Chương 16: ngại đạm bạc
Điều mà ta muốn thực nhiều, cầu nàng ta sâu đậm, chỉ cần mỗi ngày nàng thích ta chút, từng ngày rồi từng tháng, từng tháng rồi lại từng năm, từng năm cho đến hết cuộc đời này. Có được ?
*****
Choang!
Tiếng vật gì đó rơi vỡ giòn tan vang lên, ta thoắt cái mở choàng đôi mắt, giật mình tỉnh giấc từ trong mộng.
Trong ánh nắng ban mai dịu còn thấp thoáng lớp hơi sương mỏng mảnh, bóng lưng thon dài của Tiểu Ngư tiên quan gợi cho người ta nhớ đến nhánh cây Bồ Đề ở Tây Thiên, mang theo ý thiền thâm trầm xa lắc. đứng trước cái bàn bát tiên được làm từ gỗ Hoàng Dương quay lưng về phía ta, bên chân là chiếc đĩa sứ vỡ tan, Yểm Thú sợ hãi phủ phục bên người , đất vầng quang ảnh dần dần tản .
Ta đưa tay dụi mắt, từ chiếc ghế nằm được làm từ gỗ Tử Đằng ngồi bật dậy, lúc này mới phát giác vừa nãy ngồi đợi Tiểu Ngư tiên Quan Âmột lát trong phòng khách chẳng biết ngủ quên từ lúc nào. Trong lúc thần trí hỗn độn, cảm thấy dường như mình mơ giấc mơ rất dài, lại dường như chẳng mơ thấy gì cả.
Ta quen với việc ngày ngày đến Toàn Cơ cung xin bữa sáng, hôm nay đương nhiên cũng ngoại lệ. Chỉ là đêm qua song tu thực hao phí chút thể lực, nên ta buồn ngủ díp mắt nên mới thành ra như vậy. Chẳng hiểu linh lực có tăng lên được chút nào , đợi lúc có người ta kiểm tra xem sao.
“Tỉnh rồi à?”, Nhuận Ngọc tiên quan cất giọng trầm trầm, sống lưng thẳng tắp có chút cứng đơ.
Ta “ừ” tiếng, rồi đứng dậy để chân trần đến trước bàn, nhìn thức ăn được bày la liệt mặt bàn, con sâu tham ăn trong bụng ta bắt đầu trỗi dậy, ngọ nguậy liên hồi, ta định tiến lại, cổ tay bị Tiểu Ngư tiên quan dùng lực giữ lại, : “Cẩn thận dưới chân!”.
Ta cúi đầu nhìn, hai mảnh sứ vỡ sắc nhọn chỉ cách đầu ngón chân ta chừng vài tấc, quả nhiên là nguy hiểm. Ta cử động cổ tay, định thi pháp gạt bỏ những mảnh vỡ này , nhưng Tiểu Ngư tiên quan giơ tay ngăn lại, đầu ngón tay vừa xoay, cơn gió lướt qua, các mảnh vỡ từ từ tụ lại, trong chớp mắt khôi phục lại thành cái đĩa hình bán nguyệt sáng bóng sạch , mượt mà, dày dặn. dùng cái đĩa đựng nước rồi bưng đến ngồi đối diện ta. Cụp mắt lặng lẽ uống.
Ta vùi đầu ăn chập, khi ngẩng lên vẫn thấy duy trì tư thế cũ, ánh mắt chuyển, dường như rất chăm chú uống nước, hiểu nghĩ gì mà nhập thần như vậy. Ta đưa tay ra hươ hươ trước mắt hỏi: “Ngươi ăn sao?”
Lúc này mới bừng tỉnh, cầm đôi đũa ngà voi bên cạnh lên gắp miếng măng mềm. Chẳng biết tại sao, động tác tay trở nên thô cứng như vậy, hoàn toàn mất phong độ nho nhã thường ngày, đôi đũa cầm bỗng giống như hung khí vậy, gắp mấy lần mà vẫn gắp được miếng măng trơn trượt, đành bỏ đôi đũa ngà voi xuống, hai hàng lông mày đen như mực khẽ rướn lên, rồi lập tức đầu mày chau lại. Hoa mai yểm thú thấp thỏm cọ cọ vào cạnh cửa, bộ dạng như muốn ra ngoài nhưng lại dám .
Ta là người rất hiểu ý người khác nên giúp gắp miếng măng mềm, xới cho bát cơm ngũ cốc, lại còn cẩn thận gắp hết những cọng hành có trong món măng mà thích ăn ra, chỉ còn thiếu thay ăn luôn cơm canh vào bụng. Ta tự cảm thấy là làm người phụ nữ hiền lành chăm sóc nhau nhiều lắm cũng đến thế là cùng.
ngờ Tiểu Ngư tiên quan ngày thường ôn hòa như vậy mà giờ đây đến cả nụ cười nhạt cũng đáp lại với ta, vẫn chìm đắm trong suy tư, đầu mày nặng trĩu, hai mắt khép hờ, chữ câu cũng tiếc tặng ta. Ai bảo ta trong lòng tràn ngập ý tốt lại chuốc lấy việc chẳng hứng thú này, nghĩ vậy ta bèn thèm nhìn nữa, cúi đầu tiếp tục cúng tế cho cái miếu ngũ tạng của mình.
“Đêm qua Vãn Hương Ngọc nở rồi.” Sau hồi lâu yên lặng, Tiểu Ngư tiên quan câu đầu cuối, rồi tiếp đó lại : “ đáng tiếc là Mịch nhi lại có ở đây… Hoa nở có người thưởng thức, hương thơm tịch có chủ, đối với đóa hoa mà , nỗi bi ai lớn nhất cũng chỉ đến như thế này thôi”.
“Sao lại có người thưởng thức? Ta đem nó tặng cho Tiểu Ngư tiên quan, Tiểu Ngư tiên quan chính là chủ nhân danh chính ngôn thuận của nó. Đêm qua hoa nở, Tiểu Ngư tiên quan cũng có mặt, vậy xem như nó cũng nở cách vô ích rồi.”
Dùng bữa xong, ta bưng tách trà để dưới cánh mũi, hít vào hơi sâu, tinh tế bình phẩm. ngờ, luồng ngoại lực ập đến, làm thân hình ta ngã nhào, rơi vào vòng tay. Ta bỗng nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt ta lúc này chính là gương mặt tuấn tú thanh nhã của Tiểu Ngư tiên quan, dùng hai cánh ta ôm ta vào lòng.
“Ta thực là chủ nhân danh chính ngôn thuận của nó sao?” Nụ cười dù ôn hòa ấm áp nhưng che dấu nổi ưu thương ngập tràn trong đáy mắt. cúi người hôn lên đôi môi ta, cảm giác mềm mại lạnh buốt bao phủ lên cánh môi, lặng ngắt như bài thơ. Ta kìm được khẽ run lên, trong phút chốc như bị đẩy vào vùng hoang mang hỗn độn, cảm thấy đầy trời mù sương, vô biên vô hạn.
Bỗng nhiên xúc cảm lành lạnh rắn chắc dưới cánh tay kéo thần trí ta quay trở lại. Ta rời môi ra, thấy dưới lòng bàn tay ra cái đuôi rồng lấp lánh ánh bạc, hình dáng giống như lần đầu ta nhìn thấy Tiểu Ngư tiên quan, giữa ánh sáng ban ngày chói lóa, đuôi rồng ấy lại tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt và điềm đạm của ánh trăng trong vắt.
Lồng ngực ôm ta nhè căng lên, dường như có chút ngạc nhiên ngoài dự liệu, lát sau mới thở ra hơi, : “Gần hơn vạn năm, ta chỉ có hai lần nguyên hình, nhưng đều bị Mịch nhi nhìn thấy, đúng là làm trò cười cho người khác”.
Ta ngạc nhiên : “ nguyên hình có gì mà đáng cười chứ? Huống hồ, cái đuôi rồng này ta thấy là đẹp!”.
Nhuận Ngọc tiên quan khẽ mỉm cười, nụ cười ngay lập tức tan vào trong gió.
“Thưở ta sinh trưởng trong Thái Hồ, thân mẫu ta là con cá chép gấm đỏ rất bình thường, sống trong cái đầm nước . Từ ngày được sinh ra, ta chỉ làm bạn với bầy cá chép hồng xung quanh, biết trời cao biển rộng, cũng hiểu vì sao mẫu thân ngày ngày ngại phiền hà thi triển pháp thuật thân thể ta…” xoa giữa hai hàng lông mày, ánh mắt cố tránh muộn chạm vào cái đuôi đầy vẩy lấp lánh ánh bạc.
“Thời gian dần trôi, ta dần dần phát ra những khác biệt của bản thân mình, phần đuôi của ta ngày càng dài, đầu mọc ra cặp sừng cao vút, móng vuốt dưới bụng dần dần hình thành. Hơn nữa, bất luận thân mẫu ta thi thuật thế nào, dựa vào linh lực kém cỏi của bà cũng có cách nào che dấu nhữg cái vẩy trắng toát cơ thể ta. Bầy cá chép hồng bắt đầu từ từ xa lánh ta, bọn chúng cười nhạo thân thể dữ dằn của ta, màu sắc trắng bệch của ta, bọn chúng gọi ta là nghiệt, nhìn ta như vật bất dạng. Ta trốn tránh trong góc đầm nước, nhìn màu đỏ như lửa, nhìn cái đuôi nhàn nhã uốn lượn như tơ lụa của những con cá chép hồng mà vô cùng hâm mộ. Cảm giác đó, ta nghĩ, chính là tự ti chăng…
Mẫu thân với ta, phàm nhân thường cần cù bù kém cỏi, ta khi đó dường như chỉ còn bấu víu vào chút tia sáng mỏng manh yếu ớt kia, hết ngày rồi đến đêm miệt mài tu luyện, chỉ mong sao đạt được đạo hạnh cao cường để có thể giành lại tôn trọng cho bản thân. Sau khi ta tu thành hình người, bao giờ muốn để lộ ra chân thân của mình nữa, luôn luôn chọn những bộ quần áo bằng lụa màu đỏ rực rỡ để mặc, ngay cả khi biến hóa cũng chỉ biến thành hình dáng của con cá chép bình thường. Ta cho rằng, làm như vậy mới tiếp cận được gần nhất con cá bình thường… Sau này nghĩ lại, thấy khi đó mình đúng là ếch ngồi đáy giếng.” Tiểu Ngư tiên quan lắc lắc đầu, ôm chặt ta cười khe khẽ.
“ ngàn năm sau, thiên binh thiên tướng từ trời giáng xuống, đưa ta về Thiên Giới. Khi đó ta mới biết, việc ta làm suốt ngàn năm qua chỉ là tốn công vô ích. Ta vốn phải là con cá chép, mà chỉ là con bạch long muốn biến thành cá mà thôi.” cúi đầu nhắm mắt, nhàng như gió thoảng qua tai. “Kỳ thực, cho dù muốn làm con ếch ngồi đáy giếng hay bị kỳ thị cũng hẳn phải là hạnh phúc…”
Ta im lặng lắng nghe toàn bộ câu chuyện có bắt đầu, có diễn biến và có kết thúc của , ta hắng giọng, nhàng an ủi Tiểu Ngư tiên quan: “ như vậy chúng ta rất xứng đôi, ta làm quả tinh suốt bốn ngàn năm, kết cục lại biết mình là đóa hoa sương do nước tạo thành. cũng như nhau cả thôi”.
Tiểu Ngư tiên quan hai mắt mở to, hai con ngươi đen láy như hổ phách nhìn ta rơi, cúi đầu ngậm chặt đôi môi ta, sau nụ hôn dài, với ta: “Điều mà ta muốn thực nhiều, cầu nàng ta sâu đậm, chỉ cần mỗi ngày nàng thích ta chút, từng ngày rồi từng tháng, từng tháng rồi lại từng năm, từng năm cho đến hết cuộc đời này. Có được ?”
…
: “ ngại ta đạm bạc, nhưng cầu ta dài lâu”.
…
, rốt cục là cái gì? Dường như còn trừu tượng hơn so với tu hành rất nhiều lần… Ta bỗng chốc sa vào trầm tư hỗn loạn.
Trong Lưu Tử Trì hình như vẫn còn Phượng Hoàng say rượu hoa quế ngâm mình trong đó…
Ta ở trong hậu viện của cha tẩy rửa mấy đám mây, khai vỡ chúng thành những khoảnh đất vuông, chọn chỗ râm mát ẩm ướt gieo vài hạt chuối tây. Chỉ trong chốc lát, ở những khoảnh đất bằng phẳng bên cạnh hòn đá giả sơn có tiên khí lượn lờ, mọc lên mấy cây chuối tây xanh biếc, tán lá xòe rộng, nhìn kiểu gì cũng thấy thích. Kỹ năng trồng hoa trồng cỏ của ta giờ có lẽ hổ danh là con của Hoa Thần. Ta bê cái ghế trúc đến dưới bóng cây râm mát, bưng cốc nước chuẩn bị điều khí nhập định.
“Cẩm Mịch tiên tử, Hỏa Thần điện hạ ngoài cửa cầu kiến.” Ta vừa ngồi xuống, tiên đồng canh cửa của Lạc Tương phủ liền đến báo.
Ta nhắm mắt lại, hươ hươ tay dứt khoát : “ gặp”. Ngẫm lại, linh lực chẳng những có phân nửa thăng tiến mà trái lại còn giảm chút ít, cho dù bản tính của ta khoan dung nhưng cũng tránh khỏi có chút ủ dột, ngao ngán.
Tiểu tiên đồng lẹt xẹt ra từ chối, ta nghe bên tai tiếng suối chảy ào ào, vận khí lên lần nữa để nhập định. lúc sau, tiên đồng kia quay lại : “Hỏa Thần điện hạ hôm nay bất luận thế nào cũng phải gặp bằng được Cẩm Mịch tiên tử, bằng ở luôn ngoài cửa của Lạc Tương phủ về”.
Phượng Hoàng này… vì sao yên lành đêm liền từ thanh cao biến thành kẻ lưu manh vô lại thế này. năng như thế thực giống tác phong của . Hôm nay Phật tổ gia gia ở Tây Thiên khai đàn giảng thiền ở Đại Lôi Tư, chư thần chúng tiên lục giới đều đến đó tham dự. Cha , Nhuận Ngọc tiên quan , Nguyệt Hạ tiên nhân cũng , chung các thần tiên bao gồm của Thiên Đế cũng hết rồi, còn Phượng Hoàng vì sao vẫn chưa nhỉ?
“Vậy ngươi hãy với hôm nay ta bất luận thế nào cũng gặp .” Ta suy nghĩ chuẩn bị câu coi như là đối xứng sai tiểu đồng canh cửa trả lời, rồi lại điều khí nhập định. lát sau, thấy tiên đồng hồi báo, nghĩ Phượng Hoàng chắc rồi, tâm trạng thấy dễ chịu hơn chút, liền thu thế nạp khí mở hai mắt ra, mắt vừa mở bất ngờ nhìn thấy gương mặt Phượng Hoàng ra ngay trước mặt. Tiên đồng ôm phất trần, lúng túng vặn vẹo ngón tay khó xử, đứng ở bên cạnh: “Hỏa Thần điện hạ… Cẩm Mịch tiên tử…”.
Phượng Hoàng phất tay ra hiệu cho lui ra, tiểu tiên đồng kia lập tức cung kính vung cây phất trần khom người thẳng. Ta nghiến răng ken két, cái thứ gọi là uy tín này và linh lực của nhiên phối hợp bổ sung cho nhau. Phượng Hoàng và ta đối mặt nhìn nhau lúc, ánh mắt sáng rực long lanh giống như muốn nhìn thấu điều gì đó. Trong lòng ta có chút thắc mắc, nhìn cái rồi nhắm tịt mắt lại. Nhưng lại đột nhiên đưa tay ra ôm lấy bờ vai ta, ta bất ngờ ngẩng đầu, chạm phải khuôn mặt , chợt thấy trở nên kỳ quái hơn khi có vẻ thấp thỏm thoáng chút qua.
“Nàng oán hận ta cũng là lẽ thường tình mà, đêm qua… ta phá giới…”, đôi mắt dài của Phượng Hoàng thường ngày diễm lệ kiêu căng, nhưng giờ đây lại long lanh ánh nước. Môi hé cười nhưng khóe miệng lại dập dềnh như hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng yên tĩnh tạo thành vũng xoáy nước trăm năm khó gặp. má bị ánh mặt trời tô quầng sáng tự nhiên. Ta trợn mắt há miệng suy đoán đây phải chăng là ngượng ngùng e lệ? Dường như để che tai bịt mắt ta, bỗng cúi người kéo ta ôm vào lòng, lúc sau ta cảm thấy có làn hơi thở mềm mại nhàng phả vào đỉnh đầu: “Nhưng mà ta hối hận. Cho dù đêm qua có lặp lại lần nữa, cho dù ta có nửa phần chưa say, ta cũng như vậy”.
Lòng bàn tay ấm áp, nhàng vuốt ve tấm lưng ta, cảm giác đau đớn mệt mỏi trong người ta trong phút chốc tan thành mây khói.
“Cẩm Mịch, trái tim ta nàng hiểu . Cho dù nàng giận ta, oán ta, ta cũng kiên quyết để nàng và Dạ Thần liên hôn.” Lời của Phượng Hoàng thẳng thừng ngang ngược, nhưng lúc lần nữa nhìn ta, trong mắt lại lộ vẻ bất an do dự, dường như muốn tìm kiếm thứ gì đó để bấu víu chống đỡ.
Chẳng hiểu ra sao cả! Ta đẩy ra, biết tại sao lại mất bình tĩnh thường ngày, giơ chân hung hăng đạp lên mũi chân của : “Kẻ hủy hoại hôn nhân của người khác phải xuống địa ngục, ta đương nhiên là phải gả cho Dạ Thần!”
Tán lá chuối tây rộng lớn theo gió thổi phập phồng lên xuống, che khuất ánh mặt trời buổi sớm mai ấm áp, bóng râm của tán lá lướt qua che gương mặt của Phượng Hoàng tạo thành mảng tối u. đứng nguyên tại chỗ nhúc nhích, mặc kệ cho ta giẫm đạp, lạnh lùng đến gai người. Sau hồi lâu trầm mặc động tĩnh gì, cúi xuống thầm: “Xuống địa ngục làm sao?” rồi mỉm cười cao ngạo, “Giữa trời đất này, há có thứ gì có thể làm cho Húc Phượng này sợ hãi sao!”.
Phượng Hoàng bản tính buồn vui bất định, vừa mới mỉm cười cao ngạo đó mà trong khoảnh khắc sắc mặt đổi thay rệt, như sa vào nỗi ưu thương ngút ngàn, chau đầu mày: “Nàng lại có thể với ta những lời như vậy ư… Sau đêm hôm qua, ta trong lòng ngập tràn hưng phấn, hăm hở chỉ muốn được đến đây ngay, vậy mà câu đầu tiên nàng với ta lại là lời tuyên thệ phải gả cho Dạ Thần…” day day thái dương: “Cẩm Mịch, ta nghĩ, rồi có ngày nào đó ta giết nàng”.
Ta sợ hãi, bỗng đột nhiên nhớ lại có hai lần muốn lấy tính mạng của ta.
Cuối cùng, chúng ta chia tay nhau mà chẳng vui vẻ gì. Phượng Hoàng trước khi đến Đại Lôi Tự còn lườm ta cái khiến ta run lẩy bẩy mà trong lòng ngơ ngác chẳng hiểu vì sao, ta chỉ thấy sâu trong đôi đồng tử đen óng ánh ấy là nỗi buồn hoang mang vô định, giống như vết thương lòng của chàng trai lần đầu tiên bị thương tổn vậy.
Ta ngẩn ngơ ngồi ở hậu viện cả nửa ngày, đến khi mặt trời lên cao ba sào, tiểu đồng ngoài cửa vào báo Thái Thượng Lão Quân mở lò phóng đan, mời cha Thủy Thần đến phẩm đan. Ta trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, hôm nay lẽ nào Lão Quân nghe thiền? Cho dù lão nhân gia ngài nghe thiền cũng thể quên chuyện cha ta nhất định vắng rồi. Ta liền thay đổi suy nghĩ, Lão Quân ngày thường ngoại trừ việc luyện đan và nghiên cứu dược lý chẳng để ý đến chuyện đời, thường thường nếu vào trong đan phòng chẳng còn biết đến Thìn, Mùi, Dần, Mão, Xuân, Hạ, Thu, Đông gì nữa, có quên mất hôm nay là ngày gì cũng chẳng lạ. Nghĩ vậy, ta liền với tiên thị đưa thiếp mời đến: “Thủy Thần hôm nay đến Đại Lôi Tự ở Tây Thiên nghe Phật tổ khai đàn giảng pháp, có trong phủ”.
Tiên thị kia như ngộ ra bừng tỉnh, vỗ trán : “Ai ya, là đúng lúc. Lão Quân nhà ta bế Quan Âmới ra, lại nhớ nhầm thời gian rồi”. xong liền do dự chần chừ lúc, rồi ra vẻ khó xử : “ lò đan dược có ai bình phẩm, giám định, thưởng thức, Lão Quân e là chán nản lắm đây. Chẳng biết Cẩm Mịch tiên tử có rỗi ? Mời được Thủy Thần, con của Thủy Thân đến, như vậy tiểu tiên còn có đường bẩm báo với Lão Quân”.
Ta suy nghĩ lát, dù sao cũng chẳng có chuyện gì để làm, đan phòng của Lão Quân nổi tiếng gần xa, luyện đan dược cho dù cải tử hoàn sinh cũng có công hiệu đặc biệt kéo dài tuổi thọ, ta có thể nhân cơ hội này đến xem để mở rộng kiến thức, bèn : “Như vậy cũng tốt, xin mời tiên giả trước dẫn đường”.
Tiên thị kia cung kính cúi người, dẫn ta về hướng đông, ta cưỡi lên đám mây bụi nước bay theo phía sau. Đến phủ đệ, ta men theo hành lanh gấp khúc uốn lượn vào bên trong, nhưng càng càng cảm thấy nghi hoặc. Theo lý mà , Lão Quân là người rất thích bát quái đạo hành, bố phục trong phủ mình nhất định chiếu theo dương bát quái tư tưởng mà biến, nhưng bố cục của hành lang gấp khúc uốn lượn này, ta cảm thấy lạ lẫm, cả nửa ngày lại thấy giống như tô tem của dị tộc.
Trong lúc ta còn nghi nghi hoặc hoặc, tiên thị kia bỗng dưng dừng lại trước cánh cửa gỗ Diệp Tượng, hề trạm trổ, cánh cửa vừa dày vừa nặng lại đóng ỉm ỉm, chẳng có chút dáng vẻ lịch , đẹp đẽ gì của Thiên Giới, mà ngược lại dường như giống với cái thớt thịt băm ở phàm gian hơn. Tiên thị mỉm cười mở rộng cửa rồi quay sang ta làm động tác “mời”. Ta vừa chân bước vào bên trong, muốn nhìn mọi thứ ở đây, phía sau bị lực thô bạo tàn nhẫn gắng sức đẩy cái, chân bước loạng choạng, ngã vào trong cửa.
“Rầm!”, cánh cửa sau lưng đóng sập lại, trái tim ta nhảy loạn xạ, đập liên hồi.
Ta ngẩng đầu nhìn, thấy thân áo mỏng manh, lấp lánh ánh vàng đung đưa theo thân hình đoan trang cao ngạo đứng quay lưng về phía ta và từ từ xoay lại, ở phía sau lưng lộ ra hình dáng của nhụy hoa ngoằn ngoèo uốn lượn.
Ta cuối cùng cũng nghĩ ra được, bố cục của hành lang gấp khúc uốn lượn kia chính là tô tem của Điểu tộc.
“Cẩm Mịch tiên tử, để bản thần chờ lâu rồi đấy!” Thiên Hậu tóc mây chải cao, từ nhìn xuống. Cho dù trông xuống như vậy, nhưng cái cằm cao ngạo kia cũng chẳng có chút gì là cúi xuống, chỉ có đuôi mắt như là ban ơn hơi hạ xuống chút mà thôi.
Ai ya ya! Bị lừa rồi, bị lừa rồi. Hóa ra vở kịch ngày hôm nay chính là “Mời ngài vào hũ”. A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!
Ta lồm cồm bò dậy, phủi phủi vạt áo, vỗ vào trán cái: “Ài, vốn muốn xem Lão Quân luyên đan, ngờ tên tiên thị dẫn đường kia biết đường lại dẫn nhầm ta đến chỗ này, quấy rầy Thiên Hậu rồi, thực nên, Cẩm Mịch xin cáo từ tại đây.” Ta chắp tay thi lễ, định về phía cửa. ngờ còn chưa bước đến cửa, bị đạo kết giới kim quang bắn ra, kéo quay trở lại.
“Hôm nay chính xác là luyện đan chứ phải giả.” Thiên Hậu hừ ra tiếng cười lạnh nhạt từ trong mũi, “Chỉ có điều, phải Lão Quân luyện bách thảo…”. Bà ta kéo đuôi váy dài quét đất, chậm rãi bước hai bước: “Bản thần vẫn luôn hiếu kỳ, biết chân thân của Cẩm Mịch tiên tử là thánh vật thế nào, bằng nhân tiện hôm nay là ngày tốt, luyện chút để bản thần được khai mở nhãn giới”.
Lúc này ta mới hiểu bản thân mình tại vẫn còn đứng cái luân bàn bát quái, bát quái hai cực dương, Thiên Hậu ở cực dương, còn ta bị kết giới giữ chặt ở cực , xung quanh luân bàn có dòng nước róc rách lượn quanh, trong nước có vài ba con cá chép hồng vẫy đuôi thong dong bơi lội.
Ta sờ sờ lên trâm cài tóc, cảm giác thô giáp tiếp xúc đầu ngón ta khiến trái tim ta kinh sợ. Đúng rồi, là mấy ngày trước nghe lời cha dặn dò, ta đem Hoàn Đế Phượng Linh của Phượng Hoàng tặng cất rồi, tại chỉ cài tóc bằng cành bồ đào bình thường mà thôi, người chẳng có vật gì hộ thể, ta làm sao đấu lại với Thiên Hậu đây.
“Thiên Hậu cứ hay đùa, lần trước Cửu Tiêu Vân điệu, cha Thủy Thần chẳng phải tuyên bố ràng với các chư tiên chân thân của Cẩm Mịch chính là đóa hoa sương sáu cánh rồi sao.”
Thiên Hậu nhếch môi cười giễu cợt, trong nụ cười có vài phần khinh miệt: “Năm xưa, nữ Tử Phân kia ỷ mình dung mạo có vài phần xinh đẹp dụ dỗ Thiên Đế, mê hoặc Thủy Thần, ai mà biết cha của ngươi rốt cục là người nào? Có lẽ Thủy Thần Lạc Tâm trong lòng vị tất có thể khẳng định chắc chắn. Tai nghe là hư, mắt thấy là thực, cho đến nay chưa có ai từng thấy chân thân của tiểu nghiệt nhà ngươi, hôm nay bản thần nhất định phải kiểm tra cho ”.
Trong lúc chuyện, tay Thiên Hậu đột nhiên biến ra cái hũ ngọc màu xanh có tay cầm, bà ta nhàng đỡ thân hũ đảo ngược vòng, miệng hũ chúc xuống dưới, vật ở bên trọng lộn nhào từ từ chảy ra, hòa nhập vào dòng nước của luân bàn bát quái lượn lờ xung quanh. Ta ngửi thấy mùi hương rượu mạnh nồng nặc, có lẽ thứ đựng trong hũ chính là loại rượu mạnh nhất của Thiên Giới.
Chỉ thấy nước và rượu hòa lẫn với nhau lặng lờ chảy xuống, có gì khác biệt. Tuy nhiên khi dòng rượu nước hỗn hợp ấy chạm vào đuôi của con cá chép “đùng!” tiếng, ngọn lửa màu đỏ sẫm trong nháy mắt bốc lên thẳng đứng. ra những thứ bơi lượn lặng lờ kia căn bản phải là cá chép hồng gì cả, mà chính là những mồi lửa rập rờn, đung đưa. Giống như tràng pháo, mồi lửa vừa gặp rượu lập tức bốc cháy. Tổng cộng chín chín tám mươi mốt ngọn lửa. Chỉ trong khoảnh khắc, xung quanh luân bản bát quái, những cột lửa mọc lên dày đặc như bức tường bao quanh, bao vây chúng ta ở bên trong.
Trán ta giật giật, chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, ngũ tạng có cảm giác như từ từ sôi lên sùng sục.
“Nghiệp Hòa phân thành tám mươi mốt loại, huỳnh hòa, chúc hòa, lương hòa có lẽ đối với Cẩm Mịch mà cũng chẳng có mấy tác dụng. Thời gian còn nhiều, nên chúng ta bắt đầu thử từ tứ cấp “Thuần Nhưỡng Chi Hỏa[1]”. Cẩm Mịch thấy thế nào?” Thiên Hậu nhàng vứt chiếc hũ rỗng trong tay xuống, “xoảng!” tiếng vỡ vụn vang lên từ chính giữa bát quái. Hỏa thế ngày càng mạnh. “Năm xưa, mẫu thân ngươi chịu được tới cấp cao nhất của Hồng Liên Nghiệp Hỏa – độc hỏa, nhưng biết ngươi có thể chống đỡ được đến cấp thứ mấy, bản thần vô cùng mong đợi kết quả xem như thế nào.”
[1] Lửa từ rượu
Quan nương nương, Phật tổ gia gia! Thiên Hậu này quả nhiên cay độc, ta vốn mong phạm người, người phạm ta. Nào ngờ có số người bẩm sinh ác độc. Chưa ta chỉ là đóa hoa sương tạo ra từ nước, mà cho dù ta có là cây bồ đào đích thực nữa cũng thể nào chịu đựng nổi khi bà Hỏa Thần tiền nhiệm này dùng nghiệp hỏa nướng ta. Đây nào phải thăm dò chân thân của ta, ràng là muốn dồn ta vào chỗ chết, muốn diệt cỏ tận gốc đây mà.
Trước mắt việc tháo chạy chỉ còn là si tâm vọng tưởng, chỉ còn nước có thể chống đỡ được đến lúc nào hay lúc đó. Ta nhanh nhẹn dùng chút linh lực mỏng yếu của mình bảo vệ huyệt Khí Xá, huyệt Thiên Cung, huyệt Bách Hội, huyệt Phong Trì, huyệt Thiên Trụ, vận khí quanh thân, tạo nên bức tường khí, chống lại luồng nóng dày đặc ngày càng bốc lên ngùn ngụt. ngờ, chút linh lực mỏng yếu của ta lại tạo được bức tường khí kiên cố mà khi ngọn lửa kia liếm đế giống như con mãnh hổ bị chiếc rìu bổ thẳng vào đầu, lập tức co rúm lại. Lưỡi lửa kia thể đến gần cơ thể ta được nữa, điều này thực nằm ngoài trí tưởng tượng của ta, khiến ta có chút vui mừng.
Thời gian chống đỡ kéo dài chưa được nửa chén trà, trong biển lửa hừng hực chợt nghe tiếng Thiên Hậu cười lạnh buốt, bà ta giơ tay vung lên cái, dòng nước rượu trong nháy mắt sôi lên sùng sục, sắc lửa càng lúc càng đỏ đậm, bọt tinh dầu bắn tung ra mọi hướng, lao thẳng tới trước mặt chúng ta.
Nghiệp Hỏa đạo thứ bảy, “Cồn Du Chi Hỏa[2]”.
[2] Lửa từ dầu sôi.
Ta từ trong đan điền rút ra luồng chân khí, gia cố cho kết giới xung quanh mình, nhưng ngờ ngọn lửa dầu trước mặt kia bắn tung tóe như roi ngựa quất thẳng vào kết giới của ta, thế lửa hừng hực chẳng có chút suy tàn, chỉ thế, nó còn dính chặt vào mặt ngoài bức tường khí, lửa càng đốt càng mạnh, mạnh đến mức chỉ nhìn thôi cũng khiến ta cuống cuồng sợ hãi.
Thiên Hậu đầu mày khẽ động, dường như có chút bất ngờ: “Hóa ra, ngươi chính thực là do Lạc Lâm sinh ra…”.
Ta lại rảnh rỗi để để ý đến việc bà ta cứ suy đoán ta rốt cục là do Thiên Đế hay Thủy Thần sinh ra. Mà chỉ quan tâm đến những đốm lửa dày đặc kia kéo tới, vây xung quanh ta. Lúc này ta mới nhìn , ra bức tường khí mà ta dựng lên chính là do hơi nước tạo thành, nước mặc dù có thể dập tắt lửa, nhưng chỉ có thể dập tắt được lửa bình thường, dầu hơn nước nên có thể nổi mặt nước, do đó dầu hề sợ nước mà còn bám vào bề mặt nước, càng cháy mãnh liệt.
Lúc này kết giới hơi nước này có thể diệt được lửa rượu, nhưng bây giờ trái lại, nó lại trở nên rườm rà phiền toái, dẫn lửa đốt thân ta, có lẽ Thiên Hậu dựa vào việc thấy ta biết chút pháp thuật khống chế được nước nên đoán định rằng ta là do hủy Thần sinh ra. Ta liền khép ba ngón tay đặt ở trước miệng, lớn tiếng hét to: “Phá!”. Tức bức tường nước theo tiếng hét lập tức vỡ vụn, nước chảy tràn ra tứ phía. Ngọn lửa dầu vốn dựa vào bức tường nước này vây khốn ta giờ cũng nhất thời tiêu tán. Nhưng mà mất đám lửa cháy hừng hực, cũng mất bức tường nước để hộ thân. Lúc này khí nóng của dầu soi lửa bỏng vòng quanh luân bàn bát quái lập tức cuồn cuộn kéo đến, làm cho ta trong phút chốc toàn thân đau đớn, giống như bị roi quất vào người, giữa linh đài có làn hơi nước từ từ bay ra, trong nháy mắt bị hỏa khí nuốt trọn, bốc lên dấu vết.
“Khụ, khụ, khụ khụ…”, ta ngã sụp xuống mặt đất, tay ôm lấy ngực, chẳng còn cách nào khống chế tiếng ho khù khụ phát ra, cuối cùng gắng sức ngưng thần lúc mới có thể mở miệng : “Thiên Hậu… Thiên Hậu nếu bây giờ Thiên Hậu thiêu đốt linh nguyên ngũ tạng của ta, sợ là… sợ là cũng giết luôn con của Hỏa Thần!”
Sắc mặt Thiên Hậu bỗng trở nên kinh hãi: “Ngươi cái gì?”
Ta run rẩy giơ tay lên, chỉ vào ấn đường giữa hai hàng lông mày: “Chỗ này có nguyên túy của Nhị điện hạ thành hình… ngoài… ngoài mười năm… Mười năm…”.
“ thể nào!”, Thiên Hậu giận dữ quát to tiếng cắt ngang lời ta.
Ta yếu ớt nhếch cao khóe miệng, cố hé nụ cười: “Tại sao… Tại sao lại thể? Ta và Hỏa Thần… song tu… song tu rồi”. Thiên Hậu đứng ở giữa trung tâm ngọn lửa bập bùng chờn vờn lên xuống, sắc mặt sa sầm, hai tay nắm chặt, biết là tức giận, là phẫn nộ, là kinh hoàng hay nghi hoặc.
Ta liếm liếm đôi môi khô nứt nẻ, thêm vào câu: “Nếu như… nếu như tin, sao đến kiểm… kiểm tra nguyên linh của ta…”.
Người thường có câu, hổ dữ ăn thịt con, nhưng biết hổ dữ có ăn thịt cháu nội hay . Có điều, thế lửa xung quanh quả thực có yếu chút, ta thở mạnh hơi. Chỉ thấy Thiên Hậu lập tức bước qua ranh giới của bát quái lưỡng cực, đến bên cạnh ta ngồi xổm xuống, đưa tay ra kiểm tra mạch tượng nguyên linh ở giữa cổ tay ta: “Tên nghiệt nhà ngươi, dám dụ dỗ Húc Phượng…”.
Ta cụp mắt cắn răng, dùng toàn bộ sức lực tung ra chưởng, lòng bàn tay của ta đối diện trực tiếp với lòng bàn tay của Thiên Hậu. Lửa có thể đốt nước, nhưng ta tin nước thể khắc lửa. Ta đường đường chính chính là tinh linh, ghét nhất là có người gọi ta là “”!
Chưởng phong của ta vạch ra đường vòng cung trắng lóa như tuyết mạnh mẽ vô cùng, giống như tia sáng lóe lên từ thanh kiếm sắc bén mang theo sấm sét ngàn cân, uy lực cực lớn tấn công về phía Thiên Hậu. Thứ mà chưởng phong của ta tung ra chẳng phải là gì khác, đó chính là Cực địa chỉ băng tam cửu chi bao[3]. Đao băng sắc nhọn trực chỉ huyệt Lao Cung trong lòng bàn tay Thiên Hậu đâm tới.
[3] Băng lạnh ở địa cực và mưa đá ở Tam Cửu – Theo nông lịch Trung Quốc, Tam Cửu (hay Tam Cửu Thiên) là thời gian lạnh nhất trong năm (từ ngày thứ 19 đến ngày thứ 27 sau Đông chí).
Thiên Hậu biến sắc muốn thu tay phải lại nhưng còn kịp nữa. Trong khoảnh khắc ấy, đất trời dường như tĩnh tại, chỉ nghe tiếng bà ta đột nhiên mở miệng lầm rầm niệm chú, từ lòng bàn tay phải ra ngọn lửa vụt bốc lên, rồi chậm rãi nở ra từng cánh hoa như đóa sen hồng.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa!
Ta vội vàng thu tay lại, trong nháy mắt suýt chút nữa chạm phải lòng bàn tay của bà ta, vì vội vàng thu tay ra chưởng về, nên ta lại bị toàn lực của bản thân vừa phóng ra đẩy lùi ba bước, chấn động đến mức lồng ngực quay cuồng, chẳng biết xương khớp có vỡ vụn ra hay nữa.
Thiên Hậu chỉ bị chưởng phong đao băng của ta sượt qua lóc mảng da trong lòng bàn tay. Bà ta bịt dòng máu tươi vừa tràn ra từ lòng bàn tay phải, đột nhiên đứng dậy, mặt mày nhăm nhó, hầm hầm nạt nộ: “ nghiệt! Ngươi mà dám vọng tưởng sát hại bản thần! Đúng là biết tự lượng sức mình! Hôm nay chính là ngày ngươi hôi phi yên diệt, ngũ linh câu tán”.
Quan nương nương! Phật tổ gia gia! Giữa lằn ranh giới mỏng manh của sống và cái chết, ta chỉ có chút oán hận Phốc Xích Quân, nếu phải với ta rằng song tu có thể sinh ra oa oa, ta cũng nghĩ ra hạ sách như thế, liều lĩnh thốt ra những lời bịa đặt lừa Thiên Hậu tới gần để giết bà ta.
Có lẽ sau khi bị thiêu chết, ta còn có thể hy vọng lưu lại chút hồn phách đến chỗ Diêm Vương lão gia luân chuyển phen, đầu thai làm phàm nhân thấp kém. Giờ xem ra ta sắp bị hôi phi yên diệt rồi.