1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

HƯỞNG HẾT SỦNG NỊCH - Đóa Diên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Phiên ngoại: tiền truyền

      “Trạch Vũ à, năm nay ngươi 26 tuổi rồi.”

      “Hoàng Thượng, là 28.”

      Hoàng đế ho tiếng, 28 rồi, ngay cả chính thất cũng có, có chút ổn lắm, trẫm vẫn nên tìm nương tốt tứ hôn cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”

      cần.” Dạ Trạch Vũ ánh mắt kiên định, vẻ mặt băng sương ngẩng đầu ngóng nhìn Hoàng Thượng — hoặc là , là phụ hoàng của . Đúng vậy, là hoàng tử, cũng có thể là con riêng mà Hoàng Thượng chưa bao giờ chiêu cáo thiên hạ. Chuyện Hoàng Thượng và mẫu thân của , ràng lắm mà cũng cần , vì hoàng đế làm việc, nhưng chỉ làm hết chức trách của thần tử, về phần này, liên quan đến .

      Vô luận là ở năm mình 20 tuổi mẫu thân lấy thân phận phi tần vào cung cũng được, hoặc là vì Hoàng Thượng vừa vui mừng có thêm hoàng tử, đệ đệ cùng mẫu cùng phụ(cùng cha cùng mẹ) với – Tu Phàm cũng tốt. Chỉ cần mẫu thân được tự tại, có gì cần để ý, việc cần để ý chỉ là công việc mà thôi.

      Hoàng đế xoa bóp mũi, dưới trời đất này, cũng chỉ có tiểu tử này mới dám cường ngạnh chống đối mình, nhưng chính mình lại thể nào trách được, ai bảo mình nợ chứ. Đáy lòng Hoàng Đế khỏi than thở… “Ngươi cho dù nghĩ vì mình, cũng nên vì mẫu thân của ngươi mà nghĩ lại, nàng muốn ôm tôn tử như vậy, ngươi lại… ?”

      Dạ Trạch Vũ trào phúng bĩu môi, “Nàng có Tu Phàm.”

      “Ngươi là đại ca của Tu Phàm, theo lý nên cưới vợ nạp thiếp trước, khai chi tán hiệp!”

      “Nương chỉ muốn tôn tử.” Ý , Tu Phàm ngày thường cũng là tôn tử của nàng.

      Hoàng đế lắc đầu ai thán, con trai này đến tột cùng có phải là sinh , sao tính nết lại cổ quái như vậy chứ.

      “Trẫm mặc kệ, nếu ngươi còn chịu thành thân, trẫm liền tự chủ quyết định, ngươi hãy chờ phụng chỉ thành hôn .”

      Trong mắt Dạ Trạch Vũ hàn quang chợt lóe, bỗng nhiên có nửa điểm dấu hiệu, giận mà xoay người rời . Chỉ để lại hoàng đế vẻ mặt bất đắc dĩ thào tự nhủ “Thực hiểu được danh môn thục viện này thích cái gì?”

      “Hoàng Thượng, Trương đại nhân thỉnh gặp.” Tiểu thái giám bên ngoài giọng kêu.

      “Lại là đến thỉnh chỉ tứ hôn. Aizz, gọi vào .”

      ***

      “Cái kia… Gia, chúng ta tại là…” An Thần vẻ sợ hãi nhìn Dạ Trạch Vũ vẻ mặt đen sì có thể sánh bằng bao công, cẩn thận hỏi.

      Dạ Trạch Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn , muốn với , chỉ mở mành xe, “Dừng xe.”

      “Sao… ?” An Thần kỳ quái nhìn Dạ Trạch Vũ xuống xe ngựa, vội vàng sát theo.

      thấy đứng trước thân hình màu trắng gì đó, có chút giống con thỏ, có thể có con thỏ lớn như vậy sao? Nhưng gia vì sao lại nhìn cái thứ rác rưởi kia như vậy?

      biết đứng bao lâu, thân mình kia đột nhiên giật giật, An Thần kinh ngạc muốn nhảy xa ba trượng. Hóa ra là còn sống hả?

      tiếng rên rỉ tinh tế lọt vào tai, An Thần lúc này mới phát đó phải là rác rưởi, cũng phải con thỏ, mà là tiểu nữ, đại khái khoảng 14, 15 tuổi.

      Nhìn kỹ thấy khuôn mặt mập mạp bị đông lạnh thành đỏ bừng, miệng nhàng thở dốc, xem ra, đông lạnh .

      “An Thần, đem nàng lên xe.”

      Sao? Muốn đem nàng trở về? Gia từ trước tới giờ có hành động như vậy a. Tuy rằng trong lòng thấy rất kì quái, nhưng động tác của An Thần cũng dám chần chờ, cúi người ôm lấy kia, thấy Dạ Trạch Vũ vào xe ngựa, vì thế cũng bước nhanh theo, trong đầu nhịn được tò mò, gia mang này trở về làm gì?

      Chặt củi? Trông nàng cũng khác cây củi rồi.

      Quét tước? Trong phủ có cái chổi nào nhàng hợp với nàng sao? chừng được vài ngày nàng chết ngạt vì bụi.

      Giặt quần áo? Hoàn toàn khó có thể tưởng tượng.

      Nấu cơm?

      Hầm lên ăn? An Thần từ từ quay đầu lại nhìn Dạ Trạch Vũ, theo trình độ tàn khốc của gia, việc này mới hoàn toàn có thể.

      “Nuôi làm sủng vật?” thấy Dạ Trạch Vũ ngồi lên xe thèm liếc mắt cái, phế vật này xem ra cũng tốt số lắm rồi, chút cũng được sủng ái.

      Dọc đường, trong đầu An Thần biết có bao nhiêu dấu chấm hỏi cứ bay tới bay lui quanh xe ngựa. Nhưng điều thể nghĩ đến là… Vài ngày sau, gia lại muốn chuẩn bị… Làm gì ư? Cưới lão bà…

      Cưới ai? Dĩ nhiên lại là ngày đó đem về cái…”Tiểu bạch thỏ” ? !

      Càng làm cho kinh ngạc là, tiểu bạch thỏ môi hồng răng trắng kia, oh , là tiểu phu nhân 18 tuổi rồi.

      Nhìn tiểu phu nhân đương nhiên lại là kia, bộ dáng cũng rất xinh đẹp, An Thần khỏi cảm khái “ hổ là gia, ánh mắt rất tốt…”

      “Gia, theo lý mà , ngài để phu nhân mình ngủ ở tân phòng, chỉ sợ…” Tuy rằng ngày đó ở ngoài cửa cũng nghe được chút chuyện Hoàng Thượng cùng gia , biết tiểu phu nhân này chỉ là gia dùng để ngăn việc tứ hôn của Hoàng Thượng thôi, nhưng, ngẫm lại, tiểu phu nhân cũng rất đáng thương.

      Dạ Trạch Vũ ngẩng đầu lên từ trang sách, ánh mắt lạnh lùng như mũi tên băng bắn về phía An Thần “Nhiều chuyện!”

      Đúng đúng đúng, là nhiều chuyện. An Thần chỉ có thể gục đầu xuống, câm như hến dám lên tiếng nữa, ngay cả hô hấp cũng là cẩn thận.

      được chốc lát, “An Thần.”

      “Vâng, gia.”

      thôi.”

      “Vâng.” Gia quả nhiên vẫn là vị chủ nhân mạnh miệng mềm lòng nhé.
      Last edited: 8/10/15
      Chris thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 9:

      Cho dù sớm nghĩ tới cảnh tượng trong này, nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ngợp trong vàng son thối nát này, ta vẫn là nhịn được mở to hai mắt. Rất nhiều nữ nhân, tiểu quan đến vội vàng ở những bàn phía trước, kêu gào, lời , bị say rượu, bị dại hôn, cảnh sắc sung sướng của thế giới động vật.

      “Vị gia này, mời hướng kia.” Tiểu nha hoàn bên cạnh khoanh tay chỉ dẫn.

      Ta bây giờ mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi theo nàng vào phòng rất thanh nhã. Ta tìm cái ghế ngồi xuống, đem cây quạt cắm lại bên hông. Tự mình rót chén nước trà, ánh mắt thoáng nhìn, buồn cười nhìn An Ninh đứng ngồi yên, kết quả là, ta tiến lên kéo nàng ngồi xuống, “An Ninh này, đừng quên tại ngươi là thân nam trang sao, đừng để bị lộ đó.” Cũng đúng, An Ninh thế nào cũng là hoa cúc khuê nữ, giống như mình ôi… Hoa cúc thành đồ ăn rồi.

      than thở, thiếu niên kia cũng rửa mặt chải đầu xong, bị người ta kéo vào. Nhìn vết thương mới cùng vẻ mặt đề phòng mặt , ta khỏi cười nhạo lên tiếng “Ngươi cần lo lắng như vậy, chúng ta là người đứng đắn, phải người xấu. Đến đây, ngồi xuống uống chút trà nóng.”

      hừ lạnh tiếng, cúi đầu lầm bầm, lại đủ để chúng ta được ràng, rành mạch: “ nương đứng đắn lại có thể đến kỹ viện vui đùa sao?”

      Chao ôi? Ta cúi đầu nhìn trang phục của mình, thất bại như vậy chứ, liếc mắt cái bị nhìn ra? Ngay cả cũng nhìn ra, vậy vậy tú bà chẳng phải là… Ta quay đầu nhìn nhìn An Ninh, nàng nhún nhún vai, hiển nhiên sớm biết chuyện thân phận bị bại lộ.

      Ta ha ha cười hai tiếng, quay lại nhìn thiếu niên “Cổ nhân , nữ nhân tóc dài kiến thức hẹp, ngươi cũng biết vì sao chứ?” đợi trả lời ta còn thêm “Là bởi vì nữ tử bị khuôn khổ trói buộc, kiến thức chỉ là hữu hạn, căn bản có cơ hội như nam tử có thể nhìn ra thiên hạ, được vạn dặm đường, thậm chí ngay cả vạn quyển sách cũng đọc hết, ngươi xem các nàng làm thế nào mới có thể có kiến thức sâu rộng đây? Kinh nghiệm của ta cũng chỉ có từ cuộc sống, có thể biết sao?”

      Thiếu niên dường như càng thêm đồng tình “Ngụy biện, nữ tử cần tài mà cần đức, huống chi…”

      “Dừng.” Ta cuống quít kêu dừng, đừng với ta là lại giảng cái nữ giới mà ngay cả so với từ nữ nhân ta còn quen thuộc hơn đó nhé. Ta đến đây phải là để nghe giảng nữ giới, nếu ta ngồi buồn trong nhà phải có sẵn sao?

      Ta bất đắc dĩ nhướng mắt, “Ngươi là Vũ Tạ đúng ?”

      lắc đầu, “Tú bà đặt.”

      “Vậy tên ngươi là gì?”

      nhìn ta dò xét “Ta vì sao phải cho ngươi?”

      Ta cau mày nhìn , tiểu tử này đúng là hợp tác tốt rồi, xem ra kế hoạch của ta lại có thay đổi.”Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, thế nên, ngươi phải cho ta biết.”

      lặng im lát, lâu mới thở dài “Hổ lạc bình dương(hổ xuống đồng bằng), tên của ta là… Uhm, là Mặc Duy.”

      Oh, con cháu của Mặc Tử ah(*). Nhìn bộ dáng phải nữ nhân cũng giống tiểu quan, trong lòng ta sao lại có chút khó chịu, tốt xấu gì ta cũng có lòng từ bi cứu mạng, nhịn được châm chọc “Lão hổ à, xin hỏi lão hổ ngài thuộc giống gì? Hổ Siberia? Hổ Bengal? Hay Hổ Châu Mỹ?”

      (*)Mặc Tử(墨子), tên Mặc Địch (墨翟), người nước Lỗ, thời Chiến Quốc. Ông sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình tiểu thủ công (khoảng 478 – 392 trước Công nguyên). Ông là người vốn gần gũi thực tế xã hội với người nhân dân lao động.

      Học thuyết “Mặc Tử” nêu lên gồm 10 chủ trương lớn (có thể là mười cương lĩnh chính trị của ông), nội dung được chia thành mười loại: Thượng Hiền, Thượng Đồng, Tiết dụng, Tiết táng, Phi lạc, Phi mệnh, Thiên chí, Minh quỹ, Kiêm ái, Phi công.

      Học thuyết “Mặc Tử” vốn có 71 thiên. Ngày nay còn giữ lại được 53 thiên trong đó có hai thiên “Kinh thượng” và “Kinh hạ” là do ông viết còn lại phần lớn là do các đệ tử, học trò dựa theo lời , bài giảng và những việc làm của ông và các học giả Mặc Gia, ghi chép chỉnh lý thành sách.

      “Ngươi…” Nhìn tức giận đến nỗi mặt mày hết đỏ lại trắng, tâm tình của ta ngược lại rất tốt.

      “Ta cái gì mà ta, nhớ kỹ, ta là ân nhân của ngươi, OK?”

      Lúc này chỉ mờ mịt, ngay cả An Ninh cũng nhìn ta đầy cổ quái. Ta nghĩ nghĩ, nguy rồi, sao tự nhiên lại thốt ra câu tiếng chứ.

      Ta quay đầu hướng khác, làm bộ xem trang sức trong phòng, lát sau mới tiếp tục “Ta chỉ hỏi ngươi điều, người có muốn rời khỏi nơi này ?”

      kinh ngạc há hốc miệng hình quả trứng “Ngươi muốn giúp ta rời khỏi nơi này?” Đột nhiên lại nhìn chằm chằm vào ta “Vì sao ngươi hết lần này đến lần khác giúp ta, ngươi có ý đồ gì?”

      Ta nhịn được muốn hộc máu, có phải thần kinh của có vấn đề vậy, mất ngủ đa nghi cộng thêm biết có ơn cần trả sao, ai dà, là ngốc quá…”Ngươi nghĩ ta thể làm việc đó sao, đùa ngươi chút thôi, dù sao ta tại cũng có việc gì làm, tìm chút việc để làm có gì sai sao? ? ? Nếu ngươi muốn, cứ coi như ta chưa gì.” Ta trừng mắt nhìn , hai tròng mắt mở lớn, rồi thèm nhìn nữa, bỏ lại dây nhợ, ta chờ cá mắc câu!

      Đợi cả buổi, mãi đến khi ta sắp kiên nhẫn nổi nữa mới kinh ngạc hỏi “Ngươi giúp ta có điều kiện gì?”

      Nếu bị xem thấu, ta đây ràng cho vậy, ta đẩy An Ninh ra ngoài, rồi mới đại khái đem kế hoạch của ta với lần. Sau khi nghe xong, chăm chú nhìn ta với ánh mắt quái dị, ta lười biếng liếc , bộ dáng như muốn hỏi có muốn hay . Ta tin động tâm.

      Sau lúc lâu, nam nhân ngỡ ngàng kia mới đáp ứng cầu của ta. Ta mỉm cười, xong.”An Ninh!”

      “Dạ, chủ tử.”

      “Gọi tú bà tới đây, ta có việc muốn với nàng.”

      “Dạ.”

      lâu sau, tú bà ưỡn ẹo tiến vào, “Yo yo có chuyện gì vậy gia? Là Vũ Tạ chiêu đãi chu toàn sao?” xong hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mặc Duy.

      Ta đưa mắt liếc nàng cái, thẳng “Ta muốn chuộc thân cho Vũ Tạ, tú bà hãy ra giá .”

      Tú bà đầu tiên là kinh ngạc, nhưng cũng là người từng trải, lâu sau hồi phục tinh thần, cười quyến rũ “Gia phải biết là, Vũ Tạ nhiều năm như vậy rồi…”

      Ta đứng dậy, chậm rãi đến trước mặt tú bà “Tú bà à, người đừng với ta lấy của ngươi rất nhiều bạc đó, ngươi xem bộ dáng gầy gò mỏng manh thế này, phỏng chừng cũng ăn hết bao nhiêu bạc của ngươi, huống chi ở trong này lại có thể giúp ngươi tiếp khách” thấy Mặc Duy xem thường hừ tiếng to, ta thở dài sửa miệng “Được được được, tiếp khách, làm việc , còn có thể giúp ngươi thu thêm tiền, thêm nữa cũng chỉ là tên tiểu quan, cũng được học cầm kỳ thư họa gì, tự nhiên lại tiết kiệm bạc, vì tất cả những lí do này ta xin hỏi tú bà, đến tột cùng bà muốn lấy từ người được tiền bạc gì chứ?”

      Tú bà bị ta cho thông suốt thao thao bất tuyệt cũng có chút choáng váng, ta cười, mới thế mà choáng váng, kích thích lớn hơn nữa thế nào đây. Ta đến gần tú bà, đem nàng kéo đến bên, “Tú bà, ta cũng để ngươi chịu thiệt đâu, ngươi cũng cũng đừng giá trời lừa gạt ta, ngươi là người từng trải cũng có thể đoán được thân phận của ta, chuyện ta là nữ tử, nhất định ngươi sớm nhìn ra. lừa ngươi, lão gia nhà ta chính là con của đương kim hoàng thượng… Đại thần mực trung thành Dạ đại nhân.” Như dự đoán nhìn thấy đáy mắt tú bà lóe lên, ta vỗ vỗ bả vai của nàng “Ta nghĩ ngươi nên hiểu được ý tứ của ta , Vũ Tạ vừa phải hoa khôi, cũng phải vai chính trong vở kịch, nhìn dáng vẻ của , vậy cũng là đến đây bao lâu, nhưng vì nhân vật này, tú bà ngươi muốn vì mà đắc tội với lão gia nhà ta chứ? 150 lượng, như thế nào, thành giao sao?”

      Tú bà có chút do dự “150 lượng cũng hơi ít, ta…”

      Ta lắc đầu, “150 lượng, đúng giá. Chỉ là mua tiểu quan thôi, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta mời gia nhà ta đến thương lượng mới được sao?”

      Danh tiếng của Dạ Trạch Vũ xác thực cũng là dùng được, tú bà thấy vậy cũng chỉ có thể nhận ngân phiếu, mang khế ước bán mình đến đây.

      Ta quay đầu đắc ý hướng Mặc Duy cười cười, xong việc chào tú bà rời , ta đem khế ước bán mình thổi đến chỗ ngọn nến, chỉ chốc lát sau, chỉ còn lại đống bụi bậm.

      bỗng nhiên ngây người chút, tiện đà dời tầm mắt nhìn phía ta, ta tự cho là khêu gợi mỉm cười, lại thấy biểu của giống như thấy quỷ.

      “Này này ngươi, ngươi thực nể tình nha, ta thay ngươi chuộc thân đó.”

      Mặc Duy cười , cứ như nghe thấy ta phê phán vậy.

      “An Ninh, ngươi , ta cười khó xem như vậy sao?” Ta lại cười quyến rũ duyên dáng với nàng, nào biết An Ninh lại có bộ dáng cổ quái như nuốt phải gián, bộ mặt vặn vẹo cố gắng đến.

      Ta mãnh mẽ vỗ vỗ vào lưng nàng, “Giả vờ cái gì chứ, chỉ biết vừa nãy ngươi cười trộm.” Ta sờ sờ mặt mình, “ là cười khó coi như vậy sao?”

      “Chủ… tử, … phải, … Là khuôn mặt ngài… thích hợp… thích hợp cười như vậy.” An Ninh cười đến mức thở hổn hển, ngay cả cũng được hết câu.

      “Cái gì? Mặt ta thế nào?” Sao ta lại cảm thấy có gì thích hợp chứ, chẳng lẽ mặt có chữ? Thiếu mắt thiếu miệng? Nếu sao lại như vậy?

      “Ngài chưa nhìn kĩ mặt mình trong gương sao?” An Ninh nhịn cười, kỳ quái hỏi ta.

      Ta lắc đầu, ở cổ đại cái đó có thể gọi là gương sao? Vàng đục mờ mờ ta nhìn cái gì cũng lắm, ta cũng lười xem xét. Dù sao nếu muốn trang điểm, đều có An Ninh hoặc là Thu Ngữ rồi, đến lượt ta phải động tay.

      “Là khuôn mặt ngài trẻ con giống 14, 15 tuổi, rất thuần túy, thích hợp mỉm cười thành thục như thế!” xong, An Ninh lại cười vang trận.

      thể nào.” Ta tùy tay cầm cái gương vàng bàn, cẩn thận nhìn kĩ mình.

      Chúa ơi, gương mặt sao lại như trẻ con thế này chứ, mập mạp như vậy, nhìn thế nào cũng giống xinh đẹp 18 tuổi a, ta ảm đạm bỏ gương xuống, chẳng lẽ ta có chút thành thục quyến rũ nào? Ông trời à, ông phải cố ý chỉnh ta đấy chứ, tuy rằng trước kia ta vẫn thường ước ao mãi trẻ trung như 16 tuổi, vậy nên ông cho ta khuôn mặt như trẻ con thế này à… Trách được người ta vừa thấy ta nữ phẫn nam trang nhận ra, về sau ta làm sao ra ngoài chơi được đây.

      Người ta xuyên qua thời , phải xinh đẹp, cũng là mỹ nam tử, phải cười khuynh thành, cũng là quay đầu cười cái trăm người mê, tại sao đến lượt ta, lại thành cái mặt sữa như trẻ con thế này chứ… Ta rất khó tưởng tượng được khuôn mặt như trẻ con này mà đầy nếp nhăn khủng bố thế nào… Thiên Sơn đồng mỗ(nhân vật trong “Thiên Long Bát Bộ” của Kim Dung, cái bà mà cải lão hoàn đồng, rồi mang đến cho tiểu hòa thượng Hư Trúc công chúa đó. ^_^)sao? Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng…

      Nhìn bộ mặt như khóc tang của ta, An Ninh cuối cùng cũng tìm về lương tâm hồi lâu thấy, an ủi ta “Chủ tử, ra cũng nghiêm trọng như vậy đâu. phải nữ 18 thay đổi lớn sao? Chủ tử vẫn còn thời gian để thay đổi mà.”

      Ta liếc nàng cái, trong lòng thầm quyết định: nếu nơi này có ngành công nghiệp mỹ phẩm, ta đây Quan Hiểu Diên là người đầu tiên ở triều đại này phát triển ngành công nghiệp mỹ phẩm, mục tiêu hàng đầu chính là chỉnh lại khuôn mặt này của ta, đổi thành, uhm, ai tốt đây? Vấn đề này rất đáng để nghiêm cứu kĩ rồi…

      ***
      Last edited: 8/10/15
      Chris thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 10:

      Đưa nhân vật nam chính về, ta bấm đốt ngón tay thấy mình cũng được nhiều ngày rồi, nhưng nam nhân kia sao chút động tĩnh gì vậy? Chẳng lẽ còn biết ta bỏ nhà ra ngoài sao?


      “An Ninh?”

      “Chủ tử?”

      “Dạ Trạch Vũ lần này đâu vậy? Khả năng bao lâu?” Vạn nhất ra ngoài năm rưỡi sao, bạc ta mang theo làm sao mà đủ chứ? Muốn ta tự trở về sao, cũng nên, là mất mặt lắm, hừ, tốt rồi, ta ngay tại bên ngoài này tự chủ gây dựng nghiệp. Ban đầu nếu đủ vốn, hắc hắc, ta quay đầu nhìn An Ninh, nếu đủ ta đem An Ninh bán —— nghệ, đúng, làm xiếc kiếm tiền.

      “Nô tỳ cũng ràng lắm, lần này nghe ca ca , là đến phía nam.” An Ninh trả lời yếu ớt.

      “Cái gì? Sao ngươi sớm!” Ta quay lại thực nghiêm túc trừng mắt nhìn nàng.

      An Ninh thở hổn hển nâng cánh tay lên, giữ vững cái gì đó trong tay, “Nô tỳ vốn muốn , nhưng chủ tử muốn nô tỳ cần dài dòng, cho nên… Chủ tử, nô tỳ có thể nhờ ngài chuyện được ?”

      Nhớ lại ngày đó, An Ninh dường như muốn cái gì đó, ta… ta ra vẻ cũng kêu nàng đừng dài dòng. Mà… là ta sai lầm mất rồi.

      “Chuyện gì?”

      “Chúng ta có thể mua cái đó , nô tỳ và Mặc Duy đều cầm nổi nữa rồi.”

      Ta quay đầu xem xét Mặc Duy, quả nhiên cũng mệt mỏi vẻ mặt đỏ bừng, ánh mắt mang đầy khiển trách… Ách, bỏ .

      “Được rồi, được rồi, chúng ta tìm quán trà uống chút trà rồi trở về khách sạn, được chứ.”

      Ta rút lui tới, “An Ninh à, phía nam lớn như vậy, chúng ta trùng hợp đến mức đúng lúc đụng mặt, đúng .”

      Ánh mắt An Ninh bỗng nhiên lóe sáng, “Nếu vạn nhất trùng hợp như vậy …” xong nàng trừng mắt nhìn ta, ta lại quay đầu, phản ứng đầu tiên: là khủng khiếp, chạy mau ah…

      Tuy nhiên, “Quan Hiểu Diên, đứng lại!” Giọng giận đến phát run, ta gục đầu xuống, đôi mắt sáng lạn tươi cười, “Tướng công, lâu gặp nhé, gần đây khỏe ?”

      Oa, tức giận nha, mặt thành tro rồi, đen sì sì.

      “Tại sao ngươi lại ở đây?”

      “Ta… Ta sau khi ăn xong thấy hơi no, ra ngoài bộ bộ thôi mà. Hắc hắc…” Ô ô, sao lại trùng hợp như vậy chứ!

      Dạ Trạch Vũ hừ lạnh tiếng, “Lang thang đến đây?” Vẻ mặt chỉ trích, nếu tại muốn lấy mạng của ta ta cũng chút hoài nghi, tại, hoàn toàn giống tên Diêm La muốn giết người rồi.

      là ai vậy?” Là tác dụng tâm lí của ta? Vì sao ta cảm thấy mặt lại đen thiệt nhiều ah… Thậm chí ta còn có thể nghe được thanh của hàm răng nghiến chặt.

      “Ách, ai?”

      …” Dạ Trạch Vũ liếc Mặc Duy phía sau ta dường như bị chiến lợi phẩm của ta mai .

      Ta gì chỉ nhìn chân mình, đúng nha, ràng là sai trước, vì sao ta phải giải thích chứ?

      Ta vội vàng kéo Mặc Duy lại, “ là tình mới của ta!”

      Ta nghe được phía sau Dạ Trạch Vũ có tiếng hít khí mạnh, An Thần bị dọa đến nỗi gương mặt trở nên trắng bạch nhưng ra kết hợp với khuôn mặt đen xì của Dạ Trạch Vũ lại càng tăng thêm sức mạnh, chính là hai tên Hắc Bạch vô thường đó.

      “Oh?” Dạ Trạch Vũ nhếch khóe miệng, ảm đạm cười nhìn Mặc Duy bên cạnh ta, rồi lại dừng người ta, ánh mắt lạnh như băng dường như muốn bổ ta thành hai nửa. Ta chịu nổi lui về phía sau từng bước, là khủng khiếp.

      Nghĩ nghĩ lại nhớ tới cái giường trống rỗng ngày ấy, ta lại bị đụng phải chỗ đau, ngọn lửa trong lòng cũng hừng hực bùng lên. Ta ưỡn thẳng ngực, tại sao phải nao núng chứ, ràng là sai trước mà. Ta nhìn thẳng đón nhận ánh mắt , “Đúng vậy. Chính là tình mới.”Mặc Duy bên cạnh kéo kéo góc áo của ta, “ chính là tướng công của ngươi?”

      Ta hướng gật gật đầu, “Là đó, ngươi đừng có bại trong tay nha, phải để cho ta có chút mặt mũi chứ, đừng…”

      Còn chưa xong, cả người ta bị ngã ngửa. Lần thứ hai, nam nhân này lần thứ hai coi ta như hàng hóa mà khiêng lên.

      Ta căm giận vặn vẹo hô to “Dạ Trạch Vũ, ta lệnh cho ngươi mau buông ta xuống, ngươi nghe thấy … Ngươi buông tay ra cho ta. Ngươi chỉ biết dùng mỗi chiêu này thôi sao, lúc nào cũng chỉ biết khiêng ta !” Nhưng mặc kệ ta có đánh mạnh, có hô to thế nào vẫn chút sứt mẻ khiêng ta từng bước về phía trước.

      “Ngươi là đồ hỗn đản, ăn xong rồi bỏ chạy, bây giờ còn khi dễ ta như vậy, ngươi có phải là nam nhân hay ah… Ngươi…” Đột nhiên ngừng bước, ta cũng tạm dừng lại, phát bốn phía mọi người đều kì quái nhìn ta, lúc này ta mới ý thức được mình vẫn ở đường cái, mà giọng của ta dường như có thể là MAX. Ta ảo não, nhưng lại tiếp tục “Hiên ngang lẫm liệt” khiêng ta trong ánh mắt của mọi người tiếp tục về phía trước.

      “Ngươi… hại ta mất mặt, ngươi ——— ———— chết ——————

      Cổ họng ta quá đau rát rồi, thế nhưng đều có tác dụng gì, đến cuối cùng, mệt mỏi ta lại dựa vào lưng ngủ.

      Khách điếm, ta tỉnh lại dưới ánh mắt đồng tình của An Ninh.

      Ta dụi dụi mắt, bỗng nhiên mới phản ứng lại, ta cầm tay An Ninh “Tên hỗn đản đó đâu? Đúng rồi, còn có Mặc Duy đâu?”

      An Ninh cười cười “Yên tâm, Mặc Duy được gia bố trí ở căn phòng rồi, gia sao, cùng ca ca của nô tỳ thảo luận công việc.”

      “Dạ Trạch Vũ đối với Mặc Duy thế nào.”

      “Còn có làm gì, có lẽ là gia chưa nghĩ ra nên trừng phạt thế nào.”

      Ta nhìn nàng cái, nghĩ rằng, chắc tỉnh táo rồi. Hừ, sợ cái gì, trò hay vẫn còn ở phía trước, dám “chạy trốn” cũng phải nhận lấy đại giới sau đó .

      “An Ninh, quần áo của ta đâu?” Trò hay cũng nên bắt đầu.

      An Ninh ngẩn người, sau đó lại nghẹn cười đến thở nổi. Ta hồ nghi nhìn nàng, giọng lạnh lùng “Ngươi đừng với ta nam nhân bụng dạ hẹp hòi kia… đem áo khoác của ta tịch thu rồi?”

      “Cái kia… Phu nhân, gia phu nhân ra ngoài lâu, quần áo ô uế, cho nên bảo nô tỳ mang quần áo của phu nhân giặt sạch.”

      thứ cũng để lại?”

      “Đúng vậy, thứ cũng để.”

      “…”

      “Ngươi NND(là câu chửi, mình đọc vài truyện convert cũng thấy hay để thế này, cũng có truyện viết hẳn ra là CMN hay CBN), muốn chặt đứt đường sống của ta hay sao, loại thủ đoạn biến thái thế này ngươi cũng dùng đến, ngươi có phải là nam nhân nữa , bụng dạ hẹp hòi như vậy, ràng chính là thái giám! Thái giám chết bầm, tốt, ngươi muốn cho ta ra khỏi cửa đúng ? Ta cứ hiên ngang mà ra cho ngươi xem đó.”

      “Cái đó, phu nhân, gia có phải thái giám hay , phải phu nhân là người ràng nhất sao?” An Ninh nhìn ta với ánh mắt chế nhạo.

      “An Ninh, ngươi cũng đừng quên, là ai mang ngươi ra ngoài chơi …” Ta uy hiếp trừng mắt với nàng, lại nhìn xuống quần áo người nàng, khỏi nghĩ tới cái gì đó. Đúng vậy, thung lũng tự nhiên mà sâu, người cũng phải tự mà cường.

      An Ninh chột dạ co rúm lại chút, hoài nghi nhìn ánh mắt suy nghĩ tính kế của ta.

      Ta kéo tay An Ninh, “An Ninh ah, ra ngoài mấy ngày nay, ngươi xem ta đối đãi với ngươi thế nào?”

      “Phu nhân đối đãi tốt lắm.”

      Ta đổi câu chuyện, lạnh lùng “Vậy sao ngươi lại giúp tên Dạ Trạch Vũ kia nhân lúc ta ngủ mà ra tay, ngươi xem có phải xin lỗi ta hay ?”

      An Ninh đề phòng nhìn ta, “Phu nhân có tính toán gì …”

      “A…”

      “…”

      hồi “Khuyên can mãi” cộng thêm “Cưỡng bức dụ dỗ”, ta cuối cùng cũng mặc vào quần áo của An Ninh ra khỏi phòng. Hừ hừ, Dạ Trạch Vũ, ngươi tưởng vây khốn ta sao, còn có dễ dàng như vậy đâu.

      Ta ba tiếng đẩy cửa phòng của Dạ Trạch Vũ ra, nhìn thấy hai người bên trong mỗi người vẻ mặt nhìn ta.

      Ta cũng chờ bọn thêm cái gì, ta chống lại con ngươi trong suốt sâu thẳm của Dạ Trạch Vũ, “Bây giờ ta muốn câu dẫn Mặc Duy, tốt lắm ta hết lời rồi, ta đây.”

      Ta xoay người nhàn nhã cao ngạo rời , được vài bước, thế nhưng phía sau lại có động tĩnh gì. Ta thấy kỳ quái, bỗng nhiên bên trong truyền đến thanh kia “ tiễn.”

      “Cái gì… ?”

      “Hừ, ta tại phải , ngươi biết Mặc Duy có bao nhiêu ôn nhu đâu…” Nhưng người bên trong vẫn có động tĩnh gì, cứ như màn dọa người đường vừa nãy chỉ là trong giấc mơ của ta ấy.

      Ta khẽ cắn môi, gào thét lớn rời , ngươi cứ giả vờ , ta muốn xem xem là ngươi nhịn được trước hay là ta bại trận trước.
      Last edited: 8/10/15
      Chris thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 11:

      “An Ninh, gần đây có phải càng ngày càng nóng ?” Ta nhàm chán nhìn trời, khỏi thở dài.

      “Phu nhân, làm sao vậy?” An Ninh khó hiểu hỏi.

      “Ngươi xem gia của các ngươi có phải vì trời nóng quá mà cháy hỏng đầu rồi …” Nếu tại sao lại cho ta mang tên tình mới này về nhà, cho dù mỗi ngày ta chạy đâu cũng hề phản ứng, đừng ghen tị, ngay cả quan tâm tối thiểu cũng có. Trừ bỏ… Mỗi đêm đều bôn ba với ta phen, làm tình làm chuyện. Nếu phải mỗi đêm đều đến với ta, ta nghĩ mình bị thất sủng rồi!

      “Tại sao phu nhân lại hỏi như vậy?”

      phải đầu óc cháy hỏng, chẳng lẽ là thần kinh có vấn đề sao?”

      “Phu nhân…” An Ninh buồn cười nhìn ta “Phu nhân trách gia vì sao ăn dấm chua?”

      Ta kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn “Sao ngươi biết?”

      An Ninh cười cười, tiếp tục cúi đầu uống trà, “Nô tỳ thấy phu nhân mỗi ngày đều chạy tìm Mặc Duy, lại mỗi lần đều tức giận trở về, liền đoán được ngay.”

      “Vậy ngươi , Dạ Trạch Vũ vì sao có động tĩnh gì chứ?” Ta buồn rầu thôi nâng hai má. Vốn nghĩ với cá tính của , đem ta đánh tới mông nở hoa, đem Mặc Duy đuổi ra ngoài, khẳng định là bỏ qua. Tuy nhiên, rất tàn khốc, mình ta ở trong này đùa giỡn, lại keo kiệt ngay cả thét to cũng thét lên tiếng. Aizz… Thất bại rồi!

      “Gia vốn là người sống nội tâm.” An Ninh miệng ngậm miếng điểm tâm, ấp úng .

      “Lão bà trèo tường rồi, người có sống nội tâm đến đâu cũng phải có phản ứng gì chứ.”

      “Có lẽ gia trầm mặc kháng nghị?”

      “Với cá tính của , bình thường hẳn là phải bùng nổ trong trầm mặc mới đúng.”

      An Ninh cười tiếng “Phu nhân nếu hiểu gia như vậy, sao lại còn tới hỏi nô tỳ?”

      Mắt ta trắng dã, “Chính là nghĩ ra mới hỏi thôi.”

      An Ninh cười khẽ nhìn ta, .

      Ta hừ hừ, nếu việc đó dao động được , vậy lúc này ta ra tay mạnh hơn “ với mọi người, đêm nay cần hầu hạ ta, ta đến chỗ Mặc Duy ngủ qua đêm.”

      An Ninh kinh ngạc, cái gì đó trong miệng suýt rớt xuống, “Phu nhân muốn…”

      “Đúng vậy…”

      Chạng vạng, ta kích động đến phòng ngủ của Mặc Duy, thấy viết chữ, ta cũng tận lực lại nhàng. Tưởng có thể dọa được , lại nghe thấy vẫn là như thế?”

      Ta phất phất tay, khổ sở nghiêm mặt xem xét “Đừng nữa, thực mất mặt rồi. căn bản cần ta nữa.”

      Mặc Duy lười biếng buông bút trong tay, từ từ đến ngồi xuống cạnh ta “Vậy ngươi cũng đừng hồ nháo nữa, cẩn thận chuyện đồn nhảm bên ngoài làm chết đuối người.”

      Ta trừng mắt nhìn , giọng càng ngày càng .”Ta tước vũ khí đầu hàng đâu! Ta muốn nghe ta, nếu lòng ta rất lo lắng, lo lắng rất nhiều ah!”

      “Ngươi ah…” Mặc Duy bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ta thấy giả dối, ba tiếng chụp vào gáy “Ngươi đừng giả dạng già dặn, giống đâu nhé. Mới có tí tuổi, sao lại cái giọng đó chứ.”

      Mặt của Mặc Duy thoáng chút đen kịt lại “Có nương gia nào động tay động chân giống ngươi ? Hơn nữa, ta tốt xấu cũng là…”

      “Cũng là cái gì?”

      “Cũng là người 25 tuổi rồi, còn tới phiên tiểu nha đầu ngươi giáo huấn ta.” Mặc Duy thở phì phì bước đến trước bàn, tiếp tục viết chữ, hề nhìn ta.

      Ta vừa nghe thấy thế, nhất thời hóa đá. 25 tuổi?

      “Ha ha ha… Ngươi 25 tuổi? Đừng có dối với ta, ngươi sao, 20 tuổi còn đến, còn giả bộ cái gì?” Ta véo véo da mặt , cười đến long trời lỡ đất.

      Mặc Duy phất tay đẩy tay ta ra, im lặng hướng ta bắn ra N cái tiểu mặc phi đao, ý đồ lấy ánh mắt giết người. Nào biết ta vừa thấy lại càng cười đến thể ngừng được. đơn giản thèm để ý đến ta, tiếp tục run rẩy bắt tay vào việc luyện chữ, mặt ngoài làm như có việc gì, nhưng chữ giấy , ta muốn khen cũng khen nổi, quả thực chính là đàn cá chạch. Nhưng mà, gương mặt của với ta cũng khác nhau lắm, đều thuộc loại nhìn thấy già, mặt so với mặt ta hơi dài hơn chút, cho nên còn đến mức tuyệt vọng như ta.

      Nhìn kỹ ta thấy hai khuôn mặt cũng có chút giống nhau, mặt đều giống như trẻ con?

      Ta cười mãi hồi lâu, mới dừng lại được. Ta thanh thanh cổ họng, bắt được bút của “Ngươi cũng đừng lãng phí giấy. Nhìn tay ngươi run rẩy như thế, ngươi muốn mắng ta khinh bỉ ta cũng cố chịu đựng, ta chịu chút ủy khuất còn hơn để ngươi lãng phí tư liệu.”

      Mặc Duy tùy ý để ta đoạt bút lông, nhàng hít vào hơi, “ , hôm nay đến lại có chuyện gì?”

      Ta thở dài, đứa thích tự ngược này, ta bỏ qua cho mắng, còn nhịn được như vậy … Aizz, cổ nhân mà!

      “Hôm nay ta muốn ngủ ở đây.”

      Mặc Duy lâu vẫn gì, ta ngó sang nhìn , thấy cứng họng, vẻ mặt ngạc nhiên đến cực điểm, thậm chí hai má còn đỏ bừng rất là đáng . Chỉ chốc lát sau, ngay cả lỗ tai cũng biến đỏ.

      “Khụ, ngươi cái gì?”

      Ta nghẹn cười, trịnh trọng “Ta quyết định, hôm nay ta ngủ trong phòng của ngươi.”

      được!” ý chính nhìn ta, mang bộ mặt thể xâm phạm.”Việc này ra thể thống gì, ngươi khi nào mới hiểu được, việc ngươi tại làm chính là hủy thanh danh của chính mình.”

      Ta cho là đúng “Chúng ta lại thực làm cái gì, sợ cái gì chứ?”

      “Ta là suy nghĩ cho danh tiết của ngươi.”

      “Ta lập gia đình rồi, trong sạch cũng còn nữa, còn muốn danh tiết làm gì?”

      Mặc Duy lại kinh ngạc trận, có lẽ là thể tưởng tượng được nương gia như ta lại có thể như vậy.

      vẫn giữ bộ mặt đó “Ta được là được, ngươi .”

      Ta thở dài, hiểm hướng cười ngừng, “Ngươi đừng quên ước định của chúng ta nha, ngươi phải làm theo lời ta vô điều kiện, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy đó.”

      Vẻ mặt Mặc Duy vẫn dứt khoát, “Đây là lễ pháp, tuyệt đối được.”

      Ta biết nên khóc hay cười nhìn lúc lâu, giờ ta mới hiểu được mới vừa rồi dường như chúng ta đều là ông gà bà vịt “Ngươi thực cho rằng chúng ta ngủ cùng giường sao!”

      nghi hoặc nhìn ta, mặt ta nóng lên chút, nhưng cũng chỉ hồng hồng thôi “Ngươi tưởng ta biết nghĩ sao, đương nhiên là ngươi ngủ sàn, ta ngủ giường rồi, có được .”

      Mặc Duy ngẩn người, “Như thế dường như vẫn tốt lắm, nếu bị truyền ra ngoài…”

      Ách, thực chịu nổi tên này nữa, so với Dạ Trạch Vũ lại càng cổ hủ. Ta im lặng bước đến cạnh cửa, đóng cửa vào.

      Nếu hòa bình chuyện giải quyết được vấn đề, vậy chỉ có thể dùng bạo lực để giải quyết thôi.

      Đêm nay, ta an an ổn ổn mà nằm giường của Mặc Duy, về phần sao, nằm úp sấp bàn là được rồi. Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của , chắc là sớm ngủ say rồi.

      Ta thế nào cũng ngủ được, trong lòng vẫn nghĩ đến phản ứng của Dạ Trạch Vũ, nghĩ nghĩ, thế nhưng lại ngủ mất.

      biết qua bao lâu, mông đột nhiên truyền đến trận đau nhức, ta nhảy dựng lên “Con dê vương bát đản nào thế, dám nhân lúc ta ngủ tính kế với ta sao?”

      Phía sau lưng bỗng nhiên truyền ra từng cơn gió lạnh, lạnh lùng thở hồng hộc, dường như báo trước điềm xấu.

      “Biết đau?” Ngữ điệu trầm quen thuộc mà đáng sợ, khỏi khiến cho cả người ta cứng đờ, ta cẩn thận quay sang bên, quả nhiên chống lại con ngươi trong suốt sâu thẳm đó.

      đợi ta đáp lại, bàn tay người bên cạnh ngừng nhấc lên từ người ta từng trận từng trận triều dâng. Nhìn động tác thô bạo của , ta bất đắc dĩ thè lưỡi, trong lòng lại vui vẻ thôi, vì thế ta chống chống đẩy đẩy vài cái tượng trưng, rồi nhịn được ôm lấy cổ , thể tự kiềm chế được mà sa vào lửa giận nồng đậm —— dục hỏa của .

      Dần dần bình tĩnh lại, rút ra khỏi thân thể ta, nghiêng người, cũng thèm nhìn ta.

      Ta vỗ vỗ sau lưng , phản ứng; ta dùng sức đấm chút, tay đau quá, như là đấm vào phiến đá ấy. Con ngươi ta vừa chuyển, nhớ tới chiêu trinh phục mẹ trước kia, vì thế ta lau lau cái mũi, ngụy trang bật lên tiếng khóc yếu ớt.

      Quả nhiên, thế này mới chậm rãi xoay người lại, mắt lạnh nhìn ta chằm chằm, trong con ngươi tràn ngập lửa giận vẫn chưa tiêu tan.

      Căm giận trong lòng ta mấy ngày nay đối với phút chốc tan thành mây khói, ta tiến lại ôm lấy thắt lưng đầu dán vào lồng ngực vẫn còn tức giận chưa tiêu tan kia cọ xát cọ xát, “Ta nghĩ đến ngươi cần ta.”

      “…” Bàn tay đặt sau lưng ta nhàng vỗ về, ta an tâm lại tiến sát thêm chút, than thở oán giận “Ta chỉ là muốn nghe ngươi ta thôi, khó như vậy sao? Mấy ngày nay, ta mỗi ngày đều phải tìm Mặc Duy, nhưng ngươi chút phản ứng cũng có, ta ta muốn câu dẫn , thế nhưng ngươi còn mời ta !” đến chỗ oán hận, ta dùng sức đấm vào ngực . Vẫn là đau, đánh nữa.

      Ta giương mắt nhìn , “Chàng ta sao?”

      Dạ Trạch Vũ nhìn ta lúc lâu, bỗng nhiên môi đặt lên môi cánh hoa của ta, ôn nhu cùng ta giao triền, hoàn toàn thấy thô lỗ như vừa rồi.

      buông ra, ánh mắt mờ màng vài phần, có thể nhìn đến đáy mắt tràn đầy nhu tình.

      “Chàng ta sao?”

      Thở dốc…

      “Chàng ta sao?”

      Thở dốc…

      “Chàng ta sao ?”

      Thấy lại muốn tiến về phía trước hôn ta, ta phen đẩy ra “Chàng hôn còn đủ sao, ta muốn nghe chàng ta, cứ hôn nồng nhiệt như vậy để làm chi.”

      “Chàng chàng rốt cuộc có ta ?”

      “…”

      ra rất khó?”

      “…”

      “Uhm…”

      “Ah… Chàng lại làm gì?”

      cho nàng đáp án.” Người nào đó dùng hành động qua lại để đáp lại vấn đề rất nghiêm túc này.

      Thẩm vấn kết thúc, về phần đáp án sao, ha ha…
      Last edited: 8/10/15
      Chris thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 12:

      Trải qua ngày hôm trước mệt mỏi cùng ép buộc, ta ngủ thẳng tới giữa trưa mới lười biếng tỉnh dậy. Bên cạnh giường dĩ nhiên trống , tên kia chắc vào triều rồi.

      “Phu nhân, gia mời phu nhân dùng cơm trưa xong đến thư phòng gặp gia.”

      Ta lên tiếng, trong lòng buồn bực, có chuyện gì ngày hôm qua sao lại ? Ăn trưa xong, khi ta vào thư phòng, ngoài ý muốn phát Mặc Duy ở bên trong, cũng hiểu .

      “Tìm ta có chuyện gì?” Ta đến cạnh bên cái ghế dựa rồi ngồi xuống, nhìn Dạ Trạch Vũ.

      “Là chuyện của hai người.” với giọng điệu rất bình thản, nhìn ra dấu hiệu gì.

      Ta nheo mắt, có chút tức giận.Nam nhân này, ngày hôm qua mọi việc còn chưa ràng sao, tại lại còn muốn khởi binh vấn tội?”Chàng muốn đuổi ra ngoài?” Ta ngoái đầu nhìn về hướng Mặc Duy, vẻ mặt cho là đúng. Đứa ngốc này, ra ngoài mà cứ như , có hậu thuẫn, có thu nhập, có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ lại trở về… ?

      Dạ Trạch Vũ thản nhiên nhìn ta, “Ta phải làm như vậy.”

      “Ôi chao? Chắc chàng nhớ chàng có nhân từ như vậy sao?” Ta nhìn như nhìn quái thú, đừng với ta là giết người vô số, tại muốn tích đức làm việc thiện để bù lại? Ta tin là người như vậy đâu.

      Dạ Trạch Vũ để ý đến ta, chỉ quay đầu về phía Mặc Duy “Ngươi họ Lạc?” Tuy là nghi vấn, nhưng khẩu khí cũng là hoàn toàn khẳng định.

      Mặc Duy có chút kinh hãi, đột ngột đứng dậy, thậm chí làm đổ cả chén trà bàn, chén trà rơi xuống vang lên thanh thúy càng thêm chói tai trong khí trầm tĩnh này.

      Dạ Trạch Vũ thản nhiên nhìn việc đó, “Ngươi có nhớ được nhà ngươi có quản gia họ Quan?” Họ Quan? Chẳng lẽ cùng họ Quan với ta?

      “Tại sao ngươi biết chuyện này?” Mặc Duy tiến lên hai bước, hồ nghi nhìn chằm chằm Dạ Trạch Vũ “Ngươi rốt cuộc là ai?”

      Dạ Trạch Vũ nhàng bâng quơ “Ngày Lạc trang chủ bị diệt môn có quản gia mang theo muội muội 5 tuổi của ngươi trốn , cũng là muốn để nàng phải chịu liên lụy, nên cho nàng mang họ mình, mà ngươi, được người hầu khác của cha ngươi mang trốn thoát, từ đó mai danh tích đến nay.”

      Ta thấy nực cười, “Chàng đừng với ta, ta chính là bé được quản gia mang , hoặc là , ta là muội muội của .” Làm cái gì vậy?

      Dạ Trạch Vũ gật gật đầu “Đúng vậy.”

      Mặc Duy hay là Lạc Mặc Duy mặt thể tin nhìn ta, lâu sau mới kinh ngạc “Nàng là Lạc Diên?”

      Ta mờ mịt nhìn về phía Dạ Trạch Vũ, thấy mi mắt khép nửa, như là nghỉ tạm, lại giống như trầm tư. trách được trước kia nhìn thấy hành động của ta ngay cả liếc mắt cái cũng , chắc nghĩ cho dù chúng ta tình cảm có thế nào, thân mình này của ta cũng là muội muội của Mặc Duy…

      Dạ Trạch Vũ mở mắt ra “Cho nên ngươi có thể tiếp tục ở lại.”

      Ta gì đứng nguyên tại chỗ, ta nên cái gì? ta phải là Lạc Diên kia? Ta chỉ là chiếm cứ thân thể của nàng? Hay vẫn nên giả ngu đánh lừa mọi người?

      Mặc Duy nhìn ta chằm chằm, dường như muốn tìm mặt ta chút dấu vết của ngày trước.”Muội là Lạc Diên? là Lạc Diên?”

      Ta ngẩn ngơ, “Ta…” Mặc Duy mạnh mẽ ôm lấy ta “Rốt cục tìm được muội.”

      Dạ Trạch Vũ hừ lạnh tiếng, tách ta với Mặc Duy ra, “ tình chính là như thế. Chúng ta còn có việc, cáo từ trước.”

      Dứt lời liền nắm tay ta ra khỏi thư phòng, ta tùy ý để lôi kéo mình về phòng ngủ của ta. Dọc đường ta còn suy tư phương pháp giải quyết, dù sao ta phải là Lạc Diên kia, nhưng nếu thân thể tại này là của nàng, tiếp nhận cũng được. Mặc kệ, phải là có thêm ca ca sao? Thú nhận phải để trở thành, nhiều người thương ta có gì là tốt? Nghĩ nghĩ, ta cũng thấy tệ chút nào. Nhưng đột nhiên ném cho ta quả bom lớn như vậy, thấy kinh ngạc .

      Vào phòng, Dạ Trạch Vũ buông tay ta ra, mình bước đến bên cửa sổ, quay lưng về phía ta, hơi thở lạnh như băng vờn quanh bốn phía.

      làm sao vậy? Dường như gặp chuyện gì phiền toái?

      “Chàng làm sao vậy?” Ngạo mạn thong thả đến gần , vụng trộm ngó khuôn mặt đông lạnh sương băng của . Chao ôi lạnh, có thể ướp cá được …

      Thấy vẫn lời, ta đơn giản chuyển đến trước mặt , ngẩng đầu dừng ở “Này, có chuyện gì , chàng giữ lại là vì ta hay là vì chính mình?”

      Dạ Trạch Vũ lẳng lặng nhìn ánh mắt của ta, “Ta là con của đương kim Thánh Thượng.”

      “…” Con riêng?

      “Năm đó ta phụng mệnh tịch thu tài sản nhà nàng.”

      “…” Kẻ thù?

      “Trước khi cha nàng vào ngục, bị ta bức cung tự sát.”

      “…” đúng là khổ đại cừu thâm.

      “Là ta hủy mọi thứ của nàng.”

      “…”.

      Ta cúi đầu, biết làm gì, nên cười, hay nên khóc đây? Lúc này có phải ta nên khóc nháo đòi đền mạng? Hoặc là lấy dao trực tiếp giết ? Hoặc là tự mình nhảy cầu tự tử? Ta cười khẽ, khóc hai nháo ba thắt cổ, đúng là đều đầy đủ hết. chuyện của nhà Lạc Diên, có liên quan gì đến ta đâu? Ta muốn vì việc này mà phá hủy hạnh phúc của mình. Đối với người yếu đuối tùy tiện, cho dù nghi ngờ ta, trong lòng cũng tràn ngập áy náy, ta muốn như thế, ta muốn , phải là áy náy khôn cùng.

      Dạ Trạch Vũ nâng cằm ta lên, đôi mắt thâm thúy như muốn xuyên thấu nội tâm ta, tim đập mạnh và loạn nhịp trầm mặc hồi, mới “Nàng cười cái gì?”

      Ta còn suy tư lát, mới kiên định ngẩng đầu nhìn thẳng . Ta nâng tay lên, bàn tay tát vào má phải của , thanh lớn, nhưng người ta lại nhìn thấy ràng đáy mắt chợt lóe đau xót.

      Ta hít hơi sâu, hai tay nhàng xoa hai má , có chút đau lòng, đối với thể làm như vậy.”Chàng cứu ta hai lần, mạng của ta sớm là của chàng rồi. Hơn nữa, những chuyện quá khứ đó bởi vì lần ta sốt cao, còn nhớ gì nữa, tại ta thực hạnh phúc, ta muốn vì hận thù qua nhớ này mà buông tha hạnh phúc vất vả mới có được.”

      Cánh tay thon dài của Dạ Trạch Vũ kéo ta vào trong ngực, thanh áp lực trầm thấp, đợi nửa ngày mới thở dài sâu “Nếu có ngày nhớ ra rồi, phải làm thế nào đây?”

      Ta ôm lấy thắt lưng “Vậy chàng liền làm ta phát sốt lần, như vậy ta lại có thể quên.”

      Thân thể cao to của đột nhiên ngẩn ra, càng ôm ta chặt hơn “Hồ nháo.”

      Ta mỉm cười, chuyện này cũng coi là dối , ta xác thực đối với chuyện quá khứ ta hoàn toàn biết gì cả, vậy làm sao phải để cho cuộc sống của hai người đều rối rắm thể bình yên?

      Gió từ cửa sổ luồn vào, trong khí lưu động như nước, giống như rượu nguyên chất làm say lòng người, nhộn nhạo ôn nhu ngọt ngào, sương mù lả lướt quyến rũ trong tim hai người…

      “Diên Nhi.”

      “Sao? … Vâng?” Lần đầu tiên nghe thấy gọi ta thân mật như vậy, ta vui sướng ngẩng đầu nhìn , chẳng lẽ rốt cục nghĩ thông suốt, muốn cho ta biết sao?

      “Chuyện gì, lão công?”

      “Giúp ta bôi thuốc.”

      “…” Ôn nhu trần ngập lại bị dội chậu nước đá, ta quyệt miệng liếc cái, thực lãng mạn!

      Lười biếng ngồi xuống bên cạnh , bộ dáng như lão gia chờ đợi hầu hạ. Ta nhận lấy thuốc mỡ đưa, hình như vừa rồi hơi dùng sức, còn lộ ra vết móng tay của ta, thậm chí còn có chút máu. Ta thổi khí, nhàng bôi thuốc mỡ lên vết thương của . Trong lòng hối hận ah, khuôn mặt dễ nhìn như vậy, đừng có để lại sẹo đó, ta tức giận giậm chân.

      Dưới cái nhìn của Dạ Trạch Vũ ta dừng lại động tác. Ta cười gượng “Lần đầu tiên, có kinh nghiệm. Lần sau tốt rồi… Lần sau khẳng định làm chàng bị thương.”

      “…”
      Last edited: 8/10/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :