1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hương thơm băng đá như xưa - Mễ Lạp Phấn ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25


      Tôi đóng cửa phòng làm việc chuẩn bị tan ca, biết Lãnh Thanh Hoa từ đâu bay ra : “ để quên chìa khóa xe trong phòng làm việc rồi, Lạc Băng, cái người lái chiếc S600 ở dưới lầu, bây giờ cũng rảnh, giới thiệu cho làm quen .”

      Đúng là Cà ở dưới lầu.

      Sắc mặt của cậu ấy hơi ảm đạm, tươi tắn như mọi ngày: “Sao vậy, hôm nay đổi tính à?” Tôi trêu ghẹo cậu ấy.

      Cà trầm tư lúc mới : “Lạc Băng, có chuyện này cần em giúp đỡ.”

      Cà có chuyện gì cần tôi giúp đỡ sao? Tôi suy nghĩ, bình thường Cà thường hay giúp đỡ tôi, tôi cũng nên giúp cậu ấy lần: “Chuyện gì, cậu , chỉ cần tớ có thể làm được tớ làm.”

      “Dì của chỉ còn nửa năm.” Cà ngừng chút mới : “Hôm qua mới biết, cho nên muốn với dì em là bạn của , dì ấy vẫn luôn hy vọng con cái có thể lập gia đình mới an tâm. Trong quá khứ làm nhiều việc có lỗi với dì ấy, bây giờ dì ấy sắp rồi, muốn làm dì ấy vui, cũng muốn tìm người khác, em là người thích hợp nhất.”

      Tôi ngẫm nghĩ lời của Cà, cậu ấy thấy tôi lời nào nên vội vàng : “Nếu em cảm thấy ngại có thể em là bạn học cũ của cũng được. đó, Lạc Băng, em cần phải miễn cưỡng.”

      , cứ làm như lời cậu .” Tôi thành .

      Cà cảm kích nhìn tôi rồi chuyên tâm lái xe. Giờ tan làm, đường xá lúc nào cũng đông đúc.

      Đến dưới nhà của Cà, tôi cứ tưởng nhà của cậu ấy là biệt thự giống của Lâm gia, ngờ chỉ là căn nhà ở tầng 15 của chung cư.

      Cà đem xe quẹo vào bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, bãi đậu xe có ánh sáng nên rất ảm đạm. Tôi từ trong xe bước ra, nhất thời cảm thấy trước mắt rất mơ hồ, bước còn đá phải vật cưng cứng, cũng biết là cái gì, chân có hơi đau, vì vậy tôi đứng tại chỗ nhúc nhích.

      Cà nghe thấy tiếng tôi đá trúng đồ liền vòng lại, tới bên cạnh tôi. Cậu ấy đứng gần tôi như vậy làm tôi có thể nghe được tiếng hít thở của cậu ấy. Cà kéo tôi , phải là kéo tay mà kéo ống tay áo của tôi. đợi tôi kịp suy nghĩ, cậu ấy : “Qua bên này là có thang máy.” Quả nhiên, quẹo qua khúc quanh, trước mắt bỗng sáng bừng lên. Cà bấm thang máy, cửa thang máy mở ra, chúng tôi vào, lúc này Cà mới nhớ buông ống tay áo của tôi ra.

      “Đúng rồi, Nhan Nhan vẫn chưa biết bệnh của dì rất nghiêm trọng. nghĩ cách cho con bé biết, được để con bé phát , dì sợ ảnh hưởng đến cuộc thi sắp tới của nó. Nhan Nhan học tập rất giỏi, hơn nữa lại rất quan tâm đến thành tích học tập, nếu thi tốt nó rất buồn.”

      “Ừ, tớ biết rồi.”

      Tôi vào nhà của Cà, phòng ốc rất đơn giản, vật dụng trong nhà được sắp đặt rất gọn gàng ngăn nắp. Người đầu tiên tôi nhìn thấy là Nhan Nhan, ấy mặc quần jean, áo T shirt, tóc đuôi ngựa buộc cao, từ lầu xuống, đôi tay đặt lan can, ấy thấy tôi bước vào liền quay đầu lại kêu lớn: “Mẹ, chị Lạc đến rồi!”

      Chỉ lúc sau, người phụ nữ được đỡ ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, có chút máu nào, tóc được bối thành búi ở sau ót. Mặc dù bệnh nặng nhưng vẫn ăn mặc chỉnh tề.

      “Dì, đây là Lạc Băng.” Cà giới thiệu tôi với bà ấy, còn lên cầu thang đỡ bà ấy xuống.

      Bà ấy tới nắm tay tôi ngồi xuống ghế sô pha, tôi hết sức khéo léo trò chuyện với bà ấy. được lúc, bà ấy ho khan gay gắt, tôi khuyên bà ấy nên về phòng nghỉ ngơi, lúc đầu bà ấy chịu, là khách tới nhà phải ra tiếp đón. Tôi và Cà khuyên hết lời, cuối cùng cậu ấy phải : “Dì, dì cũng phải chừa thời gian cho con chứ, con còn chưa dẫn Lạc Băng xem phòng con nữa.”

      Lúc này bà ấy mới cười : “Đúng vậy, đúng vậy.” Chúng tôi đỡ bà ấy lên lầu, sắp xếp chu đáo rồi Cà dẫn tôi vào phòng cậu ấy, tôi thuận tiện kéo Nhan Nhan vào theo.

      Phòng của Cà lớn nhưng giường lại rất lớn, chăn nệm rất chỉnh tề.

      Nhan Nhan vừa vào phòng liền kêu la: “Oa, sao hôm nay lại biết gấp chăn rồi!”

      Cà tức giận trách móc Nhan Nhan: “Em chuyện ai em câm!”

      Nhan Nhan làm mặt quỷ với Cà, ngón tay sờ sờ bàn vi tính: “Woa, cả bụi cũng có sao.”

      Cà để tôi và Nhan Nhan ngồi giường, còn cậu ấy kéo cái ghế ra ngồi đối diện. Cà đem bảo bối của cậu ấy ra khoe, ra là bộ sưu tập tem. Có rất nhiều con tem tôi rất thích, nhớ khi còn bé có thời gian rất lưu hành trò sưu tập tem, tôi và Bí Đỏ cũng có sưu tập nhưng sau này còn chơi nữa, ngờ Cà vẫn kiên trì chơi đến bây giờ.

      Nhan Nhan đưa cho tôi xem quyển album, trong đó có hình hồi còn của Cà, trong tấm hình cậu ấy mặc đồng phục học sinh làm tôi nhớ tới câu thơ của Cố Thành: “Những thứ kia, đều xa.”

      Tấm hình sinh nhật 17 tuổi của Cà hấp dẫn tôi, phải là cậu ấy hấp dẫn tôi mà là đứng bên cạnh cậu ấy, nhìn rất quen mắt.

      Cà thấy tôi nhìn vào chỉ vào : “Đây là Trần Bảo Nhi.”

      Đúng, chính là Trần Bảo Nhi, khó trách tôi cảm thấy quen mắt như vậy. Mặc dù trong hình ấy rất trẻ nhưng hình dáng cũng thay đổi nhiều so với bây giờ.

      “Đúng rồi, lâu rồi gặp chị Bảo Nhi, nghe năm ngoái chị ấy về nước rồi, phải trở về nữa sao? Sao mới hai năm quay lại rồi. Nhớ lúc chị ấy luôn trêu em có người trai hay khóc nhè, ha ha…” Nhan Nhan nhớ tới hình ảnh lúc Cà khóc nhè bò ra giường cười, lúc tôi cũng thấy cậu ấy khóc nhè, sao tôi lại cảm thấy buồn cười?

      “Cao Tiếu Nhan, em còn câm miệng ném em ra ngoài.” Cà luôn tức giận khi người khác trêu chọc cậu ấy khóc nhè.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25 ( Tiếp theo )


      Nhan Nhan le lưỡi, phục : “Bây giờ là xã hội bình đẳng, con người có quyền tự do ngôn luận.” Từ miệng Nhan Nhan tôi biết được ra Trần gia và Cao gia là hàng xóm của nhau, vì vậy Trần Bảo Nhi cùng lớn lên với hai em nhà Cao gia. Sau này, Cao gia chuyển nhà tới đây mới mất lên lạc.

      Ba của Cà – Cao Phàm, về tới nhà cũng là giờ ăn cơm, chúng tôi từ lầu xuống.

      bàn cơm, bác trai bác đối với tôi rất khách khí nhưng cũng quá nhiệt tình, làm tôi cảm thấy rất thoải mái.

      Ăn cơm xong, chúng tôi ngồi ghế sô pha chuyện hồi dì của Cà kêu tôi vào phòng bà ấy chuyện. Lúc vào phòng, bà ấy lấy ra cái hộp gấm, mặt hộp có khắc hình bông hoa mẫu đơn.

      Bà ấy dùng bàn tay khô héo tái nhợt của mình mở hộp ra. Trong đó có cây trâm ngọc óng ánh, trong suốt. Tôi hiểu nhiều về đồ trang sức nhưng nhìn vẻ mặt của bà ấy. Tôi đoán, nó nhất định có giá trị rất lớn, hơn nữa còn là vật rất quan trọng.

      Quả nhiên giống như TV, bà ấy muốn giao trâm ngọc cho tôi cất giữ, tôi từ chối được nên đành phải nhận lấy.

      đường về nhà, tôi đem trâm ngọc trả lại cho Cà. Cậu ấy nhìn tôi rất lâu, biết thể miễn cưỡng được nên mới cẩn thận từng li từng tí đem cái hộp cất .

      Lúc về đến nhà cũng còn sớm nữa, tôi tẩy trang chuẩn bị đắp mặt nạ rồi ngủ, đột Lâm Quốc Đống gọi điện thoại tới.

      “Lạc Băng, uống coffee !”

      “Tôi tẩy trang rồi.”

      “Trang điểm lại , chờ em.”

      Chờ tôi trang điểm xong chạy xuống lầu đứng dưới cây ngô đồng Pháp, ánh trăng xuyên thấu qua lá cây rọi vào người , làm cho vẻ tuấn tú của càng thêm động lòng người.

      Trong khí truyền đến mùi lá cây thơm ngát. Tôi đến gần mới phát có lái xe tới. thấy tôi nhìn đông nhìn tây mới cười cười : “Lão Lý chở đến đây, xe của bị người ta mượn làm xe hoa rồi.”

      “Hả? tham gia hôn lễ?”

      “Ừ, hôn lễ rất náo nhiệt, về đến nhà lại đột nhiên muốn nhìn thấy em chút.” Vẻ mặt của rất tự nhiên, cứ như là chuyện với bạn thân.

      Chúng tôi uống cà phê mà đến công viên.

      Trong công viên vắng lạnh chỉ có tôi và .

      Chúng tôi ngồi ở bờ hồ, trong hồ, cũng có mặt trăng.

      Cùng ngồi chung chỗ thế này làm tôi có cảm giác khó tả.

      “Lạc Băng, có quà tặng cho em.”

      Tôi quay đầu lại nhìn gương mặt trầm tĩnh, ấm áp của .

      Lâm Quốc Đống chậm rãi lấy cái đồng hồ ra từ trong túi, tôi vừa nhìn là biết đó là đồng hồ của phụ nữ. Tôi có thể nhận ra nó phải vì tôi có nghiên cứu về đồng hồ mà là ba năm trước đây, tôi có mua cái giống y như vậy. Trước khi kết hôn, tôi và Bí Đỏ có học về các bước trong buổi lễ kết hôn, giáo ở đó là phụ nữ qua 25 tuổi thể tùy tiện mang đồ trang sức sặc sỡ dĩ nhiên cũng bao gồm đồng hồ đeo tay. Khi đó tôi mới 25 tuổi, liền vung tay mua cái đồng hồ tốn hết hai tháng lương. Lúc đó Bí Đỏ còn la hét là nhân lúc tôi ngủ mà trộm . Sau đó, biết tôi làm mất nó ở đâu, tôi đau lòng hơn nửa năm.
      Lâm Quốc Đống rốt cuộc là ai? Tại sao lại có cái đồng hồ tôi làm mất vào ba năm trước? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp mua cùng kiểu?

      Lâm Quốc Đống mặt biến sắc kéo tay trái của tôi qua, lấy chiếc đồng hồ Phi Á Đạt mấy trăm đồng ấn vào cánh tay tôi rồi thả nó vào lòng bàn tay tôi, : “Em xem nó chút .”

      Tôi cầm nó lật tới lật lui, nhờ vào ánh trăng tôi có thể thấy cái đồng hồ này cũ rồi nhưng nó phải là cái đồng hồ tôi làm mất. Năm đó tôi rất quý cái đồng hồ của mình, Bí Đỏ muốn mượn xem tôi cũng cho, sợ ấy làm hư nó, cũng vì vậy đó hề có vết xước nào. Tôi đột nhiên phát , lúc tôi còn mẹ có xem chương trình tìm người thân, lúc đó mẹ có là muốn đóng dấu lên người tôi để sau này dễ kiếm. Tôi lật qua lật lại cái đồng hồ nhiều lần, lúc này mới hiểu được khổ tâm của mẹ tôi năm đó, đáng tiếc lúc đó tôi chỉ cảm thấy mẹ biến thái.

      Rốt cuộc tôi cũng nhịn được hỏi Lâm Quốc Đống: “Cái đồng hồ này ở đâu ra?”

      Lâm Quốc Đống nhàng cười tiếng, : “Nhặt được.”

      thích lượm đồ của người khác vậy sao?”

      Hàng chân mày của nhăn lại, : “Em biết nó?”

      Tôi cười, hỏi ngược lại : “Tôi phải biết nó sao?”

      “Nhưng nhìn thấy web Trung Xa ảnh chụp của nó ở Quế Lâm vào 3 năm trước.”

      Ba năm trước đây? Quế Lâm? Ba năm trước chúng tôi có qua Quế Lâm, sau đó mới Phượng Hoàng Thành. Nhưng tôi nhớ cái đồng hồ mất ở Phượng Hoàng Thành mà, chẳng lẽ tôi nhớ sai? thể nào, lúc ấy tôi phát mất cái đồng hồ rất đau lòng thiếu chút nữa là ngất xỉu, còn gọi điện khóc lóc kể lể với Lưu Thiếu Ngôn. ta còn thề thốt là mua cho tôi cái khác, nhưng tôi chỉ muốn cái của Phi Á Đạt, thế là cắn răng bỏ ra mấy trăm đồng mua cái.

      Web Trung Xa có rất ít người xem, thế mà lại biết nó, tôi nhìn : “ ra trang web đó có người xem à.”

      “A, tại lúc đó rảnh rỗi nên lên đó xem.”

      Cuối cùng tôi trả lại chiếc đồng hồ cho , tôi : “Cái này là đồ nhặt được, thế mà lại mang khắp nơi. Mau cất .”

      Lâm Quốc Đống bỏ đồng hồ vào túi, vẻ mặt buồn buồn.

      Người này là mang đồ lại tặng tôi thế mà lại cầm mất, là.

      Tôi cũng nhớ về cái đồng hồ đó lắm. Chỉ là lúc xem giờ nhìn tới cổ tay rỗng tuếch của mình, lúc đó nhớ tới .

      Tôi thường xuyên xem giờ nên số lần nhớ tới cũng nhiều hơn.

      ra muốn người nhớ đến bạn, chỉ cần lấy đồng hồ của người đó .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26

      cái búng tay, liền đến tết Đoan Ngọ.

      Thời tiết hơi lạnh chút, rất lâu rồi ở đây có mưa phùn.

      Bí Đỏ và đồng nghiệp suối nước nóng, Lãnh Thanh Hoa mang Bối Bối Lệ Giang, A San nằm ghế sa lon nghiên cứu xem nên ăn tết với người đàn ông nào, trước tiên đem tất cả bày ra bàn, rồi suy nghĩ đong đếm chọn ra người cuối cùng. Tôi cảm thấy rất phiền nhưng A San lại nghiên cứu rất say sưa.

      Mẹ tôi từ nửa tháng trước bắt đầu ngồi đếm ngày, xem còn cách tết Đoan Ngọ bao nhiêu ngày, đến lúc đó con bảo bối của bà có thể về nhà rồi. ra cũng tháng rồi tôi có về nhà.

      Cà nghe tôi muốn về nhà thẳng muốn đưa tôi về. Tôi muốn xe lửa vì rất lâu rồi xe lửa. Nhưng thực ra tôi cảm thấy ngồi xe lửa rất lãng mạn, nhất là khi mình.

      Tôi ra bến xe thấy La Tiểu Mạn quét thẻ tín dụng xoàn xoạt, ấy mặc chiếc váy màu trắng, tóc đuôi ngực buộc cao, lúc mới nhìn còn tưởng là thiếu nữ mới lớn. Nhưng người kế ấy lại là thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, trông rất trẻ.

      Tôi vốn tưởng là La Tiểu Mạn dẫn họ hàng hoặc đàn em dạo phố. Nhưng nhìn vẻ mặt và cử chỉ của bọn họ, tuyệt đối phải là quan hệ nam nữ thuần khiết.

      La Tiểu Mạn nhìn thấy tôi, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó gì đó với thiếu niên bên cạnh. Cậu ta nhìn tôi mỉm cười rồi rời , lúc này La Tiểu Mạn mới : “Lạc Băng, chuyện chút .”

      Tôi với ấy vào quán trà đạo, ấy là người rất tinh thông về trà đạo.

      “Tiểu Mạn, gần đây thế nào?”

      “Có khỏe .”

      ra tôi muốn khuyên ấy nên tìm người đàn ông tốt mà gả nhưng tôi biết phụ nữ từng kết hôn rất khó có thể tìm được người tốt. Cho nên tôi mới ngừng ý nghĩ này. Vì vậy chỉ về mấy chuyện của Bối Bối.

      Cuối cùng, La Tiểu Mạn ý vị sâu xa : “Lạc Băng, bạn trai của tớ bây giờ mới hai mươi tuổi, cậu xem đợi ấy lấy tớ, có phải tớ già rồi ? Tớ mặc kệ người ta thế nào, dù sao cũng mang tội danh lẳng lơ còn sợ người khác gì nữa…”

      Từ quán trà ngoài, tôi vẫn luôn suy nghĩ về lời của La Tiểu Mạn, mang tội danh? Tại sao ấy lại cho là mình mang tội danh? Cho dù phụ nữ có ngoại tình bên ngoài cũng đến nỗi lẳng lơ mà chỉ có thể là quá đa tình. La tiểu Mạn mặc dù 30 tuổi thế nhưng vẫn suy nghĩ ngây thơ là chàng trai 20 tuổi kia cưới ấy sao. Đây phải là di chứng do Lãnh Thanh Hoa chiều hư đó chứ?

      Khi tôi từ xe lửa ra ngoài thấy ba tôi đứng ngóng dài cổ ngoài cửa.

      Ông vừa thấy tôi xuất vui vẻ ra mặt. Khi tôi về nhà lại thấy mẹ đâu.

      “Ba, mẹ đâu?” Từ đó đến giờ mỗi khi tôi về nhà luôn có mẹ ở nhà. Tại sao hôm nay lại có, là mất hứng.

      Biết con ai bằng ba, ông nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, đem hành lý để sang bên rồi : “Băng Băng, con ngồi nghỉ để ba vào trong tìm mẹ con.”

      có đâu. Ba, tại sao mẹ lại có ở nhà?”

      “Ba cũng biết, ba nhớ hình như bà ấy quên mua gạo, chắc là chợ mua đó.”

      Tôi ở nhà còn chưa ngồi nóng đít Cà gọi điện tới là bệnh của dì cậu ấy đột nhiên chuyển biến xấu, cấp cứu ở bệnh viện xã, còn là bà ấy muốn gặp tôi.

      Tôi cũng kịp tiếng với ba vội vàng đá văng cửa, đúng lúc đụng trúng mẹ tôi vào. Mẹ muốn kêu đau tôi : “Mẹ, bây giờ có có việc phải ra ngoài ngay.” Mẹ tôi sững sờ lát mới : “Này, mới về mà đâu đó.”

      Hành lang của bệnh viện xã rất dài, Nhan Nhan khóc nức nở trong ngực Cà, ba cậu ấy trầm mặc ngồi hút thuốc lá ghế.

      Tôi tới, ông ta ngẩng đầu gật đầu với tôi rồi tiếp tục hút thuốc.

      Nhan Nhan nâng đôi mắt đẫm nước mắt lên gọi tôi: “Chị Lạc!” Tôi hiểu bây giờ có gì cũng vô dụng, tôi dùng sức nắm chặt tay Nhan Nhan, lòng bàn tay ấy toàn là mồ hôi. Cà nhìn tôi, áy náy : “Vừa về nhà lại chạy tới đây.”

      Tôi dùng bàn tay còn lại vỗ vỗ vai Cà, giọng hỏi: “Dì sao rồi?”

      “Phải đợi bác sĩ ra mới biết.” Giọng của Cà có chút nghẹn ngào.

      Lúc này, y tá tới, dừng ở trước mặt Cao Phàm, tay chỉ vào lệnh cấm trong bệnh viện. Ông ta lập tức đứng lên xin lỗi, dụi sạch điếu thuốc rồi ném vào thùng rác.

      bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu với chúng tôi: “Tạm thời nguy hiểm đến tánh mạng.” rồi xoay người rời . Cao Phàm và Cà cám ơn rối rít, tôi thấy vị bác sĩ kia lấy tay xoa trán, chắc là phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ nên rất mệt. Trong lòng tôi thoáng qua hình dáng của Lưu Thiếu Ngôn.

      Dì của Cà được chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng thường. Vì ở đây có phòng đặc biệt nên chỉ đành chuyển dì ấy vào đó. Phòng này có ba giường bệnh, hai giường kia có người nằm. người là bà lão lớn tuổi, người là phụ nữ trung niên khoàng hơn bốn mươi tuổi. Hai người đều có người thân trông nom, TV mở rất , nó chiếu cảnh chia tay của bộ phim “Tình khó quên”. Thấy chúng tôi vào mọi người đều quay lại cười với chúng tôi.
      Lúc Bí Đỏ nghỉ phép quay về nghe dì của Cà nằm viện liền vội vàng mua hoa và trái cây kéo tôi chạy vào. Vừa vào phòng bệnh chúng tôi thấy Trần Bảo Nhi và mấy người bạn của Cà. Với giọng quãng tám của Bí Đỏ thích hợp chuyện trong phòng bệnh, tôi nhắc nhở ấy chuyện thôi. Suy nghĩ lại, tôi thấy tốt nhất là nên sớm kéo ấy rời khỏi đây.

      Vừa tới bãi đậu xe, tôi thấy Trần Bảo Nhi theo sau chúng tôi. Tôi nghĩ là ấy cũng lấy xe nên thúc giục Bí Đỏ nhanh lên, ngờ ấy vừa thấy Trần Bảo Nhi : “ ra ta là bạn của Cà, sao sớm, muốn tớ nịnh bợ ta có cửa đâu.”

      “Lạc Băng, lên xe tôi .” Trần Bảo Nhi gọi tôi.

      “A, tiểu thư Bảo Nhi, chúng tôi theo .” đợi tôi trả lời, Bí Đỏ vội vàng .

      Tôi và Bí Đỏ lên xe của Trần Bảo Nhi, lúc lên xe Bí Đỏ còn thầm: “Xe của tớ phải để ở đây bao lâu, gửi xe ở bệnh viên 13 đồng 1 tiếng đó.”

      Tôi nhéo đùi Bí Đỏ cái, gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm ấy, ý : “Vậy cậu hấp ta hấp tấp nhảy lên BMW của người ta làm gì?”

      Sau đó, Bí Đỏ dùng hết khả năng a dua của mình để nịnh họt Trần Bảo Nhi. Bí Đỏ thường : “Chim vì ăn mà chết, người vì tài mà chết”. Nhưng mà hình như Trần Bảo Nhi có tâm , ta hề để tâm đến lời của Bí Đỏ.

      Tôi nghĩ Trần Bảo nhi chở chúng tôi tới Lâm gia.

      ta đứng cãi cọ ngoài cửa Lâm gia, căn bản là có ai ra mở cửa. ta chui vào trong xe liều mạng nhấn còi làm tôi và Bí Đỏ phải che kín cả lỗ tai. Bí Đỏ hỏi tôi: “ ta diễn trò gì vậy?”

      Tôi lắc đầu cái biết. Bí Đỏ dùng ánh mắt tin nhìn tôi chằm chằm. Tôi lại tôi biết, Bí Đỏ càng thêm tin tưởng, giọng hỏi: “Có phải cậu có gian tình với thạch hoa quả kia ? Thành khai báo! Thẳng thắn được khoan hồng.”

      Tôi liếc Bí Đỏ cái, : “Làm gì khó nghe như cậu !”

      dễ nghe, chính là lâm vào bể tình phải ?”

      Lúc này bảo mẫu của Lâm gia bà Lý ra mở cửa. Trần Bảo Nhi thấy có người mở cửa, mới ngưng ấn còi, bà Lý thở dài : “Trần tiểu thư, tốt nhất nên quay về , ông chủ của chúng tôi gặp . Nếu còn quậy phá, chúng tôi báo cảnh sát.”

      Trần Bảo Nhi thò đầu ra từ trong cửa xe, khách khí : “ cho Lâm Quốc Đống biết, mẹ của Kỳ Kỳ tới.”

      Bà Lý đóng cửa lại, lúc sau bà ấy quay trở lại, mở cửa ra, mời chúng tôi vào.

      Tôi và Bí Đỏ cũng biết Trần Bảo Nhi đóng vở kích gì, chỉ theo phía sau.

      Trần Bảo Nhi thẳng lên lâu, bà Lý cũng ngăn lại, bà ấy chỉ lắc đầu ý bảo chúng tôi theo.

      “Oa, nhà này của thạch hoa quả, biết bán được bao nhiêu tiền ta?” Bí Đỏ vừa lên lầu vừa cảm thán.

      Lâm Quốc Đống đứng ban công lầu hai, nhìn ngắm hồ nước trước mặt, trong hồ, thủy tiên say ngủ.

      nghe thấy tiếng giày cao gót của chúng tôi liền xoay người lại, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chúng tôi. Cảnh tượng này làm tôi nhớ tới năm ngoái, Trần Bảo Nhi cũng tính tự sát từ ban công.

      Hai người này, muốn sống muốn chết, cũng oanh oanh liệt liệt. Bí Đỏ nhỉn thấy cảnh này chạy trốn xuống lầu, lúc tôi muốn chạy theo ấy bị Trần Bảo Nhi gọi lại.

      “Lâm Quốc Đống, nếu như ta tới đây hôm nay có chết cũng chịu gặp em phải ?” Trần Bảo Nhi kích động .

      Lâm Quốc Đống : “Bảo Nhi, nên quậy nữa, tôi rất mệt mỏi.”

      Trần Bảo Nhi nhìn Lâm Quốc Đống, đột nhiên ngồi xổm người xuống, đôi tay vòng qua hai đầu gối, nức nở : “Quốc Đống, tại sao chịu cho em thêm cơ hội, chẳng lẽ, chúng ta thể trở về như xưa? Chẳng lẽ quên quãng thời gian hạnh phúc kia sao? cho em biết, chỉ là tức giận, giận em ba năm trước câu ra nước ngoài. Chẳng lẽ biết em chỉ là tức giận, muốn đuổi theo làm hòa. Ở nước ngoài hai năm, em rất hối hận, em biết mình nên tiếng nào bỏ , làm lo lắng. Nhưng em biết em sai rồi, em trở về rồi, tại sao vẫn chịu tha thứ cho em? Quốc Đống, van xin , đừng hành hạ bản thân cũng đừng hành hạ em nữa, đừng hành hạ tình của chúng ta…”

      thấy Trần Bảo Nhi khóc thành tiếng liền tới đỡ ta dậy, : “Bảo Nhi, tôi tức giận, tôi biết làm thế nào mới hiểu, chuyện qua hãy để cho nó qua, đừng hành hạ bản thân mình, hãy là Bảo Nhi vui vẻ trước đây, nhất định gặp người đàn ông thích hợp. Bảo Nhi, xin lỗi, chúng ta hợp nhau. hiểu ?”

      !” Bảo Nhi đẩy ra Lâm Quốc Đống, quay ngược lại bước, lớn tiếng : “, em hiểu! Quốc Đống, có phải vì ta, mới quan tâm em. Có phải vì ta ?”

      Trần Bảo Nhi xoay người chỉ vào tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt tràn đầy thù hận.

      “Bảo Nhi, đừng như vậy. . . . . .”

      “Tôi có chỗ nào sánh được với ta? Tại sao lại thích ta, lại với Kỳ Kỳ ta là mẹ của nó. Trần Bảo Nhi tôi đây phải theo ta mới được bước vào cửa Lâm gia. Lâm Quốc Đống, tàn nhẫn, cả đời này tôi hận , các người để tôi sống tốt, tôi cũng để các người sống sung sướng, hãy chờ xem.” ta xoay người xuống lầu, Lâm Quốc Đống sững sờ nhìn bóng dáng của Trần Bảo Nhi. Tôi cũng muốn xuống lầu, biết Bí Đỏ đâu rồi, tôi phải tìm ấy.

      “Lạc Băng, em chờ chút.”

      Tôi xoay người lại, lấy chiếc đồng hồ từ trong túi ra đeo vào tay tôi. Đầu ngón tay xẹt qua da tôi, làm lòng tôi chấn động thôi.

      “Chủ tịch Lâm, cái này…”

      Khóe miệng nâng lên nụ cười, : “Vật quy cố chủ.”

      Lâm Quốc Đống đưa tôi xuống lầu, tôi hỏi : “Kỳ Kỳ có ở nhà ?”

      “Kỳ Kỳ hôm nay học balle.”

      Chúng tôi đến bờ hồ tìm Bí Đỏ, ấy chơi xích đu ở đó, tóc dài bay bay làm cho bướm bướm trong vườn bay tán loạn, bức tranh tiên nữ tuyệt đẹp.

      ấy thấy tôi và tới liền giảm tốc độ rồi nhảy xuống từ xích đu.

      “Bảo Nhi đâu? Tớ còn chưa bàn bạc với ấy đâu?” Bí Đỏ còn nhớ kỹ việc buôn bán của ấy.

      đợi tôi trả lời, Bí Đỏ liền nhìn thấy chiếc đồng hồ tay tôi, sợ hãi than lên: “Lạc Băng, bảo bối này cậu tìm được ở đâu? Mất cũng ba năm rồi...!, cho tớ nhìn chút. là ly kỳ.” Bí Đỏ kéo tay tôi qua, nhìn tới nhìn lui, rốt cuộc kết luận : “Đúng là cái đồng hồ này, cậu nhìn xem đằng sau có vết xước, là tớ năm đó ghen tỵ tạo nên đó.”

      “Này, thạch hoa quả, phải là nhặt được chứ?” Bí Đỏ nghi ngờ nhìn Lâm Quốc Đống.

      Lâm Quốc Đống nghe Bí Đỏ gọi như vậy cảm thấy rất buồn cười. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai người gặp nhau, người bình thường lần đầu tiên thấy luôn luôn cung cung kính kính gọi tiếng chủ tịch Lâm.

      Lúc nảy tôi mới nhớ là chưa giới thiệu hai người với nhau. Bí Đỏ đối với cái tên Lâm Quốc Đống cần phải nhiều nữa: “Chủ tịch Lâm, đây là bạn tốt của tôi Ngụy Thi Văn.”

      “Gọi tôi Bí Đỏ là được rồi.” Bí Đỏ rộng rãi vươn tay, Lâm Quốc Đống lịch nắm tay ấy.

      Lúc về, Bí Đỏ hô to là muốn tôi thành khai báo về gian tình của tôi và thạch hoa quả, có phải là trước khi ly hôn với Lưu Thiếu Ngôn qua lại rồi hay , vật đính ước cũng được ba năm rồi.

      Tôi có trăm miệng cũng thể bào chữa, cứ để ấy muốn .

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27

      Tôi ở trong thang máy của bệnh viện xã, tôi nghĩ tại sao thang máy ở đây lại lớn gấp mấy lần thang máy ở công ty tôi, sau đó tôi nghĩ ra thang máy này dùng để vận chuyển bang ca và người bệnh nên mới lớn như vậy, biết trong đây có biết bao nhiêu người chết rồi… Thang máy dừng lại ở lầu hai, hai y tá bước vào, da trắng, da đen nhưng đều trẻ tuổi, quyến rũ. Điều này làm tôi nhớ tới Triệu Ninh Ninh, ấy cũng mặc áo khoác ngoài trắng như thế, cũng lung linh như nước thế này.

      Tôi suy nghĩ, da trắng mở miệng với giọng ngọt ngào: “Cậu có nghe chưa, bây giờ nhân viên Khang Hoa làm đều phải đội mũ bảo hiểm hết rồi đấy.”

      Vừa nghe đến chữ Khang Hoa, lòng tôi lại xao động. Dù sao, danh từ này từng rất quen thuộc với tôi, tôi giương mắt nhìn da trắng.

      da đen tiếp lời: “Sao lại biết được, Thiên Thành mới thu mua Khang Hoa được bao lâu xảy ra chuyện này, nghe bác sĩ đó bị thương rất nghiêm trọng, cũng dám ở lại Khang Hoa mà bí mật chuyển đến chỗ chúng ta, nghe là bị thương rất nghiêm trọng.”

      da đen thở dài : “ ra vị bác sĩ kia cũng bồi thường tiền nhưng người thân bệnh nhân lại chịu. Khang Hoa chuẩn bị khai trừ vị bác sĩ kia, mọi việc cũng dàn xếp ổn thỏa, ngờ người nhà bệnh nhân lại kéo người đến đánh.”

      đó tiếp: “Nghe là do sai lầm của bác sĩ điều trị. Bạn trai tớ là đáng lẽ người nhà bệnh nhân có kích động như vậy mà do vợ của bác sĩ đó cũng làm ở Khang Hoa, người thân của bệnh nhân tìm bác sĩ điều trị thái độ đương nhiên hòa nhã, cậu xem, cậu có đứa con trai khỏe mạnh mà lại bị chữa thành tàn phế, còn có thể lời dễ nghe sao? Ai ngờ vợ của bác sĩ kia lại thêm dầu vào lửa, kết quả là người ta về nhà kéo người lại đánh chồng ta.”

      da trắng : “Cậu bạn trai cậu chuyển qua chỗ chúng ta làm , Khang Hoa bây giờ kinh khủng lắm, làm mà phải đội mũ bảo hiểm, là mệt.”



      Tôi biết hai kia ra khỏi thang máy lúc nào. Mà tôi đáng lẽ phải lên tầng 14 nhưng tôi lại cứ như người mất hồn, đến khi thang máy lên tới tầng 16 có người bước vào, lúc đó tôi mới giật mình tỉnh lại.

      “Vợ của bác sĩ đó cũng làm ở Khang Hoa.” “Bác sĩ đó bị thương rất nghiêm trọng” Nghe những lời này, lòng tôi thể nào bình tĩnh được.

      Dì của Cà chuyển sang phòng đặc biệt. Tôi vào, Cà ngồi giường bà ấy gọt trái cây. Dì của Cà thấy tôi vào liền cố gắng ngồi dậy, Cà vội vàng bỏ mọi thứ trong tay xuống, nâng giường của bà ấy cao lên chút. Bà ấy bây giờ rất gầy, hai hõm mắt lõm sâu xuống.

      Hãy thay thứ cho tôi tại sao lại phân tâm, tôi vừa bồi dì của Cà chuyện vừa nghĩ đến vị bác sĩ bị đánh của Khang Hoa.

      Tôi thừa nhận, tôi hoài nghi đó có phải là Lưu Thiếu Ngôn , bởi vì “vợ của bác sĩ đó cũng làm ở Khang Hoa”, có rất nhiều vợ của bác sĩ Khang Hoa làm ở đó nhưng người có bản lãnh “thêm dầu vào lửa” chỉ có mình Triệu Ninh Ninh.

      Tôi và Cà đứng hành lang bệnh viện nhìn thấy Triệu Ninh Ninh, vậy mọi suy đoán của tôi là chính xác.

      Triệu Ninh Ninh mặc áo trắng, trang sức trang nhã, chưa bao giờ tôi thấy ta khiêm tốn như bây giờ. ta thấy tôi và Cà liền quay đầu , vào phòng bệnh cuối hành lang, ra ta cũng ở tầng 14.

      “Đó phải là vợ của chồng trước của em sao?” Cà giọng hỏi tôi, vẻ mặt rất kinh ngạc.

      “Đúng vậy. Chồng trước của tớ bị người ta đánh thảm hại, nằm viện ở đây.”

      Giọng của tôi rất bình tĩnh làm Cà cũng phải ngạc nhiên.

      “Năm đó cũng muốn đánh ta rồi, ngờ là có người đánh .” Cà giống như tự nhủ .

      Lúc này đến lượt tôi kinh ngạc, ra là có thù báo phải quân tử, điển hình chính là Cà đây.

      “Tại sao cậu chút thương hại người ta vậy?” Tôi chất vấn Cà.

      “Lạc Băng, đừng với là bây giờ em vẫn còn tình cảm với chồng trước.”

      Câu hỏi ấy làm tâm trạng tôi phức tạp. Tôi cũng biết là tôi thương hại hay vẫn còn tình cảm với .

      Có lẽ cả hai đều có.

      Tôi dĩ nhiên vào phòng bệnh của Lưu Thiếu Ngôn, tôi nguyện ý giữ lại hình tượng ngọc thụ lâm phong của trong lòng chứ phải là bộ dạng thê thảm vì bị người ta đánh.

      Nhưng khi tôi dạo trong vườn hoa gặp phải Lưu Thiếu Hoa. ấy vội vã chạy tới, tay cầm bình giữ nhiệt. người vẫn là quần jean, áo T-Shirt quen thuộc nhưng trước kia là rộng rãi còn bây giờ bó sát người, làm thân hình của ấy càng thêm hấp dẫn. ấy vừa nhìn thấy tôi đứng hình ba giây.

      “Thiếu Hoa.” Tôi cười chào hỏi ấy.

      “Chị…” Chữ phía sau ấy ra nhưng ấy cũng biết nên gọi tôi là gì nên chỉ có thể nhìn tôi chằm chằm. Bởi vì ấy luôn gọi tôi là chị dâu, chưa bao giờ có cách xưng hô khác.

      “Thiếu Hoa, về sau gọi chị là chị Lạc.” ra tôi vẫn còn tình cảm với ấy.

      “Dạ, chị Lạc, lần trước, xin lỗi chị.” Thiếu Hoa xong cúi đầu xuống, dám nhìn tôi.

      Tôi biết ấy vì chuyện của Triệu Ninh Ninh mà thấy áy náy với tôi. ra tôi chưa từng trách Thiếu Hoa, nếu là tôi, tôi cũng giúp mình. Tôi nghĩ, có ai vì người ngoài mà phản bội ruột của mình.

      “Thiếu Hoa, đều qua rồi, đừng nhắc đến nữa. Trong lòng chị hiểu cả.” Tôi cười nhìn Thiếu Hoa, ấy chậm rãi ngẩng đầu lên, cũng mỉm cười lại với tôi.

      ra cái này gọi là cười tiếng mọi ân oán tan hết.

      “Chị Lạc, cùng em thăm của em được ? Mẹ kêu em mang cháo gà tới.” Thiếu Hoa giơ bình giữ nhiệt trong tay lên .

      “À, , chị còn chuyện phải làm.”

      “Chị Lạc” Thiếu Hoa gọi tôi lại, trầm tư lát mới : “Chị Lạc, ra ra em, ấy sau này…”

      “Thiếu Hoa, chị còn có chuyện, trước, hẹn gặp lại.” Tôi cắt đứt lời của Thiếu Hoa rồi xoay người mất. Trong lòng lại dâng lên tình cảm phức tạp.

      Tôi tìm Bí Đỏ uống rượu, thuận tiện kéo Lãnh Thanh Hoa theo cùng. Hình như lâu lắm rồi chúng tôi có uống rượu.

      độ, có chàng trai tóc dài ôm ghi ta giọng hát. Tôi say mê nghe ta hát, biết có khi nào ta vụt sáng trở thành ngôi sao .

      Tất cả đều có khả năng.

      “Này, Lạc Băng, cổ họng có vấn đề à.” Bí Đỏ đối với im lặng là vàng của tôi vô cùng bất mãn.

      Lãnh Thanh Hoa cầm ly rượu lên uống hớp : “Lạc Băng, em có biết chuyện của Khang Hoa ? Bây giờ bác sĩ và y tá ở Khang Hoa làm đều phải đội mũ bảo hiểm hết rồi.”

      Tôi biết ngay Lãnh Thanh Hoa cũng giống tôi, đối với chuyện của Khang Hoa cũng có để ý đôi chút.

      “Khang hoa bây giờ phải là của Thiên Thành sao?” Bí Đỏ thiếu chút bị sặc, vội vàng nuốt nước miếng xuống, : “Thạch hoa quả kia có cần đội mũ bảo hiểm ?”

      Tôi liếc Bí Đỏ, Lãnh Thanh Hoa biết Bí Đỏ gì, tiếp: “Nghe người gây ra chuyện là bác sĩ trưởng khoa khoa chỉnh hình, phải là Lưu Thiếu Ngôn đó chứ?”

      “Đúng vậy.” Tôi nhàng .

      Thái độ của tôi làm Lãnh Thanh Hoa và Bí Đỏ kinh hãi.

      ?” Hai người cùng hỏi.

      là vật đổi sao dời. Tớ sớm biết phong thủy sớm muộn gì cũng chuyển đổi mà.” Ánh mắt của Bí Đỏ cứ như là ấy biết mọi thứ, khóe miệng còn mang theo nụ cười. Bí Đỏ quay đầu , tới gần Lãnh Thanh Hoa : “ Lãnh, phải là muốn thăm Lưu Thiếu Ngôn đó chứ?”

      thăm làm gì?” Lãnh Thanh Hoa vẻ mặt vô tội .

      “Lúc Lưu Thiếu Ngôn và Triệu Ninh Ninh kết hôn, phải cũng sao? Với lại, lúc trước với ta phải thường uống rượu tán chung với nhau à?” Bí Đỏ lại gần hơn chút.

      Lãnh Thanh Hoa nâng gọng kính lên : “ phải vừa rồi em là vật đổi sao dời sao? Lúc Lưu Thiếu Ngôn kết hôn là vì là đàn của La Tiểu Mạn. Trước kia uống rượu với chứ có tán , phần là vì là chồng của Lạc Băng. Bây giờ thành ra thế này, còn bắt cá hai tay, phải em luôn ghét đàn ông lăng nhăng, ghét tiểu tam sao, bây giờ lại bậy bạ gì thế?”

      Bí Đỏ nghe vậy liền thay đổi nét mặt, vẻ mặt lấy lòng chỉ còn thiếu làm nũng, : “ ra em chỉ muốn xem Lưu Thiếu Ngôn chút.”

      “Tại sao?” Tôi và cùng hỏi. Tôi thấy tròng mắt của Bí Đỏ đảo vòng, nghĩ cũng biết là ấy nghĩ quỷ kế gì rồi.

      Bí Đỏ cố làm ra vẻ cao thâm, ho tiếng mới : “Chuyện là như vậy, hai người suy nghĩ chút , nếu như theo lẽ thường bây giờ Lưu Thiếu Ngôn rất thảm hại, phải ?”

      Tôi và Lãnh Thanh Hoa gật đầu đồng ý.

      “Như vậy” Bí Đỏ cố ý ngừng lại chút, tôi và Lãnh Thanh Hoa đúng là bị ấy làm kích động mà “Ừ, như vậy, hai người chắc chắn thương hại tên cặn bã đó đúng ?”

      Lãnh Thanh Hoa lắc đầu cái, tôi lắc đầu cái, lại gật đầu cái, cuối cùng vẫn là lắc đầu cái.

      Bí Đỏ vỗ vỗ vai tôi, khen ngợi : “Có tiến bộ!”

      Tôi và Lãnh Thanh Hoa tiếp tục chờ ấy tiếp nhưng ấy chỉ khen ngợi tôi xong lại gì hết, phải là lại chỉ nửa đó chứ?

      “Bí Đỏ…” Tôi kêu lên.

      “A” Bí Đỏ ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người “ ra tớ chỉ tò mò muốn xem kết cuộc của kẻ bạc tình là như thế nào thôi. Nếu tớ cậu ra mặt, mắc công lại bị người ta nghĩ là bỏ đá xuống giếng nên muốn hỏi Lãnh thử xem. Nhưng rồi tớ lại nghĩ bộ dạng của kẻ bạc tình có gì đáng xem chứ.”

      ra trong lòng tôi cũng có muôn vàn câu hỏi như thế. Tôi nhớ đến lúc xưa, nhớ lúc phản bội, lại nghĩ đến bộ dạng thảm hại bị người ta đánh…

      ra là tôi uống quá nhiều rượu.

      Sau đó Bí Đỏ tôi nghe, lúc tôi say hay lung tung, lúc khóc lúc cười ví dụ như “Nhớ năm đó, tôi là thiếu nữ như hoa như ngọc, là hot boy.” Đây là lúc cười còn lúc khóc “Lưu Thiếu Ngôn, tôi muốn , sống được chết cũng xong.”

      Tôi uống rượu cũng được vài chục năm vậy mà tửu phẩm của tôi vẫn kém như vậy, cái này nên gọi là trời sinh hay là si truyền đây? Vậy phải trách ba mẹ tôi rồi.

      Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh lại, mặt trời lên cao, trời ạ, hôm nay tôi làm.

      Tôi vội vàng gọi điện cho giám đốc Đặng thám thính tình hình chút, vì vậy tôi hỏi: “Giám đốc Đặng, tôi…”

      “Lạc Băng, khỏe chưa? Lãnh Thanh Hoa với tôi rồi, nên ở nhà nghỉ ngơi ngày , sức khỏe quan trọng hơn, có bệnh phải chữa trị, thể để lâu. nay vẫn còn trẻ nên hiểu, tôi từng trải qua rồi nên biết, người trẻ tuổi lúc nào cũng vậy, bao giờ biết quý trọng sức khỏe của bản thân…” Giám đốc Đặng tận tình khuyên bảo làm tôi cảm động đến đầu muốn rơi xuống đất, nhưng ông ấy gì? Tôi bị bệnh? Tôi bị bệnh gì?

      Tôi gọi điện hỏi tội Lãnh Thanh Hoa: “ Lãnh, xấu gì em đó?”

      “A, Lạc Băng” Lãnh Thanh Hoa hạ thấp giọng : “Em được đến công ty nha, cái gì sao? vốn là muốn với giám đốc Đặng là em uống rượu say nhưng nghĩ kỹ lại, ông ấy thường chúng ta nên uống rượu, hơn nữa còn là dẫn em , như vậy tốt lắm, cho nên mới …”
      gì?” Tôi gầm lên như sư tử Hà Đông, muốn thủng luôn màng nhĩ của Lãnh Thanh Hoa.

      , em bị viêm khớp, còn có đau thần kinh tọa, đau bao tử. Em yên tâm, em bị bệnh truyền nhiễm, ngày mai em tới công ty chỉ cần giả bộ mệt mỏi là được, có ai ghét em đâu. Nhưng mà hôm nay em tuyệt đối được tới đây.”

      Vì bao che cho lời của Lãnh Thanh Hoa, hôm nay tôi thể làm.

      cần làm, là như cá gặp nước. Tâm tình tốt.

      Lúc tôi vui Lâm Quốc Đống gọi điện tới hỏi tôi tối nay có rảnh .

      “Bây giờ rảnh.” Tâm trạng tôi bây giờ rất tốt nên trả lời ngay, sau đó lại hối hận tại sao hỏi là tìm mình có chuyện gì chứ.

      “Vậy đến đón em, bây giờ em ở đâu.” Lâm Quốc Đống dường như là vui mừng ngoài ý muốn.

      Lúc tôi trang điểm xong nhìn xuống dưới Lâm Quốc Đống ở dưới lầu. Tôi vuốt sơ tóc lại rồi xuống.

      “Chủ tịch Lâm.” Tôi chào hỏi .

      đầu tiên là nhìn tôi sau đó dời tằm mắt , giọng gần như là ra lệnh : “Về sau trừ nơi đông người, đừng gọi là chủ tịch Lâm.”

      “Hả?” Tôi nghi ngờ mình nghe lầm, tại sao lại như vậy?

      “Em có thể gọi là Quốc Đống hoặc Lâm Quốc Đống.”

      “A!” Tôi kinh ngạc.

      “Như vậy thoải mái hơn chút.” Lâm Quốc Đống cười, nụ cười rất dịu dàng.

      “Lâm… Lâm Quốc Đống” Tôi quen khi gọi như vậy, tôi ngừng lại chút mới : “Chúng ta đâu?”

      “Đến nhà .” trầm giọng .

      Lâm Quốc Đống và tôi ngồi xuống ở ban công nhà , pha cho tôi ly cà phê, kể tôi nghe chuyện xưa của .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28



      Lâm Quốc Đống lớn lên trong nhi viện cùng với bé trai tên là An Sinh. biết tại sao ba mẹ lại vứt bỏ , nhưng mặc kệ lý do là gì, cũng thể vứt bỏ máu mủ của mình. Cho nên, mấy năm qua hề tìm ba mẹ ruột. Còn An Sinh là vì ba mẹ cậu ấy mất trong tai nạn giao thông nên mới phải vào nhi viện, ít nhất cậu ấy cũng biết ba mẹ mình là ai, còn biết gì cả. Trong nhi viện những đứa bé có tên đều theo họ của viện trưởng Lâm.

      Lúc được 5, 6 tuổi An Sinh rất được mọi người mến còn Lâm Quốc Đống suốt ngày lầm lì ít . Có ngày, viện trưởng Lâm cho An Sinh mặc quần áo mới, còn dạy cậu ấy lễ nghi cơ bản. Tất nhiên là An Sinh được nhận nuôi, còn Lâm Quốc Đống tiếp tục ở côi nhi viện.

      An Sinh giống như người khác là khi có cuộc sống mới liền quên ngay những người bạn trong nhi viện. Cậu ta vẫn thường xuyên viết thư khích lệ Lâm Quốc Đống.

      Được nhận nuôi luôn là mơ ước của đám trẻ trong nhi viên nhưng càng lớn số người được nhận nuôi ngày càng ít. Đạo lý này vào lúc 10 tuổi, Lâm Quốc Đống hiểu.

      14 tuổi, Lâm Quốc Đống ra khỏi nhi viên, nuôi sống mình bằng hai bàn tay trắng. Mỗi ngày làm việc 16 tiếng nhưng ăn no, ngủ yên còn bị chủ xưởng nhục mạ. vẫn yên lặng chịu đựng. Vì để tìm được công việc này cũng dễ dàng gì.

      lần, bảo vệ thấy túi quần Lâm Quốc Đống phồng lên muốn kiểm tra người , còn thuận tiện sờ mò thân dưới của . Cuối cùng chỉ tỉm thấy quyển sách, và tên bảo vệ đó xảy ra xích mích, sau đó đống bảo vệ kéo tới, đánh túi bụi, cón ép quỳ trước cửa xưởng.

      Bởi vì xung đột đó mà bị đuổi việc, cũng được nhận lương của tháng đó. Hành lý bị tên bảo vệ kia ném ra ngoài, ta bảo cút . Lúc đó, quật cường ngẩng mặt lên trời, quát to: “ ngày nào đó, tôi là người có tiền.”
      Sau đó tìm được công việc rửa chén ở tiệm cơm , mặc dù vất vả nhưng lại được ăn no. Đối với thiếu niên mới lớn mà được ăn no là chuyện hạnh phúc.

      Buổi tối, Lâm Quốc Đống nằm ngủ gác xếp sát vách phòng ông bà chủ. Chỗ đó rất thấp còn đầy dầu mỡ nhưng do mỗi ngày đều làm việc rất vất vả nên chỉ cần đặt lưng xuống là ngủ thẳng cẳng. Thỉnh thoảng cũng có thể nghe được tiếng giường dao động và thanh rên rỉ nhưng những điều đó cũng ảnh hưởng đến giấc ngủ của .

      Nhưng tiệc vui chóng tàn, có đêm cảm thấy ngực mình như bị tảng đá đè lên, thở nổi, thức dậy thấy ông chủ nằm đè lên người mình. Lâm Quốc Đống sợ toát mồ hôi hột, ông chủ thấy tỉnh lại lấy 100 đồng ra kêu thuận theo. Bà chủ lúc này vẫn còn ngáy như sấm bên phòng kế bên, Lâm Quốc Đống cho ông ta bạt tay rồi cãi lộn ầm ĩ làm bà chủ thức giấc. Ông ta lại quay ngược lại cắn , trộm tiền của ông ta...

      Sau đó đổi rất nhiều việc như công nhân lao động trong công trình kiến trúc, nhân viên chào hàng của công ty bảo hiểm, người giúp việc trong căn tin của trường đại học.

      sống yên ổn qua ngày cho đến khi thi Olympic toán học được giải cao có rất nhiều nữ sinh tỏ tình với .

      Lâm Quốc Đống chia sẻ cuộc sống hạnh phúc của mình với An Sinh nhưng tới bây giờ cũng biết cậu ta trải qua cuộc sống như thế nào, vì cậu ta chỉ mình sống rất tốt, có công việc ổn định, còn có rất nhiều thời gian để đọc sách, học tập.

      18 tuổi, An Sinh thi đậu Thanh Hoa, cũng gặp bước ngoặc của cuộc đời mình. Lúc giúp việc ở căn tin tình cờ quen được giáo sư đại học. Ông ấy rất thích vừa giỏi lại thông minh nên ông ta tự dạy tất cả mọi thứ và còn thông qua quan hệ của mình, tìm cho công việc trong văn phòng.

      Vì vậy năm 20 tuổi, Lâm Quốc Đống tiểu trí thức. Người 20 tuổi bình thường thể nào so sánh được với . Qua mấy năm, từ nhân viên trở thành người quản lí. Nhưng vẫn muốn gầy dựng nghiệp riêng, có như vậy mới có thể hoàn thành giấc mộng thành người giàu của mình.

      dùng tiền của mình để gầy dựng cơ nghiệp nhưng lúc thành công lúc thất bại.
      Ba mẹ nuôi của An Sinh lần lượt qua đời, vì bọn họ chỉ có mỗi An Sinh là con nên cậu ấy được thừa kế toàn bộ tài sản.

      An Sinh mang theo tài sản đến gặp Lâm Quốc Đống, tạo nên hiệu quả rất lớn cho nghiệp của .

      Như vậy, lúc sinh nhật Kỳ Kỳ, Trần Bảo Nhi có chút về ba của Kỳ Kỳ, vậy An Sinh là ba ruột của con bé rồi.

      Lâm Quốc Đống chỉ đến đây rồi ngừng lại, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

      “Sau đó sao?” Tôi cũng bình tĩnh hỏi .

      “Sau đó kiếm được rất tiền, nên có nhiều phụ nữ muốn gả cho . Trần Bảo Nhi cũng là trong số đó, đương nhiên ấy phải vì tiền của . Ba ấy có rất nhiều tiền, ấy lại là tốt, là có lỗi với ấy.” tới chỗ này, cúi đầu xuống “Năm đó chọn ấy cũng vì thân phận của ấy, ấy là người mà mọi đàn ông đều mơ ước, khi có được ấy cảm thấy rất tự hào. Nhưng bọn thường cãi nhau, ấy mãi mãi là chưa trưởng thành, ấy đem lại cho cảm giác an toàn. Có lần bọn cãi nhau, ấy bỏ nước ngoài, cái là hai năm. Dù sao ấy ở bên nhau cũng lâu nên lúc đó rất buồn nên ra ngoài du lịch. Quế Lâm, sau đó là Hàng Châu, Tô Châu. Sau đó hiểu được tình và tiền bạc hề có liên quan gì với nhau, khi hai người thực lòng nhau cảm thấy vô cùng bình thản chứ cần phải oanh oanh liệt liệt, cần mọi người biết đến.”

      ba năm trước có qua Quế Lâm, tôi kìm được mà nhìn vào chiếc đồng hồ tay mình. Lâm Quốc Đống chú ý tới phản ứng của tôi, tiếp: “Sau khi Bảo Nhi , mới phát , có lẽ ấy hợp nhau. Bên cạnh có rất nhiều phụ nữ nhưng biết ai hợp với mình nên vị trí Lâm phu nhân vẫn bỏ trống. năm trước, Bảo Nhi trở về là vẫn còn , muốn quay lại với nhưng thể làm được. Đối với điên cuồng của ấy rất đau lòng, ấy là vui vẻ hoạt bát, chính hại ấy. chỉ hy vọng ấy có thể sớm gặp được người thích hợp với ấy, trở lại là Trần Bảo Nhi của ngày xưa.”

      “Lạc Băng, em theo .” Lâm Quốc Đống đứng lên, rất tự nhiên nắm tay tôi cứ như là chúng tôi nắm tay nhau mấy trăm năm rồi.

      Tôi theo vào gian phòng, kệ sách có rất nhiều sách, hề có hạt bụi nào vươn đó. Ánh mắt của tôi dừng ở bàn sách, cực kỳ khiếp sợ.

      bàn sách là khung hình lớn, người trong đó rất giống tôi. Tôi nhìn kỹ lại, trong đó mặc chiếc váy màu trắng, sắc mặt đỏ thắm, thần thái như nước, tóc dài xõa trước ngực, đứng cầu Quế Lâm nhìn dòng nước mỉm cười.

      Tôi ngẩng đầu nhìn Lâm Quốc Đống, ôm eo tôi, nhanh chóng đặt môi lên môi tôi, nụ hôn bá đạo của , triền miên của chúng tôi đan vào nhau...

      Tôi đẩy ra, còn rất bình tĩnh nhìn tôi cười, chỉ vào khung hình đó: “Lạc Băng, đây là em. Kỹ thuật chụp hình của cũng tệ lắm phải . Trong phòng và Kỳ Kỳ cũng có tấm.”

      Sau đó kéo tôi vào phòng Kỳ Kỳ chỉ vào khung hình nho bàn học. Rồi lại kéo tôi đến phòng , chỉ vào bức tranh thêu lớn tường, trong đó càng xinh đẹp hơn mấy phần.


      Tôi nghi ngờ nhìn , đỡ tôi ngồi xuống ghế so fa, còn ngồi mép giường, vẻ mặt cười như cười : “Muốn biết có chuyện gì sao?”

      Tôi gật đầu.

      “Ba năm trước đây, thấy được cảnh này liền chụp hình lại. Sau đó càng nhìn càng thấy thích nên đặt người ta làm bức tranh thêu đặt trong phòng ngủ. Cũng biết có phải là duyên phận , chỉ cần nhìn thấy nó là lại cảm thấy thanh thản, thoải mái. Sau đó Kỳ Kỳ lại luôn miệng tìm mẹ, muốn cho Kỳ Kỳ biết thân thế của con bé, đối với đứa bé, điều đó rất khó chấp nhận được nên tính đợi con bé lớn lên rồi mới . dùng mọi cách dụ dỗ con bé nhưng vẫn được nên đành phải chỉ vào bức hình, bảo với con bé đây là mẹ nó. Từ đó về sau Kỳ Kỳ hỏi mẹ nữa, làm tấm hình đặt trong phòng con bé, mỗi tối nó đều nhìn vào đó mà chuyện. Nếu như gặp em vẫn nghĩ ba năm trước chỉ là cơn mộng. Cả khi nằm mơ vẫn muốn tìm người hiền lành làm mẹ của Kỳ Kỳ, người đó cần xinh đẹp nhưng có thể mang lại cảm giác an toàn cho . ngờ ông trời lại tốt với như vậy, cho gặp được em.”

      Lâm Quốc Đống nhìn đồng hồ tay tôi : “Lúc chụp bức hình này có chạy tìm em, nhưng em biến mất trong biển người. cũng nhặt được chiếc đồng hồ này ở đó. Duyên phận nhiều lúc rất kỳ quái, ràng cho gặp được em nhưng chỉ trong chớp mắt lại thấy đâu.”

      “Ừ.” Tôi nhàng trả lời tiếng, trong lòng rất rối rắm, ra mọi chuyện lại bắt đầu như vậy. Tôi nhìn bộ váy trong tấm hình, đó là chiếc váy tôi tính mặc để gây ấn tượng với Lưu Thiếu Ngôn nhưng ngờ lại để cho người đàn ông khác thấy được, đúng là tạo hóa trêu người. Có lẽ nếu ngày đó tôi mặc chiếc váy trắng này, cũng xuất ở đó Lâm Quốc Đống cũng chú ý tới tôi.

      Lâm Quốc Đống tới, ôm lấy tôi từ đằng sau, giọng gọi “Băng nhi” gọi rất dịu dàng giống như tiếng gọi từ kiếp trước.

      Tôi như nằm mơ, sau đó lại đột nhiên tỉnh táo. Tôi đột nhiên đứng lên, cứng rắn : “Chủ tịch Lâm, xin lỗi, tôi còn có chuyện phải làm nên xin phép về trước.”

      Tôi nhớ Lưu Thiếu Ngôn từng dịu dàng gọi tôi là “Băng Băng” nhưng sau đó cũng dùng giọng điệu đó để gọi người phụ nữ kia “Ninh Ninh”. Lâm Quốc Đống là ai? So với Lưu Thiếu Ngôn có điều kiện hơn nhưng tại sao lại để mắt tới tôi? Là vì thương hại tôi bị bỏ rơi sao? Hay là vì trong giấc mơ ba năm về trước của , tôi là người ngoài đời thực, làm sao có thể là trong mộng của được chứ? Điều này như con dao cắt trái tim tôi ra thành trăm mảnh.

      Tôi run rẩy, tôi lại run rẩy, thấy phản ứng của tôi liền tiến tới ôm tôi vào lòng, giọng : “Băng nhi, em sợ sao? làm em sợ sao?”

      Tôi nhìn rồi xoay người ra cửa.

      “Băng nhi, tại sao?” Lâm Quốc Đống đứng phía sau hỏi tôi.

      Tôi ngẩn ra, quay đầu lại, ra khỏi cửa.

      Lâm Quốc Đống đuổi theo, kiên trì muốn đưa tôi về. ở đây có xe bus cũng có taxi. Tôi biết có gạt tôi nên lên xe của .

      Ngồi xe, chúng tôi câu nào. Khi đến ngã tư đường, gặp đèn đỏ, ngừng lại, quay đầu sang nhìn tôi : “Băng nhi, ép em, cho em thời gian nhưng em phải tin, đời này phải người đàn ông nào cũng thể tin được, em hãy quên quá khứ , lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Em thể cứ vĩnh viễn sống trong bóng ma quá khứ, em hiểu ?”

      Tôi nhìn , cũng gì, trong lòng sớm rối như tơ vò. phải tôi luôn mong ngóng có ngày như bây giờ sao? Nhưng khi ngày đó đến, tôi lại sợ.

      Lúc tới dưới nhà tôi, xuống xe nhưng tôi biết luôn nhìn tôi.

      Sau lưng truyền đến tiếng gọi của , gọi “Băng nhi” nhưng lại gì thêm. Chưa từng có ai gọi tôi như thế, tên gọi đó vốn lạnh lẽo nhưng sao gọi lại ấm áp đến thế.

      lúc lâu sau, tôi kiềm được mà nhìn xuống xe qua cửa sổ. dời xe, biết tôi nhìn sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :