1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hương Hàn - Phỉ Ngã Tử Tồn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10


      Tròi vừa sáng, như kẻ tỉnh lại sau giấc mộng. Bàn tay bám vào tay vịn cầu thang lấy sức đứng dậy, tay chân sớm tê cứng vì lạnh, ngay cả đầu óc cũng như bị tê liệt, nhưng vẫn nhớ hôm nay còn trận ác chiến nữa.
      vào phòng vệ sinh, mở nước nóng tắm gội sạch . muốn dùng dịch thể nóng hổi ấy để đánh thức hơi ấm người mình.
      Ra khỏi phòng tắm, cố tình thay bộ quần áo hiệu Dior, mẫu thiết kế với màu trắng đen phân chia rạch ròi, đơn giản và điềm tĩnh. xuống lầu, nhà bếp vẫn chuẩn bị hai phần ăn sáng như thường lệ. cố kìm lại dòng nước nóng hổi trong khoang mắt, từng muỗng từng muỗng cố dùng hết bữa sáng.
      Sau khi sửa soạn chỉnh tề, nhìn lại mình trong gương lần nữa, bình thản và thư thái, cũng thấy an tâm hơn phần nào. phải là chưa từng tham gia những cuộc chiến, nhưng lần này, lại dám chắc mình thắng.
      cũng chỉ mới hiểu được tâm trạng tuyệt vọng của Lạc Y trước kia trong vòng mười mấy tiếng qua mà thôi. Hóa ra khi bị người thân thiết nhất, gần gũi nhất phản bội là cảm giác khiến con người gần như tê dại như vậy. Neu như người đó còn là người mà mình quen dựa dẫm, quen tìm đến khi cần chở che, tuyệt vọng ấy càng thêm khủng khiếp, nó có thể khiến con người ta phát điên.
      Nhưng thể, bởi là Quan Lạc Mỹ, phải có đủ dũng khí để vì mình mà chiến đấu, bất kể là việc công hay việc tư.
      Đúng chín giờ, xuất tại hội nghị của hội đồng quản trị trong cao ốc Ngưỡng Chỉ.
      mấy tháng rồi tham dự cuộc họp kiểu này. Khi thấy bước vào căn phòng được trải toàn bộ bằng đá cẩm thạch Ý màu hồng phấn, cơ hồ là mỗi người có mặt đều thấy ngạc nhiên.
      Rất nhiều người sớm quên tên gọi “Quan Lạc Mỹ” của , nhưng ấn tượng mà để lại cho họ giờ chỉ còn là danh xưng “Dung phu nhân”. Thấy từng bước điềm tĩnh như vậy, rồi nho nhã ngồi xuống như thế khiến rất nhiều người làm việc lâu năm trong Ngôn thị đều như bỗng chốc nhớ đến “Quan Lạc Mỹ bộ phận quản lý tài chính” nổi tiếng trong cao ốc Ngưỡng Chỉ trước đây.
      Dung Hải Chính ngồi tại vị trí đối diện cửa, thấy vào, khóe miệng cong lên, để lộ nét mặt như cười như , ánh mắt đầy ý trêu chọc kỳ quái như hỏi bằng giọng khinh khi: “Chỉ mình em mà muốn xoay ngược tình thế sao?”.
      nhìn , lịch đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ như hoa.
      Cuộc chiến hôm nay là thể tránh khỏi, vậy ... bước nào tính bước đó thôi.
      Ngôn Thiếu Tử ngồi ghế chủ tịch, nhìn cái, ánh mắt cũng phức tạp khó hiểu.
      Cuộc họp bắt đầu, ra cũng rất đơn giản, Dung Hải Chính đến đây trong thế đánh hùng dũng, chắc rằng mình nắm phần thắng.
      thong dong: “Cổ phần của ai nhiều hơn, người đó làm Chủ tịch, rất công bằng”. câu làm cứng họng mọi người, khiến Lạc Mỹ thể thẳng: “Ý kiến của tôi và Dung tiên sinh bất đồng, tôi bỏ phiếu cho Ngôn tiên sinh”.
      Dung Hải Chính xòe hai tay: “Rất tốt, mọi người cùng tính nhé, nếu như vậy tôi có 40% cổ phần A, 20% cổ phần B, còn số cổ phần tổng cộng của Ngôn tiên sinh và Dung phu nhân là 30% loại A và 30% loại B, tính kiểu này là căng nhỉ, chắc chỉ còn cách cuối cùng là bỏ phiếu thôi, biết ý kiến của Ngôn tiên sinh và Dung phu nhân đây thế nào?”.
      Lạc Mỹ thấy mở miệng ra là “Dung phu nhân”, mà giọng điệu lại quái dị đến mức khiến người ta khó chịu, cổ họng như nuốt phải vật gì đó cứng chắc, dạ dày cũng sôi lên từng cơn, khiến muốn lập tức xông ra ngoài nôn cho sạch thức ăn trong bao tử.
      Nhưng trong giây phút này, chỉ có thể nở nụ cười hiệu của mình ra: “Đe cho công bằng công chính, bỏ phiếu thôi”.
      và Ngôn Thiếu Tử là đơn độc chiến đấu, hiểu điều này từ sớm, nhưng trưng mắt nhìn những cổ đông kết giao thân thiết với Ngôn thị cùng nhau quay lưng cái cảm giác bất lực và thê lương ấy vẫn cách nào đè nén, nó dội lên từng cơn trong lòng.
      Tình người khi đặt trước tiền bạc là dễ dàng nhìn thấy nhất. Dung Hải Chính có đủ tư cách toàn thắng trong tiền tài, do đó chiếm thế thượng phong tuyệt đối.
      Chỉ trong vòng vài phút, người cầm quyền cao nhất của Tập đoàn quan hệ Thường Hân làm mưa làm gió toàn thành phố rơi vào tay người khác.
      Sau cuộc họp, với Ngôn Thiếu Tử: “Rừng xanh còn đó, sợ gì có củi đun”.
      chỉ lắc đầu, xuất thân trong gia đình giàu có, cả đời thuận buồm xuôi gió, chưa từng nếm trải mùi vị khó khăn, nỗi tuyệt vọng đương nhiên là gấp bội.
      Lạc Mỹ : “Chỉ cần cái giá tượng trưng, tôi có thể bán hết cổ phần cho . vẫn có vị trí trong hội đồng quản trị”.
      Giọng nhàn nhạt: “Cảm ơn ”. Đó là xa vời và khách sáo chưa bao giờ có. Lạc Mỹ nghe xong cũng chỉ im lặng, nghĩ chắc hẳn vẫn còn vì Dung Hải Chính mà hận . Xét về tình về lý, cũng có cách tranh cãi được, vì thế chỉ có thể lựa chọn cách im lặng.
      Vừa định quay lưng , giọng của Ngôn Thiếu Tử lại vang lên: “Dung phu nhân, Dung tiên sinh tiếp quản ngôi nhà tổ, hôm nay có thể ăn tối Bình Sơn rồi”.
      quay đầu lại trong kinh sợ.
      Ngôn Thiếu Tử : “Tôi đặt cược lớn vào chỉ số hàng hóa phát hành trong kỳ hạng lần này”.
      Lạc Mỹ hề nghĩ rằng cuộc chiến hiểm nguy này lại giáng vào từng cú đòn ngày nặng hơn như thế. Nó gần như có thể nuốt chửng trong tích tắc, để lại dấu vết nào.
      Cổ họng của phát nghẹn, giọng run rẩy: “Sao lại sơ xuất như vậy?”.
      nhìn đáp, cảm xúc phức tạp trong đôi mắt ấy lên tất cả. cúi đầu, lúc sau mới hỏi: “Có còn cách cứu vãn nào ?”.
      thở dài, đưa hết trọng lượng của cơ thể ra sau ghế: “Lạc Mỹ, hôm nay giúp tôi như thế, cũng chỉ để tôi khỏi phải nhảy lầu thôi. Con số ấy quá lớn, cả đời này tôi cũng trả hết”.
      Nghe thấy hai từ “nhảy lầu” từ , Lạc Mỹ lập tức nhớ đến câu của Dung Hải Chính, trong hoang mang và kinh sợ: “Rồi có cách thôi, rồi nghĩ ra cách cứu vãn thôi”. Tuy ngoài miệng thế nhưng trong lòng hiểu đấy chỉ là gạt người gạt mình. Nỗi kinh hoàng mặt càng lúc càng ràng hơn bao giờ hết.
      Thấy như thế, Ngôn Thiếu Tử càng thêm khó xử, : “ giúp tôi nhiều lắm rồi. Đừng xen vào việc này nữa. Tôi tự nghĩ cách, cầm cố toàn bộ gia sản”.
      “Như vậy cũng đâu có đủ”, Lạc Mỹ nắm chặt hai tay, “Trừ phi...”.
      Trừ phi có chế độ vay thế chấp. Nhưng trong xã hội ngày nay, có ngân hàng nào chịu làm chuyện khờ khạo như vậy? Có công ty nào chịu ra tay giúp đỡ mà đòi hỏi lợi ích?
      Ngôn Thiếu Tử : “ ra cũng còn cách”.
      Lạc Mỹ nhìn , ra ý bảo nhưng lại lắc đầu: “Tiếc là làm được”.
      ra thử xem, đời có chuyện gì là tuyệt đối”, Lạc Mỹ bình tĩnh đến lạ lùng, chỉ cần có tia hy vọng, cũng phải nắm bắt.
      Ngôn Thiếu Tử phải loại người ậm ừ quyết đoán, do dự giây lát bèn với : “Trong phòng sách của ngôi nhà tổ Ngôn thị có cái két sắt, trong két sắt có chiếc hộp gấm hình vuông ba tấc màu đỏ, bên trong có con dấu mang tên ‘Hương Hàn’, con dấu ấy nắm giữ ngân sách bí mật của gia tộc. Nhưng chỉ có người cầm quyền của gia tộc được biết về quỹ ngân sách này. Dung Hải Chính chắc chắn biết”.
      “Hương Hàn?”, thầm ghi nhớ hai chữ này vào lòng.
      “Là di vật của ông tổ, nghe ‘Hương Hàn’ là tên của người con mà ông nhất đời, vì thế dùng nó để đặt tên cho quỹ ngân sách bí mật”, Ngôn Thiếu Tử thuật lại đơn giản cho biết nguồn gốc của con dấu mang sắc màu truyền kỳ này, “Màu của nó rất đẹp, nó trong suốt, chính giữa có những sợi tơ màu trắng, nhìn giống như hạt mưa vậy, khi để dưới ánh đèn ra màu sắc nhạt, thoạt nhìn rất giống mặt dây chuyền”.
      hỏi: “Được làm bằng đá đỏ hay đá vàng?”.
      lắc đầu: “Ket quả của chuyên gia giám định cho thấy, kết cấu của nó giống ngọc, nhưng lại bở như ngọc, đại khái là viên thiên thạch rơi xuống trái đất vào mấy ngàn năm trước”.
      Lạc Mỹ ngẫm nghĩ lúc rồi : “Tôi lấy được nó”.
      Đêm ở Bình Sơn, cây cối um tùm càng khiến nơi này mang bầu khí tiêu điều. Đặc biệt nhất là ngôi nhà tổ họ Ngôn, bốn bề đều là cây tương tư, tiếng gió, tiếng mưa hòa trộn cùng tiếng xào xạc của lá cây càng khiến con người cảm thấy thê lương và bi ai.
      Lạc Mỹ ngồi sofa, đối diện với là cánh cửa sổ dài, rèm cửa sổ vẫn mở rộng, cảnh tượng những cây sấu múa lượn hỗn loạn trong gió mưa ngoài kia mặt kính, in sâu trong lòng .
      Luật sư vẫn dùng giọng điệu ngàn năm đổi ấy để đọc giấy phân chia tài sản. Dung Hải Chính vẫn thong dong uống cà phê.
      Lạc Mỹ bỗng muốn bật khóc, chỉ mấy ngày trước thôi, dù có nằm mơ cũng ngờ được rằng mình ngồi trong thư phòng của nhà tổ Ngôn thị và nghe luật sư đọc giấy thỏa thuận ly hôn của và Dung Hải Chính. Thời gian và địa điểm, đều nằm ngoài dự liệu của .
      thu lại ánh nhìn, đặt mọi chú ý lên người Dung Hải Chính. vẫn mang dáng vẻ như thế, gần gũi và điềm nhiên, nhưng có ai ngờ được phía sau gần gũi điềm nhiên ấy lại là gương mặt xấu xa hung tợn đến thế. năm sinh sống cùng , khởi đầu và kết thúc đều khó lường đến vậy. Thực có cảm giác mình cơn ác mộng và cả đời cũng thoát khỏi được nó. được ông trời định sẵn phải dây dưa ràng với , có lẽ đây chính là cái được gọi là nghiệt duyên.
      Trang sức châu báu, tặng hết cho . vốn là người rất hào phóng, luôn biết điểm này. chịu đầu tư cho là vì đủ độc ác, đủ tàn nhẫn, vì biết vụ mua bán chỉ có lời mà có lỗ. Giờ đây chẳng qua vì phát ra sớm mới cắn ngược lại , đấy là điều mà hề đoán biết trước được.
      Ngôi nhà ở Tân Hải cũng sang tên cho . Ke từ sau cuộc chiến này, có thể sảng khoái mà trở về nước Mỹ với lợi tức tính theo đơn vị tỷ.
      Bất động sản ở Canada, nông trường ở New Zealand, công ty ở Hà Lan...
      Bị chia mất nhiều gia sản như vậy, chắc trong lòng cũng mấy vui mừng.
      Đen bước cuối cùng rồi, chỉ còn ký tên nữa thôi.
      : “Tôi còn muốn lấy thứ”.
      hớp ngụm cà phê, đáp: “Mời ”.
      Có lẽ từ trước đến nay chưa từng gặp được người làm chồng khảng khái như thế. Luật sư liền quay sang nhìn Lạc Mỹ với ánh mắt kinh ngạc trước lòng tham của .
      : “Tôi muốn lấy đồ trang sức gia truyền của Ngôn gia”.
      đặt tách cà phê xuống, mỉm cười với luật sư: “Cho ấy”, ngưng lại lát, nhìn về phía rồi : “Đe tránh khi lấy Ngôn Thiếu Tử, có món trang sức nào cho em được nở mày nở mặt”.
      Rốt cuộc cũng nhịn được mà ra câu cay nghiệt như thế. phản ứng gì, nhận bản phô tô sau khi luật sư thêm vào đó điều khoản.
      “Mời hai vị ký tên”, nhận lấy bút do luật sư đưa sang, ký lên đó ba chữ “Quan Lạc Mỹ” mà chút do dự. Sau khi ký xong, ngước mặt lên nhìn, Dung Hải Chính mới cười lạnh tiếng rồi ký tên của mình lên, sau đó vứt bút lên bàn.
      Luật sư cẩn thận thu lại các giấy tờ, Lạc Mỹ liền đứng lên, Dung Hải Chính ném lên bàn xâu chìa khóa: “Đây là

      chìa khóa nhà, xin hãy vứt hết mọi vật dụng cá nhân của tôi ”.
      Dứt câu, bèn đứng lên khỏi, hề quay đầu lại nữa. Luật sư cũng ra theo . nhặt xâu chìa khóa đó lên trong đau đớn, những mảnh kim loại lạnh ngắt ấy áp sát trong lòng bàn tay .
      Nhà?
      Giờ đây, nơi ấy cùng lắm cũng chỉ là nơi che mưa chắn gió mà thôi. chán nản tới trước tủ bảo hiểm, bên trong toàn là châu báu, giờ đây chúng hoàn toàn thuộc về . Trong tập tài liệu mà luật sư giao cho có mật mã của két sắt này, lấy phong bì mang nội dung cần lên, xoay mật mã, mở tủ ra.
      Chiếc hộp gấm màu đỏ ấy nằm giữa những hộp trang sức đủ loại. mở nó, bên trong mảnh nhung lụa màu tím là con dấu trong suốt rất đẹp tựa như giọt lệ.
      cầm nó lên. Dưới ánh đèn, nó phát ra sắc màu mờ ảo, vật nào có thể sánh bằng. Lật sang mặt còn lại, hai chữ “Hương Hàn” được khắc bằng chữ Triện mồn . Con dấu mới toanh, dính dấu chu sa nào, tin chắc là từ lúc đúc thành đến nay, chưa ai từng sử dụng nó.

      Đáy hộp còn có tờ giấy vàng kim, tuy trải qua khoảng thời gian dài đằng đẵng nhưng màu mực vẫn như in, nét chữ đoan chính mảnh mai: “Trùng đáo cựu thời minh nguyệt lộ, tựu khẩu hương hàn, tâm bỉ thu liên khổ^ ràng là bút tích của người con . Năm xưa Ngôn Thường Hân tay sáng lập ra mô hình của đế quốc thương nghiệp, biết trong đó lại chứa đựng câu chuyện bi hoan ly hợp ra sao. Thế nhưng, đời này luôn có loại tình cảm có thể trường tồn mãi mãi, đến chết thôi, trăm năm về sau vẫn phát ra ánh sáng lấp lánh của riêng nó.
      chợt ngộ ra được gì đó, vội vàng đội mưa chạy xe xuống núi, tìm kiếm quán trà ấy giữa đêm mưa xối xả trong thành phố. Xe dừng lại, dầm mưa chạy thẳng vào trong.
      Toàn thân ướt nhẹp, nước mưa chảy xuống xuôi theo mái tóc và áo khoác. biết bộ dạng của mình giờ chẳng khác nào kẻ điên. Bên trong quán trà vẫn yên tĩnh bất chấp gió mưa bên ngoài gầm rú, hương trà vấn vít, ai ngước lên nhìn .
      mạch vào nơi sâu nhất, vách tường trắng tinh treo bức chữ, đó chỉ viết “Hương Hàn”.
      Hóa ra từng nhìn thấy nó ở nơi này. đứng dưới bức chữ ấy, thoạt nhiên định thần lại.
      Phía sau có tiếng bước chân đến gần. Neu phải vì nơi này quá yên tĩnh, cơ hồ thể nghe thấy thanh tênh ấy. Lạc Mỹ quay lại, là bà cụ áo xanh lần trước, bà gật đầu với Lạc Mỹ, lấy dấu ấn ấy ra, : “Ngôn tiên sinh bảo cháu đến đây”.
      Bà cụ ngoài bảy mươi chỉ mỉm cười: “Nào, ngồi xuống dùng tách trà nóng ”. Tách trà được khẽ khàng đặt lên bàn, hai người ngồi đối mặt nhau, nhìn bà già ấy vẻ đờ đẫn, bàn tay xòe ra, “Hương Hàn” trong tay tỏa ra luồng sáng như ngọc.
      Bà cụ nhìn nó cái, vẫn chỉ mỉm cười: “Hóa ra con dấu này vẫn còn tồn tại à”. Ngón tay xương xẩu của bà cụ chạm vào lòng bàn tay Lạc Mỹ, mang hơi nóng diệu kỳ, rồi chầm chậm : “Hương Hàn, là tên của ta”.
      Lạc Mỹ chợt xúc động, ngờ chủ nhân của con dấu này vẫn còn sống. mở to mắt, nhìn dung nhan trải qua biết bao cảnh đời trước mặt mình, vô cùng kinh ngạc và chấn động.
      “Ngôn Thường Hân từng phụ tình ta, cho nên đến cuối đòi vẫn còn cảm thấy lương tâm bị cắn rứt, đáng tiếc...”, bà lão khẽ đặt con dấu lên bàn, “Gia tài bạc triệu, cuối cùng cũng về với cát bụi”.
      Lạc Mỹ càng thêm chấn động: “Cháu tưởng câu chuyện tình mãnh liệt”.
      Bà lão mặt đầy nếp nhăn, cười an nhàn như ngày tháng lướt trôi lặng lẽ: “Đối với đàn ông mà , tình là vật điểm xuyết cho tiền bạc và quyền lực, như thêm hoa vào gấm mà thôi. Có thêm vài đóa đương nhiên là tốt, song có ít đóa cũng vấn đề gì”.
      Lạc Mỹ ngờ lại là như vậy, trong lòng cảm khái vô vàn, cuối cùng : “Ngôn tiên sinh hy vọng được dùng quỹ ngân sách này của gia tộc, để trải qua khó khăn trước mắt”.
      vẫn là nụ cười mỉm ấy, bà lão : “Cháu vì người đó làm nhiều như vậy, có đáng ?”.
      Lạc Mỹ nhất thời sững sờ: “Đó phải là vấn đề đáng hay đáng...”.
      Bà cụ gật đầu: “ phải vấn đề đáng hay đáng à. Thôi được, ngày mai cháu đến đây với cậu ta, nhìn thấy người của Ngôn gia, ta thể đưa ra quyết định”.
      Lạc Mỹ nhận lời, bà lão liền đứng dậy, bước chậm rãi ra phía sau, dần biến mất sau kệ sách. Làn khói mỏng bay lên từ lọ hương, ngay cả khí cũng cơ hồ như ngưng

      đọng. Và bà lão ấy, tựa như chưa từng xuất vậy, phảng phất mọi thứ giống như chỉ là ảo giác của riêng .
      Nơi đây yên tĩnh, mọi thứ trong sạch, hệt như ngôi miếu cổ trong núi sâu khiến con người quên mọi tạp niệm.
      thoát khỏi cái vòng hận tham giận, vì thế mới muốn thoát ra. bỗng nhiên ngộ ra, suy cho cùng bản thân cũng là kẻ có thất tình lục dục, có có hận. con người sống trong tục thế nên chẳng thể hiểu thấu hết được. Cuối cùng rồi cũng phải trở về cái xã hội chất đầy hận thù ân ái đó.
      Có lẽ chính “Hương Hàn” mang đến cho những suy tư này? đột nhiên thấy tức cười, ngoài kia vẫn mưa to gió lớn, “Hương Hàn” lại tĩnh lặng nằm yên trong tay . vắt khô mái tóc ướt, rồi cầm con dấu rời khỏi đó, vào màn mưa. Đèn phố vàng vàng mờ ảo, khiến màn mưa này như biến thành chiếc lưới to vô hình, thâu tóm cả thế giới, ai ra được, cũng ai có thể tránh khỏi.
      * * *
      Sắc trời dần chuyển sang màu trắng nhọt, thời gian tăm tối nhất của đêm kết thúc, bình minh sắp đến.
      Mưa dần lại, than trong lò nấu nước pha trà cũng gần

      tắt, chỉ còn hai hòn cố gắng bập bùng như hấp hối, đỏ vàng như viên hồng ngọc.
      Trong nhà vô cùng yên tĩnh, cơ hồ có thể nghe thấy cả thanh rơi tõm xuống đất của hạt mưa lá cây ngô đồng Pháp ngoài vườn. Tiếng chim cũng vọng đến từ đâu đó, đó là loài chim oanh châu Âu vô tư hát mừng ngày mới.
      Mỹ Tình phá vỡ yên tĩnh trong nhà, hỏi: “Câu chuyện hết rồi ư?”.
      Tôi xoay tách trà trong tay, nhìn và thản nhiên : “ hết rồi”.
      Mỹ Tình vươn vai cái, như cố gắng vận hành lại cơ bắp tê cứng vì ngồi lâu, sau đó gắp hai hòn than cho vào lò, châm lửa lên nấu nước. Đặt kiềng than xuống bàn, cuối cùng cũng thở dài : “Là câu chuyện hay”.
      Tôi mỉm cười : “Là câu chuyện cảm động nhất mà tôi được nghe”.
      “Hả?”
      Tôi : “Quan Lạc Mỹ ấy, rốt cuộc cũng thể giao ‘Hương Hàn’ cho Ngôn Thiếu Tử”.
      ấy nghe tôi kể tiếp. Tôi : “Bởi vì đêm hôm đó ấy gặp được Ngôn Thiếu Tử. Đợi đến khi nhìn thấy ta, ta chết vì tai nạn giao thông”, tôi nhún vai, “Rất ly kỳ đúng ? Có người đồn rằng, Dung Hải Chính làm việc này, ta sớm biết tác dụng của ‘Hương Hàn’ nên lựa chọn rút củi dưới nồi để Lạc Mỹ dẫu cho có lấy được ‘Hương Hàn’ cũng chẳng dùng được”.
      ấy hỏi: “Vậy sau đó?”.
      Tôi : “Sau đó? Sau đó Quan Lạc Mỹ như biến mất khỏi thế giới, ai biết ấy đâu, còn Dung Hải Chính trở về Mỹ. Mười mấy năm nay vẫn tung hoành trong giới chứng khoán, vẫn là người vẻ vang đứng bao người”.
      ấy chợt thất thần như nghĩ về câu chuyện tình thù này, cuối cùng : “ ra câu chuyện này tôi từng được nghe, tôi cũng biết tên của những nhân vật ấy”.
      Tôi mỉm cười đáp: “Dưới ánh mặt trời chẳng có chuyện gì là mới. Mười năm trước, câu chuyện này được lưu truyền rầm rộ cả thời, là đề tài nóng bỏng nhất sau các bữa trà dư tửu hậu của những người thượng lưu trong thành phố này. Gần đây, câu chuyện cũ này lại được khơi dậy, chỉ bởi vì nhân vật chính trong đó xảy ra biến cố đột xuất”.
      bất giác dời ánh nhìn sang tờ báo bàn, đó là tờ báo sáng của mấy ngày trước, dòng tiêu đề màu đen trang chính tờ báo kinh tế in “Phú hộ danh Vinh Chí Chính qua đòi vì ung thư phổi”.
      như kìm được lòng mà thở dài: “Gia tài bạc triệu, đến cuối cùng cũng trở về với cát bụi”.
      Tôi gật gù, lại : “ biết mà, Dung Hải Chính trong câu chuyện của tôi, kỳ thực chính là Vinh Chí Chính vừa qua đòi hai hôm trước vì bệnh ung thư phổi. Lý do tôi được biết câu chuyện này như vậy, vì tôi là luật sư của ông
      ấy”.
      ấy cười bảo: “Tôi chỉ biết nghiệp của rất thành công nhưng ngờ lại nổi tiếng đến mức ấy. Người giàu có như vậy, thông thường chỉ thuê dùng luật sư giỏi nhất”.
      Tôi cười cười, đáp rằng: “Làm gì có, mưu sinh bằng nghề luật pháp, thế nào cũng phải có hai ông chủ lớn thôi. Hơn nữa tôi chỉ mới tiếp nhận nghiệp vụ của Vinh tiên sinh vào hai năm trước, cũng nhờ ông ấy chỉ đích danh tôi”, ngưng lại lát, tôi tiếp tục: “Sau khi qua đời, tài sản mà Vinh tiên sinh để lại tạm đến, ông ấy còn để lại di chúc, cầu tôi lấy tập tài liệu mà ông để trong tủ bảo hiểm của ngân hàng Thụy Sỹ ra, công bố với mọi người. Bởi ông muốn Quan Lạc Mỹ trong câu chuyện biết rằng, câu chuyện ấy chưa chấm dứt, nó vẫn

      còn vài tình tiết khác”.
      tự chủ mà “Ồ” lên tiếng, thuận tay nhấc ấm nước sôi lên pha thêm lá trà cho tôi. hiểu vì sao, ấy lại nhất thời mất tập trung như thế, mãi đến khi nước tràn ra, ấy mới giật mình trở về thực. Tôi giả vờ như hề hay biết, chỉ nhìn lá trà xanh trôi nổi trong tách, tôi : “Tôi biết phải bắt đầu từ đâu”.
      ấy im lặng.
      Ngẫm nghĩ lúc, tôi đặt tách trà xuống: “Van là để tự xem vậy, như thế dễ hiểu hơn”, xong tôi đứng dậy mở túi đặt ở bên ra, lấy ra tập tài liệu giao cho ấy, “Mọi tài liệu đều ở trong đây, thị phi đúng sai đều ở trong đó, xem từ từ hiểu”, dứt câu tôi định cáo từ ra về.
      ấy giữ tôi lại: “ chuyện suốt đêm rồi, ở lại ăn sáng rồi hãy ”.
      Tôi lắc đầu: “Uống trà của suốt đêm cũng đủ rồi, làm phiền nữa, tôi còn phải ra sân bay, bữa sáng máy bay có chuẩn bị”. Tôi ngưng lại lúc, muốn gì đó nhưng lại thôi.
      ấy cũng thế, nhưng bỗng dưng có tiếng mở cửa. Tôi quay đầu lại nhìn, bé mặc đồ ngủ, mang dép lê,

      thong dong bước ra, trông thấy Mỹ Tình, liền gọi: “Mummy. Chào buổi sáng”.
      Tôi kinh ngạc, còn Mỹ Tình, khi quay lại nhìn thấy bé vẫn còn ngái ngủ đó nụ cười bất giác nở rộ: “Ngoan, chào buổi sáng”.
      bé ấy nhìn tôi, rất lễ phép mà gọi tiếng: “Thưa , chào buổi sáng ạ”. bé lộ ra lúm đồng tiền khi cười, đôi mắt to đen láy, trong vắt như có thể phản chiếu cả thế giới.
      Tôi đờ đẫn cả người, thầm: “Tài liệu hề nhắc đến đứa con ”. Tôi từ từ ngồi xuống như sợ làm kinh động gì đó, tôi ngước mặt lên, khẽ hỏi: “Ngoan, chào buổi sáng. Ngoan, con tên là gì?”
      bé lễ phép đáp: “Thưa , cháu tên Hối Chi ạ”.
      Tôi quay lại nhìn Mỹ Tình cái. Khi đó tôi nghĩ ánh mắt mình nhất định chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp, hỗn loạn, và khó hiểu. Và , cuối cùng chỉ khẽ : “Lâu nay Hối Chi luôn ở trong ký túc xá của trường. Mấy hôm nay con bé bị cảm, may mà tôi lại rảnh nên mới đón Hối Chi về nhà. Con bé rất ít khi nhìn thấy bạn bè của tôi, vì thế biết tồn tại của nó”.
      Nhưng tôi thông qua cuộc điều tra tường tận và cẩn thận nhất, làm sao có thể bỏ sót tồn tại của đứa trẻ

      chứ? Rốt cuộc ấy dùng cách gì, mới có thể che đậy việc ra đòi của bé này?
      Tôi thể suy nghĩ nhiều hơn, bởi vì đứa trẻ ngây thơ này mãi kéo lấy tôi hỏi này hỏi nọ: “ làm nghề gì thế ạ?”
      là luật sư.”
      “Luật sư là gì ạ?”
      “Luật sư là nghề, chuyên giúp con người xử lý những vấn đề luật pháp.”
      Hối Chi như hiểu lại như hiểu, lại hỏi: “Thế luật sư cũng có con chứ ạ? Tại sao nhìn cháu lạ thế ạ”.
      Đáy mắt tôi dường như có luồng hơi nóng chực chờ cuộn lên, tôi ngước mặt cao lên: “, cháu à, chỉ cảm thấy rất vui. đời này, luôn có số việc khiến chúng ta hối hận. Và cũng có vài việc, khiến chúng ta hối hận”.
      Có lẽ nó hiểu những lời tôi , nhưng đôi mắt trong vắt ấy vẫn cứ nhìn, khiến tôi cảm thấy yên bình và sáng sủa. bàn là tập hồ sơ tôi vừa lấy ra, nằm ở cao nhất là lá thư - đó là lá thư do chính tay Vinh Chí Chính viết, nét chữ sắc và bay bổng, chính là tác phong cần có của loại người như .

      Mỹ Tình.
      Đen bây giờ mới viết lá thư này, có lẽ trễ mất tám, chỉn năm roi, Trước đây nhấc bút, là vì em mãi mãi cũng hiếu rằng, ngay từ giây phút em đoạn tuyệt với , cảm thấy mọi thứ thế gian này còn thứ đáng cho níu giữ nữa.
      Hôm qua giấy kiếm tra sức khỏe có, kết quả cho thấy bệnh ung thư phối của phát trỉến đến mức thể chữa trị. Bác sĩ bảo hãy sớm chuấn ố/ế thứ, sắp xếp ốn thỏa những chuyện chưa giải quyết xong. Có chuyện gì khiến thế buông xuôi đây? Họ đều biết, từ mười năm trước, trái tỉm của còn hy vọng, nguội lạnh roi.
      từng rất nhiều lần kể với em về phim “Gone with the Wind”, cũng từng nhiều lần cố gang đế mình rơi vào hoàn cảnh của Rhett Butler. Thế nhưng em dễ dàng phả hủy mọi phòng tuyến của , khiến vạn kiếp bất phục. Nhưng hề hổi hận, từ ngày vào tiệm hoa của em, trông thay em lần đầu tiên cười với , hổi hận. Mãi đến ngày hôm nay, vẫn còn nhớ rung động của mình trong khoảnh khắc em mỉm cười rạng rỡ, và cũng chỉ đến hôm nayf mới dám với em rằng - cưới em, là vì

      em. Và trái tỉm em, sớm hằn sâu trong lòng ngay từ nụ cười đầu tiên ẩy, mãi mãi phai mờ.
      Câu chuyện của Nhan Thủ Hạo khiến em vó cùng tức giận, cái mà cho là chứng cứ khiến em vổ cùng tuyệt vọng. có lời nào đế , bởi động cơ ban đầu của , đủng chỉ là lợi dụng. Nhưng đến sau này, mọi việc thay đối, dùng cả sinh mạng này đế em. Vậy mà em hề rung động, khỉ ẩy biết rằng, cuối cùng, mình vẫn chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi.
      Mảnh đời bi kịch của mẹ luôn khiến hoài nghỉ, nghỉ ngờ đời này có tồn tại tình ? Tình khiến con người bat chấp tất cả? Song đợi đến khỉ hiếu ra, thế đến gần em được nữa.
      Trong giây phút cười lớn quay lưng rời khỏi, nước mắt tuôn rơi. thế ngờ rằng, hai tay dâng tặng cả trái tỉm và sinh mạng này cho em mà em lại vung tay đánh rơi xuống đất. Những hoài nghỉ trong lòng em khiến giải đáp hết, nếu như vậy cũng khó vãn hồi.
      Mỹ Tình, em quá tàn nhẫn, sở dĩ dùng từ “tàn nhẫn ” là vì ngay chỉnh bản thân cũng thế hiếu. chưa bao giờ nghĩ rằng sau khỉ oán thán,

      hối hận người lâu như vậy, người đó lại nhẩc con dao sắc bén nhất thế giới, đâm thẳng vào tỉm mình. Rồi sau đó, nhìn máu tươi ấy tuôn chảy, người đó lại hững hờ cười lạnh. Em tuyệt đoi thể hiểu, người là như thế nào, làm sao có thể nhẫn tâm tổn thương người mình dù chỉ chút? Vì vậy, thực muốn giải thích, quay lưng bỏ . Nhan Thủ Hạo hiểu tính , do đó hẳn thắng, và mất em.
      Mỹ Tình, trăm kiếp tu được ngoi chung thuyền, nghìn đời tu được gổi chung giường. Duyên sổ của chủng ta ẳt quá cạn, nên mới để vụt mất nhau. Neu như thế, kiếp này sau khi chết , nhất định phải co gắng tu hành, đế kiếp sau tiếp tục em. từng hứa với em, đợi khỉ mọi chuyện kết thúc cùng em song hết nửa đời còn lại ở Saint Jean Cap Ferrât. Tiếc rang đời này làm được nữa, đành chờ kiếp sau thực lời hứa đó.
      Neu hỏi còn cỏ việc gì hối tiếc đó chính là con của chúng ta. Nó vô tội mà đến, cũng vô tội mà . luôn muốn hỏi em vỉ sao lại có thế nhẫn tâm giết chết nó như thế, nhưng khi nghĩ lại, cũng tốt. phải ngày đêm bận lòng thêm nỗi nhớ khác. Thượng Đe bạc đãi , biết làm sao được.
      mất mẹ, mất em, mất con, cỏ lẽ đều được định sẵn từ trước, như vậy, cũng chỉ có thể chấp nhận, hoặc sinh ra định sẵn bất hạnh, định trước phải đơn trải qua cuộc đời lạnh lẽo này.
      Cải chết của Nhan Thủ Hạo, tin đó là ỷ trời. Đe bảo vệ địa vị của mình trong gia tộc, giết bố và em của em. Đe tranh giành vị trí đứng đầu trong gia đình, sắp đặt cho em và Nhan Thủ Giang... tay chia rẽ vợ chồng chúng ta, xem ra cũng là làm đủ chuyện xấu, chết cũng tiếc.
      Đêm nay New York mưa to, tình của , em thích nhất là đêm mưa. viết lá thư này cho em trong đêm mưa, hy vọng em có duyên đọc được, trả lại cho trong sạch ở trong lòng em.
      Tâm mười năm qua được ra, quả nhõm. hy vọng mình cũng có thế ra nhõm. Manhattan ngoài kia rực rỡ ánh đèn. Tình của , em cũng thích ngắm đèn, nhất là đứng ngắm từ cao, vì vậy, để chìa khóa vãn phòng lại cho em, hy vọng có ngày nào đó, em có thể đến xem, như vậy ở dưới chín suối, cũng có thế nham mat.
      Vinh Chỉ Chỉnh Viết trong đêm ngày 26 tháng 9 tại Manhattan

      Trong thư còn kèm theo khẩu cung của sát thủ chuyên nghiệp và tư liệu do thám tử điều tra ra, chứng minh việc mưu sát, cưỡng bức đều do tay Nhan Thủ Hạo dàn xếp.
      Mỹ Tình như rơi vào cơn lốc xoáy, cuốn trôi tất cả. Lá thư chứa đầy huyết lệ này từng khiến tôi thổn thức vô vàn... Tôi nghĩ, giờ đây, khi chính mắt nhìn thấy, nhất định xúc động hơn tôi gấp bội.
      Thế nhưng, ấy chỉ ngồi đó, ngây người nhìn lá thư, mặc cho nước mắt tuôn trào.
      Đây là câu chuyện vô cùng cảm động khiến người ta ruột gan quặn thắt, nên lời.
      “Mẹ ơi”, giọng của Hối Chi vang lên, trong trẻo và đầy lo lắng.
      Mỹ Tình ôm chầm bé vào lòng, chỉ gọi lên tiếng “Hối Chi”, tựa như nỗi đau còn cách nào đè nén. úp mặt vào mái tóc đen óng của bé khóc òa.
      Hối Chi hoảng hồn, giọng cũng như muốn khóc: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc”.
      Làm sao mà có thể khóc được chứ? Thực tế, đè nén mười năm. Nước mắt của mười năm, làm sao có

      thể kìm giữ được nữa?
      Mặt dây chuyền lộ ra ngoài cổ áo của Mỹ Tình, giống như nước mắt của tuôn trào ra vậy.
      Tôi nhìn dòng chữ Triện khắc ấy từ xa: Hương Hàn.
      Trùng đáo cựu thời minh nguyệt lộ, tựu khẩu hương hàn, tâm bỉ thu liên kho.
      đòi này còn nỗi đau nào khiến con người tuyệt vọng và đau thương hơn thế nữa.

      Hết

      ____________________________________
      Chú thích:

      14. “Trùng đáo cựu thời minh nguyệt lộ, tựu khẩu hương hàn, tâm bỉ thu liên khổ” là câu trong bài thơ Điệp luyến hoa của Nạp Lan Dung Nhược hay còn gọi là Nạp Lan Tính Đức. Tạm dịch là “Đường rợp trăng sáng trở về chốn xưa, Hương Hàn còn đó mà trái tim quặn thắt đớn đau muôn phần”. Bài thơ đại khái viết về khoảng thời gian cuối đời của ông. Khi trở về con đường xưa, dưới ánh trăng, ký ức còn đấy, tiếng cười như còn văng vẳng bên tai, tay áo tuy bị sương đêm thấm đẫm hơi lạnh nhưng vẫn như còn thoang thoảng mùi hương từ chiếc bánh mà người làm cho, có điều tại sao trái tim lại đắng đến thế. Trở

      về nơi xưa, phải nên ấm áp sao? Thế nhưng ông lại cảm giác trái tim mình thậm chí còn đắng hơn cả hạt sen.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :