1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

HƯỞNG HẾT SỦNG NỊCH - Đóa Diên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 28:



      Nghe xong lời An Ninh , ta vội vàng quay đầu nhìn Mặc Duy, thấy mặt tia biểu tình nào, ta hoàn toàn đoán ra suy nghĩ cái gì. Ta chần chờ gọi “Đại ca…”


      lâu mới đưa mắt nhìn ta “Ta sao.” xong xoay người chậm rãi về, hiển nhiên tin tức này là đòn đả kích rất lớn với . Ta thấy xa, phen giữ chặt An Ninh lại, “Ngươi xác định xem cẩn thận?”

      “Xem cẩn thận, thực có Mặc Duy công tử.”

      Ta gật gật đầu, nhớ tới Dạ Trạch Vũ còn biết tin này, vì thế ta chạy vội đến thư phòng. Quả nhiên ở thư phòng đọc sách.

      Ta đoạt lấy quyển sách tay , “Bây giờ mà chàng vẫn còn đọc sách được hả, chàng lo lắng về thành tích của Mặc Duy sao?”

      giương mắt nhìn ta, tiếp tục cầm lấy quyển sách khác bàn lên xem. Ta hừ hừ, lấy sách của , ngồi lên đùi , ôm cổ , buộc đối mặt với ta “Chàng lo lắng chút nào?”

      lo lắng.” nhắm mắt, tựa lưng vào ghế ngồi .

      Ta hồ nghi nhìn , lại nghe “Ta sớm biết được vào được tam giáp.”

      “Cái gì? Chàng biết? Khi nào?” biết sao?

      “Mấy ngày trước đây.”

      “Cái gì?” Ta kinh ngạc kêu to “Mấy ngày hôm trước chàng biết? Vậy sao chàng lại cho ta?”

      “Sớm muộn gì nàng cũng biết thôi.”

      Ta hận thể bóp cái cổ xinh đẹp của “Điều này sao giống nhau? Nếu chàng sớm với ta, ta phải lo lắng nhiều như vậy .”

      “Nàng mà biết có thể bị lộ bí mật.” (nghĩa đen: lộ nhân bánh)

      “Lộ nhân bánh? Lộ nhân bánh gì chứ.”

      “Lộ nhân bánh đậu xanh.” (mấy câu này là chơi chữ)

      “Ôi chao… ?” Ta nhướn mày nhìn , từ khi nào mà lại biết đùa chứ? Có tiến bộ có tiến bộ. Ta giơ hai tay lên véo má , nháy mắt cười “Tướng công à, chàng càng ngày càng đáng nha!”

      Dạ Trạch Vũ gì nhìn ta, chắc còn chưa hiểu tại sao đột nhiên ta lại câu như vậy, quả nhiên, gần mực đen, gần đèn sáng.

      “Đúng rồi, chàng còn chưa , lộ cái gì?”

      “Nếu nàng biết chuyện Mặc Duy thi rớt, thần sắc biểu ràng, Mặc Duy có thể nhìn ra.”

      Ta đồng ý liên tục gật đầu “Cũng đúng, vạn nhất ta biết, lòng ta khẳng định là thoải mái rất nhiều, như vậy đại ca hoài nghi, hơn nữa cũng khó trách ta lỡ mồm ra chuyện này!”

      Khóe miệng Dạ Trạch Vũ hình như hơi cong lên, ta nhăn mặt nhăn mũi khẽ cười, trêu “Có phải chàng muốn ta phải tự mình hiểu lấy chút?”

      Dạ Trạch Vũ từ từ nhắm hai mắt lại, đem ta áp vào trong ngực mình. Ta thuận thế rúc vào lòng , tảng đá lớn trong lòng được dỡ xuống, người cũng thoải mái hơn nhiều. Mấy ngày trước bị mất ngủ đến bây giờ hoàn toàn bùng nổ, ta mơ mơ màng màng xê dịch thân mình, tìm tư thế thoải mái nhất, nép vào lòng , chậm rãi tiến vào mộng đẹp…

      Khi ta mờ mịt tỉnh dậy, thỏa mãn nheo mắt, giấc ngủ này cảm giác thoải mái. Ta vặn vẹo thân mình, hình như đụng phải cái gì, ta trợn mắt nhìn, phát mình ở giường lớn trong phòng ngủ.

      “Tỉnh?”

      Ta uhm tiếng, bị cánh tay mạnh mẽ của ôm vào lòng.”Có đói bụng ?”

      Ta nhìn sắc trời đen kịt ngoài cửa sổ, mới biết được hóa ra ta ngủ lâu. Bụng ta giờ phút này cũng chịu thua kém thầm kêu yên, ta gật gật đầu, Dạ Trạch Vũ ngồi dậy “Người tới.”

      Ta ép xuống, “Chàng có thể ngủ tiếp, ta tự cũng được.”

      nghe lời lại nằm xuống, ta thấy tỳ nữ bước vào, “Phu nhân.”

      Ta mặc áo khoác, “Giúp ta mang bát cháo kê nóng đến đây.” Thấy bộ dáng tỳ nữ kia lúng túng dám ngẩng đầu, ta quay đầu phát quần áo của Dạ Trạch Vũ còn chỉnh, có ý tốt nhìn ta chằm chằm, ta biết nên khóc hay cười trừng mắt nhìn “Chàng có muốn ăn gì ?”

      Thấy lắc đầu, ta quay đầu lại “Cứ như vậy .”

      Tỳ nữ lui xuống, ta im lặng bước về phía giường, kéo dậy, sau đó tùy tiện coi thân mình như cái ghế sô pha mà dựa vào.”Đừng dùng ánh mắt thú tình này nhìn ta.”

      Người phía sau có phản ứng, hồi lâu mới “Vài ngày nữa có khách đến thăm.”

      “Ai?”

      “Thập nhất hoàng tử.”

      Ta nghi hoặc ngửa đầu nhìn “Hoàng tử tại sao lại chạy đến nhà chúng ta?”

      Dạ Trạch Vũ ôn nhu xoa tóc ta “ là đệ đệ của ta.”

      “Hả? … Oh.” ra là đệ đệ cùng cha cùng mẹ với .” tới làm cái gì?”

      “Dùng bữa.”

      “Trong hoàng cung có cơm ăn sao?”

      “…”

      “Được rồi được rồi, chàng đừng có trừng mắt với ta, ta biết, phải chỉ là chuẩn bị bữa tiệc rượu thôi sao. Đúng rồi, Mặc Duy có thể đến ?” Nghe đệ đệ của cũng chỉ hơn 10 tuổi, Mặc Duy cũng hỏi được cái gì từ , chắc có việc gì đâu. Mặc Duy bây giờ khẳng định là bị buồn phiền bao vây rồi, hy vọng có thể sớm quên chuyện thi rớt này.

      Dạ Trạch Vũ chăm chú nhìn ta lát, “Có thể.”

      Ta cười hôn lên hai má , “Cám ơn.”

      thuận thế cúi người nhàng đặt nhiều nụ hôn lên mặt ta, ta cười đẩy ra “Đừng náo loạn, đúng rồi, sao Mặc Duy lại có thể thi rớt? Chàng động tay vào?”

      nhìn ta có.”

      “Vậy tại sao?”

      gặp được đối thủ.”

      Ta hiểu được gật gật đầu “Có phải cuộc thi này có rất nhiều người giỏi, cho nên bằng?”

      Dạ Trạch Vũ yên lặng vuốt cằm, vẫn ngừng việc cúi người xuống, cởi ra cái áo khoác ta vừa mặc vào.

      Ta đẩy tay “Lát nữa tỳ nữ đưa cháo vào, chàng buông ra .”

      “Nàng dám tiến vào.” Trong thanh bởi vì dục niệm mà lộ ra nồng đậm giọng mũi.

      Ta oán giận “Nhưng mà ta đói.”

      “Ta cho nàng ăn no.”

      Ta nhịn được trợn trắng mắt, thầm nghĩ: mới là lạ, là chàng tự mình ăn no có!

      Hôm sau gặp lại Mặc Duy, vẫn làm bộ tươi cười như có chuyện gì. Ta có chút lo lắng nhìn chăm chú “Đại ca, huynh đừng để trong lòng nữa, đây đều là ý trời trêu người.”

      Mặc Duy vẫn giữ vẻ mặt tươi cười như trước “Yên tâm, ta hiểu được, dĩ nhiên là quên rồi.”

      “Gạt người, đại ca, ta phải người ngoài, huynh cần gì phải ngụy trang trước mặt ta chứ? Đừng thương tâm nữa, là con người đều có thăng trầm, có thăng trầm sao còn gọi là cuộc sống?”

      Mặc Duy thở dài ngóng nhìn ta “Ta chỉ hận chính mình có năng lực vì cha mẹ báo thù thôi.”

      “Đừng nghĩ mãi điều đó nữa, đúng rồi ta muốn cho huynh tin, mấy ngày nữa có khách quý đến nhà, cho nên tổ chức bữa tiệc tối, Dạ lúc đó muốn huynh cùng đến, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, vừa lúc có thể giúp huynh giải sầu, được ?”

      Mặc Duy cười “Ta biết tâm ý của muội, chẳng qua…”

      Ta nhanh “Biết ta phen khổ tâm là tốt rồi, huynh nhất định phải đấy, biết ?”

      Mặc Duy mỉm cười, “Ta hiểu được, nhất định ta .”

      ***
      Chris thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 29:

      Hoàng tử tới chơi, đối với người trong phủ mà đó là kiện lớn, trước khi hoàng tử tới chơi vài tuần, những công việc có liên quan bắt đầu chuẩn bị. Mà ta, làm nữ chủ nhân, tức bị lại bị lôi chuẩn bị ngừng, tuy rằng cả ngày bận rộn nhưng ta lại biết mình đến tột cùng là bận cái gì. Tuy nhiên, nhìn thấy đáy mắt Dạ Trạch Vũ mơ hồ để lộ ra chút khen ngợi, ta hiểu được mấy ngày nay, mình xử lý mọi việc cũng coi như thỏa đáng, ta tự hào nâng cằm, oán giận trong lòng hoàn toàn tiêu tan mà thay vào đó là ấm áp trấn an.

      Việc vặt vãnh phiền phức cuối cùng cũng xong, ta ôm cục thịt lâu gặp vào lòng, ngừng dùng mặt cọ cọ vào hai má hồng hào mập mạp như quả táo của nó, ai ngờ đứa này lại biết cảm ơn mà còn y y nha nha giãy dụa vài cái yên, hai tay còn liều mạng hướng phía Dạ Trạch Vũ “Xin viện trợ “, Dạ Trạch Vũ nhìn ta cái, bình tĩnh thuận tay đưa ra, ta tình nguyện buông tay, nhìn hai cha con tình chàng ý thiếp trước mắt này, ta đau khổ nhịn được liếc sang đứa “Còn có lương tâm.”

      Tiểu tử kia cũng thèm để ý đến ta, chỉ lo mơ ước đến lão cha của nó. Ta hừ lạnh tiếng, “An Ninh, Thừa Ngạo nên ngủ trưa rồi, còn ôm nó .”

      Tiểu quỷ kia nghe, mặc dù tay chân nó cứ như bạch tuộc ôm lấy Dạ Trạch Vũ chịu buông, nhưng ta và An Ninh đồng tâm hiệp lực ra tay cũng kéo ra được, ta le lưỡi, mắt nhìn bộ dáng ủy khuất của tiểu quỷ chậm rãi rời , là kỳ quái, con trai giống có luyến mẫu tình kết sao? Vì sao tiểu quỷ này lúc nào cũng bám lấy Dạ Trạch Vũ tha thế? Ta ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Dạ Trạch Vũ “Dạ, tiểu tử kia như vậy mà mang bộ sắc quỷ rồi, chàng nó về sau có thể phát triển thành hái hoa tặc có tiếng hay hả?”, thản nhiên nhìn ta, trực tiếp lướt qua ta, hướng phía thư phòng chậm rãi mà , ta còn chưa từ bỏ ý định đuổi theo , ngẩng đầu nhìn kỹ lúc lâu, than thở “Thượng lương ta thấy còn có chút khả quan, hạ lương như thế ra sao đây.”

      An Thần cúi đầu đứng trước cửa thư phòng, thân mình run rẩy, xem ra run rẩy , Dạ Trạch Vũ dừng bước, quay đầu nhìn ta ý vị thâm sâu, rồi mới xoay người lại trở về thư phòng.

      Thẳng đến buổi tối, ta mới hiểu được hàm nghĩa chân chính của ánh mắt sâu xa kia, nhìn Dạ Trạch Vũ nằm người ta thở dốc, trong đầu ta liền nghĩ đến câu: thượng lương nếu là chính, hạ lương có thể biến thành như vậy?

      Mấy ngày sau, thập nhất hoàng tử chính thức xuất trước mặt mọi người, tuy rằng mặc cẩm y hoa bào, thần sắc đứng đắn. Nhưng theo ta, cùng lắm cũng chỉ là đứa bé mười tuổi. Mới vào phủ được vài bước, vài câu bên tai Dạ Trạch Vũ, cho tỳ nữ bốn phía đều lui xuống hết, chỉ còn lại ta, Dạ Trạch Vũ, Mặc Duy, An Thần, An Ninh đón tiếp. Sau khi những người ngoài giải tán hết, mới bỏ bộ dáng tiểu đại nhân kia, dần dần khôi phục thần thái hoạt bát của đứa trẻ. Ta hiểu mỉm cười nhìn chuyện cùng Dạ Trạch Vũ câu được câu , theo ánh mắt chăm chú của nhìn Dạ Trạch Vũ, khó nhìn ra tình cảm nồng đậm sùng bái đối với Dạ Trạch Vũ của .

      Thừa dịp lúc rảnh xem xét xung quanh, ta phen kéo qua Dạ Trạch Vũ, giọng có biết chuyện chàng là ca ca ruột của ?”

      Dạ Trạch Vũ yên lặng liếc mắt nhìn thập nhất hoàng tử cái, chậm rãi gật đầu “Mẫu thân cố ý muốn cho .”

      Ta oh tiếng, nghiêm mặt “Có lẽ bà ấy cảm thấy chàng có chút thiệt thòi, đúng rồi, ta nhớ chàng , tên là Tu Phàm đúng ?”

      “Đúng.” Dạ Trạch Vũ lạnh nhạt phủi áo chút, tiếp tục nhanh hơn vài bước dẫn theo Tu Phàm đoan trang diễm lệ về phía tiền sảnh.

      “Tốt xấu gì ta cũng là tẩu tử của (tẩu tử: chị dâu), gọi là Tu Phàm chắc cũng có vấn đề gì chứ.” Ta lẩm bẩm .

      “Tiểu muội, muội còn đứng đó làm gì? Còn mau vào.” Mặc Duy kéo tay ta, nghi hoặc nhìn ta.

      Ta quay đầu lên tiếng, vội vàng cùng Mặc Duy vào tiền sảnh.

      Có lẽ là trước đó có tìm hiểu sở thích ăn uống của Tu Phàm, cho nên bữa cơm này Tu Phàm ăn rất vừa lòng, lại còn chậc chậc khen ngợi tay nghề của đầu bếp, khí bàn cơm cũng rất thoải mái ấm áp. Mặc Duy tuy rằng nghi hoặc thân thiết quá mức của Tu Phàm đối với Dạ Trạch Vũ, lại nghe thấy Tu Phàm gọi tiếng Trạch Vũ đại ca, cũng nhìn ra manh mối lớn.

      “Nghe mấy ngày trước Trạch Vũ đại ca lại bị phụ hoàng phái bình loạn, có thuận lợi ?” Tu Phàm chẳng qua cũng chỉ là tiểu hài tử, nhưng dưới chế độ giáo dục của hoàng tộc, cũng hiểu biết hơn những đứa trẻ khác nhiều, lại là hoàng tử được đương kim hoàng thượng sủng ái nhất, xem ra đối với chuyện chính cũng rất có hứng thú.

      Dạ Trạch Vũ cúi đầu uống ngụm trà rồi nhìn Tu Phàm, giọng điệu vẫn ôn hòa bình tĩnh “Coi như thuận lợi.”

      Tu Phàm đột nhiên cười, cũng nâng chén trà uống hai ngụm, thanh thanh cổ họng “Sớm nghe chuyện Trạch Vũ đại ca từ ở bên phụ hoàng, vì phụ hoàng làm việc. Phụ hoàng cũng luôn khen Trạch Vũ đại ca nổi tiếng, túc trí đa mưu. Muốn đệ theo Trạch Vũ đại ca học tập nhiều đó!”

      Dạ Trạch Vũ chậm rãi vuốt cằm “Hoàng Thượng quá khen.”

      “Đệ còn nhớ phụ hoàng qua, khi đại ca tầm tuổi đệ làm vụ của Lại bộ Thị Lang, xử lý rất nhiều vụ án lớn, đặc biệt là những vụ án phiền toái…”

      Ta vừa nghe lời này, hết hồn nhìn sang Dạ Trạch Vũ, bốn mắt nhìn nhau, biểu tình đều biến hoá kỳ lạ, xem ra cũng có chút kinh ngạc. Ta ngược lại lo sợ bất an nhìn phía Mặc Duy, đáy lòng chỉ hy vọng vừa rồi chú ý tới, có nghe thấy. Tuy rằng vẫn như trước trấn định tự nhiên cầm chén trà, nhưng ta vẫn thấy được trong mắt kinh ngạc thể che giấu. Xong rồi, đều nghe thấy hết, vậy cũng đoán được. Tim ta nhất thời đập khẩn trương dường như tùy thời có thể nhảy ra khỏi lồng ngực, những lời sau đó của Tu Phàm ta chữ cũng nghe vào, trong đầu như có rất nhiều sợi len rối vào nhau, làm thế nào cũng thể gỡ ra được.

      Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng trầm tư, trừ bỏ Tu Phàm. Hơi thở quỷ dị trong phòng ngừng len lỏi tỏa ra, ta cũng cúi đầu ngồi nhúc nhích, khí tĩnh lặng như áp suất thấp đột nhiên ập tới, ngực như là bị đè nặng bởi tảng đá ngàn cân khiến ta thể thở nổi.

      “Cũng còn sớm nữa , ta để thị vệ đưa điện hạ hồi cung trước.” Sau hồi trầm mặc, Dạ Trạch Vũ rốt cuộc cũng đánh vỡ mảnh áp lực yên tĩnh này.

      Tu Phàm nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, mặc dù có chút khó hiểu, nhưng vẫn nghe ra kiên trì trong lời của Dạ Trạch Vũ, vì thế gật gật đầu “Cũng tốt.”

      Ta nhìn theo thân ảnh Dạ Trạch Vũ cùng Tu Phàm chậm rãi xa, định đứng lên nhưng đùi lại bị trận tê dại, lúc này ta mới phát mình vì quá lo lắng mà vẫn chưa thay đổi tư thế. Ta hơi nghiêng đầu vỗ vào đùi, lại phát Mặc Duy nhìn ta rất chăm chú, ta vô thức tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của , lại mở miệng “Tiểu muội, muội sớm biết, phải ?”

      Ta run rẩy hít vào hơi, dần dần mới giương ánh mắt dò xét nhìn . nhìn phản ứng của ta, cũng hiểu .

      biết từ khi nào Dạ Trạch Vũ gấp gáp trở về, Mặc Duy đứng lên, hai mắt nhìn giằng co. Nhìn thấy biểu tình giờ phút này của Mặc Duy, lòng ta nhất thời chìm xuống tận đáy cốc.

      ***

      Tiểu Dương: Chít rùi!!! :-( bão nổi lên rồi! hic hic! :-((

      Nếu có gì thay đổi mình edit nốt mấy chương cuối của truyện này và post vào ngày mai nhé!
      Chris thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 30:



      Trong thư phòng, hai người Dạ Trạch Vũ và Mặc Duy giằng co đứng ngồi yên, dường như khí bốn phía ngừng chuyển động. Vẻ mặt ta đờ đẫn, phải sớm nên biết đến sao? thế giới này có gió nào xuyên được tường, chuyện này sớm muộn gì cũng hoàn hoàn chỉnh chỉnh phơi bày trước mắt mọi người thôi, chỉ có điều ta nghĩ tới, có thể nhanh như vậy…

      Mặc Duy lạnh lùng nhìn Dạ Trạch Vũ, người kia lại ngồi dựa lưng vào ghế nhắm mắt chờ đợi.

      “Chuyện năm đó đều là ngươi làm?”

      Dạ Trạch Vũ ngồi thẳng dậy chút, nhìn thẳng vào Mặc Duy, “Đúng.”

      “Mời ngươi bỏ Hiểu Diên.”

      Ta kinh sợ, đảo mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Duy. Ta muốn nghe nữa, nhưng mà thể bịt hai lỗ tai vào.

      Dạ Trạch Vũ đưa nhanh ánh mắt sang phía ta, giọng kiên quyết “ làm được.”

      “Ngươi là kẻ thù của nàng!” Mặc Duy kích động gào thét, trong ánh mắt lộ tơ máu đỏ tươi.

      “Nàng là thê tử của ta.” giống như Mặc Duy, Dạ Trạch Vũ có vẻ là bình tĩnh, dường như sớm dự liệu hết thảy.

      “Ta muốn mang nàng .” xong Mặc Duy về phía ta, nắm lấy cổ tay ta, cần bất kì lời giải thích nào lôi ta ra cửa, ta kịp cự tuyệt liền bị kéo dậy, trong nháy mắt, ánh sáng chợt lóe, tay kia ngay lập tức được Dạ Trạch Vũ giữ lại, ta nhất thời ở trong vòng giằng co giữa hai người, tiến hay lùi đều được.


      “Dạ Trạch Vũ, ngươi buông tay ra!” Ánh mắt sắc nhọn của Mặc Duy bắn thẳng vào Dạ Trạch Vũ, Dạ Trạch Vũ gì hé ra khuôn mặt u lạnh lẽo, bàn tay vẫn giữ chặt hề thả lỏng chút nào.

      Ta bất đắc dĩ nhắm mắt lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nổi lên từng trận đau đớn. Ta bất ngờ giựt ra khỏi bàn tay của hai người, có lẽ là nghĩ tới ta có hành động này, ta rất dễ dàng liền đoạt lại tự do.

      Ta xoay người đối diện với Mặc Duy “Đại ca, ta rời bỏ chàng.” Quay đầu lẳng lặng ngóng nhìn Dạ Trạch Vũ, “Cả đời này, ta chỉ biết đứng ở bên cạnh chàng.”

      Dạ Trạch Vũ tiến lên từng bước, giơ tay lặng lẽ nắm lấy vai ta, trầm mặc .



      là hung thủ hại chết cha mẹ!” Vẻ mặt của Mặc Duy lại đột nhiên trầm xuống “Cho dù như vậy, muội vẫn còn muốn ở chỗ cùng sao?”

      Ta tự giễu mỉm cười, đừng ta căn bản phải Quan Hiểu Diên hoặc là Lạc Diên, mạng của ta từng được cứu về, tồn tại của ta, cho dù là đến thế giới này, hay vẫn sinh sống trong thế giới này, ta tin tưởng, đều là cho.

      Quan trọng nhất là, là người ta , là cha của con ta…

      Ta hướng Mặc Duy gật đầu “Đúng vậy.”

      Mặc Duy rút lui từng bước, thể tin nhìn ta. Phút chốc, ánh mắt căng thẳng, càng dùng sức kéo ta, muốn đoạt lấy ta từ trong lòng Dạ Trạch Vũ, ta có chút đau đớn nhíu mày rên rỉ, Dạ Trạch Vũ bên che chở ta, bên nghiêng người tiến lên, đánh lên cánh tay phải cứng rắn kéo ta của Mặc Duy. Ta cũng thu lại bàn tay bị giam cầm, lại thấy Mặc Duy thẹn quá thành giận rút ra bảo kiếm bên tường, hướng mũi kiếm về phía Dạ Trạch Vũ, ta giang hai tay bảo vệ trước mặt Dạ Trạch Vũ, trong nháy mắt ta căn bản là có thời gian lo lắng, chỉ hành động theo ý thức, bản năng sinh ra phản ứng. Kiếm của Mặc Duy dừng ngay trước mắt ta, Dạ Trạch Vũ đứng sau thở mạnh, nhanh chóng kéo ta ra sau lưng , thần sắc lạnh lẽo như quỷ mỵ “Nàng làm gì thế? muốn sống nữa?”

      Ta để ý , chỉ bình tĩnh nhìn Mặc Duy như cầu khẩn, “Đại ca…” Ta có thể cảm giác được ánh mắt của Dạ Trạch Vũ cũng dừng người ta, ta đáp lại , vì hạnh phúc của chúng ta mà cố gắng, lần này có phải ta cần làm gì đó cho hạnh phúc tương lai của chúng ta ?

      Mặc Duy cũng lời nào, ánh mắt trầm trọng nhìn ta và Dạ Trạch Vũ, ta cố gắng trấn tĩnh “Đại ca, oan oan tương báo đến khi nào, chẳng lẽ huynh muốn hủy diệt cả đời hạnh phúc của ta sao?”

      Mặc Duy gì, nhưng hận thù trong đáy mắt vẫn hề giảm bớt, ta thấy vậy, con tim nhảy lên mạnh mẽ như muốn rời ta mà , rốt cuộc phải làm gì mới dập tắt được ngọn lửa thù hận hừng hực thiêu đốt đáy lòng đây?

      chờ ta mở miệng, Dạ Trạch Vũ giành trước mở lời “Chuyện năm đó là ta nợ Lạc gia, tại ta trả lại cho ngươi.”

      “Ngươi còn có thể làm gì? Cha mẹ ta đều bị ngươi ép chết, ngươi lấy cái gì để hoàn lại?”

      “Ta đứng yên bất động, để ngươi đâm ta ba kiếm.”

      Mặc Duy kinh ngạc yên lặng tại chỗ, ta khó có thể gật bừa tới trước mặt Dạ Trạch Vũ, quát “Chàng có hiểu mình cái gì ?”

      “Yên tâm.” Dạ Trạch Vũ cầm tay ta, nhanh chậm . Ánh mắt lại gắt gao nhìn Mặc Duy, chờ đợi câu trả lời thuyết phục của .

      “Yên tâm cái đầu chàng ấy, ba kiếm đó, chàng mang sinh mệnh của mình ra đùa sao?” Tên hỗn đản này, muốn sống nữa hả? Chịu ba kiếm, chết cũng tàn …

      “…”

      Bên kia Mặc Duy lẳng lặng suy tư lát “Được.”

      Ta thể chấp nhận quay sang nhìn Mặc Duy “Đại ca! Huynh…”

      “An Thần, An Ninh, đưa phu nhân ra.” Dạ Trạch Vũ thản nhiên phân phó .

      “Nhưng mà… Gia.”

      “Đem lời của ta vào tai này ra tai kia?”

      “Vâng…”

      đợi ta phản ứng lại, An Thần và An Ninh mỗi người bên tay kéo ta sang bên, gắt gao giữ lấy ta, làm cho ta chút cũng thể động đậy.

      Trong lòng ta khủng hoảng dâng lên ngày càng cao, trực giác ngừng cảnh báo ta phải ngăn cản trận đánh cược liều mạng này.

      Ta giãy dụa kêu to “Buông ra, Dạ Trạch Vũ chàng thể như vậy… Buông ra” An Thần và An Ninh đều bất đắc dĩ gắt gao giữ lấy ta, cho dù ta quát to thế nào cũng làm được việc gì.

      “Nếu là ta có cái gì bất trắc, Diên Nhi…” Dạ Trạch Vũ sâu dừng người ta, cũng là với Mặc Duy. Nhưng mà ta nghe vào, lại thấy chói tai vô cùng, ta nhất thời chán nản “Dạ Trạch Vũ chàng là tên hỗn đản, chàng muốn bỏ lại ta sao?”

      Mặc Duy nhìn sang ta, quyết tâm, nắm chặt thanh kiếm trong tay “Ta chăm sóc tốt cho nàng.”

      Dạ Trạch Vũ nhìn ta lát, sau đó lén lút nổi lên chút mỉm cười, cái mỉm cười kia rất đẹp mà cũng mang theo kiên quyết.

      Ta hoảng sợ, kiếm của Mặc Duy hề lưu tình hướng về phía Dạ Trạch Vũ, nghe thấy kêu rên tiếng, ta phục hồi tinh thần lại, thể nhịn được hai má ươn ướt “ cần, đại ca, cần…”

      Nhưng mà mặc kệ ta có gào to thế nào, Mặc Duy đều mắt điếc tai ngơ liên tục đâm Dạ Trạch Vũ vài kiếm. Ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng thân kiếm đâm vào thân thể, thanh máu chảy cắt thịt.

      Ta quỳ xuống đất, ánh mắt ngơ ngác nhìn Mặc Duy dần dần hạ kiếm xuống, bên tai tràn ngập tiếng tháp tháp của máu theo mũi kiếm chảy xuống.

      “Buông…” Giọng bởi vì vừa rồi hô to mà khàn khàn thô dát, có lẽ là bị tình huống trước mắt làm kinh hoảng ngây người tăng thêm sức lực cho ta, ta liền thoát khỏi trói buộc của An Thần và An Ninh.


      Từng bước về phía Dạ Trạch Vũ, mỗi bước trong tim ta như lại bị khoét thêm nhiều chỗ trống, mắt thấy thân mình dựa vào tường từ từ trượt xuống, ta mau vài bước, muốn đỡ lên, nhưng rồi lại quỳ xuống cùng .

      Cúi đầu xem xét miệng vết thương của ngừng chảy máu, ta theo trực giác muốn dùng tay che lại cái lỗ thủng to kia, nhưng mà tại sao lại thể như mong muốn, ngón cái thô ráp của xoa khóe mắt ta, “Đừng khóc.”


      Ta và bốn mắt nhìn nhau, nếu phải hai má có cảm giác mát, ta thậm chí còn biết mình rơi lệ đầy mặt.

      “An Thần, nhanh … Nhanh tìm đại phu đến!”

      An Thần lẳng lặng lên tiếng, vội vàng quay đầu chạy ra ngoài.

      Ta hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Trạch Vũ lúc lâu, hóa ra trong lòng có thiệt nhiều lời muốn mắng , nhưng nhìn thấy khuôn mặt suy yếu tái nhợt của , câu ta cũng mắng ra được, ta thương tiếc vuốt ve hai má , yếu ớt ho khan vài tiếng, ánh mắt ấm áp dừng ở ta, cố gắng hết sức kéo ta vào lồng ngực mình, ta muốn động vào vết thương của , có chút do dự, nhưng mà vẫn cố ý ôm lấy ta, ta nhàng tiến lại, hưởng thụ ôn nhu quen thuộc này. Tay đặt sau lưng ta từ từ trượt xuống, trấn an khủng hoảng của ta.

      “Diên Nhi, thực xin lỗi.”

      “Chàng còn biết giải thích tốt rồi, về sau được tự ý làm như vậy nữa, đợi chàng dưỡng thương xong, chúng ta lập tức rời khỏi cái nơi quỷ quái xui xẻo này, biết ?” Quanh mũi ta tràn ngập mùi máu, nhưng trong tim lại trào ra cảm giác chua xót đau khổ.

      “Được…”

      Lại là trận ho khan, kịch liệt hơn trước nhiều, ta lo lắng muốn nhìn thân thể , nhưng vẫn chặt chẽ ôm ta vào ngực, lòng ta vẫn là lo lắng, đứng lên xem xét , lại phát miệng vết thương kia vẫn chảy máu ngừng, mà sắc mặt Dạ Trạch Vũ cũng càng ngày càng tái nhợt, thậm chí có thể mảnh xanh trắng.

      Ta nhất thời hoảng hốt, đau lòng nâng tay lên áp vào mặt mình “Chàng cảm thấy thế nào? Hoàn hảo sao? Chàng cố gắng kiên trì chút thôi, An Thần rất nhanh trở lại, biết …”

      Dạ Trạch Vũ vẫn thản nhiên, con ngươi thâm thúy bình tĩnh nhìn ta, tình cảm trong đáy mắt cùng quyến luyến sâu khắc vào tim ta. Ta chậm rãi cúi xuống gần tai , “Dạ, ta chàng, ta chàng, ta chàng…”

      Dạ Trạch Vũ lại lần nữa ôm ta vào lồng ngực, lặng im yếu ớt nghe lời bộc lộ của ta, tuy rằng ta nhìn thấy vẻ mặt , nhưng mà ta có thể cảm giác được quanh người tản mát sung sướng.

      An Ninh đứng bên thút thít, sau lưng ta cứng đờ. Bàn tay vốn khoát sau lưng ta mất trọng lực dần dần trượt xuống, cố dơ lên vài lần, rồi rơi xuống bên cạnh người ta, bao giờ dậy nữa.

      Ta nghẹn ngào, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Dạ Trạch Vũ, lại chỉ chống lại đôi mắt hề tức giận, như nước tù đọng, chỉ có bóng dáng của ta lẳng lặng chảy xuôi bên trong.

      Ta nâng tay lên, chần chờ hướng đến hơi thở của , nhất thời ngã nhào xuống đất, có tiếng kim loại lách cách rơi xuống đất, Mặc Duy ở phía sau rút lui hai bước, ngơ ngác nhìn Dạ Trạch Vũ. Dường như An Ninh cũng hiểu được, nàng nghẹn ngào kêu lên “Gia” rồi bùm tiếng quỳ gối xuống.

      ***
      Chris thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 31:


      Ta yên lặng nhìn Dạ Trạch Vũ nằm giường, vào giây phút chết đó toàn bộ trái tim ta như bị đào ra, ta như bị treo lơ lửng giữa trung, có chỗ nào có thể dựa vào, phù phiếm dường như là nằm mơ, nhưng từng trận đau nhức trong ngực kia làm cho ta thể đối mặt với chết rồi. Tuy rằng cho đến bây giờ ta vẫn thể tin được, rời ta mà , ta vẫn luôn nghĩ hai người chúng ta có thể tiếp tục sinh tiểu quỷ xinh đẹp giống , chỉ có điều cần tên tiểu sắc quỷ trọng sắc khinh mẹ giống Thừa Ngạo, thậm chí ở lâu lâu về sau ta còn có thể nghiên cứu xem già có còn đẹp nữa , cũng có thể mỗi ngày nhàn nhã đến vô , thay Dạ Trạch Vũ đếm nếp nhăn mặt. Tuy nhiên, tất cả mọi chuyện ban đầu đều rất tốt, sáng hôm qua vẫn còn mặt lạnh mà giáo huấn mình, buổi tối lại giống như đứa quấn quít lấy mình buông, nhưng hôm nay lại giống khối thi thể hề tức giận, lạnh như băng nằm ở đó hề nhúc nhích, trừng mắt với mình, lại càng thể ôn nhu với mình nữa.

      Ban đầu vốn tưởng rằng mình có thể khóc đến chết sống lại, nhưng mà giọt nước mắt ta cũng chảy xuống nữa.

      Chỉ là khi Mặc Duy nhàng đặt tay lên vai ta…

      **

      Mặc Duy đến gần ta, bên tai ta mảnh yên tĩnh, nghe thấy cái gì, chỉ là khi nhàng đặt tay lên vai ta, ngạo mạn chậm rãi ngoái đầu lại nhìn , lại cảm thấy xa lạ làm cho ta thể nhận biết được. Nhưng mà người vẩy ra vết máu lại ràng cho ta biết, là , là đoạt sống của Dạ Trạch Vũ, phá hủy hạnh phúc thuộc về ta.

      Ta thong thả đứng dậy, nhặt bảo kiếm thân loang lổ vết máu lên, chớp mắt, thân kiếm đâm vào Mặc Duy trong ánh mắt bi thương khó có thể tin của , mặt ta chút thay đổi nhìn , chậm rãi rút kiếm ra. lảo đảo lùi lại mấy bước, vẫn khiếp sợ như trước ngóng nhìn ta.

      “Nếu huynh phải ca ca của ta, nhát kiếm này ta nương tay.”

      Nếu Mặc Duy chút hận ý, đó là gạt người. Có lẽ từ khi ta tiến vào thân thể Quan Hiểu Diên bắt đầu, nhất định ta đối đãi với như ca ca của mình, chỉ là vì trời sinh huyết thống cho phép, mà cũng bởi quan tâm và thương từ khi cùng gặp gỡ quen biết tới nay.

      **

      Cửa lạp tiếng bị đẩy ra, “Phu nhân, ta để đại phu chữa thương cho Mặc Duy, đại phu chỉ bị thương ngoài da, có việc gì, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là được.” Từ khi biết được tin dữ của Dạ Trạch Vũ, hán tử phương bắc như An Thần này cũng nhịn được đỏ mắt, tuy rằng ta ngăn cản giết Mặc Duy báo thù, nhưng cũng bỏ cách gọi đối với Mặc Duy, dù sao cũng là người theo Dạ Trạch Vũ rất nhiều năm.

      Ta có quay đầu, lâu mới “An Thần, gọi An Ninh vào đây, ta có việc muốn với hai người.” Ta vẫn nhìn thân mình càng ngày càng lạnh như băng của Dạ Trạch Vũ, trong lòng cũng thầm lên kế hoạch.

      Khi An Thần và An Ninh song song đứng phía sau ta, ta kéo bàn tay thon dài của Dạ Trạch Vũ, vuốt ve lâu “Ta muốn cầu các ngươi hai việc.”

      “Phu nhân… Ngài… Có chuyện gì cứ trực tiếp phân phó là được rồi.” Giọng của An Ninh vẫn nghẹn ngào như cũ khiến cho người ta bi thương.

      Ta nhàng vén tóc mai của Dạ Trạch Vũ sang bên, giọng “An Thần, ta biết ngươi hận Mặc Duy, nhưng…” Ta tạm dừng lát, áp chế từng trận chua xót từ đáy lòng, “Nhưng dù sao cũng là ca ca của ta, có thể nể mặt ta hay , hộ tống đến nơi an toàn, bảo vệ tốt, chăm sóc , chờ sóng yên gió lặng, rồi trở về?”

      An Thần gì, ta chợt im lặng đứng lên bước đến trước mặt , vừa muốn quỳ xuống, lại đỡ lấy ta “Phu nhân đừng như vậy, ta đáp ứng cũng được.” Ta cảm kích nhìn “Cám ơn ngươi.”

      Việc này, ta cũng chẳng trách Mặc Duy, chỉ có thể là ý trời, đây đều là món nợ cần trả. Nhớ trước kia từng nghe qua câu, thế giới chỉ có thứ có thể vượt qua thời gian và gian, vượt qua sinh tử, đó là tình .

      Ta tin tưởng, tình của ta và Dạ Trạch Vũ vượt qua thời gian và gian, cũng sợ hãi sinh tử.

      Ta cầm tay An Thần, “Vậy bây giờ xuất phát , mang theo cả đại phu kia, mọi việc đều nhờ ngươi.”

      An Thần trịnh trọng gật gật đầu, xoay người ra ngoài, ta gọi với theo “Bảo trọng, mấy năm nay, ta thay mặt gia cám ơn ngươi .”

      An Thần gì, chỉ tạm ngừng lát rồi tiếp tục ra ngoài.

      Ta chuyển hướng nhìn An Ninh, “An Ninh, ta cũng muốn cầu ngươi việc.”

      “Phu nhân mời phân phó.”

      “Dạ chết, khẳng định nơi này nổi lên phong ba rất lớn, ta muốn Thừa Ngạo phải đối mặt chuyện này, ta muốn nhờ ngươi giúp ra đưa nó đến chỗ bà nội nó, ta nghĩ Đức phi nương nương có thể bảo hộ nó phải chịu những lời đồn đãi nhảm nhí mà thương tổn. Cho nên…”

      An Ninh yên lặng nhìn ta, hồi lâu mới “Nô tỳ hiểu được, nô tỳ có thể đưa thiếu gia bình yên đến trước mặt Đức phi nương nương.”

      Ta kéo nàng ngồi xuống bên “, ta là, nhờ ngươi ở bên cạnh Thừa Ngạo, chăm sóc nó, bảo vệ nó, cả đời.”

      An Ninh có chút kinh ngạc, “Phu nhân, vậy còn ngài…”

      Ta quay đầu nhìn Dạ Trạch Vũ, “Ta ở lại cùng chàng.”

      “Phu nhân…”

      Ta bình tĩnh nhìn nàng “Ta đem Thừa Ngạo giao cho ngươi, có thể chứ?”

      An Ninh thấy ta kiên trì, tất nhiên cũng mạnh gật đầu đáp ứng. Ta xoay người đến bên bàn, suy tư lát, đề bút viết “Thừa Ngạo, cần oán mẹ, cũng cần oán bác, lại càng thể oán cha con, chúng ta đều so với con tưởng tượng càng con, chúng ta đều hy vọng con là đứa hạnh phúc nhất.”

      Ta đem lá thư cất vào phong thư, giao cho An Ninh, “Thừa dịp nó còn ngủ, chạy nhanh xuất phát .”

      An Ninh lẳng lặng ngóng nhìn ta hồi lâu, hốc mắt hồng hồng như con thỏ “Phu nhân, bảo trọng, nô tỳ nhất định có thể trở về .”

      Ta gật gật đầu, đáy lòng nhịn được mà chua sót, nhìn nàng cẩn thận từng bước rời khỏi tầm mắt ta.

      Ta quay người, ngồi lại bên người Dạ Trạch Vũ, chậm rãi ghé vào ngực “Rốt cục chỉ còn lại hai chúng ta. Có thể hưởng thụ thế giới của riêng hai người chúng ta.”

      “Dạ, chàng khẳng định là cười ta đúng ? Ngay cả con cuối cùng ta cũng dám gặp.”

      “Ta biết chàng khẳng định cười ta, nhưng mà, ta làm sao dám gặp nó, ta sợ thấy nó rồi ta thể buông tay để nó rời , ta thừa nhận ta thực yếu đuối, cho nên chàng được tiếp tục cười ta nữa, biết ?”

      “Dạ, mình chàng lặng lẽ đường, có đơn ? Ta biết chàng sợ hãi, nhưng mà có ta ở bên cạnh chàng, phải chàng cảm thấy rất im lặng sao? Ta đến với chàng, được ? Có ta cùng chàng, chúng ta lại có thể tiếp tục vui vẻ, tiếp tục hạnh phúc…”

      Thống khổ cùng vui sướng đan vào nhau, bi thương cùng bất đắc dĩ trong cuộc sống vẽ lên vết thương, hạnh phúc luôn lặng lẽ trốn giữa khe hở nào đó. Người chấp nhận số phận thống khổ, người đầu hàng tuyệt vọng, chỉ có người kiên trì đến cùng mới có cơ hội nhìn thấy cánh chim xanh hạnh phúc.

      Cho dù kết quả cuối cùng của chúng ta là thế nào, ta vẫn nghĩ rằng trong cuộc sống này, ta nhìn thấy cánh chim xanh hạnh phúc…
      Chris thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 32:

      ( Chương cuối)


      Khi ta tỉnh lại, phát ra ba thước [1] dải lụa trắng kia cũng làm ta chết , mà hóa ra lại đưa ta trở lại thời kia, thế kỷ 21 đại, trong phòng của ta.

      [1] ba thước = 3*37,1475=111,4425 cm

      Yên lặng nhìn cha ngồi bên giường, ánh mắt lo lắng, đau xót lại tràn ngập lòng ta, nước mắt ào ào chảy xuống, mất sở hữu bi thống, thể còn ủy khuất, đột nhiên tất cả đều tuôn trào, lâu thể tự kìm lại được.

      Cha ngẩn người, chỉ yên lặng vỗ sau lưng ta, tùy ý để ta khóc đến tan nát cõi lòng. Tựa như , cha cũng ta, mặc dù chưa bao giờ như sông như núi, nhưng lại khắc sâu đến vậy.

      Thỏa mãn khóc hồi, tâm tình của ta cũng dần dần bình tĩnh lại.

      Lúc này cha mới cho ta chuyện ta ngủ quên trong bồn tắm lớn, suýt nữa chết chìm, may mà lúc đó Tôn tới nhà ta, cũng giúp cha làm nhiều việc tiện. Ta mê man gần ba giờ đồng hồ mới tỉnh lại.

      Ta lẳng lặng lắng nghe, giống như khoảng thời gian đó chỉ như giấc mộng, nhưng vì sao nó lại chân như vậy. Ta vỗ vỗ ngực, vẫn có thể cảm giác đau. , đó phải cảnh trong mơ.

      “Hiểu Diên, nếu con thích Tôn, Cha liền…”

      Ta lắc đầu, “Cha, Tôn tốt lắm, về sau có ấy sống cùng cha, con cũng thấy vui vẻ thay cha.” Ngẫm lại cha còn có thể sống ba, bốn mươi năm nữa, mà ta lại thể ở bên cha cả đời, cha cũng có lúc đơn, cũng cần người ở bên cạnh mình, cho dù thế nào Tôn cũng là người thích hợp nhất. Ta nên vì ích kỉ của mình mà hủy nửa đời hạnh phúc còn lại của cha.

      Cha nhìn ta, mỉm cười chút “Con nghĩ như vậy, cha cũng an tâm.”

      “Cha, con có chút mệt mỏi, muốn ngủ chút.”

      “Ừ, vậy con nghỉ ngơi cho tốt, cha ra ngoài.”

      “Vâng.”

      Mặt trời dần ngả về tây, tia nắng đỏ thê lương tiến vào song sa [2], phảng phất giống như bịt kín trong tầng sương bay bổng nhàng chìm nổi khắp phòng. Ta yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng rối tung phiền muộn, đột nhiên, ta cảm giác có vật cứng gì đó ở cổ tay, vươn tay từ trong chăn lên, khóe mắt trong chốc lát lại ướt át, là vòng tay. Nó cũng cùng ta trở về.

      [2] song sa: cửa sổ có che vải sa

      Nhớ tới mọi chuyện qua, từng chi tiết trong ngày đó vẫn trong đầu ta.

      Dạ… Hai mắt ta khép lại, nhàng hít thở.

      Mấy tuần sau, chuyện của cha và Tôn chính thức công khai, nghe con của Tôn cũng phản đối. Cha và Tôn mời bạn bè quen biết, mở tiệc chúc mừng vào cuối tuần. Mặc dù hai người đều mặc lễ phục áo cưới, nhưng quần áo mới tinh gọn gàng cũng lộ ra niềm vui sướng tràn đầy.

      Cha và Tôn tiếp khách, mình ta ngồi bàn, ngón tay vuốt ve chiếc vòng tay. Bây giờ mới phát , biết từ khi nào thành thói quen, khi ta ở mình, luôn thích vuốt ve cái vòng tay vì ta mà sinh vì ta mà chết này, có lẽ, là vì nó là thứ duy nhất Dạ lưu lại cho ta.

      Ta ảm đạm cười, cúi đầu tháo vòng tay ra, hai tay cầm lấy nó, mượn nó để có thể nhớ tới những ngày tháng hạnh phúc qua. động tác của , ánh mắt của , thậm chí là cái ôm cũng có thể cho ta trở về chỗ cũ lâu lâu, ta thích mình đắm chìm trong kỉ niệm cho ta, lâu muốn tự kềm chế, ngừng hồi tưởng lặp lặp lại, sợ chính mình có thể quên điều gì đó.

      “Hiểu Diên, lại đây, giới thiệu cho con chút.” Tôn vừa vừa kéo ta , ta cười đứng lên. Nhìn Tôn và thanh niên trẻ xa lạ bên cạnh , giờ phút này ánh mắt ta có chút cổ quái, làm ta nhịn được mà tinh tế đánh giá, dáng người ấy cũng thon dài cao ngất giống Dạ, tuy rằng có dung nhan tuyệt thế như Dạ, nhưng cũng là thanh niên tuấn tú ôn nhuận như ngọc. Vì sao ấy lại cho ta giác kì lạ? Dường như hơi thở của ấy rất quen thuộc rất quen thuộc…

      Ta cười tự giễu mình, từ khi nào ta coi Dạ là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá nam nhân chứ.

      Tôn mỉm cười ngọt ngào, là loại ngọt ngào được thưởng thức hương vị của hạnh phúc, kéo chàng thanh niên kia, giới thiệu “Hiểu Diên, đây là con , Dạ Trạch Vũ, về sau hy vọng hai đứa ở chung vui vẻ.”

      Trong chốc lát ta ngây ngốc sững sờ đứng yên tại đó, Dạ Trạch Vũ? Ta mờ mịt ngóng nhìn ấy, lâu vẫn ra lời, mà ấy cũng vậy, bỗng nhiên đưa mắt, nhìn về phía chiếc vòng tay vẫn nắm chặt trong tay ta. Lại kinh ngạc dừng người ta, nhu tình trong ánh mắt quen thuộc khiến ta nhịn được muốn rơi lệ.

      Có lẽ Tôn cũng nhìn ra điều gì đó, cười “Ta quấy rầy người trẻ tuổi chuyện phiếm nữa, các con cứ từ từ chuyện , ta tiếp khách đây.”

      Chúng ta vẫn chăm chú nhìn nhau như vậy, lúc lâu sau, ấy thấp giọng gọi “Diên Nhi.”

      Ta run rẩy mạnh mẽ, lệ lại rơi đầy mặt. Cho dù là ở thời đó hay là ở thời này, cũng chỉ có người có thể gọi ta “Diên Nhi” .

      Quá khứ, để cùng hiểu nhau, nhau, ta xuyên qua đến thời của , cùng trải qua sinh tử, hưởng hết sủng nịch.

      tại, để cùng thực lời hứa, để gần nhau, ấy xuyên qua đến thời này của ta, gặp lại ta, tiếp tục tình của chúng ta.

      —The end—
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :