1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hương thơm mê hoặc của hoàng hậu - Chu Tiếu Y (80c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Gian tế Mã Nhã thân ra



      Lúc này, cửa cung bị người phá ra, cái bóng dáng thon dài nhàng mà đến, ngón tay , lông mày kia, đôi mắt kia, lộ ra cỗ hung ác, mặt góc cạnh ràng lộ vẻ hận ý tràn đầy, sợi tóc tung bay, tóc đen giống sa tanh.

      “Nguyên Tinh!” Tần Hương Y sợ hãi kêu tiếng, ngón tay dài chống đỡ mặt đất như băng, ý muốn đứng lên, nhưng thân mình bỗng nhiên rủ xuống, vừa mới đứng dậy, liền lại “rầm” tiếng ngã xuống đất.

      Từ sau khi Ngu Đức Phi trúng độc, Nguyên Tinh cũng rất ít lộ diện, đủ để cho Tần Hương Y quên mất. Lúc này xuất , lộ ra quỷ dị, muốn làm gì? ! Liếc mắt nhìn kiếm dài cầm trong tay, bộ dạng đằng đằng sát khí, hoàn toàn phải đến hộ giá.

      Nguyên Tinh liếc mắt nhìn Tần Hương Y ngã, khóe miệng khẽ cong, gợi lên chút cười xấu xa, sau đó bàn tay to giương lên, hướng phía trước từng bước, kéo nàng cái.

      Tần Hương Y cái bất ngờ phòng ngự, ngã vào trong ngực của . Trước kia lồng ngực của ấm áp, mà nay lại lạnh như băng như tuyết.

      “Nguyên Tinh hộ vệ? !” Nguyên Tinh bỗng nhiên xông vào, làm Bắc Đường Húc Phong rất là bất mãn, mày kiếm phút chốc nhíu, mặc long bào, sải bước hướng phía cửa tới.

      “Hoàng thượng, đến lúc rồi.” Nguyên Tinh cũng e ngại, tràn đầy tự tin nhìn Bắc Đường Húc Phong bước đến

      Vừa dứt lời, Bắc Đường Húc Phong đột nhiên ngừng bước chân, thân thể bắt đầu lay động trái phải, “Trẫm làm sao thế này?” dùng sức lắc đầu, chợt cảm thấy toàn thân như nhũn ra, trong lúc nhất thời lại khống chế nổi hai chân của mình.

      Nguyên Tinh thấy thế, ha ha cười to tiếng, ngẩng đầu ngắm liếc đèn cung đình treo cao cái, : “Thuốc hạ xuống vừa đúng.” Dứt lời, hài lòng gật gật đầu.

      “Nguyên Tinh, ngươi buông Bổn cung ra! Long Hành cung này ngươi há có thể xông bừa vào sao.” Tần Hương Y kéo thân mình bủn rủn, dùng tia sức lực cuối cùng để xô ra.

      Cho dù Nguyên Tinh làm cho nàng tổn thương, nhưng dù sao ở trong ba năm nàng khó khăn nhất, là cùng nàng vượt qua. Từng ly từng tý phương diện này cách nào quên mất.

      “Hoàng hậu tôn quý, ngươi muốn chạy đâu?” Trong mắt Nguyên Tinh có tình, chỉ có vẻ mặt diễn cười, tóm về Tần Hương Y né ra, kiếm dài khẽ múa, rơi xuống cổ của nàng.

      “Nguyên Tinh, ngươi ——” Tần Hương Y sửng sốt, nàng hoàn toàn nghĩ tới sư huynh ngày xưa thương nàng, sủng nàng dùng đoa kiếm đối với nàng, tâm lập tức lạnh đến đáy.

      “Bắc Đường Húc Phong, nếu muốn mạng sống của nàng, giao Tàng Bảo Đồ ra.” Nguyên Tinh hiểm cười, kiếm dài trong tay nắm chặt cổ Tần Hương Y.

      “Tàng Bảo Đồ? Lại là Tàng Bảo Đồ. Bổn cung rốt cuộc hiểu .” Tần Hương Y lắc đầu cười, vẻ mặt chỗ nào e ngại.

      Sắc mặt Bắc Đường Húc Phong lập tức trở nên xanh mét, kéo thân mình mềm nhũn hướng phía trước dịch hai bước, ánh mắt thẳng tắp quét về phía Nguyên Tinh, hung hăng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là người nào?”

      “Hỏi rất hay. Bắc Đường Húc Phong, ngươi trúng nhuyễn độc của ta, hơn nữa chung quanh Long Hành cung này sớm thay người của ta. Ngươi trốn thoát.” Nguyên Tinh thích thú nghiêng mắt nhìn bốn phía cái, khóe miệng cong thành cái độ cong, cong đến làm cho người phát sợ.

      “Trẫm há lại dễ dàng thỏa hiệp với người khác sao? Trẫm chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, Long Hành cung cửa cấm sâm nghiêm, ngươi làm sao hạ độc với trẫm?” Bắc Đường Húc Phong chút kinh hoảng, nhàng liếc mắt nhìn Tần Hương Y, kéo thân mình bủn rủn hướng ghế dựa bên đến, chậm rãi ngồi xuống, sau đó bất động thanh sắc bắt đầu dùng nội lực bức độc.

      “Ngươi muốn biết, cho ngươi biết cũng sao. Trong đèn cung đình Long Hành cung còn có ngự thư phòng đều nhiều hơn vật, hương khí vừa rồi các ngươi ngửi được chính là nhuyễn độc ta sai người đặt trong đèn thắp lên tản ra, vừa vặn độc tính cũng phát ra đến tận cùng. Nga, đúng rồi, quên cho ngươi biết, kỳ tên của ta là Nạp Lan Nguyên Tinh!” Lông mày Nguyên Tinh nhíu lại, bộ dạng thập phần thích ý.

      “Nạp Lan Nguyên Tinh!” Bắc Đường Húc Phong và Tần Hương Y đồng thanh hô lên.

      “Nghe Mã Nhã quốc có vị hoàng tử, vẫn thường chu du các quốc gia, là ngươi?” Bắc Đường Húc Phong như nhớ tới cái gì, gắt gao truy vấn câu.

      “Hoàng đế Long đế quốc là cơ trí, ta chỉ gợi ý nho , ngươi có thể đoán trúng, chẳng trách, chẳng trách——” Nguyên Tinh lắc đầu thở dài, mặt có thêm vào vài phần sắc kính nể.

      ra là thế.” Bắc Đường Húc Phong cười tiếng, nhắm mắt lại, tựa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, bộ dạng trầm mặc khắc đồng hồ, bỗng nhiên trợn mắt, : “Nếu muốn, trẫm cho ngươi là được.”

      Dứt lời, từ trong ống tay áo lấy ra khối khăn gấm, lập tức ném cho nguyên Tinh, : “Cho ngươi, thả hoàng hậu!”

      Nguyên Tinh đưa ra bàn tay, nhận khăn gấm, cẩn thận chu đáo phen, bộ dạng luyến tiếc rời tay.

      Tần Hương Y nhất thời thể tin được, sư huynh cùng mình ở chung ba năm lại là hoàng tử Mã Nhã quốc, điều này sao có thể? thân lâu như vậy, quả nhiên là cao thủ nguỵ trang! Càng có nghĩ tới là, cư nhiên dã tâm bừng bừng! khiến cho người ta trái tim băng giá.

      “Nguyên Tinh, ngươi là ——” nàng rất muốn xác nhận xuống.

      “Tần Hương Y, ngươi nhớ kỹ, ta là Nạp Lan nguyên Tinh! Ngươi rất rồi, tại ta cho ngươi biết, năm năm trước, đường ta xuất hành bị trọng thương, là sư phụ cứu ta. Cho nên mới phải vào Tiên Tử cốc ở. Đối với ngươi, ta cũng động chân tình, nhưng ta muốn rằng, ngươi đối với ta mà , nhưng là biển cả thoáng xao động mà thôi. So với Tàng Bảo Đồ, ngươi đáng đồng.” Nguyên Tinh ôm chặt Tần Hương Y, tay cầm kiếm dài lạnh rung run run, hưng phấn mà nhìn Tàng Bảo Đồ trong tay, toàn thân như được thỏa mãn.

      “Nạp Lan nguyên Tinh, ngươi thả nàng .” Bắc Đường Húc Phong vẫn như cũ bất động thanh sắc, vừa buộc nhuyễn độc trong cơ thể, vừa trấn định tự nhiên .

      “Được!” Nguyên Tinh cũng là sảng khoái, dịch chuyển kiếm dài trong tay, bàn tay to hung hăng đẩy phía sau lưng Tần Hương Y, cả người của nàng bị vứt ra ngoài.

      Tần Hương Y trúng độc sâu, sớm dùng ra nửa điểm hơi sức, cả người bị vứt lên, mạnh ngã xuống.

      “Hương Y ——” Bắc Đường Húc Phong mềm nhũn ghế, ngay cả hơi sức cũng có, cứ như vậy trơ mắt nhìn Tần Hương Y bị quăng lê, quật xuống, ngã bên cạnh chiếc ghế hoa hồng.

      Nháy mắt khắc, ghế dựa tan thành mảnh , đầu Tần Hương Y vừa vặn đụng vào, thanh vang lên mạnh, máu từ tóc của nàng chảy ra, đem tấm ván gỗ nhuộm thành đỏ sậm.

      Thấy màn như vậy, đôi mắt đen của Bắc Đường Húc Phong chợt biến thành màu đỏ, đột nhiên rống tiếng sợ hãi, chân khí tụ ở đan điền, phá tan độc quan, phút chốc đứng lên, phản ứng đầu tiên của chính là chạy về phía Tần Hương Y ngã vào trong vũng máu, phen ôm vào trong lòng, “Hương Y, Hương Y ——” từng tiếng kêu gọi, thâm tình.

      “Bắc Đường Húc Phong, ngươi thủy chung trốn thoát cái chữ tình. Hôm nay chính là ngày diệt vong của Long Đế quốc ngươi.” Nguyên Tinh gắt gao nắm khăn gấm trong tay, ngửa mặt lên trời cười to tiếng.

      “Phải ? Ngươi nhìn kỹ xem khăn gấm trong tay ngươi.” Bắc Đường Húc Phong gắt gao ôm lấy Tần Hương Y, mãnh liệt ngẩng đầu, trong mắt màu đỏ, còn lưu lại tia lệ quang, hai tròng mắt oán hận trừng mắt Nguyên Tinh.

      Lúc này Nguyên Tinh mới cảnh giác lại, mở khăn gấm ra vừa thấy, mặt trừ bỏ mấy bức vẽ đơn giản, có gì khác, đây mà là Tàng Bảo Đồ cái gì chứ.

      “Bắc Đường Húc Phong, ngươi gạt ta!” Nguyên Tinh hung hăng quăng khăn gấm trong tay ra, tức giận giơ lên kiếm dài trong tay, mày nhíu chặt, mặt góc cạnh nhất thời cương thành khối băng.

      “Trẫm có lừa gạt bất cứ kẻ nào. Các ngươi đều nghĩ đến tiên hoàng để lại bảo tàng. Trẫm cho ngươi biết, ngươi sai lầm rồi. Long Đế quốc căn bản có Tàng Bảo Đồ. Những hình vẽ người tứ đại cung nữ thể bình thường hơn rồi, chỉ là tiên hoàng có ham mê này thôi.” Bắc Đường Húc Phong vẫn gắt gao ôm lấy Tần Hương Y như cũ, quay sang, vân đạm phong khinh với Nguyên Tinh.

      “Bắc Đường Húc Phong, ngươi đùa bỡn ta! Đem tàng bảo đồ giao cho ta!” Nguyên Tinh Tương cầm kiếm dài trong tay cắm mặt đất mạnh, tiếp theo hướng phía cửa hô tiếng, “Dẫn bọn chúng vào!”


      Chương 30: Trong Long Hành cung máu chảy đầm đìa



      Lời Nguyên Tinh vừa ra, bên ngoài cửa cung, còn ở trong bóng đêm dài, bóng màu trắng giống u hồn nhàng tiến vào, nàng vẫn là vẻ mặt thanh thuần, nhưng trong đôi mắt động lòng người kia nhiều hơn phần lo lắng, phía sau của nàng, hàng người áo đen áp giải mấy người theo sát mà đến.

      “Phụ hoàng, phụ hoàng, cứu chúng con với.” Hai thanh trẻ tinh khiết yên lặng vang lên, tựa như chim hót trong thâm cốc sâu kín, chứa tia tạp chất.

      “Trảm Long, Nhược Băng!” Bắc Đường Húc Phong nhìn bên ngoài cửa cung cái, thời điểm tầm mắt dừng ở người Âu Dương Nghi Lâm, cũng kinh ngạc, tựa hồ ở trong dự liệu, nhưng khi liếc mắt những người áo đen kia, trong tay bọn họ cầm đao dài, cưỡng ép hai đứa , đứa đó là Trảm Long cùng Nhược Băng, người lớn kia, thấy được áo đỏ, là nàng! Lại là nàng —— Tây Môn Hồng Song, tim của rung động.

      cố trấn định, cố giấu vẻ mặt, thầm hít hơi, kéo xuống khối long bào, cẩn thận băng bó đầu đổ máu của Tần Hương Y, dứt khoát ôm lấy nàng, hướng về long sàng, chăm sóc cẩn thận, lập tức lấy Thanh Long bảo kiếm ở đầu giường, trở lại. “Thả bọn họ!” Khí thế như cầu vồng, ánh mắt như kiếm, chính khí nghiêm nghị. Vẫn là bộ dáng đế vương cao ngạo.

      “Ngươi thấy ta, tuyệt kinh ngạc? Có phải hoàng hậu những gì với ngươi hay ?” Trong con ngươi của Âu Dương Nghi Lâm lên vài phần thất vọng.

      “Nàng chưa gì cả. Tâm lý trẫm nắm chắc, là mình ngươi dụng hình với hoàng hậu. Thái Hậu chỉ là nhận tội thay ngươi.” Bắc Đường Húc Phong rét mặt như sương, nhìn ra nửa điểm cảm xúc.

      “Vậy vì sao ngươi vạch trần?” Âu Dương Nghi Lâm nắm nắm bàn tay , chân mày cau lại.

      “Trẫm rất muốn biết, ngươi rốt cuộc là ai? Âu Dương Nghi Lâm thục ở đâu?” Bắc Đường Húc Phong nắm Thanh Long bảo kiếm, thong thả từng bước .

      “Chẳng lẽ hoàng thượng còn biết thần thiếp là ai chăng?” Âu Dương Nghi Lâm hơi hơi cúi đầu, ánh mắt trong suốt, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

      Bắc Đường Húc Phong lướt mắt nhìn Âu Dương Nghi Lâm vòng, lại nhìn Nguyên Tinh tức giận chưa giảm cái, khóe miệng cong lên, : “Ngươi phải Nghi Lâm! Lại cùng với hoàng tử Mã Nhã quốc. Trẫm từng nhớ Nạp Lan Minh Thành có vị công chúa, bộ dạng thanh tú đáng , nhưng mấy năm này, lại thấy bóng dáng vị công chúa này, biết công chúa kia có phải chạy trốn tới Long Đế quốc của trẫm làm muội muội của tướng quân hay !”

      Âu Dương Nghi Lâm nghe xong, gương mặt thanh tú nhíu lại, thoáng qua chút kinh sắc, bỗng nhiên cười , : “Xem ra phu quân của thần thiếp quả nhiên là trí giả, ngay cả cái này cũng đoán được. Đúng, ta chính là trưởng công chúa Mã Nhã quốc Nạp Lan Tuyết.” Nàng vừa vừa liếc mắt nhìn Nạp Lan Nguyên Tinh, khóe miệng nổi lên nụ cười thản nhiên, : “Mấy năm trước, ta được phụ hoàng phái đến Long Đế quốc, thứ nhất là tìm kiếm ca ca Nguyên Tinh vài năm trước mất tích, thứ hai là mượn cơ hội lẻn vào hoàng cung, đánh cắp tàng bảo đồ. Trời cũng giúp ta, ta gặp được Âu Dương Nghi Lâm, sau đó giết nàng, kêu thần y giúp ta đổi thành bộ dáng của nàng, thuận lợi lẩn vào phủ tướng quân Âu Dương. Hơn nữa ta còn biết hoàng thượng thích nữ tử cơ thể có hương thơm, cho nên liền cố ý dùng Hoài Hương Hoàn.”

      ra là thế. Xem ra là trẫm sai rồi, là trẫm rất mù quáng.” Bắc Đường Húc Phong phì cười tiếng, lắc lắc đầu, cả khuôn mặt thất vọng. Nữ tử hoài hương, lại nhắc tới lần nữa, nàng rốt cuộc ở nơi nào? Trong lòng hơi có chút đau, cái mùi hương này, mùi kia, vĩnh viễn thể quên được. Là nữ tử mang hương kia cho sống lại, mới có thống trị hôm nay.

      “Bắc Đường Húc Phong, cần nhiều lời vô ích nữa, ngươi giao tàng bảo đồ. Bằng bọn họ đều phải chết.” Nguyên Tinh so với Nạp Lan Tuyết càng khó đấu, tính tình của càng vội vàng xao động, kiếm dài vung lên, bỗng nhiên xoay người, chạy thẳng về phía Tây Môn Hồng Song.

      “Ngươi dừng tay!” Bắc Đường Húc Phong quát tiếng, cầm Thanh Long bảo kiếm chạy tiến lên đây.

      “Đừng nhúc nhích. Buông kiếm trong tay ngươi !” Kiếm dài của Nguyên tinh hướng cổ Tây Môn Hồng Song.

      “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Bắc Đường Húc Phong ném kiếm dài, sắc mặt lạnh lùng, tái nhợt giống sương.

      “Ngươi giao ra tàng bảo đồ!” Nạp Lan Tuyết xoay đầu qua, thực kiên định .

      “Hoàng thượng, đừng cho bọn chúng! Dân phụ chỉ là cái mạng hèn, đáng.” Tây Môn Hồng Song nhìn Bắc Đường Húc Phong khẩn trương kia, trong lòng thỏa mãn, cho dù tiếp nhận nàng, nàng câu oán hận nào. Nhưng dẫn sói vào nhà, năm năm trước, nên cứu . Lại càng nên vì ham muốn cá nhân đem Tần Hương Y đẩy mạnh hố lửa, vừa nghĩ đến đây, trong lòng nàng liền ray rứt, giống như bị rút máu.

      “Ngài vĩnh viễn là mẫu thân của nhi thần. Nhi thần mặc kệ ngài.” Bắc Đường Húc Phong sững sờ chút, nhìn Tây Môn Hồng Song hồi lâu, đột nhiên thâm tình .

      Là Tần Hương Y thức tỉnh , Hồng phi là mẹ ruột của , càng nên nhận, càng nên hiếu thuận.

      Khi Tây Môn Hồng Song nghe được câu kia, cả người đều ngơ ngẩn, nước mắt giống vỡ đê rơi xuống, bỗng nhiên nàng nở nụ cười, ngửa mặt lên trời cười lớn tiếng, : “Giang Thuý Ngọc, ngươi có thể vì làm được, ta cũng có thể.” Dứt lời, nàng cúi đầu, ánh mắt từ ái đảo qua Bắc Đường Húc Phong, : “Hoàng nhi, ngươi chịu gọi ta tiếng mẫu thân, ta mãn nguyện rồi.”

      Đúng lúc này, nàng nhắm hai mắt, khóe môi lưu lại nụ cười xinh đẹp, tiếp theo nhào qua kiếm Nạp Lan nguyên Tinh, mũi kiếm xẹt qua cổ của nàng, lưu lại vết sâu.

      “Mẫu phi ——” Bắc Đường Húc Phong thét kinh hãi tiếng, thanh kia xuyên qua Long Hành cung, bay tới chỗ rất xa rất xa, mắt nháy mắt đỏ lên, giống như nhuốm máu.

      Nạp Lan Nguyên Tinh giật mình, Nạp Lan Tuyết cũng sửng sốt chút, mặt chỉ lên tia bi thương nhàn nhạt, nhưng hơn nữa là đắc ý, ánh mắt của nàng quét về phía Trảm Long cùng Nhược Băng, khóe môi run lên, tới. “Hai đứa trẻ này là đáng !”

      được động vào bọn chúng!” Bắc Đường Húc Phong lại sợ hãi rống tiếng.

      Nạp Lan Tuyết cũng để ý tới, chỉ là lấy đao dài của gã áo đen lập tức về phía hai đứa trẻ khóc sướt mướt kia.

      Bắc Đường Húc Phong mặc dù phá tan độc quan, hoạt động bình thường, nhưng nội lực lại nhanh chóng biến mất, chút cũng dùng được, kiếm dài lúc nãy vừa mới ném, bị kiếm Nguyên Tinh đảo qua, bịch tiếng rơi xuống đất.

      Mắt thấy Nạp Lan Tuyết tà ác hướng Trảm Long cùng Nhược Băng, tim của nhất thời như xé rách, nhìn ánh mắt yếu ớt kia, giống như là con của mình.

      “Các ngươi muốn cái gì, trẫm cũng có thể cho.” Bắc Đường Húc Phong nặng quát tiếng, thân thủ từ trong ống tay áo đào cái gì. Nạp Lan Tuyết đồng thời cũng dừng bước.

      Tàng bảo đồ xác thực có! Lấy cái gì cho bọn ! Vị trí đế vương cơ trí này cũng có thời điểm lo lắng. ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ, canh giờ nên đến, cũng nên đến!

      “Trảm Long, Nhược Băng, ngoan, có phụ hoàng ở, các ngươi có việc gì.” Bắc Đường Húc Phong nhàng liếc mắt nhìn hai hài tử bị sợ khóc, trầm giọng an ủi.

      Trảm Long cùng Nhược Băng cũng nghe lời, nức nở vài cái, lập tức ngừng tiếng khóc.

      “Trước khi Trẫm đem tàng bảo đồ giao cho các ngươi, muốn biết mấy vấn đề.” Bắc Đường Húc Phong quét mắt vòng ngoài cửa sổ, mặt mày nhíu lại, hỏi.

      Kỳ cố ý trì hoãn cái gì.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Hương nữ là ai sáng tỏ



      “Hỏi , dù sao ngươi phải là người chết.” Nạp Lan nguyên Tinh lạnh lùng bỏ lại câu.

      “Ngu Đức Phi, Ngũ Thục phi, Liễu Hiền phi, là các ngươi làm hại?” Bắc Đường Húc Phong thẳng lưng, bộ ngạo khí như trước.

      “Đúng. Ngu Đức Phi điên, Ngũ Thục phi sanh non, còn có Liễu Hiền phi trúng độc, đều là chúng ta gây nên. Vốn ta nghĩ trừ bỏ tất cả chướng ngại trong hậu cung, đến được hậu vị, lấy thêm tàng bảo đồ, nhưng con đường này tựa hồ thông đối với ngươi.” Nạp Lan Tuyết tiếp nhận , hiểm cười tà, mặt tràn đầy vẻ đắc ý.

      “Liễu Hiền phi nhận tội là làm sao? Chẳng lẽ nàng là cơ sở ngầm các ngươi xếp vào ở bên người trẫm?” Bắc Đường Húc Phong phân tích, giọng điệu thả chậm xuống dưới.

      “Hoàng thượng quả nhiên thông minh, cái gì cũng có thể đoán được. Xác thực, vụ án tứ đại cung nữ là ta phái Đông Bình cùng Vân Ny làm. Liễu Hiền phi nhận tội cũng là ta sai. Nhưng ta sợ miệng nàng kín, đơn giản hơn là khiến nàng vĩnh viễn mở miệng được.” Nạp Lan Tuyết nghiến răng nghiến lợi, nắm tay nắm chặt, sớm mất dung nhan tiểu thư khuê các lúc này, mặt chỉ có tham luyến cùng tà ác.

      “Ngươi vì sao phải xuống tay với hoàng hậu? Chẳng lẽ muốn vị trí của nàng?” Bắc Đường Húc Phong quay đầu, thâm tình liếc mắt nhìn Tần Hương Y nằm ở giường, trong lòng tràn đầy lo lắng, nàng thế nào? Có thể có việc hay ? Nhưng tình huống nguy cấp, chỉ có thể như vậy.

      “Đúng. Ta chính là ghen tị với nàng. Ghen tị hoàng thượng sủng ái nàng.” Khi Nạp Lan Tuyết tới đây, cảm xúc ràng kích động lên, lông mày thanh tú nhăn tít lại.

      “Hoàng muội!” Nạp Lan nguyên Tinh quát tiếng, tựa hồ nhắc nhở nàng cái gì.

      Bắc Đường Húc Phong từ trong mắt Nạp Lan Tuyết thấy được loại gì khác, là tình! Có thể nàng động chút tình với .

      “Đủ rồi! Bắc Đường Húc Phong, giao tàng bảo đồ ra.” Nạp Lan Tuyết đánh cái giật mình, lau hai má, đột nhiên quát tiếng, tới gần Trảm Long cùng Nhược Băng.

      “Âu Dương Hạo, hôm nay có thể nhìn thấy lợi hại của ngươi rồi.” Bắc Đường Húc Phong ở trong lòng nổi lên, ánh mắt quét về phía bên ngoài cửa cung.

      “Tặc nhân lớn mật, lại dám xông vào Long Hành cung!” cái thanh quen thuộc truyền đến, tiếp theo mấy mũi tên nhọn từ ngoài cửa sổ bay vào, những người áo đen cưỡng ép Trảm Long cùng Nhược Băng đều ngã xuống.

      Nạp Lan nguyên Tinh bất ngờ phòng ngự, còn chưa giương kiếm, tên bay tới, bắn vào chân , cánh tay Nạp Lan Tuyết cũng trúng tên, kiếm rơi, thanh bịch rơi mặt đất vang lên.

      đám thị vệ tận lực vọt tiến vào, bắt hai huynh muội bọn họ.

      “Hoàng thượng, vi thần cứu giá chậm trễ.” Âu Dương Hạo thi triển khinh công bay vào, liếc mắt nhìn Nạp Lan nguyên Tinh cùng Nạp Lan Tuyết bị bắt, tới trước mặt Bắc Đường Húc Phong, khom người cúi đầu.

      “Tới vừa kịp.” Ý lạnh mặt Bắc Đường Húc Phong lui, chạy nhanh tiến lên, bế Trảm Long cùng Nhược Băng vào trong ngực, tựa như che chở cốt nhục thân sinh của mình. Có lẽ mẹ ruột của bọn rồi, chút so đo bọn họ là cốt nhục của ai. Tuyệt .

      “Các ngươi ——” Nạp Lan Nguyên Tinh và Nạp Lan Tuyết vẻ mặt kinh ngạc, đoán ra sơ hở trong đó. Vì sao Âu Dương Hạo lại đột nhiên xuất .

      cần kinh ngạc. Kỳ hoàng thượng sớm hoài nghi thân phận của các ngươi rồi, phái ta xuất cung ngầm tra, vốn chính là tối nay hồi cung phục mệnh. nghĩ tới các ngươi hành động rồi!” Âu Dương Hạo quét mắt Nạp Lan nguyên Tinh cùng Nạp Lan Tuyết vòng, mặt lên hận thù sâu sắc.

      Là bọn họ hại chết muội muội ruột của ! Đúng vậy, nắm chặt nắm tay, có hiển lộ ra, chính là ôm quyền mặt hướng Bắc Đường Húc Phong, hỏi: “Hoàng thượng, bọn họ nên xử trí như thế nào?”

      “Đem nàng đuổi về Mã Nhã quốc, khiến cho Nạp Lan Minh Thành hoàn toàn thần phục.” Bắc Đường Húc Phong thực ràng . Trong cung yên lặng nửa khắc, Âu Dương Hạo cũng trả lời lại, chỉ là ngây ngốc đứng, hốc mắt hồng hồng.

      “Chuyện Âu Dương Nghi Lâm, ngươi ——” Bắc Đường Húc Phong vốn định an ủi câu.

      “Hoàng thượng, vi thần biết. Lấy quốc gia làm trọng!” Âu Dương Hạo đột nhiên cắt đứt lời Bắc Đường Húc Phong..., thanh hùng dũng đáp, tiếp theo giương giương tay lên, ra lệnh cho thủ hạ mang theo Nạp Lan Nguyên Tinh cùng Nạp Lan Tuyết ra khỏi Long Hành cung.

      Lúc ra cửa cung, Nạp Lan Tuyết ngoái đầu nhìn lại, trong mắt nhiều ra phần ai oán sâu, tiếp theo nàng xoay người, bao giờ quay đầu nữa.

      “Hoàng thượng, bà ấy ——” Âu Dương Hạo cũng chưa có rời , ánh mắt dời xuống, mặt quất cái.

      Tây Môn Hồng Song té mặt đất, sớm mất hơi thở, máu chảy đầy đất, cùng quần áo của nàng gắn bó nhất thể, càng lộ vẻ thê lương buồn bã.

      Mũi Bắc Đường Húc Phong khẽ phập phồng, chậm rãi bước đến trước bóng dáng màu đỏ kia, chậm rãi ngồi xổm xuống, tiếp theo hàng trong suốt từ gương mặt của hạ xuống, trong mắt của là cực kỳ đau đớn, vươn tay vuốt ve gương mặ đãt tái nhợt, “Tại sao phải như vậy? Vì sao?” cúi đầu .

      “Hoàng thượng ——” Âu Dương Hạo muốn .

      “Âu Dương, cần cái gì cả.” Bắc Đường Húc Phong giương giương tay, cắt đứt lời Âu Dương Hạo..., mặt của nhất thời càng lạnh hơn, đột nhiên “rầm” tiếng quỳ gối trước mặt Tây Môn Hồng Song, khấu đầu ba cái, sau đó dứt khoát đứng lên, khoanh tay đứng thẳng, ngửa đầu mỉm cười nhắm mắt , hàng thanh lệ rơi xuống. “Âu Dương, lấy lễ thái phi đem bà hạ táng hoàng lăng.”

      “Hoàng thượng, việc này ——” Vẻ mặt Âu Dương Hạo kinh ngạc, toàn bộ câu chuyện trong đó.

      nên hỏi nhiều, cứ làm theo là được.” Bắc Đường Húc Phong lấy giọng ra lệnh , sắc mặt nghiêm túc cực kỳ.

      “Dạ, vi thần tuân chỉ.” Âu Dương Hạo chắp tay đáp.

      ===

      Trong cung lại yên lặng.

      “Truyền thái y!” Bắc Đường húc Phong chạy tới trước giường, hướng cửa cung quát tiếng.

      Tần Hương Y sớm hôn mê, vết máu đầu nhuộm đẫm mảnh vải vàng kia. Bắc Đường Húc Phong canh giữ ở trước giường, nắm tay nàng chặt, hốc mắt hồng hồng, sợ, sợ nàng rốt cuộc tỉnh được. Đột nhiên cảm giác mất nàng, rất thống khổ.

      Nhóm thái y đến đây, vội vội vàng vàng qua, nàng ngủ say như trước. câu khẳng định, nàng bao lâu tỉnh, là lời hẹn, có lẽ ngày mai, ngày kia, có lẽ năm, mười năm.

      có bất kỳ người cho cái trả lời khẳng định thuyết phục.

      Long Hành cung an tĩnh, Trảm Long cùng Nhược Băng sớm bị bà vú mang . Bắc Đường Húc Phong mình ngồi ở trước giường, vươn tay vỗ về hai má Tần Hương Y, hốc mắt lóe trong suốt, nay mới chân chính biết nàng sâu khắc sâu vào đáy lòng của , bất tri bất giác. “Hương Y, ngươi nhất định phải tỉnh lại. Trẫm chờ ngươi tỉnh lại!” nắm tay nàng, thâm tình , viên nước mắt rơi xuống gương mặt tinh xảo của nàng, đọng lại ở cái trán của nàng.

      Đột nhiên trong lúc đó, cỗ mùi thơm nồng đậm bay đến, mùi này, giống hoa xuân nở rộ, hương thơm làm người vui vẻ, thấm ruột gan người.

      “Mùi thơm này?” Bắc Đường Húc Phong mãnh liệt cả kinh, mọi nơi quét mắt vòng, ngoài cung có hoa tươi nở rộ, điểm ấy biết , chính là mùi này, ràng ngay tại bên người, tầm mắt thu hồi, ánh mắt rơi ở người Tần Hương Y. Có thể khẳng định hương này phát ra từ người nàng.

      Hương thơm này kích thích trí nhớ của , ba năm trước đây, trong Quỷ Lâm, thất lạc với bộ hạ, thân lại trúng mỵ độc, là nữ tử mang kỳ hương cứu ! Đúng, rất quen thuộc, ngửi qua lần, cả đời khó quên, sâu khắc vào trong trí nhớ. Là mùi hương vẫn muốn tìm. Làm sao có thể từ người nàng phát ra?

      “Lý tổng quản ——” Bắc Đường Húc Phong hướng cửa cung quát tiếng.

      “Có nô tài.” Vẫn là thanh ỏn ẻn của Lý tổng quản, vội vàng vào, dám chậm trễ chút nào.

      “Kêu Lệ Hưu lại đây.” Bắc Đường Húc Phong .

      “Vâng”

      bao lâu sau, Lệ Hưu bị Lý tổng quản dẫn vào Long Hành cung. Từ lúc nàng vào cửa cung, nàng liền ngửi được mùi hương này, là người Tần Hương Y phát ra, nàng quen thuộc.

      “Lệ Hưu, trẫm hỏi ngươi, gần đây hoàng hậu uống qua thuốc gì?” Bắc Đường Húc Phong nhíu lông mày hỏi.

      “Hoàng hậu vẫn có bệnh đau đầu, trừ uống thuốc giảm đau ra, người ——” Lệ Hưu chậm rãi , vừa bên suy tư về cái gì.

      “Vậy hương thơm của cơ thể người hoàng hậu từ đâu mà đến?” Bắc Đường Húc Phong đợi Lệ Hưu cho hết lời, liền khẩn cấp hỏi.

      Lệ Hưu đem vùi đầu quá chặt chẽ, đôi tròng mắt càng ngừng lóe ra, môi đỏ mọng hơi hơi rung động, giống như sợ, giống như do dự. Rốt cuộc có nên hay ? Trong lòng mâu thuẫn cực kỳ.


      Chương 32: Kiếp trước tình kiếp này duyên



      “Ngươi ra như , trẫm tha cho ngươi vô tội.” Ánh mắt của Bắc Đường Húc phong lộ ra ý lạnh, gương mặt tinh mỹ buộc chặt, muốn biết ràng, nhất định phải ràng.

      Cả người Lệ Hưu run lên hạ xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tần Hương Y nằm ở giường giống như ngủ say, đột nhiên bùm tiếng quỳ xuống đất, : “Nương nương là công chúa Băng Tuyết quốc, hoàng thượng cũng biết.”

      “Đúng, trẫm sớm biết được. Vậy thế nào?” Bắc Đường Húc Phong nhíu mày.

      “Thân thể Hàm Hương công chúa Băng Tuyết quốc có mùi thơm, đây là chuyện mọi người đều biết, hoàng thượng sao có thể biết?” Lệ Hưu nhợt nhạt ngước mắt, sợ hãi liếc mắt nhìn Bắc Đường Húc Phong.

      “Nhưng hoàng hậu cho trẫm đây chỉ là tin đồn mà thôi, phải là như thế.” Bắc Đường Húc Phong dùng dư quang nhìn lướt qua Tần Hương Y, cái trán dần dần tụ lại, tựa hồ ý thức được cái gì.

      “Lúc trước nương nương là vì giấu diếm thân phận, mới như vậy. Kỳ trước khi nương nương tiến cung vẫn uống ức hương hoàn, loại thuốc này có thể tạm thời khống chế được mùi thơm của cơ thể. Mấy ngày nay, nương nương có uống thuốc rồi, cho nên ——” Tay bé của Lệ Hưu càng ngừng xoắn góc áo, cẩn thận xong. Đế vương bí hiểm trước mắt này rốt cuộc nghĩ những thứ gì, nàng đoán ra.

      Tiếng Lệ Hưu vừa dứt, cả người Bắc Đường Húc Phong giật mình, đột nhiên hung hăng kéo áo bào, mày nhíu lại quá chặt chẽ, “Ý của ngươi là , mùi thơm của cơ thể người hoàng hậu là bẩm sinh?”

      “Đúng vậy. Nô tỳ dám dối.” Lệ Hưu nháy mắt, vẻ mặt có điểm bối rối, nàng biết Bắc Đường Húc Phong rốt cuộc muốn biết ràng cái gì, tâm thình thịch đập loạn.

      “Là nàng sao? là nàng sao?” Bắc Đường Húc Phong phút chốc đứng dậy, về phía Tần Hương Y, cả người của đều run run, có điểm thể tin được. tới trước giường, nhìn khuôn mặt mỹ lệ, đến cùng phải nàng hay ? Lúc ấy thân trúng mỵ độc, ý chí mơ hồ, sớm nhớ bộ dáng của nàng, chỉ nhớ mùi này, vĩnh viễn khắc vào trong lòng. Chỉ là mùi hương này, cả đời cũng quên.

      “Hoàng thượng, Lệ Hưu cầu xin ngài đối hoàng hậu tốt. Ba năm trước đây, nếu nương nương phải ở Quỷ Lâm gặp kiếm khách kia, cũng có Trảm Long cùng Nhược Băng, càng phải nhận nhiều đau khổ như vậy. Nương nương bị rất nhiều nỗi đau...” Lệ Hưu thầm cố lấy dũng khí, đem lời vẫn dấu ở trong lòng ra, mắt chuyển động, tràn đầy giọt nước mắt.

      đợi Lệ Hưu cho hết lời, Bắc Đường húc Phong kiềm chế được, tâm bị hung hăng thu chút, bàn tay to giương lên, cắt ngang lời Lệ Hưu..., : “Chờ chút, ngươi mới vừa ba năm trước đây, hoàng hậu ở Quỷ Lâm bị kiếm khách ——”

      “Hoàng thượng, mong ngài nên trách nương nương. Nương nương vô tội, kiếm khách kia thân trúng mỵ độc, cho nên —— nhưng sau đó đầu nương nương bị thương, diện mạo kiếm khách kia trông thế nào, nàng nhớ . —— nương nương nàng ——” Lệ Hưu thấy cảm xúc Bắc Đường Húc Phong dao động rất lớn, cả trái tim đều thót lên tới cổ họng, có phải nên điều đó hay , có phải sai rồi hay , nghĩ qua hại chết Tần Hương Y. Nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ? Càng rối càng loạn, càng loạn càng ra lời, ấp úng nửa ngày.

      Nhưng Bắc Đường Húc Phong ra hiểu , xoay người, thâm tình nhìn Tần Hương Y, mặt là cỗ kích động, bỗng nhiên hàng thanh lệ từ gương mặt xem ra tinh xảo hạ xuống, “ ra xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.” xong, khóe môi cong lên, nở nụ cười, cười đến hạnh phúc. mặt lạnh tuấn rốt cục có nụ cười hạnh phúc.

      Lệ Hưu nhìn hành động dị thường liên tiếp của Bắc Đường Húc Phong, cả người đều ngây ngốc, đây rốt cuộc là sao?

      “Lệ Hưu, ngươi trước xuống .” Bắc Đường Húc Phong giương tay ra hiệu.

      “Hoàng thượng ——” Lệ Hưu đứng dậy, nhìn Tần Hương Y cái, trong mắt lộ ra cỗ lo lắng.

      xuống .” Bắc Đường Húc Phong lại lặp lại lời lần nữa.

      Lệ Hưu ngước mắt liếc mắt nhìn, lưu luyến nỡ rời , trong con ngươi lộ ra khó hiểu. Vừa rồi hoàng đế còn vẻ mặt nghiêm túc, như thế nào trong khoảnh khắc liền thay đổi? Nhưng lệnh vua khó cãi, nàng thể rời . Từng bước đều quay đầu, bóng dáng kéo xa mà .

      Long Hành cung an tĩnh, đây là ban đêm bất phàm.

      Bắc Đường Húc Phong ngồi ở trước giường, nắm tay Tần Hương Y chặt, khóe môi nhếch lên mỉm cười ngọt ngào, tiếp theo cái hôn sâu dừng ở trán của nàng, hôn kia sâu xa, bao hàm lời tình ý.

      mang hương ra là nàng! Có lẽ đây chính là duyên phận trời an bài. Vốn định buông tay, truy tìm nữ tử mang hương kia, toàn tâm toàn ý đối với nàng. nghĩ tới, hồi cung biến đem tình kiếp trước sáng tỏ.

      Hôn khắp hai má của nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, nhàng vỗ về chơi đùa tóc của nàng. “Hương Y, ngươi nhất định phải tỉnh lại. Trẫm đối xử tốt với nàng, với con của chúng ta.” nghiêm túc, mặt lạnh lùng dào dạt khát khao hạnh phúc, chưa từng như vậy, chưa từng có.

      Ở bên tai của nàng nhàng xong, giống như muốn thức tỉnh nàng, thức tỉnh người ngủ say.

      ===

      “Hoàng thượng, nên dậy rồi.” biết qua bao lâu, thanh ỏn ẻn truyền vào bên tai.

      Bắc Đường Húc Phong mở mắt buồn ngủ mông lung, ngẩng đầu nhìn lên, là Lý tổng quản, ra chính mình tựa vào bên giường mà ngủ. Lại nhìn ngoài cửa sổ cái, trời sáng rồi, đột nhiên nhớ tới cái gì, mãnh liệt quay đầu, long sàng trống . Tần Hương Y còn, bên gối chỉ để lại mảnh vải màu vàng sáng có vết máu.

      “Hoàng hậu đâu?” Bắc Đường Húc Phong mãnh liệt thẳng người, nghiêm túc hỏi.

      “Nô tài biết. Khi nô tài đến nhìn thấy hoàng hậu.” Lý tổng quản sợ tới mức lui về sau hai bước, há miệng run rẩy .

      Bắc Đường Húc Phong nhất thời nóng nảy, đứng dậy liền hướng bên ngoài cửa cung đến, đúng tại lúc này, Lệ Hưu khập khiễng hướng về bên này tới.

      “Xảy ra chuyện gì chứ?” Bắc Đường Húc Phong bất đắc dĩ hỏi.

      “Hoàng thượng, nương nương nàng xuất cung rồi. Nô tỳ ngăn nàng được.” Lệ Hưu kéo chân bị thương, hai mắt đẫm lệ giàn giụa .

      Vừa thấy liền biết, Lệ Hưu và Tần Hương Y đánh nhau.

      Dù sao công phu tần Hương Y thâm hậu, tiểu nha đầu này làm gì được nàng.

      “Tại sao nàng phải ?” Bắc Đường Húc Phong ngừng bước chân, cả người run lên, trong con ngươi thâm trầm xẹt qua vết đau dài.

      “Nô tỳ biết, nhưng rất kỳ quái, lúc nương nương , có mang Trảm Long cùng Nhược Băng. Nương nương Trảm Long cùng Nhược Băng hẳn là nên ở lại chỗ thuộc về bọn họ.” Lệ Hưu nháy mắt, rất là khó hiểu.

      “Nàng nhớ ra tất cả rồi!” Bắc Đường Húc Phong lập tức hiểu được, dứt lời, ngửa mặt thở dài, nhắm lại hai tròng mắt, đôi mắt tràn ra mấy phần ướt át.

      “Nương nương hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng đừng bỏ nương nương.” Lệ Hưu đỏ mắt, bùm tiếng quỳ mặt đất.

      “Trẫm hiểu được lòng của nàng.” Bắc Đường Húc Phong nhún nhún mũi, mãnh liệt mở mắt ra, quay đầu với Lý tổng quản: “Lý tổng quản, chuyện trong triều tạm giao Âu Dương tướng quân xử lý. Trẫm rất nhanh trở về.”

      Dứt lời, ống tay áo giương lên, sải bước chạy ra cửa cung, nhanh như gió lớn, nháy mắt biến mất.

      “Hoàng thượng, đợi chút ——” Lý tổng quản đuổi theo, còn muốn hỏi lại những thứ gì.

      cho Thái Hậu, nàng đối trẫm có công ơn nuôi dưỡng. Trẫm cả đời cũng quên. Nếu trẫm về, bảo Thái Hậu giúp đỡ Trảm Long kế vị hoàng đế.” trời truyền tới thanh hùng hậu, lại sớm thấy bóng dáng.

      Trong Long Hành cung to như vậy, chỉ còn lại có Lý tổng quản và Lệ Hưu hai mặt nhìn nhau, hiểu được gì.

      Quỷ Lâm, vẫn là rừng cây hoang vắng như cũ.

      Con đường bị che dấu kia vẫn ở.

      Đột nhiên bóng hình xinh đẹp bay tới, như liễu như gió, lay động sinh tư. Trong khí ra mùi thơm ngát sâu kín, kéo vài dặm, bướm bay lượn chung quanh, tình cảnh này, làm người ta sợ hãi.

      Ở trong vạn cây xanh, có gương mặt tuyệt sắc khuynh quốc chứa u buồn. Là nàng, Tần Hương Y, dung nhan bình tĩnh của nàng che dấu được thê lương, tìm tảng đá ngồi xuống, nhìn đường núi từ xưa, nhắm mắt lại, hồi tưởng. Nguyên Tinh trong nháy mắt đẩy nàng ra, rơi xuống, nàng rốt cục nhớ lại dung nhan kiếm khách kia, là , lại là , hoàng đế Bắc Đường Húc Phong cao cao tại thượng của Long đế quốc.

      khắc này, lòng của nàng rối loạn.

      Trong Long Hành cung, đối thoại của và Lệ Hưu, nàng nghe được ràng, từng ly từng tý đối với nàng, nàng biết ràng.

      muốn cự tuyệt, cũng muốn vạch trần.

      Tất cả tất cả đều quá đột ngột, nàng nhất thời thể nhận.

      , là đế vương khát vọng thiên hạ. Mà nàng chỉ muốn có được phần tình đơn giản. Cung đình phức tạp thích hợp với nàng, !

      Ngoái đầu nhìn lại, nơi nàng gặp . Vừa xa lạ vừa quen thuộc.

      Từ kẻ thù biến thành vợ chồng, từ thù hận biến thành ỷ lại. Đây là trời xanh an bài sao? Nàng có điểm biết làm sao. Thuận tay ngắt đóa hoa dại , đặt ở bên mũi nhàng khẽ ngửi, lẩm bẩm: “Nên đâu đây?”

      “Đương nhiên là hồi cung với trẫm. Làm hoàng hậu của trẫm.” Đột nhiên sau lưng truyền tới thanh thuần hậu.

      Cả người Tần Hương Y run lên cái, có điểm thể tin được lỗ tai của mình, là sao? sao? Quay đầu, chứng tất cả, —— Bắc Đường Húc Phong.

      còn là long bào vàng sáng, mà là áo tơ trắng, phong độ như trước, đại khí nghiêm nghị. là đế vương định, mặc vào vải thô áo tang gì cũng thể che hết khí đế vương độc đáo của .

      ra là ngươi.” Tần Hương Y giấu vẻ kinh ngạc, thong dong bình tĩnh.

      “Hương Y, cùng trẫm hồi cung .” mặt Bắc Đường Húc Phong là phong trần mệt mỏi, biết nàng nhất định tới nơi này, cho nên ra roi thúc ngựa, đuổi tới Quỷ Lâm.

      Quả nhiên ở trong này, thấy được bóng hình xinh đẹp của nàng.

      . Nơi đó thuộc về ta.” Tần Hương Y lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, quét mắt Bắc Đường Húc Phong vòng, trong lòng có chút đau, rời , tim như bị đao cắt, nhưng nguyên nhân duyên đến này, đều quy về Quỷ Lâm. bằng chấm dứt ở đây.

      Lần đầu tiên cho . Nàng hối hận, có nửa điểm tiếc nuối. Nàng thậm chí cảm tạ trời khiến nàng nhớ dung mạo kiếm khách.

      Thù hận còn, chỉ để lại tình. Nhưng lại là đế vương, mà nàng chỉ muốn thanh thản.

      “Hương Y, chúng ta trải qua nhiều như vậy mới có thể ở cùng nhau, nàng muốn cứ như vậy mà rời bỏ sao?” Bắc Đường Húc Phong vừa vừa về phía Tần Hương Y.

      “Nhớ lại ba năm trước đây, ta hối hận. Lúc trước ở chung với hoàng thượng, vẫn có loại cảm giác quen thuộc. đến nhớ lại tất cả, ta mới bừng tỉnh hiểu ra. Ta vừa , cũng hối hận. Hoàng thượng gánh vác trọng trách, nên vì nữ tử yếu đuối như ta mà bỏ thiên hạ. Ngươi trở về . Quay về hoàng cung .” Tần Hương Y lui về sau vài bước, lắc lắc đầu, trong lòng cho dù bỏ, cũng phải được tuyệt quyết.

      Ở lại hoàng cung, đối mặt với ba ngàn hậu cung của . Nàng muốn. Nàng chỉ khát vọng đơn giản.

      “Hương Y, trẫm buông tay. Nếu ngươi muốn qua cuộc sống trong hoàng cung, trẫm có thể thoái vị, cùng ngươi qua cuộc sống nhàn vân dã hạc.” Hai tròng mắt Bắc Đường Húc Phong híp mắt, thâm tình , cặp mắt kia trở nên đỏ bừng.

      Giờ phút này, tình cảm của , tất cả đều là .

      Tần Hương Y cảm giác được.

      “Hoàng thượng, người nên như vậy. Như vậy ta là tội nhân.” Tần Hương Y lắc đầu, vẻ mặt khổ sở.

      “Khi trẫm rời hoàng cung, với Lý tổng quản, nếu trẫm quay về, cho Trảm Long kế vị hoàng đế.” Bắc Đường Húc Phong thập phần nghiêm túc .

      , được. Trảm Long quá . Thiên hạ vừa định, đúng là thời điểm cần người.” Tần Hương Y cắn môi cánh hoa, nước mắt xôn xao hạ xuống, nhất thời biết làm sao.

      Có phải chính mình rất cố chấp ? Nàng hỏi mình. Có phải nên cùng trở về? Làm hoàng hậu của , tâm bắt đầu dao động.

      “Hương Y, trẫm chỉ có ngươi vị hoàng hậu, vĩnh viễn đều là. Hậu cung tuy lớn, cũng chỉ có mình ngươi. Trẫm được làm được.” Bắc Đường Húc Phong trảm đinh chặt sắt , dứt lời, bước dài lên trước, phen kéo Tần Hương Y, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng.

      “Hoàng thượng ——” Tần Hương Y có giãy dụa, chỉ rúc vào trong ngực của , nhàng gọi, nước mắt thấm thấm hạ xuống, đó là nước mắt cảm động, phen của khiến tim nàng đập nhanh, rung động cực kỳ.

      Bắc Đường Húc Phong ôm Tần Hương Y chặt, sợ hãi nàng lại đột nhiên biến mất. sau lát ôm nhau, hít hít mũi, trong tròng mắt chuyển thành cỗ nhu tình, bàn tay to nâng cằm của nàng lên, ánh mắt thâm tình đảo qua gương mặt xinh đẹp của nàng, tiếp theo cái hôn rơi xuống môi của nàng. Hai bóng dáng ở trong rừng hoang vắng dây dưa cùng chỗ.

      Tất cả tình đều tan ra ở trong nụ hôn nhiệt liệt.

      Quỷ Lâm tĩnh lặng, tiếng thắng có tiếng.

      Trời xanh, bãi cỏ xanh, lại là lần động phòng của bọn họ.

      Sau này, trong dân gian lưu truyền bài đồng dao như vậy:

      Quốc thái dân an phồn hoa, láng giềng đến lễ triều như trảy hội.

      Hậu cung mỹ nhân ba ngàn người, chỉ có hoàng hậu cành tú.

      Hương nương, Hương nương. Chỉ ao ước Hương nương ao ước thành tiên.

      Nam nhi tốt, nam nhi tốt. Chỉ ở chín tầng mây tiêu dao.

      Hết truyện

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :