1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hương Vị Của Hạnh Phúc - Khả Khả Khởi Khởi (8/35)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 4: CỘNG

      Editor: Ngọc .


      Đứng ở trước cửa công ty, Hoắc Tĩnh nhìn mưa phùn kéo dài trước mắt, trong lòng phiền chán chỉ tăng chứ giảm. Vì tránh Triệu Lạc , cố ý ở lại đợi nửa giờ mới tan tầm.

      Lại là đèn rực rỡ mới lên, đường đèn xe hình thành ánh sáng dài, muôn hình muôn vẻ mọi người lại vội vàng. Hoắc Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy đơn. Sau khi tốt nghiệp đại học, từ trong nhà chuyển ra ngoài ở. Vì nguyên nhân này, còn từng cùng cha mẹ nháo gần nửa năm, thẳng đến khi mẹ thuê cho căn phòng , mọi chuyện mới tuyên bố chấm dứt. Sau đó, mỗi ngày trở về hai lần, cảm giác ngược lại so với ở cùng chỗ với người thân rất nhiều. Cha mẹ đối với đương nhiên rất tốt, nhưng mà, quản cũng tương đối nhiều, cá tính của lại mạnh mẽ, cho nên thường xuyên khiến cho nhau thoải mái. Cho nên khi đó khát vọng lớn nhất của chính là có được phòng của chính mình, tuy , đơn sơ, đều vui vẻ chịu đựng. tại, thực được nguyện vọng này, vì sao ngược lại cảm thấy đơn?

      Hoắc Tĩnh lững thững ở trong mưa, giọt mưa bay lả tả dừng ở đầu, vai, người, cả người ướt nhẹp.

      Rốt cục trở lại chỗ ở của mình, đây là khu nhà xây từ. những năm 90, thuê phòng ở tầng 6. có thang máy, từng bước lên. Mở cửa ra, có ngọn đèn ấm áp nghênh đón , có đồ ăn hợp khẩu vị chờ đợi , có chỉ là bóng tối hắc ám lạnh lùng.

      Bật đèn cởi giày, cởi thân quần áo ướt sũng, đem cái khăn tắm dày bao quanh người, tìm quần áo ngủ sạch lấy ra cầm tay, sau đó đến phòng vệ sinh mở nước nóng. Cởi bỏ khăn tắm, chìm vào làn nước ấm áp, lạnh lẽo người cùng trong lòng như thế này mới giảm ít.

      Đầu dựa vào tường, nhắm mắt lại, cảm thấy lòng mình vô cùng mỏi mệt. Mỗi khi đến lúc này, chỉ muốn có người đàn ông bên cạnh, giọng mềm mại an ủi , đem ôm gắt gao vào trong ngực, chia sẻ nhiệt độ cơ thể. cũng khát khao kích tình, khát khao tình , khát khao có gia đình của riêng mình, sau đó sinh đứa đáng . Nhưng mà... Nghĩ đến đây, gắt gao ôm lấy mình, vì sao lại khó như vậy? biết mình lạnh nhạt làm cho ít đàn ông chùn bước, mà người đàn ông bốc phét cùng tự cho mình là đúng cũng làm cho cảm thấy chán ghét. Chẳng lẽ ai có thể làm cho mình cảm thấy có thể dựa vào, có thể vào trong lòng mình?

      Bóng hình Triệu Lạc bỗng nhiên ra, là người đàn ông đầu tiên làm cho cảm thấy có cảm giác an toàn, cùng ở chung, trong lòng luôn cảm thấy vô cùng bình tĩnh, yên ổn. Nhưng , là người chỉ có thể hy vọng xa vời sao? Lấy điều kiện nổi trội xuất sắc của như vậy, muốn tìm dạng nữ nhân nào mà chẳng có, thích người nũng nịu như, cá tính cứng rắn như sao? Đừng choáng váng, trong mắt , chính là náo động ? Vừa đảm nhiệm trợ lý lâu, liền khoa tay múa chân đưa ra nhiều ý kiến cùng đề nghị như vậy, phải vì biểu có khả năng là vì cái gì? Bệnh cũ lại tái phát, làm việc thích theo đuổi hoàn mỹ, cầu thực, có cái gì cái đó. thủy chung cho rằng đó còn loại mỹ đức, là đối với người khác có trách nhiệm. Nhưng nghĩ tới còn cũng tạo thành phức tạp cho người khác. Xứng đáng xứng đáng, ai kêu luôn cho rằng vết sẹo hết đau, thủy chung hiểu được đạo lý "Ăn tiệm, dài trí" ? Đây chẳng lẽ gọi là "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời"?

      Trong bồn tắm lớn nước lạnh. Hoắc Tĩnh tự giễu cười cười, đứng lên lau sạch thân thể, mặc áo ngủ vào, thả mình lên giường mềm mại hoàn toàn thả lỏng. Quên bản thân còn chưa ăn cơm, Hoắc Tĩnh mệt muốn nhúc nhích. Giấc ngủ là điều tốt nhất cho co , phải sao? Có lẽ ngủ giấc, đứng lên phiền não bỏ chạy hết? Hoắc Tĩnh nhịn được tự thôi miên, sau đó chậm rãi ngủ.

      Sau đêm mưa, ngày hôm sau mưa tạnh, lại là ngày ánh nắng tươi sáng thời tiết tốt. Hoắc Tĩnh bị ánh nắng mặt trời làm tỉnh lại, dụi dụi mắt, dần dần tỉnh táo. Lấy di động đầu giường nhìn chút, mới sáu giờ hơn, thời gian làm vẫn còn sớm. Ngủ suốt đêm, là ngủ no rồi. Hoắc Tĩnh hề nằm lại giường, đứng lên vì bụng đói kêu vang tự làm chút bữa sáng phong phú, sau đó sảng khoái, chuẩn bị làm.

      Đến công ty, phát mình vẫn là đến sớm. Bây giờ ai cũng thích ngủ trễ dậy trễ, loại người dưới tình huống nào cũng đúng thời gian làm, giống như vậy, sống cuộc sống về đêm, lại đúng thời gian làm vô cùng hiếm thấy.

      Vào thang máy lên tầng 25, phát còn có người đến sớm hơn cả . Người này phải ai khác, mà đúng là người lãnh đạo trực tiếp của Triệu Lạc . Khi Hoắc Tĩnh đến phòng trà nước để pha cho mình ly trà xanh, ràng phát Triệu Lạc cũng ở bên trong. Tay cầm ly trà xanh vừa pha xong, muốn ra ngoài. Hoắc Tĩnh nhịn xuống tiếng thở dài, chủ động tiến lên chào hỏi: "Chào buổi sáng giám đốc." Triệu Lạc nhìn thấy , ánh mắt lóe lóe, : "Chào."

      Hoắc Tĩnh qua rồi pha trà, phát Triệu Lạc vẫn rời , ngược lại dùng loại ánh mắt khó hiểu nhìn . Tim đập mạnh, gian nan mở miệng : "Giám đốc có chuyện gì muốn giao cho tôi làm phải ạ?"

      có. ” Triệu Lạc lắc đầu cái, nhìn như cũ :“ Nhìn thấy tôi, rất khẩn trương sao? ”

      Khẩn trương? Đó là tất nhiên, có thể ở cái nhìn chăm chú như vậy mà khẩn trương cũng có vài người, mình đương nhiên phải ngoại lệ.

      có, chẳng qua là có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới Giám đốc cũng làm sớm như vậy.” Hoắc Tĩnh nhàn nhạt , cố gắng để cho mình thoạt nhìn tự nhiên ít. Ai bảo mình ngày hôm qua lại có ý nghĩ kỳ lạ mơ ước xa vời về ta, đây phải là tự tìm mất mặt sao? Vốn là có thể bình thản ở chung, bây giờ xem ra đều có chút khó khăn rồi.

      Triệu Lạc thêm gì nữa, xoay người rời khỏi phòng trà nước.

      Hoắc Tĩnh pha xong trà cũng trở lại chỗ ngồi của mình. Lúc này có đồng nghiệp tốp năm tốp ba đến, Hoắc Tĩnh lên tiếng chào bọn họ, sau đó lấy ra lịch làm việc hôm nay, tới văn phòng giám đốc, nhàng gõ gõ cửa, chuẩn bị hướng Triệu Lạc thông báo công việc hôm nay.

      "Mời vào." Bên trong vang lên tiếng trầm thấp của Triệu Lạc , Hoắc Tĩnh đẩy cửa vào.

      Ngày bình thản trôi qua như nước, Hoắc Tĩnh đảm nhiệm trợ lý của Triệu Lạc nửa năm. Hai người trừ bỏ trao đổi công việc, có thêm điều gì khác xuất . Hoắc Tĩnh hoàn toàn thích ứng công việc của trợ lý giám đốc kỹ thuật, Triệu Lạc tác phong trong công việc khiêm tốn trầm ổn để cho hết sức thưởng thức. Mà Triệu Lạc dường như đối với công việc của cũng tương đối hài lòng, ít nhất trừ lần đó, ta cũng nhắc nhở gì . Hoắc Tĩnh làm việc thích phải suy tính chu toàn chút, dù là chi tiết nho , đều lặp lại cân nhắc. Mà Triệu Lạc làm việc cũng thích nắm chắc phương hướng, sau đó cho cấp dưới có gian phát huy lớn hơn. Hai người cứng mềm, bù lại cho nhau. Mà bởi vì hai người tính cách có vẻ giống nhau, lâu ngày, nhưng lại dần dần bồi dưỡng ra loại ăn ý. Khi Triệu Lạc muốn phân việc gì, Hoắc Tĩnh thường sớm chuẩn bị tốt. Mà khi Hoắc Tĩnh cần quyết định của Triệu Lạc , Triệu Lạc cơ bản cũng ra quyết định tương tự . Hai người ăn ý với nhau mặc dù giới hạn về công việc, nhưng sớm ăn ý kéo dài đến trong cuộc sống.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 5: ĂN Ý

      Editor: Ngọc

      "Đinh..." Cửa thang máy từ hai bên mở ra, Hoắc Tĩnh từ trong thang máy ra.

      giờ là hơn tám giờ tối, Hoắc Tĩnh ở nhà xem tivi, bỗng nhiên nghĩ đến vài ngày nữa chính là sinh nhật mẹ già, định gọi điện thoại cho mẹ già, với bà ngày đó về nhà ăn cơm, lại phát thấy di động, nghĩ là quên ở trong công ty. Vốn định quên , ngày mai sau, lại nghĩ tới ngày mai phải theo Triệu Lạc đến nhà xưởng khảo sát, nếu có di động thể liên hệ. Dù sao thời gian còn sớm, mình ở chỗ cách công ty xa, nên đến công ty lấy.

      vào phòng làm việc, Hoắc Tĩnh phát đèn phòng làm việc của giám đốc vẫn còn sáng. Chẳng lẽ là Triệu Lạc rời quên tắt? Hoắc Tĩnh thử đẩy cửa vào, phát cửa cũng khóa. Nhưng trong phòng cũng phải là có ai, Triệu Lạc ngồi ở trước bàn làm việc xem văn kiện.

      Nghe tiếng cửa bị đẩy ra, Triệu Lạc ngẩng đầu lên.

      "Hoắc Tĩnh..."

      "Giám đốc, di động của tôi quên ở trong văn phòng, đến đây lấy. Ngài còn chưa trở về à?"

      "Tôi xem hai phương án của công trình TJ, tổng giám đốc ngày mai muốn nghe ý kiến của tôi."

      Hoắc Tĩnh biết công trình TJ là hạng mục quan trọng của công ty năm nay, hai phương án này mấy ngày hôm trước vừa đưa tới, thể tưởng tượng được tổng giám đốc lần này thúc giục nhanh như vậy.

      "À..." Hoắc Tĩnh muốn "Vậy ngài chậm rãi làm việc, tôi trước", chợt nghe Triệu Lạc với : " tới vừa vặn, tôi muốn nghe ý kiến của ."

      Hoắc Tĩnh thể làm gì khác hơn là tới. Triệu Lạc đưa hai phương án cho rồi :“ xem trước chút, tôi rót ly trà.” Vừa , vừa ra ngoài.  

      Trong lòng Hoắc Tĩnh đối với tín nhiệm của Triệu Lạc vô cùng hưởng thụ, bởi vậy cũng yên vị ở bàn làm việc của ngồi xem.

      biết qua bao lâu, Hoắc Tĩnh ngẩng đầu lên, lúc này mới phát Triệu Lạc cầm ly trà ngồi ở đối diện lẳng lặng nhìn . Trước mặt cũng có cốc trà xanh tỏa nhiệt. Tim Hoắc Tĩnh thể khống chế nhảy lên, được người đàn ông mà mình ngưỡng mộ chuyên chú nhìn như vậy, Hoắc Tĩnh cơ hồ có thể nghe được tiếng tim mình đập. Hoắc Tĩnh nín thở, làm cho mình "Mắt nhìn mũi, mũi cúi xuống tim", kiệt lực trấn định lại. đem hai phương án để lại bàn làm việc của Triệu Lạc .

      " cảm thấy thế nào?" Giọng Triệu Lạc trầm thấp mà giàu từ tính vang lên ở trong văn phòng. Bởi vì xung quanh rất yên lặng, cho nên giọng của có vẻ phá lệ ràng.

      "Tôi cảm thấy hai phương án này đều rất lợi hại. Phương án A cấu tạo mới mẻ độc đáo, nhưng phí tổn rất cao; phương án B có vẻ quá mức bảo thủ, tuy rằng phí tổn cao, nhưng khẳng định thể làm cho khách hàng vừa lòng."

      "Vậy cho rằng nên giải quyết như thế nào?"

      " ngại đem thiết kế của hai tổ hợp làm , để cho bọn họ kết hợp với nhau để thương thảo phương án tốt nhất."

      "Chẳng may hoàn toàn ngược lại sao?"

      "Hẳn là đến mức đó, hai tổ trưởng của hai tổ thiết kế này tôi từng gặp qua, bọn họ cũng phải là chấp nhận được ý kiến của người khác, nghe thiết kế đối lập của đối phương, đối với thiết kế của mình, bọn họ thường làm lại. Cho nên để cho bọn họ cùng nhau thương thảo, lấy thừa bù thiếu, tôi cho rằng mới có thể ra
      phương án xuất sắc nhất.”

      Triệu Lạc nghe xong lâu gì, chỉ là dùng loại ánh mắt kỳ dị nhìn .

      “Làm sao vậy, giám đốc? Tôi có chỗ nào đúng sao?” Hoắc tĩnh xong mới phát mình lại bệnh cũ tái phát. Làm sao có thể trực tiếp ra ý nghĩ của mình như vậy chứ? hẳn là phải xem thái độ của cấp , xem ý tứ của thế nào, sau đó biết thời biết thế, như vậy mới có thể hùa theo ý của cấp , được cấp thưởng thức. Ai! Hoắc Tĩnh thầm ảo não hận thể cắn đầu lưỡi mình . Sao lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy? Đều do Triệu Lạc , nếu ta dùng tín nhiệm, ánh mắt cổ vũ nhìn chăm chú vào , cũng quên điều cấm của mình, như vậy phải biết trời cao đất rộng mà chậm rãi – tuy rằng cảm thấy mình cũng sai.

      có gì, rất đúng.” Triệu Lạc nhìn trước mặt này, có bề ngoài toả sáng, có trang phục sành điệu, có tâm tư quanh co, có khéo léo, thậm chí bây giờ ngay cả ảo não cũng đều ràng ra ở đáy mắt. Nhưng mà vì sao, cảm thấy là người duy nhất thế giới này hiểu ? Vì sao tim của thể khống chế đập mạnh?

      “Tốt lắm, thời gian còn sớm, hôm nay trước hết như vậy . , tôi đưa về nha.” Triệu Lạc mở miệng đánh gãy bầu khí ám muội của hai người trong lòng Hoắc Tĩnh đột nhiên cả kinh, vừa định từ chối, lại phát Triệu Lạc cầm lấy áo khoác, mở cửa chờ .

      Hoắc Tĩnh cắn cắn môi, thể làm gì khác hơn tới.

      Hoắc Tĩnh cầm điện thoại di động của mình, cùng Triệu Lạc thang máy xuống lầu. Lúc thang máy, Hoắc Tĩnh cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy khó như vậy. Triệu Lạc ở ngay bên người , hô hấp của có thể nghe ràng, người phát ra hơi thở nam tính bao vây toàn bộ thân thể . Loại cảm giác này giống như bị thân mật ôm vào trong ngực, làm cho người ta nhịn được run run. Hoắc Tĩnh tự chủ được lui lại mấy bước. , muốn bị mê hoặc, như vậy chịu nổi. Nếu có thể, cả đời cũng muốn đơn phương, rất thống khổ cùng đau lòng.

      Triệu Lạc tựa như phát ra hành động của , vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, mắt thấy con số trong thang máy ngừng nhảy lên. Hai người trong lòng suy nghĩ riêng, đều gì. Đối với quan hệ của bọn họ bây giờ, trong lòng hai người đều biết ràng. Nếu Hoắc Tĩnh bởi vì đủ tự tin mà đối với những ái muội lựa chọn trốn tránh, như vậy Triệu Lạc lựa chọn chính là chờ đợi, chờ đợi lòng mình lắng đọng lại, chờ đợi mình đem xúc động hoá thành tình cảm chân chính. cần phải biết loại rung động này có phải mình đơn phương hay , nếu là đơn phương, nên xử lý như thế nào. Nếu cũng và có cảm giác với nhau, vậy đoạn tình văn phòng này nên làm như thế nào bắt đầu? cũng phản đối tình văn phòng, nhưng điều kiện tiên quyết là thể ảnh hưởng đến công việc. Nếu hai người khi lâm vào tình cuồng nhiệt, bọn họ có nắm chắc khống chế tốt chính mình, làm được công và tư ràng sao?

      Nghĩ đến đây, nhìn ở bên cạnh, nhịn được thầm thở dài, Hoắc Tĩnh ơi Hoắc Tĩnh, nên bắt em làm sao bây giờ?

      Từ lúc ở công ty lần đầu tiên thấy , nhận ra . ngạo khí như vậy, ánh mắt sắc bén như vạy, ai có thể chân chính quên? Năm đó cùng giống nhau, cũng là gã trợ lý quản lý trong công ty, chẳng qua làm ở công ty phải ở thành phố H. bởi vì năng lực nghiệp vụ xuất sắc, làm người trầm ổn, nên được cấp coi trọng, công ty cho tham gia tổng công ty huấn luyện nghiệp vụ nòng cốt. Ngắn ngủn mấy tháng, chỗ thích nhát chính là thư viện thành phố H. rất thích đọc, thích từ bộ sách mà hấp thu dinh dưỡng kiến thức. thích thư viện yên tĩnh, càng thích có yên tĩnh làm bạn. Khi chấm dứt nghiệp vụ huấn luyện trở lại thành phố N, từng có cảm giác mất mát sâu. Thư viện thành phố N cũng kém với thành phố H, trước kia ở thư viện thành phố N đọc cũng rất được, nhưng mà từ khi từ thành phố H trở về, lại thường xuyên mất phần yên tĩnh để đọc. Trong cuộc họp thường kỳ luôn tự chủ đươcc nhìn về mọi góc, tưởng tượng nơi đó có đầy phong độ của người trí thức lẳng lặng đọc, ở xa xa làm bạn với mình. Bây giờ, từng làm động tâm ở bên cạnh , còn muốn bỏ qua sao?
      Last edited: 13/3/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 6: TỚI GẦN

      Editor: Ngọc

      Tối hôm đó, sau khi ra khỏi công ty, Hoắc Tĩnh nghĩ từ chối ý tốt của Triệu Lạc . Nhưng Triệu Lạc vẫn như cũ cho Hoắc Tĩnh cơ hội từ chối, câu " trễ thế này, tôi lo lắng về mình" đem lời từ chối của ngăn ở trong miệng. Sau đó, lái xe đưa về nhà, thẳng đến khi lên lầu, bật đèn, mới yên tâm mà rời . Hoắc Tĩnh đứng ở ban công, nhìn theo xe của rời , trong lòng ra được tư vị, có chua, có ngọt, có vui, có buồn, ngũ vị tạp trần, khiến đêm khó ngủ. Ngày hôm sau, chỉ có thể trang điểm trang nhã làm, Hứa Đồng còn rốt cục thông suốt, biết chỉ là vì che giấu đôi mắt thâm đen tiều tụy của mình mà thôi.

      theo Triệu vào trong nhà xưởng, lúc trở về ngờ trời lại mưa. Hoắc Tĩnh ngồi ở trong xe Triệu Lạc , nhìn vững vàng tay lái, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, đường cong gương mặt cương nghị. Vì sao người đàn ông này lại có thể làm cho cảm thấy an toàn hiểu nổi, làm cho nhịn được muốn lẳng lặng ở bên , hy vọng có thể nắm tay , vì che gió che mưa? Hoắc Tĩnh chịu nổi nhắm mắt lại, đem ánh mắt chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ. lại lần nữa với chính mình, hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Nếu như thế, còn bằng vừa bắt đầu ôm hi vọng, để tránh làm cho chính mình sau này hãm sâu thống khổ mà thể tự kềm chế. Nhìn thấy được, nếm đến tư vị này nhất định rất mệt mỏi. Tự mình có thể bình tĩnh yên vui qua ngày là đủ hạnh phúc , có đàn ông như thế nào? Chờ đến lúc duyên phận của mình đến, muốn ngăn cũng ngăn được. Ai, đàn ông bình thường mới thích hợp với mình, giống như Triệu Lạc - đàn ông cực phẩm như vậy là hy vọng xa vời thể có!

      lúc Hoắc Tĩnh ngừng thôi miên chính mình, Triệu Lạc lại nghĩ nên làm như thế nào để đánh vỡ cục diện bế tắc, làm cho quan hệ hai người tiến thêm bước. Tối hôm qua, suy nghĩ suốt đêm, rốt cục xác định đối với Hoắc Tĩnh cũng phải nhất thời xúc động. Nhiều năm trôi qua như vậy, chính thủy chung giữ vững phòng tuyến tình cảm, vì muốn tìm người có thể cùng thích hợp, cho dù lời nào cũng có thể hiểu được ý đối phương. tại người này xuất , ạn còn do dự cái gì ? nhìn ra được, Hoắc Tĩnh đối với cũng phải là có cảm giác, bằng trong ánh mắt của xuất giãy dụa cùng trốn tránh như thế. vậy là mâu thuẫn, đoạn tình cảm này hoàn toàn phá tan lý trí đối với bọn họ mà , đều rất mạo hiểm ! Nếu cuối cùng hai người bọn họ thể đến với nhau, vậy tuyệt đối là vết thương khắc cốt ghi tâm, có lẽ cả đời này cũng thể thoát ra đoạn tình cảm này. Như vậy còn muốn bắt đầu sao?

      Trong bóng đêm, Triệu Lạc lần lại lần hỏi bản thân mình, là lựa chọn mạo hiểm hay là lựa chọn bỏ qua? Cuối cùng, với chính mình, muốn bỏ qua. Đối với lý trí, muốn chấp nhất hồi, lần này lựa chọn trung thành với tình cảm của mình. Lần trước bởi vì lý trí, mình lựa chọn rời ; bởi vì lý trí, mình ở trong biển người đau khổ tìm kiếm; bởi vì lý trí, mình lần đầu nếm được tư vị thất hồn lạc phách. Chẳng lẽ, lần này còn muốn bởi vì lý trí mà bỏ lỡ duy nhất trong kiếp này có thể làm mình động tâm sao? , muốn! Trong đời gặp gỡ chỉ như lướt qua, muốn ngày sau quay đầu chỉ còn lại sâu tiếc nuối và hối hận. Nhân sinh có tiếp theo, chẳng sợ mạo hiểm, cũng muốn thử lần!

      "Hoắc Tĩnh, hôm nay sau khi tan tầm có rảnh ?"

      Câu hỏi đột ngột này làm cho Hoắc Tĩnh giật, vội vàng xoay đầu lại hỏi: "Ngài gì?"

      "Tôi , hôm nay sau khi tan tầm có rảnh ?" Triệu Lạc kiên nhẫn lại lập lại lần.

      "Cái này... Giám đốc, có chuyện gì sao?" Hoắc Tĩnh chần chờ .

      "Tôi muốn mời ăn cơm."

      "Mời tôi ăn cơm? Vì sao?"

      "Có chuyện muốn với , có thể chứ?"

      "Tôi..."

      " cần từ chối, được ?" Triệu Lạc bỗng nhiên quay đầu nhìn ôn nhu .

      Hoắc Tĩnh thể ức chế run run chút, cúi đầu, nhàng : "... Được."

      Sau đó lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài mưa to giàn giụa, mưa theo cửa kính xe chảy xuống, Hoắc Tĩnh muốn đối với Triệu Lạc gào to: "Xin cần chuyện với tôi như vậy! ôn nhu như vậy, bảo tôi từ chối như thế nào? cũng biết, tôi giãy dụa có bao nhiêu vất vả sao? !" Nhưng mà thể, căn bản thể từ chối cầu của . Trời biết, có bao nhiêu thống hận mình yếu đuối như vậy!

      "Hoắc Tĩnh, chúng tôi tan tầm trước nha." Hứa Đồng cùng hai đồng nghiệp khác lên tiếng tạm biệt Hoắc Tĩnh, trước. Các đồng nghiệp khác cũng lục tục rời đo. Mọi người đều quen Hoắc Tĩnh đến sớm về trễ, cho nên ai cũng chú ý tới Hoắc Tĩnh khác thường. thực tế, Hoắc Tĩnh đứng ngồi yên lâu. Xế chiều hôm nay đến khi tan tầm, uống 17 cốc trà, toilet 8 lần, phần văn kiện xem xem lại đến nhiều giờ. Hiệu suất công việc của chưa bao giờ thấp như vậy! Đây đều là do Triệu Lạc , nếu mời ăn cơm, có thể khẩn trương như vậy sao, luống cuống như vậy sao? là buồn cười! Hoắc Tĩnh lòng tràn đầy căm giận bất bình oán hận đập bàn cái.

      "Hoắc Tĩnh, có thể chưa?" Cửa phòng giám đốc biết khi nào bị mở ra, Triệu Lạc đứng ở cửa, mỉm cười nhìn Hoắc Tĩnh khó khi có được hành động ngây thơ, thấp giọng hỏi.

      "Có thể ..." Hoắc Tĩnh lập tức đứng lên, đùi vừa vặn va vào cái bàn, Aw, đau ! Hoắc Tĩnh khẽ cắn môi, cưỡng chế cỗ khí muốn vọt tới xoang mũi, xia xoa mắt, lấy tay ấn đùi, giọng cắn chặt răng. Sao lại thế này? Biểu như vậy chút cũng giống người bình thường trầm ổn như , làm sao có thể giống Thường Hoan lỗ mãng như vật đây? Mệt vẫn được bạn học gọi là nhân vật "Núi băng ở trước mắt mà mặt đổi sắc", hôm nay cái lời hẹn nho , cư nhiên đem chỉnh thành như vậy, đây là làm sao vậy?


      Nghĩ đến đây, Hoắc Tĩnh thầm hít hơi, làm cho mình lần nữa tỉnh táo lại.

      "Vậy chúng ta thôi."

      Hoắc Tĩnh theo sau người Triệu Lạc ra khỏi văn phòng, trước thang máy. Triệu Lạc ấn nút xuống tầng, sau đó quay đầu hỏi Hoắc Tĩnh:"Muốn ăn cái gì?"

      Hoắc Tĩnh ở trong giọng dễ nghe của lấy lại bình tĩnh, : "Tùy tiện , có gì đặc biệt muốn ăn, ngài quyết định là tốt rồi."

      "Có thể hay cần gọi tôi là 'Ngài' ? Điều này làm cho tôi cảm thấy mình giống như già."

      Triệu Lạc cũng giỡn? Hoắc Tĩnh rốt cục ngẩng đầu lên nhìn , phát mặt ra vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng dần dần biến mất, thay vào đó là chút thản nhiên ôn nhu. Hoắc Tĩnh rũ mắt xuống, dám nhìn. Trong trẻo nhưng lạnh lùng muốn làm cho người ta thể kiềm chế, nếu ôn nhu hơn nữa, vậy mình còn có cơ hội xoay người sao?

      "Được, giám đốc."

      Triệu Lạc nghe vậy, nề hà cười cười. thông minh và độc đáo như vậy, là hạnh phúc hay là bất hạnh đây?

      "Đinh..." Cửa thang máy mở, hai người vào thang máy, đều tự chủ được nhớ tới tình cảnh lần trước ở trong thang máy yên lặng gì tình, nhớ tới mình ngay lúc đó trốn tránh. Triệu Lạc nhìn Hoắc Tĩnh, hai lần cộng lại, trong lòng đúng là hoàn toàn bất đồng.

      "Giám đốc, có chuyện gì muốn với tôi sao?" Chịu nổi yên lặng như vậy, Hoắc Tĩnh mở miệng hỏi.

      "Em bây giờ muốn biết sao?" Triệu Lạc sâu nhìn .

      "Vâng... Cũng phải, thấy lúc nào được ." Hoắc Tĩnh lại đánh trống lảng.

      Trong thang máy lại yên tĩnh lại.

      Trong khí tản ra loại hương vị ngọt ngào thản nhiên, loại vị này tiếng động làm bạn cảm thấy, loại vị này yên lặng làm động tâm, chẳng lẽ đây chính là hương vị của hạnh phúc?
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 7: MẾN NHAU

      Editor: Ngọc .

      Triệu Lạc lái xe đưa hai người đến nhà hàng khung cảnh thanh nhã. Mặt tiền nhà hàng tuy rằng lớn, lại quét tước phi thường sạch . Bên trong bố trí ấm áp, làm cho đáy lòng người ta cảm thấy thoải mái. vô cùng quen thuộc cùng ông chủ đánh tiếng chào đón, mang theo Hoắc Tĩnh tới gian , trưng cầu ý kiến Hoắc Tĩnh xong, gọi vài món ăn.

      lâu sau, đồ ăn được mang lên. Hoắc Tĩnh cúi đầu kinh ngạc nhìn bàn ăn, biết suy nghĩ cái gì. Triệu Lạc cẩn thận vì Hoắc Tĩnh mà lau sạch bát đũa, lại dùng nước sôi tráng qua, lúc này mới để tới trước mặt , thấp giọng hỏi: "Muốn ăn sao?"

      Hoắc Tĩnh như ở trong mộng mới tỉnh lại ngẩng đầu lên, nhìn nhìn Triệu Lạc , nhàng "Dạ" tiếng, sau đó cầm lấy chiếc đũa tùy ý gắp miếng thức ăn ăn.

      Triệu Lạc nhìn dáng vẻ Hoắc Tĩnh mất hồn mất vía, thở dài trong lòng tiếng, hỏi: "Mùi vị ra sao?"

      tệ. Giám đốc, nơi này rất quen sao ?” Hoắc Tĩnh cuối cùng phục hồi tinh thần lại.

      "Đúng vậy, ông chủ nhà hàng này là bạn của tôi. Mỗi lần tan tầm muộn, tôi liền trực tiếp đến nhà hàng này, nhờ cậu ta giúp tôi làm đồ ăn ngon ."

      Lúc này, đồ ăn nóng hổi cũng được mang lên. Triệu Lạc đứng dậy múc cho Hoắc Tĩnh chén canh, để tới trước mặt : "Thử xem này."

      Hoắc Tĩnh cầm muỗng lên múc hớp canh đưa vào trong miệng, sau đó lại liên tiếp múc vài hớp uống, :“Đây là canh gì, uống ngon như vậy?”

      Triệu Lạc cười : "Cái này gọi là canh thịt trái lê, là món canh chiêu bài của nhà hàng bọn họ. Tôi mỗi lần đến đều phải gọi phần, cảm thấy uống ngấy."

      " sai, lần sau gọi Thường Hoan cùng nhau đến, ấy nhất định cũng thích."

      " cùng Thường Hoan là bạn học trung học?"

      "Đúng vậy. Khi đó ấy ngồi phía trước tôi, thường quay đầu lại quấy rầy tôi, tôi chịu nổi quấy nhiễu. Nhưng mà, sau đó chúng tôi lại thành bạn tốt, ngẫm lại cũng có ý."

      "Nhìn ra được, hai người các tình cảm tốt lắm."

      "Vâng, chúng tôi có gần mười năm giao tình. ấy hoạt bát sáng sủa, cùng ấy ở chung, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ."

      chuyện bình tĩnh với nhau như vậy làm cho Hoắc Tĩnh khẩn trương tâm tình thả lỏng ít, khí bữa cơm bình thản ấm áp chấm dứt. Trong khi dùng cơm, Triệu Lạc cũng có chạm đến đề tài mẫn cảm, điều này làm cho Hoắc Tĩnh tạm thời nhàng thở ra.

      "Giám đốc, cám ơn mời tôi ăn cơm. Kỳ hẳn là tôi mời mới đúng, tôi nên cám ơn trong khoảng thời gian này chiếu cố tôi."

      "Hoắc Tĩnh, em muốn cùng tôi khách sáo như vậy sao?" Triệu Lạc thở dài, đem xe ngừng lại.

      Nhìn vẻ mặt Triệu Lạc bất đắc dĩ mà lại dung túng, Hoắc Tĩnh nhất thời ra lời.

      "Đến rồi, em mời tôi lên ngồi sao?"

      Hoắc Tĩnh nhìn lại, xe đỗ ở dưới lầu nhà mình. dám nhìn Triệu Lạc , chỉ có thể cúi đầu : "Quá muộn rồi, lần sau được ?"

      "Hoắc Tĩnh, tại mới tám giờ hơn, quá muộn sao?" Lời này Triệu Lạc hỏi vạn phần bất đắc dĩ, ngay cả chính cũng cảm thấy có chút mặt dày mày dạn. Mặt dày mày dạn? Triệu Lạc thể tưởng tượng được từ này có ngày cũng dùng ở người mình.

      "Giám đốc..."

      Hoắc Tĩnh nhìn ánh mắt kiên trì của Triệu Lạc , rốt cục thu hồi câu từ chối. hút khí sâu, mời: "Giám đốc, lên lầu uống ly trà rồi được ?"

      "Được." Triệu Lạc mỉm cười, chút do dự trả lời.

      Hoắc Tĩnh nhắm mắt, nhận mệnh xuống xe, dẫn chậm rãi lên tầng 6. Tầng 4 lúc trước đèn bị hỏng rồi, Hoắc Tĩnh trong bóng đêm bối rối bước hụt.

      "A..." cúi đầu kêu tiếng, cố gắng ổn định thân mình.

      Triệu Lạc vươn hai tay hữu lực, vững vàng đỡ . Hoắc Tĩnh xoay người muốn lời cảm tạ, nghĩ rằng nhưng lại chui vào trong lòng . nhất thời mặt đỏ tai hồng tránh khỏi ôm ấp của , khốn quẫn : "Cám ơn." Trong lòng thầm cầu nguyện trăm ngàn đừng tưởng rằng mượn cơ hội thương .

      Triệu Lạc hơi mất mát thu tay, vừa rồi kia khắc kia, hương thơm đầy cõi lòng, lòng của chưa bao giờ từng có cảm nhận phong phú cùng khoái hoạt như vậy. muốn buông ra, nhưng càng muốn đường đột , làm cho tránh xa hơn.

      Hai người yên lặng lên lầu 6. Hoắc Tĩnh mở cửa ra, lại bật đèn lên, thay dép lê, sau đó ra tủ giầy tìm đôi dép lê lớn nhất đưa cho Triệu Lạc . Nhìn Triệu Lạc đổi giầy vào, Hoắc Tĩnh tim đập dị thường kịch liệt, cảm thấy Triệu Lạc vào phải là phòng ở của , mà là trái tim có người trú ngụ của .

      Triệu Lạc đánh giá chỗ ở Hoắc Tĩnh, nơi ở lớn, lại bố trí ấm áp lịch tao nhã, khắp nơi đều thể ra chủ nhân tuệ chất lan tâm (*)

      (*) Huệ chất lan tâm: người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết

      "Giám đốc, mời ngồi, tôi pha cho ly trà."

      "Được." Triệu Lạc sô pha phòng khách ngồi xuống.

      Hoắc Tĩnh vào phòng bếp, mở hộp trà, thả vài lá trà, sau đó dùng nước sôi pha trà. đem hai ly trà đặt ở khay mang ra.

      "Tổng giám, buổi tối uống trà đặc dễ mất ngủ, tôi pha trà xanh, hy vọng để ý."

      "Làm sao có thể? Em nghĩ chu đáo."

      Hoắc Tĩnh cầm ly trà khác ngồi vào sô pha bên cạnh "Đồ lười biếng" ngồi. nghĩ ngồi thả lỏng như vậy, nhưng lại càng muốn ngồi bên cạnh Triệu Lạc , làm cho tim đập quá nhanh.

      há cái miệng uống trà, biết nên cái gì mới tốt. thích cảm giác Triệu Lạc làm bạn bên người, lại mâu thuẫn hy vọng nhanh rời , để cho cần giãy dụa thôi.

      Hai người yên lặng hồi lâu, Triệu Lạc suy nghĩ, mở miệng như thế nào mới có thể làm cho Hoắc Tĩnh dễ dàng chấp nhận chính mình.

      "Hoắc Tĩnh, em nguyện ý làm bạn ?" Suy nghĩ nửa ngày, Triệu Lạc vẫn là quyết định trực tiếp mở miệng.

      "Khụ, khụ khụ, khụ..." Hoắc Tĩnh miệng trà bị sặc, bên kịch liệt ho khan, bên chạy nhanh buông ly trà, rút khăn tay lau miệng mũi.

      Triệu Lạc qua , nhàng mà vỗ lưng của , : " ngoài ý muốn như vậy sao?"

      vất vả đem ho khan đè ép xuống dưới, Hoắc Tĩnh lại vẻ mặt đỏ bừng. vuốt tóc : "Giám đốc, đừng vui đùa với tôi!"

      "Hoắc Tĩnh, chưa bao giờ lấy loại chuyện này ra giỡn." Triệu Lạc đem của mặt chuyển lại đây, nhìn ánh mắt của còn .

      "Vì sao? Vì sao lại coi trọng tôi?"

      "Bởi vì, cảm thấy em có thể hiểu ."

      Hoắc Tĩnh , đúng vậy, phải thường cảm thấy có thể hiểu sao?

      " cho biết, em nguyện ý."

      Hoắc Tĩnh trong ánh mắt tất cả đều là giãy dụa.

      "Để cho chúng ta cùng nhau thử lần, được ?" Triệu Lạc nâng mặt lên, dùng trán mình chạm sát trán .

      Hoắc Tĩnh nhắm mắt lại, , chịu nổi nhu tình như vậy bức ép. Lý trí của liều mạng kêu từ chối, nhưng tình cảm của ra sức chống cự, trời ạ! rốt cuộc chịu nổi, nguyện ý, nguyện ý!

      "Được!"

      "Lặp lại lần nữa!"

      "Em nguyện ý, em nguyện ý làm bạn !"

      "Hoắc Tĩnh!" Triệu Lạc vươn tay, đem gắt gao ôm vào trong ngực. nhắm mắt lại, làm cho cảm giác hạnh phúc đem trong nháy mắt bao phủ.

      Hoắc Tĩnh cũng vươn hai tay gắt gao ôm lấy , hương vị tươi mát ấm áp của , làm cho nhịn được rơi lệ.

      Giờ khắc này, hạnh phúc rốt cục tản mát ra hương vị đặc trưng của nó, đó là ngọt ngào, là ấm áp, là thanh nhạc, là vĩnh hằng!
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 8: THÂN MẬT.

      Editor: Ngọc .

      Nếu tình ly rượu, như vậy nó nhất định là ly rượu ngon hương thuần, ly rượu say lòng người, tránh ở trong lòng Triệu Lạc , Hoắc Tĩnh nghĩ như vậy. Bị người ôm gắt gao như vậy vào trong ngực, giống như trăm ngàn lần ảo tưởng qua như vậy, an lòng lại ngọt ngào, tim đập nhanh như phải là chính mình, lại cam tâm cứ như vậy chìm vào trầm luân. hy vọng người vĩnh viễn cũng buông tay, cứ như vậy gắn bó làm bạn, cầm tay đến già. nhớ tới bài hát mình thích nhất, Triệu Vịnh Hoa biểu diễn《 Chuyện lãng mạn nhất 》(*):

      (*) Đây là link bài hát, ai thích có thể nghe:

      http://mp3.zing.vn/bai-hat/Chuyen-Lang-Man-Nhat-Trieu-Vinh-Hoa/ZWZFU8EF.html

      Dựa lưng vào nhau ngồi ở thảm

      Nghe chút nhạc tâm nguyện vọng

      Em hy vọng càng ngày càng ôn nhu

      Em hy vọng để em ở trong lòng

      muốn đưa em đến giấc mộng lãng mạn

      Cám ơn em mang tìm được thiên đường

      Chẳng sợ dùng cả đời mới có thể hoàn thành

      Chỉ cần em giảng liền nhớ kỹ quên

      Em có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất

      Chính là cùng cùng nhau chậm rãi già

      Dọc theo đường cất chứa nhiều điểm giọt giọt cười vui

      Lưu đến về sau ngồi xích đu chậm rãi tán gẫu

      Em có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất

      Chính là cùng cùng nhau chậm rãi già

      Thẳng đến khi chúng ta già chỗ nào cũng được

      còn như cũ đem em bảo vệ trong vòng tay(**)

      (**) Đây là lời bài hát của bài hát .

      Triệu Lạc chậm rãi buông hai tay mình ra, tay phải nhàng nâng cằm Hoắc Tĩnh lên. Nhìn người mình âu yếm đỏ mặt, ánh mắt đưa tình nhìn , Triệu Lạc khắc chế được rung động của bản thân, tháo kính mắt , sau đó chậm rãi tiếp cận đôi môi mê người của . Hai người hô hấp càng ngày càng dồn dập, Hoắc Tĩnh rốt cục chịu nổi nhắm mắt lại, Triệu Lạc ánh mắt tối sầm lại, nhanh chóng cúi đầu xuống hôn lên môi của . Đôi môi tiếp xúc với nhau trong nháy mắt, cảm giác như điện giật làm cho bọn họ như bị sét đánh.

      Triệu Lạc môi Hoắc Tĩnh trằn trọc, sau đó khẽ há môi, mềm giữ môi đỏ mọng của Hoắc Tĩnh, thương liếm hôn. Hoắc Tĩnh cả người như nhũn ra, cảm thấy mình tựa như ngọn lửa thiêu đốt, giống như bị lửa cháy thành tro tàn, lại giống như còn sức lực, hai đầu gối run lên, chỉ có thể gắt gao dán vào Triệu Lạc , để cho muốn làm gì làm.

      Cứu nhau trong lúc hoạn nạn cảm giác tuyệt vời! Triệu Lạc giống như bị nghiện, hôn môi lặp lặp lại. tay gắt gao ôm thắt lưng Hoắc Tĩnh, tay nâng gáy của , đầu lưỡi linh hoạt thâm nhập trong mieejnh Hoắc Tĩnh, cuốn lấy đầu lưỡi e lệ của , lưỡi như cùng lưỡi nhảy múa, kích tình khiến hai người đam mê cháy bỏng. Tim Hoắc Tĩnh đập hoàn toàn ra khỏi quỹ đạo, giống như bay tận chân trời, ràng khẩn trương đòi mạng, lại chịu nổi cái loại kích thích khoái cảm cực độ này, muốn chạy trốn, lại càng muốn thân mật. Trời ơi, thể hô hấp !

      "Ừm..."

      Nhận thấy được Hoắc Tĩnh giãy dụa rất nhẹ, Triệu Lạc Ẩn rốt cục lưu luyến buông môi mềm ngọt ngào của ra, lại chưa đã liếm liếm đã đôi môi sưng đỏ của , lúc này mới thả ra cho thở.

      “Thật sự xin lỗi, tha thứ cho kìm lòng được, chỉ là muốn gần gũi em.” Triệu Lạc Ẩn ôm Hoắc Tĩnh vào trong ngực dùng mặt nhẹ nhàng cọ xát ̉ người , hít thật sâu mùi thơm tự nhiên thanh nhã người , mùi thơm thật khó diễn tả.

      cần xin lỗi, cũng biết, đây là chuyện mơ ước tha thiết của em.” muốn giả bộ, Hoắc Tĩnh thầm nghĩ thẳng thắn thành thật nói ra. thật lưu luyến ôm ấp ấm áp sạch sẽ của Triệu Lạc Ẩn, tiếp tục thổ lộ tâm ý của mình: “ là người đàn ông đầu tiên khiến em động lòng, em muốn tới gần , lại tự tin mình có thể đạt được hảo cảm của . xuất sắc như vậy, xuất sắc khiến cho em tự biết xấu hổ. Em mâu thuẫn, em giãy dụa, nhưng vô luận trong lòng em muốn mình phòng bị bao nhiêu, vừa xuất hiện đã có thể dễ dàng đánh vỡ. Có đôi khi, em thực hận chính mình như vậy!”

      Nghe được người trong lòng chân thành bộc bạch hề che lấp, trong lòng Triệu Lạc Ẩn thật sâu run run: “ hiểu được, tra tấn như vậy cũng chịu qua! May mắn, chúng ta vẫn cùng một chỗ. Hoắc Tĩnh, tin chính mình, cũng tin , chúng ta cùng nhau thử con đường này xa hơn, được ?”

      Hoắc Tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt này làm cho mình thật sâu muốn xa rời. Người đàn ông này có lời ngon tiếng ngọt em em, có lời thề non hẹn biển phù hoa, chỉ là thành thật muốn cho mình cùng nắm tay nhau mãi. Ôn nhu như vậy, lòng người nào có thể từ chối? Hoắc Tĩnh hiểu được cuộc đời này của mình chỉ sợ rốt cuộc trốn được nhu tình như vậy! Ngày sau chẳng sợ có sóng to gió lớn, dù sợ thế nào bọn họ cũng ́ gắng dắt tay nhau đến già, Hoắc Tĩnh đã vĩnh viễn nhớ rõ, giờ khắc này chân thành như vậy, kiên ̣nh như vậy, ôn nhu như vậy.

      Khi ở trong công ty, bọn họ rất ăn ý duy trì quan hệ thủ trưởng cùng cấp dưới, chỉ là có đôi khi một mình ở chung kìm lòng được yên lặng ngắm nhìn, sau đó ôn nhu nhìn nhau cười, lại tiếp tục làm việc của mình nên làm. Sau khi tan tầm, bọn họ có đôi khi ở bên ngoài ăn cơm, có đôi khi cùng nhau mua đồ ăn đến nhà Hoắc Tĩnh, cùng nhau làm bữa tối. Bọn họ luôn ngọt ngọt ngào ngào ở trong phòng bếp, một người rửa rau một người thái đồ ăn, một người nấu đồ ăn một người dọn bàn. Phương diện cuộc sống hai người đều có vẻ độc lập, làm thêm ít đồ ăn. Hiệp ̣nh quân tử chính là, cùng nhau làm thực đơn, cùng nhau mua đồ ăn (ai có việc thì người kia phụ trách). Khi nấu đồ ăn món sở trường thì một người nấu chính, một người làm trợ thủ. Ngẫu nhiên món hai người biết nấu, lại rất muốn ăn đồ ăn, liền lên mạng tra cách nấu, hoặc về nhà hỏi cha mẹ, sau đó lại thử làm. Kết quả đương nhiên thể một lần đã thành công, nhưng bọn họ đều cười hì hì cùng nhau chia sẻ, dù sao đứa nhỏ nhà mình đau ai đau, mình nấu đồ ăn mình ăn ai ăn? Cũng có một hai món thật sự thể ăn, cũng dứt khoát vứt sạch, coi như bọn họ là vì sự nghiệp phòng bếp hiến thân .

      Hôm nay ăn xong cơm chiều, Hoắc Tĩnh ở phòng khách sô pha xem tivi, Triệu Lạc Ẩn bưng một ̃a hoa quả từ phòng bếp ra. gọt xong hoa quả đặt ở bàn trà phòng khách, đối với Hoắc Tĩnh nói: “Lại đây, em thích nhất sau khi ăn cơm xong sẽ ăn hoa quả.”

      Hoắc Tĩnh cảm động đứng lên, ôm ̉ Triệu Lạc Ẩn, đầu chôn ở trước ngực nói: “Cám ơn , .”

      Triệu Lạc Ẩn dùng hai tay vòng ra ôm Hoắc Tĩnh, nhẹ nhàng mà vuốt mái tóc mềm mại của Hoắc Tĩnh, cười nói: “Được phục vụ em là vinh hạnh của .”

      Hoắc Tĩnh ở trong lòng ngẩng đầu lên, si ngốc nhìn . Triệu Lạc Ẩn bị ánh mắt nhu tình như nước của nhìn làm cả người nóng lên, chậm rãi vươn tay tháo kính mắt Hoắc Tĩnh ra, sau đó mạnh mẽ cúi đầu hôn Hoắc Tĩnh. Hoắc Tĩnh khoái trá thở dài một tiếng, há miệng hoan nghênh xâm nhập của .

      Hai người hôn như say như si, độ nóng phòng khách liên tiếp tăng lên. Nụ hôn của Triệu Lạc Ẩn dừng ở ̉ Hoắc Tĩnh, tham luyến mùi thơm cơ thể tự nhiên, vì thế liền lần nữa lưu luyến, lần nữa hôn môi. Tay bắt đầu chịu khống chế sờ bộ ngực mềm mại của Hoắc Tĩnh, nhẹ nhàng vuốt ve.

      “Ừm…” Hoắc Tĩnh thể nhịn phát ra tiếng rên rỉ. Từ khi xác lập quan hệ người đến bây giờ, bọn họ ở chung cũng giống như hôm nay chệch đường ray như vậy. Hoắc Tĩnh muốn ngất , cả người nóng lên, mỗi một cái lỗ chân lông thân thể đều khát vọng âu yếm của .
      Last edited by a moderator: 19/5/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :