1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hương thơm băng đá như xưa - Mễ Lạp Phấn ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34

      Vì chứng thực lời của lão Trần, tôi hẹn Lâm Quốc Đống ra ngoài. Tôi nhìn thẳng vào mắt hỏi: “Bảo Nhi mang thai rồi phải ?”

      Ánh mắt mơ hồ, khóe miệng lạnh lùng khẽ co rúm, trong mắt tôi đó là hành động chột dạ. Dù lòng tôi tan nát nhưng nhất định phải là ra miệng, tôi mới tin.

      Tôi chết đứng tại chỗ nhìn chằm chằm, rốt cuộc cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, khó khăn : “Đúng vậy.” Giọng thận trọng thậm chí có chút run rẩy. câu nhàng nhưng lại đâm sâu vào lòng tôi.

      Như vậy cũng tốt, ít nhất tôi cũng hết hy vọng. Nhưng tại sao lại lôi kéo, để tôi .

      Tôi quay đầu, hung tợn nhìn chằm chằm vào , vừa lừa gạt tình cảm của tôi vừa sung sướng bên ta. Vậy mà , thương ta, là ta quấn lấy , tại sao tôi lại ngây thơ tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của đàn ông chứ? Tôi hận người đàn ông trước mặt, cũng hận bản thân mình.

      “Băng Nhi, em hãy nghe . Đứa bé của Bảo Nhi…” Lâm Quốc Đống dùng sức kéo cổ tay tôi.

      “Buông tôi ra!” Tôi lạnh lùng quát . Nỗi đau cắm sâu vào da thịt, bóp nát lục phủ ngũ tạng của tôi.

      “Băng Nhi, cho thời gian, xử lý mọi việc, em phải tin tưởng , cho chút thời gian, có được ? …” Giọng bất lực giả tạo của sao lại giống thế.

      Tôi giơ tay lên, “Bốp” tiếng, cái tát rơi mặt , đó lập tức hồng lên năm dấu tay của tôi. Lâm Quốc Đống đột nhiên bị tát nên sững sờ ngạc nhiên. Tôi thoát khỏi , xoay người chạy nhanh như bay. lại kêu tôi cho thời gian, tại sao vào phút cuối cùng lại vô liêm sỉ như thế.

      Cuộc đời cứ như giấc chiêm bao, triền miên kia, rung động kia, bây giờ còn có nghĩa gì. Tất cả như pháo hoa, chỉ lóe lên trong chớp mắt. Tôi lấy khăn tay màu trắng ra, bật quẹt ga, khăn tay lập tức được bao phủ trong màu đỏ, trong nháy mắt biến thành nhúm bụi…

      Hôn lễ của Bí Đỏ được tiến hành đúng hạn, đoàn xe rước dâu lộng lẫy. Cả buổi lễ, Bí Đỏ đổi năm bộ lễ phục, phức tạp, mỗi lần ấy bước ra đều lộng lẫy như tiên nữ giáng trần được mọi người vỗ tay tán thưởng ngớt. Cà hạnh phúc như đứa bé, rốt cuộc cũng ôm được người đẹp về nhà.

      Kể từ khi Bí Đỏ kết hôn, ba mẹ tôi cứ suốt ngày nhắc đến chuyện lớn cả đời của tôi, mặt giăng thêm vài đám mây đen.

      Mẹ : “Bây giờ chỉ còn con là chưa lấy chồng.”

      Ba : “Băng Băng, xem có ai hợp rồi kết hôn .”

      Vì tôi chịu xem mắt nên mẹ cũng buồn thêm mấy phần. Nhưng tôi muốn . Bây giờ tôi hề có bất kỳ hứng thú nào với đàn ông.

      Bản lãnh của mẹ tôi cũng thường, bà biết có đánh chết tôi, tôi cũng xem mắt nên sắp xếp cho nhà trai qua nhà chúng tôi ăn cơm, là họp mặt bạn bè. Chuyện này xảy ra hai lần, tôi thèm để ý đến mẹ, bà cũng còn cách nào khác, đành nghiên cứu tìm biện pháp mới.

      Tôi nghe điện thoại của Lâm Quốc Đống, cho dù gọi điện bao nhiêu lần, tôi cũng làm như thấy, có lúc chịu nỗi nữa tôi dứt khoát ném điện thoại lên giường, lấy mền che lại, làm vậy khỏi nghe thấy thanh nào, tiếng chuông cũng dần.

      hôm, từ đằng xa tôi nhìn thấy xe của Lâm Quốc Đống dừng dưới lầu nhà tôi. Rốt cuộc cũng đến.

      Tôi hiểu còn tìm tôi làm gì, chẳng lẽ muốn tôi làm người tình của sao? quá coi thường tôi rồi.

      Thấy tôi tới, lạnh lùng gọi tôi lại: “Băng Nhi, em theo .”

      Tôi xem như khí, thẳng về phía cầu thang.

      Lâm Quốc Đống tiến lên vài bước, đứng cản trước mặt tôi giống như bức tường. Điều này làm tôi nhớ tới lần đầu tiên gặp , cũng đứng chắn trước mặt tôi như bây giờ.

      Tôi cúi đầu, vẫn nhìn tôi. Tôi ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt của , tôi hung hăng nhìn chằm chằm lại . Hai ánh mát giằng co nhau, cuối cùng, tôi lạnh lùng : “Ngài Lâm, làm phiền ngài, tránh ra.”

      “Băng Nhi, em nghe có được ? Bảo Nhi, ấy…”

      Tôi muốn nghe về cũng như về Trần Bảo Nhi, tôi muốn nghe gì hết. Tôi thấy bảo vệ tuần tra, quần áo chỉnh tề về phía này.

      Tôi hét lên tiếng làm bảo vệ đuổi Lâm Quốc Đống . bất đắc dĩ lên xe, tôi nhìn . Tôi chui vào thang máy, lúc này mới phát cả người đẫm mồ hôi lạnh, nước mắt rơi đầy mặt.

      Tối đó tôi ngủ được nên sáng ra hai mắt thâm quầng, tôi cầm gương lên soi, giống mắt gấu mèo 0.0. Tôi muốn dùng phấn mắt để che lại, nhưng màu xanh cũng được màu tím cũng xong. Tôi tức giận ném hộp phấn qua bên, ngơ ngác nhìn mình trong gương. Lại nghĩ tới lời mẹ , phụ nữ, chính là càng ngày càng già, phải nắm chặt thời gian.

      Ai, mặc kệ nó, mắt gấu mèo 0.0 mắt gấu mèo 0.0, nhiều lắm là bị Lãnh Thanh Hoa và Tiểu Chu trêu chọc. Cùng lắm tôi núp trong phòng làm việc ra ngoài.

      Tôi gặp người nhưng người lại muốn gặp tôi. Hôm nay Lãnh Thanh Hoa và Tiểu Chu đặc biệt đến phòng làm việc của tôi, quả nhiên là bị họ cười nhạo phen.

      bạn gửi cho tôi tấm hình, bạn năm xưa bây giờ xinh đẹp động lòng người. ấy mặc áo sơ mi và quần jean, dưới ánh nắng mặt trời lại càng xinh đẹp hơn. Cảnh vật xung quanh chắc là ở nước ngoài.

      Tôi lấy tấm hình cho Bí Đỏ xem, ấy nhìn thấy liền la to: “Xem người ta kìa, có thể đó đây là tuyệt. Lạc Băng, hay là chúng ta chơi ?”

      phải hai cậu hưởng tuần trăng mật sao?”

      “Thôi , được nửa tháng phải quay lại làm việc. Với lại với chồng làm sao giống với bạn bè được. Cậu nghĩ đàn ông theo để làm gì?”

      phải là để trả tiền sao.” Tôi là người bình thường, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến cái này thôi.

      “Biết vậy sao lấy tiền của lão Trần , dù sao lấy tiền cũng được gì khác.” Bí Đỏ nghĩ tới chi phiếu của lão Trần liền chảy nước miếng. Hoàn toàn quên mất với tôi là lấy tiền lẻ đập vào mặt ông ta.

      Cuối cùng theo ý của Bí Đỏ, chủ nhật chúng tôi ra ngoại ô leo núi. Như vậy vừa tiết kiệm tiền vừa có thể phát triển tình cảm. Đó là theo lời Bí Đỏ .

      Chúng tôi chuẩn bị đủ thức ăn nước uống, dầu cù là, lều, cùng với những thứ khác. Bí Đỏ trong núi có đàn ông nên cần trang điểm, vì vậy chúng tôi để mặt mộc .

      Vào mùa thu sương mù bao phủ cả rừng núi, tia sáng yếu ớt của mặt trời rải rác tí ti mặt đất, bươm bướm, con kiến nhàng chậm rãi dạo bước xung quanh. Cánh hoa sơn trà rơi đầy dưới chân núi, cánh hoa trắng điểm xuyến bãi cỏ xanh, đẹp đến nỗi tôi muốn nằm xuống ngủ giấc.

      Tôi và Bí Đỏ lửng thững , khí tràn ngập mùi hương hoa cúc.

      “Dùng hoa để ước định / bọn họ ám dụ / thắng được hết tất cả lời / dựa vào tình sung sướng và nỗi đau / Em / là sinh mạng của em!” Bí Đỏ cao hứng ngâm thơ, vang vọng cả núi rừng.

      “Tôi có dãy nhà / mặt hướng biển rộng / xuân về hoa nở.” Lại đổi bài khác .

      Sau đó là Tịch Màn Dung, Từ Chí Mị, Thư Đình, mỗi bài ấy chỉ hát đoạn. Mà chỉ ngâm phần nội dung chính của bài đó.

      Bí Đỏ đọc hơi rồi ngừng lại.

      “Sao vậy? Hết nhớ rồi sao?” Tôi chế nhạo Bí Đỏ.

      Bí Đỏ phục : “Ai , lúc tớ còn có thể đọc bài “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị, chỉ là cảm thấy nó dài quá nên quên thôi, tránh cho đầu óc bị quá tải.”


      “Bí Đỏ, lâu rồi chúng ta có đọc thơ. Nếu hôm nay lên núi, chắc tớ cũng quên mất cái gọi là thơ rồi.” Tôi cảm khái “Còn nhớ vào năm 16 tuổi ? Chỉ vì quyển tập thơ mà xém chút nữa chúng ta trở mặt.”

      “Ha ha, là bài đó, tất cả mọi chuyện đều hết / tất cả nước mắt cũng / chợt quên / nó bắt đầu như thế nào / ngày xưa / mùa hè bao giờ có thể về nữa.” Lồng ngực của Bí Đỏ phập phồng, ấy cười ngớt “Năm đó cậu vừa nghe thấy bài này khóc.”

      “Cậu còn , tớ vừa khóc là cậu liền cười.” Tôi trách móc Bí Đỏ.

      Sau đó chúng tôi vừa vừa hát, ra chỉ là những bài tự chế, loạn xà ngầu cả lên nhưng lại cảm thấy rất thoải mái, tất cả phiền muộn đều trôi theo chín tầng mây.

      Cà gọi điện thoại tới, trong núi tín hiệu tốt, Bí Đỏ chưa được câu nào liền mất tín hiệu. Cà gọi lại, tình hình vẫn như thế. Bí Đỏ hét vô điện thoại “Tín hiệu tốt, đừng gọi nữa.” Cũng biết Cà có nghe được .

      “Lạc Băng, chúng ta khóa điện thoại lại , hai ngày này sống núi cho phép chuyện về thành phố.” Bí Đỏ ra lệnh cho tôi. Tôi cũng khóa di động lại.

      ấy lấy ra bộ cờ tướng , : “Lạc Băng, chơi chút xem cậu có tiến bộ .”

      Tôi nhớ bao lâu rồi đánh cờ cùng ấy. Chúng tôi tìm tảng đá lớn ngồi xuống rồi bắt đầu sát phạt. Thỉnh thoảng ấy ăn quân của tôi, tôi cho, hai người lớn tiếng cãi vả, náo động cả núi. Khi chúng tôi còn học cấp 3, mỗi năm trường đều tổ chức thi cờ tướng, tôi và Bí Đỏ ẵm giải nhất và giải nhì ra về, chỉ chừa cho người khác giải ba. Đến năm mười hai, bọn họ dứt khoát thèm ghi danh thi, chỉ có tôi và Bí Đỏ thi, Bí Đỏ cao hứng chỉ cần đánh ván.

      Đêm đến, khí mát lạnh mang theo mùi bùn đất, giọt sương óng ánh đọng tán lá cây. Tôi và Bí Đỏ nằm bãi cỏ ướt nhẹp nhìn lên bầu trời đêm, những vì sao chiếu rọi khắp nơi giống như chiếc khăn tay khổng lồ, ở giữa trung tâm là Ngân Hà, chúng tôi tìm được ngôi sao như cái muỗng chính là sao Bắc Đẩu.

      Bóng đêm mênh mông, gió mát phất phơ.

      Bí Đỏ mở đôi mắt to ra, xoay đầu lại : “Lạc Băng, cậu kể chuyện Ngưu Lang Chức Nữ cho tớ nghe .”

      Từ ấy thích nghe kể chuyện, ấy thích nhất là truyện Ngưu Lang Chức Nữ cũng vì nó có quá nhiều nỗi tương tư và bi thương.

      “Bí Đỏ cậu sao vậy?” Tôi quơ quơ tay trước mắt ấy.

      Bí Đỏ gạt tay tôi ra, : “Cậu xem tại sao Ngưu Lang và Chức Nữ thể sống chung với nhau?”

      Lúc này vì sao xẹt qua, Tôi và Bí Đỏ cùng im lặng.

      lát sau, Bí Đỏ lại xoay đầu lại : “Lạc Băng, tớ cảm thấy, chuyện của thạch hoa quả và Bảo Nhi phải như vậy.”

      phải hai ngày này sống núi chuyện thành phố sao?”

      “Nhưng cảm thấy thoải mái, phải cậu cũng nghĩ đến chuyện này sao.” Bí Đỏ năng hùng hồn.

      “Lâm Quốc Đống cũng thừa nhận còn có thể là giả sao?”

      Bí Đỏ dứt khoát ngồi dậy, : “Cậu suy nghĩ chút , nếu như Bảo Nhi mang thai con của thạch hoa quả, thạch hoa quả cũng đồng ý làm ba đứa bé vậy tại sao lão Trần lại chạy tới đưa tiền cho cậu? Ông ta tự nhiên đưa tiền cho cậu. Cho nên, ông ta làm thế chứng tỏ ông ta chột dạ. Còn nữa, thạch hoa quả cậu cho ta thời gian, ta xử lý tốt, là có ý gì? Thạch hoa quả đối với Kỳ Kỳ như thế nào, cậu còn biết sao? Nếu như đứa bé đó là của thạch hoa quả ta “xử lý” sao? Tớ cảm thấy chuyện này có bí mật nào đó.”

      Hôm sau chúng tôi từ trong lều bò ra ngoài, chúng tôi cũng rửa mặt, ra cảm giác rửa mặt lại tốt như vậy. Bí Đỏ lôi kéo tôi cười trận rồi muốn vào núi hái quả dại ăn sáng, mùa thu chính là mùa bội thu của trái cây.

      Bí Đỏ cởi áo khoác ra, ném lên tay tôi rồi leo lên cây. Động tác rất nhanh nhẹn. Trong núi sâu vậy mà có tiếng người vang vọng, chúng tôi hét to về phía đó hai tiếng nhưng chỉ có thể nghe được tiếng vang.

      Bí Đỏ từ trong túi quần lấy ra túi tiền, Bí Đỏ chết tiệt, cái này mà cũng chuẩn bị luôn. Tôi còn tính căng cái khoác ra để đựng trái cây.

      “Lạc Băng, cậu cũng lên đây .” Bí Đỏ đưa tay ra rêu rao.

      “Tớ leo được.” Thấy Bí Đỏ ở cành cây dương dương tự đắt, lòng tôi ngứa ngáy.

      “Ai biểu cậu hồi chịu học leo cây.” Bí Đỏ cười nhạo tôi.

      Tôi ngước đầu hâm mộ nhìn Bí Đỏ, hận mình tại sao lại học võ. Đột nhiên Bí Đỏ ném mấy con sâu xuống, xém chút nữa trúng người tôi. ấy ở cây cười ha ha, còn tôi lùi ra sau mấy bước mém tí là ngã xuống đất.

      “Bí Đỏ chết tiệt!” Tôi nhặt mất trái cây rớt mặt đất ném ấy.

      Bí Đỏ hái mấy trái cành ném ngược lại tôi. ấy ở cây nên có thể hái được nhiều trái hơn còn tôi vừa khom lưng nhặt vừa ném, hơn nữa trái cây mặt đất cũng ít nên ấy chiếm thế thượng phong. ấy ngồi cây cười ngã nghiêng.

      Tôi phục nên muốn nhặt nhiều hơn rồi phản kích lại ấy. Tôi ngồi xổm xuống nhặt lại nghe Bí Đỏ hét lên tiếng.

      Chẳng lẽ có động đất sao? Chờ tôi hồi phục tinh thần Bí Đỏ lăn xuống đồi…

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35

      Tôi vừa bò vừa lăn xuống chỗ Bí Đỏ. Tôi thấy ấy đụng phải thân cây to rồi ngừng lại. Tôi lớn tiếng kêu ấy, cả rừng núi chỉ có tiếng của tôi hề có tiếng trả lời của Bí Đỏ.

      Cuối cùng tôi cũng đến gần Bí Đỏ, ấy nhúc nhích nằm im đất, bắp chân rỉ máu nhuộm đỏ cả quần, quần áo dính bụi đất và rách nát. Tôi òa khóc, lay lay tay Bí Đỏ, kêu to: “Bí Đỏ, cậu làm sao vậy? Cậu đừng làm tớ sợ, Bí Đỏ, Bí Đỏ?”

      Bí Đỏ vẫn nhúc nhích. Tôi chỉ có mình mà ở đây lại là rừng sâu, bóng người, điện thoại cũng ném trong túi xách. thể nhờ ai giúp, phải làm thế nào đây?

      “Bí Đỏ, tớ xin cậu, mau tỉnh lại , cậu đừng làm tớ sợ.” Tôi lay tay Bí Đỏ, vỗ vỗ mặt ấy nhưng vẫn có động tĩnh gì. Tôi kéo tay ấy, chuẩn bị cõng ấy xuống núi.

      Ai ngờ đúng lúc đó, ấy liền bật cười.

      “Bí Đỏ chết tiệt, cậu dám gạt tớ!” Tôi ném Bí Đỏ xuống đất, đánh cú vào đùi ấy.

      “A!” Bí Đỏ hét thảm tiếng.

      “Sao vậy?” Tôi khẩn trương nhìn Bí Đỏ.

      Bí Đỏ vừa cười vừa : “Chị đây có dễ ngủm thế đâu. Nhìn cậu lo sợ chưa kìa.”

      “Bắp chân của cậu chảy máu.” Tôi cố gắng kéo ống quần của Bí Đỏ lên.

      “Ai da.” Lần này Bí Đỏ đau , tôi kéo ống quần của ấy lên, bắp chân của ấy sưng lên, chắc là bị vật nhọn đâm bị thương, máu vẫn còn chảy ra ngoài.

      Tôi biết nên băng bó như thế nào nên xé miếng vài quần áo của mình rồi băng bó vết thương. Máu vẫn chảy ra ngừng làm lòng tôi rối bời. Tôi cởi áo sơ mi ra, người chỉ còn cái áo lót, tôi cũng nghĩ nhiều dù sao trong núi này cũng có ai.

      Bí Đỏ nhìn thấy bộ dạng của tôi cười khanh khách. là bó tay với ấy.

      “Cậu đừng cười, có gì đáng cười chứ. Bị thương thành ra thế này mà còn cười được.” Tôi liếc Bí Đỏ.

      Tôi muốn dùng áo sơ mi cầm máu cho Bí Đỏ “Đợi chút.” ấy cản tôi lại.

      “Sao vậy?” Tôi nhìn Bí Đỏ.

      “Trước tiên cậu phải hút máu độc ra. Cậu thấy TV hay làm như thế à?”

      Cái đó là tình huống đặc biệt mà nhưng tôi cũng cúi người xuống.

      “Đợi chút.” Bí Đỏ lại ngăn lại.

      “Sao nữa?”

      “Hay là để tự tớ làm , tớ có thể với tới được.” Bí Đỏ hút hai cái rồi nhổ ra, ngẩng đầu thắng lợi nhìn tôi.

      Sau khi băng bó cho Bí Đỏ xong, tôi cảm thấy hơi lạnh nên lấy áo khoác mặc vào. Tôi cài hết nút áo nhưng phần ngực vẫn lộ ra hơn phân nửa.

      Bí Đỏ cười to.

      Tôi tức giận : “Quay về cậu phải đền cho tớ cái áo sơ mi mới.”

      “Mua cái áo sơ mi thành vấn đề nhưng trước tiên cậu phải cõng tớ về .”

      được, ở đây là núi cao làm sao tớ có thể cõng cậu xuống nổi. Tớ lấy điện thoại gọi cho Cà, cậu ngồi đây đợi nha.” xong tôi lòm còm bò lên .

      “Hôm qua ấy mới Hồng Kông, thứ năm tuần sau mới về.”

      “Hả?” Tôi ỉu xỉu ngồi xuống đất.

      “Này đến đây .” Tôi ngồi xổm người xuống, ý bảo Bí Đỏ tôi cõng ấy.

      Bí Đỏ dùng ngón tay chỉ chỉ vào lưng tôi: “Để cậu cõng, tớ còn sợ bị ngã chết. Thôi , ra Cà công tác. Cậu tìm điện thoại gọi cho Cà , kêu ấy tới đây cõng tớ về, tớ ở đây đợi cậu.”

      Tôi nghe lệnh bò lên núi, sau khi gọi xong lại bò xuống chỗ Bí Đỏ, khi tới nơi, tôi thấy ấy ngủ thiếp .”

      Tôi đánh thức Bí Đỏ, ấy mở mắt ra hỏi tôi: “Cà thế nào?”

      gì hết, đợi tớ hết chỉ chữ “Được”.”

      giống phong cách của Cà.” Bí Đỏ buồn bực.

      Tôi và Bí Đỏ ngồi đợi. Đến trưa, rốt cuộc cũng có tiếng “Băng Nhi, Bí Đỏ” vang vọng trong núi.

      “A… Cà, chúng tôi ở đây, chúng tôi ở đây.” Bí Đỏ hưng phấn trả lời.

      “Bí Đỏ, cậu có phát hình như đó phải giọng của Cà ?” Tôi nghi hoặc, ràng tôi nghe có người gọi “Băng Nhi”.

      “Đúng vậy, hình như là giọng của thạch hoa quả.” Bí Đỏ lúc này mới tỉnh ngộ ra, cũng buồn bực kém.

      “Chẳng lẽ?” Tôi cùng Bí Đỏ trăm miệng lời.

      Tôi vội vàng lấy điện thoại di động của mình ra dò lại cuộc gọi. Đúng là tôi gọi cho Lâm Quốc Đống.

      “Tớ cố ý gọi điện cho ta.” Tôi trừng mắt nhìn Bí Đỏ.

      “Khó trách làm sao Cà biết tớ bị thương mà chỉ chữ “Được”. Nhưng cũng sao, có người cõng tớ về là được rồi.” Bí Đỏ làm như có chuyện gì.

      “Băng Nhi, Bí Đỏ!” Giọng của Lâm Quốc Đống càng lúc càng gần, chúng tôi trả lời lại.

      “Bí Đỏ, quần áo của tớ…” Tôi nhìn Bí Đỏ, quần áo của ấy rách bươm, còn tôi quần áo chỉnh tề.

      Bí Đỏ nhìn phần ngực lộ ra của tôi, cười lớn rồi : “Nếu cậu thay áo khoác của tớ , dù sao cũng tốt hơn cái của cậu. Ha ha.”

      Tôi mới cởi quần áo ra còn chưa kịp mặc áo khoác của Bí Đỏ vào Lâm Quốc Đống xuất trước mặt chúng tôi.

      Tôi hét to tiếng, ôm áo khoác trước ngực. Lâm Quốc Đống khẽ chau mày, hiểu tôi làm gì, sau đó lại xoay người sang chỗ khác. Bí Đỏ cười lăn cười bò. Chờ tôi mặc quần áo tử tế, mới tiến tới nhìn chân của Bí Đỏ rồi lại nhìn quần áo kỳ lạ người tôi.

      Bí Đỏ dương dương tự đắc nằm lưng Lâm Quốc Đống còn làm mặt quỷ với tôi. Tôi mặc kệ ấy. Bí Đỏ thấy có gì vui bèn quay qua chuyện với Lâm Quốc Đống.

      “Này, thạch hoa quả, chúc mừng được làm ba.” Bí Đỏ vừa mở miệng là nhắc đến chuyện này. Tôi nhìn thấy vẻ mặt của nhưng lại thấy bả vai khẽ co rúm.

      Lâm Quốc Đống vẫn trầm mặc, lên tiếng, tiếp tục về phía trước. cõng Bí Đỏ lưng nhưng vẫn nhanh hơn tôi. lúc sau, Bí Đỏ lại hỏi: “Thạch hoa quả, lần đầu tiên làm ba, có phải muốn đem tất cả những điều tốt đẹp đến cho nó ?” Lời này của Bí Đỏ là lấy từ quảng cáo TV.

      Lâm Quốc Đống nghe xong lời của Bí Đỏ liền quăng ấy xuống đất. Bí Đỏ đau quá la lên: “Thạch hoa quả, làm sao có thể làm vậy, tốt bụng chút nào. Tôi nghĩ chỉ hơi khó chịu chút nhưng lòng dạ rất tốt. Ai da, đau chết tôi rồi.”

      Lâm Quốc Đống để ý tới lời của Bí Đỏ, nhìn thẳng tôi : “Băng Nhi, tại sao em chịu nghe , dù là người phạm sai lầm cũng có cơ hội sửa sai. Tại sao em lại trực tiếp tử hình .”

      Tôi cúi đầu, để ý tới , lại thấy Bí Đỏ ngồi đất vụng trộm cười.

      “Thạch hoa quả, bây giờ phải là cho cơ hội giải thích sao? Vậy còn mau giải thích .” Bí Đỏ dụ dỗ Lâm Quốc Đống tiếp.

      “Bảo Nhi nghi ngờ đứa bé phải của .” câu của làm Bí Đỏ há to miệng.

      “Vậy là của ai?” Bí Đỏ hỏi tiếp.

      cũng biết. Bảo Nhi là của ai nhưng lão Trần lại chắc chắn đó là của .” Lâm Quốc Đống trầm .

      “Còn có chuyện như vậy?” Bí Đỏ trầm ngâm .

      “Lão Trần nếu chịu cưới Bảo Nhi, ông ta phá hủy tất cả, dồn Thiên Thành đến đường cùng.”

      “Cho nên đồng ý cưới Bảo Nhi?” Bí Đỏ hỏi tiếp.

      Lâm Quốc Đống : “ đồng ý.”

      “Vậy làm sao bây giờ? Bằng thực lực của lão Trần nếu ông ấy muốn làm như thế nhất định làm được, nhưng Trần thị cũng bị ảnh hưởng.”

      “Cho nên, cần thời gian để khiến Bảo Nhi ra ba của đứa bé là ai.”



      Chúng tôi đưa Bí Đỏ đến bệnh viện băng bó vết thương rồi đưa ấy về nhà mới, cũng là nhà của Cà. Tôi còn chưa ngồi nóng đít Bí Đỏ hạ lệnh đuổi khách: “Hai người về , tớ muốn tắm rửa rồi ngủ giấc.” Cuối cùng mập mờ nhìn tôi và Bí Đỏ.

      Từ nhà Cà ra ngoài, tôi mới nhớ ra mình còn mặc áo khoác của Bí Đỏ. Theo tâm lý học , mặc dù đồ của người khác tốt như thế nào nhưng mình vẫn luôn tự ám thị với bản thân là quần áo mình chỉnh tề.

      Lâm Quốc Đống theo sau tôi, gọi: “Băng Nhi.”

      Tôi để ý tới , tiếp tục về phía trước. Lâm Quốc Đống đuổi theo, ôm chặt lấy tôi, : “Băng Nhi, tại sao đến bây giờ em vẫn tin ?”

      Tôi phải là tin , mà là, dám tin bất kỳ người đàn ông nào.

      Tôi thể vùng khỏi bèn mặc cho ôm. Mặc cho gì, tôi vẫn lạnh lùng đáp. Lúc này, có ông lão ngang qua, Lâm Quốc Đống buông tôi ra, chào hỏi ông ta. Chắc là người quen của .

      Nhân cơ hội này tôi ba chân bốn cẳng chạy tới ven đường, chặn chiếc ta xi lại, lên xe. Tôi dám quay đầu nhìn .

      Đến tối, nhân viên phục vụ quầy rượu gọi điện cho tôi. người đàn ông uống say, lấy di động ra chỉ vào tên Lạc Băng. ta gọi điện nhờ tôi dẫn người đàn ông đó về nhà.

      Cuối cùng tôi cũng thể thắng trái tim mình, đành phải đến quán rượu.

      Lâm Quốc Đống say như chết, miệng luôn : “Băng Nhi, cần cái gì hết, Thiên Thành cũng , chỉ cần em… Băng Nhi, tại sao em để ý đến , chỉ cần em…” Nước mắt tôi rơi xuống.

      Hôm sau, Lâm Quốc Đống tỉnh rượu, nghiêm túc hỏi tôi: “Băng Nhi, nếu như Thiên Thành sụp đổ, em có thể tiếp tục ở bên cạnh ?”

      Tôi biết giữa Thiên Thành và tình cảm với có quan hệ gì? Nếu như tôi quan tâm có phải quá giả tạo ? Nếu như có Thiên Thành ra sao? Tôi Lâm Quốc Đống đó sao? Tôi nghi ngờ nhìn , : “Tại sao lại hỏi như vậy?”

      “Mấy ngày qua, suy nghĩ rất nhiều. Nếu có cách khiến Bảo Nhi đứa bé phải của chỉ có thể đợi ấy sinh xong chân tướng mới sáng tỏ. cưới Bảo Nhi, cũng xác định có thể thắng lão Trần .”

      Lâm Quốc Đống, tình nguyện cần Thiên Thành, cũng cưới Bảo Nhi, lòng ư. Tôi cũng vì tiền tài. Tôi chậm rãi nắm tay , : “Nếu như có Thiên Thành, chúng ta có thể mở tiệm cà phê, để khách hàng vừa nghe nhạc vừa thưởng thức cà phê, lúc rãnh rỗi có thể dẫn Kỳ Kỳ thả diều.”

      Chân Bí Đỏ bị thương nên thể lại lung tung. ấy bắt tôi đến nhà ấy chơi. Ai bảo ấy là Bí Đỏ chứ, tôi phải nghe theo thôi.

      Phòng mới của Bí Đỏ rất đẹp, đẹp hơn cái hang của ấy trước kia gấp mười triệu lần. Tôi vừa đến, Bí Đỏ vội vàng gọi điện thoại cho Thu Nguyệt, Lãnh Thanh Hoa kêu họ đến đây ăn cơm. Tôi biết Bí Đỏ thích náo nhiệt, mặc dù lập gia đình nhưng vẫn thích khắp nơi trêu chọc chúng tôi.

      Cơm ăn được nửa Bí Đỏ nhắc đến chuyện Trần Bảo Nhi mang thai. Thiếu chút nữa là Cà phun hết cơm vào mặt tôi, cậu ấy trừng mắt hỏi: “Bảo Nhi mang thai?”

      “Sao? Chuyện lớn như vậy mà biết sao?” Bí Đỏ hỏi ngược lại Cà.

      “Làm sao biết được, ấy cũng cho biết.” Cà thầm .

      “Đáng tiếc biết ba của đứa bé là ai?” Bí Đỏ lại bổ xung thêm câu.

      “Khẳng định phải của Lâm Quốc Đống.” Cà .

      “Làm sao biết?” Người thông minh như Bí Đỏ cũng nghĩ ra được lý do.

      “Cái này…” Cà ngượng ngùng cười cười.

      Bí Đỏ tiến tới gần Cà, trầm : “Chẳng lẽ là ?”

      “Bà xã đại nhân, ăn có thể ăn bậy.” Cà gắp rau cho Bí Đỏ “Nhưng thể lung tung.”

      “Vậy sao biết phải của Lâm Quốc Đống?” Bí Đỏ dò hỏi.

      Cà chống đỡ nổi, thể làm gì khác hơn là khai ra: “Trước đó vài ngày, Bảo Nhi còn tới chỗ học hỏi kinh nghiệm, thỉnh giáo làm sao có thể giữ lấy người đàn ông. với ấy, cứ gạo nấu thành cơm, sau đó có con mới cưới… cũng lung tung nhưng ngờ Bảo Nhi lại làm . Nhưng mấy ngày nay Lâm Quốc Đống chịu gặp ấy. nghĩ, đến cả người còn gặp được làm sao đứa bé đó có thể là của Lâm Quốc Đống.”

      Rốt cuộc Bảo Nhi mang thai như thế nào? Lâm Quốc Đống có cách nào khiến ấy ra sao.

      Hôm sau Tiểu Chu chuyển cho tôi bao thư. Tôi mở ra xem, chữ viết đẹp, là ai viết thư đây? Còn dùng loại giấy viết thơ để viết cho tôi. Ở thời đại này, việc viết thư, viết thơ là chuyện của thế kỷ trước.

      Tôi vội vàng lật tới tờ cuối cùng, nhìn chữ ký, ra là: Trần Bảo Nhi.

      Lạc Băng:

      nhất định cảm thấy lỳ lạ, tại sao tôi lại viết thư cho . Tối vốn muốn chuyện với chút, dù sao hai chúng ta cũng cùng người đàn ông. Nhưng ngày mai tôi phải Newyork. Bây giờ trời khuya, tôi cũng tiện quấy rầy .

      Có lẽ tôi phải xin lỗi , vì tôi cạnh tranh công bằng, tôi vốn mang thai.

      Tiếu Thiên rất nhiều chuyện với tôi. ấy từng lưu luyến si mê người. Nhưng ấy nhìn thấu tất cả, bây giờ rất hạnh phúc ấy hy vọng, tôi có thể buông xuống, có thể tìm được vùng trời của riêng mình.

      Quốc Đống là tình đầu tiên của tôi nên ấy vĩnh viễn chiếm vị trí trong lòng tôi. Tôi có chút tiếc nuối, tôi làm tất cả mọi chuyện chỉ đổi lại được chán ghét của ấy. Tôi nghĩ nếu mấy năm trước tôi bỏ hoặc là quay về tìm trong lòng tôi vĩnh viễn là Bảo Nhi đơn thuần, đáng . Nhưng tôi sai rồi.

      Có lúc người làm đủ mọi chuyện là vì họ cam lòng, tôi cũng vậy. Tôi nghĩ là do mình nên mới thể buông tay. Nhưng khi thấy dù có mất Thiên Thành nhưng vẫn muốn ở bên cạnh tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy chán nản.

      Tiếu Thiên đúng, tôi thể vì mình cam lòng liền đánh đổi tâm huyết cả đời của ba tôi, như vậy quá ích kỷ. Tình của ba mẹ luôn mù quáng, ba tôi cũng vậy. Thế mà xém chút nữa tôi lại vì nông nổi của mình mà hủy nghiệp cả đời của ba tôi.



      Mùa đông năm sau, mùa đông này có chút lạnh nhưng lòng tôi lại rất ấm áp. Từ khi tôi chuyển vào Lâm gia sống, Kỳ Kỳ liền gọi tôi là mẹ. Bí Đỏ thường hâm mộ tôi là cần cực khổ liền có đứa con lớn thế này.

      Lâm Quốc Đống đổi bức tranh thêu đầu giường thành khung hình viền bạc mới. Trong đó là hình chúng tôi chụp ở Quế Lâm. ở phía sau ôm lấy tôi, gương mặt của chúng tôi chạm vào nhau, cười tươi rạng rỡ như ánh nắng mặt trời.

      chụp cho tôi rất nhiều hình, có hình tôi xấu hổ, có hình tôi há to miệng ăn bánh bột gạo ở Quế Lâm, tôi vốn nghĩ tướng ăn của mình cũng tệ. Nhưng ngờ tôi nhìn ra tôi trong bức hình đó.

      Bà ngoại của Kỳ Kỳ vẫn sống mình ở Thâm Quyến. Tôi chỉ chào hỏi sơ qua với bà ấy lần, bà ấy có gương mặt hiền lành, rất tin Phật, bà ấy phong thủy ở Thâm Quyến rất tốt, quen sống ở đây rồi nên muốn . Sau đó, có lần Kỳ Kỳ gọi điện thoại chuyện với bà ấy, đột nhiên bà ấy như nhớ ra chuyện gì đó, : “Ai nha, mới vừa bà Vương mới cho mẹ biết, có bị người ta tạt axit. Nghe người đó là vợ bé của người ta, bị vợ của người ta biết được nên tìm đến tính sổ. Con xem làm cái gì làm, lại làm tình nhân của người ta, bây giờ thảm rồi, biết sau này sống sao đây.”

      Sau đó, tôi xem được tin tức mạng “ gại bị tạt axit nát cả mặt” liền nhớ tới lời bà ngoại Kỳ Kỳ . Tôi mở tin tức ra xem: “Tối qua, Triệu Phương Phương (dùng tên giả) khi đường về nhà bị tạt axit… ấy năm nay 23 tuổi, mới chuyển đến Thâm Quyến sống vào năm ngoái…”

      Tôi nhìn vào bức hình bị làm mờ mặt mạng, khuôn mặt bị biến dạng kinh người, chỉ có chiếc áo lông chữ V với cái rãnh vú sâu ở giữa là thấy .

      Tôi đóng trang web lại, ngẩn người ngồi trước máy vi tính, Triệu Phương Phương, 23 tuổi, mới chuyển đến Thâm Quyến sống vào năm ngoái, chẳng lẽ lại trùng hợp vậy sao? Tôi lại nhớ tới lần trước Lãnh Thanh Hoa có với tôi là nhìn thấy Lưu Thiếu Ngôn khám bệnh ở bệnh viện ngoại ô khi ấy từ nhà mẹ vợ về nhà, chỉ là chân phải của ta có chút cà thọt. . . . . .

      Tuyết rơi, tuyết vẫn rơi, từ sáng đến tối, bên ngoài chỉ là màu trắng xóa.

      “Mẹ, mau ra xem người tuyết này.” Là giọng của Kỳ Kỳ. Tôi đẩy cửa sổ ra, tôi thấy Lâm Quốc Đống cầm cái xẻng đắp người tuyết với Kỳ Kỳ ở vườn hoa, hai người cười rạng rỡ như ánh mặt rời


      HOÀN

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :