Ngoại truyện hai: Phượng ẩm hương mật
Ta nằm suy nghĩ cả buổi, đột nhiên tỉnh ngộ, kỳ thực cả hai chúng ta đều là những kẻ khuyết tâm nhãn. Ta luôn đòi hỏi linh lực của là để chứng minh ta, mong muốn ta đòi hỏi linh lực là để thăm dò tình ta dành cho .
*****
1
Thử đan
“Nàng định đâu vậy?”
Ta bị Hồ Ly tiên kéo tay vui vẻ thân thiết cùng ra ngoài, đột nhiên tiếng lạnh lùng phát ra từ phía sau lưng, sống động đến mức làm ta sợ hãi toát cả mồ hôi lạnh buốt. Quay đầu lại nhìn, thấy Phượng Hoàng đáng ra phải ở trong phòng đọc sách, đứng ngay sau lưng ta mím chặt môi lại. Trong khoảnh khắc chẳng hiểu vì sao ta bỗng cảm thấy chột dạ, ấp a ấp úng hồi lâu, mới nhận ra mình đâu có làm điều gì sai trái, sao vừa gặp phải khí thế của liền rụt lại ba phân. Nghĩ vậy, ta bèn ngẩng đầu lên, vỗ ngực : “Giật cả mình, ta còn tưởng rằng “bắt gian tại giường” nữa chứ, dọa ta sợ muốn chết”.
Sắc mặt Phượng Hoàng trong chốc lát tái xanh mất bên.
Hồ Ly tiên cũng hoảng đến mức ngay lập tức buông cánh tay của ta ra, rồi nhanh nhảu : “Chúng ta là thanh bạch, so với lòng trắng trứng còn trắng hơn! đó, Phượng oa, ngươi phải tin tưởng ta!”.
Nhất thời, bên mặt còn lại của Phượng Hoàng tái xanh nốt.
Ta và Hồ Ly tiên hai người run rẩy lo sợ, nhìn hít hơi sâu, như cố gắng kiềm chế điều gì đó, hồi sau mới chậm rãi mở miệng: “Cẩm Mịch, ta rồi, nàng có thể bớt dùng những cụm từ bốn chữ có được ?”
“Nhưng mà…”, ta nhìn đầu ngón chân, lúng búng : “Nhưng mà, ta cảm thấy… Ta cảm thấy sử dụng nhiều cụm từ bốn chữ mới có thể… mới có thể biểu được nho nhã, có nhiều hàm ý hơn, khiến người khác bội phục ta, tôn trọng ta…”.
Phượng Hoàng đưa tay lên xoa xoa thái dương, trấn tĩnh : “Ta nghĩ rằng “bắt gian tại giường” có thể biểu nho nhã”.
“Vậy “hồng hạnh vượt tường” chàng cảm thấy thế nào? Hay là “trêu hoa ghẹo nguyệt”?”. Ta cảm thấy ta và kết thành phu thê, tất nhiên mọi việc đều phải nên cùng nhau trao đổi mới thể hòa thuận đầm ấm, do vậy liền mềm giọng khiêm tốn trao đổi cùng .
Ai ngờ nghe xong, gân xanh đột nhiên nổi đầy trán, lạnh lùng : “Sau này, phàm là những thành ngữ bốn chữ nàng đừng có dùng nữa! Lúc nào hiểu ý nghĩa của nó hãy dùng”.
Chậc chậc, lòng dạ nam nhân, như kim đáy biển. Ta thực thể nào lý giải nổi, đành u oán nhìn cái, bị ta lườm, bỗng nhiên sắc mặt lại nới ra đôi chút, ho tiếng, : “Nếu nàng muốn cũng phải được, nhưng mà, có người ngoài cố nhịn chút, có được ?”. xong, dường như vô cùng ảo não vì thỏa hiệp của mình, đầu mày khẽ chau lại.
“Người ngoài?”, sắc mặt của Hồ Ly tiên lập tức tối sầm, “Húc Phượng, ý ngươi ta là người ngoài sao?”. Hồ Ly tiên xong mếu máo như chực khóc: “Nam nhi lớn rồi thể giữ mà! Nhớ năm xưa, ngươi vẫn còn là tiểu Điểu nhi chưa thay lông tơ, thích nhất là lăn lộn trong đống tơ hồng ở phủ của ta. Còn bây giờ, lại xa lạ như thế này, lão phu là buồn phiền, buồn phiền quá mất!”.
Ta nhất thời cảm thấy mấy câu này vô cùng quen tai.
Nhưng Phượng Hoàng chỉ làm ra vẻ như nghe thấy gì, ngắt lời : “Thúc phụ vừa rồi định đưa Cẩm Mịch đâu vậy?”.
Giọng ai oán kể lể thảm thiết của Hồ Ly tiên bỗng dưng im bặt, thoắt cái thay đổi sắc mặt nhanh như chớp khiến người khác khỏi tán thán. Phượng Hoàng nheo nheo mắt, khẽ kéo dài giọng: “Hử?”, Hồ Ly tiên lập tức nhanh nhẹn thành đáp: “Thái Thượng Lão Quân gần đây lại luyện được lò đan mới, hôm nay mở lò, ta dẫn tiểu Mịch nhi xem thử”.
“Đúng vậy”, ta tiếp lời, “Thái Thượng Lão Quân và Nguyệt Hạ tiên nhân hôm nay chính là mời ta thử đan”.
“Thử đan?”, Phượng Hoàng nhướn cao đuôi mắt: “Thử đan gì?”.
Ta vừa nghĩ đến, lập tức ngậm miệng dám hé răng.
Nhưng ngờ, Hồ Ly tiên lại hớn hở : “Tuyệt Tình đan đó mà”. Rồi để ý đến sắc mặt trong chớp mắt sa sầm xuống của Phượng Hoàng, tiếp tục lửa nóng lại đổ thêm dầu, : “Ngươi cũng biết, Lão Quân là kẻ say mê đan hoàn, suốt ngày si mê chế thuốc, tự xưng là trong lục giới thứ đan được nào mà lão biết, loại đan dược nào mà lão thể giải. Nào ngờ, chẳng biết ở đâu ra lại có loại Vẫn đan khi uống vào có thể khiến người ta diệt tình tuyệt ái. Trong lúc nhất thời cảm thấy hơi có chút mất mặt, mới thề rằng cho dù “đầu rơi máu chảy” cũng phải luyện cho ra viên Tuyệt Tình đan có công hiệu tương tự. Vì thế, hôm nay luyện ra lò, biết có công hiệu hay , cho nên mời Mịch nhi thử xem sao”.
“Nàng đồng ý rồi?”, Phượng Hoàng nhìn ta, sắc mặt như sương.
“Ừ.” Ta thấp giọng trả lời, tiếng như muỗi kêu, nhìn lại sắc mặt Phượng Hoàng, vội vội vàng vàng “chữa cháy” : “Chàng cũng biết, ta khá là có kinh nghiệm, ta từng ăn rồi…”. ngờ sắc mặt Phượng Hoàng càng lúc càng khiến người ta sợ hãi, dọa ta sợ đến mức dám thêm từ nào nữa, hoàn toàn ngậm miệng.
Lúc này, ta hận mình phải là con muỗi, vo ve vo ve bay mất.
“Quay về phòng!”, sau khi thốt ra ba chữ, xoay người nhấc chân vào trong phòng, ngoảnh đầu lại thấy ta vẫn đứng ngây tại chỗ, nheo mắt lại, lạnh lùng : “Thế nào? Chẳng lẽ muốn ta bế nàng vào?”.
đáng sợ! Ta lập tức ỉu xìu cất bước theo sau .
“Đừng ! Tất cả đừng !”, Hồ Ly tiên sau lưng kêu lên: “Húc Phượng, ngươi đừng nên lo lắng, Lão Quân lần này luyện rất nhiều đan, còn dư rất nhiều, bằng ngươi cũng cùng, ta bảo đảm mỗi người viên, ai nấy đều có phần!”.
“ cần.” Phượng Hoàng đóng sập cửa phòng, lạnh nhạt .
Sau đó, ta thấy quay phắt người lại, sợ quá vội vã lùi lại trèo lên giường, vén chăn lên, chui vào bên trong. “Chuyện đó… Húc Phượng… Hôm nay khí trời, khí trời rất tốt… rất tốt… hay là, hay là chúng ta song tu …”. Ta chỉ biết, mỗi lần sau khi song tu xong tâm trạng của đều rất vui vẻ, rất nhẫn nại, ta xin gì cũng cho, bất kể xin bao nhiêu linh lực đều chấp nhận, biết hôm nay chiêu này có còn hiệu quả hay …
“Cẩm Mịch! Có đôi khi ta muốn bóp chết nàng!” Mắt thấy từng tấc từng tấc dồn ta vào góc giường. Đúng vào lúc ta cho rằng trong cơn giận dữ thu hồi lại tất cả linh lực bị ta gạt lấy trong quá khứ, ngờ chỉ khẽ thở dài cái, cuối cùng kéo ta vào trong lòng: “Nàng thực đúng là… ài dà, gỗ mục thể chạm trổ”.
Ta khỏi oán giận, ta chính là khúc gỗ mục sao? Cho dù ta là khúc gỗ mục, nhưng hết lần này tới lần khác, vẫn có con sâu ăn kiêng như suốt ngày quấn quít lấy để đục khoét gặm nhấm ta đó thôi.
Đương nhiên, cuối cùng rốt cục bọn ta cũng luận bàn đạo lý song tu rồi tiến hành thâm nhập thực tế. Có điều, hình như chỉ có mỗi mình ta bị tu luyện mà thôi…
Đáng thương thay thân ta bị giống như báo thù rửa hận, từ dài luyện thành tròn, từ tròn luyện thành dẹt, từ dẹt luyện thành cuộn… Sau mấy lần luân hồi, mới chịu buông tha ta, rồi lại ôm lấy thân thể ta còn chút sức lực nào để mà cựa quậy vào trong lòng.
Ta lười biếng nằm dài lồng ngực lát, mới sực nhớ ra việc rất quan trọng, nếu mà lúc nãy trước, chẳng phải rơi vào kết cục như bây giờ hay sao? đúng là hối hận muộn màng!
“Kỳ thực, Tuyệt Tình đan của Thái Thượng Lão Quân và thuốc giải cùng được luyện xong. viên đan hoàn phối với viên thuốc giải, cần lo lắng ăn rồi giải được.”
Nhưng mắt bỗng nửa khép nửa mở, hung hăng véo ta cái : “Cho dù lão có luyện cả lò giải dược cũng cho phép nàng uống nó thêm lần nào nữa!”.
Ta cảm thấy lúc này có thành ngữ bốn chữ để hình dung về vô cùng chuẩn xác, nhưng nhớ tới lúc nãy cảnh báo ta bao giờ được dùng thành ngữ bốn chữ nữa, nên thôi kệ.
Chỉ có thể tự mình đọc thầm ở trong lòng: “Thảo mộc giai binh[1].”
[1] Thần hồn nát thần tính.
2
Đường Việt
Kể từ lần trước thử đan thành, Phượng Hoàng dứt khoát giam lỏng ta, cho đến hôm nay cũng được nửa tháng. ! Phải là mười lăm ngày, vừa tròn mười lăm ngày. quá ngang ngược, ta quá đáng thương, ai nghe thấy cũng đau lòng rơi lệ.
Ta ở thư phòng giúp mài mực, buồn chán đến mức ngủ gà ngủ gật suýt ngã úp mặt vào nghiên mực, chợt nghe ngoài cửa có tiểu bẩm báo: “Nguyệt Hạ tiên nhân cầu kiến Tôn thượng phu nhân, thỉnh Tôn thượng trả lời”.
Câu kia làm ta vô cùng tức giận, vì sao Hồ Ly tiên tìm “Tôn thượng phu nhân”, mà tiểu kia lại thỉnh “Tôn thượng” trả lời, đây ràng là xem thường mà! Đương nhiên, ta chỉ dám tức giận ở trong lòng chút chứ nào dám làm gì, tức chán rồi thôi, “thói quen” là con mãnh thú đáng sợ khủng khiếp.
“ gặp,” Phượng Hoàng lập tức phun ra hai chữ, buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục hí hoáy viết.
“Dạ.” Tiểu thối lui, chưa được bao lâu quay lại : “Bẩm Tôn thượng, Nguyệt Hạ tiên nhân … … gặp cũng cần phải có lý do gặp…”.
Phượng Hoàng lạnh nhạt dừng bút, nhưng ngẩng đầu lên, chỉ : “Phu nhân mang thai, cần tĩnh dưỡng”. Tiểu ngoài cửa nhận lệnh lui .
Ta nhất thời tỉnh ngủ, giật mình đứng bật dậy: “Ta mang thai lúc nào?”.
Phượng Hoàng ngẩng đầu, lạnh lùng liếc ta cái, : “Cũng nhanh thôi”. Ta đột nhiên cảm thấy ấn đường bị bao phủ màu đen.
lúc lâu sau, Phượng Hoàng rốt cục cũng viết chữ xong, tự mình cẩn thận bôi hồ, dán nó lên khung, tự tay treo nó trong sương phòng, đối diện với đầu giường.
Ta nhìn thử, giấy viết bốn chữ rồng bay phượng múa rất lớn - Thiên Đạo Thù Cần[1]! Vì vậy, những ấn đường ta biến thành màu đen, ngay cả mặt ta phút chốc cũng xám xịt.
[1] Trời đền đáp kẻ cần cù, chăm chỉ.
Quả nhiên, sau này số lần bọn ta tu luyện càng ngày càng nhiều hơn. Ta hiểu ý nghĩa thực của song tu là gì, nhưng mà ta hiểu được hậu quả của song tu nhất định là đứa trẻ sơ sinh ngày đêm khóc lóc. Vì vậy, ta vô cùng lo lắng, ngày lo đêm lo, lúc tu luyện lo, lúc tu luyện cũng lo.
Sau đó, Phượng Hoàng chẳng biết bởi lý do gì, cũng bắt đầu ngày càng ưu sầu, vẻ mặt luôn nỗi ưu thương độc, cơm ăn rất ít, ngủ chẳng được yên. Thấy lo lắng như vậy, ta càng lo thêm.
Rồi đến ngày, tu luyện ta nữa, mà chỉ ngồi ở đầu giường nghiêm túc nhìn ra, nhìn lâu, nhìn đến lúc tất cả các lông mao ở sau gáy ta đều dựng đứng lên, mới mở miệng: “Cẩm Mịch, ta hỏi nàng việc, nàng hãy thành trả lời ta”.
Ta lập tức ngoan ngoãn đáp lời, hận thể chỉ tay lên trời mà thề rằng: “Chỉ cần chàng đừng có hỉ nộ vô thường như thế nữa, ta khẳng định “tri vô bất ngôn - ngôn vô bất tận[2]”.
[2] Biết cái gì hết giấu giếm.
Nào ngờ, chờ nửa ngày cũng thấy mở miệng… Chưa từng thấy do dự quyết như vậy bao giờ, ta nhất thời có chút kinh ngạc, biết có phải suy nghĩ chuẩn bị bỏ ta hay , hay là có ý định nạp thiếp? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu làm ta vô cùng hoảng hốt. Đúng lúc này, lại mở miệng : “Cẩm Mịch, có phải nàng muốn sinh con cho ta ?”.
Hóa ra phải là việc nạp thiếp, ta như trút được gánh nặng : “ phải đâu”.
Phượng Hoàng nghe vậy trong phút chốc sắc mặt thay đổi tốt hơn rất nhiều, thân thể căng cứng cũng thoáng thả lỏng, vội tiếp tục truy hỏi: “Vậy vì sao từ sau ngày ta nàng sắp mang thai, nàng liền rầu rĩ vui, u sầu ảo não như vậy?”.
Hóa ra là vì việc này, ta liền thành đáp: “Đây là chứng u sầu tiền mang thai của ta”.
Lần này, đến lượt sắc mặt Phượng Hoàng trở nên đen kịt: “ trái cây như nàng có gì mà u sầu chứ?”.
Dựa vào cái gì mà trái cây biết u sầu? Ta lại bực tức trong lòng. lúc lâu sau, ta cố nén cơn tức giận, mới : “Ta thực rất lo lắng, ta lo biết bản thân mình sinh ra cái thứ gì nữa”.
Sau khi hai chữ “cái thứ” kia tuột ra khỏi miệng, ta mơ hồ nhìn thấy ngọn Hồng Liên Nghiệp Hỏa cuồn cuộn phun thẳng lên từ đỉnh đầu của Phượng Hoàng, vội vàng : “Chàng xem, cha ta là Thủy, mẹ ta là Hoa, sinh ta ra là đóa hoa sương. Tiền Thiên Đế là Long, Thiên Hậu là Phượng, sinh ra chàng là con Phượng Hoàng. Mẫu thân của Tiểu Ngư tiên quan là cá chép gấm, sinh ra Tiểu Ngư tiên quan cũng có đuôi rồng. Mà Nguyệt Hạ tiên quan nhân và Thiên Đế cùng cha sinh ra, nhưng lại là con hồ ly… Cho nên ta vô cùng lo lắng, ta là đóa hoa sương, chàng là con Phượng Hoàng, cuối cùng rốt cuộc kết thành thứ quả gì đây. khiến ta lo lắng, cực kỳ lo lắng!”.
Phượng Hoàng nghe vậy liền bật cười, lúm đồng tiền nơi khóe miệng lúc lúc , thò tay gõ gõ vào trán ta: “Lo lắng vớ vẩn! Đến lúc ấy tự nhiên biết thôi”. Đến lúc này, sắc mặt Phượng Hoàng sáng trong trở lại, ưu phiền tan biến hết.
Nhưng mà, thời kỳ đau khổ của ta lại đến, ôi cái eo đáng thương của ta…
Ông trời quả nhiên đền đáp kẻ cần cù, nửa tháng sau, ta mang thai. Thế là, ta liền từ mắc chứng “u sầu tiền mang thai” chuyển sang chứng “u sầu tiền sản”, ngày ngày thấp thỏm chờ đợi, sợ mình sinh ra thứ quái dị nào đó, thí dụ như là Hồ Ly tiên, hay là Phốc Xích Quân vân vân, đây đều là nhưng nhân tài kiệt xuất trong những kẻ kỳ quái.
Năm năm sau, ta rốt cục từ chứng “u sầu tiền sản” chuyển thành “u sần hậu sản”, vì điều gì khác, mà vì ngờ ta lại sinh hạ tiểu oa oa mà chân thân chính là cò trắng.
Cò trắng là gì? Cò trắng là loại thủy điểu. Thủy điểu là loài chim có chút khí phách nào cả. Nếu là chim ưng, chim cắt, những loại chim có khí thế phi phàm tốt biết bao nhiêu! Hay chỉ cần là con Phượng Hoàng cũng còn tốt hơn con thủy điểu! Ta hận thể nhét nó vào trở lại trong bụng rồi sinh ra lần nữa.
Nhưng Phượng Hoàng lại rất thích, xưa nay chưa bao giờ thấy tươi cười mặt mày rạng rỡ như vậy. Ngay cả khi chúng ta thành thân, cũng chỉ vui như mở cờ trong bụng thôi, chứ nào có kiểu vui mừng lộ ra nét mặt như thế này.
từ trước đến nay luôn hiểu tâm tư của ta, liền ôm ta vào lòng an ủi: “Con cháu tự có phúc của con cháu”. Con cháu ư? đứa con trai thôi cũng đủ khiến ta lo lắng rồi, nào còn dám nghĩ đến cháu chắt nữa!
Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt xíu trắng ngần mũm mĩm đáng của nó, bàn tay xíu của nó cố hết sức nắm chặt lấy ngón tay ta, nghe thấy tiếng cười khanh khách ngây thơ vô lo của nó, ta liền trở nên thư thái hơn rất nhiều, cảm thấy thực ra cò trắng là loài chim đẹp nhất, thuần khiết nhất đời này, thậm chí ngàn vạn con chim ưng cũng bằng cọng lông vũ đôi cánh trắng như tuyết của nó.
Huống hồ, tại Ma giới tối tăm nhơ nhớp máu me này, có thể sinh ra con cò trắng như tuyết, thanh khiết như vậy, cũng coi như là sinh ở gần bùn mà chẳng nhiễm bùn vậy thôi.
Phượng Hoàng gọi con trai là Đường Việt, ta nghe thấy quen quen, sau mới sực nhớ ra đó là tên của cửa hàng nơi ta đầu thai vào khi luân hồi chuyển kiếp làm phàm nhân.
Đến tận bây giờ, ta mới phát , hóa ra Phượng Hoàng còn lười hơn cả ta.
3
Buông câu
tại, tuy Phượng Hoàng thỉnh thoảng vẫn còn hỉ nộ vô thường, nhưng đối với ta lại hữu cầu tất ứng - muốn gì được nấy, bất kể ta đòi linh lực như sư tử đòi ăn nữa, đều hai lời mà cho ta ngay. Có lúc ta lấy rất nhiều linh lực của , điều này khiến ta khỏi suy nghĩ, ta thực thích linh lực đến thế sao? Ta cần nhiều linh lực như vậy để làm gì? Ta, giết địch, hai nắm quyền, người có nhiều linh lực như vậy quả thực lãng phí.
Sau đó, có hôm ta ngủ tới nửa đêm, đột nhiên phúc chí tâm linh, nghĩ thông mọi chuyện. Kỳ thực, ta chỉ muốn thông qua số linh lực mà ta đòi Phượng Hoàng cho nhiều vô kể ấy, để chứng minh điều: Phượng Hoàng có ta, đến mức có thể giống như số linh lực này, nhiều vô biên vô hạn.
Nhưng sau này, có chuyện phá vỡ luận đoán này của ta.
Hôm đó, ta dẫn tiểu oa oa đến bên bờ Vong Xuyên câu cá, ừm, cứ tạm gọi là câu cá . Ta từng nghe Đại Diêm La của Ma giới , dưới Vong Xuyên có rất nhiều hồn phách của mỹ nữ, ta nghĩ nếu có thể câu được mỹ nhân Ngư cho con trai ta đem về làm con dâu nuôi từ tấm bé quả thực cũng tồi, bèn dẫn nó câu.
Ai ngờ, ngồi canh cả nửa ngày, Mỹ Nhân Ngư đâu chẳng thấy, mà lại thấy con cá khác.
Đầu tiên, ta ngửi thấy mùi tiên khí đậm đặc, ngẩng đầu nhìn, liền thấy đám thần tiên đằng vân giá vũ ùn ùn cuồn cuộn từ bên kia bờ Vong Xuyên bay qua, người dẫn đầu thân khoác bạch y tung bay trong gió, xuất trần thoát tục, phải Thiên Đế còn ai nữa.
Ta lúc do dự biết có nên giả vờ nhìn thấy hay , bất thình lình thấy cúi đầu nhìn xuống, đối diện thẳng vào hai mắt của ta. dường như sửng sốt, sau đó quay đầu câu gì đó với Thái Tị tiên nhân, rồi đáp đụn mây, bay xuống bên cạnh chỗ mẫu tử bọn ta.
nhìn ta, ta nhìn , cả hai dường như biết phải mở miệng bắt đầu như thế nào, bầu khí có chút ngượng ngùng.
Cuối cùng, cũng lên tiếng trước, nhưng mà phải với ta. khom lưng đưa ngón tay khẽ vuốt nhè lên đôi má phúng phính của Đường Việt, mỉm cười ấm áp, hỏi: “Con làm gì ở đây vậy?”.
Đường Việt chớp chớp đôi mắt tròn xoe long lanh, nhìn rồi lại nhìn ta, cất giọng bi bô : “Câu vợ”.
Thiên Đế ngẩn ra, rồi bật cười, “Là chủ ý của mẫu thân con sao?”, sau đó lại hỏi: “Con tên là gì?”
Đường Việt thỉnh thoảng có tác phong giống cha nó, tuổi tuy còn nhưng có chút cao ngạo, thường hay thèm trả lời câu hỏi của người khác, chỉ có điều hơn cha điểm là nó để lộ vẻ coi thường người khác, khiến người ta lúng túng khó xử, mà nó đánh trống lảng sang chuyện khác. Chẳng hạn như tại, nó cụp đôi hàng lông mi dài xuống, dùng bàn tay xíu nghịch nghịch cái lưỡi câu, : “ bằng chú cũng cùng câu ”.
Ta sợ tay nó bị lưỡi câu đâm trúng, vội vàng đưa cần câu ra xa, với nó: “Gọi bá bá”.
“Bặc Bặc[1]?”, Đường Việt há cái miệng mềm mại trắng hồng, ngẩng đầu chun mũi nhìn Thiên Đế, hiển nhiên là rất nghi hoặc. Lúc đó ta mới chợt nhớ ra, trước đây lúc lão Hồ đến thăm nó, nó vẫn còn rất , chuyện được trôi chảy lắm, ta sợ nó gọi “Lão Hồ” khó quá, mà lão Hồ là củ cà rốt[2] liền nghĩ ra dạy Đường Việt gọi lão là “Bặc Bặc”, ràng là bây giờ nó nhầm lẫn giữa “Bá bá” và “Bặc Bặc”.
[1] Củ cải.
[2] Hán là Hồ La Bặc.
Tiểu Ngư tiên quan có lẽ biết Đường Việt thầm so sánh mình và lão Hồ, nên chỉ ôn hòa đưa tay xoa xoa đầu nó, ngẩng lên nhìn ta khẽ: “Nàng hạnh phúc chứ?”. Sau đó lại mỉm cười, tựa như tự giễu, khẽ cụp mắt xuống, tự vấn tự đáp: “Nàng đương nhiên là hạnh phúc rồi”.
Ta há miệng, chẳng biết nên gì.
Cuối cùng, chúng ta đứng lặng yên lúc bên bờ Vong Xuyên, cùng ngắm mây nước… Ngắm mây, mây rất xa, ngắm nước, nước rất trong. Trước lúc chia tay, ta với : “Ngươi nhất định cũng phải hạnh phúc!”.
chỉ cười chứ đáp lời, rồi đằng vân mất.
Ta nghĩ, cũng hạnh phúc, thứ vẫn luôn theo đuổi từ trước đến giờ chính là vị trí Thiên Đế chí cao vô thượng này, hôm nay Đế vị nắm chắc trong tay, lưỡng giới vĩnh viễn còn chiến tranh, củng cố hơn vị trí Thiên Đế của , chẳng còn gì phải lo lắng nữa.
Ta thu cần câu lại, nắm tay Đường Việt: “Cò con à, về nhà thôi!”.
Đường Việt dẩu môi, nghi hoặc : “Nhưng mà… nhưng mà còn chưa câu được vợ mà?”.
Ta vuốt vuốt cái má phúng phính của nó, : “Chúng ta là Khương Thái Công[3] câu cá, chỉ chú trọng kẻ muốn mắc câu thôi”.
[3] Khương Thái Công: Khi ông câu cá bằng móc câu thẳng, có người thắc mắc lưỡi câu như vậy làm sao câu cá được, Khương Thái Công trả lời lưỡi câu bình thường chỉ câu được cá, còn lưỡi câu của ông ấy câu được minh chủ.
Đường Việt nhìn ta chữ hiểu chữ , ta khom người ghé vào tai nó cho nó nghe bí mật ta cất giấu từ lâu: “Cha con năm xưa chính là tự mình tình nguyện cắn vào lưỡi câu mà trèo lên đó”.
Ta kéo tay con trai mới được hai bước, từ xa thấy Phượng Hoàng cưỡi đám mây đen vội vàng bay tới, dường như có phần hốt hoảng, giống như sợ mình chậm bước xảy ra biến cố gì vậy, lúc nhìn thấy hình bóng ta dắt tay Đường Việt, có chút sững lại.
yếu đuối trong khoảnh khắc đó của khiến lòng ta xót xa mà ấm áp.
Ban đêm, dường như ngủ yên giấc, ta nghe trở mình hai lần rồi hình như ngồi dậy, ta vừa mở mắt ra chạm ngay đôi mắt nhìn ta ngơ ngẩn. lát sau, đưa mắt sang chỗ khác, giả vờ ho tiếng, hỏi: “Cẩm Mịch, nàng có chuyện gì muốn với ta sao?”.
Ta dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, khó hiểu : “ có”.
Phượng Hoàng lập tức rướn mày, ta lập tức cương quyết tống cổ con sâu ngủ chỗ khác, chăm chú suy nghĩ lát, rồi trả lời: “Thực có”.
có vẻ tức giận, hung hăng dữ tợn cúi người hỏi ta: “Vì sao nàng đòi ta linh lực?”
Ta nhất thời kinh ngạc, ngờ cả đêm ngủ ngon lại là vì ta đòi linh lực của , thế nhưng trước đây đâu phải ngày nào ta cũng đòi linh lực của ?
Tuy nhiên, nhìn bộ dạng hung thần ác sát này của , lúc này nên chạm vào vảy ngược của vẫn là thượng sách. Ta đắn đo chút, rồi quay sang đòi năm trăm năm linh lực, mím môi, ra vẻ giận dỗi làm mình làm mẩy, truyền cho ta linh lực xong mới chịu nằm xuống ngủ.
Ta nằm suy nghĩ cả buổi, đột nhiên tỉnh ngộ, kỳ thực cả hai chúng ta đều là những kẻ khuyết tâm nhãn. Ta luôn đòi hỏi linh lực của là để chứng minh ta, mong muốn ta đòi hỏi linh lực là để thăm dò tình ta dành cho . người áng chừng tiền bạc trong túi để đánh cướp, còn người tự nguyện mở rộng hầu bao để bị đánh cướp.
ra tình lại có lúc giản đơn như vậy, phàm nhân có câu tục ngữ có thể biểu đạt hết chân lý huyền diệu này trong đó: người nguyện đánh, người nguyện bị đánh.
Lời cuối sách
Mỗi người trong cuộc đời đều hội ngộ hai người.
Cuối cùng…
… người ở lại trong tim, còn người ở phương xa nào đó.
Mong mỗi độc giả khi đọc quyển sách này đều được viên mãn tròn trịa như quả bồ đào!
Điện Tuyến,
lịch ngày hai mươi mốt tháng Tư năm Kỷ Sửu.