1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hương thơm băng đá như xưa - Mễ Lạp Phấn ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29

      Người thân và bạn bè đều khuyên tôi nên quý trọng Cà, nhất là Bí Đỏ, giống như nếu tôi làm theo ấy đoạn tuyệt quan hệ với tôi. Mẹ tôi ba ngày hai bữa liền gọi điện hỏi tôi và Cà thế nào rồi, sau đó Cà tốt thế này Cà tốt thế kia. Hóa ra là mẹ sợ tôi bị rớt giá nên mới gấp gáp như vậy.

      Tôi đứng, ngồi, ngủ, suy nghĩ mấy ngày liền.

      Cuối cùng vẫn đưa ra được quyết định.

      Từ sau khi thất tình, Bí Đỏ ngày càng xinh đẹp động lòng người.

      Hôm nay vốn là ngày tôi mua áo lót với Bí Đỏ. cầu của ấy đối với áo lót phải là cao bình thường, mỗi lần ấy chuẩn bị mua đều cho tôi thời gian ba ngày để chuẩn bị tinh thần. khó mới có cái ấy vừa mắt, tôi thuận miệng “Cái này .”

      Cũng vì chúng tôi dạo hết cả cửa tiệm nên nhân viên bán hàng sớm nhịn được mà khinh bỉ nhìn tôi và Bí Đỏ, khinh thường : “Cup B mà còn tìm hàng mỏng, khó đó, vốn rồi còn tìm cái mỏng làm sao mà lớn được đây.”

      Bí Đỏ nghe thấy liền trừng mắt lên, cái tay bắt chéo ngang hông, : “Cup B có gì đâu, còn của xệ xuống kia kìa, biết sao?”

      Nhân viên bán hàng tức giận đến ngực cũng run lên.

      Bí Đỏ vòng ra phía sau, thở dài ảo não : “Ngực ơi, ngươi vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng ta.”

      “Đau cái gì mà đau, tớ cảm thấy như vậy là được rồi, bự nữa lại rất mệt.” Tôi trách móc Bí Đỏ.

      “Lạc Băng, cậu nghe qua chưa? Tình nghĩa cũng thể so với ngực bự. Cậu thấy Triệu Ninh Ninh cũng dựa vào bộ ngực đồ sộ sao…”

      “Dừng lại!” Tôi ngăn Bí Đỏ lại, cho ấy tiếp.

      Lúc nào Bí Đỏ cũng quên rắc muối vào vết thương của tôi, ấy còn hùng hồn “Đau nhiều đau nữa.”

      Bí Đỏ muốn toilet, tôi đứng trước cửa siêu thị đợi ấy. Ngoài đường náo nhiệt, có rất nhiều người qua lại. người đàn ông cầm tờ quảng cáo màu đỏ về phía tôi.

      “Chào , chỉ cần điền tên vào đây lập tức nhận được hai món quà lớn.” Tôi nhìn thái độ thành khẩn của ta mà động lòng. Tôi cầm tờ quảng cáo rồi xoay người vào tiệm áo cưới X.

      Bởi vì tôi vào mình nên các nhân viên phục vụ ai chú ý đến tôi, vì họ chỉ lo chào đón các cặp tình nhân. Tôi muốn ra Bí Đỏ vào, ấy vỗ vào vai tôi cái, lập tức có người lại nhiệt tình tiếp đãi chúng tôi.

      Đầu tiên họ giới thiệu cho chúng tôi thực đơn rồi tới phong cảnh chụp hình, Bí Đỏ nghiêm túc lắng nghe. Có thể là do thái độ nghiêm túc của ấy nên nhân viên phục vụ liền giật dây chúng tôi bốc thăm trúng thưởng: “Mỗi đôi tình nhân vào tiệm chúng tôi đều có cơ hội bốc thăm trúng thưởng, hai người cũng thử .” Tôi và Bí Đỏ muốn ra nhưng người đó cứ nhiệt tình hoài dứt.

      Chúng tôi được vinh hạnh dẫn bốc thăm, lúc này Bí Đỏ mới phản ứng lại: “Chị ơi, chị vừa gì? Cặp tình nhân? Bốc thăm trúng thưởng?”

      Nhân viên phục vụ cười thần bí : “ ra chỗ chúng tôi có rất nhiều cặp như hai người, luật pháp nước chúng ta cho phép cưới nhau nhưng chụp hình cưới vẫn có thể mà.”

      Tôi và Bí Đỏ cười lớn ra cửa, hai người chúng tôi ở chung với nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta hiểu lầm là đồng tính luyến ái.

      Hôm đó tôi bệnh viện thăm dì của Cà, bà ấy bây giờ rất gầy làm tôi nhớ tới “Hoa hậu gầy” Lí Thanh Chiếu, bà ấy chỉ có gầy hơn Lí Thanh Chiếu chứ hề thua kém.

      Điều tôi ngờ đến chính là bà ấy ở trước mặt ba của Cà : “Tiếu Thiên, chuyện của con và Băng Băng nên sớm tiến hành, ba bọn trẻ, ông thấy đúng ?”

      Ba Cao gật đầu phải.

      Tôi nhìn Cà, vẻ mặt cậu ấy ngượng nghịu. Tôi nhìn lại dì của Cà, bà ấy chờ tôi trả lời.

      Đùa giỡn cũng đến mức này thôi chứ, thể để đến ngày cuối cùng của bà ấy mới đột ngột chúng tôi chỉ là diễn kịch, lúc đó như thế nào đây.

      Cà nhìn tôi, tôi lặng lẽ gật đầu cái lúc đó cậu ấy mới : “Vậy dì chọn ngày , con và Băng Băng đính hôn trước, có được ?”

      Tôi biết đính hôn chỉ là kế tạm thời.

      Ra khỏi phòng bệnh, vào vườn hoa của bệnh viện, Cà cẩn thận : “Băng Băng, nghĩ mọi chuyện phát triển đến mức này, nghĩ là...” Đây là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi với tôi, tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút quen.

      Lòng tôi sớm rối như tơ vò, cơn giận xông lên tới đỉnh đầu, tôi rống to: “Cậu sớm biết như vậy đúng ? Đều là kế sách của cậu phải ? Cậu biết tớ muốn gả cho cậu mà cậu còn làm vậy? Cậu rốt cuộc muốn thế nào mới bỏ qua cho tớ?”


      Tôi biết là Cà vô tội, hơn nữa là tôi gật đầu rồi Cà mới với bà ấy nhưng bây giờ tôi chính là muốn làm thế. Tôi cảm thấy rất uất ức, mặc dù tôi phải là có quyền lựa chọn nhưng là người khác chọn tôi, tôi cảm thấy rất uất ức. Cà cúi đầu thêm gì nữa, sắc mặt rất khó coi. Tôi biết tôi làm tổn thương cậu ấy nhưng lời ra cũng như bát nước đổ , thể thu lại được. Thấy Cà buồn, lòng tôi cũng thoải mái nhưng tôi cũng biết an ủi cậu ấy như thế nào.

      theo sau tôi, lên tiếng, lúc sau cậu ấy tới trước mặt tôi, đặt tay lên vai tôi : “Băng Băng, biết em cảm thấy uất ức, nếu em muốn chúng ta với dì, có được ?”

      Tôi thấy bi thương trong mắt Cà. Nội tâm tôi đấu tranh rất lâu, cuối cùng tôi cúi đầu nhàng : “Chúng ta đính hôn thôi.”

      nhàng ôm tôi vào lòng, lòng tôi loạn cào cào cả lên. Tất cả mọi chuyện đến đột ngột, Cà vốn là bạn tốt của tôi bây giờ tôi lại đính hôn với cậu ấy, trong lòng khỏi có chút khó chịu.

      Tôi giương mắt lên, vừa vặn nhìn thấy Triệu Ninh Ninh đẩy người được băng bó trắng toát toàn thân tới. Lưu Thiếu Ngôn chỉ còn chừa lại hai con mắt, cho nên tôi thể nhìn thấy vẻ mặt của nhưng ánh mắt kia, phải là Lưu Thiếu Ngôn mà tôi từng quen biết, ánh mắt đó làm tôi có chút đau đớn. Là ai, làm ra như ngày hôm này? Tôi nhìn cái chân bó thạch cao của , cảm xúc lại lần nữa bị rối loạn, nước mắt rơi xuống.

      Cà đưa lưng về phía bọn họ nên biết tôi nhìn thấy cái gì. Cậu ấy thấy tôi khóc sắc mặt càng thêm nặng nề. ra cơn tức giận vừa rồi làm tôi nguôi ngoai, tôi cũng sớm hối hận về những lời kia. Nhìn Cà như vậy, tôi đành lòng, nên bảo cậu ấy nhìn về phía sau.

      Lúc đó, Triệu Ninh Ninh đẩy Lưu Thiếu Ngôn về hướng ngược lại, tôi lại ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ.

      Bí Đỏ biết tôi đính hôn với Cà đặc biệt hưng phấn. Nhưng có thể tôi nhìn thấy tia lo lắng thoáng qua trong đôi mắt của ấy.

      “Cậu với Cà đính hôn, tớ có thể an tâm rồi.” Bí Đỏ xong thở phào nhõm.

      Mặc dù Cà đồng ý với tôi làm tiệc đính hôn nhưng làm sao mà có thể chứ. Lâm Quốc Đống vẫn biết chuyện, dù sao cũng là tiệc đính hôn của Cao gia Đại Thiếu Gia mà.

      Tôi và Nhan Nhan đường, ấy luôn chú ý tới chiếc BMW luôn theo chúng tôi. ấy đứng lại muốn chất vấn chủ xe Lâm Quốc Đống từ trong xe bước ra. Vẻ mặt trầm của làm cho mọi lời của Nhan Nhan bật ngược vào trong, có lẽ đây chính là cái gọi là khí thế bức người trong truyền thuyết.

      “Lên xe!” Lời của ngắn gọn mà sức tích.

      Tôi ngơ ngác bị nhét vào xe, khi xe được lái tôi mới nghe Nhan Nhan lớn tiếng gọi: “Chị Lạc.”

      Lâm Quốc Đống trầm mặt, lời, đôi tay cầm chặt tay lái. Người tỏa ra hàn khí chết người làm tôi rét run lên. Sau đó, điện thoại của tôi reng chuông, là Nhan Nhan gọi tới, tôi tính nghe chộp lấy điện thoại của tôi, rút pin ra, ném sang bên. Sau đó nhìn tôi chằm chằm, trong đôi mắt đó có ngọn lửa có thể làm đuốt cho thế vận hội Olimpic.

      cho em gả cho người khác!” Lâm Quốc Đống rống lớn.

      Tôi lời nào, cũng nhìn . Tôi cắn môi dưới, sợ mình khóc.

      chống tay phải, tay trái cầm chặt tay tôi, dùng sức rất mạnh, cứ như muốn bóp nát ngón tay tôi. Tôi cố gắng kêu đau nhưng nước mắt chậm rãi rơi xuống. Lúc này mới biết là mình dùng lực quá lớn nên chậm rãi buông tay tôi ra, nhàng vuốt ve ngón tay của tôi.

      lúc lâu sau, đáng thương : “Băng nhi.”

      Lòng tôi từ từ xiết lại, đau đến nên lời.

      dừng xe ở dưới cây đa lớn ven đường, ôm tôi chặt, hôn lên nước mắt mặt tôi, bi thương : “Băng nhi, đừng gả cho người khác. Băng nhi…”

      Lúc này, tôi nghe thấy giọng của Nhan Nhan ở bên ngoài xe, còn có tiếng xe cảnh sát. Tôi dùng sức đẩy Lâm Quốc Đống ra, quả nhiên, Nhan Nhan liều mạng vỗ mạnh vào xe , miệng hét lên: “Chị Lạc, đừng sợ! Lưu manh, thả chị ấy ra, mau mở cửa! Mở cửa! Chị Lạc!”

      ra là Nhan Nhan tưởng tôi bị bắt cóc nên vội vàng nhảy lên taxi chạy theo còn gọi điện báo cảnh sát.

      Tôi xuống xe giải thích hiểu lầm với cảnh sát, Lâm Quốc Đống là bạn của tôi.

      Cảnh sát , cà lại đến.

      Cà tới ôm vai ôi, tôi theo cậu ấy, Cà tay nắm tay tôi, tay nắm tay Nhan Nhan.

      Hình như tôi nghe thấy Lâm Quốc Đống gọi “Băng nhi” nhưng tôi quay lại nhìn, cố nghĩ là mình nghe lầm.

      Ba mẹ biết tôi đính hôn vui mừng hớn hở chạy tới. Mẹ , phụ nữ khi ly hôn thể tìm được hạnh phúc, có khi là cả đời cũng tìm được. Bây giờ tôi lại đính hôn với người tốt như Cà, mẹ tôi đến nằm mơ cũng cười toét cả mang tai.

      Có lẽ lần này, lo lắng tôi lấy được chồng của ba mẹ tan biết nên bọn họ mới vui mừng như vậy.

      Nhưng dì của Cà cũng đợi được đến ngày đó, bà ấy rồi.

      Lễ truy điệu của Cao gia, tôi cùng Bí Đỏ, chúng tôi cũng thấy Trần Bảo Nhi. ấy mặc bộ lễ phục màu đen càng làm tôn lên nước da trắng ngần của ấy. Cà và Nhan Nhan ngừng cúi đầu chào khách, tôi và Bí Đỏ đến trước mặt cậu ấy, cà giương mắt nhìn tôi rồi ngay lập tức dời tầm mắt , mặt cậu ấy là vẻ xa lạ chưa từng có.

      Lúc hạ mộ, Nhan Nhan khóc lớn té xuống đất, Trần Bảo Nhi đứng bên cạnh đỡ ấy, Cà tới ôm lấy Nhan Nhan.



      lâu sau đó, tôi cũng gặp lại Cà. Bí Đỏ cho tôi biết chữ ký của Cà dưới QQ là “Nếu như thể làm em hạnh phúc bằng buông tay.” Tôi đột nhiên nhớ tới lời của Trương Tiểu Nhàn: Em , vì hạnh phúc của , em nguyện ý buông tha tất cả… bao gồm .

      Lúc này Cà đột nhiên biến mất làm tôi có chút quen.

      Tôi cũng gặp lại Lâm Quốc Đống, tôi vẫn nghi ngờ có phải ngày hôm đó gọi tôi là “Băng nhi” . Tôi qua Thiên Thành, cũng gặp được . Đúng là có duyên phận, cùng đứng nền đất nhưng thể gặp được nhau.

      ngày nào đó, Bí Đỏ đột nhiên gọi tôi uống rượu. Tôi đúng hẹn tới nơi, ấy cầm ly rượu uống, cuối cùng trong men say, ấy hỏi tôi “Rốt cuộc cậu có muốn Cà ?” “Cậu cần Cà sao?”

      Bây giờ tôi có mấy chục vạn đồng trong tay, Bí Đỏ thúc giục tôi mua nhà để ở, bán hoặc cho thuê. Nhưng tôi lại thích, có cái tôi chê đắt, có cái tôi vị trí tốt. Tôi cảm thấy thuê phòng ở cũng được rồi, cần phải suy nghĩ về chuyện nhà cửa.

      Tôi giặt quần áo, nấu cơm, dạo phố, nghiên cứu thực đơn, soi gương, chuyện phiếm với bạn, thẩm mỹ viện Gym với Bí Đỏ, thỉnh thoảng uống rượu với Bí Đỏ và Lãnh Thanh Hoa. Ngày ngày cứ bình thản trôi qua như cơn gió.

      Thỉnh thoảng cũng có gặp được ai đó trong giấc mộng, trong đó rất ấm áp nhưng khi tỉnh lại, xung quanh lại lạnh lẽo, làm lòng người hiu quạnh.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30

      Hôm nay thời tiết hơi u, tôi kéo rèm cửa phòng làm việc ra, mở cửa sổ, bên ngoài chỉ là màu xám tro do trời mưa. Tôi gọi điện thoại cho Bí Đỏ: “Bí Đỏ, tâm với tớ , trời mưa làm tớ buồn quá, cậu làm ánh mặt trời cho tớ .”

      “Trời mưa, mẹ muốn lập gia đình, Bí Đỏ có chuyện phải làm. rãnh.” Câu đầu tiên ấy là đuổi tôi , nghe tiếng “Đô đô” phát ra từ chiếc điện thoại, tôi thề chuyện với ấy trong vòng ba ngày để trả thù ấy. ra lúc nào tôi cũng nghĩ như vậy nhưng khi ấy đến tìm tôi tôi lại quên mất.

      muốn làm việc, tôi dạo qua dạo lại mạng. Cứ dạo dạo lại hồi đến khi tan làm. Tôi đứng dậy ra phòng làm việc chung, mọi người hăng say thảo luận xem nên đâu vào lễ Quốc Khánh này, còn có cả tiền thưởng lễ, nên tiêu xài vào việc gì đây? Tiểu Chu cao giọng : “ chừng lần du lịch này có thể gặp được chàng đẹp trai nào đó.” Con bé này, lúc nào cũng mơ mộng. Bình thường khi gần đến giờ tan làm, nếu có việc gì gấp mọi người xúm lại chuyện phiếm, cho oai là “Tăng cường tình hữu nghị giữa các đồng nghiệp.”

      Tiểu Chu thấy tôi cũng muốn tham gia nên kéo cái ghế cho tôi ngồi, ấy hỏi: “Lão Đại, tụi em tính chơi xa vào dịp quốc khánh, chị cho tụi em chút ý kiến , rồi với tụi em cho vui…”

      Tôi cười tươi hỏi mọi người: “Mọi người muốn đâu vậy?”

      “Núi Quế Lâm đẹp đó” “Hay là Lâm Viên Tô Châu ” “Tôi cảm thấy nên Cửu Trại”… Mỗi người ý kiến.

      Đợi mọi người thảo luận xong, tôi mới tổng kết lại câu: “ được xa quá, chỉ nên gần đây thôi. Cho an toàn.”

      “A…” Mọi người thất vọng.

      “Cũng vì lo nghĩ cho an toàn của quần chúng nhân dân mà.” Tôi cười giải thích.

      “Vậy chị có ý kiến gì?” Mọi người nhìn chằm chằm tôi.

      “Mọi người suy nghĩ chút , đám người chúng ta kéo nhau khắp nơi, ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố là chuyện nhưng hù dọa người dân mới là chuyện lớn, cho nên…” Tôi còn chưa hết câu trận mưa quả đấm ập đến.

      ra bọn họ cũng dùng sức là mấy, chỉ hơi đau chút thôi, vai tôi bây giờ vẫn còn đau chút. Tôi và Tiểu Chi vào thang máy, ấy áy náy : “Lão đại, vừa rồi em có chú ý nên ra tay hơi nặng tí.”

      ra người ra tay mạnh nhất là em.” Tôi hung tợn đến gần Tiểu Chu, lúc này cửa thang máy mở ra, tôi thấy Thiếu Hoa đứng chờ tôi dưới đại sảnh. Tóc của Thiếu Hoa tóc dài rồi, dùng cái kẹp kẹp tóc lại ở sau ót, áo sơ mi màu trắng và chiếc vát màu xanh dương làm ấy thành thục hơn nhiều.

      “Chị Lạc, em…” Thiếu Hoa vừa nhìn thấy tôi liền tiến tới gần.

      “Thiếu Hoa, có chuyện gì sao?” Tôi nhìn xung quanh, ấy tới mình.

      “Chị Lạc, em tới tìm chị.” Thiếu Hoa giọng , gương mặt chột dạ, giống như tìm tôi là chuyện rất mất mặt.

      ăn cơm trước .”

      Mưa còn lớn nữa nhưng vẫn kéo dài mãi, vũng nước đọng lại nền xi măng chỉ cần dậm chân lên nước tràn ra. Tôi và Thiếu Hoa mỗi người cầm cây dù, chuyện phiếm: “Thiếu Hoa, gần đây em sao rồi? Học đến đâu rồi?” Tôi quay đầu hỏi Thiếu Hoa.

      Thiếu Hoa tới bên cạnh tôi, : “Chị Lạc, em tốt nghiệp, bây giờ làm.”

      “Phải ha, em cũng lớn rồi, bây giờ làm ở đâu?” Chỉ chớp mắt mà Thiếu Hoa tốt nghiệp đại học rồi.

      “Trường Nhất Trung.”

      tệ lắm, dạy năm 2 đại học sao?”

      , em dạy cấp trung học cơ sở.”

      “Bạn trai cũng ở lại thành phố à?” Tôi nhớ Thiếu Hoa có người bạn trai.

      “Khi tốt nghiệp ta về quê rồi.” Vẻ mặt Thiếu Hoa có chút mất mát, sau đó ấy “Trong lớp cũng có nhiều bạn chia tay vào lúc tốt nghiệp.”

      Tôi nhớ Thiếu Hoa thích ăn món Hồ Nam nên tìm quán ăn gần công ty ăn cơm Hồ Nam.

      “Đầu cá sốt tiêu, đậu phụ khô Du Huyền, thịt xào. Thêm món rau cải.” Tôi gọi những món mà trước kia Thiếu Hoa rất thích.

      “Chị Lạc, hai chúng ta làm sao có thể ăn nhiều như vậy?” Thiếu Hoa nhắc nhở tôi.

      Tôi cười cười, : “ ăn từ từ, nhìn em gầy chưa kìa, gần đây ăn uống gì à? giảm cân sao?”

      có, em mới tốt nghiệp có kinh nghiệm nên gặp rất nhiều áp lực, cơ thể mới gầy .”

      phải tại thất tình chứ?” Tôi chế nhạo Thiếu Hoa.

      --- ------ ------ ------ ------
      Hôm nay mọi người thanks 5 cái ta post chương mới liền http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif









      Thiếu Hoa cúi đầu, giống như bị tôi trúng. Sau đó từ từ hớp ngụm trà, mới : “Chị Lạc, chúng ta chuyện về em chút , có được ?” Lúc này Thiếu Hoa mới vào vấn đề chính, tôi đoán ấy muốn chuyện của Lưu Thiếu Ngôn nhưng tôi biết ấy chuyện gì nên gật đầu “Được.”

      “Chị Lạc, em lại ly hôn.” Thiếu Hoa từng câu từng chữ .

      Tôi quả nhiên khiếp sợ khi nghe thấy lời này, ngờ Lưu Thiếu Ngôn mới kết hôn được năm với Triệu Ninh Ninh ly hôn. Lòng tôi khỏi dâng lên tia sảng khoái, từ lúc nào tôi lại hả hê khi người khác gặp nạn thế này?

      Tôi ừ tiếng, chuyện như vậy tôi tốt nhất nên xen vào. Thiếu Hoa tiếp tục : “Lần trước em bị người ta đánh, xương bên đùi phải bị bể nên… tàn phế rồi. Lúc em chữa bệnh Triệu Ninh Ninh trong nhà có tiền nên ba mẹ em liền đưa tiền cho ta. ngờ ta lại len lén đem tiền về nhà mẹ ruột, chân em thể khỏi hẳn, ta liền ly hôn. ta quả phải là con người.” Thiếu Hoa tới chỗ này, bởi vì tức giận nên lượng có chút cao, mấy người bên cạnh đều quay lại nhìn chúng tôi.

      Mưa vẫn dứt, thỉnh thoảng lại bắn lên cửa kính tạo ra vệt nước thẳng tắp như nước mắt.

      Thiếu Hoa lấy lại bình tĩnh rồi mới tiếp: “Sau khi ly hôn với em, Triệu Ninh Ninh theo ông chủ lớn qua Hồng Kông. ta là hạng người dựa vào sắc đẹp mà đổi lấy tiền tài, đợi sau này ta già rồi, ta biết thế nào là hối hận. Em hiểu, làm sao em có thể sống chung với ta. em cũng làm, ấy còn mặt mũi nào nữa. Ba mẹ em đón ấy về nhà, bây giờ ngày nào ấy cũng uống rượu, năng hồ đồ, người nào khuyên cũng nghe, lúc say rượu ấy thấy ai cũng kêu Lạc Băng.” tới đây Thiếu Hoa nghẹn ngào, lòng tôi cũng khó chịu, vốn là nghe ly hôn, còn tưởng chỉ giống như lần ly hôn trước. Dù sao cũng từng là người tôi suốt chín năm, hôm nay ra thế này, tôi làm sao có thể có chút thương cảm. Tôi đưa ngón trỏ ra, vẽ vòng tròn tường kính, đó lưu lại dấu tay của tôi rồi lại nhanh chóng biến mất.

      “Chị Lạc, nhà em cũng biết bây giờ muốn chị quay lại là chuyện thể nào, ba mẹ em cũng có mặt mũi để gặp chị, bọn họ luôn trách mình làm sao có thể sinh ra đứa con trai xấu xa như thế. Nhưng em biết bọn họ vẫn luôn mong chị có thể đến thăm em lần nhưng họ lại có mặt mũi để cầu xin chị. Nhà em luôn hy vọng chị có thể khuyên em đừng buông thả như vậy nữa, ba mẹ em cũng lớn tuổi rồi, làm sao có thể chịu đựng được chuyện này chứ.” Thiếu Hoa khóc thành tiếng.

      Tôi trầm mặc, biết mình có nên xuất trước mặt Lưu Thiếu Ngôn . Thiếu Hoa thấy tôi gì nên kéo tay tôi cầu xin: “Chị Lạc, em van chị, em van chị. Chỉ có chị mới có thể cứu được em. Bây giờ ấy chỉ nhớ chị, em van chị.”

      “Thiếu Hoa, chị…”

      Thiếu Hoa dùng khăn giấy lau nước mắt, : “ ra em vẫn cảm thấy có lỗi với chị. ấy và Triệu Ninh Ninh kết hôn cũng có được lời chúc phúc của gia đình, hôn lễ của bọn họ ba mẹ em cũng tham gia. năm nay ba mẹ đối với em lúc mặn lúc nhạt, ấy rất buồn nhưng Triệu Ninh Ninh lại hiểu nỗi lòng của ấy. Cho nên hai người cứ năm ngày là có ba ngày cãi nhau ầm ĩ. Bây giờ ấy vừa xảy ra chuyện ta cũng an ủi lấy câu mà chạy theo người khác...”



      Tôi theo Thiếu Hoa đến nhà Lưu gia trời tối đen, mưa cũng tạnh nhưng đường vẫn còn ướt nhẹp. Gió đêm nhàng thổi qua, trong khí truyền đến mùi hương của món sủi cảo từ nhà ai đó, biết là nhà ai sum họp đây?

      Nhờ vào ánh đèn đường tôi thấy được con đường mà ngày xưa tôi và Lưu Thiếu Ngôn vui vẻ xách đồ nắm tay nhau về nhà. Ven đường còn có cây này, cỏ kia. Tôi cảm thấy mắt hơi cay cay, tại sao cho dù tôi có làm gì phần trí nhớ kia cũng thể mất ? Cảnh vật này làm tôi nhớ lại rất nhiều chuyện xưa, ngày thường tôi luôn trách trí nhớ của mình tốt nhưng vào giây phút này, tôi lại hi vọng nó cần phải tốt như thế, hãy đem tất cả mọi thứ quên hết .

      Toàn bộ đau thương chiếm cứ lấy lòng tôi.

      “Chị dâu, cẩn thận chút.” Thiếu Hoa cũng đắm chìm trong trong ký ức sao? ấy gọi tôi là chị dâu.

      Đứng trước cửa lớn của Lưu gia, tôi cảm thấy chân mình như nặng ngàn cân. Rốt cuộc, tôi cũng bước vào cửa Lưu gia, ánh đèn chói mắt, Lưu Thiếu Ngôn ngồi uống rượu sô fa. Lần đầu tiên nhìn thấy tôi biết còn là Lưu Thiếu Ngôn. Người đàn ông trước mắt tôi cứ như chết rồi, mặt đầy râu, tôi thể nào liên kết được người trước mắt với Lưu Thiếu Ngôn của ngày xưa.

      Lòng tôi chợt mềm nhũn. Người đàn ông trước mắt và Triệu Ninh Ninh từng đâm tôi dao, giây phút này tất cả mọi hận thù bỗng biến mất.

      “Lạc Băng, em là Lạc Băng.” Lưu Thiếu Ngôn xộc xệch tới kéo tay tôi, tôi tưởng nhận ra tôi nhưng lại xoay người, kéo tay Thiếu Hoa : “Lạc Băng, em là Lạc Băng.”

      “Thiếu Ngôn.” Tôi kêu tên , cố gắng gọi tỉnh lại. Sắc mặt chợt thay đổi, dùng tay ôm đầu, trong mắt là nỗi sợ hãi, đôi môi run run, quay ngược lại hai bước, ngập ngừng : “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi mà.” Lưu Thiếu Ngôn khẽ , thẳng về góc tường. Có nằm mơ tôi cũng nghĩ rằng nhìn thấy trong bộ dạng thảm hại như ngày hôm nay.


      Tôi gì nữa, cũng nhẫn tâm nhìn tiếp. Tôi xoay người khỏi Lưu gia. con đường quen thuộc, ánh đèn trải dài mặt đường. Tôi cảm thấy toàn thân như chao đảo, lòng như bị ngàn đao đâm vào, ra khi nhìn thấy thảm hại lòng tôi càng đau hơn khi nhìn thấy và Triệu Ninh Ninh sống vui vẻ bên nhau. ra để hận người, lòng bạn cũng đau đớn kém.

      Tôi hối hận vì đến Lưu gia với Thiếu Hoa, nếu như tôi thấy bộ dạng bây giờ của Lưu Thiếu Ngôn, ít nhất tôi vẫn còn giữ lại được hình dáng đẹp đẽ của trong ký ức. Tôi đưa tay sờ mặt, tôi lại rơi nước mắt rồi.

      Vùng ngoại ô hoang vắng, nhà nào cũng giống nhà nào cứ giống như mê cung, tôi lòng vòng nãy giờ vẫn quay về chỗ cũ. Trời càng lúc càng tối, tôi đạp lên vũng nước, phát ra tiếng “lõm bõm”, trong lòng lại dâng lên nỗi lo lắng. Tôi kiên trì bắt mình về phía trước, quay đầu lại.

      Có lúc kiên trì tới cùng cũng giúp được gì. Có cái gọi là giác quan thứ sáu, tôi cảm thấy có người luôn nhìn chằm chằm tôi.

      Có người theo dõi tôi!

      Lông măng toàn thân tôi dựng đứng cả lên, tôi dám quay đầu lại, tôi nghe vùng ngoại ô được an toàn, ban ngày cũng có trộm cướp, huống chi bây giờ là đêm khuya. Tôi sợ, chỉ hối tiếc sao mình thể sớm thoát ra khỏi cái mê cung này. Nhưng vào tôi chỉ có thể tiếp. Tim tôi đập mạnh như con thỏ chạy loạn, những phim kinh dị mà tôi xem lần lượt ra trong đầu “ thanh đáng sợ” “The Ringu”… Càng nghĩ càng sợ, trong ngõ hẻm chỉ có tiếng giầy cao gót của tôi.

      Khi hai người đàn ông dữ dằn đứng trước mặt tôi, tôi hét lên tiếng, tôi biết tôi gặp cướp rồi. Lòng tôi trừ sợ hãi vẫn chỉ có sợ hãi.

      , phiền đem di động và tiền ra đây, chúng tôi cướp sắc, cứ yên tâm . Đừng có la lên, nếu tôi rạch mặt .” Người cao hơn vừa cười vừa lăm le con dao trong tay. Nụ cười ấy cứ như nụ cười chuyên nghiệp của Bí Đỏ khi phục vụ khách hàng.

      Tôi hiểu những gì họ nhưng do sợ quá nên chân mềm nhũn, tay lụt lung tung rồi đem cái ví tiền ra. Người cao to giật lấy cái ví, còn người thấp hơn kiên nhẫn nữa, giựt lấy cái túi xách của tôi rồi bỏ . Tôi ngốc nghếch đứng tại chỗ, đây phải là loại chuyện mà phim truyền hình hay chiếu sao? Tại sao tôi lại gặp phải chuyện này?

      Ai ngờ người cao lớn như nhớ ra điều gì quay người lại. Nhìn họ quay trở lại tôi hét lên, liều mạng bỏ chạy nhưng bị họ dồn ép vào ngõ cụt. Tôi hoàn toàn tuyệt vọng, giỏ xách cũng bị cướp rồi trừ cướp sắc ra họ còn làm gì chứ. Ngoài lý do đó ra tôi hiểu họ quay lại để làm gì.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31

      phải là đừng la sao? Còn kêu nữa, tôi rạch mặt đó.” Người cao hơn mất bình tĩnh lăm le con dao găm trong tay.

      “Lão đại, phải hôm nay cướp sắc sao? Nhưng mà em cũng thấy ta rất đẹp.” Người thấp hơn dùng đôi mắt ti hí háo sắc của nhìn tôi.

      “Xin các người, thả tôi . Tôi về nhà lấy tiền cho các người, van xin các người thả tôi .” Bây giờ tôi mới biết chuyện đáng sợ nhất đối với người phụ nữ phải là bị chồng vứt bỏ mà là bị người xấu cưỡng hiếp hoặc là bị rạch mặt. Hai thứ này so với bị vứt bỏ càng đáng sợ hơn nhiều.

      Người cao hơn cười lớn ra tiếng : “Xem sợ chưa kìa, chúng tôi làm bị thương, cũng cần dụ dỗ chúng tôi, về nhà lấy tiền à? Có quỷ mới tin lời .”

      Lời , tôi nghe hiểu gì cả, làm tôi bị thương sao? Vậy đuổi theo tôi làm gì? Tôi ấp úng hỏi : “Vậy rốt cuộc muốn gì?”

      “Tháo đồng hồ đeo tay của ra rồi có thể .” Người cao to nhìn chằm chằm đồng hồ tay tôi.

      Bọn họ tháo đồng hồ của tôi ra rồi bỏ . Mặc dù tôi còn chút sức lực nào nhưng cũng dám ở lại đó. Tôi chạy chối chết ra khỏi hẻm, quăng luôn đôi giầy cao gót dưới chân, chạy chân vào siêu thị còn mở cửa đường. Thấy vẫn còn người lại đường, lúc này tôi mới dám khóc lớn. Lần đầu tiên tôi biết được sức mạnh của quần chúng nhân dân to lớn đến thế nào.

      Tôi tới siêu thị để gọi điện thoại, phía biển quảng cáo viết 1.5 xu phút nhưng bây giờ ngay cả xu tôi cũng có. Tôi miễn cưỡng nhìn bà chủ, cười cười : “Bà chủ, tôi có thể gọi cuộc điện thoại được ? Túi xách của tôi mới bị người ta cướp mất rồi.”

      Bà chủ nhìn tôi lượt từ xuống dưới, bà ấy đưa mắt nhìn đến đôi chân trần của tôi, sau đó mới ngẩng đầu lên : “Gọi !”

      Tôi cảm ơn ông trời rồi vào buồng điện thoại, trễ vậy rồi tôi có nên gọi về nhà , tôi sợ hù dọa ba mẹ mất, hơn nữa từ đó đến đây cũng rất xa. Điện thoại của Bí Đỏ vẫn tắt máy, gần đây ấy đổi số liên tục, tôi vẫn chưa kịp nhớ số điện thoại mới nhất của ấy.

      Bà chủ nhìn tôi chằm chằm, tôi xấu hổ cúi đầu, trong đầu lên 11 con số, tôi liền bấm nút gọi.

      “Băng nhi!” Là giọng mừng rỡ của Lâm Quốc Đống.

      “Chủ tịch Lâm, tôi…” Nghe được giọng của Lâm Quốc Đống, nước mắt của tôi lại rơi.

      “Băng nhi, em làm sao vậy? Tại sao em khóc?”

      Tôi dùng giọng đứt quãng kể lại chuyện vừa rồi.

      Lâm Quốc Đống hỏi tôi ở đâu, dặn tôi đứng yên tại chỗ rồi cúp máy.

      Tôi cảm ơn bà chủ rồi run rẩy đứng ngay cửa của siêu thị, bà chủ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi ngớt.

      Cho đến khi Lâm Quốc Đống chạy chiếc BMW đến bà ấy mới thôi nhìn tôi.

      “Băng nhi, tại sao em lại đến đây, còn vào lúc trễ thế này?” Giọng điệu trách cứ của lại làm lòng tôi ấm áp.

      “Tôi… Đến gặp chồng trước.” Tôi .

      “Hả? Vậy tại sao đưa em về?” Giọng lại tăng thêm mấy phần trách cứ.

      Tôi đơn giản kể lại chuyện của Lưu Thiếu Ngôn, Lâm Quốc Đống trầm mặc gì.

      Qua lúc lâu mới câu: “Chuyện là vậy à.”

      Dọc theo đường , chúng tôi về tình hình của mỗi người nay. Tôi và Cà kết thúc, còn và Trần Bảo Nhi vẫn còn qua lại với nhau, ta chịu buông tay.

      Đến dưới lầu nhà tôi, tôi mới biết chân mình chảy máu, vừa chạm đến mặt đất đau thấu xương.

      Lâm Quốc Đống ôm tôi vào, đến thang máy cũng chịu thả tôi xuống. Tôi cũng chống cự lại .

      Tới cửa, tôi kiên trì muốn xuống mới chịu để tôi xuống. A San ra mở cửa, ấy thấy đầu tóc tôi rối bù, toàn thân lấm lem bùn đất và người đàn ông đứng sau tôi sững sờ năm giây rồi mới phản ứng lại: “A Băng, bây giờ thịnh hành kiểu hẹn hò này à?”

      Lâm Quốc Đống cũng bị chọc cười.

      Lâm Quốc Đống kiên trì xem kỹ chân tôi, bôi thuốc lên rồi mới xuống lầu.

      Hôm sau, tôi mang giày vải, khập khiễng làm. Tiểu Chu thấy bộ dạng thê thảm của tôi cũng rối rít hỏi thăm. Vào lúc tôi cảm động Lãnh Thanh Hoa lại : “Lạc Băng, ha ha, cái này là có vấn đề về nhân phẩm nha.” Lãnh Thanh Hoa gần đây mới quen bạn mới, trở lại thời thanh xuân. Tôi mặc kệ , ta lại muốn khoe khoang cuộc sống hạnh phúc của mình đây mà, tôi nghe chán rồi.

      Tôi gọi điện kể khổ với Bí Đỏ, thế mà ấy lại tôi đáng đời, ai bảo tôi bắt cá hai tay. Bó Đỏ vừa nghe đến bộ dạng nay của Lưu Thiếu Ngôn liền trầm mặc, sau đó mới : “Con người quả thể làm điều xấu, ác giả ác báo, câu này rất đúng.”


      Xế chiều, tôi diễn thuyết trong phòng họp thiếu niên tới gõ cửa cái rồi mở của ra. Chúng tôi quay đầu lại nhìn, woa, người này xách theo cái túi LV, lại là loại sản phẩm có hạn nữa chứ, bọn Tiểu Chu bắt đầu si ngốc rồi, là bất hạnh mà. Tôi cũng chen chân vào trong đám đó, tôi thấy chàng thiếu niên kia nở nụ cười hỏi: “Xin hỏi, ai là tiểu thư Lạc Băng?”

      “Chính là chị ấy!” Tiểu Chu và mấy đồng nghiệp đồng loạt chỉ vào tôi, giống như cảnh sát bắt trộm, ánh mắt của quần chúng nhân dân đồng loạt nhìn về phía tên trộm.

      Cậu thiếu niên tới, cầm chiếc tui tay đưa cho tôi : “Có ông chủ gửi cho vật này, phiền ký nhận giúp.”

      Cậu ta cầm tờ biên nhận ra khỏi cửa, lúc này bọn Tiểu Chu mới phục hồi lại tinh thần: “! Rốt cuộc là chuyện gì diễn ra?” Bọn họ hoàn toàn quên mất tôi là lão đại mà thẩm tra tôi cứ như tên trộm.


      “Chị, chị cũng biết.” Tôi vô tội . Tôi cảm thấy hình như cái túi hơi nặng nên mở ra xem, thể tin được, bên trong có điện thoại, ví tiền, còn có chiếc đồng hồ, son môi, gương, lược… Mấy thứ này giống với đồ tối qua tôi bị cướp. Đây phải là nằm mơ chứ, trộm cướp mà có lòng tốt vậy sao, thấy tôi đau lòng nên mang đồ trả lại à? Còn bồi thường thêm chiếc túi xách LV nữa chứ. (Nguyệt: Chị này có trí tưởng tượng quá =.:)

      Bọn Tiểu Chu chúi đầu vào chiếc túi xách, tôi khập khiễng xách chiếc túi ra ngoài, vào phòng làm việc của mình đóng cửa lại. Tôi biết là chuyện gì xảy ra, rồi lại nhớ tới lời cậu thiếu niên “Có ông chủ gửi cho vật này.” Ông chủ? Lâm Quốc Đống? Là sao? Đúng, trừ ra, còn có thể là ai chứ?

      Tôi gọi điện thoại cho Lâm Quốc Đống.

      “Này, chủ tịch Lâm…”

      Lâm Quốc Đống dùng giọng trách cứ cắt ngang lời tôi: “Sau này gọi là Quốc Đống hoặc là Lâm Quốc Đống.”

      “Ừ, Lâm Quốc Đống, túi xách là của gửi đến phải ? Cám ơn .”

      “Sau này ra ngoài phải cẩn thận chút.”



      Bí Đỏ biết tôi bị cướp nhưng tìm lại được đồ nên hớn hở giơ nanh múa vuốt : “Ai lại phá vụ án bình thường của người dân bình thường như chúng ta chứ…” Tôi thừa nhận tôi cũng nghĩ tới ấy cũng những lời này nhưng thực tế ấy lại đào sâu hơn: “Cậu biết ? Công viên ngoài kia thường xuyên bị cướp giật nhưng mấy vụ án đó có ai phá đâu nhưng người bạn của Thường Huy bị cướp, cậu đoán xem thế nào? Sáng hôm sau tên cướp đó bị đánh túi bụi đưa đến đồn công an, cậu biết vì sao ? Người bị cướp là con trai cưng của cục trưởng cục công an, cho nên…”

      Cuối cùng Bí Đỏ kết luận tôi phải là người bình thường nên muốn tôi mời cơm tối. Bí Đỏ lên tiếng tôi nào dám trái lời, nếu bị bắt bỏ lồng heo cho xem. Ăn cơm ăn cơm thôi. Tôi gọi điện đặt chỗ ở Giang Nam Yên Vũ.

      Tôi và Lãnh Thanh Hoa đến Giang Nam Yên Vũ lại gặp Cà chạy S600 tới.

      Tôi và Lãnh Thanh Hoa tới phòng riêng, chúng tôi thấy Cà nghênh ngang ngồi trong đó, hơn nữa còn có hành động cực kỳ thân mật với Bí Đỏ nhưng tôi cũng nghĩ nhiều. Cà thấy tôi vào cười hì hì : “Lạc Băng, ăn cơm mà sao rủ em chung, chỉ có Bí Đỏ là tốt với tớ nhất, gọi điện thông báo cho tớ biết trước.”

      Ánh mắt của Bí Đỏ như muốn “Điều đó còn phải sao, tớ đương nhiên là tốt nhất rồi.”

      Tôi ngượng ngùng ngồi bên cạnh Bí Đỏ, đợi tôi gì Cà tiếp: “ gả cho tớ cũng cần để ý đến tớ chứ, Lạc Băng, sau này chúng ta tương kính như tân.”

      Bí Đỏ khinh bỉ liếc mắt nhìn Cà, : “Cái gì mà tương kính như tân chứ, phải là nước giếng phạm nước sông.”

       Nguyệt: ra ta thấy “nước sông phạm nước giếng” mới đúng nhưng tác giả để thế ta phải tôn trọng nó thôi.

      “Đúng, là nước giếng phạm nước sông!” Cà theo Bí Đỏ.

      “Nào, cạn chén!” Cà giơ ly rượu lên, muốn cạn chén với tôi.

      “Tại sao muốn cạn chén?” Tôi hỏi cậu ấy.

      “Vì chúng ta từng chịu tổn thương. Vì chúng ta từng và nỗi đau cũng qua, cuối cùng chúng ta cũng trưởng thành, có thể tìm được hạnh phúc của mình. Vì chúng ta vĩnh viễn đến với nhau và cũng vì chúng ta tương kính như tân, , là nước giếng phạm nước sông!” Câu diễn thuyết của Cà động lòng người, trong số chúng tôi có mấy ai từng bị tổn thương vì tình chứ, vì vậy chúng tôi nâng ly rượu lên, kêu to: “Đúng vậy, cạn chén!”

      Kế tiếp, chúng tôi thuận nước đẩy thuyền theo ý của Cà hát karaoke, hơn nữa còn gọi thêm nhiều bạn bè tới cho náo nhiệt.

      Cứ như vậy, Bí Đỏ gọi Thu Nguyệt tới, Lãnh Thanh Hoa gọi niềm vui mới của ấy là Tân Hoan tới, tôi gọi A San, Cà gọi điện thoại lần thứ N, Trần Bảo nhi cũng tới.

      Mỗi lần Lãnh Thanh Hoa hát tôi đều toilet. đời này tôi chưa từng gặp ai hát dở như . Hơn nữa, mỗi lần ấy hát đều là những ca khúc vào lúc 15 tuổi như “Tỉnh giấc mộng”, tôi tin ai cũng từng nghe bài này rồi, là người bị tổn thương vì tình , cuối cùng đưa ra kết luận “Có vài người vĩnh viễn cần chờ.”

      biết Trần Bảo Nhi có phải là chịu nỗi giọng hát của Lãnh Thanh Hoa hay mà cũng theo tôi vào toilet.

      Lúc tôi rửa tay ấy cũng rửa tay, tôi quay sang nhìn ấy, niềm nở chào hỏi: “Tiểu thư Bảo Nhi.”

      phải là muốn gả cho Tiếu Thiên sao? Sao gả ? biết là ấy rất đau lòng sao? thích đàn ông đẹp trai ấy liền cố gắng thay đổi nhưng lại chậm bước, kết hôn. Biết ly hôn, ấy từ nơi xa xôi chạy về đây, hy vọng có thể dựa vào ấy, tại sao cho ấy cơ hội? Tại sao lại ác thế hả? ấy vì mà mấy tháng nay trải qua cuộc sống như thế nào, có biết ? là động vật máu lạnh, kiếp trước là mụ phù thủy ác độc chuyên làm hại người khác, tôi bị tổn thương cũng sao nhưng còn tấm lòng của Tiếu Thiên sao? ấy lại vì hạnh phúc của mà chết tâm. Nhưng tôi cam tâm, tôi vĩnh viễn cũng buông tay, muốn dùng cách này để cướp Quốc Đống sao, đừng có mơ! Tôi theo Quốc Đống rất nhiều năm, ấy tôi, biết ? Người ấy là tôi, bao giờ là .” Trần Bảo Nhi kích động, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

      Tôi nhìn Trần Bảo Nhi lại suy nghĩ đến trầm luân của Cà đến hôm nay mới buông xuống được.

      Bảo Nhi nhìn tôi, mặt hề có biểu gì, cuối cùng câu: “Tôi chắc chắn thua .” Sau đó vô cùng hiên ngang ra ngoài.

      Lãnh Thanh Hoa ngưỡng mộ Trần Bảo Nhi lâu, ấy muốn song ca với ấy bài “Hiroshima thân ”. Tôi biết ấy về khoác lác với người trong công ty là ấy song ca với Trần Bảo Nhi bài “Hiroshima thân ”. Theo cảm xúc nhạc, Lãnh Thanh Hoa thỉnh thoảng sử dụng ánh mắt đáng nhìn Trần Bảo Nhi. Tôi phát sắc mặt của ngày càng ảm đạm “ hận biến mất trước vòng tay của em, vì biết từng lòng em, em, mãi em.” Sau đó xoay người quỳ Washboard....

      Nghe sau đó Lãnh Thanh Hoa bị ngâm trong bình dấm chua, xem chút nữa là chết đuối, cho tới khi thề thốt người đẹp đều là căn bã mới được tạm khoan hồng. Phải hai người này quả là cặp đẹp đôi. Lãnh Thanh Hoa bị trật khớp tay phải, ấy bị tay trái. Lãnh Thanh Hoa ly dị và có đứa con , ấy chưa kết hôn và có đứa con trai. Nghe Bối Bối rất vui mừng vì có được người , suốt ngày theo sau mông cậu bé. Lãnh Thanh Hoa đánh giá Tân Hoan là “ ấy cái gì cũng tốt chỉ là thích ăn dấm chua, hơn nữa Bối Bối cũng thích ấy.”

      Lâm Quốc Đống gọi điện thoại hỏi tôi ở đâu, chân còn đau ? Phòng Karaoke rất ồn ào, tôi với , tôi ở Phong Diệp Tình hát karaoke, có chuyện gì về nhà tiếp rồi cúp máy.

      ngờ, Lâm Quốc Đống lại chạy xe tới Phong Diệp Tình.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32

      Lâm Quốc Đống xuất trong phòng làm mọi người đứng hình tại chỗ, giống như là người ngoài hành tinh lạc vào đây. Bí Đỏ vốn hát “Tôi muốn, tôi muốn muốn lớn lên, sau khi lớn lên thế giới này vẫn chưa nở hoa…”, khi nhìn thấy cũng cứng miệng lại.

      Bí Đỏ cũng là người đầu tiên lên tiếng: “Thạch hoa quả, tại sao cũng tới đây?”

      Sau đó Bí Đỏ nhìn tôi rồi lại nhìn Trần Bảo Nhi, ánh mắt rất phức tạp. Bí Đỏ kéo Lâm Quốc Đống ngồi xuống bên cạnh tôi hoàn toàn để ý đến ánh mắt giết người của Trần Bảo Nhi ở phía đối diện.

      Trong phòng ánh đèn chớp tắt ngừng, chiếu lên những ly rượu lóng lánh, lát sau, mọi người lại vỡ ào lên.

      “Sao lại tới đây?” Tôi giọng hỏi .

      muốn gặp em nên tới đây.” Lâm Quốc Đống rất thản nhiên . Lòng tôi đột nhiên mềm ra, say ngất như rượu Bồ Đào.

      Trần Bảo Nhi tới ngồi xuống phía bên kia Lâm Quốc Đống.

      “Quốc Đống, hát xong bài này chở em về , hôm nay em lái xe tới.” Trần Bảo Nhi với Lâm Quốc Đống.

      “Vậy gọi tài xế tới rước .” lạnh lùng .

      Sắc mặt Trần Bảo Nhi trầm xuống, đương nhiên là vui, sau đó lại : “Quốc Đống, chúng ta hát bài “Tương tư trong mưa gió” , được ?”

      “Tôi biết hát.” Lâm Quốc Đống khẽ cau mày.

      phải trước kia từng hát rồi sao?” Trần Bảo Nhi nũng nịu.

      “Giờ quên rồi.” Lâm Quốc Đống hơi nhíu chân mày .

      Bí Đỏ rủ tôi toilet nhưng vừa ra khỏi phòng ấy kéo tôi về phía thang máy: “Bí Đỏ, đâu thế?”

      “Lên sân thượng với tớ.”

      Gió sân thượng rất lớn, Bí Đỏ đứng đối mặt với tôi, lớn tiếng hỏi: “Lạc Băng, cậu cần Cà à?”

      Vẻ mặt và giọng của Bí Đỏ cùng với cử chỉ thân mật của ấy với Cà làm tôi nhớ tới lời ấy vào ngày chia tay với Thường Huy: “ đời này khoảng cách nào là xa nhất, phải là sinh ly tử biệt cũng phải là trời nam đất bắc, mà là em đứng trước mặt nhưng lại biết là em .” Tôi loáng thoáng đoán được tình, tôi lại gần Bí Đỏ, với ấy: “Bí Đỏ, tớ với Cà là thể nào, tớ ở chung chỗ với cậu ấy.”

      Bí Đỏ nghiêm túc nhìn tôi, ấy cười to, cách chắc chắn: “Vậy tớ đành nhận Cà vậy.”

      Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, tôi kích động ôm chặt lấy Bí Đỏ.

      “Này” Bí Đỏ đẩy tôi ra “Có phải cậu cảm thấy đau lòng ?”

      “Làm sao có thể chứ? Cà theo tớ thể nào có hạnh phúc được, hôm nay cậu lại muốn quen với cậu ấy, sau này Cà là của cậu, ai cũng thể cướp được.”

      vậy nhưng Cà tốt như vậy mà cậu lại cần, cậu cần sao?”

      “Bí Đỏ, tại sao cậu tin tớ chứ? Lại , người trong mắt mình là Tây Thi, cậu thấy Cà là người tốt nhât đời nên ai cũng muốn giành lấy.”

      Bí Đỏ nhìn tôi lần nữa mới : “Tớ biết cậu thích thạch hoa quả biến thái kia.”

      Tôi dùng sức gật đầu cái, để xác định tôi có ý với Cà.

      “Bí Đỏ, có phải cậu thich Cà lâu rồi ?”

      Bí Đỏ chút do dự gật đầu : “Ừ.”

      “Bắt đầu từ lúc nào?” Tôi lại bắt đầu nhiều chuyện.

      ra tớ cũng biết thích cậu ấy từ lúc nào, có lẽ là từ lúc bé, chỉ là lúc đó tớ vẫn biết cái đó là thích. Nhớ lúc , Cà chỉ chuyện với tớ là đỏ mặt còn chuyện với bất kỳ nào khác liền đỏ mặt, bộ dạng lúc đó của cậu ấy làm tớ rất đau lòng. Nhưng tớ lại thích cảm giác đau lòng này, cho nên luôn bắt nạt cậu ấy. Khi cậu ấy qua Mỹ, mọi người để ý đến cậu ấy nữa nhưng tớ vẫn luôn chú ý đến tin tức của cậu ấy, cũng duy trì liên lạc với cậu ấy. Lúc cậu ấy về nước, tớ cũng là người biết đầu tiên. Tớ cũng biết tại sao lại nhớ Cà đến vậy. ra khi học trung học cậu ấy với tớ là cậu ấy thích cậu, cái đó là tớ tự mình . Bởi vì tớ biết cậu ấy thích cậu. Mấy năm nay có người đàn ông nào làm tớ vừa lòng, vất vả lắm mới có được người là Thường Huy nhưng lúc ấy cầu hôn tớ, tớ mới biết, tớ muốn gả cho ấy, phải vì ấy tốt mà chỉ vì tớ muốn lấy ấy thôi.”

      Tôi đánh cú lên vai Bí Đỏ: “Bí Đỏ chết tiệt, ra cậu chịu lập gia đình là vì đợi Cà. Vậy sao cậu còn đem Cà đẩy cho tớ?”

      Bí Đỏ thở dài : “Trước kia tớ biết tớ thích Cà. Sau khi cậu ấy về nước, tớ mới nhận ra tớ thích Cà. Tớ khuyên cậu ở bên cạnh cậu ấy là vì trong lòng Cà chỉ có cậu, cậu là người tình trong mộng của cậu ấy, tớ muốn làm kẻ thứ ba. Lại lúc đó, cậu với Cà phải là được, tớ muốn cướp đàn ông của cậu. Cũng là vì tớ rất vĩ đại, vì lo nghĩ cậu bị Lưu Thiếu Ngôn bỏ rơi nên tớ muốn tìm người tốt cho cậu. Lưu Thiếu Ngôn là bác sĩ tài năng, tớ sợ tìm được người tốt hơn. Hơn nữa, phải chỉ cần cậu kết hôn với Cà tớ hết hy vọng sao?”

      “Vậy sao bây giờ lại muốn giữ lấy cậu ấy?”

      “Cậu còn nhớ những gì Brazil Cà viết diễn đàn ?”


      Tôi gật gật đầu : “Nhớ.”

      “Bây giờ đổi nữ chủ rồi.”

      “Đổi nữ chủ?” Tôi tò mò nhìn Bí Đỏ.

      “Đúng vậy, cậu rảnh về nhà xem qua. Lúc cậu ấy đau lòng nhất là tớ ở bên cạnh cậu ấy. Lúc cậu ấy mượn rượu giải sầu, tớ rót rượu cho cậu ấy. Lúc đó, Cà mới phát là tớ tốt nhất nên mới quen với tớ.”

      “Hoá ra là như vậy.” Tôi lầm bầm lầu bầu.

      “Nhưng cậu đừng cho cậu ấy biết là tớ có xem qua những thứ kia. Lúc đó tớ chỉ muốn làm cậu cảm động nên mới gửi cho cậu thôi. Nếu cậu ấy biết chúng ta xem qua rất khó xử đó.”

      Trời càng tối dần, dòng người vội vàng đổ về các hướng. Tôi lại gần Bí Đỏ, khoác tay lên vai ấy : “Sao lại muốn làm tớ cảm động?”

      Ánh mắt Bí Đỏ sáng như sao, ấy nhìn xuống con đường phía dưới : “Làm cậu cảm động trước rồi cậu mới quan tâm đến tình cảm của Cà.”

      Có bạn bè như Bí Đỏ tôi tu ba kiếp mới có được. ấy luôn biết tôi muốn gì, sau đó đem điều tốt đẹp nhất đến cho tôi. Nhớ hồi mẹ tôi và mẹ Bí Đỏ dẫn hai đứa mua váy, nhưng ở đó chỉ còn lại cái màu đỏ và cái màu trắng. Hai bà mẹ hỏi ấy thích cái nào, ấy nhìn tôi rồi mình thích cái màu đỏ. Sau đó, tôi mới biết ra ấy biết tôi thích màu trắng nên nhường cho tôi chứ ra ấy cũng thích màu trắng.

      Gió đêm thổi tung mái tóc quăn ngắn của Bí Đỏ, ấy cười he he nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp cùng chiếc cằm nhọn, giống như nhân vật nữ chính trong phim. Tôi nghĩ, nếu tôi là đàn ông tôi cũng cướp ấy về rồi, Cà may mắn vì được ấy thương.

      Cà cuối cùng cũng có nơi để về, tôi như trút được gánh nặng. Chỉ tiếc cho Thường Huy nhưng ấy là người đàn ông tốt, sớm muộn gì cũng tìm được người mình.

      Tôi và Bí Đỏ xuống dưới, ấy lại hỏi về chuyện của tôi và Lâm Quốc Đống. Bí Đỏ vừa mở miệng kêu thạch hoa quả, liền xuất . Bí Đỏ le lưỡi rồi chui vào toilet.

      Lâm Quốc Đống im lặng nhìn tôi, kéo tay tôi : “Băng nhi, theo .”

      “À? Bây giờ?” Nếu bây giờ ngay, tôi khẳng định Bí Đỏ chặt tôi ra làm hai.

      “Đúng.” Lâm Quốc Đống đợi được kéo tay tôi xuống lầu.

      Lâm Quốc Đống mở cửa xe để tôi lên, tôi nghe thấy tiếng Trần Bảo Nhi gọi ở đằng sau. Lâm Quốc Đống sửng sốt chút rồi đẩy tôi vào trong xe, đóng cửa lại.

      Xe khởi động, tôi nghe Cà rống lên với Trần Bảo Nhi: “Bảo Nhi, em tỉnh táo chút có được ? Dưa xanh ngọt, đạo lý này em hiểu sao? Dây dưa với người mình có ý nghĩa gì chứ? , vào trong với .”

      “Có tin đây là lần đầu tiên KTV ?” Lâm Quốc Đống nhìn tôi rồi lại xoay đầu nhìn phía trước.

      Tôi gì nhìn gò má , chờ tiếp.

      “Hình như có ai rủ . Mời bạn bè tới chơi mà lại gọi , em xem có thể vội vàng đến đây sao? Lại , lần đầu tiên xem phim cũng là với em.”

      Lời của làm tôi nhớ tới lần dẫn tôi xem phim ở Thâm Quyến, ra bộ dạng nghiêm túc của là vì vậy, tôi khỏi cười ra tiếng.

      “Vậy có biết hát ?” Tôi tò mò hỏi .

      Lâm Quốc Đống cười, nhìn tôi : “Biết, em có muốn nghe hát bài ?”

      “Muốn.” Tôi rất hiếu kỳ, hát bài nào cho tôi nghe đây?

      “Lát nữa , dẫn em tới nơi.” Lâm Quốc Đống cười cười, thần bí .

      “Nơi nào?”

      “Em biết.”

      “Ừ.” Tôi nhàng đáp.

      “Băng nhi, từ thường mơ thấy con sông, bên bờ sông có đứng, có lúc cảm thấy ấy là người thân của , có lúc lại cảm thấy ấy chính là người mà muốn gặp. Nhưng chưa từng nhìn thấy mặt ấy. chưa bao giờ nghĩ rằng có thể thấy được hình ảnh đó ngoài đời thực, vào thời khắc nhìn thấy em, cứ ngỡ mình nằm mơ.”

      “Bây giờ vẫn còn mớ đấy thôi.” Tôi trêu ghẹo .

      Lâm Quốc Đống nhìn tôi, sau đó kéo tôi quá, khẽ cắn cái vào cổ tôi, sau đó : “Có đau , mớ đúng ?”

      chuyện lái xe tấp vào con đường ven sông, sau đó vòng ra sau cóp xe, lôi thùng pháo hoa ra. biết trong thành phố được đốt pháo hoa sao? vác thùng pháo hoa lên vai rồi ra phía bờ sông.

      “Này, trong thành phố được đốt pháo hoa.” Tôi nhắc nhở .

      cũng quay đầu lại : “Ngày nào cũng làm người tốt, thỉnh thoảng cũng muốn làm người xấu.”

      Chúng tôi để pháo hoa bãi cát rồi bắt đầu châm ngòi đốt, pháo hoa đầy trời đẹp mắt, từng chùm sáng rực rỡ giữa trung, rồi lại biến mất trong nháy mắt. Chúng tôi ôm hôn nhau, hơi thở đàn ông của bao bọc lấy tôi. Tôi biết, chính là người tôi cần tìm. Lâm Quốc Đống đem những cây pháo cuối cùng cột lại với nhau rồi đốt lên, đợi cháy hết liền nắm tay tôi bỏ chạy. nếu để cảnh sát phát , chúng tôi nhất định bị bắt. cười rạng rỡ như đứa trẻ, bướng bỉnh, bốc đồng, khác hẳn với nghiêm túc, cẩn thận thường ngày của . Điều này làm tôi nhớ tới Lý Bích Hoa từng qua, thích nhất là pháo hoa, thứ đẹp nhất chính là đàn ông, mà đàn ông và pháo hoa bây giờ đều ở trước mặt tôi, làm tôi mất hồn.

      Chúng tôi chạy nhanh đường lớn, quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy được pháo hoa vẫn còn cháy rực rỡ. lâu rồi tôi cảm thấy thoải mái như hôm nay, cứ để mọi thứ buông thả theo màn pháo hoa kia vậy. Sau đó chúng tôi xuống xe, nắm tay nhau dọc theo dòng sông, rúc vào nhau cứ như đôi tình nhân mười tám mười chín tuổi. Cảm giác hề buồn nôn mà còn rất ấm áp, vui vẻ.

      Tôi đột nhiên nhớ ra lúc từ Phong Diệp Tình ra hát cho tôi nghe nhưng vẫn chưa làm, vì vậy giận trách : “ phải là hát cho em nghe sao?”

      Lâm Quốc Đống đưa tay nhéo lỗ mũi tôi, : “Em , cứ nghĩ là em muốn nghe, vậy hát bài .”

      Sau đó, nhìn dòng sông trước mặt, cất tiếng hát bài “Pháo hoa bên bờ sông”. Tôi nhớ giọng của rất hay nhưng ngờ giọng hát của lại cảm động đến vậy.

      Pháo hoa xinh đẹp bên dòng sông

      Cứ như là trong mộng

      nhàng rơi vào ánh mắt

      Sương mù từ pháo hoa

      Giống như người luôn mờ hồ

      giải được câu đố

      Vẻ đẹp sâu kín cứ như lòng người.

      Đám sương kia che hết nửa gương mặt.

      Nhưng làm tan hết nỗi tình si

      Như con bướm choàng tỉnh khỏi cơn mộng

      thể phân biệt thực hư

      Ảo ảnh từ pháo hoa bên dòng sông

      Mặc cho biển cả mang theo con gió tình

      tìm em



      Giọng hát của rất êm tai.

      “Băng nhi, hãy để chúng ta cùng nhau như đôi giày!” xong, cúi người xuống hôn tôi.

      Chúng tôi bộ dọc theo dòng sông, niềm vui lúc này từ ngữ nào có thể diễn ta được, chúng tôi gần như quên hết cả đất trời.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33

      “Lão đại, có phải chị ? Mặt rạng rỡ ghê vậy đó.” Tiểu Chu đứng bên cạnh tôi từ lúc nào mà tôi lại biết. Hôm nay làm, trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ về đêm pháo hoa hôm kia.

      Tôi vội vàng khoác lên mình bộ dáng lạnh lùng, trách cứ Tiểu Chu: “Sao vào mà gõ cửa? Trong mắt còn lão đại này .”

      Tiểu Chu lập tức bày ra vẻ mặt oán trách: “Lão đại, em gõ cửa rất lâu mà thấy ai trả lời…”

      “Được rồi, chuyện gì?” Tôi thẳng vào vấn đề chính.

      “Tiểu Lý muốn từ chức. ấy chị đối xử với ấy rất tốt nên ngại với chị, nhờ em vào giúp…”

      Tiểu Lý là nhân viên kế toán mới ra trường, có rất ít kinh nghiệm, gặp ai cũng đỏ mặt. Tại sao mới hết thời gian thử việc ba tháng lại làm nữa. Tôi phải chuyện với ấy mới được, mặc dù bây giờ có rất nhiều sinh viên tìm việc làm, sợ thiếu người nhưng Tiểu Lý làm việc rất tốt. Tôi rất thích ấy. Nhưng làm kế toán ở công ty này tiền lương cao, áp lực lại lớn, nếu tuyển người mới, là sợ làm được việc, hai là sợ chỉ làm được ba ngày chạy mất.

      “Gọi Tiểu Lý lên đây, tôi muốn chuyện với ấy.” Tôi cắt ngang lời của Tiểu Chu.

      Tiểu Chu ra ngoài, lát sau, Tiểu Lý lại vào.

      Tiểu Lý cúi đầu, bộ dạng rất thận trọng.

      “Tiểu Lý, ngồi .” Tôi kêu ấy ngồi xuống ghế sô fa.

      Tôi dụ trái dụ phải cũng moi ra được nguyên nhân tại sao ấy lại muốn nghỉ việc. ấy câu, hoặc có cũng là câu: “Chị Lạc, em muốn nghỉ việc.”

      Vậy cũng còn cách nào khác, người ta muốn bay tới chỗ cao hơn để người ta thôi. Dù sao cũng làm việc với nhau ba tháng nên tôi nghĩ cũng nên tán gẫu với Tiểu Lý chút. Mọi người ra ngoài làm việc, trong phòng chỉ còn mình Tiểu Lý. Tôi vào thấy ấy chăm chú nhìn vào màn hình máy vi tính, đến khi tôi tới gần ấy mới giật mình.

      Trời đất chứng giám, tôi tuyệt đối cố ý nhìn lén màn hình máy vi tính, tôi nghĩ là ấy làm việc.

      Tôi chỉ thấy câu: “Trưởng phòng Lãnh có bạn rồi, lòng tôi tan nát. Chỉ có thể rời …”

      Tôi sợ Tiểu Lý ngượng ngùng nên rón rén xa chút rồi mới gọi ấy. Khuôn mặt Tiểu Lý vẫn còn đỏ bừng.

      ngờ sức hấp dẫn của Lãnh Thanh Hoa còn nhiều như vậy, làm hại mới lớn mắc bệnh tương tư.

      Bệnh tương tư ơi là bệnh tương tư, hình như tôi cũng bị bệnh này. Đêm pháo hoa hôm ấy, tôi thể nào xóa nhòa được.

      Lâm Quốc Đống gởi tin nhắn cho tôi, trước kia toàn gọi điện thoại. Tôi vội vàng mở điện thoại di động ra xem: “Em có thích túi xách đó ? Vật dụng có ít quá ? Em làm gì để cảm ơn đây?”

      Tôi suy nghĩ nên trả lời tin nhắn của như thế nào gọi điện tới.

      “Băng Nhi, tối nay chúng ta ăn cơm với nhau. tới đón em.”

      Lúc Lâm Quốc Đống quẹo xe qua bờ hồ tôi mới biết ra là tới nhà ăn cơm.

      Kỳ Kỳ thấy tôi tới, vui mừng chạy tới ôm lấy hai chân tôi. Tôi ôm Kỳ Kỳ lên, hôn vào gương mặt nhắn của con bé: “Kỳ Kỳ có ngoan ?”

      “Kỳ Kỳ rất ngoan.” Con bé xong cũng hôn lên má tôi cái.

      Lâm Quốc Đống đứng ở bên cạnh, trong đôi mắt đều là ý cười và ấm áp.

      Ăn cơm xong, chúng tôi dắt Kỳ Kỳ dạo bên bờ hồ, thỉnh thoảng có người nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Kỳ Kỳ đứng ở giữa, vui vẻ như tiểu thiên sứ. Lâm Quốc Đống để Kỳ Kỳ ngồi xích đu rồi đẩy con bé lên cao. Con bé chỉ vui có chút liền la hét đòi xuống.

      Lâm Quốc Đống từ từ thả chậm tốc độ, muốn ôm Kỳ Kỳ xuống con bé thẳng tay gạt ra: “Con muốn dì Lạc, con muốn dì ấy cùng chơi xích đu với con.”

      Lâm Quốc Đống liếc mắt nhìn tôi rồi ôm Kỳ Kỳ xuống, chợt xoay người ôm tôi ngồi lên xích đu, tiếp đó để Kỳ Kỳ ngồi trong lòng tôi, dùng sức đẩy xích đu lên.

      tay tôi nắm chặt lấy xích đu, tay ôm chặt Kỳ Kỳ. Đôi tay của con bé ôm chặt ấy cổ tôi, tôi sợ Kỳ Kỳ té xuống nên kêu to: “Lâm Quốc Đống, thả bọn em xuống, em giữ được nữa.”

      cười to nhưng vẫn ôm chúng tôi xuống.

      Chúng tôi hai vòng quanh bờ hồ đến giờ ngủ của Kỳ Kỳ. Chúng tôi trở lại Lâm gia, dì Lý dỗ Kỳ Kỳ ngủ.

      , con muốn dì Lạc ngủ với con.” Kỳ Kỳ kéo tay tôi chịu buông. Tôi theo dì Lý đến phòng của Kỳ Kỳ, dì Lý đóng cửa ra ngoài, Kỳ Kỳ cầm khung hình bàn hướng về phía tôi : “Mẹ, hôm nay dì Lạc tới đây chơi, con rất vui. Hôm nay ở vườn trẻ con cũng được hoa hồng, bây giờ con phải ngủ rồi.” Con bé xong lại đem khung hình trả lại chỗ cũ rồi nhìn tôi : “Dì Lạc, đây là mẹ con. Trước khi con ngủ đều chuyện với mẹ.”

      Tôi nhéo cái mũi của Kỳ Kỳ, con bé ngẩng đầu lên : “Dì Lạc, kể chuyện cổ tích cho con nghe .”

      “Được.” Tôi trả lời, ngay lập tức tìm tòi truyện cổ tích trong đầu. Suy nghĩ chút, tôi hỏi Kỳ Kỳ: “Con có nghe truyện “Ốc biển lớn” chưa?”

      Kỳ Kỳ lắc đầu.

      Tôi cho Kỳ Kỳ nằm xuống, đắp kín chăn rồi bắt đầu kể: “Ngày xửa ngày xưa, có vị vua tàn bạo rất thích ăn ốc biển. Nếu như ngày được ăn ông ta nổi giận giết chết người. Có ngày, tất cả mọi người đều bắt được con nào, cực kỳ lo sợ ông tiên tóc bạc phơ xuất , biến con cóc biến thành con ốc biển cực kỳ lớn đưa cho mọi người dâng lên vua. Ông vua thấy con ốc lên như vậy vô cùng mừng rỡ, kêu đầu bếp chuẩn bị dao nĩa, ăn ba ngày ba đêm…” Tôi kể tới đây phát Kỳ Kỳ ngủ, tôi đắp chăn lại cho con bé, tắt đèn đầu giường rồi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa tôi thấy Lâm Quốc Đống đứng ở ngoài.

      theo .” Lâm Quốc Đống kéo tôi .

      Tôi theo vào căn phòng, trong đó tối om, mở đèn, căn phòng sáng trưng lên. Lúc này tôi mới biết ra đây là phòng ngủ của , bức tranh thêu được treo ở đầu giường, Như Mộng Như Yên, đến cả tôi cũng dám tin mình chính là trong ấy.


      Lâm Quốc Đống để tôi ngồi ghế sofa, khom lưng lấy cái hộp từ trong ngăn kéo ra, đưa nó cho tôi, mặt là nụ cười rất dịu dàng: “Cho em này.”

      Tôi nhận lấy cái hộp, mở ra xem ra cái khăn tay màu trắng lần trước tôi trả cho . Tôi mở ra xem, đó có thêu hình gì đó rất , chính là hình treo đầu giường.

      Tôi ngước mắt nhìn , lại khoác tay lên vai tôi : “Em phải nghĩ nhen như vậy, chỉ vì cái khăn tay mà bắt em trả lại.”

      đúng rồi đó, lúc đầu em nghĩ rất biến thái.”

      Lâm Quốc Đống chợt cúi người cắn lấy đôi môi của tôi, tôi có thể cảm nhận được cái vật cứng rắng và nóng hổi của . Tôi dùng sức đẩy ra nhưng sức của tôi làm sao có thể bằng . dùng thân thể của mình đè ép tôi, đầu lưỡi ướt át của liếm qua vành tai tôi, vào trong, đảo vòng, hôn khắp mặt tôi, liếm láp khắp nơi rồi dừng lại đôi môi. Cái lưỡi của thâm nhập vào trong, việc cứ như thế mà tiếp diễn. Tay trái của ôm ngang eo tôi, tay phải vuốt từng tấc da thịt người tôi như trẻ con đói khát… Đến cuối cùng, tôi thấy mình mệt muốn chết, ngay cả sức để rên rỉ cũng có…

      Hôm sau, gọi điện xin lỗi tôi. kịp dùng bao cao su nên hại tôi phải uống thuốc tránh thai khẩn cấp. thuốc đó có hại, sau này để tôi uống nữa. Lời của làm tôi cảm động, cảm giác được mến, quả rất hạnh phúc.

      Chủ nhật, Lâm Quốc Đống hẹn tôi đánh golf. Kỹ thuật của tôi rất tệ còn học chung với Bí Đỏ nữa chứ. Nhưng muốn tôi cùng, là gặp mặt bạn bè . ra muốn dẫn tôi gặp bạn bè của , tôi cảm thấy xúc động.

      Sáng sớm, tới đón tôi: “Hôm nay sao vậy? Bộ dạng giống như vợ bị chồng bỏ vậy đó.” đưa ngón trỏ ra, nâng cằm tôi lên.

      “Có sao? Em chỉ lo kỹ thuật của em tệ quá làm mất mặt.” Tôi thành .

      sao. có thể dạy em. Lên xe , chúng ta câu lac bộ Tân Thế Kỷ.” Lâm Quốc Đống mở cửa xe cho tôi lên.

      Câu lac bộ Tân Thế Kỷ, là trong những nơi nổi danh nhất thành phố, phải hội viên được vào. Mà để trở thành hội viên phải có thân phận giàu cũng phải có quyền thế. Hội viên phải nộp hội phí trước, sau đó được phát tấm thẻ, cái đó đại diện cho thân phận của người đó trong câu lạc bộ. Chắc thường đến những nơi như thế này.

      Đến Tân Thế Kỷ, Lâm Quốc Đống giới thiệu tôi là bạn của với bạn bè. mất hết nửa buổi sáng kiên nhẫn dạy tôi cầm cây gậy đánh golf như thế nào mới chắc.

      Lúc ngồi xuống nghỉ ngơi, bạn của bạn với tôi: “Lạc tiểu thư, tốt số vì tìm được người đàn ông tốt như Quốc Đống, vừa đẹp trai vừa giỏi giang. Bao nhiêu năm qua bao giờ thấy ấy mang phụ nữ đến đây chơi, cũng nghe ấy có bạn , người đàn ông tốt.” Tôi biết những lời này chỉ là nịnh nọt nhưng vẫn thích nghe.

      Dần dần, tôi cũng biết tính tình của Lâm Quốc Đống, thích ăn gì, thích ăn gì tôi cũng biết hết. từ sau vụ kia bao giờ dám tin người khác, cho nên tài chính của Thiên Thành đều do quản lý, hy vọng tôi có thể giúp tay. Nhưng tôi cảm thấy, bây giờ vẫn chưa đến lúc.

      Tôi và cứ như thuận nước đẩy thuyền mà đến với nhau. Tôi vốn nghĩ chuyện cứ như thế mà tiến tới, ai ngờ, chuyến viếng thăm của lão Trần lại làm tôi buông xuôi tất cả.

      “Lạc tiểu thư, đây vốn là chuyện của lớp trẻ tôi nên nhúng tay vào, nhưng mà…” tới đây, ánh mắt của lão Trần dừng ly trà trong tay “Nhưng tôi là người làm ba, xin tha thứ cho ích kỷ của tôi, tôi muốn thấy Bảo Nhi đau khổ cũng muốn để bà nội con bé lo lắng. Bảo Nhi đau khổ hơn năm, mà tôi trong thời gian này cũng già rất nhiều, tóc cũng bạc trắng cả. Từ Bảo Nhi có mẹ, con bé muốn gì tôi đều làm cho nó. Mặc dù tôi biết như vậy là nên nhưng tôi còn cách nào khác…”

      Cuối cùng tôi cũng hiểu mục đích của lão Trần, ra là ông ta muốn tôi rút lui.

      “Nếu tôi đồng ý?” Tôi trừng mắt hỏi ngược lại lão Trần.

      “Bảo Nhi mang thai con của Lâm Quốc Đống.” Tiếng của ông vang lên.

      Câu trả lời của ông như sét đánh ngang tai tôi. Tôi nghĩ là mình nghe lầm, làm sao có thể như vậy được? Tôi nhìn lão Trần, hỏi: “Ông mới gì?”

      “Bảo Nhi mang thai con của Lâm Quốc Đống.” Sắc mặt ông ta thay đổi, lặp lại câu vừa rồi.

      Lần này, tôi nghe rất ràng. Tôi cảm thấy mình còn chút sức lực nào, thể nhúc nhích được nữa. Chỉ có thể ngơ ngác ngồi tại chỗ.

      Lão Trần chậm rãi lấy ra tấm chi phiếu, để trước mặt tôi: “Lạc tiểu thư, biết tôi có cách khiến Lâm Quốc Đống đồng ý. Có lẽ coi thường số tiền này nhưng trừ nó ra, tôi thể cho bất kỳ điều gì, nên cất nó .”

      Lòng tôi đóng băng, đèn trần nhà chói mắt, nó làm tôi cảm thấy choáng váng. Tôi cố gắng đứng lên, lảo đảo ra cửa. Lão Trần đứng dậy muốn đỡ tôi nhưng cuối cùng ông ta cũng chỉ đứng đó. Tôi vọt vào màn mưa, cố gắng kìm nén để mình bật khóc. Cơn mưa mùa thu tạt vào mặt, tôi cũng thể phân biệt được đó là mưa hay nước mắt.

      Tôi đến nhà Bí Đỏ, ấy và Cà xem ảnh cưới, phòng tân hôn cũng chuẩn bị xong. Vì Cà thể bỏ mặc ba cậu ấy và Nhan Nhan nên sau khi cưới, Bí Đỏ và Cà về sống chung với ba cậu ấy. Cũng may Nhan Nhan và Bí Đỏ chuyện rất hợp, giống như là tri kỷ từ kiếp trước. Tháng sau Bí Đỏ kết hôn cho nên ấy rất quý trọng thời gian độc thân này. ấy còn hận tại sao ngày thể có 48 tiếng. Bí Đỏ thấy tôi ướt sũng vội vàng kêu Thu Nguyệt cầm khăn lông tới cho tôi lau tóc rồi lấy đồ ngủ của mình cho tôi thay.

      Chờ tôi thay đồ xong ra ngoài Bí Đỏ ngồi so fa nhìn tôi như nhìn quái vật, ấy : “Lạc Băng, hình như cậu buồn. Có chuyện gì vậy? Mau , chị đây động não giúp.”

      “Ừ, đúng vậy, tớ rất buồn.” Tôi kể chuyện của lão Trần cho Bí Đỏ nghe

      “Mẹ nó! Tiền là vạn năng sao? Sao cậu lấy tiền đập vào mặt ông ta. Đương nhiên dùng tiền lẻ là được rồi.” Bí Đỏ hận thể mang tòan bộ tiền lẻ trong nhà ấy cho tôi đập vào mặt lão Trần.

      “Trần Bảo Nhi mang thai con của Lâm Quốc Đống.” Cuối cùng, tôi cũng lời này ra, cảm giác cứ như mình dùng toàn bộ hơi sức cả đời.

      Bí Đỏ nhìn tôi lúc, muốn rồi lại thôi, sau đó lại nhìn tôi, cẩn thận : “Sao số cậu khổ quá vậy?”

      Sau đó, tròng mắt của Bí Đỏ đảo nhanh hai vòng, lớn tiếng : “Có phải là lão Trần kia muốn giành rể vàng nên dọa cậu ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :