Chương 21: Phượng này Hoàng này
Phượng Hoàng dùng hết sức xách ta lên, ném sang bên, thở ra làn khí lạnh lẽo rợn người, lạnh lùng : " hẳn hổ dữ mới hại người, con thỏ cũng có thể làm đau người khác, đúng ?".
*******
Ta ngồi mép giường, nghĩ lại việc đêm qua bị lũ quỷ trấn linh cắn bị thương, bây giờ chân vẫn còn lưu lại những đường lõm nông sâu. Nhìn những vết thương ấy trong lòng ta bỗng thấy buồn buồn. Chỗ Tiểu Ngư tiên quan có loại linh dược trị thương, lần trước biết ma xui quỷ khiến thế nào ta trốn đến Vong Xuyên, sau đó lôi theo cả tấm thân đầy thương tích trở về. Tiểu Ngư tiên quan liền sai Dược Tiên đến Đông Hải lấy nước mắt Giao Nhãn về, chế ra loại thuốc tinh diệu có thể trị thương giảm đau. Chỉ có điều, nếu đến chỗ lấy thuốc, biết là ta lại đến Ma Giới, mà như vậy dĩ nhiên vui.
May thay hôm qua, nhân lúc nửa đêm ta biến thành làn hơi nước trốn xuống địa ngục, rồi lại lặng lẽ quay trở về Thiên Giới, làm kinh động đến quỷ hay thần. Vết thương tại chỉ là vết thương ngoài da, cắn răng chịu đựng chút là qua. nghĩ như thế, ta bỗng lạnh người khi nhìn thấy ánh mắt sáng lướt qua.
"Mịch nhi", tiếng gọi trầm trầm vang lên, ta giật mình lúng túng vơ vội góc chăn lụa, vội vàng che chắn lại.
"Chân cùa nàng bị sao vậy?", Tiểu Ngư tiên quan nhàng ngồi xuống chiếc ghế được làm bằng gỗ Hoàng Dương, giọng bình thản hỏi: "Hôm qua nàng đâu?".
Ta thoáng sợ sệt, ấp a ấp úng: "Chẳng đâu cả, chỗ nào cũng ... chỉ là... chỉ là...".
Tiểu Ngư tiên quan bóp bóp ấn đường nhăn lại, gì, vén chiếc chăn vốn thể che giấu nổi những vết thương loang lổ chân ta ra, ngay lập tức, vết thương trước mắt . Ta co đầu ngón chân lại. lại tiếp: "Mịch nhi, nàng cũng biết, dù nàng có làm việc gì ta cũng trách nàng, nàng cần phải giấu ta. Nhưng, ta nhất định tha thứ cho việc nàng làm tổn thương bản thân mình. Có phải đêm qua nàng lại đến Vong Xuyên ?".
Ta đáp, cảm giác căng thẳng như làm chuyện xấu xa trong ta được giải thoát, ra chỉ nghĩ là ta đến Vong Xuyên. thở dài, rút từ trong ngực áo ra lọ thuốc trị thương, tự tay bôi thuốc cho ta. Chẳng biết vì sao, ta bỗng thấy ngại ngùng, rút chân lại : "Hay là để ta tự xoa thuốc".
vẫn buông tay, chân mày cũng hề nhúc nhích, bình tĩnh : "Giữa ta và nàng còn phải e ngại chút việc này sao?". Ta gì, nắm lấy chân ta: "Mịch nhi, lúc nào nàng mới đồng ý lấy ta?".
Ta bất giác co chân lại, : "Ngươi cũng hiểu, ta bị trúng Giáng Đầu thuật, truyền sang ngươi mới là việc tốt".
ngừng lại hồi lâu rổi mới tiếp tục xoa thuốc. Đôi mắt dịu dàng ấm áp chăm chú dõi theo cử động của hai tay, miệng ngừng nhắc lại cách vô thức: "Giáng Đầu... Giáng Đầu thuật ư?...". Xong xuôi, ngẩng đầu mỉm cười với ta: "Nàng biết là ta quan tâm mà. Huống hồ là e là ta còn trúng Giáng Đầu thuật trước cả nàng ấy chứ".
Ta lặng người, bế tắc, biết nên trả lời thế nào đây. lại cúi đầu xuống, nhàng bôi thuốc cho ta, dường như để ý, cũng phải là đợi câu trả lời của ta. Lúc đó, ta mới thở phào nhõm. Hai người chúng ta ngồi đối diện nhau mà lời. Đến khi hai chân ta được xoa thuốc bảy, tám lần, mới buông ra, đứng dậy, vuốt vuốt vạt áo nếp nhăn, :
"Ta phải luận bàn cùng chư tiên, hai ngày này nàng phải ngoan ngoãn tĩnh dưỡng ở đây".
Ta đáp lại, nhìn theo quay người ra. Yểm Thú nằm ngoài cửa, bụng vẫn căng tròn vì tối qua được ăn uống no nê. Thấy Tiểu Ngư tiên quan ra, nó vội lùi lại phía sau, sợ hãi cúi rạp đầu xuống đất, chờ đến lúc mới liếc nhìn theo bóng dáng khuất xa của . Li Châu bưng đồ điểm tâm sáng vào, vừa nhìn thấy ta liền lải nhải, cuối cùng kết thúc câu chuyện dông dài bằng câu: "Tiên thượng nếu cứ quý bản thân mình như vậy càng khiến cho Thiên Đế bệ hạ thêm lo lắng thôi".
Ta hiểu, người là Thiên Đế, quỵền lực tuyệt đỉnh như Tiểu Ngư tiên Quan Âmà qua lời của Li Châu lại trở thành thư sinh nho nhã, đa sầu đa cảm. là khiến cho người ta khó hiểu.
Ta vốn cho rằng vết thương ở chân chỉ cần hơn hai ngày là khỏi, nhưng phải mất đến nửa năm sau nó mới hoàn toàn bình phục. Trong vòng nửa năm này, mỗi lần đứng dậy lại là chân ta lại đau như bị gai đâm. Mặc dù trong lòng, lúc nào cũng vang lên những tiếng kêu gào giục giã ta tìm cái kẻ hạ thủ mình, mặc dù biết bao lẩn ta đấu tranh vật lộn, nhưng chỉ có thể vịn vào Li Châu, mò mẫm lần theo những vách tường, hổn hển bước lên cửa Toàn Cơ cung. Chỉ khi nằm hoặc ngồi ta mới thấy đau, dĩ nhiên càng thể cưỡi mây đạp gió. Vì thế, trong suốt nửa năm, ta hề bước chân ra khỏi Toàn Cơ cung.
Mặc dù được ra ngoài, xong chỉ cần nghĩ đến việc cái kẻ ở đầu bên kia của lục giới sống lại, lòng ta như được an ủi. Mật cũng ăn được nhiều, còn cơm thi thoảng mới ăn được vài bữa cho ra hồn, vì thế ta tin chắc rằng Giáng Đầu thuật là do Phượng Hoàng truyền vào cơ thể ta. Chỉ là thuật này thay đổi thất thường, cứ ngày nào nghĩ đến hai người Tuệ Hòa và Phượng Hoàng, ta lại thấy lồng ngực mình khó chịu bứt rứt. Cũng chính vì vậy mà ta cho rằng mình vẫn chưa khỏi hẳn.
Hôm nay Trưởng phương chủ bay lên Thiên Giới gặp Thái Bạch Kim Tinh, bớt chút thời gian ghé qua thăm ta. Rất may vết thương cũng gần bình phục, vậy nên ta bỗng nổi hứng tự tay pha trà mời Trưởng phương chủ. Mối quan hệ giữa Hoa Giới và Thiên Giới căng thẳng là do Thiên Đế và Thiên Hậu trước đây, giờ Tiểu Ngư tiên quan lên làm Thiên Đế, Hoa Giới bãi bỏ lệnh cấm kết giao với Thiên Giới, thần tiên tinh linh giữa hai giới vì thế mà ngày càng qua lại thân thiết với nhau. Mười hai năm qua, mỗi lần lên Thiên Giới, hai mươi bốn vị phương chủ đều đến thăm ta, chỉ có điều, Giáng Đầu thuật mỗi ngày ăn sâu vào cơ thể ta, hút máu ta, làm cho bệnh tình ta càng thêm nguy kịch. Cho dù họ đến ta cũng chỉ ngồi im lặng, hỏi câu nào đáp lại câu đó, thường hỏi đằng trả lời nẻo, có lúc Tiểu Ngư tiên quan thấy tinh thần ta tốt bèn giúp ta từ chối khéo khách đến thăm.
Vì vậy, hôm nay thấy ta thay rót trà, Trưởng phương chủ khỏi ngạc nhiên: "Cẩm Mịch, gần đây sức khỏe của con thế nào?"
Ta nhấp ngụm trà, nghĩ ngợi trong đầu, cuối cùng kìm lòng được bèn thỉnh giáo Trưởng phương chủ chút: "Trưởng phương chủ chắc cũng biết trần gian có loại thuật gọi là Giáng Đầu thuật?".
Trưởng phương chủ gật đầu: "Cũng có nghe qua. Nghe ai trúng Giáng Đầu thuật mất hết tâm tính, lời và hành động như bị người khác khống chế, là chính mình".
"Đúng vậy." Ta gõ vào chén trà, "Ta e là mình trúng Giáng Đầu thuật".
Trưởng phương chủ đặt mạnh chén trà cầm tay xuống bàn, nhìn ta cách kì quái. Ta biết người hiểu tình, bèn thuật lại triệu trứng của mình trong những năm qua. Sắc mặt Trưởng phương chú càng lúc càng chùng xuống, cuối cùng, nhăn mày lại trầm ngâm như chìm vào suy tưởng. Hồi lâu sau, người nâng mặt ta lên chăm chú nhìn, rồi hỏi câu khiến ta giật mình: "Cẩm Nhi, phải là con Hỏa Thần chứ?".
Ta buông tay, chén trà rơi xuống vỡ tung tóe măt đất. " phải! Tuyệt đối phải! Làm sao có thể?...". Ta đứng phắt dậy, kiên quyết phủ định suy đoán của Trưởng phương chủ. "Chỉ là ta trúng Giáng Đầu thuật của ! Hôm đó, ta còn nhìn thấy viên trân châu màu gỗ Đàn Hương. Viên trân châu đó nhất định có vấn đề". Ta nắm chặt lòng bàn tay.
"Trân châu? Con đến viên trân châu nào?" Sắc mặt Trưởng phương chủ trở nên kinh ngạc.
"Con nhớ , chỉ nhớ được nó giống như viên Phật châu." Quả nhiên, viên trân châu đó có điều kì lạ, nhất định có liên quan đến Giáng Đầu thuật.
đến đây, mặt Trưởng phương chủ tái nhợt.
" đến trân châu nào vậy, cho ta cùng nghe với." Bên ngoài, Tiểu Ngư tiên quan cũng vừa hay đến. cầm lấy khăn Li Châu đưa cho, lau hai tay, tươi cười bước vào. chọn chiếc ghế sát ta rồi ngồi xuống, hề quan tâm đến địa vị tôn kính của Thiên Đế.
Sau hồi nghe Trưởng phương chủ đoán già đoán non, ta vẫn còn bực tức, chẳng muốn nghĩ gì nữa bèn : " tiếp chuyện về Giáng Đầu thuật ".
Tiểu Ngư tiên quan sa sầm nét mặt: "Hả", lại quay nhìn chân của ta, dịu dàng hỏi: "Hôm nay còn đau nữa ?".
“Thiếp cũng muốn với chàng, chân thiếp bình phục được nhiều rồi." Nếu vết thương này được chữa trị bằng linh dược của Tiểu Ngư tiên quan chắc năm rưỡi nữa cũng thể khỏi. Bây giờ khá hơn là nhờ có . Ta đứng dậy vài bước cho xem.
mỉm cười lắc đầu, rồi quay người lại thăm hỏi Trưởng phương chủ. Trưởng phương chủ sau khi nghe ta nhắc đến chuyện viên đàn châu lòng vẫn chưa yên, sau khi vài câu khó hiểu với Tiểu Ngư tiên quan liền cáo biệt ra về.
Ta dừng bước, bất giác ngoái đầu lại.
Tiểu Ngư tiên quan cúi mặt chăm chú nhìn lá trà trong chén, làn khói bốc lên mù mịt, phả lên mặt , mơ mơ hồ hồ, bỗng nhiên cười nhạt. Hồi lâu, : "Mặc dù tái sinh, nhưng lại rơi vào Ma Giới". ngẩng đầu, chằm chằm nhìn ta: " tái sinh được nửa năm rồi, lại có thể lẩn trốn kĩ trong khoảng thời gian dài như thế, đến hôm nay Thiên Giới mới biết...".
hiểu sao lòng ta bỗng thấy nhõm.
"Bây giờ, người ở phủ đều gọi là Thượng Tôn." nhấp môi, tiếp tục bình thản như thể liên quan gì đến mình: "Chỉ trong vòng nửa năm, Thập Điện Diêm Vương đều bị thu phục".
Chiếc nắp sứ màu xanh lam tay chầm chậm quay nửa vòng, thanh khẽ khàng cứ lượn lờ khắp vòng chịu . Chủ đề câu chuyện cũng thay đổi theo vòng quay đó: "Mịch nhi, sao chân nàng lại bị thương?''.
Ta ngẩn người, : "Chàng biết mà... Do bọn quỷ ở Vong Xuyên cắn bị thương".
"Hả!", nhìn ta, quầng sáng vỡ vụn lướt qua.
Ta quay người, bỗng nhiên thấy lòng hơi buồn, vội vàng : "Thiếp bôi thuốc".
"Mịch nhi, nàng nên nhớ, ba phần thuốc bảy phần dưỡng. Chân của nàng vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn cần phải dưỡng". dịu dàng dặn với theo, ta dừng lại lúc. Khi bước đến cửa, ta ngoái đầu nhìn lại, lúc đối diện với đôi mắt êm đềm như màn đêm kia ta chợt nghĩ: " thể nhìn thấy được cát sỏi trong hồ nước phải vì hồ vừa trong vừa cạn, mà là do hồ nước quá sâu, căn bản thấy đáy; nếu nhìn thấy đáy sao biết được ở đó có cát sỏi hay ?".
Ngày hôm sau, nhân lúc Tiểu Ngư tiên quan luận pháp cùng Dực Thánh Chân Quân, ta lại trốn khỏi Thiên Giới. Yểm Thú cứ nhảy nhót bám theo ta. Mặc cho ta có dụ dỗ, đe dọa thế nào, nó cũng chỉ chớp chớp đôi mắt tròn to long lanh nhìn ta, đợi đến lúc ta quay , lại mừng rỡ chạy theo. Chẳng còn cách nào khác, ta đành phải cho nó cùng.
Vừa mới khỏi Nam Thiên Môn chưa được bao xa, ta giật mình khi nhìn thấy đống xanh lè nằm giữa đường, nhìn kĩ lại, ra là con rắn lục nằm cuộn tròn. Ta bất giác nhắm mắt nghĩ thầm: "Suýt nữa giẫm phải, suýt nữa giẫm phải".
Con rắn bỗng rung rung đuôi, biến thành người xanh lè từ đầu tới chân, nhìn bộ dạng đó ta bỗng nhớ đến chuyện. Trước khi bước ra cửa hình như ta quên xem quẻ, quả nhiên vừa lỡ việc người vừa lỡ việc mình, đáng trách đáng trách.
"Mỹ nhân, cuối cùng ta cũng bắt được nàng rồi." Mặc dù Phốc Xích Quân tròn vo vo như Lão Hồ nhưng cũng là nam cao lớn. đứng chặn giữa đường như thế, ta bỗng trở nên lùn mẩu, thể qua được.
Ta bình tĩnh lùi lại hai bước, lại nghe thấy Phốc Xích Quân lải nhải: "Vài năm gặp, mỹ nhân sao lại gầy nhiều thế này? He he, là giống liễu yếu bay trong gió, ta nhìn mà thương, vẻ đẹp của Hoa Thần và Thủy Thần đúng là chân truyền! Ta quyết định soạn lại cuốn Lục giới mỹ nhân thường thức bảo điển, giờ đây vẻ đẹp của Mịch nhi chắc chắn đứng đầu lục giới, ai sánh kịp".
Ta xua tay khiêm tốn : "Thường thôi, thường thôi, chỉ chút phong tao mà thôi. Thực ra, Phốc Xích Quân ngươi cũng rất là phong tao".
Phốc Xích Quân thoải mái rướn mày, : "Phong tao là loại mĩ đức".
Ta trịnh trọng gật đầu, chỉ là hùa theo qua quýt mà thôi, lại nhìn mặt trời : "Thực ra, lời ít ý nhiều mới là mĩ đức. Phốc Xích Quân có lẽ còn có việc phải làm".
Phốc Xích Quân đột nhiên cúi đầu, thành : " có gì, chỉ là ta muốn xem người đẹp sau khi chịu tang cha xong sống có tốt hay ?". rồi mặt hắu bỗng trở nên dữ tợn, đầy phẫn nộ: "Chỉ hận đám thiên binh canh cửa cứ nhất quyết cho ta vào, là phải có chỉ thị viết tay của Thiên Đế mới được. Ta biết...", Phốc Xích Quân vờ như hiểu ra điều gì, gật gật : "Nhất định là Nhuận Ngọc tiểu long đố kị với vẻ đẹp phong tao hút hồn của ta, nếu đứng cạnh bị ta lấn át, sợ khi ta xuất nàng xiêu lòng vì ta". nắm tay lại.
Ta thực khâm phục khả năng chuyện lạc đề của Phốc Xích Quân, bất luận về cái gì, cuối cùng cũng đến chuyện đương.
Phốc Xích Quân bỗng giờ móng vuốt chộp lấy tay ta, trịnh trọng : “Chọn ngày bằng gặp ngày, người đẹp hay là hôm nay nàng hãy trốn cùng ta!".
Ta lại ngẩng đầu lên, mặt trời lên đến đỉnh đầu, xua xua tay, : "Để hôm khác, hôm khác trốn, hôm nay ta có chuyện".
Ta chẳng dễ gì mới có được cơ hội thoát khỏi tảng đá cản đường Phốc Xích Quân này, định tiến về phía trước, bỗng nghe thấy tiếng Phốc Xích Quân vọng lại từ phía sau: "Nghe Điểu nhi tái sinh rồi, giờ rơi xuống Ma Giới trở thành Ma Tôn, hô mưa gọi gió, xưng vương xưng bá, mỹ nhân phải nhân lúc nhá nhem tối ham vui chạy đến tìm chứ?".
Ta đứng khựng lại, có cảm giác như bị nhìn thấu tim gan.
"Mỹ nhân à! Ta khuyên nàng tốt nhất đừng , Điểu nhi đó phải là Điểu nhi của ngày xưa nữa, ngày đó chưa hẳn nổi bật mà còn kiêu ngạo đến mức khiến người khác chỉ muốn bóp chết, nhưng bây giờ kiêu ngạo đó còn thể hình dung nổi... Thập Điện Diêm Vương cũng bi quy phục dưới tay . Để trèo lên ngôi vị Ma Tôn, Điểu nhi có gì là chưa làm, gần đây còn tắm địa ngục trong biển máu, những kẻ chống đối đều bị diệt trừ, sót ngọn cỏ. Địa ngục giờ đây ai dám đối đầu với , Thập Điện Diêm Vương nhìn thấy là phải cung kính gọi hai tiếng Thượng Tôn. Huống hồ, ngày xưa chết dưới lưỡi dao của nàng, nếu để nhìn thấy nàng...".
Ta mỉm cười: "Ta vẫn muốn nhìn thấy , nhìn từ phía xa...".
Phốc Xích Quân nhìn ta dè dặt, khuôn mặt đầy cảm thông: "Mỹ nhân, có phải nàng bị buộc nhầm dây tơ hồng , sao lại ưng chứ?".
luồng gió lạnh lướt qua mặt, có nỗi đau thầm nhói lên trong tim ta, e rằng phải do Giáng Đầu thuật phát tác. Ta quay người bỏ lại Phốc Xích Quân huyên thuyên đằng sau, cưỡi lên đám mây ngũ sắc bay .
Đến bờ Vong Xuyên, ta trả tiền cho ông lão lái đò rồi sải bước lên thuyền, Yểm Thú nhảy nhót theo sau. Bỗng dưng thuyền lắc lư, có tiếng cười hi hi vang lên: "Lão Quân, nhân tiện cho ta qua sông cùng nhé!".
Lúc đó ta mới nhận ra, ra Phốc Xích Quân vẫn bám theo ta suốt đường , mặt ta giấu nổi thất vọng. Ông lão lái thuyền tinh ý, chỉ cần liếc cái hiểu ta muốn cho Phốc Xích Quân cùng, nhàng : "Thưa công tử, thuyền của lão phu , nếu chở thêm người nữa e rằng nguy hiểm".
Phốc Xích Quân sầm mặt xuống, nghiêm giọng : "Lão Quân ám chỉ ta béo hả?". Vừa vừa tức giận giơ tay ưỡn ngực về phía ông lão lái đò: "Lão thử nắn cánh tay cường tráng của ta, thử sờ phần bụng vững chãi của ta, ta béo ở chỗ nào? ràng là Lão Quân chà đạp lên lòng tự trọng của công tử đẹp trai dễ bị tổn thương như ta. Đương nhiên công tử đẹp trai này đôi co với lão, chỉ cần lão cho ta cùng, ta đòi lão tiền bồi thường.”
Ta bỗng nhớ lại Thiên Bồng Nguyên Soái có chiêu Tất Sát Kế sở trường, còn gọi là "quật lại đòn", sao lại truyền cho Phốc Xích Quân này kia chứ?
Ông lão bị dọa sững người, cuối cùng đành phải chở Phốc Xích Quân, ta và Yểm Thú qua sông. Ta thở dài. cái đuôi vốn phiền phức lắm rồi, giờ lại thêm cái đuôi nữa, càng chẳng hay ho chút nào. Huống hồ hai cái đuôi này lại quá ư nổi bật. Yểm Thú toàn thân đầy vằn hoa mai thanh nhã, nhìn là biết đến từ Thiên Giới. Còn Phốc Xích Quân càng phải , từ khăn đội đầu đến giày dép đều xanh lét màu, quả là trời dưới đất kiếm được kẻ thứ hai.
Ta lo lắng, bỗng Phốc Xích Quân lắc người biến thành nữ dịu dàng, kế đó biến Yểm Thú thành con chó chốc đầu. Yểm Thú soi mình vào vũng nước, thất kinh, bực tức vô cùng.
Ta móc ra đôi tai thỏ trước lúc nhét trong tay áo. Đôi tai thỏ này là đồ của Ma Giới, mang khí, có thể che giấu được tiên khí mà ban ngày ta thể giấu được. Ta đội tai thỏ ra phía sau, hóa thân thành con thỏ trắng. Yểm Thú thấy ta biến thành thỏ, nhất thời bình tĩnh lại, mở to đôi mắt long lanh nhìn ta.
Ta để ý đến hai kẻ bọn họ, vẫy đám mây đen bay về phía trước, chỉ nghe thấy Phốc Xích Quân gào thét đằng sau: "Mỹ nhân, nàng chậm lại chút . Vả lại, nàng có biết ở đâu đó?".
Phượng Hoàng, phải ngô đồng dừng chân, phải trúc ăn, phải nước suối trong uống.
rất kĩ tính, là thư đồng bên cạnh suốt trăm năm, ta tự nhận ra điều đó, nước ở đó trong lành nhất, ngô đồng ở đó xanh tươi nhất, ở đó chỉ trồng cây phượng tiên đơn điệu và nhạt nhẽo nhất, đó chính là nơi ở.
Phân biệt được mùi vị của nguồn nước và hoa cỏ gần đó, ta tìm đến được phủ đệ rộng lớn, cửa treo tấm biển rất to, nhìn từ đằng xa thấy đề chữ nào.
Ta đứng giữa đường nhìn tấm biển chữ, khắp nơi toàn là bọn ma hình thù quái dị, muôn hình vạn trạng chen chúc, huyên náo. Đột nhiên tiểu nhảy ra hò lớn: " đến giờ Ngọ, Thượng Tôn rời phủ".
thoáng sau, bọn quái đường dừng bước, tự động dạt sang bên, mặt lộ vẻ e sợ, cung kính. Ta chết lặng vì mình chậm bước. Con đường vốn chen chúc hổ lốn toàn là quái giờ chỉ có ta ngồi trơ trơ ở giữa.
Đúng vào lúc đó, Phốc Xích Quân hồng hộc chạy đến, nằm rạp xuống đất chộp lấy ta, ôm vào lòng, sau đó trà trộn vào đám ma hai bên đường.
Vừa mới nhập bọn cùng đám ma, cửa phủ bỗng mở to. Phốc Xích Quân : "Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, may mà nhanh bước".
Từ trong vạt áo Phốc Xích Quân, ta thò đầu nhìn ra người, chỉ thấy dưới cánh cửa lớn với tấm biển chữ kia, hai hàng nữ thân hình đẫy đà, dáng người uyển chuyển nối đuôi nhau bước ra, tay cầm cốc vàng. Bọn tinh xung quanh nhìn thèm rỏ dãi. Tiếp đến là hai hàng nam , hoàn toàn trái ngược với các nữ trước. Bọn chúng hình thù kì quái dị dạng, đầu trâu mặt ngựa, xấu đến độ khiến người ta chẳng dám nhìn bằng hai mắt.
trái ngược này ta có thể hiểu. Ma Giới có quỷ La Sát là loại quỷ tàn bạo nhất. Nam xấu, nữ đẹp, nhưng đều ăn thịt người. ngờ quỷ mở đường lại toàn là quỷ La Sát.
Bỗng nhiên trước mắt ta tối sầm lại, đám mây đen ngòm như mực, viền ánh vàng từ trung hạ xuống, hung hăng che lấp ánh mặt trời chính Ngọ. chiếc xe kéo ầm ầm tiến ra từ phủ đệ. Tim ta bỗng đập nhanh hơn, nhanh đến mức như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Ta tưởng chừng thể chịu đựng thêm được nữa.
Rất nhanh, bốn quái thú khổng lồ mặt xanh nanh vàng kéo theo chiếc xe lớn màu đen xuất phía sau đám quỷ la sát, bánh xe gỗ mun nghiền mặt đất, thanh sát phạt vang vọng như sấm rền. Xe qua đâu, nơi đó mây đen tan tác, trời long đất lở.
Giữa tấm rèm cửa xe đính đá màu đỏ quạch đong đưa, giữa hư hư ảo ảo là người nửa nằm nửa ngồi, dung mạo trác tuyệt, ánh mắt lạnh lùng. mặc chiếc áo trơn màu đen huyền, chỉ vậy thôi cũng chói lòa đến mức người ta dám chăm chú nhìn. xe, Hạ Thành Lục Điện quỳ rạp bẩm báo. Những kẻ xung quanh sợ hãi cúi đầu, mặt lộ vẻ cung kính thần phục. Dường như chuyện quỷ La Sát mở đường, quái thú kéo xe, Hạ Thành Lục Điện khấu đầu bẩm báo là điều đương nhiên ở chốn này.
Ta nhìn , tim đập dữ dội bỗng nhiên im bặt, chỉ sợ tiếng đập cũng khiến nghe thấy và phát ra. Ta nhìn chăm chăm đôi mắt phượng hẹp dài của , lòng bất chợt dâng lên nỗi mong ngóng lạ lùng. Ta mong nhìn thấy mình, chỉ cần ánh nhìn lướt qua thôi cũng được.
Ta nhớ lại lời đồn đại về dung mạo đứng đầu lục giới, ai sánh bằng của . Trước đây, ta nhận ra điều đó, chỉ hôm nay mới ngạc nhiên phát ra cực kỳ khôi ngô tuấn tú.
Nhưng ta phải hận , hận đến tận xương tủy, phải thấy là người xấu xí nhất thế gian này mới đúng. Cha mẹ giết hại mẹ ta, còn giết hại cha ta, đến khi chết vẫn hạ độc thủ lên người ta. Đúng vậy, ta phải hận , nghiến răng nghiến lợi, đấm ngực giậm chân mà hận .
"Mỹ nhân, nàng làm thế là đúng! đáng chết! rất đáng chết!" Câu vô tình của Phốc Xích Quân kéo ta ra khỏi suy tưởng. "Những kẻ nào khôi ngô hơn ta đều đáng chết! Dung mạo của tên này sau khi tái sinh càng khiến trời đất dung, thần tiên phẫn nộ!"
Ta phút chốc biết gì.
Phốc Xích Quân cúi đầu thầm: "Nghe cái tên Hạ Thành Lục Điện nối giáo cho giặc này có công lớn giúp kẻ bán nước hại dân kia tái sinh, vì thế rất được tín nhiệm. Hai kẻ này lộng hành khắp Ma giới, tay che cả bầu trời, sớm nắng chiều mưa lật lọng như trở bàn tay.”
Ta nhìn theo chiếc xe xa, tâm trí như còn ở đây nữa, lẩm bẩm: "Hả, hai người đó sớm nắng chiều mưa".
ngờ, ta vừa dứt lời, bọn ma xung quanh đều quay lại nhìn vào cái đầu dang lộ ra trong vạt áo Phốc Xích Quân của ta, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên. Phốc Xích Quân cười trừ : "Con thỏ xinh đẹp tinh ranh của ta học , học ...". Bọn quái lúc đó mới quay mặt bước .
Đằng xa, chiếc xe kéo bỗng dừng lại, xe có người quay đầu lại. Phốc Xích Quân nhanh như chớp cúi đầu xuống.
Người đó chầm chậm quét mắt qua đám ma, may thay bỏ sót lại góc của chúng ta.
Phút chốc, thu lại ánh mắt, đột nhiên nhếch mép cười, cười khiến cho người ta phải sởn tóc gáy. Trục bánh xe lại tiếp tục lăn, chiếc xe mỗi lúc xa.
Phốc Xích Quân ôm lấy ta, Yểm Thú theo đằng sau. Chúng ta vội vã chạy khỏi địa ngục nhanh như sắp được đầu thai, sau khi vượt qua Vong Xuyên mới dừng lại thở hổn hển.
Ta nhảy ra khỏi vạt áo Phốc Xích Quân nguyên hình, thấy trán đầm đìa mồ hôi.
"Mỹ nhân, cái câu sớm nắng chiều mưa của nàng suýt nữa hại chết chúng ta đó." Phốc Xích Quân ngồi xuống đất quạt quạt hai vạt áo.
Ta ngẩn người: "Thế phải ngươi thế sao?"
Phốc Xích Quân giật giật lông mày: "Ta là lật lọng như trở bàn tay. Tiền có thể tiết kiệm, nhưng thể kiệm lời".
Cuối cùng ta cùng trị được chứng ăn mật nhưng lại mắc căn bệnh khác.
Từ ngày gặp Phượng Hoàng đó, ta thường nhân lúc Tiểu Ngư tiên quan bận rộn, tách khỏi Li Châu, mình trốn xuống phủ, lần nào cũng biến thành con thỏ, dùng đôi tai thỏ che giấu tiên khí cơ thể, vượt sang bờ bên kia mà bị phát . Sau đó, ta bắt đầu to gan hơn, trốn vào phủ đệ nơi kẻ đó sống, qua lại nhiều lần mà chưa bị con quỷ nào bắt được. Ta nghĩ rằng ai để ý đến con thỏ tinh bé .
Mặc dù ta đến đó rất nhiều lần, nhưng số lần nhìn thấy chỉ đếm đầu ngón tay, mà dù có nhìn thấy, cũng bị bọn quái bám quanh, ta cũng chẳng dám tiến lên phía trước vì sợ bị lộ, chỉ dám nhìn từ xa. Cho dù chỉ đứng nhìn từ xa, cho dù chỉ ánh mắt cũng khiến ta vui như có được linh lực năm ngàn năm.
Ta thích đến những lúc đọc công văn. giống Tiểu Ngư tiên quan, đọc lúc đêm khuya mà thường là vào giờ Tỵ. Khoảng thời gian đó là lúc Tiểu Ngư tiên quan bận rộn nhất, cũng là lúc ta dễ trốn nhất. Vả lại, thư phòng của nằm cạnh vườn hoa, hiên cửa sổ chạm trổ hoa văn lại đối diện với nhưng cây hoa phượng hoàng và hoa phượng tiên nở rộ trong vườn.
người ta vốn có hương hoa, trốn trong đám hoa cỏ này rất an toàn. Vì vậy, ta thường trốn dưới những cánh hoa phượng hoàng cứng cáp, nhìn xuyên qua kẽ lá, ngắm sắc trời Ma Giới đỏ quạch chiếu qua song cửa, phản chiếu lên khuôn mặt hơi nhợt nhạt của .
Lúc xem công văn rất im lặng, ánh mắt tập trung nhìn những hàng chữ, đuôi mày thỉnh thoảng nhếch lên. Sống mũi cao, lông mi hơi rủ, đôi môi hơi bặm lại... tất cả như phác lên bức tranh cắt tinh xảo. Nhưng im lặng này chỉ là giả dối, chỉ khi đối diện với bút mực giấy nghiên vô tri vô giác mới như vậy. khi rời khỏi thư phòng, đôi mắt kia liền sâu thẳm như chiếc giếng cạn, đen tối đến rợn người. Toàn thân phát ra luồng khí lạnh lẽo khiến cho những người xung quanh bị dồn nén đến ngộp thở. ai dám nhìn thẳng vào . Những nơi qua, bọn quái đều nằm rạp xuống run rẩy sợ hãi.
phê duyệt công văn rất nhanh nhưng lại hề lộn xộn. Những ngón tay dài thanh tú lật từng trang giấy, thỉnh thoảng dính vài vết mực chưa khô. Những vết mực vương đầu những ngón tay gần như trong suốt đó gợi cho ta cảm giác mơ hồ khó hiểu. Dường như chỉ cần là trang giấy, vết mực thôi cũng cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng phải ngày nào cũng duyệt công văn, và phải ngày nào ta cũng có thể trốn khỏi Thiên Giới. Vì vậy, có lúc ta cũng liều lĩnh đến những nơi khác trong phủ đệ, có lúc lại đúng bên cửa lớn dõi theo chiếc xa liễn dần xa của hoặc đứng ngoài phòng ăn nhìn đặt đũa xuống và đứng dậy, lúc lại trốn tại góc điện nhìn thu lại luồng tà khí sau khi sát phạt cách tàn ác, có khi còn thấy cùng nữ xinh đẹp lả lướt bước vào phòng ngủ, đến nửa đêm quần áo xộc xệch ra.
Hôm nay ta đến muộn. biết vào phòng ngủ hay chưa. Ta tìm khắp phủ đệ. định rời suýt nữa bị nữ qua giẫm phải, may mà kịp thoát thân.
"Nhanh! Thượng Tôn cần chiếc áo khoác mà Sở Giang Nhị Điện dâng tặng! Ngươi mau tìm đến đây!' nữ nọ vừa vào vội sai bọn người hầu.
Thoáng chốc, bọn quỷ nháo nhào, chỉ nghĩ đến việc chạy đến nhà kho tìm đồ. lúc sau, tên quỷ bê đến chiếc hộp nạm hoa văn ngọc, cẩn trọng đưa cho nữ nọ. giấu nổi tò mò liên hỏi: "Thượng Tôn từ trước đến nay chẳng thèm nhìn đến cống vật này, sao hôm nay lại muốn tìm nó?".
"Tên tiểu quỷ nhà ngươi biết cái gì?" Nữ rên lên tiếng đầy khinh thị, "Hôm nay Thượng Tôn mở yến tiệc tại cung Ngu Cương để mừng sinh nhật thủ lĩnh Điểu tộc công chúa Tuệ Hòa. Điều này ngươi phải biết chứ?".
Tên quỷ gật gật đầu.
nữ tiếp: "Chiếc áo khoác này là quà Thượng Tôn chuẩn bị làm quà sinh nhật cho công chúa Tuệ Hòa. Ngươi biết công chúa Tuệ Hòa là ai rồi chứ?".
"Chẳng phải ngươi vừa là thủ lĩnh Điểu tộc sao?" Tên quỷ gãi gãi mấy ngọn tóc lơ thơ trán, ngờ nghệch .
"Đồ ngu!" Nữ chỉ tay vào chiếc sừng đỉnh đầu , "Đó là ân nhân của Thượng Tôn, cũng là biểu muội của ngài".
Tiểu quỷ như hiểu ra, hơi cục xúc: "Ngươi xem có phải Thượng Tôn hiến thân để báo đáp ân nhân ?”.
nữ nhìn hết cách: "Nếu vậy phải là công chúa Tuệ Hòa gả cho Thượng Tôn mới đúng. Nhưng theo ta, nếu Thượng Tôn đồng ý cưới ai ai ngoài công chúa Tuệ Hòa. Được rồi, ta nhiều lời với ngươi nữa, ta đây.” Dứt lời, nữ nhàng khỏi.
Ta bám theo ả, chưa được bao xa mất dấu. Chỉ bực nỗi chân thỏ quá ngắn, chỉ có thể nhảy từng bước. Rất may ta nhớ được mùi khí tanh tưởi người ả, tìm khắp nơi đường cuối cùng cũng tìm ra cung Ngu Cương.
Ta vừa leo qua thềm cửa cao ngất liền nhìn thấy đoàn người nối đuôi nhau ra, dẫn đầu là Phượng Hoàng và Tuệ Hòa.
Hai người dừng lại ngoài cửa điện. Những người khác dừng lại cách họ đoạn dài. Tuệ Hòa ngước đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Phượng Hoàng, sau đó lại cúi xuống, hàng mi mảnh mai đen dài nhàng rung động trong màn đêm, đẹp đẽ mê lòng người: "Tiễn đến đây là được rồi. Hôm nay làm phiền Thượng Tôn bày tiệc sinh nhật cho Tuệ Hòa, thiếp vô cùng cảm kích".
Phượng Hoàng nhàng vẫy tay. quái theo hầu đằng sau lập tức hiểu ý, mở chiếc hộp nạm ngọc vẫn bê từ nãy đến giờ. Đó chính là nữ ta thấy lúc trước. Chiếc hộp mở ra, ánh hào quang ngũ sắc như được giải thoát, tỏa sáng chói lòa. Xung quanh bọn tinh há hốc mồm kinh ngạc. Hai mắt Tuệ Hòa cũng mở to.
Phượng Hoàng tung chiếc áo choàng ra, tự tay khoác cho Tuệ Hòa rồi cẩn thận buộc dây áo cho nàng: "Sương đêm gió lạnh, thể để Tuệ Hòa bị cảm lạnh được". thèm để ý đến bọn tinh ngớ người cấm khẩu, lại tiến lên phía trước, ghé vào tai Tuệ Hòa thầm câu gì đó.
Đợi đến lúc nhích người ra, chỉ thấy mặt Tuệ Hòa đỏ bừng, biết là xấu hổ hay vui mừng, hai mắt long lanh đầy nước. Nàng ngẩn người, mím môi nhìn Phượng Hoàng như có chút hờn dỗi. Hồi lâu, nàng ta mới trở lại cái vẻ đoan trang thường ngày, quay đầu với đoàn ma phía sau: “Tuệ Hòa đến đây xin trước, chư vị hãy dừng bước, hôm nay vô cùng cám ơn tấm thịnh tình của mọi người". Cuối cùng, nàng ta rời trong những tiếng: " có gì, có gì, khách sáo quá, khách sáo quá" của đám quái vừa mới định thần lại.
biết những kẻ khác có nghe thấy , nhưng làn gió đêm lúc đó vừa hay đưa lời của Phượng Hoàng lọt vào tai: "Nàng và ta gần gũi như thế, cần gì phải gọi ta là Thượng Tôn?".
Làn gió đêm khiến cho ta thấy đắng ngắt nơi cổ họng, Phượng Hoàng quay lại điện. Trong điện vang lên tiếng đàn sáo lả lướt. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào ta lại chui qua khe hở giữa bầy ma vào trong điện, nấp vào góc khuất.
Trong điện, ánh đèn huyền ảo, gấm đỏ lụa hồng, hương tửu ngất ngây, đẹp tả xiết. Mười hai nữ quyến rũ nồng nàn nhàng múa lượn để lộ ra đôi chân trần trắng tựa ngọc. Chiếc chuông vàng buộc chân cũng rung lên theo điệu múa, vang vang những thanh trong trẻo du dương, giống như thứ bùa chú đầy mê hoặc khiến hồn người bay bổng dập dờn.
Trong điện có giá đèn, những hầu xinh đẹp cầm đèn tay, ánh đèn đỏ nhu sắc mặt trời sắp tàn lồng vào những quầng sáng mờ ảo, như tấm voan mỏng.
Phượng Hoàng ngồi uống rượu đại điện, hai nữ ngồi hai bên, chuốc rượu, gắp thức ăn. Phượng Hoàng mơ màng nhìn về góc đại điện, đặt ly rượu xuống, quay sang nữ ngồi bên trái, nở nụ cười đẹp như hoa khiến cho người ta hồn xiêu phách lạc. nữ nọ vô cùng ngạc nhiên, tay mềm nhũn. Ả làm rớt đôi đũa bạc xuống cạnh bàn, toàn thân cũng mềm ra.
Phượng Hoàng thân mật đưa tay đỡ lấy ả. Nữ nọ thấy mình bỗng nhiên được sủng ái vừa mừng vừa lo. Toàn thân như bại liệt, nằm im trong cánh tay . Hồi lâu, thấy Phượng Hoàng có vẻ từ chối, liền ngã vào lòng . Đôi tay thon dài lạnh giá vòng qua sau gáy Phượng Hoàng, gò má cọ vào ngực lả lướt: "Thượng Tôn, công chúa Tuệ Hòa về, đêm còn dài, thời gian còn lại xin để nô tì hầu hạ ngài".
Đôi mắt lạnh lùng của Phượng Hoàng chút chuyển biến, mép môi nhếch lên, biết là cười hay đồng ý.
Nữ nọ nhất thời bị mất hết tâm trí, càng dựa sát vào người Phượng Hoàng, chỉ suýt nữa là ngồi lên đùi . Phượng Hoàng cũng đưa tay vuốt vuốt những lọn tóc của ả. động tác đơn giản nhưng hiểu sao lại trông phong tình đến thế.
Ta bỗng nhớ lại trước đây cũng từng vuốt mái tóc dài của ta như thế. gỡ những bông liễu bị gió thổi, vô tình vướng lại tóc ta. cũng thích chầm chậm vuốt những lọn tóc của ta. Có những lúc ta bị làm cho bực mình, chịu được bèn quay đầu lại, vẫn chẳng dừng lại, chỉ : " đó vẫn còn vài bông liễu, ta giúp nàng gõ ra, nàng đừng cựa quậy lung tung nữa".
biết vì sao, ánh mắt gợi tình dừng lại nhìn ta lúc đó đến giờ đối với ta quá đỗi xa xỉ.
Nhìn dáng hình và nữ kia tựa người vào nhau, lòng ta dâng lên nỗi cay đắng, chua chát, giống như có dòng nước lũ cuồn cuộn gào thét đòi ra ngoài, miệng ta còn phân biệt được bất cứ mùi vị nào nữa.
Lại nghe thấy nữ nọ xu nịnh: "Thượng Tôn có dòng dõi quý tộc, đứng đầu lục giới, nếu có thể hầu hạ ngài đêm...".
nữ nọ vừa đến phần quan trọng thấy Phượng Hoàng nhếch mày cắt lời: "Dòng dõi quý tộc?".
nữ vội vàng phủ phục sợ hãi : "Đúng thế! Dung mạo của Thượng Tôn, cách làm của Thượng Tôn đều khiến cho lũ nô tì ngưỡng mộ vô cùng". Vừa , ả vừa chỉ bàn tay mềm mại đúng vào chỗ góc khuất ta đứng: "Đến con thỏ chưa thành tinh cũng phải ngưỡng mộ ngài".
Phượng Hoàng nhanh chóng liếc ánh mắt sắc bén theo tay ả. Ta đến thở cũng kịp, nằm gọn trong ánh mắt . ràng chỉ nhìn ta với ánh mắt hết sức bình tĩnh, vậy mà ta hoàn toàn bị mê hoặc, giống như bị nhốt trong chiếc chuông vàng của Chiêu Đức Chân Quân, toàn thân thể cựa quậy nhúc nhích, chỉ mở to đôi mắt thỏ màu đỏ nhìn .
Miệng chầm chậm cử động, từng chữ từng chữ từ từ phát ra: "Hả? Sao ngươi biết con thỏ này ngưỡng mộ ta?".
nữ nhanh nhảu : "Từ khi vào điện, nó cứ ngồi ở góc đó, nhìn Thượng Tôn chớp mắt". Để càng tăng tính thuyết phục, ả lại còn vẽ vời thêm câu: "Trước đây lúc Thượng Tôn ở trong phủ cũng thường bắt gặp con thỏ này, nó thường ngồi lặng lẽ ngắm Thượng Tôn".
Ta bỗng dưng muốn tìm cái cột mà đập đầu vào đó. ra, ta trước nay toàn là tự dối mình dối người. Ta cứ nghĩ rằng mình hề bị phát . Thực ra lũ quái kia sớm phát ra ta, chỉ là thèm để ý đến con thỏ mà thôi.
"Thế à! Vậy mà ta nhìn thấy." Phượng Hoàng từng chữ từng chữ.
Ta thở phào, may mà nhìn thấy ta. Sau đó nghĩ lại thấy có gì đúng. Bây giờ nhìn thấy ta rồi, biết liệu có phát ra thân thế của ta ? Trong thoáng chốc ta hoàn toàn bấn loạn, nhảy lên định chạy thoát thân.
ngờ, nữ nọ dùng tấm vải trong tay tóm gọn ta: "Thượng Tôn mỗi ngày phải xử lí trăm công nghìn việc, tất nhiên là thể nhìn thấy con thỏ bình thường này". Ả kéo ta ra rồi giơ lên trước mắt, hô lên ngạc nhiên: "Thượng Tôn, ngài nhìn xem con thỏ này dễ thương. Toàn thân có lấy sợi lông tạp, trắng như sương đêm long lanh thuần khiết. Nếu người nó có tiên khí, khiến người ta tưởng là thỏ ngọc của Thường Nga".
Phượng Hoàng hất mắt, đưa tay ra: "Đem lại đây!".
Tim ta bỗng nhảy loạn lên, nghĩ bụng hay là liều biến thành hơi nước để thoát thân. ngờ Phượng Hoàng chờ nữ kia đưa cho, xách đôi tai thỏ lên trước mặt, mơ màng mắt nhìn ta. Đôi mắt chút sóng gợn, nhưng sao ta vẫn mơ hồ cảm giác như thanh sát phạt, ánh dao vàng loang loáng, tiếng ngựa sắt hí vang tạt mạnh vào mặt mình.
Ta hoảng sợ vô cùng, hoảng sợ đến mức quên cả nhắm mắt lại. Từ trong mắt , ta nhìn thấy mình bị xách lên, nhìn thấy đôi tai thỏ bị nắm chặt trong tay. Từng mạch máu đôi tai lộ ra mồn . Ta nhớ ra đôi tai thỏ này là do mua tặng ta.
nhất định là còn nhớ nữa.
Ta vùng vẫy hồi, tại sao đôi tai lại là điểm yếu của thỏ kia chứ. Ta ra sức vùng vẫy nhưng tất cả chỉ vô ích. Hai tai thỏ bị tóm chặt. Phượng Hoàng càng ngày càng bóp mạnh. Ta tự hỏi liệu có cứ thế này kéo rách hai tai ta .
"Thượng Tôn, con thỏ này đáng , ngài cho nô tì nuôi nó được ạ? Nô tì thuần hóa nó thành thú cưng." Nữ vịn vào cánh tay Phượng Hoàng năn nỉ. Ta chợt nghĩ cho dù bị nữ nuôi dưỡng cũng còn tốt hơn nhiều việc để Phượng Hoàng nhìn bằng con mắt. "Mắt của nó là long lanh như làn nước." Nữ quái bỗng sợ hãi che mồm lại, nằm phục dập đầu liên tục: "Thượng Tôn bớt giận, Thượng Tôn bớt giận, nô tì cố ý nhắc đến từ "nước", nô tì... nô tì chỉ là nhất thời ngu muội...".
Sắc mặt Phượng Hoàng sa sầm nhìn ả. Lúc đó ta mới biết mắt phải màu đen, mà là màu máu đỏ sẫm, đỏ đến mức nếu đến gần như ta lúc này người ta dễ lầm tưởng là màu đen. nỗi sợ hãi dâng lên trong ta, suýt nữa ta lỡ mồm kêu lên tiếng. bỗng nhếch mép : "Thú cưng? Có số thứ mà ngươi có muốn thuần hóa nó thế nào cũng được. Ngươi tận tâm nuôi dưỡng nó, nhưng cũng thể bảo đảm được ngày nào đó nó quay lại phản ngươi".
"Nhưng đây chỉ là con thỏ mà thôi, vả lại nó hiền lành ngoan ngoãn như vậy, phải là hổ dữ, làm sao có thể hại người được ạ?" nữ nọ run rẩy .
"Ngoan hiền?" Phượng Hoàng bóp hai tai ta, kéo xích lại gần vài phần. Ánh mắt đè nặng khiến ta ngộp thở, lồng ngực khó chịu như muốn nổ tung. Ta giật mình nhận ra trước mắt là kẻ giết cha mình. Vậy mà ta chỉ cứu , nay lại còn lưu luyến đến mức bị nắm trong tay, bị chế nhạo đùa cợt.
Trong lúc tâm trí rối loạn, ta há mồm cắn mạnh lên lông mày .
"A!" nữ hét lên kinh hãi.
Phượng Hoàng dùng hết sức xách ta lên, ném sang bên, thở ra làn khí lạnh lẽo rợn người, lạnh lùng : " hẳn hổ dữ mới hại người, con thỏ cũng có thể làm đau người khác, đúng ?".
Ta bị xách lên, vì vậy thể cắn đau, chẳng qua chỉ cắn rách chút da mà thôi. giọt máu chầm chậm chảy dọc theo sống mũi, nhàng đọng lại chóp mũi . Ta sợ hãi nhìn, nhớ lại chiếc dao băng hình lá liễu đó, nhớ lại những đóa hoa nở rộ chiếc áo tân nương đó, nhớ lại ánh mắt cuối cùng tuyệt vọng mà nhìn ta... Tâm trí ta bỗng còn tỉnh táo, quên cả việc bỏ chạy, quên cả nghĩ nên bỏ chạy thế nào và nên chạy đâu.
cũng đưa tay lau vết máu, để mặc nó đọng lại chóp mũi, chỉ hơi cúi mặt xuống, nhìn bộ dạng thảm hại khi bị quăng xuống đất của ta, đột nhiên cười.
Bọn quỷ trong điện, kể cả hai nữ ngồi cạnh đều sợ hãi quỳ rạp dưới đất, dám ngẩng đầu: "Con thỏ đáng chết! Tội đáng muôn chết! Là bọn thần ... làm tròn bổn phận, để nó lọt lưới vào được”.
"Con thỏ này đáng bị nhổ lông lột da, rút gân xẻo thịt rồi thiêu chết. ngẩng đầu nhìn quanh điện, chầm chậm : "Chuẩn bị giàn thiêu".
"Vâng... vâng!" Vài tên quái đến tiếng vâng cũng lắp ba lắp bắp, loạng choạng đứng dậy. lát sau xếp được đống lửa, củi gặp lửa kêu lách tách, những lưỡi lửa nóng rát liếm lên .
"Đống lửa tầm thường này sao có thể làm bẩn bộ lông trắng của con thỏ này được?" lại xách tai ta lên, dùng hết sức nhưng cũng khiến máu trong cơ thể ta như chảy ngược lại. "Đốt lửa tam muội."
Ta run rẩy.
Lát sau, quái bẩm báo: "Bẩm Thượng Tôn, lửa tam muội được đốt".
Phượng Hoàng gật gật đầu, giọt máu cuối cùng cũng rơi xuống đất. nhanh lẹ đưa tay ra, quẳng ta vào giữa đống lửa, chút do dự, tàn bạo dứt khoát.
Lưỡi lửa trong phút chốc nuốt lấy ta, hơi nóng bỏng rát. Ta nhắm nghiền hai mắt... nhưng đột nhiên có vòng bảo vệ bao bọc lấy ta.
"Yểm Thú!" con quỷ hét lên kinh ngạc: "Yểm Thú của Thiên Đế!".
Ta trợn tròn mắt, chỉ nhìn thấy Yểm Thú ngậm lấy mình, chớp mắt lao ra khỏi đại điện, nhảy vài bước liền bay vụt . Ta cứ tưởng cắt được cái đuôi này, ai ngờ nó vẫn thầm theo ta.
"Nhanh! Nhanh bắt lấy nó!"
" được để nó chạy thoát!"
...
Phía sau là những thanh hỗn loạn. Ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám lửa bập bùng mơ hồ.