1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

HƯỞNG HẾT SỦNG NỊCH - Đóa Diên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 18:

      Ngày hôm sau, hạnh phúc dường như có thể chảy ra nước được. Ta cũng trở nên càng ngày càng thích ngủ hơn, ngày 24 giờ, có hơn nửa thời gian đều là lấy giường làm bạn, là giống heo ăn uống ngủ, ngủ uống ăn, cứ lặp lại tuần hoàn như vậy.

      Nếu có An Ninh đến đúng giờ liền gọi ta rời giường ăn cơm, chừng ta ngủ thẳng đến lúc chết đói cũng nên. bàn cơm đồ ăn đủ loại, xem ra đầu bếp phải mất phen cân não rồi.

      Ta miễn cưỡng ăn chút, tuy rằng nôn nghén phải thực nghiêm trọng, nhưng mà khẩu vị cũng dần dần chịu ảnh hưởng lớn. Khi đó, lúc nào cũng có thể nhìn thấy Dạ Trạch Vũ chau mày, rồi đến những bữa ăn sau nhất định có những món ăn mới thanh đạm hợp khẩu vị hơn. cần đoán, khẳng định là phân phó rồi.

      Ta rúc ở trong lòng an giấc ngủ trưa, từ khi mang thai tới nay, ôn nhu của dần dần hề che dấu nữa, săn sóc cẩn thận đến mức làm cho ta cảm thấy căn bản phải là nam nhân chỉ biết quát lớn với bộ mặt lãnh khốc, ra cũng thực thích đứa đó. Từ khi biết có đứa , thay đổi rất nhiều, thậm chí ta cảm thấy so với ta còn nhanh hơn điều chỉnh tốt vai trò của phụ thân.

      “Dạ!”

      “Tỉnh?”

      Ta mơ hồ uhm tiếng, thay đổi tư thế, thoải mái dựa vào vai tại là giờ nào?”

      “Giờ Mùi.”(14h-16h)

      Ta vòng vo , lấy ra quyển sách trong tay , để sang bên “Cùng ta ngủ tiếp được .”

      tay đặt sau đầu ta, tay phủ lên cái bụng mượt mà dần tròn lên của ta, cũng nhắm mắt lại lẳng lặng nghỉ tạm.

      Ngày như mặt nước ào ào chảy qua, tiểu tử trong bụng kia cũng từng chút từng chút lớn lên, ở trong bụng ta cứ như đẩy tạ. Ta thậm chí hoài nghi khi ta đường cũng có người ở phía trước đề phòng ta mất đà mà té ngã. Cũng có người canh chừng ta tránh ta rảnh rỗi mà tìm việc gì đó để làm, cẩn thận làm tổn thương tới đứa .

      Ta chỉ có thể ở trong phòng, nhàm chán nhìn trần nhà ngẩn người. Chỉ đến khi rảnh, mới có thể nắm tay ta chậm rãi tản bộ trong hoa viên.

      “An Ninh, chúng ta chợ tản bộ được ?” Ta đáng thương hề hề nhìn An Ninh chăm chú, chỉ thiếu chảy ra mấy giọt nước mắt để chứng minh khao khát muốn ra ngoài tản bộ của mình.

      thể, gia ra ngoài an toàn, thể.”

      “An Ninh!”

      “Khụ khụ, thể.”

      “Ta cứ thế này buồn chết mất.”

      “Nô tỳ cùng chuyện với phu nhân được ?”

      “Đấu võ mồm? rảnh…”

      “Vậy nô tỳ chuẩn bị ít điểm tâm cho phu nhân?”

      muốn ăn.”

      “Vậy…”

      “Ta mặc kệ! ! !” Ta ai oán hướng về phía An Ninh hét lên.

      An Ninh thở dài “Phu nhân, ngài đến tột cùng là muốn cái gì?”

      Ta từ giường đứng lên, An Ninh kinh ngạc hét tiếng liền tiến lên đỡ ta, ta giữ chặt tay nàng, “Chúng ta ra đầu phố kia xem cửa hàng vải của gia, thuận tiện mua cho tiểu tử kia ít vải chất liệu thoải mái, để cho người làm mẹ là ta đây có thể may ít quần áo cho con. Được ?”

      An Ninh khổ sở nhìn ta, khuyên “Phu nhân, chẳng lẽ phu nhân muốn mình lại bị bắt cóc lần nữa sao?”

      “Ta…”

      Ta còn phản bác, chợt nghe thấy câu quát khẽ từ phía cửa “ thể.”

      Mộng đẹp hoàn toàn tan biến, ta nghẹn ngào ủy khuất lại nằm lên giường, thèm nhìn cái tên vô lại nhét cầu vào bụng ta kia lại còn cướp đoạt tự do của ta.

      An Ninh hiểu chuyện lui xuống, ta cá là nàng rất tức giận, Dạ Trạch Vũ ngồi ở mép giường, cũng gì khuyên nhủ ta, lòng ta hừ tiếng, ta mới để ý tới ngươi đâu.

      Nhưng cũng chẳng được bao lâu, sau lưng ta như có trăm ngàn con kiến cắn, ta nhịn nổi đành quay người lại, con ngươi đen bất đắc dĩ trừng mắt nhìn “Ta muốn ra ngoài.”

      thể.”

      “Thân thể ta có yếu ớt như vậy.”

      gì, chỉ là bình tĩnh nhìn ta, trong ánh mắt lo lắng đến mức khiến ta tan rã tất cả lý trí kiên trì.

      Ta chạy nhanh lôi kéo lại chút kiên trì, “Ta biết ta nhìn qua chỉ giống thôi, nhưng dù sao đối với chàng cũng phải là đứa . Hơn nữa sản phụ cũng cần vận động vừa phải, nếu đứa có thể khỏe mạnh. Nhiều phụ nữ có thai còn bơi lội cơ mà.”

      được.”

      “Gia, Mặc Duy công tử đến thăm phu nhân.”

      “Để tiến vào.”

      Mặc Duy kỳ quái nhìn ta quyệt miệng, làm bộ dáng bất mãn ôm ngực nhìn Dạ Trạch Vũ, “Làm sao vậy?”

      Ta nhìn như vớ được cọng rơm cuối cùng “Đại ca, huynh chút , phụ nữ có thai có phải cũng nên vận động chút, đúng . Người này, dám cho ta ra ngoài lại chút nào.”

      Mặc Duy nhìn nhìn Dạ Trạch Vũ, chuyển hướng ta “Tiểu muội, muội hẳn là nghe muội phu , dưỡng thân thể mình tốt, đừng quên ngày đó muội gì với ta.”

      câu nào? Nhìn vẻ mặt khó hiểu của ta, cười “Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu.”

      “Cái đó… cái đó cũng là bởi vì hoàn cảnh khác nhau.” Ta là mua dây buộc mình ah!

      Ta chống nạnh nhìn Dạ Trạch Vũ “Nếu chàng vẫn tiếp tục cố chấp như vậy, ta mang cầu bỏ chạy!”(chắc là mang theo cái trái cầu lớn trong bụng đó, mang con bỏ chạy! ^^)

      “Hồ nháo!”

      “Hồ nháo!”

      “…” Nhìn hai người trước mắt trăm miệng lời răn dạy, ta sửng sờ tại chỗ.

      Mặc Duy ngồi xuống uống ngụm trà “Tiểu muội tại cũng sắp làm mẫu thân rồi, thể tiếp tục tùy hứng như vậy được, biết ?”

      Dạ Trạch Vũ đồng ý nhìn Mặc Duy, Mặc Duy hướng gật gật đầu, hai người hiển nhiên đứng ở cùng chiến tuyến chống lại ta.

      công bằng công bằng, hai đại nam nhân các ngươi lại khi dễ nữ tử như ta!” Ta lớn tiếng hét lên, chẳng lẽ người đại như ta, phải sống theo hai tên lỗi thời này sao?

      “Tóm lại, trong khoảng thời gian này muội phải nghỉ ngơi tốt ở trong phủ, đừng nghĩ ra ngoài chạy. Cháu ngoại ta mà xảy ra chuyện gì, ta tha cho muội đâu.” xong lời “Tàn nhẫn” đó, tên Mặc Duy liền vắt chân lên cổ mà bỏ chạy.

      “Cháu ngoại trai cháu ngoại trai, chẳng lẽ đứa này so với ta còn quan trọng hơn sao! !” Ta quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Dạ Trạch Vũ “Có phải chàng cũng vì đứa mới tốt với ta như vậy? Chàng , đứa và ta, người nào quan trọng?”

      là, ta còn ở bên ngoài thưởng thức hoa dại nam nhân nào, còn phải cùng con ở đây thưởng nam nhân!

      Bàn tay thon dài của Dạ Trạch Vũ kéo ta vào ngực , “Miên man suy nghĩ.”

      Mùi hương độc đáo người xuyên vào mũi, làm cho tâm tình của ta bình tĩnh lại.” ra ta cũng chỉ muốn tốt cho đứa thôi, vì sao các người ai cũng đều hiểu.”

      Ta mơ mơ màng màng than thở, mắt từ từ nhắm lại. Trong lúc ngủ mơ, chân có cảm giác là lạ, đau đớn như bị rút gân, ta khó chịu cuộn mình, ngừng xoay người, ý muốn áp chế cơn đau khó chịu.

      Đột nhiên, bàn tay ấm áp xoa bóp vuốt ve bàn chân ta, thoải mái, ta dần dần thả lỏng, khó chịu cũng theo bàn tay ôn nhu mát xa dần dần biến mất. Trong mơ hồ, ta lại dần dần chìm vào mộng đẹp.

      Nhiều tháng qua giam cầm rốt cục cũng kết thúc, khi mùa hè nóng bức đến cũng là lúc, ta khàn khàn đau đớn hét N canh giờ, cuối cùng vì nam nhân chết tiệt kia sinh ra đứa con đầu tiên. Khi ta vẫn mệt mỏi mê man, bà mụ ôm đứa đến cho ta xem, ta vừa mở mắt, nhìn thấy tiểu tử mặt đầy nếp nhăn như con khỉ con kia, ghét bỏ nheo miệng “Khó coi!”

      Dạ Trạch Vũ biết khi nào xông vào, cười khổ thể đón lấy đứa , ngồi lên mép giường “Hoàn hảo sao?”

      Ta nghe được giọng của , ngược lại càng thấy buồn ngủ hơn “Chết được! … Chàng … Chàng có phải là… Làm được quá sung sướng, tùy tiện liền nhồi cái đứa cho ta, cũng thèm giám thị chất lượng đứa cho tốt, mặc kệ, ta… Ta muốn quay trở lại!”

      đợi trả lời, ta thấy chóng mặt mệt mỏi rồi ngủ

      Ta quay trở lại! !

      ***
      Last edited: 8/10/15
      Chris thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 19:

      Ta bế tiểu tử dần dần thoát khỏi “dạng khỉ” kia, chăm chú nhìn thẳng nó. Uhm, làn da chuyển thành mịn màng bóng loáng, cũng còn đỏ rực như trước nữa, thậm chí đầu cũng có ba chỏm tóc. Quan trọng là… Khuôn mặt phấn hồng mũm mĩm đó, đôi mắt tròn xoe xoe giờ phút này cũng chăm chú nhìn ta, ta nhàng thở ra, vừa sinh ra đúng là bị tiểu gia hỏa này làm cho sợ hãi, còn tưởng rằng nó đột biến gen ra cái loại người vượn nữa chứ… May mà, bây giờ xem ra bình thường.

      Ta đặt nó lên giường, tiểu tử kia nghiêng nghiêng đổ đổ ngồi được, giống như con lật đật lắc lư trái phải, bộ dáng đáng làm ta nhìn thấy mà bật cười. Ta lau nước miếng chảy ra ngừng miệng nó, “Nào, gọi mẹ !” bên ta khiêu khích sờ cái cằm mập mạp của nó. Nó bập bẹ vài tiếng, tay bắt được đầu ngón tay ta.

      An Ninh đứng bên cạnh chịu nổi nhìn ta “Phu nhân, tiểu thiếu gia còn , chưa được.”

      “Oh, như vậy ah.” Nhìn tiểu tử kia ngồi nổi nữa, ngã bùm xuống giường. Cái miệng đào nhắn mím chặt, mắt thấy kim đậu đậu(chỉ nước mắt của bé đó! Bé con này xinh quá ahh!!!) sắp chảy xuống. Ta lo lắng hét lớn “Đừng khóc!” Tiểu gia hỏa này mà khóc lên đúng là kinh thiên động địa, khóc đến khi người ta ù tai nhức đầu là quyết bỏ qua.

      Lá gan của tiểu gia hỏa kia cũng là đủ lớn, có chút để mắt nào đến mẹ của mình là ta đây, đôi mắt khép kín, oa oa oa oa liền bật khóc.

      “Ách…” Ta vừa muốn bế nó lên đôi bàn tay to lớn vụng về bế nó lên trước, ta ngẩng đầu, nhìn cha con , trong lòng tràn đầy thỏa mãn lên lời.

      “Chàng nhìn con xem, chẳng có chút bộ dáng nam tử hán nào cả, cả ngày chỉ biết khóc, khóc đến nỗi khiến cho ta chóng cả mặt rồi.” Ta hướng phía Dạ Trạch Vũ bĩu môi, bất mãn oán giận.

      đưa mắt nhìn ta cái, cánh tay tiếp tục nhàng lắc lư, kỳ tích xuất , tiểu gia hỏa kia đột nhiên nín khóc, đôi mắt long lanh nhìn phụ thân nó, lòng ta tràn đầy vui mừng, cuối cùng cũng nín. Kết quả đợi ta khích lệ Dạ Trạch Vũ được câu, tiểu tử kia lại tiếp tục nổi lên hồi bão táp kinh thiên động địa lớn hơn nữa. Nhìn bộ dáng Dạ Trạch Vũ xấu hổ đứng im tại chỗ, ta nhịn được bật cười, vươn tay “Thôi để ta dỗ nó .”

      Ta đón lấy tiểu tổ tông khóc vang trời kia, bên thấp giọng an ủi, bên coi thường nhìn Dạ Trạch Vũ “Nhờ chàng đừng có lấy cái bộ mặt như quan tài ấy dọa con, nó còn , bị dọa thế chịu nổi nổi đâu.”

      An Ninh ở bên cạnh vừa nghe thấy, cười đến ngừng nổi, lại bị Dạ Trạch Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn, mới run run lau khóe mắt ẩm ướt, nghẹn lời lên tiếng nữa.

      “An Ninh, ngươi xuống .” Ta thấy Dạ Trạch Vũ đứng ở bên, cũng vội vàng muốn , ta nghĩ có lẽ số việc muốn với ta.

      Sau khi An Ninh lui ra, chậm rãi tới, ngồi ở bên giường, đem ta cùng đứa ôm vào trong lòng, ta dựa vào trong ngực “Chuyện gì?”

      “Mẫu thân muốn gặp con.”

      Có lẽ là khóc mệt mỏi, tiểu tử kia chỉ lát sau ngậm miệng lên tiếng nữa, khép mắt lại ngủ.

      Ta do dự “Con còn như vậy, nếu ra ngoài bị trúng gió sao?”

      Dạ Trạch Vũ đặt tay lên lưng ta, nhàng vỗ về “Chuyện đó để mấy ngày nữa vậy.”

      Ta lên tiếng, đầu dựa vào vào ngực , “Dạ, nghĩ đặt tên cho con sao?”

      “Nàng nghĩ như thế nào?”

      Ta nghĩ nghĩ, “Ta thấy đầu nó có mấy chỏm tóc, hay gọi là Tam Mao?”

      Ta cảm giác được Dạ Trạch Vũ hơi hơi cứng người, cười hay? Dạ gì nhỉ? Dạ Oanh? Dạ Phong? Dạ Vãn? Dạ Lí? Dạ Tiêu?”

      “Đủ, ta quyết định.”

      “Vẫn hay sao?” Ta trầm ngâm lát, nhịn được cười lên tiếng, “Cả câu lạc bộ Dạ? được sao, hay gọi là Dạ Hồ .”

      nắm tay nhàng cốc vào đầu ta “Hồ nháo.”

      Ta ha ha cười cười, “Ta nhìn thấy gần đây chàng có chút buồn phiền, cho nên muốn cùng chàng đùa chút thôi mà.”

      Ta gọi An Ninh tiến vào, đem tiểu tử kia ra ngoài. Ta xoay người nhìn thẳng , nhàng vỗ về hai má , “Gần đây có chuyện gì phiền toái sao? Tại sao chàng lại gầy ít thế?”

      “Mặc Duy…”

      Ta vội vàng hỏi “Mặc Duy làm sao vậy?”

      chuẩn bị cho kì thi sắp tới.”

      Ta thở mạnh, làm ta giật cả mình “Đó phải chuyện tốt sao, cũng có thể làm chuyện mình muốn, so với có việc gì làm chẳng phải tốt hơn sao.”

      Dạ Trạch Vũ gì, chỉ lẳng lặng nhìn ta.

      Ta ngừng , bốn mắt nhìn nhau, lúc sau ta mới thể tin được nắm chặt tay “Chẳng lẽ là muốn điều tra năm đó chuyện kia…”

      Dạ Trạch Vũ gật gật đầu, ánh mắt cũng có giây phút nào dời khỏi khuôn mặt ta. Ta cau mày than thở “Nếu làm quan, vào triều đình, khẳng định có thể tra ra chàng làm, đúng hay ?”

      lo lắng nhìn ta, vẫn là gật đầu.

      “Ta khuyên , để cần thi nữa, ta khuyên .” xong ta nhảy xuống giường , nếu tham gia cuộc thi này, vậy tất cả mọi chuyện tiếp tục được phủ lớp bụi. Đúng, ta muốn ngăn cản .

      Dạ Trạch Vũ yên lặng giơ tay ra ngăn ta lại, “Giao cho ta, nàng đừng lo lắng.”

      Ta suy sụp cúi thấp mặt, suy nghĩ lát, ảm đạm cười khổ, “Chàng có dự định?” Tuy rằng thời gian ta quen biết Mặc Duy phải lâu, nhưng có lẽ là quan hệ huyết thống, cho dù đôi khi ta đối với cũng dở khóc dở cười, nhưng ở trong lòng ta, dường như giống ca ca của ta, ta muốn và Dạ có xung đột gì, dù sao cuối cùng là ai bị thương ta đều vui vẻ.

      Dạ Trạch Vũ vuốt cằm, khẽ nhếch bạc môi, lạnh nhạt “Nghỉ ngơi tốt là được.”

      Ta thở dài, vô lực khẽ động khóe miệng, muốn cái gì đó, nhưng cũng nên lời. Bốn mắt nhìn nhau, tình cảm trong lòng lặng lẽ, bình yên giao nhau.

      Cứ như vậy, ta lẳng lặng ở bên cả đêm…

      Hôm sau, ta ngồi ghế dưới bóng mát của cái cây lớn, bế tiểu tử kia khoan thai hưởng thụ khí của riêng ngày hè này, Mặc Duy cười khanh khách tiến đến, “Thân mình tốt hơn chưa?”

      Ta hướng mỉm cười, “ sớm khỏe rồi, bây giờ để cho ta đánh lão hổ cũng có vấn đề gì.”

      Ta nâng tiểu tử kia dậy, làm nó đứng đùi mình, “Đại ca, huynh cảm thấy nó có vẻ giống ta hay giống Dạ?”

      cười khẽ sải bước tới ngồi bên cạnh ta, cẩn thận đánh giá, “Mặt mày nó có vẻ giống muội phu, về phần khuôn mặt nhắn sao, rất giống muội trước đây.”

      Ta thở dài, ôm nó ở trước ngực “ cách khác khi nó trưởng thành rất phiền phức rồi, huynh tại ta có cần vẽ lên mặt nó đao, để ngừa hậu hoạn ?” Cha nó có ánh mắt mê hoặc nữ nhân như vậy, lại kế thừa thêm khuôn mặt như trẻ con này của ta, sau này so với cha nó còn gây nhiều tai họa hơn. Khi đó phải làm sao đây!

      Mặc Duy cười có đáp lời, chỉ đùa với đứa chút. Đột nhiên, tiểu tử kia hé miệng, đem ngón tay khiêu khích của Mặc Duy ngậm vào miệng, đôi mắt to như bánh trôi rảnh nhìn Mặc Duy, nước miếng tí tách theo tay chảy ra ngừng. Mặc Duy giật mình, ta lại trợn mắt há hốc mồm nhìn nó đem ngón tay Mặc Duy như núm vú cao su mút trong miệng.

      Ba chút vỗ vào đầu , ta đem ngón tay Mặc Duy rút ra từ miệng nó “Tiểu tinh, mới thế này mà có động tác ái muội như vậy! là cái tai họa giống cha ngươi.”

      Mặc Duy xấu hổ cười cười, gì nhìn tiểu tử kia, hiển nhiên cũng là thập phần đồng ý.

      “Ta là tai họa?”

      Ta vừa nghe, vội vàng cười mỉa ngoái đầu nhìn lại “Nào có nào có, là ta tên tiểu sắc quỷ này, làm sao lại lão gia chàng được chứ.”

      Dạ Trạch Vũ hừ lạnh tiếng, hướng phía Mặc Duy gật gật đầu, cũng ngồi xuống bên.

      Tiểu quỷ bập bẹ bập bẹ ở trong lòng ta vặn vẹo ngừng, ta ôm lấy nó, nhìn thẳng con ngươi nhắn mà tối đen của nó “Sao thế? Lại muốn ăn ngón tay sao?” xong ta như có như liếc Dạ Trạch Vũ, hiển nhiên nghe cũng hiểu, trong mắt xẹt qua ý cười, ánh mắt ái muội nhìn ta.

      Ta ho tiếng, bĩu môi, giáo huấn tiểu quỷ “Ta cho ngươi, ngươi được giống cha ngươi, nơi nơi hái hoa ngắt cỏ, phải biết rằng hoa dại ven đường cần hái, nếu ah, ngươi phải nếm mùi đau khổ đó.” phải giáo dục trẻ khi còn là rất quan trọng hay sao?

      “Hái hoa ngắt cỏ?” Dạ Trạch Vũ nhướn mày, thản nhiên nhìn ta.

      “Mấy ngày hôm trước, biết là ai ở bên ngoài náo loạn ngừng đó.” Khi ta mới sinh tiểu tử này, tiểu thư Văn Nguyệt Lăng kia có chút ngượng ngùng nào cũng đến cửa, la hét muốn vào, là cái gì mà thăm ta, thăm ta sao, là bị nam nhân câu dẫn mà đến có.

      “…”

      Mặc Duy cúi đầu , hai vai run run có thể thấy được nghẹn cười có bao nhiêu thống khổ.

      “Ta nghĩ ta khi nào được hoan nghênh như vậy chứ, sinh ra cái tiểu tử này lại có nhiều người đến thăm như thế, tìm hiểu chút mới biết được, đó đều là hoa dại cầu hôn thành nên mới muốn thừa dịp ta thể hầu hạ người nào đó, muốn trở thành tri kỷ thay người nào đó thỏa mãn nhu cầu của ai đó cần.” Ta tức giận .

      “…”

      Mặc Duy run run càng thêm lợi hại hơn, vừa thấy còn tưởng rằng sắp lên cơn điên rồi.

      Ta thèm nhìn , chỉ lo lau nước mắt nước mũi cho nắm cơm trong lòng, thể tưởng được lại bị nó tập kích, tiểu tử kia rướn người lên, lưu lại bãi nước miếng mặt ta.

      Ta vừa muốn lau miệng cho nó, tiểu tử kia lập tức được nhấc bổng lên, bị Dạ Trạch Vũ lấy “mất” đặt vào lòng Mặc Duy.”Giao cho ngươi.”

      “Hả?” Mặc Duy nhất thời khó hiểu nhìn Dạ Trạch Vũ. Nhưng thấy quay người lại, đột nhiên bế ta lên, sải bước về phía phòng ngủ. Mặc Duy hiểu được phải cẩn thận bế tiểu tử kia, nhàng thầm cái gì đó.

      Ta muốn kháng nghị, nhưng lại nhìn đến ánh mắt biến lạnh của Dạ Trạch Vũ, nhịn được che môi cười trộm. Ôm cổ, ta ghé sát vào tai “Lão gia ngài cơn tức quá lớn, để cho thiếp thân thay ngài giảm nhiệt .” Ta nhàng ở trước ngực bắt đầu họa vài vòng, ánh mắt nhìn .

      Đáy mắt giống như bị bao phủ bởi tầng sương mù đầy ái muội, tiếp tục lời nào hai tay càng ôm ta chặt hơn, về phía thiên đường của chúng ta..
      Last edited: 8/10/15
      Chris thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 20:



      Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ ruột của Dạ Trạch Vũ, trong lòng ta cảm thấy rất kinh ngạc, ta buồn cười liếc nhìn Dạ Trạch Vũ cái, giọng “Tại sao ta lại biết, ra chàng cũng có “Luyến mẫu tình kết”nha.” (luyến mẫu tình kết: và bám lấy mẹ)

      Mắt hơi khép lại, nhìn ta như có như , rồi lại quay đầu lại nhìn phía trước.

      Ta nhàm chán ngậm miệng, hề gì nữa.

      Tuy rằng mẫu thân hơn bốn mươi tuổi, nhưng ta thấy bộ dáng bà như mới 30 tuổi thôi, nguyên nhân có lẽ là bà ấy cũng giống ta có khuôn mặt như trẻ con. Nhưng nếu đến khí chất, mẫu thân nhẵn nhụi dịu dàng, mặt mày diễm lệ phúc hậu làm mê hoặc lòng người. Bà thuần thục ôm tiểu quỷ bi bô tập kia, “Đứa bé này, trông như khuôn mẫu của Trạch Vũ vậy. đặt tên cho nó chưa?” .

      “Dạ Thừa Ngạo.” .

      Bà gật gật đầu, coi như tồi, ta cũng thấy tên này rất hay, rất dễ nhớ.

      “Tên rất hay. Hiểu Diên thân mình có khỏe .” Bà ôn nhu cười nhìn ta.

      Ta gật đầu” sao rồi ạ. Thân thể con luôn luôn khỏe mạnh mà.” Thoạt nhìn, tiểu tử và bà nội nó, thấy bà nội này rất thích cháu nha, trong lòng ta thầm nghĩ, nếu ngày nào đó ta cùng Dạ đến thế giới của hai người nhất định đem tiểu quỷ này cho bà nội nuôi nấng, đợi khi nó lớn hơn chút nữa, ta bảo Dạ đưa ta ra ngoài du ngoạn, bất cứ đâu, vòng quanh Trung Quốc cũng tốt, đến những nơi non nước hữu tình, tìm hiểu phong tục ở nhiều nơi, nhất định rất vui vẻ. Chỉ là ta còn muốn có đứa con nữa, sinh được nam nữ vẫn là giấc mộng trong lòng ta, thực được giấc mộng này ta mới an tâm du sơn ngoạn thủy, uhm, đúng thế. Nghiệp lớn trồng người là thể chậm được, nếu chờ đến khi ta già, làm sao còn thoải mái nhàn hạ du sơn ngoạn thủy được nữa, cho dù nghĩ muốn cũng có sức làm. Phương châm sống của ta chính là: thừa dịp tuổi trẻ phải đem mọi việc giải quyết, sau này mới có thể có ràng buộc mà hưởng thụ cuộc sống.

      “Về sau dẫn nó tiến cung nhiều chút.”

      Ta giật mình phục hồi tinh thần, cẩn thận đón lấy tiểu tử kia, cười “Nhất định nhất định, nếu mẹ thích nó như vậy, nhất định con thường mang nó đến chơi.” Tại sao lại đến chứ, còn phải phiền toái bà ấy chăm sóc nó cơ mà. Nghĩ đến đây, ta cũng cười càng thêm sáng lạn hơn.

      Lên xe ngựa, ra cung ta mới nhàng thở ra, trong cung luôn nhiều quy củ, ta chỉ sợ cẩn thận chút làm sai, chỉ chính mình mất mặt, mà còn bị hạ nhân xem thường, cũng may mẫu thân cũng phải là người cổ hủ tốt, đối với nhất cử nhất động của ta cũng đều là mở con mắt nhắm con mắt mà tinh tế bao dung. Tại sao lão mẹ tính tình tốt như vậy lại sinh ra đứa con tính tình thô bạo như chứ, ta thăm dò Dạ Trạch Vũ vài lần, ngược lại bất đắc dĩ lắc đầu, thiên nhiên quả nhiên là kỳ diệu vô song ah, đột biến cũng quá là cực đoan.

      Ta nhàng bế tiểu Thừa Ngạo ngủ say trong lòng, mong rằng đừng cho nó đột biến thành người so với cha nó tính tình càng bất định cổ quái tốt rồi.

      Đột nhiên nhớ tới cái gì, ta đẩy , thấy chuyển hướng nghi hoặc nhìn ta, “Dạ, chàng , chúng ta cho … cho tiểu tử này muội muội, được ?” Nam nhân sao, đối với việc thế này làm sao có thể cự tuyệt? .

      Lại thấy chậm rãi nhắm hai mắt lại, giọng lạnh lùng .”

      ?” Chợt nghe thấy câu trả lời cự tuyệt quyết đoán như thế, ta khỏi cứng họng, kinh ngạc đến cực điểm.”Tại sao chứ?”

      thậm chí thèm nhìn ta chút, tiếp tục hung hăng được sinh.” .

      Cơn tức giận của ta lên cấp thứ hai, dùng sức đấm vào ngực ”Chàng sao, vì sao lại cướp đoạt quyền lợi sinh con của ta?”

      đơn giản là hề để ý tới ta, khiến cơn tức giận trong người ta sắp thành cái nồi hấp rồi! .

      Ta nắm lấy tay “Ta chỉ biết, sinh con trai chàng nguyện ý vạn lần, vừa đến sinh con chàng lại có bộ dạng này là sao.” Ta buông tay ra, tiếp tục khép mắt lại, ta tức giận ngồi sang bên, mắt lạnh lùng nhìn thể tưởng được chàng cũng là người trọng nam khinh nữ như vậy! Chàng nữ nhân có gì tốt chứ? Ta ban đầu còn tưởng chàng quan tâm đứa là nam hay là nữ, hóa ra chàng chỉ cho có lệ thôi đúng ?”

      Xe ngựa phút chốc ngừng lại, ta vén rèm cửa lên, ngoái đầu nhìn lại cái “Được, chàng để cho con của ta ra đời về sau chàng cũng đừng chạm vào ta, cùng lắm ta tìm người khác để sinh!” .

      Ta muốn nhảy xuống xe, Dạ Trạch Vũ kéo ta lại, cả người ta ngã vào lòng , thấy cũng bốc lên lửa giận đùng đùng ngay cả con ngươi cũng có chút phiếm hồng, ta hề sợ hãi nhìn lại . gằn từng tiếng cắn răng được tìm người khác sinh, cũng cho sinh!” Cổ tay bị siết chặt sinh đau, ta vẫn thèm để ý đến .

      Ta nghĩ muốn dùng sức đẩy ra, nhưng tay lại bị giam cầm càng chặt. “Có nghe thấy ?” Tiếng lãnh như quỷ mỵ, ngay cả lần đó ta bị trói lại, cũng có lộ ra bộ dáng làm người ta sợ hãi như thế, thậm chí ngay cả chút ý cười đều có, là ai càng tức giận cười càng sáng lạn hả?

      Hoặc là , tức giận đến cực điểm? phải chứ, ta chỉ muốn có con thôi mà, sao lại có thể thành như vậy được?

      , có nghe thấy ?” Giọng càng ngày càng trầm hơn, giống như nếu ta mà đáp ứng, đem ta bóp chết ngay ấy.

      Ta bình tĩnh nhìn vẻ mặt hung ác nham hiểm của , “Ta nghe được, chàng có thể buông ra ?”. Ánh mắt băng lạnh của dần dần tan chảy, chậm rãi, buông tay, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước mình nhảy xuống xe ngựa, vào phủ.

      Ta nhàng xoa bóp cổ tay, chết tiệt, đều đỏ cả lên rồi. Ủy khuất trong lòng ta lên men, bà nó, hung dữ với ta như vậy, ta bao giờ … muốn nhìn ngươi nữa!

      Ta im lặng gì để An Ninh giúp ta bôi thuốc mỡ vào tay, “Phu nhân, xảy ra chuyện gì sao?”. Ta cười nhạt hừ hừ “Tên đầu heo kia, ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử, khi ta mang thai có hỏi , con trai hay con đều quan trong, hôm nay ta chỉ nghĩ muốn sinh đứa con thôi, thế mà lại trở mặt! Ngươi , có phải là tên hỗn đản đó trọng nam khinh nữ hay ?” xong, ta lại càng thấy tức giận hơn, trong lòng lại thấy ủy khuất gấp trăm lần. Xú nam nhân chết tiệt!. An Ninh mỉm cười, suy tư lát, “Phu nhân, ngài có nghĩ là gia lo lắng hay ?”

      Ta khó hiểu nhìn nàng “ lo lắng cho ta?”

      “Phu nhân. . . . . .” .

      Ta le lưỡi “Được rồi được rồi, ngươi lo lắng cho ta? Lo lắng an toàn của ta?”

      An nịnh trịnh trọng vuốt cằm “Phu nhân, lúc đó ngài nhìn thấy, khi ngài ở trong phòng sinh tiểu thiếu gia, gia vẫn luôn lo lắng đứng bên ngoài. . . . . . .”

      “Đương nhiên rồi, ta chính là sinh đứa của mà, tất nhiên đứng ngoài rồi.” Ta đáp lại với vẻ mặt đương nhiên phải thế.

      An Ninh chớp mắt, “Nhưng phu nhân có biết lúc ấy biểu tình của gia thể nào sao?” .

      “Biểu tình thế nào ah?” Chắc phải đứng ngoài nhàm chán quá mà ngủ gà ngủ gật chứ!

      “Gia vẫn đứng nguyên chỗ, tiếng phu nhân kêu lên đau đớn làm sắc mặt gia tái nhợt đến mức nô tỳ nghĩ gia có thể chống đỡ nổi mà ngã xuống rồi.”

      Ta ngẩn ngơ “Người sinh đứa là ta, phải nha, cũng mất chút máu nào, tại sao có thể. . . . . . ?”

      An Ninh giận dữ “Đó là đồng cảm của gia mà, nô tỳ cho tới bây giờ cũng chưa thấy gia lộ ra thần sắc lo lắng ảo não như thế, là gia sợ phu nhân chống đỡ được, cho nên cuối cùng mới có thể liều lĩnh vọt vào phòng sinh, phu nhân phải biết rằng, nam tử tiến phòng sinh chính là điềm xấu, nhưng gia lại bất ngờ xông vào.”

      Ta bỗng nhiên ngây người, “ vào.”

      An Ninh thư thái mỉm cười “Nô tỳ lớn mật đoán, là gia nghĩ phải trải qua lần như vậy, mới muốn phu nhân vì gia mà sinh thêm nữ nhân, gia luôn đặt an toàn của phu nhân lên đầu, cũng phải vì phu nhân sinh thiếu gia hay tiểu thư.”

      Ta nghe xong ngẩn ngơ lát, khỏi bật cười “Thôi , làm gì có ai sinh đứa mà chết được.”

      “Phu nhân, tình huống này phải là có, hoặc là , có rất nhiều.”

      Ta vỗ vỗ đầu, giọng thầm “Cũng đúng, sao ta lại quên mình ở cổ đại chứ.”

      “Phu nhân gì?” .

      Ta vẫy tay, cũng quay đầu lại mà nhảy xuống giường xông ra ngoài, người này, có chuyện gì cũng giữ trong lòng, vì sao với ta chứ!

      “Phu nhân, giày. . . . . . !” .

      Ta hơi chạy thẳng tới thư phòng, ta nhìn người bên trong qua khe cửa, An Thần ở trong đó, dường như rất bận rộn. Ta quay người lại đứng dựa lưng vào ván cửa, lúc này ta mới cảm thấy dưới chân mảnh lạnh như băng. “Tê. . . . . .” .

      Bỗng nhiên có người ra, ta ngẩng đầu, vừa thấy là , ta xấu hổ cười cười, được lời nào mà bế ta lên, vào phòng. An Thần nhìn thoáng qua, hướng ta gật gật đầu, liền ra ngoài.

      Thấy muốn đặt ta lên ghế dài, hai tay ta quấn quít lấy cổ , giống gấu Koala bám vào người .

      khẽ thở dài, ôm ta ngồi xuống. Ta với , “Ta tạm thời sinh con nữa.”

      Dạ Trạch Vũ cau mày “Tạm thời?”

      Thực là biết bắt lấy trọng điểm! Ta ngẩng đầu nhìn “Ta biết chàng lo lắng cho sức khỏe của ta.” Thấy đáy mắt bỗng dưng ra chút gì đó, ta kiên định theo lời An Ninh đoán, lại “Chàng cho sinh ta sinh thôi.” Tiến sâu vào ngực , ta thầm nghĩ, dù sao còn nhiều thời gian, còn sợ tạo ra được sao? Dù sao ta nhất định có thể câu dẫn thành công. . . . . .

      Dạ Trạch Vũ hai tay ôm ta chặt, nhàng thở ra. Lại biết được trong lòng ta khôn khéo tính toán kế hoạch tạo người!
      Last edited: 8/10/15
      Chris thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 21:

      “Phu nhân làm gì vậy?”

      Ta vừa nghe là An Ninh, cũng quay đầu lại có gì, tính vài thứ.” Kì an toàn, thời kỳ rụng trứng… Uhm, bảng chu kì được sửa sang hoàn chỉnh rồi. Có lẽ là vậy

      “Tính cái gì?”

      Ta vừa nghe thấy, nhanh tay đem cái đó thu vào tay áo, quay đầu nghênh đón “Chàng về rồi, ta ah, là nghĩ đến làm cho tiểu Thừa Thừa cái hồ sơ .” Thấy ánh mắt Dạ Trạch Vũ dừng lại bản nháp sau lưng ta, ta vội vàng lôi kéo tay áo ra ngoài.

      “Hồ sơ ?”

      “Đúng, chính là tiểu tử kia khi nào mọc răng nanh, khi nào có thể đó, ta muốn ghi lại chút, coi như là lưu lại kỉ niệm, chàng thấy có được ?”

      Dạ Trạch Vũ gật gật đầu, khóe miệng hơi hơi cong lên “Tốt.”

      Đáng tiếc cổ đại có máy ảnh, nếu cũng có thể chụp lại hình ảnh của tiểu Thừa Thừa, là làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối… Ta khe khẽ thở dài, bên an ủi chính mình, phải biết chừng, phải biết chừng chứ. Dạ đối với mình tốt như vậy, tại muốn đứa cũng có đứa , muốn phòng ngủ có phòng ngủ, muốn xe, ách, có cỗ kiệu. Hạnh phúc như vậy, mình còn muốn thế nào nữa?

      dừng lại, đưa tay ra nâng cằm ta lên, ngóng nhìn ta “Làm sao vậy?”

      Ta nhăn mặt nhăn mũi khẽ cười “ có gì, chúng ta xem Thừa Ngạo , chàng gần đây luôn phải buôn ba bên ngoài, chơi với nó nhiều, chừng đến lúc đó ah, nó cũng nhận ra chàng là cha mình nữa rồi.”

      “Nó dám!” Dạ Trạch Vũ dắt tay ta, quay người lại, tiêu sái đến chỗ tiểu tử kia.

      Ta sờ sờ cái mũi, cười đến vui vẻ “Ồ đúng đúng, nó chắc chắn dám, ai bảo chàng là cha của nó chứ!”

      Khi chúng ta tới nơi, tiểu tử kia bò lại ghế dài như con chó , miệng kêu a, o, a,i biết muốn cái gì nữa.

      Ta buông tay Dạ Trạch Vũ ra, đến đó trước, xoa đầu tiểu quỷ rồi bế nó ngồi lên đùi. Ma ma bên cạnh cúi đầu chào rồi đứng sang bên.

      Dạ Trạch Vũ lại gần ngồi xuống bên, ánh mắt ôn nhu dừng lại bộ dáng béo mập của Thừa Ngạo.

      gần được 9 tháng rồi, sao còn chưa biết nhỉ, khi nào mới có thể được đây?” Ta có chút kỳ quái nhìn sang phía Dạ Trạch Vũ, cúi đầu nhìn tiểu tử kia đùa nghịch đầu ngón tay mình và đầu ngón tay ta. Ta lắc lắc ngón tay của nó, oán giận “Cũng chưa biết gọi cha mẹ…”

      Dạ Trạch Vũ gì, nhìn ma ma đứng bên, “Ngươi cho phu nhân.”

      Ma ma cười cười “Phu nhân đừng nóng vội, ba tháng biết lẫy, sáu tháng biết ngồi, chín tháng lò dò tập , sau mười hai tháng phát triển toàn diện. Tiểu thiếu gia mới được 8 tháng rưỡi, phải thời gian nữa mới biết , nhưng gần đây thiếu gia hay tập , ta dậy gọi cha mẹ.”

      “Oh, như vậy à.” Ta ôm lấy Thừa Ngạo, trừng mắt nhìn “Dạ, chúng ta ôm con ra ngoài phơi nắng , thuận tiện cho phụ thân là chàng dạy nó chút, dạy nó tập nhé.”

      được vài bước, ta quay đầu lại chế nhạo nhìn “Vì nghĩ cho con, bắt đầu từ bây giờ chàng thể giống như trước đây lấy im lặng là vàng, nếu con cũng quái gở giống chàng thôi, ta… Ta rời nhà trốn đó!” Bỏ bom lại, ta bước nhanh dám dừng bước, đáng tiếc mới chưa được mấy bước, bị nam nhân phía sau nắm lấy vả vai, ta thầm thở dài, sớm đoán được là như thế này mà.

      Ta cười khẽ ngoái đầu lại nhìn, giữ hai vai ta, khẽ nhíu mày cúi người xuống in môi mình lên môi cánh hoa của ta, ta giật mình, đột nhiên bật cười đẩy ra, nhìn vẻ mặt khó hiểu của , ta cúi cúi cằm mình xuống, ý bảo cúi người xuống nghe “Chàng mà hôn, con cũng bị đè chết mất. Còn nữa, ta cũng muốn dậy hư con trai.”

      Ta nhìn vẻ mặt ảo não của , những ngày gần đây, ta phát ra nam nhân này càng ngày càng đáng , mặc dù có lúc vẫn chuyện lạnh lùng quái gở, nhưng mà biểu tình so với trước kia tốt hơn rất nhiều, hề mang cái bộ mặt khó chịu như quan tài kia nữa. Tuy rằng khi tức giận, vẫn là rất khủng bố…

      Tìm cái ghế ngồi xuống, ta cầm lấy bàn tay bé của tiểu Thừa Ngạo, rất nha, xem ra tâm tình của nó cũng tốt lắm, thỉnh thoảng lại cười khanh khách lộ ra mấy cái răng trắng xinh.

      “Nào, gọi mẹ mẹ, theo mẹ nào, mẹ —— mẹ!” Ta kiên nhẫn lộ ra khẩu hình to cho nó nhìn, lòng tràn đầy chờ mong muốn nghe nó . (nguyên văn: “đại hợp kim có vàng khẩu”)

      Nhưng tiểu tử kia lại để chút mặt mũi nào cho ta, miệng cứ y y a a ngừng nhìn đông lại nhìn tây. Lão mẹ như ta đối với nó chút lực hấp dẫn nào. Ta tức giận liếc Dạ Trạch Vũ, lại trông thấy đôi mắt như mỉm cười. Hừ, thể để cười nhạo được!

      Ta nâng Thừa Ngạo lên, cho nó đứng thẳng đùi, lặp lại “Mẹ — mẹ. Nào, theo .”

      Tiểu tử kia vẫn cười khanh khách nhún nhảy ngừng đùi ta, đúng là đem đùi ta trở thành cái đệm giường rồi. Nó mới nhảy vài cái mà đùi ta thể chịu nổi nữa, tiểu tử này cũng khá nặng, đến mức mà ta nghĩ chân mình sắp bị nó làm gãy rồi.

      Ta vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu sang phía Dạ Trạch Vũ, lập tức đón lấy tiểu quỷ, buồn cười nhìn ta lảo đảo đứng dậy, lắc lắc đầu.

      “Cười cái gì mà cười hả, chàng cho nhảy như vậy mà xem, ta thấy nó nặng như con heo ấy, mới được mấy tháng tuổi mà béo như vậy rồi!”

      Dạ Trạch Vũ nhìn ta chút, rồi lại đem ánh mắt nhìn về phía tiểu trư cũng ngoan ngoãn nhìn , ta nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của tiểu trư kia, ghen tị “Tiểu tử kia, cứ nhìn thấy cái gì xinh đẹp là lại an phận như vậy, nó nó nó… Còn chảy nước miếng nữa! Hừ, ta phen muốn bế lấy nó, cho mắt nó được thưởng thức lão ba nó, ai biết được nó lại sống chết ở trong lòng Dạ Trạch Vũ, thèm theo ta.

      Dạ Trạch Vũ nhàng lau sạch nước miếng của nó, “Thừa Ngạo, gọi cha… Cha…”

      Tiểu tử kia quay đầu nhìn Dạ Trạch Vũ, vẫn cười khanh khách ngừng. Ta vừa muốn cười nhạo Dạ Trạch Vũ chút, lại trợn mắt há hốc mồm nghe thấy giọng non nớt “Đệ đệ…” Ta xì tiếng bật cười, cười hồi đến mức lăn lộn mặt đất “Ha ha… Chàng thành đệ đệ của nó … Ha ha.”

      Dạ Trạch Vũ chịu nổi liếc nhìn ta, tiếp tục nghiệp lớn dạy của , “ phải didi, là cha… Cha.”

      “Cha đệ…” Tiểu tử kia ngừng chút, bắt đầu vui vẻ lặp lại “Cha đệ, cha đệ, cha đệ…”

      Lúc này đến phiên ta nghẹn họng nhìn trân trối, thể nào! Lần đầu tiên nó cất tiếng vậy là còn rồi! Con trai là ta sinh, lần đầu tiên cũng phải gọi mẹ chứ, tại sao lại thành cha rồi!

      “Này này, công bằng, bảo nó gọi mẹ ! Là ta sinh ra nó cơ mà.” Ta đẩy đẩy bả vai Dạ Trạch Vũ “Mặc kệ mặc kệ, sao có thể như vậy chứ!”

      Tiểu tử kia nhìn ta kêu lên lại càng thêm kích động “Cha đệ cha đệ cha đệ cha đệ…”

      Ta trừng mắt nhìn chằm chằm Thừa Ngạo “Dừng, gọi mẹ mẹ, ngoan, gọi mẹ mẹ !”

      “Cha đệ cha đệ…”

      “Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ… !”

      “Cha đệ cha đệ cha đệ…”

      “Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ … !”

      “Cha đệ cha đệ cha đệ cha đệ…”

      “…”

      “Cha đệ cha đệ cha đệ cha đệ…”

      “…”

      “Cha đệ cha đệ cha đệ cha đệ…”

      đấu lại được nó, ta đành quay đầu xin viện trợ.

      Ta ai oán quay đầu nhìn Dạ Trạch Vũ “Dạ, con khi dễ ta!”

      chỉ lẳng lặng nhìn ta cười, được lời nào.

      Ta ngẩn người, tiếp tục kháng nghị “Nó khi dễ ta chịu gọi ta là mẹ, chàng cũng giúp ta, ta chỉ biết, ta ở trong nhà chút địa vị cũng có.”

      Quay đầu, ta nhìn Thừa Ngạo “Tiểu tử chân ngoài dài hơn chân trong kia, nhìn thấy cha ngươi xinh đẹp liền chảy nước miếng nịnh bợ, mẹ của ngươi là ta đây cũng khó coi ah, vậy mà ngươi gọi tiếng cũng chịu! Aizz, ta nhất định là bị các ngươi ức hiếp mà!”

      Còn chưa xong, tiểu tử kia “Bay” lên, trực tiếp “bay” đến tay An Ninh. An Ninh hiểu tiếp nhận tiểu tử, cười cười đưa nó trở về phòng.

      Ta quay đầu, phen bị Dạ Trạch Vũ ôm lấy, ta nheo mắt nhìn , ta chủ động buông tha lãnh thổ, lại dễ dàng công hãm lãnh địa, tiến quân thần tốc, đem đến nụ hôn nhiệt tình trường…

      Trong lòng vui mừng thôi, vừa rồi nở nụ cười, đó có phải là muốn tại cũng thực hạnh phúc?

      ***
      Last edited: 8/10/15
      Chris thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 22:

      Những ngày hạnh phúc luôn cảm thấy vội vàng, nháy mắt, Thừa Ngạo được 1 tuổi, ta kiên trì năn nỉ, Dạ mới miễn cưỡng để đầu bếp làm cái bánh ngọt phù dung cao (phù dung cao: bánh có hình bông sen) to, mọi người cùng tập trung lại, chúc mừng sinh nhật tên tiểu quỷ này.

      Tiểu Thừa Ngạo sau thời gian tập tễnh học , lập tức giống như con ngựa hoang mất cương, vừa chú ý đến nó, biết nó nhanh chân chạy đâu rồi. Cho nên, cùng nó chơi trốn tìm như “bài tập về nhà” bắt buộc hàng ngày của ta.

      Hôm nay, từ sáng sớm ta lôi nó thức dậy từ trong chăn, vẫn lôi kéo tay nó, cho nó chút cơ hội trốn thoát.

      Lúc này, Mặc Duy, Dạ Trạch Vũ tất cả đều đến cái đình trong hoa viên, để “chúc thọ” tiểu tử kia. Ta nhìn Mặc Duy cười cười, cúi người giọng nhắc nhở Thừa Ngạo “Thừa Thừa, ra chỗ bác nhận tiền lì xì , lấy được đừng buông tha cho bác đó!” Tiểu quỷ vừa nghe có quà, chớp mắt thấy nó túm lấy vạt áo của Mặc Duy “Bác, tiền lì xì, tiền lì xì!”

      Mặc Duy cũng rất thích tiểu quỷ này, đến mức mà bình thường hữu cầu tất ứng (hữu cầu tất ứng: có nguyện vọng, cầu nguyện ắt có đáp lại), lúc này có lẽ sớm chuẩn bị tốt rồi, ôm lấy tiểu Thừa Ngạo, lấy ra cái lì xì đưa cho nó.

      Thừa Ngạo tự hào nắm chặt lấy, cười thực vui vẻ, ba ba cho Mặc Duy hai bãi nước miếng. Ta cười thầm, tiểu quỷ này vẫn thích nhận quà như vậy. Nó như là thần giữ của rồi, biết cướp đoạt được bao nhiêu quà từ chỗ Dạ và Mặc Duy. Nó tuy nghịch ngợm nhưng cũng hiểu được phải thường xuyên lấy lòng người cho nó quà, cứ như vậy, tuần hoàn tuần hoàn, trong phòng của nó rải rác linh tinh rất nhiều đồ chơi màu sắc hình dáng cổ quái.

      Ta tựa vào người Dạ, “Chàng nhìn xem, tiểu quỷ thân thiết với đại ca như vậy, ta cũng phải ghen tị rồi đấy.”

      Dạ Trạch Vũ lười biếng bưng chén rượu lên chậm rãi uống, tay ôm lấy vai ta, cúi đầu nhìn ta, ánh mắt mềm mại như tơ.

      Hai người bọn họ chơi đùa đủ rồi, mới chậm rãi ngồi xuống. Mặc Duy ôm tiểu quỷ ngồi ở bên, tiểu quỷ tay túm bao lì xì, tay chỉa vào người ta và Dạ “Xấu hổ xấu hổ… Xấu hổ xấu hổ!”

      Ta ba chút chụp lên mu bàn tay nó chỉa vào ta, cười mắng “Xấu hổ cái gì mà xấu hổ, cha ngươi và mẹ ngươi tình chàng ý thiếp, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hiểu ?” (thiên kinh địa nghĩa: chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, có gì phải bàn cãi, nghi ngờ)

      Ánh mắt Thừa Ngạo phút chốc lên làn sương mù, “Mẹ mẹ xấu xa, Thừa Thừa ô ô.” Nó nhìn Dạ Trạch Vũ và Mặc Duy với ánh mắt đầy tội nghiệp.

      Ta biết nên khóc hay cười nhìn nó nơi nơi tìm viện binh, đừng xem tiểu gia hỏa này như đứa trẻ tuổi, nó thành tên tiểu quỷ rồi, biết ai hiểu nó nhất, nó liền giả bộ ngoan ngoãn, aizz, như vậy mà tinh quái thế rồi, khi trưởng thành biết thế nào đây!

      Ta lấy tay đấm vào ngực Dạ Trạch Vũ, cười “Này, con chàng hướng chàng cầu cứu đó.”

      Dạ Trạch Vũ chau mày, nhàm chán nhìn ta hất cằm. Ta nhìn theo hướng chỉ, Mặc Duy ở bên kia sớm an ủi nó, nhàng thổi khí lên mu bàn tay của tiểu quỷ, thầm “ đau nha đau nha.”

      Tiểu tử kia được tấc lại muốn tiến thước, giống như con mèo ngoan tiến vào lòng Mặc Duy, “Bác đối tốt với Thừa Thừa, Thừa Thừa bác” cứ mãi ngừng.

      Ta chịu nổi quả rất muốn kêu “Đủ”, buồn nôn, nhưng mà, nheo mắt, ta thua tiểu quỷ này đâu. Ngạo mạn chậm rãi ngoái đầu lại ai oán nhìn Dạ Trạch Vũ, ta nâng lòng bàn tay lên “Dạ, tay của ta cũng đau đau, cũng muốn thổi khí giống như thế!”

      “Muội bao nhiêu tuổi rồi hả, còn chấp đứa . Chân chính đứa .” Ta mới xong, Mặc Duy tức giận liếc nhìn ta , ta để ý tới , hai mắt hờn dỗi nhìn Dạ Trạch Vũ “Dạ… Muốn thổi vù vù!”

      tay Dạ đặt sau lưng ta, bỗng dưng đoạt hô hấp của ta, ta mở to hai mắt nhìn , hồi lâu sau mới bất đắc dĩ buông ta ở trong nụ hôn mà thở gấp liên tục ra, “Thổi tốt rồi.”

      Mặc Duy nhịn được cười trộm thôi, “Đúng vậy đúng vậy, tiểu muội xem, muội phu thương muội nhiều như vậy, thổi rất lâu đó.”

      Ta nâng tay đấm vào bả vai Dạ, ánh mắt lóe ra tia quỷ dị sáng rọi vào người tiểu quỷ, tự hào hếch cằm, thế nào? Ngươi có hay hả…

      “Bác, hôn , hôn !” Tiểu tử kia xem ra vẫn còn chịu thua đâu!

      Mặc Duy đối phó nổi đành hôn lên mặt tiểu quỷ nắm cơm kia cái, lại nhìn thấy Thừa Ngạo ngửa đầu chưa đủ, ngừng tìm tìm môi của Mặc Duy, Mặc Duy tránh sang bên, “Tiểu muội đừng có mà dạy hư con nữa.”

      Nhìn bộ dạng và tiểu quỷ đổi tới đổi lui, trong lòng ta nhất thời cảm thấy tốt hơn, nép người trong lòng Dạ cười đến thể kìm chế…

      “Đến đến đến, phù dung caotới rồi.” An Ninh cười bưng cái “bánh ngọt sinh nhật” lớn lên, cẩn thận cắt thành từng miếng , đặt trước mặt từng người.

      Tiểu tử kia nhào lên, ăn mãi biết chán. mặt, mũi, đều dính đầy vụn bánh.

      “An Ninh, ngươi cũng ăn miếng , thuận tiện lấy miếng đưa cho An Thần nữa. Dù sao cũng là bánh ngọt sinh nhật Thừa Ngạo, nhất định phải ăn đó!” Ta bên cắn phù dung cao, bên mồm miệng phân phó .

      “Vâng, nô tỳ thay ca ca cám ơn phu nhân.”

      là, sao lại còn khách khí như vậy. thôi thôi…” Ta tức giận nhìn nàng rồi lại tiếp tục ăn bánh.

      An Ninh cười cười lui xuống.

      “Đây là quy củ.” cần phải nghĩ cũng biết đây là thanh “cũ” lỗi thời của người nào.

      “Trời ạ, sao lại thế nữa, hôm nay là sinh nhật con, chàng cũng thể tha cho ta được ah.” Vẻ mặt ta cầu xin nhìn Dạ Trạch Vũ vẫn giữ cái câu cửa miệng đó.

      chỉ nhàng nhìn ta, tiếp tục uống rượu lâu năm ngụm uống ngụm .

      “Tiểu muội, cái này…”

      “Hôm nay thời tiết tốt ah! Đại ca cảm thấy thế nào?” Ta ngắt lời , cười meo meo muốn lấy nhu thắng cương.

      “Ách, xác thực tệ.” Lời cuối cùng của Mặc Duy bị ta đổ vào trong bụng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ta có chút do dự nhìn lúc lâu, “Đại ca, huynh quyết định tham gia kì thi này sao?”

      có chút kinh ngạc nhìn ta, “Muội có biết ?”

      Ta lên tiếng, tiếp tục “Đúng, ta quyết định .”

      “Vì sao vậy? Cha phải là làm quan mới chịu khổ…”

      Mặc Duy ngắt lời ta “Tiểu muội, chẳng lẽ muội muốn biết năm đó đến tột cùng là ai bức chết cha sao?”

      Ta khủng hoảng chuyển hướng nhìn về phía Dạ Trạch Vũ, thấy mi mắt khép hờ, như là trầm tư, cũng giống như chợp mắt. Ta lại ngoái đầu lại tiếp tục dừng mắt người Mặc Duy “Đại ca có chắc trong ba người đỗ đầu?”

      nghiêm túc “Đúng, ta nắm chắc.”

      Ta có thể cảm giác được trái tim mình dường như bị đóng băng, cả người lập tức lạnh như băng như sương.

      Bỗng dưng, bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt lấy bàn tay phải của ta, ta giật mình, cúi đầu nhìn tay và tay ta đan vào nhau, trong tận đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Ta hiểu được ý tứ của , cũng hiểu được chuyện này giúp ta chống đỡ, giúp ta giải quyết. Nhưng mà…

      “Điều đó…” Ta trong lúc nhất thời ta biết nên với Mặc Duy cái gì, cố lên sao? giọng khác trong lòng ngừng kêu la mong Mặc Duy thi trượt, đúng vậy, ta nên lời.

      An Ninh đến thay ta giải vây, “Khởi bẩm phu nhân, bên ngoài có các vị tiểu thư đến chúc mừng thiếu gia, bây giờ ở ngoài chờ.”

      “Lại là mấy người đó sao?” Ta tức giận hỏi. Nữ nhân này, rốt cuộc có hiểu mình làm cái gì hay ?

      An Ninh cúi đầu cười trộm “Hân Di quận chúa lần này cũng đến đây.”

      đúng là chỉnh tề rồi…” Ta hướng phía Dạ Trạch Vũ bĩu môi, bất mãn .

      Dạ Trạch Vũ liếc nhìn An Ninh, “Phu nhân có nhà, bảo các nàng !”

      Ta cười nhạt hừ hừ, khẩu khí tốt “Sao ta lại mất chứ?”

      “Còn !” Yo, khẩu khí biến xấu rồi, nhưng, tâm tình của ta lại tốt lên ít.

      “Vâng…”

      Ta nghĩ nghĩ, vội vàng ngăn An Ninh lại, “Khoan …”

      Mọi người đều khó hiểu nhìn ta, ta chăm chú nhìn Dạ Trạch Vũ lát, rồi sau đó nổi lên chút mỉm cười “Các nàng cứ mãi quấy rầy chúng ta thế này phiền phức, bằng giải quyết lần cho xong, được ?”

      Dạ Trạch Vũ lộ ra vài phần hứng thú nhìn ta, “.”

      Ta đơn giản là ôm cổ , ngồi ở đùi , trực tiếp bỏ qua tiếng kêu oán giận xấu hổ xấu hổ xấu hổ xấu hổ của tiểu quỷ, “Dạ, nếu các nàng bị ta đuổi , có sao ?” Tuy rằng ta cũng biết thể đắc tội những nữ nhân này, nên cũng tận lực trêu chọc các nàng, nhưng là các nàng lại cứ ngừng đến trêu chọc ta cùng Dạ, tại ta thể đánh trả, nếu cũng khó trách những nữ nhân này có thể làm ra những chuyện càng kỳ quái hơn.

      Tuy rằng cổ nhân có câu, ” thể lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử.”

      Tuy nhiên, cổ nhân cũng có câu “ thể nhịn được nữa, cần nhịn nữa!”

      Đúng vậy…
      Last edited: 8/10/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :