1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hương thơm băng đá như xưa - Mễ Lạp Phấn ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21

      Cuối cùng, Lãnh Thanh Hoa và La Tiểu Mạn cũng ly hôn. Với nổ lực của Thường Huy, Bối Bối được giao cho Lãnh Thanh Hoa chăm sóc. Mỗi tuần La Tiểu Mạn được đến thăm con bé lần vào ngày chủ nhật. Nhưng phải chủ nhật nào ấy cũng được nghỉ làm và Lãnh Thanh Hoa cũng rảnh rỗi nên tôi liền biến thành bảo mẫu của con bé.

      Sáng chủ nhật, Lãnh Thanh Hoa lại dẫn Bối Bối đến nhà tôi. là ba nằm viện, phải vào đó để chăm sóc ông nên nhờ tôi dẫn Bối Bối chơi. Tôi vốn định hôm nay ngủ cả ngày để lấy lại sức nhưng nghe như thế, tôi vội vàng rời giường, rửa mặt. Tôi sợ đủ thời gian, theo tính cách của xuất ở đây ngay. Qủa nhiên, khi tôi còn đánh răng ôm Bối Bối vào nhà, A San chạy ra tiếp đón . cũng nghỉ ngơi uống miếng nước mà vội vàng vào bệnh viện.

      “Bối Bối, chúng ta tớ khu vui chơi thiếu nhi chơi được ?” Tôi ngồi xổm người xuống, vừa bóp khuôn mặt bé của Bối Bối vừa .

      .” Ai ngờ Bối Bối hề hứng thú chút nào.

      “Sao vậy, Bối Bối?” Con bé này lúc trước thích đến khu vui chơi thiếu nhi nhất, tại sao hôm nay lại muốn ?

      “Dì dẫn con đến đó ba lần rồi. Còn gì vui nữa đâu mà .” Bối Bối bĩu môi , hành động này của bé làm tôi cười phá lên, sau đó : “Vậy Bối Bối muốn đâu chơi?”

      “Con muốn vườn thú.”

      Vậy vườn thú.

      Tôi dắt Bối Bối đứng ở ven đường chờ xe taxi nhưng chả có chiếc nào chạy qua. Đúng lúc đó điện thoại di động của tôi reng chuông.

      “Lạc Băng, em dậy chưa?” Là Cà.

      định dẫn Bối Bối vườn thú chơi.”

      nữa.”

      “Cậu cũng vườn thú sao?”

      “Đúng vậy, tới ngay.”

      đợi tôi thêm câu nào, Cà cúp điện thoại. Cà lập tức tới ngay nhưng tôi đợi 10 phút rồi cũng thấy bóng dáng cậu ta đâu. Cậu ta dám gạt tôi sao?

      Tôi suy nghĩ Cà cười tủm tỉm tới.

      “Bối Bối, có nhớ chú ?” Cà vừa tới là ôm Bối Bối lên. Con bé gặp Cà lần rồi và bị cậu ta hối lộ.

      Bối Bối cười bắt được lỗ tai của Cà, hôn lên đó cái chóc.

      “Lạc Băng, thấy , học hỏi chút .” Tôi dẫm lên chân Cà, cậu ấy vẫn tỉnh bơ tiếp: “Hôm nay xe, hồi nãy ngồi xe của bạn tới, chúng ta ngồi xe buýt vườn thú được ?”

      “Được, Cao thiếu gia muốn xe buýt chúng ta xe buýt.”

      Xe buýt đến vườn thú là xe buýt hai tầng, Bối Bối rất vui vẻ khi được ngồi đó. Tôi nghĩ lâu rồi Lãnh Thanh Hoa có cho Bối Bối xe buýt nên con bé cảm thấy mới mẻ. Chúng tôi lên tầng hai, Cà ôm Bối Bối lên, tôi theo sau cậu ấy.

      Tầng hai chỉ có cặp học sinh rúc vào nhau, đồng phục ghi là học sinh năm nhất trường trung học XX, xem ra là học sinh cấp 3.

      thấy chúng tôi lên ngượng ngùng ngồi thẳng người dậy. Còn chàng trai muốn ôm nữa nhưng nhìn mặt dám, vội rút tay về.

      Chúng tôi ngồi sau cặp tình nhân kia mấy hàng ghế, Cà ghé sát tai tôi giọng : “Nếu lúc đó có can đảm nhưng cậu ta chừng con của chúng ta bây giờ cũng lớn bằng Bối Bối rồi, phải ? Ha ha.”

      “Cà, cậu thể năng nghiêm túc được sao?” Tôi tức giận trách móc cậu ấy.

      Bối Bối đứng đùi Cà, nhìn ra ngoài cửa sổ, hưng phấn nhìn cảnh vật xung quanh. Lúc hỏi tôi cái này, lúc hỏi tôi cái kia, tôi cho con bé nghe về thế giới tươi đẹp bên ngoài. Hình như hôm nay đèn đỏ hơi nhiều, nửa tiếng rồi mà vẫn chưa tới vườn thú. Bối Bối mệt quá nằm bò trong lòng tôi, nhắm mắt ngủ mất

      Cà nhìn khuôn mặt bé hồng hồng của con bé nhịn được liền hôn cái, cái hôn này làm con bé tỉnh giấc. Bối Bối mở mắt ra, nhìn tôi hỏi: “Dì Lạc, sao dì cũng có hai em bé vậy?”

      Tôi biết Bối Bối gì nên hỏi ngược lại: “Em bé nào?”

      Ai ngờ Bối Bối dùng bàn tay bé của mình chỉ vào ngực tôi : “Chính là cái này, mẹ cũng có, sao dì cũng có vậy?”

      Cặp tình nhân ngồi đằng trước nghe giọng non nớt của Bối Bối cũng tò mò quay lại nhìn tôi. Đồng ngôn vô kị, đồng ngôn vô kị, mặt tôi nóng bừng lên. Cà cười ra tiếng, cậu ta thấy tôi lúng túng cũng giúp tôi giải vây. giúp thôi vậy mà còn cười hả hê như vậy chứ.

      Chẳng lẽ tôi lại với Bối Bối mấy câu như em bé là từ kẽ đá chui ra. Tôi do dự hồi rồi nghiêm túc với con bé: “Bối Bối, bé cũng có em bé nhưng chờ Bối Bối trưởng thành mới thấy nó.”

      Đến vườn thú, Bối Bối liền làm nũng chịu xuống đất bộ, dọc theo đường đều do Cà ôm. Tôi nghĩ thầm, may nhờ có Cà tới, nếu làm sao tôi chịu nổi. Mặc dù Bối Bối nặng chưa tới ba mươi kg nhưng ôm khắp nơi phải là chuyện dễ dàng.

      Bối Bối thích khỉ, chúng tôi dừng ở chuồng khỉ rất lâu. Cà ôm Bối Bối xung quanh trêu chọc khỉ con, tôi ngồi nghỉ ngơi ở băng ghế đá gần đó.

      “Xem, đó là con khỉ lưu manh đấy! Mấy ngày trước mới bắt được nó đem tới đây đấy.” phụ nữ mập mạp với bạn bà ta. Mấy ngày trước hình như là có tin tức về “con khỉ lưu manh” báo nhưng tôi có xem kĩ. Tôi tò mò nhìn theo hướng cánh tay bà ta, ra là con khỉ to lớn đưa cái mông hồng hồng về phía chúng tôi.

      Nhưng tại sao nó lại nổi tiếng như vậy chứ. Tôi tiếp tục nghe người phụ nữ kia .

      “Mấy người biết đó chứ, con khỉ này chạy gây án khắp nơi, chính phủ phải bỏ ra công sức rất lớn mới bắt được nó. Đàn ông háo sắc làm gì đến khỉ mà cũng hóa sắc nữa. Nó toàn vào nhà vệ sinh nữ quấy rầy phụ nữ. Du khách tìm nhân viên của công viên để tố cáo, họ cứ kêu oan. Sau đó chuyện cứ xảy ra hoài, đến ngày nó cũng chui vào lưới…”

      Con khỉ lưu manh hình như biết có người xấu nó nên quay về phía chúng tôi làm mặt quỷ.

      Tôi đột nhiên cảm thấy ánh mắt của nó rất giống Cà, đơn thuần, vui vẻ.

      “Cà, lại đây xem con khỉ lưu manh này!” Tôi gọi Cà tới.

      Cà ôm Bối Bối qua, vui vẻ : “Cái gì?”

      Tôi chỉ vào con khỉ lưu manh : “Nhìn nó kìa.” Ai ngờ con khỉ lưu manh cũng dùng tay chỉ tôi, trong miệng phát ra tiếng chít chít.

      Cà và Bối Bối bị con khỉ lưu manh chọc cười ha hả. Tôi cũng cười theo.

      Người phụ nữ mập mạp bên cạnh với bạn bà ta: “Ai sinh con tốt, gia đình nhà người ta vui vẻ biết bao, chỉ có mẹ chồng ở nhà tôi là nhất quyết con tốt, tôi muốn kéo bà ta tới đây xem người ta tốt với con như thế nào…”

      Nghe lời này tôi vội tránh ra, Cà ôm Bối Bối sáp lại gần, vui vẻ : “Lạc Băng, cũng thích con , có chuyện gì vui chỉ cần nó làm nũng là mình quên hết…”

      Cà huyên thuyên với tôi con tốt thế nào. Tôi hoài nghi tại sao mấy bác sĩ phụ khoa mời Cà đến diễn thuyết, bảo đảm mọi người thích sinh con

      Nghe Cà ngừng, tôi hỏi cậu ta: “Cà, cậu muốn làm ba sao?”

      Cà nghe tôi thế liền thu lại vẻ mặt cười cợt, nghiêm túc : “Đương nhiên muốn.”

      Chỉ ba chữ ngắn ngủi của Cà làm lòng tôi ấm áp. Tôi chưa từng thấy ai nghiêm túc mình muốn làm ba như cậu ấy. Tôi mím môi, cúi đầu, cảm thụ những xôn xao trong nội tâm, gì thêm.

      Cà cõng Bối Bối lên, con bé thấy con cọp, con hươu, thậm chí là con rắn đều cười rất vui vẻ, Tôi tưởng gan con bé rất lớn ai ngờ vừa nhìn thấy con đà điểu, nó liền khóc rống lên.

      Con đả điểu kia rúc vào trong lồng tre, có thể lúc chúng tôi ngang qua làm nó tỉnh giấc nên nó duỗi thẳng cái cổ ra. Bối Bối sợ quá khóc thét lên, tôi vội vàng ôm con bé vào lòng.

      “Siết tay con bé chặt.” Cà như ra lệnh.

      Tôi làm theo lời cậu ấy, con bé quả nhiên ngừng khóc, chỉ còn hơi thút thít, toàn thân co quắp nằm trong lòng tôi. Tôi nhịn được giương mắt nhìn Cà, muốn hỏi cậu ấy tại sao lại biết cách dỗ con nít.

      “Lúc rất nhát gan, lúc khóc hi vọng có người có thể ôm chặt như vậy. Đáng tiếc ba lại rãnh.”

      trưởng thành khỏe mạnh như vậy cũng là chuyện rất khó.” Tôi nghĩ đến những lời Brazil Cà .

      Cà thở dài : “ ra dì đối xử với rất tốt. Sau khi sinh em vẫn quan tâm đến . Nhưng lúc ấy còn hiểu chuyện, cứ nghe người ta mẹ ghẻ rất xấu nên cho rằng dì cũng là người xấu. Lúc sợ hãi cũng chui xuống gầm bàn hoặc gầm giường cho dì đụng đến. Lúc đó nghĩ phải tại dì mẹ chết. Sau này mới biết người hại chết mẹ là người phụ nữ khác. Lúc mẹ chết ba cắt đứt với bà ta, mẹ khờ, lại dùng tính mạng của mình để níu kéo tình . Sau đó ba tỉnh ngộ, thề bao giờ làm uất ức nữa còn tìm người hiền lành để làm mẹ kế cho .”

      “Bây giờ biết nỗi khổ tâm của bà ấy cũng phải là quá muộn.” Tôi an ủi Cà.

      “Muộn rồi. Lúc biết quá muộn, dì được khỏe, năm ngoái kiểm tra mới phát bị ung thư gan nhưng sợ lo lắng nên ra. Lúc trở về mới biết được. hối hận vì đối xử tốt với dì ấy, thậm chí còn nhục mạ dì ấy trước mặt ba. Nhưng dì ấy cứ bao che cho hết lần này tới lần khác.” Giọng của Cà trầm xuống, Bối Bối ngạc nhiên nhìn cậu ấy, đưa bàn tay bé ra sờ mặt cậu ta : “Chú Cà đừng khóc.”

      “Ừ, chú khóc, Bối Bối biết nghe lời.” Cà xong hôn lên mặt Bối Bối sau đó giương mắt nhìn tôi : “Ôm mệt , đưa cho .” Cà ôm Bối Bối qua.

      Sau khi ăn cơm em Cà gọi điện tới. 10 phút sau chiếc Audi A8L màu đỏ đậu trước cửa vườn thú.

      xinh đẹp nhô đầu ra từ trong xe, ấy khoảng hai mươi tuổi, đôi mắt to chớp chớp, cần cũng biết là tính tình rất hào phóng.

      Chúng tôi lên xe của em Cà.

      “Chị chính là Lạc Băng trong truyền thuyết đó sao? Em là Cao Tiếu Nhan, là em của Cao Tiếu Thiên, chị gọi em Nhan Nhan là được rồi.”

      “Hả? Em biết chị à?” Tôi vừa vừa quay đầu kinh ngạc nhìn Cà, ý muốn hỏi tại sao em cậu ta lại biết tôi.

      Cà ngượng ngùng nhìn tôi cười. Nhan Nhan tiếp: “Ha ha, lúc tiểu học em biết chị rồi nhưng phải là do em , cũng vì chuyện này mà ấy thèm để ý đến em mấy tuần liền đấy.”

      “Con bé chết tiệt, em còn dám .” Cà hung dữ với Nhan Nhan rồi lo lắng chen vào giữa tôi và Bối Bối, cậu ta đưa tay sờ bím tóc của con bé.

      Ai ngờ Nhan Nhan lại sợ, ấy tiếp: “Lạc Băng, , em phải gọi chị tiếng chị Lạc, chị Lạc, lúc em học tiểu học có nhìn lén nhật ký của ấy, ha ha, cái thời điểm mà cả ngày được câu nên hồn, em rất muốn biết trong lòng ấy có ai nên vứt cả đạo đức nhìn lén nhật ký của ấy. ngờ trong đó chỉ có hai chữ “Lạc Băng”… ấy mọn, có vậy thôi mà thèm để ý đến em suốt hai tuần, ở nhà chữ nào. Làm hại mẹ em tưởng em gây ra tội lớn gì, đánh em trận. Em lớn đến chừng đó, mà đó là lần đầu tiên mẹ đánh em…”

      “Cao Tiếu Nhan, câm miệng cho !”

      “Lỗi của em có chút xíu mà lại hại em bị mẹ đánh. Hơn nữa phải ngày nào em cũng theo sau mông xin lỗi sao, vậy mà lại động lòng, dù gì em cũng là em của , nhất định phải làm em bị đánh mới bỏ qua cho em sao.”

      “Cao Tiếu Nhan, em tùy tiện xem nhật ký của người khác mà còn là lỗi hả, đúng là biết xấu hổ!”

      “Cao Tiếu Thiên, phải chỉ là xem nhật ký của thôi sao, làm gì mà dữ vậy?”

      Hình như hai em này thường xuyên cãi nhau hay sao ấy, cũng ngại có tôi và Bối Bối ở đây, cứ cãi đến khi đến cửa tiệm ăn Hồ Nam mới chịu dừng lại, lúc xuống xe còn trừng mắt nhìn đối phương.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22

      ngờ Trương Lập Thành lại đâm tôi sau lưng, hơn nữa còn đâm rất sâu. Tôi hận thể đá văng cửa phòng làm việc của ông ta. Trời đất ơi, ông ta lại dám tôi léng phéng với giám đốc Đặng, còn chúng tôi tằng tịu với nhau ở Thâm Quyến như thế nào. Tức chết tôi rồi, phải chi tôi léng phéng với chàng đẹp trai tôi cũng tức đằng này giám đốc Đặng cũng gần 60 tuổi rồi. Tôi rất kính trọng ông ấy vậy mà lại bị Trương Lập Thành thành thế này.

      Lãnh Thanh Hoa khuyên tôi: “Bây giờ em quậy ông ta phải là làm lớn chuyện hơn sao? Ông ta chính là muốn điều đó, Lạc Băng, em đừng rơi vào bẫy của ông ta chứ. Với lại, làm sao em chứng minh được là ông ta nhảm?”

      Tôi đặt mông ngồi xuống ghế sofa, thở phì phò nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Hoa: “Còn cần phải sao? Trừ ông ta ra còn ai làm chuyện thiếu đạo đức này chứ? xem em phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ em cứ để mặc tin đồn này sao, em sao nhưng giám đốc Đặng phải làm thế nào đây.”

      “Em bình tĩnh chút, em nghĩ xem tại sao Trương Lập Thành lại làm vậy?” Lãnh Thanh Hoa cau mày nghĩ, hiểu lần này Trương Lập Thành ăn nhầm thuốc nổ gì.

      “Em nhớ ra rồi, ngày đầu tiên làm lại ông ta cảnh cáo em đừng có xấu ông ta ở sau lưng. Nhưng mà em có làm thế.”

      biết em có làm nhưng ông ta lại nghĩ là em làm. Em nghĩ thử xem tại sao ông ta và em léng phéng với nhau mà lại là giám đốc Đặng…”

      muốn ông ta chính là muốn cho vợ của giám đốc Đặng biết sao?” Tôi kinh hãi bật dậy từ ghế sofa, ông già này, quả nhiên là ác độc.

      Lãnh Thanh Hoa nhìn tôi, : “Chúng ta đứng chính giữa, Trương Lập Thành và giám đốc Đặng nắm 30% cổ phần, mấy năm trước ông ta còn có chút e sợ giám đốc Đặng nhưng bây giờ e là ông ta chẳng coi giám đốc Đặng ra gì.”

      Tôi trầm ngâm suy nghĩ, Lãnh Thanh Hoa thấy tôi tỉnh táo lại liền lắc đầu ra ngoài.

      Tôi cũng có ý định làm việc, cúi đầu suy nghĩ chút, rốt cuộc cũng nghĩ ra được kế sách rất hay. Sau đó mới có tâm trạng tiếp tục làm việc.

      Buổi chiều tôi gọi điện thoại kể kế sách của tôi cho Bí Đỏ nghe, ai ngờ ấy lại dội cho tôi gáo nước lạnh: “Cậu chạy với vợ giám đốc Đặng là cậu có quyến rũ chồng bà ta à, cậu mặc quần áo à?”

      “Làm sao mà tớ mặc quần áo?” Tôi hiểu.

      “Ai, phải cậu mặc quần áo mà là cậu mình buồn à?”

      “Vậy cậu muốn thế nào? Chẳng lẽ kéo quần chúng theo sao?”

      “Phải có người đàn ông theo vợ của giám đốc Đặng mới tin cậu được. Nếu phụ nữ ly hôn còn sống mình, ta quyến rũ chồng người khác có ma mới tin. Hơn nữa, trước khi đến gặp bà ta cậu còn phải cho người đàn ông đó lượn vài vòng trong công ty, để mọi người đều biết người đó hào hoa phong nhã như thế nào. Sức mạnh của quần chúng rất ghê gớm, nếu mọi người tin là cậu bà ta cũng tin. Lúc đó bà ta còn hận Trương Lập Thành phỉ bang chồng bà ta nữa.”

      Bí Đỏ quả nhiên là người làm việc ở bộ phận chăm sóc khách hàng, phân tích quá sâu sắc nhưng tôi đâu để tìm người đàn ông diễn kịch cùng đây.

      vất vả chờ đến giờ tan làm, vừa ra khỏi cửa công ty tôi liền thấy Cà chạy băng băng tới bằng chiếc S600 của mình.

      “Hi, Băng Băng!” Cà lớn tiếng gọi tôi, cậu ấy mặc âu phục màu đen so với bình thường chững chạc hơn nhiều.

      Diện mạo tuấn cùng với nụ cười chết người của cậu ấy lập tức hút hồn các mỹ nhân xung quanh. Tiểu Chu sau tôi : “Lão đại, ta gọi chị sao?”

      “Đúng vậy. Là bạn của tôi.”

      Tôi biết đây chắc chắn là kế sách của Bí Đỏ. Dù sao tới cũng tới rồi, tôi liền về phía Cà trong ánh mắt hâm mộ của mọi người. Cậu ấy mở cửa mời tôi lên xe, còn cố ý tự tay thắt dây an toàn cho tôi.

      “Nghe Bí Đỏ , em cần vai nam chính nên vội vàng chạy đến đây, cũng may, nữ chính chưa bị người khác cướp mất.”

      “Cà, lần này cám ơn cậu…”

      “Được rồi, đừng cảm ơn tớ vội, phải là tớ lấy thù lao, ha ha.” Cà cười.

      “Lại muốn tớ báo đáp cậu thế nào đây, cậu .” Chỉ cần có thể chặn miệng Trương Lập Thành, bảo tôi làm gì tôi cũng làm. Cà là người đơn giản, chắc chỉ kêu tôi tham gia party với cậu ấy.

      “Con bé Nhan Nhan kia đem chuyện nó gặp em cho dì nghe. ngờ dì vẫn còn nhớ việc Nhan Nhan xem trộm nhật ký của khi còn bé nên khi nghe là con bé gặp em, dì rất vui mừng nhất định phải dẫn em đến gặp dì. nghĩ đến gặp em để chuyện nhưng vẫn biết mở miệng thế nào...”

      Chuyện này có chút khó khăn với tôi. Cà thấy tôi lên tiếng liền : “Băng Băng, nể tình nhiệt tình giúp em, em hãy đến gặp dì lần . Nếu bị bắt xem mắt nữa, rất phiền phức.”

      đến mức này, tôi chỉ có thể : “Được rồi, tớ đồng ý với cậu.”

      Về đến nhà tôi móc chìa khóa ra, muốn mở cửa nghe A San lớn tiếng : “A Băng, cẩn thận nha, em đắp mặt nạ.”

      Lúc tôi bước vào phòng khách thấy gương mặt trắng bệch, tôi sợ hết hồn. Sau đó mới biết là A San đắp mặt nạ.

      Tôi nhìn mặt A San giây rồi vào phòng, ấy rất hứng thú với mấy cái mặt nạ tự chế, ngày nào cũng đem mình ra làm thí nghiệm. Tôi rất lười, mỗi tuần đều đắp mặt nạ hai lần nhưng toàn mua ở siêu thị. Thỉnh thoảng cũng bị Bí Đỏ kéo đến thẫm mỹ viện nhưng là do bị Bí Đỏ ép buộc

      Tôi chuẩn bị cởi quần áo để tắm A San ở bên ngoài tôi có điện thoại.

      Đây là số điện thoại riêng, tôi nghĩ là bạn tôi gọi nhưng ngờ đầu bên kia điện thoại lại truyền đến tiếng non nớt của bé: “Dì Lạc, con là Kỳ Kỳ.”

      “Kỳ Kỳ! Dạo này con có ngoan sao?”

      “Ba Kỳ Kỳ rất ngoan. Dì Lạc, ngày mai là sinh nhật năm tuổi của Kỳ Kỳ, ba mời rất nhiều bạn tới nhà con chơi, Kỳ Kỳ chơi dương cầm cho mọi người nghe, dì Lạc, dì đến sinh nhật của Kỳ Kỳ chứ?” Nghe lời thỉnh cầu của con bé tôi dường như có thể thấy được ánh mắt mong đợi của nó. đợi tôi trả lời, Kỳ Kỳ vội vàng hỏi tiếp: “Dì Lạc, dì đến chứ?”

      “Ừ, dì đến.” Tôi đồng ý với Kỳ Kỳ.

      “Dì Lạc tốt!”

      Tôi hỏi Kỳ Kỳ địa chỉ nhà Lâm gia, con bé hai lần nhưng vẫn ràng. Tôi nghe con bé kêu tiếng ba, Lâm Quốc Đống liền chạy tới cho tôi biết địa chỉ nhà Lâm gia. ra chỉ cần gần Hồ Liên là tài xế taxi biết nhà ở đâu cần thiết phải là khu nào, đường nào. Kỳ Kỳ với hẹn gặp lại với tôi sau đó quẳng điện thoại , tôi vốn tưởng Lâm Quốc Đống vài câu với tôi nhưng lại làm thế, trong lòng tôi bỗng có chút mất mát.

      Hôm sau, tôi kiểm tra phòng ban, bọn Tiểu Chu xúm lại với nhau về chàng đẹp trai ngày hôm qua chạy S600 tới: “Tôi tận mắt thấy, người đàn ông kia tối thiểu cũng cao 1m80 đấy, rất đẹp trai, rất cưng chiều lão đại, còn thắt dây an toàn cho chị ấy, gọi chị ấy là “Băng Băng”, rất là dịu dàng…”

      Lão Vương thấy tôi đến liền ho hai tiếng, bọn Tiểu Chu mới biết là tôi đứng ở cửa. ra lúc đó tôi vụng trộm mừng thầm, ngờ hiệu quả lại cao như vậy. Mọi người đều biết tôi có bạn trai chạy S600 đến rước làm gì còn tin là tôi quyến rũ ông lão 60 nữa chứ. Chỉ cần Cà đến đây mấy lần, lời đồn do Trường Lập Thành tung ra lập tức biến mất. Nhưng tôi thể để mọi người biết là tôi vui cho nên cố hết sức kìm nén cảm xúc trong lòng.

      Tiểu Chu le lưỡi với tôi: “Lão đại, chào buổi sáng!”

      gì vậy? tôi nghe chút .” Tôi cố ý cười cười, dụ dỗ Tiểu Chu tiếp. Thuận tiện cho tôi thêm dầu vào mỡ.

      Tiểu Chu sờ sờ cái ót, ngượng ngùng : “ có gì, gì cả.”

      Nếu Tiểu Chu cho tôi cơ hội thêm dầu thêm mỡ tôi cũng vội. Tôi dặn dò bọn họ mấy câu rồi : “ biết bây giờ thịnh hành kiểu cà vạt nào, chắc phải lên mạng tìm hiểu mới được.” xong tôi ra ngoài, tôi cố ý để cho mọi người có cơ hội bàn luận thêm chút.

      Xế chiều tôi gọi điện cho Cà cậu ấy cần đến rước tôi thuận tiện tám về hiệu quả ngày hôm qua.

      “Mới có lần, nên làm nhiều lần mới có hiệu quả tốt hơn.” Cà ở bên kia hưng phấn .

      “Nhưng tối nay tớ bận rồi, cần cậu đến rước đâu.”

      “Có muốn tớ đưa cậu ?”

      cần, tớ tự kêu xe là được rồi.”

      Tan làm, bọn Tiểu Chu đứng đầy ngoài cửa mong ngóng Cà chạy chiếc S600 đến. Nhưng Cà thấy đâu chỉ có chiếc BMW của Lâm Quốc Đống chạy đến, điều này cũng làm mấy ấy thất vọng.

      Tiểu Chu biết Lâm Quốc Đống, lập tức hả hê với mọi người, đây là ông chủ Lâm Quốc Đống của Tập đoàn Thiên Thành. Tôi nghĩ biết có nên chạy hay gọi tôi lại.

      Tôi đến trước mặt trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.

      Tôi đứng trước cửa xe , mở nhạc ở trong xe, trầm mặt gì cả. Tôi nhìn trộm vẻ mặt của nhưng cũng biết làm cách nào để phá vỡ trầm mặt này.

      lúc tôi định mở miệng giành trước: “Trần Bảo Nhi cũng ở Lâm gia, hôm nay là sinh nhật Kỳ Kỳ, muốn nổi giận nên cho ta vào nhà. Có thể ấy gây chuyện, em nên để ý làm gì.”

      Tôi hiểu ý của , hôm nay là sinh nhật con bảo bối của nên muốn có chuyện hay xảy ra. Tôi gật gật đầu : “Ừ.” Nhưng trong lòng lại thắc mắc, rốt cuộc Trần Bảo Nhi làm gì mà lại muốn cho ta vào nhà. Bình thường ta cư xử cứ như thục nữ dịu dàng, mong manh dễ vỡ.

      gì thêm, tôi cũng thèm để ý đến. mở cửa xe cho tôi lên, ra mở khúc dương cầm “Tiên Cảnh”, tôi nghe chăm chú gọi tôi xuống xe.

      Tôi xuống xe, cơn gió nhàng thổi qua, tôi giương mắt nhìn căn biệt thự trước mặt, nó cũng khác mấy căn biệt thự khác là mấy. Nó nằm chính giữa, xung quanh có những tán lá cây xanh ngát, thơm mát. Trước căn biệt thự là cái hồ tròn, thỉnh thoảng những cơn gió thổi qua đây mang theo hơi nước mát mẻ.

      Tôi theo vào đại sảnh, lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi được vào biệt thự. Trước giờ tôi chỉ được thấy nó qua ti vi. Do đó tôi cứ như người bị mộng du theo sau , chỉ sợ cẩn thận là mình lạc đường.

      Kỳ Kỳ ngồi trong đại sảnh đàn dương cầm, Trần Bảo Nhi mặc lễ phục màu trắng đứng sau lưng con bé. Trong mắt tôi, họ là đôi thiên sứ, vừa thuần khiết vừa đẹp đẽ.

      Tôi lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Trần Bảo Nhi, ta thấy tôi đứng sau lưng Lâm Quốc Đống liền thay đổi sắc mặt, chỉ là cố gắng bộc phát ra ngoài.

      Kỳ Kỳ thấy tôi, con bé quay đầu gì đó với Trần Bảo Nhi, ta liền bế con bé xuống. Kỳ Kỳ chạy nhanh về phía tôi, trong miệng kêu dì Lạc, mọi người trong đại sảnh đều hẹn mà cùng nhìn về phía tôi.

      Tôi ngồi xổm người xuống, Kỳ Kỳ hôn tôi rồi mới : “Dì Lạc, con rất nhớ dì.”

      Kỳ Kỳ lôi kéo tôi về phía mọi người, vô cùng kiêu ngạo : “Đây chính là dì Lạc của tớ!”

      Sau đó, mọi người cắt bánh ngọt, chơi trò chơi. Kỳ Kỳ giống như thiên sứ, đứng ở chính giữa bọn họ. Lâm Quốc Đống theo sau Kỳ Kỳ, mặt là nụ cười ấm áp như ánh mặt trời vào mùa xuân.

      Tôi đứng dậy toilet, lúc khom lưng rửa tay Trần Bảo Nhi xuất phía sau tôi. Tôi xoay người muốn ra ngoài ta gọi tôi lại.

      “Có chuyện gì , Trần tiểu thư?” Tôi đứng lại.

      và Quốc Đống rốt cuộc là có quan hệ gì? Tại sao Kỳ Kỳ lại giống mẹ con bé?”

      “À, tôi và chủ tịch Lâm chỉ là bạn bè bình thường. Kỳ Kỳ cũng tôi giống mẹ con bé, nhưng tôi cũng biết chuyện đó là như thế nào?”

      Trần Bảo Nhi mặt biến sắc nhìn tôi chằm chằm, sau đó ác ý : “Bạn bè bình thường mà Quốc Đống lại đích thân đón sao?”

      “Cái này… Cái này…” Tôi nhất thời cứng họng.

      Lúc này Trần Bảo Nhi nhìn sâu vào mắt tôi hỏi: “ cũng biết thân thế của Kỳ Kỳ sao?”

      Thân thế của Kỳ Kỳ? Kỳ Kỳ phải là con của Lâm Quốc Đống sao? Về phần mẹ của Kỳ Kỳ, tôi nhớ con bé từng chỉ thấy mẹ trong hình, nếu như hai người đó ly hôn hôm nay ấy phải tới đây mừng sinh nhật của Kỳ Kỳ mới đúng. Chẳng lẽ mẹ của con bé

      Nghĩ tới đây, tôi ngước mắt lên, lắc đầu nhìn Trần Bảo Nhi.

      ta trầm tư chút mới : “Kỳ Kỳ phải con ruột của Quốc Đống.”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23


      Tôi sững sờ nhìn Trần Bảo Nhi, trước đây tôi nghĩ rất nhiều về chuyện mẹ của Kỳ Kỳ: có thể là ấy ly hôn với Lâm Quốc Đống hoặc cũng có thể là ấy chết. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến khả năng, Kỳ Kỳ phải là con ruột của . Nhìn thái độ cưng chiều của đối với Kỳ Kỳ và thân thiết ỷ lại của con bé đối với , ai có thể nghĩ là hai người phải là ba con ruột.

      Trần Bảo Nhi thở dài hơi rồi : “Ba của Kỳ Kỳ là bạn tốt nhất của Quốc Đống. ta và Quốc Đống cùng tạo dựng nên Thiên Thành, tình cảm của hai người cứ như là em ruột thịt. Sau này, Thiên Thành xảy ra chuyện, cũng biết Thiên Thành có thể lớn mạnh như vậy trong thời gian ngắn đương nhiên có làm số chuyện thể để người ngoài biết. Nhưng cuối cùng Thiên Thành bị điều tra ra, hơn nữa chứng cớ rất xác thực. Vì vậy Thiên Thành bị tổn thất rất lớn, hai ông chủ phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. Lúc đó Quốc Đống tính tự thú bị ba của Kỳ Kỳ cản lại, đánh ngất xỉu, ta để lại tờ giấy là Quốc Đống được , nhất định phải vực dậy Thiên Thành. Ba của Kỳ Kỳ là thư sinh làm sao có thể chịu được cuộc sống gian khổ trong tù, vì vậy được bao lâu ta liền muốn tự sát. cũng biết cảnh sát trong đó đề phòng người tự sát cũng nghiêm ngặt như kẻ vượt ngục. Ba Kỳ Kỳ phải nghĩ mọi biện pháp mới có thể tự sát thành công. Nếu ta đợi thêm ngày có lẽ chết. Hôm sau mẹ Kỳ Kỳ đến báo tin là mình có mang nhưng ngờ lại nhận được tin dữ.”

      tới đây, ta lại thở dài rồi mới : “Sau đó, mẹ Kỳ Kỳ lúc nào cũng buồn bực vui, cho đến khi sinh Kỳ Kỳ gầy chỉ còn da bọc xương. Thực ra lúc đó chỉ có thể giữ người lớn thể giữ đứa nhưng ấy lại chịu, muốn lưu lại con bé và mình còn muốn sống nữa. Nếu con bé chết ấy cũng sống nổi, dù sao cũng là chết ấy nhất quyết phải giữ lại Kỳ Kỳ. Bà ngoại Kỳ Kỳ biết mẹ Kỳ Kỳ quyết tâm như vậy chảy nước mắt ký tên sau đó hôn mê bất tỉnh. Ông nội bà nội của Kỳ Kỳ đều qua đời, ông ngoại cũng mất, bà ngoại con bé muốn nhận nuôi con bé. Quốc Đống nghĩ như vậy rất khó khăn nên quyết định nhận nuôi Kỳ Kỳ.”

      ta tới đây nước mắt rơi đầy mặt. Tôi cũng buồn bã suy nghĩ về người phụ nữ có ngoại hình giống tôi, vì đứa con của mình mà quyết định hy sinh. Đúng lúc đó, Trần Bảo Nhi lại quay sang nhìn tôi : “Tôi gặp mẹ của Kỳ Kỳ, ta giống nhau chút nào.”

      Trần Bảo Nhi kích động tiến lên bước, phát bắt được cổ áo của tôi. Trong đôi mắt đó là ngọn lửa bùng cháy dữ dội, tôi đột nhiên cảm thấy gương mặt của ta đáng sợ, vặn vẹo cứ như ma quỷ. Trần Bảo Nhi ép tôi vào góc tường rồi rống lên: “Tại sao? Tại sao bọn họ lại giống mẹ Kỳ Kỳ? cho tôi biết, tại sao?”

      Bộ dạng của ta bây giờ làm tôi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, tôi kéo cái tay nắm cổ áo của tôi ra, : “Bảo Nhi, bình tĩnh chút.”

      ta lùi lại bước nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, giống như có thể tìm được đáp án từ mặt tôi vậy. ta lắc đầu, cam lòng : “ giống mẹ của Kỳ Kỳ, chút cũng . Mẹ của Kỳ Kỳ phải thế này, phải!”

      Tôi theo bản năng sờ sờ mặt mình, trong lòng cũng nghi hoặc: nếu Trần Bảo Nhi gặp mẹ của Kỳ Kỳ, tôi giống ấy. Vậy tai sao Lâm Quốc Đống lại tôi giống mẹ của Kỳ Kỳ.

      Trần Bảo Nhi lầm bầm giống như tự với bản thân: “Nhiều năm qua, tôi nằm mơ cũng muốn làm mẹ của Kỳ Kỳ nhưng Quốc Đống chịu, mà , tại sao lại giống mẹ của Kỳ Kỳ? Tôi cam lòng.” ta tới đây chợt ngừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng quắc quét qua người tôi: “ rốt cuộc dùng thuật gì làm Quốc Đống mê luyến , làm Kỳ Kỳ cũng thích , còn khiến Quốc Đống để ý tới tôi? , .”

      Lúc này có người vào toilet, Trần Bảo Nhi thấy có người vào oán hận nhìn tôi rồi xoay người ra ngoài. Tôi ngơ ngác sững sờ tại chỗ, nghĩ tới những lời vừa nghe được: “Tôi gặp mẹ của Kỳ Kỳ, ta giống nhau chút nào.” Nhưng tại sao Lâm Quốc Đống và Kỳ Kỳ lại tôi giống mẹ của con bé.

      Tài xế của Lâm gia đưa tôi về nhà, dọc theo đường tôi đều nghĩ tới Lâm Quốc Đống, Kỳ Kỳ và những lời của Trần Bảo Nhi. Chính ta cũng biết tôi giống mẹ của Kỳ Kỳ ở điểm nào.

      “Lạc tiểu thư, Kỳ Kỳ của chúng tôi hình như rất thích .” Lão Lý lái xe cười .

      “À, đúng vậy.” Tôi suy nghĩ nữa, nghiêm túc nghe Lão Lý chuyện.

      “Vợ tôi là bảo mẫu của Kỳ Kỳ, vừa rồi bà ấy có với tôi là rất giống mẹ của Kỳ Kỳ, đây cũng là duyên phận, vốn là đời này người giống người cũng nhiều nhưng có thể gặp được quả là duyên phận.” Lão Lý thổn thức cảm thán.

      “Vợ bác từng gặp mẹ của Kỳ Kỳ rồi sao?” Tôi trực tiếp hỏi lão Lý.

      “Đây là chuyện cấm đề cập đến trước mặt Kỳ Kỳ, mấy năm qua chúng tôi luôn cố gắng tránh né vấn đề này. Nhưng khi con bé hai, ba tuổi theo ông chủ đòi mẹ. Mấy năm qua người muốn làm mẹ của Kỳ Kỳ rất nhiều, phải là tôi khoác, chứ mấy người đó xếp hàng từ Đông thành đến Nam thành e là cũng đủ chỗ. Trần tiểu thư cũng coi như là người đặc biệt nhưng ông chủ vẫn để mắt đến. Sau này, tôi có nghe vợ lúc Kỳ Kỳ khóc rống đòi mẹ, ông chủ còn cách nào khác liền cầm tấm hình người phụ nữ trong đó là mẹ của con bé. Kỳ Kỳ đáng thương, liền nhìn tấm hình mà kêu mẹ...”

      Lời của lão Lý làm tôi trầm tư suy nghĩ, tấm hình? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Tối đó, tôi lăn qua lăn lại giường nhưng vẫn ngủ được. Tôi nhớ đến lần đầu tiên gặp Lâm Quốc Đống và Trần Bảo Nhi, suy nghĩ lại, vẫn có kết quả. Tôi dứt khoát gọi điện cho Lâm Quốc Đống nhưng lại nghĩ trễ thế này còn gọi điện tới làm phiền hơi kỳ. Nhưng gọi cho Bí Đỏ lúc nào mà chẳng được.

      “Lạc Băng, trễ rồi sao còn chưa ngủ. Có chuyện gì thế? .” Giọng của Bí Đỏ rất tỉnh táo.

      Tối nay Bí Đỏ hơi kỳ lạ, thỉnh thoảng chỉ “Ừ” tiếng. Đây phải là phong cách của ấy, nếu là bình thường, ấy la hét ỏm tỏi lên rồi.

      Hôm sau, tôi vào phòng làm việc của Lãnh Thanh Hoa. vừa nhìn thấy tôi liền cười ha hả : “Lạc Băng, em cũng tệ nha, hôm trước là S600 hôm sau là BMW, có phải hôm nay đổi thành Lincoln ?”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23 ( tiếp theo )

      Nghe vậy, tôi ghé đầu ra ngoài cửa xem có ai rồi mới hỏi ngược lại : “Bây giờ trong công ty còn để ý đến lời đồn của Trương Lập Thành rồi hả?”

      Lãnh Thanh Hoa vỗ ót, : “À ha, làm sao lại nghĩ em có giá như vậy chứ. ra là mời người ta đến diễn nhưng mà chiêu này quả là có tác dụng. Bây giờ mọi người bàn tán: “Người có bộ dạng xinh đẹp là tốt, ly hôn rồi mà vẫn có giá như vậy”.”

      Ngày nào Cà cũng đến rước tôi đến ngày tôi thấy thời cơ chín muồi liền hẹn gặp Đặng phu nhân. ra bà ấy là giáo viên tiểu học. Chúng tôi gọi bà ấy là giáo Hồng, sau khi bà ấy về hưu ở nhà làm công việc nhà, quanh năm suốt tháng biết đến công ty chúng tôi được mấy lần. Mấy năm trước tôi có theo trợ giảng cho giám đốc Đặng nên bà ấy cũng biết tôi. Bà ấy cảm thấy tôi hợp ý nên cũng thân thiết hơn người khác. Lúc tôi ly hôn bà ấy còn khuyên tôi đừng đau lòng, có cơ hội giới thiệu người đàn ông tốt cho tôi.

      giáo Hồng ở nhà cũng có việc gì làm, vừa nghe tôi rủ dạo phố liền đồng ý ngay.

      Cà lấy chiếc S600 của cậu ấy chở chúng tôi chơi. giáo Hồng vừa thấy Cà chạy S600 khen tôi số tốt.

      Lúc ăn cơm, Cà biết ý gắp thức ăn cho giáo Hồng, còn lời ngon ngọt nịnh hót. Tôi nghe mà ăn vô nhưng giáo Hồng lại thích nghe.

      Trò chuyện lúc liền đến chuyện của giám đốc Đặng, giáo Hồng hả hê : “Tuần trước và chú gặp bạn bè cũ của chú ấy, ra bà ta cũng từng tương tư chú ấy nhưng chồng lại thích. Bà ta tên là Tiểu Thúy, lúc còn trẻ có gửi tin nhắn tỏ tình với chú ấy, cũng có xem qua. Hai người này là đồng hương, từ lúc học trung học bà ta thầm mến chồng rồi, đến bây giờ vẫn còn. Hôm trước gọi điện là con bà ta cũng làm việc ở thành phố này nên muốn mời và chú ấy đến ăn cơm. , sợ gì chứ. Trước khi ra khỏi cửa, liền kiểm tra lượt xem quần áo của và chú ấy có chỗ nào để người ta bắt lỗi được nhưng lại quên kiểm tra vớ. Lỡ như đến đó phải thay dép nhưng lại mang vớ rất mất thể diện.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, nên kiểm tra vớ, chi tiết cũng quyết định thắng bại.” Cà vừa nghiêm túc phụ họa vừa rót thêm trà vào ly cho giáo Hồng.

      Bà ấy thấy tôi cũng nghiêm túc nghe nên uống ngụm trà rồi tiếp: “ có kiểm tra chứ, quả nhiên, vớ của chú ấy có cái lổ, là nguy hiểm mà.”

      “Vậy làm sao bây giờ?” Cà khẩn trương hỏi.

      “Vì vậy chúng tôi đến cửa hàng gần nhất để mua đôi mới.”

      “A” Cà thở phào nhõm. Tôi vẫn nhếch môi cười nghe giáo Hồng kể chuyện.

      giáo Hồng đặt ly trà xuống, Cà vội vàng rót thêm trà, bà ấy tiếp: “Chúng tôi lại nhà bà ấy, quả nhiên là phải thay dép, thầm cảm thấy may mắn trong lòng. Cái bà Tiểu Thúy kia bằng tuổi với chồng nhưng nhìn cứ như 70 tuổi.”

      “Tại sao bà ta chú ý chăm sóc da gì hết vậy. Lúc con nghe giọng của qua điện thoại cứ tưởng là rất trẻ chứ. Lạc Băng về hưu, lúc mới gặp con thể nào tin được, tự hỏi bản thân mình tại sao mới 40 tuổi mà về hưu rồi?”

      Nghe Cà nổ banh trời, giáo Hồng lập tức vui vẻ ra mặt: “Lão Đặng cũng chuyện nhiều, chỉ vài câu rồi ra ngoài chuyện với con rể bà ta. và bà ta ngồi chuyện với nhau, bây giờ là thời đại gì rồi, vậy mà SMS bà ta cũng biết. chừng nào rảnh ghé thăm Blog của , vậy mà bà ta lại hỏi Blog là cái gì, làm hết cả hồn. Bà ta cũng biết lên mạng luôn.”

      muốn chuyện tôi giành trước: “Bây giờ hiếm có người nào 50 tuổi mà còn lên mạng, khó có ai được như ...”

      . . . . . .

      Lúc đưa giáo Hồng về nhà, tôi cảm thấy nhõm, tôi với Cà: “Cà, hôm nay cậu vất vả rồi, về sau mà có ai xấu tớ trước mắt giáo Hồng cũng chỉ là người ta cũng chỉ rước nhục.”

      Cà hoàn toàn để ý đến lời tôi , cậu ấy lầm bầm tự mình: “ ngờ phụ nữ đến già mà vẫn còn ghen, cứ nghĩ là qua thời mãn kinh là ăn dấm chua nữa chứ.”

      Hôm nay giáo Hồng quả là mở mang thêm kiến thức cho cậu ấy.

      Cà quay qua với tôi: “Chuyện của em xong rồi vậy bây giờ phiền em báo đáp . Dì của mới xuất viện, ngày mốt em ăn mặc đẹp đến nhà ăn cơm .”

      Tôi than thở : “Ai, thiên hạ làm gì có bữa cơm nào miễn phí, báo đáp báo đáp nhưng cậu cũng thể nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của tớ.”

      Cà cười ranh mãnh, : “Cũng biết được, chừng giả thành , chúng ta cái kết viên mãn.”

      Buổi tối tôi tập Gym với Bí Đỏ, hôm nay ấy chuyện hơn bình thường, cặp mắt to tròn kia cũng thất thần. Vừa nghe tôi đến nhà Cà ăn cơm, ấy liền ý vị sâu xa câu: “Con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng. Chúc cậu và Cà hạnh phúc.”

      Sao hôm nay Bí Đỏ lại im lặng thế, đúng hơm là bắt đầu từ hôm đó. Tôi đưa tay quơ quơ trước mặt Bí Đỏ, ấy gạt tay tôi ra : “Làm gì!”

      Tôi len lén nhìn mặt ấy nhưng thấy ấy có biểu mất mát gì, vì vậy hỏi: “Có phải cậu cũng muốn gặp ba mẹ chồng rồi ?”

      bậy gì đó hả?” Bí Đỏ bình tĩnh . Lần trước cãi nhau với Thường Huy ấy cũng như bây giờ.

      Vì vậy tôi thận trọng hỏi: “Bí Đỏ, cậu làm sao vậy? Đừng dọa tớ chứ? Chuyện gì làm cậu buồn thế hả? Ông chủ bóc lột cậu hả?”

      Nhìn tôi khẩn trương, Bí Đỏ cười khổ, : “Ai, là vậy…”

      “Là gì?” Vào thời khắc mấu chốt mà còn úp mở thế kia là sao.

      Bí Đỏ rũ mắt xuống, mặt vẻ đơn. Mặt trời hôm nay, phải là mọc từ hướng tây chứ? Bí Đỏ của chúng tôi làm sao thế này?

      “Tớ chia tay với Thường Huy rồi.”

      Tôi nghe xong lời này, cực kỳ kích động, dùng giọng còn cao hơn giọng quãng tám của Bó Đỏ : “Cậu cái gì?” Làm mọi người rối rít nhìn qua.

      “Tớ chia tay với Thường Huy rồi.” Bí Đỏ nhàng lặp lại lần nữa.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24

      “Tại sao?” Tôi hiểu được tại sao Bí Đỏ muốn chia tay với Thường Huy.

      Bí Đỏ kinh ngạc nhìn tôi, khoảng mười giây sau cũng trả lời.

      Tôi sốt ruột, rốt cuộc là ấy làm sao thế này?

      Bí Đỏ nhìn tôi, cúi đầu : “Bởi vì ấy cầu hôn tớ.”

      “Đó phải là chuyện tốt sao? Bí Đỏ, rốt cuộc cậu suy nghĩ cái gì?” Tôi buồn bực, phải Bí Đỏ vẫn luôn la hét phải gả cho con rùa vàng sao, Thường Huy tốt như thế hơn nữa còn muốn kết hôn với ấy, vậy tại sao ấy lại muốn chia tay chứ.

      “Lạc Băng, bây giờ lòng tớ rất trống rỗng, có cảm giác mất mát chưa từng có.” xong ấy gục khóc vai tôi, hoàn toàn để ý tới ánh mắt của mọi người.

      Tôi hoàn toàn thể hiểu được suy nghĩ của Bí Đỏ, Thường Huy tốt như thế vậy mà ấy lại muốn chia tay. Tôi vỗ vỗ lưng Bí Đỏ, đỡ ấy dậy, tôi nhìn đôi mắt đẫm nước mắt của ấy, mở miệng hỏi: “Bí Đỏ, có phải cậu sợ kết hôn ? Trước kia phải cậu luôn mơ ước được lập gia đình hay sao? phải từ lúc 5 tuổi cậu mơ được làm dâu rồi hay sao? Có phải là thấy chúng tớ ly hôn nên cậu sợ rồi , Bí Đỏ?”

      Tôi nghĩ có lẽ là nhìn thấy hôn nhân thất bại của tôi nên ấy mới sợ như vậy. Nếu như thế, tôi là tên tội đồ, tôi xấu hổ cúi đầu, an ủi Bí Đỏ: “Làm sao có thể so sánh Thường Huy và tên họ Lưu đó chứ, Thường Huy là người tốt, với lại chuyện của La Tiểu Mạn là do ta biết quý trọng…”

      Bí Đỏ cắt đứt lời của tôi: “Lạc Băng, cậu đừng nữa. phải là bởi các cậu, mẹ tớ cũng phụ nữ lấy chồng cũng như mua vé số, là đánh cuộc với vận mệnh. Nhưng tớ tin, cho dù là đánh cuộc, tớ cũng muốn mình may mắn.”

      Câu này giống lời mẹ Bí Đỏ , bà ấy luôn muốn sớm gả ấy ra ngoài sao, làm sao có thể ra câu chán nản như vậy được. được, tôi phải gọi điện cho mẹ Bí Đỏ, mặc dù ấy thường nghe lời người lớn nhưng tôi phát hai năm qua, ấy cũng dần dần thay đổi.

      “Bí Đỏ, đúng đó, dù là mua vé số, cậu cũng may mắn, người đẹp siêu cấp động lòng người Bí Đỏ của chúng ta làm sao có thể may mắn cho được, ông trời đồng ý.” Tôi đưa tay lau nước mắt mặt Bí Đỏ, nếu phải sợ vậy là vì cái gì, tôi lại hỏi tiếp: “Vậy rốt cuộc là vì sao? Thường Huy bắt nạt cậu hả?”

      “Tóm lại, về sau cậu đừng hỏi nữa, có được ? Đồng ý với tớ.” Bí Đỏ nghiêm túc .

      Tôi chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu nhưng kỳ lạ của Bí Đỏ làm tôi khó hiểu. Lần đầu tiên tôi nghe thấy bạn trai cầu hôn bạn bị ấy đá bay.

      Bí Đỏ dù sao cũng là Bí Đỏ, lâu sau lấy lại được tinh thần: “Bây giờ tớ lại độc thân rồi. , chúng ta đến quán ăn cạnh học viện ăn .”

      Tôi kinh ngạc nhìn Bí Đỏ: “Ăn quán vỉa hè? Cậu phải là ăn ở đó làm hư da mặt sao?”

      Bí Đỏ khinh thường nhìn tôi : “Vớ vẩn! Tớ là ngày nào cũng ăn mới hư da mặt còn thỉnh thoảng ăn bị gì chứ.”

      Chúng tôi dừng xe ở đầu đường rồi bộ tới học viện. Mọi người nhốn nháo lại khắp nơi. Tôi với Bí Đỏ là già nhất trong đám này rồi, ở gần đây có rất nhiều trường đại học, cao đẳng nên trong đám người có rất nhiều cặp sinh viên nắm tay nhau, làm tôi nhớ lại khi tôi mười tám tuổi.

      Chúng tôi ăn từ đầu đường đến cuối đường, bụng tôi thể chịu nổi nữa. Tôi trừng mắt nhìn Bí Đỏ: “Bí Đỏ, cậu sợ no chết à?” ấy trừng lại tôi : “Muốn tớ no chết còn lâu. Tớ mới ăn có chút mà no chết còn thiên lý gì nữa chứ?”

      Bí Đỏ lôi tôi ngồi xuống phía dưới cây đại thụ, tán lá dài cọ xát vào nhau phát ra thanh sàn sạt, giống như thanh của tiếng mưa rơi.
      Tôi nhìn thấy người già hơn tôi và Bí Đỏ ra từ phía học viện. Tôi nhìn kỹ lại, ra là bác sĩ Tuyên, người tôi xem mắt hồi Tết. Tôi tính kéo Bí Đỏ kịp, ông ta gỡ mắt kính xuống về phía chúng tôi.

      Tôi vội vàng giọng với Bí Đỏ: “Đó là bác sĩ Thôi.”

      Bí Đỏ đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó hiểu ý cười cười.

      “Lạc Băng, lâu gặp, vẫn khỏe chứ?” Lần này ông ta còn nhiệt tình hơn lần trước, vừa thấy Bí Đỏ đứng bên cạnh tôi liền nhìn chằm chằm ấy.

      “Bác sĩ Thôi, trùng hợp.”

      “Đúng vậy, tôi tới X tham gia seminar, có ngờ có thể gặp ở đây, xem ra chúng ta rất có duyên. Vậy chúng ta nên cùng nhau.” Ông ta đến hai chữ duyên phận, vẻ mặt rất mờ ám.

      Đúng lúc đó, điện thoại của Bí Đỏ reng chuông, ấy lớn tiếng : “Đúng vậy, Lạc Băng ở cùng tớ, cái gì? Bây giờ phải qua đó ngay sao? Ừ, được rồi, bọn tớ qua liền.”

      Bí Đỏ cúp điện thoại nhìn tôi, bác sĩ Thôi nhìn Bí Đỏ : “Lạc Băng, đây là bạn của à?”

      Đây phải là nhảm sao? Tôi cũng thèm giới thiệu Bí Đỏ với ông ta mà : “Bác sĩ Thôi, ngại quá, bạn chúng tôi gấp, chúng tôi phải qua đó trước

      Chúng tôi nhìn theo bóng dáng ông ta, Bí Đỏ cười lớn : “ thể nào, Lạc Băng, bác lại cho cậu xem mắt cái người này sao? Giá đất cũng thấp đến mức này.”

      “Mẹ tớ cũng chưa gặp qua ông ta, chỉ nghe bà mối thổi gió thôi.”

      Lúc sắp ngủ tôi nhận được tin nhắn của bác sĩ Thôi: “ hôm nay chắc chắn là bạn của , giới thiệu cho tôi , cho tôi điện thoại của ấy, chuyện còn lại để tôi giải quyết.”

      Tôi gửi tin nhắn đó cho Bí Đỏ, còn chúc mừng ấy có số đào hoa. Bí Đỏ chỉ nhắn lại hai chữ “Kệ ổng.”

      Buổi tối lên net tôi thấy QQ của Bí Đỏ đổi thành câu của Trương Tiểu Nhàn: đời này khoảng cách nào là xa nhất, phải là sinh ly tử biệt cũng phải là trời nam đất bắc, mà là em đứng trước mặt nhưng lại biết là em . Câu này là Thường Huy sao?

      Tối hôm sau Bí Đỏ hẹn tôi ra ngoài uống rượu, vốn là hôm đó tôi phải trực ban nhưng vì Bí Đỏ tôi ném công việc qua bên, chạy tới độ.

      Bí Đỏ tới trước. Trong quán rượu có chàng tuấn tú đàn dương cầm, Bí Đỏ vừa uống rượu vừa mê mẩn nhìn ta.

      Tôi ngồi xuống bên cạnh Bí Đỏ, ấy chỉ vào người đàn ông đánh dương cầm hỏi tôi: “ ta có đẹp trai ?”

      Tôi hiểu gì cả nhưng vẫn gật đầu xác nhận.

      Bí Đỏ lại lắc đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn tôi : “Nhưng tớ ta.”

      Tôi sờ sờ cái trán của ấy, xác định là ấy có phát sốt rồi mới : “Đàn ông đẹp trai còn nhiều mà, cậu tội gì phải như thế.”

      Bí Đỏ gì thêm, càng ngày càng uống nhiều hơn, ấy hỏi tôi: “Lạc Băng, cậu xem tình là gì?”

      Trong lúc nhất thời tôi biết phải trả lời như thế nào? Tình là gì? Tôi cũng biết.

      Bí Đỏ cười lớn : “Nếu tớ , tình chính là và được , có nó cũng chết nhưng thoải mái. Lạc Băng, tớ vốn nghĩ mình gả cho người đàng hoàng, sau đó trải qua khoảng thời gian hạnh phúc, được chồng cưng chiều, có đứa con đáng , chờ tớ già rồi, về quê cắt đất ra để trồng rau mà dùng cho bữa ăn hàng ngày. Nhưng bây giờ tớ phát sống với người mà mình rất là khó chịu.”

      Bí Đỏ hơi làm tôi nhớ đến lời ấy để QQ. Có phải ấy ai rồi ? Và người đó phải là Thường Huy. Nhưng tôi nghĩ lại, thể nào, Bí Đỏ là người dám dám hận, nếu ấy ai ra tay với người ta rồi. Tôi hỏi ấy: “Bí Đỏ, có phải cậu người khác nên mới cần Thường Huy nữa phải ?”

      Bí Đỏ để ý tới tôi, chỉ lầm lủi : “Tối hôm qua tớ có coi “Kim Bình Mai”, tại sao Phan Kim Liên lại có thể đúng lúc làm rớt cây gậy tre trúng Tây Môn Khánh, nếu sớm chút hoặc là muộn chút rớt trúng ta rồi. Người ta chỉ cần đánh phát là trúng. Lạc Băng, cậu thấy tớ đúng ?”

      Bí Đỏ vỗ vỗ tay tôi, tôi gật đầu : “Đúng vậy.”

      “Lạc Băng, cậu cũng lấy gậy đánh Cà ?”

      “Tớ có phải là Phan Kim Liên đâu mà lại lấy gậy đánh Cà.”

      Bí Đỏ nhìn tôi cười ngu ngơ, cầm ly rượu lên rồi lại đặt xuống, phóng khoáng : “ uống rượu nữa, ăn lẩu thôi!”

      “Kêu Cà luôn.” Tôi đề nghị.

      Bí Đỏ lấy điện thoại di động ra, lớn tiếng gọi Cà tới đây ăn lẩu.

      Cách tiệm rượu 500m là nhà hàng Hỏa Oa, Cà hùng hùng hổ hổ chạy tới, ba người chúng tôi xúm lại ăn lẩu. Bí Đỏ bỏ rất nhiều tiêu vào nồi lẩu làm nước mắt và nước mũi của chúng tôi đều chảy ra hết, ấy còn là ăn cho nghiền.

      Cà đột nhiên nhìn Bí Đỏ, hình như là phát ra chuyện lớn nào đó: “Bí Đỏ, ngờ cậu lại đẹp như vậy. Tối nay tớ mới phát ra.”

      Mặt Bí Đỏ do cay mà hồng hồng, chứ phải vì được người khác khen mà đỏ mặt. ấy đấm Cà cú: “Tớ nhổ vào, tớ lúc nào mà chẳng xinh đẹp như hoa như ngọc, chỉ có cậu là có mắt. Cũng khó trách, trong lòng cậu chỉ có Lạc Băng nên mấy người đẹp khác đều là cặn bã.”

      Từ đầu tới cuối ấy hề nhắc đến Thường Huy. Tôi nghĩ chắc là ấy rất đau lòng nên mới đến, ấy rất tự trọng, chia tay vẫn thể để người khác coi thường. Giống như Vương Phi, người khác ấy cũng chỉ cười nhạt.

      Hôm đó tôi về nhà rất khuya, A San vẫn chưa ngủ, ấy ngồi ghế sa lon với vẻ mặt đau khổ.

      “A San, sao vậy? Có tâm à?” Tôi vừa đổi giày vừa hỏi A San.

      “Đúng vậy, tâm rất nặng nề.”

      nghe chút , có thể là chị hiểu được.” Tôi rót ly nước rồi ngồi xuống bên cạnh A San.

      Nghe A San hơi cho đến lúc ngủ. Tôi lăn qua lăn lại giường nhưng vẫn ngủ được, luôn nghĩ đến thái độ khác thường của Bí Đỏ.

      Bí Đỏ ơi là Bí Đỏ, rốt cuộc là cậu làm sao vậy. Tôi cẩn thận nhớ lại hành động và cử chỉ của Bí Đỏ hai ngày nay, sau đó lại nghĩ đến tất cả những người đàn ông bên cạnh Bí Đỏ, chẳng lẽ còn có người mà tôi biết? Mặc dù người thất tình luôn làm chuyện khác người nhưng Bí Đỏ lại quá khác người. Cuối cùng tôi lại nghĩ về những người đàn ông bên cạnh ấy lần nữa.

      My god! Sao tôi lại nghĩ đến Cà chứ, chẳng lẽ là Cà? Cho nên Bí Đỏ mới im lặng như vậy. Chẳng lẽ người có khả năng nhất chính là người có khả năng nhất sao?

      Tôi nhìn đồng hồ, hai giờ sáng nhưng tôi cũng phải gọi điện cho ấy.

      “Bí Đỏ, có phải cậu thích Cà ?” Tôi thẳng vào vấn đề để ấy kịp trở tay.

      Bí Đỏ khinh thường hừ lạnh tiếng rồi mới : “Thôi , tớ làm sao có thể thích Cà, Lạc Băng, cậu đừng làm nhục lòng kiêu ngạo của tớ. Mặc dù Cà là người tốt nhưng phải là loại tớ thích. Phụ nữ thích Cà có xếp hàng dài đến mấy cũng có tớ trong đó.”

      Cuối cùng, Bí Đỏ thề thốt là cho dùng đàn ông đời này chết hết, ấy cũng thích Cà.

      Bí Đỏ chưa bao giờ láo tôi. Tôi nghĩ, có lẽ người thất tình luôn làm chuyện khác người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :