hỏa, lại thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bên trái ngăn cản phải đề phòng cho làm loạn, bên còn phải cố gắng đè nén thân thể cùng linh hồn của mình cùng rục rịch."Em đàng hoàng chút cho !"

      Nhưng mà đối với người thần trí tỉnh táo như này, lại có chút ngăn cản nổi.

      phải là ngã bệnh sao, vì cái gì vô lễ với mà lại có lực như vậy!

      Lúc này quả thực Lương Kiều có chút thần chí , nhưng theo bản năng ngược lại thân thể càng thêm cường thịnh, vốn cho là cọ loạn chút nào, nhưng đầy lát Quan Hành liền phát áo mình bị vén đến lồng ngực, dây chun của quần ở nhà cũng bị kéo xuống.

      Có nhiều lúc Quan Hành nghĩ cứ theo như vậy , kết quả trong đầu xuất hai kẻ tiểu nhân đánh nhau chưa phân ra thắng bại, người người cọ nửa ngày áp cả khuôn mặt cùng thân thể nóng hầm hập lên, ôm lấy hông động.

      "..." Quan Hành yên lặng cầm lấy cánh tay định cởi quần .

      dứt khoát cởi chiếc áo bị vén đến nách ra, để trần nửa người ôm , lập tức cảm thấy giống như ôm cái lò than. Lương Kiều chậm rãi cọ xát mặt trong lòng , Quan Hành nâng cằm lên, cúi đầu hung hăng hôn hai cái, "Em cái đứa phóng đãng, lão tử là ngã trong tay em!"

      Sau đó duỗi tay nhặt túi chườm nước đá quăng ở bên về, tiếp tục chườm lên trán cho .

      Đợi đến khi nước gần ấm, ngồi dậy trước chút, sau đó nhấc cả người và chăn lên, làm cho bọc chăn dựa người mình. Sau khi bưng nước lại thử trước ngụm, hơi có chút nóng, nhưng nếu muốn đổ mồ hôi, phải nóng chút mới có hiệu quả đúng ?

      nhàng lung lay người trong ngực: "Đứa phóng đãng, uống nước nào."

      Lương Kiều thoải mái hừ tiếng, chậm rãi hé mở con mắt. Quan Hành đưa nước đến bên miệng , cẩn thận đút uống. Mới uống hai ngụm Lương Kiều liền xoay đầu muốn uống, Quan Hành cưỡng chế bắt phải quay đầu lại, buộc uống hơn nửa cốc.

      Uống hết nước lại ôm nằm vào trong chăn, Quan Hành nhìn thoáng qua thời gian, mới vừa qua chín giờ năm phút.

      Còn sớm. Ngủ với lát cũng được.

      Bởi vì tư thế ôm , Lương Kiều nằm nghiêng, đắp khăn lông lên, Quan Hành liền đắp khăn lông ở giữa mình và , dùng cái trán chống đỡ cho , sau đó che kín chăn ôm ngủ.

      Cũng lâu lắm đột nhiên bị đạp cái vào bắp đùi, Quan Hành kêu lên tiếng đau đớn, miễn cưỡng bị đau tỉnh.

      Mở mắt ra phát biết từ lúc nào cùng Lương Kiều tách nhau ra, hai cái chăn giường đều che kín lên người , nóng đến mồ hôi đầy người; Lương Kiều đưa lưng về phía , thân thể nằm nghiêng, chân còn xoắn cùng chỗ với , nửa người lại lăn đến bên cạnh giường, hầu như đều lộ ở bên ngoài chăn.

      Quan Hành vội vàng lôi lại, vừa sờ phát người lành lạnh.
      "Mẹ!" chửi tiếng, trùm chăn lên cho .

      sắp bị nóng chín, chui từ trong chăn ra ngồi nghỉ ngơi lát, lại cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho .

      Đo xong vừa nhìn tức giận đến thiếu chút nữa nuốt nhiệt kế vào - -38 độ 8! Con mẹ nó...

      Bàn tay chui vào trong chăn hung hăng vỗ cái mông Lương Kiều, để cho ngươi em để cho em chạy để cho em chạy!

      Đánh xong cái mông đánh thức Lương Kiều, "Đứng lên, chúng ta bệnh viện."

      " ..." Lương Kiều nhíu lông mày hừ hừ co lại vào trong chăn, " muốn động..."

      "Ngoan ngoãn, bác sĩ xem xong liền khó chịu." Quan Hành tìm nội y từ trong tủ quần áo của , tay chân vụng mặc lên cho . làm cái này, lại chịu phối hợp, cả buổi đều mặc vào được. Quan Hành lại mệt mỏi ra thân mồ hôi, thấp giọng dụ dỗ ở bên tai , "Mặc quần áo vào ôm em , cần em động, nghe lời nào."

      Lương Kiều có lên tiếng, tay ở bên trong động động, ném nội y mặc được nửa ra, vừa vặn nện ở mặt .

      "..."

      Quan Hành tức giận đến lại nắm đánh vài cái cái mông, sau đó mặc quần áo ra gọi điện thoại, kêu bác sĩ riêng của nhà họ Quan qua đây.
      Last edited by a moderator: 2/8/17
      Mai Trinh, meomeoniPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59
      Editor: Linh

      Quan Hành mặc quần áo vào, dùng hai chiếc chăn bao kín Lương Kiều lộ ra kẽ hở, lại đổi chiếc khăn lông ướt mới để lên trán , sau đó cách mỗi mười phút lại gọi dậy để uống cốc nước nóng.

      Lúc bác sĩ Phùng đến là hai mươi phút sau, hội nghị lúc mười giờ kịp, Quan Hành liền lui lại nửa giờ sau.

      Năm nay bác sĩ Phùng ngoài bốn mươi, nhưng dáng người được bảo dưỡng vô cùng tốt, hơn nữa đeo chiếc kính gọng vàng hết sức nhã nhặn, nhìn qua cả người có vài phần khí chất nho nhã.

      Quan Hành vừa mới vội vàng mặc cho Lương Kiều chiếc áo ngủ dày, chính mình mệt mỏi ra thân mồ hôi. Bác sĩ Phùng vừa vào cửa liền mang theo vẻ mặt như cười mà như , con mắt quét bốn phía vòng, cuối cùng cũng được tiến vào phòng ngủ chiêm ngưỡng mỹ nhân ngủ giường, quay đầu lại nhìn về phía Quan Hành ánh mắt lại càng thêm ý tứ sâu xa.

      Quan Hành được tự nhiên ho tiếng, tình hình với ta.

      Trước khi bác sĩ Phùng tới giúp Lương Kiều đo nhiệt độ cơ thể lần nữa, 38 độ 7, chủ yếu vẫn là hạ xuống.

      Cảm mạo nóng rần lên là bệnh bình thường, bác sĩ Phùng hỏi xong tình hình, lại làm kiểm tra đơn giản, nhanh chóng đưa thuốc cho , dặn dò cái nào uống trước khi ăn cơm cái nào uống sau khi ăn xong, cái nào ngày hai lần cái nào ngày ba lượt, sợ quên, cầm bút để lại dấu hiệu đơn giản hộp thuốc cho .

      Quan Hành lắng nghe, cuối cùng hỏi ta: " cần truyền nước sao?"

      "Cậu rất muốn truyền nước sao?" Bác sĩ Phùng nhìn cái, "Chỉ là phong hàn cảm mạo bình thường, cần thiết phải truyền nước, chẳng qua nếu như cậu kiên trì..."

      Quan Hành vội hỏi: " có, nghe ."

      Bác sĩ Phùng gật gật đầu, bên thu dọn công cụ bên dặn dò thức ăn phải thanh đạm, quan trọng nhất là để bị lạnh nữa, trước khi còn vỗ vai , bồi thêm câu: "Mấy người trẻ tuổi các cậu thích chơi, nhưng phải chú ý thân thể, đừng đùa đến mức phải bốc hỏa nhé."

      Tại sao ai cũng đổ hết trách nhiệm lên người thế vậy? Quan Hành thể nào giải thích, bất đắc dĩ tiễn bác sĩ Phùng ra cửa, còn đặc biệt dặn dò câu: "Chuyện ngày hôm nay đừng cho ba mẹ tôi biết đấy."

      Bước chân bác sĩ Phùng dừng lại, cười: "Cậu có biết vừa rồi tôi tới từ chỗ nào ?"

      Trong lòng Quan Hành đột nhiên dâng lên cỗ dự cảm xấu.

      Chỉ thấy bác sĩ Phùng híp mắt, cách hai tròng kính bóng loáng, vui vẻ mặt sâu hơn: "Buổi sáng dạ dày của ba cậu quá thoải mái, lúc cậu gọi điện thoại tôi vừa kiểm tra xong cho ông ấy- - mấy thứ thuốc trong tay cậu kia, có hai hộp là được lấy từ trong nhà cậu ra đấy."

      "..."

      Trước khi ăn cơm chỉ cần uống viên thuốc, Quan Hành lấy ra viên, rót nước ấm đút Lương Kiều uống, sau đó đến phòng bếp dạo nửa ngày, vo sạch chút gạo nếp để nấu cháo.

      Cuối cùng thành quả coi như tệ, múc bát vơi, bên khuấy bên thổi để cho đỡ nóng mới bưng vào.

      Bây giờ Lương Kiều ngược lại đạp chăn ra, chỉ là sợ nóng nên để cánh tay ra ngoài, mồ hôi đầu và sợi tóc chảy ròng ròng, lông mày khép lại, bộ dáng rất khó chịu.

      Quan Hành đỡ dậy tựa ở người mình, bưng cháo lại quấy vài cái.

      Lương Kiều tỉnh, nhưng dựa vào trong lòng , mí mắt đều lười phải mở.

      "Quan Hành..." đột nhiên lầu bầu hô tiếng.

      dừng lại: "Ừ?"

      nhàng lắc đầu, đầu gối lên cổ , lại im lặng.

      Quan Hành rũ mắt nhìn , cúi đầu hôn lên khóe mắt cái, tiếp tục quấy cháo.

      Đến lúc cháo hoàn toàn nguội, Quan Hành múc thìa, tự mình thử trước chút, nhiệt độ vừa phải, lúc này mới múc thìa khác đưa đến bên miệng . Lương Kiều nhắm mắt lại có phản ứng, Quan Hành giọng kêu "Há mồm", mới hé miệng ăn hết.

      Ăn xong hai miếng liền muốn ăn nữa, giọng lầm bầm: "Quá khó ăn ..."

      Quan Hành chậc tiếng: "Nhưng đây là tự làm, có thể ăn miếng chính là đời trước em tu luyện phúc phận, lại còn có lá gan khó ăn? Thành ăn hết cho , nếu bỏ qua em hối hận cả đời."

      lại múc muỗng đưa đến, Lương Kiều nhíu lông mày ăn hết, sau đó chép chép miệng : "Muốn ăn cay cơ..."

      là cháo trắng thôi, hương vị lại còn vô vị hơn con chim sao. (Ý là vô cùng nhạt)

      Hình như trong tủ lạnh có vài lọ tương thịt bò, xem ra giống như là mới làm lâu. Quan Hành cầm chai lại đây, cùng đút với cháo trắng bắt ăn, miếng cháo miếng thịt vụn, cuối cùng cũng bắt ăn hết bát cháo.

      Lại bắt uống hai ngụm nước, Quan Hành rút tờ giấy ăn lau miệng cho .

      Lương Kiều phối hợp cong miệng lên, lau xong ôm chăn co lại, lăn qua bên tiếp tục ngủ.

      Sau khi uống thuốc nửa giờ mới có thể ăn, Quan Hành mang khăn lông giặt sạch lần, lau mồ hôi người cho , sau đó ăn qua loa chút, trở lại gian phòng cách vách của mình mở máy tính ra chuẩn bị mở hội nghị trực tuyến.

      Phía đối diện phòng họp chuẩn bị xong, chỉnh xong màn hình lập tức khai mạc, Quan Hành đột nhiên phát giác được sau lưng có cái bóng gì đó vọt qua. vội vã chạy đến, thấy Lương Kiều mặc bộ đồ ngủ hồng phấn bằng nhung đỡ tường lảo đảo về phía toilet.

      Quan Hành cũng tới vịn lấy , "Em muốn làm gì?"

      Lương Kiều khép hờ mắt nhìn , : " vệ sinh chút."

      "..."

      Quan Hành nâng vào ngồi ở bồn cầu, toàn thân vô lực, thân thể đứng thẳng được, liên tục dùng cánh tay chống ở đùi. lát sau ngẩng đầu lên: " nhìn em vệ sinh kiểu gì?"

      "..." Lúc này Quan Hành mới phản ứng, ho tiếng, chạy hai ba bước khép cửa.

      Hội nghị trực tuyến bắt đầu đúng lúc mười rưỡi, Trương Vĩ ở bên kia chủ trì hội nghị, thỉnh thoảng ánh mắt quỷ dị nghiêng mắt nhìn màn hình cái; tất cả mọi người đều cố gắng duy trì trấn định, làm bộ nhìn thấy tấm áp-phích ngôi sao Hàn Quốc to đùng ở phía sau ông chủ.

      Quan Hành tựa vào ghế, sắc mặt nghiêm túc, trừ người là quần áo ở nhà nhàn tản cùng gian kì quái sau lưng, có gì khác biệt với ông chủ lạnh lùng ngồi trong phòng làm việc.

      Hội nghị tiến hành đâu vào đấy, mọi người dần dần tiến vào trạng thái, có người tiếp tục để ý tấm áp-phích chói mắt kia nữa.

      Tổng giám đốc sản xuất báo cáo tiến độ chuẩn bị của bộ phim mới, lơ đãng ngẩng đầu cái, nhìn thấy màn có cái bóng màu hồng lướt qua, ngay sau đó góc bên trái đột nhiên xuất làn da khác hẳn của đàn ông, ngón tay bé móng tay dài đỏ tươi của người phụ nữ vươn đến, từ trong màn hình vươn vào cổ áo người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh...

      Chỉ thấy ông chủ vốn vẻ mặt uy nghiêm ràng sững sờ, cúi đầu liếc nhìn, vẻ mặt rạn nứt trong chốc lát.

      giây sau Quan Hành nhanh chóng đưa tay che lấy màn hình máy vi tính, cùng lúc đó tay kia của Lương Kiều cũng bấu lên, ôm lấy từ phía sau, mặt chôn ở bả vai .

      Mặc dù hết sức hưởng thụ chủ động như vậy của , nhưng lúc này thực thể được, Quan Hành quay đầu, bắt lấy cánh tay nhéo nhéo, ở bên tai tương đối bất đắc dĩ: " họp..."

      Vừa rồi Lương Kiều chỉ dùng nửa con mắt để nhìn, nghe thấy thanh từ máy tính cho rằng xem phim điện ảnh, để ý tới việc mở video. Nghe vậy nhanh chóng ngẩng đầu lên từ người , động tác quá mạnh, trong đầu giống như là có thứ gì xoay vòng mấy cái, vô cùng choáng váng.

      Quan Hành đứng lên bồng đưa trở về phòng, nhét vào trong chăn.

      Lương Kiều ngoan ngoãn mặc đắp chăn lên cho, nháy mắt cái nhìn , lúc chuẩn bị đột nhiên lấy tay ra, giang hai cánh tay ra- - muốn ôm ôm.

      Quan Hành nhìn thấy mà đầu quả tim run lên, bỗng chốc mềm lòng rồi rối tinh rối mù. Hội nghị công việc gì đó đều chẳng quan tâm nữa, quỳ ở giường cúi người ôm lấy , hôn đôi mắt cái hôn cái mũi cái rồi lại hôn miệng, quả thực chết bộ dáng làm nũng như đứa của .

      Lương Kiều ôm mấy giây, buông ra, vỗ cái ở lưng , trong tiếng còn mang theo khàn khàn: " làm việc trước ."

      bỏ được bỏ được, Quan Hành lại ôm hôn mấy cái, mới lưu luyến buông ra, cuối cùng hôn lên đôi mắt cái, thấp giọng : " lập tức trở về với em, ngoan ngoãn, đừng đá chăn ra."

      Lương Kiều nhàng gật đầu: " ."

      Sau khi trở về quả mạnh mẽ vang dội tăng nhanh tốc độ hội nghị, đếm xỉa đến ánh mắt ái muội của đám cấp dưới phía bên kia, lòng nhớ kỹ căn phòng cách vách còn có người bệnh lại còn mọn, đến nửa giờ liền kết thúc hội nghị.

      Lương Kiều tự mình uống thuốc xong, uống hết cả cốc nước nóng, nằm xuống lại ngủ.

      Quan Hành đá dép bò lên giường, ôm người cuốn trong chăn như con sâu lớn vào trong ngực, sờ sờ đầu , xoa bóp khuôn mặt , lại xoa xoa cái trán .

      Trong lòng vô cùng thỏa mãn than thở, cuộc đời này là ngã ở trong tay ...

      Lúc tỉnh lại phát ra biết lúc nào mà mình bị Lương Kiều cuốn vào trong chăn, toàn thân Quan Hành nóng đến phát sợ, nhàng vừa động, liền phát giác được người có con bạch tuộc cuốn lấy mình, đắp hai cái chăn cùng lúc rất nặng, sắp đè chết rồi.

      Tay phải bị Lương Kiều áp chế ở dưới thân thể, tê toàn bộ, thử rút ra, mới vừa làm động tác đầu tiên, nghe Lương Kiều hừ tiếng, làm vài động tác thừa thãi, chậm rãi lật xuống từ người , duỗi lưng cái.

      Quan Hành nâng cánh tay lên hoạt động vài cái, hình như Lương Kiều cũng tỉnh, lắc mông mở rộng hết thân thể, quay đầu nhìn .

      "Tỉnh rồi?" Quan Hành vươn tay sờ trán , "Còn khó chịu hơn sao?"

      " người mệt mỏi."

      Quan Hành liền sờ cánh tay ở trong chăn rồi nhéo lát, sau đó ngồi dậy lấy nhiệt kế tới, thuần thục đẩy vạt áo của ra cắm vào bên trong nách, thấy nửa tròn tròn lộ ra cũng chẳng có phản ứng gì. Con mắt Lương Kiều nháy nhìn chằm chằm , Quan Hành giật mình, bóp cái vào tay: "Tại sao lại nhìn như vậy?"

      Lúc bóp Lương Kiều cũng đồng thời híp mắt, vẻ mặt hết sức hưởng thụ.
      Ngực Quan Hành căng thẳng, nuốt nước miếng cái, giọng hơi khản đặc."Thoải mái ?" hỏi.

      Lương Kiều híp mắt cười dịu dàng nhìn : " thích ?"

      "Aiz!" Quan Hành nhanh chóng rút tay về, đắp chăn lại cho , tinh thần sa sút nằm sấp sang bên cạnh, "Em đừng quyến rũ , trẻ tuổi khí thịnh, cầm giữ được."

      Lương Kiều thầm nở nụ cười, nhưng vẫn chịu buông tha cho , bọc chăn lật qua, cố chấp nhìn chằm chằm đôi mắt , lại hỏi lần nữa: " có thích ?"

      Hai đầu người dựa vào rất gần, Quan Hành nghiêng mặt nằm lỳ ở giường, đối diện với đôi mắt trong suốt của , hồi lâu sau, cuối cùng bị bướng bỉnh đánh bại, cúi đầu trả lời: "Thích."

      Tiếng vừa dứt, liền thấy hai mắt xinh đẹp của Lương Kiều cong cong, lại tới gần phía trước chút, gần như muốn đụng với chóp mũi .

      Khoảng cách này sắp giống gà chọi mắt rồi, dứt khoát nhắm mắt lại, cái trán dán lên trán , sau đó chóp mũi nhàng cọ xát.

      "Thích gì?" lại hỏi.

      Sao vấn đề này lại đầu đuôi như thế, mới vừa phải là ánh mắt liên tục chớp của à?

      Quan Hành có trả lời, nâng tay vịn đầu , dịu dàng hôn đôi môi hồng nhạt của .

      Lương Kiều vô ý thức đáp lại , sau đó nghĩ đến cái gì lại chợt nghiêng đầu tránh , "Em chưa có đánh răng..."

      Quan Hành cười hai tiếng, : "Bây giờ mới biết ngượng ngùng? Lúc thần chí em đều cường hôn nhiều rồi, thiếu chút nữa cướp trinh tiết của , đều quên sao?"

      Lương Kiều cười vẻ mặt của : " biết xấu hổ em, ai lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn vụng trộm chấm mút cơ thể người ta vậy? Chỗ nào cũng bị xem rồi sờ hết cả rồi, tại muốn giữ lời hứa?"

      "Thừa nhận, thừa nhận." Quan Hành cười mổ cái vào khóe miệng , "Em cái gì cũng nhận hết. Nếu như em còn làm nũng với như lúc trước, muốn mạng già này cũng nhận."

      Lương Kiều hừ hừ, "Em muốn cái mạng già của có ích lợi gì."

      "Có rất nhiều tác dụng." Quan Hành vén chăn của lên chậm rãi chui vào, bên kéo đồ ngủ của qua bên rồi dùng giọng điệu dụ dỗ khẽ bên tai : "Em có tiền tiêu hết, lạp xưởng ăn hết..."

      Phía dưới lều của vươn cao, Lương Kiều chợt câu:
      "Nhiệt kế được rồi."

      Quan Hành cứng đờ, dừng động tác lại, trước tiên lôi nhiệt kế ở nách của ra, đương nhiên quên nhân cơ hội sờ chỗ nào đấy hai cái.

      - -37 độ 8.

      Trong nháy mắt thở phào nhõm, mặc dù còn hơi nóng, nhưng dễ nhận thấy là cơn sốt lui.

      Bỏ nhiệt kế lên mặt bàn cạnh giường, Quan Hành chống đỡ người Lương Kiều, có chút do dự. Phải tiếp tục sao?

      phải là mới vừa hạ sốt lại bị làm nghiêm trọng hơn đấy chứ?

      Rối rắm của viết ràng mặt, Lương Kiều nhìn thấy mà vui mừng, cánh tay vừa nhấc, đè thấp xuống.

      " thích em sao?" xem nhìn mắt rồi hỏi.

      Trong nháy mắt Quan Hành phúc chí tâm linh (ý phúc đến lòng người cũng sáng ra), giống như đột nhiên hiểu những vấn đề liên tiếp vừa rồi của .

      Thích ?

      Thích gì?

      Thích em sao?

      Người phụ nữ này, là...

      Trong lòng đột nhiên bị loại tâm tình khó có thể công chiếm, trong nháy mắt ngọn lửa lớn bắn ra từ trái tim, truyền đến toàn thân. Trong thân thể có trận nóng rực, đến con mắt đều có chút nóng lên.

      Quan Hành cúi đầu hôn sâu.

      "Thích, thích đến sắp phát điên rồi."
      Last edited by a moderator: 2/8/17
      Mai Trinh, meomeoni, Phương Lăng2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :