1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hương Tập Nhân - Trang Văn Huyền (Trọng Sinh)(c23) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15 :


      Chuyện tình ngày hôm đó giống như chưa từng phát sinh . A Hồng vẫn như bình thường làm việc , vẫn ôn hòa chất phác như cũ , vẫn ngày ba bữa nhắc nhà bếp làm cơm hoàn thành đầy đủ công việc của bản thân . Sắc Vi nhìn thấy như vậy trong lòng càng thấy rét run , khó trách Trần Lỵ Hoa tìm ai tìm lại tìm A Hồng , khó trách đời trước hai mẹ con nàng bị A Hồng và Trần Lỵ Hoa trong ứng ngoại hợp làm cho thê thảm . Quả nhiên , năng lực tồi , hành động ổn thỏa .

      " Mẹ , con học đây . " Ăn qua bữa sáng , cầm túi xách , đổi giày tốt Sắc Vi chuẩn bị ra ngoài .

      Thẩm Khanh cười , giúp con sửa lại cổ áo rồi sủng nịch : " Ở trường cố gắng học cho tốt , hôm nay mẹ bảo nhà bếp nấu thịt kho tôm mà con thích nhất . "

      Sắc Vi gật gật đầu , làm như có gì liếc nhìn A Hồng cái , cười vẫy vẫy tay .

      Đến khi nhìn thấy hình ảnh Sắc Vi khuất vào trong chiếc ô tô màu đen ở cửa lớn , Thẩm Khanh mới quay vào trong nhà tiếp tục dùng bữa sáng . Ông xã hôm nay có cuộc họp sớm nên buổi sáng từ sớm , con càng ngày càng ngoan , ngủ sớm dậy sớm , thành tích học tập cũng có nhiều tiền bộ . Hưởng thụ bữa ăn sáng , Thẩm Khanh cảm thấy cuộc sống của mình tràn ngập hạnh phúc , ông xã ôn nhu săn sóc , nữ nhi nhu thuận hiểu biết , con càng ngày càng ngoan , mình là rất may mắn .

      suy nghĩ xem buổi chiều có nên gọi nhân viên của SPA đến nhà giúp mình bảo dưỡng khuôn mặt hay , bên tai bỗng truyền đến thanh nho nghị luận cái gì đó . Cảm thấy kỳ quái , Thẩm Khanh ngẩng đầu lên nhìn đến nơi phát ra thanh , hóa ra là từ nhà bếp truyền đến , xem ra là người trong phòng bếp tán gẫu với nhau .

      " Phu nhân làm người tốt như vậy , sao lại có bằng hữu như vậy cơ chứ ? Tôi cảm thấy bất bình cho phu nhân , là ... "

      Thẩm Khanh nhíu mày , hình như là họ chuyện liên quan đến mình , trong lòng cảm thấy kỳ lạ . Nhịn được liền về phía phòng bếp , dừng lại ở trước cửa áp tai lên nghe trộm

      Trong phòng bếp , A Hồng cùng hai a di giúp việc chuyện :

      " Cũng phải là như vậy sao , vô hiến ân cần , phi gian tức đạo , Trần tiểu thư kia mỗi lần đến đều mang bao nhiêu lễ vật . Các ngươi biết , lần trước ta tận mắt thấy ả ta ở trước mặt tiên sinh mặt cố ý xoay người kiểm tra này nọ , hai quả bưởi trước ngực như muốn vọt ra ngoài đấy . "

      " Trời ạ ! biết xấu hổ ! "

      " Đúng vậy đúng vậy , nữ nhi của ta cũng trong công ty các nàng cũng có nữ nhân vì quyến rũ thủ trưởng , mặc quần áo hở hang cố ý đem này nọ vứt bỏ , sau đó chờ thủ trưởng đến rồi làm bộ như vô tình rơi xuống , sau đó... "

      " Trần tiểu thư kia vừa thấy biết phải là thứ tốt đẹp gì , vài lần thừa dịp phu
      nhân chú ý hướng tiên sinh liếc mắt đưa tình . "

      " Hừ ! Các ngươi giọng chút , nếu bị phát nghị luận chuyện riêng của chủ nhân chúng ta đều bị đuổi ra ngoài đó ."

      " Ngạch ... Lần trước con dâu ta mua cho ta chiếc váy mới ... "

      " Ngươi con dâu thực hiếu thuận , theo ta thấy tìm vợ phải giống A Hồng vừa ôn nhu lại chịu khó ... "

      Đề tài trong phòng bếp thay đổi , Thẩm Khanh liền quay lại chỗ ngồi cảm giác hạnh phúc mỹ mãn lúc nãy biến mất còn vết tích . Người hầu bàn luận chuyện nhà của chủ nhân là chuyện bình thường , phải là chuyện gì quan trọng , bản thân mình cũng tin những chuyện bát quái như vậy . Nhưng đáy lòng lại dâng lên cỗ nghi hoặc , lời vừa rồi cứ quanh quẩn trong đầu , giống như sợi tơ quấn chặt lòng Thẩm Khanh thể mở ra được .

      , như vậy đâu , Lỵ Hoa là bằng hữu tốt nhất của mình , Lỵ Hoa có ý định xấu đối với trượng phu của mình đâu .

      Thẩm Khanh lần nữa phản bác nghi ngờ vừa nẩy mầm trong lòng , tự với bản thân được tin lời kia . Nhưng nghi ngờ gieo vào trong lòng , lập tức nẩy mầm rồi đâm trồi nảy lộc nhanh chóng lớn lên nở hoa kết trái , như con rắn độc quấn lấy tâm trí Thẩm Khanh , như cái gai đâm vào lòng Thẩm Khanh .

      Trong giây lát , trong đầu Thẩm Khanh liền nhớ lại lời lần trước mà nữ nhi với mình , Trần Lỵ Hoa dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm trượng phu của mình . Ngay cả nữ nhi cũng như vậy , bây giờ đến người giúp việc cũng nghĩ như vậy , lời đồn đãi cũng phải có căn cứ mới ra được , có lửa làm sao có khói , muốn người khác biết trừ khi mình làm . Thẩm Khanh càng nghĩ trong lòng càng khó chịu , tâm ý phiền loạn rời khỏi phòng ăn .

      Hai ngày sau , Sắc Vi và Cố Hạo Vũ đều cảm thấy Thẩm Khanh cảm xúc có chút kỳ quái , thường xuyên ngồi ở chỗ ngẩn người nếu quấn quýt Cố Hạo Vũ hỏi đông hỏi tây , hoặc là kéo tỷ đệ Sắc Vi lại muốn lại thôi , giống như muốn hỏi cái gì nhưng rồi lại gì . Bình thường cứ cách hai ngày Thẩm Khanh ra ngoài dạo phố hoặc là vài người hàng xóm thân cận sang nhà tụ tập đánh bài , chuyện phiếm nhưng hai ngày Thẩm Khanh ra ngoài .

      Sắc Vi biết việc nàng cho A Hồng làm chút động tác thành công khiến cho Thẩm Khanh nghi ngờ , nhưng là Trần Lỵ Hoa năm năm nay tạo dựng niềm tin với Thẩm Khanh cũng muốn làm cho mẹ tin ngay là thể . Nhưng sao , nàng bảo A Hồng báo cho Trần Lỵ Hoa hai " tin tức tốt " tin tưởng Trần Ly Hoa vui mừng nhảy lên , hưng phấn vô cùng , nhanh chóng đến đây " an ủi " Thẩm Khanh .

      Mọi việc trong nhà liền giao cho A Hồng , Sắc Vi vội vàng gây dựng nghiệp của mình , lập tức thực kế hoạch trà sữa . Mang theo trà sữa tự mình pha chế đem đến lớp cho An Khê và Lâm Khả Khả thử , quả nhiên được hai người tán thưởng , Sắc Vi liền đem ý tưởng của mình ra , thuyết phục hai người cùng tham gia vào kế hoạch của nàng .

      Sắc Vi mất đêm suy nghĩ mới quyết định kéo hai người kia xuống nước , bản thân nàng nay có tám ngàn đồng nhưng để chuẩn bị đầy đủ cho kế hoach vẫn đủ . Mà nàng là lần đầu tiên kinh doanh nên rất phiêu lưu , mặc dù biết thành công nhưng việc kinh doanh luôn có rủi ro nên cần chuẩn bị phương án dự phòng .

      Huồng hồ , gia đình An Khê và Lâm Khả Khả vốn dĩ giàu có , tiền tiêu vặt hàng tháng cũng phải ngàn đồng , hai người này chắc chắn cũng có tiền riêng cho nên dù sinh ý có kém cũng bị ảnh hưởng nhiều . Mà trọng yếu là ngoài hai người này Sắc Vi biết chia sẻ cùng ai , với lại bản thân nàng cũng muốn chia miếng bánh này cho những kẻ râu ria khác .

      Quả nhiên , khi Sắc Vi ra kế hoạch này hai người kia về nhà suy nghĩ đêm . Sáng ngày hôm sau An khê liền hào khí ngất trời gia nhập , lấy trong túi xách ra hai ngàn đồng . Sắc Vi trong lòng cảm động thôi , đến ngày thứ ba Lâm Khả Khả cũng xuất ra hai ngàn đồng tham gia cùng hai người .

      Sắc Vi có tám ngàn , An Khê hai ngàn , Lâm Khả Khả hai ngàn tổng cộng là vạn hai . Sắc Vi ôm túi xách , trong lòng khỏi lên men , phải là vì có số tiền này mà là tín nhiệm của hai người kia đối với nàng .

      có tài chính trong tay , Sắc Vi nhờ Nam thúc đến đón mình sớm chút rồi mang theo An Khê và Lâm Khả Khả đến đường dành riêng cho người bộ Bình Viễn . Hôm nay phải là cuối tuần nên có náo nhiệt như lần trước Sắc Vi đến nhưng vẫn rất đông người , xuống xe để Nam thúc đến bãi đậu xe Sắc Vi cùng An Khê , Lâm Khả Khả đến đường bộ để tìm Kim Thúy Linh .

      Theo địa chỉ mà lần trước Kim Thúy Linh để lại , bốn người dạo mấy vòng cuối cùng cũng tìm được người cần tìm . Lúc này Kim Thúy Linh khoa tay múa chân bán hàng cho đại thẩm khoảng năm mươi tuổi , hai người giằng co trả giá hồi ầm ĩ khiến cho mọi người chú ý dừng lại xem . Sắc Vi đầu đầy vạch đen cảm thấy còn gì để đối với vị nữ cường nhân trong tương lai này nữa , còn An Khê và Lâm Khả Khả lần đầu tiên chứng kiến chuyện này , đứng ngây ra như phỗng nhìn .

      Đợi cho đến khi Kim Thúy Linh và vị đại thẩm kia thỏa thuận giá cả xong , Sắc Vi dẫn bạn đến trước sạp bán hàng . Kim Thúy Linh vui vẻ vì bán được hàng , vừa bỏ tiền vào trong túi tiền , ngẩng đầu lên nhìn thấy ba nữ sinh cùng nam nhân trung niên đứng trước mặt , mắt lập tức phát sáng lại có sinh ý đến rồi .

      Dừng lại vài giây , lập tức theo thói quen nhiệt tình tiếp đón : " Các tiểu mỹ nhân đáng , tùy tiện nhìn chút xem có cái gì hợp ý hay ? Chỗ của ta có rất nhiều đồ trang sức đẹp , vừa kinh tế lại vừa đẹp nha , nhìn xem đây là dây lắc chân rất thịnh hành nha , đeo lên chân rồi mặc với vày ngắn rất đẹp nha , tiểu nương có muốn mua cái ? "

      " Xì ... " Sắc Vi khỏi bật cười , Lâm Khả Khả và An Khê vẻ mặt bất khả tư nghị , nàng liền ngồi xổm xuống tùy tiện nhặt chiếc vòng lên nhìn Kim Thúy Linh cười :

      " Thúy Linh tỷ , tỷ nhận ra ta sao ? "

      Kim Thúy Linh ngạc nhiên , nhìn chằm chằm hồi vào Sắc Vi , lúc sau hai mắt sáng lên tỉnh ngộ : : " A , phải là tiểu muội muội lần trước mua dây đeo tay sao ? Tên là gì ấy nhỉ ? A , là hoa Sắc Vi ... "

      Hoa Sắc Vi ? An Khê cùng Lâm Khả Khả đứng bên cạnh nghe được , khỏi cảm thấy buồn cười nở nụ cười . Sắc Vi lắc lắc đầu , nghĩ đến nàng cùng Kim Thúy Linh mới gặp nhau có lần , mà hàng ngày Kim Thúy Linh gặp biết bao nhiêu khách hàng nhưng lại có thể nhớ tên nàng . Người này trí nhớ quả sai .

      " Tiểu muội muội , ngờ muội mang bạn học đến xem hàng , mau mau xem chút , tỷ tỷ nhất định tính giá hữu nghị cho . Nhìn xem , tất cả đều là loại rất thịnh hành nay nha , có rất nhiều kiểu dáng , tự tiện xem " Kim Thúy Linh rất vui vẻ , tuy rằng mình bán hàng lâu ở đây , khách quen cũng phải có nhưng dẫn thêm người đến mua đồ đây là lần đầu tiên .

      Tuy rằng Kim Thúy Linh học đại học ra , nhưng công việc bây giờ rất khó kiếm đành phải bán hàng bên lề đường như bây giờ . Bán hàng như vậy rất vất vả nhưng lại còn chịu khinh thường của người qua đường , chuyện xấu hổ hơn nữa Kim Thúy Linh cũng gặp nhiều rồi , có đôi khi sinh ý tốt ngay cả cơm cũng có mà ăn . Bây giờ khách hàng còn mang bạn học tới đây mua hàng , chứng tỏ bản thân làm tốt lắm đối với Kim Thúy Linh đây là cổ vũ .

      Nếu Sắc Vi biết được ý tưởng trong đầu Kim Thúy Linh chắc khỏi tán thưởng phen . Lâm Khả Khả và An Khê được Kim Thúy Linh tiếp đón nồng nhiệt cũng cảm thấy hưng phấn liền ngồi xuống hai bên Sắc Vi lựa chọn . Bình thường bọn họ dùng đều là trang sức xa xỉ , ăn mặc cũng là đồ hiệu , đối với việc ngồi ở quán bên đường chọn lựa vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm .

      Nam thúc vẫn đứng ở bên , cảnh giác nhìn dòng người bốn phía . Sắc Vi cùng hai người kia ngồi chọn lựa hồi , đến khi chọn được vài món ưng ý mới đứng lên trả tiền . Lúc này Sắc Vi mới nhìn Kim Thúy Linh ra ý định của bọn họ :

      " Thúy Linh tỷ tỷ , hôm nay chúng ta đến đây ra là muốn cùng tỷ bàn chút sinh ý . "

      " Sinh ý . " Kim Thúy Linh sắc mặt khó hiểu , phải vừa rồi bọn họ giúp mình mua hàng sao ? Còn sinh ý gì nữa ?

      Sắc Vi cùng Lâm Khả Khả , An Khê nhìn nhau cười , chỉ về phía quán Starbucks ở xa :

      " Thúy Linh tỷ tỷ , thời tiết nóng như vậy , tỷ ngồi bán hàng rất lâu rồi cũng nên nghỉ ngơi lát . thôi , chúng ta đến quán Starbucks ngồi chuyện chút . "

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16 :


      Đoàn người vào Starbucks , đều tự chọn đồ uống cho mình sau đó bưng đến chỗ ngồi .

      Kim Thúy Linh sau khi thu dọn đồ đạc bán hàng của mình mới đến , chọn cho mình loại nước trái cây giá cả vừa phải . Sắc Vi thầm nhìn vào giá tiền đồ uống của Kim Thúy Linh rồi cười , nữ nhân này quả nhiên tinh tế , biết tự lượng sức của bản thân nhưng cũng để mất mặt .

      Nam thúc vẫn như cũ , chọn cho mình ly coffe rồi ngồi ở bên cạnh nàng đọc báo . Điều hòa xua tan cái nóng nực của mùa hè , các nàng ngồi ơ nên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài dòng người hối hả , mọi người ở trong lòng đều có những cảm nhận khác nhau .

      " Thúy Linh tỷ , tỷ thấy Starbucks như thế nào ? " Uống ngụm nước , hơi lạnh tràn vào làm người ta cảm thấy sảng khoái , được ngồi uống nước như bây giờ Sắc Vi quả cảm thấy ông trời đối với nàng rất chiếu cố . Lơ đãng đánh giá trang trí bên trong quán , Sắc Vi hỏi Kim Thúy Linh .

      Kim Thúy Linh uống ngụm nước hoa quả trong ly của mình , rồi đưa mắt nhìn chút mới trả lời : " Nơi này đương nhiên là tốt , nhưng quá hao phí tiền của , bán có chút coffe vsf đồ uống thôi mà cũng tốn kém đến như vậy . "

      An Khê và Lâm Khả Khả ngồi ở bên cạnh nghe xong , cảm thấy bất đắc dĩ , con người này còn gì để , tiền đến như vậy sao ? Uống ly nước trái cây , nghĩ tới mùi vị của nó đầu tiên mà lại nghĩ đến giá trị của nó .

      Nhưng quả , với tình hình kinh tế của Kim Thúy Linh nay , thà rằng bỏ tiền ra mua chai nước khoáng cũng muốn vào đây uống nước hoa quả . So với nước hoa quả , nước khoáng tiện lợi hơn nhiều lại tốn thời gian , nếu thừa thời gian bằng kiếm tiền nhiều chút . trải qua cuộc sống như thế nào mới khiến Kim Thúy Linh có tính cách độc đáo như vậy ? Trong lòng Sắc Vi thầm suy nghĩ , liền quay lại nhìn Kim Thúy Linh hỏi :

      " Thúy Linh tỷ , nếu như ta bỏ vốn cùng tỷ hợp tác mở cửa hàng giống như Starbucks chuyên bán nước kinh doanh nước uống trà sữa , tỷ cảm thấy như thế nào ? "

      Lâm Khả Khả và An Khê nhìn nhau cười rồi quay sang nhìn Kim Thúy Linh . Nam thúc ở bên cũng kinh ngạc , tiểu thư như thế nào lại có hứng thú kinh doanh ? Có nên báo cho chủ tịch biết hay ? Kim Thúy Linh vẻ mặt thể tin được nhìn chằm chằm Sắc Vi , cái miệng khẽ mở ra rồi lại đóng lại , lúc sau mới ra được :

      " Sắc Vi muội muội , muội đùa sao ? "

      Miệng vậy , nhưng ánh mắt gắt gao nhìn mặt Sắc Vi như sợ bỏ qua chút biểu tình mặt nàng . Sắc Vi nghiêm túc lắc đầu , trực tiếp đón nhận tầm mắt của Kim Thúy Linh :

      " Muội đùa , muội là thành tâm thành ý muốn cùng tỷ hợp tác . "

      Lâm Khả Khả cũng : " Bọn muội định mở quán trà sữa , giống như Starbucks này nhưng chỉ bán trà sữa , mình trà sữa mà thôi . "

      " sai , chỉ cửa hàng thôi , giống như Starbuck này phải có thể dễ dàng mở đâu . " An Khê ở bên cạnh cũng gật gù .

      Nam thúc lại giương mắt , tầm mắt ở bốn người nhìn qua nhìn lại hồi , hóa ra tiểu thư cùng hai bạn học cùng nhau làm , hơn nữa còn có nương trẻ tuổi nữa , mở quán trà sữa ? Nam thúc hơi trầm ngâm , cuối cùng chậm rãi thu hồi tầm mắt , vẫn là quan sát trước đoạn thời gian , tạm thời cho chủ tịch biết . Dù sao Lâm gia cùng An gia đứa đều tham gia , cho dù xảy ra chuyện gì cũng cùng tiểu thư chịu phạt .

      " Các ngươi ? "

      Kim Thúy Linh ánh mắt rốt cục thay đổi , nhìn ba người Sắc Vi , dần dần ánh mắt bắt đầu trở nên nóng rực , càng ngày càng nóng , mạnh bắt lấy tay Sắc Vi , vội vàng :

      " Sắc Vi , mau cùng tỷ , chút kế hoạch của các ngươi . "

      Sắc Vi cùng Lâm Khả Khả , An Khê hai người nhìn nhau cười , liền theo túi sách lấy ra phần văn kiện , để ở mặt bàn :

      " Đây là chúng ta dùng thời gian ba ngày viết ra kế hoạch bước đầu . Đầu tiên , bọn muội muốn mở quán trà sữa , chuyên môn tiêu thụ các loại trà sữa , giá cả tiện nghi , hương vị ngọt ngào , tuyệt đối được quần chúng thích , vô luận nam nữ già trẻ . Cửa hàng phải mở ở nơi phồn hoa náo nhiệt nhất , trước mắt chúng ta chuẩn bị được vạn hai , cũng đủ khai cửa hàng , Thúy Linh tỷ , tỷ xem trước kế hoạch của bọn muội , sau đó đưa ra quyết định có muốn nhập cổ phần cùng với bọn muội hay ? Bọn muội vẫn còn là học sinh tiện ra mặt kinh doanh , nên muốn mời tỷ tỷ kinh doanh cùng , thuê cửa hàng , mua thiết bị , phương thức pha chế trà sữa , sau khi chúng ta quyết định hợp tác giao cho tỷ . Đương nhiên đây mới chỉ là kế hoạch ban đầu , sau này kinh doanh phát sinh nhiều chuyện , lúc đó chúng ta ... "

      "Đợi chút , tuyệt đối được đại đa số quần chúng thích sao ? Sắc Vi , muội tự tin như vậy sao ? " Kim Thúy Linh nghe xong , hơi hơi trầm ngâm lập tức đưa ra chính mình nghi hoặc .

      Sắc Vi cười , từ trong túi sách lấy ra cái bình , bên trong bình là chất lỏng màu trắng , nàng đưa cho Kim Thúy Linh :

      " Thúy Linh tỷ, nếm thử xem đây là trà sữa . Hơn nữa chế biến dễ dàng , phí tổn thấp , giá tiện nghi , nếu chúng ta tiêu thụ bán đồng ly . "

      Kim Thúy Linh bán tín bán nghi tiếp nhận chiếc bình , ngửa đầu uống ngụm , mím môi nửa ngày nhìn chằm chằm Sắc Vi chuyện .

      Lâm Khả Khả cùng An Khê cho nên nhìn Sắc Vi , Sắc Vi cho nên nhìn chằm chằm Kim Thúy Linh , như thế nào lời nào ? Sau đó , Kim Thúy Linh đột nhiên nở nụ cười , đem trà sữa còn lại trong bình toàn bộ uống cạn , giọt cũng dư thừa hưng phấn dị thường :

      " Đồ uống như vậy , nếu chỉ có đồng ly , tỷ nhất định cũng mua ."

      xong nàng hướng Sắc Vi quyết đoán quyết định : " Tỷ muốn gia nhập ! Tỷ ít nhất góp hai phần cho cửa hàng ! "

      Sắc Vi cũng trừng mắt nhìn , cùng Lâm Khả Khả , An Khê lẫn nhau liếc mắt cái , đột nhiên hẹn mà cùng nở nụ cười . Lâm Khả Khả ôm cái miệng nhắn, cười nhìn Sắc Vi :

      " Sắc Vi , mình đột nhiên có chút hiểu được bạn vì sao lựa chọn Thúy Linh tỷ tỷ , mình cũng có chút thích tỷ ấy ."

      " Là người sảng khoái , mình cũng thích ." An Khê cũng cười ngừng .

      Kim Thúy Linh bị hai người đồng thời như vậy khen , nét mặt già nua có vài phần ngượng ngùng , nàng nhíu mày : " Sắc Vi , vì sao chọn tỷ ? "

      Sắc Vi hai tay để ngực tựa vào phía sau mềm mại , nghịch ngợm cười : " Bởi vì Thúy Linh tỷ rất biết cách giựt tiền nha ! "

      " Ha ha ha ha ha ! " Góc chỗ mọi người ngồi , nhất thời truyền đến từng trận cười dễ nghe , Nam thúc ở sau báo cũng sủng nịch mà bất đắc dĩ cười , khí nhất thời vui phi thường.

      Lúc này , bên ngoài Starbucks phía bên kia đường chiếc màu đen xe hơi đậu , cửa sổ ở ghế sau hơi hơi mở ra , lộ ra đôi mắt đen thâm thúy , gắt gao nhìn chằm chằm bên trong Starbucks góc sáng sủa nơi có bốn nữ nhân ngồi cười .

      " Thiếu gia , chính là cái nữ sinh mặc áo vàng nhạt kia , cùng tiểu thư học lớp , tiểu thư từ chỗ ngài lấy đến tiền đưa cho này nữ sinh này ." Lái xe cung kính .

      " Thân phận ? " Ánh mắt người kia vẫn rời thản nhiên phun ra hai chữ , thanh trầm thấp như rượu nguyên chất bàn dễ nghe .

      " Cố Sắc Vi , mười bảy tuổi , con của Cố thị tập đoàn chủ tịch Cố Hạo Vũ . " Lái xe cầm trong tay mấy tờ giấy , nhanh chóng ra đáp án , do dự :

      " Thiếu gia , có muốn ngăn cản ? Cố Sắc Vi ở trong trường học tốt lắm , tư liệu điều tra cho thấy nàng là cái tiểu thái muội , trốn học đánh nhau như cơm bữa , thành tích tốt , nghe hai tháng trước còn bởi vì đánh nhau phải nằm viện . Tiểu thư cùng nữ sinh như vậy tiếp xúc , hẳn là tốt lắm ? Nàng lần này làm cho tiểu thư cầm hai ngàn khối đưa cho nàng , biết về sau như thế nào nữa , lỡ như ... ? "

      Nam nhân trong xe khẽ nheo mắt , đánh gãy lời của lái xe : " A Lực , ngươi khẩn trương quá rồi , chỉ là trò chơi cút bắt của nữ sinh mà thôi . Khả Khả tuy nhu thuận nhưng phải là ngốc , ngoài ra phải còn có An gia Nhị tiểu thư cũng ở đó sao ? An nhị tiểu thư vốn thông minh lại giảo hoạt , chẳng lẽ ngươi thấy kỳ lạ sao ? Hai người đó đối với " tiếu thái muội " kia tại sao lại tin tưởng như vậy ?

      Tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm mấy khuôn mặt cười đến sáng lạn , con ngươi đen dần dần sinh ra vài phần lượng ý , cửa kính xe chậm rãi xuống , nam nhân đơn giản hạ mệnh lệnh :

      " Tra ra mục đích tụ hội lần này của các nàng ."

      Lái xe lo lắng liếc Starbucks cái , dù muốn nhưng vẫn gật gật đầu

      " Vâng . Thiếu gia, tại phải công ty hay vẫn là trở về ? "

      " công ty ." Chiếc xe chậm rãi di chuyển , hòa vào dòng xem lưu thông đường giống như chưa từng xuất tại đây .

      Mà ở bên trong Starbucks , đám người Sắc Vi muốn cùng Kim Thúy Linh bước đầu đàm luận , như vậy kế tiếp kế hoạch của các nàng liền phải tiến hành , chuẩn bị hợp đồng cùng với đảm bảo quyền lợi của mỗi người , những chuyện này đối với ba người Sắc Vi mà căn bản phải là vấn đề .

      Người làm chứng sẵn có chính là Nam thúc , về phần luật sư liền cần phải , trực tiếp nhờ Nam thúc lén đem luật sư của ba ba , Hàn luật sư hẹn gặp . Hàn Luật Sư là luật sư nổi tiếng cở trong nước , danh vọng rất cao , có người bảo đảm , thủ tục cái gì đều cần lo lắng , mọi đại cát .

      Cho nên trọng điểm liền dừng ở Kim Thúy Linh người , lựa chọn địa chỉ cửa hàng , trang hoàng cửa hàng , mua thiết bị , thông báo tuyển dụng , tất cả chuyện đó Kim Thúy Linh đều phải tự mình xử lý , mà ba người Sắc Vi phụ trách thiết kế bảng hiệu trà sữa , tuyên truyền cho cửa hàng .

      Đối với Kim Thúy Linh mà đám người Sắc Vi xuất thể nghi ngờ là cơ hội lớn từ trời rơi xuống , có thể có cửa hàng của chính mình , Kim Thúy Linh tự nhiên là chút do dự từ bỏ quán ven đường kia .

      Ba ngày kế tiếp , ba người lục tục đem chi tiết thương thảo xong , lại hẹn gặp Hàn luật sư , thỉnh Nam thúc làm người đảm bảo , thuận lợi hoàn thành hợp đồng . Kim Thúy Linh đầu nhập 3000 đồng , Lâm Khả Khả cùng An Khê mỗi người 2000 đồng , Sắc Vi bỏ vốn 8000 đồng , tổng cộng vạn rưỡi . Dựa theo tỉ lệ chia ra Sắc Vi là đại cổ đông chiếm 55% , Kim Thúy Linh có 20%, Lâm Khả Khả cùng An Khê phân biệt mỗi người 12. 5% , trong đó Sắc Vi là người cung cấp kỹ thuật cùng phương án kinh doanh , cho nên quán trà sữa tương lai đại lão bản đó là Sắc Vi , hợp đồng khi kí tên đóng dấu , tức khắc có hiệu lực .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17 :


      Ting ... Ting ... Ting ...

      Tiếng chuông điện thoại vang lên , tin nhắn lên màn hình : " Tiểu thư , Trần tiểu thư đến . "

      Sắc Vi khóe miệng cong lên , bỏ điện thoại vào túi quần :

      " Tốt lắm , hôm nay bàn đến đây thôi , mọi chuyện còn lại phải nhờ Thúy Linh tỷ để ý . "

      xong thu thập đồ đạc , giấy tờ mặt cỏ bỏ vào túi xách , phủi phủi quần áo chuẩn bị ra về . Cá lớn mắc câu , nàng cần phải về nhà để còn chỉ đạo diễn xuất vở kịch này .

      Từ khi ký xong hợp đồng Kim Thúy Linh vẫn luôn bừng bừng khí thế , vô cùng nhiệt tình , quán trà sữa cơ bản chuẩn bị xong , tất cả các công tác trù bị , tuyển nhân viên cũng làm tốt . Mỗi ngày sau khi tan học , mọi người đều tập trung ở công viên gần trường bàn bạc mọi việc , hết thảy đều rất thuận lợi , mọi việc đâu vào đấy rồi .

      " thành vấn đề , mọi việc cứ để tỷ lo ." Kim Thúy Linh vỗ ngực , tự tin trả lời .

      An Khê đưa tay nhìn lên đồng hồ , cười cách rất đáng đánh đòn : " Mình còn có việc bây giờ A Bân đến đón . "

      Kim Thúy Linh nhún nhún vai : " Tỷ còn có việc , cùng với mọi người . "

      Lâm Khả Khả vỗ vỗ váy , cầm sách vở lên , tháo kính mắt ra : " An Khê , Sắc Vi năm ngày nữa đến kỳ thi , hai người chớ quên đó ... "

      " Cái gì ... ? Mình quên mất tiêu rồi . " An Khê ảo não hét lên .

      Sắc Vi bất đắc dĩ : " Mình cũng quên mất . "

      xong , đeo túi xách lên vai , xoay người vẫy vẫy tay : " Chỉ mong bây giờ trở về đọc sách còn kịp , mình đây , ngày mai gặp lại , bye bye . "

      ********************************************

      Xe về đến cửa lớn của Cố trạch , Sắc Vi lập tức xuống xe nhanh lên câu thang , mới được hai bước liền khựng lại . biết tình hình trong nhà bây giờ như thế nào ? Nếu mẹ vẫn giống như trước kia , nhiệt tình với Trần Lỵ Hoa sao ? Vẫn chút ý thức cảnh giác như trước sao ? Nếu vậy bao nhiêu công sức của nàng bỏ ra như muối bỏ biển sao ? Nếu như vậy , xem ra mình phải thay đổi lại phương pháp thôi .

      Nghĩ chút , Sắc Vi gọi điện thoại cho A Hồng , bảo A Hồng mở cửa sau , nàng vòng theo hoa viên vào nhà bằng cửa sau .

      " Thế nào rồi ? " Đưa đồ cho A Hồng , dọc theo hàng lang đến trước cửa phòng khách Sắc Vi mới hỏi .

      " Trần tiểu thư , năm giờ mới đến Cố gia , phu nhân nhìn qua vẫn rất vui vẻ , rất nhiệt tình đón tiếp Trần tiểu thư . Phu nhân vẫn như bình thường bảo chúng tôi pha hồng trà thượng hạng mà Trần tiểu thư thích nhất , hai người ngồi ở phòng khách chuyện phiếm , trao đổi những chuyện xảy ra gần đây . Trần tiểu thư còn đặc biệt hỏi thăm tình hình của tiểu thư và thiếu gia gần đây . " A Hồng trả lời Sắc Vi nhưng tầm mắt vẫn dời khỏi phòng khách , xem ra A Hồng đối với công việc này rất tận tâm .

      đến đây , A Hồng kéo tay Sắc Vi tiếp : " Tiểu thư , Trần tiểu thư mang theo cái hộp , bên trong hình như là đồ trang điểm phải , phu nhân nhận rồi . "

      Sắc Vi ngó vào phía bên trong phòng khách , bên trong hai nữ nhân tán gẫu , bố dáng mười phần khoái hoạt . Trong lòng nàng liền cảm thấy phiền toái , nàng nhất định cho phép cố gắng của mình bị uổng phí .

      " Ngươi tiếp tục theo dõi . "

      xong liền trở lại phòng của mình , thay đổi quần áo rồi xuống dưới lầu , trực tiếp đến phòng khách . Tầm mắt dừng lại người Trần Lỵ Hoa , làm ra vẻ kinh hỉ :

      " Trần a di , a di đến nhà chơi sao ? "

      Sắc Vi đột nhiên xuất làm cho Thẩm Khanh và Trần Ly Hoa có chút giật mình . Thẩm Khanh kinh ngạc nhìn Sắc Vi hỏi :

      " Sắc Vi , con tan học rồi sao ? Về nhà khi nào ? "

      " Mẹ , người biết sao ? Con bốn giờ về nhà rồi mà ? Sắc Vi đến bên sô pha ngồi đối diện Thẩm Khanh ủy khuất

      " Mẹ , người quan tâm đến người ta , ngay cả khi nào con trở về cũng biết . "

      Thẩm Khanh sắc mặt ngượng ngùng : " À , là như vậy sao ... " Trong lòng lại thấy áy náy , khoảng thời gian này tâm trang có chút vui nên mới lơ là bọn trẻ ...

      Sắc Vi hừ tiếng , nhìn đến bàn có bộ đồ trang điểm , ánh mắt sáng lên kinh hỉ : " Đây phải là bộ đồ trang đểm Estee Lauder mới nhất thị trường sao ? Con ở mạng có nhìn thấy qua , rất đắt tiền nha . "

      Trần Lỵ Hoa ngồi ở bên nghe xong , trong lòng vui vẻ : " Sắc Vi , cháu thích sao ? "

      " Đương nhiên , cháu ở trong lớp là người hiểu biết nhất về thời trang , các loại hàng hiệu thế giới đều như trong lòng bàn tay , nhưng là ... "

      đến đây , quay sang thân thiết ôm lấy tay Trần Lỵ Hoa , vẻ mặt vô cùng chờ mong : " A di , bộ trang điểm này là lễ vật của người tặng cho cháu phải ? "

      Nhìn Sắc Vi như vậy , những nghi ngờ trước đây của Trần Lỵ Hoa bỗng chốc tiêu tan . Đúng rồi , nữ hài tử bây giờ rất thích làm đẹp , Sắc Vi lại là thiên kim đại tiểu thư , ánh mắt đương nhiên cao hơn rồi . Còn nữa , nữ sinh trung học bây giờ đương rất sớm , cũng hư danh vô cùng , xem ra lần trước mình chọn sai lễ vật rồi .

      Trần Lỵ Hoa có chút ảo não , Sắc Vi bây giờ đến thời kì phản loạn trưởng thành làm sao có thể thích kẹp trân châu nữa chứ ? Nghi hoặc trong lòng được giải đáp , Trần Lỵ Hoa bỗng nhiên tỉnh ngộ , bàn tay đặt lên bả vai của Sắc Vi cười :

      " phải , bộ trang điểm này là lúc a di dạo phố ngẫu nhiên thấy , cảm thấy rất hợp với mẹ của cháu , nên mua đến tặng cho mẹ cháu . Tiểu Sắc Vi , cháu thể tranh lễ vật của mẹ cháu nha . "

      Sắc Vi rất phối hợp , lập tức nhíu mi lại , trừng mắt liếc Thẩm Khanh cái rồi quay sang Trần Lỵ Hoa : " Vậy Trần a di có chuẩn bị lễ vật cho cháu vậy ? "

      Trần Lỵ Hoa nghe vậy cười cái , nhéo cái mũi Sắc Vi , vẻ mặt sủng nịch : " Làm sao lại có được cơ chứ , a di làm sao có thể quên mang lễ vật tặng cho tiểu công chúa Sắc Vi nhà chúng ta được ? "

      xong lấy từ trong túi xách , lấy ra cái hộp đen tinh xảo , cười thần bí đặt vào trong tay Sắc Vi Thẩm Khanh ngồi ở đối diện , nhìn thấy trước mắt con mình cùng Lily hòa hợp với nhau , hiểu vì sao trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mát . Nhất là lúc con nghe Lily liền quay lại trừng mình cái , trong lòng càng thấy khó chịu , bất giác lại nhớ lại câu chuyện nghe lén được ở dưới phòng bếp hôm trước .

      mặt vẫn tươi cười , nhưng trong lòng lại càng thấy áp lực , nhìn con cùng Lily chuyện , động tác thân mật quen thuộc như vậy . Điều này làm cho Thẩm Khanh có cảm giác như hai người trước mặt mới là mẹ con , mà mình chẳng qua chỉ là khách nhân mà thôi . Cho đến khi thấy Trần Lỵ Hoa lấy ra cái hộp đưa cho Sắc VI , Thẩm Khanh liền chút suy nghĩ :

      " được Sắc Vi , mau trả lại cho Trần a di . "

      Sắc Vi hứng thú nhìn chiếc hộp , dựa vào logo hộp đoán bên trong phải vòng cổ cũng là nhẫn . Nghe được Thẩm Khanh , trong lòng bỗng thở ra nhàng , tâm lập tức dâng lên chút đắc ý .

      Nghe chút , giọng điệu cứng ngắc nha , quả nhiên công sức nàng bỏ ra trong khoảng thời gia này uống phí nha . Nhưng mà , để diệt cỏ tận gốc , đành phải để mẹ ủy khuất chút vậy ...

      " Mẹ , vì sao ? " Sắc Vi bất mãn đưa hôp giấu sau lưng , ai oán nhìn Thẩm Khanh

      " Mẹ , người làm sao vậy ? Đây là lễ vật mà Trần a di tặng con mà , hơn nữa mẹ cũng nhận lễ vật của Trần a di mà ? Trần a di đặc biệt chuẩn bị lễ vật này cho con , chúng ta thể phụ khổ tâm của a di được . "

      Khổ tâm ?

      Hai chữ này giống như tiếng sét đánh thẳng vào lòng Thẩm Khanh , nhìn nữ như bất mãn nhìn mình , lại nhìn bên cạnh Trần Lỵ Hoa cười , Thẩm Khanh liền cảm thấy trong lòng dâng lên niềm sợ hãi . Tại sao trước kia mình phát ra , mỗi lần mình cùng Sắc Vi , Tiểu Liệt tranh cãi Trần Lỵ Hoa đều ngồi ở bên cạnh cười như vậy ? Vì sao mình phát mỗi lần Trần Lỵ Hoa đến đây , Sắc Vi cùng Tiểu Liệt đều vây quanh ta ? Mà bản thân mình là mẹ ruột lại bị vắng vẻ ngồi ở bên , đến câu cũng thể ?

      Thẩm Khanh trong lòng lạnh lẽo , lại nhìn ánh mắt bất mãn của con trong lòng bỗng nhiên dâng lên ngon lửa , sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc : " Sắc Vi , đem lễ vật trả lại cho Trần a di . "

      " . " Sắc Vi vẻ mặt do dự cự tuyệt , lại quay sang ôm cánh tay Trần Lỵ Hoa làm nũng :

      " Trần a di , a di với mẹ , đây là lễ vật mà ai di đặc biệt chuẩn bị cho ta ... "

      Quả nhiên , Trần Lỵ Hoa lập tức ra vẻ làm người tốt , ôn nhu nhìn Thẩm Khanh : " A Khanh , có gì đâu . Mình rất vui khi thấy Sắc Vi thích lễ vật của mình , bạn cũng đừng khách khi , mình tặng lễ vật cho cháu của mình , trong lòng rất thoải mái . "

      Rồi quay sang nhéo nhéo khuôn mặt của Sắc Vi , sủng nịch : " Tốt lắm , đừng giấu nữa , mở ra xem là cái gì ? "

      Thẩm Khanh sắc mặt cứng ngắc , Lily sao có thể làm như vậy ? Bản thân còn chưa có đồng ý mà ta như vậy , còn có con của mình nữa ? Tại sao lại để ý đến lời của người mẹ này , chỉ lo đến cảm nhận của bản mình ? Trong lúc Thẩm Khanh giãy dụa suy nghĩ Sắc Vi mở hộp trang sức ra , bên trong là cái dây vòng cổ kim cương hoa lệ , ánh sáng của kim cương đập vào mắt ba người làm cho ai cũng phải động lòng .

      Sắc Vi mặt cười tươi như hoa , giọng hưng phấn : " Vòng cổ kim cương , quá tuyệt vời ! Trần a di , cháu rất người , rất người nha . "

      Trần Lỵ Hoa nghe xong , nghi ngờ trong lòng rốt cuộc tiêu tan còn mảnh , như vậy mới đúng chứ , Cố Sắc Vi làm sao có thể thích mình được cơ chứ . Cười thầm ở trong lòng , tầm mắt lại ngừng quan sát phòng khách xa hoa của Cố gia . Ông trời công bằng , nữ nhân ngu xuẩn như Thẩm Khanh sao lại có vận mệnh tốt như vậy ? Nhưng sao , rất nhanh Trần Lỵ Hoa ta danh ngôn chính thuận trở thành nữ chủ nhân của nơi này .

      Lúc này ở phía đối diện , Thẩm Khanh sắc mặt trắng bệch , nhìn Sắc Vi tươi cười sáng lạn , thanh hưng phấn giống như mũi kim đâm vào lòng nàng . Con từng chỉ chữ " " với mình mình , từng chỉ chui vào lòng mình làm nũng , trong lòng Thẩm Khanh bỗng nhiên cảm thấy ghen tỵ vô cùng . Tầm mắt của Thẩm Khanh bỗng dừng lại mặt Trần Lỵ Hoa lền thấy được đắc ý thoáng qua khuôn mặt .

      Trong lòng Thẩm Khanh bỗng nhiên chấn động mạnh , đồng từ cứng ngắc , cắn môi cúi đầu xuống , trong lòng liền cảm thấy kích động . Mình mất cái gì ? Hoặc là mình bị đoạt cái gì ? Đoạt mất bao nhiêu ?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18 :


      Tiếng cười vui vẻ vang khắp phòng khách , Thẩm Khanh nhìn con mình cùng Trần Lỵ Hoa thập phần hòa hợp , lần đầu tiên Thẩm Khanh thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng chói mắt .Hai tay nắm chặt thành nắm đấm từ lúc nào biết , ngọn lửa tức giận trong lòng càng cháy mạnh khiến cho Thẩm Khanh chỉ muốn tiến đến , xé nát khuôn mặt tươi cười kia . Cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng , Thẩm Khanh mở miệng :

      " Sắc Vi , trước kia Trần a di tặng cho các con tiểu lễ vật hay quần áo , đồ chơi bình thường gì đó , giá trị đáng bao nhiêu tiền nên mẹ có ngăn cản , nhưng lễ vật hôm nay được . Mau trả lễ vật lại cho Trần a di . "

      " Vì sao ? " Sắc Vi trừng mắt , lập tức đem vòng cổ kim cương nắm chặt trong tay khó chịu phản đối .

      " , còn muốn nhận , đây là lễ vật Trần a di tặng con , mẹ có quyền gì mà phản đối cơ chứ . " xong còn quay đầu sang Trần Lỵ Hoa nịnh nọt :

      " Đúng Trần ai di ? "

      Trần Lỵ Hoa có nhận ra cảm xúc bị biến đổi của Thẩm Khanh , trong lòng đồi với Thẩm Khanh " đáng bao nhiêu tiền " phi thường bất mãn . Nghe được Sắc Vi nịnh nọt bất mãn biến thành trào phúng , quét mắt liếc Thẩm Khanh cái cố ý đưa tay lên thân thiết nhéo nhéo mũi Sắc Vi , sủng nịch :

      " Đúng vậy , tiểu công chúa của ta . "

      Hừ , đáng bao nhiêu tiền . Ta đây dùng những thứ mà ngươi cho rằng đáng bao nhiêu tiền đoạt từng thứ , từng thứ mà ngươi sở hữu , lấy toàn bộ còn sót cái gì .

      Động tác thân thiết của Trần lỵ Hoa đối với Sắc Vi càng làm cho lửa giận trong lòng Thẩm Khanh cháy mạnh , nơi này là nhà của mình , mình mới là mẹ của Sắc Vi , lời của mình có trọng lượng đến như vậy sao ? Trần Lỵ Hoa đối với lời của mình làm như là nghe thấy , tại sao lại như vậy ? Là cái gì khiến cho Trần Lỵ Hoa ở trong nhà mình có chút kiêng nể gì đến như vậy ?

      Giờ phút này trong lòng Thẩm Khanh như có con gió lạnh thổi qua , lại giống như có tia chớp sáng lên trong suy nghĩ , lửa giận bùng cháy bị thay thế bằng cảm giác cuống nộ cùng bi ai . Cả người như hỏng mất , tươi cười mặt biến mất còn dấu vết , quát to tiếng :

      " Sắc Vi , buông lễ vật ra . "

      Tiếng quát bất ngờ làm cho Sắc Vi và Trần Lỵ Hoa bất ngờ , Trần Lỵ Hoa bất ngờ là đương nhiên nhưng Sắc Vi trong lòng thầm ủng hộ , mẹ cuối cùng nổi bão rồi . Trong lòng suy nghĩ như vậy , nhưng bên ngoài Sắc Vi làm như bị giật mình đánh rơi vòng cổ xuống thảm .

      Trò hay bây giờ mới bắt đầu ...

      Sắc Vi mặt trắng bệch , lại oán giận : " Mẹ sao lại quát to như vậy ? Làm cho người ta bị dọa đến như vậy . "

      Miệng như vậy , ánh mắt lại mang theo vài phần khiếp sợ , hai tay buông xuống dám nhặt sợ dây chuyền rơi ở dưới thảm lên .

      Thẩm Khanh hôm nay làm sao vậy ? Trần Lỵ Hoa vẻ mặt kinh ngạc , đáy mắt lên ta nghi hoặc nhưng rất nhanh biến mất , đến bên Thẩm Khanh , cưới đến ôn nhu , vô hại , khó hiểu hỏi :

      " A Khanh , bạn làm sao vậy ? Chỉ là chiếc vòng cổ thôi mà ? Sắc Vi có lẽ thích quá nên mới như vậy . A Khanh , đừng tức giận nữa . " xong lại quay sang Sắc Vi oán trách :

      " Sắc Vi , còn mau xin lỗi mẹ cháu . Cháu cũng là sao lại cùng mẹ đối ngịch , mau đến đây xin lỗi mẹ cháu , làm cho mẹ cháu vui vẻ , mẹ cháu trách cháu nhận vòng cổ nữa . "

      Sắc Vi nghe xong , bất mãn khó chịu liếc Thẩm Khanh cái : " Hừ , cháu biết . "

      xong , cố ý đưa ra vẻ mặt ủy khuất lầm bầm : " đúng là phụ nữ trong thời kì mãn kinh có khác , đáng sợ , mẹ tính tình càng ngày càng kém giống như Trần a di vừa ôn nhu lại hào phóng . "

      Lời này của Sắc Vi vào tai Thẩm Khanh giống như đạo thiên lôi sấm sét , Thẩm Khanh thể tin được trừng mắt nhìn về phía Sắc Vi , lại quay về phái Trần Lỵ Hoa mỉm cười , khuôn mặt tinh xảo , dáng người kiều diễm , làn da trắng nõn . Trần Lỵ Hoa năm nay hai mươi chín tuổi rồi nhưng nhìn như vậy quả nhìn ra nàng nhiều tuổi như vậy , người tỏa ra sức quyến rũ nữ tính mê người . Trong nháy mắt , Thẩm Khanh trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi tên , chút suy nghĩ hướng Sắc Vi quát :

      " Còn đứng đó cái gì ? bài tập hôm nay còn chưa có làm đâu , cút lên phòng ngay cho mẹ . "

      Sắc Vi hốc mắt lập tức đỏ lên , ủy khuất nhìn về phía Trần Lỵ Hoa :

      " Trần a di ... " Muốn đứng ở bên xem diễn sao ? có cửa đâu .

      Trần Lỵ Hoa có chút ngẩn người , nghĩ tới Thẩm Khanh hôm nay lại giận đến như vậy , càng nghĩ tới Cố Sắc Vi hôm nay lại tùy hứng dám tranh cãi với mẹ mình như vậy . Đây đúng là cảnh tượng mà mình muốn xem nhất , nhưng nghe thấy Sắc Vi kéo mình vào trong cuộc , nhất thời cười nổi .

      Nhưng đây là lúc tốt nhất phá hư tình cảm mẹ con của Thẩm Khanh , nếu như xử lý cách thích đáng bước tiến dài trong kế hoạch của bản thân , Nghĩ vậy Trần Lỵ Hoa vội làm như thiên sứ ôn nhu , trấn an Thẩm Khanh :

      " A Khanh , đừng nóng giận , Sắc Vi vẫn còn là trẻ con , còn chưa hiểu chuyện , bạn là người lớn sao lại chấp nhặt làm gì ? "

      Thẩm Khanh nghe xong càng cảm thấy tức giận , Trần Lỵ Hoa có ý gì ? Lễ vật là do ta mang đến , cũng đóng vai làm người tốt rồi , bây giờ lại còn muốn chia rẽ tình cảm hai mẹ con mình sao ?

      thể phủ nhận , thường ngày Thẩm Khanh là người phụ nữ chất phác nhưng giờ phút này khi cảm nhận được nguy hiểm , đầu óc liền trở nên dị thường mẫn cảm . Nhìn Trần Lỵ Hoa khuôn mặt ôn nhu giả tạo , làm cho lòng Thẩm Khanh thất vọng vô cùng . đây là bằng hữu tôt nhất của mình sao ? Đây là bằng hữu mà mình toàn tâm toàn ý tín nhiệm sao ?

      Trần Lỵ Hoa nhìn sắc mặt Thẩm Khanh thay đổi , nhin chằm chằm Sắc Vi tưởng rằng đa bị lời khuyên của mình mà thay đổi , trong lòng cuống lên , vôi vàng :

      " A Khanh , bạn cũng là ... Đây chỉ là chút tiểu lễ vật mà mình tặng cho sắc Vi mà thôi , chúng ta thân thiết như vậy com khách khí cái gì nữa , chỉ cần Sắc Vi muốn mình nhất đính mua tặng , có vấn đề gì đâu . "

      Lời này vừa ra , Sắc Vi dỗi đứng bên liền kinh hỉ : " Trần a di tốt , cháu rất thích a di nha . "

      Thẩm Khanh trong lòng run lên , ngực như bị đốt cháy , mặt tức giận dần dần xuống , đầu hơi cúi xuống , hai tay nắm chặt , trầm mặc gì . Sắc Vi thấy vậy trong lòng khỏi đau xỏt nhưng miệng vết thương khi hoại tử cần phải lấy dao nhọn khoét sạch chỗ hoại tử , rồi lấy cồn tiêu độc ,nỗi đau đến tê tâm phế liệt qua , vết thương mới có thể kết vẫy lành lại như xưa .

      Mẹ , hãy tha lỗi cho con , chỉ có làm như vậy mới có thể phá tan mưu của Trần Lỵ Hoa , mới có thể giữ được hạnh phúc của gia đình ta mà thôi . Nếu làm như vậy , dù có phá tan được mưu bây giờ của Trần Lỵ Hoa chăng nữa , làm sao có thể đảm bảo có kẻ như Trần Lỵ Hoa xuất nữa . Chỉ cần mẹ thay đổi , trở thành người có chủ kiến , có tâm nhãn sợ những kẻ như vậy xuất nữa .

      Trong lúc Thẩm Khanh trầm mặc , Trần Lỵ Hoa trong lòng nghi ngờ nổi lên , nhớ đên lần trước A Hồng gọi điện báo cáo cho mình , Thẩm Khanh cùng Cố Hạo Vũ cãi nhau về vấn đề giáo dục con cái , hơn nữa còn cãi nhau lớn ba ngày chuyện với nhau . Thẩm Khanh cả ngày buồn bực , cảm xúc rất kém . Hôm nay đến đây nhìn thấy Thẩm Khanh quả tiều tụy rất nhiều , lại còn giống như bà điên cãi nhau với con , nhìn ra Cố phu nhân dịu dàng thường ngày . Xem ra A Hồng cung cấp tin tức quả nhiên xác thực , đúng là đời này gì là thể mua được bằng tiền .

      Phòng khách bỗng nhiên rơi vào im lặng . lâu sau Thẩm Khanh mới ngước lên nhìn Trần Lỵ Hoa :

      " Lily phải là mình trách bạn , nhưng bạn mua cho Sắc Vi vòng cổ kim cương là nên , trang sức này rất đắt tiền , ít nhất cũng hơn vạn đồng . Tiểu hài tử thể quá sủng nếu biết phân biệt phải trái , dưới . Nếu lần sau , Sắc Vi đòi bạn mua đồ đắt tiền hơn sao ? tháng bạn làm ra được bao nhiêu , làm sao có thể chiều theo ý Sắc Vi mãi được . "

      đến đây , vẻ mặt áy náy nhìn Trần Lỵ Hoa : " Lily hai ngày nay mình thoải mái , hôm nay nha đầu kia còn làm cho mình tức muốn chết , vốn định tự tay xuống bếp làm vài món tiếp đãi bạn . Nhưng bây giờ ... mình có chút mệt mỏi , muốn về phòng nghỉ ngơi , lưu bạn lại dùng cơm được , xin lỗi . "

      xong hướng Trần Lỵ Hoa gật đầu , đứng dậy rời khỏi phòng khách lên lầu .

      Thẩm Khanh rồi , Sắc Vi làm ra vẻ như được giải thoát , nhặt vòng cổ kim cương rơi thảm lên , phủi phủi chút thầm : " Rốt cuộc , cũng vẫn là của ta . "

      Trần Lỵ Hoa thấy vậy , trong lòng thầm đắc ý bộ dáng điêu ngoa , tùy hứng của Sắc Vi làm cho ta cảm thấy rất hài lòng . Bỗng nhiên Trần Lỵ Hoa đến gần , thân thiết ôm lấy tay Sắc Vi làm bộ quan tâm , hỏi han :

      " Sắc Vi , mẹ cháu làm sao vậy ? Bình thường sức khỏe phải rất tốt sao ? Tự nhiên lại sinh bệnh như vậy ? "

      Sắc Vi nhíu mày : " Còn phải là do cãi nhau với ba ba sao ? "

      " Vậy sao ? " Trần Lỵ Hoa kinh ngạc kêu .

      " Tiểu Liệt thứ 6 tuần trước làm bài kiểm tra , tiểu tử ngu ngốc kia chịu học hành gì , được có mỗi 50 điểm , lão sư liền gọi về nhà . Ba ba biết được tức giận đến nỗi muốn đánh Tiểu Liệt trận . Trần a di , người biết mà mẹ cháu rất bao che cho tiểu tử kia , thấy vậy liền cùng ba ba tranh chấp , ầm ĩ mấy ngày hôm nay , là phiền chết . Còn nữa , tên tiểu tử kia còn biết thu liễm , tốt hôm đó còn ngang nhiên trốn ở trong phòng chơi game nữa ."

      " Vậy là mẹ cháu cùng với ba cháu cãi nhau nên mới mệt mỏi , chứ phải là do bị bệnh sao ? "

      " Còn phải sao , ba ba mấy ngày nay ngủ ở trong phòng cả khách , hai người lại chuyện với nhau , mẹ làm sao có thể vui vẻ được cơ chứ . "

      xong , tầm mắt nhìn đến bộ mỹ phẩm bàn trà liền thân thiết ôm lấy cánh tay của Trần Lỵ Hoa :

      " Trần a di , nếu như mẹ nhận bộ mỹ phẩm này cho cháu được ? "

      Trần Lỵ Hoa khóe mắt rút cái , nha đầu chết tiệt cầm của ta sợi dây vòng cổ hai vạn rưỡi rồi còn muốn lấy cả bộ mỹ phẩm trị giá mấy ngàn đồng này nữa . Bản thân mình bình thường cũng dám dùng đến , bây giờ lại phải đưa cho nha đàu này , rất đau lòng .

      Nhìn đôi mắt mong chờ của Sắc Vi , Trần Lỵ Hoa trong lòng khinh thường , còn như vậy ham muốn vinh hoa rồi . Cũng tốt , để cho Thẩm Khanh biết nữ nhi của mình có bao nhiêu tốt , nghĩ như vậy liền với Sắc Vi :

      " Nếu như mẹ cháu thích thôi , Sắc Vi thích cầm lấy , mỹ phẩm này rất nổi tiếng nha , nhất định có thể đem khuôn mặt của tiểu Sắc Vi nhà ta trở nên xinh đẹp , sáng chói . "

      Sắc Vi lập tức ôm bộ mỹ phẩm vào trong lòng , thích buông tay : " Cảm ơn Tràn a di , ai di là tốt . Mẹ cháu biết thưởng thức , a di đừng để ý đên làm gì . "

      Nghe thấy vậy , chút cam lòng cũng tan biến , Trần Lỵ Hoa nhìn đồng hồ cầm túi xách lên :

      " Sắc Vi , thời gian còn sớm , a di còn có chút viếc thể ở lại được . "

      Sắc Vi mở bộ trang điểm ra xem , nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên : " Vâng , cảm ơn lễ vật của a di , hoan nghênh a di lần sau đến nhà cháu chơi ."

      " Được rồi , lần sau lại đến . " Trần Lỵ Hoa lại nhìn đồ trang điểm bàn trong lòng lại cảm thấy đau lòng . Haizz , thôi vậy đồ cũng đưa , mục đích cũng đạt được vẫn là thôi , mắt thấy tâm phiền .

      Nhìn chiếc xe chạy ra khỏi cửa lớn , nụ cười mặt Sắc Vi biến mất còn dấu vết . Quay người nhìn bộ mỹ phẩm , với dây vòng cổ kim cương bàn trong lòng suy nghĩ , mặt lại ra nụ cười giảo hoạt . Tầm mắt di chuyển lên , theo hướng cầu thang lầu hai , thoải mái ? Khó chịu ? Mẹ , xem ra người cũng phải là biết dồi nha .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19 :



      Trần Lỵ Hoa vừa rời khỏi , Sắc Vi liền mang bộ trang điểm Estee Lauder lên phòng , bày toàn bộ đồ trang điểm lên bàn Sắc Vi cười lạnh :

      " Estee Lauder ? Đúng là thứ tốt nha ! " Cầm hộp phấn phủ lên , trong mắt lóe lên tia giảo hoạt , nếu Trần Lỵ Hoa mang thứ này đến , thừa dịp rèn sắt khi còn nóng , nàng để cho bộ trang điểm này phát huy hết tác dụng cúa nó .

      Sáng ngày hôm sau , tiếng hét thảm thiết vang lên trong Cố gia

      " Aaaaa.... ...... ......... "

      Vợ chồng Cố Hạo Vũ và 2 người hầu là những người đầu tiên nghe thấy tiếng hét , lập tức bước nhanh về phía lầu hai đến phòng cùa Sắc Vi . Vừa vào đến của nhìn thấy Sâc Vi ôm mặt ngồi trước bàn khóc rống lên . Cố Hạo Vũ và Thẩm Khanh trong lòng căng thẳng , lo lắng đến bên Sắc Vi hỏi :

      " Sắc Vi , con làm sao vậy ? "

      Sắc Vi ngồi ôm mặt khóc nghe thấy tiếng hỏi thăm của ba mẹ giống như bị kích thích gào lên :

      " ra ngoài , ra ngoài , mọi người ra ngoài , ô ... ô ... "

      " Sắc Vi , có chuyện gì xảy ra ? Mau cho ba ba biết , vi sao lại che mặt lại ? " Sáng sớm , có chuyện gì khiến cho nữ nhi kích động đến như vậy ?

      " ra ngoài , mọi người đều ra ngoài , ô ... ô ... " Thái độ của Sắc Vi quá khác thường , gục mặt xuống bàn khóc đến tê tâm phế liệt làm người khác cảm thấy đau lòng . Thấy ba , mẹ đến gần Sắc Vi cố gắng tránh ra , nhưng vừa mới động chút khuôn mặt liền bị lộ ra . Thẩm Khanh vừa nhìn thấy , lập tức hoảng hốt hỏi :

      " Sắc Vi , mặt của con làm sao vậy ? "

      Ngay lập tức , mọi người đều tập trung nhìn vào khuôn mặt của Sắc Vi , vừa nhìn thấy liền cảm thấy giật mình , khuôn mặt trắng noãn thường ngày của tiêu nương giống như bị lên sởi , khắp nơi mọc lên những mụn đỏ , hồng hồng mảng , khác gì là bị hủy dung . Cố Hạo Vũ thấy vậy , sắc mặt trầm xuống , quát hai người giúp việc :

      " Hai người ra ngoài trước . "

      Đáng tiếc , khuôn mặt Sắc Vi đều bị họ nhìn thấy , hai người giúp việc nhìn nhau rồi xoay người ra ngoài , quên đóng của lại .

      Trong phòng chỉ còn lại vợ chồng , Cố Hạo Vũ xoay người lo lắng hỏi Sắc Vi : " Sắc Vi , chuyện này là sao ? "

      Thẩm Khanh nhanh đến bên , đưa tay muốn xem khuôn mặt Sắc VI : " Sắc Vi , sao lại như vậy ? Ngày hôm qua còn tốt , qua đêm sao lại bị thành như vây ? "

      " Ô ... ô ... con , con biết ... " Nghe Thẩm Khanh , lại càng thương tâm khóc .

      " Ô ... ô ... bị như vậy , làm sao có thể ra ngoài đường được cơ chứ ? Con còn phải học . Mẹ , con muốn , mẹ xin phép cho con nghỉ được ? Con muốn ra ngoài ... "

      " Hồ nháo ! Lập tức cho ba mẹ xem , còn phải gọi điện thoại cho bác sĩ Lý đến kiểm tra . " Cố Hạo Vũ quát lên rồi đến bên cạnh Sắc Vi đưa tay lên gỡ tay Sắc Vi xuống .

      Khuôn mặt bị hé ra , mặt toàn những mụn đỏ chi chít giống như là bị lên sởi , đôi mắt hồng hồng tràn ngập ủy khuất và thương tâm .

      " Trời ạ , ông xã mau gọi điện mời bác sĩ Lý đến đây . " Thẩm Khanh thể tin được , mở miệng

      " Sắc Vi , nhanh cho mẹ biết , có phải con ở ngoài ăn cái gì lung tung ? "

      Thẩm Khanh vốn dĩ còn giận Sắc Vi , nghĩ đến sáng sớm nữ nhi khuôn mặt bị như vậy , làm sao còn có thể tức giận được . Trong lòng bây giờ lo lắng thôi , khuôn mặt nữ nhi bị như vậy , liệu có làm sao ? Dung mạo đối với nữ nhân rất quan trọng , mặt nữ nhi bị như vậy , liệu có để lại sẹo hay ? Việc này liên quan tới hạnh phúc cả đời của nữ nhi , thể quan tâm đến .

      Cố Hạo Vũ bình tĩnh đến bên cửa sổ , lấy điện thoại ra gọi , lát sau mới xoay người đến :

      " Đừng khóc , bác sĩ Lý lập tức đến đây . Ba ba gọi điện cho lão sư của con , xin phép cho con nghỉ học ngày hôm nay . Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt , lát nữa bác sĩ Lý đến kiểm tra , con cần phối hợp điều trị tốt đừng náo loạn , biết ? "

      Nửa giờ sau , Cố gia bác sĩ tư nhân , Lý bác sĩ đến , nhìn khuôn mặt của Sắc Vi cũng cảm thấy hoảng sợ . Lập tức kiểm tra cho Sắc Vi , sau đó hỏi han số vấn đề liên quan liền có kết luận .

      " Cố tiểu thư , mặt tiểu thư bị như vậy là do bị dược vật kích thích gây ra di ứng . Ta đơn thuốc , uống nhiều nước chút , nghỉ ngơi cho tốt , ngày mai hết thôi . " Xác định được nguyên nhân , kê xong đơn thuốc , bác sĩ Lý xoay qua giải thích với vợ chồng Cố Hạo Vũ :

      " Ta nghĩ là do tiểu thư dùng đồ trang điểm gì đó lên mặt nên mới bị dị ứng như vậy , hai người yên tâm , có việc gì , rất nhanh hết thôi , lưu lại sẹo . "

      " Dị ứng ? " Cố Hạo Vũ và Thẩm Khanh nghi hoặc nhìn về phái Sắc Vi .

      nằm giường , nghe thấy bác sĩ giải thích , Cố Sắc VI trợn mắt lên nhìn về phía bàn trang điểm hét lên :

      " Dị ứng ? Trang điểm ? Tối hôm qua , con chỉ dùng bộ Estee Lauder mà Trần a di mang đến bôi thử lên mặt mà thôi . "

      Thẩm Khanh nghe vậy liền đến bàn trang điểm nhíu mày : " Là bộ trang điểm Trần Lỵ Hoa ngày hôm qua mang đến ? " xong , cầm mấy chai lo đên đưa cho bác sĩ Lý , tức giận

      " Bác sĩ , làm phiền ông kiểm tra xem bộ trang điểm này có vần đề gì ? Tôi muốn sớm có kết quả . "

      " Cố tiên sinh , Cố phu nhân xin cứ yên tâm , tôi lập tức mang về kiểm tra , cho hai người đáp án sớm nhất " bác sĩ Lý cầm mấy lọ lên , mở ra ngửi ngửi chút sắc mặt trở nên nghiêm túc trả lời vợ chồng Cố Hạo Vũ .

      Thẩm Khanh gật đầu , nhìn về phía Sắc Vi trong lòng vừa giận , vừa thương . Xú nha đầu , tham đồ của Trần Lỵ Hoa mang đến , nên mới chuốc lấy khổ cực . Chợt nghĩ tới , bộ trang điểm đó là Trần Lỵ Hoa mang đến tặng mình , bản thân lấy nên mới để Sắc Vi chiếm tiện nghi , nếu như những thứ này bôi lên mặt mình ...

      Thẩm Khanh rùng mình cái , trong lòng phẫn nộ , Trần Lỵ Hoa ngươi thể châp nhận được . Thẩm Khanh ta , tự mình hỏi lòng năm năm qua coi ngươi như hảo bằng hữu , đối xử với ngươi như tỷ muội ruột , Ngươi lại đối với trượng phu ta ý đồ bất chính , chẳng lẽ năm năm qua chỉ là hư tình giả ý sao ? Lòng người , sao lại đáng sợ đến như vậy ???

      Sắc Vi nằm ở giường , đem sắc mặt biến hóa của Thẩm Khanh thu vào trong mắt , xem ra mẹ chắc chắn nghĩ mình bị dị ứng là do Trần Lỵ Hoa làm rồi . Sắc Vi thầm cười lạnh , xem ra nàng cần cho mẹ thêm ít thuốc nữa , giúp giúp mẹ tỉnh ngộ hoàn toàn :

      " Mẹ , mẹ ô ... ô ... nhất định là do Trần Lỵ Hoa , là ta đem bộ trang điểm này đến , bộ trang điểm này vốn dĩ là đưa cho mẹ , mẹ lấy mới đưa nó cho con ô ... ô ... Nhất đinh là ta có ý xấu , ta phải là người tốt , là ta cố ý làm như vậy ... " xong trùm chăm lại , khóc thương tâm .

      Cố Hạo Vũ đứng ở bên nghe thấy vậy , sắc mặt tái mét , nhìn nữ nhi thương tâm khóc liền vội vàng an ủi :

      " Sắc Vi , đừng khóc , bác sỹ Lý , sao , rất nhanh trở lại bình thường như trước , tuyệt đối lưu lại sẹo . Để bác sỹ Lý kiểm tra xong , nếu như bộ trang điểm kia có vấn đề , ba ba nhất định đòi công đạo cho con . "

      Thẩm Khanh sắc mặt vô cùng khó coi , hai tay tự chủ được nắm chặt vào . Dù Trần Lỵ Hoa có hay dính vào chuyện này , mình nhất định tin con người này thêm lần nào nữa . lúc sau , thấy tiếng khóc của nữ nhi còn , mới hạ giọng cùng Cố Hạo Vũ :

      " Ông xã , để cho Sắc Vi nghỉ ngơi , chúng ta xuống nhà trước . "

      " Tốt . " Cố Hạo Vũ gật gật đầu , sủng nịch vỗ về Sắc Vi

      " Sắc Vi yên tâm nghỉ ngơi cho tốt , cần phải suy nghĩ gì , ngày mai tỉnh lại Sắc Vi của chúng ta lại là thiếu nữ xinh đẹp . " xong , đứng dậy cùng với Thẩm Khanh ra ngoài .

      Hai người rời , Sắc Vi ở trong chăn liền tung người ra , chạy đến bàn trang điểm nhìn vào trong gương . Chậc chậc , nhìn những nốt đỏ mặt , quả thực rất thê thảm nha . Nghỉ ngơi ngày cũng tốt , mấy ngày nay vì lo việc khai trương quán trà sữa khiến có nàng bận rộn , cũng rảnh để điều chế nước hoa . Còn có tháng này có kiểm tra , Sắc Vi ai thán tiếng , đành phải nhận mệnh vậy , hôn nay đành phải ở nhà nghiêm túc ôn tập tốt ngày vậy .

      Ở dưới lầu , trong phòng khách Cố Hạo Vũ ngồi đối diện với Thẩm Khanh , nhìn sắc mặt của vợ mình biến đổi phức tạp liền thở dài , :

      " Bà xã , nếu như chuyện này có liên quan tới Lỵ Hoa , em định xử lý như thế nào ? "

      Thẩm Khanh cúi đầu , nghe vậy ngẩng đầu lên , vẻ mặt thất bại hỏi : " Ông xã , có phải em rất thất bại phải ? Trần Lỵ Hoa bụng dạ khó lường như vậy , em còn đem ta trở thành tỷ muội thân thiết , em rất ngốc mà . "

      Cố Hạo Vũ nghe vậy , khẽ cười ôn nhu đem Thẩm Khanh ôm vào lòng : " Đúng vậy , em rất ngốc . Nhưng là kẻ ngốc hạnh phúc nhất thế gian , có ông xã như lòng thủy chung , có nữ nhi hiểu biết , có con thông minh . Bà xã , rất cao hứng , cuối cùng em cũng nhận ra Trần Lỵ Hoa có vấn đề . "

      Thẩm Khanh hốc mắt đỏ lên , thiếu chút nữa là rơi lệ , muốn rồi lại thôi : " Ông xã ... "

      Cố Hạo Vũ liếc mắt cái cũng biết Thẩm Khanh suy nghĩ cái gì , an ủi vỗ về : " Bà xã , sau này bớt qua lại với Trần Lỵ Hoa thôi , bình thường hãy ra ngoài nhiều chút , hoặc là mời Diệp phu nhân mấy người đến đây chơi . Em là Cố thị phu nhân , bằng hữu tâm giao nhiều , nhưng phải là người như Trần Lỵ Hoa kia . Trước đây , mỗi lần ta đến nhà chúng ta , đều là nghĩ đến em nên mới khách sao vài câu , mặc kệ chuyện này có hay liên quan đên ta , nhưng ta người phụ nữ chưa lấy chồng , ngày nào cũng đến nhà chúng ta cũng hay . "

      Cố Hạo Vũ đối với tính tình của bà xã mình hiểu rất , luyến tiếc muốn nặng lời với nàng để tránh cho nàng thương tâm , Trước đây , mỗi lần Trần Lỵ Hoa đến nhà , Thẩm Khanh rất cao hứng nên mới can thiệp .

      Thẩm Khanh kinh ngạc nhìn trượng phu : " Ông xã , có phải biết chuyện gì đúng ? "

      Cố Hạo Vũ lắc đầu , bất đắc dĩ nhìn Thẩm Khanh : " A Khanh , em là vợ của , là mẹ của Sắc Vi và Tiểu Liệt , là nữ nhân mà quan tâm nhất , ở trong lòng ... chuyện này chưa bao giờ thay đổi ... "

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :