1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

HƯỞNG HẾT SỦNG NỊCH - Đóa Diên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 4:

      “Aizz…” Ta chống cằm, Dạ Trạch Vũ ra ngoài gần 3 ngày rồi, ta đùa nghịch mấy miếng điểm tâm tinh xảo trong đĩa, lại thấy có cảm giác ngon miệng. Ngày ấy, mình tại sao lại với nhiều lời như vậy nhỉ, thế nhưng còn…

      “Aizz…” Bây giờ nhớ lại khiến ta cảm thấy mất mặt.

      “Phu nhân nhớ gia.” giọng đột nhiên vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của ta, ta nhìn lại, nữ tử xa lạ, lại có chút quen thuộc nhìn ta đầy ý cười, nàng mặc áo hồng gọn gàng, ở cái nhìn đầu tiên, như ngọn lửa bùng cháy về phía ta.

      “Ngươi là?”

      Nàng cười khanh khách làm cái lễ.”Khởi bẩm phu nhân, nô tỳ là muội muội của An Thần, An Ninh.”

      “An Thần? … Ồ, Là thị vệ bên cạnh gia sao? Ngươi và , là song bào thai ( em song sinh)?” trách được ta nhìn thấy có điểm quen mắt.

      “Đúng vậy.”

      “Tìm ta có việc sao?”

      An Ninh thản nhiên cười “Nô tỳ trở về trước, cho phu nhân tin tức tốt .”

      “Tin tức gì? Đúng rồi, ngươi ngồi xuống .” Nếu nàng vẫn đứng chuyện cùng ta như thế, ta đoán cái cổ của ta bị gãy mất.

      “Dạ. Phu nhân, chuyện của gia giải quyết xong rồi, ước chừng lát nữa trở lại.”

      Ta bĩu môi, áp chế cảm xúc chờ mong nhè trong lòng, cho là đúng hừ hừ “ trở về hay có liên quan gì đến ta?”

      An Ninh làm bộ chế nhạo chăm chú nhìn ta “Vừa rồi phải là phu nhân nhớ gia sao, nô tỳ nhìn thấy rất ràng nha?”

      Ta trừng mắt liếc nàng cái. biết nên khóc hay cười quát “ bừa! Đó là ta suy nghĩ chuyện khác.”

      “Gia đáng thương nha, vừa làm xong việc, liền ra roi thúc ngựa cả đêm gấp gáp trở về gặp phu nhân, thế nhưng phu nhân lại chút chờ mong nào. Gia đáng thương a.” Nàng làm vẻ mặt đáng tiếc, làm bộ làm tịch .

      Trong lòng ta lại chấn động, tưởng tượng bộ mặt lạnh lùng của Dạ Trạch Vũ, làm sao có khả năng? Nếu là như vậy, phải là cây vạn tuế có thể nở hoa, tháng sáu có thể mưa, heo mẹ còn có thể leo cây sao. Ta định phản bác nàng, lại bị tiếng đoạt suy nghĩ.

      “An Ninh, phải ? quét vườn!” Ta nhìn nơi phát ra tiếng , liền nhìn thấy vẻ mặt sương gió của Dạ Trạch Vũ mang theo cái bọc hành lý từ từ đến.

      An Ninh nhanh miệng đáp “Nô tỳ bề bộn nhiều việc, nô tỳ còn có việc cần làm, gia cứ nghỉ ngơi tốt, nô tỳ xin cáo lui trước.” xong liền nhanh như chớp hướng cửa chạy , kết quả còn chưa tới cửa, bị câu của Dạ Trạch Vũ làm ngừng bước chân.

      “Quét xong hoa viên lại đến gặp ta.” Lạnh lùng, vẫn là chút biểu tình.

      An Ninh như sắp khóc đến nơi “Vậy gia muốn nô tỳ quét tước ở hoa viên lớn hay hoa viên ?”

      “Toàn bộ!”

      “Dạ…” An Ninh vẻ mặt bất đắc dĩ, chậm rãi ra ngoài, chắc là quét tước .

      Nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, tuy rằng ta rất muốn đỡ nàng câu, nhưng nhìn bộ mặt chút thay đổi của Dạ Trạch Vũ, ta chỉ có thể nghĩ cho ta thôi.

      Bỗng nhiên cái bọc hành lý bay tới, “ lát nữa ta phải vào cung diện thánh.”

      Ta theo bản năng bắt lấy, “Này ngươi…” Ta vừa muốn chỉ trích thói quen xấu văng “rác rưởi” của , lại nhìn thấy đáy mắt đen thui của , bỏ , coi như vì ngươi phí sức lao động ra ngoài kiếm tiền nuôi đại gia đình, ta rủ lòng từ bi tha thứ cho ngươi .

      Ta nhận mệnh ôm bọc hành lý, bước đuổi theo , vào phòng. Khoan , vừa rồi cái gì? Vào cung diện thánh? Gặp hoàng đế? là đại thần?

      Nam nhân này đúng là đến vội vàng, mới về nhà bao lâu, thay đổi quần áo xong, lại rời nhà. đường thậm chí mắt cũng liếc ta cái, là tên hỗn đản nào vì muốn thấy ta mà trở về?

      Này, ta tức giận cái gì chứ, có việc gì có việc gì.

      Tâm tình có chút phiền muộn, nhìn cửa lớn gần ngay trước mắt, lòng ta vừa động, sao ra ngoài chút nhỉ? Từ khi đến đây, cả ngày buồn ở nhà, ta hề ra ngoài dạo chơi. Mới nghĩ, lòng ta lại cảm thấy buồn bực, thế nên ta từ từ đến phía cửa.

      Thị vệ trước cửa ngăn cản ta “Phu nhân, ngài muốn xuất môn?”

      Ta nghi hoặc nhìn “Đúng, ta muốn ra ngoài bộ.” Chẳng lẽ làm phu nhân, ra khỏi cửa cũng được sao? Đừng với ta ngay cả thị vệ này cũng giống như nam nhân kia tư tưởng cổ hủ, giáo huấn nữ nhân là thể ra khỏi cửa .

      “Phu nhân, vì lo lắng cho an toàn của người, phu nhân vẫn nên mang theo vài người xuất môn tốt hơn.”

      Ta lắc đầu, ta chính là muốn mình mình , dẫn theo nhiều người được tự nhiên a.” cần.” xong ta hướng bên ngoài ra.

      Thị vệ lại ngăn ta lại lần nữa “Phu nhân.”

      Ta có chút mệt mỏi, chậm trễ như vậy, trời sắp tối rồi, còn có gì chơi vui vẻ nữa? Ta hạ quyết tâm, hướng về phía cười cười “Ta biết, ta trở về tìm người cùng .” xong ta quay người lại, chưa được mấy bước, nhân lúc để ý, trong nháy mắt, ta chạy nhanh qua, đẩy ra, nhanh chạy ra ngoài.

      Nghe tiếng kêu lo lắng ở phía sau của , ta nhịn được che môi cười trộm thôi.

      mình đường, ta đông nhìn cái, tây nhìn cái. Chợ này náo nhiệt, ta tò mò vô cùng. Trước kia trong TV cũng có xem qua, nhưng lần này mới là đường phố cổ đại, chân thực, đơn giản, tự nhiên.

      Vô thức, ta vào con đường , xa xa nhìn thấy đầu đường kia có hồ nước, ta khỏi bước nhanh chân hơn, đúng, tại sao phía sau lại có tiếng bước chân dồn dập. Ta cảnh giác quay đầu, thấy đến người bịt mặt, mãnh mẽ dùng cái khăn tím bịt kín miệng mũi ta, ta ngửi được mùi hương hóa học. Trong lòng thầm kêu, tốt, là ête, nhưng ý thức lại dần dần trở nên mơ hồ, chân tay nghe sai bảo … Ta dần dần lâm vào mảnh tối đen.

      Đến khi ta có chút ý thức, ta mơ mơ màng màng nghe được hai nam nhân chuyện…

      “Ngươi xác định bắt nữ nhân này, tên Dạ Trạch Vũ kia vì nàng mà thả nhị đương gia sao?” Giọng thô thô, còn mang chút kì quái.

      “Đúng vậy, các huynh đệ núp ở ngoài phủ , nghe thấy thị vệ ngoài cửa gọi nàng phu nhân, hẳn là tiểu nữ tử kia. Có nàng, còn sợ tên tiểu tử kia vào khuôn khổ sao?”

      “Cũng đúng, nhưng Dạ Trạch Vũ thực nữ nhân mà đáp ứng thả người? Chắc là ngươi chưa nhìn qua bộ dáng giết người, ngay cả Diêm Vương ở địa ngục thấy, chỉ sợ cũng phải e ngại ba phần đó.”

      “Đại ca, huynh gặp qua?”

      Ba tiếng, “Đại ca, huynh đánh ta làm gì?”

      “Ngươi đúng là tiểu tử ngốc, đại ca ta thấy còn có thể còn sống ở trong này chuyện với ngươi sao? Là ta nghe lén lời trưởng lão , nghe các huynh đệ bị giết chân tay ở nơi này, cổ lại ở nơi khác a… đao, có thể đem người ta khảm thành hai nửa. Người ở đó ai may mắn thoát được.”

      “Khủng bố như vậy sao?”

      “Vô nghĩa. Cho nên lần này càng phải cẩn thận.”

      “Vâng, đại ca.”

      Ta nghe xong nửa kinh ngạc nửa cảm thán, nam nhân này là sát thủ còn ghê tởm chấp nhận được, thế nhưng đem người khảm thành hai nửa, ngẫm lại ta liền cảm thấy buồn nôn. Đầu lại đau kịch liệt, làm ta phải cắn chặt răng. Mặc dù tính mạng bị đe dọa, nhưng ta lường trước được bọn họ làm thương tổn ta, dù sao mục đích của bọn họ là đổi cái nhị đương gia gì đấy. Hơn nữa, nghe nam nhân kia thực lực của Dạ Trạch Vũ cũng kém, tiếp tục khuyên can mãi, cho dù xem ta là lão bà, cũng xem ta như là người trong phủ, với lòng tự trọng siêu cường của , chắc là mặc kệ ta đâu, nếu phải mất mặt sao?

      Tâm yên ổn, kết quả là cẩn thận chút, ta lại mơ màng ngủ…

      biết qua bao lâu sau, cánh tay truyền đến từng đợt đau đớn, ta mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, mới tưởng dụi dụi mắt, trói buộc cổ tay làm cho ta lập tức mở to hai mắt nhìn.

      Ta ngẩng đầu, hai nam nhân hung tợn nhìn chằm chằm vào ta, tên trong tay còn cầm chậu nước, ta nhìn lên, kêu to “Ta tỉnh, ta tỉnh, cần phiền toái…” còn chưa dứt lời, ôi nước lạnh, cả người ta ướt sũng như con chuột chết đuối tại chỗ, nước lạnh chậm rãi theo áo bông từ từ thẩm vào bên trong, ta đột nhiên hắt xì, lạnh, trời ạ bây giờ là tháng hai đó, ta nghiến răng nghiến lợi rống to “Các ngươi có mắt à, như thế này dễ dàng cảm lạnh đó, ta là tỉnh, các ngươi còn như vậy, đáng làm nam nhân! ! !”

      xong, N cái dấu chấm hỏi nhảy múa đầu hai nam nhân kia. Trong lúc nhất thời, ba người đều lặng im .

      Nam nhân gầy teo bên trái kia dường như thể chịu đựng được, cúi đầu xuống, “Ngươi cố chịu , muốn trách phải trách tên nam nhân tàn nhẫn của ngươi kìa.”

      thể nào, nam nhân to béo bên phải kéo ta lên, “ cần nhiều lời vô nghĩa với nữ nhân này, mang nàng , hai canh giờ rồi.”

      khối khăn lau gì đó nhét vào miệng ta, ta chán ghét lườm lườm, điều kiện ở cổ đại là kém, nếu ở đại ít nhất cũng có miếng băng dính, sạch mà cũng tiện lợi. Ta ô ô kháng nghị vài tiếng, có người để ý đến ta, vậy ta tạm nghỉ ngơi , vạn nhất có cơ hội có thể trốn, có sức lực làm sao mà chạy trối chết được đây?

      Ta cũng nghĩ được nhiều, bao lâu sau, xe ngựa vui vẻ ngừng lại, ta bị đẩy xuống dưới, ta trừng mắt cái nam nhân có chút phong độ kia. Chỉ chớp mắt, ta nhìn thấy phía trước ba người quen thuộc thể quen thuộc hơn được nữa.

      Ta phản kháng hai lần, lại bị tên phía sau lôi càng nhanh.

      Nam nhân to béo đầu, hiển nhiên cũng nhìn thấy bọn Dạ Trạch Vũ ở bên kia, nắm chặt tay ta, lớn tiếng “Dạ Trạch Vũ, nếu ngươi muốn nữ nhân này bình yên vô , hãy mau thả nhị đương gia của chúng ta ra. Nếu …” xong cây đao để gần sát ta, ta hoàn toàn có thể cảm giác được thân đao lạnh như băng cổ mình.

      Ta nhìn phía Dạ Trạch Vũ, vì cái gì, ta lại có cảm giác an tâm. là kì quái… Nhất định là ta còn chưa tỉnh ngủ, cho nên mới có loại cảm giác này.

      Dạ Trạch Vũ thấy thế, thần sắc lại có chút hung ác nham hiểm, thấp giọng hướng An Thần phân phó vài câu, An Thần mình ra, hướng về phía nơi này hô “Chủ tử nhà ta , tính kiên nhẫn của có hạn, mời, oh , là muốn các ngươi lập tức thả phu nhân nhà chúng ta ra, nếu chặt nhị đương gia nhà các ngươi ra thành từng khối cho chó ăn.”

      An Thần thanh thanh cổ họng, “Ta đếm đây, hai, ba, cùng nhau thả người.”



      “Hai”

      “Ba”

      Nam nhân gầy teo ở phía sau cởi dây thừng cho ta, ta bị đẩy từng bước, chậm rãi về hướng Dạ Trạch Vũ, nhị đương gia kia cũng vậy, dần dần về phía này, ánh mắt Dạ Trạch Vũ giờ phút này dừng lại người ta, lòng ta thần có chút hoảng hốt,

      Trong phút chốc, ta giật mình nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của An Thần và An Ninh, ngạo mạn chậm rãi quay đầu, nhìn thấy tên nhị đương gia tóc tai bù xù kia cười, ngân châm búi tóc giờ ở trong tay . Đầu ngân châm sắc nhọn nhấp nháy sắc xanh, mắt thấy nó đâm vào ngực ta …

      Ta nhịn được thét chói tai…
      Last edited: 8/10/15
      ChrisMeoconkissu2 thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 5:



      Ngân châm của tên nhị đương gia kia ngừng lại ngay trước ngực ta, ta chưa bao giờ thấy hối hận như giờ phút này, trước đây vì sao ta lại chăm chỉ học karate cơ chứ? Bỏ dở nửa chừng nên mới dẫn đến hậu quả xấu như thế này đây. Nhị đương gia ở phía sau cao giọng quát “Dạ Trạch Vũ, ta muốn báo thù vì các huynh đệ chết!” Dứt lời đắc ý cười tiếng, lại phải ngươi rất để ý đến nữ nhân này sao? Ngay trước mặt ngươi đây, ta cho nàng chết thống khổ, ha ha! Ta muốn ngươi tận mắt thấy nữ nhân ngươi thương từng chút từng chút chết !”



      Ta có chút bối rối nhìn Dạ Trạch Vũ, mắt lạnh lùng, vẻ mặt hung ác nham hiểm, uy nghiêm, khí thế khiếp người, rốt cục ta hiểu được vì sao hai nam nhân béo gầy kia lại khiếp sợ như vậy. Có thể tức giận sao, người cao ngạo như thế lại bị đem ra trêu đùa, rất mất mặt. Chỉ có người vô tội là ta đây mới đáng thương, bị trở thành con tin, cũng gần mất mạng. Xem ra, ta phải tự lập tự sống mới được.

      Chủ ý quyết, ta hắng giọng, “Vị đại ca này, ngươi tốt nhất hãy làm ràng, ta phải là nữ nhân thương, ngươi uy hiếp cũng vô dụng. bằng hãy tha cho ta , sớm chạy trối chết thôi.”

      Tên mập mạp phía sau kia ngừng thấp giọng đáp “Đúng vậy, nhị đương gia, mà giết ai lục thân cũng nhận ra(lục thân: cha, mẹ, vợ, con, chị, em), nữ nhân như thế này, giết nàng cũng được cái gì, chúng ta phải nhanh lên thôi.”

      Nhị đương gia gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, lớn tiếng quát “Ngươi biết cái gì? Nếu chỉ là nữ nhân thèm quan tâm, có thể đem ta đến trao đổi sao?”

      Ta vừa nghe, ngăn lại “Đó là bởi vì kiêu ngạo, sợ đánh mất mặt mũi, nếu ta là như thế, sớm được ở trong phủ bảo vệ tốt, làm sao các ngươi có thể bắt ta để uy hiếp ?”

      “Câm miệng.” Dạ Trạch Vũ khẽ quát. Giọng lạnh lùng làm ta khỏi rùng mình, nam nhân này, sắp chết đến nơi rồi, nếu ta tự cứu mình phải chịu chết sao, lại còn ngăn cản ta! Đồ lãnh khốc, ta mà chết có biến thành quỷ cũng tha cho ngươi.

      Ta hung hăng trừng mắt liếc , bên suy nghĩ biện pháp chạy trốn, bên cầu nguyện các vị thần tiên có thể hiển linh, mau mau cứu cái mạng của ta.

      Dạ Trạch Vũ lạnh lùng nhìn nhị đương gia phía sau ta, lại giơ lên khóe miệng, hơi hơi nở nụ cười. Nhìn tươi cười mị quỷ dị như vậy, dường như ta quên giờ phút này mình còn bị bắt làm con tin, toàn tâm sa vào nụ cười tuyệt mĩ của .

      Ta nắm chặt tay, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay làm tinh thần ta chấn động. Thầm nghĩ, giờ phút này nhị đương gia kia, cho dù bị tên kia tươi cười mê hoặc, tươi cười như vậy ít nhất cũng làm cho kinh ngạc trận. Tính ra cũng thông minh, thời khắc mấu chốt còn biết dùng mỹ nam kế. Ta phải bắt lấy cơ hội, giờ phút này trốn, còn đợi khi nào. Ta chậm mà hành động nhanh, đột nhiên nâng chân lên, hung hăng đá vào chân phải của .

      Như mong muốn nghe được tiếng kêu như giết heo của , ta nhanh chân muốn hướng phía Dạ Trạch Vũ chạy . Nhưng chứng minh, ta là quá ngây thơ rồi, chạy được vài bước, ta bị bàn tay phía sau bắt được, “Ngươi kỹ nữ này.” xong lại giơ cao ngân châm, lúc này hề do dự muốn lấy mạng ta.

      Ta sợ tới mức nhắm chặt mắt, nhưng hồi lâu, người chút cảm giác cũng có. Ta vội vàng mở mắt, thấy Dạ Trạch Vũ kia biết khi nào tới trước ta, chỉ thấy ánh mắt nghiêm nghị hạ tay phải xuống, tiếng vang cổ quái, chất lỏng màu đỏ ấm áp bắn lên mặt ta, thân thể nhị đương gia kia xụi lơ ngã xuống, về phần đầu sao, chẳng biết đâu.

      Ta nâng tay sờ sờ hai má, tay dấp dính, ta vừa nhìn, dĩ nhiên là máu… Ta hét to tiếng, nháy mắt mất ý thức…

      Khi tỉnh lại, ta nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, đây phải là phòng của ta sao? Ta khi nào trở về? Ta cúi đầu nhìn nhìn trong lòng bàn tay, sạch .

      Thấy ta tỉnh lại, bên cạnh Thu Ngữ vừa khóc vừa “Phu nhân cuối cùng cũng tỉnh, phu nhân ngủ cả ngày rồi.

      Ta giương mắt nhìn nàng “Ta ngủ lâu như vậy ?”

      “Đúng vậy. Lúc phu nhân trở về người đầy máu, làm nô tỳ sợ hãi.”

      Ta từ từ đứng lên, Thu Ngữ giúp ta xuống giường. Đúng rồi, là cứu ta.

      Ta mặc thêm áo, hỏi “Dạ Trạch Vũ đâu?” Cho dù có lời lạnh nhạt, lại cổ quái chán ghét, nhưng có tình có lễ, ta cũng phải cảm ơn , dù sao cũng tự mình đến cứu ta trở về.

      “Nghe gia vì cứu phu nhân mà bị thương, thái y bây giờ bắt mạch cho gia”

      Bị thương? Sao lại có thể? Ta bỗng nhiên chạy vội ra ngoài, đến phòng cách vách. Ta đẩy người phía trước ra. Trời ạ, đây là Dạ Trạch Vũ sao? Giờ phút này nằm giường vẻ mặt trắng xanh, thậm chí ngay cả môi cũng có huyết sắc, khuôn mặt xanh xao như quỷ, nhưng ta lại thể nào cười nổi, thấy hề có sức lực nằm ở đó, làm cho ta quả thực thể tin được đây chính là Dạ Trạch Vũ ngày thường luôn mặt lạnh nghiêm khắc giáo huấn người khác.

      Tại sao có thể như vậy? Ta nhìn sang vẻ mặt lo lắng của An Thần bên cạnh thái y, vội vàng cầm lấy tay “An Thần, ngươi cho ta, Dạ Trạch Vũ sao lại bị như vậy?

      An Thần cúi đầu, “Phu nhân, ngân châm của nhị đương gia Thanh bang kia chứa kịch độc, gia vì cứu phu nhân, dùng thân thể thay phu nhân chắn công kích của .”

      Ta kinh ngạc quay đầu nhìn Dạ Trạch Vũ, trong lòng nhất thời khó có thể chấp nhận .

      vì ta mà trúng châm? Vì cái gì? Là vì cái gì đây?

      Lúc này, Thái y đứng dậy, nhìn ta “Khởi bẩm phu nhân, Dạ đại nhân trúng độc là hoắc hương kế. Độc này là rất hung hiểm, chỉ sợ…”

      Chỉ sợ? Chẳng lẽ chỉ có thể chờ chết? Ta bắt lấy ống tay áo của thái y, “Chẳng lẽ có biện pháp nào sao?”

      Thái y cau mày, trầm ngâm , lúc lâu sau, mới chậm rãi “Ta nhớ dược thánh từng lưu lại phương thức, nghe có thể giải kì độc của thế gian, bất quá bởi vì dược liệu dễ tìm kiếm, cho nên ít người biết đến. Dược liệu này cần mất nhiều thời gian và ngân lượng để tìm, nhưng là…”

      “Bất kể cái gì… ?” giọng uy nghiêm từ phía sau truyền đến, tất cả mọi người nhìn , tất cả sợ hãi quỳ rạp xuống đất “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

      Ta bị An Ninh ở bên cạnh kéo chút, cũng quỳ xuống theo. Hoàng đế tự mình đến xem người kia? quan trọng như vậy sao? Trong đầu lượn vòng thiệt nhiều dấu chấm hỏi thể giải thích, ta đơn giản cũng cần để ý đến chúng. tại quan trọng nhất là làm sao để giải độc cho Dạ Trạch Vũ?

      “Bình thân, Tôn thái y ngươi tiếp tục .”

      Tôn Thái y lên tiếng, tiếp tục “Nhưng là cỏ linh chi long huyết phải có thời gian, có ngân lượng là có thể có được.”

      Ta kinh hô “Chẳng lẽ biện pháp khác sao?”

      Thái y bất đắc dĩ lắc đầu, ta nhìn về phía Dạ Trạch Vũ còn trong hôn mê, trong lòng khó chịu, chết sao? Tuy rằng ta thực chán ghét bộ mặt lạnh như băng của , nhưng đối với

      “Hóa ra là cỏ linh chi long huyết, người đâu, đem cỏ linh chi long huyết năm trước Triều Tiên tiến cống tới đây, còn cần gì nữa ? Tôn Thái y, đem những gì cần lấy sắc thuốc nhanh lên.” Hoàng đế trấn an cười, hạ lệnh . Ta bây giờ mới có tâm tư đánh giá hoàng đế này, tuy rằng nhìn qua ít nhất cũng hơn 50 tuổi rồi, nhưng là ý vị uy nghi, rất có khí phách của thiên tử. Nghĩ đến cứu Dạ Trạch Vũ, trong lòng cũng có ấn tượng tốt về .

      Ta cuối cũng nhàng thở ra, kinh ngạc nhìn Dạ Trạch Vũ nằm giường. Chợt thấy tay áo bị người bên cạnh kéo, ta nghiêng đầu nhìn lại, An Ninh hướng phía trước bĩu môi, ta vòng vo qua, thấy hoàng đế tựa tiếu phi tiếu(như cười mà cười) nhìn ta chằm chằm, An Ninh đẩy ta chút, thầm nghĩ “Hoàng Thượng gọi ngươi qua đó.”

      Ta bước vài bước tiến lên, cũng biết nên hành lễ như thế nào, liền đơn giản quỳ xuống, “Tham kiến Hoàng Thượng.”

      phất phất tay “Đứng lên .”

      “Dạ.” Ta chống đứng dậy, thuận tiện phủi phủi đầu gối, vừa rồi căng thẳng, đầu gối đến bây giờ còn có chút đau.

      “Ngươi là thê tử của Dạ Trạch Vũ?”

      “Đúng.” tò mò nhìn ta, ta lại tò mò nhìn , thê tử của đại thần thôi, có thần kì như vậy sao? Ta có cảm giác trong mắt ta như là động vật quý hiếm vậy.

      Đoán là nhìn đủ rồi, lúc sau, đột nhiên đứng lên, “Hãy chăm sóc Trạch Vũ tốt.” xong liền mang theo người ngựa oanh oanh liệt liệt ra cửa lớn.

      Ta ngay cả “Vâng” đều quên đáp, chính là trừng mắt nhìn hoàng đế đột nhiên xuất , đột nhiên trốn chạy này.

      lâu sau, Tôn thái y cầm bát thuốc cẩn thận uy Dạ Trạch Vũ hét lên tiếng, “Hô…” phòng người chỉnh tề đến độ hô khẩu khí, ta nghe buồn cười, khỏi cũng thoải mái ít, cuối cùng cũng được an toàn rồi.

      Ta nhìn nặng nề ngủ, trong lòng có cảm giác vui mừng, người kia, tính tình tuy kém nhưng sống vẫn rất tốt.
      Last edited: 8/10/15
      ChrisMeoconkissu2 thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 6:





      Ta mình ngồi ở đầu giường, si ngốc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Trạch Vũ, bộ dáng của phải là dễ nhìn bình thường đâu nhé.

      Nhớ tới lời khi nãy của An Thần, trong lòng ta lại hỗn loạn, thầm nghĩ muốn ném tất cả mọi thứ ra ngoài.

      **

      “An Ninh, ngươi kéo ta làm cái gì?” Ta khỏi nghi hoặc nhìn An Ninh kéo ta chịu giải thích, thấy nàng đột nhiên dừng lại, ta cũng vội vàng dừng lại, để tránh mất đà ngã vào nàng.

      “Phu nhân, nô tỳ thấy chuyện này gia chắc chắn cho ngài biết, nhưng là An Ninh cảm thấy, phu nhân có quyền lợi được biết.” Nàng nghiêm túc nhìn ta chằm chằm, nhưng ta lại cảm thấy càng kì quái, “Chuyện gì?”

      Nàng buông tay ta ra, “Phu nhân vừa rồi có nhìn thấy mặt của ca ca nô tỳ ?”

      Ta cẩn thận nhớ lại, lại mờ mịt tiếp tục nhìn nàng, chỉ nghe thấy nàng khẽ thở dài, lại “Ca của nô tỳ mặt đỏ như vậy, thế nhưng ngài chút cũng nhận ra sao, cũng thấy kì quái chút nào sao?”

      Ta hiểu cười cười “An Thần bị người ta khi dễ? Vậy ngươi cũng có thể tìm Dạ Trạch Vũ giúp báo thù mà!”

      An Ninh nhịn được xem thường, “Phu nhân à, ca của nô tỳ bị gia tát hai cái tát mới thành như vậy, phải là bị người ta khi dễ.”

      “Ôi chao? Tại sao có thể như vậy?”

      An Ninh bất đắc dĩ “Bởi vì khi phu nhân chuồn êm ra ngoài, ca nô tỳ được thị vệ ở cửa báo tin, nhưng nghĩ phu nhân chỉ tò mò chút, chỉ ra ngoài chút thôi, nghĩ rằng đợi lát là phu nhân quay về, nên cần bẩm báo gia.”

      Ta gật gật đầu, “Sau đó ta bị bắt , và sau đó nữa Dạ Trạch Vũ trách tội An Thần?”

      An Ninh cười khổ vuốt cằm “Phu nhân đến tối vẫn trở về phủ, ca ca vội vàng hướng gia bẩm báo, lúc ấy phu nhân nhìn thấy, mặt gia đều tức giận đến tím tái rồi, hai lời liền quăng cho ca của nô tỳ hai cái tát.”

      Ta kinh ngạc cố gắng hít khí, “ vẫn động động liền cho ca ngươi hai cái tát như vậy?” Rất khủng bố, về sau vẫn nên cách càng xa càng tốt a.

      , nô tỳ cho tới bây giờ mới nhìn thấy gia tức giận như vậy, nô tỳ nghĩ, vì phu nhân gặp chuyện này nên gia mới có thể nổi giận như thế .”

      “Ta?” Ta khoát tay, “Làm sao có thể, ngươi nhìn thấy bộ dáng bình thường của đối với ta sao? bao giờ được câu, cũng chỉ được bốn chữ “Đây là quy củ “, tức giận là vì để mất người thôi.” Ta học bộ dáng của Dạ Trạch Vũ .

      An Ninh khẽ cười, “Đó là phu nhân biết thôi, những người của Thanh bang vừa mới đưa ra cầu, muốn gia mang nhị đương gia của Thanh bang đổi lấy tính mạng của phu nhân, ngay cả thánh chỉ gia cũng chưa lĩnh, mà suốt đêm điên cuồng nhanh chóng đem người đổi.”

      Ta mở to hai mắt nhìn An Ninh “Hoàng Thượng kia trách tội sao, thực là đem hoàng đế để vào mắt rồi.”

      “Phu nhân, thôi.”

      “Oh oh… Ta hiểu được ta hiểu được.” Ta giọng trả lời, thuận tiện nhìn quanh bốn phía, yên lặng tiếng động. Hô, ta quên mất, ở cổ đại thể chuyện về hoàng đế, mất đầu như chơi. Trong đầu hồi tưởng lại bộ dáng của tên nhị đương gia kia, lại nhịn được run run.

      An Ninh tiếp tục “Hoàng Thượng coi trọng gia phải là chuyện ngày ngày hai, cho nên chuyện này cũng phải chuyện lớn, tuy nhiên khi chuyện, phu nhân có nhìn thấy gia tươi cười ?”

      Ta thiếu chút nữa nhấc tay trả lời “Có có, ta nhìn thấy, ngươi cũng thấy rồi đấy? Wow, thể tưởng được nam nhân kia cười rộ lên cũng đẹp như vậy, là đủ nghiệt …”

      “Phu nhân…” An Ninh bất đắc dĩ cắt lời ta, ta cúi đầu, có lỗi “Xin lỗi nhé, ngươi tiếp tục, ngươi cứ tiếp tục .”

      “Nô tỳ từ theo gia làm việc, cho nên mới biết, mỗi lần gia lộ ra vẻ mặt tươi cười như vậy, đều là biểu gia tức giận cực độ, cười càng là… đúng… Xinh đẹp, biểu gia tức giận tuyệt đối. Cho nên, chỉ đơn thuần nhìn gia tươi cười ngày hôm đó thôi, phu nhân cũng nên biết gia có bao nhiêu tức giận .”

      Ta thiếu chút nữa cũng biết cái gì cho phải, nam nhân này có phải là quá biến thái hay , tức giận còn cười được, lại còn càng tức giận cười càng diễm. Ta là hết chỗ rồi…

      Nhưng trong lòng có chút mừng thầm, đó là để ý ta, phải sao?

      An Ninh dường như nhìn thấy ta cười trộm, nàng lại cười đến vui mừng.”Phu nhân, tâm tư của gia với ngài, nô tỳ nghĩ cần , phu nhân cũng nên hiểu biết , gia thậm chí để ý thân thể của chính mình, chút do dự vì phu nhân chắn độc châm, có thể thấy được, gia xem phu nhân so với bản thân mình càng quan trọng rồi.”

      Ta nghe xong bên tai lại nóng lên, đối với ta…

      Bỗng nhiên, “ đúng nha, ngươi như vậy, là… Thích ta, đúng .” Ta quay đầu hỏi An Ninh.

      “Đúng vậy.”

      “Vậy tại sao mỗi lần thấy ta lại mang cái bộ mặt như quan tài giáo huấn ta?”

      “Ách, chuyện này phu nhân hỏi gia ấy. Nô tỳ cũng phải rất ràng, nhưng tính tình của gia phải luôn như vậy sao?”

      “Cũng đúng, chờ tỉnh ta thế nào cũng phải hỏi cho chút mới được.”

      **

      Ta khỏi thở dài, thể thừa nhận, nhìn thấy vì ta mà bị thương, sống chết , trong lòng ta thực có chút… Được rồi, là đau lòng. Nghe thấy An Ninh những lời này, ta cảm thấy thực ngoài ý muốn. thích ta sao? Nhưng là ta tự đánh giá chính mình, cũng phải là nữ nhân có tam tòng tứ đức như thích, làm sao có thể thích ta được?

      trận ho khan, ta phục hồi lại tinh thần, thấy sắp tỉnh, ta đứng dậy lấy chén nước, nâng dậy, giúp uống hết.

      Dạ Trạch Vũ chậm rãi mở mắt, biết vì sao, lúc này ta lại xúc động muốn khóc. chứng minh, sức chịu đựng của ta phải rất mạnh, hoặc là , thực… yếu đuối.

      Ta nhào vào lòng , oa tiếng bật khóc, ta hiểu vì sao mình lại muốn khóc, dù sao chính là muốn khóc, khóc ra được thấy trong lòng thoải mái.

      Ta cảm giác được thân mình cứng đờ, chậm rãi vỗ lưng của ta, thực ôn nhu, thực ôn nhu. Ta nhịn được khóc càng nhiều.

      biết khóc bao lâu, ta chậm chạp ngừng lại. nghĩ tới khóc hồi, trong lòng thoải mái rất nhiều, chỉ là… Có chút mệt.

      Ta ngẩng đầu, lau khóe mắt, tiện đà thẳng tắp nhìn ánh mắt của , muốn từ đáy mắt nhìn ra cái gì đó. Suy nghĩ trong chốc lát, ta quyết định thẳng “An Ninh ngươi thích ta, là sao?”

      Con ngươi của Dạ Trạch Vũ dường như sáng lên vài phần, ta nhìn hiểu, lại hỏi lần.

      **

      Cách đó xa, An Ninh đột nhiên rùng mình, “Tại sao lại lạnh như vậy” nàng lắc lắc đầu, đắp lại chăn, tiếp tục ngủ.

      **

      Nhưng Dạ Trạch Vũ vẫn chỉ là lẳng lặng nhìn ta, có chút phản ứng nào. Nam nhân này, ta có khó như vậy sao?

      Ta đứng lên, đến bên cạnh bàn, tự rót cho mình cốc nước mà uống, khóc xong ta thấy khát nước. Ta “Ngươi muốn cho ta biết phải , vậy sáng mai ta bỏ chạy ra đầu chợ, hô to” ta là lão bà của Dạ Trạch Vũ. Ta thấy tính tình ngươi thế này, bên ngoài khẳng định có ít kẻ thù. Ta tin có người xấu nào bắt ta , hừ.”

      quay mặt qua chỗ khác, đơn giản thèm liếc ta cái.

      Ta bùng nổ rồi đó, nam nhân này, được lắm!

      Ta hướng về phía cửa mà , vừa tới cửa, ta quay đầu, khẽ cười “Ngươi , vậy cũng được, dù sao ta thấy bộ dạng của mình cũng khó coi, bên ngoài khẳng định là có nam nhân muốn với ta thích ta. Ta tại liền ra ngoài tìm nam nhân! Hừ, cho đầu ngươi đội nón xanh vô địch(nghĩa là Dạ bị lão bà đá, lão bà ngoại tình^^)!”

      “Đứng lại!”

      Ta cũng có dừng bước, ta đánh đố, đánh đố xem có vứt bỏ thể diện, ra cái câu ta muốn nghe hay .

      Tuy nhiên, phía sau chỉ truyền đến từng đợt tiếng ho khan kịch liệt, lúc sau mới ngừng lại được. Ta bước chậm lại, có việc gì chứ.

      Cuối cùng lo lắng trong lòng còn hơn hết thảy mọi thứ, ta quay người lại, đến bên giường.

      Nhìn thấy ánh mắt của Dạ Trạch Vũ làm người ta sợ hãi, “Ngươi dám ra ngoài tìm nam nhân!”

      Tám chữ, tệ, có tiến bộ. Ta buồn cười nhìn khuôn mặt như muốn giết người của , trước kia thấy vậy, nhất định là sợ hãi chết khiếp, nay ta biết tâm tư của , thấy bộ mặt như quan tài này cũng dễ nhìn. Nếu như thích ta, chua giống như bây giờ sao(ăn dấm chua, ghen đó)?

      Ta quay đầu lại rót nước, hầu hạ uống xong, phát ánh mắt của có dời khỏi ta, trong lòng ta ngọt ngào, đây có lẽ chính là cảm giác hạnh phúc

      “Lên giường.”

      “Cái gì? … Ngươi muốn làm gì?” Ta lui về phía sau từng bước, giống bá vương trong cung chứ.

      Dường như nhìn thấu tâm tư của ta, lại thích thú nhìn ta lát rồi “Ngươi xem ta bây giờ có sức lực làm cái gì sao?”

      Ta nghĩ nghĩ, cũng đúng, xem bộ dạng bệnh tật thế này, gió thổi qua cũng ngã, muốn làm bá vương sao? Nằm mơ.

      Tâm thả lỏng, ta cũng thấy mệt nhọc, nếu tại sẵn có cái đại ấm lô như vậy, tại sao ta lại lợi dụng tốt. Ta cởi giày nhảy lên giường, chui vào ổ chăn. Theo dõi “Ngươi được động tay động chân đó.”

      xong liền quay người lại, ta muốn ngủ.

      Nhưng chỉ chốc lát sau, ta lại lạnh đến mức khỏi run rẩy. Ta trời sinh sợ lạnh, cổ đại lại có lò sưởi linh tinh gì đó, mấy đêm này ta ngủ khổ sở.

      Ta cắn chặt răng, quên , đại nữ nhân co được dãn được. Hạ quyết tâm, ta xoay người sang chỗ khác, cũng liếc cái, cúi đầu, cuộn mình lại, tạm thời làm trẻ con tiến vào lòng như vậy, mà cũng tự hiểu đặt tay ra sau lưng ta.

      ấm… Ta thỏa mãn le lưỡi, nhắm mắt lại, làm gì? Ngủ thôi.
      Last edited: 8/10/15
      ChrisMeoconkissu2 thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 7:


      Có lẽ là vì tinh thần thoải mái, thương thế của Dạ Trạch Vũ rất nhanh khỏi, ta kinh ngạc nhìn tốc độ hồi phục như dã thú của , đến vài ngày tinh thần tốt đến mức có thể xem công văn. Cứ như là mấy ngày hôm trước người bị thương sắc mặt xanh mét, suy yếu xuống được giường phải là ấy.

      Đối với ta cũng có cách nào, thể kháng nghị thưởng thức đống sách vở chán ghét kia, ta đây cả ngày cũng nghe được từ miệng ra ba chữ, trừ bỏ hai chữ “Công văn” kia.

      Cho nên, ta cũng chỉ tận lực ngăn cản cả đêm xem công văn, còn biện pháp ngăn cản sao? Đương nhiên là… Cùng ngủ rồi, nếu còn muốn xem, chỉ có ta là khổ thôi, đèn vẫn sáng, chăn vẫn đủ ấm lạp, mùi mực công văn cứ phả vào mũi vân vân. Đương nhiên ta cũng có tư tâm của ta, từ sau ngày đem thành cái đại ấm lô ngủ đêm, ta dường như nghiệm rồi, rốt cuộc thể chịu được cái chăn lạnh như băng như lúc đầu được nữa. Bởi vậy vì bản thân mà ta chiếm nửa cái bàn của , cũng được miễn phí cái đại ấm lô có thể dựa vào, vậy là tốt rồi.

      Nhưng người tính bằng trời tính, ta hoàn toàn quên dã thú này… Oh , khi Dạ Trạch Vũ khôi phục năng lực. lâu sau, thân mình tốt hơn phân nửa rồi, tự nhiên phải ra ngoài ra sức làm việc chung, kiếm tiền nuôi đại gia đình này.

      Vừa nghe hoàng đế giao việc cho , ta như ra roi thúc ngựa chạy vội đến phòng ngủ của , quả nhiên thấy sửa sang lại bọc hành lý. Ta tiến lên, “Vừa muốn xuất môn?”

      Hồi lâu mới liếc ta cái, gật gật đầu, tiếp tục sửa sang lại.

      “Ta có thể ra ngoài cùng ngươi ? Ngốc ở nhà là buồn…” Ánh mắt ta chớp chớp dừng ở , lòng tràn đầy hy vọng hỏi.

      Ai ngờ tên Dạ Trạch Vũ kia thèm liếc ta cái, chỉ lo chính mình sửa sang lại những thứ kia. hồi lâu sau mới bắn ra được hai chữ “Hồ nháo.”

      Ta giữ chặt tay , thành công ngăn trở động tác của , “Vì sao chứ?”

      hơi hơi giãy bỏ ra, mang theo hành lý, được vài bước, ngừng lại “Nữ giới.” xong, cũng quay đầu lại lần liền thẳng hướng cửa lớn.

      Ta sửng sốt, còn nhớ sao! Nhìn xa, ta bước nhanh đuổi theo, ngăn đón ở trước mặt tới nữ giới… Ta mới mặc kệ đâu.”

      nhíu nhíu mày, nhưng cũng mặc kệ ta, tiếp tục ra ngoài.

      Vương bát đản này… Hôm nay, ta nhất định phải ra ngoài.

      Linh cơ vừa động, ta hướng nghiến răng nghiến lợi rống to “Dạ Trạch Vũ ngươi nghe cho ta, nếu ngươi mang theo ta ra ngoài chơi, ngươi vừa , ta lập tức rời nhà trốn , ngươi giúp ta cũng có rất nhiều người giúp ta! Ta ra ngoài tìm nam nhân!”

      câu thành công ngừng lại bước chân mạnh mẽ của , lặng im đứng bất động, nhìn ta rất đắc ý! Kết quả, đột nhiên xoay người lại, tới trước mặt ta, vẻ mặt hung ác nham hiểm, như Diêm La đến từ địa ngục. đợi ta phản ứng lại, khiêng ta lên như là khiêng bao tải vậy, được lời bắt đầu quay về đường cũ.

      Ta ngừng tay đánh phía sau lưng “Ngươi đặt ta xuống mau, ngươi làm cái gì a…”

      “Cho ngươi có biện pháp ra ngoài tìm nam nhân.” Ngữ điệu trầm làm cho ta sợ tới mức lông tơ cũng dựng đứng lên. Mẹ ơi, lúc này tức giận rồi.

      Ta bị có chút thương hoa tiếc ngọc nào đặt lên giường, ta xoa xoa cánh tay, trừng mắt nhìn , chẳng lẽ phải buộc ta trở về mới được sao “Uy, ngươi có phong độ nam nhân hay vậy, ngươi… Ngươi làm cái gì a?”

      “Cởi quần áo.”

      “Cởi quần áo làm… .” Ta hướng góc giường rụt lui, trong lòng dự cảm tốt phi thường mãnh liệt.

      tà mị liếc ta cái, thèm nhắc lại.

      Nhìn lạnh lùng nhích lại gần, ta kêu to “Đại gia, ta sai lầm rồi, ta hay đùa thôi mà, ngươi đừng nóng giận…”

      “Tê…” Quần áo của ta, trời ạ, điên rồi.

      còn kịp rồi.”

      Sao? Là cái gì còn kịp rồi? đợi ta suy nghĩ cẩn thận, thân thể cao to của đè ép lên.

      hồi nam nhân cùng nữ nhân gian nan chiến đấu bắt đầu…

      “Bỏ bàn tay bẩn của ngươi ra! Á…”

      “…”

      “Này, ngươi… Sao lại xé quần áo của ta hả!” Ô ô ô, ta thấy hẳn là hạ quyết tâm làm ta ba ngày ba đêm xuống được giường rồi.”Ta… Ta… Ngươi phạm tội cưỡng gian! ! A…”

      Dạ Trạch Vũ cười nhạt hừ hừ, tiếp tục công trình liếm cắn của . hung hăng hút môi của ta, dường như muốn đem hết bất mãn truyền qua nụ hôn này.

      Ta có chút khóc ra nước mắt, hoàng đế lòng có thiên lý lại sủng ái , cho dù “Cưỡng gian” phu nhân của , Hoàng Thượng phỏng chừng còn vỗ vỗ vai “Rất tốt” ấy chứ.

      Mạnh, hạ thể bị trận đau đớn kịch liệt, “A… Đau quá.” Ta dùng hết sức đẩy ra, nhưng pho tượng này vẫn như trước hề nhúc nhích, cứ như trời sinh ra là để ở ta vậy.

      Ta oán hận nhìn nam nhân chút cũng ôn nhu này, “Ngươi ra ngoài, ngươi ra ngoài mau… Ta chán ghét ngươi.”

      Đáy mắt Dạ Trạch Vũ như xẹt qua cái gì đó, nhanh như chớp, nâng tay lên, ngón cái mềm lau nước mắt hai gò má ta, vết chai ngón tay làm đau ta. thủy chung có động, dường như chờ đợi ta thích ứng dục vọng của .

      Dần dần, đau đớn chuyển hóa thành vô tận trống . Ta có chút khó chịu vặn vẹo hạ thân.

      Dạ Trạch Vũ buồn bực hừ tiếng, môi cánh hoa lạnh như băng mà lại ôn nhu hôn lên trán ta, từng nụ hôn dừng lại mặt ta. Liêm trướng hạ xuống, thần trí do tình dục khống chế mà tăng vọt, chuỗi tiếng nữ nhân rên rỉ, tiếng nam nhân thở dốc… vang lên…

      Chiến đấu vẫn còn tiếp tục…

      “Phu nhân… Phu nhân.”

      phiền, ta quay người, lại tiến vào ổ chăn ấm áp. Bỗng nhiên, như nhớ ra điều gì, ta giật mình, vừa cúi đầu xuống nhìn thấy người nhiều dấu hôn, hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua, tai của ta cũng thấy hơi hơi nóng lên.

      “Phu nhân…” Bên ngoài truyền đến giọng của An Ninh. Ta vội vàng kéo chăn bảo vệ thân mình, hô “Vào .”

      An Ninh vừa tiến đến, nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của ta, bật cười “Phu nhân, nên dùng bữa tối. Cả ngày nay phu nhân chưa ăn gì rồi.”

      “Cái gì? qua ngày? Dạ Trạch Vũ đâu? rồi sao?” Ta nghiêng người, phía dưới từng trận đau đớn thổi quét mà đến, “Tê…” Đau quá, nam nhân này, chút cũng chiếu cố lần đầu tiên của ta, đúng là có thể đem lửa giận chuyển hóa thành dục hỏa!

      An Ninh bên che môi cười trộm, bên “Hồi bẩm phu nhân, sáng sớm hôm nay gia xuất môn.”

      “Cái gì? Sáng sớm ?” Ta ý bảo An Ninh quay người , bên luống cuống tay chân vội vàng đem quần áo chuẩn bị tốt giường mặc vào.

      “Đúng vậy, gia còn phân phó, làm cho chúng ta đừng làm phiền phu nhân, phu nhân ngủ thẳng đến tối. Nô tỳ là sợ phu nhân lâu ăn cơm đói, cho nên mới đến gọi phu nhân dùng bữa.”

      Ta mặc quần áo xong, nhàng ngồi vào bên giường, nam nhân này, chút cũng thương hương tiếc ngọc, đau chết ta. khẳng định là cố ý, cố ý cho ta đuổi theo , “Tê…”

      An Ninh quay lại, cười “Phu nhân sao chứ.”

      “Sao ngươi cùng gia?”

      An Ninh bất đắc dĩ nhún nhún vai “Gia phân phó muốn nô tỳ ở trong phủ cùng phu nhân.”

      “Là nhìn ta .” Ta tức giận liếc nàng cái, “Nhìn được thể dùng được, nam nhân hiểm này, lần này ta thể rời nhà trốn ! A… Đau…” Đương nhiên, phải chờ ta khỏe hơn

      Ta gắt gao nắm tay, thù này báo ta phải nữ nhân!

      “An Ninh, ngươi cười đủ chưa? Cười đủ rồi thù giúp ta chuẩn bị nước tắm, ta muốn tắm! .”

      An Ninh nghẹn cười, “Cười đủ cười đủ. Nô tỳ ngay.” xong liền chạy bước ra ngoài, tới cửa, nàng đột nhiên quay đầu. Nàng nhìn ta từ xuống dưới vài lần rồi .

      “Phu nhân, sợ vào bồn tắm, đứng dậy được sao?”

      “…”

      Gối đầu rơi xuống đất, người trốn xa rồi.

      Dạ Trạch Vũ, ta với ngươi chưa xong đâu! ! !
      Last edited: 8/10/15
      ChrisMeoconkissu2 thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 8:


      Ta tĩnh dưỡng suốt hai ngày, mới dần dần thấy thoải mái hơn. Vì thế vào buổi sáng hai ngày sau đó, ta mang theo túi tiền, đeo đôi giày da dê màu vàng, phẫn nam trang, hô khẩu hiệu rời nhà trốn , nghênh ngang ra cửa lớn, bắt đầu bỏ trốn. Đương nhiên, phía sau còn có thêm cái đuôi — An Ninh. Nàng mặt dày mày dạn muốn theo ta ra ngoài chơi, vì thế còn biểu diễn tràng xiếc khỉ, oh , là biểu diễn võ thuật cho ta xem, ta thấy công phu của nàng cũng khá tốt, liền cho nàng cùng, để nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì, nàng còn có thể bảo vệ ta? Từ mẹ dậy ta luôn phải cẩn thận, nhưng ta cũng tự hiểu, mang theo bảo tiêu có thể đề phòng vạn nhất, hơn nữa, gia sản của ta cũng có nhiều gì, nếu bị tên tặc nào theo dõi, ta lại đánh lại sao. Những thứ này ta vất vả lắm mới “Cướp đoạt” được, tuy rằng nhiều lắm, nhưng cũng phải , đủ để ta ra ngoài tiêu xài. Ta đoán chức quan của Dạ Trạch Vũ cũng lớn, nếu làm gì có núi vàng núi bạc chất cao như vậy được, khiến ta hoa cả mắt.

      đường

      “Phu nhân…”

      “Khụ khụ…” Ta liếc mắt nhìn nàng “Gọi là gì?”

      “Chủ tử, chúng ta đâu đây?” An Ninh thụ giáo(thụ giáo: vâng chịu dạy dỗ) . Ta gãi gãi đầu, “Bình thường đều là phía nam phong cảnh tú lệ, chúng ta liền hướng phía nam mà thôi.”

      “Nhưng là phu… Chủ tử, chúng ta vẫn nên…”

      “Hồi phủ miễn bàn, ta quay về. Lời định, ta liền hướng phía nam .” Tên kia có bản lĩnh “Ăn no” bỏ chạy, ta đây cũng phải cho thấy, tới tìm ta nhận sai, mơ tưởng ta ngoan ngoãn trở về, hừ!

      “Nhưng là…”

      Ta trừng mắt liếc nàng cái “Đừng nhưng là nhưng là nữa, ta mang ngươi theo phải là để nghe ngươi lải nhải. Chúng ta chơi, đúng, là rời nhà bỏ trốn.”

      “Là nô tỳ muốn , nguyện ý trăm lần du lịch cùng phu nhân, nhưng phu nhân phải biết, gia nhất định bắt nô tỳ dọn vườn.”

      “Yên tâm, có ta ở đây, ngươi cần lo lắng.” Ta vỗ vỗ lên vai nàng, cho nàng yên tâm.

      An Ninh cười khẽ, cười rất là sáng lạn “Nô tỳ tạ phu nhân… Oh , chủ tử ân điển.”

      Ta gợi lên chút mỉm cười, cũng để ý tới nàng nữa, chính là tùy tay vén màn lên, con đường đá với nhiều nhà mái ngói xanh ra, lần trước rời nhà, ta cũng chưa được xem xét cẩn thận, lại bị bọn người kia bắt , lần này cùng An Ninh, chắc gặp chuyện như vậy nữa.

      Trời gần tối, bên ngoài cũng có nhiều người thanh nhã tú lệ lại. Chúng ta lên xe ngựa tìm quán trọ. Sáng sớm ngày hôm sau, ta liền lôi kéo An Ninh ra quán trọ, dạo vào sáng sớm thế này cũng là chuyện khá thú vị.

      “An Ninh à…”

      “Chuyện gì vậy, chủ tử.”

      “Ta có số việc vẫn để trong đầu, ta rất muốn biết, ta nghĩ ngươi theo Dạ Trạch Vũ nhiều năm như vậy, hẳn là biết chút, cho nên…” Xác thực, mấy ngày gần đây có việc gì ta lại nghĩ đến việc này, Dạ Trạch Vũ rốt cuộc thích ta sao? Hay là thân thể ban đầu của Hiểu Diên này, quên , tình cờ, ta xuyên qua đến đây, thế nhưng lại cùng họ cùng tên với thân thể này, chuyện này thực cũng làm ta vô cùng kinh ngạc, có lẽ, ta chỉ là trùng hợp mà xuyên qua thôi.

      “Chủ tử mời …” An Ninh hướng ta nháy mắt, .

      Ta có chút mờ mịt nhìn nàng, lòng hy vọng nàng có thể giải đáp cho ta “Dạ Trạch Vũ kia, lúc trước vì sao lại cưới ta?” Ngày ta xuyên qua đến đây, ở trong hỉ phòng rồi, trước đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rốt cuộc có thích ta ? Mấy ngày này, dấu chấm hỏi ấy luôn xoay quanh đầu ta.

      An Ninh đột nhiên bắt đầu ho khan, dường như muốn đem mứt quả ghim thành xâu cũng ho ra.”Chủ tử… Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?” An Ninh thần sắc hơi cổ quái, ta thấy vậy trong lòng càng khẩn trương.

      “Như thế nào? Dạ Trạch Vũ cho các ngươi cho ta biết sao?”

      An Ninh ngừng xua tay phải vậy, kỳ gia ngược lại có phân phó nô tỳ, phu nhân nếu là muốn biết chuyện gì, cần gạt ngài, đem mọi việc đều cho phu nhân.”

      Nằm ngoài ý nghĩ của ta rồi “ vậy?” Nhìn ra người này còn có chút lương tâm.

      “Vâng.”

      “Tốt lắm, vậy ngươi chút, rốt cuộc là vì sao lại cưới ta vào cửa?”

      “Việc này kỳ rất phức tạp, có số việc nô tỳ cho rằng để gia cho phu nhân mới thích hợp. Nhưng ban đầu gia cưới phu nhân vào cửa, ra là bị Hoàng Thượng bức nhanh chóng thành thân.”

      Ta nhàng thở ra, ra trước kia phải thích thân mình này nên mới cưới nàng, lo lắng mầy ngày chỉ thành vô ích, ta cầm lấy tay An Ninh “Cũng chính là Dạ Trạch Vũ trước kia phải vì thích ta mới cưới ta? chút đều thích sao?”

      An Ninh có chút kỳ quái nhìn ta, ta lúc này mới cảm thấy việc ta làm đúng, dù sao cũng có người nào cả ngày hỏi lão công trước kia có bao nhiêu thích mình.

      An Ninh thấy ta thất thần, sợ ta miên man suy nghĩ, vội vàng cần nghĩ ngợi gì khẳng định “Đúng vậy, đúng vậy.”

      như vậy, thích chính là ta, chứ phải thể xác này… Ta nhịn được thầm cười trộm, trong lòng giống như sau cơn mưa trời lại sáng.

      “Xem chủ tử cười ngọt ngào như vậy, lần này khẳng định là nghĩ đến gia.” An Ninh cười trộm nhìn ta, bộ dáng như thể biết trước rồi.

      Ta cười đánh nàng cái, An Ninh ôm đầu kêu đau, lại vừa cười vừa cầu xin tha thứ, hai người cùng cùng đùa vui vẻ.

      “An Ninh, ngươi xem hai quán bên kia làm gì, nhìn qua khá.” Ta tay cầm túi mới mua, tay chỉ .

      “Chủ tử, tú lâu này là…” An Ninh ghé vào tai ta, lặng lẽ vài câu.

      “Là thanh lâu?”

      Thấy An Ninh gật đầu, ta liền hưng phấn, muốn mở mắt chút, đột nhiên ta quay đầu, bán tín bán nghi nheo mắt “An Ninh, sao ngươi lại ràng như vậy, chẳng lẽ… Gia của các ngươi?”

      An Ninh cuống quít lắc đầu xua tay, “Chủ tử đừng có hiểu lầm, nô tỳ bao giờ cùng gia tới những nơi này.”

      Ta ha ha nở nụ cười, lạnh lùng cách khác An Thần cùng từng đến rồi sao.” đợi An Ninh giải thích, ta nghiến răng nghiến lợi liền bước nhanh hướng tới đó. tên nam nhân biết kiểm điểm!

      “Chủ tử…” An Ninh bước nhanh theo, bên muốn cùng ta giải thích.

      Mới đến trước cửa, đột nhiên, bùm tiếng, nghênh đón chúng ta là người vừa ngã xuống đất, gục ở trước mặt chúng ta, hình như là thiếu niên.

      Ta ngăn An Ninh khẩn trương lại, trấn an cười, tiện đà dìu đứng dậy, thiếu niên kia vẻ mặt dơ bẩn, lại dấu được bộ dáng thanh tú. Ta muốn hỏi vài câu thấy trong quán có mấy đại hán trong tay cầm côn bổng chạy ra, hiển nhiên là tới bắt .

      Đứng trước đại hán là nữ nhân trang điểm rất đậm, tinh tế đánh giá, hai gò má đỏ tươi kia thực có thể so sánh được với mông khỉ trong vườn bách thú. Xem bộ dáng này, khẳng định là tú bà rồi. ra năm tháng đem đến cho nữ nhân tính đả kích hủy diệt như vậy…

      Ta chậc chậc vài tiếng, gượng cười tiến lên từng bước, chắn đằng trước thiếu niên kia.

      Tú bà vừa thấy, cười đến là kinh tâm động phách(rung động lòng người) “Yo, vị gia này đến sớm nha, là khách mới sao.”

      Ta gật gật đầu, “Tú bà ngài tiếng tăm lan xa, tại hạ chính là nghe danh mà đến.” Ta quay đầu liếc nhìn An Ninh, nàng cũng vội vàng vuốt cằm nhận thức.

      Tú bà vừa nghe thấy vậy tâm tình tất nhiên là tốt, “Vị gia này cũng biết ăn , đến đến… Hai vị gia mời vào.”

      Ta được vài bước, thấy thiếu niên kia vẫn đứng như cũ, cười “Còn đứng đó để làm chi, còn cùng gia ta vào?”

      Vừa muốn đưa tay kéo , tú bà tươi cười ngăn cản “ có lỗi, đều do ta trông trừng cho tốt. Mới để ý chút để thằng nhóc này chạy ra đây, còn kinh động đến gia, ta bảo người đưa xuống ngay, giáo huấn nha.” xong ánh mắt nhìn xuống vài tráng hán ở phía sau, ta thấy bọn họ muốn tiến lên lôi thiếu niên kia .

      Ta khẽ mỉm cười như có như , tiện đà cười cầm lấy tay thiếu niên, quay đầu nhìn tú bà “Gia ta thấy thích rồi đó, hay để cho bồi gia uống vài chén .” Ta làm bộ lấy tay nhéo nhéo cằm thiếu niên kia, lại bị cường ngạnh tránh thoát. Ta ha ha cười, nhớ lại cảnh trong phim cổ trang trước kia xem TV, nhưng ra càng diễn càng thấy hứng thú “Có chút cá tính, gia thích.”

      Quay đầu nhìn tú bà, chờ đợi câu trả lời thuyết phục của nàng.

      Tú bà khó hiểu nhìn ta “Thế này chỉ sợ…”

      Hiểu rồi, muốn quỷ thôi ma(sai khiến cả ma quỷ), đương nhiên là cần… Ta quay đầu lại, nháy mắt với An Ninh, An Ninh hiểu ý đưa cho ta nén bạc. Ta nhận lấy đưa cho tú bà, “Gia ta chẳng mấy khi thấy ai thuận mắt, tú bà ngươi cũng phải là người để cho gia chút mặt mũi nào chứ.”Thiếu niên kia có chút ngỡ ngàng nhìn ta, ta hướng bĩu môi, lặng lẽ làm cái mặt quỷ.

      Tú bà cầm khăn tay lau lau lại nén bạc kia, cười đến là rạng rỡ “Cảm tình tốt như vậy sao, nếu vị gia này nhìn trúng Vũ Tạ, lão thân ta nào dám ngăn cản. Người đâu, còn mau hầu hạ vị gia này vào.” xong nàng quay đầu đẩy thiếu niên kia cái, “Còn ngươi nữa, nhanh tắm rửa, hầu hạ tốt hai vị gia này cho ta.”

      Ta mỉm cười đắc ý, liền lôi kéo An Ninh vào bên trong. An Ninh nghi hoặc giọng hỏi “Chủ tử, vì sao phải cứu ?”

      Ta cười cười dừng bước, thần bí ý bảo nàng tới gần ta, An Ninh nhích lại gần, ta cười trộm “Bởi vì chơi đùa đó…”

      “Ôi chao?” An Ninh nhất thời ngây ngốc đứng im tại chỗ.

      Ta cũng mặc nàng, từ từ rút cây quạt mới mua kẹp ở bên hông ra, đắc ý lắc lắc, ta đương nhiên cho nàng, chẳng lẽ chờ nàng mật báo sao? Đây chính là diễn viên nam chính của ta đó, nếu tự đưa lên cửa, sao ta lại có thể bỏ qua chứ?

      Hừ, lần này thế nào ta cũng phải khiến cái núi băng ngàn năm cổ hủ kia chính mồm thừa nhận thích ta. Về phần cái gì Vũ Tạ kia à, ta là ân nhân cứu mạng của , cho dù muốn giúp ta diễn trò cũng khó.

      Huống chi ta thấy từ ánh mắt cũng phải là khổ dân tầm thường, giống những đứa nghèo khổ hiểu chuyện mà cũng có kiên cường và cao ngạo, chuyến này, hề buồn chán!

      ***
      Last edited: 8/10/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :