1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

HƯỞNG HẾT SỦNG NỊCH - Đóa Diên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 23:

      Mặc dù ta quyết tâm giải quyết vấn đề này, nhưng cũng thể để ý đến lập trường của Dạ Trạch Vụ.

      “Đắc tội với các nàng có việc gì sao?”

      Dạ Trạch Vũ kiêu căng lắc lắc đầu. Ta vẫn hoài nghi hỏi lại “ có việc gì sao, chút cũng có?”

      trừng mắt nhìn ta cái, đứng dậy trở về phòng, ta vội vàng ấn ngồi lại, cười cười “Tốt tốt, có việc gì có việc gì. Vậy chàng cùng ta nhé, được ?”

      Đứng dậy, “ !”

      Ấn ngồi xuống “ thôi thôi!”

      Đứng dậy “ !”

      Tiếp tục ấn ngồi xuống “Mặc kệ, phải cùng ta!”

      “Ta , ta !”

      !”

      “…”

      “Có hay ?”

      “…”

      Tức chết ta rồi, “Chàng rốt cuộc có hay ? Nếu… Nếu chàng ta lập tức chết trước mặt chàng!”

      ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm, thấy vẻ mặt nghiêm túc của ta, đứng lên mạnh mẽ bắt lấy tay ta “ được như thế nữa!” Mới xong lôi kéo ta , ta lảo đảo bước hai bước, “Chậm chút… Này, chàng đâu đó?”

      phòng khách!”

      “Ôi chao…”

      Dạ Trạch Vũ e dè trực tiếp nắm ta vào phòng khách, quả nhiên tạo ra trận nhàng tiếng hút khí, ngồi xuống, mọi người cũng lần lượt ngồi xuống. Ta muốn tìm chỗ để ngồi, lại phát ra bàn tay kia của ta vẫn bị gắt gao nắm lấy, ta đưa mắt sang phía , lại nhìn sang bên cạnh, ta trợn tròn mắt trừng , chẳng lẽ muốn ta đứng? Bất đắc dĩ tự do ở trong tay, vẻ mặt ta đau khổ, hùng, oh , tiểu nữ tử hụt hơi ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh .

      Trong lúc nhất thời bốn phía đều im lặng giống như có ai tồn tại vậy, ta lườm Dạ Trạch Vũ, lấy tay chỉ chỉ , dùng khẩu hình “Chàng chuyện gì !”

      quan tâm nhàm chán nhìn ta, tiếp tục im lặng. Ta dùng sức đẩy chút, bộ dạng bất đắc dĩ, nheo mắt lúc, sau đó lại mở mắt ra, chuẩn bị mở miệng. Nhưng ta lại nghe thấy giọng của Hân Di đầu tiên “Nghe hôm nay là sinh nhật tuổi hài tử của Dạ đại nhân, vì vậy tỷ muội chúng ta đến Dạ phủ để chúc mừng.”

      Ta ha ha cười cười “Chỉ là ngày sinh nhật thôi, làm phiền các tỷ tỷ quan tâm rồi.”

      Văn Nguyệt Lăng tiến lên vài bước “Muội muội đừng khách khí, sao thấy tiểu công tử đâu?”

      “Nó à, ngủ trưa rồi.” Trong lòng ta thầm tính toán nên mở miệng thế nào, cũng ngờ Dạ Trạch Vũ kia vẫn coi im lặng là vàng mà bây giờ còn biết lên tiếng.

      xong? Sắc trời còn sớm, các vị mời trở về .” điệu trước sau trong trẻo mà lạnh lùng, chút trầm bổng.

      Ta nhìn sắc trời bên ngoài, nhịn được cười trộm, oh mới là buổi trưa mà, lấy cớ này khỏi cũng quá kém

      Văn Nguyệt Lăng chuyển hướng sang ta “Ai nha, chúng ta đúng là chú ý nên đến vào giờ này, chẳng mấy khi gặp mặt lần, muội muội cũng giữ tỷ muội chúng ta ở lại dùng cơm trưa sao?”

      Ta trào phúng bĩu môi, ràng là tính toán tốt thời gian mới đến! Ta giả ngu “Các tỷ tỷ còn chưa dùng bữa?”

      “Đương nhiên chưa dùng!”

      “Tốt lắm, người đâu, chuẩn bị cơm trưa!”

      Dạ Trạch Vũ bất mãn nhìn ta, ta vụng trộm ghé vào tai “Lúc ăn cơm rất dễ chuyện, nếu có thể hòa bình giải quyết, vậy phải rất tốt sao? Chưa từng nghe qua, chuyện làm ăn đều từ bàn cơm mà thành sao, ngốc nghếch?”

      cau mày, dường như đối với câu cuối cùng ngốc nghếch kia của ta thực có ý kiến, ta cong môi cười cười, kéo dẫn theo các vị “Sài lang hổ báo” này hướng tới phòng ăn.

      được vài bước, lại bị kéo trở về. “Người tới, dẫn các vị khách đến phòng ăn chờ.”

      Văn Nguyệt Lăng hiển nhiên còn muốn cái gì đó, lại bị Hân Di ngăn cản lại, nàng quay người, dẫn theo mọi người ra cửa phòng.

      Ta nghi hoặc nhìn , “Làm sao vậy?”

      Nhưng những lời còn lại đều bị đổ vào trong miệng, hai tay như vòng sắt gắt gao kẹp chặt lấy thân thể ta, đôi môi trằn trọc lên nhiệt tình của .

      “Ta… Ta chưa bao giờ biết chàng còn muốn… Trước khi dùng cơm còn muốn ăn điểm tâm ngọt!” Ta hơi thở dốc ngẩng đầu nhìn . đứng dậy rời , tâm tình dường như rất tốt.

      Ta thè lưỡi sau lưng , bước nhanh đuổi theo, màn kịch kế tiếp cũng nên bắt đầu rồi…

      Tình hình bàn cơm là vượt ngoài dự kiến của ta, ta nghẹn họng nhìn trân trối bốn phía đám sài lang hổ báo kia đều biến thành con cừu ngoan ngoãn, chỉ có tư thế ngồi tao nhã, mà ngay cả cũng nhiều câu. thể nào! Như thế này làm sao ta bắt đầu bài giảng được đây?

      Nghĩ lại, trong lòng khỏi thầm mắng chính mình ngu ngốc, nữ tử cổ đại coi trọng nhất là lễ nghi, ăn cơm làm sao lại giống nữ tử đại nước miếng tung bay được chứ? Ta vụng trộm thở dài, hóa ra vừa nãy Dạ Trạch Vũ cau mày cũng đơn giản như ta nghĩ, mà là do quyết sách của ta quá mức là “Lạc hậu” rồi.

      Ta có chút buồn bực cúi đầu ăn cơm, bên giải quyết bát cơm thỉnh thoảng lại xuất rau dưa thịt bò, ta hề cảm thấy ngon miệng, thức ăn bát chất thành núi , CPU trong đầu nhanh chóng bay lộn, thể giải quyết bàn cơm, chẳng lẽ hôm nay lại giải quyết được việc gì sao? Hiếm khi mới có cơ hội được sống trong hòa bình, kết quả là chim bồ câu ta đây còn chưa được cất cánh mà bị biến thành “Gà”?

      “Ăn sạch!”

      “Ách?” Ta chuyển hướng nhìn Dạ Trạch Vũ, “Cái gì?”

      “Ăn hết những thứ đó!”

      Ta cúi đầu nhìn, cái gì! Trong bát ta khi nào lại nhiều những thứ lai lịch như vậy? Lần này chỉ là núi , mà sắp thành dãy Himalaya rồi.

      Ta chu miệng, cò kè mặc cả thấy ngon, ăn vô!”

      “Ăn hết toàn bộ!”

      nửa?”

      “Toàn bộ!”

      “Hai phần ba?”

      “Toàn bộ!”

      “Được rồi được rồi, ăn ăn, chống đỡ nổi nữa rồi, vừa hay có thể biến thành lợn sữa, cho chàng nướng lên ăn!”

      “…”

      Vù vù, nếu biết coi ta như bảo bối, ta nghĩ muốn gây phiền toái cho ta rồi! Nhìn cái bát rỗng tuếch, ta cũng khỏi bội phục sức ăn của mình.

      Dạ Trạch Vũ rất là vừa lòng với biểu của ta, cơm no rượu say, là thời cơ tốt nhất, “Ta…”

      “Muội muội, lần trước đến đây tỷ muội chúng ta vẫn chưa có thời gian dạo quanh phủ. bằng thừa dịp hôm nay ánh nắng dịu dàng, chúng ta tản bộ trong hoa viên?” Ta chưa kịp câu gì, Văn Nguyệt Lăng kia cướp lời rồi.

      Ta cố phun câu, “Được rồi.”

      Như vậy cũng tốt, cho các nàng diễn nhiều chút, kết quả các nàng đều trở về để lại cái sân khấu kịch trống trơn cho ta mình diễn cũng tốt.

      Dạ Trạch Vũ có chút kiên nhẫn, đứng dậy muốn rời , ta kéo tay lại, đứng dậy giữ chặt lấy , ghé vào lỗ tai “Cơ hội tốt rồi.”

      nhìn ta chút như có như , “Là ai chỉ giải quyết vấn đề duy nhất?”

      Ta xấu hổ nhún nhún vai, lộ ra bộ mặt cầu xin “Được rồi, là ta , nhưng ta cũng chỉ vì suy nghĩ cho chàng thôi, cùng nhé.”

      đợi trả lời, ta lôi kéo ra ngoài, hôm nay thời tiết quả nhiên tệ, đắm chìm trong ánh nắng mặt trời dễ chịu, cả người ấm áp dào dạt. Thích hợp đàm phán…

      đội du lịch hoa viên, phân chia phi thường nghiêm trọng, đội thứ nhất lấy Dạ Trạch Vũ làm trung tâm, vờn quanh bốn phía là các phần tử mê trai đẹp cao cấp.

      Đội thứ hai ở giữa, lấy Hân Di quận chúa làm đại biểu, dẫn theo những liên can có tà tâm, là những phần tử mê trai đẹp cấp thấp.

      Đội thứ ba chính là ta, lấy ta làm trung tâm, hoặc là , chỉ có mình ta, độc đắc thắng theo đuôi các vị này hưởng ánh hào quang.

      Nhìn Dạ Trạch Vũ giống như là bị ong mật, đúng, là bị đám ong cái bao vây quanh nụ hoa, bộ dáng tiêu dao như sao quanh trăng sáng, ta khinh miệt hừ hừ, đúng là biết hưởng thụ nha! Có lẽ là bị oán giận của ta cuốn hút, yên lặng xoay người lại, dừng người ta, ta hừ tiếng quay thèm nhìn , chậm rãi thu hồi tầm mắt, chậm lại chút.

      Ta đánh trống lảng cười cười, tâm tư của ta sớm biết được, làm sao còn ăn giấm chua như xưa chứ?

      Đội thứ hai của Hân Di quận chúa chậm rãi đến gần ta, ta nheo mắt hướng phía nàng cười cười, tiếp tục chuyên chú nhìn bóng dáng cao lớn của Dạ Trạch Vũ.

      Nàng theo ánh mắt của ta nhìn lại “Ngươi có biết vì sao ta còn chưa bị hôn phối ?”

      Tuy rằng kinh ngạc vì nàng thẳng vào vấn đề, nhưng đối với nàng ta lại tâm như gương sáng “Là chờ Dạ rồi.”

      “Đúng vậy, ta luôn luôn chờ chàng, Thái Hậu và Hoàng Thượng cũng vẫn cố ý muốn đem ta gả cho chàng làm chính thất.” (chính thất: vợ cả, vợ chính)

      Ta gì, chờ nàng tiếp tục.

      “Tuy nhiên, điều làm ta kinh ngạc là, chàng lại cưới nữ tử dân gian danh phận.”

      “Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”

      “Ngươi xứng với chàng.”

      Ta học Dạ cau mày nhìn nàng, cuối cùng vào chủ đề chính, “ tính sao?”

      “Ta nhìn ra được, Dạ đại nhân tại thực sủng ái ngươi, nhưng chẳng lẽ ngươi biết, chệnh lệch giữa hai người dần dần mài mòn si mê nhất thời của hai người sao, đợi đến khi tất cả tình cảm đều tiêu tan hết, ngươi ở giữa thời điểm hạnh phúc chặt đứt nó, ít nhất ngươi cũng nên để lại cho chàng và ngươi khoảng thời gian tốt đẹp để nhớ lại chứ?”

      Ta nhún nhún vai, tiện đà định liệu trước cười cười “Mặc dù cuối cùng tình đều biến thành tình thân hay loại tình cảm nào đó, nhưng đó cũng chỉ là loại tình cảm gắn bó khác thôi. Huống chi, ở giữa hai người lúc nào lại loại khoảng cách nhất định đâu? Chẳng lẽ ngươi và chàng lại có hay sao?”

      Hân Di cười đến rất được thể, tự tin theo dung nhan tuyệt mỹ của nàng toát ra “Chỉ có ta mới xứng đôi với chàng! Địa vị của chúng ta, tướng mạo của chúng ta, ngay cả Thái Hậu cũng từng khen ngợi chúng ta là đôi trời đất tạo nên.”

      “Định luật tự nhiên phải suy nghĩ như ngươi, thực , tướng mạo và học thức của các ngươi đều là nhân trung long phượng (rồng trong biển người, chỉ xuất sắc hơn người) , tuy nhiên những thứ xinh đẹp nhất thiết chỉ xứng đôi với những gì xinh đẹp khác. Ta chỉ muốn cho ngươi, các ngươi cứ nhìn theo chàng cũng chỉ là uổng phí công phu, treo mình thân cây phải là lựa chọn sáng suốt, cùng là nữ nhân với nhau nên ta khuyên ngươi như vậy thôi.”

      “Ngươi rất tin tưởng vào khả năng của mình?”

      Ta chăm chú nhìn nàng , là ta tin tưởng chàng.” Từ lần đầu tiên xả thân cứu ta, ta dần dần hiểu được con người , tuy rằng ta thường xuyên ăn dấm chua vô nghĩa, từng hoài nghi tình cảm của đối với ta, có lẽ trong lòng ta sớm biết được, tình cảm của chúng ta trải qua sinh mệnh kiểm nghiệm, bảo vệ ta vô cùng an toàn, phải người dễ dàng thay đổi như vậy.

      “Ta tin, ta tin ta tin ta thể làm chàng động tâm, ràng ngươi chỉ là nữ nhân bình thường!” Hân Di hiển nhiên là có chút kích động, nhưng nàng rất nhanh bình tĩnh lại, bình tĩnh làm cho ta có chút sợ hãi. Nữ nhân này giống đám mê trai đơn bào kia, nàng muốn phá hủy, là nền tảng, mà phải lớp đất màu mỡ phía .

      Ta lạnh nhạt cười “Đúng vậy, ta chỉ là tiểu nữ nhân bình thường, nhưng ta cũng chưa từng nghĩ tới ta có thể gặp nam nhân mình như vậy. Nếu ngươi thể buông tay, chỉ chậm trễ hạnh phúc tương lai của mình mà thôi.”

      Răng nàng khẽ cắn vào môi dưới, cố gắng mỉm cười “Nếu ngươi biến mất, như vậy Dạ Trạch Vũ nhất định sốt ruột tìm mẫu thân có thể chăm sóc tốt đứa của chàng, đến lúc đó còn có Thái Hậu giúp đỡ, ngươi xem ta có thể trở thành nữ chủ nhân của Dạ phủ hay ?”

      Cả người ta cứng đờ, hồ nghi nhìn nàng “Ngươi nghĩ muốn làm gì?”

      Hân Di cười đến rất là tươi sáng, “ có ah, nhưng ta khuyên ngươi hãy sớm dời khỏi chàng .”

      Ta nhìn sang bên cạnh, lúc này mới phát mình chỉ lo chuyện cùng nàng, hoàn toàn có phát hai người chúng ta bị đội đằng trước bỏ xa, đến mức mà còn nhìn thấy bóng người phía trước nữa “Nếu ta làm như vậy sao?”

      Nàng cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu lên, đáy mắt điên cuồng cùng vẻ mặt bình thản như nước biến thành loại tổ hợp quỷ dị, nàng chậm rãi nở nụ cười, ta lui về phía sau vài bước, lại phát ra biết từ khi nào mình tới gần hồ nước sau hoa viên, lui từng bước ta liền…
      Last edited: 8/10/15
      Chris thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 24:

      Rất muốn kêu to, tuy nhiên giờ phút này nhìn Hân Di từng bước tới gần, cổ họng ta như bị tắc nghẹn, ta chỉ yên lặng cầu nguyện hồ nước này quá sâu, nếu ta chắc chắn chống đỡ được bao lâu.

      Hân Di thản nhiên cười, “Biến mất , chỉ cần ngươi biến mất, chàng nhất định có thể tiếp nhận ta, phải sao?” Nàng nâng tay lên, mắt thấy nàng đem ta đứng vững đẩy vào “Vực sâu” .

      Ta sợ hãi hít vào hơi, đột nhiên khóe mắt lướt qua thân ảnh quen thuộc, ta tươi cười sáng lạn, tâm tình từ từ bình tĩnh lại.

      “Ngươi cười cái gì?”

      Ta lắc đầu, “Đầu tiên ta biến mất, còn nữa…” Ta ngóng nhìn phía sau nàng “Chàng cũng tiếp nhận ngươi.”

      “Ngươi…” Lời của nàng còn chưa hết, bị Dạ Trạch Vũ ở phía sau đẩy xuống, ngã mặt đất.

      Dạ Trạch Vũ chậm rãi đến trước mặt ta, yên lặng nắm tay ta, gương mặt mặt tuấn tú căng thẳng trở nên xanh mét, đáy mắt giận dữ bức người

      Ta thở , được cứu trợ rồi. nắm lấy ta vài bước, buông ta ra, chậm rãi bước về hướng Hân Di. Nụ cười của Hân Di biến mất, nàng đứng dậy, si ngốc nhìn Dạ Trạch Vũ, “Ta…” Nàng rốt cuộc ra lời, bởi vì sắc mặt lạnh lùng của Dạ Trạch Vũ, giơ tay bóp chặt cổ nàng, vẻ mặt Hân Di thống khổ giãy dụa, những nữ nhân bên cạnh sớm bị khí tàn bạo bắn ra bốn phía người mà sợ tới mức kinh hồn bạt vía, trong lúc nhất thời lại có ai ngăn trở.

      Sắc mặt Hân Di dần dần xanh mét, con mắt lồi lên, mắt thấy nàng hương tiêu ngọc vẫn, ta hoảng quá chạy lên phía trước giữ lấy cánh tay “Dạ, chàng buông nàng ra, nàng bị chàng bóp chết mất, mau buông ra!” Những nữ nhân có liên can sợ ngây người kia cũng cố gắng lên tiếng cầu tình. Tuy nhiên Dạ Trạch Vũ vẫn cố chấp như đầu trâu, hề nhúc nhích.

      Ta biết nên làm thế nào cho phải, cứ tiếp tục như thế này phải có tai nạn chết người sao, nhưng giờ phút này Dạ Trạch Vũ tức giận tới mức muốn nghe lời khuyên can nào, vài người dùng sức muốn rớt ra cánh tay nắm chặt cổ Hân Di, đều bị quăng ra ngoài.

      Ta cái khó ló cái khôn, nhìn hồ nước nuốt nuốt nước miếng, quay đầu nhìn đằng kia vẫn hỗn loạn, ta lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt lại, bùm tiếng liền giương nanh múa vuốt nhảy vào hồ nước sâu thấy đáy, hồ nước so với ta tưởng tượng còn sâu hơn, ta vùng vẫy vài cái, dùng sức kêu to “Dạ, cứu ta! Mau… Cứu ta!” người tầng lại tầng dày quần áo giờ phút này giống như gồng sắt, nặng trịch giam cầm động tác của ta, ta chỉ có thể cố gắng nín thở, đợi người tới cứu.

      Lại tiếng nhảy xuống nước nữa, ta được ôm lấy, từ từ kéo lên bờ. Bởi vì uống nước, ta chịu được ngừng ho khan, cổ họng cũng vì ho mà đau đớn.

      “Nàng làm cái gì?” Cả người Dạ Trạch Vũ cũng ướt đẫm hét lớn với ta, vẻ mặt hung ác nham hiểm khiến người ta càng sợ hãi. Ta dường như có thể cảm nhận được lửa giận của như núi lửa bùng nổ hừng hực thiêu đốt đỉnh đầu.

      Ta dựa vào ngực , liên tục ho khan, hai tay tìm kiếm bắt lấy tay , gắt gao nắm lấy. Như vậy an toàn, ít nhất cũng biết dùng chân mà bóp chết Hân Di.

      Thân mình dần dần cảm thấy khó chịu như vậy nữa, ta ngửa đầu miễn cưỡng cười, an ủi vẫn tức giận như trước “Ta sao!” Nếu biết khó chịu như vậy, ta nhất định có thể lựa chọn khổ nhục kế này của !

      giãy tay ta ra, lạnh lùng hừ tiếng đem ta nâng dậy, ta dựa vào vai , giọng “Nàng tốt xấu gì cũng là người bên cạnh Thái Hậu!”

      Dạ Trạch Vũ khinh miệt hừ hừ, vẫn như cũ hề lên tiếng.

      Ta thử vài bước, cả người ướt sũng nhìn đám người phía trước, hiển nhiên Hân Di khôi phục tri giác, “Các ngươi đưa nàng trở về !”

      Những nữ nhân này còn chưa hoàn hồn trước hành động của Dạ Trạch Vũ, hồi lâu sau mới đỡ nhau chen chúc mà về. Nhìn bộ dáng các nàng cứ như là bị hỏa thiêu mông đó, trong lòng ta mới nhàng thở ra, các nàng tuy rằng vì ngũ quan tuấn tú của Dạ Trạch Vũ mà tâm thần nhộn nhạo, nhưng hôm nay cũng bị nghiêm khắc lạnh lùng của dọa cho sợ hãi hề rồi, ai thông minh chắc tìm đường chết mà nữa!

      Mới vừa rồi quá căng thẳng tới giờ phút này tất cả mới thả lỏng được, cảm thấy mệt mỏi, chân ta đứng vững muốn té ngã, Dạ Trạch Vũ nhanh tiến lại gần, nghiêm mặt đỡ lấy ta, ta ngoái đầu lại nhìn lấy lòng cười với “Mặc dù có chút… chút ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng toàn bộ giải quyết xong rồi, đúng !”

      Thấy vẫn mang cái bộ mặt u lạnh lùng năng gì, lòng ta có chút bồn chồn, “Ngoài ý muốn?” Ánh mắt sắc bén nhìn ta.

      Ta ho tiếng, “Ách, uh, đúng vậy, ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi mà! Chân trượt …”

      thản nhiên nhìn ta, “Trượt?”

      “Vâng.”

      Dạ Trạch Vũ mỉm cười, mồ hôi lạnh trán ta chảy ròng ròng xuống dưới, trời ạ, nở nụ cười, xong đời, nụ cười này! Nếu ta nhìn lầm, cùng lúc đó giống nhau, ta theo bản năng muốn chạy , nhưng lại bị bế lên! Ta kinh hãi hét lên “Ta ta… Ta…”

      Dạ Trạch Vũ mỉm cười chút, lập tức ôm ta vào phòng.

      Ba… Ba… Ba giai điệu có tiết tấu vang lên khắp phòng, ta biết mà, mông của ta!

      “A, đau…”

      “Biết sai lầm rồi?” Tiếp tục ba ba.

      biết biết…”

      “Sai ở đâu?”

      “Ta… Về sau mặc kệ là giết người phóng hỏa, ta cũng ngăn cản chàng.”

      “…” Tiếp tục ba ba “Hừ…”

      “Ta biết ta biết, ta nhảy hồ!” ngừng tay lại.

      “Biết là tốt rồi.”

      “Lần sau ta tìm con sông!”

      “…” Ba ba ba…

      “Ai nha, ta hay đùa, ta sai lầm rồi ta sai lầm rồi mà!”

      Dừng lại ba… canh giờ, dư lượn lờ…

      Mấy ngày sau đó, ta kinh ngạc biết được, Hân Di quận chúa kia bị đóng gói đưa hòa thân, chỉ sợ đời này vô duyên tái kiến …

      Mấy tuần sau đó, Văn Nguyệt Lăng bị tứ hôn cho thống lĩnh biên cương, gả chồng theo chồng, về cơ bản cũng mong hồi kinh …

      bao lâu, tất cả oanh oanh yến yến đó phải hòa thân, bị tứ hôn, cũng suốt ngày ở trong quý phủ của mình, cửa lớn ra, cửa phòng bước.

      Thế giới này, im lặng …

      “An Ninh, ngươi hoàng đế khi nào trở nên tri kỷ như vậy?” Ta ngừng lại, “Chẳng lẽ… ?”

      An Ninh liên tiếp gật đầu, cười “Đúng vậy, gia gặp Hoàng Thượng.”

      “Nhận được thứ gì cũng phải trả giá cái gì đó, gia các ngươi đáp ứng điều gì nhục nhã mất quyền tự do đấy chứ?”

      “Điều này nô tỳ cũng ràng lắm. Phu nhân hỏi gia chẳng phải biết sao?”

      Cũng đúng, sau khi ăn xong nhàn dỗi, ta nhịn được tò mò hỏi “Dạ, đến tột cùng chàng đáp ứng Hoàng Thượng cái gì, ngài mới có thể đem đám nữ nhân tẩu hỏa nhập ma này “Lưu đày” ?”

      có gì.”

      ! Chàng đem chính mình bán !”

      “…”

      “…” Trừng mắt ta cũng sợ, ta dùng sức trừng

      “Từ quan ”

      ra là thế ah, chàng dùng từ quan để uy hiếp Hoàng Thượng, nhưng mà…”

      “Cái gì?”

      “Nếu chàng từ quan, chúng ta có thể cư, như vậy những nữ nhân này tìm thấy chúng ta, đó phải rất tốt sao? Ngốc nghếch!”

      “…”

      “Này, tại sao chàng… Á.”

      “Uh… Chàng…”

      Người nào đó dùng hành động thực tế để chứng minh người bị ăn kia mới chân chính là ngốc nghếch…

      ***
      Chris thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 25:

      Cuối cùng cuộc sống cũng quay trở lại bình thường sau những ngày gợn sóng, mỗi ngày cùng chuyện trêu đùa với An Ninh, cùng tiểu quỷ làm ầm ĩ, cùng Dạ, khụ, ngẫu nhiên làm chút …”Vận động” thích hợp. Nhưng những ngày bình yên và thanh nhàn như thế lại làm ta khó có thể thực thỏa mãn, đáy lòng vẫn bị tảng đá lớn đè ép, ta thể thoải mái được. Tuy rằng tình hình nay dường như chưa có xu hướng bị tiết lộ, nhưng mà vừa nghĩ đến hai người Dạ Trạch Vũ và Mặc Duy phải chống lại nhau, trong lòng ta luôn có dự cảm tốt. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, ta chịu được mà muốn ném nó ra khỏi đầu, ta biết chính mình thực ngốc, nhưng theo bản năng ta vẫn muốn đối mặt với tình huống vạn nhất này.

      Mấy ngày trước bị đám nữ nhân mê trai kia làm ta sứt đầu mẻ trán, đến mức khiến ta quên cả chuyện Mặc Duy sắp tham gia khoa thi, bây giờ thể nhàn rỗi được, ngày nào ta cũng phải chạy đến nhà , cũng làm gì quấy rầy , Mặc Duy hề hay biết ta có ý đồ xấu. Nhìn thấy ta đến cũng chỉ lặng lẽ thở dài rồi thu dọn sách vở bàn, thái độ vẫn ôn hòa như xưa. Tuy rằng tính tình xấu, nhưng nếu cứ quấy rầy nhiều như vậy, ta cũng sợ cảm thấy tức giận với mình, cho nên hôm nay ta đặc biệt mang theo tiểu quỷ cùng đến, tiểu tử kia rất nhớ bác, lấy cớ này cũng chính đáng đấy chứ…

      vào sân, ta giữ chặt tiểu tử, giọng dặn dò “Là con muốn đến thăm bác, mẹ mới đưa con đến, biết ?” Tiểu tử kia ngơ ngác hiểu nhìn ta, ta thấy có cách nào nữa, đành nắm tay nó tiếp tục đến phòng của Mặc Duy.

      “Bác! Bác!” Tiểu Thừa Ngạo vừa nhìn thấy Mặc Duy vui mừng chạy nhanh đến.

      Mặc Duy cười cười, đứng dậy bế nó lên, nhìn sang ta “Sao lại đưa nó đến đây?”

      “Cả ngày nó cứ khóc nháo đòi chơi với huynh, ta bảo được nó, nên dẫn nó đến đây chơi!” Ta nhún nhún vai, làm bộ vô tội bất lực.

      Mặc Duy buồn cười cúi đầu đùa với tiểu quỷ ôm trong lòng, chậm rãi đến bên ngồi xuống.

      Ta nhìn lướt qua đống sách vở hỗn độn giá, tùy ý hỏi “Gần đây chuẩn bị thế nào rồi? Hình như sắp đến kì thi hội rồi?” Nghe Dạ Trạch Vũ , Mặc Duy thi hương kết quả tệ, lần này thi hội…

      Chú thích đơn giản về kì thi: Thi Hương tổ chức tại cấp tỉnh, Thi Hội và Thi Đình tổ chức tại kinh đô, phải đỗ kỳ thi cấp dưới mới được thi cấp cao hơn. Về mục đích đều là tuyển chọn người làm quan, từ quan thấp lên quan cao. Nội dung bài thi dù rắc rối nhiều thể loại, cũng đều là viết thành bài văn sách ” văn hay chữ tốt”. Thi Đình: Người đỗ kỳ thi Đình-Có 3 cấp: Người đỗ đầu gọi là trạng nguyên, người đỗ thứ hai: bảng nhãn, người đỗ thứ ba: thám hoa.

      “Tốt rồi, sao thế? tin đại ca của muội sao?” tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, rồi lại tiếp tục đùa nghịch thầm cùng tiểu quỷ kia.

      Ta ha ha cười cười, ta còn hy vọng thiếu tự tin chút cơ. Nghĩ nghĩ chút, ta quay đầu lại trịnh trọng “Ca, huynh quan tâm đến chuyện của cha sao?”

      “Muội thèm quan tâm?”

      Ta lắc đầu, cũng chẳng gật đầu, chỉ nhìn đờ đẫn.

      thở dài chút “Cũng đúng, lúc ấy muội còn , tất nhiên thể nhớ rồi. Tại sao lại có thể quan tâm chứ?” dừng lại lúc, lại tiếp tục “Nếu thể báo thù cho cha, sau trăm tuổi ta làm sao có mặt mũi gặp cha mẹ, chú bác mất đây?”

      Ta ngắt lời “Đỗ trạng nguyên hay bảng nhãn có thể báo thù sao?”

      “Ít nhất cũng tiến gần mục đích báo thù hơn.”

      Ta nhíu mày im lặng, nhìn thần sắc kiên định của , ta biết mình thể ngăn cản được.

      “Tiểu muội, muội chỉ cần tiếp tục sống yên bình cùng muội phu, những chuyện khác cứ để mình ta gánh vác là được.”

      Môi ta cười, thở dài nhàng tiếng. bất chấp tất cả để báo thù như vậy, ta và Dạ Trạch Vũ làm sao có thể bình thản mà sống được đây.

      “Đại ca, cả ngày nhắc tới báo thù cũng phải là tẫn hiếu với cha mẹ, huynh có thể sống bình an mới là an ủi lớn nhất với cha mẹ.” Ta muốn buông tay, cho dù biết quyết tâm báo thù của rất lớn, ta cũng muốn cố gắng hết sức thuyết phục .

      “Ta thực nghi hoặc, từ trước đến giờ, muội vì sao luôn muốn ngăn cản ta báo thù?”

      Ta giật mình, chẳng lẽ nhìn ra cái gì? Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, ta ngừng với mình… Có lẽ là an ủi trong lòng có tác dụng, ta thầm hít vào hơi, bình thản ung dung đón lấy Thừa Ngạo từ trong tay Mặc Duy, “Bởi vì ta muốn huynh báo thù, oan oan tương báo đến khi nào, nếu huynh báo thù, rồi có người tìm Thừa Ngạo hay đứa tương lai của huynh trả thù, nếu huynh làm như vậy thế hệ sau của chúng ta cũng phải sống trong thù hận. Làm cho bọn họ thể hãm sâu trong cừu hận, thể làm theo ý mình.” Ta ngưng trọng nhìn “Huynh nhẫn tâm sao?” Thấy ánh mắt long lanh nhất thời biết phải gì, trong lòng ta lại nổi lên tia hy vọng “Hãy suy nghĩ !” Dứt lời ta xoay người ôm Thừa Ngạo ra ngoài, trong lòng thầm hy vọng có thể nghe được lời của ta, lấy báo thù là quan trọng nhất, tất cả mâu thuẫn có lẽ tan thành mây khói.

      Đem Thừa Ngạo giao cho ma ma, ta mang theo tâm tư của mình vào phòng, vừa nâng mắt lên thấy Dạ Trạch Vũ biết về từ khi nào.

      đến chỗ Mặc Duy?”

      Ta gật đầu, có chút mệt nhọc dựa sát vào lòng , ngửi thấy mùi hương đặc biệt của riêng , trong khoảnh khắc ưu phiền trong lòng bay ít.

      “Đừng lo lắng, mọi chuyện có ta.” điệu lạnh nhạt nhưng ta lại nghe thấy lại vô cùng ấm áp. Ta cảm động ôm chặt , cảm giác hai tay cũng nắm chặt hơn. Chỉ khi ở trong lòng , ta mới có thể có cảm giác an tâm.

      Phiền não dần dần ở trong vòng ôm ấm áp mà lắng đọng lại, ta ngẩng đầu lên, “Vạn nhất Mặc Duy đứng thứ ba trở lên, vậy chuyện năm đó có phải nhất định bị phơi bày hay ?”

      Dạ Trạch Vũ yên lặng vuốt cằm, lâu sau mới “Thực có thể.”

      “Vậy cuộc thi ngày đó chúng ta để đến, được ?”

      cần.”

      cần? Thi hương phải thử nghiệm tốt sao? Điều đó lên hy vọng của rất lớn, nếu như đỗ phải là…”

      thể.”

      thể? Này, chàng rốt cuộc là có nghe ta cái gì ?”

      “…”

      “Dù sao nhất định thể để , hoặc có thể bỏ thuốc ngủ vào bữa sáng của , như vậy được. Đúng, vậy là tốt nhất.”

      tốt.”

      tốt sao, vậy làm thế nào mới tốt, giữ lấy cho , cái này cũng tệ mà.”

      tốt.”

      “Biện pháp của ta sao lại tốt?”

      “Nếu kê đơn, biết, chẳng phải chúng ta bị lộ sao.”

      Ta vỗ đầu, đúng thế, sao ta lại suy nghĩ cẩn thận chứ, nếu Mặc Duy biết chúng ta cố ý cho thi, vậy khẳng định hoài nghi chúng ta, Dạ … Nguy hiểm.

      “Vậy chàng , nên làm thế nào mới tốt đây?” Vừa thể để hôn mê vừa thể để phát , rất khó rồi…

      Khóe miệng Dạ Trạch Vũ hơi nhếch lên “ chấm thi cho phải được sao.”

      chấm thi cho ?” Ta hiểu nhìn lặp lại.

      gật gật đầu, ta bỗng nhiên ngây người chút, chăm chú nhìn , “Chẳng lẽ chàng muốn mua chuộc giám khảo thẩm định, cho thông qua?”

      Dạ Trạch Vũ ngóng nhìn ta, “ cần mua chuộc cũng được.”

      cần mua chuộc cũng được?” Ta hồ nghi liếc nhìn , chẳng lẽ dùng biện pháp uy hiếp? Dụ dỗ?

      “Đúng.”

      Nhìn biểu tình của như là Tôn Ngộ thể thoát khỏi lòng bàn tay của phật tổ Như Lai, ta lại càng hiểu, tại sao lại tự tin như vậy, cần mua chuộc cũng được, cần kê đơn cho Mặc Duy hôn mê, sao có thể nắm chắc như vậy.

      “Vậy biện pháp là gì?”

      “…”

      cho ta biết , cho ta biết mà!”

      “…” Mắt khép hờ, như là muốn đáp lại ta.

      Ta vụng trộm cười, hạ quyết tâm chuồn chuồn lướt nước, hôn lên môi cánh hoa của cho ta biết , Dạ!”

      chậm rãi mở hai mắt, đáy mắt chảy xuôi ham muốn đục ngầu, muốn tiến lên tiếp tục nụ hôn vừa rồi, ta nhanh tay che cái miệng của lại “Trước hết phải cho ta biết, nếu …” Ta hắc hắc cười tiếng “Cả đêm nay chàng thư phòng mà vận động cùng Khổng lão gia !”

      nhíu mày nhìn ta “Ta chính là giám khảo.”

      “Ôi chao…” Thả nào lại nắm chắc như vậy, trong lòng yên tâm ít, như vậy hẳn là có thể chắc chắn an toàn rồi.

      “…”

      “Dạ, chàng nghiên cứu quần lót của ta sao?”

      ***
      Chris thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 26:


      Mỗi người nên biết nắm chắc lấy tại là quan trọng nhất, vì ta có khả năng biết trước tương lai, cũng có khả năng thay đổi nó. Ta đây cần gì phải suốt ngày vì nó hao tổn tinh thần, thậm chí còn để lại… mái tóc trắng.

      Ngày hôm qua An Ninh thay ta nhổ xuống sợi tóc bạc, ta kinh ngạc thể tin vào hai mắt mình, nếu cả ngày cứ vì chuyện tương lai mà phiền não như vậy, ta đây phải trở thành ma nữ đầu bạc sao.

      thể như vậy được, Mặc Duy và Dạ mấy ngày nữa đến cống viện (cống viện: địa điểm khảo thi cổ xưa) , ta chuẩn bị hành lý cho Dạ Trạch Vũ, tất nhiên cũng có cuộc hẹn. Tuy rằng tại cuộc sống ồn ào, lại thể ngừng lại được. Bỏ qua tất cả những việc quan trọng, trực tiếp sống cuộc sống của vợ chồng bình thường, ta luôn cảm thấy có chút tiếc nuối.

      Mặc dù là tình nguyện, nhưng vì ta dùng mọi cách quấy rầy, Diêm La mặt lạnh đại khối băng kia cũng cho ta ra khỏi cửa. biết là ngày gì, hôm nay người dân đường phố tràn ra như thủy triều, ta ngạc nhiên đến trợn mắt há hốc mồm. biết nên bắt đầu từ đâu, bình thường nam nữ hẹn hò đơn giản là ăn cơm, xem phim linh tinh.

      Luận ăn, ta thấy đầu bếp bên ngoài khẳng định chu đáo và nấu ngon bằng trong phủ.

      Luận điện ảnh, nếu ta có chế tạo máy chiếu phim, cũng có chút khả năng, nhưng là, chuyện này quả thực là Thiên phương dạ đàm (là ngàn lẻ đêm, ý những chuyện quá hoang đường, khoác lác thực).

      Ta thở dài, chỉ có thể tùy tiện chút, nhưng nhìn đám đông trước mắt xếp thành hàng dài, ta nuốt nuốt nước miếng, chẳng mấy khi mới được ra ngoài chuyến, sao lại tận dụng cho tốt chứ? Bất cứ giá nào, tiến lên!

      Tay đột nhiên bị ai đó giữ lấy, ta quay đầu lại, nhìn bộ dáng chút biểu tình của Dạ Trạch Vũ, trong lòng ta lại như được tưới thêm mật ong. Ta mỉm cười, ngừng vài bước, bên cạnh giữa đám đông này. tay Dạ Trạch Vũ ôm ta, tay thay ta chắn chướng ngại trước mặt. Lòng ta tự nhiên tràn đầy vui mừng trước quan tâm và cẩn thận của , ánh mắt ta nhìn đến đâu là hung hăng trừng mắt cho đám cứ bắn mắt về phía Dạ Trạch Vũ.

      “Dạ, nghĩ xem chàng từng tặng ta cái gì có ý nghĩa làm kỉ niệm chưa?”

      Lông mi Dạ Trạch Vũ nhấp nháy chút, “Muốn cái gì?”

      Ta thầm suy tư lúc, khóe mắt bỗng nhiên ngắm đến quán bán trang sức , ta nháy mắt hướng cười cười, rồi đến chỗ đó.

      Chọn lựa hồi, phát quán này bán tất cả đều là vòng tay, vòng cổ, căn bản là có thứ mà ta muốn, ta có chút thất vọng cúi đầu.

      nương…” Lão bản vừa mở miệng bị Dạ Trạch Vũ trừng mắt sợ hãi ra lời.

      Ta che miệng cười trộm “Lão bản, con ta cũng được hơn tiểu rồi.”

      Lão bản vẻ mặt ngốc lăng, lát sau mới hoảng loạn sửa lời “Phu nhân, ngài xem vòng tay này , rất đẹp ah, mua cái !”

      Ta nhìn quanh, trong lòng thầm nghĩ tìm đôi nhẫn hợp với ta và Dạ nhưng mà…

      Tay bị nâng lên, cái vòng tay trắng sáng được đeo lên cổ tay ta, ta kinh ngạc, thẳng tắp nhìn Dạ Trạch Vũ.

      “Đưa nàng.”

      Ta vừa kinh ngạc lại vừa cảm động cúi đầu nhìn vòng tay đó, tiện đà ngóng nhìn .

      “Vị công tử này ánh mắt tốt, chiếc vòng tay này được mài từ loại ngọc thượng đẳng mà thành, lại có tác dụng giữ ấm thân thể.”

      Ta cúi đầu vuốt ve vòng tay, thực ấm áp, tuy rằng nó rất bình thường, nhưng quan trọng là chính tay Dạ Trạch Vũ lựa chọn cho ta, mặc kệ là nhựa hay ngọc thạch, ta đều coi nó như trân bảo.

      thích?”

      Ta giương mắt, lắc đầu “ có, ta thực thích.”

      Dạ Trạch Vũ nhìn ta chút, bỏ lại mấy thỏi bạc, lão bản rất vui mừng tiễn chúng ta .

      Ta nâng tay lên, vòng tay ở ta trước mắt lắc lư lắc lư, tâm tình của ta cũng giống chiếc vòng này, nhảy nhót vì món quà của .

      Dạ Trạch Vũ kéo tay ta xuống, ánh mắt lại hề liếc nhìn ta mà vẫn nhìn thẳng phía trước.

      Ta để ý tới , lòng tràn đầy vui mừng tiếp tục thưởng thức món quà đầu tiên ta nhận được từ khi đến đây.

      Tay lại bị vỗ xuống dưới, ta nhìn chằm chằm, lại nâng tay lên.

      Ba…

      Ta cọ cọ mu bàn tay, kháng nghị “Này, chàng sao thế, sao đánh ta mạnh như vậy.”

      cúi đầu nhìn mu bàn tay ta, lại chuyển mắt lời nào, nhưng cánh tay ôm ta lại càng chặt hơn.

      Ta tức giận trừng mắt nhìn cái, đem ánh mắt hoàn toàn đặt chiếc vòng tay tượng trưng cho tình hạnh phúc của ta.

      Đợi cho đến khi lại tiếng ba vang lên, tuy rằng lực đạo ít, nhưng ta vẫn nhịn được tức giận với nam nhân này.

      Nhìn thấy bộ dáng cũ kĩ khó chịu của , ý niệm bỗng dưng lên trong đầu ta, ta kéo đến góc sáng sủa, rời xa dòng người như thủy triều này.

      Ta nhìn hướng “Chàng ghen?” Ngữ khí tuy là nghi vấn, nhưng vừa thấy bộ dáng của , lòng ta cũng khẳng định mười phần.

      “…”

      Ta giả bộ bất đắc dĩ thở dài “Ngay cả vòng tay mà cũng ăn dấm chua, chàng đúng là thùng dấm chua lớn vô địch rồi.”

      Dạ Trạch Vũ lạnh lùng nhìn ta, khóe miệng nhàng kéo lên “Cái gì?”

      Ta nhìn gương mặt như có tuyết rơi của , cười hắc hắc, “Vừa rồi ta chàng lâu rồi chắc cũng khát, chúng ta uống chén trà .”

      Vừa dứt lời ta liền vội vàng kéo vào quán trà. Đùa sao, thiếu chút nữa lại lộ bộ mặt tươi cười như vậy, nữ tử co được dãn được, cũng phải có chút mặt mũi chứ, nếu như ở bên đường bị đánh… Mông, vậy sáng mai có thể thấy dòng chữ “Người này bị đánh đòn bên đường, xấu hổ mà chết” bia mộ.

      Dạ Trạch Vũ lạnh lùng hừ hừ, cùng ta ngồi ở lầu hai của quán.

      Còn chưa ngồi ấm chỗ, An Thần cưỡi ngựa đuổi tới.

      “Gia…” thở hồng hộc , ta liền hiểu được thay tiếp “Lại có công vụ muốn tìm gia giải quyết?”

      An Thần cười gật đầu, ta hừ tiếng, người này hiển nhiên là quên lời ta dặn trước khi rồi.

      “Phu nhân, đây chính là đại , vì sợ chậm trễ, gia trách tội tiểu nhân.”

      Dạ Trạch Vũ thản nhiên nhấp ngụm trà, mở miệng “Chuyện gì?”

      Ta cười nhạt bĩu môi “Còn có thể có chuyện gì? phải là việc “Đại” ở Lễ bộ các người đấy chứ!”

      An Thần cúi đầu thầm bên tai Dạ Trạch Vũ trong chốc lát, Dạ Trạch Vũ buông cái chén xuống, quay sang nhìn ta “Trở về thôi.”

      Tuy rằng ta tình nguyện lắm, những vẫn phải theo về, nhìn bộ dáng hai người vội vàng bước , hình như đó cũng là chuyện đại , ta kéo lấy tay An Thần, giọng “An Thần, xảy ra chuyện gì vậy?”

      “Diên Nhi…” đợi An Thần trả lời, Dạ Trạch Vũ kéo ta , ta bước nhanh đuổi kịp , “Làm sao vậy?”

      “Ta có việc phải xuất môn, chuyện giám thị Hoàng Thượng giao cho Kê Khiêm làm rồi.”

      Ta vừa nghe thấy vậy nhất thời ngây người “Cái gì?” phải giám thị, vậy chuyện của Mặc Duy làm sao bây giờ?

      Dạ Trạch Vũ thản nhiên liếc ta cái, “Đừng lo lắng, chờ ta trở lại bàn sau.”

      Ta cúi đầu lên tiếng, có lẽ tất cả đều là ý trời.

      “Có chuyện gì, để cho An Ninh liên hệ với ta.” Ta có thể ràng nhìn thấy trong mắt lo lắng, ta chợt gợi lên nụ cười nhàng “Vâng, chàng ra ngoài cũng phải cẩn thận đấy.”

      ***
      Chris thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 27:


      Ta nâng cằm, nhàm chán nhìn tỳ nữ và thị vệ cứ tới lui, dường như thế giới này chỉ có ta là người tuyệt đối tự do. Cũng phải vậy, từ khi Dạ Trạch Vũ vội vàng ra ngoài xử lý mọi việc, quá vài ngày sau Mặc Duy cũng tràn đầy tự tin tham gia kì thi. Chỉ chừa có mình ta, lo lắng và buồn rầu chỉ có thể ngày ngày chơi đùa cùng đứa , thậm chí ta còn nghĩ mình dưỡng lão, cảm giác như mình thành bà già ấy.

      Tiểu tử kia trước đây phát còn chuẩn, nay mồm mép rất linh hoạt rồi, cùng cha nó hoàn toàn là hai cái đức hạnh. An Ninh và An Thần tổng kết lại, đứa này giống ta.

      “Mẹ mẹ, nhíu lông mày, xấu!” Bàn tay mũm mĩm mập mạp giương nanh múa vuốt hướng tới ta, ta bế lấy nó từ cái ghế khác, kéo quần nó xuống, làm bộ như tùy thời có thể hướng cái mông nó tấn công, hung hăng trừng mắt nhìn nó “Dám mẹ con xấu?”

      “Bác, bác!”

      Ta vui sướng khi thấy người gặp họa nheo mắt nhìn nó “Bác con ở nhà, con quên rồi sao? Bác cứu được con đâu!”

      Tiểu quỷ tinh ranh đầu óc xoay chuyển rất nhanh, “Mẹ rất đẹp, cha thế.”

      “Tiểu phiến tử (lừa đảo), cha con mà những lời buồn nôn như thế sao?” Ta vỗ vào cái mông của nó, chịu nổi nhướng mắt.

      Tiểu tử kia thấy ta có biểu gì thay đổi, lập tức hai mắt to như hai miếng bánh trôi nghẹn ngào ủy khuất nhìn ta, “Mẹ ơi, mông lạnh.”

      Ta buồn cười giúp nó kéo quần lên, nhàng đưa cho nó quả hạt dẻ, “Quỷ tinh quái, mấy chiêu kia ai cho con học hả, cả ngày chỉ biết tìm viện binh, giả bộ đáng thương, lời ngon tiếng ngọt ngừng.” Ta đặt nó ngồi đùi mình, hai người mặt đối mặt, ta lại “Lại di truyền khuôn mặt của cha con, nữ hài tử nào đụng tới con cũng có kết quả tốt đâu!”

      Tiểu tử kia dường như hiểu lời ta lắm, chỉ ngẩng đầu nhìn ta, tươi cười sáng lạn.

      Ta nhìn bộ dáng đáng của nó, nhịn được ôm nó vào lòng. Ta chưa bao giờ từng hy vọng xa vời có thể có đứa con thông minh đáng như vậy. Nhưng ràng là ông trời tặng nó cho ta, làm sao ta có thể cảm kích? Tuy nhiên, nó rất quý Mặc Duy, vạn nhất có ngày cha và bác nó đối chọi nhau gay gắt, nó thế nào đây?

      “Thừa Thừa, nếu mẹ muốn con chọn cha và bác, con chọn ai?”

      “Cha? Bác?” Thừa Ngạo hiểu lắm hỏi.

      “Đúng, chỉ có thể chọn người thôi.”

      Qua hồi lâu, Thừa Ngạo mới chần chờ ôm sát cổ ta “Thừa Thừa cần chọn.”

      Ta hơi hơi thở dài, đúng vậy, lựa chọn khó xử như vậy nếu để ta chọn, ta cũng hy vọng có thể trốn tránh, chứ chưa nó còn là đứa trẻ.

      Ta ôm nó ra ngoài “Được rồi, chọn chọn.”

      chưa được vài bước, thấy An Ninh chạy vọt lại đây, “Phu nhân, Mặc Duy công tử trở về.”

      Ta vừa nghe, liền đem Thừa Ngạo cho An Ninh bế, chạy bước đến phòng Mặc Duy, “Đại ca, huynh về rồi “.

      “Ừ.” Mặc Duy vẻ mặt rất mệt mỏi, râu dưới cằm còn chưa cạo lại làm tăng thêm vài phần mệt mỏi. Ta nhịn được cười khẽ tiếng “Làm gì mà vội vàng thế, huynh rửa mặt chải đầu chút , buổi tối chúng ta cùng ăn cơm, được ?”

      “Được.”

      Tuy rằng vẫn muốn hỏi chút về tình hình cuộc thi, nhưng đáy lòng lại rất sợ nghe thấy câu trả lời tự tin của , mà Dạ Trạch Vũ tại cũng ở trong cung, về việc chấm bài thi cũng thể hỏi được. Tóm lại, tất cả mọi chuyện cứ như sợi dây vô hình quấn quanh người, vất vả tâm tình mới bình phục chút, nhưng vào khoảnh khắc biết Dạ Trạch Vũ phải là giám khảo kia hoàn toàn sụp đổ.

      Chỉ chút cơm mà ta ăn chần chừ xong. Mặc Duy dường như cũng nhìn ra ta bất an “Tiểu muội, làm sao vậy?”

      “Ah?” Ta ngẩn người, giương mắt nhìn “Cái gì?”

      “Ta muội làm sao vậy? Có chuyện gì phiền lòng sao?” Mặc Duy thân thiết ngóng nhìn ta, ta cố gắng gạt bỏ suy nghĩ, nhất thời cảm thấy có chút tự trách, ta miễn cưỡng cong môi mỉm cười “ có việc gì…”

      Mặc Duy nhìn chăm chú vào ta, hiểu chế nhạo “Có phải nghĩ đến muội phu?”

      Ta ngẩn ngơ, biết nên khóc hay cười lại ngẩng đầu liếc nhìn , rồi lại cúi đầu ăn cái gì đó “Mới phải đâu.”

      Mặc Duy ha ha cười, thèm nhắc lại, sợ là nghĩ ta thẹn thùng rồi. Ta cũng lười giải thích, như vậy có lẽ cũng tốt.

      phải cái gì?” người đường dài sương gió mệt mỏi tiến vào từ phía sau, ta vừa nghe thấy giọng đó, vội vàng đứng lên. Mặc Duy trêu ghẹo nhìn ta khó dằn nổi phản ứng, tiếp tục giả bộ phật Di Lặc mỉm cười.

      Ta trấn định lại ngồi xuống, tay chống cằm, làm như có việc gì có gì.”

      Dạ Trạch Vũ hoài nghi nhìn qua ta, lên tiếng ngồi xuống bên cạnh ta, vùi đầu dùng bữa. Mặc Duy trừng mắt nhìn lại bị ta hung hăng trừng mắt phải quay .

      Những ngày chờ đợi kết quả khó vượt qua, nó khó khiến ta liên tưởng tới cảnh chờ kết quả thi vào các trường đại học, nghĩ lại , thi đại học phải là đáp ứng theo nền giáo dục sinh ra, mà là loại chế độ khoa cử kéo dài lại, nghĩ đến đây, ta cũng chỉ đành nén lòng mình, đếm ngón tay cho qua ngày.

      Ngày phát bảng vàng, ta đặc biệt dậy rất sớm, hô to gọi An Ninh nhanh xem bảng, Mặc Duy mỉm cười “Tiểu muội sao còn sốt ruột hơn ta vậy?”

      Ta quay đầu nhìn ha ha cười “Chuyện của huynh cũng là chuyện của muội mà.”

      An Ninh chịu nổi nhìn ta “Vâng vâng vâng, nô tỳ xem ngay!”

      Mặc Duy yên lặng vuốt cằm, hai tay nắm chặt để lộ cảm giác chân từ đáy lòng, ta mỉm cười, cũng rất khẩn trương, ngoài mặt cười tự nhiên, tuy nhiên trong lòng vẫn khỏi lo lắng chờ đợi. Mặc dù trong lòng ta quả rất hy vọng có thể thi rớt, nhưng ta cũng hy vọng bởi vậy mà đau buồn. Con người mà, luôn luôn mâu thuẫn.

      Ta vỗ vỗ bờ vai của , quay sang nhìn ta, ta cố gắng cười tươi “Đừng khẩn trương, thành bại đều có ý trời.”

      Ngay cả ta cũng cảm thấy mình chuyện ma quỷ, miệng vậy, nhưng trong lòng ta cũng khẩn trương hề kém chút nào. Nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát ra chưa thấy bóng dáng Dạ Trạch Vũ, khẩn trương chút nào chứ, ta bĩu môi, khẳng định là giả bộ rồi.

      hề để ý đến nữa, cửa lớn đột nhiên xuất hai tòa “Hòn vọng phu ” [1], phải, mà là “Hòn vọng ước”[2] . Ta và Mặc Duy gì, chỉ lặng im chờ đợi tin tức. Càng chờ đợi thế này, tim ta càng thể chịu được mà đập nhanh hơn, ta khỏi cầu nguyện, mặc kệ là thần tiên trời nào hiển linh, đừng làm cho Mặc Duy đỗ đầu ah, nếu tâm nguyện của ta mà thành, ta … Ta bảo Dạ Trạch Vũ xây miếu cung phụng các ngài ở mười tám tỉnh của Trung Nguyên. Đúng, nếu đủ, xây thêm, chỉ cần bài của được chấm, muốn mở bao nhiêu chùa miếu đều thành vấn đề, dù sao cũng là Dạ Trạch Vũ bỏ tiền ra… A men, a di đà Phật…

      [1] hòn vọng phu: những hòn đá có hình giống người thiếu phụ chờ chồng.

      [2] hòn vọng ước: nguyên văn là “vòng nịch thạch”( 望甯石), chữ nịch ở đây cũng có nghĩa là sở nguyện. Câu này ý là hai người chờ đợi ước nguyện của mình chứ phải chờ chồng!


      đợi ta cầu nguyện xong, xa xa thấy bóng người chạy về nơi này, chạy gần lại mới biết được là An Ninh. Ta tiến lên vài bước đón nàng, “Thế nào? Thế nào?”

      An Ninh thở hồng hộc nhìn ta, lại nhìn Mặc Duy.

      “Ngươi nhìn ta làm gì, nhanh lên!”

      An Ninh cúi đầu, lắc lắc đầu “Trong tam giáp (tam giáp: ba người đỗ đầu trong kì thi) , có Mặc Duy công tử.”

      ***
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :