1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hơn cả tuyệt vời - Judith McNaught (30c+kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 15

      Được bà nội cho gọi, Anthony vào phòng đợi, thấy bà nơi cửa sổ nhìn những chiếc xe đạp lộng lẫy dạo công việc buổi chiều theo tập tục quay về phố Upper Brook.

      - Đến đây lát, Anthony – bà giọng kiêu ngạo – cháu nhìn xuống đường và cho bà biết cháu thấy gì?

      Anthony nhìn qua cửa sổ.

      - Xe dạo trong công viên trở về, cháu thấy cảnh này hàng ngày.

      - Cháu thấy cái gì?

      - Cháu thấy Alexandra chiếc xe với John Holliday. Chiếc xe ngựa 4 bánh chạy phía sau họ là xe của Weslyn và Gordon Bradford với ông ta. Cỗ xe chạy trước xe Holliday là của Hầu tước Monsdale, ông ta ở trong phòng khách, giải khát nghỉ ngơi với Jimmy Montford. Tội nghiệp Holliday – Anthony cười, ông ta bắn tiếng chiều nay

      Ông muốn chuyện riêng với cháu. Weslyn, Bradrord và Tinsdale cũng muốn thế. Dĩ nhiên họ muốn cầu hôn với chị ấy.

      - Dĩ nhiên – bà Bá tước cau có lặp lại – Vấn đề chính bà muốn đến chuyện này đây. Hôm nay cũng giống “y chang” những ngày khác gần tháng nay; những người cầu hôn đến từng cặp, từng ba người chen nhau đậu xe ngoài đường, ngồi chật phòng khách ở dưới lầu, nhưng Alexandra muốn lấy chồng, ta ràng cho họ biết như thế. Thế nhưng họ vẫn lũ lượt ôm hoa vào nhà, rồi mang hoa ra với ánh mắt rầu rĩ.

      - Từ từ, bà nội à – Anthony khuyên.

      - Đừng “từ từ, bà nội à” với ta – bà đáp, giọng hăng hái khiến Anthony ngạc nhiên – Ta già rồi nhưng ta điên. Ta thấy có cái gì đấy rất khó chịu, rất nguy hiểm, xảy ra trước mắt ta. Alexandra trở thành mối thách đố cho loại đàn ông điên khùng của cháu. Từ khi Alexandra tìm được viiệc Jordan đối xử với nó như thế nào, và ông Carstairs che chở ta, cổ thay đổi và khởi sắc rất nhanh. Khi việc này xảy ra, mối quan hệ của cổ với gia đình này, cùng số tiền hồi môn kếch sù mà cháu và ta quyết định dành cho ta, tạo ra hoàn cảnh rất ngon lành cho bất kỳ chàng độc thân nào cần lấy vợ hay muốn lấy vợ.

      Bà Công tước ngừng , đợi ý kiến của cháu nội, Tony chỉ nhìn bà, im lặng để lắng nghe bà tiếp:

      - Nếu Alexandra có tỏ ra chú ý đến ai chút thôi, hay thậm chí bày tỏ sở thích của mình về loại đàn ông như thế nào thôi, chắc những người kia bỏ cuộc và rút lui, nhưng ta làm thế. Và chính chuyện này làm cho chúng ta lâm vào tình thế khó xử, khiến cho ta trách đám đàn ông của cháu.

      - Đám đàn ông của cháu à? Bà muốn cái gì vậy?

      - Ta muốn khi người đàn ông thấy cái gì có thể nằm ngoài tầm tay của những người đàn ông khác, dĩ nhiên ta phải cố đoạt lấy để chứng tỏ khả năng của mình – bà dừng lại để nhìn Anthony với mắt trách cứ – Đây là nét đặc biệt mà giống đực có từ khi mới lọt lòng mẹ. Cháu cứ vào phòng trẻ con để xem thằng con trai đối xử với chị nó như thế nào cháu thấy thôi. Cho dù em của thằng bé ấy lớn hay hơn nó, nó cũng giành bất cứ thứ đồ chơi mà nó thấy. Dĩ nhiên nó muốn lấy đồ chơi đâu, mà nó muốn chứng tỏ cái khả năng chiếm đồ của kẻ khác.

      - Cám ơn bà nội – Anthony mỉa mai – Cả thế giới này đều nằm trong số bà lên án ấy.

      - Ta chỉ nêu ra thực tế cháu thấy nữ giới xếp hàng để ghi danh sách ứng thí mỗi khi có cuộc tranh tài được tổ chức để tuyển chọn chồng sao?

      - Đúng thế đấy!

      - Và ở đây diễn ra điều đó. Nhiều người bị cuốn hút vào cuộc thách đố này, họ tranh nhau ghi vào danh sách tranh đua để chiếm Alexandra. Khi ấy có thái độ thách đố, tình hình tệ rồi, bây giờ ta càng trở nên tệ hơn nữa, tệ hơn rất nhiều.

      - Tệ như thế nào đâu? – Anthony hỏi, nhưng cau mày khi nghĩ đến đánh giá sâu sắc của bà nội về tình hình trở nên quá phức tạp.

      - Alexandra trở thành người có giá trị – bà vẻ buồn rầu – Bây giờ ta là người có giá, chỉ có ai mạnh dạn và khéo léo mới chiếm được ta. – Anthony mở miệng định nhưng vội đưa bàn tay đeo đầy đá quý lên khoát, bác bỏ ý kiến ấy.

      - Bà đừng bận tâm về chuyện này, chuyện đơn giản thôi, vì cháu biết hết tình hình. Cháu biết cách đây ba hôm, Marbly đề nghị Alexandra chơi thời gian ngắn đến Cadbury và chị ấy bằng lòng với ta.

      - người cầu hôn ấy mà bị từ chối nghe rằng Marbly khoe ta có ý định đưa ta về quê ảnh ở Wilton, rồi giữ ta ở lại đêm, ấy đem chuyện này cho cháu biết. Ta biết cháu đuổi theo kịp Marbly và Alexandra sau đó giờ, trước khi đến đoạn đường rẽ về Wilton, rồi cháu đưa ấy trở về, viện cớ ta cần gặp ấy ngay, cháu thế là rất khôn ngoan. Nếu cháu khéo léo, thế nào cũng xảy ra việc đấu kiếm, làm lu mờ tiếng tăm của Alexandra và làm cho chúng ta gặp lắm chuyện rắc rối nữa.

      - Dù sao Alexandra cũng biết ý đồ của Marbly, ngay đến bây giờ chị ấy cũng biết. Cháu thấy có lý do gì phải làm cho chị ấy lo buồn. Cháu cầu chị ấy đừng gặp ta nữa, và chị bằng lòng.

      - Còn chuyện của Ridgely sao? ta dẫn ấy hội chợ. Cả London đều đến chuyện này.

      - Alexandra xem hội chợ như con nít xem vậy thôi. Chị ấy có cách gì để từ chối.

      - Ridgely được tiếng là nhà quý tộc đàng hoàng – bà Công tước đáp – ta biết chuyện này rất . ta chắc biết chuyện dẫn phu nhân trẻ thơ ngây đến nơi như thế gây tai tiếng như thế nào chứ!

      - Bà nghĩ ra những vấn đề khó khăn còn lại của chúng ta rồi đấy – Anthony , vẻ chán nản. Đưa tay thoa sau gáy – Alexandra là góa phụ, chứ phải là con . Các vị “quý tộc” thường kiềm chế được lòng mình khi gặp các phụ nữ dạn dày kinh nghiệm, nhất là gặp người làm cho họ điêu đứng, như trường hợp của Alexandra.

      - Ta xem Alexandra là phụ nữ có kinh nghiệm! ta chỉ là phụ nữ bình thường thôi.

      Mặc dù đứng trước nhiều vấn đề khó khăn nhưng Anthony vẫn cười toe toét khi thấy bà nội có vẻ hăng hái như thiếu nữ đôi mươi. Thế nhưng nụ cười của ta tắt ngay môi khi vấn đề khó khăn lại ra trước mắt .

      - Chuyện này rất phức tạp, vì chị ấy còn quá trẻ và lấy chồng rồi. Nếu bây giờ chị có chồng bên cạnh như nữ Bá tước Camden, ai thèm liếc mắt để ý đến chị làm gì. Nếu chị ấy lớn tuổi chắc xã hội thượng lưu đòi hỏi chị phải sống đúng nguyên tắc áp dụng cho các còn trẻ. Nếu chị ấy bình thường chắc những người cầu hôn bị chị khước từ muốn bôi đen danh tiếng của chị vì tức giận và ganh ghét làm gì.

      - Họ làm như thế à?

      - Chỉ có hai, ba người làm thế, nhưng họ rỉ tai với nhiều người nữa. Chắc bà cũng biết như việc ngồi lê đôi mách lan truyền chuyện này chuyện nọ rất nhanh ở khắp nơi. Cuối cùng, mọi người đều nghe, và họ tin có trong đó.

      - Chuyện này có tệ hại ?

      - tệ hại, chưa tệ hại. Trước mắt là những người cầu hôn bị chị ấy từ chối đem những chuyện hay của chị ấy ra bêu riếu, chuyện bé xé ra to.

      - Ví dụ chuyện gì?

      Anthony nhún vai.

      - Cuối tuần vừa rồi Alexandra đến dự tiệc ở Southeby. Chị ấy hẹn với ông cưỡi ngựa chơi, họ rời khỏi chuồng ngựa lúc 8h. mãi đến chiều tối họ mới về, và khi về người ta thấy áo của chị Alexandra bị rách và xộc xệch.

      - Lạy Chúa lòng lành! – bà Công tước thốt lên, tay đè lên chỗ trái tim đập mạnh.

      Anthony cười toe toét.

      - Ông ấy già 75 tuổi rồi và là chủ sở Southby. Ông ấy định chỉ cho Alexandra xem khu nghĩa trang cổ mà ông tìm ra vào tuần trước để chị có thể chiêm ngưỡng những cái bia mộ rất đẹp mà ông thấy ở đấy. Khổ thay là ông ta nhớ chính xác địa điểm, và lúc họ tìm ra sau nhiều giờ tìm kiếm, Alexandra quên đường về, còn ông già kiệt sức ngồi nổi lưng ngựa. Dĩ nhiên Alexandra thể trở về nhà mà có ông ta, cho dù có muốn, chị ấy cũng thể làm thế được.

      - Áo dài của ấy ra sao?

      - Là áo cưỡi ngựa bị rách.

      - Chuyện này quá kỳ cục, nên ra.

      - Đúng, nhưng chuyện vẫn lộ ra ngoài và người ta đồn đãi khắp nơi, được phóng đại, khiến chuyện này trở thành chuyện hay. Cho nên chúng ta làm giải pháp duy nhất là thuê bà nào hung dữ làm người kèm cặp chị ấy để theo chị khắp nơi, nhưng nếu chúng ta làm thế, nhất là trong khi có nhiều lời đồn đãi hay, người ta cho chúng ta tin chị ấy. Ngoài ra, chuyện này làm hỏng cuộc vui của Hội Mùa đầu tiên của chị.

      - Tào lao! – bà Công tước đáp giọng cứng rắn – Alexandra vui vẻ gì hết, và chính vì thế mà ta cho gọi cháu đến đây. ấy chơi đây đó, với người này, chọc ghẹo người nọ chỉ nhằm mục đích thôi, đó là chứng tỏ cho Jordan biết ta có thể làm được các việc đó, chứng tỏ cho vong linh ấy biết ta thắng cuộc ấy. Nếu tất cả những người cầu hôn của ta biến hết khỏi mặt đất, ta chỉ nhận thấy thôi, còn nếu ta thấy, chắc ta quan tâm đến chuyện vui vẻ gì.

      Anthony kinh ngạc.

      - Cháu gọi chuyện chơi hội chợ cách vô tâm hay đua ngựa của Jordan trong công viên Hyde Park, hay làm những việc lỗi lầm vô hại là “thắng cuộc Jordan”.

      - Tuy nhiên – bà Công tước đáp, phụ nhận lời ta – ta tin ấy nhận ra những việc mình làm. Cháu nhất trí như thế à?

      Tony ngần ngừ rồi miễn cưỡng lắc đầu.

      - Nhất trí. Cháu nghĩ bà đúng.

      - Dĩ nhiên ta đúng – bà hăng hái – Cháu cũng nhất trí là hoàn cảnh tại của Alexandra nghĩa là danh tiếng và tương lai của ấy vào chỗ nguy hiểm trầm trọng, và số phận của cổ gặp cảnh tồi tệ hơn nữa, phải ?

      Đứng trước ánh mắt dữ dội của bà nội và nghe những lời phân tích tình hình của bà, Anthony thọc tay vào túi, thở dài:

      - Cháu nhất trí!

      - Tuyệt! – bà , vẻ thỏa mãn – Rồi chắc cháu thông cảm với ta khi nghe ta ta muốn vắng nốt những ngày còn lại của ta ở London này, trong ngôi nhà lúc nào cũng đầy cả những người cầu hôn Alexandra, lúc nào cũng lo sợ những chuyện hay cho ta, hay cho gia đình ta. Ta muốn rằng những ngày còn lại ở Rosemeade. Nhưng ta thể làm thế được, vì chắc Alexandra theo ta về đấy, mà làm thế tương lai của ấy cũng buồn tẻ như ở đây, có lẽ còn buồn hơn nữa. Giải pháp duy nhất còn lại là để ấy ở đây với cháu. Cho nên chúng ta phải xem xét vấn đề này cho kỹ, nếu tai tiếng rất lớn – bà ngừng , nhìn Anthony đăm đăm, đợi ta trả lời như thể đây là vấn đề trọng đại.

      - có giải pháp nào khả thi – Tony đáp.

      Bà Công tước vui mừng ra mặt.

      - Ta nghĩ chắc cháu cũng thấy tình hình giống như ta. Cháu là người hiểu biết nhiều và có lòng trắc , Anthony à.

      - Ồ… cám ơn bà nội – Anthony , ta ngạc nhiên khi nghe bà nội khen ngợi như thế.

      - Bây giờ chúng ta nhận ra chúng ta hoàn toàn đồng ý với nhau – bà tiếp – Ta cầu cháu làm cho ta việc.

      - Bất cứ việc gì.

      - Cưới Alexandra.

      - Bất cứ việc gì ngoài việc này – Anthony đính chính, nhăn mặt nhìn bà.

      Bà phản ứng lại bằng cách cau mày, nhìn đăm đăm như thể dám cả gan chống lại ý kiến của bà. Đấy là ánh mắt của bà dùng có hiệu quả suốt 50 năm nay để hăm dọa những người cùng giai cấp, làm tôi tớ khiếp sợ, khiến trẻ con im lặng, và đè bẹp ý định của ai dám chống đối bà. Ngay cả chồng và con trai. Chỉ có Jordan mới sợ ánh mắt của bà. Jordan và mẹ chàng.

      Thế nhưng bây giờ Anthony lo sợ ánh mắt ấy còn nhiều hơn lúc mới 12 tuổi, khi ánh mắt ấy làm cho nín khóc mỗi lần học tiếng latin và phải ngoan ngoãn lên lầu để học bài. thở dài nhìn quanh căn phòng như thể muốn tìm cách thoát thân.

      Bà Công tước thừa kế chờ đợi.

      Tony biết im lặng là vũ khí nguy hiểm của bà. Gặp những lúc như thế này, bà luôn luôn im lặng chờ đợi. Chờ đợi trong im lặng lịch , để cho con mồi vùng vẫy kháng cự thường tốt đẹp hơn và cao quí, tế nhị hơn – là phải cúi mình để bắn chết nó.

      - Hình như bà suy nghĩ điều mà bà cầu cháu phải làm – giận dữ .

      từ chối ngay tức khắc của làm cho cặp lông mày của bà nhướng cao thêm chút nữa, như thể là ta thất vọng về thôi, mà bà còn tức giận vì bây giờ bà bắt buộc phải ra tay bắn dọa con mồi. Và bà nhắm trúng đích, đúng như điều Anthony nghĩ đến.

      - Ta nghĩ rằng – bà lề rề – chắc cháu chối cãi việc cháu mê mẩn Alexandra chứ?

      - Nếu cháu cháu mê chị ấy sao?

      Cặp lông mày bạc của bà ta nhướng cao gần đến chân tóc, báo cho biết nếu cứ tiếp tục ngang bướng bà sẵn sàng nổ súng. Thấy thế, Anthony bèn vội lên tiếng cảnh cáo bà với giọng đầy bí :

      - Khỏi cần mang ra những khẩu súng nặng nề làm gì – vừa vừa đưa tay với dáng điệu hưu chiến, mệt mỏi. Mặc dù tức giận việc bà cứ xem mình như trẻ con, nhưng nghĩ khi bà đúng cũng nên lập luận theo kiểu trẻ con với bà – Cháu từ chối chuyện này. Thực ra, cháu nghĩ đến chuyện này nhiều lần rồi.

      Cặp lông mày của bà Công tước già hạ xuống vị trí bình thường, bà nghiêng đầu nhìn , dáng vẻ như muốn với rằng được bà ta chiếu cố đến.

      - Cháu là người rất nhạy cảm – bà luôn luôn rất tử tế với những ai được bà chinh phục.

      - Cháu bằng lòng được điều bà đề nghị nhưng cháu bằng lòng thảo luận vấn đề này với Alex và để cho ấy có quyền quyết định.

      - Trong chuyện này, Alexandra chắc còn lựa chọn nào khác hơn cháu, cháu thân à – bà , quá bị kích thích vì sung sướng đến nỗi bà vô ý thốt ra lời trìu mến với đợi thêm vài tuần hay thậm chí vài tháng mới , vì thuận theo ý muốn của bà nhanh quá. - Và chẳng cần băn khoăn về chuyện bàn thảo vấn đề này với ấy khi nào và ở đâu, vì ta ra lệnh cho Higgins mời ấy đến gặp chúng ta ngay bây giờ.

      - Ngay bây giờ! – thốt lên – bây giờ cháu thể làm việc ấy được. có ba người đàn ông ở dưới lầu chờ cháu, để nhờ cháu chuyển lời cầu hôn ấy.

      Bà búng ngón tay với vẻ kiêu kỳ để dẹp bỏ vấn đề ấy,

      - Ta cho Higgins xuống mời họ ra về – cho Anthony kịp lên tiếng phản đối, bà mở cửa cho Alexandra vào, kinh ngạc nhìn bà nội thay đổi thái độ cách tài tình, - Alexandra này - Bà với giọng gay gắt chứ tí dấu hiệu hòa bình nào hết – Hạnh kiểm của làm cho chúng tôi tai tiếng rất nhiều. Ta nghĩ muốn làm cho ta lo lắng vì ta còn trẻ trung gì…

      - Cháu làm bà lo lắng à? – Alexandra hoảng hốt đáp lại lời bà – Hạnh kiểm của cháu à? Cháu làm gì?

      - Ta cho biết – bà đáp. Ngay khi vừa tới ngưỡng cửa là bà nghĩ ra trong óc bài thuyết trình hay hoạt động để làm cho Alexandra lo sợ, để sẵn sàng lao vào tay của Anthony – Tình trạng quá rối ren mà chúng ta lâm vào phải “hoàn toàn” là lỗi của – Bà tiếp, lời tuôn ra tràng liên thanh – Nhưng thực tế ràng là nếu Anthony biết được chuyện chơi với ngài Marbly đến Calbury kịp thời để đuổi chặn lại, chắc đến Wilton và chuyện hay chắc xảy ra, và thế nào cũng phải buộc lòng lấy thằng khốn nạn đó. Những chuyện chơi bừa bãi như thế này, và những chuyện nay người này cầu hôn mai người khác cầu hôn ve vãn, phải chấm dứt ngay. Mọi người rằng thời gian kỳ diệu, chúng ta biết rất : sống cuộc sống xô bồ bừa bãi như thế này để trả thù Jordan, để tỏ ra có thể địch với nó, để ăn miếng trả miếng với nó. Thế nhưng thể địch được với nó đâu, cháu thân à! Những cuộc ăn chơi nho của bằng với những cuộc truy hoan của quý ông được đâu, mà lại là nhà quý tộc như Jordan. Vả lại – bà tiếp, giọng cất cao như muốn nhấn mạnh điều tối quan trọng – Jordan chết rồi.

      Alexandra nhìn bà với vẻ hoang mang, bối rối nàng đáp:

      - Cháu biết việc này rồi.

      - Tốt, vậy có lý do gì phải tiếp tục sống như thế này – bỗng bà để tay lên má nàng với cử chỉ như biểu lộ tình thương mến – hãy chấm dứt cuộc sống như thế này trước khi mắc phải sai lầm thể nào cứu vãn nổi được cho danh tiếng của cũng như của gia đình. phải lấy chồng, cháu thân à, và ta là người rất lo lắng cho cháu, và mong muốn người cháu lấy làm chồng là Anthony, và Anthony cũng muốn thế – rút tay lui, bà tiếp như cố bắn hết số đạn còn trong súng!

      - Alexandra, cháu cần những thứ gì đấy để ổn định tinh thần, ngoài việc vui chơi. Những thứ ấy là chồng với con, đấy là những thứ tuyệt vời. Cháu vui chơi rồi, bây giờ phải lo chuyện gia đình. Áo dài mặc Hội Mùa London đáng giá cả tài sản mà chúng ta được phí phạm tiền bạc. Ta cho may và đưa cho Anthony bản thảo các chi tiết – với nụ cười trang nhã, bà cười với Alexandra rồi cười với Anthony, và quay lưng, trịnh trọng bước ra cửa. Đến cửa, bà quay lui cả với hai người:

      - Lập kế hoạch làm đám cưới to tại nhà thờ, và dĩ nhiên làm ngay thôi.

      - Dĩ nhiên – Anthony đáp, vẻ châm biếm. Alexandra gì, nhưng nàng đứng chôn chân tại chỗ.

      Bà nội của Anthony quắc mắt nhìn , rồi quay lại với Alexandra những lời cuối cùng:

      - Trước đây, ta chấp nhận chuyện này, nhưng ta là người mê tín dị đoan. Ta tin rằng chuyện mà bắt đầu tốt thường kết thúc cũng tốt. Đám cưới của với Jordan là việc rất buồn, có điềm xấu. Làm lễ cưới lớn trong nhà thờ là điềm tốt. Xã hội thượng lưu háo hức đến dự, nhưng họ tốt chứ xấu như trước đây. Từ nay đến ba tuần lễ nữa là mọi việc tốt đẹp.

      đợi trả lời, bà đóng cửa, để cho Tony hay Alexandra có giờ bàn thảo với bà.

      Khi bà rồi, Alexandra níu chặt tay vào lưng ghế để đứng cho vững, rồi từ từ quay ra phía Anthony. đứng nơi cánh cửa đóng kín, miệng cười toe toét.

      - Bà quá tàn bạo tôi tin nổi – , vừa quay nhìn Alexandra giọng vừa thương cảm vừa tức tối – Chỉ có Hawk mới làm cho bà nhìn ánh mắt như thế được. Bố tôi rất sợ bà, bố Jordan cũng thế. Còn ông nội tôi…

      - Tony! – Alexandra cắt ngang lời , vẻ thiểu não, tội lỗi và bối rối – Tôi làm gì? Tôi tin là tôi đem chuyện bất lành đến cho gia đình. tại sao cho tôi biết tôi chi quá nhiều tiền vào áo dài? – nàng cảm thấy xấu hổ khi bỗng nhiên thấy mình thức tỉnh, thấy mình sống cuộc đời phù phiếm, xa hoa, mục đích.

      - Alexandra – , nàng quay nhìn cười toe toét với nàng – bị đổ lên đầu đủ thứ tội lỗi. Bị buộc tội có tình cảm thiếu lành mạnh. Bà nội tôi là người rất đáo để - đưa tay ra, miệng cười trấn an nàng, nắm tay nàng – có nguy hại cho sức khỏe của bà, làm cho chúng tôi phải phá sản, và dĩ nhiên làm hại đến dòng họ Townsende.

      Alexandra vẫn thấy an tâm. Tất cả những gì bà Công tước , nàng đều có nghĩ đến hết. Hơn năm trời, nàng sống với những người xem nàng như người ruột thịt trong gia đình, và biến nàng thành nữ Công tước thực thụ. Mới đầu, nàng sung sướng trong lòng khi thấy bà Công tước thừa kế cần nàng cho có bạn trong những tháng sau khi Jordan chết. Nhưng về sau, nàng còn là bạn của bà nữa, họ có rất ít giờ ở bên nhau, chỉ khi xe gặp nhau ngoài đường mới vẫy tay chào nhau, đôi lời vắn tắt khi gặp nhau cầu thang.

      - Chuyện xảy ra với Marbly có phải đáng trách quá ? – nàng hỏi vẻ khổ sở.

      - Phải.

      - Marbly tỏ vẻ tôi như những chàng công tử bột khác. Tôi nghĩ có lý do gì ta muốn bắt cóc tôi.

      - Bà nội tôi có giả thuyết rất hay về chuyện này. Đấy là chuyện có liên quan đến mấy chú bé và trò chơi. Khi nào thuận tiện, cứ hỏi bà biết.

      - Xin đừng úp mở như thế. Cứ thẳng cho tôi biết tại sao chuyện xảy ra như thế?

      Tony kể vắn tắt cho nàng nghe chuyện giữa và bà nội vừa diễn ra hồi nãy, rồi kết luận:

      - Thực ra chúng tôi chỉ muốn có lợi cho và chúng tôi được yên ổn tinh thần.

      - công hai việc! – nàng cười – chuyện này có lợi cho tất cả mọi người.

      - Bây giờ hỏi , Hội Mùa có làm cho vui ?

      - ra mà Hội rất hấp dẫn, và mọi người lịch , vui vẻ, chưa bao giờ tôi thấy những chiếc xe song mã, xe 4 bánh lịch như thế, nào là…

      Tony nhún vai, cười:

      - có tài láo đâu.

      - Tôi biết – nàng đáp, vẻ ân hận.

      - Vậy chúng ta phải lòng mình. và tôi.

      Alexandra gật đầu, nhưng nàng vẫn còn do dự.

      - Tôi có thích HỘi Mùa ở London ư? - nàng lặp lại, rồi suy ngẫm câu hỏi. Giống như những thiếu nữ con nhà trâm thế phiệt khác ở London trong suốt thời gian có Hội Mùa, nàng ngủ dậy rất trễ, ăn điểm tâm giường và thay áo quần ít ra 5 lần ngày để thăm viếng các nơi vào buổi sáng, dạo ở công viên, dự tiệc, ăn, dự dạ vũ. Chưa bao giờ nàng quá bận bịu như thế. Thế nhưng, trong lúc nàng khắp nơi như thế, câu hỏi vẫn ra trong óc nàng – Hội Mùa chỉ có thế thôi sao? có gì nữa hay sao?

      thể nhìn thẳng vào mặt , Alexandra đến cửa sổ rồi tiếp:

      - Hội Mùa rất vui, đâu cũng có trò giải trí, thế nhưng thỉnh thoảng hình như mọi người ăn chơi quá đáng. Khi tôi khỏi London, chắc tôi nhớ, và chắc tôi trông có ngày trở lại đây, nhưng có cái gì đấy còn thiếu sót. Tôi nghĩ tôi cần có công việc để làm. Mặc dù ở đây tôi quá bận rộn, nhưng tôi cảm thấy bất ổn. Tôi thế nghe có được ?

      - luôn luôn rất đúng, Alexandra à.

      Giọng dịu dàng của làm cho nàng an tâm, nàng quay lui nhìn vào mặt .

      - Alexander Pope rằng vui chơi là nguồn hạnh phúc của những kẻ biết suy nghĩ. Tôi đồng ý với nhận định này, nhưng dù sao tôi vẫn thấy việc mãi mãi rong chơi là việc mấy thú vị. Tony, thấy chán nản trong những cuộc rong chơi vô tận vô bổ như thế này à?

      - Năm nay tôi giờ để rong chơi – Tony đáp, lắc đầu đưa tay khoác vòng như muốn đuổi cái gì – biết , tôi thường ghen tỵ với Jordan về tất cả những thứ này: nhà cửa, đất đai, và công việc đầu tư của ảnh. Bây giờ những thứ này là của tôi, chúng như là đá quí làm tăng giá trị cho nhà quí tộc, chúng quá có giá thể làm ngơ, quá to lớn thể lơ là, và quá nặng thể mang lên vai nổi. biết công việc đầu tư của ấy đa dạng như thế nào đâu, hay là biết thời gian bỏ ra để chăm sóc các công việc này nhiều như thế nào đâu. Khi Jordan thừa hưởng tước hiệu vào năm 20 tuổi, tài sản của nhà Townsende nhiều, nhưng phung phí như bây giờ. Trong 7 năm ta làm gia tăng tài sản lên gấp 10 lần. Jordan làm việc như điên, nhưng ta vẫn dành giờ để giải trí vui chơi. Tôi thể nào đuổi kịp ấy trong công việc này.

      - Có phải vì thế mà lơ là các bà, để các bà cho tôi tiếp, cho nên họ cứ hỏi tôi kế hoạch giải trí của như thế nào để họ đến vui chơi với phải ?

      Tony cười

      - phải. Tôi lơ là họ vì lý do như lơ là các ông của . Tôi được họ ưu ái, nhưng để họ quan tâm.

      - Thế lâu nay nào thích hợp với à?

      - Có thôi – cười đáp.

      - ta là ai thế? – Alexandra vội hỏi.

      - ta là con của bá tước – thản nhiên đáp.

      - Chuyện gì xảy ra cho ta? Hay chuyện này quá gay cấn khó ?

      - có chuyện gì gay cấn hết. Thậm chí cũng có gì độc đáo. ta thích tôi cũng như tôi thích cổ. Tôi đề nghị cươi cổ, nhưng bố mẹ cổ muốn đợi cho đến cuối Hội Mùa mới chấp nhận chàng rể có tương lai hứa hẹn như tôi – người tuy sinh trưởng trong gia đình trâm thế phiệt, nhưng có chức tước, có tài sản bao nhiêu cho nên chúng tôi đồng ý giữ chuyện này bí mật cho đến khi hết Hội Mùa hay.

      - Và rồi chuyện xảy ra như thế nào? – Alexandra hỏi và cảm thấy muốn thổ lộ tâm tình.

      - Rồi có người có chức tước, có tài sản và có lối rất lịch thiệp chú ý đến ta. ta mời ta khiêu vũ trong các buổi dạ vũ, ghé thăm nhà vài lần, thế là Sally ta say mê.

      Alexandra hỏi, giọng đầy thương cảm:

      - Và thế là ta lấy người ấy và bỏ ?

      Tony cười khúc khích và lắc đầu:

      - Nhà quí tộc ấy chỉ vui chơi với Sally thời gian thôi, ta chỉ xem đấy là trò ve vãn vô nghĩa, ngu ngốc.

      - Người ấy phải là Jordan chứ, phải ? – Alex hỏi, lòng cảm thấy đau đớn.

      - Tôi vui mừng được trả lời là phải.

      - Nhưng dù sao cũng nên mừng vì chia tay được ta – Alexandra thành ràng ta là người hoặc rất vụ lợi hoặc rất nông nổi – Alexandra mỉm cười, nụ cười ấm áp, chân tình, sung sướng - bây giờ trở thành vị Công tước quan trọng nhất nước , chắc ta tiếc vì bỏ .

      - Có thể ta tiếc.

      - Phải, tôi mong ta tiếc! – nàng thốt lên rồi bỗng nàng có vẻ ân hận – tôi ăn có vẻ ác độc quá!

      - Cả hai ta đều ác độc – Tony cười – vì tôi cũng muốn ta luyến tiếc.

      Hai người im lặng nhìn nhau lát, họ vui mừng vì đồng ý với nhau về điểm này. Cuối cùng Tony thở dài :

      - Hồi nãy tôi có đưa ra ý kiến rằng làm việc nhiều mà giải trí, cuộc đời được thoải mái.

      - Đúng thế – tôi cũng nghĩ như thế.

      - Có nhiều chuyện nữa cần phải suy nghĩ.

      - Như chuyện gì?

      - Như chuyện mà có thể thấy mình còn thiếu sót, đó là tình chẳng hạn.

      Alexandra tỏ ra hân hoan cách rất bất ngờ khi nghe ta thế, khiến cho dừng tay khi đưa ra để lấy dúm thuốc hút.

      - Lạy Chúa, tôi phải mừng vì thiếu tình mới đúng! – nàng , rồi cất tiếng cười, giọng cười sang sảng vang khắp phòng chút tức giận, khiến Tony yên tâm tin chắc rằng phản ứng của nàng là vì tư cách của Jordan đối xử với nàng trước đây.

      - Tôi từng , Đức ông à, và tôi sung sướng chút nào hết về tình ! – nàng cười khúc khích – ra thêm đau lòng.

      Tony nhìn khuôn mặt xiinh đẹp ngước lên nhìn , nhận thấy nàng lòng mình. Chính Jordan phụ tình của nàng, bỗng cảm thấy giận Jordan vô cùng. :

      - Chắc chỉ có cảm giác như thế chút thôi.

      - Đủ nhiều để kết luận tôi thích tình .

      - Lần sắp đến chắc thích nhiều đấy.

      - Tình làm cho tôi có cảm giác lo sợ, bồn chồn. Như… như tôi ăn phải lươn – nàng cười – tôi…

      Bỗng lớn tiếng nguyền rủa khiến nàng dừng lại đột ngột:

      - Mẹ kiếp Jordan! Nếu ta còn sống, tôi bóp cổ cho đến chết!

      - , hiểu lầm rồi! – Alexandra , bước nhanh đến gần Tony, cặp mắt long lanh nhìn vào mắt ta, cố cho ta hiểu – ngay cả khi tôi tưởng ấy lo lắng cho tôi, tôi cũng cảm thấy lòng nôn nao kinh khủng. Bất cứ tôi chuyện nhặt gì, tôi cũng lo sợ. Tôi muốn làm cho ấy hài lòng, cho nên tôi phải tìm đủ cách để chiều ảnh. Tôi nghĩ khuyết điểm chắc do di truyền mà ra, phụ nữ trong gia đình tôi đều người được đứng đắn, chúng tôi mù quáng tận tụy được phục vụ cho họ, bấm bụng để làm họ hài lòng – nàng cười toe toét – đáng nôn mửa!

      Tony bật cười to lát rồi đưa tay kéo nàng vào lòng, ôm ghì lấy nàng, úp mặt vào tóc nàng mà cười. Khi cơn khoái cảm dịu xuống, Tony nhìn vào mặt nàng và bình tĩnh :

      - Alexandra thích cái gì ngoài đời?

      nhìn chằm chằm vào mắt nàng khiến nàng bất động, rồi thào đáp:

      - Tôi biết – nàng đứng yên trong vòng tay ta, nhìn như nhìn người cả nâng mặt nàng giữa hai bàn tay to tướng.

      ta :

      - Bây giờ là bà hoàng của xã hội thượng lưu rồi, hãy cho tôi biết cảm nghĩ của như thế nào?

      Nếu bây giờ có người la lên nhà cháy, chắc Alexandra cũng thể nhúc nhích được.

      - Trống rỗng! – nàng đáp, giọng nho , ấm ức – và lạnh lùng.

      - Hãy lấy , Alexandra.

      - Tôi… tôi thể!

      - Dĩ nhiên em có thể – đáp, cười nhìn nàng như thể mong chờ nàng hiểu được vấn đề – cho em những thứ cần thiết làm cho em hạnh phúc. biết những thứ đó là gì, cho dù em biết.

      - Những thứ ấy là gì? – Alexandra hỏi , mắt nhìn khắp mặt như thể mới thấy lần đầu.

      - Những thứ mà cũng cần, đó là con cái, gia đình, người để mình chăm sóc – Tony đáp, giọng khàn khàn.

      - được đâu - Alexandra lớn, vì nàng cảm thấy chống đối bắt đầu yếu dần, suy sụp – biết gì. Tony à, tôi , và tôi.

      - Em ai hết, phải ?

      Alexandra lắc đầu và ta cười toe toét.

      - Đấy, như thế làm cho em dễ quyết định hơn. cũng ai. Trong Hội Mùa này, em gặp những ông chồng gương mẫu nhất. Những ông chồng đến dự Hội tốt hơn được họ đâu. Em có thể tin lời .

      Khi Alexandra cắn môi, vẻ do dự, Tony lắc vai nàng.

      - Alexandra, đừng mơ mộng. Cuộc sống ta sống mới thực. Em thấy cuộc sống ấy rồi đấy. Nếu em có gia đình, cuộc sống ấy bền vững hơn.

      Gia đình, gia đình .

      Alexandra chưa bao giờ thực gia đình, gia đình có bố mẹ và con cái, có chị em họ, dì, chú bác. Dĩ nhiên con của họ chỉ có người em út của Tony là chú thôi, nhưng vẫn…

      Nàng còn hy vọng cái gì hơn là của Tony đề nghị với nàng? Mặc dù nàng trêu Mary Ellen thường hay có những tư tưởng lãng mạn, nhưng bây giờ chắc nàng hành động như nữ sinh lãng mạn. Tony lo lắng chăm sóc nàng. Và nàng có điều kiện để làm cho được hạnh phúc. Nghĩ thế bỗng nhiên cảm thấy ấm lòng, bao năm nay chưa bao giờ nàng cảm thấy lòng hân hoan vui sướng như thế. Nàng có thể hy sinh tận tụy để làm cho được hạnh phúc sinh con đẻ cái cho .

      Con cái… nghĩ đến chuyện có con để bế tay, nàng nao nức trong lòng, muốn lấy người do đẹp trai, tốt bụng, dịu dàng này. Trong số đàn ông mà nàng gặp ở London, Tony là người duy nhất cảm thông với nàng, và là người có thể cùng nàng chia sẻ cuộc sống.

      ***

      Cố gắng hết sức mình, Jordan giúp người bạn mệt mỏi đứng dậy, rồi quàng cánh tay ta quanh vai mình, để cho thân hình nặng trịch của ta dựa lên bên người chàng, rồi Jordan vừa mang vừa kéo George Morgan lội qua con suối cạn. Chàng thở mệt phờ người nhưng cũng toét miệng cười, ngẩng mặt lên trời để nhìn mặt trời ở đâu mà đoán thời gian mặt trời xuống thấp, nằm khuất dưới đồi cây. Chàng muốn biết giờ, chuyện này rất quan trọng cho chàng. Chàng nghĩ chắc quãng năm giờ chiều.

      Lúc năm giờ chiều, chàng thấy những người lính mặc quân phục đầu tiên chuyển lén lút qua đám cây trước mắt. Quân lính . Tự do rồi! Về nhà được rồi. May ra quãng ba hay bốn tuần nữa, chàng về nhà được rồi.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 16

      Khi Alexandra từ lầu bước xuống trong chiếc áo satin màu xanh bóng, đính quanh cổ áo, tay áo và thân áo nhiều ngọc trai, kim cương và ngọc Zircon màu xanh, mọi người đều vui sướng nhìn nàng.

      Penrose mở cửa cho nàng như lão mở hàng ngàn lần, nhưng hôm nay khi nàng chuẩn bị đến nhà thờ khổng lồ xây theo kiểu Gô tích để làm lễ cưới với Tony, lão nhăn mặt cười và cúi lưng chào thấp.

      Khi Alexandra đưa tay bám lấy cổ Filbert để ôm lấy ông ta, cặp mắt cận thị của ông đầm đìa nước mắt. Lão thào vơi nàng:

      - hãy cẩn thận kẻo làm dơ áo cưới – lão cứ dặn dò nàng như thế mãi khiến mắt nàng nhòa lệ.

      Hai ông già này và ông cậu Monty là gia đình duy nhất của nàng ở khắp nước . Mẹ nàng bán ngôi nhà ở Morsham, du lịch khắp quần đảo nên thể dự đám cưới của Alex được, Mary Ellen sắp đón đứa con đầu lòng, nên họ đến London được. Nhưng ít ra ông cậu Monty cũng đến để dìu nàng . Và mặc dù Melanie mới biết mình có thai, nhưng chưa có bụng nên ta có thể làm phụ dâu cho nàng được.

      - Cháu chuẩn bị chưa, cháu thân ? – ông cậu hỏi, đưa tay cho nàng vịn.

      - Ông coi chừng kẻo đạp lên áo của Alexandra đấy- bà Công tước dặn, mắt nhìn chằm chằm từ cái đầu bạc phơ cho đến mũi giày đế cao đánh láng bóng của ông ta. Suốt trong ba ngày qua, bà giảng giải cho Ngài Montague về phép xử thế, nhiệm vụ của ông trong đám cưới, và về lợi ích của điều độ, lời lẽ của bà rất gay gắt đến nỗi bây giờ ông rất chán nhìn bà. Bỗng mặt bà nheo lại, nhìn lên cặp mắt tròn trịa ửng đỏ của ông ta, rồi bà hỏi:

      - Ngài Montague, sáng nay ông uống rượu vang có phải ?

      - Dĩ nhiên là ! – Monty đáp, vẻ hoảng hốt – tôi chịu được rượu vang. vang trắng, vang đỏ – ông ta trương gân trương cổ lên như con gà trống bị khiêu khích, mặc dù sáng nào ông cũng có uống wisky Madeira.

      - Thôi dẹp chuyện đó – bà Công tước già hết kiên nhẫn cắt ngang lời ông – Ông chỉ cố nhớ điều tôi dặn sau khi dẫn Alexandra đến bàn thờ rồi, ông phải rút lui khỏi ấy về hàng ghế của chúng tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi và được nhúc nhích cho đến khi tôi đứng dậy sau khi lễ làm xong. Ông hiểu ? Khi nào đến lúc, chúng ta đứng dậy để ra ngoài hành lang, tôi ra hiệu cho ông biết, tất cả mọi người đều phải ngồi yên cho đến khi chúng tôi làm thế. chưa?

      - Tôi phải đồ ngu, thưa bà. Tôi là hiệp sĩ quốc gia.

      - Nếu ông làm sai việc gì cái hiệp sĩ của ông cũng bỏ và mất danh giá – bà già đáp, rồi mang đôi găng tay màu xám bạc mà Penrose vừa đưa – tôi chấp nhận thái độ bất kính của ông như việc ông làm vào hôm Chủ nhật vừa rồi.

      Vừa ra xe, bà già vừa tiếp tục công kích:

      - Tôi chịu được cảnh ông ngủ gật giữa buổi lễ và ngáy khò khò trong cảnh trang nghiêm ấy.

      Ông Monty leo lên xe, nhìn cháu cách đau khổ, ánh mắt như muốn “ông hiểu làm sao cháu sống nổi với cái bà già quái này cháu à”

      Alexandra cười, nàng biết, và ông ta biết, cái má đỏ hai gò má của ông là kết quả ông uống loại rựou hảo hạng Madeira.

      Ngồi dựa người ra lưng ghế nệm xe để đến gặp người chồng tương lai, nàng nhìn quang cảnh đường qua ngoài cửa sổ xe, nhìn cảnh tượng và lắng nghe thanh đường phố London. Melanie xe trước Rodderick Carstairs, người làm phụ rể cho nàng.

      Đằng sau và phía trước hai chiếc xe cưới là cả đoàn xe dự đám cưới. Alexandra mỉm cười khi nhìn xe nối đuôi nhau dài bất tận.

      Nàng nghĩ: điều kỳ lạ là nàng cảm thấy rất… , bồn chồn, kích thích khi đám cưới của nàng với Jordan. Cách đây 15 tháng, khi nàng bước vào phòng khách im lặng để kết hợp đời nàng với đời của Jordan, hai chân nàng run lên, tim nàng đập thình thịch.

      Thế nhưng bây giờ, chỉ còn mộth nữa là nàng làm đám cưới với Anthony trước 3000 thành viên của giai cấp đại quí tộc, nàng cảm thấy rất bình tĩnh, thanh thản. lo sợ. bị kích thích.

      Alexandra vội xua đuổi ý nghĩ bất trung ra khỏi đầu.

      ***

      - Cái gì làm cho chúng ta chạy chậm như thế vậy? – Jordan hỏi người lái xe ngựa, cỗ xe mà ông thuyền trưởng chiếc Falcon cho chàng mượn. đường về nhà chàng ở phố Upper Brook, tự nhiên xa chạy chậm như rùa bò.

      - Tôi biết, thưa Đức ông. Có lẽ có chuyện gì đấy diễn ra ở nhà thờ đàng kia.

      Cách đây giờ khi mới vào thành phố, cảnh vật và thanh của London làm cho chàng vui sướng bây giờ bắt đầu tiêu tan dần, vì chàng nghĩ đến cảnh kinh ngạc của những người thân gặp chàng.

      Bà nội chàng vẫn còn sống, chàng biết chuyện này là do thuyền trưởng chiếc Falcon cho biết. Ông ta , nhờ cách đây mấy tháng ông có đọc tờ Time, ông biết tin bà định ở lại London để dự Hội Mùa. Jordan muốn bà ở tại ngôi nhà thành phố của bà chứ ở nhà chàng, để chàng có thể báo tin cho bà biết trước, hơn là vào nhà gặp bà mà trước. Còn Tony, nếu ta ở London, đương nhiên ta ở lại nhà chàng tại Phố Upper Brook, xem như đấy là nhà của ta.

      Hơn lần, Jordan nghĩ đến chuyện Tony tức tối khi thấy chàng trở về và lấy lại chức tước cùng tài sản của mình. Nhưng điều làm cho chàng ghê sợ nhất là chàng nghi Tony có nhúng tay vàoo mưu giết chàng. Jordan nghi ngờ Tony cho đến khi chàng có đủ bằng chứng.

      Chàng muốn tin chuyện này, nhưng khốn nỗi mỗi lần chàng nhớ đến lời những kẻ đánh chàng bất tỉnh bến tàu, là chàng lại nghi ngờ ta. Những kẻ đánh chàng ở bến tàu với nhau “Jamie, người ta thuê chúng mình giết , chứ đem lên tàu nào hết”.

      Jordan tạm quên chuyện này. Có thể có ông chồng ghen tuông nào đấy – như lão Grangerfield – tổ chức giết chàng. có nhiều cách để tìm ra ai là kẻ thù của chàng. Nhưng hôm nay, chàng muốn hưởng niềm vui về nhà.

      Chàng nghĩ đến giây phút sắp đến khi chàng về lại Phố Upper Brook, và chàng muốn giây phút ấy ra ngay lập tức: vào nhà và bắt tay Higgins, ôm bà nội vào lòng, lau nước mắt sung sướng cho bà, vì chàng biết bà và người quản gia này khi biết chàng còn sống họ mừng đến chảy nước mắt. Chàng nắm chặt vai Tony, cảm ơn ta quản lý tốt tài sản ở Hawthorne. Dù Tony quản lý công việc làm ăn phức tạp của Jordan được hoàn hảo, chàng vẫn phải cám ơn ta mới được.

      Sau đó Jordan phải tắm và thay quần áo. Rồi… chàng muốn gặp Alexandra.

      Trong số những việc nằm trước mắt Jordan việc chàng hội ngộ với người “vợ góa” là điều khiến chàng lo lắng nhiều nhất. ràng nàng rất đau khổ khi biết tin chàng chết. Trước khi chàng mất tích, nàng gầy như cây sậy, cho nên chắc bây giờ có lẽ nàng hốc hác trơ xương. Lạy Chúa, nàng sống những ngày khổ sở từ khi gặp chàng đến giờ!

      Chàng đoán chắc nàng thay đổi nhiều trong thời gian vắng chàng, nhưng chàng hy vọng nàng thay đổi quá nhiều và quá nghiêm trọng. Chắc bây giờ nàng thành phụ nữ rồi, thành người khôn lớn để có trách nhiệm với chồng con. Chàng đưa nàng đến London và giới thiệu nàng với giới thượng lưu.

      Nhưng họ lưu lại ở London. Chàng mất hơn năm trời cuộc sống, nhưng chàng có nhiều giờ để suy nghĩ cách sống chàng sống trong thời gian còn lại của cuộc đời. Bây giờ chàng biết vấn đề gì quan trọng và vấn đề gì , chàng biết chàng muốn sống như thế nào. Chàng sống cuộc sống có ý nghĩa, muốn sống cuộc sống hôn nhân thực , chứ muốn cuộc hôn nhân rỗng tuếch, nông cạn do giai cấp thượng lưu tạo nên. Chàng muốn tình mà Alexandra cho chàng, tình làm cho chàng có lý do để chiến đấu sống còn. Đáp lại, chàng muốn thương chiều chuộng nàng, giữ gìn nàng với chàng để tránh khỏi những ảnh hưởng tốt của xã hội thượng lưu. Hay phải chăng nhờ tình mới có niềm tin? Có phải nhờ tình mà người chồng tin vợ thay lòng đổi dạ và trung thành với mình? Jordan nghĩ chắc là như thế. Chàng biết nhiều về lòng tin, và thậm chí còn biết rất ít về tình , nhưng Alexandra có đầy đủ cả hai thứ ấy, nàng dạy cho chàng. Bây giờ chàng muốn để cho nàng làm công việc đó.

      Chàng cố hình dung ra nàng như thế nào, nhưng chàng chỉ thấy khuôn mặt tươi cười, nổi bật lên đôi mắt màu xanh ngọc bích tuyệt đẹp. khuôn mặt dễ thương, nhưng đẹp lắm. Chàng thấy khuôn mặt vui vẻ.

      Chàng nghĩ chắc nàng để tang chồng năm. … tháng học các nguyên tắc ứng xử của xã hội thượng lưu với bà nội chàng. Bây giờ chắc nàng chuẩn bị bước vào Hội Mùa mùa thu, vì bà nội chàng thực ước muốn của chàng trước đây là phải cho nàng quen với xã hội thượng lưu.

      Jordan bực tức nghĩ rằng có thể Alexandra quá đau buồn khi nghe tin chàng chết, nên quay về căn nhà tồi tàn ở Morsham để ở, hay có thể nàng xa lánh mọi người, hay… Ôi lạy Chúa, có thể nàng mất trí…

      Cổ xe dừng lại trước nhà số ba Đại lộ Upper Brook, Jordan nhảy ra, dừng lại thềm, đưa mắt nhìn vào ngôi nhà xây bằng đá ba tầng lịch với lan can bằng sắt và cửa sổ có hình cung duyên dáng. Ngôi nhà rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ.

      Chàng nâng cái búa gõ cửa lên rồi thả xuống, đợi Higgins ra mở cửa và nhào vào chàng vì vui sướng.

      Cửa mở ra. khuôn mặt xa lạ nhìn chàng qua cặp kính gọng thép, hỏi chàng:

      - Ông hỏi ai?

      - Ông là ai? – Jordan hỏi, vẻ ngạc nhiên.

      - Tôi định hỏi ông câu ấy đấy, thưa ông – Filbert , nhìn quanh để tìm Penrose, ông ta nghe tiếng gõ cửa.

      - Tôi là Jordan Townsende – Jordan đáp, giọng cộc cằn, chàng nghĩ rằng nếu cố thuyết phục lão gia nhân này tin rằng chính chàng là Công tước Hawthorne, chứ phải Tony, cũng mất giờ thôi. Bước qua mặt người giúp việc vào trong sảnh bằng đá cẩm thạch, chàng tiếp: Gọi Higgins đến cho tôi.

      - Ông Higgins khỏi rồi.

      Jordan cau mày, chàng muốn có Higgins hay Ramsey ở đây để báo cho bà nội chàng biết chàng về. Bước nhanh vào nhà, chàng nhìn vào phòng khách lớn ở phía bên phải tiền sảnh và phòng khách hơn ở phía bên trái. Cả hai phòng đầy hoa mà có ai hết. Cả tầng dưới đều đầy giỏ hoa hồng trắng và các chậu cảnh.

      - Chúng ta sắp có tiệc phải ?

      - Phải, thưa ngài.

      - Tiệc trở thành tiệc “đoàn viên” – Jordan miệng cười khúc khíhc, rồi bỗng chàng hỏi nhanh “ chủ bác đâu rồi?”

      - Tại nhà thờ – Filbert đáp, mắt liếc nhìn người đàn ông cao, rám nắng.

      - Còn ông chủ bác – Jordan hỏi, ám chỉ Tony.

      - Dĩ nhiên cũng ở tại nhà thờ.

      - Chắc là để cầu nguyện cho linh hồn bất tử của cái gì? – Jordan đùa. Biết thế nào Tony cũng để Mathison lại phục vụ, Mathison là người hầu phòng chính của Jordan, chàng bèn hỏi:

      - Mathison còn làm việc ở đây chứ?

      - Vâng, còn – Filbert đáp, rồi kinh ngạc đưa mắt nhìn người trong gia đình Townsende mà lão chưa hề biết ngang nhiên lên thang lầu, - gọi Mathison đến cho tôi ngay tức khắc. Tôi ở trong phòng màu vàng. cho ta tôi muốn tắm và cạo râu ngay bây giờ. Và lấy áo quần. Nếu có áo quần, tôi mặc đồ của Tony hay của ấy, hay của bất kỳ ai mà ta chôm được.

      Jordan nhanh qua phòng ngủ chủ nhân, mà Tony ở, rồi mở cửa vào phòng màu vàng dành cho khách. Phòng được đầy đủ, nhưng bây giờ là chỗ đẹp nhất đối với chàng. Cởi cái áo veston chật ních mà ông thuyền trưởng cho chàng mượn, vắt lên lưng ghế rồi cởi nút áo sơ mi.

      Khi chàng vắt cái áo sơ mi lên áo vest và chàng cởi nút quần Mathison chạy vào phòng như con chim cánh cụt tức giận, đuôi áo khoác màu đen của phất phới sau lưng.

      - Lạy Chúa lòng lành, chắc lão ta lầm lẫn nhà của ông rồi, thưa ngài! – người hầu phòng dừng lại há hốc mồm – lạy Chúa lòng lành, Đức ông. Lạy Chúa lòng lành!

      Jordan cười. Chàng nghĩ đến cảnh tượng xảy ra như thế này khi chàng về nhà.

      - Mathison, tôi nghĩ là chúng ta phải cám ơn Chúa cho tôi trở về. Thế nhưng, bây giờ tôi cám ơn nếu được tắm và thay áo quần sạch.

      - dĩ nhiên, Đức ông. Có ngay, thưa Đức ông, tôi xin , tôi cực kỳ sung sướng , tôi quá đỗi vui mừng… LẠY CHÚA LÒNG LÀNH! – Mathison kêu lên lớn, lần này giọng hoảng hốt!

      Jordan chưa bao giờ thấy người giúp việc ngoan cường này tỏ thái độ bối rối ngay cả khi gặp những trường hợp gay cấn nhất, ngạc nhiên nhìn ta chạy qua hành lang, vào phòng ngủ chủ nhân, rồi chạy vào với cáo áo sơ mi của Tony và chiếc quần cỡi ngựa cùng đôi ủng của Jordan.

      - Tôi tìm thấy các thứ này ở sau tủ đựng áo quần mới vào tuần trước – Mathison thở hổn hển – Nhanh lên! Ngài mặc nhanh lên – ta há hốc mồm – Đến nhà thờ! – ta lớn – đám cưới…

      - Đám cưới à? Cho nên mọi người đều đến nhà thờ phải ? – Jordan , định ném cái quần Mathison vừa đưa cho chàng sang bên để thay – Đám cưới ai thế?

      – Ngài Anthony, - Mathison vừa thở vừa đáp, đưa cái áo sơ mí cố tròng tay áo cho Jordan.

      Jordan cười, để ý cái áo mắc vào tay chàng như cái cờ.

      - Chú ấy lấy ai thế?

      - Vợ ông.

      Jordan tin chuyện này lát. Chàng cứ đinh ninh trong óc rằng nếu Tony lấy vợ thế nào ta cũng ký vào tờ hôn thú mình là Công tước Hawthorne, và thề với hôn thê cùng gia đình dâu thể Jordan còn giữ tước vị ấy.

      - Đồ hai chồng! – Mathison há hốc mồm .

      Nghe ta thế, Jordan hất mạnh đầu, ra lệnh cho Mathison:

      - Chạy xuống đường, chặn lại bất cứ chiếc xe nào ngang qua cho tôi – chàng mặc nhanh áo vào và hỏi ta trước khi ảnh ra – Mấy giờ họ làm lễ và làm phép?

      - Hai mươi phút nữa tại nhà thờ St. Paul.

      ***

      Jordan nhảy lên chiếc xe ngựa chở khách, giành từ bà Công tước ở ngay giữa đại lộ upper Brooke, chàng với người lái xe:

      - Đến nhà thờ st. Paul. Nếu đến đó được trong vòng 15 phút, tôi trả tiền cho giải nghệ mà nghỉ hưu.

      - Chắc được, thưa ngài! – lái xe – ở đấy có đám cưới, đường sá chật như nêm suốt buổi sáng.

      Trong những giây phút tiếp theo, vì nôn nóng muốn đến nhà thờ nhanh mà điều khiển vô số ý nghĩ và cảm xúc quay cuồng trong óc chàng. thể vượt nhanh, chàng đành ngồi yên trong xe nhìn cảnh bế tắc ở đường phố.

      Trong thời gian chàng vắng mặt, chàng thường nghĩ đến chuyện khó có thể xảy ra, là sau thời gian Alexandra để tang, Tony có thể tìm được ai đấy để gả chồng cho nàng. Nhưng chàng tin được chuyện này xảy ra, vì Tony bao giờ quan tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào hết.

      Jordan cũng nghĩ đến khả năng là Alexandra gặp người đàn ông nào đấy rồi bằng lòng lấy ta, nhưng thể quá sớm như thế này được. thể trong thời gian để tang! Cũng thể, khi nàng Jordan thắm thiết như nàng !.

      Nhưng điều mà chàng bao giờ nghĩ đến là Tony, vì sai lầm trong vấn đề danh dự mà chàng ta thấy có bổn phận phải cưới người vợ góa của Jordan – mẹ kiếp – Jordan thốt lên vừa lúc thấy tháp chuông nhà thờ St. Paul ra trước mắt, chàng nghĩ – chuyện gì khiến cho Tony làm việc quá ngu ngốc như vậy?

      Câu trả lời ra trong đầu Jordan ngay tức khắc. Vì thương hại nên ta làm như thế. Cũng chính vì lòng thương hại mà Jordan cưới bé vui tính cứu mạng mình, nhìn chàng với đôi mắt xxanh xinh đẹp.

      Lòng thương hại gây ra chuyện sắp dẫn đến tai hại kinh khủng, cho nên Jordan chỉ còn cách là ngăn chận cuộc hôn nhân này, nếu Alexandra và Tony phạm tội song hôn. Chàng nghĩ phải chăng vì chàng mà Alexandra có chồng lần thứ hai, chàng thấy đau đớn trong lòng khi nghĩ rằng chàng phá hoại cuộc sống thanh bình của nàng lần nữa.

      Chiếc xe chưa kịp đậu trước mặt nhà thơ, Jordan nhảy xuống và chạy lên thềm giáo đường, lòng mong sao chàng vào kịp trước giờ làm lễ. Nhưng hy vọng ấy tan biến khi chàng mở cửa, thấy nhà thờ thắp đèn cầy sáng trưng, và dâu chú rể đứng quay lưng trước đám đông dự lễ.

      Jordan bỗng dừng lại, nguyền rủa trong óc lát, rồi thấy còn cách hành động nào khác, chàng cất bước tới theo lối giữa nhà thờ, bước chân mang đôi ủng cua chàng vang lên khắp nơi trong giáo đường.

      Đến gần phía trước, chàng dừng lại, đợi giây phút chàng cất tiếng . Bỗng chàng nhận ra chàng đứng giữa những hàng ghế của khác mặc áo quần sang trọng, gồm những người trong gia đình và bạn bè quen biết của gia đình, và chàng thấy … người ta để tang cho chàng, và nếu chàng nghĩ họ để tang vì bổn phận, cảnh xảy ra trong nhà thờ cũng cho chàng thấy người ta bắt đầu quên chàng rồi. Nghĩ thế, chàng thấy tức giận vô cùng, nhưng chàng vẫn cố giữ vẻ bình thản, đứng yên giữa hàng thế thứ hai, vòng hai tay trước ngực đợi giây phút quan trọng đến.

      Hai bên chàng, khách dự lễ bắt đầu nhìn chàng, họ thào với nhau, và tiếng thào vang lên rì rầm khắp nơi. Alexandra nghe tiếng ồn phía sau, nàng đưa mắt nhìn Anthony, chăm chú nhìn vị giám mục, ngài với giọng trang nghiêm: “nếu bây giờ có người nào biết lý do tại sao người đàn ông này và người đàn bà này thể kết hợp được với nhau trong tình vợ chồng, hãy để cho ta ra bây giờ, hoặc mãi mãi giữ trong lòng.

      Tất cả đều im lặng trong giây lát – im lặng nặng nề, căng thẳng thường theo sau thách đố xưa cũ này. Nhưng lần này, thách đố được đáp lại bằng giọng nam trung trầm trầm hài hước cất lên phá tan bầu khí yên lặng trong giáo đường.

      - Có lý do…

      Anthony quay người, vị giám mục há hốc mồm, Alexandra đờ người, và 3000 quan khách trở mình ghế, tiếng ồn ào vang lên trong giáo đường như tiếng sóng vỗ. Tại bàn thờ, Melanie Camden để rơi bó hoa hồng khỏi tay, Roddy Carstsirs cười toét miệng, Alexandra đứng yên, tinh rằng đây chỉ là giấc mơ, nếu chắc nàng nổi điên lên rồi.

      Cuối cùng vị giám mục hỏi:

      - Lý do gì khiến cho chống đối cuộc hôn nhân này?

      - Lý do dâu có chồng – Jordan đáp. Giọng khoái trá – Người chồng đó chính là “tôi”.

      Lần này Alexandra còn nghi ngờ nữa, nàng thấy đúng là cái giọng trầm ấm quen thuộc với vẻ đau đớn của chàng, kinh ngạc, sửng sốt chạy ra khắp toàn thân nàng, lòng nàng tràn ngập vui sướng, xua tan ký ức về phản bội và hư hỏng của chàng. Nàng từ từ quay người, cứ sợ số phận chơi khăm, rồi nàng ngước mắt nhìn chàng. Chính là Jordan! Chàng còn sống. Nhìn khuôn mặt như tạc, đẹp trai của chàng, nàng hầu như muốn xỉu. Chàng đứng đấy, nhìn nàng nụ cười môi.

      Lòng hân hoan sung sướng , Alexandra muốn đưa tay sờ vào mặt chàng để tin chắc chàng còn sống . Nụ cười nàng ấm áp như thể chàng sờ vào người n; mắt chàng nhìn vào mặt nàng, tìm xem những nét thay đổi đó, rồi hiểu sao, mặt chàng đanh lại, quay qua nhìn Tony, ánh mắt gay gắt.

      Ở hàng ghế đầu, bà Công tước ngồi bất động, nhìn Jordan đăm đăm, bàn tay phải ôm lấy cổ. Trong yên lặng nặng nề này, chỉ có ông cậu Monty mới khả năng thay hoạt động thôi, có lẽ vì ông lén lút uống hết chai Madeira nên thể nhận ra khuôn mặt bên của Jordan. Tuy nhiên, chắc ông nhớ lời dặn dò của bà Công tước cần phải nghiêm túc trong lễ cưới, nên ông nghĩ cần phải nhắc nhở kẻ mới vào này phải tỏ ra mình là người lịch . Nghiêng người về phía chàng, ngài Montague cất tiếng ồ ồ :

      - Ngồi xuống ông bạn! Và đừng nhúc nhích cho đến khi ngài giám mục ra , nếu , gặp chuyện rắc rối với bà Công tước đấy!

      Giọng của ông hình như làm cho mọi người sực tỉnh. Vị giám mục tuyên bố buổi lễ thể tiếp tục được, ngài bỏ . Tony nắm bàn tay run run của Alexandra, ra theo lối giữa nhà thờ. Jordan tránh sang bên cho họ , bà Công tước uy nghiêm từ từ đứng dậy, mắt vẫn dán vào Jordan. Ông cậu Monty trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, tưởng đám cưới hoàn tất tốt đẹp, liền làm theo đúng lời dặn dò của bà Công tước. Ông đưa cánh tay cho bà vịn, rồi trịnh trọng dẫn bà theo sau dâu chú rể, mặt tươi cười nhìn mọi người ngơ ngác bàng hoàng đứng dậy.

      Ra khỏi nhà thờ, ông cậu Monty hôn Alexandra chùn chụt, bắt tay Tony lắc mạnh, Jordan lên tiếng gay gắt cản ông ta lại:

      - Ông già điên, đám cưới hủy bỏ rồi! Bây giờ ông dẫn vợ tôi về nhà ngay – xong Jordan nắm tay bà nội, dẫn bà đến chỗ xe đợi họ. Ngoảnh lại, chàng cộc lốc với Tony – Chúng ta phải rời khỏi đây nhanh, kẻo đám đông ùa ra bao vây chúng ta. Báo chí buổi sáng việc tôi trở về như thế nào. Họ đọc báo để biết. Chúng ta hẹn nhau ở… tại nhà tôi, Phố Upper Brook.

      - có cách nào thuê được xe, Hawthorne – Ông Monty với Tony, cả Alexandra lẫn Tony nhúc nhích được tay chân, nên ông ta có trách nhiệm lo cho họ – có xe nào để thuê hết. Phải theo tôi thôi. - tay nắm cánh tay Anthony, tay kia nắm Alexandra, ông dẫn họ đến chiếc xe của Tony.

      Jordan dẫn bà nội đến chiếc xe của bà, ra lệnh cho người đánh xe ngơ ngác kinh ngạc mở cửa cho bà lên xe, rồi bước lên ngồi cạnh bà. Bà thào :

      - Jordan phải ? – bà ngước mắt nhìn chàng, cặp mắt vui sướng nhòe lệ – Có cháu đấy ?

      Chàng cười, nụ cười làm cho nét mặt bớt cau có. Choàng tay quanh vai bà, chàng âu yếm hôn trán bà.

      - Phải, bà nội thân .

      Bà để tay lên má chàng, cử chỉ âu yếm hiền hòa, rồi bỗng bà rút tay lui, nghiêm trang hỏi:

      - Hawthorne, cháu ở đâu? Chúng tôi tưởng cháu chết! Alexandra quá đau buồn, và Anthony…

      - Đừng láo với cháu – Jordan lạnh lùng cắt ngang lời bà – Tony rất khôn, nhưng bây giờ nó muốn gặp cháu, còn bà vợ “đau buồn” của cháu rất đẹp.

      Jordan nhớ lại cảnh người đẹp mê hồn quay nhìn chàng trước bàn thờ. Lúc ấy chàng cứ sợ chàng lầm vào đám cưới người ta, hay là Mathiosn lầm lẫn người vợ của Tony, vì Jordan nhận ra nàng – nhận ra cho đến khi nàng ngước cặp mắt màu ngọc bích lên nhìn chàng. Chỉ khi ấy chàng mới biết chắc nàng đúng là vợ mình, và tin chắc Tony phải cưới nàng vì thương hại. Người đẹp mê hồn trước bàn thờ làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng mê mẩn, cần thương hại.

      - Cháu có cảm giác rằng – chàng chua chát – thời gian để tang chồng năm là đúng phong tục tập quán.

      - Dĩ nhiên là đúng, chúng tôi áp dụng rất nghiêm túc – bà Công tước đáp – Ba chúng tôi vui chơi với mọi người cho đến tháng 4, khi Alexandra mãn tang và ta

      - Vợ cháu sống ở đây trong thời gian chịu tang?

      - Dĩ nhiên là ở Hawthorne, với Anthony và ta.

      - Dĩ nhiên – Jordan mỉa mai nhắc lại – cháu rất ngạc nhiên khi thấy Tony chỉ bằng lòng chiếm tước vị của cháu, chiếm tài sản, tiền bạc của cháu… mà còn muốn chiếm cả vợ của cháu nữa.

      Bà Công tước tái mặt, bỗng bà ý thức được lời tố cáo của chàng là đúng và bà nhận ra rằng trong tình trạng này nếu bà cho chàng biết vì Alexandra “nổi tiếng” nên phải cần có chồng, là điều sai lầm nghiêm trọng.

      - Cháu lầm rồi, Hawthorne. Alexandra…

      - Alexandra – chàng ngắt lời – muốn làm nữ Công tước Hawthorne, vì thế, điều duy nhất ấy phải làm là cố duy trì địa vị tai. ấy quyết định lấy Công tước Hawthorne thời.

      - ấy…

      - Là người theo chủ nghĩa cơ hội lắm mưu mô phải ? – chàng gay gắt , lòng tức giận và ghê tởm. Trong thời gian chàng ở tù, đêm đêm thức trắng lo sợ cho Alexandra sống trong cảnh độc, buồn phiền đau đớn, té ra nàng cùng với Tony hưởng cảnh vui sướng đời này. Và bây giờ họ tính chuyện sống vui thú bên nhau mãi mãi.

      Bà Công tước thấy nét mặt chàng căng thẳng, gay gắt, bà thở dài vì thấy tình hình khó xử.

      - Jordan, ta nghĩ chuyện này chắc làm cháu đau khổ – bà , giọng ấm ức, tội lỗi – Và bà thấy cháu có vẻ chịu lắng nghe theo lẽ phải. Tuy nhiên, nếu bây giờ cháu kể cho ta nghe, trong thời gian qua, cháu sống như thế nào chắc ta muốn nghe.

      Jordan có ý định kể cho mọi người nghe cuộc sống gian khổ của chàng trong tù cho họ biết, nhưng bây giờ chuyện này bỗng làm cho chàng tức giận, vì trong lúc chàng chịu cảnh tù tội ở nhà Tony chiếm hết tước vị của chàng, chiếm tài sản, tiền bạc của chàng, rồi còn định cướp luôn vợ của chàng nữa.

      Phía sau họ, trong chiếc xe có mang gia huy Công tước Hawthorne màu vàng – gia huy mà Anthony có quyền sử dụng. Alexandra ngồi yên bên cạnh ông cậu Monty và trước mặt Anthony, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trí óc nàng nghĩ đến trăm ngàn câu hỏi. Jordan còn sống và khỏe mạnh, chỉ gầy hơn lúc trước thôi. Có phải chàng cố tình biến vì chàng muốn thoát khỏi bé đáng thương mà chàng cưới làm vợ, rồi đến khi nghe người em họ sắp lấy nàng chàng quay về ? Nỗi vui mừng vì thấy chàng còn sống và khỏe mạnh phút chốc biến thành bối rối. Tuy nhiên chàng có phản ứng quyết liệt vì nàng như thế. Nỗi vui sum họp vừa nhen nhúm lên trong lòng nàng chưa bao lâu tắt ngủm vì bao nhiêu đau đớn khác chen vào liền, người đàn ông mới này làm cho nàng thấy vui, chính là người thương hại và khinh bỉ nàng. Chàng lấy nàng để làm trò cười cho tình nhân. Jordan Townsende như nàng bây giờ mới biết và chắc bao giờ quên, con người bất chính, bất trung, vô lương tâm và vô đạo đức. Và nàng lấy chàng!

      Alexandra thầm gọi chàng trong tâm trí bằng những cái tên khủng khiếp mà nàng có thể nghĩ ra, ngay khi xe họ đến gần phố Upper Brook, cơn giận của nàng dịu dần xuống. tức giận đòi hỏi sức mạnh tinh thần và tập trung, nhưng lúc về gần nhà, tâm trạng hoang mang, gần như bị tê liệt và quá kinh ngạc.

      Tony di chuyển người trước mặt nàng, chuyển động của làm cho nàng nhớ ra phải chỉ có nàng mới là người tương lai thay đổi quyết liệt khi Jordan trở về.

      - Tony – nàng lên tiếng, giọng thương cảm - … xin lỗi – nàng lắp bắp hết ý – Mẹ ở nhà với em trai , thế mà hay đấy. trở về của Jordan thế nào cũng gây nên lắm chuyện phiền phức, đau khổ.

      Nàng ngạc nhiên thấy Tony cười lên tiếng:

      - Làm Công tước Hawthorne phải hoàn toàn sung sướng như tôi nghĩ. Như tôi cách đây vài tuần, nếu người ta giàu kếch sù mà giờ để vui chơi cũng chẳng hạnh phúc gì. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng số phận cho con người ân huệ rất lớn.

      - Ân huệ gì thế? – nàng hỏi, nhìn ta chằm chằm như thể mất trí.

      - Chuyện vừa xảy ra đấy – đáp. Rồi cười to khiến nàng kinh ngạc – Jordan trở về và vợ ta bây giờ là người phụ nữ được ưa thích nhất nước . Hãy thành trả lời câu hỏi của tôi: đây phải là ước mơ của sắp xảy ra sao?

      Alexandra bỗng cảm thấy vui trong lòng khi nghĩ đến lúc Jordan biết người vợ tội nghiệp, bất đắc dĩ của mình bây giờ được giới thượng lưu ngưỡng mộ. Nàng với giọng có vẻ cương quyết.

      - Tôi có ý định lấy ấy nữa. Tôi ly dị với ảnh.

      Tony bình tĩnh đáp:

      - làm thế được đâu. có biết việc ly dị gây ra nhiều tai tiếng ? Mà cho dù ly dị được nữa, việc mà tôi tin, bị đẩy ra khỏi xã hội thượng lưu.

      - Tôi cóc cần.

      nhìn nàng, tiếp, giọng dịu dàng:

      - Tôi rất cảm ơn quan tâm đến tình cảm của tôi, Alex, nhưng đừng vì tôi mà xin ly dị. Nếu chúng ta nhau nữa, cũng nên làm thế, huống hồ chúng ta nhau. là vợ của Jordan. có gì thay đổi hết.

      - nghĩ ấy có thể muốn có thay đổi sao?

      - – Tony vui vẻ đáp – tôi cá với rằng việc ta muốn làm bây giờ, là gọi tôi đến để thách đấu. thấy ánh mắt hằn học của ta trong khi ở nhà thờ à? Nhưng đừng băn khoăn – ta cười khi thấy nàng có vẻ hoảng hốt – Hawk muốn thách đấu, tôi chọn đấu kiếm và nhờ đấu thay cho tôi. ấy thể gây đổ máu cho , còn may ra có thể gây cho ta đổ máu hơn là tôi.

      Alexandra muốn lập luận rằng Jordan quan tâm đến việc Tony và nàng kết hôn với nhau, nhưng nàng thể chứng minh được điều đó.

      - Tôi cho ấy biết tôi muốn ly dị, Tony ạ. Để cho gia đình được yên ổn, thế nào ảnh cũng chấp nhận lời đề nghị của tôi và làm phiền gì đến đâu.

      Tony vừa vui vừa lo sợ, cúi người tới trước, nắm hai vai nàng, vừa lắc nàng vừa cười.

      - Alex, nghe tôi đây. Tôi biết bị xúc động mạnh, tôi tin là có thể nằm trong vòng tay của Jordan trong tuần này hay thậm chí là trong tháng này, nhưng việc ly dị ấy làm cho mối thù hằn sâu xa hơn.

      - ấy thể phản bác tôi được – Alexandra trả lời, vẻ hăng hái – ảnh ngó ngàng gì đến tôi.

      Tony lắc đầu, môi nở nụ cười gượng gạo:

      - hiểu về đàn ông và lòng tự hào của họ, và nếu tin Jordan để cho ra , hiểu gì về ta hết. ấy… - bỗng Tony phá ra cười, mắt sáng long lanh, rồi dựa người ra ghế, cười thoải mái – Jordan, - ta tiếp - … ghét chia sẻ đồ chơi của mình, và ta bao giờ khước từ thách đố.

      Ông cậu Monty hết nhìn người này đến nhìn người khác, rồi lấy trong túi ra cái chai .

      - Những trường hợp như thế này – ông – ta cần phải hớp tí rượu cho tỉnh táo – xong ông ta uống ngụm rượu.

      Họ còn giờ để thêm với nhau nữa vì xe họ dừng trước ngôi nhà phố Upper Brook, sau xe của Jordan.

      Alexandra vịn vào tay của Tony để xuống xe, nàng tránh nhìn Jordan, chàng giúp bà nội bước xuống xe rồi. Nhưng khi Jordan dìu bà nội lên tam cấp nhà theo sau nàng, cơn xúc động mạnh làm cho nàng ngẩn ngơ cho đến khi ấy, bỗng tiêu tan mất. phía sau nàng chưa đầy mét, gót giày chàng nện lên lóc cóc mặt đường khiến nàng lạnh xương sống, thân hình cao và đôi vai rộng của chàng chiếu xuống mặt đường cái bóng rùng rợn, che khuất ánh mặt trời. Chàng còn sống ở phía sau, nàng nghĩ, bỗng nàng kiềm chế được cơ thể mình khỏi run. Đây phải là mộng – hay ác mộng – mà nàng có thể thoát khỏi khi tỉnh dậy.

      Đoàn người đều quay về phía phòng khách. Nàng cảm thấy lòng hồi hộp vì cứ nghĩ đến tương lai bấp bênh, cứ lo sợ xảy ra cuộc đấu kiếm. Nàng dừng lại trong phòng khách, nhìn quanh để tìm chỗ ngồi nào cho thuận lợi. Nàng bèn ngồi cái ghế nệm dài, chứ ngồi vào hai chiếc ghế bành kê đối mặt nhau trước lò sưởi, rồi cố gắng chế ngự hồi hộp làm cho tim nàng đập thình thịch. Bà Công tước cũng chọn chỗ ngồi cho được thoải mái, bà ngồi vào chiếc ghế bành. Còn lại chiếc ghế nệm dài kế bên chiếc ghế bành, Tony phải ngồi vào đấy và ông Monty ngồi theo . Ông ta vào phòng khách với hy vọng có rượu để uống, đồng thời để giúp Alexandra vững tâm. Jordan thẳng đến lò sưởi, gác tay lên bệ lò, nhìn tất cả mọi người im lặng, ai nấy đều có vẻ trầm tư lạnh lùng.

      Trong khi bà Công tước báo cáo vắn tắt tình hình công việc trong 15 tháng qua cho Jordan nghe, Filbert vào, nụ cười rạng rỡ môi, hai tay bưng chai rượi sâm banh. biết đến khí căng thẳng hay mối liên hệ giữa Jordan với Alex ra sao, người lão bộc trung thành bê cái khay thẳng đến chỗ Alexandra ngồi, và rót đầy 5 ly. Vừa khi bà Công tước xong, Filbert đưa cho Alexandra ly rượu đầu tiên và :

      - Thưa Alex, chúc lúc nào cũng được hạnh phúc như bây giờ.

      Khi Filbert quay lui, rót tiếp sâm banh vào cái ly còn lại, đưa cho những người khác ngồi im lặng trong phòng, kể cả Jordan, Alexandra cảm thấy vừa muốn cười vừa muốn khóc.

      Thời khắc trôi qua nhanh, nhưng có ai tỉnh táo để đưa ly lên uống đầu tiên, ngay cả ông Monty cũng , thứ rượu sâm banh hảo hạng được lấy từ hầm rượu lên trước để ăn mừng đám cưới, nhưng đám cưới diễn ra… ai, ngoại trừ Jordan.

      Chàng có vẻ dửng dưng trước khí căng thẳng trong phòng, quay ly rượu trong tay, nhìn bọt sủi trong ly, rồi uống hơi dài. Khi hạ ly xuống chàng nhìn Tony với vẻ mỉa mai, rồi lạnh lùng :

      - Tôi sung sướng khi thấy chú để cho đau đớn vì cái chết của tôi ngăn cản chú hưởng thụ số rượu vang hảo hạng của tôi.

      Bà Công tước co người lại, Alexandra cứng người, nhưng Tony chấp nhận lời chế giễu chua cay bằng nụ cười thản nhiên.

      - cứ yên tâm, bất cứ khi nào chúng tôi mở chai rượu mới, chúng tôi chúc mừng , Jordan ạ.

      Alexandra liếc mắt nhìn bóng người cao, ngăm đen đứng nơi lò sưởi, lòng tự hỏi chàng là loại người gì. Chàng có vẻ gì tức tối Tony về tội “soán ngôi” tước hiệu, tiền bạc, đất đai và vợ chàng, nhưng lại rất căm tức ta vì hầm rượu vang của mình bị lấy mất.

      Bỗng những lời của Jordan tiếp theo làm cho nàng thấy mình nghĩ sai, cho rằng chàng quan tâm đến đất đai tài sản.

      - Trong thời gian vắng tôi, Hawthorne ra sao? – chàng hỏi, rồi suốt giờ tiếp theo, chàng hỏi Tony liên tục, hỏi ta rất chi tiết về tình trạng 11 khu bất động sản của chàng, hỏi về vô số công việc đầu tư kinh doanh, về tiền bạc riêng, và thậm chí hỏi cả sức khỏe của mấy người quản gia trong nhà.

      Mỗi khi chàng , giọng trầm trầm của chàng đánh vào hệ thần kinh suy yếu của nàng, và thỉnh thoảng nàng liếc mắt nhìn chàng, nàng lại thấy sợ chàng, vội vàng quay mắt . Mặc chiếc quần ống bó chật ních để lộ cặp chân dài gân guốc, và chiếc sơ mi rộng hở cổ ôm lấy đôi vai rộng. Jordan Townsende có vẻ rất thư thái thảnh thơi, nhưng vẫn có sắc mặt đầy uy lực đợi đến lúc trút lên người nàng. Nàng nhớ chàng rất đẹp trai, nhưng “” quá… quá cường tráng hay quá đồ sộ. Chàng rất gầy, nhưng làn da rám nắng màu đồng chàng có được sau khi thoát ngục và trong thời gian ở tàu, khiến cho chàng lại khỏe mạnh hơn quí ngài da trắng hếu trong giới thượng lưu. Đứng chỉ cách nàng trong tầm tay, chàng lù lù như bóng ma, như gã khổng lồ nguy hiểm có khả năng làm cho tương lai nàng hạnh phúc. Nàng đủ nhẫn tâm để tiếc nuối chàng còn sống, nhưng nàng bấm bụng ước sao nàng để mắt đến chàng nữa.

      Tình hình như dài bất tận, Alexandra ngồi yên lặng, cố giữ bình tĩnh, với tư thế lãnh đạm, cho Jordan gây ảnh hưởng đến. Thế nhưng nàng lo sợ, chờ đợi lúc Jordan đặt vấn đề với nàng. Tuy nhiên, khi chàng xong việc với Tony, chàng chuyển qua vấn đề đầu tư kinh doanh, và Alexandra càng lúc càng lo lắng. Khi vấn đề kinh doanh hết chuyện , chàng chuyển sang các vấn đề ở địa phương. Alexandra vừa hoảng sợ vừa bối rối. Khi chàng chuyển vấn đề sang những lời đồn đãi và các chuyện vặt vãnh, hỏi kết quả việc đua ngựa ở Fordham vào mùa xuân vừa qua bối rối của Alexandra trở thành tức giận.

      ràng chàng xem nàng quan trọng bằng con ngựa cái hai tuổi của Hầu tước Wedgely hay con ngựa đực to của ngài Markham, nàng nghĩ thế và tự nhủ:` phải nàng được chú ý đến, vì chỉ mới cách đây lát, nàng nhận thấy chàng nhìn nàng như người mà chàng phải có trách nhiệm.

      Alexandra thận trọng giữ im lặng, nhưng nàng thể chịu đựng được căng thẳng khủng khiếp kéo dài thêm được nữa. Bằng giọng cố giữ bình tĩnh và vẻ thản nhiên nàng :

      - Tôi nghĩ còn vấn đề nữa cần phải bàn thảo, Đức ông à.

      thèm nhìn về phía nàng, chàng đưa tay bắt tay Tony đưa ra, vừa lạnh lùng đáp:

      - Vấn đề ấy cứ để đấy . Khi nào tôi làm xong những vấn đề quan trọng khác, tôi và chuyện riêng với nhau.

      thế tức là chàng khẳng định rằng nàng phải là vấn đề “quan trọng”, và nàng sững người vì đây quả là sỉ nhục ràng. Bây giờ nàng là phụ nữ trưởng thành, chứ phải là đứa bé si mê rồ dại, dễ thao túng, sẵn sàng làm bất cứ gì để làm vừa lòng chàng. Cố kiềm chế nóng giận, nàng với lý lẽ mạch lạc thể bác bỏ được:

      - Dĩ nhiên, cũng phải dành số giờ để bàn về chuyện con người như chuyện con ngựa của Ngài Markham, cho nên trong lúc có mọi người đông đủ, tôi muốn bàn chuyện ấy ngay bây giờ.

      Jordan quay phắt đầu về phía Alexandra, nàng nghẹt thở khi thấy giận dữ ra trong mắt chàng.

      - Tôi “ta riêng”! – chàng đáp giọng gay gắt để cho nàng biết rằng dưới vẻ mặt thản nhiên lạnh lùng của chàng, Jordan Townsende giận vô cùng. Nàng hoang mang chưa biết xử trí ra sao bà Công tước vội đứng dậy, ra dấu cho ông Monty và Tony theo bà ra khỏi phòng.

      Cửa phòng khách đóng lại, và đây là lần đầu tiên trong 15 tháng, Alexandra ở mình với người đàn ông là chồng mình, với tâm trạng lo sợ, bồn chồn.

      Nàng liếc mắt thấy chàng đến bàn rót cho mình ly sâm banh nữa. Nàng lợi dụng cơ hội này để nhìn chàng kỹ hơn. Nhìn chàng, bỗng nàng run lên vì linh cảm thấy có điều hay. Nàng tự hỏi tại sao nàng có thể thơ ngây, si mê quá đến nỗi cho rằng Jordan Townsende là con người dịu dàng.

      Bây giờ nhìn chàng với con mắt của người lớn, nàng thấy chàng có nét gì là dịu dàng, là đẹp hết, mà chỉ có nét thô tháp, gồ ghề thôi. Nàng ngạc nhiên tự hỏi tại sao nàng có thể cho chàng giống chàng David xinh đẹp của Michelangelo?

      Thay vì nàng thấy nét đẹp dịu dàng, nàng chỉ thấy nét rám nắng khuôn mặt cao quí của chàng từ chiếc quai hàm rắn rỏi đến sống mũi và cái cằm hếch ra cách lạnh lùng, quyết đoán đều toát lên vẻ uy quyền. Nàng bàng hoàng lo sợ khi thấy vẻ hoài nghi ra trong mắt chàng và nghe cái giọng rề rề châm biếm của chàng. Từ lâu, nàng cứ nghĩ cặp mắt chàng dịu hiền như bầu trời sau cơn mưa hạ, nhưng bây giờ nàng thấy đôi mắt lạnh lùng, gay gắt như băng giá, cặp mắt có tình người, thiếu thông cảm. Ôi, chàng đẹp trai , nàng miễn cưỡng chấp nhận điều này, nhưng nếu tính tình quá khắc nghiệt, quá độc ác, nàng nghĩ cái đẹp ấy cũng bỏ thôi.

      Để tinh thần được bình tĩnh, nàng bước đến bàn rót cho mình ly sâm banh, mặc dù ly đầu tiên của nàng còn đầy, rồi nàng nhìn quanh để nghĩ nàng nên đứng hay ngồi. Nàng quyết định đứng để cho chàng trông bớt cao và bớt có vẻ hăm dọa.

      Đứng ở bên lò sưởi, Jordan đưa ly rượu lên môi, chàng nhìn nàng. Chàng nghĩ: nàng nhất quyết chuyện ngay với chàng, là vì hai lý do: lý do thứ nhất là có thể nàng tin nàng Tony, nên nàng muốn lấy ta. Nếu thế chắc nàng ngay, như tính của nàng. Lý do thứ hai là có thể nàng muốn lấy bất kỳ người nào là Công tước Hawthorne. Nếu thế, thế nào nàng cũng tìm cách vuốt ve Jordan, làm trò âu yếm chàng. Nhưng trước hết, chắc nàng đợi cho chàng bớt giận, đúng là như thế.

      Jordan uống hết ly rượu, dằn mạnh ly lên bệ lò sưởi, rồi với vẻ hết kiên nhẫn, chàng :

      - Tôi đợi đây.

      Alexandra giật mình, hoảng hốt khi nghe giọng gay gắt của chàng.

      - Tôi.. tôi biết – nàng đáp, quyết định bằng mọi giá cho chàng biết rằng nàng muốn chàng phải quan tâm đến nàng hay lo lắng cho nàng làm gì. Mặt khác, nàng muốn đả động đến việc có thể cho chàng biết rằng nàng đau khổ tức giận, tỉnh mộng khi nàng biết về thái độ, tư cách của chàng đối với nàng, hay những việc điên cuồng mà nàng làm trong thời gian nàng sống cuộc sống xô bồ phóng túng ở London. Ngoài ra, trước tình hình như thế này, việc đề nghị ly dị là hợp lúc, và thế nào chàng cũng có phản ứng chống lại rất quyết liệt. – Tôi biết phải bắt đầu như thế nào – nàng vẻ do dự.

      - Nếu thế để cho tôi ra đôi lời – Chàng , giọng lề rề châm biếm, ánh mắt gay gắt nhìn vào chiếc áo cưới bằng satin màu xanh láng lộng lẫy người nàng – Nếu sắp rất đau khổ vì nhớ tôi, tôi nghĩ cái áo mặc thích hợp cho lời chút nào hết. Nếu khôn ngoan hơn chút nên thay áo . Đấy là cách tốt đẹp nhất - bỗng chàng cất tiếng hỏi giọng rất chua cay – Có phải tôi trả tiền sắm áo đấy ?

      - .. tôi biết đích xác.

      - Thôi dẹp chuyện cái áo – chàng ngắt lời nàng cách thô bạo – ta hãy đến tư cách của - mặc áo cưới, nên thể nhào vào tay tôi mà khóc sung sướng khi thấy tôi trở về, nhưng ít ra phải cái gì để làm dịu lòng tôi hay xin tôi tha thứ chứ.

      - Xin cái gì? – Alexandra lớn, giận dữ làm cho nàng quên cả lo sợ.

      - Tại sao rất đau đớn khi nghe tôi chết “bất đắc kỳ tử”? – chàng tiếp, thèm để ý đến tức giận của nàng – thế chắc dễ nghe… Rồi nếu có thể cố gắng cho ra giọt nước mắt, hay thậm chí hai giọt, mới với tôi thực rằng đau buồn, khóc sướt mướt và cầu nguyện cho tôi.

      Chàng quá đúng đến nỗi Alexandra phải lên tiếng cắt ngang lời chàng, giọng run run vì tức giận:

      - Thôi, im ! Tôi có ý định làm cái việc ấy! Ngoài ra vì đạo đức giả, kiêu ngạo, nên tôi cóc cần tha thứ của .

      - vậy là quá điên rồ, em à – chàng khỏi lò sưởi – dịu dàng và nước mắt dễ thương được đem ra sử dụng đúng lúc như thế này chẳng có gì nhục nhã hết. Vả lại, mối quan tâm hàng đầu của phải làm dịu lòng tôi chứ. Người phụ nữ có giáo dục tốt nào muốn làm nữ Công tước, đều phải biết cách làm vừa lòng những ông chồng Công tước. Mà thôi, vì bây giờ thể thay áo được và thể khóc được, vậy sao được nhớ tôi biết bao – chàng với vẻ xấc xược – nhớ tôi chứ, phải ? Tôi đoán rất nhung nhớ đến nỗi quyết định lấy Tony chỉ vì.. ta giống tôi. Vì thế đấy, phải ? – chàng châm biếm.

      - Tại sao đối xử với tôi như thế? – nàng hét lớn.

      thèm trả lời, chàng đến gần nàng, đứng trước mặt nàng như đám mây đen bất lành.

      - Trong vài hôm nữa, tôi cho biết tôi quyết định làm gì với .

      Alexandra vừa tức giận vừa bối rối, lòng hoang mang, rối trí. Jordan Townsende lo lắng cho nàng, nên chàng có quyền, có lý trí nên hành động như người chồng ác độc, chuyên quyền được!

      - Tôi phải là đồ vật vô tri! – nàng thét lên – thể tống khứ tôi như… cái bàn, cái ghế!

      - Tôi làm được à? Cứ thách tôi ! – chàng chua chát đáp.

      Alexandra cố tìm cách để làm cho chàng bớt giận và vuốt ve lòng tự ái bị thương tổn của chàng. Vừa vuốt tóc, nàng vừa suy nghĩ điều gì để ra cho hợp lý. Trong mối liên hệ của hai người, nàng thơ ngây, lòng đau đớn còn chàng đầy uy lực, nguy hiểm, cho nên nàng cố cái gì cho hợp lý với chàng.

      - Tôi thấy tức giận…

      - có tài quan sát đấy – chàng mỉa mai .

      Alexandra để ý đến lời châm biếm của chàng, mà nàng cố kiên trì suy nghĩ tìm ra lời hợp lý để .

      - Tôi thấy trong lúc giận dữ như thế này mà công việc với chẳng ích lợi gì.

      - Cứ , cứ xem thử ra sao – chàng , nhưng khi chàng bước gần đến nàng hơn, nàng thấy cặp mắt chàng như trái ngược với lời chàng.

      Alexandra vội bước lui bước.

      - ích gì. Chắc nghe tôi “ tức giận làm cho lý trí lu mờ…”

      Câu trích dẫn của Ingersoll làm cho Jordan bàng hoàng, nhắc chàng nhớ đến tóc quăn, rạng rỡ, trích lời của đức Phật, hay là của John, tùy hoàn cảnh. Nhưng khổ thay, bây giờ lời càng làm cho chàng tức giận hơn, vì nàng còn là ấy nữa. Thay vì thế, nàng trở thành người theo cơ hội chủ nghĩa nhen. Chàng nghĩ, nếu nàng muốn lấy Tony vì ta, chắc nàng ra rồi. Vì nàng , ràng nàng lấy ta để duy trì vị trí bà Công tước Hawthorne.

      Và nàng gặp chuyện rắc rối trong vấn đề này, Jordan nghĩ, lòng hoài nghi: nàng thể nhào vào vòng tay chàng và khóc vì vui mừng khi chàng chứng kiến cảnh nàng sắp sửa làm đám cưới với người đàn ông khác, nhưng nàng cũng thể cả gan để chàng ra khỏi nhà mà bước đến chỗ hòa bình đầu tiên, nếu nàng muốn tiếp tục sinh hoạt với hội thượng lưu để được các ân huệ và vinh dự cùng giai cấp nàng. Để duy trì tình trạng này, giới quí tộc chắc muốn thấy nàng được vị Công tước đương thời ưu ái.

      Nàng trở thành người đầy tham vọng trong 15 tháng qua, chàng nghĩ, lòng khinh bỉ. Và đẹp tuyệt. Chàng ngây ngất khi đến gần bên nàng, nhìn mái tóc đen nhánh láng mướt xõa xuống hai vai, chảy xuống lưng thành những gợn sóng lăn tăn, tương phản với làn da màu thạch cao bóng láng, với đôi mắt màu xanh ngọc bích và đôi môi hồng mềm mại. So với những tóc vàng nhạt mà chàng quen trước đây, những được gọi là người đẹp đương đại Alexandra có sức quyến rũ mê hồn.

      Chàng nhìn đăm đăm, tin rằng nàng là người cơ hội chủ nghĩa mưu mô, thế nhưng, nghĩ nghĩ chàng vẫn thấy có nét gì là gian xảo trong ánh mắt, khuôn mặt giận dữ của nàng. Tức vì lòng chịu chấp nhận nàng la người lừa đảo, chàng quay gót ra cửa.

      Alexandra nhìn chàng ra, tâm trạng cuống cuồng đủ thứ cảm xúc, vừa giận, vừa mừng lại vừa sợ.

      Chàng dừng lại trước cửa, nàng bỗng căng thẳng trong lòng:

      - Ngày mai tôi vào đây. Bây giờ, tôi ra lênh cho thế này: được đâu với Tony hết.

      Nếu nàng nghe theo lời của chàng, hậu quả rất tai hại, và mặc dù nàng nghĩ ra là hập quả đó ra sao, hay nghĩ đến chuyện ra ngoài để nghe điều thị phi, Alexandra cũng bị lời hăm dọa của chàng làm cho nàng mất tinh thần.

      - đấy, được ra khỏi nhà này. nghe ?

      Lòng lo sợ nhưng bề ngoài nàng vẫn giữ vẻ thản nhiên, nàng nhún vai rồi đáp:

      - Tôi thông thạo ba thứ tiếng, Đức ông à. trong ba tiếng ấy là tiếng .

      - lên mặt với tôi phải ? – chàng hỏi, giọng nhàng nhưng có vẻ đe dọa.

      can đảm của Alexandra chạm phải lương tri… chàng, nhưng cái gì thắng cái gì. Nàng sợ tiến tới mà cũng dám thối lui, nàng chỉ đứng yên chỗ, mạnh dạn trả lời bằng giọng của người lớn với đứa bé ương ngạnh, phi lý.

      - Tôi muốn bàn đến chuyện này hay bất cứ những chuyện gì với khi ở trong tình trạng phi lý như thế này.

      - Alexandra – chàng với giọng hăm dọa – nếu muốn biết đẩy tôi đến đâu, tôi cho biết đến chỗ giới hạn rồi đấy. Trong “tình trạng phi lý” nay của tôi, có gì làm tôi sung sướng hơn việc đóng cửa nhốt lại trong nhà. hiểu ý nghĩa lời tôi chưa?

      hăm dọa của chàng làm cho nàng cảm thấy vụng về, thất vọng. Nàng chỉ còn biết hếch cằm và gì, nhưng hai má nàng ửng hồng, vì thấy nhục nhã, và mắt rươm rướm lệ.

      Chàng lặng lẽ nhìn nàng, hài lòng vì thấy nàng được trừng phạt đầy đủ, chàng chẳng cần lưu ý đến phép lịch , bỏ thèm gật đầu chào.

      Cách đây hai năm, nàng hề biết các nguyên tắc ứng xử ngoài xã hội. Khi ấy, nếu Jordan thèm cúi chào nàng, hay là hôn tay nàng, tỏ vẻ lo lắng cho nàng, chắc nàng cho chàng có ý sỉ nhục nàng. Nhưng bây giờ, đứng mình giữa phòng khách, nàng nghĩ những hành động ấy trước kia cũng như bây giờ của chàng đều là những hành động coi thường nàng.

      Nàng đợi cho đến lúc tiếng cửa trước đóng lại mới ra khỏi phòng khách, lên lầu về phòng riêng. Quá đau khổ, buồn rầu, nàng ra lệnh cho hầu phòng ra mà thèm lưu tâm đến chuyện cởi cái áo cưới. Chàng về! Chàng còn “tệ” hơn lúc trước rất nhiều, tự cao, độc đoán, nhẫn tâm. Và nàng làm vợ chàng. – ! – nàng thổn thức.

      Sáng nay, mọi việc đều giản dị, êm xuôi. Nàng ngủ dậy, mặc đồ cưới, nàng đến nhà thờ. Bây giờ, nàng lấy người đàn ông ác liệt.

      Cố kiềm chế để nước mắt khỏi trào ra, nàng ngồi xuống chiếc ghế nệm dài, hai tay ôm quàng bụng, cố xua đuổi hình ảnh chàng ra khỏi tâm trí mình, nhưng được. Những hình ảnh nhảy múa trong óc nàng, cảnh tượng mù quáng mê mẩn ra rất trong óc nàng, dày vò nàng… cảnh tượng nàng ngước mắt nhìn Jordan trong vườn ở Rosemeade. Nàng thốt ra lời – em thấy đẹp như David của Mongtangelo. Rồi khi chàng làm tình với nàng, nàng Em và nàng gần như mê man trong vòng tay chàng, gọi chàng là con người mạnh mẽ, khôn ngoan và tuyệt vời.

      - Lạy Chúa lòng lành! – Alex rên to lên khi kỷ niệm bị lãng quên khác ra trong óc nàng: nàng với Jordan – người phóng đãng tai tiếng nhất ở London – rằng chàng có quan hệ mật thiết với phụ nữ. Thảo nào mà chàng cười toe toét.

      Nước mắt nóng hổi vì nhục nhã trào ra, nhưng nàng tức giận gạt chúng sang bên, chịu khóc cho con quái vật ấy thêm lần nữa. Nàng tốn rất nhiều nước mắt cho chàng rồi, nàng tức giận nghĩ.

      Những lời Tony cách đây mấy tuần bỗng ra trong tâm trí nàng: Jordan cưới ấy thương hại , nhưng ảnh MUỐN hay thích sống với như vợ ảnh. định khi hưởng tuần trăng mật về, đưa đến Devon, rồi ảnh tiếp tục cuộc sống với tình nhân của ảnh ở London… ảnh ở với tình nhân SAU KHI CƯỚI … ảnh với tình nhân rằng ảnh cưới vì bất đắc dĩ mà thôi.

      Có tiếng gõ cửa, nhưng Alexandra chìm đắm trong đau khổ, nàng nghe gì hết, cho đến khi Melanie vào phòng, đóng cửa lại.

      - Alex, sao thế?

      Alexandra giật mình quay nhìn. Melanie nhìn vào khuôn mặt đau khổ, đầm đìa nước mắt của bạn, liền chạy đến bên cạnh nàng.

      - Lạy Chúa lòng lành! – Melanie thốt lên hoảng hốt, quỳ xuống trước Alexandra, lấy ra cái khăn tay lo sợ hỏi nàng – Tại sao khóc? ta làm gì à? giận hay là ảnh đánh ?

      Alexandra nuốt nước bọt, nhìn bạn, nhưng được nên lời vì cuống họng nghẹn ngào nước mắt. Chồng Melanie là bạn thân của Jordan, nàng biết bây giờ Melanie có còn chơi thân thiết với nàng nữa . Nàng lắc đầu, lấy cái khăn tay Melanie.

      - Alex! – Melanie lo sợ lớn – cho tôi biết tôi là bạn , lúc nào cũng bạn hết – ta , cho nàng yên tâm, vì ta thấy vẻ mặt nàng có vẻ sợ – đừng giữ chuyện này trong lòng, mặt nàng trắng bệch như mặt ma, trông như muốn xỉu.

      Alexandra kể vắn tắt cho Melanie nghe chuyện nàng với Jordan, nhưng nàng đến chuyện chàng lưu tâm đến nàng, và nàng cố giữ bộ dạng vui vẻ để che giấu xấu hổ ấy . Nhưng nàng kể hết những chuyện đau khổ của nàng cho Melanie nghe, giấu diếm gì hết. Vừa nghe, Melani vừa lắc đầu, thích thú khi nghe nàng bày tỏ chuyện tình, nhưng khi nghe Alexandra đến quyết định của Hawk đưa nàng đến Devon, Melanie tin

      Khi nghe Alexandra kể xong, Melanie vỗ lên vai bạn rồi :

      - Chuyện ấy thuộc về quá khứ rồi. Còn chuyện tương lai sao? có kế hoạch gì ?

      - Có – Alexandra mạnh dạn đáp – tôi muốn ly dị.

      - Sao? đùa phải ?

      Alexandra trả lời nàng, nghiêm túc:

      - Ly dị là chuyện thể nghĩ ra nổi! – Melanie , phân tích cho nàng thấy biện pháp ấy là thể được – Alex, bị vứt ra ngoài lề xã hội. Ngay cả chồng tôi là người rất chiều chuộng tôi cũng để cho tôi làm bạn với . bị xã hội ruồng rẫy, bị mọi người xa lánh.

      - Thế vẫn còn hơn lấy ta và bị đem đến Devon.

      - Có lẽ bây giờ thấy thế thôi, nhưng rồi cũng ân hận. Tôi tin chắc chồng rồi cũng phải bằng lòng cho ly dị, nhưng tôi nghĩ ấy muốn thế. Nhưng chuyện ly dị cũng rất khó thực , cần có bằng chứng, cũng cần có bằng lòng của Hawk nữa.

      - Tôi nghĩ đến chuyện đó vào. Và tôi tìm ra được lý do, còn việc ấy bằng lòng hay chẳng cần thiết. Lý do thứ nhất là tôi bị lôi vào hôn nhân cách tình cờ. Thứ hai, khi làm lễ cưới ảnh thề ảnh tôi, kính trọng tôi, thế mà ảnh giữ lời thề. Cho nên dù ảnh có bằng lòng hay các lý do cũng khiến cho cuộc hôn nhân của chúng tôi được hủy bỏ và chúng tôi ly dị nhau. Thế nhưng, tôi nghĩ ảnh có lý do gì mà bằng lòng – Alexandra thêm với vẻ giận dữ – thoạt tiên ảnh muốn lấy tôi.

      - Này nhé, ấy muốn mọi người nghĩ là muốn ấy.

      - Khi ấy có giờ suy nghĩ, thế nào ảnh cũng muốn tôi ly dị cho ảnh rảnh tay.

      Melanie lắc đầu.

      - Tôi tin ấy muốn cho rảnh tay. đấy, tôi thấy ánh mắt ảnh nhìn vào Anthony ở nhà thờ. có vẻ khoan hòa mà trông rất giận dữ.

      - Bản tính ấy dữ tợn như thế – Alexandra , nàng nhớ lại cảnh họ chuyện ở dưới lầu – ảnh có lý do gì để tức giận Anthony hay với tôi hết.

      - có lý do! – Melanie ngạc nhiên lặp lại lời nàng – này nhé, sắp lấy người đàn ông khác kia mà.

      - Tôi thấy chẳng có gì khác nhau trong vấn đề này. Như tôi vừa , mới đầu ảnh muốn lấy tôi.

      - Nhưng thế có nghĩa là ảnh muốn người khác lấy . Nhưng dù sao, đây phải là vấn đề đáng . Vấn đề đáng thể ly dị. Phải tìm giải pháp khác thôi. Hôm nay chồng tôi Scotland – cúi mặt – khổ thay là ấy vẫn còn xem Hawk là bạn thân nhất, cho nên lời khuyên của có phần nào còn thiên vị. Tuy nhiên – ta với giọng cương quyết – việc ly dị là điều thể xét đến. Phải tìm biện pháp khác.

      ta yên lặng hồi lâu, trầm tư suy nghĩ, trán nhăn lại.

      - Cũng hơi lạ là làm cho ấy có vẻ phát điên lên - ta với nụ cười hiền từ môi. – có hàng tá các sành điệu nhất nước cố tán tỉnh ấy, nhưng ảnh chỉ vui chơi với vài người trong thời gian ngắn rồi thôi, ảnh bao giờ tỏ ra gắn bó tình cảm sâu sắc với họ. Dĩ nhiên bây giờ ảnh quay lại, mọi người đều đợi nhào vào vòng tay ảnh, đặc biệt vì xã hội thượng lưu ngay lúc này nghĩ vui mừng đón nhận ảnh.

      Lời của Melanie làm cho Alexandra cảm thấy đau đớn. Tựa đầu lên lưng ghế nệm dài, nàng nhăn mặt khổ sở.

      - Tôi nghĩ đến điều đó, nhưng đúng.

      - Dĩ nhiên – Melanie đáp – vả lại – bỗng …. , mắt sáng lên – nếu tình hình ngược lại, chắc mọi người đều sung sướng.

      - muốn cái gì đấy?

      - Giải pháp lý tưởng cho vấn đề rắc rối này là làm sao để ảnh . Làm thế giúp giữ được lòng tự hào và giữ được chồng nữa.

      - Melanie – Alexandra rầu rĩ đáp – thứ nhất tôi tin là ai có thể làm cho ảnh được, vì ảnh có trái tim. Thứ hai, cho dù ảnh có trái tim nữa, trái tim đó cũng dành cho tôi. Thứ 3…

      Melanie cười, nắm tay Alexandra, kéo nàng đứng lên khỏi ghế nệm dài, kéo nàng đến chiếc gương soi.

      - Nhìn mà xem. Alex, soi mình vào gương thấy người phụ nữ trong gương nhìn làm cho cả London này mê mẩn! Đàn ông tranh nhau chiếm

      Alexandra thở dài, nhìn Melanie trong gương chứ nhìn mình.

      - Chỉ vì tôi trở thành con người thời trang. Bây giờ đàn ông chen nhau để tôi là vì thời thượng, cho hợp thời.

      - Tuyệt thay! – Melanie , có vẻ vui hơn hồi nãy nhiều – khi Hawthorne thấy thế, ảnh tham gia vào cuộc đua tranh này.

      Ánh mắt của Alexandra lóe lên niềm vui sướng, nhưng chỉ thoáng thôi lại âu sầu trở lại.

      - thành vấn đề.

      - Ồ, thành chứ! – Melanie cười – chỉ nghĩ đến chuyện lần đầu tiên trong đời, Hawthorne tranh đua là vui rồi. tranh đua để chiếm vợ mình! Hãy nghĩ đến cảnh xã hội thượng lưu vui thích xem cảnh chàng trai phóng đãng điêu luyện nhất nước bây giờ trổ tài để chinh phục, quyến rũ vợ mình.

      - Còn lý do khác nữa khiến cho tôi thể quên việc này được – Alexandra giọng cương quyết.

      - Lý do gì?

      - Tôi làm thế. Cho dù tôi có thực việc này thành công, mà chắc là thành, tôi muốn làm.

      - Tại sao vậy? Tại sao lại làm?

      - Vì tôi thích ảnh! tôi muốn ảnh tôi, thậm chí tôi muốn ảnh đến gần tôi – xong, nàng bước đến kéo dây rung chuông gọi gia nhân mang trà đến.

      - Tuy nhiên, đấy là giải pháp duy nhất, tốt nhất để giải quyết vấn đề khó khăn này. – Melanie lấy găng tay và cái ví, hôn lên trán Alexandra – bị quá xúc động và quá mệt, nên suy nghĩ được rạch ròi. Cứ để chuyện này cho tôi…

      ta vừa đến giữa phòng bỗng Alexandra nhận ra Melanie hình như định đâu đấy nên ta mới vội vã như vậy. Nàng nghi ngại hỏi bạn:

      - đâu đấy, Mel?

      - gặp Roddy – Melanie đáp rồi vừa ra cửa vừa tiếp – ấy là người chúng ta có thể nhờ làm công việc thông báo cho Hawthorne biết nhất việc còn là con chuột nhà quê ngờ nghệch, ngây thơ như ta tưởng. Roddy rất thích làm công việc ấy, Melanie vui vẻ tiên đoán – Đây đúng là công việc kích động quần chúng mà ta ưa thích.

      - Khoan , Melanie! – Alexandra mệt mỏi , nàng phản đối kế hoạch này của bạn nhưng biểu nàng quá mệt mỏi. – hãy hứa là trước khi làm gì nên báo cho tôi biết.

      - Tốt thôi – Melanie đáp rồi biến mất.

      Alexandra tựa đầu ra sau, nhắm mắt và giấc đến sáng.

      Chuông đồng hồ đánh 10 giờ, cùng với tiếng lao xao của khách đến thăm ở dưới nhà, làm nàng tỉnh giấc. Chống khuỷu tay nhổm dậy, Alexandra nhấp nháy mắt trong ánh đèn cầy sáng lờ mờ trong phòng ngủ, nàng ngạc nhiên khi nhận ra mình nằm ghế nệm dài vào lúc được xem như trời mói chạng vạng tối. Nàng lắng nghe tiếng động ở dưới lầu, tiếng cửa trước mở ra rồi đóng lại liên hồi, nàng bèn ngồi dậy, phân vân biết tại sao cả giới thượng lưu đều đến nhà họ, và rồi nàng nhớ ra.

      - Hawk trở về.

      ràng mọi người biết chàng trở về, họ nôn nóng đến thăm để khuyên chàng sống theo mẫu mực đạo đức của họ, mà theo mẫu mực này họ phải ít ra đến ngày mai mới đến thăm.

      Chắc Hawk tiên đoán được việc này, Alexandra tức tối nghĩ thế, nàng đứng dậy, thay áo ngủ bằng satin rồi leo lên giường. Có lẽ vì thế mà chàng đến ngủ đêm ở nhà bà Công tước, để những người ở đây đón tiếp đám khách ồn ào này.

      Nàng tin chắc bây giờ chồng nàng nằm ngủ giường, sung sướng hưởng đêm an lành hạnh phúc.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 17

      Alexandra đoán sai cả hai việc. Jordan ngủ mà cũng hưởng cảnh vui sướng trong buổi tối. Chàng ngồi trong phòng khách trang hoàng theo kiểu Barốc tại ngôi nhà ở thành phố của bà nội, hai chân duỗi dài phía trước, vẻ mặt thản nhiên cùng với vài người bạn đến chào mừng chàng về nhà, cũng như Roddy Carstairs, ta đến để kể cho chàng nghe những mẩu chuyện “vui” về các trò tinh nghịch của Alexandra.

      Sau khi nghe Carstairs kể chuyện gần giờ, Jordan phật ý, bất bình hay tức tối, mà chàng giận tím mặt. Trong khi chàng nằm thao thức ban đêm, lo cho người vợ trẻ thân bị mất trí vì đau khổ, ở London nàng vui chơi thỏa thích. Trong khi chàng mục xương trong tù, nàng có hàng tá người đến ve vãn công khai. Trong khi chàng bị xích chân tay trong ngục thất, “Alex” chạy theo vinh quang trong các cuộc đua ngựa ở Gresham Green, và đấu kiếm vui chơi với Huân tước Mayberry, nàng mặc quần ống bó của đàn ông chật ních để làm cho đối thủ lơ đãng đến nỗi tay kiếm nổi tiếng phải thua. Nàng lang thang rong chơi trong hội chợ, và tham gia công việc tham quan khảo sát di tích lịch sử với cha sở ở Southby, người mà Jordan đoán ít ra cũng 70 tuổi. Và đấy chỉ là mới chưa được năm hành vi của nàng.

      Nếu lời của Carstairs đáng tin, Tony ràng nhận đến 6 tá người đến cầu hôn bị khước từ này mới đầu bản thảo với nàng, rồi sau đó cãi loan với người cuối cùng trong số này, Marbly, cố bắt cóc nàng; còn chàng thích chưng diện có tên Henry in tập thơ ca ngợi nét duyên dáng của nàng với nhan đề là “Thơ tán tụng Alex”; và lão Dibeck đặt tên loại hồng mới của mình là “Alex tuyệt vời”.

      Ngồi tựa lưng ra ghế, Jordan tréo hai chân lên nhau ở mắt cá, đưa ly wishky lên môi, lắng nghe giọng Carstairs đều đều, nét mặt chàng chỉ để lộ vẻ hơi thích thú khi nghe những chuyện ngớ ngẩn của vợ.

      Phản ứng của chàng như thế là rất đúng đắn, các người bạn của chàng đều mong thấy chàng có phản ứng như thế. Chàng nghĩ, vì theo qui định của giai cấp quí tộc, chồng và vợ đều được tự do làm điều họ thích, miễn là họ cư xử thận trọng. Mặt khác trong số quí ông chơi thân với nhau, họ đều có quan niệm rằng, khi ai có vợ hành động điên khùng có nguy cơ vượt quá giới hạn cho phép để gây bối rối cho chồng, bạn thân người đó có bổn phận thông báo cho ta biết, dĩ nhiên là phải tế nhị. Vì thế mà Jordan nghĩ rằng tối nay các bạn của chàng cương quyết cầu Carstairs im lặng.

      Nếu tối nay mà Carstairs đến lần cùng với ba người bạn của Jordan, chắc ta vào được nhà. Đối với Jordan, ta chỉ là người bà con xa và là chàng lẻo mép dễ ghét, nhưng ba người kia là bạn của Jordan. Và mặc dù họ nhiều lần có lái Carstairs sang chuyện khác ngoài những chuyện ngông cuồng của Alexandra, nhưng vẻ mặt trang nghiêm của họ lên rằng chuyện Carstairs về nàng hoàn toàn đúng .

      Jordan nhìn Carstairs, lòng phân vân tự hỏi tại sao ta chạy đến tìm chàng quá nhanh để kể cho Jordan nghe những chuyện này như thế. Cả giới thượng lưu đều biết rằng Jordan chỉ xem phụ nữ là thứ dùng để vui chơi giường. Chàng bao giờ bận tâm, mất trí vì khuôn mặt xinh đẹp hay thân hình nảy lửa. Nếu họ biết chàng điên đầu vì bé tóc đen vui vẻ, chắc họ kinh ngạc vô cùng, nhất là “trước lúc” nàng trở thành quốc sắc thiên hương.

      Bốn người đàn ông trong phòng khách ở ngôi nhà tại phố Gloucester đều bồn chồn khi biết rằng tuy Jordan lắng nghe Carstairs cách bình tĩnh, nhưng trong dạ chàng giận sôi gan tím ruột. Chàng giận Tony để cho Alexandra được tự do, và giận bà nội chịu kiểm soát nàng cách gắt gao. ràng cương vị Nữ Công tước Hawthorne giúp nàng khả năng muốn làm gì làm bị ai trừng phạt. Jordan thay đổi được quá khứ, tuy nhiên, chàng quyết liệt thay đổi tương lai của nàng. Nhưng thực ra phải những hành động điên khùng của Alexandra làm cho Jordan tức giận nhất, hay thậm chí những trò ve vãn của nàng cũng phải là nguyên nhân làm cho chàng giận nhất.

      Mà điều làm cho chàng phẫn nộ nhất là việc mọi người gọi nàng cái tên “Alex”.

      ràng mọi người đều gọi nàng là Alex. Cả tầng lớp quí tộc hình như đều có quan hệ thân thiết với vợ chàng, đặc biệt là nam giới.

      Jordan nhìn người đàn ông giúp việc đứng nơi ngưỡng cửa, chàng lắc đầu báo cho ta biết được rót thêm rượu cho khách nữa. Đợi cho đến khi Carstairs dừng lại để thở, chàng kiếm cớ :

      - Carstairs, xin tha lỗi, bây giờ tôi và quí ông ở đây bận thảo luận công việc làm ăn.

      Roddy gật đầu đứng dậy, nhưng trước khi ra về, ta tiếp hồi nữa:

      - Hawk, tôi rất vui mừng được thấy trở về. Nhưng, tội nghiệp cho Tony. ta mê mẩn Alex như Gresham, Fites, Moresay, và hàng tá những người khác…

      - Kể cả nữa, phải ? – Jordan lạnh lùng .

      Roddy điềm tĩnh nhướng mày, đáp:

      - Dĩ nhiên.

      Khi Roddy về rồi, hai người bạn của Jordan các Huân tước Hastings và Phairphax đứng dậy, vẻ bối rối, hối hận. Huân tước Hasting muốn cái gì đó để phá tan bầu khí căng thẳng, liền đề cập đến cuộc đua ngựa Nữ Hoàng, cuộc đua ngựa vượt rào hai ngày, mà theo truyền thống của giới quí tộc hầu heat giới này đều tham gia hay đến xem. Ông ta hỏi Jordan:

      - Có phải cưỡi con ngựa giống đen trong cuộc đua Nữ hoàng vào tháng 9 , Hawk?

      - Tôi cưỡi con trong số ngựa của tôi – Jordan đáp, vừa cố chế ngực cơn tức giận đối với Carstairs, vừa cảm thấy vui thích khi nghĩ đến chuyện đua ngựa vượt rào, biến cố quan trọng nhất trong năm.

      - Tôi biết làm thế. Nếu quyết định cưỡi con Satan tôi cá thắng.

      - ? – Jordan hỏi, vẻ dửng dưng.

      - chứ, nếu cưỡi con ngựa đen đó, tôi thắng. Nó là con ngựa chạy nhanh nhất chưa từng thấy.

      Jordan cau mày khó chịu. Satan là con ngựa có giá trong chuồng ngựa của Jordan, nó rất khó tính khi Jordan thích nó cách đây năm ba tuổi. Chàng :

      - thấy con ngựa đen ấy chạy đua rồi à?

      - Rồi, thấy vợ cưỡi nó trong… - Hastings chợt ngừng , hoảng hốt thấy quai hàm của Jordan bạnh ra vì bất bình.

      Khi Phairphax thấy phản ứng của Jordan, ta bèn tiếp:

      - Bà ấy… ờ… điều khiển nó rất giỏi và làm nó quá căng, Hawk à.

      Huân tước Hastings vừa vỗ vai Jordan vừa chen vào:

      - Hawk à, tôi thấy nàng Công tước của quả là người tài ba.

      Huân tước Phairphax gật đầu:

      - Rất tài ba, thế mới đúng. Bà ấy ghìm cương lại con ngựa vâng theo ngoan ngoãn như con cừu.

      - Ngoan ngoãn như con cừu! – Huân tước Hastings phụ họa theo.

      Khi ra bên ngoài rồi, hai người dừng lại thềm, nhìn nhau. Huân tước Hastings lặp lại lờii của chàng – Ngoan ngoãn như con cừu. Nếu Hawk siết mạnh dây cương với nàng sao?

      Huân tước Phairphax cười toe toét:

      - Dĩ nhiên, nhưng thoạt tiên, ta phải đặt hàm thiếc giữa hai hàm răng nàng, và muốn làm thế, ta phải trói chân nàng lại. Nàng chống lại Hawk khi ta muốn thuần phục nàng, cứ tin lời tôi . ta tài ba hơn các phụ nữ khác rất nhiều. Và tôi nghĩ là tự hào hơn họ nữa.

      Hastings nhắm mắt với vẻ bất bình:

      - coi thường khả năng thu hút phụ nữ của Hawk rồi. Chỉ trong vài tuần là nàng mê mẩn ta thôi. Vào ngày đua ngựa Nữ hoàng, ta buộc dải vải mũ của mình lên tay áo Hawk để hoan hô ta. cha Wilson và người bạn của ta là Phairchild đánh cá nhau về chuyện này. Họ cá 4 ăn về việc Hawk mang dải vải vai của nàng, việc cá cược được ghi vào sổ ở câu lạc bộ White rồi.

      - lầm rồi, bạn ơi. nàng làm cho Hawk điêu đứng thời gian dài.

      - có chuyện đó. ta mê mẩn ta. Khi đến thành phố chỉ vài tuần thôi là cổ nghe lời ảnh răm rắp. Sáng nay khi Hawk vào nhà thờ, mọi người đều như thế.

      - Tôi cá với ấy tuân lệnh Hawk răm rắp – Phairphax – Tôi quen với nàng nữ Công tước của Hawk, tôi biết ta rất kiêu hãnh, kiêu hãnh ngăn cản ta nhào vào tay ảnh cách dễ dàng, cứ tin lời tôi .

      Hastings nhướng mày thách thức, ta :

      - Tôi cá 1000 bảng về việc nàng đưa cho Hawk dải vải để mang vào ngày đua ngựa nữ hoàng.

      - Bằng lòng cá với – Phairphax chấp nhận ngay tức khắc, rồi hai người đến câu lạc bộ White để nghỉ ngơi và đánh bạc ở nơi độc quyền dành cho quí tộc này, nhưng họ ghi vào sổ cuộc cá cược ấy. Cuộc cá cược họ muốn giấu, cho bạn bè biết.

      Khi Phairphax và Hastings ra về, Jordan đến chiếc bàn bên phòng để rót rượu đầy ly. Khi chàng nhìn người bạn thân nhất, John Camden, giận dữ mà chàng cố che giấu trước mặt những người kia, nay lộ cặp quai hàm bạnh cứng. Chàng với bạn bằng giọng lề rề châm biếm:

      - Tôi hy vọng việc còn lại ở đây phải vì biết nhiều chuyện hay của Alexandra mà là vì muốn chuyện riêng với tôi phải ?

      - phải. Khi Carstairs về chuyện đua ngựa của vợ trong công viên Hyde Park và việc bà ấy đấu kiếm với Mayberry, ta có đề cập đến từ “Melanie”. Tôi nghĩ là rằng Melanie hoan hô nàng Công tước của giành vinh quang trong cả hai vụ đó.

      Jordan uống hớp rượu rồi :

      - Rồi sao nữa?

      John đáp:

      - Melanie là vợ tôi.

      Ly rượu trong tay Jordan chưa đến miệng liền dừng lại nửa chừng.

      Chàng hỏi:

      - Cái gì?

      - Tôi lấy vợ.

      - ? – Jordan hỏi, vẻ chua cay – tại sao thế?

      Ngài Camden cười.

      - Tôi thể lấy vợ được.

      - Nếu thế xin cho phép tôi chúc hạnh phúc – Jordan , giọng mỉa mai.

      Chàng đưa ly rượu lên để chúc mừng với vẻ châm biếm, nhưng bỗng chàng dừng lại vì chàng nhớ đến những năm tháng họ sống tử tế với nhau – Xin lỗi John, tôi có thái độ thô lỗ với . tại, hôn nhân phải lý do hàng đầu để tôi ăn mừng. Melanie là ai, tôi có quen ? Tôi gặp ấy chưa?

      - Tôi hy vọng chưa! – John đáp, cười khanh khách – ấy ra mắt xã hội thượng lưu khi ra khỏi thành phố, chuyện này thế mà hay. Bây giờ về rồi, chắc thế nào cũng thấy ấy rất hấp dẫn và thế nào tôi cũng giới thiệu cổ với .

      - Tiếng tăm của cũng hơn gì tôi nhỉ!

      - Làm sao theo kịp được – John đùa, ràng ta cố làm cho bạn bớt buồn bực – Nếu đưa mắt nhìn cách si mê nàng nào hấp dẫn, lập tức mẹ ta huy động người kèm cặp đến giành sức ngay. Khi nhìn, bà mẹ nào cũng đều hoảng sợ và hy vọng. Dĩ nhiên tôi có tước Công tước để đưa ra, điều kiện này làm cho họ vừa lo vừa thích.

      - Tôi nhớ tôi chưa bao giờ đùa bỡn với những những thơ ngây đức hạnh – Jordan , chàng ngồi xuống và nhìn đăm đăm vào ly rượu.

      - Đúng thế. Nhưng nếu vợ và vợ tôi tâm đồng ý hiệp để trở thành bạn bè với nhau, tôi nghĩ rằng họ rất giống nhau. Như thế, chẳng cần phải lo lắng làm gì.

      - Tại sao? – Jordan hỏi, vẻ lịch .

      - Vì thế nào ấy cũng ý thức được nhiệm vụ của mình, gây cho những chuyện hay. Hồi chiều hôm nay, Melanie báo cho tôi biết ấy có thai, và tôi sợ cổ biết khi nào đứa bé chào đời.

      - Cổ quên à? – Jordan hỏi, vẻ thờ ơ.

      John nhướng mày, nhún vai.

      - Chắc cổ quên. Nhưng cổ quên kể cho tôi nghe chuyện cổ và người vợ của bạn tôi – tôi chưa gặp chị ấy lần nào – có vướng vào nhiều chuyện lộn xộn .

      Nhận thấy nỗ lực của mình làm cho Jordan nguôi ngoai bớt nỗi băn khoăn trong lòng thành công. John ngần ngừ lát rồi hỏi thẳng chàng:

      - định làm gì với vợ ?

      - Tôi nghĩ ra nhiều cách, mà cách nào cũng khủng khiếp hết – Jordan đáp giọng cộc cằn – Tôi có thể vặn cổ ta, nhốt trong nhà hay là đưa về Devon nội trong ngày mai, giữ ta ở đấy, cho tiếp xúc với ai hết.

      - Lạy Chúa lòng lành, Hawk, thể làm như thế được! Sau chuyện xảy ra ở nhà thờ sáng nay mọi người nghĩ là…

      - Tôi cóc cần chuyện mọi người nghĩ – Jordan ngắt ngang lời bạn, nhưng làm thế là đúng, và cả hai đều thấy thế. Jordan càng lúc càng tức giận khi nghĩ rằng mọi người cười chàng, vì chàng thể chế ngự được vợ.

      - Có lẽ chị ấy quá tài hoa – Bá tước Camden – Melanie quen biết chị ấy và rất thích chỉ. - ta đứng dậy và tiếp – Nếu thấy tiện, mời tối mai đến câu lạc bộ White họp mặt với chúng tôi. Chúng ta họp ở đấy để uống mừng cho việc tôi sắp lên chức cha.

      - Tôi đến đấy – Jordan đáp với nụ cười gượng gạo.

      Khi Camden rồi, Jordan nhìn bức tranh bọc khung để bệ lò sưởi mà thấy gì hết, lòng tự hỏi biết Alexandra đem bao nhiêu tình nhân vào giường. Chiều nay khi hai người ở mình với nhau trong phòng khách, chàng thấy mắt nàng hết vẻ thơ ngây và chỉ có thất vọng. Trước tiên, khi nàng nhìn chàng, đôi mắt đẹp đẽ của nàng trông ngây thơ, tin tưởng và dịu hiền. Còn bây giờ, nét tinh bị hận thù làm lu mờ.

      Jordan cảm thấy vô cùng tức giận khi nghĩ đến lý do khiến cho Alexandra hôm nay đối xử với chàng cách thù địch như thế: nàng tiếc vì chàng chết. bé dễ thương hồn nhiên mà chàng cưới làm vợ, bây giờ tức giận vì chàng còn sống. mê hoặc chàng khiến chàng phải cưới nàng trở thành con đĩ đẹp đẽ, toan tính, lạnh lùng.

      Chàng nghĩ đến chuyện ly dị trong vài phút, nhưng bác bỏ ngay ý kiến ấy,. Ngoài chuyện tai tiếng ra, việc ly dị mất nhiều năm mới xong, và chàng muốn có con thừa kế. Đàn ông trong dòng họ Townsende hình như bị nguyền rủa nên thường mệnh yểu, và cho dù Alexandra có vẻ thiếu đức hạnh và đứng đắn như nay, nàng vẫn có thể sinh con cho chàng. Nếu cần tách biệt nàng với mọi người để bảo đảm con nàng đẻ ra là con chàng chứ phải con ai khác là được.

      Ngồi tựa đầu ra ghế, Jordan nhắm mắt, hít hơi dài để lấy lại bình tĩnh. Khi chàng cảm thấy bình tĩnh trở lại, chàng thấy rằng chàng lên án Alexandra và định đoạt tương lai của nàng, đều chỉ dựa lời đồn của mọi người. Chàng sống được là nhờ hồn nhiên trinh bạch mà chàng cưới làm vợ. Dĩ nhiên chàng phải để cho nàng có quyền biện bạch.

      Ngày mai, chàng định cho nàng biết những chuyện chàng nghe Carstairs kể đêm nay, và để cho nàng có cơ hội để chối bỏ. Nàng đáng được làm như thế, miễn là nàng đừng quá quắc mà láo với chàng. Nhưng nếu nàng quả là những cơ hội chủ nghĩa, mưu mô hay là dâm ô khốn nạn, chàng dạy nàng cho thuần tính với biện pháp hết sức khắc nghiệt cho đáng đời.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 18

      Tiếng chân người liên tục ngoài hành lang phòng ngủ của nàng và tiếng chuyện thào của gia nhân bận rộn làm việc ở ngoài đánh thức Alexandra dậy. Ngái ngủ, nàng lăn ngửa người nhìn đồng hồ và bối rối ngạc nhiên. Chưa được 9 giờ, còn sớm quá, gia nhân có việc gì phải làm ở tầng lầu này. Trong suốt thời gian Hội Mùa, người trong nhà thường thức đến gần sáng, nên họ ngủ đến mộtmộth mới dậy.

      ràng hôm nay họ chuẩn bị đón chủ nhân họ về, nàng nghĩ với cảm giác ghê tởm.

      kéo chuông gọi chị người hầu, Alexandra xuống giường làm những công việc thường lệ vào mỗi buổi sáng, trong tai vang lên những tiếng động bất thường diễn ra ở bên ngoài phòng ngủ của nàng.

      Mặc cái áo dài đẹp buổi sáng màu vàng nhạt có hai cánh tay áo phồng ngắn, nàng mở cửa, rồi phải bước lui vì bốn người đàn ông giúp việc qua hướng về phòng ngủ, mặt khuất dưới đống thùng cao nghệu tay, thùng nào thùng nấy mang tên của những chủ thợ may hay thợ đóng giày nổi tiếng nhất.

      Từ dưới tiền sảnh vọng lên tiếng chiếc búa gõ cửa vang lên hạ xuống, tiếp theo là tiếng mở cửa rồi đóng lại và tiếng đàn ông lịch vang lên. Hôm nay cảnh ồn ào náo nhiệt còn nhiều hơn tối qua nữa. Những người đến thăm rất nhiều, đương nhiên là họ muốn thăm Hawk, Alexandra nghĩ. Trước đây, Alexandra và bà Công tước thường chỉ tiếp số thân quen hàng ngày, nhưng nhiều và vào lúc quá sớm như thế này.

      Hiếu kỳ, nàng dọc theo hành lang đến balcon, nhìn xuống tiền sảnh, nàng thấy Higgins, chứ phải Penrose, mở cửa để mời ba người đàn ông vào mà Alexandra chỉ biết chức tước thôi. Thêm hai người nữa mới đến, lịch đợi để được mời vào phòng khách thích hợp, trong lúc đó, gia nhân phục vụ họ đều mặc đồng phục đẹp để thi hành nhiệm vụ với tinh thần hăng say, phấn khởi.

      Khi Higgins dẫn người khách mới tới theo hành lang dẫn đến thư viện, Alexandra chặn lại hầu vội vã hành lang, mang tay ôm vải mới giặt.

      - Này Lucy.

      hầu vội nhún gót chào đáp:

      - Dạ, thưa bà?

      - Tại sao gia nhân dậy làm việc sớm thế?

      hầu so vai hãnh diện đáp:

      - Công tước Hawthorne về nhà!

      Alexandra níu chặt tay vào thành lan can cầu thang, đưa mắt hoảng hốt nhìn xuống tiền sảnh.

      - Ông về đây rồi à?

      - Dạ rồi, thưa bà.

      Alexandra ngạc nhiên đưa mắt nhìn xuống tầng dưới, nàng thấy Jordan từ trong phòng khách bước ra, thân hình cao lớn mặc chiếc quần do thợ may đo cắt màu xanh đậm quá đẹp và chiếc áo sơ mi trắng để hở cổ. với chàng ràng là George, Hoàng thân nhiếp chính, mặc áo quần may bằng hàng satin bằng nhung màu sắc sặc sỡ, tươi cười nhìn Jordan và bằng giọng của hoàng thân quốc thích:

      - Hawthorne này, ngày mất tích là ngày đau buồn cho Hoàng tộc. Chúng tôi ra lệnh cho từ rày về sau phải thận trọng. Gia đình gặp nhiều tai nạn rất bi thảm. Chúng tôi mong từ nay phải hết sức đề phòng. Ngoài ra – ông ta như ra quyết định – chúng tôi muốn phải sinh con nối dõi để duy trì dòng giống của gia tộc.

      Jordan chỉ toét miệng cười thỏai mái để đáp lại nghị quyết của Hoàng tộc, rồi cái gì đấy mà nàng nghe , khiến cho vị hoàng thân phải ngửa đầu ra sau cười ha hả.

      Hoàng thân vỗ tay lên vai Jordan, xin lỗi chàng vì sáng nay đến mà báo trước, rồi bước sang bên vừa lúc Higgins vào tiền sảnh để mở cửa với vẻ trịnh trọng. Alexandra phải mất lát mới bừng tỉnh khỏi cơn xúc động khi được thấy vị nhiếp chính nước ở tại ngôi nhà nàng ở, và thấy Jordan năng với vị khách đế vương bằng thái độ rất tự nhiên vui vẻ.

      Khi ở tiền sảnh vắng người, chỉ còn ông quản gia, Alexandra cố định thần giữ bình tĩnh, từ từ xuống cầu thang. Cố gạt sang bên nỗi lo sợ phải đụng đầu với ngài nhiếp chính, nàng nghĩ đến giây phút khủng khiếp sắp đối diện với Jordan.

      Khi bước vào tiền sảnh, nàng lễ phép với Higgins:

      - Chào buổi sáng, Higgins. Sáng nay Penrose và Filbert đâu rồi? – nàng hỏi, mắt nhìn khắp hành lang.

      - Đức ông cho họ xuống bếp khi ngài đến đây vào sáng nay. Ngài cho rằng họ … à… làm ở đây được, vì… họ… thể.

      - Ông ấy muốn họ cút cho khuất mắt, phải ? – Alexandra gay gắt hỏi – cho nên ổng đổi họ xuống bếp phải ?

      - Đúng thế ạ.

      Alexandra sững người.

      - Ông có cho Đức ông biết Penrose và Filbert là b… - nàng dừng lại nửa chừng khi định hai bạn của nàng, rồi tiếp – là gia nhân của tôi đấy.

      - Có, tôi có thế.

      Alexandra cố sức dằn cơn giận cho khỏi bùng lên. ràng hai lão già này thể làm công việc tiếp hạ quan nhiếp chính, hay thậm chí thể phục dịch được số khách đến thăm gia tăng, nên nàng nên cãi cọ vấn đề này với Hawk làm gì. Nhưng làm nhục họ trước mặt đám gia nhân bằng cách đuổi họ xuống bếp – thay vì cho họ làm công việc gì nhàng hơn trong nhà – quả là công việc bất chính, bất nhân. Alexandra nghĩ rằng hành động như thế là thái độ thù hằn mọn của Hawk.

      - ông làm ơn báo với Đức ông, tôi muốn gặp ông ấy hôm nay – Alexandra giọng bình thản, tỏ vẻ tức giận với Higgins – càng sớm càng tốt.

      - Đức ông cũng muốn gặp bà… lúc 1h30 tại phòng làm việc của ông.

      Alexandra nhìn đồng hồ ở hành lang. Còn ba giờ mười lăm phút nữa nàng gặp mặt chồng. Ba giờ mười lăm phút chờ đợi đến lúc nàng có thể với người đàn ông nàng lấy lầm rằng nàng muốn chuộc lại lỗi lầm. Còn bây giờ, nàng muốn gặp bà Công tước và Tony.

      tầng ttrên, ngay kih Alexandra đưa tay gõ cửa phòng bà Công tước Tony gọi nàng từ bean kia hành lang:

      - Alex, sáng nay chị khỏe ? – ta vừa vừa đến phía nàng.

      Alexandra cười với te với vẻ thân mật của tình cảm chị em.

      - tôi khỏe. Tôi ngủ cả buổi chiều và cả đêm. Còn ?

      - Tôi chợp mắt được – Tony đáp, miệng cười – chị xem cái này chưa? – hỏi và đưa tờ báo cho nàng.

      Alexandra lắc đầu, nhìn tờ báo đăng tin Jordan bị bắt cóc rồi thoát ngục cùng với người bạn tù là người Mỹ. Theo bài báo chàng can đảm cứu được người Mỹ ấy và cuộc vượt ngục này rất gian nguy.

      Cửa căn phòng ngủ của bà Công tước bật mở, hai người lao công vác hai cái rương lớn. Bà Công tước đứng giữa phòng, điều khiển ba hầu bỏ đồ đạc vật dụng vào rương và hòm áo quần.

      - Chào các cháu buổi sáng – bà Công tước già lên tiếng, rồi ra dấu mời họ vào phòng. Bà đuổi các chị hầu ra ngoài, rồi ngồi xuống ghế, và vui vẻ mời hai người ngồi xuống trước mặt bà.

      - Tại sao thu dọn đồ đạc thế? – Alexandra hỏi.

      - Anthony và ta đến ngôi nhà tại thành phố của ta để ở – bà – Bây giờ cháu chẳng cần ta kèm cặp khi có chồng bên cạnh rồi.

      Từ “có chồng” làm cho tim nàng nhói lên và ruột gan bối rối.

      - Cháu tội nghiệp – bà Công tước , khi thấy nét mặt nàng có vẻ căng thẳng – mới chừng tí tuổi đầu mà cháu trải qua biết bao nhiêu điều đau khổ, nhất là chuyện ngày hôm qua. Bây giờ chuyện này người ta bàn tán khắp cả London. Thế nhưng rồi yên hết. Trong vài ngày nữa, chúng ta tiếp tục cuộc sống bình thường trở lại như thể có chuyện gì xảy ra. Xã hội thượng lưu cho rằng việc Anthony lấy cháu là vì ý thức trách nhiệm đối với người họ quá cố, nhưng bây giờ người họ trở về, mọi việc lại đâu vào đấy cả thôi.

      Alexandra tin xã hội thượng lưu chỉ cách đơn giản như thế và nàng ý ấy cho bà nghe.

      - Họ nghĩ như thế cháu à – bà Công tước với vẻ mặt tin tưởng – vì ta chuyện với người bạn của ta, họ đến thăm ta vào hôm qua trong khi cháu nghỉ. Ngoài ra, hồi năm ngoái Anthony say đắm Sally Pharnsworth, cho nên chuyện này chứng tỏ cho mọi người thấy rằng ta cưới cháu là vì bổn phận. Bạn bè của ta, ta rỉ tai cho nhiều người biết thế, và lời họ lan truyền khắp nơi như thế.

      - Làm sao bà có thể tin chắc như thế? – nàng hỏi.

      Bà Công tước nhướng mày, cười.

      - Vì nếu bạn của ta mà theo lời ta cầu, họ thua thiệt rất nhiều. Tục ngữ có câu: “có qua có lại mới toại lòng nhau”. Nay ta giúp người, rồi người giúp ta. Và nếu ai làm thế họ gặp điều rất bất ổn.

      Tony cười:

      - Bà người đáo để, bà nội à.

      - Đúng – bà xác nhận – Alexandra, sao cháu cứ có vẻ hoài nghi như thế?

      - Cháu hoài nghi về kế họach của bà có thể phụ thuộc vào việc tất cả chúng ta phải ra ngoài để tiếp xúc với mọi người. Người cháu nội kia của bà – Alexandra ám chỉ đến Jordan, nàng muốn gọi tên chàng, chức tước hay có liên hệ gì với chàng – hôm qua ra lệnh cho cháu phải ở nhà. Cháu có ý định tuân theo lệnh của ấy – nàng vẻ cương quyết.

      Trán bà Công tước nhăn lại, bà suy nghĩ lát rồi :

      - ấy nghĩ thế là đúng. Làm thế tức là muốn với mọi người rằng cháu xấu hổ vì muốn lấy Tony. Ngoài ra, người ta còn cho rằng giữa chồng cháu và cháu có bất hòa. , được đâu cháu à. Khi Jordan như thế tức là ấy chưa nắm vững tình hình. Vài ngày nữa, chúng ta có sinh hoạt với xã hội bên ngoài. ấy thể ngăn cản được chuyện này. Ta với ấy cho cháu.

      - Đừng, bà nội – Alexandra – xin bà đừng . Cháu lớn rồi, cháu cần ai giúp hết. Ngoài ra, cháu có ý định để cho ảnh ra lệnh cho cháu. có quyền!

      Bà Công tước hài lòng câu thiếu bổn phận làm vợ này của nàng.

      - thế nghe chướng tai! Chồng có quyền pháp lý kiểm soát mọi hoạt động của vợ. Và nhân tiện bàn chuyện này, cháu có vui lòng để ta khuyên cháu về việc đối xử với chồng trong tương lai ?

      Mỗi lần bà Công tước đến Jordan như chồng của Alexandra là nàng bực mình, nhưng nàng vẫn lễ phép đáp:

      - Dạ, dĩ nhiên cháu bằng lòng.

      - Tốt. Hôm qua cháu buồn chán khi nhất quyết đòi ấy chuyện với cháu ngay tức khắc, cháu khiêu khích ấy, như thế là rất dại dột. Cháu biết ấy như ta. Jordan có thể là người gay gắt khi nổi giận, và ràng hôm qua ta giận cháu vì cháu muốn lấy Anthony.

      Alexandra phẫn nộ và đau noun khi nghe bà Công tước, người mà nàng bắt đầu thương , có ý thiên vị Jordan. Nàng gay gắt đáp lại:

      - Hôm qua ấy rất là thô lỗ. Và nếu cháu gì có làm bà phật ý, cháu đành xin lỗi thôi. Thú cháu thể giả vờ mình hạnh phúc khi lấy ấy. Chắc bà quên ấy đối xử ra sao với cháu và với cuộc hôn nhân của cháu. Ngoài ra, ấy làm những chuyện cháu thể tha thứ được, còn tư cách … quá tệ.

      ngờ, bà Công tước toét miệng cười.

      - Ta thể ghét cháu được, cháu à. Cháu là cháu nội của ta – quàng tay quanh vai Alexandra, bà cười rồi tiếp – ta đời nào có ý muốn rằng những chuyện dính dáng đến phụ nữ của Jordan là chuyện đáng khoe khoang. Tuy nhiên, ta để chuyện này cho cháu giải quyết, thay đổi. Và hãy nhớ điều này, cháu à: những kẻ phóng đãng hoàn lương thường là những người chồng rất tồi.

      Alexandra giọng gay gắt:

      - Biết khi nào họ hoàn lương và biết họ có hoàn lương , và cháu muốn lấy ấy.

      - Chắc là cháu muốn. Ít ra là nay. Nhưng cháu nhớ là cháu còn lựa chọn nào khác vì cháu lấy ấy rồi. Ta thú nhận rằng ta trông mong, và có thể rất sung sướng, thấy cháu chế ngự được ấy.

      Alexandra há hốc mồm kinh ngạc khi nghe bà như thế, câu đúng với ý của Tony và Melanie.

      - Cháu thể làm được, và cho dù cháu…

      - Cháu làm được và phải làm – bà Công tước cắt lời bằng giọng thản nhiên, nghiêm túc, cặp mắt hiền từ – Cháu phải làm việc này, Alexandra à, phải cố gắng cho được bình đẳng với ấy. Cháu có niềm tự hào, có lý trí và can đảm.

      Alexandra mở miệng định , nhưng bà Công tước quay qua với Tony.

      - Anthony, ta tin là thế nào Hawthorne cũng muốn biết lý do tại sao cháu muốn cưới Alexandra, bây giờ chúng ta nên nghĩ xem cháu phải gì.

      - Bà quá trễ rồi, thưa bà. Hawk gọi cháu đến thư viện để chuyện từ lúc 8h sáng nay ác liệt, và đó là vấn đề đầu tiên ấy muốn biết.

      Lần đầu tiên trông bà Công tước có vẻ hơi hốt hoảng.

      - Ta hy vọng cháu rằng đó là biện pháp “hữu hiệu”. Lời giải thích này nghe hợp lý. Hay là cháu có thể đó chỉ là quyết định bốc đồng, hay…

      - Cháu như thế – Tony cười, nụ cười ranh mãnh – Cháu cháu phải cưới Alexandra vì những người đủ tư cách nhất ở London làm đủ cách để cầu hôn với chị ấy, gây gổ với chị, và có kế hoạch nguy hiểm là bắt cóc chị ấy.

      Bà Công tước đưa tay ôm cổ.

      - Cháu thế à?

      - Phải, cháu như thế.

      - Tại sao? Lạy Chúa!

      - Vì đấy là – Anthony đáp. Miệng cười khúc khích – và vì thế nào trong vài ngày nữa, ấy cũng biết thế.

      - Cứ để khi nào thuận tiện hãy hay hơn.

      - Nhưng như thế mất hết vui – Anthony tiếp (Alexandra nghĩ ta là người tốt nhất, thân thiết nhất) – vì ảnh nghe ai đấy rồi, và cháu muốn ngồi đấy để nhìn phản ứng của ảnh.

      - ấy phản ứng như thế nào? – Alexandra hỏi, vì nàng tthể hỏi được.

      - phản ứng – Anthony đáp và nhún vai – Nhưng Hawk thường như thế. bao giờ để lộ tình cảm ra ngoài. yên lặng, lầm lì…

      - Thôi, thế là đủ rồi, Anthony – bà Công tước và đến kéo dây chuông để gọi các hầu.

      Alexandra và Anthony cũng đứng dậy. hỏi:

      - Sáng nay chị có muốn đánh kiếm ?

      Alexandra gật đầu. Đánh kiếm là cách duy nhất giúp nàng giết giờ chờ đợi gặp Jordan.

      *

      trước 12 giờ 30 phút chút.

      Higgins vào phòng làm việc của Jordan để đưa bức thư của ông ở văn phòng đặt ở phố Bow Street, bức thư cho biết ta hẹn dời cuộc họp riêng vào ngày mai.

      Jordan nhìn người quản gia, quyết định gặp mặt Alexandra ngay.

      - Higgins, chủ của ở đâu?

      - Trong phòng đấu kiếm, thưa Đức Ông, đấu kiếm với ngài Anthony.

      Jordan mở hai cánh cửa khổng lồ cửa phòng đấu kiếm ở tầng ba, rồi vào. hai người đấu kiếm thấy chàng, họ tiếp tục đấu, kiếm chạm nhau chan chát, gạt đỡ, đâm, di động nhịp nhàng, điêu luyện.

      Dựa vai vào tường, Jordan nhìn người phụ nữ mềm mại uyển chuyển di động, nàng mặc quần ống bó để lộ những đường nét duyên dáng cặp mông đầy đặn và đôi chân dài. Jordan nghĩ nàng những chỉ có tài sử dụng kiếm như chàng nghĩ thôi, mà nàng còn giỏi về kiếm pháp nữa, biết tìm chỗ sơ hở của đối thủ, có phản xạ nhanh nhẹn và di chuyển rất bất ngờ.

      Mặc dù biết chàng có mặt trong phòng, nhưng bỗng nàng gọi lớn biểu Tony ngừng đấu. Vừa thở hồng hộc vừa cười, nàng đưa tay ra sau đầu, tháo mặt nạ rồi lắc mạnh đầu cho tóc xõa xuống hai vai, mái tóc màu đen tuyền óng mướt. Nàng để trêu Tony:

      - Tony, chú trở nên chậm chạp rồi!

      Khi nàng cởi tấm giáp che ngực và quì xuống để ngồi dựa vào tường, khuôn mặt tươi cười của nàng ửng hồng trông quyến rũ. Tony gì và nàng quay đầu lui nhìn , miệng mỉm cười.

      Bỗng Jordan nhận thấy chàng ngược dòng thời gian, hình ảnh đẹp lộng lẫy này biến thành tóc quăn, vui vẻ múa cây kiếm giả trước mặt chàng trong khoảng rừng thưa, rồi quì xuống giữa đám hoa, ngước mặt nhìn chàng, tay ôm con chó, dấu được tình cảm lóe lên trong mắt.

      Jordan cảm thấy lòng nuối tiếc, pha lẫn cảm giác mất mát vì trong quãng rừng thưa ấy bây giờ biến mất.

      Cuối cùng Tony thấy chàng. vui vẻ hỏi:

      - Hawk, có thấy tôi trở nên chậm chạp vì già ? – bên kia phòng, Alexandra nghiêng người nhìn, mặt nàng đanh lại.

      - Chắc là – Jordan châm biếm đáp – tôi còn già hơn chú – chàng quay qua Alexandra – vì tôi rảnh việc hơn dự kiến, nên bây giờ chúng ta có thể họp mặt được rồi.

      Khác với thái độ thù hằn như hôm qua, bây giờ giọng chàng lịch , thản nhiên như giọng của nhà kinh doanh. Nàng cảm thấy mừng, nhưng vẫn cảnh giác. Nàng nhìn chiếc quần bó chặt vào người, cảm thấy được trang nghiêm khi họp mặt với chàng, ngoài ra mặt nàng đỏ bừng và tóc tai rối bù. Nàng bèn đề nghị.

      - Để tôi thay áo quần .

      - cần thiết.

      muốn chống lại ý kiến của chàng, vả lại nàng muốn chuyện với chàng ngay, nên Alexandra lặng lẽ gật đầu lễ phép. Nàng theo chàng xuống phòng làm việc của chàng, trong óc cố nhớ lại những điều nàng định .

      Jordan đóng cửa phòng làm việc xong, đợi cho Alexandra ngồi vào chiếc ghế kê trước cái bàn bằng gỗ sồi khổng lồ chạm trổ tinh vi. Rồi thay vì vào ngồi sau bàn, Jordan đến ngồi lên mép bàn trước mặt nàng, hai tay vòng trước ngực, bình thản nhìn nàng, chân đu đưa rất gần với chân nàng đến nỗi nàng nghe tiếng xào xạt của vải quần chàng phát ra.

      Thời gian trôi qua như bất tận trước khi chàng lên tiếng, khi , giọng bình tĩnh, và có vẻ có quyền lực:

      - Chúng ta “bắt đầu”: lần đầu tại nhà bà nội tôi cách đây năm, và lần tại nhà này vào hôm qua. Vì hoàn cảnh, nên lần nào được tốt đẹp hết. Bây giờ là lần thứ ba và là lần cuối. Trong vài phút nữa, tôi quyết định về hướng tương lai của chúng ta. Để có quyết định ấy, trước hết tôi muốn nghe về chuyện này.

      Chàng đưa tay ra phía sau, lấy tờ giấy bàn rồi đưa cho nàng.

      Lấy làm lạ, Alexandra cầm lấy tờ giấy, nhìn xem và gần như vùng đứng dậy khỏi ghế, lòng giận sôi sùng sục. tờ giấy, Jordan ghi hơn tá “hoạt động đáng ngờ” kể cả tập đấu kiếm với Roddy, cuộc đua ngựa của nàng ở Hyde Park, chuyện tai tiếng khi Ngài Maybly quyến rũ nàng Wilton, và nhiều chuyện tinh nghịch tương đối vô hại khác, nhưng khi được lên danh sách như thế lại xem như bản cáo trạng.

      để ý đến nét mặt tức giận của nàng, Jordan bình tĩnh tiếp:

      - Trước khi tôi quyết định hướng tương lai, tôi để cho giờ chối cãi các mục danh sách mà xem ra đúng, cũng như đưa lời giải thích để biện hộ cho các trường hợp này.

      tức giận càng lúc càng gia tăng khiến Alexandra từ từ đứng dậy, hai tay bặm chặt hai bên hông. Nàng ngờ chàng cả gan phê bình chê trách về hạnh kiểm của nàng như thế. So với cuộc sống trác táng của chàng, nàng thơ ngây như em bé vừa chào đồi.

      - là đạo đức giả, kiêu căng! – Nàng giận dữ thốt ra, rồi với cố gắng phi thường, nàng kiềm chế cơn giận lại. Hếch cằm lên, nàng nhìn vào mặt chàng rồi nhìn vào tờ giấy, nàng tiếp – Tôi vô tội! Tôi đúng như các điều vô hại vô nghĩa ghi danh sách này.

      Jordan nhìn người đẹp nổi giận đứng trước mặt, cặp mắt nàng sáng như ngọc, ngực phập phồng vì tức tối, cơn giận của chàng dịu xuống vì chàng cảm phục thành của nàng, can đảm dám chấp nhận tội lỗi của mình.

      Tuy nhiên Alexandra chưa hết.

      - Tại sao “dám” công kích tôi với danh sách này, lên án tôi và đưa tối hậu thư về tương lai của tôi? – nàng hét lên, và khi chàng chưa kịp có phản ứng, nàng bước ra khỏi tầm tay của chàng, quay gót nhanh ra cửa.

      - Quay lại đây! – Jordan ra lệnh.

      Alexandra quay phắt lại nhanh, mái tóc óng ánh xòe ra vai trái nàng như thác nước cuồn cuộn chảy. Nàng giận dữ đáp:

      - Tôi trở lại! Đợi tôi 10 phút.

      Jordan để cho nàng , cau mày nhìn nàng đóng cửa mạnh. Chàng ngờ nàng phản ứng quá dữ dội như thế. ra, chàng chỉ muốn đưa ra danh sách ấy cho nàng xem để biết chắc trong thời gian chàng vắng mặt, nàng sống như thế nào thôi. Điều duy nhất chàng muốn, muốn biết, là vấn đề chàng thể hỏi nàng được, đó là vấn đề trong khi chàng vắng ai là người ngủ với nàng.

      Trong lúc chờ đợi nàng quay lui, chàng lấy tờ hợp đồng về vận tải đường biển nằm đống hồ sơ bàn, lặng lẽ đọc.

      Chàng tự nhủ: danh sách đưa ra phải là sáng kiến tuyệt vời.

      Chàng trầm ngâm suy nghĩ câu kết luận này trong mấy phút, bỗng có tiếng gõ cửa, rồi đợi chàng trả lời, cửa mở ra và nàng vào, đến ném tờ giấy lên bàn trước mặt chàng. Nàng giận dữ :

      - Vì muốn trao đổi những lời tố cáo và tạo cơ hội để tranh cãi, tôi cũng cho lịch ” ấy trước khi tôi đưa tối hậu thư về tương lai của .

      Jordan nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của nàng, rồi nhìn xuống tờ giấy nằm bên cạnh tờ hợp đồng chàng xem, chàng hất đầu chỉ chiếc ghế nàng ngồi hồi nãy, rồi đợi cho đến khi nàng ngồi xuống ghế rồi, chàng mới lấy tờ giấy lên xem.

      Tờ giấy chỉ có 16 chữ, 8 cái tên. Tên những người tình cũ của chàng. Để tờ giấy sang bên, chàng cau mày nhìn nàng và gì hết.

      - Sao? – cuối cùng nàng hỏi – có tên nào đúng danh sách ấy ?

      - Có chỗ sai – chàng đáp, vẻ ấm ức, - nhiều tên bị bỏ quên.

      - Sai à? – Alexandra hỏi, lòng nao nức vì ánh mắt chàng có vẻ thích thú.

      - Maryanne Winthrop đánh vần ở tên đầu với chữ “y” chứ phải “i”.

      - Cám ơn giúp tôi trau dồi thêm kiến thức. Nếu tôi định cho nàng chiếc vòng đeo tai bằng kim cương lòe loẹt cho hợp với chiếc dây chuyền đeo cổ mà mọi người đều cho ta, thế nào tôi cũng đánh vần đúng cái tên của ta danh thiếp.

      Lần này ràng chàng nhếch mép cười châm biếm, nên nàng đứng dậy.

      - Bây giờ xác nhận mình có “tội” rồi, vậy tôi cho biết hướng tương lai của chúng ta – Nàng dừng lại lát để hít vào mạnh rồi với vẻ sung sướng – tôi xin lệnh hủy bỏ hôn nhân.

      Lời nàng vang lên như đạn bắn vào tường, để lại trong gian vắng lặng. Nhưng Jordan rất bình thản mảy may xúc động.

      - Lệnh hủy bỏ hôn nhân? – chàng lặp lại. Bằng với kiên nhẫn của người thầy giáo thảo luận về vấn đề tu từ phức tạp với người học trò yếu kém, chàng nhàng tiếp – có thể cho tôi biết làm cách nào để làm được việc này ?

      bình tĩnh quỉ quái của chàng khiến cho nàng muốn đá vào xương ống quyển của chàng.

      - Tôi làm gì hết. Tôi nhờ cơ quan pháp luật giải quyết chuyện này.

      - Nhờ luật sư? – Jordan – luật sư giải quyết những việc này?

      tức giận trong lòng nàng càng dữ dội hơn nữa khi chàng thêm, nhàng êm ái:

      - Tôi cầu nhiều luật sư giỏi đến để cho tham vấn. Tôi trả tiền thuê mướn họ rồi.

      Lời đề nghị ác độc như sỉ nhục đối với nàng khiến nàng rơm rớm nước mắt.

      - Có phải tôi là đồ điên khùng cả tin vào trong suốt hai năm qua hay ? – nàng hỏi, giọng thào đau đớn – có phải tôi quá cả tin đến nỗi nghĩ rằng tôi nhờ luật sư của làm cố vấn cho tôi?

      Jordan cau mày, chàng thấy có nhiều điểm làm cho chàng thích thú: thứ nhất, mặc dù Alexandra tỏ ra can đảm và bất cần, nhưng nàng sắp khóc; thứ hai, can đảm, thơ ngây ngày nào bây giờ trở thành người đàn bà đẹp rực rỡ và kiên cường, nhưng theo con đường chống đối cách cương quyết, và ở tư thế thuận lợi; cuối cùng, điều này làm cho chàng lung túng nhất, là chàng nhận thấy mình say mê cơ thể nàng như cách đây năm. Nhiều hơn nữa. Say mê nhiều hơn.

      Chàng bình tĩnh đáp:

      - Tôi chỉ tránh cho lâm vào hoàn cảnh gọi là thử thách rất phiền phức và hoàn toàn vô bổ trong văn phòng của người luật sư xa lạ, và có khi kín đáo.

      - Chuyện này vô bổ!

      - vô bổ – chàng đáp với giọng quả quyết – cuộc hôn nhân có đêm tân hôn tốt đẹp, hay quên rồi?

      Việc nhắc lại cái đêm nàng nằm trần truồnng trong vòng tay chàng càng làm cho Alexandra căng thẳng thêm.

      - Tôi phải là người suy yếu vì già cả – nàng đáp, và ánh mắt cười đùa của chàng làm cho nàng muốn báo cho chàng biết nàng định hủy bỏ hôn nhân cho bõ ghét – Cuộc hôn nhân của chúng ta có hiệu lực. Vì tôi được quyền chọn lựa theo ý muốn của tôi.

      Thay vì phản ứng cách tức tối, chàng lại tỏ ra thích thú hơn.

      - hãy ý ấy cho luật sư nghe để ta cười bể bụng. Nếu cuộc hôn nhân có hiệu lực chỉ vì người vợ bị bó buộc phải lấy người mình lựa chọn, hầu hết những cặp vợ chồng trong xã hội thượng lưu đều sống trong tội lỗi hết, ngay chính tại điểm này.

      - Tôi chỉ bị “bó buộc” thôi mà còn bị ép buộc, bị mua chuộc, bị “quyến rũ” để làm việc ấy.

      - Vậy hãy tìm ngay luật sư và cho ông ta biết, nhưng nhớ đem theo thuốc muối để cho ông ta ngửi, vì chắc phải làm cho ông ta tỉnh lại.

      Alex nghĩ chắc chàng đúng, và lòng nàng bỗng nặng trĩu u sầu. Trong 15 phút qua, nàng trút hết tức giận bị dồn nén lên Jordan mà thấy có chút phản ứng nào của cha làm cho nàng hài lòng. Bây giờ nàng bỗng cảm thấy lòng trống rỗng kể cả hy vọng và lòng hận thù. Trống rỗng. Ngước mắt nhìn chàng như nhìn kẻ xa lạ, như nhìn kẻ thân quen.

      - Nếu tôi hủy được hôn nhân, tôi xin ly dị.

      Bỗng mặt Jordan đanh lại vì chàng nghĩ là Tony láo về tình cảm “gia đình” giữa họ với nhau. Chàng gay gắt đáp”

      - Nếu thỏa thuận của tôi làm thế được. Cho nên bỏ ý định lấy Tony .

      - Tôi có ý định lấy Tony! – nàng quắc mắt khi ra điều này khiến cho Jordan hơi mừng – Và tôi cũng có ý định sống như vợ .

      Bớt giận khi nghe nàng muốn lấy Tony, Jordan bình tĩnh nhìn nàng.

      - Nếu tôi ngu đần, xin tha lỗi, nhưng tôi rất ngạc nhiên khi nghe muốn hủy bỏ hôn nhân.

      - ràng ngạc nhiên khi tìm thấy đời này có người phụ nữ dám kháng cự – nàng đáp gay gắt.

      - Và vì thế mà muốn hủy bỏ hôn nhân phải ? thấy có thể kháng cự lại tôi?

      - Tôi muốn hủy bỏ – Alex đáp, nhìn thẳng vào mặt chàng và bằng giọng lễ phép, hoàn toàn phù hợp với lời nàng – vì tôi thích .

      tin thế, chàng cười.

      - biết tôi đủ để thích tôi – chàng trêu.

      - À biết chứ, tôi biết rất ! – Alex đáp, vẻ rầu rĩ – tôi từ chối việc làm vợ .

      - còn lựa chọn nào khác, em à.

      Từ em được chàng thốt ra cách tình tứ trống rỗng, khiến nàng phừng phừng nổi giận. Đúng là phong cách của kẻ đểu giả khét tiếng, ràng súyt nữa nàng tan ra dưới chân chàng:

      - Đừng gọi tôi là “em ”. Dù ra sao nữa, tôi cũng phải thoát khỏi . Tôi có quyền lựa chọn – nàng muốn chạy ngay tức khắc, do thôi thúc của tình thế – tôi, tôi muốn về Morsham, mua ngôi nhà ở đấy.

      - định lấy tiền đâu để mua? – chàng châm biếm hỏi – có tiền.

      - Nhưng… nhưng khi chúng ta lấy nhau, trích cho tôi số tiền lớn.

      - Tiền ấy chỉ dùng chi tiêu vào việc nào mà tôi bằng lòng.

      Alex bèn giận dữ .

      - Thế quá khôn. Tiền của lại hoàn về .

      Trước tình cảnh này, Jordan làm sao nín được cười. Chàng nhìn cặp mắt xanh giận dữ và khuôn mặt đỏ rần, phân vân tự hỏi tại sao nàng lúc nào cũng làm cho chàng muốn cười, tự hỏi tại sao chàng cảm thấy muốn ôm nàng vào lòng vuốt ve mà làm cho chàng bối rối. Nàng thay đổi rất kinh khủng trong năm qua, nhưng vẫn còn thích hợp với chàng hơn bất cứ người phụ nữ nào chàng quen biết. Chàng :

      - Chuyện thảo luận về vấn đề pháp lý này làm cho tôi nhớ rằng tôi có nhiều quyền hạn về pháp lý mà trong hơn năm qua tôi đòi hỏi. xong, chàng nắm chặt cánh tay nàng, kéo nàng vào giữa hai đùi mình.

      - đừng bê bối… - Alex lớn, vùng vằng cố thoát ra – Tôi vẫn còn đính hôn hợp pháp với em họ của .

      Chàng cười lớn.

      - Bây giờ lập luận có sức thuyết phục rồi đấy.

      - Tôi muốn hôn tôi! – Alexandra giận dữ , cố đẩy mạnh hai tay vào ngực chàng.

      - Thế quá bậy! – chàng trả lời nho , lôi mạnh nàng lên áp sát vào bộ ngực vạm vỡ của chàng, hai tay ôm quàng sau lưng nàng, kẹp hai bàn tay và hai cánh tay trước của nàng ở giữa hai người – vì tôi định xem thử tôi có còn làm cho cảm thấy “nóng hừng hực” .

      - chỉ phí thời giờ thôi! – Alexandra hét lên, quay đầu sang bên, thấy nhục nhã khi nhớ đến thời nàng mê chàng, nàng có nụ hôn của chàng làm cho nàng nóng cả hồn lẫn xác. Theo chỗ nàng nghe ngóng được, nụ hôn của Jordan Townsende làm cho ½ phụ nữ nước nóng lên – tôi phải là đứa bé ngây thơ. Bây giờ tôi lớn rồi, tôi được những người đàn ông khác hôn thua gì ! Còn hơn nữa là đằng khác.

      Jordan trả đũa bằng cách lồng bàn tay ra sau gáy, dưới hai mái tóc của nàng, kéo mạnh nàng về vị trí ngay thẳng.

      - Có bao nhiêu người hôn cả thảy - chàng hỏi, quai hàm căng ra.

      - Hàng tá! Hàng trăm! – nàng đáp.

      - Nếu thế – chàng bằng giọng rề rề, nho – chắc em học đủ kinh nghiệm để làm cho cháy bỏng.

      Trước khi nàng kịp trả lời, chàng áp môi vào môi nàng, cà tới cà lui, nụ hôn như những nụ hôn nhàng của Tony hay là những nụ hôn chùng lén của số người thình lình hôn nàng để xem thử nàng có cho phép họ hôn tiếp hay . Nụ hôn này khác các nụ hôn khác là vì nụ hôn của chàng rất ác liệt, nụ hôn có sức thuyết phục kinh khủng, nằng nặc bắt nàng hôn lại để biết nàng chấp nhận chưa, và đến khi nàng hôn lại với nhiều hứa hẹn tốt đẹp, lúc bấy giờ chàng mới hôn dịu dàng trở lại, và nó trở thành cái gì khác hơn.

      Alexandra cảm được có hứa hẹn thầm, nàng hiểu mà biết làm sao, toàn thân nàng rung lên vì hoảng hốt và xúc động khi miệng chàng lứơt quanh vành môi nàng, thúc giục nàng tham gia.

      Có tiếng người thở ở phía sau họ khiến Jordan nới lỏng vòng tay và Alexandra quay người lui, chỉ còn cánh tay chàng ôm quanh nàng, ghì mạnh nàng vào bên hông. Khi ấy hai người thấy Higgins vào thư viện, ta có nhiệm vụ dẫn ba người đàn ông, kể cả ngài Camden vào gặp chủ nhân.

      Cả người quản gia lẫn ba người đàn ông dừng lại đột ngột.

      - Tôi… tôi xin lỗi Đức ông! – Higgins … lần đầu tiên tỏ ra mất bình tĩnh từ khi Alexandra biết ta đến giờ – tôi nhớ Ngài có khi nào bá tước đến…

      - Tôi đến gặp quí vị trong vòng 15 phút nữa – Jordan với ba người bạn.

      Họ ra nhưng trước khi , Alexandra thấy nét tươi vui mặt ba người, rồi nàng quay lại Jordan, vẻ tức giận.

      - Thế nào họ cũng nghĩ chúng ta hôn trong 15 phút nữa! – nàng lớn – tôi hy vọng thỏa mãn,

      - Thỏa mãn à? – chàng cắt ngang lời nàng với vẻ thích thú, nhìn nàng, người thiếu nữ từng nhìn chàng với ánh mắt khâm phục của trẻ con. Hết mái tóc quăn lộn xộn rồi, hết cặp mắt xanh sáng long lanh đầy khâm phục rồi, hết rồi bừa bãi tuyệt vời mà chàng cưới làm vợ rồi. Thay vào đấy lá thiếu nữ đẹp rực rỡ, tính tình bất trị, khiến chàng cảm thấy nhất thiết phải dạy cho thuần tính, biết cách đáp ứng với chàng như trước kia- Thỏa mãn à? – chàng hỏi lại – Lấy cái cớ tội nghiệp ấy để hôn nữa à? nhầm đấy!

      - Tôi muốn thế! – Alexandra thốt lên cách khổ sở – cách đây ba ngày, tôi lấy người đàn ông khác. nghĩ là ba ông kia khi thấy hôn tôi họ cho là chuyện này quá kỳ cục hay sao?

      - tin những chuyện chúng ta vừa làm với nhau khiến mọi người cho là “kỳ cục” – Jordan với giọng vừa vui thích vừa hài hước – tin khi họ thấy cảnh xông vào nhà thờ để ngăn lễ cưới lại.

      Lần đầu tiên nàng nghĩ rằng chuỵên này đối với xã hội thượng lưu trông có vẻ buồn cươiø biết bao. Và đối với chàng, chắc là chàng bối rối biết bao, còn Alexandra cảm thấy muốn cười vì lòng hân hoan sung sướng.

      - Tiến tới và cười – chàng mời, giọng đùa bỡn, nhìn nàng cố gắng để giữ vẻ lãnh đạm – Chuyện này rất buồn cười.

      - buồn cười – Alexandra chỉnh lại, vẻ mặt lại nghiêm trang lạnh lùng – thế nhưng, lúc ấy buồn cười.

      - Đúng – chàng đồng ý đáp, rồi nhoẻn miệng cười – Nếu em mà thấy được khuôn mặt của em lúc quay lui nhìn khi đứng trong nhà thờ, em mới thấy tức cười. Trông em như thấy ma vậy, - bỗng nàng có vẻ vui sướng, như thể nàng gặp lại người mến.

      - Trông như phẫn nộ của Chúa, - nàng , lòng tự nhiên cảm thấy chàng có sức quyến rũ.

      - cảm thấy lố bịch.

      Alexandra thầm khâm phục tính tự châm biếm mình của chàng, và bỗng nhiên nàng cố quên những chuyện qua của chàng. Ngược dòng thời gian, nàng thấy chàng là người chồng đẹp trai, tươi cười, hấp dẫn, người thường trêu chọc nàng, và đấu kiếm giả với nàng trong khu rừng thưa. Rồi tự nhiên nàng ngước mắt nhìn chàng, nhìn đôi mắt xám xinh đẹp, nàng nghĩ thầm: chàng còn sống , đây phải là giấc mơ chấm dứt như bao nhiêu giấc mơ khác. Chàng còn sống. Và điều khó tin, chàng là chồng nàng. Ít ra là trong lúc này.

      Nàng say sưa suy nghĩ lát mới nhận ra chàng nhìn chăm chăm vào môi nàng và hai tay ôm quanh mình nàng, kéo nàng sát vào chàng.

      - ! Tôi…

      chàng dập tắt phản đối của nàng bằng nụ hôn cháy bỏng. Thân xác nàng phản bội nàng, thôi còn cứng đơ nữa, nó phản bội cơn giận trong lòng nàng. Tim nàng bắt đầu đập thình thịch, và nàng bắt đầu cảm thấy đê mê trong hai cánh tay của người chồng mà nàng tưởng chết. Chàng đưa tay ra sau gáy nàng, vuốt ve trìu mến, còn tay kia thoa lên lưng nàng, kéo nàng vào sát người chàng.

      Môi chàng di chuyển môi nàng, thân thể cứng rắn của chàng áp mạnh vào thân thể nàng với cảm giác thân thuộc, vì nàng sống trong mong ngóng cảnh như thế này hàng ngàn lần rồi.

      Nàng để cho chàng hôn, kháng cự, để cho miệng chàng, để cho tay chàng mân mê, nhưng nàng đáp ứng, dám đáp ứng.

      Jordan nhả môi nàng ra, hôn lên thái dương rồi thào :

      - Hôn – hơi thở nóng hổi của chàng ngấm lên mạch máu nàng – Hôn – chàng dụ dỗ nàng, vừa hôn lên má lên cổ và lên tai nàng. hai tay chàng lồng vào tóc nàng, nâng mặt nàng lên để nàng nhìn vào gương mặt trêu chọc, thách thức của chàng. – Em quên cách hôn rồi à?

      Alex thà chết còn hơn để cho chàng tin rằng chàng là người duy nhất hôn lên môi nàng 15 tháng trước đây, và nàng thấy chàng hiểu được ý nghĩ của nàng.

      - – nàng đáp, giọng run run.

      Môi chàng đáp xuống môi nàng lại, hôn hơi dài rồi trở lại hôn vào thái dương, hôn tai, hôn má, miệng thào :

      - Hôn . muốn xem thử hôn có tuyệt như lần trước .

      Lời chàng nhắc lại nụ hôn trước đây của nàng khiến nàng chịu được nữa. Rên lên nho trong cổ vì thất vọng, nàng từ từ quay đầu đón môi chàng, hai tay đưa lên ngực chàng. Môi Jordan áp mạnh vào môi nàng, và lần này môi nàng hé ra đón nhận, để cho lưỡi chàng luồn trong miệng nàng.

      Alexandra ngây ngất cảm thấy tay chàng ở dưới lưng nàng, kéo nàng sát vào chàng, nhưng thay vì chống đối, nàng ôm vai chàng, áp vào thân hình cứng rắn của chàng. Chàng bỗng rùng mình khi nàng ôm sát vào người chàng, Jordan đưa tay sờ lên ngực, lưỡi đưa vào miệng nàng. Nụ hôn kéo dài đê mê, tay chàng thoa ngực thoa lưng nàng, áp hai chân vào chân nàng và nàng hôn đáp lại với nhiệt tình ấp ủ lâu nay.

      Jordan vui sướng vì vợ chàng hôn đáp lại chàng. Khi nàng đưa lưỡi liếm vào môi chàng, chàng liền hút lưỡi nàng vào trong miệng mình, thân hình chàng rực lửa vì dục vọng, ham muốn. Cố chống lại ý muốn đè nàng xuống ngay thảm, chàng liền nhả môi nàng ra. ràng vợ chàng học hỏi nhiều về hôn hít trong thời gian chàng ở tù, chàng bực mình nghĩ trong óc.

      Khi nhận ra mình làm được điều đó, nàng cảm thấy tự hào và thỏa mãn, liền nhoẻn miệng cười, nụ cười khiêu khích vô tâm. Jordan nheo mắt nhìn nàng cười thỏa mãn. Rồi nhìn cặp mắt xanh của nàng. Quai hàm banh ra, chàng thả hai tay, bước lui khỏi nàng.

      - có lời khen – chàng cộc cằn.

      Alexandra nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Jordan, nàng liền biết thái độ bằng lòng của chàng:

      - Trong năm qua, em học hỏi rất nhiều.

      Nàng nhớ cách đây năm, chàng cho nàng là bé thơ ngây, tội nghiệp. Cố nở nụ cười gượng gạo, nàng :

      - Cách đây năm, thấy tôi quá thơ ngây. Bây giờ phàn nàn tôi thơ ngây. khó biết làm cho hài lòng.

      Thấy Alex đau khổ, Jordan bỗng ân hận, nhưng chàng vẫn :

      - Tối nay khi chúng ta ngủ, sau khi tôi họp mặt em ở câu lạc bộ White trở về, chúng ta bàn cách có thể làm cho tôi “hài lòng”. Bây giờ – chàng tiếp bằng giọng ra lệnh – tôi muốn côhiểu cho mấy việc này. Thứ nhất, chuyện hủy bỏ hôn nhân bàn đến. Chuyện ly dị cũng . Thứ hai, có chuyện đấu kiếm vui chơi giải trí, khắp nơi với cái quần mặc, đua ngựa trong công viên và xuất trước công chúng với bất kỳ ai ngoài tôi. nghe chưa? Trừ tôi, được ra ngoài với bất cứ người đàn ông nào hết.

      Cơn tức giận bùng lên trong lòng nàng:

      - cho là ai thế? – nàng hỏi, mặt đỏ gay vì tức giận. Trong hai năm nay, chàng thay đổi tí gì hết, chàng vẫn muốn nhốt nàng cho ra ngoài. ràng chàng vẫn có ý định đưa nàng về Devon.

      - Tôi biết tôi là ai, Alexandra à – chàng đáp – thế nhưng tôi biết là ai. biết.

      - Tôi tin là biết – nàng gay gắt nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh – chắc cho rằng lấy người vợ dễ thong, sẵn sàng làm theo bất cứ lời nào ra lệnh, phải ?

      - Đúng như thế – chàng trả lời chắc nịch.

      - có đâu.

      - Tôi có.

      Alexandra hất đầu, quay , nhún gối chào chàng.

      - lầm rồi, Đức ông à – nàng , rồi ra cửa.

      Chàng theo, giọng gay gắt.

      - Tên tôi là Jordan.

      Alexandra dừng lại, quay lui nửa người, cặp lôngmày nhướng lên giả vờ kinh ngạc, mặt đỏ gay. Trước đây nàng muốn chàng cầu nàng gọi tên chàng bao nhiêu bây giờ nàng muốn gọi bấy nhiêu.

      - Tôi biết tên – nàng đáp với giọng bình thản – Đức ông – xong, nàng quay lui, ra cửa, cảm thấy mắt chàng dán vào vai nàng, lòng cầu sao hai đầu gối run run của nàng khụyu xuống với lo lắng bồn chồn trong người.

      Khi nàng đưa tay nắm tay nắm cửa, giọng chàng vang lên phá tan bầu khí yên lặng.

      - Alexandra!

      Mặc dầu đề phòng, nhưng nàng vẫng giật mình:

      - Cái gì đấy? – nàng hỏi, quay đầu nhìn lui.

      - hãy suy nghĩ cho kỹ kẻo phạm sai lầm vì thực lệnh của tôi. Tôi báo cho biết. Nếu , ân hận đấy.

      Mặc dù giọng chàng lạnh lùng gay gắt, nhưng nàng vẫn hếch cằm ra trước và hỏi:

      - hết chưa?

      - Hết. Biểu Higgins đến đây trước khi đâu.

      Nghe nhắc đến tên người quản gia, bỗng Alex nhớ đến tình cảnh của hai người lão bộc, nàng bèn quay người lui và với chàng:

      - trả đũa tôi vì tôi coi thường bằng cách loại hai người lão bộc của tôi. Hai lão già mà đuổi xuống bếp sáng nay là những người tôi xem như bố tôi. Penrose dạy cho tôi câu cá và bơi lội. Filbert tự tay làm nhà búp bê cho tôi, rồi sau này đóng cho tôi chiếc bè và tập cho tôi giương buồm bè. Tôi cho phép hành hạ hay làm nhục họ.

      - với Higgins – chàng lạnh lùng cắt ngang lời nàng – đưa họ đến làm nơi nào muốn, miễn là đừng làm trước tiền sảnh là được.

      Khi cửa đóng lại rồi, Jordan ngồi vào ghế, cau mày suy nghĩ. Chàng làm xong công việc mà chàng muốn thực cho kỳ được, nghĩa là làm cho nàng hiểu nhiệm vụ của nàng từ rày về sau, và chàng tin chắc nàng tuân theo các nhiệm vụ ấy. Chàng chịu được cảnh chàng bị đàn bà coi thường, nhất là người thiếu nữ từng tôn sùng chàng. Ngoài ra, ham muốn nhục dục vừa rồi làm cho chàng khó chịu, bực mình, ngạc nhiên vô cùng, mặc dù nguyên nhân chính là vì chàng bị sống kiêng kỵ tình dục trong năm trời.

      Chàng nghĩ có lẽ Alexandra bao giờ là người vợ chiều chuộng chồng như chàng mơ ước, nhưng chàng tìm được đền bù bằng tinh thần vững mạnh của nàng. Nàng làm cho chàng chán, láo hay là hèn nhát. Hồi nãy nàng đưa cho chàng danh sách các tình nhân của chàng, và thẳng thừng xác nhận hạnh kiểm của nàng trong hai năm qua, nàng làm cho chàng vừa giận vừa vui và làm cho chàng hứng dục. , chàng chán nàng.

      Lấy cái bút lông bàn lên, chàng lăn tròn trong mấy ngón tay, vẻ thẫn thờ, nụ cười nở môi. Lạy Chúa, nàng đẹp quá, cặp mắt tức giận lóe sáng như ánh lửa, và hai má trắng màu thạch cao ửng hồng khi nổi giận.

      Nàng có xử ra sao chàng cũng bằng lòng để cho nàng hưởng quyền là Nữ Công tước Hawthorne. Dù nàng xử ra sao.

      Higgins xuất nơi ngưỡng cửa, theo sau ta là John Camden. John cười, với chàng:

      - Tôi đoán chắc có nhiều tiến bộ khả quan với vợ ?

      - Nàng tỏ ra có nhiều tiến bộ – Jordan đáp, lòng tin tưởng rất nhiều.

      - Nếu thế có lẽ tối nay vui vẻ đến họp mặt với chúng tôi tại câu lạc bộ White được rồi, phải ?

      - Quá được – Jordan đáp, rồi sau đó, họ bàn về chuyện liên doanh trong công ty khai thác mỏ.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 19

      Alexandra thẳng từ phòng làm việc của Jordan vào tiền sảnh, nàng báo cho người quản gia biết Penrose và Filbert bị bắt làm việc ở bếp nữa, và nhờ Higgins đưa hai người đến phòng ăn điểm tâm, rồi với nụ cười mỉm môi, nàng docï theo hành lang.

      Thông thường phòng ăn buổi sáng có ánh nắng ban mai và cảnh đẹp ngoài vườn làm cho tinh thần nàng hưng phấn, nhưng bây giờ nàng vào phòng đóng cửa lại, nụ cười sung sướng vì số phận các lão bộc được cải thiện bỗng biến mất mặt nàng. Rồi nàng đến đứng nơi cửa sổ nhìn ra vườn hoa, cảm thấy lòng buồn rười rượi. Nàng có cảm giác như nàng vừa đánh nhau với những kẻ khổng lồ. Va nàng thua.

      Nàng cảm thấy xấu hổ và hoảng sợ, đưa hai tay lên che mặt, và nhìn vào khủng khiếp. Về thể xác, bây giờ dễ chung đụng với Jordan Townsende hơn trước đây năm rất nhiều. Ôi, nàng có thể chống lại tức giận của chàng, nhưng chống lại được những nụ hôn của chàng. Nụ hôn dịu dàng ác liệt làm bừng bừng cơ thể, linh hồn và trái tim của nàng. Mặc dù trong mấy tháng vừa qua, nàng thu gặt được những kinh nghiệm

      và sành sỏi, mặc dù nàng biết , nhưng Jordan Townsende vẫn có thể làm nàng bủn rủn, rã rời như chàng làm khi nàng 17 cái xuân phơi phới.

      Hồi nãy nụ cười của chàng làm cho nàng tan chảy, nụ hôn của chàng làm cho nàng cháy bỏng, và đầu hàng trước ý muốn của chàng. Nàng thở dài chán nản, tựa trán lên mặt kính lạnh lẽo khung cửa sổ. Từ lúc rời khỏi nhà thờ vào hôm qua, nàng vẫn đinh ninh rằng chàng làm cho lòng nàng cảm thấy xao động nữa. Nhưng nụ cười và nụ hôn của chàng làm cho nàng thấy nàng sai lầm. Cảm giác này vẫn ra trong lòng nàng mỗi khi nàng tiếp xúc với chàng.

      - Lạy Chúa! – nàng thở mạnh, lòng tự hỏi chàng dùng phép phù thủy gì để gây hại cho phụ nữ? Gây hại cho nàng đúng hơn.

      Cứ mỗi lẫn nàng làm cho chàng cười là nàng nghĩ rằng nàng làm cái gì đấy kỳ lạ đáng cười. Thế nhưng tại sao nàng vẫn cố làm cho chàng cười. Có lẽ nàng nghĩ khi cười trông chàng dịu hiền hơn, mắt chàng mất nét hoài nghi, gay gắt. Chắc những phụ nữ khác đều muốn làm như thế đối với chàng, và muốn làm vừa lòng chàng. Nhưng họ gặp nguy hiểm như nàng, vì họ phải là vợ của chàng. Và đêm nay Jordan chắc chỉ nghĩ đến chuyện hôn vợ mà thôi đâu “đêm nay khi ngủ, chúng ta bàn đến việc làm sao cho vừa lòng”.

      Đêm nay khi ngủ… ngủ… nàng lại nghĩ đến cái đêm trong quán trọ, nàng lắc đầu, muốn nhớ chuyện đó. Nàng thể, muốn để cho chàng vào giường nàng đêm nay hay bất cứ đêm nào. Làm sao chàng dám vào giường nàng lại, khi chịu tán tỉnh nàng như số đàn ông quí tộc khác thường làm. Jordan bận tâm tán tỉnh nàng, nàng nghĩ.

      Nàng nghĩ, đêm nay chàng có thể đến ngủ với trong số hàng tá giường khác ở London này, hàng tá phụ nữ ở đây – theo lời đồn – sẵn sàng mời chàng vào giường. Chắc là đêm qua cha ngủ tại nhà nào đó. Đêm nay có lẽ chàng đến với tình nhân nào đấy rồi mới về với nàng.

      Nghĩ thế bỗng nàng thấy tức giận, đau đớn trong lòng. Cất tay khỏi mặt, nàng nhìn quanh, như thể xem có cách gì để thoát thân được . Nàng nghĩ chỉ có cách khỏi đây mới tìm thấy được thanh bình, yên ổn. xa khỏi chàng. Nàng muốn đương đầu với cảnh tình cảm đau đớn khốc liệt nữa. Nàng chỉ muốn thanh bình, yên ổn.

      Nghĩ đến chuyện rời London và số bạn bè mới thân quen, làm cho nàng đau nhói trong lòng. Nhưng nàng phải tìm chỗ để dung thân cho yên ổn. Chàng chỉ mới về ngày mà nàng ghen tuông đau khổ. Ý nghĩ về Morsham nảy ra trong đầu nàng vào hôm qua khi chuyện với Melanie, bỗng ra lại, hứa hẹn chân trời mới tươi sáng.

      Nhưng trở về quê cũ là điều rất khó, số phận chiều nàng. Nàng biết số phận mỉm cười với nàng. Số phận bắt nàng phải lấy người muốn nàng, mà hơn thế nữa, còn là người đểu cáng. Số phận đem chàng trở về và bây giờ nàng phải chúng sống với kẻ muốn nàng, những chỉ đểu cáng thôi, mà còn là người kiêu căng, thiếu tình cảm, độc đoán nữa.

      Nàng đau đớn nghĩ rằng phụ nữ chỉ là thứ hàng hóa, nhất là đối với giai cấp thượng lưu, trong giai cấp này, phụ nữ được đàn ông lựa chọn như lựa ngựa giống để cho họ truyền giống kiếm con thừa tự, rồi lại bị ruồng rẫy như bầy ngựa cái bị đưa về lại đồng cỏ. Thế nhưng nàng phải là người thuộc giai cấp wquí tộc, vô dụng, nàng nghĩ thế. Nàng tự lo cho mình, lo cho mẹ nàng, cho hai người giúp việc già sống qua ngày kể từ năm nàng 14 tuổi.

      Bây giờ nàng lớn rồi, dĩ nhiên nàng quay về với cuộc sống cũ, có thể sống tốt hơn trước kia nhiều. Nàng có thể làm công việc mà ông ngoại nàng làm, nàng dạy cho trẻ em học đọc, học viết. Bây giờ nàng có chồng hẳn hoi, nàng tin chắc dân làng tẩy chay nàng vì tội thiếu đứng đắn trước kia cho dù họ tẩy chay, nàng sống ngoài lề xã hội đến khi họ tha thứ, còn hơn là phải sống như thế này, như cái lông bay phất phơ trong rủi may của số phận, với người chồng thô lỗ, cục cằn.

      Nàng quyết định phải tự lo lấy đời mình, phải chọn con đường để . Và con đường duy nhất là trở về quê cũ. Nhưng muốn thực được diều này, nàng phải thuyết phục ông chồng muốn lấy nàng làm vợ cách phi lý như thế này. Và nàng cần tiền. Vấn đề thứ hai làm cho nàng lo lắng nhất: số tiền nàng có là tiền Tony đưa cho nàng từ quí vừa rồi, nhưng số tiền này đủ cho nàng thuê ngôi nhà tranh, mua củi cho mùa đông, và mua các thứ cho nàng, cho Penrose và Filbert sống cho đến khi có được khu vườn rau. Muốn được thế nàng phải có số tiền gấp 10 lần như thế. Nàng thể bán đồ nữ trang mà bà Công tước và Tony cho nàng, vì đây là đồ gia bảo chứ phải của nàng. Vật duy nhất của nàng là chiếc đồng hồ của ông ngoại nàng cho nàng. Nàng bán cái này được, nàng nghĩ mà lòng đau đớn vô cùng. Nàng phải tranh thủ thời gian để bán, và hành động liền, nếu thời gian sống với Jordan cận kề. Thế nào Jordan cũng làm cho nàng tan ra trong vòng tay chàng.

      Nghĩ ra được kế họach, nàng cảm thấy đỡ hơn, bèn đến ngồi vào cái bàn nàng thường ngồi uống trà. Và khi đánh kiếm với Tony, khay trà có sẵn ở đây, nàng vừa rót ra tách hai người bạn già trung thành đến trình diện nàng.

      - Lạy Chúa, Alexandra này, lâm vào cảnh khó khăn nhất trong đời – Filbert dập đầu, kiểu cách, cặp mắt cận thị nhướng lên sau cặp kính mà nàng mua cho lão, cố nhìn thẳng vào mặt nàng, hai bàn tay bóp vào nhau. Ở Morsham họ thường “thân mật” ngồi với nhau như thế này. Penrose ngồi trước mặt lão, cúi người tới trước cố căng tai để nghe Filbert tiếp – hôm qua tôi nghe ông Công tước với khi hai người ở mình với nhau, và tôi kể cho Penrose nghe. Chắc chồng là người rất khó tính, và đúng như thế đấy, nếu chắc ông ta năng với như thế. Chúng ta làm gì? – Lão hỏi.

      Alexandra nhìn hai người đàn ông chăm lo cho nàng, thương mến nàng suốt đời, nàng cười với họ. Nàng nghĩ nên dối với họ làm gì; mặc dù thân thể họ tàn tật, nhưng tinh thần họ tàn tật. vậy, bây giờ đầu óc họ vẫn sáng suốt, minh mẫn như thời họ còn tham gia những trò chơi tinh nghịch với nàng. Nàng vuốt mái tóc khỏi trán, rồi với họ:

      - Tôi muốn tất cả chúng ta quay về Morsham.

      - Morsham! – Penrose thào với vẻ kính nể như thể gọi “ông trời”vậy.

      - Nhưng tôi cần có tiền để làm công việc này, tiền bạc tôi có chỉ là số tiền trợ cấp của quí vừa rồi.

      - Tiền bạc! – Filbert cau có luôn luôn thiếu hụt tiền bạc, Alexandra à. Ngay cả khi bố còn sống, khốn nạn…

      - Đừng! – Alexandra tự động động đến người chết, hay.

      - Theo ý tôi – Penrose đáp với vẻ bất mãn – cứu mạng cho Hawthorne uổng. Thay vì bắn tên giết người, đáng ra bắn ông ta mới phải.

      - Và sau đó – Filbert tiếp – đâm cái cọc vào tim ổng, cho con ma cà rồng khỏi sống lại như thế này để ám ảnh .

      Câu độc địa khiến Alexandra rùng mình và bật cười. Rồi nàng lấy lại bình tĩnh hít vào hơi dài, với Penrose bằng giọng cương quyết cho phép cãi lại:

      - Cái đồng hồ vàng của ông ngoại tôi để trong hộc tủ bên cạnh giường của tôi. Tôi muốn bác lấy đem đến phố Bond Street bán cho tiệm kim hoàn nào trả được giá cao nhất.

      Penrose mở miệng để phản đối, nhưng lão thấy chiếc cằm của nàng hếch lên, lão đành phải gật đầu.

      - Penrose bây giờ làm ngay , kẻo tôi đổi ý.

      Khi Penrose rồi, Filbert đưa tay qua bàn, nắm bàn tay nàng trong bàn tay nổi gân của mình.

      - Penrose và tôi có để dành số tiền nho trong thời gian 20 năm qua. nhiều… chỉ có 17 bảng và hai silinh cả hai người.

      - . Tuyệt đối tôi lấy – Alexandra với giọng quả quyết – các bác phải giữ…

      Tiếng chân của Higgins vang lên ngoài hành lang đến phòng ăn điểm tâm, làm cho Filbert vội vàng đứng dậy.

      - Higgins rất khó chịu mỗi lần thấy chúng ta chuyện thân mật với nhau – lão giải thích, rồi lấy cái khăn ăn bằng vải lanh vàng dưới cái nĩa để tách trà của nàng, lão lau lên mặt bàn như thể bàn có vụn bánh mì rơi rớt. Khi Higgins vào phòng, ta có vẻ hài lòng khi thấy cảnh này. ta đến để báo cho nàng biết Ngài Roderick Carstairs muốn được diện kiến nàng.

      Mấy phút sau, Roddy vào, ngồi xuống ghế, hất đầu ra dấu cho Filbert rót trà cho ta, rồi liến thoắng kể lại cho nàng nghe chuyện ảnh kể “hết tình” cho Hawk biết vào đêm qua.

      Khi ta mới đến nửa chừng, Alexandra đứng dậy hỏi ta bằng giọng gay gắt:

      - kể chuyện của tôi cho ảnh nghe à. Chính à?

      - Đừng nhìn tôi như thể tôi là đồ quái vật như thế, Alex – Roddy với vẻ thản nhiên, vừa rót thêm sữa vào trà – tôi với Jordan như thể để ảnh thấy rằng rất có giá trị trong xã hội thượng lưu, để ảnh biết rằng khi mới đến thành phố có giá trị rồi – tôi tin chắc thế nào ảnh cũng tìm ra việc này – và có như vậy ảnh mới khỏi tự mãn. Đêm qua Malanie có cầu tôi chuyện này, mặc dù tôi có lý do gì xác đáng để đến gặp ảnh – ta dừng lại, dùng hớp trà rồi cẩn thận để cái tách loại Sevren xuống dĩa và tiếp – thực ra, việc cất công đến Phố Mount Street để thăm ảnh tối qua, là hành động cao quí lần đầu tiên trong đời tôi, hành động mà tôi xem là tôi để lộ ra tính nhu nhược, vì thế mà tôi trách .

      - Trách tôi – Alexandra lặp lại, nàng quá ngạc nhiên, bàng hoàng – tính nhu nhược gì thế?

      - cao quí đấy, thưa . Khi nhìn tôi với cặp mắt xinh đẹp, tôi thường có cảm giác lo sợ là thấy hơn, tốt đẹp hơn tôi khi tôi nhìn vào trong gương. Đêm qua, tôi bỗng cảm thấy bắt buộc phải làm công việc hơn, tốt đẹp hơn, nên tôi vội vàng chạy đến nhà Hawk với ý định cao quí là cứu lấy danh dự của . Chuyện này ngoài ý muốn của tôi, nên bây giờ tôi bực mình vì nó – ta có vẻ rất ghê tởm mình, đến nỗi nàng phải đưa tách trà lên môi để che nụ cười. Rồi ta tiếp – khổ thay là hành động của tôi được việc gì hết. Tôi biết Hawk có chú ý nghe tôi chút nào , mặc dù tôi làm hết sức đế suốt giờ.

      - ấy nghe kỹ lắm – Alexandra châm biếm – sáng nay ấy đưa cho tôi bản liệt kê những vi phạm của tôi và cầu tôi xác minh là đúng hay sai.

      Roddy tròn xoe mắt vì sung sướng.

      - như thế à? Tôi tưởng đêm qua ta nghe tôi gì hết chứ. Thế chấp nhận hay chối bỏ?

      Quá căng thẳng và lo lắng thể ngồi tiếp tục tại chỗ được nữa, Alexandra đứng dậy, đến chiếc ghế nệm dài gần cửa sổ, rồi ngồi phịch xuống chồng gối có thêu hoa màu vàng.

      - Dĩ nhiên tôi chấp nhận.

      Roddy quay ghế, nhìn bên mặt nàng với vẻ háo hức.

      - Tôi đoán chắc cuộc đoàn tụ của hai người được tốt đẹp, phải ? – khi Alexandra thẫn thờ lắc đầu, ta cười khoái trá – tôi nghĩ chắc cả xã hội thượng lưu nóng lòng chờ đợi để xem thử có chết vì tài tán nổi tiếng của Hawk lần nữa hay . giờ, người ta có cá cược chấp bốn ăn để đánh cuộc là người vợ quí của ảnh trong ngày đua ngựa Nữ hoàng.

      Alexandra quay người, giận dữ nhìn ta.

      - Cái gì? – nàng hỏi vẻ ghê tởm, tin vào tai mình – cái gì đấy?

      - chuyện đánh cá – Roddy đáp – chấp bốn ăn , cá đeo dải vải lên tay Hawk và hoan hô ấy vào ngày đua ngựa Nữ hoàng. Rất hấp dẫn.

      Alexandra biết có nên tức giận những người mà nàng vừa mới bắt đầu có cảm tình hay . Nàng hỏi:

      - Người ta đánh cá về chuyện như thế hả?

      - Dĩ nhiên. Theo truyền thống vào ngày đua ngựa nữ hoàng, các bà thường bày tỏ lòng ưu ái của mình đối với người bằng cách buộc cái dải vải mũ mình vào cánh tay chàng để cầu may và khích lệ. Chuyện này rất phổ biến trong giới quí tộc, người ta bàn thảo và đồn đãi về việc người nào buộc dải vải cho ai và màu sắc gì suốt cả mấy tháng mùa đông. Tỉ lệ chấp là 4 - 1 nghiêng về việc buộc dải vải tay của Hawk.

      Alexandra chú ý nhìn Roddy, nàng hỏi:

      - đánh cá cho ai?

      - Tôi chưa đánh. Tôi nghĩ là nên đến đây trước để xem tình hình ra sao, rồi sau đó đến câu lạc bộ White. Roddy lau miệng, đứng dậy, hôn tay nàng. Rồi tiếp bằng giọng thản nhiên – Sao, em, nghĩ sao? biểu lộ tình thương đối với chồng bằng cách đưa cho ấy dải vải màu để buộc lên tay vào ngày 7-9 này chứ?

      - Dĩ nhiên là – Alexandra đáp, lòng chua chát nghĩ đến hành động âu yếm như thế trựớc mặt mọi người đối với người đàn ông mà ai cũng biết quan tâm gì đến nàng hết.

      - ? Tôi thích mất 1000 bảng.

      - thua đâu – nàng đáp rồi ngồi xuống ghế, nhìn hai tay mình. Khi Roddy đến giữa phòng, bỗng nàng đứng vùng dậy như thể nệm ghế bốc lửa cháy. Nàng vừa cười vừa theo nhà quí tộc và lớn:

      - - Roddy này, tuyệt! thông minh! Nếu tôi có chồng, tôi dám đề nghị lấy lắm!

      Roddy gì, nhưng nhìn nàng với vẻ thích thú, nhướng mày kinh ngạc.

      - Xin vui lòng làm giúp tôi việc được ? – nàng hỏi.

      - Việc gì thế?

      Alexandra hít vào hơi dài, tin số phận ưu ái nàng để giải quyết tình trạng tiến thoái lưỡng nan của nàng – có thể… vui lòng đánh cá cho tôi ?

      Ah ta có vẻ bớt kinh ngạc, và tỏ ra hiểu được vấn đề. đáp:

      - Tôi có thể làm việc đó cho . Nhưng nếu thua, có thể trả tiền thua cuộc ?

      - Tôi thua được đâu! – nàng vui vẻ đáp – nếu đúng như lời , để thắng cuộc, tôi chỉ có việc đến dự cuộc đua ngựa Nữ hoàng và buộc dải vải lên tay Hawk là được, phải ?

      - chỉ cần làm như thế.

      Roddy thể nào kiềm chế được kích thích khi Alexandra nắm tay ta, mắt nhìn thẳng vào mắt ta.

      - Roddy, hứa làm việc này giúp tôi nhé, việc này rất quan trọng, tin nổi đâu.

      ta nhoẻn miệng cười đáp:

      - Dĩ nhiên tôi làm giúp . Giữa chồng và tôi sẵn còn mối liên hệ gia tộc – ta nhìn nàng mỉm cười ngạc nhiên, rồi thở dài và tiếp – Nếu chồng mà “chết ” rồi, và nếu Anthony có con trai nối dõi, tôi – hay con trai của tôi – là người nối dõi Công tước Hawthorne. thấy em trai của Tony rồi đấy, Berlie, cậu ấy 20 tuổi nhưng mảnh mai yếu đuối, biết chết khi nào. Người ta cậu ấy bệnh từ lúc sơ sinh.

      - Tôi biết có bà con với chúng tôi – tôi muốn là với dòng họ Townsende – nhưng tôi nghĩ chỉ là bà con xa thôi, em chú bác xa đến 4, 5 đời rồi.

      - Đúng thế. Nhưng ngoại trừ bố của Jordan và của Tony ra, những người khác trong gia đình Townsende chỉ sinh con , có con trai. Đàn ông trong gia đình chúng tôi lại mệnh yểu, và có nhiều con trai nối dõi tông đường, - ta điều này làm cho nàng kinh ngạc.

      - Tôi đoán chắc là người cùng họ lấy nhau quá nhiều – nàng đáp, giữ vẻ mặt thản nhiên – chắc thấy tượng này xảy ra cho chó chăn cừu rồi. Giới quí tộc cần lấy người ngoài gia tộc mới sinh con đẻ cái tốt được.

      Roddy ngẩng đầu cười vang.

      - Đồ bất kính! – ta học cách giữ vẻ mặt thản nhiên khi bị xúc động rất giỏi, nhưng qua mặt tôi được đâu. Cứ như thế được đấy – bỗng ta hỏi nhanh – trở lại công việc. muốn đánh cá bao nhiêu?

      Alexandra cắn môi, sợ xúc phạm thần may mắn, thần mỉm cười với nàng, vì quá tham lam, nên nàng đáp:

      - 2000 bảng – nhưng khi ấy Filbert đứng sau Roddy, lão bỗng nhiên ho to, đằng hắng giọng rồi thốt ra – a hà!

      Nàng vui vẻ nhìn Filbert rồi nhìn qua Roddy nhanh nhẩu chữa lại:

      - 2017 bảng.

      - A hà – Filbert lại .

      Alexandra đành chữa lại lần nữa:

      - 2017 bảng hai silinh.

      Roddy từ từ quay người nhìn lui, nhìn người giúp việc mà Alexandra cho ta biết cách đây mấy tuần là ở với gia đình nàng từ khi nàng còn bé. ta hỏi, giọng rề rề, khoái trá:

      - Bác tên gì?

      - Filbert, thưa ngài.

      - Tôi đoán chắc 17 bảng hai silinh là của bác.

      - Dạ thưa ngài, là của tôi và Penrose.

      - Penrose là ai thế?

      - Phụ tá quản gia – Filbert đáp, rồi lão đổi sang giọng tức tối để tiếp – hay là ông ta làm chức ấy cho đến khi ông chủ về nhà và cách chức sáng nay.

      Roddy , vẻ mặt thản nhiên.

      - Thế à! – rồi ta quay qua cúi chào Alexandra. – chắc tối nay đến dự dạ vũ tại nhà Lindworthy được?

      Alexandra do dự lát rồi đáp với nụ cười tinh nghịch môi.

      - Vì đêm nay chồng tôi bận việc, tôi được – nàng nghĩ thế nào nàng cũng đủ tiền để sống thỏai mái ở Morsham 10 năm. là chuyện khó tin, kỳ diệu. Lần đầu tiên trong đời, nàng có cảm giác được hưởng độc lập, tự do. là thú vị. Thú vị hơn được uống rượu vang hảo hạng. Mắt nàng sáng quắc vì sung sướng, nàng tiếp – và Roddy này, nếu muốn thử sức đánh kiếm với tôi. Ai muốn xem mời luôn. Mời hết mọi người.

      Lần đầu tiên, Roddy có vẻ khó chịu.

      - Ngay cả Tony, người có tinh thần cởi mở, chắc cũng cho đánh kiếm với chúng tôi. Việc này chắc ổn đâu, vì thế nào chồng nếu nghe được, ảnh cũng nổi điên.

      Nàng vội đáp, vẻ hơi hối hận.

      - Tôi xin lỗi, Roddy. Tôi muốn làm chuyện gì gây khó khăn cho , với…

      - Tôi sợ cho thôi, chứ sợ cho tôi, có gì người hiểm cho tôi hết. Hawk và tôi quá văn minh, bao giờ gây gổ nhau trước mắt mọi người để đến chỗ đấu kiếm với nhau. Ngoài ra, nếu đến chỗ xô xát nhau, tôi đủ sức đương đầu với ta. đừng coi thường con người mặc áo quần lịch như tôi. – ta cúi người hôn lên tay nàng rất gallant,. Rồi tiếp giọng châm biếm – tối nay tôi tìm ở buổi dạ vũ tại nhà Lindworthy.

      Khi Roddy ra về rồi, Alexandra vòng hai tay ôm bụng, ngước mắt nhìn lên trời và cười sung sướng.

      - Cám ơn người, cám ơn người! – nàng cám ơn Chúa, cám ơn số phận, và cám ơn trần nhà lộng lẫy. Roddy tạo cho nàng cơ hội có tiền, giải quyết mối phần khó khăn của nàng. Bây giờ sang phần khó khăn thứ hai: Jordan Townsende. Chàng là người quen thói được mọi người vâng lời răm rắp kể cả vợ. hai hôm nay nàng bị chàng theo dõi. Chàng phại loại người để cho ai coi thường, đàn ông, đàn bà, hay tôi tớ.

      Vì vậy Alexandra dùng coi thường để giải quyết vấn đề, để co được tự do. Nàng bèn nghĩ ra nhiều hành động tỏ ra coi thường chàng, để làm cho chàng bất an, để cười cợt tính độc đoán của chàng. Quan trọng nhất là làm cho chàng cảm thấy kềm chế được vợ.

      Bỗng Filbert lên tiếng cảnh cáo nàng:

      - Đức ông chắc thích đánh cá hay là đâu vào đêm nay. Tôi nghe lén ông với như thế.

      Alexandra bật cười, ôm hôn ông già trung thành. Nàng vui vẻ đáp lời lão:

      - Ông ấy biết chuyện tôi đánh cá. Còn nếu ông thích tôi chơi – nàng vừa ra cửa vừa liến thoắng tiếp – cứ đuổi tôi về lại Morsham! Hay ly dị với tôi! – rồi vừa hát ư ử, giọng rất hay, nàng dọc theo hành lang, lên cầu thang lầu.

      Trong thời gian hai tháng nữa, khi nàng nhận đủ tiền thắng cá cược, nàng có thể từ giã Jordan Townsende, từ giã cuộc sống giàu sang với chàng để về sống đạm bạc ở Morsham. Điều đáng sung sướng nữa là nàng tự mình kiếm tiến để thực việc này mà Jordan biết nàng kiếm tiền ở đâu ra. Khi ấy Jordan đứng ở ngưỡng cửa phòng làm việc, chàng vừa tiễn khách về. Chàng dừng lại, nhìn nàng vui vẻ lên cầu thang lầu. Chàng mỉm cười. Chàng nhận ra Alexandra có giọng rất hay. Giọng hát tuyệt vời. Cặp mông đung đưa cũng rất hấp dẫn. Rất khêu gợi.

      Khi Alexandra đứng trước bàn ngủ, ngoảnh mặt nhìn chiếc đồng hồ bệ lò sưởi, tin tưởng mà nàng cảm thấy nảy nở trong lòng hồi chiều càng lúc mạnh thêm. Cách đây giờ 30 phút, khi Jordan vào phòng ngủ của chủ nhân nằm sát bên cạnh phòng nàng, nàng nghe chàng với người hầu đêm nay chàng đếu câu lạc bộ White. Và chàng ra cách đây hai lăm phút.

      Câu lạc bộ White chỉ cách nhà Lindworthy đoạn ngắn, nên để đề phòng Jordan có thể còn làm gì ở dưới lầu, hay có thể nàng gặp chàng đường , nàng đợi hồi lâu mới ra .

      Nàng đoán chắc bây giờ chàng đến câu lạc bộ rồi, nên nàng quay qua nhìn chị hầu người Pháp tuổi trung niên, bà Công tước thuê chị ta để hầu hạ nàng. Alexandra hỏi :

      - Marie, trông tôi được ? – hỏi hỏi nhưng nàng nghĩ còn cách gì làm cho đẹp hơn được nữa.

      - Bà làm cho mọi người đứng tim hết, thưa Đức bà – Marie đáp, miệng cười tươi tắn.

      - Chính đấy là điều tôi sợ – Alexandra vừa đáp vừa cười với vẻ ân hận và nhìn mình trong gương. Nàng mặc chiếc áo dài bằng the màu vàng chanh, quai áo ôm bó đôi vai thành những đường xếp nếp vắt chéo nhau ở thân trước, làm nổi bật bộ ngực nở nang, rồi chạy vòng lên cổ thành hình chữ V trông rất khêu gợi. Phía dưới những đường xếp nếp áo đen bó quanh cái eo , rồi phủ chiếc váy bằng the xòe rộng.

      Cặp găng tay cùng màu kéo dài lên quá khuỷu tay, kim cương lóng lánh quanh cổ lên tận chân tóc lòa xòa hai bên tai. Mái tóc óng ánh bới lên thành chỏm dưới chiếc vương miện bện bằng sợi dây đính đầy kim cương.

      Mái tóc chải cách đơn giản như thế làm nổi bật nét mặt sắc sảo, khiến cho nàng có vẻ già dặn hơn và làm tăng thêm vẻ đẹp của chiếc áo dài.

      Lấy cái xách tay lên, Alexandra vui vẻ :

      - Marie, chị đừng đợi tôi. Tôi ở lại đêm tại nhà người bạn – nàng đúng , nhưng nàng muốn để cho Jordan Townsende làm tình với nàng lại, và ít ra đêm nay nàng có kế họach để phòng ngừa chuyện này.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :