Chương 10: Hoàn đế Phượng Linh
Giữa cảnh hỗn loạn, ta thấy mắt mình hoa lên, đột nhiên cảm thấy có vật gì đó chung quanh bỗng trở nên to lớn, chẳng biết ai niệm chú làm cho ta trở về chân thân vốn có. Trong khoảnh khắc, bầu trời bỗng nhiên đen kịt, dường như có bàn tay nhấc ta lên.
*****
“Ngươi cái gì?” Thiên Hậu hai mắt tóe lửa, lớn tiếng quát to.
Sao mà hung dữ quá, ta chẳng qua chỉ là muốn cùng Khổng Tước tiên thảo luận chút, Thiên Hậu lão nhân gia vì sao mà kích động như vậy. Ta mang vẻ mặt ngây thơ vô tội : “Có gì đâu. Tại hạ chỉ muốn cùng Khổng Tước tiên trao đổi ý kiến học hỏi lẫn nhau điểm mấu chốt của phương pháp tu luyện này, mong ngày sau cùng tiến bộ.”
“Ngươi…! Ta có…” Khổng Tước tiên mặt đỏ bừng bừng, có thể sánh với bộ mặt của Quan Nhị Gia, há mồm thốt ra vài tiếng nhưng biết muốn biểu đạt ý gì?
Phượng Hoàng mặt mày cũng đỏ lự, chẳng biết sặc cái gì trong miệng, kìm nén đến mức hai mắt ứa nước lưng tròng, trông đáng thương. Ta ôn hòa bưng chén trà bàn đưa cho : “Nhị điện hạ uống ngụm nước cho cổ họng mềm trơn.” Ngờ đâu lời vừa dứt, Phượng Hoàng lại bị sặc còn nghiêm trọng hơn.
“Tinh linh hoang dã nhà ngươi, đại điện mà dám xằng bậỵ. Mặt mũi của Thiên gia ta há có thể dung thứ cho những lời năng xằng bậy đó của ngươi!” Thiên Hậu giơ tay đập mạnh xuống bàn, hầm hầm đứng dậy, “Lôi Công! Điện Mẫu!”
nam thần tiên đen như hòn than và nữ thần tiên ùng oàng lạch tạch chớp lóe chằng chịt cùng chắp tay, từ trong hai hàng thiên binh canh gác bên ngoài cửa điện bước ra khỏi hàng.
“Lôi tên tiểu này ra ngoài!”, Thiên Hậu lạnh lùng : “Chém!”
Ta cả kinh, Thiên Hậu này có vài phần ác độc, nghiêm túc đứng đắn như vậy sao lại hạ lệnh cho Lôi Công, Điện Mẫu đánh chết, giật chết ta như thế.
“Khoan !” Phượng Hoàng đưa tay chắn trước mặt ta, nhưng thực ra lúc ấy có tới năm giọng cùng đồng thanh, trong thời khắc sinh tử ấy ta vẫn phân biệt được giọng ấy lần lượt là của Thiên Đế, Thủy Thần, Tiểu Ngư tiên quan, Hồ Ly tiên và Phượng Hoàng thốt ra.
“Hôm nay là ngày mừng thọ của mẫu thần, khắp cả thiên giới đều mừng vui, nếu mẫu thần tùy tiện hủy diệt sinh linh con e rằng ổn thỏa, mong mẫu thần suy nghĩ lại.” Phượng Hoàng trong phút chốc còn sặc nữa, vô cùng nhanh nhẹn đứng dậy khom người trước mặt Thiên Hậu. hiếm thấy kẻ hỉ nộ vô thường như mà lại có thể thốt ra những lời như vậy vì ta.
“Những lời con trai ta phải, Cẩm Mịch tiên tử này từ Hoa Giới đến, có lẽ hiểu nhân tình thế bên ngoài cho lắm, kẻ biết mắc tội.” Thiên Đế phụ họa thêm. ngờ lão nhi này lại rất có thiện tâm.
“Thiên có thiên quy, địa có địa pháp. có quy củ sao có được vuông tròn. Hôm nay tên tiểu tiên này trước mặt các vị chư tiên gia mà xuất ngôn hàm hồ khiếm nhã, làm vấy bẩn tôn nghiêm của Thiên gia, há có thể bỏ qua như thế sao!” Thiên Hậu cánh mũi phập phồng, trong ánh mắt nhìn Phượng Hoàng và Thiên Đế như có lửa giận ngút ngàn, nhưng cũng chỉ dám giận mà dám . “Tội chết có thể tha, nhưng tội sống làm sao có thể miễn!”
Sắc mặt Thủy Thần được phen kinh biến, định mở miệng, Tiểu Ngư tiên quan lại đứng lên: “Thiên Hậu nếu muốn trách phạt hãy trách phạt Nhuận Ngọc. Cẩm Mịch tiên tử vốn là bằng hữu của Nhuận Ngọc, nếu vì Nhuận Ngọc ngẫu nhiên đề cập đến tiệc mừng thọ của Thiên Hậu, có lẽ Cẩm Mịch tiên tử cũng nhất thời hứng khởi mà đến đây, Nhuận Ngọc xin chịu hoàn toàn trách nhiệm.”
“Ồ!” Đôi mắt phượng của Thiên Hậu quét qua đỉnh đầu ta: “Trâm cài tóc này ra là đôi, chẳng lẽ tiểu này chính là người tặng nhánh cây mà Dạ Thần đề cập đến lúc nãy? Nếu bản thần nhớ lầm vừa rồi Dạ Thần có bằng hữu đến đây, như vậy xem ra hôm nay đúng là dối thành? Bây giờ nếu lại thay tiểu này nhận tội hai tội cùng phạt, Dạ Thần ngươi có thể chịu đựng được hay ?”
Tiểu Ngư tiên quan cúi đầu vòng tay thi lễ, mở miệng : “Thiên Hậu xin cứ việc trách phạt, Nhuận Ngọc nhất định có nửa câu oán thán.” Trong lời của Tiểu Ngư tiên quan có chút thái thoác do dự nào. Quả nhiên trượng nghĩa!
Đuôi mắt của Thiên Hậu khẽ nhếch lên, rút từ đầu xuống cái thoa cài tóc bằng vàng mạnh mẽ vẽ đường, tia sáng trắng mang theo uy lực to lớn như sấm sét ngàn cân nhằm mặt của Tiểu Ngư tiên quan phóng thẳng tới. Thiên Đế ra tay chặn lại nhưng lại nhanh bằng tia sáng kia. Lại nhìn Tiểu Ngư tiên quan, đứng sừng sững nhắm mắt bất động để nghênh đón. Tia sáng kia tốc độ cực nhanh, ta còn chưa kịp có phản ứng gì, nó đột nhiên giữa đường chuyển hướng vòng, trực tiếp vượt qua Tiểu Ngư tiên quan, sượt qua bên thân Phượng Hoàng, lao thẳng vào ta.
Giữa lúc điện quang đá lửa chớp lóe chằng chịt, chỉ thấy tia bụi nước màu vàng từ trong tay áo ta tỏa ra khắp nơi, trong phút chốc tập hợp lại thành bức tường ánh sáng giúp ta chặn đứng thế tiến của tia sáng kia.
“Hoàn đế Phượng Linh! Húc Phượng, ngươi…” Thiên Hậu kinh sợ thất sắc.
Giữa cảnh hỗn loạn, ta thấy mắt mình hoa lên, đột nhiên cảm thấy có vật gì đó chung quanh bỗng trở nên to lớn, chẳng biết ai niệm chú làm cho ta trở về chân thân vốn có. Trong khoảnh khắc, bầu trời bỗng nhiên đen kịt, dường như có bàn tay nhấc ta lên.
Đến khi thấy sáng trở lại, thấy Phốc Xích Quân lúc nãy tự nhiên biến đâu mất nâng bổng ta trong tay đạp đám hơi nước hối hả bay về phía trước, phía sau thiên binh thiên tướng cầm đao giơ kiếm cưỡi gió hô hoán quát nạt đuổi theo. Phốc Xích Quân thân pháp nhanh nhẹn vượt qua Thiên Nam Môn, càng bay càng cấp tốc, gió đêm hai bên gào thét sượt qua, mắt thấy thiên binh thiên tướng trong khoảnh khắc bị bỏ rơi còn dấu vết. Phốc Xích Quân nắm lấy tay ta bay qua Thiên Hà, bí mật xâm nhập vào hồng trần phàm thế, rồi lủi vào dòng suối .
Cái lạnh ở đâu bất ngờ phả thẳng vào mặt, nhưng toàn thân lại hề thấm nước. Ta định thần nhìn kỹ, trong làn suối trong vắt óng ánh những đình đài lầu các rường cột được chạm trổ họa khắc thứ gì cũng thiếu, có lẽ so với Đông Hải Long cung cũng chẳng thua kém chút nào.
Ta từ trong tay Phốc Xích Quân quay tròn trượt xuống đất biến trở lại thành hình người, giũ giũ ống tay áo, những bong bóng nước sáng lấp lánh từ xung quanh nổi dần lên, nhưng áo quần lại hề ngấm lấy nửa giọt nước, phiêu dật tựa mộc phong. Ta quay sang Phốc Xích Quân chắp tay : “Đa tạ Phốc Xích Quân, lần này kịp thời cứu ta từ trong nước lửa, ngờ thân thủ của Phốc Xích Quân lại nhanh nhẹn như vậy, là bội phục bội phục.”
Phốc Xích Quân phẩy phẩy vạt áo: “Ài dà, lâu rồi dùng đến phép Ngự Vụ Thuấn Di Đại Pháp này, hôm nay dùng lại, ngờ lại tinh thông tiến bộ ít, cái này khiến các thiên binh thiên tướng theo sau làm sao mà sống được!”. Kế tiếp lại tỏ vẻ đau lòng nhức óc : “Ài dà, ta hôm nay là ở chỗ cao thắng nổi lạnh giá, sao mà thê lương quá!”
Ta ngừng lại đôi chút rồi khuyên : “Phốc Xích Quân đừng buồn, làm tiên cũng cần phải hòa nhã khiêm tốn chút mới tốt.”
Phốc Xích Quân lắc lắc đầu, cho là đúng, chắp hai tay ra sau lưng, ý tình sâu xa : “Khiêm tốn làm cho người ta phát phì.”
Giữa vùng bong bóng nước tràn đầy màu sắc, Phốc Xích Quân gương mặt tươi tắn vênh vênh lên: “Cẩm Mịch tiên tử thấy Hi Giảo thủy trại này của ta thế nào?”
“Rất tốt, rất tốt.” Ta gật gật đầu. “Nhà cửa rất là đầy đủ.”
Nghe vậy, Phốc Xích Quân lại thở dài thườn thượt: “Nhà cửa đầy đủ làm gì, người lại đầy đủ.”
“Phốc Xích Quân phải chăng là thiếu tiểu thị để sai bảo?” Ta nhìn chỗ ở vô cùng phô trương của nghĩ chắc rất thích kiểu có đông người tiền hô hậu ủng.
Phốc Xích Quân chớp mắt, nhìn sâu vào gương mặt ta, nhìn như muốn giũ cho rơi hết xuống đất những mụn cơm . “Tiểu thị thiếu, độc nhất chỉ thiếu tiểu nương tử thôi.” Rồi lại đắm đuối đưa tình : “ bằng Cẩm Mịch tiên tử hãy làm áp trại phu nhân của ta vậy!”
Ta nhìn Phốc Xích Quân cách thân thiết, quan tâm hỏi : “Đúng rồi, vừa nãy mặt tấm bồ đoàn ở phía sau ta nhìn thấy con rắn, có phải Phốc Xích Quân bị dọa sợ quá nên đầu óc có vấn đề rồi phải ?”
“Con rắn đó chính là chân thân của ta.” Phốc Xích Quân hoa lệ kiêu ngạo vạch trần chân tướng đáng sợ của mình, “ ngờ lúc ấy lại làm cho Cẩm Mịch tiên tử sợ hãi như vậy, là xấu hổ, xấu hổ.”
Ta phải là sợ hãi, mà chỉ là kinh khủng quá nên nhảy giật lùi ra phía sau, run rẩy : “Ngươi, ngươi đừng qua đây! Ta vừa chua vừa chát vẫn chưa chín đâu, ngươi đừng ăn ta…”
Phốc Xích Quân ngẩn người lúc, rồi bước lại gần ta, ta run rẩy nhắm tịt mắt lại.
Phốc Xích Quân cầm lọn tóc đầu ta rủ xuống đưa lên mũi ngửi ngửi, cách say sưa: “Ngươi yên tâm, Ngạn Hữu ta xưa nay cướp sắc chứ cướp mạng.” Phốc Xích Quân nhìn ta chăm chú: “Huống hồ, Cẩm Mịch tiên tử là quả bồ đào xinh đẹp như vậy, nếu ăn mất là đáng tiếc, có lẽ giữ lại sinh oa oa tốt hơn.”
Sinh oa oa?
Ồ, điều này ta biết, Hồ Ly tiên nam nữ sau khi song tu sinh oa oa. như vậy, có nghĩa là Phốc Xích Quân muốn cùng ta song tu? Ngươi hàm súc khúc triết như vậy suýt chút nữa làm ta nghe hiểu.
Ta nhìn Phốc Xích Quân cách tỉ mỉ rồi lưu loát : “Ta muốn cùng ngươi sinh oa oa.”
Phốc Xích Quân ngẩn người, như muốn khóc thút thít : “Trái tim yếu đuối của ta, ôi…”
“Song tu là được rồi, vì sao cần phải sinh oa oa?” Ta tránh khỏi có chút nghi hoặc, chỉ nghe song tu có thể tăng linh lực, chứ chưa từng nghe sinh tiểu oa oa có thể tăng linh lực.
Phốc Xích Quân ngập ngừng lát rồi thấp giọng hỏi ta: “Ý của Cẩm Mịch tiên tử chẳng lẽ là chỉ cần sinh oa oa có thể đồng ý cùng ta song tu?”
Ta suy nghĩ lát, xem bộ dạng của Phốc Xích Quân thấy thân thủ của nhanh nhẹn như vậy linh lực chắc chắn là cao hơn ta, tu luyện với hoặc ít hoặc nhiều gì cũng có thể nâng cao linh lực của ta, nghĩ vậy nên ta liền gật đầu : “Đúng vậy.”
Phốc Xích Quân nghe vậy vô cùng kích động, vội nắm chặt lấy tay của ta, rất hùng hồn : “Vậy chúng ta mau song tu thôi!”
Bị con rắn cầm tay, ta thấy rất khó chịu, định rút tay lại, nghe đỉnh đầu truyền đến giọng lạnh như băng: “Nghe Ngạn Hữu Quân làm thần tiên kiên nhẫn nên mới xuống phàm trần làm tinh, ngờ đến hôm nay tinh cũng muốn làm nữa mà lại nhớ về lúc hồn siêu phách tán, suýt tan thành tro bụi hay sao?”
Phượng Hoàng chẳng biết từ đâu bỗng xuất , đứng giữa hai chúng ta, hai hàng lông mày rậm chau lại, Phượng Hoàng quét ánh mắt lạnh lùng nhìn Phốc Xích Quân nắm chặt lấy tay của ta, gương mặt chút biểu cảm, đến từng chân tơ kẽ tóc cũng toát ra vẻ lạnh buốt.
Dựa vào kinh nghiệm hơn trăm năm của ta, chắc chắn tên điểu nhi hỷ nộ vô thường này lại vui vẻ gì. Ta lập tức nhanh nhẹn làm ra vẻ ngoan ngoãn thẹn thùng cười với , nhưng ngờ chỉ đổi lại được cái lườm lạnh lùng của .
Phốc Xích Quân vừa nắm chặt lấy tay ta, vừa tỉnh bơ phất phất cái vạt áo mở ra nửa của : “Ngạn Hữu ngày nay phải tiên cũng chẳng phải , thuộc về lục giới, bắt bớ giam giữ, cũng gò bó trói buộc, chẳng biết Hỏa Thần lấy danh nghĩa gì mà đòi làm cho ta tan thành tro bụi?”
Phượng Hoàng cười lạnh lùng, nhặt lên nắm kim quang rực rỡ trong tay, thủng thẳng : “Ta thiết nghĩ dựa vào linh lực của ta cần đến cái gì gọi là danh nghĩa, làm cho Ngạn Hữu Quân hóa thành tro bụi chẳng qua cũng chỉ là việc trong tầm tay mà thôi.”
Lời còn chưa dứt, những bong bóng nước sáng lấp lánh ngập tràn trong khe suối phút chốc đồng loạt vỡ tan, nhiệt độ dòng nước đột nhiên tăng cao, cuồn cuộn như muốn sôi lên, lũ cá bảy màu tung tăng bơi lội xung quanh bỗng từng con từng con giãy giụa rồi lật ngửa bụng trắng hếu.
Phốc Xích Quân toàn thân run rẩy, khóe miệng xịu xuống nhìn có vẻ rất tủi thân, : “Bạo lực quá, bạo lực quá! Thiên Giới thời này mà cũng có tiểu nhân, hèn hạ bỉ ổi, ngươi uy hiếp ta?”
Phượng Hoàng cầm kim quang trong tay, liếc nhìn Phốc Xích Quân : “Vậy biết Ngạn Hữu Quân có tiếp nhận uy hiếp này của ta hay đây?”
Phốc Xích Quân ngao ngán thở dài, lưu luyến bịn rịn buông tay ta ra, vẻ mặt đầy buồn đau thê thảm với ta: “Cẩm Mịch tiểu nương tử, đúng là ông trời đố kỵ uyên ương! Nhớ năm xưa bọn họ cũng từng chia rẽ Ngưu Lang Chức Nữ như vậy, ngờ chúng ta hôm nay tình vừa hòa hợp lại bị chia rẽ ngay trước mắt.” Tiếp đó lại nghênh ngang đắc ý : “Nàng yên tâm, chờ ta gắng sức tu luyện thêm vài năm nữa nhất định đoạt nàng về, rửa sạch mối hận hôm nay.”
Phượng Hoàng chau mày lườm Phốc Xích Quân lải nhải dài dòng thề non hẹn biển, kim quang trong tay chợt lóe, Phốc Xích Quân lập tức ngậm miệng. Phượng Hoàng khẽ động đầu ngón tay quấn lấy sợi tiên chướng trói ta lại bên người , rồi mới thu kim quang trong tay lại, niệm tiếng: “Khởi!”
Ta cảm thấy trận gió lướt qua hai bên má, ra Phượng Hoàng mang theo ta bay ra khỏi khe suối, bên tai ta còn nghe được loáng thoáng tiếng của Phốc Xích Quân với theo: “Cẩm Mịch tiểu nương tử, nếu nhớ ta chỉ cần dùng chú gọi ta đến, Ngạn Hữu nhất định có mặt ngay lập tức, oán thán, hối hận!”
Phượng Hoàng sa sầm nét mặt, tay cầm sợi tiên chướng siết ta chặt hơn khiến ta thể động đậy, tay kia búng ra đốm huỳnh quang chui vào mặt nước, xa xa vẫn còn nghe được Phốc Xích Quân gào khóc: “Húc Phượng, sao ngươi phá hủy mái nhà của ta!”
Phượng Hoàng để ngoài tai coi như nghe thấy, gương mặt xám lại, mang theo ta cưỡi mây đạp gió bay đoạn, cuối cùng hất ta xuống treo lơ lửng bên sườn núi, ta vấp chân loạng choạng, cũng may vội đưa tay ra túm lấy được thân cây tùng già, mới miễn cưỡng đứng vững được. Ta đột nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay đau rát vô cùng, buông tay ra nhìn thử, ra trong lúc vội vàng túm lấy thân cây tùng, lòng bàn tay bị lớp vỏ xù xì bên ngoài của thân cây rạch vài đường nho , suýt chút nữa tróc mất lớp da, đau đến mức ta phải vung tay liên tục.
Phượng Hoàng bên cạnh vẫn đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta nâng bàn tay lên vừa thổi vừa lắc lắc, trong ánh mắt có làn sóng yếu mềm dâng lên trong khoảnh khắc, đầu ngón tay khẽ động dường như muốn đưa tay ra dìu ta, nhưng rồi lại cương quyết thu về.
Ta giơ tay lên nhìn chăm chú vào mảng sưng đỏ từ từ phồng lên, thầm nghĩ tên Phượng Hoàng này sai cả trăm tám mươi lần, rồi mới thức thời cố phải cúi đầu chuẩn bị nặn ra ít nước long lanh nơi đáy mắt, ngẩng đầu nhìn bằng ánh mắt yếu đuối, dùng bàn tay bị thương sợ sệt lay lay ống tay áo của , nhân cơ hội ấy chùi vết máu nhàn nhạt vừa tứa ra mặt vết thương, lí nha lí nhí: “Lần này ta sai rồi, lần sau ta nhất định chú ý chút, ngươi đừng tức giận nữa được ?”
“Lần sau? Còn có lần sau sao?” Sắc mặt Phượng Hoàng vốn dịu , nhưng nghe được nửa câu sau trong phút chốc lại sa sầm xuống.
“ có có, có lần sau nữa, ngươi cái gì là cái đó, ta đều nghe lời ngươi có được ?” Ta rất nghe lời luôn miệng phụ họa theo . Phượng Hoàng bủn xỉn, ta chẳng qua cũng chỉ lấy thêm của ba trăm năm tu vi thôi, chẳng nhẽ vì thế mà làm cho tức khí trở nên có bộ dạng như vậy, bỏ dở cả buổi tiệc đuổi đến tận trần gian. chừng, thay Thiên Hậu đuổi theo bắt ta, lôi ta trở lại Thiên Giới… mất.
Nghĩ đến đó, ta khẽ run lên, rùng mình cái.
“Rất đau phải ?” Ta bỗng cảm thấy tay mình ấm áp, ra là bởi Phượng Hoàng nâng bàn tay bị thương của ta lên, tay kia cầm cái kim trâm mảnh như sợi tóc giúp ta khều những mảnh dằm đâm vào lòng bàn tay ra.
Phượng Hoàng cúi thấp mặt, chăm chú với việc ở trong tay, sợi tóc mai đen nhánh rũ xuống bị gió thổi nhàng bồng bềnh bay lên, lại nhàng lượn xuống, quẹt qua lòng bàn tay của ta, làm cho ta cảm thấy hơi ngưa ngứa.
Tay của ta vốn chẳng qua chỉ là bị quệt mấy đường, lúc đầu có hơi đau chút, nhưng bây giờ chẳng còn khó chịu như thế nữa. Tuy nhiên, khi nghe hỏi, ta lại tự cho phép mình trả lời: “Rất đau, rất đau…”, bản thân ta cũng hiểu vì sao lại muốn lừa như vậy, giống như ta cũng hiểu được vì sao lại dùng pháp thuật, mà lại chọn đúng phương pháp bình thường tốn nhiều công sức để khều những mảnh dằm ra cho ta.
Phượng Hoàng nghe vậy, khẽ chau đôi mày dài, ánh mắt căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn ta, ánh mắt ấy lập tức va phải ánh mắt của ta chẳng hiểu vì sao cũng nhìn chăm chú, trong khoảnh khắc, ta chợt thấy trong đôi mắt phượng kia có tia sáng ấm áp lóe lên.
Bàn tay nắm tay ta bỗng vội vàng rụt lại, nhắm nghiền hai mắt quay đầu sang bên, ngầm giấu sắc mặt của mình, thào : “Là ta ra tay hơi nặng, vốn muốn phạt nàng, ngờ, cuối cùng lại tự phạt chính mình, thôi bỏ …”
Gì? ràng là tay ta bị thương, còn tên điểu nhi đứng như trời trồng bên giờ lại cái gì là tự phạt chính mình, công bằng.
Ta sợ sệt hỏi : “Ngươi bắt ta đem về cho Thiên Hậu xử chém chứ?”
Phượng Hoàng nhìn vết máu tay áo, : “Hoàn Đế Phượng Linh trời dưới đất chỉ có chiếc, ta để nó lại cho nàng, nàng còn hiểu được hay sao?” Rồi ngay sau đó, sắc mặt trở nên u ám, giọng có vài phần yếu ớt: “Dù cho số trời định chúng ta thể nào viên mãn…”
Ta mân mê cọng lông phượng trong tay áo, ngờ cọng lông này đúng là quý giá như vậy, may mà lúc dọn giường tiện tay vứt nó .
Có được bảo bối như vậy, ta vô cùng hài lòng, liền tiến lại gần Phượng Hoàng ngoạm lấy môi của . Hôm nay ta thấy được nam thần tiên quả đúng như Hồ Ly tiên từng , ai nấy đều thích song tu. Phượng Hoàng tặng ta lễ vật quý giá như vậy, mà ta lại có cái gì tốt để gửi tặng lại nên tránh khỏi cảm thấy áy náy, thôi nhân tiện đành tặng lại bằng cách song tu vậy.
ngờ Phượng Hoàng giật mình, hai má ửng hồng như ráng chiều, lát sau, thần sắc lại chuyển sang rầu rĩ, rồi giống như lúc nãy nắm hai vai ta đẩy ra xa cả sải tay, đau khổ xoay người quay lưng về phía ta, mặt hướng về sơn cốc trống trải bên dưới vách đá dốc đứng, gió núi vù vù thổi, tà áo tung bay, trông cảnh ấy ta thấy có chút ý vị của đất trời bao la mờ mịt.
Nhìn dáng vẻ của như vậy, linh cảm trong ta chợt lóe: “Ta hiểu rồi, thực ra ngươi chẳng hề thích ta…”
Lời còn chưa dứt Phượng Hoàng đột nhiên xoay người lại, : “Sao ta lại có thể thích nàng!” khiến nửa câu sau “Thực ra ngươi chẳng hề thích ta và ngươi song tu với nhau?” bị chặt làm đôi, đáng tiếc, đáng tiếc!
Ta lẩm nhẩm lại lời Phượng Hoàng vừa , thích ta sao, thích ta! Thích ta? Thích ta…
Trong lúc ta còn hồ đồ, Phượng Hoàng lại buồn bã lắc đầu, : “Phải, nàng đúng, ta kỳ thực hề thích nàng… Nàng cứ xem như ta chưa bao giờ thích nàng, nàng cũng chưa bao giờ thích ta…”
Hử? Sao thoắt cái lại thành thích rồi? đúng là hỷ nộ vô thường, có điều theo ta thấy, cái câu “ thích ta” mà sau cùng mới là lời . Vì vậy, ta liền thấy an tâm thoải mái, ngoan ngoãn đáp: “Được, ta đương nhiên nghe lời ngươi.”
Phượng Hoàng nghe vậy, sắc mặt bỗng trở nên buồn thảm, đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trước trán ta, giọng hỏi: “Phượng Linh ta cho nàng đâu?”
Ta cho tay vào tay áo lấy cọng lông quý giá ra, đưa tay cầm lấy, tháo nhánh cây bồ đào đầu ta xuống, rồi tự tay cài cọng lông phượng lên đầu cho ta, : “Nàng mang Phượng Linh này, để nó thay ta bảo vệ nàng bình an vui vẻ, hôm nay ta đưa nàng trở về Hoa Giới, từ nay về sau, chúng ta bao giờ gặp lại.”
“Hỏa Thần điện hạ có thể làm như thế còn gì tốt hơn.” Sương mù mờ mịt núi dần tản , giọng uy nghiêm truyền đến.
Ta lập tức cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình.
đôi chân, hai đôi chân, ba đôi chân,… hai mươi tư đôi chân. Ồ, trận thế tương đối lớn đấy.
Phượng Hoàng nhàng cất tiếng cười, trong thanh nghe như chất chứa chút dư vị chát đắng: “Húc Phượng đâu phải là người hiểu lý lẽ. Bây giờ hiểu quan hệ giữa mình và Cẩm Mịch tuyệt đối làm liên lụy tới nàng.”
“Việc này vốn là chuyện ân oán lâu năm rồi, thể với người ngoài, lần này Hỏa Thần biết được cũng tốt, mong rằng hãy giữ bí…” Trường phương chủ còn chưa dứt lời, ống tay áo rộng của Phượng Hoàng khẽ động, : “Sợ rằng muộn.” Vẻ mặt có vài phần tiếc nuối làm gì được.
Trường phương chủ mũi chân khựng lại, ngả người về phía trước, mặt nghiêm trọng : “Hỏa Thần có ý gì?”
“Hôm nay là ngày sinh của mẫu thần, Cẩm Mịch vào nhầm, trong lúc vô tình diện mạo chân thân bị lộ, phụ đế và chư thần sinh nghi.” Trong vẻ mặt Phượng Hoàng thấp thoáng nét u sầu.
“Cẩm Mịch, ngươi!...” Trưởng phương chủ ấn chặt thái dương, thở dài tiếng: “Mà thôi, nếu ngươi có thể khiến người khác phải lo lắng, e rằng Nguyệt Lão cũng có thể xem qua là nhớ.”
Trưởng phương chủ lời vừa dứt, bầu trời những đám mây đen ùn ùn kéo tới, trong chớp mắt sấm vang chớp giật. tia chớp lóe xé toạc bầu trời, mây đen cuồn cuộn từ giữa ào ào tuôn ra, bốn phía xung quanh ngập tràn sát khí. Ta chăm chú nhìn, thấy Lôi Công Điện Mẫu dẫn theo thiên binh thiên tướng quát tháo ầm ĩ đáp xuống.
Kim bạt trong tay Lôi Công chập vào nhau cái kêu loảng xoảng, trận sấm sét rầm rầm rền vang: “Tiểu chạy đâu! Mau mau chịu phục!”
Giọng lớn quá! Ta bị chấn động ù cả hai tai. Đợi đến khi tinh thần hồi phục trở lại, thấy Phượng Hoàng chắp tay sau lưng đứng trước người ta, giọng lạnh lùng quát: “Các ngươi làm vậy là muốn gì?”
Lôi Công Điện Mẫu lúc này mới nhìn thấy Phượng Hoàng ở đây, liền dẫn các thiên binh cùng quỳ xuống bái lạy : “Khởi bẩm Hỏa Thần điện hạ, Thiên Hậu phái chúng thần tróc nã Cẩm Mịch tiểu lên thiên đình thụ hình. Mong Nhị điện hạ chớ có ngăn cản.”
Phượng Hoàng sa sầm nét mặt, còn chưa mở miệng, nghe Trường phương chủ lạnh lùng : “Người của Hoa Giới ta lúc nào đến phiên Thiên Giới đến bắt? Huống hồ, Cẩm Mịch là tinh linh của Thủy Kính ta, Hoa Giới linh thiêng há để cho Thiên Giới đến làm nhục sao, mong Lôi Công chú ý ngôn từ chút!”
Lôi Công mặt mũi, tóc tai, mồm miệng tất cả đều đen thui, chỉ có hai hàm răng trong miệng trắng bóc rất dễ thấy: “Trường phương chủ có đạo lý của Trường phương chủ, Vân Hưởng cũng có chức trách của Vân Hưởng. Hôm nay Thiên Hậu lệnh cho ta đến đây, Vân Hưởng đương nhiên làm hết phận mới trở về.”
Phượng Hoàng đầu mày chau lại: “Thiên Giới có ba mươi sáu vị thiên tướng, tám trăm mười hai vạn thiên binh, nếu như ta nhớ lầm, có vị nào thuộc quản lý của Thiên Hậu, Vân Hưởng Lôi Công và Thánh Cao Điện Mẫu chẳng lẽ quên mất tại phục vụ dưới trướng người nào rồi sao?”
Lôi Công còn thà chất phác, ngơ ngác chưa hiểu gì, Điện Mẫu chợt hiểu ra, nhanh nhẹn thò tay giật giật vạt áo Lôi Công, cúi người : “Xin Nhị điện hạ bớt giận, chúng thuộc hạ đều phục vụ dưới chỉ huy của Nhị điện hạ, tất nhiên phải nghe theo sai phái của Nhị điện hạ!”
“Như vậy, ta lệnh cho nhị tướng các ngươi và các thiên binh ngay lập tức quay lại thiên đình.” Phượng Hoàng phủi phủi đám sương mù tay áo, : “Chỗ Thiên Hậu ta tự cho .”
“Dạ!”, Điện Mẫu liền chắp tay, Lôi Công há miệng mở ra hai hàm răng trắng bóc, vẫn còn do dự, nhưng khi ánh mắt vừa nhìn đến sắc mặt của Phượng Hoàng, chút do dự còn sót lại cũng ngay tức biến mất.
Nhưng lúc này, lại nghe thấy giọng có phần sợ sệt vang lên: “Bẩm Hỏa Thần điện hạ, tiểu tiên thuộc quản lý của Nhị điện hạ, mà dưới quyền sai bảo của Dạ Thần Đại điện…” Chỉ thấy ở phía dưới cuối đám thiên binh có tiểu binh mặt giơ tay, sợ sệt .
“Ừm,” Ánh mắt Phượng Hoàng nghiêm nghị.
Tiểu thiên binh kia run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn rất kiên cường đứng thẳng bị ngã, có lẽ bê con mới sinh sợ hổ, thiên binh mới vào chưa được bao lâu. Trước đây, lúc ta còn là thư đồng của Phượng Hoàng, cũng thường được đưa đến thao trường, cảnh tượng ở đó… chậc chậc… vô cùng đẫm máu!
Ta nhất thời hứng khởi, chuẩn bị xem tiểu thiên binh này đại chiến với Hỏa Thần thế nào, lại thấy người nhanh chậm : “ là trướng hạ của ta, chẳng biết có thể nghe ta câu ?”
Tiểu Ngư tiên quan sao mà cũng đến vậy?
Tiểu thiên binh kia nhìn Tiểu Ngư tiên quan đầy sùng bái, gật gật đầu thành khẩn: “Chỉ chờ Đại điện hạ sai bảo!”
“Chuyện hôm nay vốn là hiểu lầm, ngươi hãy trở về thao trường thao luyện, nếu Thiên Hậu có chất vấn, mọi trách nhiệm đều do ta gánh vác.” Tiểu Ngư tiên quan vỗ vỗ lên vai tiểu thiên binh thanh tú.
Tiểu thiên binh chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh, cúi người cất giọng lanh lảnh: “Dạ! Thuộc hạ nghe lệnh!”
Phượng Hoàng lạnh lùng nhìn, lời.
Các thiên binh thiên tướng khí thế bừng bừng trong chốc lát bị Phượng Hoàng và Tiểu Ngư tiên quan đuổi quay về làm cho ta thất vọng.
Tiểu Ngư tiên quan chỉnh lại tay áo, quay sang hai mươi tư vị phương chủ chắp tay chào: “Nhuận Ngọc ra mắt chư vị phương chủ.”
Đinh Hương phương chủ nhìn Tiểu Ngư tiên Quan Âmột cách tỉ mỉ, rồi đột nhiên đưa tay đánh về phía mặt Tiểu Ngư tiên quan, Tiểu Ngư tiên quan kéo tiên chướng lên nghiêng người tránh được, Đinh Hương tiểu phương chủ thu tay về, : “Chưởng ấn thuật này… ra ngày đó đúng là Dạ Thần Đại điện hạ phá vỡ kết giới của Thủy Kính bắt Cẩm Mịch !”
Các phương chủ còn lại nghe vậy đều nhất thời sững sờ, bất ngờ nhìn Tiểu Ngư tiên quan bằng ánh mắt mấy thiện cảm.
“Hai vị tôn thần Thiên Giới luân phiên tự ý xông vào Hoa Giới ta, lý do của Hỏa Thần ta còn hiểu được, nhưng biết Dạ Thần hành động như vậy là có ý đồ gì?” Trưởng phương chủ nhíu chặt hai hàng lông mày, ánh mắt nhìn Tiểu Ngư tiên quan sắc lẹm.
Tiểu Ngư tiên quan cười ấm áp, nhìn ta : “Tính của Cẩm Mịch tiên tử thích những gì mới lạ náo nhiệt, giống như Nhuận Ngọc là người thanh quả, hai mươi tư vị phương chủ bày kết giới giam giữ nàng, nghĩ đến thấy việc này được thỏa đáng cho lắm, Nhuận Ngọc là bạn bè của Cẩm Mịch tiên tử, giúp nàng giải trừ trói buộc là điều phải làm.”
“Bạn bè?” Đinh Hương phương chủ cười mỉa mai tiếng. “Thiên Giới quả nhiên đều là những hạng người giả dối nông cạn, nhìn thấy Cẩm Mịch dung mạo vô song, hai chữ “bạn bè” lần này của Dạ Thần lần này ra e rằng phải chỉ đơn giản có giới hạn ở chỗ này? Hỏa Thần còn trực ngôn bất húy[1], Dạ Thần nghĩ gì sao thẳng ra?”
[1] thẳng kiêng kỵ.
“Đinh Hương phương chủ có thể hoài nghi lời của Nhuận Ngọc, nhưng những lời và hành động của Nhuận Ngọc đều là thẳng thắn vô tư, tự xét thấy trước nay chưa từng vượt quá giới hạn, hai chữ “bạn bè” này thẹn với lương tâm.” Tiểu Ngư tiên quan hoàn toàn để ý đến lời đầy khiêu khích của Đinh Hương phương chủ.
Ta cũng gật gật đầu, nhích thêm nửa bước chân tiến gần hơn về phía Tiểu Ngư tiên quan: “Đinh Hương phương chủ chớ nên trách tôi Nhuận Ngọc tiên quan, Nhuận Ngọc tiên quan là con rồng tốt, con rất thích .”
Mọi người xung quanh trong khoảnh khắc đều nín thở. Cây tùng già bên cạnh run bần bật, lá tùng rơi đầy đất.
“Nàng cái gì?” Giọng Phượng Hoàng trĩu nặng, cố rặn từng chữ , đôi đồng tử lưu ly giống như món đồ sứ hạng nhất bị người ta dùng mũi dùi nhọn gõ vào, bề mặt ra nhiều vết nứt rạn.
“Nhuận Ngọc tiên quan là con rồng tốt, ta rất thích…”, lời còn chưa dứt, đôi ngọc lưu ly rạn nứt kia ầm ầm rơi xuống đất, vỡ vụn tung tóe, dọa ta sợ đến mức nuốt luôn hai chữ cuối cùng trở lại trong bụng.
chút bất ngờ thoáng qua trong ánh mắt của Tiểu Ngư tiên quan, mơ hồ có ánh sao sáng nhàn nhạt nhấp nháy, nhưng khi nhìn kỹ lại, dáng vẻ ôn hòa, bình thản của Tiểu Ngư tiên quan trở lại như vốn có, với ta: “Cảm ơn Cẩm Mịch tiên tử ưu ái, Nhuận Ngọc cũng thích Cẩm Mịch tiên tử.”
Ta vui vẻ mỉm cười. Hai mươi tư vị phương chủ đứng xung quanh sắc mặt kinh hoàng phẫn nộ bất định, Trưởng phương chủ phóng thân cây dây leo nhàng chuẩn xác kéo ta lại bên người, nhìn chòng chọc vào hai mắt của ta: “Ngươi và Dạ Thần!”, hoa cỏ cây cối núi đều bị vẻ cáu giận tàn ác của Trưởng phương chủ đột nhiên nổi dậy làm cho chấn động thu lá khép nhụy.
“Cẩm Mịch…”, Phượng Hoàng thào trong miệng, sắc mặt kinh hoàng nghi hoặc lẫn lộn phân biệt nổi, có lúc thần thái giống như bị tổn thương, có lúc lại giống như bị gậy đập vào đầu, bộ dạng ngớ ngẩn như hồn lìa khỏi xác. “Điều mà hai người đó có phải là ?”
Tên điểu nhi này chẳng biết tại sao lại có những cử chỉ điên rồ như vậy, ta gật đầu : “Là , tuyệt đối là , hơn cả lá tùng cây tùng này.” Cây tùng già lại rung bần bật, lần này còn rung khủng khiếp hơn, chỉ lá tùng, mà đến cả quả tùng cũng rụng lả tả.
Phượng Hoàng hai mắt nhắm chặt, gió núi đột nhiên lạnh thấu xương, mái tóc của bị gió thổi bay phơ phất, mặt mũi tái nhợt, đờ đẫn : “Nếu như thế, ta chẳng qua chỉ là cây cầu bắc qua sông, tác thành cho nỗi tương tư cách trở đôi bờ của hai người…”
Tiểu Ngư tiên quan nhìn mây ngắm gió, thần thái an nhàn.
Sợi dây leo của Trưởng phương chủ càng thu càng siết chặt, siết chặt đến mức làm ta đau đớn, Trưởng phương chủ nghiêm giọng quát: “Đừng hòng! Chỉ cần hai mươi tư bọn ta vẫn còn hơi thở, việc này đừng có tính toán điên cuồng, suy nghĩ viển vông.”
Ngọc Lan phương chủ che mặt khóc to: “Nghiệp chướng! Đều là nghiệp chướng! Quan hệ của hai ngươi sao có thể nảy sinh tình ý được?”
thực lòng, ta rất hoang mang, tại sao yên lành mọi người lại trở nên cuống quýt như vậy, so với những nếp nhăn thân cây tùng già còn lộn xộn hơn nhiều lần.
Nhưng câu của Ngọc Lan phương chủ lại làm Phượng Hoàng biến sắc, Phượng Hoàng quay người lại với Tiểu Ngư tiên quan: “Huynh có biết Cẩm Mịch là ai ? Huynh có biết Lưu Tử Trì trong Tê Ngô cung của ta ? Huynh có biết phụ đế trước khi lên ngôi cư ngụ nơi nào ? Huynh có biết tục danh của Hoa Thần trước đây là gì ? Huynh có biết Cẩm Mịch có thể tiện tay biến ra hoa ? Huynh có biết Cẩm Mịch tính vốn thuộc thủy hay ? Huynh có biết Hoa Thần trước đây chân thân là cánh hoa thủy liên ?”. Cuối cùng buồn bã cười : “Huynh có biết phụ đế từng thừa nhận chuyện gì với ta ? Huynh, ta, Cẩm Mịch ba người… đúng là huynh muội khác mẹ…”
Tiểu Ngư tiên quan nghe vậy giật mình hoảng hốt, quay đầu nhìn về phía ta, rồi lại nhìn sang hai mươi tư vị phương chủ. Hai mươi tư vị phương chủ có người ngạc nhiên, có người kinh ngạc, chỉ có Trưởng phương chủ kinh động, tựa như ngầm thừa nhận.
Ta lúc kinh hãi, lúc vui mừng, lúc lại u sầu. Kinh hãi là vì cây bồ đào như ta lại có thể có họ hàng thân thích với nhiều chim và thú như vậy; vui mừng là bởi cho dù chuyện này là hay giả, ngày sau ta có thể dựa vào đó giả danh lừa bịp chút linh lực tiên đan về cho mình; u sầu là bởi gặp phải Thiên Hậu là bà mẹ kế dễ gì đối phó.
chung lúc này tâm tình của ta có chút phức tạp, rối rắm.
Tiểu Ngư tiên quan hổ là Tiểu Ngư tiên quan, chỉ kinh ngạc trong chốc lát, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, như có vẻ ung dung bình tĩnh ở trong lòng, bão táp phong ba cũng sợ hãi, bình tĩnh : “Nếu là huynh muội cũng tốt, ngại…”
Tiểu Ngư tiên quan còn chưa hết câu, Phượng Hoàng trông như bị ngũ lôi oanh đỉnh : “Hành vi luân thường nghịch thiên, phải chịu hình phạt hôi phi yên diệt[2], Đại điện hạ nếu muốn kéo Cẩm Mịch vào vực thẳm vạn kiếp thể khôi phục, ta dù có dùng hết toàn lực cũng ngăn cản!”
[2] Tan thành tro bụi.
Tiểu Ngư tiên quan : “E rằng Nhị điện hạ có chỗ nào đó hiểu sai rồi.” Sau đó, xoay người sang ta hỏi: “Cẩm Mịch tiên tử ngoại trừ thích ta ra, chẳng biết có thích Hỏa Thần ?”
Ta suy nghĩ chút, miễn cưỡng trả lời: “Thích.”
Phượng Hoàng nghi hoặc hiểu, Trưởng phương chủ lảo đảo suýt ngã.
Tiểu Ngư tiên quan lại hỏi: “Vậy còn Nguyệt Hạ tiên nhân sao?”
Ta chút do dự trả lời: “Thích.”
Phượng Hoàng sắc mặt chảy xệ, Trưởng phương chủ thoải mái.
Tiểu Ngư tiên quan tiếp tục hỏi: “Chẳng biết Ngạn Hữu Quân thế nào?”
Ta gật đầu trả lời: “Thích.”
Phượng Hoàng lông mày xếch ngược, Trưởng phương chủ cuối cùng cũng thả lỏng sợi dây leo trói cho ta.
Tiểu Ngư tiên quan cười: “Vậy tiểu thị Liễu Thính, Phi Tự trong Tê Ngô cung sao?”
Sau khi hỏi đáp xong, đôi mắt hẹp dài của Phượng Hoàng ánh lửa bốc lên ngùn ngụt, nổi giận bừng bừng, cây cối hoa cỏ xung quanh đột nhiên bốc cháy, trong phút chốc chỗ sườn núi nơi bọn ta đứng trở nên trụi lủi.
Tận đáy lòng, ta vô cùng thương tiếc cây tùng già kia.
ngờ, ra nghe chuyện bát quái lại phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình.