Chương 6: Thoáng chốc hồng trần
Ta chuẩn bị theo đường cũ trở về, khóe mắt lại thấy mảnh hào quang bảy sắc, vô cùng tươi đẹp. Ta định thần nhìn kĩ, chính là Phượng Hoàng kia biết từ lúc nào bay từ trời xuống đứng ngay trước cổng nhà.
*****
Ta nhìn ngó bốn bề, ngôi mộ của Hoa Thần tiền nhiệm lão nhân gia vẫn giữ vẻ thanh thoát như xưa. Trong trăm năm ta rời khỏi Hoa Giới, sao thấy nở thêm vài đóa hoa mộ để trang điểm. Nhớ khi ta còn , sống trong Thủy Kính mỗi năm trông chờ nhất chính là tiết Sương giáng vì ngày này là ngày giỗ của Hoa Thần. Mỗi năm đến tiết sương giáng, Trưởng phương chủ mở Thủy Kính, thả cho lũ tiểu tiên chúng ta ra khỏi kết giới, tới trước mộ của Hoa Thần tiền nhiệm để cúng tế, kính cẩn làm tròn đạo hiếu của tiểu bối. Tuy là từ Thủy Kính tới ngôi mộ, chẳng qua bay chỉ mất thời gian là nén hương, nhưng đối với những tinh linh chúng ta cả năm bị giam lỏng trong Thủy Kính mà , mức độ quý giá tuyệt đối kém gì Tết Nguyên đán của phàm nhân. Tuy là ngoài mặt phải học theo hai mươi tư vị Phương chủ làm ra vẻ đau khổ xót thương, nhưng ở trong lòng lại vui sướng vô cùng.
Lúc đó ta quỳ ở trước mộ bấm ngón tay tính toán, ngay tiết Hạ chí còn chưa tới, cách tiết Sương giáng quá xa, tiết Thanh minh hình như sớm qua.
“Tiên chúa hồn ly thiên ngoại có biết, hôm nay trước mộ, ta hỏi ngươi đáp, được có nửa phần giả dối!” Trưởng phương chủ từ cao trông xuống trầm giọng cất lời.
Ta nhìn sắc mặt của Trưởng phương chủ, hai tay theo đúng quy pháp hợp thành hình chữ thập vái ba vái trước mộ, làm ra vẻ rất thành khẩn.
“Cây trâm đầu ngươi đâu?”
“Làm mất rồi.” Sao mọi người ai cũng quan tâm tới cây tỏa linh trâm này thế nhỉ?
“Trừ Hỏa Thần ra, còn có bao nhiêu người thấy dung mạo của ngươi?”
“Còn có Nguyệt Hạ tiên nhân, Liễu Thính, Phi Tự, Dạ Thần, Lão Hồ, Kế Đô tinh quân…”, ta bấm ngón tay cố sức nhớ lại, trong mắt Trưởng phương chủ sát khí nổi lên phừng phừng, khiến ta toàn thân run rẩy, dám tiếp tục .
“Có phải Hỏa Thần đưa ngươi rời khỏi Thủy Kính ?” Ánh mắt Trưởng phương chủ như cây roi theo sát rời.
“Đúng vậy.” Ta sợ hãi trả lời.
“Ngươi rời khỏi Thủy Kính trong trăm năm đều sống trong Tề Ngô cung ở Thiên Giới phải ?”
“Đúng vậy.”
“Hỏa Thần bị trúng độc của ôn trâm, là ngươi trồng Linh chi tiên thảo để cứu mạng phải ?”
“Đúng thế.”
“Cuối cùng ta hỏi ngươi…”, Trưởng phương chủ cắn chặt răng, giống như phải hạ quyết tâm mới mở miệng : “Ngươi nảy sinh tình cảm nam nữ với Hỏa Thần phải ?”.
“Đúng vậy.” Thực ra là do trước đó ta trả lời quen miệng rồi, ta nghĩ mãi cũng ra liền buột miệng trả lời.
“Tạo nghiệt! Đây chính là tạo nghiệt!” Trưởng phương chủ tâm thần đau đớn, hai mắt nhắm nghiềm. “Tiên chúa! Mẫu Đơn bất tài, hổ thẹn với ủy thác của người! Hôm nay nguyện tự hủy nửa tiên nguyên để tạ tội!”. Lúc , liền trịnh trọng quỳ phịch xuống trước mộ, giơ tay lên muốn đâm vào ấn đường.
“ phải, phải, hoàn toàn phải!” Ta vội vã cải chính, vì sao mấy người này nghe thấy ta và Phượng Hoàng có chút quan hệ đều bị kích động như vậy nhỉ? Lão Hồ như vậy, Trưởng phương chủ lần này cũng như vậy, nửa tiên nguyên ư, Trưởng phương chủ xuống tay cũng quá xa xỉ, lãng phí rồi.
Trưởng phương chủ nghe vậy, liền thu tay lại, mắt sáng như đuốc nhìn ta chằm chằm: “Căn cứ thực trả lời ta, lời đó có thực ?”
Thấy nàng chú trọng câu trả lời như vậy, ta khỏi cân nhắc kĩ càng phen. Chỉ là như thế nào mới là có tình cảm nam nữ với Phượng Hoàng nhỉ?
Ta nhớ lại tinh túy sách tình ái mà Hồ Ly tiên lần cho ta nghe, tổng kết lại, chung quá tám chứ lớn “điên loan đảo phượng, cầu sống đòi chết”. Phượng Hoàng tuy dạy ta ít phép tu luyện, nhưng chưa từng cùng ta luyện cái thuật song tu kia, do đó “điên loan đảo phượng” có thể vứt bỏ rồi, còn bảo ta vì tên Phượng Hoàng kia mà “cầu sống đòi chết”, càng vượt quá phạm vi tưởng tượng của ta.
Cho nên, ta gật gật đầu với Trưởng phương chủ, : “ ạ”.
Trưởng phương chủ quan sát khuôn mặt ta kĩ lưỡng hồi lâu: “Thế vì sao ngươi lại cứu mạng ? Trước khi lời từ biệt với có vẻ hẹn hò như vậy?!”.
Có sao? Ta chớp chớp mắt: “ đồng ý dùng ba trăm năm tu vi đổi lấy cây Linh chi tiên thảo của ta, giờ còn thiếu nợ”.
Trưởng phương chủ cả người loạng choạng, nhắm mắt bình tĩnh hồi lâu, mở miệng : “Chỉ là tu vi thôi sao?”. Tiếp đó vui vẻ thở dài cái, lẩm bẩm: “Thôi bỏ , là ta nhất thời hồ đồ đánh giá ngươi quá cao…”.
Thấy lão nhân gia nàng hết giận, ta liền xoa xoa đầu gối chuẩn bị đứng dậy, nào ngờ nàng lại đột nhiên quắc mắt nhìn ta nghiêm nghị: “Ngươi phải nhớ kĩ, Thiên Giới và Hoa Giới ta có mối thù đội trời chung! Hôm nay trước , trước mặt tiên chúa, ngươi ngãy lập lời thề, từ nay về sau được có nửa phần quan hệ với Thiên Giới!”.
Ta ngoan ngoãn giơ tay phải lên, hai ngón tay đặt ở ấn đường: “Ta Cẩm Mịch lập lời thề ở đây, cả đời này có bất kì quan hệ gì với Thiên Giới! Nếu làm trái lời thề này, linh lực hủy hết, cả đời thành tiên đạo, kiếp sau bị biến làm phàm nhân ở hạ giới, kiếp sau nữa làm củ cà rốt bị thỏ gặm…”.
“Được rồi, được rồi, hôm nay như thế .” Trưởng phương chủ cảm thấy biểu của ta rất đáng khen, lập lời thề cũng đủ ác độc, coi như vừa lòng đích thân giơ tay đỡ ta dậy.
Ta rụt rè mừng thầm, lão nhân gia quả nhiên dễ bị phỉnh phờ. Người Thiên Giới, ha ha, là Thiên Giới người chui từ đâu ra?
Chuyện lần này thực rất lớn, sau khi bị Trưởng phương chủ đích thân đưa ta về Thủy Kính, hai mươi ba vị phương chủ còn lại đều lần lượt tới thăm ta. Các tinh linh trong Thủy Kính cũng rất vui sướng chen chúc trước cửa nhà ta xem náo nhiệt, trừ Liên Kiều, nghe do báo nhầm chuyện gì đó nên bị Trưởng phương chủ trách phạt phải bón phân trồng rau ở thửa ruộng nước sát vách, còn có lão Hồ la oai oái đóng cửa bị ta lừa dối quá thương tâm nên muốn gặp ta nữa.
Có điều, Thiên Giới rút cục sao lại động tới Hoa Giới? Để tới mức các vị phương chủ hễ nhắc tới Thiên Giới là mặt đầy khinh bỉ, mắt tràn cừu hận, luôn chân thành dặn dò ta được có quan hệ gì với thiên gia, nhưng lại chịu cho ta biết nguyên do, mặc ta hiếu kì đến mức ruột gan rối bời.
Sau khi các phương chủ rồi, Trưởng phương chủ liền dán ba tấm linh phù “chát chát chát” lên cửa nhà ta, ta chịu khó bế quan suy nghĩ về lỗi lầm của mình.
Phượng Hoàng tuy ngày thường đối với ta cũng chẳng phải thân thiết, nhưng cũng có thể coi là vị thần tiên giữ chữ tín, hôm trước sảng khoái nhận lời với ta đến Hoa Giới, hôm nay chắc nhất định đến. Thần lực của Phượng Hoàng ta vốn rất hâm mộ, ba tấm bùa chú cửa đối với mà cũng chẳng khác gì gỡ câu đối cả.
Cho nên, ta dậy rất sớm, sau khi tắm rửa, liền trông chờ Phượng Hoàng tới gỡ bùa chú, thả ta ra ngoài. Sau khi ta giẫm lên cái giá bằng gỗ bồ đào, bám lên đầu tường nhìn ra cửa ba lần, nhìn thấy trời có đám mây lành, hai đám mây lành, ba đám mây lành…
Đếm đến đám thứ hai mươi tư, ta rụt cổ xuống, chuẩn bị từ đâu nhảy lên nhảy xuống đó. Hai mươi bốn vị phương chủ dáng thướt tha đạp hoa bay tới.
Ta chuẩn bị theo đường cũ trở về, khóe mắt lại thấy mảnh hào quang bảy sắc, vô cùng tươi đẹp. Ta định thần nhìn kĩ, chính là Phượng Hoàng kia biết từ lúc nào bay từ trời xuống đứng ngay trước Thủy Kính. hôm nay mặc chiếc trường bào tay rộng màu đỏ, có thêu hoa văn phượng hoàng màu vàng kim, vạt áo chấm đất, đứng nổi bật như vậy trước cửa, cả Thủy Kính đều được chiếu rọi rực rỡ thêm vài phần.
Nhưng hai mươi tư vị phương chủ bị làm cho chói lóa như vậy, sắc mặt lại trầm rất nhiều, lũ lượt giẫm chân hạ hoa xuống, đứng ở trước mặt Phượng Hoàng. Phượng Hoàng lịch chắp tay: “Tiểu thần Húc Phượng tham kiến các vị phương chủ”.
Trưởng phương chủ liếc : “Hỏa Thần ngại nghìn dặm xa xôi nhiều lần xông vào cấm địa của Hoa Giới ta, biết là vì chuyện gì?”.
“Tiểu thần lần này tới cửa là vì Cẩm Mịch tiên tử.” Khóe mắt Phượng Hoàng mang theo ý cười, còn có phần cây ngay sợ chết đứng. “Húc Phượng nhận lời với Cẩm Mịch từ hôm trước, phải làm, huống hồ nàng còn là ý trung nhân của tiểu thần, dẫu là núi đao biển lửa cũng phải xông vào, còn xin các vị phương chủ trâm chước hai.”
Ý trung nhân? Nếu dựa theo cách của Hồ Ly tiên: “Mấy chữ ý trung nhân lão phu cho là mê hồn tuyệt diệu”. Phượng Hoàng lại muốn cùng ta tu luyện thuật song tu kia ư? Ta chống cằm ngẫm nghĩ lát, ừm, thực ra cũng phải là thể, chỉ cần tăng thêm linh lực là được.
“Hoang đường!” Đinh Hương phương chủ nghiến răng nghiến lợi tiếp lời, tức giận đến nỗi toàn thân phát run. “Thực là tạo nghiệt! Trời đất mênh mông, nữ tử đâu chỉ có nghìn vạn người, thiên gia ngươi sao cứ chịu tha cho Hoa Giới ta? Huống hồ Cẩm Mịch… Hỏa Thần đừng mơ hão nữa.”
“Huống hồ Cẩm Mịch?” Phượng Hoàng nhíu nhíu mày, khóe miệng có vẻ suy ngẫm: “Tiểu thần chỉ biết Cẩm Mịch là quả tinh tu luyện mấy nghìn năm, nghe Đinh Hương phương chủ như vậy, xin chỉ giáo sao lại Cẩm Mịch là huống hồ…?”.
Đinh hương phương chủ im lặng, thái độ có chút ảo não.
Trưởng phương chủ ngước mắt khẽ liếc thấy ta bò đầu tường. “Chuyện trong thiên hạ, phải nguyên do thế nào Hỏa Thần cũng có thể truy cứu. Hôm nay tiểu tiên thành tâm khuyên Nhị điện hạ câu, đừng bị nhan sắc của Cẩm Mịch mê hoặc, cuối cùng rơi vào cảnh tan vỡ giấc mộng Hoàng Lương[1], trong lòng đau đớn.”
[1] “Hoàng lương” có nghĩa là kê vàng. Ngày xưa có Lư Sinh thi đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có lão gia cho mượn cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan vinh hiển, gia đình hạnh phúc, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết đấy chỉ là giấc mộng.
Phượng Hoàng vung tay lên, lắc lắc đầu, : “Tiểu thần lẽ nào lại là loại người nông cạn mê muội sắc đẹp. Húc Phượng thương Cẩm Mịch, chính là vì thích bản tính trong sáng của ấy, chẳng có liên quan gì tới tướng mạo của ấy cả”.
Đinh Hương phương chủ cười mỉa tiếng: “Người thiên gia đều là kẻ bạc tình, ngươi có biết mấy vạn năm trước có vị thần tiên cũng những lời y hệt như ngươi ? Kết quả như thế nào? Cái gọi là mãi mãi tình thân, tỉnh mộng chẳng qua chỉ là chuyện lừa dối ghê tởm thôi”.
Phượng Hoàng cau mày: “Tiểu thần biết hai giới vì sao xưa lại kết mối oán thù ngàn vạn năm, bất luận quá khứ như thế nào, đều là chuyện qua, nếu kết oán đời đời kiếp kiếp phải là dở sao. Cho nên vẫn xin hai mươi tư vị phương chủ nguyên do cho tiểu thần biết, có khi là hiểu lầm cũng chừng”.
“Hỏa Thần mất công xông vào Hoa Giới chúng ta bằng hỏi vị Thiên Đế bệ hạ cao cao tại thượng kia.” Ngọc Lan phương chủ lạnh lùng xen vào.
Trưởng phương chủ vung tay ngăn Ngọc Lan phương chủ lại: “Chúng ta hết lời, chỉ có câu: Nữ tử trong thiên hạ đều được, chỉ có Cẩm Mịch là muôn vàn lần được!”.
“Chỉ có Cẩm Mịch là muôn vàn lần được sao?” Phượng Hoàng nghe vậy cúi đầu trầm tư lúc, bỗng chốc giật mình biến sắc, “Thiên Đế… Hoa Thần quá cố… Cẩm Mịch chẳng lẽ là…”.
“Nhiều lời vô ích, lão Hồ, tiễn khách!” Trưởng phương chủ phất tay áo xoay người.
Lão Hồ ngồi ở góc tường bên cạnh nhà ta lắng nghe hồi lâu bị Trưởng phương chủ chỉ tên tóm ra, sờ sờ đầu cười gượng hắc hắc rồi di chuyển thân hình tròn vo, quay đầu làm ra vẻ mặt nghiêm túc giơ tay với Phượng Hoàng: “Hỏa Thần điện hạ, mời!”.
“Ôi!” Ta bò đầu tường nghe họ phỏng đoán đúng sai như làm ám hiệu câu tôi câu, khiến cho ta đầu óc mơ hồ, vậy sao có thể là được? Ta còn bị nhốt. Cho nên vội vàng mở miệng gọi Phượng Hoàng, nào ngờ hồn xiêu lạc phách như nghe thấy gì xoay người . Ta lúc đó mới chú ý đến chướng nhãn pháp Trưởng phương chủ bày ra ở ngoài cửa, trừ người làm phép, những người khác đều thấy được ta.
Trưởng phương chủ dường như nghe thấy ta hô hoán, ném cái nhìn sắc như dao, ta sợ hãi ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Ta thấy Phượng Hoàng kiêu ngạo, Phượng Hoàng lạnh lùng, Phượng Hoàng phong lưu, Phượng Hoàng khó tính, nhưng Phượng Hoàng ba hồn sáu phách mất nửa như hôm nay, lại là lần đầu tiên nhìn thấy, khỏi hiếu kì nhìn thêm mấy cái. Chỉ thấy bước chân lộn xộn từ từ ra khỏi Thủy Kính, ngay cả mây cũng quên cưỡi, thẳng hề ngoái đầu lại.
Đến đây, ta coi như tham ngộ được việc. Kì thực linh lực cao hay cao phải thứ quan trọng, nếu như mồm mép lợi hại, dựa vào đó có thể đánh bại địch thủ. Trưởng phương chủ lần này đối trận với Phượng Hoàng chính là ví dụ tốt, sùng bái của ta với lão nhân gia này khỏi tăng thêm vài phần.
Chỉ là Phượng Hoàng bị Trưởng phương chủ cho choáng váng. Ta tìm ai để giải tấm bùa cửa nhà ta đây? Trước kia ta còn có thể tung tăng thư giãn gân cốt trong Thủy Kính, giờ chỉ có thể lòng vòng trong căn phòng của mình, rất là buồn phiền.
Hai ngày lại trôi qua, Trưởng phương chủ theo lệ tới Thủy Kính tuần tra ta lần. Đợi sau khi nàng , ta nhìn cái đồng hồ để bàn, còn chưa qua giờ Hợi, lúc vô vị buồn chán liền cầm mấy cái lá bồ đào bắt lũ đom đóm, lần lượt bứt cánh của chúng để giải sầu.
bứt cánh rất thích thú, bỗng thấy vì sao băng chói lóa kéo cái đuôi dài xẹt qua, chắc là hôm nay có vị tinh quân nào đó hạ giới vui chơi. Nghe phàm nhân có tập tục, phàm là trông thấy sao rơi, nhân lúc trước khi vì sao sáng ấy chưa rơi xuống đất cầu nguyện điều, nhất định linh nghiệm. Ta tuy cho rằng phàm nhân có kiến thức, nhưng tập tục ấy thực rất thú vị, trong đáy lòng cũng khẽ ước điều ước với ngôi sao ấy, cầu mong sớm được tự do.
Ta im lặng chăm chú nhìn ngôi sao ấy, sao nhìn lại cảm thấy đường của nó hình như có chỗ ổn. Trong chốc lát, ánh sáng trong nhà bùng lên rực rỡ, ôi thực ngoài dự đoán, ngôi sao rơi xuống nhà ta. Hy vọng nó phá hỏng cây chuối ta trồng.
Ta vội vàng chạy ra vườn sau, sau khi mảnh tiên quang rực rỡ tan biến, đâu có vị tiểu tinh quân cưỡi chổi nào. Dưới ánh trăng sáng như nước, Tiểu Ngư tiên quan dắt con Yểm Thú hoa mai, đứng im lặng trong sân mỉm cười với ta, những đường thêu màu xanh sứ cực kì thanh nhã ở chiếc áo màu trắng mặc, bay phấp phới trong gió đêm.
“Tiểu thần chưa gửi thiếp, đường đột tới trước, xin Cẩm Mịch tiên tử chớ trách tội.”
Tiểu Ngư tiên quan thực ra là thần tiên lễ số chu toàn.
“Đâu có đâu có, hai ngày này rảnh rỗi đến phát chán, Tiểu Ngư tiên quan đúng lúc có thể tới cùng ta giải sầu, Cẩm Mịch rất vui.” Ta vội vàng khách khí đôi câu.
Tiểu Ngư tiên quan nhìn tay ta, khóe môi lên ý cười. Ta nhìn theo ánh mắt của , thấy trong tay mình cầm đống cánh đom đóm, mấy con đom đóm này bị nắm cánh, quẫy rất hăng hái. Ta vội vàng vứt chúng , xoa xoa tay cười trừ.
Tiểu Ngư tiên quan thu lại ánh mắt, nhàng nở nụ cười: “Cẩm Mịch tiên tử quả nhiên có chút buồn phiền, tiểu thần biết có thể vinh hạnh đưa Cẩm Mịch tiên tử ra khỏi Thủy Kính giải khuây ?”. Tiểu Ngư tiên quan quả là thần tiên tốt, rất hiểu lòng người.
Ta làm ra vẻ miễn cưỡng : “Cũng được”.
Ta trèo lên lưng Yểm Thú, Tiểu Ngư tiên quan dắt dây, nhanh chóng bay ra khỏi kết giới của Trưởng phương chủ, trước mắt là khoảng gian thoáng đãng sáng sủa. Ta càng phát giác ra vị Tiểu Ngư tiên quan này là thần tiên tốt, pháp thuật cao cường.
Có thể thấy phàm nhân có lúc cũng có hiểu biết, thuyết cầu nguyện với sao rơi này quả nhiên cực kì linh nghiệm.
biết bao nhiêu ngôi sao vỡ vụn tụ tập bầu trời tạo thành Thiên Hà, Tiểu Ngư tiên quan dắt Yểm Thú hoa mai tiến vào Thiên Hà, ngược dòng lên phía trước. vùng sao lấp lánh ước chừng tới mắt cá chân, lặng lẽ trôi vô thanh vô tức. Bốn bề mảnh yên tĩnh, ngay cả lũ côn trùng ngày thường om sòm cũng đều ngủ.
Ta cưỡi lưng Yểm Thú, vuốt vuốt lớp lông mềm mượt của nó, quay đầu với Tiểu Ngư tiên quan: “Nhuận Ngọc tiên quan cái chức vụ này bàn về thứ bậc tệ, nhưng nếu bàn về thú vị, Cẩm Mịch cho rằng hay bằng Mão Nhật tinh quân”.
“Ồ! Xin được nghe cao kiến của Cẩm Mịch tiên tử.” Tiểu Ngư tiên quan dừng bước quay đầu lại nhìn ta cái.
“Mão Nhật tinh quân làm việc ban ngày, gà chó kêu vang rất là náo nhiệt. Làm việc ban đêm ai cũng ngủ cảm quá tĩnh lặng, chỉ có con Yểm Thú câm này làm bạn, ngay cả người chuyện cùng cũng có, Tiểu Ngư tiên quan làm thần tiên phải quá đơn tịch mịch sao.”
Tiểu Ngư tiên quan cúi đầu nhìn dòng Thiên Hà chảy lấp lánh dưới chân, nhàng mỉm cười với hình bóng phản chiếu của mình. “Chỉ có người từng trải qua náo nhiệt mới hiểu thế nào là tịch mịch. Ta vốn là vị thần tiên vạn năm độc, năm năm tháng tháng đều mình ăn cơm, mình tu luyện, mình đọc sách, mình ngủ, trước nay chưa từng trải nghiệm náo nhiệt sao có thể hiểu được tịch mịch là gì?”
Ta nghiêng đầu với : “Ta đêm ngủ rất muộn, ngươi nếu buồn chán có thể tới tìm ta, hoặc là ta tìm ngươi, hai người chúng ta cùng làm đôi bạn tốt. Chỉ là biết phủ đệ của Tiểu Ngư tiên quan ở đâu?”.
Tiểu Ngư tiên quan ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên vì sao tan vỡ, trong sáng như lưu ly. “Tuyền Cơ cung ta nằm ở cuối cầu vồng, trong Ám Lâm. Ngày đó Cẩm Mịch tiên tử vừa khéo gặp tiểu thần ở trong Ám Lâm.”
Ta gật gật đầu, móc từ trong tay áo ra hạt giống, đưa cho : “Đây là hạt giống hoa Vãn Hương Ngọc, loài hoa này thích nở về đêm, ban ngày lại khép cánh nghỉ ngơi, rất giống tính cách của Tiểu Ngư tiên quan, rất hợp làm bạn với ngươi”.
Nhuận Ngọc tiên quan nhận lấy hạt giống cẩn thận cất vào trong người, cười với ta: “Đa tạ Cẩm Mịch tiên tử”.
“Đâu có đâu có.” Ta vỗ vỗ con Yểm Thú cưỡi ra vẻ khách khí: “Chỉ là… chỉ là Dạ Thần có thể đừng đưa ta về Thủy Kính hay ? Cẩm Mịch muốn ở trong Tuyền Cơ cung của Đại điện hạ quấy quả mấy ngày, biết có được ?”.
Tiểu Ngư tiên quan phì cười: “Hôm nay mời Cẩm Mịch tiên tử từ trong Thủy Kính ra ngoài, đương nhiên đưa tiên tử trở về. Cẩm Mịch tiên tử chê Tuyền Cơ cung của ta, ta cảm thấy rất vinh hạnh, còn gì tới quấy quả? Chỉ là nếu hai mươi tư vị phương chủ thấy Cẩm Mịch tiên tử mất, giống như lần trước nhất định tìm lên Thiên Giới, cho nên Cẩm Mịch tiên tử nếu muốn tự do lâu dài, Nhuận Ngọc cho rằng Thiên Giới phải là lựa chọn tốt”.
“Rất có lý.” Ta liên tục gật gù, vẫn là Tiểu Ngư tiên quan suy nghĩ chu toàn. “Chỉ là Cẩm Mịch thông thạo lục giới, còn phải phiền Nhuận Ngọc tiên quan chỉ cho con đường sáng.”
Tiểu Ngư tiên quan cười ôn hòa nhưng trả lời, chỉ dắt Yểm Thú đường ngược lên , sau khi tới đầu nguồn Thiên hà, bước lên bờ : “Tới đây là ranh giới của Thiên hà, là trời, dưới là đất, vượt qua Thiên Hà xuống dưới chính là Phàm Giới. Trần gian thế tục muôn vẻ, nếu muốn tìm thấy khí tức của Cẩm Mịch tiên tử trong muôn vạn chúng sinh, chắc là phải chuyện dễ”.
“Dạ Thần điện hạ quả nhiên là tài năng trụ cột hiếm có của Thiên Giới, Cẩm Mịch vô cùng khâm phục ngài.” Ta vô cùng vui sướng với Tiểu Ngư tiên quan.
Tiểu Ngư tiên quan dắt ta tung mình nhảy xuống, bụi hồng trần cuồn cuộn phả vào mặt.
Tiểu Ngư tiên quan tìm lấy ngôi nhà vừa mắt ở trần gian thu xếp ổn thỏa cho ta, lại biến ta thành bộ dạng nam nhi, ta còn chưa kịp cầm gương soi cái, tên Thổ Địa phong thủy vùng này như mèo thấy mỡ, đường ngửi thấy tiên khí xông vào.
“Ồ…” Thổ Địa ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cổ ta hồi lâu. Ta nghi hoặc quay đầu, ra sợi dây buộc tóc của ta quá dài, vừa rồi để ý nên đầu sợi dây xuôi theo gáy chui vào trong y phục phía sau lưng, Tiểu Ngư tiên quan rất cẩn thận, đưa tay thay ta rút cái sợi dây ấy ra khỏi y phục, để sợi dây ấy làm cổ ta ngứa ngáy.
Sau khi giải quyết ổn thỏa sợi dây buộc tóc, Tiểu Ngư tiên quan xoay sang viên Thổ Địa kia rất ôn tồn tử tế: “Lần này mượn dùng bảo địa của Thổ Địa phen, còn chưa thông báo, xin được thứ lỗi”.
Viên Thổ Địa kia cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, khom người làm lễ cung kính : “Dạ Thần Đại điện hạ quang lâm tệ xá, thực làm cho hoa cỏ trong phương viên nghìn dặm nơi đây vinh hạnh, tỏa sáng rực rỡ! Tiểu tiên khi còn sống được lần nhìn thấy phong tư lỗi lạc của Đại điện hạ, thực là may mắn trong ba kiếp, phúc lộc vô biên! Tiểu tiên…”.
“Vị này là người bạn tốt Lăng Quang công tử tiểu thần kết giao gần đây, vì gặp phải mấy chuyện phiền lòng, mượn nhà của ngài ở thời gian, còn xin Thổ Địa tiên quan chăm sóc tử tế.” Tiểu Ngư tiên quan giơ tay giới thiệu ta. Cái tên giả Lăng Quang này, ta thấy cũng hay, liền lẳng lặng chấp nhận.
Phần mở đầu sôi nổi hào hứng của Thổ Địa bị Tiểu Ngư tiên quan cắt đứt lúc cao trào, nhưng cũng buồn bã, rất nhanh nhẹn xoay người sang làm lễ với ta: “Tiểu tiên tham khiến Lăng Quang công tử”. Tiếp đó ra vẻ hào sảng vỗ vỗ ngực bảo đảm với Tiểu Ngư tiên quan: “Núi này do ta mở, đường này do ta tạo, đất này do ta làm chủ! Nếu có người muốn thương tổn đến sợi tóc của Lăng Quang công tử, ắt trước tiên phải giẫm qua xác của tiểu tiên!”.
Ồ, lời này nghe rất là có khí phách.
Tiểu Ngư tiên quan thầm bên tai ta: “Thổ Địa này trước khi phi thăng thành tiên là tên sơn tặc chặn đường cướp bóc”.
Ta hiểu ra gật gật đầu.
“Như thế, vất vả cho Thổ Địa rồi.” Tiểu Ngư tiên quan hài lòng liền khách khí với Thổ Địa phen.
“Chuyện này…” Đôi mắt lanh lợi của Thổ Địa nhìn lên người ta và Tiểu Ngư tiên Quan Âmấy lần, sau đó sắc mặt nghiêm túc với Tiểu Ngư tiên quan: “Kì thực, tiểu tiên mắt mũi kèm nhèm, trong đêm càng nhìn thấy , hai tay giơ ra cũng chỉ có thể thấy được cái hình mờ mờ ảo ảo thôi. Dạ Thần Đại điện hạ cần lo lắng về tiểu tiên, cứ tiếp tục… tiếp tục… tiểu tiên xin cáo lui”.
Ta nhìn vị Thổ Địa theo lời là mắt mũi kèm nhèm kia, tay chân lanh lẹ thay bọn ta hết lòng đóng cửa lại, đường chạy thẳng vào trong màn đêm đen kịt, linh hoạt vòng qua hòn sơn giả và hồ nước, chạy ra ngoài nhanh như gió. Trong lòng ta khỏi phiền muộn, tiếp theo là chuyện gì đây? phải là Tiểu Ngư tiên quan có việc gấp cần làm chứ, nhân đó ta quay đầu lại với : “Tiểu Ngư tiên quan cứ tiếp tục”.
Tiểu Ngư tiên quan biết nên khóc hay cười day day thái dương.