1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hương Yêu - Tiểu Chước Vi Huân (57C+2NT) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 56]

      Buổi chiều, sau khi Văn Mạc Sơn thức dậy chậm chạp dạo vòng ở lầu hai. Khi tìm ra bóng dáng của Trì Tịnh lại xuống phòng bếp dưới lầu.
      Mùi thơm từ trong cửa bay ra, Văn Mạc Sơn nhìn xuyên qua cửa kính vào bên trong, chỉ có mình chị Ngọc.

      Ông lắc đầu, xoay người lên lầu.

      Mãi đến giờ cơm chiều Trì Tịnh mới xuất . Mặc áo bành tô, miệng thở hổn hển, vẻ mặt ửng hồng. Trông thấy Văn Mạc Sơn cũng lời nào, trực tiếp rửa tay ngồi vào bàn im lặng ăn cơm.

      Văn Mạc Sơn liếc cái, nghĩ thầm con bé này bị ai làm mất lòng rồi, lâu chưa hề thấy giở tính tình như vậy.

      vừa xúc tuyết?”

      Trước đây hề thấy chịu khó như thế, xem ra là nhàn rỗi.

      Thấy làm lơ, Văn Mạc Sơn nhíu mày: “ làm cái mặt này với thầy có ích gì? Thầy sớm cho biết là nhà họ Thư là vũng thối rữa. Cùng Thư Luật ở bên nhau phải có chút tâm lý chuẩn bị.”

      Trì Tịnh vẫn cúi đầu tiếp tục ăn cơm, giống như nghe thấy lời ông .

      Văn Mạc Sơn thấy như vậy, thở dài, quay đầu nhìn chị Ngọc: “ lâu làm ly. lấy bình rượu kia lại đây, tôi cùng con bé uống chút.”

      Chị Ngọc gật đầu, tính đứng dậy thấy Trì Tịnh đặt đũa xuống mạnh, ngẩng phắt đầu nhìn Văn Mạc Sơn.

      “Có cái gì tốt mà uống?!” Dứt lời, nước mắt thoáng cái chảy xuống.

      Trì Tịnh nâng tay lau cái, từ trong túi lấy di động ra để tới trước mặt ông.

      Văn Mạc Sơn cứng đờ, sau lúc lâu mới hô tiếng: “… Tiểu Tịnh.”

      “Thầy tính làm sao đây?” Trì Tịnh đỏ mắt nhìn chằm chằm ông.

      Văn Mạc Sơn trong phút chốc trả lời. Cầm lấy di động, lật lại kỷ lục gọi điện thoại, sau đó thở dài bất đắc dĩ.

      “Thầy già rồi, muốn giày vò.”

      Sống chẳng được mấy năm, chi bằng giữ lại bộ thể xác tốt, khi xuống mồ còn có thể diện chút.

      Nghe xong lời này, Trì Tịnh đứng bật dậy, lên lầu hề quay đầu nhìn ông.

      Chị Ngọc ở bên gấp đến nỗi tay chân luống cuống. Bộ dáng hai người giương cung bạt kiếm như vầy cho tới bây giờ chị chưa từng thấy qua. Trong phút chốc biết nên thế nào cho phải.

      Văn Mạc Sơn cầm đũa lên, khoé mắt ửng đỏ, thấp giọng : “Ăn trước , chừa lại chút cho con bé.”

      *****

      lầu, Trì Tịnh đứng yên bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn bóng đêm đen như mực.

      Buổi chiều, sau khi xem xong chuyện về Perfectionist điện thoại của Văn Mạc Sơn lại vang lên hai lần nữa. Trì Tịnh nghĩ là đối phương có thể có chuyện gấp gì, liền trả lời điện thoại trước. ngờ lại nhận được quả bom.

      Đối phương là người bạn quen trước kia của Văn Mạc Sơn, cũng là bác sĩ của bệnh viện Thành phố.

      Lời của ông ấy tàn nhẫn, cùng mang theo thương xót.

      “Ung thư phổi thời kỳ cuối… Lão Văn muốn điều trị.”

      là con của ông ấy phải ? Lão Văn thường đến . khuyên ông ấy , tìm thời gian tới kiểm tra lại.”

      Cúp điện thoại, đầu óc Trì Tịnh vẫn còn mơ hồ, nghĩ chỉ qua buổi chiều mà sao lại biến thành như thế này.

      đờ đẫn đến trước cửa phòng Văn Mạc Sơn, đứng yên lâu lâu. Sau đó cắn răng chạy ra sân. sợ kềm chế được mà dựng ông ấy dậy từ giường chất vấn phen.

      Nhưng đến khi Văn Mạc Sơn thức dậy, vẫn là bộ dáng nhàng thoải mái kia. có ý muốn cho biết chút nào.

      Trong lòng Trì Tịnh bùng lửa.

      Lúc này di động bỗng dưng vang lên. quay đầu, nhìn điện thoại giường hồi lâu mới cầm lên.

      Nghe thấy giọng Thư Luật, Trì Tịnh liên tục hít thở sâu mấy cái: “ về rồi?”

      “Ngày mai về đến.”

      “Ừm.” mở to mắt, gọi . “Thư Luật…”

      “Em sao vậy?” Thư Luật nhíu mày, nhanh chóng nhận ra khác thường.

      “Em… muốn ở đây thêm vài ngày, chờ sau khi chuyện bên kết thúc em trở lại.”

      Im lặng lát, bên kia truyền tới giọng trầm thấp của : “Cũng được, em ở nhà bầu bạn với ông cụ Văn thêm nhiều.”

      Khoé mắt Trì Tịnh đỏ lên, ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Em nhớ , trở về gặp.”

      Cúp điện thoại, Thư Luật cầm di động trầm ngâm hồi, trở lại bên cạnh Thư Nhược Chu, khom lưng : “Nên đăng ký rồi.”

      Thư Nhược Chu mặc bộ âu phục kiểu , trừ bỏ chút vui mặt cả người nhìn có vẻ phơi phới.

      Ông đứng dậy, lời, dẫn đầu cất bước về phía cửa đăng ký.

      Thư Luật lại nhìn thoáng qua di động, cất bước theo.

      *****

      Cúp điện thoại, Trì Tịnh lẳng lặng ngồi trong chốc lát rồi đứng dậy phòng của Văn Mạc Sơn.

      Sau khi biết chuyện này, tất cả tình hình khác thường gần đây của Văn Mạc Sơn đều có thể lý giải được.

      Trì Tịnh nhìn hình dáng ngày càng gầy của ông, tim đau xót như bị ai nhéo mấy cái. Trong đầu ngỡ ngàng, ánh mắt mờ mịt nhìn vào nơi trống . đâu, tiếp như thế nào, hoàn toàn thể nào biết được.

      Văn Mạc Sơn ngồi ghế mát xa, nhìn vào, vẫy vẫy tay về phía .

      So với tinh thần sa sút cùng ảm đạm của Trì Tịnh, Văn Mạc Sơn trước sau đều bình tĩnh như thường. Giống như đây là chuyện vô thưởng vô phạt.

      “Nguôi giận rồi?”

      Trì Tịnh mím môi: “… Con có giận.”

      “Vậy tốt.” Văn Mạc Sơn làm như thở dài nhõm. “ cái con bé già mồm lại khó dỗ này. giận là tốt nhất.”

      Trì Tịnh quay mặt , nhìn ông.

      Văn Mạc Sơn cười cười, ngọn ngành với : “Cả đời này của thầy ngoại trừ có được Mai Phương Hoa còn chuyện gì tiếc nuối. Sống hơn nửa đời người, có pha chế hương, có đứa con theo bầu bạn đủ rồi. biết thầy bị bệnh, cũng đừng mỗi ngày lo lắng chuyện này. Sau này gả cho Thư Luật cũng phải xa thầy. Chẳng phải là vấn đề sớm muộn sao.”

      Con người đời này từng người tiếp từng người mất , khác nhau chỉ là sớm muộn mà thôi. Sau cơn đau ngắn ngủi, phai nhạt , rồi có sinh mệnh mới ra đời. Xấu hay tốt luôn có người đến thay thế.

      Chấp niệm quá mức, đó là cho bản thân mình gông xiềng.

      “Thầy đừng khuyên con. Chuyện này con bỏ xuống được.”

      Trì Tịnh khụt khịt mũi, tiếp: “Con bỏ xuống được, nhưng con tôn trọng cách làm của thầy.” mở to đôi mắt thỏ nhìn Văn Mạc Sơn. “Thầy cứ việc làm sao để vui vẻ là được.”

      Trước kia đều là Văn Mạc Sơn lo lắng cho , lần này rốt cuộc đến phiên lo lắng lần, nhưng ngờ đau như róc xương rút gân.

      “Nhưng thầy cũng đừng quá bá đạo, ngay cả con nghĩ như thế nào thầy cũng muốn quản. Thầy muốn quản cũng phải là được…” Giọng hơi nghẹn, có chút năng lộn xộn. “Thầy khoẻ mạnh còn mạnh hơn ngàn lần so với khuyên con.”

      Bên trong phút chốc ai nữa. Hai mắt trừng của Văn Mạc Sơn bị ánh đèn làm sáng lên. Sau lúc lâu, ông nghiêng đầu qua, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

      Khàn khàn ba chữ: “Đứa bé ngoan.”

      *****

      Vu Tiểu Mạn đau bụng sinh nguyên đêm, sáng sớm hôm sau mới được đẩy vào phòng sinh.

      Người nhà mẹ đẻ đến đống, mồm năm miệng mười chuyện tình huống của ta. Thư Dư Chính ngồi mình ghế, mệt mỏi chờ đợi.

      theo chịu đựng đêm, ông ta nhìn có vẻ như già mười tuổi. Trạng thái giống như đón chào chuyện vui chút nào.

      Giờ phút này trong đầu ông ta đều lặp lặp lại bộ dáng Vu Tiểu Mạn nổi bão với ông ta đêm hôm qua.

      Ngay trước đó xảy ra cái gì?

      *****

      Rốt cuộc gần tới giữa trưa, y tá ra báo tin vui. Chẳng mấy chốc Vu Tiểu Mạn cùng em bé được đẩy ra.

      Trông thấy đứa con trai mũm mĩm, Thư Dư Chính chú ý nữa, vội vàng tiến lên xem xét tình hình của vợ.

      Người nhà mẹ đẻ như ong vỡ tổ ùa đến, đẩy sản phụ trở về phòng. Mẹ Vu Tiểu Mạn kêu Vu Nhã Tình trông nom giúp, gọi mình Thư Dư Chính đến hành lang.

      Ý của mẹ vợ rất ràng: “Đứa bé cũng sinh rồi, thế nào nữa cũng phải cho ông cụ nhìn xem.”

      Thư Dư Chính im lặng phút chốc, gật đầu đồng ý.

      Mẹ vợ hài lòng, về phòng bệnh trước. Thư Dư Chính sau bước lại bất ngờ nhận được điện thoại của Thư Nhược Chu.

      Đề nghị của ông cụ hẹn mà trùng với của ông ta: “Ngày mai trở về chuyến.” Dừng chút, bổ sung câu. “ mình .”

      Thư Dư Chính vội vàng đồng ý, lại : “Ba… Tiểu Mạn sinh.”

      Bên kia yên lặng lát rồi trực tiếp cúp điện thoại.

      Trong lòng Thư Dư Chính chợt ngưng cái, cuối cùng xoay người vào phòng tin tức cho Vu Tiểu Mạn biết.

      lập tức về sửa soạn chút , chỗ này có chị em theo giúp rồi, cần lo lắng.”

      Thư Dư Chính bị đuổi , còn chưa có nhìn con trai mấy phút phải về.

      Ngay lúc Vu Tiểu Mạn hưởng thụ hạnh phúc lần đầu tiên làm mẹ, Thư thị lại cho ta cái trở tay kịp.

      Hôm qua Lục Diễm trách công ty Tâm Hải vi phạm bản quyền, thế nhưng chuyện còn chưa hết, buổi chiều Thư thị đột nhiên công bố phát biểu, bày ra hai bản hợp đồng. mặt đúng là nội dung Lục Diễm trao quyền cho Perfectionist dùng hoa văn làm trang trí bao bì.

      Ra là mấy tháng trước, khi Thư Luật thành phố J tìm Lục Diễm mua bình hoa sứ ký bản hợp đồng này với ta. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lục Diễm chỉ trích công ty Tâm Hải vi phạm bản quyền mà đề cập tới Thư thị chút nào.

      Như thế vừa nhìn thấy công ty Tâm Hải chỉ trích Perfectionist sao chép ràng là có lập trường.

      Cùng thời gian, Hồng Đông Đồng đại diện Thư thị lên tiếng, đối với chuyện “vu tội” lần này, công ty truy cứu trách nhiệm đến cùng.

      Tâm Hải là công ty miệt vườn nhoi kinh doanh đồ trang điểm, cùng Vu Tiểu Mạn giở thủ đoạn này là tính dựa vào tiếng tăm của Thư thị mà kiếm chút chú ý cho mình. Nhưng ngờ rằng bây giờ bị người ta cắn ngược lại cái.

      Làm rùa đen rụt đầu hồi lâu, cuối cùng Tâm Hải hoảng sợ. Dưới tình huống còn cách nào, rốt cuộc trồi lên giải thích đây là hành vi tự gây chú ý, hơn nữa nhấn mạnh thiết kế này bọn họ có kiếm lời đồng nào.

      Tuy nhiên đối với giải thích của bọn họ, ai thèm chấp nhận.

      *****

      Hôm sau Thư Dư Chính đúng hẹn về nhà họ Thư. Lâu rồi trở về, cảm thấy nơi này xa lạ rất nhiều.

      Thư Luật ngồi trong phòng khách, lười biếng uống trà. Trông thấy ông ta khách sáo giống như người xa lạ.

      “Ông nội trong phòng sách lầu.”

      Thư Dư Chính muốn lại thôi, chỉ gật gật đầu, lên lầu.

      Thư Luật ngồi trở lại sa lon, lắng nghe tiếng bước chân phía sau, ánh mắt sa sầm xuống từng chút .

      Thư phòng trang trí thuần kiểu Trung Quốc, phong cách tựa như tính tình của con người Thư Nhược Chu, vừa lạnh vừa cứng.

      Thư Dư Chính gõ cửa vào, chỉ thấy Thư Nhược Chu ngồi nghiêm chỉnh sau bàn làm việc bằng gỗ lim, hai mắt sắc bén nhìn ông ta.

      “Dạo này thân thể ngài khoẻ ?” Thư Dư Chính ngồi xuống, quan tâm hỏi.

      Nhận lấy trận im lặng khiến người ta bất an. Thư Nhược Chu ràng cảm kích. Chỉ thấy ông rút ra từ trong ngăn kéo phần văn kiện vứt tới trước mặt Thư Dư Chính: “Ký .”

      Thư Dư Chính cầm lên nhìn cái, vẻ mặt cả kinh: “Cha?”

      Ông ta nắm văn kiện trong tay, giật mình hiểu ra Thư Nhược Chu luôn nhớ ràng lời ông ta từng . Im lặng nhiều năm như vậy giống như chờ ngày hôm nay.

      Cho dù ông ta hối hận muốn bắt đầu lại, Thư Nhược Chu cũng cho ông ta cơ hội này.

      Đời này của ông ta bị cha đè đầu, nhưng cũng đấu lại Thư Luật -đứa con khiến ông ta kiêu ngạo.

      “Cha, con… Tiểu Mạn mới vừa sinh con, việc này có thể từ từ hay ?” Giọng chuyện của Thư Dư Chính run rẩy.

      Thư Nhược Chu nhúc nhích lúc.

      Giờ phút này, ông cảm thấy vô cùng may mắn Thư Dư Chính lựa chọn học thuật mà phải kinh doanh. Vừa vô trách nhiệm lại quả quyết, đàn ông nhà họ Thư cũng chỉ có người như thế này.

      lâu sau, ông ném cho Thư Dư Chính cây bút, dứt khoát : “ chết tâm . Đứa bé kia, tôi thừa nhận.”
      Phong nguyet, Mai Trinh, Chris2 others thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 57]

      Ba ngày sau.
      Sau hôm Văn Mạc Sơn cùng Trì Tịnh chuyện thông suốt trải qua hai ngày điềm nhiên như .
      Trì Tịnh quả giống như , tôn trọng lựa chọn của Văn Mạc Sơn, hề có biểu cố sức đón ý hùa ông, nhưng gương mặt kia lại luôn do dự. Mãi đến hôm nay, Trì Tịnh lờ mờ nhận thấy Văn Mạc Sơn thích hợp. Ép hỏi mới biết được ông đau đớn đến khó chịu.

      Trì Tịnh lập tức hối hận cái lời chó má gì mà tôn trọng ông. Nản lòng thoái chí chỉ câu: “Ít ra khi còn sống phải sống thoái mái chút.”

      Vì thế hai người đến bệnh viện Thành phố.

      Người bạn tốt kiêm bác sĩ của Văn Mạc Sơn vừa qua tuổi bốn mươi, là người đàn ông rất nho nhã. Hai người để Trì Tịnh ở lại bên ngoài, chuyện trong văn phòng hơn tiếng đồng hồ. Khi Văn Mạc Sơn ra trạng thái tốt hơn rất nhiều.

      thang máy xuống lầu, đường yên lặng. Sắc mặt trắng bệch kia của Văn Mạc Sơn ép tới Trì Tịnh nên lời nào.

      Khi ngang qua đại sảnh, Văn Mạc Sơn ngừng bước, vỗ vỗ cánh tay Trì Tịnh; Trì Tịnh ngẩng đầu, nhìn theo hướng ngón tay của ông.

      Trong ti vi, Thư Luật mặc âu phục phẳng phiu, phát biểu.

      “Động tác của lão già kia mau. Hồi nữa còn có hành động.”

      Trong màn hình, Thư Luật cùng Thư Nhược Chu sóng vai đứng, già trẻ đều mang theo dáng vẻ tự nhiên vốn có. Đèn flash tận hết sức lực nhằm vào người bọn họ, ghi lại giây phút quan trọng này.

      Toàn thân Thư Luật là âu phục màu đen trang trọng, vừa chín chắn lại dạn dĩ. Mỗi động tác đều lộ ra tu dưỡng hoàn hảo. Vào lúc Thư Nhược Chu xong, vươn hai tay tiếp nhận thư hiệp nghị chuyển nhượng.

      Hôm nay là ngày Thư thị cử hành nghi thức giao nhận. Thư Nhược Chu thực hứa hẹn của ông ta, từ hôm nay trở Thư Luật chính thức trở thành Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn.

      “Nhà họ Thư dạo này đúng là xuất ra hết nổi trội.” Văn Mạc Sơn hừ tiếng, quay đầu nhìn Trì Tịnh. “Chúng ta về nhà trễ chút.”

      “… Thầy muốn làm gì?”

      Ông cụ Văn nghiêm khuôn mặt nhợt nhạt, cười: “Thông gia gặp nhau.”

      *****

      Như Văn Mạc Sơn , sau khi Thư Nhược Chu trở về hoàn toàn nhàn rỗi.

      Giải quyết xong Thư Dư Chính, ngày hôm sau trực tiếp công ty mở hội nghị cổ đông. Rồi sau đó liên hệ truyền thông, tổ chức nghi thức giao nhận hôm nay.

      Từ bệnh viện ra, Văn Mạc Sơn trực tiếp mang Trì Tịnh cao ốc Thư thị. Vì vậy bọn họ đều biết sau nghi thức Thư Nhược Chu còn công bố chuyện.

      Nhưng Vu Tiểu Mạn xuất viện về nhà ở cữ lại nhìn chằm chằm ti vi xem toàn bộ quá trình.

      Lúc này Thư Dư Chính ở trong phòng trẻ sơ sinh dỗ con, bỗng dưng nghe thấy phòng ngủ chính truyền đến tiếng vang lớn liên tiếp. Chân mày ông chợt nhíu lại, giao đứa bé cho chị Nguyệt, sải bước về phòng.

      Điều khiển từ xa bị rơi vỡ tan tành, cơm chị Nguyệt vừa đưa tới bị đánh đổ đầy đất, mấy thứ bàn trang điểm cũng may mắn thoát khỏi.

      Thư Dư Chính đứng ở cửa trong chốc lát, quành qua đống bừa bãi kia, đên bên cạnh Vu Tiểu Mạn phát giữ chặt ta lại.

      “Em điên à?!”

      Vu Tiểu Mạn chợt vung tay lên, giãy tay ông ta ra: “Tôi điên ư?! Tôi thấy con mẹ nó mới điên rồi!”

      ta trừng Thư Dư Chính, dáng vẻ điên cuồng kéo áo ông ta chất vấn: “Hôm đó quay về nhà họ Thư làm cái gì?! , ông ta dùng cái gì ép đồng ý?”

      Ở bên cạnh, màn hình ti vi nứt lỗ, góc độ vừa vặn ngay giữa bọn họ. Thư Dư Chính nhắm mắt lại, kềm tay ta : “Ông cụ có ép , là tự đồng ý.”

      láo! có biết vừa rồi xảy ra cái gì ? Hả?” Áo bị ta kéo đến biến dạng, tay Vu Tiểu Mạn siết chặt đến nỗi gân xanh nổi lên. ta như bệnh tâm thần hét lên với Thư Dư Chính. “Vừa rồi Thư Nhược Chu tuyên bố phân chia tài sản, ngoài toà biệt thự ông ta ở ra, toàn bộ những cái khác đều thuộc về Thư Luật cùng Thư Đông! có biết điều này đại biểu cái gì ? Tôi cực cực khổ khổ tranh thủ, con mẹ nó ngược lại chủ động buông ra quyền thừa kế! bảo con chúng ta sau này làm sao bây giờ?!”

      Mắt Vu Tiểu Mạn đỏ bừng, ánh mắt nhìn Thư Dư Chính giống như muốn nuốt trọn ông ta. Bộ dáng tóc tai bù xù càng giống như bà điên.

      “Dựa vào cái gì con của tôi cũng chảy dòng máu họ Thư nhưng lại chiếm được gì cả?” ta nức nở thét lên. “Sao vô dụng như vậy?!”

      “Bản thân làm cái gì còn cần người khác sao?”

      Giọng Thư Dư Chính lạnh lùng trước nay chưa hề có. Ông ta giãy tay Vu Tiểu Mạn ra, tơ máu trong mắt đỏ đến nhìn thấy mà giật mình.

      “Tôi làm cái gì?!” ta nghểnh cổ cười gằn. “Tôi có thế nào cũng lòng lang dạ sói như họ Thư các người! Nhẫn tâm đến ngay cả cháu nội trai cũng nhận!”

      Cái gì gọi là nản lòng thoái chí, Thư Dư Chính xem như chân chính cảm nhận được. Ông ta biết người vợ xinh đẹp trong mắt mình từ khi nào bắt đầu biến thành như vầy. Giống như con quỷ hút máu chỉ nhận biết lợi ích có tình cảm.

      Mà căn nhà hỗn độn đầy đất cũng giống là nhà, mà là vực sâu đáy. Ông ta mắt mù tim mù, cho đến khi rơi vào tầng tối tăm nhất mới nhìn hết thảy.

      “Đúng, tôi vô dụng, tôi chỉ là thầy giáo, cho được cuộc sống mong muốn.”

      Qua tuổi năm mươi, Thư Dư Chính ngờ rằng về già lại có ngày cùng đường. Cũng ngờ rằng người vợ ông ta luôn thương lại sinh lòng hãm hại con ông.

      tìm người tốt .”

      Vu Tiểu Mạn biến sắc, nhìn chằm chằm ông ta hỏi: “ có ý gì?”

      Thư Dư Chính chán nản ngồi vào bên giường, giờ phút này vẻ già nua hết: “Đời này của tôi cứ như vậy, bất cứ tài sản gì của nhà họ Thư cũng chút quan hệ nào với tôi và . Nếu cảm thấy uất ức tiếp tục được chúng ta có thể ly hôn.”

      có khả năng!” Nghe thấy những lời này, Vu Tiểu Mạn gần như sụp đổ. Mắt ta muốn nứt ra, lạnh lùng gằn từng tiếng, . “Thư Dư Chính, nghe cho tôi! có khả năng! Tôi tuyệt đối ly hôn!”

      *****

      Khi Trì Tịnh cùng Văn Mạc Sơn đến cao ốc Thư thị, nghi thức giao nhận còn chưa kết thúc.

      Trì Tịnh trước tiên gởi tin nhắn cho Hồng Đông Đồng, sau đó trở lại phòng điều chế hương, nhìn Văn Mạc Sơn uống thuốc giảm đau.

      Sau khi Perfectionist ra mắt, trong phòng điều chế hương dường như quạnh quẽ ít. Trì Tịnh nhìn nhìn chỗ của Đồng Dao, nghĩ thầm năm sau còn phải làm phiền Hồng Đông Đồng tuyển gấp trợ lý.

      Ngồi bao lâu, điện thoại trong túi Trì Tịnh vang lên. Hồng Đông Đồng ở bên kia cho biết bây giờ cậu ta lập tức đến đón bọn họ.

      quay lại rồi?” Văn Mạc Sơn hỏi.

      Trì Tịnh gật đầu: “Vâng.”

      đến vài phút, Hồng Đông Đồng đẩy cửa bước vào. Trời nóng đầu đầy mồ hôi nhưng cũng kịp lau, hấp tấp đến trước mặt Văn Mạc Sơn, cung kính : “Ông Văn đợi lâu.”

      Văn Mạc Sơn đứng dậy, gật đầu: “ thôi.”

      Ba người băng qua hành lang, Trì Tịnh ở sau cùng, điện thoại trong tay lại rung.

      Mở ra thấy là tin nhắn Đồng Dao gởi tới. Chỉ có ba chữ: xin lỗi.

      Trì Tịnh chỉ nhìn chốc lát, trực tiếp xoá .

      Thang máy tới tầng cao nhất, cửa vừa mở ra, Trì Tịnh liếc cái là thấy bóng dáng mặc âu phục đen.

      Thư Luật nhìn cái, lập tức tới trước người Văn Mạc Sơn: “ chuẩn bị xuống đón ngài.”

      Tầng cao nhất của cao ốc Thư thị là nơi Văn Mạc Sơn thích tới nhất. Môi trường lạnh lẽo tĩnh mịch, còn ngồi người khiến trong lòng ông canh cánh mấy chục năm.

      Ngoài lần đó vào bảy năm trước, đây là lần thứ hai sau mấy chục năm hai ông cụ mặt đối mặt chuyện.

      Sau khi Thư Luật dẫn người vào phòng khách cùng Trì Tịnh lui ra ngoài. Lúc này trong gian to như vậy chỉ có hai người Văn Mạc Sơn và Thư Nhược Chu.

      Hương trà bốn phía, nhất thời tiếng động.

      Trải qua nhiều năm, hai người đàn ông tuổi gần ba phần tư thế kỷ ngồi lại với nhau đều có loại cảm giác dường như mấy đời. Văn Mạc Sơn nhấp ngụm trà, nhíu mày ghét bỏ: “Khẩu vị này của ông bao nhiêu năm nay cũng đổi.”

      Thư Nhược Chu hừ khẽ: “Còn phải ông cũng vẫn uống quen trà đại hồng bào ư.”

      “Đúng vậy. Lúc trước ở Pháp, bao trà uống đầu tiên là mao tiêm của Phương Hoa tặng tôi. Hương vị kia đến nay tôi còn nhớ .”

      Thư Nhược Chu cũng : “Tôi uống trà bà ấy pha cả đời cũng thấy hương vị nào tốt hơn cái này.”

      Khoe khoang như vậy vẫn luôn có thể đâm thẳng vào trái tim già nua của Văn Mạc Sơn. Mí mắt ông chớp cái, tự động loại bỏ đoạn lời thoại này.

      Đồng thời trở lại vấn đề, ra mục đích hôm nay tới.

      “Ông từng đồng ý chuyện với tôi, quên chứ?”

      Hồi đó bởi vì Thư Nhược Chu quen Văn Mạc Sơn, rồi sau đó mới đến cùng Mai Phương Hoa ở bên nhau. Cũng bởi điều này mà trong lòng áy náy, Thư Nhược Chu từng lời đại loại như muốn cảm tạ ông.

      Thời gian qua nhiều năm, Văn Mạc Sơn nhắc lại quả khiến Thư Nhược Chu hơi sửng sốt. Tiếp đó ông nhanh chóng phản ứng lại.

      “Nhớ .”

      Văn Mạc Sơn gật đầu, làm như vui vẻ yên tâm: “Vậy chuyện này liền làm phiền ông quan tâm nhiều.”

      *****

      Sau khi Văn Mạc Sơn vào phòng khách, Hồng Đông Đồng vô cùng có mắt mà rời trước.

      Thư Luật nắm tay Trì Tịnh, trực tiếp mang vào phòng nghỉ kế bên.

      Bên trong, màn được kéo lại, ánh sáng mờ tối. Trì Tịnh bị áp lên ván cửa, chóp mũi đều là mùi người .

      Thư Luật thương sờ sờ má , cúi đầu ngậm lấy môi .

      Xa nhau vài ngày, bây giờ vừa dính vào rất có cảm giác thể vãn hồi. Trì Tịnh bị môi cùng tay châm nóng, suýt chút liền như vầy mà rơi vào tay giặc.

      Mãi đến thân dưới truyền đến xúc cảm, mới miễn cưỡng tỉnh táo vài phần.

      “Em… có chuyện muốn với .”

      “Em .”

      Thư Luật ôm sát Trì Tịnh, cằm để đỉnh đầu . Tựa vào lòng , Trì Tịnh nghe ràng tiếng hít thở hơi hỗn loạn của . Đưa tay ôm lại eo .

      “Mai chúng ta lãnh chứng nhận được ?”

      Thư Luật nhất thời đáp. Ôm đứng trong chốc lát, mang người đến cạnh sa lon, ôm ở đùi.

      “Chuyện cưới hỏi với ông nội. Năm sau chúng ta làm hôn lễ.”

      Thư Luật tự nhận phải tính cách vội vàng xao động. Tuy nhiên về chuyện này lại cách nào chờ thêm nữa. Mà Thư Nhược Chu đối với việc muốn cưới Trì Tịnh quả có chút ngầm chống đối. Thứ nhất là vì chuyện Perfectionist, thứ hai là vì Văn Mạc Sơn.

      Ông luôn cảm thấy rằng quành tới quành lui nhà họ Thư vẫn thoát khỏi quan hệ với lão Văn. Tiếc rằng Thư Luật cố tình giẫm lên huyệt chết của ông, quậy đến Thư Nhược Chu thể thoả hiệp.

      trắng ra, ông cũng có gì bất mãn đối với Trì Tịnh, chỉ là chút cố chấp trong xương quấy phá mà thôi.

      “Em muốn chờ lâu như vậy.” mím môi, ngập ngừng . “… Ông ấy bị bệnh. Là ung thư phổi.”

      Thư Luật lập tức ngẩn ra. cần suy nghĩ nhiều, “ông ấy” khẳng định là chỉ Văn Mạc Sơn.

      Giọng Trì Tịnh chậm lại, khoé mắt ửng đỏ: “Chuyện kết hôn ông ấy hỏi em vài lần. Em… sợ ông ấy đợi được lâu như vậy.”

      Nhà họ Thư làm chuyện cưới hỏi, từng cái ly chén khách khứa dùng đều phải chú trọng. Toàn bộ chuẩn bị tốt phải cần vài tháng. Nhưng mà chờ càng lâu, lòng Trì Tịnh càng bất an. Tựa như có cái gì trôi , khiến sợ hãi.

      “Ngày mai.” Thư Luật hôn trán . “Ngày mai liền .”



      Lời của tác giả: Thư Dư Chính: “ đòn trí mạng bất ngờ này, kinh hỉ ?”
      Phong nguyet, Mai Trinh, Chris2 others thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 58]

      lãnh chứng nhận lần thứ hai thuận lợi hơn lần đầu rất nhiều. Có điều bây giờ tờ giấy đỏ tới tay, trong lòng Trì Tịnh lại mảnh mờ mịt.

      Tết dương lịch, Trì Tịnh cùng Văn Mạc Sơn ăn cơm tối ở nhà họ Thư, Thư Luật cũng đón Thư Đông về, năm người ngồi bên bàn ăn dài kiểu Mỹ, ngược lại có thêm vài phần náo nhiệt.

      Nhưng Văn Mạc Sơn vẫn thể sống qua mùa đông này.

      Sau năm mới lâu, tình trạng thân thể ông đột nhiên chuyển biến bất ngờ, đến khi mất cũng chỉ là chuyện hơn tháng.

      Trong toà nhà ở trấn Nam Hoài, Trì Tịnh mình ở trong phòng ông sắp xếp lại di vật.

      thay mới tấm trải giường cùng vỏ chăn cho ông, rồi sắp xếp lại quần áo trong tủ, treo từng cái từng cái lên. Phòng được quét dọn đến dính hạt bụi. Ánh sáng trong vắt xuyên qua cửa sổ, rơi vãi trong phòng tầng vàng óng.

      “Hôm nay ánh mặt trời rực rỡ.” Trì Tịnh vừa đổi áo gối vừa lẩm bẩm. “Vận may của ngài đúng là tốt.”

      Hôm Văn Mạc Sơn , cả thành phố S tuyết lớn bay tán loạn. Tuyết như lông ngỗng ánh vào khiến mắt người ta hoa lên.

      biết hôm đó thầy có thấy đường phía trước .”

      Bao gối xong, lúc thả lại chỗ cũ Trì Tịnh phát tấm ảnh ở bên cạnh nệm.

      Là tấm ảnh ngày ấy và Thư Luật lãnh chứng nhận kết hôn xong đưa cho Văn Mạc Sơn xem, ông cầu bọn họ cùng nhau chụp.

      Trong ảnh và Thư Luật trái phải, Văn Mạc Sơn ngồi ở giữa cười đến vô cùng vui sướng. Đây có lẽ là chuyện làm khiến Văn Mạc Sơn vừa lòng nhất trong nhiều năm qua.

      Trì Tịnh nhàng vuốt tấm ảnh, khoe mắt mơ hồ nóng lên. cất tấm ảnh , ở mặt sau lại thấy được hàng chữ sắc sảo theo lối viết thảo— —con và con rể của tôi.

      Bức ảnh bị nắm đến nhăn lại, sau khi Trì Tịnh nhìn những lời này cảm xúc trào lên gần như khống chế được.

      Thư Luật lặng yên đứng ở cửa lát, vào, đưa tay ôm lấy .

      lâu sau, Trì Tịnh nghẹn giọng : “Mình về nhà .”

      “Được.” Thư Luật hôn lên trán . “Mình về nhà.”

      Tới lầu , chị Ngọc ôm bó hoa cúc mới hái vào, nhìn thấy bọn họ vội để hoa xuống, hỏi: Phải rồi?

      Trì Tịnh gật đầu: “Chị cùng em sao?”

      Chị Ngọc khoát tay: Chị giữ nhà cho ông cụ. Sau này em sinh em bé chị cũng muộn.

      Thái độ chị Ngọc kiên quyết, căn nhà này quả cũng thể thiếu hơi người, Trì Tịnh liền miễn cưỡng nữa.

      Hai người xe trở lại trong thành phố, khi về đến nhà Trì Tịnh ngã đầu ngủ liền. Trong khoảng thời gian này gần như ngày ngủ yên giấc.

      Thư Luật bưng ly sữa ấm vào, thấy gương mặt ngủ say của lập tức cảm xúc khó . Đặt ly tủ đầu giường, Thư Luật nhàng xốc chăn lên, cánh tay dài cẩn thận vắt lên eo .

      cúi đầu hôn đôi mắt nhắm của Trì Tịnh, rồi cứ như vậy ôm cùng nhau ngủ.

      *****

      Lượng tiêu thụ toàn cầu của Perfectionist tốt bất ngờ. chỉ được hoan nghênh ở thị trường Âu Mỹ và khu vực Trung Đông, ngay cả lượng tiêu thụ ở trong nước cũng lớn tương đương.

      Tên của Trì Tịnh cũng bởi vậy mà được thường xuyên nhắc tới ở trong giới.

      Đối với điểm này, Thư Nhược Chu cảm thấy bất ngờ. Ông nghĩ rằng hiệu Zing lại lên đỉnh cao lần thứ hai bởi người chưa tới ba mươi tuổi. Nhưng chứng minh tất cả, ông cũng cái gì nữa.

      Hôm nay sau cơm chiều, Thư Nhược Chu nhắc tới hôn lễ của bọn họ. Bởi vì chuyện Văn Mạc Sơn, nhà họ Thư kéo dài thời hạn cử hành hôn lễ đến nửa năm sau. Hỏi ý kiến của Trì Tịnh, chỉ gật gật đầu, như thế nào cũng được.

      Bộ dáng hứng thú rã rời của khiến Thư Luật khẽ nhíu mày.

      Mãi đến vài ngày sau, Thư Luật phát thư mời điện tử trong máy tính. Xem từ đầu tới cuối xong, liền có quyết định.

      Buổi tối lúc lên giường, Trì Tịnh nhìn ra Thư Luật có lời muốn . Bèn tìm vị trí thoải mái nằm xuống, chờ mở miệng.

      “Muốn hay ?”

      Trì Tịnh ngập ngừng, hiểu chỉ cái gì.

      “… Em còn chưa nghĩ ra.”

      .” Thư Luật . “ cùng em.”

      Thư kia là thư mời của hội triển lãm nước hoa do Brisbane gởi tới.

      Người tổ chức là nhãn hiệu “Farrell” dẫn đầu trong giới thời trang thế giới. Hội triễn lãm mỗi hai năm lần, được mời đều là những nhà điều chế hương hàng đầu thế giới cùng những doanh nhân nổi tiếng. Đó là nơi người bình thường bắt kịp.

      có thời gian à?” Trì Tịnh nâng mắt nhìn .

      Thư Luật cười cười: “Đều giao cho Hồng Đông Đồng.”

      *****

      Hai ngày sau, trong nụ cười đau khổ của Hồng Đông Đồng, Thư Luật cùng Trì Tịnh đáp chuyến bay Paris.

      Có lẽ là rời lâu, càng tới gần kinh đô ánh sáng trong lòng Trì Tịnh càng hưng phấn.

      Dọc đường này, kể cho Thư Luật nghe rất nhiều chuyện xảy ra ở đây lúc trước. Thư Luật nghe, trong mắt là hình ảnh gương mặt xinh đẹp của , nhất thời cảm xúc phức tạp.

      Sau khi xuống máy bay, trước tiên hai người vào ở khách sạn đặt trước. Tối hôm sau cùng nhau dự hội triển lãm.

      Hội trường xa hoa lộng lẫy, quần là áo lượt, yến tiệc linh đinh. Trì Tịnh mặc bộ lễ phục khêu gợi màu đen, tay vắt lên cánh tay Thư Luật, cùng sóng vai vào hội trường.

      Rất nhiều người ở đây Trì Tịnh đều có nghe thấy. Trước kia theo bên cạnh Brisbane cũng được may mắn gặp qua vài vị.

      Lúc này Brisbane cùng bạn lâu năm vui vẻ trò chuyện. Khi thoáng nhìn thấy bóng dáng Trì Tịnh tươi cười càng giấu được.

      Trì Tịnh bưng ly rượu vang, tới trước mặt ông ta.

      “Thầy Brisbane, dạo này có khoẻ ?”

      “Jing. ngờ em đến.” Brisbane vui vẻ ôm cái.

      “Ngài mời, dám đồng ý.” Dứt lời, Trì Tịnh giới thiệu với ông ta. “Đây là chồng em, Thư Luật.”

      “Chào ông.”

      Nghe tin Trì Tịnh kết hôn Brisbane đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó bắt tay Thư Luật vươn ra, cười đáp: “Gần đây hiệu Zing là náo động. ngờ Thư tiên sinh cùng tới tham gia hội triển lãm. Lần này kêu Jing đến cũng là vì rất nhiều người cảm thấy tò mò đối với nhà điều chế hương xinh đẹp trẻ tuổi này.”

      Trì Tịnh nghe xong xoè tay: “Em còn nghĩ là kêu em tới bởi vì thầy nhớ em.”

      Brisbane cười to, trò chuyện hồi, ông mang hai người vào trong. Liên tiếp giới thiệu Trì Tịnh với mấy nhà điều chế hương lớn. Ngay cả người phụ trách của nhà tổ chức “Farrell” nhìn thấy Trì Tịnh cũng cười chào mời.

      “Nếu Trì có hứng thú, Farrell vô cùng hoan nghênh .”

      Rất nhiều nhà điều chế hương hàng đầu làm việc cho nhiều nhãn hiệu nổi tiếng cùng lúc. Farrell như vầy cũng coi là đục khoét nền tảng. Điều này ngược lại xác minh giá trị của Trì Tịnh.

      Thư Luật nghe xong, giơ ly lên, tựa như đùa đáp lại: “ xin lỗi, ấy là của tôi.”

      “Vậy đúng là điều đáng tiếc.”

      Trì Tịnh đứng ở bên cạnh, khoé miệng trước sau đều mang ý cười. Đôi mắt nhìn Thư Luật sáng như sao.

      Đây là kinh đô của thời trang, ban đêm xinh đẹp như bức tranh điêu khắc tỉ mỉ. Có lẽ bởi vì ngửi được hơi thở của “đồng loại”, tâm trạng của Trì Tịnh suốt buổi tối đều rất tốt.

      Mà lần này đến lại là chuyến tệ. Trẻ tuổi như thế đạt được nhà điều chế hương thành công, gương mặt phương Đông này của Trì Tịnh ngờ được mọi người ghi nhớ. Hơn nữa, lời mời như của “Farrell” sau đó lại xuất thêm vài lần.

      Sau khi hội triển lãm kết thúc, Brisbane lời chào tạm biệt với bọn họ ở trước cửa. Sau đêm nay khiến ông ta càng thêm xác định ý tưởng trong lòng.

      “Tôi đó giờ nghĩ rằng em nên ở lại Pháp. Jing, ngành sản xuất nước hoa ở Trung Quốc, thậm chí Châu Á, căn bản thể thoả mãn em. Em phải biết rằng, nguyên liệu tốt nhất cùng nhà điều chế hương hàng đầu đều ở đây.” Trong đôi mắt màu lam của Brisbane tràn đầy chân thành. “Nếu em muốn lên đỉnh cao thế giới, nơi này là con đường em nhất định trải qua. Tôi tin rằng Văn ở thiên đường cũng nghĩ vậy.”

      Trì Tịnh nghe, nhất thời gì.

      nghĩ sao, Thư tiên sinh?” Brisbane hy vọng Thư Luật có thể đứng ở góc độ của ông ta suy nghĩ chút.

      “Muộn rồi, ngài về trước . Tôi tìm thời gian phòng làm việc thăm ngài.”

      Tránh né của Trì Tịnh phải là Brisbane nhận thấy. Tiếc nuối trong mắt ông ta vô cùng ràng. Sau lúc lâu thở dài, lái xe rời .

      Thư Luật nhìn Brisbane lên xe, chuyển ánh mắt đến người Trì Tịnh. Trong mắt như có gì đó ấp ủ.

      “Mệt quá, mình về .”

      Tiếp đó, đường im lặng. Ánh sáng ven đường xuyên qua cửa kính xe lờ mờ đánh vào người bọn họ, ánh lên vẻ mặt khác nhau.

      Sau khi trở lại khách sạn, Thư Luật tay kéo cà vạt, lời kéo Trì Tịnh vào phòng tắm.

      “Thư tiên sinh, muốn làm gì?”

      Trì Tịnh bị ôm đến bồn tắm lớn, chân giẫm lên mép bồn tắm, cánh tay ôm lấy cổ . Ái muội kề vào lỗ tai hỏi.

      Thư Luật đưa tay chậm rãi giật mở khoá kéo áo đầm của : “Thoả mãn em.”

      *****

      Đổi môi trường, ham muốn trong thân thể giống như phá vỡ trạng thái bình thường, biến thành hồng thuỷ mãnh thú.

      Lăn qua lăn lại đến nửa đêm, Trì Tịnh sớm mê man. Trong ánh sáng mờ tối, dung nhan ngủ của xinh đẹp và trầm tĩnh. Thư Luật nằm bên cạnh trong chốc lát, xoay người xuống giường.

      Phòng khách vang lên tiếng “sột soạt” rất , ngậm điếu thuốc, nằm sa lon, im lặng nhìn trần nhà.

      Từ thành phố S đến Paris, thay đổi của Trì Tịnh rất ràng. Tựa như động vật hoang dã sau khi bị nuôi nhốt mấy năm được trở về với núi rừng, bộ dáng vui vẻ cùng hưng phấn hoàn toàn thể che dấu.

      Thư Luật dụi thuốc trong tay, ngồi bật dậy. Phút chốc, tiếng cười khẽ vang lên trong đêm tối đen.

      cắt thịt trong tim người khác bây giờ lại muốn cắt của mình, đây con mẹ nó rốt cuộc là làm cái gì?!

      *****

      Ngày hôm sau, mưa dầm rả rích.

      Thành phố Paris này tựa như mang nhãn “ấm ức”. Tâm trạng tốt có mấy khi, cây dù là vật cần thiết lúc ra cửa.

      Buổi chiều mưa có xu hướng dần tạnh lại. Hai người bèn kêu xe, định ra ngoài chút.

      Quảng trường De Gaulle là nơi thần kỳ. Nó có thể là bốn phương thông suốt, ba trăm sáu mươi độ, có thể tất cả mọi hướng.

      Đứng hồi lâu dưới Khải Hoàn Môn, Trì Tịnh vẫn chọn về hướng quảng trường Concorde. Đây chính là đại lộ Champs-Élysées* nổi tiếng nhất của Paris.

      *là con đường dài 1,9km, rộng 70m, nằm giữa hai quảng trường De Gaulle và Concorde, nơi có Arc de Triomphe (Khải Hoàn Môn)

      Con phố rộng rãi, lưa thưa đám người, và với thời tiết của Paris này, tất cả đều tận hết sức bày ra vẻ đẹp quyến rũ của ngoại quốc.

      Trong tay Thư Luật giơ cây dù màu đen, bước chân thong thả, giống như có thể cùng người bên cạnh đến tận cùng thời gian.

      Cảnh đường phố chậm rãi xẹt qua trước mắt, dù chạm dù lướt qua cùng người xa lạ. Tất cả nơi đây thuộc về bọn họ, nhưng đối với số người mà , có loại cảm giác thuộc về.

      Bởi vì thành phố Paris này là hàng đầu về thời trang. Và có số người nên tới nơi này.

      Bọn họ ngang qua quảng trường Concorde, lên con đường Rivoli, cuối cùng dừng lại trước tiệm nước hoa ở quảng trường Bandado.

      Ánh mắt Trì Tịnh dừng ở bên kia, : “Tới rồi.”

      “Ừm.”

      vào nhìn cái?”

      Thư Luật gấp dù lại, nhưng bước chân nhúc nhích.

      Bên hông, logo Zing ngắn gọn được khảm cửa tiệm xa hoa, vô cùng bắt mắt.

      Thư Luật chống dù đất, tay kia dùng sức giữ yên Trì Tịnh.

      “Thấy ? Đây là tiệm chuyên doanh của Zing ở Paris.”

      Trong lòng Trì Tịnh hiểu sao chợt căng thẳng: “Đương nhiên.”

      “Trì Tịnh.” Thư Luật buông dù ra, ôm vào trong ngực. “Đề nghị của Brisbane em có nghĩ qua chưa?”

      Trì Tịnh ngẩng phắt đầu lên, mưa bụi li ti rơi ở mặt, làm ướt lông mi .

      “Có nghĩ qua.” lập lại lần nữa. “Có nghĩ qua, nhưng trước mắt được.”

      Thư Luật nở nụ cười, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của . Tựa như muốn thông qua nụ hôn này nhắn nhủ suy nghĩ của mình.

      Lời của pha với tiếng mưa rơi, cùng nhau tiến vào trong tai .

      “Nếu cuối cùng em bởi vì mà vứt bỏ đam mê, vậy tất cả những nền tảng làm trước kia đều vô ích.” Mưa thấm ướt mái tóc đen của , cũng ướt lòng bàn tay . “Cởi bỏ hiệu Zing, em cũng có thể đứng đỉnh cao thế giới. Vô luận em bất cứ đâu, bất cứ khi nào, Thư thị và đều là hậu thuẫn của em.”

      Bầu trời xanh xám bao phủ phía , dùng năng lực của mình vì dựng lên toà hải đăng.

      Trì Tịnh ngây ngốc nhìn , chỉ cảm thấy mưa lọt vào trong mắt trướng đến nóng lên. mở to mắt, biết từ khoé mắt chảy ra là nước mưa hay nước mắt.

      “Em cần phải sống vì mình, cần lo lắng những cái khác. Bởi vì em phải tin tưởng, có đủ năng lực để cho em .”

      Sau này bước lên trời cũng được, đầu rơi máu chảy cũng được, đều có ở dưới đỡ lấy.

      Thư Luật vuốt tóc , tiếp: “Em nghe rồi, vậy chúng ta vào xem chút.”

      Trì Tịnh nắm tay , ngập ngừng, đè nén cảm xúc : “Em thể để cho đợi nữa.”

      Trước đó bọn họ lãng phí ba năm thời gian, mà sau khi Văn Mạc Sơn qua đời càng khiến Trì Tịnh lĩnh ngộ được, khi còn sống phải nên quý trọng người bên cạnh mình tốt. Như vậy, nhiều năm về sau có nhớ lại, cảm giác đầu tiên ở trong lòng mới là tiếc nuối.

      muốn sau này em hối hận.” Thư Luật nhếch khoé miệng. “Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất. Trì Tịnh, em phải tin . Bao lâu cũng chờ được.”

      Bởi vì biết, em thuỷ chung xa, lần này nhất định còn có thể trở lại bên cạnh .

      Giọng chợt nghẹn ngào: “… đều hết rồi, còn kêu em cái gì?”

      vẫn cười như trước: “Vậy mi cái, thế nào?”

      Trì Tịnh nhìn vào mắt sâu thẳm của . Trong đó tất cả đều là hình dáng của . Người đàn ông này chứng kiến trưởng thành của , biến trở thành phụ nữ, cũng là khiến ý thức được mình cần trở nên ưu tú hơn. xâu lại tất cả giai đoạn khác nhau của , hoàn thành hình dáng của hôm nay.

      Trì Tịnh nhón chân lên, ôm lấy cổ Thư Luật, đặt môi mình lên môi . Ánh mắt dịu dàng lên án, mềm mại như nước: “Thư tổng à, soái đến khiến em muốn sinh khỉ con cho !”

      Trong mưa, nụ cười của nhàng ấm áp: “ luôn luôn soái, cho nên, em chuẩn bị sẵn sàng sinh vài đứa .”

      Trì Tịnh: “…”

      Xúc động là ma quỷ… đổi ý còn kịp ?
      Phong nguyet, Mai Trinh, Chris2 others thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 59: Phiên ngoại]

      Hai năm sau.
      chiếc xe hơi màu đen dừng bên đường trước cửa tiệm ở Paris. Cửa xe bên phía người lái bị đẩy ra, Trì Tịnh tay cầm giỏ tay nghe điện thoại từ xe bước xuống.
      Toàn thân là bộ đồ vest chuyên nghiệp, chân là đôi giày cao gót nổi tiếng mới tậu về ngày hôm trước. Cách ăn mặc này khiến thêm vài phần sắc bén cùng giỏi giang.

      lắng nghe tiếng đầu bên kia, chau mày: “Mối làm ăn của ông ta tôi làm, kêu ông ta mời nhân tài khác .”

      “Ngại quá, tôi chính là bảo thủ như vậy. Bà Brown, nếu bà muốn, trước hết xin mời đưa ngực của bà cho ông ta kiểm tra, sau đó coi như có việc gì mà tiếp tục làm việc cho ông ta!”

      Cúp điện thoại, Trì Tịnh vào tới phòng làm việc. Trợ lý thấy sắc mặt tốt, cười cười hỏi: “Lại là lão già háo sắc kia muốn kéo chị qua?”

      Trì Tịnh đáp lại ta ánh mắt “ đúng rồi”.

      Hai năm trước đến Paris, Trì Tịnh hề bất cứ phòng điều chế hương nào, mà tự mở phòng làm việc của mình. Rồi sau đó liên hệ với người phụ trách của “Farrell”, bằng vào danh tiếng thành công của phát pháo đầu tiên, giờ ở Paris đồng thời là nhà điều chế hương của Zing và Farrell.

      Thân phận tăng gấp đôi khiến danh tiếng văn phòng SC của Trì Tịnh nổi như cồn. Thời gian hai năm, lần lượt từng tác phẩm xuất sắc ra đời từ tay .

      rất tự hào, nhiều hơn nữa là may mắn.

      Tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý bưng ly cà phê mới pha vào. Để lên bàn làm việc.

      “Bà chủ, hôm nay lại là ngày đẹp.”

      Trì Tịnh giương giương môi: “Cảm ơn.”

      Trợ lý rời , Trì Tịnh mở máy tính ra, bưng ly cà phê lên khẽ uống ngụm. Sau đó nhíu mày.

      Nén xuống thoải mái trong dạ dày, Trì Tịnh đến phòng trà nước, đổ cà phê , thay ly nước ấm.

      Trở lại phòng làm việc, theo thường lệ gởi tấm ảnh selfie. Chỉ vài giây, bên kia liền hiển thị “ đọc”.

      Trì Tịnh nhìn thấy, cong khoé miệng cười.

      *****

      Kết thúc ngày làm việc, tâm trạng Trì Tịnh quả tốt lên ít. Từ chối lời mời buổi tối, mình quán cơm Trung Quốc mà mình hay đến, tuỳ tiện ăn chút.

      ngờ, đồ ăn lăn vòng trong dạ dày, về đến nhà ói ra toàn bộ.

      Trì Tịnh súc miệng xong, nhìn khoé mắt bị ói đến đỏ bừng của mình ở trong gương, lờ mờ ý thức được gì đó.

      tựa vào cạnh bồn rửa tay tính tính thời gian, cầm lên chìa khoá cùng ví tiền ra cửa.

      *****

      Bộ phim kế hoạch rất lâu của Nghiêm Hạo rốt cuộc được như cậu ta mong muốn, lần là nổi tiếng. Lãnh xong giải Đạo diễn tốt nhất, Nghiêm Hạo ngựa dừng vó chạy về thành phố S, kêu Thư Luật ra ngoài uống say bữa.

      Trong quán bar ồn ào, hai người đàn ông tìm góc khuất, ly tiếp ly uống dứt.

      mày cuối cùng nở mày nở mặt lần. Cậu có biết tôi muốn khiến cho ông bà già nhà tôi câm miệng tốn bao lâu ?”

      Dưới ánh đèn lờ mờ, Thư Luật thấy hốc mắt cậu ta từ từ đỏ lên.

      tiếp lời, rót cho Nghiêm Hạo thêm ly rượu. Sau đó đứng dậy, : “Tôi gọi điện thoại cái.”

      Chờ Thư Luật khỏi, Nghiêm Hạo mới nâng tay lau mắt. Sau đó lấy điện thoại ra, ấn xuống dãy số.

      “Giải thưởng giành được, tôi em cũng ngủ rồi. Tôi bảo này họ Hà, chừng nào em theo ông đây?”

      Thư Luật vốn muốn giữ mặt mũi cho Nghiêm Hạo, ngờ vừa ra đến hành lang điện thoại của Trì Tịnh liền đến.

      ở đâu vậy?” Giọng mềm mại của xuyên qua ống nghe truyền vào trong tai.

      Nụ cười bên môi Thư Luật càng sâu thêm: “Ra ngoài uống rượu cùng Nghiêm Hạo.”

      Trì Tịnh “À” tiếng: “Vậy bây giờ có tỉnh táo hay ?”

      “Em ?”

      Đầu bên kia im lặng trong chốc lát, lời của như lông chim quét ngứa lỗ tai Thư Luật: “ tới thăm em . Em chợt nhớ vô cùng. Đến nhanh được ?”

      Hai năm này, tần suất hai người gặp nhau được khống chế hai tháng lần. Ngoài hôn lễ vào năm trước đều là Thư Luật Paris. Trì Tịnh trực tiếp cầu như vậy vẫn là lần đầu.

      Hầu kết của Thư Luật chuyển động, câu: “Được. Em chờ .”

      Bên bàn, Nghiêm Hạo còn uống. Thư Luật nhét danh thiếp của Hồng Đông Đồng cho cậu ta, bảo cậu ta uống xong gọi Trợ lý Hồng tới đón.

      phải chứ? Cậu muốn trước?”

      “Lát nữa tôi phải Paris.”

      Nghiêm Hạo ngẩn ra: “Sao sớm?”

      Thư Luật nhếch môi: “Vừa mới quyết định.”

      “Tôi nhổ vào, có tiền giỏi lắm à!”

      Thư Luật vẫy tay, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở cửa.

      thực tế, sau khi Trì Tịnh gọi cú điện thoại này xong cảm thấy mình có chút kích động. Lúc ấy đầu óc nóng lên, hoàn toàn cách nào nghĩ nhiều như vậy, tất cả hành động đều là phản ứng theo bản năng.

      Tuy nhiên, khi nhìn thấy Thư Luật biết mình làm đúng. Trông thấy , tâm lập tức tĩnh lại.

      Chạng vạng, lúc từ phòng làm việc ra, Trì Tịnh trông thấy người đứng ở cạnh xe đầu tiên là sửng sốt. Sau đó hai ba bước vọt tới trước mặt , giơ tay ôm lấy .

      “Sao tới nhanh vậy?”

      Thư Luật ôm lại : “ còn cảm thấy chậm.”

      Cơm tối xong, hai người ngồi xích đu ở ban công thưởng thức cảnh đêm của Paris. Từ từ, Trì Tịnh bị Thư Luật ôm đến đùi, dịu dàng tỉ mỉ hôn môi.

      Trì Tịnh ngửa đầu, giọng có chút căng thẳng khó nhận thấy: “Lần này có thể ở lại mấy ngày?”

      “Khoảng chừng bốn năm ngày.” lâu như vậy, tình huống của Thư Luật hề tốt hơn bao nhiêu, giọng khàn đến thích hợp.

      “… Có thể chờ thêm vài ngày hay ?”

      Thư Luật nâng mắt nhìn : “Có việc à?”

      Trì Tịnh dừng chút, : “Chờ em bàn giao xong chuyện bên này, chúng ta cùng nhau trở về.”

      Dứt lời, tay đặt ở lưng chợt siết chặt: “… Em ?”

      Trì Tịnh cúi đầu, hôn xuống khoé miệng : “Ông xã, em cảm thấy em nên về nhà.”

      Trì Tịnh mang thai.

      Hơn nửa đêm, Thư Luật vì tin tức mà mất ngủ.

      ngồi mãi nhúc nhích trong phòng khách, tựa như pho tượng. Khi Trì Tịnh dậy toilet thấy ông xã của mình đối với bóng đêm trống cười ngây ngốc.

      Đứng hồi, lặng im trở về phòng.

      giường mềm mại, trong đầu Trì Tịnh lặp lặp lại đều là bộ dáng của Thư Luật trong phòng khách. Giống như con thú mình lang bạc rất lâu, rốt cuộc tìm được nơi dừng chân.

      Gia đình của bọn họ rốt cuộc hoàn chỉnh.

      Mấy ngày tiếp theo, Trì Tịnh dùng tốc độ nhanh nhất bàn giao hết công việc trong tay. Sản phẩm mới của Zing cũng bởi câu của Thư Luật mà tạm dừng.

      Về việc này Trì Tịnh có ý kiến. giờ đối với , quan trọng nhất chỉ có Thư Luật và đứa con chưa ra đời.

      tuần sau, Trì Tịnh tạm biệt Farrell cùng Zing, chuẩn bị về nước toàn tâm toàn ý chờ sinh.

      Hai ngày trước khi trở về, Trì Tịnh tỏ ý lần tới quay lại biết là đến khi nào, bèn đề nghị với Thư Luật ăn bữa cơm cùng bạn bè.

      Đề nghị như thế này dĩ nhiên là Thư Luật đồng ý. Vì thế đặt nhà hàng trước, chuẩn bị thịnh tình mời bạn bè của Trì Tịnh.

      Kết quả, ngày hôm sau khi tới nhà hàng Thư Luật bất ngờ gặp được vị “người quen”.

      Người đó áo trắng quần đen, bộ dáng tao nhã giống như hồi trước, đến bên cạnh bàn, đầu tiên là lộ ra nụ cười yếu ớt với Trì Tịnh, rồi sau đó thản nhiên gật đầu với Thư Luật.

      Thư Luật nhìn Lương Duệ Tư ngồi ở đối diện bọn họ, hồi sau khoé miệng gợn lên độ cong.

      “Lương tiên sinh, rất vui gặp lại .”

      bàn nhất thời tiếng động, mãi đến khi xuất .

      ta mặc váy dài trắng, nụ cười rạng rỡ như ướp mật. Cách hai bàn vẫy tay với Trì Tịnh.

      Trì Tịnh vẫy tay về phía ta, rồi sau đó giọng với Thư Luật: “ cùng.”

      Mạch Tuệ nhanh chóng tới, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lương Duệ Tư, nhìn ta vài lần rồi mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt. Lương Duệ Tư vẫn như thường, ánh mắt bình tĩnh ôn hoà.

      Mạch Tuệ chưa từng gặp Thư Luật, Trì Tịnh giới thiệu hai người với nhau, từ đấy mở ra đề tài.

      Ăn hồi, khí coi như tồi. Tuy nhiên Trì Tịnh mơ hồ cảm thấy hai người đối diện có điểm thích hợp.

      Quả nhiên, trong toilet Mạch Tuệ miễn cưỡng căng môi cười với : “ ngờ khéo như vậy, tôi có thể ngồi cùng chuyến bay với hai người.”

      muốn về nước?”

      “Ừ.” Mạch Tuệ chớp chớp mắt, tự giễu. “Lúc trước đến là vì ấy. Bây giờ rời cũng là vì ảnh. xem tôi như vậy có phải rất có tiền đồ hay ?”

      Trì Tịnh im lặng lát, : “Chẳng phải hai người ở bên nhau sao, có chuyện gì thể cho tốt?”

      “Đúng vậy, ở bên nhau. Nhưng mà hình như tôi trước sau cũng thể nào vào lòng ấy được.”

      ấy…” Trì Tịnh ngừng chút, cuối cùng vẫn nuốt lời trở vào.

      Mạch Tuệ cười cười, bộ dáng thoải mái: “Cho nên, tôi chia tay trở về trước. Cũng coi như có trước có sau .”

      *****

      Ngày về nước hôm đó là ngày thời tiết tốt.

      Trì Tịnh ngồi trong xe nhìn Thư Luật bỏ từng va li hành lý vào cốp xe. Tay đặt bụng khẽ vuốt ve, mặt vô thức lộ ra nụ cười.

      Hà Nhuế biết sắp về nước mừng như điên. đồ dùng cho con nuôi nàng đều bao hết. Lằn nhằn hồi mới ra tin sét đánh: “Ngày mười mình định cùng Nghiêm Hạo trói buộc nhau.”

      thế, có điều giọng điệu nghe ra chút miễn cưỡng nào.

      Thư Luật lên xe, thấy tươi cười mặt Trì Tịnh chồm người qua hôn lên môi cái.

      “Về nhà.” .

      Cuộc sống tha hương của bọn họ rốt cuộc kết thúc.

      Hơn tiếng đồng hồ sau tới sân bay. Tài xế đưa hành lý gửi vận chuyển, Thư Luật ôm cả người Trì Tịnh tránh né đám người, chậm rãi vào bên trong.

      Lúc này lại thấy bóng dáng quen thuộc vọt vào cửa. Khi nhìn thấy Trì Tịnh thở dài nhõm rất ràng.

      Thư Luật trông thấy Lương Duệ Tư, tay choàng eo Trì Tịnh vô thức siết chặt. thấy Lương Duệ Tư cười với bọn họ, xoay người chạy vào bên trong.

      “Gặp lại với Lương Duệ Tư là bởi vì Mạch Tuệ đến chỗ em đặt chế nước hoa.”

      Lúc ấy đưa ra cầu Trì Tịnh liền hiểu sao cảm thấy có cỗ cảm giác quen thuộc, ngờ rằng khéo như vậy, nước hoa kia là đưa cho Lương Duệ Tư.

      Chuyện giữa hai người bọn họ Trì Tịnh hề tìm hiểu nhiều. Chỉ biết là Mạch Tuệ theo đuổi từ trong nước tới nước ngoài. Hai tháng trước bọn họ mới ở bên nhau.

      Nhưng nhìn vào lo được lo mất của Mạch Tuệ, giữa hai người bọn họ chắc là tồn tại ít vấn đề.

      Thư Luật mặn nhạt “Ừ” tiếng, ôm tiếp tục vào trong.

      Bên ngoài phòng chờ, Lương Duệ Tư ôm chặt người vào trong lòng buông tay. Mạch Tuệ giãy dụa tượng trưng vài cái, nhìn thấy Trì Tịnh từ xa tới lộ ra nụ cười chiến thắng, còn lén ra dấu tay chữ V.

      Lương Duệ Tư đứng đưa lưng lại dường như có phát , hai tay ôm lấy mặt Mạch Tuệ, cúi đầu hôn lên.

      “Cùng em… ở bên nhau, là bởi vì… thích em.” Giọng ngập ngừng, ở bên tai . “Đừng … đừng , ở lại với .”

      Đây là lời dài nhất Lương Duệ Tư từng trong hơn hai năm qua.

      Mạch Tuệ nắm áo sơ mi của lau lau mặt, cắn môi xác nhận lại: “ ? gạt em?”

      .”

      “Được.” . “Vậy hôn em cái nữa.”

      Lương Duệ Tư nở nụ cười, cánh tay dùng sức nhấc lên. Khom người ngậm lấy môi .

      Rốt cuộc, Mạch Tuệ có chút ngượng ngùng. liếm liếm cánh môi, nhịn được cười lên: “Nể tình thức thời như vậy, em ở lại.”

      *****

      Cách đó xa, khoé miệng Trì Tịnh mang ý cười, hỏi Thư Luật: “ thấy chưa?”

      Thư Luật rũ mắt xuống, đáp.

      Trì Tịnh nhón chân lên, hôn ở cằm cái: “Sau này đừng có đánh đổ bình giấm nữa nhé.”

      có sao?”

      ra có à. Sắp lên máy bay rồi, em đến ôm lời tạm biệt với bọn họ cái .”

      xong liền qua. Mới vừa bước được hai bước, cổ tay chợt bị siết chặt.

      “Em ôm lâu như vậy tay mỏi sao?” Thư Luật dắt lấy vào trong phòng chờ. “Cẩn thận coi chừng đụng cục cưng.”

      Trì Tịnh: “…”

      Bên kia, Mạch Tuệ tựa vào lòng Lương Duệ Tư hướng về phía vẫy vẫy tay tạm biệt. Lương Duệ Tư cũng tươi cười đưa mắt tiễn bọn họ.

      Gặp được đúng người mới biết người ấy là quà tặng ông trời ban cho bạn, mà may mắn chính là, ngày đó bạn có bung dù.
      Phong nguyet, Lierose DuDu, Mai Trinh3 others thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Thanks @Matcha2604, truyện truyện nhàng & ngọt sủng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :