1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hương thơm băng đá như xưa - Mễ Lạp Phấn ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6

      Bí Đỏ vừa nghe tôi mang thai kích động vỗ bàn cái lớn đến nỗi tôi có thể nghe được.

      “Lạc Băng, cậu đúng là chị em tốt của tớ, ông chủ mới cho tớ lên chức cậu cũng cho tớ lên chức theo, tớ đúng là vui càng thêm vui, ha ha ha.” ra là hôm nay Bí Đỏ mới từ chức quản lý lên trưởng bộ phận, rốt cuộc ấy có thể làm việc ở phòng riêng. Bí Đỏ vẫn luôn hâm mộ tôi mặc dù nghiệp bằng ấy nhưng lại có phòng làm việc riêng. Bí Đỏ muốn báo tin mừng này cho tôi tôi báo cho ấy biết trước. Bí Đỏ lại dùng thanh quãng tám của ấy : “ , hôm nay muốn chị này dẫn cậu chơi sa đọa ở đâu đây?”

      “Mấy tháng tiếp theo tớ thể chơi sa đọa với cậu, cậu cũng làm dì rồi, tốt nhất là với tớ đến cửa hàng mua ít đồ dùng.”

      Bí Đỏ mới vừa thăng cấp nên rất bận rộn. Cho nên Bí Đỏ chỉ đưa tôi đến cửa hàng quần áo. Tôi còn phải nhờ ba mẹ chồng giúp ấy mới chịu theo. Làm sao tôi còn dám đòi hỏi gì nữa chứ.

      Thiếu Ngôn vẫn như trước kia bận phẫu thuật, bận trực. Khi nghĩ đến Triệu Ninh Ninh lòng tôi vẫn thấy đau, tôi chỉ hy vọng thời gian có thể làm lành mọi vết thương. Lãnh Thanh Hoa biết tôi mang thai, cũng dám nhờ tôi đánh cầu lông với Tiểu Mạn. Tôi cũng tính làm mấy tháng nữa nghỉ phép, chờ sinh em bé xong quay lại làm việc.

      Chiều nay Thiếu Hoa có lớp học, ấy hỏi tôi có ở nhà ? Đúng lúc tôi muốn khám thai. Lần trước là Thiếu Ngôn với tôi, hôm nay có ca phẫu thuật. Tôi vốn muốn mình, tôi vừa nghe Thiếu Hoa liền đồng ý ngay. Tôi cầu còn được nữa là, khám thai mình là đáng thương, có người cùng, tôi liền cảm thấy như vậy nữa “Vui vẻ mới tốt cho đứa bé” mỗi ngày Thiếu Ngôn đều với tôi câu đó.

      Từ bệnh viện ra, Thiếu Hoa lôi kéo tôi xem cửa hàng quần áo, ngờ “em trai” này lại thích những bộ váy công chúa màu trắng, ấy tinh mắt. Tôi quen Bí Đỏ nhiều năm như vậy cũng thích những loại váy như thế này, đương nhiên Bí Đỏ trêu tôi là hai mươi bảy tuổi rưỡi. Mỗi đều ước mơ mình làm công chúa mà. Tôi dằn lòng quẹt thẻ, 899 đồng, ai bảo tôi là chị dâu của Thiếu Hoa chứ.

      Thiếu Hoa xách bộ váy vui vẻ ra về, thỉnh thoảng còn quay đầu lại kéo tôi nhanh hơn, hoàn toàn quên tôi là phụ nữ có thai. Hai người dạo từ lầu ba đến lầu năm, Thiếu Hoa lại mua thêm cái quần jean. Tôi mệt đến nỗi thể nữa nên đề nghị: “Thiếu Hoa, chúng ta về nhà thôi.”

      “Hả, phải về sao?” Thiếu Hoa quay đầu nhìn tôi, lúc này ấy mới nhớ ra tôi là phụ nữ có thai, ấy để tay sau ót ngượng ngùng : “Chị dâu, xin lỗi, em quá vui nên quên mất chị có em bé.”

      sao, thôi, về nhà mặc thử cái váy này trước .” Tôi chưa bao giờ thấy Thiếu Hoa mặc váy, cho đến bây giờ tôi đều chỉ thấy ấy mặc quần áo thể thao, chẳng lẽ này sao? Tôi phải hỏi thăm chút mới được.

      Thiếu Hoa vội vàng tới vịn tay tôi : “Chị dâu, chị tốt với em hơn cả hai nữa.”

      “Vậy sao?”

      “Dĩ nhiên.”

      “Vậy tốt, chị hỏi em, có phải em ?” Tôi nhàng bên tai Thiếu Hoa. Tôi nghĩ tới bé này lại đỏ mặt, chu miệng lên : “Làm gì có. Chị dâu, chị bậy.”

      “À, hôm bữa chị và Bí Đỏ ngang qua trường em, nhìn thấy em và nam sinh cao to đẹp trai nắm tay nhau…” Tôi tùy tiện liền thấy Thiếu Hoa có phản ứng.

      Thiếu Hoa quả nhiên bị mắc lừa, ấy thèm để ý đến hình tượng của mình : “Chị biết rồi em cho chị nghe, ấy là chủ tịch hội học sinh được người người ca tụng, hơn nữa...” Vẻ mặt kiêu ngạo của Thiếu Hoa đột nhiên thay đổi “ hai...” Thiếu Hoa kêu tiếng rồi lấy tay che miệng lại.

      Lúc này hai người vừa tới thang máy ở lầu bốn, tôi tính bước xuống nghe Thiếu Hoa gọi vội rụt chân về. Tôi nhìn theo ánh mắt của Thiếu Hoa, là Thiếu Ngôn ôm Triệu Ninh Ninh từ phía đối diện tới.

      Thiếu Ngôn và Triệu Ninh Ninh cũng thấy tôi và Thiếu Hoa. vội vàng xoay người kéo Triệu Ninh Ninh , Triệu Ninh Ninh lại sống chết muốn về phía tôi. Tôi và Thiếu Hoa sững sờ nhìn bọn họ lôi kéo nhau.

      Triệu Ninh Ninh làm thế nào đến trước mặt tôi, tôi cũng còn nhớ . Tôi chỉ nhớ Triệu Ninh Ninh tôi hèn hạ, vô sĩ, dùng đứa bé để lôi kéo Thiếu Ngôn. tôi nên sớm phá thai chứ phải là ưỡn cái bụng ra xuất trước mặt bọn họ. Tôi cũng nhớ Triệu Ninh Ninh có đẩy tôi hay ? Nhưng Thiếu Hoa lại kiên quyết là Triệu Ninh Ninh đẩy tôi.

      Tôi từ thang máy lăn xuống đất, tôi chỉ có ý nghĩ là phải bảo vệ đứa bé nhưng hai tay lại có sức, thể cử động, tôi chỉ cảm thấy bụng mình như bị chém ra thành từng mảnh. Hình như có người thét chói tai, Thiếu Hoa khóc rống lên. Tôi có thể thấy được máu chảy tràn ra ngoài, tôi cảm nhận được có đôi tay ôm mình lên, nhưng đó phải là Thiếu Ngôn...

      Khi tôi tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy mẹ tôi.

      “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

      “Băng Băng, con tỉnh.” Mẹ tôi cười khổ, ba cũng vội vàng chạy tới, còn có Thiếu Hoa, Thiếu Ngôn, bố mẹ chồng. Tôi thấy Thiếu Hoa và Thiếu Ngôn, liền nhớ ra chuyện vừa xảy ra vội vàng đưa tay sờ sờ bụng mình, hỏi mẹ: “Mẹ, đứa bé có sao ? Mẹ, mẹ?”

      Mẹ tôi lời nào, cả phòng đều im thinh thích, tôi lay lay tay mẹ: “Mẹ, mẹ cho con biết, đứa bé rốt cuộc ra sao rồi? Mẹ, con chuyện với mẹ đó. Mẹ, mẹ , …”

      “Băng Băng, đứa bé còn.” Ba tôi bình tĩnh nắm tay tôi .

      Tôi biết lấy đâu ra sức, nhào vào Lưu Thiếu Ngôn, miệng gào lên: “Lưu Thiếu Ngôn, trả lại đứa bé cho tôi, trả lại đứa bé cho tôi.”

      mặt cổ Thiếu Ngôn hằn lên những vết máu, cũng để mặc cho tôi muốn làm gì làm. Ba tôi mất rất nhiều sức mới kéo tôi về giường được. Tôi hung hăng gào thét nhìn Thiếu Ngôn, ba tôi ngồi bên cạnh dám , sợ tôi xông về phía lần nữa. Bốn người Lưu gia dám câu nào, chỉ có mình tôi khóc lớn trong phòng bệnh. Sau đó mẹ tôi khuyên bố mẹ chồng mang Thiếu Hoa và Thiếu Ngôn , mẹ chồng tôi đứng ở cửa khóc xin lỗi mẹ tôi.

      Bí Đỏ đến bệnh viện lúc trời tối, ấy vừa đến liền ôm chầm lấy tôi gào khóc, bác sĩ còn tưởng rằng tôi gặp nguy hiểm nên vội vàng qua xem. Người đó thấy Bí Đỏ khóc khuyên mấy câu, Bí Đỏ lại càng khóc lớn hơn, bác sĩ lắc đầu ra ngoài. Lớn như vậy lần đầu tiên tôi thấy Bí Đỏ khóc, khi còn bé bị mấy đứa lớn hơn bắt nạt ấy cũng chỉ chưng ra bộ mặt lì lợm, từ cây té xuống bị gãy chân hay khi thất tình ấy cũng rơi nửa giọt nước mắt. Bí Đỏ thường “Bí Đỏ dễ dàng rơi lệ”, ra phía sau câu kia vẫn còn câu khác “Chỉ là chưa tới lúc rơi lệ”. Lúc Bí Đỏ còn ném lại câu: “Lạc Băng, tớ mướn luật sư giỏi nhất cho cậu, cho con điếm kia đẹp mặt.”

      Ngày hôm sau, giám đốc Đặng và đồng nghiệp trong công ty tới thăm tôi, bố mẹ chồng, Thiếu Hoa, Lãnh Thanh Hoa, La Tiểu Mạn cũng tới. Thiếu Ngôn cũng tới nhưng bị tôi ném cái dĩa đuổi ra ngoài. Nếu như trước đây tôi bây giờ chỉ có hận.

      Mẹ tôi chuẩn bị dẫn tôi về nhà ở cữ, ba mẹ chồng ở thành phố bên cạnh chỉ mất hai tiếng chạy xe là tới. Giám đốc Đặng cho phép tôi nghỉ phép hai tháng. Lúc mẹ tôi sắp xếp đồ đạc, tôi ngơ ngác ngồi giường. Tôi ngờ Lâm Quốc Đống lại mang Kỳ Kỳ tới, ấy tay dắt Kỳ Kỳ, tay cầm bó hoa tươi lớn, đứng ở cửa phòng.

      “Cậu Lâm.” Mẹ tôi vui mừng vừa giới thiệu Lâm Quốc Đống với tôi vừa nhận lấy bó hoa tươi trong tay : “Băng Băng, đây chính là người cứu mạng con.” Ba tôi vội vàng mang hai cái ghế cho hai cha con Lâm Quốc Đống ngồi.

      “Cám ơn ông.” Kỳ Kỳ ngọt ngào tiếng cảm ơn.

      “A, là ngoan.” Ba tôi cầm trái chuối bàn đưa cho Kỳ Kỳ.

      “Chủ tịch Lâm, cám ơn .” Tôi nhớ hôm đó có đôi tay ôm lấy tôi, ra là của .

      “Hai ngày nay thế nào rồi?” Lâm Quốc Đống nở nụ cười làm tôi cảm thấy ấm áp.

      “Tốt hơn nhiều.”

      “Dì Lạc, dì bị bệnh phải nghe lời bác sĩ và y tá đó.” Kỳ Kỳ lại gần đặt bàn tay bé lên tay tôi .

      “Ừ, dì biết.”

      “Dì Lạc, có phải Kỳ Kỳ ngoan nên lâu lắm rồi dì tới chơi với con.” Đôi mắt đen lánh của Kỳ Kỳ bình tĩnh nhìn tôi.

      “Làm sao có thể chứ, Kỳ Kỳ rất ngoan, là tại dì tốt. Sau này dì nhất định dẫn Kỳ Kỳ chơi.”

      Tôi chuyện với Kỳ Kỳ, Lâm Quốc Đống ở bên nhìn, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười.

      Lâm Quốc Đống biết tôi và ba mẹ muốn về nhà kiên quyết muốn đưa chúng tôi về. Cung kính bằng tuân mệnh, xe của Thiên Thành là xe Buick, lái xe là thư ký Lục.

      ra bọn con biết nhau à?” Mẹ tôi ở xe hỏi.

      “Dạ, công ty con và công ty của ấy có hợp tác với nhau.”

      “Làm sao người ta có thể tìm được người chồng tốt thế…” Mẹ tôi còn chưa hết, ba tôi đẩy bà cái. Lúc này mẹ mới vội vàng đổi đề tài “Mẹ là , tối nay chúng ta ăn món gì, , làm bún thịt nướng vậy…”

      Tôi về nhà được hai tuần. Bí Đỏ tới thăm tôi còn mang theo người đàn ông đẹp trai. Bí Đỏ lại sao? Lòng tôi khỏi buồn bực.

      “Đây là luật sư giỏi nhất ở chỗ chúng tớ, Thường Huy, Đại Luật Sư Thường.” Bí Đỏ dùng thanh quãng tám của mình xong còn thầm bên tai tôi: “Tớ phải tốn bao nhiêu công sức mới mời được ta đó, người ta bình thường nhận vụ ly hôn. Cậu có biết tớ phải tốn bao nhiêu tiền mới mời được ta ? Sau này nhớ trả lại cho tớ đó, thời gian ở xe mà cũng tính tiền nữa…”

      Thường Huy chắc cũng mới ba mươi tuổi, mặc âu phục áo sơ mi trắng, cà vạt màu nâu, trang phục già như vậy mà mặc người lại rất đẹp mắt, sức hút quả .

      “Chào luật sư Thường.” Tôi bắt tay với Thường Huy, lực nắm của rất vừa phải, cũng “Chào Lạc.”

      “Vì tiết kiệm thời gian, tớ chuyện của cậu với Lưu Thiếu Ngôn đường đến đây, cậu chỉ cần chuyện Triệu Ninh Ninh đẩy cậu thôi.”

      “Đúng, Ngụy rồi.” Thường Huy gật gật đầu . Tên của Bí Đỏ là Ngụy Thi Văn, bạn bè thường gọi là “Ngụy lịch ”.

      ra tôi nghĩ kiện Triệu Ninh Ninh nhưng Bí Đỏ cũng mời luật sư tới rồi. Vậy cũng nên chút nếu Bí Đỏ chắc chắn bỏ qua cho tôi. Chỉ là tôi xác định được là Triệu Ninh Ninh có đẩy tôi .

      “Tôi xác định được là ấy có đẩy tôi .” Tôi thành .

      “Lưu Thiếu Hoa thề thốt là chính mắt ấy thấy Triệu Ninh Ninh đẩy cậu, cậu mới té xuống.”

      “Thiếu Hoa có thể nhìn lầm ?”

      “Lạc Băng, đến mức này mà cậu còn bao che cho kẻ xấu xa đó làm cái gì?”

      Lạc, căn cứ vào tài liệu Ngụy cung cấp, với vụ án ly hôn này, người sai là chồng , về phương diện chia tài sản chiếm được lợi thế còn về việc Triệu Ninh Ninh đẩy từ thang máy xuống, chúng ta có thể khởi tố ấy tội cố ý gây thương tích. Bây giờ có Lưu Thiếu Hoa là nhân chứng thứ nhất, chúng ta cần người làm chứng khác, cẩn thận nhớ lại xem, lúc ấy còn người nào khác có thể làm nhân chứng ...” Thường Huy có bài bản, tôi nghe mà ong ong cả đầu, cố ý gây thương tích? Đó có phải là phải ngồi tù ? Khiến Triệu Ninh Ninh ngồi tù, sau đó lấy lại nhà và tiền gửi ngân hàng làm cho Lưu Thiếu Ngôn hai bàn tay trắng.

      “Này, cậu rốt cuộc có nghe đó?” Bí Đỏ lớn tiếng với tôi ngơ ngác ngồi đó.

      Tôi hoảng sợ từ ghế salon nhảy lên, ngượng ngùng cười cười với Thường Huy.

      Thường Huy nhìn chút rồi đứng dậy : “Tôi thấy tinh thần của Lạc tốt, hôm nào chúng ta lại chuyện tiếp, tôi quay về chuẩn bị tài liệu, chờ Lạc khỏe lại rồi chúng ta lại bàn tiếp.”

      Bí Đỏ lại gần tai tôi : “Cậu có biết tiếng tốn bao nhiêu tiền ? Lại để ý nghe, ta ngồi xe tớ, còn tính tiền xe đó.”

      Bí Đỏ và Thường Huy ngồi vào xe chạy mất, để lại phía sau màn khói bụi, tôi đứng bên cửa sổ nhìn bóng xe khuất xa.

      “Băng Băng, con muốn kiện bọn họ sao?” Mẹ tôi ở phía sau vừa thu dọn ly trà vừa hỏi.

      “Con cũng biết.” Trong lòng tôi hận họ, tôi vô số lần nguyền rủa họ xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn được siêu thoát. Nhưng đó là vì tôi biết mười tám tầng địa ngục là có hình dáng gì, nhưng trại giam, tôi biết đó là nơi rất đáng sợ. Triệu Ninh Ninh còn trẻ như vậy, tôi phải tống ta vào trại giam sao? Nhưng làm như vậy, làm sao có thể giảm bớt nỗi hận trong lòng tôi.

      Tôi suy nghĩ mấy ngày. Kiện, bởi vì tôi hận bọn họ, bọn họ để tôi yên tôi cũng để bọn họ sống tốt, tôi cũng muốn bọn họ nếm thử mùi vị đau khổ. kiện, quên họ , lại bắt đầu cuộc sống mới, dây dưa với bọn họ nữa, lại lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, chỉ có mình tôi bị tổn thương.

      Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chưa đưa ra quyết định. Bởi vì tôi thể hận họ cũng thể quên họ. Sắp hết ngày ở cữ, tôi muốn sớm quay về công ty làm việc.

      Mẹ tôi sắp xếp đồ đạc cho tôi xong rồi cùng ba tiễn tôi tới trạm xe. Dọc đường mẹ dặn dò tôi phải biết giữ gìn sức khỏe, ít uống rượu, ăn uống điều độ, buổi tối ngủ phải đắp mềm, được dùng nước lạnh để rửa chân... Trước kia mẹ cũng dặn tôi như vậy, nhưng tôi để trong lòng, vẫn luôn là vào tai trái ra tai phải nhưng lần này tôi đặc biệt coi trọng, tôi đem những lời mẹ ghi tạc ở trong lòng. Tôi nghĩ tôi trưởng thành, tôi hiểu những lời kia, từng cậu từng chữ đều phát ra từ đáy lòng bà, bà chỉ muốn tốt cho tôi.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7

      Cuối cùng tôi cũng kiện Triệu Ninh Ninh. phải vì tôi hiền lành, tôi hận thể đem bọn họ tống vào mười tám tầng địa ngục. Nhưng Lưu Thiếu Ngôn lại đến cầu xin tôi, : “ cầu xin em, em có thể bỏ qua cho Ninh Ninh được ?” Tôi cảm thấy nản lòng. Nhà của tôi, chồng của tôi, đứa bé của tôi, tình của tôi, tất cả còn nữa. đau lòng vì tôi mà lại cầu xin tôi vì người phụ nữ khác.

      Giây phút đó, tôi nhận ra, Lưu Thiếu Ngôn mà tôi từng chết rồi. Người đàn ông trước mặt này, là của người khác, còn liên quan gì đến tôi.

      Tôi cần gì phải vì người còn liên quan đến mình mà đau lòng.

      Tôi tưởng rằng Bí Đỏ tức giận khi biết quyết định của tôi nhưng ngờ ấy lại dùng giọng điệu lạnh nhạt : “Tớ sớm biết cậu làm như vậy, đương nhiên, nếu cậu muốn hại chết đám người xấu xa kia, tớ nhất định giúp cậu.”

      Bí Đỏ hồi làm khóe mắt tôi đỏ ửng lên.

      Bí Đỏ , cách chỗ bọn họ ở xa có người muốn cho thuê nhà ở ghép, từ đó bộ đến chỗ làm khoảng hai mươi phút. ở nhà đó là người Quảng Đông, giọng có chút đặc biệt. Bí Đỏ : “Cậu muốn thuê nhà thuê , cậu ở mình cũng buồn. chừng sau này Triệu Ninh Ninh cũng đến chỗ cậu náo loạn khi đó còn có người giúp đỡ cậu. Sau này có tiền mua căn nhà lớn hơn hoặc là dứt khoát tìm thằng nào có tiền gã cho rồi, tớ đây chịu thiệt làm phù dâu cho cậu.”

      “Bí Đỏ, tớ sắp phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi cậu còn ở đó châm chọc.”

      Bí Đỏ vén mái tóc ngắn lên, chớp chớp đôi mắt to quyến rũ: “Cậu có lạnh ? Tớ cho cậu chút lửa.”

      Tôi nhìn Bí Đỏ, chờ đợi xem lửa của ấy là cái gì.

      “Cà trở lại rồi, cậu biết chưa?”

      “Cà?” Tôi hình như là có nghe qua cái tên này nhưng nhất thời thể nhớ ra được đó là ai.

      thể nào? Cậu lại nhớ Cà, cậu vẫn luôn là người tình trong mộng của cậu ấy. Cà nghe cậu ly hôn, liền vội vàng quay về muốn làm người thế chỗ.”

      “Bí Đỏ, đừng trêu chọc tớ.”

      “Ai trêu chọc cậu chứ? Cậu nhớ ra sao? Cậu ta chính là người tặng cho tớ danh hiệu “Bí Đỏ” đó.”

      Người tặng danh hiệu Bí Đỏ? Tôi nhớ là ai gán cái tên này cho Bí Đỏ, biết từ lúc nào, Bí Đỏ gắn liền với trước mặt này.

      Bí Đỏ thấy tôi nhớ ra liền nóng nảy: “Chính là Cao Tiếu Thiên đó!”

      “Cao Tiếu Thiên, Cao Tiếu Thiên.” Tôi nhớ cái tên này, chính là nam sinh mít ướt hồi tiểu học luôn bị Bí Đỏ bắt nạt. Mặc dù ba của Tiếu Thiên có rất nhiều tiền nhưng lúc đó Bí Đỏ vẫn chưa biết là người giàu có thể bắt nạt. Hơn nữa Tiếu Thiên cũng giống mấy vị công tử con nhà giàu khác, cậu ta cứ như cá thiếu nước cứ bị Bí Đỏ bắt nạt. Tiếu Thiên trừ Bí Đỏ ra chuyện với bất kỳ nào khác cũng đỏ mặt. Khi bé Bí Đỏ cứ như thằng con trai suốt ngày cứ chen lẫn vào đám con trai mà chơi. Khi lên trung học Bí Đỏ với tôi là Tiếu Thiên thích tôi nhưng tôi chưa bao giờ nghe cậu ấy qua nên cũng để trong lòng. Sau đó, khi lên Đại Học, tôi cũng nhớ đến Tiếu Thiên, tôi cũng nhớ là khi nào Bí Đỏ cậu ta sang mỹ du học, tôi chỉ ngồi lẳng lặng nghe.

      Biệt danh Cà là do Bí Đỏ ban tặng, Bí Đỏ người này suốt ngày câm như hến, nửa ngày cũng câu, còn mít ướt nữa giống như trái cà nấu chín. ngờ Tiếu Thiên cũng vừa, cậu ấy Thi Văn giống như trái Bí Đỏ. xong mặt liền đỏ bừng bừng, mặc dù cuối cùng biết tại sao Tiếu Thiên lại kêu ấy là Bí Đỏ nhưng tôi lại cảm thấy cái tên đó rất hay nên liền gọi luôn. Lúc đầu Bí Đỏ vui nhưng bị kêu riết ấy cũng phải chấp nhận.

      Bí Đỏ thấy tôi cười ra tiếng, liền nhướn hàng lông mày xinh đẹp lên: “Thế nào? Nhớ ra chưa?”

      “Ừ, nhớ ra rồi. Nhưng Cà trở lại, cậu vui vậy sao? phải tính cho tớ biết cậu lập gia đình là vì chờ Cà trở lại đó nha?”

      “Đâu có, phải phải. Tớ làm sao có thể thích Cà chứ, người tình trong mộng của cậu ta là cậu. Cậu ta muốn tớ cho cậu biết, lần này cậu ta trở lại nhất định theo đuổi cậu, giống như trước đây chỉ đứng ở phía xa nhìn cậu. Cậu ta muốn cậu chuẩn bị tâm lý trước.”

      Bí Đỏ quả nhiên ngoa.

      Sau khi Bí Đỏ những lời kia, ngày nào tôi cũng nhận được bó hóa hồng đỏ thắm làm cho các đồng nghiệp nữ trong công ty phải ghen tỵ. Họ rối rít tới hỏi thăm tôi gần đây gặp phải số đào hoa gì hoặc là hỏi tôi làm sao có thể làm cho chồng mình trở nên lãng mạn như thế. Người trong công ty chỉ biết tôi sảy thai ngoài ý muốn chứ biết tôi ly hôn với Lưu Thiếu Ngôn. Nhưng tôi biết là bao lâu nữa, tin tức tôi ly hôn trở thành đề tài bàn tán trong công ty. Trước kia tôi làm như có chuyện gì tại cứ dựa vào đó mà chịu đựng lời lẽ của người khác. Tôi cảm thấy tôi chính là “người phụ nữ qua mùa đông”, sau này cảm thấy lạnh nữa.

      Hoa hồng ngày ngày đều được đưa đến nhưng Cà vẫn xuất .

      Hôm nay Lãnh Thanh Hoa vào phòng làm việc của tôi, đóng cửa lại, mặt thần bí : “Lạc Băng, nếu có thời gian em gặp bác sĩ tâm lý chút ?”

      Tôi hiểu gì, trừng mắt nhìn , tôi tức giận hỏi ngược lại : “Em bị bệnh gì mà phải gặp bác sĩ tâm lý chứ?”

      “Lạc Băng, phải là muốn em, ngày nào em cũng mua hoa hồng, nhất định là tốn ít tiền. Em cần phải phí tiền như vậy, bằng đưa số tiền đó cho , xài giúp cho.” Lãnh Thanh Hoa vừa vừa đặt mông ngồi xuống ghế sa lon, sau đó bắt chéo hai chân lại với nhau.

      “Lãnh Thanh Hoa, có phát sốt đó chứ?” Tôi nghiêm túc hỏi .

      Lần này đến lượt Lãnh Thanh Hoa hiểu gì: “ làm sao có thể phát sốt được, gần đây ngày nào cũng nhặt cầu cho Tiểu Mạn, thân thể rất cường tráng đó.”

      có phát sốt thế tại sao lại ở đây bậy?”

      “Lạc Băng, ở trước mặt em có cần phải giả bộ ? Hơn nữa, ly hôn còn là chuyện mất mặt ở thời đại này, em cần phải ngày nào cũng mua hoa hồng để chứng minh là mình có ly hôn.”

      ra là Lãnh Thanh Hoa nghĩ rằng tôi mua hoa tặng chính mình, muốn cho mọi người biết là tôi và chồng rất là đằm thắm. Tôi nhịn được nữa nên bật cười, ngụm trà bị phun ra ngoài, đúng lúc Lãnh Thanh Hoa ở phía đối diện hứng hết.

      “Trời ơi, Lạc Băng, ở trước mặt mọi người vạch trần em còn tới đây quan tâm em, thế mà em lại làm như thế với sao.” Lãnh Thanh Hoa vừa vừa ra ngoài, đau lòng nhìn bộ y phục của mình.

      Hoa hồng vẫn ngày ngày được đưa tới, Cà vẫn xuất . Tới bây giờ tôi hình thành thói quen mỗi sáng sớm đều nhận hoa hồng.

      thuê chung nhà với tôi là người Quảng Đông tên là A San, bây giờ ở trong phòng bếp nấu súp. Quảng Đông này nghe muốn gã cho người chồng tốt trước hết phải biết nấu nồi súp ngon. A San năm nay hai mươi bốn tuổi, là giáo viên dạy ngoại ngữ ở trường tiểu học Hướng Dương ở khu Đông Thành. Bộ dáng A San gầy, xương gò má cao, da đen, mang gọng kính to, lúc mới nhìn cứ tưởng là sinh viên đại học. A San ở trong mắt tôi vẫn là nhưng ấy suốt ngày cứ là mình già. Tôi hỏi nguyên nhân mới biết, ra A San hai mươi bốn tuổi nhưng vẫn chưa có bạn trai nên người trong nhà gọi ấy là lỡ . A San bình thường con ở Quảng Đông hai mươi tuổi lấy chồng, khi A San mười tám tuổi bắt đầu xem mắt, đến nay được sáu năm nhưng vẫn chưa tìm được ai.

      A San thấy tôi về nhà, ngừng viết lát rồi ra ngoài hỏi tôi: “A Băng, ngày mai chị có phải làm thêm giờ ?”

      “Hả? Ngày mai là cuối tuần rồi sao?” Tôi bận rộn mấy ngày nay nên cũng chẳng nhớ ngày tháng gì.

      “Đúng vậy.” A San mong đợi nhìn về phía tôi.

      có làm thêm giờ. Có phải lại xem mắt ?” Hai lần trước A San xem mắt tôi cũng cùng. Lần đầu tiên còn cùng nhau ăn cơm, lần thứ hai được mấy câu chỉ uống ly nước trái cây ở Khẳng Đức Cơ rồi ra về.

      “Làm thế nào em mới có thể tìm được người đàn dê tốt đây?” A San có lẽ vĩnh viễn phát đúng được hai chữ “đàn ông”, ấy cứ kêu là “đàn dê”. Lần đầu tiên là khi tôi nghe A San ấy bị “Lệ dê” đụng phải ở dưới lầu. Tôi an ủi hồi, tôi thấy mặt A San bị sưng vù cũng ngừng “Lệ dê”. Hơn nửa buổi tối tôi cũng hiểu “Lệ dê” rốt cuộc là cái gì? Nó lại có thể đụng A San biến thành như vậy. Kết quả đến nửa đêm tôi dựng A San dậy hỏi “Lệ dê” rốt cuộc là cái gì, A San cười ngất tại giường “Chị chính là “Lệ dê” đó.” ra “Lệ dê” là chỉ phụ nữ. Tôi nghĩ lời của người Quảng Đông quả rất trừu tượng, lại phụ nữ thành nước mắt của dê con.

      “Vậy cũng được, ngày mai mấy giờ phải rời giường?” Tôi đồng ý với A San xem mắt, ai bảo tôi ăn canh súp của người ta phải với người ta chứ sao.

      “Có thể ngủ nướng, buổi trưa mới .”

      Bởi vì ngày mai phải với A San nên tôi và ấy đứng trước tủ quần áo nghĩ xem ngày mai nên mặc gì. Cuối cùng tôi quyết định mặc cái áo màu trắng rộng thùng thình, bên ngoài mặc cái áo khoác, phía dưới là cái quần jean màu trắng cộng thêm đôi giày thể thao cũ nát sắp bỏ dưới chân. Tôi nhìn mình ở trong gương khỏi thở dài, đúng là người đẹp nhờ lụa mà.

      A San cười hài lòng, chạy về phòng mình lấy hai vật, cây mascara và vòng tay màu bạc.

      Tôi nhìn A San lấy hai vật đó ra, hiểu hỏi: “Làm gì vậy?”

      A San hài lòng cầm mascara lên : “Cái này nhất định là thể thiếu.”

      Tôi biết là A San muốn làm cho lông mi của tôi cong vút lên, cái vòng sắt này chắc chắn cũng là cho tôi đeo. Tôi ngờ tôi hai mươi tám tuổi lại có cơ hội đeo trang sức của thiếu nữ mười tám tuổi.

      “A San, em giỏi.” Tôi lòng khen ngợi A San.

      Mười hai giờ trưa hôm sau, tôi và A San đến cửa hàng Pizza Hut ở Thành Tây.

      Tôi vào. Thảm rồi! Tại sao Bí Đỏ lại ở đây? Nếu Bí Đỏ thấy tôi trong bộ dạng này ấy cười tôi suốt mười năm mới là lạ. Còn nữa, người đàn ông bên cạnh Bí Đỏ, tôi thấy quen quen.

      Tôi len lén theo sát phía sau A San. Lúc nào tôi cũng lo lắng bị Bí Đỏ phát nên cũng nhìn kỹ người đàn ông trước mắt. Khi trở về A San hỏi tôi về người đàn ông đó tôi ấp úng nửa ngày trả lời được. Nhưng mà sau này A San lại cùng “đàn dê” này hẹn hò.

      Bí Đỏ dù sao cũng là Bí Đỏ, cho dù có hóa trang trốn tránh thế nào cũng qua được cặp mắt tinh tường của ấy. Đúng lúc tôi bước chân ra khỏi cửa bị Bí Đỏ gọi lại.

      “Lạc Băng, lại đây ngồi .” Bí Đỏ gọi tôi.

      A San cùng “đàn dê” kia rời còn tôi ngồi xuống cạnh Bí Đỏ.

      “Lạc Băng, là cậu à? Hồi nãy Bí Đỏ là cậu, tớ còn tin.” Người đàn ông ngồi bên cạnh Bí Đỏ nhìn tôi từ xuống dưới, vẻ mặt thể tin được nhìn tôi.

      Bí Đỏ ở bên cạnh cười hì hì, : “Cậu ta chính là Cà đó.”

      Cao Tiếu Thiên, cậu ta là Cao Tiếu Thiên sao? Tôi cũng mang vẻ mặt thể tin được. Cao Tiếu Thiên phải là người yếu đuối, nhu nhược, gió vừa thổi bay mất, mỗi khi bị Bí Đỏ bắt nạt khóc sao? Người đàn ông cao to cường tráng gương mặt vui vẻ trước mặt là Cao Tiếu Thiên sao?

      “Nữ, nam đến mười tám tuổi đều thay đổi.” Tôi .

      “Tính là hẹn cậu ra ngoài gặp mặt nhưng lúc trước khi vừa từ Mỹ trở về lại phải Hồng Kông làm việc. Hôm nay vừa mới về tới, tớ bàn với Bí Đỏ xem nên gặp mặt ở đâu cậu lại tới rồi.” Năm đó Cà thể hơi trôi chảy như vậy, bình thường chỉ được nửa câu là ngừng, cậu ấy còn giống hồi xưa nữa sao?

      “Đúng rồi, Lạc Băng, bây giờ cậu còn thích hoa hồng ?” Cà nhìn tôi lượt rồi hỏi, sợ sở thích của tôi thay đổi.

      “Hả?” Tôi vừa nghe Cà nhắc tới hoa hồng liền cảm thấy được tự nhiên, đứng dậy : “Tớ toilet chút, hai cậu chuyện trước .”

      Tôi biết là Cà và Bí Đỏ nhìn tôi ở phía sau nên cũng được tự nhiên, thiếu chút nữa là chạy như bay vào toilet. Tôi rửa sạch mascara mắt, ném vòng sắt vào thùng rác, vuốt tóc lại rồi mới ra ngoài.

      chuyện rất vui vẻ, phong cách ứng xử làm tôi rất kinh ngạc.

      Từ cửa hàng Pizza Hut ra ngoài tôi nhìn quanh thấy xe của Bí Đỏ đâu. Lúc đó chiếc xe Benz S600 chạy đến trước mặt tôi, biển số 222222 làm tôi có chút choáng váng. Xe này tuyệt , vừa chạy nhanh lại dũng mãnh. Tôi còn suy nghĩ Bí Đỏ ngồi vào xe S600. Tôi lại quên ba của Cà có rất nhiều tiền.

      Tôi và Bí Đỏ ngồi vào xe trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.

      “Lạc Băng, tớ vốn nghĩ là chạy về đem bả vai cho cậu mượn nhưng hôm nay thấy cậu lại như trong tưởng tượng của tớ. Cậu kiên cường làm cho người khác cũng cảm thấy vui vẻ.”

      “Làm sao cậu biết tớ ly hôn?” Tôi vừa vừa nhìn chằm chằm Bí Đỏ.

      “Tớ đâu đó.” Bí Đỏ giơ hai tay lên vạch giới tuyến.

      “Chính cậu cho tớ biết.” Cà nhanh chậm .

      “Tớ cho cậu biết khi nào?” Tôi hiểu Cà gì? Mấy năm qua tôi hề liên lạc với Cà làm sao có thể cho cậu ta biết tôi ly hôn chứ?

      Bí Đỏ trừng mắt nhìn ngược lại tôi, ánh mắt kia muốn “Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.”

      “Nich name của tớ là Brazil Cà.” Cà cười .

      “Brazil cà?” Trời ạ, người này biết ở trong list MSN của tôi bao nhiêu năm. có chuyện gì làm thường tìm tôi tán dóc. Vốn là trước kia cũng có chuyện gì để , thỉnh thoảng chỉ hỏi chuyện linh tinh như cơm nước… Nhưng từ lúc phát Lưu Thiếu Ngôn có tình nhân bên ngoài tôi buồn bực ở trong lòng, biết từ lúc nào bị dẫn dụ ra hết kể cả chuyện tôi ly hôn, dĩ nhiên kể cả những chuyện riêng tư.

      “Đúng vậy, Brazil Cà chính là tớ.”

      Bí mật riêng tư của tôi cứ như vậy trôi xuống sông. Tôi trừng mắt liếc Cà.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8

      Sau khi ly hôn, tôi cố gắng vùi mình vào công việc, muốn nghĩ đến những chuyện hoa trăng trước kia. Nhưng đến nửa đêm, khi choàng tỉnh giấc nước mắt vẫn rơi ướt đẫm gối, đến cả trong mơ mà tôi cũng khóc thút thít.

      Tôi cho rằng trái tim của tôi hóa đá nhưng khi nhìn thấy thiệp cưới của Thiếu Ngôn và Triệu Ninh Ninh, viên đá đó bị dung nham núi lửa hòa tan rơi vỡ thành từng mảnh dưới chân.

      Lãnh Thanh Hoa thấy sắc mặt tôi tái nhợt liền đem thiệp cưới bỏ vào ngăn kéo. Đàn của La Tiểu Mạn kết hôn đương nhiên ấy phải dự, Lãnh Thanh Hoa cũng phải . Huống chi quan hệ của ấy với Thiếu Ngôn cũng tệ.

      “Lạc Băng, vốn là Thiếu Ngôn muốn bày tiệc rượu. Em biết ? Ba mẹ Thiếu Ngôn cũng muốn tham gia hôn lễ của nhưng Triệu Ninh Ninh dù sao cũng là trẻ, ấy muốn gì nhiều chỉ cần buổi tiệc …” Lãnh Thanh Hoa vừa vừa nhìn trộm phản ứng của tôi.

      Mặc dù đây cũng là chuyện trong dự đoán nhưng khi phải đối mặt với nó, tôi vẫn cảm thấy đau lòng. Tôi ra khỏi phòng làm việc chạy lên sân thượng của tòa nhà khóc lớn.

      cái khăn tay được đưa tới trước mặt tôi, tôi biết là đây có người. Tôi theo bản năng nhận lấy khăn tay, ngước mắt lên nhìn, ra là Lâm Quốc Đống. Trong lòng tôi dâng lên ngọn lửa giận dữ, tại sao lúc nào cũng xuất vào lúc tôi thê thảm nhất? Chẳng lẽ thích nhìn bộ dạng thảm hại của tôi sao?

      “Bộ dáng của tôi rất buồn cười sao? thích nhìn người khác trong bộ dạng này lắm sao?” Tôi giận dữ la hét Lâm Quốc Đống. Tôi quan tâm là chủ tịch của Tập Đoàn Thiên Thành cũng như việc từng giúp tôi.

      “Sao vậy? Bị đàn ông bỏ rơi à?” Vẻ mặt Lâm Quốc Đống bình thản, nhanh chậm hỏi.

      Vẻ mặt của như vậy hoàn toàn chọc giận tôi. Tôi ném khăn tay vào người , tức giận : “Tôi bị đàn ông bỏ rơi liên quan gì đến ? có tư cách gì cười nhạo tôi? cho rằng có tiền có thể làm chủ cả thế giới sao? cho rằng…” Lâm Quốc Đống lại cười, người này, chẳng lẽ lại có sở thích biến thái, lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui cho bản thân.

      , quả là biến thái!” Nụ cười kia là ngạo mạn làm tôi chịu nỗi. Tôi xoay người . Hôm nay đúng là ngày vô cùng xui xẻo, tại sao lại gặp phải tên biến thái này chứ?

      ngờ Lâm Quốc Đống lại bắt được tay tôi, cái nắm tay này làm tay tôi đau nhức nhưng tôi cố chịu đựng, tay khác của giơ cái khăn tay vừa bị tôi ném lên : “Cái khăn tay lần trước vẫn chưa trả cho tôi.”

      Tôi hất tay Lâm Quốc Đống ra, : “Tôi nhất định trả lại cho .” Nhưng ra tôi biết ném nó đâu rồi.

      đồng ý chơi với Kỳ Kỳ nhưng đến giờ vẫn chưa thực , thể lừa gạt đứa bé.” Lần này Lâm Quốc Đống đổi vẻ mặt nghiêm túc .

      đúng, tôi nên gạt Kỳ Kỳ nhưng tôi đâu tìm con bé đây? Tôi cũng phải là họ hàng thân thích cũng ở sát vách. Hơn nữa ba của Kỳ Kỳ còn là chủ tịch của Tập Đoàn Thiên Thành, tôi làm sao có thể vô duyên vô cớ tìm con bé chứ? Nhưng khi nghe tôi làm như vậy là đúng giọng của tôi mềm nhũn ra: “Tôi biết đâu tìm Kỳ Kỳ.”

      Lâm Quốc Đống móc ra tấm danh thiếp từ áo sơ mi đưa cho tôi. Danh thiếp của sao? Tôi đưa tay nhận mà : “Tôi có danh thiếp của rồi.” Số điện thoại danh thiếp này tôi gọi mấy lần, toàn là thư ký Lục nhận điện thoại.

      nhìn phía sau .”

      Tôi nhận lấy danh thiếp, lật lại phía sau. đó có dãy số viết tay, chữ viết mạnh mẽ mà phóng khoáng.

      “Đây là số điện thoại riêng của tôi, có thể gọi số này để tìm tôi hoặc tìm Kỳ Kỳ.”

      “Ừ, được rồi.” Tôi cất danh thiếp .

      “Mẹ của Kỳ Kỳ, rất giống tôi sao?” Tôi nhớ Kỳ Kỳ từng tôi giống mẹ con bé, tôi nhịn được tò mò hỏi .

      “Đúng vậy.”

      “A, vậy, ấy có khỏe ?” Tôi có chút cảm giác kỳ quái với người phụ nữ này, nhịn được cứ hỏi tới.

      ấy rất tốt, tôi nghĩ vậy.”

      Tôi liếc mắt xem thường Lâm Quốc Đống, câu này có thể xem là câu trả lời sao? Vợ của mình có khỏe mà phải dùng câu “Tôi nghĩ vậy” để sao?

      làm gì ở đây?” Tôi giống như thẩm tra tội phạm hỏi .

      “A, nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh của bệnh viện Khang Hoa. Thiên Thành có kế hoạch thu mua Khang Hoa, tôi chỉ muốn đến đây nhìn chút. Tôi còn chưa thần thông quản đại đến nỗi biết hôm nay tới đây khóc để đến đây chế giễu .”

      “Vậy sao sớm.” Tôi ngượng ngùng vì hành động khó coi hồi nãy của mình.

      cho tôi cơ hội .”

      Tôi lục tung cả nhà nhưng vẫn tìm thấy khăn tay của Lâm Quốc Đống. Tôi nhớ là sau khi giặt sạch có cất nó , tại sao lại thấy chứ?

      A San nhìn giường của tôi chất đống quần áo, sách báo, liền hỏi: “A Băng, chị làm gì vậy?”

      “Tìm cái khăn tay.” Tôi tiếp tục tìm.

      “Đồ của chị ít như vậy. Nếu có sớm bị chị tìm ra rồi. Có khi nào để ở chỗ cũ ?”

      A San chỉ câu làm tôi thức tỉnh từ giấc mộng. Tôi nhớ ra rồi, tôi đặt nó trong tủ tường của Thiếu Ngôn, dĩ nhiên, khi đó nó còn là nhà của tôi.

      Làm sao bây giờ? Chỉ vì cái khăn tay có nên tìm Lưu Thiếu Ngôn ? Nhưng mà tôi đồng ý nhất định trả khăn tay lại cho Lâm Quốc Đống. Hay là mua cái khăn tay khác giống như vậy? được, nếu bị Lâm Quốc Đống phát nhất định lại cười nhạo tôi. Tôi thể để coi thường mình được.

      Vậy phải gọi điện cho Lưu Thiếu Ngôn. Tôi cho rằng mình sớm quên mười con số đó nhưng ngờ tôi vẫn nhớ như vậy.

      “Lạc Băng?” Giọng của Lưu Thiếu Ngôn rất hưng phấn “Dạo này em có khỏe ?”

      “Ừ, là tôi, tôi rất khỏe. có thể vào phòng ngủ lấy cái khăn tay để trong tủ tường cho tôi ?” Tôi thẳng vào vấn đề.

      “Được, để tìm cho, khi nào đưa nó cho em?”

      “Ngày mai sau khi tan làm gọi điện cho tôi.” Tôi biết giờ giấc làm việc của Lưu Thiếu Ngôn nên cho chọn thời gian.

      “Chỉ có chuyện này thôi sao?”

      “Ừ, chỉ có chuyện này. Ngày mai gặp.” Tôi cúp máy, Lưu Thiếu Ngôn cho rằng tôi tìm còn có chuyện gì để sao? Chẳng lẽ hi vọng tôi cầu xin đừng kết hôn với người khác, hãy cho tôi thêm cơ hội sao? đánh giá quá cao bản thân mình và coi thường tôi quá rồi.

      Hôm sau, Lưu Thiếu Ngôn cho tôi biết Triệu Ninh Ninh cũng muốn cùng để trả lại cái khăn tay. Trời đất, chỉ là cái khăn tay mà ta sợ cầm nổi, nhất định phải hai người sao?

      Tôi gọi điện cho Bí Đỏ kể chuyện này.

      “Triệu Ninh Ninh là sợ cậu níu kéo người ta quay lại, ta phải là đề phòng cậu sao?” Tôi đồng ý với câu của Bí Đỏ, gật đầu : “Ừ. Cậu đúng.”

      “Lần này, cơ hội để Cà biểu tới.” Bí Đỏ nhấc điện thoại bàn lên gọi điện cho Cà lười biếng để ý đến tôi la “này, này” ở bên kia. Tôi tức giận nghiến răng.

      Với dàn xếp của Bí Đỏ, buổi chiều ngày hôm sau, Cà lấy chiếc xe S600 của cậu ấy chở tôi rêu rao khắp nơi rồi đến nhà hàng Niệm Từ. Từ chỗ đậu xe, nhân viên giữ xe vội vàng chạy đến nhận chùm chìa khóa của Cà. nhân viên nữ cười tủm tĩm dẫn hai người vào phòng “Đạo hương thôn.”. “Đạo Hương thôn” cũng là bước trong ván cờ do Bí Đỏ bày ra, ấy từ trong phòng này có thể nhìn ra bãi giữ xe còn dặn Cà phải đậu xe gần cửa sổ phòng, có như vậy mới nhìn được.

      Tôi kéo tay Cà, về hướng phòng “Đạo hương thôn.” Lưu Thiếu Ngôn và Triệu Ninh Ninh tới trước, bọn họ ngồi đưa lưng về phía cửa sổ, cho nên uổng phí tâm cơ của Bí Đỏ, người ta căn bản nhìn thấy chiếc xe S600.

      “Đây là Cao Tiếu Thiên.” Tôi giới thiệu Cà trước ánh mắt kinh ngạc của Lưu Thiếu Ngôn.

      “Còn đây là chồng trước của em và vợ chưa cưới xinh đẹp của ấy – Triệu Ninh Ninh.”

      Mọi người số câu vô nghĩa Lưu Thiếu Ngôn thẳng vào vấn đề chính: “Xin hỏi Cao làm việc ở đâu?”

      “À, tôi nghe Băng Băng khôi phục lại thân phận tự do nên cố ý từ Mỹ bay về. Công ty tôi tại xây bệnh viện, quy mô cũng lớn lắm chỉ lớn gấp đôi bệnh viện Khang Hoa. Nghe Lưu là bác sĩ ưu tú của khoa chỉnh hình ở đó, biết đến lúc đó tôi có vinh hạnh mời qua chỗ tôi ?”

      “Chính là tập đoàn xây bệnh viện Cao Giai sao?” Triệu Ninh Ninh trợn to hai mắt hỏi.

      “Đúng vậy, Triệu là hiểu biết rộng, ngay cả công ty như gia đình tôi mà cũng biết.”

      “Chủ tịch Cao Phàm là gì của ?” Triệu Ninh Ninh kinh ngạc hỏi.

      “Là ba của tôi.”

      Cơm nước xong Cà kiên trì muốn dùng chiếc S600 của đưa Lưu Thiếu Ngôn và Triệu Ninh Ninh về. Hai người họ từ chối được nên cũng hưởng thụ ngồi vào xe như tôi. Tôi ngồi ở phía trước, thông qua kính chiếu hậu tôi có thể thấy được vẻ mặt còn khó coi hơn heo chết của Lưu Thiếu Ngôn.

      Đây là lần đầu tiên sau khi ly hôn tôi và gặp mặt. Tôi cho rằng khi gặp lại tôi chịu nổi cho nên ngay cả việc gọi điện tôi cũng có can đảm. Nhưng khi thực gặp mặt, tôi mới biết trong lòng tôi chẳng là gì. ra tôi cũng có thể dễ dàng buông xuống.

      Khi đường về Cà gọi điện cho Bí Đỏ báo cáo chiến tích, Bí Đỏ hưng phấn dậm chân tại chỗ.

      Cà và Bí Đỏ chuyện điện thoại xong cậu ta xoay người qua nghiêm túc với tôi: “Lạc Băng, em hãy gả cho đến Cao gia ở được ?”

      “Cậu nằm mơ à?”

      “Em suy nghĩ chút , nếu em gả cho sau này phải bị bọn Lưu Thiếu Ngôn cười nhạo sao? Cho nên, em gả cho .”

      “Trong kế sách của Bí Đỏ cũng có chiêu này à?”

      “Phải, sau đó chúng ta cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.”

      “Cà, trong chỗ tớ làm có bé rất đẹp, để tớ giới thiệu cho cậu được ?”

      cần, em mới là người tình trong mộng của .”

      Tôi trợn mắt nhìn Cà, cố làm ra vẻ ưu thương mà nghiêm trang hỏi: “Cà, từ khi nào miệng lưỡi cậu trở nên ngọt xớt vậy? Tớ thích Cà trước kia hơn, rất đáng .”

      biến thành như vậy, phải là vì em sao? Trước kia câu cũng hết, việc gì cũng sợ, cái gì cũng dám ra. Ba mất bao nhiêu tiền tốn bao nhiêu công sức cũng thể sửa được. Nhưng bởi vì câu của em “ghét nhất người chỉ chuyện nửa.” nên quyết định thay đổi. Khi vất vả lắm mới thành công được lại nghe em có bạn trai qua MSN, sau đó lại kết hôn, lòng như chết lặng. Nhưng tại em ly hôn, lại có cơ hội.”

      những lời này làm tôi nghĩ ra được là lúc nào với cậu ta “ghét nhất người chỉ chuyện nửa.”? Có lẽ tôi , bởi vì tôi ghét nhất là người như vậy.

      Khi chuyện với Brazil Cà qua MSN tôi nhớ chuyện: Đó là khi cậu ấy được năm tuổi tận mắt nhìn thấy mẹ mình nhảy từ lầu mười tám xuống. Cậu ta đứng bên cửa sổ nhìn mẹ mình nằm mặt đất máu chảy lênh láng khắp nơi. Từ đó về sau, cậu ta câu nào, làm chuyện gì cũng cảm thấy sợ. Sau đó lại gặp được xinh đẹp, cậu ta rất thích ấy nhưng lại dám cho ấy biết. Cho đến khi hai người chia tay cậu ấy vẫn dám ra. Sau đó tôi lại nghe cậu ấy đến ca khúc có câu như thế này “ có hai sinh mệnh, là khi chào đời, là do em mang đến.” Cà rất ràng, sinh mệnh của cậu ấy là do kia mang lại cho nên Cà muốn thay đổi, muốn làm mình trở nên mạnh mẽ hơn, cậu thành công mặc dù kia trở thành vợ của người khác nhưng cậu ta vĩnh viễn quên được ấy.

      Cà thấy tôi câu nào lại : “Lạc Băng, hai chúng ta có giao tình từ , là hai đứa bé cùng lớn lên bên nhau còn là thanh mai trúc mã nữa, em có phải nên suy nghĩ đến lời đề nghị của ?”

      “Ai với cậu cùng lớn lên bên nhau chứ? Bộ dạng lúc đó của cậu xấu hổ chết được, còn tôi là thanh mai trúc mã nữa chứ.”

      “Em cũng phải lời công bằng chứ. Bây giờ phải rất đẹp trai còn phong độ nữa.”

      Tôi về đến nhà nhận được tin nhắn của Lưu Thiếu Ngôn: “Cậu ta lòng với em sao?” Tôi xóa tin nhắn ngay lập tức, vậy là có ý gì? Chẳng lẽ tôi đàn ông cả thế giới này ai lòng với tôi sao? lúc sau, lại nhắn tin tới: “Chúc em hạnh phúc.” Tôi vốn là muốn để ý đến nhưng suy nghĩ lát, tôi lại gửi tin nhắn “Cũng chúc hạnh phúc.”

      Giờ cơm trưa tôi và Tiểu Chu xuống căn tin của công ty ăn cơm. Trong lúc đó Tiểu Chu tối thiểu với tôi ba lần là Tiểu Vương thiếu ấy mười đồng nhưng lâu lắm rồi trả. Tôi biết Tiểu Vương có nhảy mũi hay nhưng tôi vừa về văn phòng liền hỏi Lãnh Thanh Hoa: “Em có thiếu tiền vậy?”

      Lãnh Thanh Hoa nâng gọng kính vàng lên : “Để suy nghĩ chút.”

      Thôi quên , nếu có thiếu tôi cũng làm như nhớ. Tôi lại gọi điện cho A San, hỏi tôi có thiếu tiền ấy ? A San là người đàng hoàng, ấy trả lời liền là có. ra nếu ấy là có tôi vẫn trả. Tôi suy nghĩ lại chút nghĩ tới việc tôi vẫn còn thiếu Bí Đỏ tiền phí luật sư. Lần trước Bí Đỏ chở Thường Huy đến nhà tôi, còn vừa vừa về, thảm, biết Bí Đỏ có cho là tôi gạt ấy ?

      Là phúc phải họa, là họa tránh khỏi. Tôi liền gọi điện hỏi Bí Đỏ.

      “Bí Đỏ, phí luật sư lần trước bao nhiêu vậy?” Tôi vô cùng tình nguyện đến chuyện này.

      Có thể là Bí Đỏ ngủ trưa, vừa nghe thần tài gõ cửa lập tức ngáp cái chứng tỏ là mình rất tỉnh táo: “Nha đầu chết tiệt kia, coi như cậu có lương tâm, còn nhớ thiếu tớ tiền.”

      “Này, là bao nhiêu vậy?” Tôi ở trong lòng cầu nguyện là Bí Đỏ cho tôi con số quá lớn.

      “Cái này, để tớ xem chút.”

      Xong rồi, còn phải xài máy tính, nhất định là con số rất lớn.

      “Sao rồi? Xong chưa, bao nhiêu vậy?” Tôi thúc giục Bí Đỏ, có chết phải cho tôi chết thoải mái chút.

      tối nay hẹn Thường Huy ăn cơm rồi cậu hỏi ta ?” Bí Đỏ ở bên kia thừa nước đục thả câu.

      “Mời ta ăn cơm? Có tính phí vậy?”

      “Là ta mời cậu ăn cơm. tính phí.” Bí Đỏ cười ra tiếng.

      “Bí Đỏ, thành thực cho tớ biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tôi tìm thấy đầu mối.

      “Lần đầu tiên gặp mặt dám mời ấy ăn cơm, thế nào, sức quyến rũ của chị đây vẫn còn xài được đó chứ?” Bí Đỏ đắc ý cười lớn.

      ra là Bí Đỏ và Thường Huy phát triển rất tốt. Tôi ngờ cuộc ly hôn của tôi lại mang đến mối nhân duyên cho Bí Đỏ.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9

      Nếu tìm thấy khăn tay tôi nên sớm trả lại cho Lâm Quốc Đống, mắc công lần sau gặp tôi lại đòi. phải chỉ là cái khăn tay thôi sao? rất kỳ quái.

      Tôi bấm số điện thoại động của Lâm Quốc Đống, bên kia truyền đến giọng truyền cảm của : “Lạc Băng, cuối cùng cũng gọi điện cho tôi.”

      Cuối cùng? Chẳng lẽ chỉ vì cái khăn tay mà chờ tôi gọi điện sao? Tôi cầm khăn tay lên nhìn kỹ, vừa xem đó có khảm kim cương hay đá quý vừa : “Chủ tịch Lâm, khi nào có thời gian rảnh tôi mang khăn tay qua trả cho . Còn Kỳ Kỳ có ở đó ? Tôi có thể chuyện với con bé được ?”

      “Bây giờ tôi ở nhà, Kỳ Kỳ có ở đây, tối hôm nay tôi rảnh gặp nhau ở Thái Tử Hiên, được ?”

      “Được.”

      “Tôi đến đón khi tan làm.”

      cần, tôi tự mình đến.” Tôi cũng muốn để mọi người trong công ty thấy tôi ngồi vào xe BMW. Chuyện tôi ly hôn trở thành chuyện cười trong công ty. Tôi muốn phát sinh thêm chuyện khác.

      Tôi vừa cúp điện thoại Lãnh Thanh Hoa bước vào, cười tủm tỉm, nhất định là có chuyện cần giúp đỡ của tôi.

      “Lần sau vào có thể gõ cửa được ? Hù chết em rồi.” Tôi với biết bao nhiêu lần nhưng vẫn đổi tính. vào phòng của giám đốc Đặng và Trương Lập Thành đều có gõ cửa vậy tại sao vào phòng tôi lại làm thế.

      với em thân quá rồi còn câu nệ chi chuyện đó.” Lãnh Thanh Hoa ngồi xuống ghế sa lon.

      , lại có chuyện gì cần em giúp đỡ?”

      “Làm sao em biết có việc cần em giúp đỡ? mặt có viết chữ “cầu xin” sao?” Lãnh Thanh Hoa tự vuốt mặt mình.

      “Có phải cần em đánh cầu lông với Tiểu Mạn ?” Tôi tức giận hỏi.

      Lãnh Thanh Hoa cười cười, : “Lạc Băng, em thông minh, cái này mà cũng biết.”

      Lãnh Thanh Hoa chỉ vì chuyện này mới cầu xin tôi, tôi cũng biết.

      “Tối hôm nay em rảnh” Tôi như đinh chém sắt.

      sao?”

      .”

      “Vậy, Bí Đỏ có rãnh ?” Lãnh Thanh Hoa ôm tia hy vọng cuối cùng.

      Tôi rất đành lòng phá vỡ hy vọng cuối cùng của : “Bí Đỏ hẹn hò rồi, làm gì có thời gian rảnh chơi với vợ .”

      “Lạc Băng, có phải em cũng hẹn hò ?”

      có.”

      “Nhưng trong công ty có người gặp em với người đàn ông vào trong nhà hàng Niệm Từ. Bộ dạng cũng tệ lắm, nhiều tiền hơn Thiếu Ngôn.”

      Má ơi, mới lần bị người trong công ty bắt gặp, mấy người này đúng là có cặp mắt quá tinh tường.

      “Đó phải là hẹn hò. Người đó là bạn học cũ.”

      “Sao trước kia nghe em có người bạn học cũ nào nhiều tiền thế? Hơn nữa, bạn học cũ tình cảm cũng nồng nàn hơn...”

      “Mặc kệ .” xong, tôi cúi đầu nhìn tài liệu của Tiểu Chu, thèm để ý Lãnh Thanh Hoa. thấy tôi để ý đến mình ra ngoài, khi ra đến cửa còn : “Người có tiền như vậy giới thiệu cho công ty kiếm thêm mấy mối làm ăn .”

      lúc sau, trợ lý của bộ phận hành chính tới tìm tôi đài truyền hình mời người trong công ty lên sóng về quản lý tài chính vào sáng chủ nhật khoảng hai tiếng. Tôi vừa nhìn thù lao liền động lòng. Tôi cái gì cũng có nên cũng muốn có tiền nên đặt bút ký tên. Từ đây đến chủ nhật còn ba ngày, tôi xem xong tài liệu của Tiểu Chu bắt tay vào chuẩn bị tài liệu.

      Tan làm tôi ra ngoài đón xe, vào giờ này chiếc taxi nào, đứng chờ cũng hơi phiền. Tôi cũng biết Thái Tử Hiên mà Lâm Quốc Đống là ở đâu, chỉ cần tài xế taxi biết là được. Có lúc giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy bén, tôi cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình vì thế tôi cảm thấy được thoải mái. Tôi nhìn xung quanh lần, quả nhiên là thấy xe của Lâm Quốc Đống ở phía sau, nhìn chằm chằm tôi xuyên qua cửa kính xe.

      Tôi có giống vợ ta đến mấy cũng cần nhìn tôi như thế chứ. Tôi thầm trong lòng. Tôi cố ý làm bộ thấy còn hạ cửa kính xe xuống : “Lên xe .”

      tới rồi, tôi trả khăn tay lại cho luôn mắc công tôi lại phải tìm .” Tôi xong mở túi xách ra tìm khăn tay.

      “Lên xe.” Lâm Quốc Đống khẽ quát, cho tôi từ chối.

      Thế mà tôi lại ngoan ngoãn ngồi vào chỗ kế , tự tay thắt dây an toàn cho tôi, đầu ở dưới cằm tôi, tôi có thể ngửi được mùi hương thơm ngát của dầu gội, mái tóc ngắn của vô tình lướt qua mặt làm tôi run rẩy. Có lẽ thấy lúng túng của tôi nên mở miệng : “Công ty của ở đoạn đường này rất khó bắt được xe vào giờ tan làm nên tôi đến đón .”

      “Việc này cũng quan tâm tới.” Trong lòng tôi cảm thán người có tiền thích còn mình nghèo rớt mồng tơi.

      “Việc tôi quan tâm tới còn rất nhiều.” Lâm Quốc Đống chăm chú nhìn về phía trước .

      Người này, chuyện luôn là có ý như vậy, cùng với kiểu chuyện chỉ nửa có gì khác nhau đâu.

      “Chủ tịch Lâm, Kỳ Kỳ có khỏe ?”

      “Kỳ Kỳ đến nhà bà ngoại rồi, năm sau mới về.”

      ra là vợ mang theo đứa về nhà mẹ đẻ, nghe Lâm Quốc Đống tôi mới nhớ ra là sắp tới năm mới.

      Đến Thái Tử Hiên, phục vụ dẫn chúng tôi vào phòng riêng, hỏi chúng tôi muốn ăn thức ăn Tây hay đồ ăn Trung Quốc, tôi muốn ăn thức ăn Trung Quốc. Nhớ tới lần đầu tiên ăn thức ăn Tây, Bí Đỏ cố ý dẫn tôi đến nhà hàng Tây năm sao, người ta thường trải khăn đùi để tránh thức ăn rớt xuống làm dơ đồ thế mà khi thức ăn rớt xuống tôi lại cúi người lượm lên. Người phụ nữ bàn kế bên che miệng cười, tôi mới hỏi Bí Đỏ là tại sao, ấy hành động của tôi “ phải của phụ nữ đại” đến bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy xấu hổ. Cho nên ở những tình huống bình thường tôi thường chọn đồ ăn Trung Quốc, vừa no bụng vừa tránh khỏi hành động “ phải của phụ nữ đại”.

      Ăn cơm được nửa người phụ nữ xinh đẹp xông vào, theo sau đó là thư ký Lục. Lâm Quốc Đống vốn chuyện với tôi, khi nhìn thấy người phụ nữ trước mắt lập tức khôi phục lại gương mặt lạnh như băng khi làm việc.

      Người phụ nữ kia nhìn chằm chằm Lâm Quốc Đống trước rồi quay sang trừng mắt oán hận tôi : “Quốc Đống, theo em về nhà .”

      Lâm Quốc Đống vẫn nhúc nhích, liếc mắt nhìn thư ký Lục, thư ký Lục đứng bên khó xử : “Trần tiểu thư, về trước , Trần tiểu thư…” Chắc hẳn dọc đường thư ký Lục câu này vô số lần.

      Nhìn Trần tiểu thư hình như muốn dây dưa còn Lâm Quốc Đống muốn để ý đến. Tôi nghĩ trước kia từng giúp tôi tôi cũng nên giúp tay. phải cũng gương mặt của tôi rất giống vợ sao, vậy tôi cứ thử đóng vai Lâm phu nhân lần, hi vọng đối phương nhận ra.

      Tôi hắng giọng cái, : “ chính là Trần tiểu thư phải ? Tôi cũng sớm nghe về nên cũng muốn biết hình dáng của như thế nào. Bây giờ lại chạy đến trước mặt tôi là có ý đồ gì? Tôi cho biết, tôi và Quốc Đống chắc chắn ly hôn .”

      Ánh mắt của Lâm Quốc Đống, thư ký Lục còn có Trần tiểu thư đều đồng loạt rơi vào người tôi. Trần tiểu thư giận đến phát run, chợt nhào tới đẩy hết bát đĩa bàn xuống đất. Phục vụ của Thái Tử Hiên nghe có tiếng động liền chạy tới nhưng bị thư ký Lục chặn ở ngoài cửa.

      Trần tiểu thư khóc lớn chỉ vào Lâm Quốc Đống : “Quốc Đống, tại sao có thể đối xử với em như vậy? Em theo đuổi rất nhiều năm còn nguyện ý làm mọi chuyện vì , tại sao lại thờ ơ với em, ta có cái gì tốt? Thế mà lại kết hôn với ta. Em cho cưới ta, hãy ly hôn ngay, em muốn lấy … “ Trần tiểu thư xong liền cầm ly rượu đập về phía tôi nhưng bị Lâm Quốc Đống cản lại. ném ly rượu xuống đất, phát bắt được cánh tay của ta: “Trần Bảo Nhi, quậy đủ chưa?” Giọng có uy lực của làm hành động của Trần tiểu thư dừng lại chốc lát nhưng ngay sau đó ta khóc rống lên.

      Trần Bảo Nhi, cái tên này nghe quen quen, tôi suy nghĩ lúc rốt cuộc cũng biết Trần Bảo Nhi là ai, phải là con bảo bối của trùm bất động sản sao? ấy chính là người tình trong mộng của nhiều chàng trai trong công ty, xinh đẹp hấp dẫn, có BMW, quan trọng nhất là có người ba có tiền. Lãnh Thanh Hoa thường muốn cưới ấy để nửa đời sau có thể hưởng vinh hoa phú quý.

      Lâm Quốc Đống xoay người, nhìn vào mắt tôi Trần Bảo Nhi: “Đúng, tôi ấy, tôi chỉ mình ấy, từ lần đâu tiên nhìn thấy ấy tôi biết tôi nhất định cưới ấy. Trong mắt tôi, ai cũng thể so sánh với ấy, ấy chính là người phụ nữ đẹp nhất trong lòng tôi. Trần Bảo Nhi, có thể rời khỏi đây chưa? Sau này, đừng đến quấy rầy cuộc sống của hai vợ chồng.” Từng câu từng chữ của Lâm Quốc Đống có uy mà lại dễ nghe, ánh mắt của dường như có thể xuyên thấu lòng tôi. Mặt hồ tĩnh lặng trong lòng tôi bất ngờ xuất ngọn sóng, tôi biết những lời này là cho Trần Bảo Nhi nghe, chúng tôi cũng chỉ là đóng kịch, nếu như những lời cũng là với vợ , hề có bất kỳ quan hệ nào với tôi. Nhưng mà lòng tôi lại rạo rực, dâng lên chút ngọt ngào.

      “Tạm biệt, giữ gìn sức khỏe…” Gương mặt của Trần Bảo Nhi tái xanh, đôi môi run run, thư ký Lục nhanh nhẹn chạy tới đỡ ấy ra ngoài.

      xấu hổ, bữa ăn lại biến thành thế này chúng ta đổi phòng khác, gọi thức ăn mới lên.”

      “À, , cần, tôi no rồi. Tôi còn có việc xin phép về trước.” Nếu tiếp tục ở bên cạnh , tôi nghĩ bậy bạ.

      “Vậy tôi đưa .”

      cần, tôi tự gọi xe về.”

      “Nơi này rất vắng vẻ, người tới đây ăn cơm đều là lái xe tới cho nên có chiếc taxi nào ở đây.” Lâm Quốc Đống láo, nơi này quả rất vắng vẻ, nó nằm ở giữa sườn núi.

      “Tôi đưa về.” Giọng của Lâm Quốc Đống tại sao lại dịu dàng như thế làm tôi có chút mềm lòng.

      Trời tối đen, đèn đường xuyên thấu qua bóng cây xanh tạo nên vệt trắng mặt đường. Mùa đông đến làm mọi vật dường như trở nên hiu quạnh hơn, đường rất ít xe qua lại, Lâm Quốc Đống cũng mở nhạc, tôi có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng của đàn ông toát ra từ người .

      “Trần tiểu thư rất .” Tôi hài hước , phá vỡ bầu khí yên tĩnh.

      “Có rất nhiều phụ nữ tôi.”

      Lại là kẻ tự luyến.

      “Vừa rồi tôi biểu diễn tệ chứ?”

      “Ừ, tệ.”

      cũng làm rất tốt.” Nhớ tới những lời , lòng tôi vẫn còn sợ hãi.

      “Tôi có đóng kịch, những lời tôi đều là .”

      “Vợ của hạnh phúc.” Lúc lời này lòng tôi chợt đau nhói, tôi tự xem thường bản thân mình có tiền đồ.

      “Về sau, biết.”

      Về sau, tôi biết cái gì?

      Về đến nhà, phòng khách bật đèn, cửa phòng của A San cũng đóng im lìm, khi ở nhà trừ khi ngủ chúng tôi mới đóng cửa nếu mở toang ra. Con bé này, mới giờ này ngủ, tôi rón rén tới gần, lúc này trong phòng A San truyền ra tiếng rên rỉ cùng với tiết tấu lay động của chiếc giường. Mặt tôi nhất thời nóng lên, tôi theo bản năng sờ mặt mình, là nóng. Rình phòng A San thế này chột dạ, tôi nhanh chóng chạy vào phòng mình, đóng cửa lại, cũng dám toilet, sợ tạo ra tiếng động A San biết là tôi về hay là tôi lại ra ngoài, tối hãy về.

      Nghĩ vậy, tôi rón rén ra ngoài.

      Khi xuống dưới lầu tôi thấy Lâm Quốc Đống vẫn còn chưa . đứng tựa vào cửa xe, ngước đầu nhìn tôi.

      “Sao còn chưa ?” Tôi tới hỏi .

      “Tôi thấy phòng chưa mở đèn nên nghĩ là chưa vào nhà.”

      “Làm sao biết tôi vẫn chưa vào nhà?”

      “Đương nhiên là tôi biết.”

      Tôi giương mắt nhìn, ra là cả tầng lầu chỉ có cửa sổ phòng của tôi và A San là bật đèn, đương nhiên là biết.

      rất thông minh.” Tôi thành .

      “Nhưng tôi lại biết tại sao lại làm như vậy?”

      “Tôi làm sao?”

      lên rồi lại xuống, muốn đâu tôi cũng có thể chở .” Trời ạ, ra cho rằng tôi lên rồi lại xuống là vì muốn cho biết tôi đâu. Nhưng là, tôi làm sao có thể cho biết, vì chuyện gì mà tôi lại xuống đây.

      “Này, tôi…” Tôi nhất thời cứng họng.

      , muốn đâu? Tôi đưa đoạn.”

      “Ừ, là như vậy, ở cùng tôi vẫn chưa về. Tôi cảm thấy ở mình rất buồn nên xuống đây chơi.”
      Tôi vừa dứt lời nhờ vào ánh đèn đường tôi có thể thấy được sắc mặt tốt chút nào. Tôi len lén nhìn theo ánh mắt , trời ạ, phòng của A San sáng đèn. Con bé A San này, tại sao lại có thể tàn nhẫn vạch trần lời dối của tôi chứ.

      Lâm Quốc Đống cười như cười nhìn tôi : “Lần sau láo cũng nên tìm lý do hay hơn.”

      Giọng và ánh mắt của làm tôi cảm thấy bực bội, tại sao tôi phải giải thích với nguyên nhân tôi xuống đây chứ? người đàn ông kết hôn vậy tại sao lại quản tôi làm gì chứ? Vừa nghĩ tới người đàn ông kết hôn tôi tức giận, có vợ mà còn tới đây quyến rũ tôi, nhưng tại sao lại quyến rũ tôi chứ?

      Lâm Quốc Đống hình như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, định cái gì đó điện thoại di động của reng chuông. nhận điện thoại, lúc sau khẽ nhăn mày lại: “Lão Lục, tôi và ta chia tay hai năm rồi, chuyện này tôi ra mặt. Chú cứ làm là được.”

      xong cúp điện thoại, mấy giây sau điện thoại lại reng chuông, nhìn màn hình điện thoại rồi nhíu mày.

      “Lão Trần.” “Chú cứ nghĩ xem có cách gì , tôi nhúng tay vào.” “Này, này” “Tự chú nghĩ cách , tôi thể được.” Lâm Quốc Đống xong lại cúp điện thoại.

      yên lặng nhìn tôi, đột nhiên : “, theo tôi.”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10

      Dọc đường Lâm Quốc Đống luôn trầm mặc, ánh mắt lãnh khốc, môi mím chặt nghiêm nghị làm người khác có cảm giác thể đụng tới. Từ người toát ra loại khí thế làm tôi nghẹt thở. Tôi chỉ dám liếc mắt nhìn trộm, hàng chân mày của nhíu lại. Tôi nghĩ thầm, phải bất kỳ người đàn ông đẹp trai nào cũng có thân hình cường tráng, khí thế như . Cũng khó trách có rất nhiều phụ nữ điên cuồng.

      Cuộc điện thoại mà vừa nghe, là của lão Trần? Là ba của Trần Bảo Nhi sao? chia tay với ấy hai năm? Là có ý gì? Kỳ Kỳ hình như được bốn tuổi, vừa có tiền lại đẹp trai trăng hoa bên ngoài cũng là chuyện bình thường. Rốt cuộc là vì chuyện gì mà lại im lặng như vậy còn nhất định phải mang tôi theo.

      Lâm Quốc Đống lái xe vào ngôi nhà, chính xác hơn là biệt thự sang trọng, ở ngoài cửa sớm có người đứng chờ dẫn đường.

      Tôi theo sau Lâm Quốc Đống vào đại sảnh, lên lầu hai và nghe có tiếng người lớn tuổi khóc lóc kể lể: “Bảo Nhi, con tuyệt đối đừng làm bậy, con có chuyện gì bà nội sống sao đây? Bảo Nhi, nghe lời, Quốc Đống lập tức tới ngay, Bảo Nhi, con đừng có làm bậy…”

      “Mấy người đừng tới đây, tới nữa là tôi…” Đây là giọng của Trần Bảo Nhi.

      “Bảo Nhi, Bảo Nhi…” Mọi người đồng thời kêu lên.

      Tôi và Lâm Quốc Đống chạy vào sân sau, mọi người tự giác nhường đường cho , cụ bà lớn tuổi tóc bạc phơ chạy ra : “Quốc Đống tới rồi, Bảo Nhi, Quốc Đống tới rồi.” Người đỡ cụ bà là người đàn ông ngoài tứ tuần, mặc dù tóc mai hai bên có chút trắng nhưng xem ra khí thế vẫn còn rất hiên ngang, tác phong nhanh nhẹn, chắc chắn người này là lão Trần. Ở phía trước mấy bước là Trần Bảo Nhi mặc quần áo ở nhà, vẻ mặt si ngốc, cầm con dao sáng loáng trong tay kề sát cổ, gió lớn thổi tung mái tóc dài của ta.

      Cuối cùng tôi cũng hiểu là chuyện gì xảy ra, ra là Trần Bảo Nhi tính tự sát vì Lâm Quốc Đống, cho nên mới kéo tôi tới đây. Tại vì tôi và cùng diễn kịch ở Thái Tử Hiên sao? Vậy tôi đắc tội với người có máu mặt rồi. Nếu lúc này vợ của ở đây, ấy làm thế nào?

      “Các người cũng được tới đây, cho phép tới.” Trần Bảo Nhi la to. Lâm Quốc Đống làm như nghe thấy, trực tiếp về phía ta, lúc này mọi người thét lên tiếng, Trần Bảo nhi cứa đường cổ kéo ra vệt máu đỏ tươi từ chiếc cổ trắng ngần chảy xuống áo.

      Trần Bảo Nhi ngẩng đầu lên, quật cường nhìn Lâm Quốc Đống, hình như ta cảm thấy đau. Lâm Quốc Đống bắt đầu cảm thấy sợ, dám tới, đứng chôn chân tại chỗ. Cụ bà la lên tiếng rồi bất tỉnh, mọi người bấn loạn ba chân bốn cẳng đỡ xuống dưới.

      “Bảo Nhi, đưa con dao cho tôi.” Lâm Quốc Đống vươn tay nặng nề .

      , trừ phi đồng ý ly hôn với người phụ nữ này! Vĩnh viễn được phép gặp lại ta!”

      “Bảo Nhi, tại sao lại đạo lý thế?”

      “Em chính là đạo lý, em muốn sống chung với , là của em, mãi mãi là của em”

      “Bảo Nhi, đưa con dao cho tôi.” Lâm Quốc Đống sử dụng giọng quyến rũ ai có thể kháng cự với Trần Bảo Nhi sau đó từ từ qua.

      “Bảo Nhi, được.” Lão Trần hét lên tiếng, cổ ta lại xuất thêm vết dao: “Quốc Đống, van cầu cậu, đừng qua đấy, tôi van cầu cậu, đừng qua đấy. Lâm phu nhân, Quốc Đống, các ngươi hãy cứu Bảo Nhi với.” Lão Trần quỳ xuống trước mặt tôi, tôi sợ hãi vội vàng đỡ ông ta lên nhưng ông ta vẫn vùi đầu xuống đất, làm thế nào cũng chịu đứng dậy. Trần Nhất Huy, cái tên vang dội thế mà lại vì con mà quỳ trước mặt tôi, người cha đáng kính biết bao làm lòng tôi đau đớn. Tôi quan tâm nhiều như vậy, cứu người quan trọng hơn, tôi đứng dậy : “Bảo Nhi, tôi đồng ý với , tôi ly hôn với Quốc Đống, về sau cũng gặp lại ấy nữa. bỏ con dao xuống .”

      “Có ?” Trần Bảo Nhi nhìn tôi với vẻ mặt thể tin được.

      Tôi nghiêm túc gật gật đầu : “. Chỉ cần bỏ con dao xuống, tôi ngay, từ bây giờ gặp Quốc Đống nữa.”

      “Lạc Băng, điên rồi.” Lâm Quốc Đống quát khẽ.

      Tôi điên rồi, tôi thế nhưng lại làm chủ cho vợ ly hôn, còn bao giờ gặp lại nữa. Nhưng tình hình trước mắt, tôi thể nghĩ nhiều như vậy, chuyện sau này, là của Lâm Quốc Đống, tôi chỉ muốn cứu Bảo Nhi, để người cha già quỳ dưới đất có thể đứng dậy.

      “Bảo Nhi, xin hãy tin tôi.” Tôi nhìn vào mắt của Trần Bảo Nhi nghiêm túc . Trong đôi mắt đó lập tức sáng rỡ, ta ngẩng cổ lên, máu tươi cũng theo đó chảy xuống áo, trước ngực là mảng đỏ thẫm. ta liếc tôi cái, sau đó ánh mắt lại rơi vào người Lâm Quốc Đống, quật cường : “Vậy hai người thề , sau này gặp lại nhau.”

      “Thề cái gì?” Tôi và Lâm Quốc Đống nhìn nhau.

      “Hai người theo tôi.” Bảo Nhi do dự chút sau đó giương mắt hỏi tôi: “ tên gì?”

      Tôi nhìn Lâm Quốc Đống, hi vọng tên vợ của , ngờ thấy ánh mắt cầu cứu của tôi, thẳng: “ ta tên là Lạc Băng.”

      “Được, hai người theo tôi.” Bảo Nhi xong quên nắm chặt con dao kia làm lòng tôi cũng căng thẳng theo, lúc này ta mới chậm rãi : “Tôi Lâm Quốc Đống, tôi Lạc Băng, chúng tôi lập tức ly hôn về sau gặp nhau nữa, nếu như nuốt lời, đơn suốt đời, vĩnh viễn tìm được hạnh phúc.”

      Tôi và Lâm Quốc Đống vừa xong lòng tôi lại đau đớn, có lẽ như lời ta , tôi đơn suốt đời, vĩnh viễn tìm được hạnh phúc.

      Tiếng của chúng tôi vừa dứt Trần Bảo Nhi ném con dao trong tay xuống, nhào vào ngực Lâm Quốc Đống khóc lớn.

      Tôi đỡ lão Trần dậy : “Bác mau đứng dậy .”

      Lão Trần cảm kích nhìn tôi, nhất thời biết nên cái gì mới đúng. Tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Quốc Đống và Trần Bảo Nhi trong ngực , sau đó xoay người xuống lầu.

      Tôi tới cửa Trần gia lão Trần chạy tới, : “Lâm phu nhân, hôm nay cám ơn , khó có thể gặp được người có lòng dạ nhân từ như , yên tâm, tôi để Bảo Nhi chia rẽ và Quốc Đống. Tôi biết là vì bất đắc dĩ nên mới phải thề độc. Bảo Nhi từ có mẹ lại bị tôi chiều quá nên hư, mong đừng chê cười, tôi khuyên bảo nó, yên tâm.”

      Tôi cười cười, như vậy cũng tốt, ít nhất tôi cũng cần vì chuyện Lâm Quốc Đống và vợ ly hôn mà rầu rĩ.

      Tôi về nhà nửa đêm, A San vẫn chưa ngủ, thấy tôi trở về, ấy : “A Băng, sao trễ vậy chị mới về? Gần đây có phải hẹn hò với ai ?”

      “Em nghĩ rằng ai cũng như em, suốt ngày ngọt như mật với người sao? Lúc nào mời chị uống rượu mừng đây?” Tôi mệt chết được, vừa vừa đặt mông ngồi xuống ghế sa lon.

      Vừa nghe đến chuyện kết hôn A San làm như uống nước tăng lực hăng hái ngồi xuống bên cạnh tôi: “A Quang rồi, hết năm nay liền chuẩn bị đám cưới, bọn em đến bờ biển chụp ảnh cưới trước, sau đó Quế Lâm chụp bộ, còn phải mời người dẫn chương trình, chị biết ? Người dẫn chương trình trong hôn lễ rất là quan trọng, có người đó, tương đương hỏng mất nửa lễ cưới. Cho nên, bọn em phải Nghiễm Châu tìm người dẫn chương trình, ngày đính hôn chắc là mồng tháng năm, đến lúc đó còn phải…”

      Nghe được đến đó tôi ngủ ghế sa lon mất rồi, cuộc gọi của Bí Đỏ đánh thức tôi.

      “A lô, Bí Đỏ, trễ thế này rồi có chuyện gì ?”

      có chuyện gì, chỉ là chuyện phiếm thôi.”

      chuyện phiếm sao tìm Thường Huy .” Tôi tức giận .

      “Chuyện của phụ nữ, với ta làm gì.”

      Vì vậy chúng tôi tán gẫu mấy câu, tôi đem chuyện của Lâm Quốc Đống với Bí Đỏ.

      “Tớ còn tưởng cậu rúc vào cái mai ốc nhưng ngờ lại nhanh nhẹn dũng mạnh như vậy, chưa gì phóng trúng mục tiêu.” Bí Đỏ .

      Tôi muốn Bí Đỏ đột nhiên lại thêm câu: “Lạc Băng, phải là cậu Lâm Quốc Đống đó chứ?”

      thể nào.”

      “Tớ lại thấy là có thể, tớ ủng hộ cậu cả hai tay, nếu có người đàn ông si tình với tớ như thế tớ sớm gã cho hai trăm năm trước rồi.”

      “Đúng, đúng, vậy cậu nên sớm gã cho Thường Huy từ ba trăm năm trước.”

      “Tớ chuyện nghiêm túc với cậu, có phải là cậu Lâm Quốc Đống rồi ? Cậu muốn làm tiểu tam à? phải là cậu ghét nhất là tiểu tam sao? đúng, tiểu tam cậu làm sao có khả năng làm được, Trần Bảo Nhi kia mới là tiểu tam, chừng còn Ngũ Nhi Lục Nhi chờ xếp hàng làm tiểu tam, cho nên Cà vẫn là tốt nhất, cậu gả cho cậu ấy, làm vợ lớn.”

      Bí Đỏ tới lui vòng thế nào lại tới Cà, tôi hỏi ấy: “Cà cho cậu cái gì sao?”

      “Tớ nhổ vào, Lạc Băng, cậu cũng quá coi thường tớ rồi, tớ là hạng người có thể vì quà tặng mà bán đứng chị em sao? Chị đây phải là vì cậu mà suy nghĩ sao?”

      “Được rồi, nhảm với cậu nữa, khi nào cậu về quê ăn Tết?” Tôi còn muốn nhờ xe ấy.

      “Năm nay có lẽ là tớ về trễ, ai kêu tớ thăng chức chứ.” Bí Đỏ nửa là bất đắc dĩ, nửa là hài lòng.

      “Được rồi, nữa, tớ tắm rồi ngủ đây.”

      “Đừng mà, chuyện tiếp .” Bí Đỏ năn nỉ tôi.

      “Bí Đỏ chết tiệt, hôm nay cậu bị sao vậy? Cãi nhau với Thường Huy hả?”

      “Xí, miệng quạ đen, bọn tớ làm gì cãi nhau. Tớ chỉ là ngủ được còn Thường Huy Bắc Kinh công tác...”

      ra là Thường Huy có ở đây, Bí Đỏ bị bệnh tương tư rồi, bao lâu rồi mới thấy Bí Đỏ quan tâm đến đàn ông như vậy? Lần này sợ là Bí Đỏ tìm được chân mệnh thiên tử.

      Bí Đỏ còn chuyện tôi ngủ thiếp sa lon, lúc mở mắt ra, má ơi, trời sáng rồi, sao mắt và mũi tôi khó chịu thế này? Mắt đau quá, mũi cũng thở được, tôi sờ trán, là nóng, sốt rồi! Xong rồi, tôi bị cảm. Tôi nhìn trời, thế nào cũng trễ cho xem, tôi quản nhiều thế, vọt vào toilet chiến đấu hồi rồi chạy tới công ty, cũng may, tôi phải là người đến trễ nhất. Lãnh Thanh Hoa còn đậu xe, tôi bấm thang máy cũng chạy tới.

      “Trời, em () cũng bị cảm sao?” Tôi và Lãnh Thanh Hoa cùng lời.

      “Có phải là em () lây cho (em) ?” Lãnh Thanh Hoa và tôi lại kêu lên.

      “Em mới có lây bệnh cho , em mới bị cảm vào tối qua.” Tôi lập tức vạch ranh giới với .

      “Hay là em với khám bác sĩ ?”

      .”

      Bận rộn hồi, đầu óc choáng váng, tôi cũng muốn làm gì hết, Lãnh Thanh Hoa với tôi đến bệnh viện. đem xe đậu bên cục thuế kế bệnh viện Thanh Hoa.

      “Này, có thể đến Thanh Hoa được ?” Tôi muốn đụng phải Lưu Thiếu Ngôn và Triệu Ninh Ninh.

      “Sợ cái gì? Chúng ta phải đến khoa chỉnh hình, hơn nữa, đến khoa chỉnh hình thế nào, em bây giờ là bệnh nhân, Lưu Thiếu Ngôn là bác sĩ, em sợ thấy chính là em vẫn chưa quên được ta, người ta cũng kết hôn rồi, em còn như vậy.”

      Tôi nghiêng đầu sang bên để ý đến Lãnh Thanh Hoa, lúc nào cũng quên chạm vào vết thương lòng của tôi, chờm tới : “ ra chỗ này là gần nhất, chỗ khác biết phải tốn bao nhiêu thời gian, em lái xe nên biết, bây giờ xăng dầu rất mắc còn phải xếp hàng mới đổ được, phải xếp hàng đến tiếng mới…”

      “Được rồi, được rồi, thôi.” Tôi tức giận cắt đứt lời . Nếu tôi còn đồng ý vào Khang Hoa chưa hết sốt tôi bị nước miếng của dìm chết đuối.

      Lấy số, khám bệnh, trả tiền, lấy thuốc, cũng may, đụng phải Lưu Thiếu Ngôn và Triệu Ninh Ninh đường . Tôi thầm cảm thấy may mắn, muốn xuống lầu Lãnh Thanh Hoa giọng : “ phải oan gia đụng đầu, Lưu Thiếu Ngôn ở bên kia, chúng ta tránh mau.”

      còn kịp rồi, Lưu Thiếu Ngôn ở bên kia hành lang nhìn thấy chúng tôi liền tới.

      “Lạc Băng?” Lưu Thiếu Ngôn khẽ nhíu mày “Em bị bệnh?”

      “Chỉ là bị cảm chút. lấy thuốc rồi. Lãnh, chúng ta thôi.” Bước của tôi có chút loạng choạng.

      cũng vững, em chỉ bị cảm sao? Lạc Băng, em sao chứ?” Lưu Thiếu Ngôn tới đỡ tôi, chính là cái đỡ này, suýt nữa phá hủy thanh danh cả đời tôi.

      Có lẽ là do đầu quá nóng, có lẽ lúc ấy Triệu Ninh Ninh cười tủm tỉm tới nhưng trong mắt tôi ấy giơ nanh múa vuốt. Tôi lập tức nhớ tới ánh mắt này của ta khi tôi nằm dưới chân cầu thang ngày hôm đó. Tôi theo bản năng ôm lấy đầu, ở trong ngực Thiếu Ngôn : “Đừng, đừng đẩy tôi, đừng đẩy tôi, con ơi…”

      Vốn là tôi vẫn khẳng định được là Triệu Ninh Ninh có đẩy tôi hay ? Tôi vẫn cho là mình cẩn thận nên té ngã. Tôi chưa bao giờ dám tin, đều là phụ nữ mà ta dám đẩy phụ nữ có thai xuống cầu thang. Tôi cho là Thiếu Hoa chỉ là tức giận nên mới Triệu Ninh Ninh đẩy tôi, tôi cũng bao giờ tin là Lưu Thiếu Ngôn trơ mắt nhìn tôi bị ta đẩy xuống, dù sao trong bụng tôi cũng là đứa con của . Trước kia, đánh chết tôi cũng tin. Lưu Thiếu Ngôn biết ta đẩy tôi thế mà lại cầu xin tôi bỏ qua cho ta, lúc đó thế mà tôi lại tin tưởng cách ngu ngốc.

      Giờ khắc này, tôi lại nhớ rất ràng, chính Triệu Ninh Ninh đẩy tôi cái, tôi mới đứng vững mà ngã xuống.

      Có lẽ Lưu Thiếu Ngôn thấy tôi hoảng loạn nên đành lòng đẩy tôi ra. Tiếng giày cao gót của ta nện xuống sàn nhà dừng lại trước mặt tôi, ta tức giận la lớn: “Thiếu Ngôn, buông ta ra, hai người làm cái gì vậy?”

      Lãnh Thanh Hoa đứng ngây người ở bên, vội vàng kéo tôi qua, : “Lạc Băng, sợ, chúng ta về nhà.”

      Lãnh, vậy làm phiền đưa Lạc Băng về.” Giọng của Lưu Thiếu Ngôn như bất lực thể làm gì hơn.

      “Yên tâm , tôi biết rồi.” Lãnh Thanh Hoa xong liền đỡ tôi xuống lầu, là đỡ nhưng ra là cưỡng ép đúng hơn. Thiếu Ngôn mở miệng muốn gì đó rồi lại thôi, nhíu mày nhìn tôi bị Lãnh Thanh Hoa kéo xuống lầu.

      Phía sau lưng truyền đến giọng của Triệu Ninh Ninh: “Thiếu Ngôn, còn gặp ta làm gì.”

      có gặp ấy, chỉ là trùng hợp đụng phải”

      “Đụng phải? ta bị bệnh sao bệnh viện khác mà lại cố tình đến Khang Hoa. ràng là muốn giả bộ đáng thương trước mặt , làm sao …”

      “Ninh Ninh, em đừng có cố tình gây !”

      “Em cố tình gây ? Em làm sao lại là cố tình gây ?”

      Có lẽ là bọn họ cãi nhau kích thích tôi tỉnh táo lại. Hình ảnh Triệu Ninh Ninh đẩy tôi từ thang máy được lặp lại vô số lần. Con người ác độc kia, giờ phút này đứng trước mặt tôi. Tất cả những uất ức và bi thương của tôi bộc phát vào giờ phút này. Tôi dùng sức thoát khỏi tay Lãnh Thanh Hoa, chạy lên lầu cách điên cuồng.

      Tôi trợn tròn mắt đứng trước mặt Triệu Ninh Ninh, ngực phập phồng cách mãnh liệt, cơn tức giận thể nuốt trôi tràn ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :