1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hơn cả tuyệt vời - Judith McNaught (30c+kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 10

      Ác mộng đuổi theo Alexandra trong suốt giấc ngủ cho đến khi nàng tỉnh dậy, lăn ngửa ra, cố thoát khỏi cảnh nàng đứng trong nghĩa trang, bao quanh toàn bia mộ mang tên của bố nàng, ông ngoại nàng hay chồng nàng.

      Nàng cố mở mắt, nhưng mí mắt nàng như có đeo chì, và khi nàng mở mắt ra được, nàng lại muốn thấy mọi vật chung quanh. đầu nàng đau như búa bổ, ánh mặt trời chiếu vào phòng qua cửa sổ làm cho mắt nàng đau nhức. nàng nhăn mặt, quay mắt tránh ánh nắng mặt trời, nàng nhìn thấy phụ nữ mảnh khảnh mặc đồng phục gia nhân màu đen, mang tạp dề trắng và đội mũ lưỡi trai, chị ta ngồi ngủ gà ngủ gật trong chiếc ghế bành kê bên giường nàng. chị hầu phòng khách, Alexandra lờ mờ nhận ra chị ta.,

      - Tại sao chị ở đây? – nàng hỏi, giọng khàn khàn yếu ớt, nàng nhận ra đấy là giọng mình. Chị hầu vẫn ngủ yên, ngáy nho . Alexandra nghiêng người nhìn. Nàng thấy bàn ngủ có cái muỗng và để bên cạnh cái chai.

      - Cái gì thế này? – Nàng hỏi, lần này giọng to hơn.

      Chị hầu giật mình, thấy Alexandra mở mắt, bèn đứng dậy khỏi ghế:

      - Cồn thuốc phiện, thưa . Bác sĩ phải ăn cái gì khi thức dậy, để tôi mang khay thức ăn vào ngay.

      Quá buồn ngủ định thần được, Alexandra lại cho mi mắt sụp xuống. Khi nàng mở mắt ra lại thấy cái khay để giường, và mặt trời chiếu ánh sáng chênh chếch. Trời về chiều, Alexandra nhận ra thế, nàng cảm thấy choáng váng nhưng đầu bớt đau.

      Lần này chị người hầu ngồi thức, chị ta lo lắng nhìn nàng.

      - Lạy Chúa, ngủ như chết! - chị lớn, rồi bỗng đưa tay bụm miệng, mắt mở to hốt hoảng.

      Alexandra ngạc nhiên nhìn chị ta, lóng cóng cố ngồi dậy để cho chị hầu đặt cái khay vào lòng nàng. Như thường lệ, cái khay đựng thức ăn có đoá hoa hồng và tờ Times xếp làm hai.

      - Tại sao tôi phải uống cồn thuốc phiện? – Alexandra hỏi, giọng lo lắng, và đầu hơi choáng váng.

      - Ông bác sĩ phải dùng thuốc ấy.

      Alexandra cau mày bối rối, rồi tự nhiên hỏi câu hỏi mà sáng nào cũng hỏi từ khi nàng đến ở nhà này:

      - Ngài George có đến… - bỗng nàng thấy đau đớn trong lòng, miệng rên rỉ, vì nàng nhớ Bradburn đến thăm vào thứ tư rồi. Nàng lắc đầu cố xua tan những hình ảnh ra trong óc nàng và những lời ông ta :

      - “.. xin đau buồn báo quí vị hay rằng tất cả những ai ở tàu đều bị mất tích… nhanh lên mời bác sĩ… nhà cầm quyền thông báo… Ramsey đưa ta vào giường…”

      - ! - Alexandra lớn, quay đầu khỏi hầu, nhưng tờ Times nằm ở lòng nàng. Nàng nhìn vào hàng chữ lớn ở trang nhất.

      - Có gì ổn à, thưa ? Báo gì thế? - chị hầu hốt hoảng hỏi, nhìn hàng chữ mà chị ta biết đọc.

      Alexandra nhìn hàng chữ mà lòng đau như dao cắt. hàng chữ Jordan Addison Matthew Townsende – Công tước Hawthorne thứ , hai hầu tước Landsown Marlow, Nam tước Richfield – chết.

      Alexandra ngã nhào xuống gối, mắt nhắm lại, tâm trí hoang mang hay biết gì hết.

      - Ôi thưa , tôi ngờ làm cho đau khổ như thế này - chị hầu thào,vặn hai tay – để tôi mời bác sĩ. Đức bà nằm, bà bệnh nặng nên ông bác sĩ dám rời bà… câu sau cùng của chị hầu ngấm dần vào óc nàng, khiến nàng với chị ta.

      - Để lát nữa tôi đến với bà.

      - Ồ đừng thưa , bệnh nặng, đâu được hết. Graddock với Ramsey rằng Đức bà chuyện. Bà thể chuyện, bà nhận ra ai đâu, bà chỉ nhìn…

      hoảng sợ lất át nỗi buồn rầu của Alexandra, nàng đếm xỉa đến lời phản đối của chị hầu, nàng bỏ chân ra khỏi giường, níu trụ giường để cho khỏi chóng mặt, rồi kéo chiếc ảo ngủ lên cho ngay ngắn.

      Khi Alexandra gõ cửa phòng ngủ của bà Công tước, ông bác sĩ ra mở cửa, và ông ta bước ra ngoài hành lang. Alexandra lo lắng hỏi:

      - Bà cụ ra sao?

      Ông bác sĩ lắc đầu:

      - Bà được khỏe, khỏe tí nào hết. Bà còn trẻ và chịu đựng quá lâu việc quá khủng khiếp. Bà ăn , chỉ nằm nhìn vào chốn xa xăm.

      Alexandra gật đầu, nhớ lại cảnh mẹ nàng sau khi bố nàng mất và người vợ thứ hai của ông ghé vào nhà họ. mẹ nàng rút lui vào phòng ngủ, bà ăn , để cho ai khuyên giải. Cuối cùng khi mẹ nàng xuất , bà như trước nữa, hình như buồn phiền, đau đớn tích lũy lâu trong lòng bà, khiến cho tâm trí bà trì trệ.

      - Bà có khá ? – Alexandra hỏi, nàng sợ phiền muộn tích lũy trong lòng bà.

      - Dĩ nhiên ! Những phụ nữ ở vào điạ vị cao cả như bà thể khóc được. Như chị Graddock và tôi thường với đức bà rằng bà phải mạnh mẽ nhìn vào mặt trời sáng. tóm lại, bà còn có cháu nội trai khác, cho nên gia đình vẫn còn người nối dõi, chức tước của gia đình mai .

      Nàng nhìn người đàn ông vênh váo vô cảm đứng trước mắt. tôn kính giới ăn bám của nàng vốn cao nay tụt xuống thấp kinh khủng. Nàng :

      - Xin ông vui lòng để cho tôi vào thăm bà.

      - Cố làm cho Đức bà vui – ông ta , quan tâm đến ánh mắt tức giận của Alexandra – đừng đến Hawthorne.

      Alexandra vào trong căn phòng tối tăm, lòng cảm thấy thương xót, hốt hoảng khi nhìn thấy người đàn bà mới đây nhanh nhẹn, to lớn, nằm dựa vào chồng gối trông như bóng ma của chính mình. Mái tóc bạc phơ, khuôn mặt bà Công tước trắng bệch, cặp mắt tái mét nhìn thất thần, hõm sâu dưới hai hốc mắt đen ngòm. Khi Alexandra đến trước mặt bà, bà vẫn tỏ vẻ gì biết nàng.

      Hoảng sợ, Alexandra đưa tay nắm bàn tay nổi gân xanh của bà, bàn tay nắm bất động tấm vải trải giường màu vàng.

      - Ôi, thưa bà, bà được tiếp tục như thế này – nàng nho , giọng run run, xót xa, mắt nhìn bà, van xin bà cố nghe nàng – Bà nên như thế này. Jordan chắc thích nhìn bà như thế này. – khi thấy có tác dụng gì, Alexandra bóp mạnh bàn tay mảnh mai của bà Công tước – Bà có biết ấy rất tự hào về sức mạnh tinh thần của bà dường nào ? Bà có biết ? Cháu biết ấy rất tự hào về bà, vì ảnh những đức tính ấy của bà với cháu.

      Cặp mắt lờ đờ vẫn nhúc nhích. Alexandra biết có phải bà Công tước nghe nàng, tin nàng, hay lưu tâm, nàng cố gắng hết sức để thuyết phục bà.

      - đấy, cháu nhớ chuyện này rất . Sau khi đám cưới xong, lúc chúng cháu chuẩn bị để ra khỏi Rosemeade, ấy hỏi cháu bà ở đâu, cháu bà ở lầu, và rằng cháu rất sợ bà hồi phục sau đám cưới của chúng cháu. cười khi nghe cháu thế. Bà biết , ảnh cười với nụ cười tuyệt, làm rung động lòng người. Rồi bà biết ấy sao ?

      Bà Công tước vẫn nhúc nhích,

      - ấy – Alexandra với vẻ chân thành - Chuyện đám cưới của chúng ta làm cho nội nao núng đâu. Bà nội là người có thể đương đầu với Napoleon, và buộc ông ta phải xin lỗi vì gây chiến với chúng ta. Chính ấy như thế…

      Bà Công tước nhắm mắt lại, và tim Alexandra như muốn ngừng đập, nhưng lát sau hai giọt nước mắt lăn xuống hai má xanh xao của bà. Alexandra nghĩ nước mắt là dấu hiệu rất tốt, cho nên nàng vội vã tiếp:

      - ấy biết bà can đảm, mạnh mẽ và… trung thành nữa. Theo những gì ấy với cháu cháu nghĩ ấy tin phụ nữ có khả năng trung thành, ngoại trừ bà.

      Mắt bà Công tước mở ra, bà nhìn Alexandra với vẻ tha thiết và hoài nghi.

      Alexandra để bàn tay lên má của người đàn bà đau khổ, nàng cố thuyết phục bà tin là nàng nnói .

      - Cháu đấy. ấy tin rằng bà trung thành với , với cháu rằng mặc dù bà ghét đám cưới của chúng cháu, nhưng bà xé xác những ai dám công kích cháu… vì cháu mang tên của ấy.

      Nước mắt trào ra hai má bà, chảy xuống mặt và mấy ngón tay nàng. Sau nhiều phút im lặng, bà Công tước lấy lại bình tĩnh, ngước mắt nhìn vào mặt Alexandra, bằng giọng nức nở, bà hỏi:

      - Có phải Hawthorne … về Napoleon như thế ?

      Alexandra gật đầu và cố cười, nhưng những lời tiếp theo của bà làm cho nước mắt trào ra má nàng:

      - Ta nó nhiều hơn con trai của ta nữa – bà khóc. Bà đưa tay ôm khóc, người cố gắng để an ủi bà, và kéo Alexandra sát vào người bà – Alexandra – bà khóc nức nở, - ta… ta chưa bao giờ với nó ta nó. Và bây giờ quá muộn rồi!

      Suốt thời gian còn lại của ngày hôm ấy và cả ngày tiếp theo, Alexandra ở lại với bà Công tước, bà gần như cần chuyện về Jordan thường xuyên. Vì bây giờ cái để sầu muộn bị phá vỡ.

      *

      Vào lúc 8h tối hôm sau, Alex để bà Công tước già nghỉ ngơi. Nàng xuống phòng khách màu xanh, chứ về phòng của mình, vì nàng cảm thấy ở đây rất liêu. để quên cảm giác đau đớn trong lòng, nàng tìm cuốn sách để đọc.

      Bỗng Ramsey xuất ở ngưỡng cửa, ông ta đằng hắng giọng, rồi báo có người đến nhà.

      - Đức ông, Công tước Hawthorne.

      Alexandra thốt lên tiếng kêu mừng rỡ, vùng đứng dậy và chạy ra cửa. Ramsey đứng sang bên, Công tước Hawthorne ra nơi ngưỡng cửa, và Alexandra dừng lại. Anthony Townsende bước tới phía nàng. Bây giờ Anthony Townsende là Công tước Hawthorne.

      Nàng tức giận vì ta dám tự xưng chức tước của Jordan trong thời gian quá ngắn như thế. Nàng nhận thấy Anthony Townsende hưởng lợi chuyện bi đát này, và có lẽ ta sung sướng…

      Bỗng Anthony dừng lại, nhìn vào khuôn mặt giận dữ của Alexandra:

      - Chị lầm rồi Alexandra – ta bình tĩnh – Tôi sẵn sàng cho tất cả để thấy ấy vào phòng này ngay bây giờ. nếu tôi biết Ramsey gọi tôi như vậy, chắc tôi cầu ta đừng làm thế rồi.

      Cơn giận của Alexandra liền tan biến khi nàng nghe giọng thành của ta và thấy vẻ buồn bã mắt ta quá chân thành, nên nàng nghi ngờ gì hết, nàng giọng hối hận:

      - Xin bỏ lỗi cho tôi, Đức ông.

      - Gọi tôi là Tony – ta chỉnh lại, đưa tay để bắt tay nàng với thái độ chào mừng, thân thiện – Bà nội tôi có khỏe ?

      - Bà ngủ, nhưng mỗi ngày bà có khá hơn.

      - Ramsey cho tôi biết chị là người an ủi và giúp rất kỳ diệu cho bà. Tôi rất cám ơn chị.

      - Bà rất can đảm, và bà tự mình lo cho mình.

      - Còn chị sao? – ta hỏi, bước đến cái bàn bên cạnh để rót ly rượu cherry - Chị có tự mình chăm sóc mình ? Trông chị khủng khiếp!

      Tính hài hước cũ trong nàng bùng lên trong mắt.

      - Ký ức của yếu, Đức ông à. Tôi chưa bao giờ trông được mắt hết.

      - Xin gọi tôi là Tony – ta nhắc lại rồi ngồi xuống cái ghế trước mặt nàng và nhìn vào lò sưởi.

      lát sau, Alexandra :

      - Bà nội muốn ở lại London, ở đây ngày nào bà cũng phải nghe hằng trăm cuộc điện thoại gọi đến phân ưu. Bà thích làm buổi lễ tưởng niệm , rồi sau đó về Rosemeade ngay.

      Anthony lắc đầu khi nghe đến Rosemeade.

      - Tôi nghĩ bà nên giam mình ở Rosemeade làm gì, và tôi thể ở đấy với bà quá tuần. – Hawthorne – nơi ở của Jordan – là khu bất động sản rộng mênh mông, có hàng ngàn gia nhân và người làm công nóng lòng muốn biết tình hình ra sao khi họ nghe tin ấy chết. Tôi phải cố thu xếp công việc để đến đó học hỏi cách điều hành công việc đầu tư và làm quen với công việc quản lý các bất động sản của ấy, tôi rất muốn bà nội tôi theo tôi đến đấy.

      - Thế chắc rất tốt cho bà – Alexandra đáp.

      để cho Anthony yên chí về chương trình của mình, Alex cho ta biết nàng định về nhà sau khi làm lễ tưởng niệm.

      - Mẹ tôi du lịch vui chơi sau khi chúng tôi đám cưới xong – nàng – bà hứa viết thư cho tôi và cho tôi biết địa chỉ của bà, cho nên nếu nhận được thư bà ấy gởi đến cho tôi, nhờ gửi về nhà tôi cho tôi để tôi viết thư cho bà, báo cho bà biết chồng tôi… - nàng muốn “chết” mà được. nàng tin rằng người đàn ông mạnh khỏe, đẹp trai mà nàng lấy làm chồng còn sống nữa.

      *

      Sáng hôm sau bà Công tước chậm rãi vào phòng khách màu vàng, mặt cau có và Ramsey lo lắng theo sau lưng bà. Trong phòng khách, Anthony đọc báo và Alexandra ngồi nơi bàn nhìn bâng quơ với vẻ trầm tư.

      Khi bà Công tước nhìn can đảm, xanh xao với đôi gò má nhô cao, người giúp bà vượt qua được cơn sầu muộn, vẻ mặt bà dịu lại. Rồi bỗng nhiên bà quay mắt nghiêm nghị nhìn con chó Henry nô đùa với cái đuôi của nó và kéo lai áo tang màu đen của Alexandra. Bà liền lên tiếng ra lệnh cho con chó vô kỷ luật.

      - Im lặng!

      Alexandra giật mình, Anthony vùng dậy, nhưng Henry chỉ phe phẩy cái đuôi để chào mừng rồi tiếp tục trò chơi vui vẻ của nó, nao núng. Thấy con chó con vâng lời, bà Công tước già nhìn nó chằm chằm để làm cho nó chịu khuất phục, nhưng vẫn có kết quả. Bà liền quay qua nhìn người quản gia uy nghiêm bà ra lệnh.

      - Ramsey, hãy cho con vật này dạo chơi lúc lâu.

      - Vâng, thưa đức bà. Xin tuân lệnh ngay tức khắc – người quản gia đáp rồi cúi xuống, thộp lấy cổ con chó, lấy tay kia bế dưới bụng nó, thẳng hai tay đưa nó ra xa, mặc cho nó vùng vẫy.

      Nụ cười liền biến mất môi Alexandra. Và bà Công tước già liền lên tiếng hỏi:

      - Anthony có báo cho ta biết định về nhà .

      - Dạ phải, cháu định ngày mai ra , sau khi làm lễ tưởng niệm xong.

      - được làm như thế. phải theo Anthony và ta đến Hawthorne.

      Alexandra rất sợ trở lại cuộc sống cũ trước ngày nàng chưa gặp Jordan, nhưng nàng cũng muốn đến Hawthorne.

      - Tại sao cháu phải làm thế?

      - Vì là nữ Công tước Hawthorne, và phải ở với gia đình chồng.

      Alexandra lắc đầu đáp:

      - Cháu phải về nhà cũ của cháu.

      - Chuyện rác rưởi! – bà Công tước dõng dạc .

      Alexandra thể nín cười khi thấy bà già lấy lại tích cách độc đoán quen thuộc, tính cách rất thích hợp để bà giải quyết tình hình khó khăn trước mắt – Vào buổi sáng đám cưới – bà Công tước tiếp, giọng cương quyết – Hawthorne ủy thác cho ta công việc biến thành người cho đúng với cương vị của , để có vị trí đáng kính trong xã hội thượng lưu. Mặc dù cháu nội ta còn nữa, nhưng ta phải thực niềm tin của nó, ta phải trung thành với nó, bà nhấn mạnh câu cuối cùng.

      Từ trung thành mà bà nhấn mạnh khiến Alexandra nhớ nàng với bà rằng cháu nội của bà đề cao đức tính này của bà. Alexandra ngần ngừ, nàng bị kẹt giữa cảm giác có tội, tinh thần trách nhiệm, và tương lai cuộc sống ở Hawthorne. Cho nên nàng phân vân biết nên chọn sống với ai mà nàng biết và thương . Bà Công tước đứng trước cảnh ngộ đau buồn, chắc bà thể giúp Alexandra làm bớt đau khổ của nàng. vả lại Alexandra biết nàng có thể gánh nổi trọng trách mình được , như nàng làm sau khi ông ngoại nàng và bố nàng mất. Sau hồi suy nghĩ, Alexandra xiêu lòng, nàng đáp:

      - Bà tốt khi muốn cháu sống với bà, nhưng cháu thể làm như thế được, vì mẹ cháu xa, cháu còn có trách nhiệm với nhiều người khác nữa, trách nhiệm mà cháu thể xao lãng được.

      - Trách nhiệm gì thế? - Nữ Công tước hỏi.

      - Trách nhiệm với Penrose và Filbert. Khi mẹ cháu xa có ai chăm sóc họ, cháu có ý định xin chồng cháu đem họ đến để nuôi nấng họ, nhưng…

      Bà cắt ngang lời nàng:

      - Filbert và Penrose là ai thế?

      - Penrose là quản gia cũ và Filbert là người giúp việc cũ của gia đình cháu.

      - Ta thường nghĩ là tôi tớ phải phục vụ chủ, chứ đời nào chủ phục vụ tôi tớ - bà với vẻ khắt khe, nhưng thái độ dung hòa hơn – tuy nhiên, bà rất đề cao tinh thần trách nhiệm của . Vậy nên đem họ đến Hawthorne. Ta nghĩ là ở đấy chúng ta cần đến họ để làm việc nhà.

      - Họ già rồi! – Alexandra vội vã lên tiếng để phản đối ý kiến bắt họ làm việc - Họ thể làm việc được, nhưng họ rất tự hào, họ nghĩ là họ vẫn còn giúp ích được cho gia đình, cháu rất tâm lý của họ.

      - Ta là người công giáo chân chính, nên ta luôn luôn muốn tạo cho người già cơ hội để họ làm việc lúc tuổi đời xế bóng – bà Công tước láo cách vụng về, liếc mắt nhìn người cháu nội. Bà muốn biến Alexandra thành người thích hợp với xã hội thượng lưu. Đây là thử thách, là bổn phận, mục đích. Bà muốn giúp bà thoát qua khỏi cơn sầu muộn này xa bà, biến mất khỏi trái tim bà.

      - Cháu tin… - Alexandra .

      Bà Công tước sợ Alexandra lại từ chối, bà liền cắt ngang lời nàng:

      - Alexandra, bây giờ là người mang họ Townsende, nơi ở của là với chúng tôi. Ngoài ra muốn làm theo ý muốn của chồng , mà chồng muốn làm rạng danh tên tuổi của nó.

      Khi nghe bà Công tước thế, Alexandra hết đường phản đối. Bây giờ họ của nàng là Townsende chứ phải Lawrence. Nghĩ thế, bỗng nàng cảm thấy tự hào và sung sướng. Nàng mất chồng, nhưng nàng mất gì hết: chàng cho nàng tên tuổi của chàng! Alexandra đau đớn nhớ lại rằng nàng hứa với Jordan rằng nàng muốn làm rạng danh chàng và vâng theo những ước muốn của chàng. ràng chàng ước ao nàng trở thành phu nhân xứng danh với tên chàng và có địa vị trong xã hội thượng lưu, với bất cứ giá nào. Nàng thấy lòng lâng lâng, ngước mắt nhìn bà Công tước rồi đáp:

      - Cháu làm theo điều ấy muốn.

      - Tuyệt! – bà Công tước , vẻ hài lòng. Khi Alexandra thu xếp đồ đạc để lên đường, Anthony dựa người ra ghế, đưa mắt nhìn bà nội với vẻ thích thú. Bà ngồi thẳng người ghế, nhìn ta với ánh mắt thản nhiên. ta hỏi bà, giọng lề rề cười đùa:

      - Bà có ý muốn nuôi dưỡng người già làm gia nhân khi nào thế?

      - Khi bà thấy đấy là cách duy nhất để giữa Alexandra ở lại với mình – Bà đáp, giọng cộc lốc – Bà muốn để cho ấy về ở tại ngôi làng hẻo lánh ấy và mặc áo tang cho chồng suốt cả đời. ta mới 18 tuổi.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 11

      Hawthorne, bất động sản đầu tiên để lại qua 12 thế hệ của dòng họ Townsende gồm 50.000 mẫu rừng đồi cỏ và đồng ruộng phì nhiêu. Hai cánh cổng sắt màu đen uy nghi mang gia hiệu Hawthorne đóng kín lối vào, người gác cổng mặc chế phục từ ngôi nhà gác cổng bước ra, đẩy hai cánh cửa nặng nề để những chiếc xe đẹp đẽ qua.

      Ngồi bên cạnh bà Công tước, Alexandra nhìn qua cửa sổ xe, nàng thấy xe chạy con đường cong cong, bằng phẳng, qua nhiều mẫu bãi cỏ màu xanh lục cắt xén rất đẹp, mịn màng như nhung.

      Hai hàng cây cao hai bên vệ đường, cành vươn ra như những chiếc dù bằng lá phủ đầu các cỗ xe. Mặc dù bây giờ Hawthorne thuộc về Anthony nhưng Alexandra vẫn xem đây là của Jordan. Đây là nhà của chàng, nơi chàng sinh ra và sống trong thời thơ ấu. Nơi đây nàng tìm hiểu về chàng. chỉ cần ở đây thôi là nàng cảm thấy gần gũi với chàng rồi.

      - Hawthorne là nơi đẹp hơn bất cứ nơi nào tôi thấy – nàng .

      Anthony cười toe toét khi nghe nàng bày tỏ cảm tưởng đối với ngôi nhà. :

      - Đợi khi vào nhà, chị mới thấy hết vẻ đẹp của nó

      Nghe giọng ta, Alexandra nghĩ chắc ngôi nhà to đồ sộ lắm. Mặc dù được báo trước, nhưng khi chiếc xe chạy qua khúc đường cong, cảnh tượng ra trước mắt khiến cho nàng nín thở. Cách trước mặt ngôi nhà nửa dặm, ngôi nhà ba tầng trải dài lộng lẫy, xây bằng gạch và gương, có hơn 200 phòng, vươn lên nền trời với những ngọn đồi xanh thoai thoải, những dòng suối xanh trong veo, và những khu vườn bậc thang. Trước mặt nhà, phía bên kia con đường xe chạy, bầy thiên nga bơi lội mặt nước trong cái hồ rộng mênh mông, và phía bên phải hồ, cái vọng các có những chiếc cột duyên dáng xây theo kiểu Hy Lạp cổ điển, nơi để người ta đứng chơi ngắm hồ và đồi cỏ.

      - Quá tuyệt vời! – Alexandra thào .

      Sáu người đàn ông giúp việc đứng nghiêm hai bên tầng thấp dẫn từ đường xe đậu cho đến cửa vào nhà. Alexandra cố lấy vẻ tự nhiên, theo kiểu cách của bà Công tước khi bước xuống xe, họ qua đám gia nhân như thể qua chỗ người.

      Người gia nhân mở cửa mặc áo quần trang trọng chứng tỏ ông ta là người quản gia trưởng và chỉ huy đám gia nhân. Bà Công tước giới thiệu ông ta là Higgins, rồi cùng với Alexandra vào tiền sảnh.

      Chiếc cầu thang chạy theo hình bán nguyệt từ tiền sảnh lên tầng thứ hai, rồi qua hành lang và chạy tiếp lên tầng ba. Alexandra cùng bà Công tước lên lầu, rồi nàng được bố trí trong căn gồm nhiều phòng sơn màu hồng đẹp lộng lẫy.

      Sau khi chị người hầu rồi, bà Công tước quay qua với nàng:

      - muốn nghỉ ? Hôm qua là ngày vất vả cho cả hai chúng ta.

      Alexandra nhớ đến lễ tưởng niệm Jordan vào ngày hôm qua: nàng đứng cạnh bà Công tước trong giáo đường rộng lớn cùng với rất nhiều người đến dự lễ chia buồn. bà mẹ góa của Anthony và cậu em trai của ta – người này cà thọt – người nào cũng mặt mày tái mét và căng thẳng. mới cách đây nửa giờ, xe họ chạy vào đường dẫn vào nhà cũ của Anthony. Alexandra thích cả hai người và nàng sung sướng vì họ ở gần nhau.

      - Thưa bà, thay vì nghỉ, cháu muốn xem phòng của ấy được ? Chắc bà biết đấy, cháu lấy Jordan mà chưa biết gì về ấy hết: thời thơ ấu sống ở đây, và ảnh sống ở đây cho đến khi cháu gặp ảnh – nước mắt chực trào ra khiến nàng nghẹn ngào, nàng phải vội cho hết câu với giọng đứt quãng – cháu muốn tìm hiểu ấy, muốn biết…, chỉ có ở đây mới giúp cháu làm điều đó. Đấy là lý do khiến cháu bằng lòng với bà.

      Bà Công tước quá xúc động, đưa tay áp lên má Alexandra, rồi giữ bình tĩnh, bà :

      - Ta cho Gibbson đến giúp cháu, ta là người đứng đầu trong đám gia nhân nam.

      lát sau, Gibbons xuất , ông ta già, nhưng nhanh nhẹn, dẫn Alexandra đến xem căn hộ mà ông ta gọi là “Những phòng ngủ của chủ nhân”. Căn hộ có nhiều phòng ở tầng hai, cả bức tường bằng gạch ngoài chấn song từ nền cho đến trần nhà, nơi nhìn xuống khắp nơi ở dưới.

      Ngay khi mới bước vào trong phòng, Alexandra ngửi ngay mùi nước hoa mà Jordan thường dùng, mùi thơm nơi quai hàm của chàng khi nàng ngủ trong vòng tay chàng. Nỗi đau đớn ngấm vào xương thịt của nàng sau khi chàng chết, bây giờ ở đây trong khí này, nàng cảm thấy lòng rất nhiều.

      Nàng nhìn khắp phòng, từ trần nhà với những hoa văn điêu khắc đẹp đẽ cho đến những tấm thảm Ba Tư màu xanh và vàng đẹp lộng lẫy dưới chân nàng. Hai lò sưởi khổng lồ nằm ở hai đầu phòng rộng, lò sưởi cao đến nỗi nàng có thể đứng vào trong được. Chiếc giường rộng mênh mông trải vải lót giường bằng satin màu xanh đậm thêu chỉ vàng, trần giường cũng bằng vải thêu màu xanh và vàng cao đến tận trần nhà. Bên phải nàng, hai chiếc ghế nệm dài bằng lụa vàng đâu mặt nhau trước lò sưởi.

      - Tôi muốn xem kỹ phòng này – nàng với người giúp việc, giọng nho trân trọng, như thể nàng nơi linh thiêng. Nàng đến bàn làm việc của chàng, bàn bằng gỗ hồng đào, bàn còn đồ đạc của chàng, như đợi chàng làm việc với chúng. rồi nàng nhón gót soi mình vào tấm gương soi của chàng treo bàn làm việc. Cái gương treo đúng với tầm cao của chàng, nên mặc dù nàng nhón gót mà vẫn chỉ thấy cái trán và mắt mình. “Chàng cao quá nhỉ!” – nàng thầm với mình.

      Bên cạnh phòng ngủ, có thêm ba phòng nữa: phòng mặc áo quần, phòng làm việc, sách chất đầy kệ quanh tường với vài chiếc ghế bọc nệm, và phòng thứ ba mà mới nhìn vào, Alexandra vô cùng kinh ngạc. phòng này rộng lớn có hình bán nguyệt tường bằng đá cẩm thạch màu đen có gân vàng, ở giữa nền nhà có cái hồ tròn rộng, bằng đá cẩm thạch.

      - Phòng này làm gì? - Alexandra hỏi.

      - Phòng tắm, thưa đức bà – người giúp việc đáp và lại cúi đầu.

      - Phòng tắm à? – Alexandra hỏi lại, nàng nhìn những vòi nước mạ vàng và những cái trụ bằng đá cẩm thạch bao quanh hồ tắm, chạy thẳng lên trần nhà dưới vòm ánh sáng hình tròn.

      - Ông chủ Jordan rất thích nếp sống đại, thưa Đức bà – người giúp việc , Alexandra quay nhìn ông ta khi nghe giọg tự hào đầy tình thương mến của người lão bộc.

      - Tôi muốn bác gọi tôi “ Alexandra” là được rồi – nàng và cười với ông ta. Nhưng ông ta quá hoảng hốt khiến cho nàng nhượng bộ, nàng tiếp – thôi gọi “bà Alexandra” cũng được. Bác có biết gì về chồng tôi ?

      - hơn bất cứ gia nhân nào khác, ngoài ông Smarth, người đứng đầu toán săn sóc ngựa – Gibbsons thấy mình thính giả nồng nhiệt nghe chuyện, nên ông ta hướng dẫn Alexandra vòng khắp nơi trong nhà mất hết ba giờ, kể cả việc thăm những nơi mà Jordan thích chơi nhất trong thời thơ ấu của chàng, cũng như giới thiệu nàng với Smarth để ông này kể về “ông chủ Jordan” mỗi khi chàng xuống chuồng ngựa.

      Đến xế chiều, Gibbsons đưa nàng xem hai nơi cuối cùng, mà nơi làm cho nàng thích nhất. Đó là phòng trưng bày chân dung của 11 vị Công tước Hawthorne, chân dung của họ được lồng khung mạ vàng cùng với ảnh của vợ con, treo dọc theo các bức tường.

      - So với những vị ở đây chồng tôi là người đẹp trai nhất – nàng sau khi nhìn kỹ từng bức chân dung .

      - Tôi và ông Higgins cũng như thế.

      - Nhưng hình ảnh của ấy chưa được treo lên ở đây.

      - Tôi nghe ông ấy với ông chủ Anthony rằng lúc sinh thời nên làm cái gì nêu danh hơn là chân dung để trông cho có vẻ quan trọng và cao quý. Ông ta hất đầu chỉ hai bức chân dung treo ở dãy bàn phía : ông ấy đấy, khi còn , và khi được 16 tuổi. bố ông ấy nhất quyết rằng ông xứng đáng vào vị trí cuối cùng ở đây, điều này khiến cho ông chủ Anthony nổi điên lên vì tức giận.

      Alexandra nhìn lên chú bé có mái tóc quăn đen đứng trang nghiêm bên cạnh người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp với cặp mắt sáng khêu gợi. Đứng bên kia là người đàn ông đẹp trai, cười, đôi vai rộng và nét mặt rất kiêu hãnh, chưa bao giờ nàng thấy có người nào kiêu hãnh như thế.

      Nơi cuối cùng mà Gibbsons dẫn nàng đến thăm là căn phòng khác ở tầng ba, có mùi ẩm mốc như thể phòng được mở cửa từ rất lâu. Có ba cái bàn quay mặt về phía cái bàn lớn kê ở giữa phòng, và quả địa cầu cũ để cái giá bằng đồng.

      - Đây là phòng học – Gibbsons – Ông chủ Jordan khi thường tìm cách ở các phòng ngoài hơn là ở trong phòng này. Rồi ông chủ Jordan nhớ đến cái roi của thầy Rigly khi nhác học. Thế nhưng, ông chủ học hỏi được rất nhiều, nhờ roi vọt của thầy Rigly mà ông chủ thông minh.

      Alexandra nhìn căn phòng , bỗng nàng dừng lại mặt bàn gần nàng. mặt bàn có khắc 4 chữ J.A.M.T. những chữ viết tắt tên họ của Jordan. Nàng âu yếm sờ vào hàng chữ, vừa đưa mắt nhìn, lòng vừa vui thích vừa khó chịu. Phòng học khắc khổ này hoàn toàn giống với phòng học vui vẻ, lộn xộn nơi ông ngoại nàng dạy cho nàng học. nàng tin nổi có chuyện thầy giáo đánh roi học sinh thay vì dùng lời động viên khích lệ.

      Khi người giúp việc chia tay nàng, Alexandra dừng lại phòng trưng bày lần nữa, để nhìn tấm ảnh chồng nàng năm 16 tuổi. Nhìn lên ảnh chàng, nàng thào nho :

      - Em làm cho tự hào về em, à, em xin hứa với như thế.

      *

      Trong những ngày tiếp theo, Alexandra bắt tay vào những việc nàng định làm với quyết tâm cao, với thông minh vốn có, nhờ những lời chỉ dẫn trong các trang của tập Giới quý tộc của Debrett, nghiền ngẫm những cuốn viết về tư cách, quy ước, và thủ tục mà bà Công tước đưa cho nàng đọc. cần mẫn của nàng khiến cho bà Công tước hài lòng, cũng như tất cả những công việc nàng làm, ngoại trừ hai điều quan trọng: cả hai điều này đều là nguyên do khiến cho bà Công tước cho gọi Anthony đến phòng khách gặp bà sau khi gia đình đến Hawthorne tuần.

      - Alexandra kết thân với Gibbsons và Smarth – bà với giọng bối rối và rất lo lắng – ấy chuyện với họ trong tuần nhiều hơn ta với họ trong 40 năm qua.

      Anthony nhướng mày, bình thản trả lời:

      - Chị ấy xem tôi tớ như người trong gia đình. Khi chị ấy cầu chúng ta để cho chị đem người quản gia và người lão bộc cũ đến đây, ta thấy điều đó. chuyện này chẳng có gì nguy hại hết.

      Bà Công tước gay gắt đáp:

      - Khi cháu nhìn thấy Filbert và Penrose chắc cháu nghĩ họ là vô hại. Họ đến sáng nay rồi.

      Anthony nhớ Alexandra cho biết hai người đầy tớ cũ của nàng già. :

      - Họ…

      - Điếc và mù! – bà Công tước tức giận ngắt ngang lời – người quản gia điếc, phải hét to bên tai lão, lão mới nghe; còn người lão bộc đâm đầu vào tường và vào người quản gia. Dù ta có nể nang Alexandra đến mấy nữa, khi chúng ta có khách chúng ta cũng phải biểu họ tránh chỗ khác thôi. Chúng ta thể để cho khách thấy họ va vào phía ngoài tiền sảnh hay với nhau phải la làng để nghe.

      Khi thấy Anthony có vẻ thích thú mà có vẻ gì lo lắng, bà quắc mắt nhìn :

      - Nếu cháu can thiệp vào chuyện này, bà đề nghị cháu nên chấm dứt việc đánh kiếm với Alexandra vào mỗi buổi sáng. Việc này hợp với tư cách của Phu nhân trẻ, ngoài ra việc đánh kiếm đòi hỏi ấy mặc quần… quần ống túm.

      Anthony thấy bà nội có vẻ thích chuyện này của Alexandra hơn cả việc nàng kết thân với gia nhân. :

      - Vì ích lợi của cháu và Alexandra, cháu xin bà đừng cấm chị ấy đánh kiếm với cháu. Việc này vô hại vì chị ấy thích thế. Chị ấy đánh kiếm làm cho thân thể chị cân đối, khỏe mạnh.

      - Thế còn cháu, lợi gì? – bà giận dữ hỏi.

      Anthony cười toe toét:

      - Chị ấy là đối thủ rất lợi hại của cháu, và chị ấy giúp cháu giữ vị trí hàng đầu. Jordan và cháu được xem là hai tay kiếm giỏi nhất nước , nhưng muốn duy trì vị trí ấy, cháu phải tập đấu với Alexandra, vì chị ấy vẫn đánh thắng cháu đến nửa hiệp.

      Khi Tony rồi, bà Công tước thất vọng nhìn cái ghế trống ở phía trước mặt, bà nghĩ bà cho Alexandra nghe những chuyện bà vừa với Anthony, vì bà muốn làm cho Alexandra sa sút tinh thần, muốn, vì bà nghĩ Alexandra hết sức vui vẻ. Suốt gần tuần nay, nụ cười tươi vui, trong trẻo của Alexandra làm cho bầu khí ở Hawthorne sinh động, khởi sắc. bà Công tước thừa biết Alexandra cười, phải vì nàng thích cười, mà vì nàng cố khuấy động tinh thần mọi người kể cả nàng. Bà Công tước nghĩ rằng nàng kết hợp ngây thơ, tính dịu dàng, lòng kiên định và can đảm thành mối duy nhất.

      biết nàng làm những việc khiến cho bà Công tước bất bình, Alexandra ghép mình vào cuộc sống đúng nề nếp gia phong của gia đình Công tước. Khi mùa xuân qua và mùa hè đến, nàng tiếp tục học tập, còn vào những lúc rảnh rỗi, nàng bách bộ khắp nơi trong nhà và đến thăm chuồng ngựa rộng lớn ở Hawthorne. Ở đây, Smarth kể cho nàng nghe những chuyện tuyệt vời về Jordan khi chàng còn và lúc trưởng thành. Giống như Gibbsons người giúp việc, Smarth cũng rất mến mộ ông chủ Jordan, chỉ trong vài tuần, Smarth hoàn toàn bị được ông chủ Jordan cưới làm vợ chinh phục.

      Ngày nào Alexandra cũng bận bịu với công việc nhưng hình ảnh Jordan biến mất khỏi tâm tư nàng. tháng sau ngày chàng mất, Alexandra cầu được dựng tấm bia bằng đá cẩm thạch, ghi tên tuổi, ngày sinh, ngày mất của Jordan – phải ở nghĩa trang của gia đình như mọi người, mà tại khu rừng ở cuối cái hồ gần ngôi nhà nghỉ chân.

      Alexandra nghĩ rằng dựng cái bia ở gần nhà nghỉ đó trông đẹp hơn, nhất là nó đơn như khi dựng trong nghĩa trang gia đình ở đỉnh ngọn đồi ở sau nhà. Thế nhưng, khi dựng xong tấm bia, nàng vẫn hài lòng hoàn toàn. Nàng đến gặp người chỉ huy nhân công làm vườn, lấy vài củ hoa địa lan đem đến trồng ở trong rừng, rồi cứ vài hôm, nàng mang hoa đến trồng thêm. Chẳng bao lâu, nàng nhận ra rằng nàng biến khu rừng thành khu rừng nho giống như khu rừng mà Jordan với nàng rằng nàng giống như bức chân dung của Gainsborough.

      Khi nàng nhận thấy khu rừng giống như khu rừng trong tranh Gainsborough, nàng chỗ này, thường xuyên đến ngồi nghỉ chân, ngồi ngắm khu rừng hoa, nhớ lại thời gian họ sống với nhau.

      Ngồi mình ở nhà nghỉ chân, nàng sống lại những giây phút thân thương mà Jordan dành cho nàng – mua cho nàng con chó mà chàng thích, cưới nàng để cho nàng tránh khỏi cảnnh suy sụp. nhưng phần lớn thời gian là nàng sống lại cảnh chàng say đắm hôn nàng, cảnh chàng nâng niu trìu mến nàng. Khi nhớ lại chán chê, nàng tưởng tượng ra nhiều cảnh âu yếm khác: Jordan quỳ xuống bên nàng, để tay lên trái tim, thề nàng mãi mãi suốt đời. Chỉ nghĩ đến giây phút họ sống bên nhau bao nhiêu, nàng càng tin chắc chàng nàng trước khi chàng… bấy nhiêu.

      Được nghe Gibbsons và Smarth miêu tả lại hình ảnh của Jordan vào thời thơ ấu, Alexandra tôn thờ chàng, xem chàng như vị thánh, như chiến sĩ cách mạng và đẹp như vị tiểu thiên thần. Từng lời chàng ra với nàng, mỗi nụ hôn ấm áp tuyệt vời của chàng khắc sâu vào ký ức nàng, và chúng trở thành bất tử.

      Nàng nghĩ rằng chắc Smarth và Gibbsons che giấu những sai lầm của chàng và hai người đều bao giờ đả động đến những sơ xuất của chàng trước đây. bao giờ họ đến vũ công ba lê hay những người tình từng ngủ với chàng. Họ che giấu hết những sai lầm của chàng trước mặt người vợ hợp pháp của chàng.

      Alexandra chỉ căn cứ vào những chuyện mà Gibbsons và Smarth kể cho nàng nghe, nên nàng cho rằng chồng nàng là người can đảm, mạnh dạn vào cao quý. Nàng làm sao biết được chồng nàng là người có tài tán , là người có nhiều mối quan hệ với phụ nữ đẹp.

      Vì thế mà với nhiệt tình tuổi 18, Alexandra ngày nào cũng luyện tập dương cầm, học thuộc những cuốn sách về các nghi thức xã hội, tập trò chuyện với giáo dạy về phép xử thế và học phong cách cao quý của nữ Công tước, như phong cách của bà nội Jordan. Nàng phải học những điều đó để khi đến London, xã hội thượng lưu nhìn nàng bằng ánh mắt khâm phục, xem nàng xứng danh là vợ của Jordan Townsende.

      Trong khi Alexandra cần mẫn luyện tập để trở thành người mà nếu Jordan còn sống chắc thế nào chàng cũng hài lòng thiên nhiên – như thể vui mừng khi thấy nàng cố gắng cần thiết – rộng lượng phú cho nàng điều cần thiết mà thế nào xã hội thượng lưu cũng công nhận nàng “xứng danh” với Jordan Townsende: đó là Cái Đẹp.

      *

      Đứng ở cửa sổ, Anthony nhìn Alexandra cưỡi ngựa dưới đường, người mặc áo quần cưỡi ngựa màu xanh nhạt. nhìn sang bà nội đứng bên cạnh, với giọng hơi chế diễu:

      - Đáng ngạc nhiên ! chỉ trong năm mà chị ấy biến thành phụ nữ xinh đẹp.

      - Chẳng có gì ngạc nhiên hết – bà Công tước đáp, vẻ mặt nghiêm nghị. – ấy lúc nào cũng có vóc dáng đẹp đẽ và nét mặt tuyệt vời như thế, chỉ tiếc điều là ta quá gầy và quá trẻ. ta chưa đẫy đà. Mà chính bà cũng nẩy nở muộn.

      - vậy à? – Anthony hỏi, miệng cười toe toét.

      - chứ! – bà đáp, rồi bỗng bà có vẻ buồn – Ngày nào ta cũng đem hoa đến cắm ở bia của Jordan. Mùa đông năm ngoái, bà muốn khóc khi thấy ta ôm hoa từ trong nhà kính lội qua tuyết mà .

      - Cháu biết – Tony buồn rầu . quay người nhìn qua cửa sổ lại, vừa thấy Alexandra vẫy tay chào họ rồi đưa con Satan cho người săn sóc ngựa, mái tóc mượt mà của nàng bây giờ để dài gợn sóng xõa ngang lưng, vẻ mặt hồng hào, cặp mắt vời hàng lông mi dài long lanh như hai viên ngọc bích.

      Jordan lầm nàng là con trai, nhưng bây giờ bộ áo quần cưỡi ngựa mành xanh nhạt để lộ thân hình phụ nữ quyến rũ với những đường cong tuyệt mỹ. Khi nàng bước lên thềm nhà, Anthony nhìn đôi mông đưng đưa, ngắm nghía cặp chân dài bước duyên dáng, dịu dàng. Cái gì người nàng cũng đều lôi cuốn ánh mắt của đàn ông.

      - Trong vài tuần nữa – Tony nghĩ – Khi nàng ra mắt mọi người, chắc chúng ta phải mất công ngăn cản nhiều kẻ muốn lăn vào cầu hôn.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 12

      LONDON.

      Bà Công tước tới lui trong phòng khách, người mặc chiếc áo satin màu bạc, lên tiếng hỏi Anthony:

      - Anthony, cháu có cho bà sai lầm vì thuê thiếu nữ để dạy cho Alexandra cách ứng xử trong xã hội thượng lưu ?

      Tony đứng trước tấm gương sửa tới sửa lui chiếc cravat cổ, quay lui, cười với bà nội, vì thấy bà lo sợ cho việc Alexandra ra mắt xã hội thượng lưu đêm này, đáp:

      - Bây giờ quá trễ rồi, thay đổi gì được nữa.

      - Phải, mà ai có thể qua mặt được bà trong việc này, phải ? – bà Công tước hỏi, nhắc cho nhớ điều này, ý kiến trái ngược với ý kiến ban đầu. – Bà được xã hội thượng lưu xem là mẫu mực trog phép ứng xử, phải vậy sao?

      - Phải, rất đúng – Tony đáp, kiềm chế để mình khỏi nhắc lại cho bà nhớ rằng ngay từ khi mới bắt đầu huấn luyện cho Alexandra với bà rằng nên để cho nàng học tập theo phong cách của bà già 71 tuổi.

      - Chắc bà thực công việc này - bỗng bà Công tước rồi ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt rầu rĩ.

      Tony cười khi thấy bà hoang mang lo sợ, thiếu tự tin. Bà bèn quay mắt nhìn rồi :

      - Vài giờ nữa, chắc cháu cười được nữa. Tối nay, bà phải ra sức thuyết phục thành phần ưu tú cũa xã hội thượng lưu chấp nhận phụ nữ có tiền bạc, có gia đình tiếng tăm, lại là có tổ tiên danh tiếng để giới thiệu. Nguy cơ thất bại là rất lớn! bà sợ mang tai tiếng là người lừa bịp.

      Anthony bước đến gần bà già hoảng sợ, người đàn bà có cặp mắt gay gắt, có miệng lưỡi chua cay và tính tình lạnh lùng làm cho xã hội thượng lưu nể trọng và làm cho cả gia đình lo sợ suốt mười mấy năm qua, ngoại trừ Jordan. Lần đầu tiên, hôn phớt lên trán bà.

      - ai dám chống bà mà tẩy chay Alexandra đâu, ngay cả khi họ nghi ngờ nguồn gốc của chị ấy. Bà thực được việc này mà gặp khó khăn nào đâu. Người khác có thể thất bại, nhưng bà , bà nội à, người có tiếng tăm như bà thất bại đâu.

      Bà Công tước suy nghĩ lát rồi gật đầu trang trọng và :

      - Chắc cháu đúng.

      - Dĩ nhiên cháu đúng – Anthony đáp, cố nín cười – bà đừng lo Alexandra làm hỏng việc.

      - Bà hy vọng như thế. Bà mong ta tin vào lời dạy dỗ của ông ngoại ấy. Bà muốn ấy đạt được kết quả tốt trong Hội mùa kỳ diệu này. Bà muốn ta được mọi người mến mộ để có người hẳn hoi thương mến. Bà ước chi Galverston chưa cầu hôn Waverly. Galverston là huân tước duy nhất chưa có vợ của nước , nghĩa là Alexandra phải có chồng là bá tước hay huân tước.

      - Nếu bà mơ ước như thế chắc bà thất vọng, bà nội à! – Anthony thở dài – Alexandra quan tâm đến việc vui chơi ở Hội Mùa hay muốn những chàng trai thành phố mến mộ đâu.

      - Đừng chuyện phi lý như thế. ấy làm việc và học tập là để chờ cơ hội này!

      - Nhưng phải với lý do như bà nghĩ đâu – Anthony rầu rĩ đáp - Chị ấy đến đây là vì bà với chị ấy rằng Jordan muốn vợ trở thành người có địa vị khả kính trong xã hội thượng lưu. Chị ấy làm việc và học tập lâu nay là để hoàn thành ước muốn của chồng. Chị ấy có ý định lấy chồng lại. Đêm qua chị ấy với cháu như thế. Cháu nghĩ là chị ấy tin Jordan chị ấy, và chị có ý định “… đời mình” cho linh hồn ấy.

      - Lạy Chúa lòng lành! – bà Công tước hoảng hốt thốt lên – ấy chưa tròn 19 tuổi! Đương nhiên ta phải lấy chồng. Cháu với ta như thế nào?

      - Cháu gì hết – Anthony đáp, giọng mỉa mai – làm sao cháu khuyên chị ấy nên học cách ve vãn chứ đừng học cách chuyện trong phòng khách hay là chỉ học cuốn Giới thượng lưu của Debrett.

      - Thôi, cút Anthony – Đức bà thở dài – cháu làm bà chán thêm. xem Alexandra làm gì, sắp đến giờ rồi.

      Trong hành lang ngoài phòng ngủ của Alexandra, nàng đứng trước bức chân dugn của Jordan, bức này nàng tìm thấy trong căn phòng ai ở khi họ mới đến London, và nàng đem treo ở đây, nơi mỗi khi nàng qua nàng có thể thấy dễ dàng. Bức tranh được vẽ vào năm kia, trong tranh, Jordan ngồi dựa lưng vào gốc cây, chân co lên, cổ tay gác đầu gối mắt nhìn người họa sĩ. Alexandra thích bức tranh, vì bố cục tự nhiên, kiểu cách, nhưng chính vẻ mặt tự nhiên của chàng mới làm cho nàng thích nhất, vì thái độ Jordan nhìn nàng như thái độ của chàng khi chàng hôn nàng. cặp mắt xanh của chàng có vẻ trầm ngâm với nụ cười uể oải, hiền hòa. Alexandra đưa tay lên sờ vào môi chàng, nàng thào :

      - Đêm nay là đêm của chúng ta, à. Em biết hổ thẹn vì em đâu.

      Nàng liếc thấy bóng Anthony về phía nàng, nàng liền cất tay khỏi bức tranh. rời mắt khỏi nét đẹp hấp dẫn của Jordan, nàng :

      - Người họa sĩ vẽ bức tranh này thiên tài, nhưng thể đoán được ai. Vậy ông ta là ai thế?

      - Allison Whitmore – Anthony đáp cộc lốc.

      Ngạc nhiên khi nghe tên người họa sĩ là phụ nữ hơn nghe giọng cộc cằn của Anthony, Alexandra ngần ngừ lát rồi nhún vai cố quên vấn đề này, nàng quay nhìn thẳng vào mặt Anthony.

      - Này Anthony, chú nhìn tôi cho kỹ, chú có nghĩ rằng nếu bây giờ ấy nhìn tôi, ảnh có hài lòng ?

      muốn cho Alexandra biết là bà Allison Whitmore vẽ bức tranh này khi Jordan gian díu với bà ta, nên quay mắt khỏi bức tranh để làm theo lời cầu của nàng. nín thở khi nhìn thẳng vào Alexandra.

      Trước mắt là người đẹp tóc đen mặc chiếc áo dài cắt may đẹp bằng vải có màu ngọc bích như màu mắt nàng. Chiếc áo cắt kiểu hai vạt chéo nhau bộ ngực đầy đặn, rồi bó sát vào cái eo thon và ôm sát cặp mông tròn trịa. Mái tóc màu gỗ mun láng bóng chải ra sau khỏi trán, xõa gợn sóng hai vai, rồi xòa ra sau lưng. Kim cương cài trong sóng tóc láng mướt, lấp lánh như sao nền xanh lóng lánh. Nhưng chính khuôn mặt của nàng mới làm cho Anthony nín thở.

      Mặc dù Alexandra Lawrence Townsende đẹp theo truyền thống cổ điển, vì tóc nàng đúng tiêu chuẩn và da nàng trắng tái, nhưng thấy nàng là trong những phụ nữ có sức quyến rũ rất lớn. Dưới hai hàng lông mi đen bóng, cặp mắt nàng tưoi vui, có sức thu hút kỳ lạ, khiến người nhìn vào phải mê mẩn. Đôi môi hồng, đầy đặn, mời gọi nhưng nụ cười đôi môi ấy lại cảnh cáo người ta đừng đến gần. Alexandra vừa quyến rũ lại vừa muốn người ta đụng đến, vừa thanh cao lại vừa gợi dục, và chính tương phản này làm cho nàng có vẻ quyến rũ thêm, vẻ quyến rũ mà nàng biết.

      Khi đợi Tony cho nàng biết đêm nay Jordan có bằng lòng về vẻ ngoài của nàng , đôi gò má cao như tạc của nàng hơi biến sắc khi thấy Tony trầm ngâm nhìn. Nàng liền hỏi lại để che giấu nỗi thất vọng của mình:

      - Tệ phải ?

      Anthony cười, nắm hai bàn tay mang găng của nàng trong tay mình, rồi thành :

      - Nếu hôm nay Jordan mà thấy chị, ấy chết ngất vì sung sướng và chắc giới thượng lưu tối nay cũng bàng hoàng khi thấy chị. Tối nay chị đành cho tôi bản khiêu vũ chứ? bản valse chứ? – thêm vừa nhìn vào cặp mắt to của nàng.

      Khi ngồi xe để đến dự buổi khiêu vũ, bà Công tước đưa ra lời răn dạy Alexandra cuối cùng:

      - Cháu khỏi cần lo lắng về việc khiêu vũ, cháu , cũng đừng lo về các thú vui mà cháu được hưởng tối hôm nay. Tuy nhiên - giọng bà cố vẻ cảnh cáo – Bà phải nhắc cho cháu nhớ rằng đừng để cho Anthony, - bà ta dừng lại, nhìn với ánh mắt nghiêm khắc - Đề cao trí thông minh của cháu để dẫn cháu lạc hướng khiến cháu năng như mọt sách và tỏ ra quá thông minh. Bà cam đoan với cháu rằng nếu cháu làm thế, cháu thành công. Như bà nhiều lần với cháu, đàn ông quý phái ưa phụ nữ học nhiều,.

      Khi họ bước xuống xe, Tony bóp tay Alex động viên:

      - Chị đừng quên cho tôi bản đấy nhé, - , cười với nàng.

      - Nếu chú muốn, chú có tất cả các bản – nàng cười, rồi móc bàn tay vào khuỷu tay của , thái độ rất tự nhiên.

      - Tôi phải đứng xếp hàng theo thứ tự chứ - Anthony cười khúc khích – Nhưng dù sao, tối nay là đêm vui nhất trong đời tôi.

      Suốt nửa giờ đầu tại buổi dạ vũ của ông bà Huân tước Wilmer, tiên đoán của Tony hình như đúng . Tony vào trong phòng khiêu vũ trước bà nội và Alexandra, để có thể nhìn cảnh họ tiến vào. thấy cảnh họ vào tuyệt vời. Bà Công tước thừa kế Hawthorne vào phòng dạ vũ như con gà mẹ bảo vệ che chở cho gà con - ngực bà ưỡn ra, lưng thẳng băng, cằm hếch tới trước với tư thế gây hấn, thách thức bất cứ ai hoài nghi công lao to lớn của bà đối với Alexandra, hay là thách thức bất kỳ ai dám từ chối nàng.

      Cảnh tượng ấy làm “ngưng cuộc vui”. 500 nhân vật có tiếng tăm nhất, thạo đời nhất đều ngừng trong phút để nhìn người phụ nữ cao quí, có thế lực, đáng kính nhất nước kèm theo ai biết đến. Rồi nhiều tiếng thào nổi lên trong đám khách, nhiều chiếc kính mắt được đưa lên và chú ý được chuyển từ bà Công tước sang xinh đẹp bên cạnh bà, người giống chút nào xanh xao hốc hác xuất trong nháy mắt ở buổi lễ tưởng niệm Jordan.

      Đứng bên cạnh Anthony, hầu tước Roderick Carstairs cau mày, lề rề :

      - Hawthorne, cho tôi biết người đẹp bên cạnh bà nội là ai, được ?

      Anthony nhìn Carstairs với vẻ thản nhiên:

      - Góa phụ của người họ tôi, là nữ Công tước Hawthorne.

      - đùa phải ? – Carstairs với vẻ ngạc nhiên tột độ, chưa bao giờ Anthony thấy thế - muốn đây là nhếch nhác, tầm thường đáng thương mà tôi thấy vào buổi lễ cầu hồn cho Hawk, phải ?

      Tony cố kềm chế bực tức trong lòng, :

      - Lúc thấy chị ấy vào lúc đó, chị ở trong tình trạng kinh hoàng và còn rất trẻ.

      Roddy đưa kính nhìn Alexandra, ta châm biếm :

      - ấy như rượu vang, để càng lâu càng ngon. Ông họ của là người rất sành rượu vang và phụ nữ. ấy trường tồn với danh tiếng của ảnh. có biết – ta tiếp, vẫn nhắm chiếc kính về phía Alexandra – vũ công ba lê xinh đẹp của Hawk lâu nay vẫn chịu ngủ với ai hết ? Nếu bây giờ mà ấy vẫn mê vũ công hơn vợ mình, cũng là điều đáng ngạc nhiên đấy.

      - thế là có hàm ý gì? - Anthony hỏi:

      - Hàm ý à? – Rody hỏi, quay mắt nhìn Tony – À có hàm ý gì hết. Nếu muốn xã hội thượng lưu có cùng ý kiến như tôi, lời đề nghị đừng nhìn người vợ góa của Jordan với ánh mắt ích kỷ như thế. ta ở với , phải ?

      - Câm mồm – Anthony nạt lớn.

      Hầu tước Rodderick Carstairs cười toe toét, câu nệ, chấp trách, ta tiếp:

      - Họ sắp khiêu vũ rồi. Nhờ giới thiệu để tôi khiêu vũ với ấy . Tôi muốn được nhảy với ấy ngay bản đầu tiên.

      Anthony ngần ngừ, lòng tức tối. có lý do gì để từ chối việc giới thiệu này, ngoài ra, nếu giới thiệu, biết thế nào Carstairs cũng trả đũa bằng cách quấy phá Alexandra, hay tệ hơn – lặp lại những lời bóng gió như gã vừa . Và Roddy là phần tử quan trọng nhất trong giới của Tony.

      Tony thừa hưởng chức tước của Jordan, nhưng biết có được đức tính cao ngạo và tự tin như Jordan, và chính Jordan nhờ có những đức tính này mà chàng mới có ảnh hưởng lớn nhất trong giới thượng lưu. Anthony biết bà Công tước có thể buộc giới thượng lưu được quấy rầy Alexandra và bà có thể buộc nhóm lớn tuổi như bà chấp nhận Alexandra, nhưng bà thể buộc hết thế hệ của Tony phải hoàn toàn chấp nhận nàng. Tony cũng thể. Nhóm trẻ rất sợ miệng lưỡi của Roddy, những người trong nhóm trẻ của Tony đều muốn trở thành đầu đề cho Carstairs đem ra nhạo báng. cuối cùng Tony cũng phải :

      - Dĩ nhiên tôi giới thiệu .

      Tony giới thiệu Carstairs với Alexandra, rồi đứng đó nhìn Roddy cúi chào nàng rất lịch cầu được hân hạnh khiêu vũ cùng nàng,.

      Alexandra phải để tâm nhảy hết cả bản valse mới được thư giãn và thôi nhẩm tính bước trong óc. Thực vậy, nàng tự nhủ đừng bước sai nhịp để giẫm lên giày láng bóng của người nhảy với mình, chàng rất lịch nhưng có bộ mặt đáng chán. Khi gần kết thúc ta với nàng với giọng lề rề, châm biếm:

      - Xin cho biết làm cách nào mà xinh đẹp như thế này được, khi phải sống trong cảnh gay gắt với bà Công tước thừa kế Hawthorne?

      Khi bản valse gần kết thúc, nhạc bỗng to lên nên Alexandra nghĩ là nàng nghe lầm, nàng bèn hỏi:

      - Tôi… xin lỗi ông gì?

      - Tôi bày tỏ lòng khâm phục của tôi đối với can đảm của khi phải sống trọn năm trời với bà Công tước lạnh lùng như băng. Tôi rất cảm thương nỗi khổ mà chịu đựng trong suốt năm qua.

      Alexandra có kinh nghiệm trong loại đối đáp phức tạp như thế này, nàng xem đây là chuyện đứng đắn, nên nàng phản ứng để bênh vực cho người phụ nữ nàng bắt đầu thương mến:

      - ràng ông Đức bà rồi!

      - Ồ, tôi biết. tôi rất thương cảm cho hoàn cảnh của .

      - Tôi cần thương cảm của ông, thưa ngài, và ông biết gì nhiều về bà ấy cho nên ông sai về bà.

      Roddy Carstairs nhìn nàng với vẻ bất bình tức tối:

      - Tôi xin cho hay rằng tôi biết bà ấy, nhiều lần tôi khổ sở về tính tình khắc nghiệt của bà. Bà ấy là người hung dữ.

      - Bà rất độ lượng và tốt.

      - ta với nụ cười chế giễu - hoặc là sợ , hoặc là người ngây thơ nhất đời.

      - Còn ông – Alexandra đáp với ánh mắt lạnh lùng, có thể là nàng học được ánh mắt của bà Công tước - hoặc là quá mù thấy được , hoặc là ông quá ác tâm - vừa xong, bản valse cũng vừa chấm dứt, nàng liền quay lưng bỏ , thái độ thể tha thứ được.

      biết mọi người nhìn họ, nàng quay lại với bà Công tước và Tony, nhưng phản ứng của nàng được nhiều người khách chú ý đến, nhiều người bỏ lỡ cơ hội để chê bai nhà hiệp sĩ hãnh diện vì thất bại với nàng Công tước Hawthorne. Để đáp lại, Roderick trả đũa bằng cách xấu nàng ngay trong đêm đó, ta cho những người quen biết khám phá của mình, trong thời gian khiêu vũ ngắn ngủi, rằng nàng Công tước Hawthorne là người vô duyên, nhạt nhẽo, điên khùng và chuyện rất chán, lịch thiệp, thiếu tính hài hước.

      Trong vòng giờ, Alexandra thơ ngây chứng tỏ cho khách khứa thấy rằng nàng rất điên khùng. Nàng đứng giữa đám đông ăn mặc rất đẹp, tuổi từ 20 đến 30 chút, nhiều người say sưa bàn về buổi vũ ba lê mà họ đến tham dự vào tối hôm trước, và có tham gia góp mặt của người vũ công ba lê nổi tiếng có tên là Elise Grandeaux. Alexandra quay sang Anthony, nàng cất cao giọng để cho nghe được, vì mọi người ồn ào, nàng ngây thơ hỏi có phải Jordan thích vũ ba lê . 20 người hình như ngừng , há hốc mồm nhìn nàng với vẻ mặt từ bối rối sang cười cợt chế giễu.

      Việc thứ hai xảy ra sau đó lát. Anthony để nàng ở lại với nhóm người, kể cả hai chàng công tử bột chỉ biết bàn thảo về chuyện áo quần. bỗng khi ấy Alexandra; chú ý đến hai người phụ nữ đẹp nhất nàng chưa từng thấy. hai người đứng quay lưng với nhau, và cả hai đều tìm cách để nhìn Alexandra. người tóc vàng rất đẹp tuổi gần 30, còn người kia có da ngăm đen duyên dáng trẻ hơn kia vài tuổi.

      Alexandra nhớ rằng có lần Jordan nàng làm cho chàng nhớ đến bức tranh của Gainsborough, nhìn hai người phụ nữ này đáng giá như kiệt tác thua gì tranh của Rembrandt. Nàng nhận ra Warren với nàng, nàng liền xin lỗi vì chú ý đến lời ông , rồi nghiêng đầu về phía hai người phụ nữ làm cho nàng lơ đãng.

      - Ông có thấy hai người phụ nữ kia đẹp tuyệt vời ? – nàng hỏi với nụ cười khâm phục môi và có vẻ gì ganh tỵ.

      Nhóm người đứng quanh nàng thoạt tiên đưa mắt nhìn hai người phụ nữ, rồi nhìn nàng. Họ cau mày tròn xoe mắt, lấy quạt để che nụ cười thích thú trong buổi dạ vũ, 400 người nghe bà quả phụ của Hawk khâm phục hai người tình cũ của chàng là Allison Whitmore và bà Elizabeth Grangerfield. Câu chuyện buồn cười đến nỗi bà Grangerfield và bà Whitmore – hai người thù hằn nhau từ lâu vì cùng người đàn ông – nghe được. Và lần đầu tiên trong nhiều năm, họ cùng cười khoái trá với nhau, như những người bạn thân thiết.

      May cho Alexandra là nàng biết những chuyện hay vừa qua, nhưng nàng biết hình như người ta bịt miệng sau lưng nàng.

      Khi ngồi xe về nhà, nàng hỏi Anthony phải chăng nàng thất bại, nhưng chỉ vỗ vai nàng, rằng nàng : “ thành công rực rỡ”, còn bà Công tước nàng gặt hái “kết quả tuyệt vời”.

      Mặc dù thế, Alexandra biết việc diễn ra được tốt đẹp. Trong các buổi dạ vũ, tiệc tùng nghe ca nhạc sau đó, nàng thấy nhiều ánh mắt đổ về nàng. Đau khổ và bối rối, nàng tìm nơi nấp trong những quen biết của bà Công tước, những người này lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, nhưng họ nhìn nàng như nhìn kẻ đáng thương, như người để mua vui. Ngoài ra, ngồi với các người lớn tuổi này, nàng có thể kể lại những câu chuyện kỳ diệu về tài khéo léo, và can đảm của Jordan, những chuyện mà ng nghe người phục vụ trưởng và người chỉ huy chăm sóc ngựa ở Hawthorne kể, như chuyện chàng cứu người chỉ huy đám chăn ngựa khỏi bị chết đuối.

      Alexandra cảm thấy hình như những người lớn tuổi lịch này sau khi nghe nàng kể chuyện của mình xong, họ nghĩ là nàng mê mẩn Hawthorne cách rồ dại, lố lăng – hay là cũng chính những người này có thể kể lại chuyện này có thể cho con cháu nghe, rồi những người trẻ tuổi này đem chuyện họ nghe được kể lại cho bạn bè họ biết.

      Họa hoằn lắm mới có vài người mời nàng khiêu vũ, nhưng có nhiều người đàn ông quan tâm đến món hồi môn khổng lồ mà bà Công tước và Anthony dành cho nàng, hay là những người đàn ông muốn thưởng thức cơ thể của người thiếu nữ lấy người đàn ông có tiếng phóng đãng nhất nước . ai biết tại sao mà Alexandra nghĩ rằng những ông này có ai thực thích nàng, và nàng chỉ còn cách duy nhất phải làm để che dấu bối rối và khổ sở của mình: đó là hếch cằm lên, và với vẻ lịch xã giao, nàng cho họ biết rằng nàng thích ngồi với nhóm của bà Công tước.

      Kết quả là nàng được người ta đặt cho cái tên nàng Công tước Nước đá, và cái biệt danh hay này trở thành phổ biến. Trong giới thượng lưu, người ta thường đùa với nhau rằng Jordan Townsende có thể nghĩ rằng chết đuối còn sướng hơn là chết cóng giường vợ. Họ còn vui sướng kháo cho nhau nghe rằng người ta thấy Jordan từ trong ngôi nhà sang trọng của vũ công ba lê, ngôi nhà được chàng cung cấp, ra ngay vào buổi chiều có tin đám cưới của chàng xuất tờ Times.

      Ngoài ra người ta còn kể cho nhau nghe rằng tình nhân của Jordan cười hả hê với người bạn ngay tối hôm đó rằng hôn nhân của Jordan là điều bất đắc dĩ, chàng có ý định cắt đứt mối liên hệ với họ.

      Trong thời gian hai tuần, Alexandra đau đớn nghĩ rằng nàng là kẻ bị xã hội ruồng rẫy, nhưng vì nàng nghe ai , nên nàng biết làm sao tìm được nguyên nhân. Nàng chỉ biết điều là xã hội thượng lưu đối xử với nàng hoặc là với tinh thần trịnh thượng, bỡn cợt hoặc là với khinh miệt ra mặt. Và chính đây là điều khiến nàng cảm thấy nàng làm cho Jordan thất vọng hoàn toàn. Nàng đứng hàng giờ ở hành lang trước bức ảnh giống chàng nhất, cố gắng để khỏi khóc, thầm xin lỗi chàng vì làm chàng thất vọng, xin chàng tha thứ.

      ***

      - Hawthorne, có nghe tôi ? thức dậy !

      Jordan cố sức nhướng mắt mở ra để đáp lại lời cầu nho vừa thốt ra. Ánh sáng từ các cửa sổ ở tường cao chiếu xuống làm cho chàng chói mắt, đầu đau như búa bổ khiến cho chàng nhớ gì về những chuyện xảy ra hết.

      Khi chàng tỉnh lại trời tối, chàng thấy khuôn mặt cau có của George Morgan, người tù khác chiếc Lancaster mà chàng gặp từ khi chàng bị đưa ra khỏi tàu cách đây ba tháng.

      - Tôi ở đâu thế này? – chàng hỏi, cảm thấy máu từ đôi môi bị rách ứa ra.

      - Ở địa ngục – người Mỹ cau có đáp – đúng hơn là ở trong hầm ngục của Pháp.

      Jordan cố đưa tay lên, nhưng sợi dây xích níu chàng xuống. Chàng đưa mắt nhìn theo sợi dây và thấy xích được gắn vào vòng sắt chôn tường. Chàng thấy hoang mang, phân vân tự hỏi tại sao chàng lại bị xích, còn George Morgan .

      Hiểu được phân vân của chàng, người bạn tù tiếp:

      - nhớ à? bị xích là vì đánh dập mũi người lính gác nếu muốn gần cắt đứt cổ với lưỡi dao của khi họ mang vào đây sáng nay.

      Jordan nhắm mắt, nhưng chàng nhớ cảnh đánh nhau với lính gác ra sao. Chàng hỏi:

      - Phần thưởng dành cho tôi còn gì nữa? - giọng chàng khàn khàn, nghe rất xa lạ với tai chàng:

      - Ba hay bốn cái xương sườn bị gãy, cái mặt bầm tím, còn sau lưng bị rách nát.

      - Tuyệt – Jordan nghiến răng - tại sao chúng giết tôi mà hành hạ như thế này?

      George cười khi nghe giọng thê thảm của chàng.

      - Mẹ kiếp, người thuộc dòng dõi quí tộc bao giờ chịu khuất phục, phải ? lạnh như đá đúng như lời người ta thường – George đưa tay lấy bình nuớc, rót vào cốc đầy thứ nước nhầy nhụa nghiêng miệng cốc vào môi Jordan.

      Jordan uống vào rồi nhổ ra hết với phản ứng giận dữ.

      để ý đến phản ứng của chàng, George đưa cốc áp vào môi chàng lại và :

      - Chắc biết ở đây có nước sạch mà cùng có bình và cốc sạch đẹp. Nhưng nếu uống, tự giết mình, rồi bọn lính gác đổ lên đầu tôi.

      Jordan cau mày nhìn người bạn tù, rồi uống vài ngụm nước dơ bẩn.

      - Thế là tốt, chắc rất thích bị trừng phạt – ta tiếp, vừa lấy những mảnh vải xé ở áo ta ra để băng ngực cho Jordan - nếu mẹ ở đây phải lễ phép khi với hai người mang súng và dao ác ôn, chắc tránh khỏi trận đòn này rồi.

      - làm gì đấy?

      - cố sửa lại mấy cái xương sườn cho đúng vị trí của chúng đây. Bây giờ tôi trả lời câu hỏi vừa rồi của , là tại sao chúng giết cho chết. Bọn Pháp cố giữ còn sống để phòng trường hợp người có bắt người của họ. tôi nghe bọn sĩ quan rằng họ giữ để phòng khi trao đổi tù binh. Dĩ nhiên nếu cứ tiếp tục chửi bới bọn lính gác, và quyết chí cướp vũ khí của họ, chắc được dự phần vào việc này. Nếu khi thấy nổi biển mà như thế này, chắc tôi lôi lên khỏi biển cùng tôi vào hạm đội Pháp để đưa chúng ta đến đây.

      - Trông tôi thê thảm lắm sao? – Jordan thờ ơ hỏi.

      - Tôi cam đoan với là nếu bị thêm trận đòn như thế này nữa, chắc gặp được hai người phụ nữ thương nữa đâu.

      Đầu óc chàng vẫn chìm đắm trong cõi vô thức nên chàng nhớ gì hết. Jordan cố gắng để chế ngự đau đớn trong cơ thể, chàng hỏi:

      - Hai người phụ nữ nào?

      - Tôi nghĩ là hiểu hơn tôi. người là Elise. ta là vợ phải ?

      - Tình nhân.

      - Còn Alexandra?

      Jordan nhấp nháy mắt, cố nhớ. Alexandra, Alexandra.

      - đứa bé – chàng , trước mắt chàng ra hình ảnh lờ mờ tóc đen vung vẫy cái gươm giả - ! – Chàng nho , vẻ ân hận đau khổ vì chàng bỗng nhớ lại quá khứ đời mình, cuộc đời phí phạm trong việc săn đuổi theo phụ nữ, trong cuộc sống trác táng và cuộc sống vô nghĩa phải kết thúc trong cuộc hôn nhân bốc đồng với có sức làm cho chàng mê mẩn, và mới ngủ với chàng chỉ có đêm thôi - vợ tôi.

      - ? – George hỏi, vẻ kinh ngạc – có người tình, người vợ và đứa bé à? Cái gì cũng chỉ mà thôi à?

      - … - Jordan thẫn thở chỉnh lại – phải đứa bé: vợ, nhiều tình nhân.

      George cười, chùi tay bộ râu dơ bẩn.

      - Tôi muốn chỉ trích ai. Tôi khâm phục người nào biết sống ở đời. Nhưng nhiều tình nhân là sao? – ta hỏi vẻ ngạc nhiên.

      - phải – Jordan chỉnh lại, nghiến răng để khỏi đau cùng lúc.

      - Lâu nay chúng nhốt ở đâu? Từ khi bọn Pháp đưa chúng ta lên khỏi tàu cách đây ba tháng, tôi thấy .

      - Tôi có chỗ ở riêng, và được chăm sóc chu đáo, - Jordan mỉa mai đáp, chàng muốn đến cái hầm tối nằm dưới ngục thất này, nơi chàng bị nhốt riêng để tra tấn, khiến cho chàng gần mất trí vì đau đớn.

      Người bạn tù lo lắng nhìn thân thể tiều tụy của Jordan, nhưng ta cố giữ giọng nhàng để với chàng.

      - với bọn Pháp cái gì mà khiến chúng ghét nhiều hơn tôi thế?

      Jordan ho và nghiến răng vì ngực đau như dao cắt.

      - Tôi tên tôi cho chúng biết.

      - Tại sao chúng ghét?

      - Chúng nhớ cái tên ấy – chàng thở hổn hển, phấn đấu để được tỉnh táo - … Ở Tây Ban Nha.

      George cau mày kinh ngạc.

      - Chúng đối xử với như thế này vì chuyện gây cho chúng ở Tây Ban Nha à?

      Chàng gật đầu, trí óc nửa tỉnh nửa ê mắt nhắm nghiền.

      - Và vì… chúng tưởng tôi còn… biết tin tức về quân .

      - Này Hawthorne, nghe tôi đây – George - hồi nãy khi mới tỉnh dậy, về kế hoạc đào thoát, có phải định trốn thoát ?

      Chàng gật đầu.

      - Tôi muốn với . Nhưng Hawthorne này, thể qua khỏi trận tra tấn như thế này nữa đâu. Tôi đấy, bạn ạ. Đừng chọc tức bọn lính gác nữa.

      Jordan gục đầu sang bên, chàng mê man trở lại.

      Ngồi chồm hổm nền nhà, George lắc đầu thất vọng. Chiếc Versailles mất rất nhiều binh sĩ trong trận đánh nhau đẫm máu với chiếc Lancaster khiến cho viên thuyền trưởng Pháp vớt ba người lên khỏi mặt nước, dùng họ để bổ sung vào nhân số bị hao tổn nhiều của ông ta. người chết vì thương tích trầm trọng. George tự hỏi biết người bạn tù này có sắp trở thành người thứ hai tử vong hay .
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 13

      Vào buổi dạ vũ tại nhà của bà huân tước Donleigh trong tuần thứ ba sau khi Alexandra bắt đầu bước vào xã hội thượng lưu, nàng rất khổ sở, rất căng thẳng đến nỗi nàng đau đớn cả cõi lòng. Nàng cảm thấy như thể nàng bao giờ vui cười hay tìm an ủi trong nước mắt lại được . Vào đêm định mệnh đó nàng vừa cười lại vừa khóc.

      Nghe theo lời thúc giục nho của bà Công tước Alex lễ phép, nhưng miễn cưỡng bằng lòng khiêu vũ với Huân tước Posonby, nhà quí tộc thích chưng diện, tuổi trung niên, buồn tẻ, ỏng ẹo, mặc áo quần lòe loẹt như con công. Trong khi nhảy, ông ta vênh váo báo cho nàng biết rằng ông được mọi người xem là thông minh xuất chúng. Đêm nay, ông ta mặc chiếc quần ống túm ở đầu gối bằng satin màu vàng cam, quần phồng lên ở giữa bắp chân, chiếc gile màu mận chín, và chiếc áo khoác dài màu vàng. Khi Alexandra nhìn ông ta, nàng có cảm giác ông ta như đống trái cây quá chín.

      Khi nhảy xong bản nhạc, thay vì đưa Alexandra về với bà Công tước, huân tước Posonby (người mà Alexandra nghe nay cần có bà vợ giàu để trả nợ đánh bạc) kéo nàng theo hướng khác.

      - phải theo tôi đến cái phòng ở hốc tường dễ thương ấy, thưa . Tối qua bà Công tước có cho tôi biết rằng rất quan tâm đến vấn đề triết học, cho nên tôi cố gắng bồi dưỡng thêm cho ít kiến thức về nhà triết học vĩ đại thời cổ đại: Horace. Alexandra biết ngay bà Công tước lo sợ nàng có người để chuyện, nên khoe với Posnby về trí thông minh của nàng.

      - Xin đừng lo sợ gì hết - Hầu tước Posonby , ông ta hiểu lầm thái độ thất vọng của Alexandra – Tôi quên là nữ giới, mà nữ giới thể hiểu những phức tạp và tế nhị của luận lý học. có thể dựa vào tôi để lập luận các vấn đề đó, rất đơn giản.

      Alexandra quá thất vọng, đến nỗi nổi giận khi thấy ông ta có thái độ khinh thường trí thông minh của phụ nữ, và quá chán nản đến độ thèm tranh cãi với người thích ăn mặc như cái khay trái cây này.

      Nàng giữ thái độ lễ phép để cho ông ta dẫn nàng vào hốc tường, chỗ này được ngăn cách với phòng khiêu vũ bằng hai tấm màn nhung màu đỏ thẫm kéo qua lại, được giữ yên tại chỗ nhờ các sợi dây nhung cùng màu. Khi vào trong phòng , Alexandra nhận ra ở đây có người, là thiếu nữ mặc áo dài lộng lẫy, nét mặt nhìn bên có vẻ quí phái và mái tóc vàng rực rỡ. ta đứng ở cánh cửa kiểu Pháp mở rộng, lưng hơi quay về phía họ, ràng ta muốn hưởng thú được độc mình để thở khí trong lành.

      Khi Huân tước Posonby vào, thiếu nữ hơi quay người lại, nàng liền nhận ra ta ngay. Đấy là Phu nhân Melanie Camden, người vợ trẻ của bá tước Camden vừa mới từ lục địa trở về vào đầu tuần, ta thăm chị ở bên ấy. Alexandra đến dự buổi dạ vũ mà Phu nhân Camden ra mắt lần đầu ở Hội Mùa, và nàng đứng từ xa để nhìn cảnh đám đông quan khách danh tiếng đổ xô đến Phu nhân Camden để chào mừng ta trở về, họ cười sung sướng và niềm nở ôm hôn nhau. ta là “người của họ”, Alexandra nghĩ, lòng thèm muốn.

      Alexandra nhận thấy họ quấy rầy cảnh yên tịnh của bà Camden, nên nàng cười ái ngại, như muốn xin lỗi việc họ vào đây. Nữ bá tước hiểu nụ cười của nàng, ta gật đầu và lặng lẽ quay lui, nhìn ra ngoài cửa.

      Huân tước Posonby hoặc là nhìn thấy nữ bá tước hoặc là muốn để ý đến ta. Sau khi rót cho mình ly rượu pân cái khay bàn trước mặt, ông ta ngồi xuống bên cạnh cái cột bằng đá cẩm thạch ở trước mấy tấm màn, rồi vênh vang về triết học của Horace, thuyết trình sai bét về lòng nhân, nhưng chủ yếu là ông ta nhìn vào ngực của Alex.

      Alexandra hết sức lúng túng khi lần đầu tiên trong đời được đàn ông nhìn chằm chằm như thế này, mặc dù người đàn ông này thuộc loại làm trò cười cho thiên hạ - đến nỗi khi ông ta qui ý kiến của … cho Horace, nàng chú ý đến sai lầm của ông ta mà cũng nhận thấy nữ bá tước Camden vội quay đầu lui nhìn ông ta, như thể vì kinh ngạc.

      phút sau, hầu tước Posonby trịnh trọng tuyên bố:

      - Tôi nhất trí với câu của Horace cho rằng “Lòng tham của con người quá mạnh đến nỗi mặc dù họ có quá nhiều nhưng vẫn cảm thấy thỏa mãn”. - Alexandra quá bối rối trước đôi mắt đăm đăm của ông ta và Phu nhân Camden quay lui để nghe ngài Posonby với vẻ vừa ngạc nhiên vừa thích thú. Nàng với giọng lắp bắp:

      - Của M… Machiavelli.

      - Của Horace – ngài Posonby cãi lại; và Alexandra quá hoảng hốt khi thấy nhà quí tộc ăn mặc kỳ dị đưa kính tròng lên mắt, huớng mặt mình vào phần bộ ngực của nàng, đồng thời ông ta kiểu cách tạo ra phong thái thoải mái bằng cách dựa vai vào chiếc cột ở sau lưng. Khổ thay là ông ta quá chú đến bộ ngực của Alexandra mà quay đầu nhìn lui để xem vị trí cây cột có ngay lưng mình

      – Bây giờ có lẽ hiểu – ông ta tiếp, vừa dang rộng hai cánh tay vừa dựa lưng ra sau - Tại sao lời của Horace khiến cho … a! – hai cánh tay dang rộng, ông ngã ngửa ra sau hất lộn ngược cái bàn có chai rượu và kéo sập màn xuống, nằm sóng soài bàn chân của ba người khách nàng, giống như tô trái cây dưới rượu pân.

      thể ngăn được tràng cười khoái chí, Alexandra bịt miệng, quay người và thấy nữ bá tước Camden, cũng bịt miệng cười nhìn nàng, hai vai ta run lên vì cười, mắt mở to. Cùng lúc, hai chạy ra cửa, va nhau ngưỡng cửa balcon, và đến đây hai cùng gập người xuống mà cười. Bây giờ hai người đứng bên nhau cười ngất, vừa cười vừa thở hổn hển, vừa lau nước mắt chảy xuống má.

      Khi họ bớt cười, nữ bá tước Camden quay mặt nhìn Alexandra vừa cười khúc khích vừa :

      - N.. nằm ngửa, ô… ông ta trông giống như con vẹt khổng lồ rớt từ cây xuống.

      Alexandra phải khó khăn lắm mới trả lời được:

      - Tôi… tôi thấy như tô trái cây… , rượu pân trái cây.

      Nàng xong, hai người lại cười ré lên:

      - T… tội nghiệp Posonby, - Phu nhân Camden khúc khích – t… té ngửa lúc lên mặt ta đây, chắc vì bóng ma của Machiavelli xô té lão vì đổi ổng cho Horace.

      - Chắc bị Machiavelli trả thù – Alexandra thở hào hển. dưới bầu trời đem điểm những vì sao sáng, dựa lưng vào tường mà cười, cười sung sướng như những đứa trẻ vui đùa chạy chân trần qua đồng cỏ.

      Khi họ hết cười, Melanie Camden dựa lưng vào tường, nhìn Alexandra ngạc nhiên hỏi:

      - Tại sao biết ngài Posonby lầm lẫn Machiavelli với Horace?

      - Tôi đọc cả hai tác giả ấy – Alexandra đáp.

      - Tuyệt quá! - nữ bá tước thốt lên – Tôi cũng vậy.

      Alexandra mở to mắt.

      - Tôi có cảm giác người phụ nữ nào đọc các tác phẩm cổ điển đều được xem là nữ sĩ.

      - Thường như thế - Melanie đáp, vẻ tự nhiên – Nhưng trường hợp của tôi, xã hội thượng lưu bỏ qua chuyện tôi quan tâm đến những vấn đề thuộc phạm vi của nữ giới, những vấn đề vượt ra ngoài thời thượng nhặt.

      Alexandra nghiêng đầu, nhìn ta với vẻ thích thú.

      Phu nhân Camden đáp bằng giọng nhàng từ tốn:

      - Vì chồng tôi lột da những kẻ nào dám rằng tôi đủ tư cách để thành phụ nữ hoàn hảo - bỗng ta nhìn Alexandra và hỏi – có chơi được nhạc cụ nào ? Vì nếu chơi được tôi xin cho biết là, dù bạn hay , tôi nghe đến nghe đàn đâu. Chỉ đến Bach hay Beethoven thôi là tôi bị công kích kịch liệt, và chỉ nhìn cây đàn hạc là tôi bị chê cười.

      Alexandra bỏ ra cả năm trời để học đàn dương cầm, vì bà Công tước rằng các bà khuê các ít ra cũng phải chơi được nhạc cụ, bây giờ nàng lấy làm lạ khi nghe xứng đáng được đứng vào hàng ngũ mệnh phụ Phu nhân tuyên bố câu ngược đời như vậy. nàng ngần ngại đáp:

      - Tôi có học đàn dương cầm, nhưng chưa đủ trình độ để biểu diễn.

      - Tốt – Melanie với vẻ sung sướng – có quan tâm đến việc mua sắm đồ thời trang ?

      - Tôi thấy việc này chán phèo.

      - Tuyệt! – ta rồi ngần ngại hỏi – biết hát chứ.

      Alexandra miễn cưỡng trả lời nàng chơi thành thạo nhạc cụ, bây giờ ngược lại nàng miễn cưỡng xác nhận nàng hát được.

      - Biết, tôi hát được.

      - Nhân vô thập toàn - nữ bá tước Camden hào hiệp, vui vẻ, rộng lượng - vả lại, tôi đợi từ lâu mới gặp được phụ nữ đọc Horace và Machiavelli, cho nên vì chuyện biết hát mà ngăn cản được tôi làm bạn với . Dĩ nhiên trừ phi là hát quá hay. hát có hay ?

      Vai Alexandra rung rung vui sướng vì quả nàng hát rất hay.

      Melanie thấy câu trả lời trong ánh mắt tươi cười của Alexandra, bèn nhăn mặt hoảng hốt trông rất buồn cười.

      - thường xuyên hát chứ, phải ?

      - - cố nín cười, Alexandra thêm, vẻ bất kính – Và nếu việc này làm cho đánh giá tôi cao thêm, tôi xin hứa với tôi chỉ chuyện lịch với chưa đầy 5 phút là phải xin kiếu từ thôi.

      Hai vui vẻ tống khứ hết những qui ước linh thiêng của giai cấp thượng lưu, rồi cùng phá ra cười lại.

      Trong ngôi nhà số 45 đường Regent, những người khiêu vũ tiếp tục nhảy, những vị khách cười đùa tiếp tục cười, họ hay biết gì biến cố quan trọng xảy ra ở ngoài balcon phòng lõm trong hốc tường. Chỉ có những vì sao nhấp nháy trời mới chú ý đến balcon vắng vẻ của London có hai tâm hồn đồng cảm gặp nhau.

      Khi hai người thôi cười, Melanie :

      - Nếu như thế, tôi xem là người bạn vui vẻ và thích hợp với tôi nhất - rồi bằng cái giọng bỏ hết chuyện kiểu cách, bình tĩnh tiếp - bạn bè thân thiết của tôi gọi tôi là Melanie.

      Trong phút chốc, Alexandra cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, nhưng rồi thực tế trước mắt nàng có vẻ rất phũ phàng, vì bạn bè của Melanie Camden thế nào cũng nhận nàng vào nhóm của họ. Cả giai cấp thượng lưu, kể cả số bạn bè phức tạp của Melanie xem nàng như kẻ đối kháng với họ. Tất cả mọi người trong nhómn họ đều xem nàng là người nhạt nhẽo, vô duyên. chắc là vì Melanie Camden mới trở lại London, nên côchưa biết mọi chuyện. ruột gan Alexandra thắt lại khi nghĩ đến những ánh mắt chế giễu nhìn vào Camden, nếu cùng Alexandra trỏ vào phòng khiêu vũ lại.

      bỗng Melanie nhìn Alexandra và hỏi nàng;

      - Bạn bè của gọi như thế nào?

      “Tôi có bạn”, Alexandra nghĩ, vừa cúi người vuốt chiếc váy cho ngay thẳng để giấu cặp mắt rướm lệ.

      - Họ gọi tôi là Alex – nàng định bây giờ tốt nhất là nên chia tay, chứ nên để lần sau gặp lại nhau, Melanie làm cho nàng mang nhục. Nghĩ thế, Alexandra hít mạnh hơi rồi nhanh nhưng lúng ta lúng túng – Tôi cám ơn làm bạn với tôi, Melanie Camden. Nhưng thấy đấy, độ này tôi khá bận bịu vào dạ vũ, nào là tiệc tùng, và… nhiều thứ giải trí… Và tôi tin là… … chúng ta.. có thời giờ… và tôi nghĩ là có rất nhiều bạn bè mà…

      - … mà cho rằng là người ngu đần nhất xuất ở các buổi dạ vũ tại London, phải ? - giọng Melanie thốt ra nghe dịu dàng.

      Trước khi Alexandra kịp phản ứng trước câu của ta, Anthony từ trong bóng tối bước ra ngoài balcon. Nàng vội chạy đến bên với vẻ nhõm, nhanh để cho thể ngăn cản nàng được.

      - Chú đến tìm tôi phải ? chắc đến giờ tôi về rồi. Xin chào Phu nhân Camden.

      Khi họ lên xe để về nhà. Tony bực tức hỏi:

      - Tại sao chị nhận lời đề nghị làm bạn với Melanie Camden?

      - Tôi… chắc việc làm bạn ổn được đâu – Alex vòng vo, lòng nhớ đến lời dịu dàng của Melanie – Như chú , chúng ta “đồng điệu với mọi người”.

      - Tôi nghĩ thế, và tôi cũng nghĩ lý do phần vì chuyện của Roddy Carstairs.

      Alexandra ngạc nhiên khi nhận ra Tony biết nàng được mọi người ưa thích; nàng cứ tửơng tượng – hy vọng – biết đến tình trạng khó khăn của nàng.

      -Tôi cầu Carstairs sáng mai gặp tôi – Tony tiếp, giọng thẳng thắn – Chúng ta phải làm cái gì đấy để thay đổi ý kiến của ta đối với chị và phải làm cho ta nguôi ngoai về việc chị làm nhục ảnh khi chị bỏ ảnh sàn nhày trước vào đêm đầu tiên.

      - Làm cho ông ta nguôi? – Alexandra thốt lên – Anthony, ta xấu bà nội chú rất tồi tệ.

      - Carstairs thường xấu tất cả mọi người – Tony đáp, miệng cười trấn an - Nhất là ta rất vui sướng khi làm cho phụ nữ hoảng hốt, lo sợ, nhưng nếu ta thành công, ta khinh họ vì họ hèn nhát và ngu ngốc. Carstairs giống như con chim hết từ cây này đến cây khác, gieo rắc bất hòa xuống bất cứ nơi nào ta đến. ta thường những chuyện vui đùa, nên chấp trách. Dù sao chị nên nhìn vào mặt ta hay là những gì làm cho ta kinh ngạc hơn.

      - Tôi rất ân hận, tôi biết thế.

      - Có rất nhiều chuyện chị biết – Tony nho khi xe dừng lại trước nhà họ ở phố Uppez Brook - để vào nhà, tôi trình bày cho chị biết.

      Khi họ vào phòng khách, Alexandra linh cảm thấy có chuyện gì khủng khiếp sắp xảy ra cho nàng. Tony chỉ cho nàng ngồi vào chiếc ghế nệm bọc gấm màu xanh nhạt, rồi rót cho mình ly uytxki. Khi quay lui với nàng, có vẻ tức giận và khổ sở.

      - Chị Alex này – ta - chị phải thành công rực rỡ trong Hội Mùa này. có Chúa chứng giám chị có đủ điều kiện để làm việc này, rất nhiều điều kiện. Nếu làm được, chị thành người thất bại thê thảm nhất của thập niên này – Alexandra cảm thấy xấu hổ thêm nhưng Anthony vội đưa tay ngăn nàng, và lúng túng giải thích - lỗi của tôi, chứ phải của chị. Tôi giấu chị nhiều chuyện, những chuyện mà đáng ra tôi cho chị biết trước đây, nhưng bà nội tôi ngăn cấm tôi. Bà thể làm được việc là làm cho chị vỡ mộng. Nhưng bây giờ chúng tôi nhất trí phải cho chị biết, trước khi chị phá hỏng cơ may còn lại giúp chị tìm được cuộc sống hạnh phúc ở đây.

      Anthony đưa ly rượu lên uống hơi, như thể cần có rượu để thêm can đảm, tiếp”

      - Từ khi chị đến London, chắc chị nghe nhiều người bạn của Jordan và người người quen biết ấy đều gọi là “Hawk” phải ? – khi nàng gật đầu, hói tiếp - Chị có biết tại sao họ gọi ấy như thế ?

      - Tôi đoán là bí danh của … bí danh xuất phát từ chữ Hawthorne.

      - Có người nghĩ như thế, nhưng đặc biệt trong nam giới từ này có ý nghĩa khác. Con diều hâu săn chim, rất tài tình, con mắt nó rất tinh và có khả năng bắt con mồi trước khi con mồi biết nó lâm nguy.

      Alexandra im lặng chú ý lắng nghe, nàng hoàn toàn kinh ngạc khi nghe Tony . ta bực bội cào ngón tay qua mái tóc và tiếp:

      - Jordan có tên ấy cách đây nhiều năm rồi, khi ấy chiếm được lòng rất đẹp, ta là người mà nửa thanh niên độc thân ở London ve vãn mấy tháng trời được. nhưng Hawk chỉ khiêu vũ với ta buổi tối là chinh phục được ta ngay.

      Anthony cúi người, chống hai tay lên thành ghế của nàng rồi gay gắt :

      - Alex, chị tin là chị , và chị được , người có tư cách như vị thánh. Hawk đối với phụ nữ ấy là quỷ chứ phải thánh và mọi người đều biết thế. Chị có hiểu tôi ? – ta hỏi, giọng gay gắt, mặt cúi gần sát mặt nàng - Bất kỳ ai ở London này cũng đều nghe chị đến ấy như thể ảnh là nhà hiệp sĩ mặc áo giáp lấp lánh, họ đều nghĩ chị chỉ là nạn nhân khác của ấy… chỉ là trong số vô vàn phụ nữ làm mồi cho Hawk. ấy cố quyến rũ họ, phần lớn là thế, nhưng phụ nữ ảnh, ảnh tức giận hơn là vui sướng, nhưng họ vẫn , như chị vậy. nhưng giống những nạn nhân khác của ảnh, chị quá ngây thơ che giấu được mắt mọi người.

      Alexandra cảm thấy bối rối, nhưng nàng nghĩ rằng nếu phụ nữ ấy, có gì đáng trách cả.

      - Tôi ấy như người ruột, nhưng phải vì thế mà thay đổi thực tế ảnh là tên sở khanh nổi tiếng ăn chơi trác táng – Tony rồi vươn vai đứng thẳng lên, lòng căm tức khi nàng có vẻ trung thành và ngây thơ - Chắc chị tin tôi, phải ? Thôi được rồi, tôi hết cho chị biết. Vào buổi tối đầu tiên chúng ta dự dạ vũ chị công khai khen sắc đẹp của hai người đàn bà: Allison Whitmore và Elizabeth Grangerfield. Cả hai người ấy đều là tình nhân của ấy. Chắc chị biết ý nghĩa của vấn đề rồi chứ, phải ?

      Mặt Alexandra từ từ biến sắc: người tình ngủ với chàng và chàng âu yếm như âu yếm nàng.

      Anthony thấy mặt nàng biến sắc, bèn tiếp để đưa vấn đề ra ánh sáng:

      - Trong cái buổi dạ vũ đó, chị hỏi Jordan có thích vũ ba lê , và mọi người cười muốn bể bụng vì họ đều biết Elisa Grandeauxe là tình nhân của ấy cho đến ngày ảnh chết. Alex, ấy dừng lại ở London để đến gặp ta đường đến tàu với chị sau khi cưới chị. Người ta thấy ảnh từ nhà ấy ra. và ta với mọi người rằng cuộc hôn nhân của ấy và chị là chuyện bất đắc dĩ cho ảnh.

      Alexandra vùng đứng dậy, lắc đầu quầy quậy như từ chối chuyện này.

      - Chú lầm rồi! Tôi tin chú. ấy ảnh có công việc làm ăn với ai ở đây, chứ ấy có…

      - Có, ấy có, mẹ kiếp! ngoài ra ấy định đưa chị về ở tại Devon, rồi quay về London tiếp tục sống với tình nhân. Chính ảnh với tôi như thế. Jordan lấy chị vì ảnh cảm thấy bị bắt buộc phải lấy, nhưng ảnh muốn hay có ý định sống với chị như vợ ảnh. Tất cả những chuyện ảnh làm là vì ảnh thương hại chị.

      Alexandra giật đầu tránh sang bên như thể bị tát tai.

      - ấy thương hại tôi à? – nàng hét lên, lòng tan nát nhục nhã. Tay nắm chặt những nếp xếp ở váy bóp mạnh đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch – ấy nghĩ là tôi đáng thương à? – nàng định tiếp, nhưng vội lấy tay bịt miệng, lòng đau đớn tột cùng vì Jordan muốn làm cái công việc mà bố nàng làm với mẹ nàng, lấy bà rồi để bà sống nơi khuất tịch xa xôi, và quay về sống với người phụ nữ ác ôn của mình.

      Anthony đưa tay nắm lấy nàng, định quàng tay nàng, nhưnng nàng hất tay ta ra và bước lui, nhìn chằm chằm vào mặt ta như thể ta cũng kỳ quái như Hawk.

      - Tại sao chú làm thế? – nàng hét lớn, gọng run run vì đau đớn - Tại sao chú cho tôi tiếp tục thương tiếc ảnh và biến mình thành đồ điên vì ảnh? Hay chú quá độc ác cứ để cho tôi tin là ảnh thương tôi!

      - Chúng tôi tin lúc ấy làm thế là tốt - bỗng bà Công tước cất lên cộc lốc ở phía sau lưng nàng, bà vào trong phòng với dáng điệu hơi khập khiễng mỗi khi có chuyện gì làm cho bà bối rối.

      Alexandra quá đau đớn đến nỗi quan tâm đến bà già nữa.

      - Tôi về nhà tôi – nàng , cố kềm chế đau đớn làm cho nàng ngộp thở.

      - , chị được! – Anthony nhanh - Mẹ chị du lịch quanh quần đảo quốc. chị thể sống mình được.

      - Tôi xin phép chú để tôi về nhà tôi. Tôi cũng cầu chú giúp đỡ về tài chính. Theo bà nội chú, tôi có tiền của Hawk – nàng gay gắt đáp.

      - Tiền ấy tôi kiểm soát như người giám hộ - Anthony nhắc cho nàng nhớ.

      - Tôi muốn hay cần người giám hộ - tôi tự xoay sở được từ năm mới 14 tuổi.

      - Alexandra chị hãy nghe tôi – Anthony gay gắt , nắm hai vai nàng lay , vẻ tức tối – Tôi biết chị giận và thất vọng, nhưng chị thể khỏi chúng tôi hay trốn khỏi London. Nếu chị làm thế, những gì xảy ra cho chị ở đây ám ảnh tôi suốt đời, chị Jordan..

      - Ôi, tôi à? – Alexandra giận dữ cắt ngang lời ta - vậy chú cho tôi biết tại sao tôi sống cả năm trời cố biến thành người xứng đáng cho ảnh?

      - Chị cái ảo ảnh, chứ Jordan. Cái ảo ảnh mà chị tạo ra, vì chị thơ ngây và ảo tưởng…

      - Và cả tin, u mê, ngu ngốc! – Alexandra rít lên. Vừa thấynhục nhã lại vừa đau đớn, nàng từ khước lời đề nghị chân tình của Anthony, rồi bằng giọng chán nản, nàng xin lỗi rồi chạy về phòng.

      Chỉ đến khi nàng vào phòng ngủ của mình rồi nàng mới bật khóc. Nàng khóc cho ngu ngốc của mình, cho khờ khạo của mình và cho cả năm làm việc cực lực để hòng xứng đáng cho người đàn ông đáng gọi là nhà quí tộc. Nàng khóc cho đến khi tiếng khóc của nàng làm nàng khinh bỉ chính mình vì phí nước mắt khóc cho chàng.

      Cuối cùng nàng cố ngồi dậy, lau nước mắt, nhưng trong trí vẫn nhớ đến hình ảnh trong quá khứ. Nàng thấy mình trong khu vườn vào hôm trước ngày làm đám cưới. “ sắp hôn em phải ?” nàng hỏi thế và khi chàng hôn, nàng ngây ngất mê ly trong lòng chàng, rồi tuyên bố nàng chàng.

      Mary Ellen với nàng rằng đàn ông quý tộc thích họ được người ta mến mộ, và nàng ghi nhận lời khuyên của bạn vào tim. Sau khi Jordan hôn nàng, nàng với chàng rằng – em nghĩ rằng đẹp như chàng David của Michelangelo.

      Alexandra cảm thấy quá xấu hổ, nàng rên rỉ, ôm tay quanh bụng, nhưng ký ức đau buồn vẫn hành hạ nàng. Lạy Chúa! Nàng tặng chàng chiếc đồng hồ của ông ngoại nàng. Nàng tặng cho chàng và rằng ông ngoại nàng chắc thích chàng vì chàng là người cao quý. Thích chàng! trời đất, chắc ông ngoại nàng thế nào cũng cho con người quí tộc phóng đãng, phản bội ấy vào nhà.

      Ngồi xe, nàng để cho Jordan hôn hít mãi. Nàng nằm người chàng như đồ dâm ô mất nết. giường, nàng để cho chàng làm những việc thân mật giữa vợ chồng, rồi khi làm xong, chàng lại đến làm như thế với tình nhân ngay vào tối hôm sau.

      Thay vì bắn kẻ tấn công Jordan vào đêm nàng gặp chàng, đáng ra nàng nên bắn Jordan Townsende! chắc là chàng chán nàng vì nàng thiếu kinh nghiệm, cho nên thảo nào chàng muốn nghe lời tuyên bố thơ ngây về tình của nàng.

      ***

      - Phải mất bao lâu? – George Morgan hỏi Jordan trong bóng tối.

      - giờ, rồi chúng ta có thể chạy để đến đấy – chàng đáp vừa bóp những bắp thịt bị tê cứng cho máu chảy lưu thông, tăng cường sức mạnh cho chúng, đợi giây phút lên đường.

      - có chắc là nghe chúng quân đội chiến đấu cách đây 50 dặm về phía Nam. Tôi thích chúng ta phải 50 dặm theo hướng đúng chỗ trong tình trạng chân cẳng chúng ta bị thương tích

      - Chỉ là vết cắt thôi – Jordan đáp, chàng muốn đến vết thương mà chàng bị tên lính canh gây nên cho chàng khi họ áp đảo tấn công vào hôm qua.

      Cái hang mà hai người trốn từ ngày hôm qua trong khi lính Pháp lục tìm họ trong cánh rừng quá , đến nỗi họ phải gập người lại mà ngồi. Cái chân Jordan đau đớn vì bị tê cóng, nhúc nhích được, hơi thở khó khăn, nhanh, chàng mường tượng ra hình ảnh của Alexandra, rồi tập trung tư tưởng vào nàng. Chàng cố tưởng tượng bây giờ trông nàng như thế nào, nhưng hôm nay chàng chỉ thấy trong cánh rừng thưa, nhìn chàng với con chó trong tay, cặp mắt rừng rực vì tình . Jordan nhắm mắt, cố tưởng tượng ra khuôn mặt của nàng. Mặc dù đau đớn trong lòng, nhưng giúp chàng bớt đau, đấy là phương pháp mà chàng thường dùng trong quá khứ và bây giờ chàng cũng thành công như trước đây.

      Khi bị ở tù, trong những tuần bị tra tấn và thiếu nước, chàng gần như bị điên loạn, chính Alexandra là người chàng tập trung tư tưởng để quên nỗi đau dày vò cả thể xác lẫn tinh thần chàng. Trong khi tưởng tượng, chàng sống lại những giây phút chàng ở bên nàng, cố chú ý đến mọi vật chung quanh, cố nhớ từng lời, từng ngữ điệu của nàng. Chàng làm tình với nàng trong quán trọ, cởi áo quần của nàng, ôm nàng vào lòng, cố nhớ đến những giây phút nàng nằm trong tay chàng, êm ái tuyệt vời.

      Nhưng tuần này qua tháng nọ, những kỷ niệm trong thời gian ngắn ngủi chàng cùng sống với nàng đủ để đẩy lùi tra tấn, chàng cần thứ vũ khí khác để làm cho tiếng ỉ trong lòng chàng im lặng, tiếng khuyên chàng nên chấm dứt cuộc chiến đấu để sống còn, khuyên chàng nên chọn cái chết cho yên ả tâm hồn. Cho nên Jordan phải tạo ra những hình tượng để tập trung tư tưởng, chàng xây dựng những cảnh này quanh nàng, dùng chúng để tăng cường sức lực cho ý chí sống còn bị suy yếu, vì chàng rút kinh nghiệm ở những người bị thương tại Tây Ban Nha, chàng biết khi con người quá thất vọng cái chết đến ngay thôi.

      Chàng nghĩ ra trong óc đủ thứ chuyện: những chuyện thú vị như là Alexandra chạy trước mặt chàng, tiếng cười của nàng êm như tiếng nhạc, rồi nàng quay lui, dang hai tay đợi chàng chạy đến ôm nàng, như cảnh chàng thấy nàng bị Tony đuổi ra ngoài đường rồi sống lây lất trong căn nhà tồi tàn ở London, đợi Jordan về nhà để giải cứu nàng; những cảnh ân ái như là nàng nằm trần truồng tấm vải trải giường satin đợi chàng làm tình.

      Chàng sáng tạo ra hàng chục cảnh, và hình ảnh duy nhất trong chuyện là Alexandra vẫn đợi chàng. Chàng nghĩ những chuyện này đều là tưởng tượng nhưng dù sao chàng cũng tập trung được tư tưởng vào đấy. Vì chúng là vũ khí duy nhất chống lại những con quỷ trong óc chàng cứ kêu gào khuyên chàng nên từ bỏ cuộc chiến đấu, nên buông xuôi mặc cho số phận, cho nên nhờ thế mà trong nhà tù bẩn thỉu, hôi hám, bệnh hoạn, chàng nhắm mắt, nghĩ cách trốn thoát để trở về với nàng. Bây giờ, sau năm sống trong cảnh đen tối của cuộc đời, chàng sẵn sàng để cho Alexandra kể lại cuộc sống của nàng, cuộc sống tuổi trẻ, sinh động, và nguyên vẹn - cuộc sống mà điều kỳ diệu chờ đợi họ đâu đó. Chàng muốn mình đắm mình vào cảnh đương êm ái với nàng, muốn nghe giọng cười giòn tan của nàng, và cùng nàng hưởng niềm vui cuộc sống. Chàng muốn tẩy rửa hết cảnh dơ bẩn trong ngục tù và thoát ra khỏi cảnh u tối của cuộc đời uổng phí của chàng.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 14

      Alexandra thức dậy cảm thấy khỏe khoắn cách kỳ lạ sau đêm khủng khiếp vì buồn khổ, đau đớn. việc Jordan phản bội tiêu diệt hết ảo mộng của nàng, nhưng khi làm những công việc thường ngày vào buổi sáng, tắm rửa, thay quần áo, nàng nhận ra rằng chuyện mà nàng biết vào tối hôm qua giải quyết cho nàng khỏi những mối ràng buộc về lòng trung thành, tận tụy mà nàng dành cho chàng suốt năm nay.

      Bây giờ nàng tự do, ràng buộc gì với Jordan Townsende. Nàng mỉm cười khi ngồi trước bàn trang điểm, chải tóc. Nàng cảm thấy buồn cười khi thấy mình cố gắng để “xứng đáng” với vai trò người vợ của Jordan, nàng trở thành người phụ nữ đầy đức hạnh như kẻ tu hành, chứ như vợ của người có cuộc sống phóng đãng, vô kỷ luật. Nàng xót xa nghĩ rằng chuyện này buồn cười, vì bản chất của nàng thường cứng nhắc, nghiêm túc.

      Bỗng nàng nhận ra rằng nàng luôn luôn nghiêm túc như thế, nàng luôn luôn làm theo lời mà những người thương nàng muốn: với bố nàng, nàng làm ra vẻ mình là con trai hơn là con ; đối với mẹ nàng, nàng trở thành người thân thích hơn là con ; đối với Jordan, nàng trở thành… người đối kháng hoàn toàn.

      Thế nhưng, bắt đầu từ hôm nay mọi việc thay đổi. Dù muốn dù , Alexandra Lawrence Townsende sống vui chơi thoải mái. Tuy nhiên, để làm được điều đó, trước hết nàng cần phải tiêu diệt tiếng tăm hay về nàng, tiếng tăm cho rằng nàng là người ngu ngốc được loan truyền trong giới thượng lưu. Vì Hầu tước Roderick Carstair là người gây ra tiếng tăm này cho nàng, cho nên nàng phải bắt đầu với ông ta. Anthony định chuyện với ông ta vào sáng nay, khi ông ta đến đây, có lẽ nàng nên hay làm cái gì đáng để ông ta thay đổi ý kiến.

      Trong khi nghĩ đến vấn đề khó khăn này, bỗng nàng nhớ lại câu chuyện giữa nàng và Phu nhân Camden vào tối hôm qua. Melanie Camden rằng bạn bè của ta cho Alexandra là kẻ ngu ngốc xuất tại buổi dạ vũ ở London, cho nên ta biết Alex là người được xã hội thượng lưu chấp nhận, nhưng ta vẫm muốn làm bạn với nàng. Nàng nắm cái lược trong tay, miệng mỉm cười kinh ngạc. có lẽ nàng nên có người bạn thân ở London này mới được.

      Nàng cảm thấy lòng nhõm, bèn cài tóc, mặc quần ống túm và áo sơ mi nàng thường mặc vào buổi sáng để tập đánh kiếm với Tony. Nàng lấy thanh kiếm và mặt nạ che mặt trong tủ, rồi nàng vào phòng, miệng ngân nga hát điệu vui, bước chân nhàng, vô tư lự.

      Tony đứng mình giữa căn phòng mà sáng nào họ cũng tập đánh kiếm, thẩn thở gõ mũi kiếm lên đôi ủng. Nghe có tiếng chân, quay lại, thấy nàng bước vào phòng, mặt mày bỗng rạng rỡ.

      - Sau chuyện xảy ra tối qua, tôi cứ tưởng chị đến tập…

      Alexandra cười, nụ cười tươi tắn như muốn rằng nàng tức giận ta vì tội cho nàng biết cuộc sống phóng đãng của Jordan trước đây và nàng đả động gì đến chuyện đêm qua. Nàng muốn quên chuyện đêm qua và quên Jordan Townsende. Lấy cái tấm giáp che ngực dưới nền nhà lên, nàng mang vào ngực, rồi đeo mặt nạ vào, chạm cái kiếm lên trán để chào đối thủ, rồi nàng vui vẻ :

      - Chuẩn bị…

      - Trời đất, Hawthorne – giọng lề rề của Roddy Carstairs làm cho Alexandra và Anthony ngừng đấu - Mới sớm mà nhảy nhót ác liệt như thế rồi à? – đưa mắt nhìn đối thủ của Anthony, biết là ai, ta tiếp với giọng khâm phục – Ông là ai tôi biết, nhưng ông đấu kiếm rất giỏi.

      đứng chống nạnh tay để thở, Alexandra suy nghĩ nên tự giới thiệu với Carstairs ngay ở đây hay đợi vào phòng khách. Nhưng bỗng nàng nhớ Anthony với nàng về ta vào đêm qua, nên nàng quyết định phải mạnh dạn, chứ rụt rè, nhát gan nữa.

      Alexandra đưa tay ra sau đầu, tháo chiếc mặt nạ, đồng thời lôi kim găm buông tóc. Nàng lấy mặt nạ ra đồng thời lắc mạnh đầu cho mái tóc xõa xuống…

      - Tôi tin nổi! – Rodderick thốt lên, sửng sốt, mắt nhìn đăm đăm người thiếu nữ trước mặt, vẻ mặt tức cười khi ta nhận ra đây là con đàn bà ngớ ngẩn, đoan trang, vợ của Hawk, mặc quần ống bó, trông bảnh bao, hấp dẫn hơn là khi mặc áo dài dạ hội mà ông ta thấy. Ngoài ra, cặp mắt xanh lục của nàng long lanh khi cười trước vẻ ngơ ngác của .

      - Tôi quá kinh ngạc… - ta tiếp, nhưng giọng cười trầm ấm của nàng, giọng cười mà ta chưa nghe trước đây cắt ngang lời của .

      - ràng ông kinh ngạc – nàng , giả vờ nồng nhiệt, vừa đến phía Roddy với vẻ duyên dáng tự nhiên của nhà thể thao trẻ. - Và tôi biết thế nào ông cũng phải kinh ngạc. Nàng thêm và chìa tay để bắt ta như thể nàng muốn ta bỏ lỡ cơ hội.

      Roddy cảm thấy như mình bị chơi trò ảo thuật lừa bịp, liền đưa tay bắt rồi hỏi:

      - Tại sao tôi lại phải kinh ngạc? – ta bỗng giận mình vì kiềm chế được nét mặt ngạc nhiên.

      Alexandra đáp, giọng nhàng:

      - Vì ông biến tôi thành kẻ lố bịch, mặc dù tôi có phần đáng bị như thế. Tuy nhiên, có lẽ ông nên suy nghĩ để tìm cách sửa chữa lại để cho ông có thể được sống thoải mái trong khí hòa thuận, được ? – nàng nhướng bên chân mày như thể chờ đợi trả lời, Roddy liền toét miệng cười.

      Anthony lặng lẽ đứng lui, lòng sung sướng, nhìn Carstairs phản ứng với đối thủ đánh kiếm duyên dáng của mình đúng như điều mong muốn. dặn Higgins khi Carstairs đến dẫn ta đến phòng đấu kiếm này.

      Roddy Carstairs lấy lại tư thế rồi đáp”

      - Tôi nghĩ là trách tôi vì việc … ờ… được mọi người mến chuộng chứ gì?

      - Tôi tự trách mình – người đẹp trả lời, miệng cười tươi, quyến rũ – tôi nhờ ông giúp tôi thay đổi tình hình.

      - Sao tôi có thể làm thế được? – ta hỏi

      Thản nhiên. Alexandra nhướng cao mày và cười to, nàng :

      - Tại sao à, dĩ nhiên ông có thể làm được.

      thách đố đưa ra nhàng như ném chiếc găng tay xuống đất, nhưng Roddy ngần ngừ trước khi nhặt lên. ta là người có tính ngoan cố, từng hủy hoại danh tiếng của hàng chục phụ nữ đoan trang, nhưng chưa lần nghĩ đến chuyện phục hồi danh dự cho họ. vì khi phục hồi danh dự cho ai, ta mang tiếng tốt với xã hội thượng lưu. Nhưng bây giờ nếu từ chối… thách đố này hấp dẫn đấy. Bà Công tước thừa kế có đủ ảnh hưởng để buộc thế hệ lớn tuổi chấp nhận Alexandra, nhưng chỉ có Roddy mới có thể làm việc này với lớp trẻ, và lớp trẻ thường nghe lời ta.

      Đưa mắt nhìn nàng, Roddy nhận thấy nàng liếc mắt nhìn ta với nụ cười mỉm môi. ta ngạc nhiên chú ý đến hai hàng lông mi dài, cong như hai cánh quạt màu đen xòe ra hai gò má cao thanh tú. Roddy Carstairs hứa giúp nàng, điều hầu như trái với ý muốn của ta, và hầu như trái với xét đoán của .

      - Tối nay chúng ta thảo ra chiến thuật được ? Tôi đến đón đến dự dạ vũ tại Tinsley nhé?

      - Vậy ông bằng lòng giúp tôi?

      Hầu tước Rodderick mỉm cười thản nhiên, rồi đáp lời bằng câu trích dẫn danh ngôn “ có gì quá khó đối với những người mạnh dạn. khi điên cuồng chúng ta có thể bay lên trời”. Tôi nghĩ đây là lời của Homer – ông ta thêm

      19 tuổi xấu tính bên cạnh Roddy lắc đầu, nhìn ta cười xấc xược, can đảm :

      - Của Horace.

      Carstairs nhìn nàng đăm đăm, vẻ trầm ngâm.

      - đúng – ta chậm rãi , trong cặp mắt sùm sụp của ta ra ánh mến phục.

      *

      Bốn tuần sau, khi nàng đứng giữa đám đông bạn bè và những người hâm mộ, Alexandra cười thầm nghĩ rằng mọi việc diễn ra quá dễ dàng. Theo lời khuyên của Melanie, nàng sắm thêm áo quần đầy cả tủ, áo quần màu nhạt và màu hợp với nước da của nàng, những chiếc áo dài làm nổi bật thân hình mảnh mai và làn da trong sáng của nàng. Nàng chỉ cần tảng lờ những lời chỉ trích nghiêm khắc của bà Công tước về tư cách, thái độ, và thẳng thắn những ý nghĩ chân của mình cho bà biết.

      Phần còn lại đều do Roddy lo liệu, ta giới thiệu nàng với mọi người, khuyên nàng đủ thứ, kể cả việc đối xử vói hai người tình cũ của Jordan là bà Whitmore và bà Grangerfield. Khi ta cùng nàng đến dự buổi dạ vũ đầu tiên, ta báo cho nàng biết rằng: khi đưa ra những lời nhận xét cực kỳ thơ ngây về những đức tính tưởng tượng của chồng và đưa ra nhu lời khen phi lý về sắc đẹp của những người tình cũ của ấy, được hai người đàn bà kia xem như bạn bè. Xã hội thượng lưu xem là người Phu nhân trẻ, được đánh giá cao, mà xem như là người có đầu óc hài hước sâu sắc.

      Alexandra làm theo các lời khuyên của Roddy, và chỉ trong vòng 4 tuần, nàng trở thành người thành công.

      Trong đám thiếu nữ còn ngại ngùng ở Hội Mùa đầu tiên, Alexandra vượt trội hẳn lên nhờ tính dí dỏm tự nhiên và thông minh bẩm sinh của nàng, khiến cho nàng trở thành người thành thạo và được mọi người mến , Nhiều phụ nữ có chồng sỏi đời, bao quanh lấy nàng, vẻ thơ ngây tự nhiên và nụ cười dịu dàng của nàng làm cho nàng có vẻ hồn nhiên hơn, nhã nhặn hơn và họ ít gay gắt. Tương phản với đám thiếu nữ tóc vàng có làn da trắng như sữa, Alexandra sáng lên như viên đá quý nền satin trắng bạc nhờ nước da màu tươi sáng và mái tóc đen tuyền láng mướt.

      Nàng có tánh bốc đồng, dí dỏm, vui vẻ, nhưng tiếng tăm của Alexandra phải chủ yếu do sắc đẹp và tính dí dỏm, hay do của hồi môn khổng lồ mà Anthony trích ra cho nàng, hay thậm chí cũng phải mối liên hệ đáng giá với dòng họ Townsende mà nàng mang đến cho người chồng sau này.

      Nàng trở thành con người kỳ lạ hấp dẫn, người bí mật: nàng lấy người ăn chơi trác táng nổi tiếng nhất, được nhiều người mê nhất nước , cho nên dĩ nhiên người ta cho rằng nàng được truyền thụ kỹ năng làm tình cách thành thạo. Thế nhưng, ngay cả khi nàng vui vẻ, người nàng vẫn toát ra vẻ tươi mát, thơ ngây, khiến cho hầu hết đàn ông dám suồng sã với nàng, ở nàng tỏa ra nét tự hào khiến cho đàn ông dám tiến đến gần hơn.

      Hầu tước Merriweather, người cầu hôn si mê nàng miêu tả tính nết của nàng như sau: “nàng làm cho tôi muốn biết đủ thứ về nàng, đồng thời nàng làm cho tôi cảm thấy mình thể làm như thế được. Tôi dám rằng ai hiểu được con người nàng, hiểu . Tôi xin rằng nàng góa phụ của Hawthorne là con người bí mật, mọi người đều nghĩ thế, ‘ bí mật rất hấp dẫn’ ”

      Khi Roddy lại lời nhận xét của Hầu tướcc Merriweather cho Alexandra nghe, đôi mắt nàng run run vì cố gắng hết sức để khỏi bật cười. Nàng biết chính xác lý do tại sao những nhà quí tộc lịch của xã hội thượng lưu cho nàng là con người “bí mật”, khó hiểu, ấy là vì dưới các lớp vỏ sành sỏi khoác lên người nàng, Alexandra Lawrence Townsende là người hoàn toàn giả tạo.

      Bề ngoài, nàng khoác lên mình thái độ bình thản tự nhiên, thái độ của những người ưu tú trong xã hội thượng lưu - đặc biệt là những người quen của Jordan, - nhưng chẳng những chỉ trích gắt gao của xã hội thượng lưu mà ngay chính bản thân Alexandra cũng thể đè bẹp được tính tình cởi mở tự nhiên của nàng. Khi có ai khen để lấy lòng nàng, nàng thể ngăn được đôi mắt sáng lên cùng tiếng cười được, cũng như khi bị ai thích nàng chạy đua trong công viên Hyde Park, nàng thể nào ngăn được đôi má ửng hồng; nàng càng che dấu được sung sướng khi nghe nhà châm biếm kể cho nàng nghe về chuyện qua rừng già ở bên lục địa xa xôi, nơi ông ta rằng thổ dân mang giáo có tẩm thuốc độc chết người.

      Thế giới, và con người ở trong đó, lại trở thành vấn đề hấp dẫn, hay ho đối với nàng như chúng hấp dẫn nàng khi nàng còn là bé ngồi chân ông ngoại nàng.

      Ngồi bên cạnh Alexandra, khách cầu hôn của nàng đưa cho nàng ly sâm banh, nàng mỉm cười nhận lấy, đưa ly rượu lên môi, mắt nhìn những người khiêu vũ quay cuồng trước mặt nàng. Bên kia phòng, Roddy đưa ly rượu lặng lẽ chúc mừng nàng và nàng đưa cao ly chúc lại. Roddy Carstairs vẫn là vấn đề khó xử của nàng, nhưng nàng thích ta và rất biết ơn ta.

      Sau mấy tuần nhờ Roddy dẫn dắt, Alexandra còn ghét ta nữa, và nàng kể cho nghe chuyện nàng gặp gỡ Jordan như thế nào với điều kiện là cầu ta đừng phổ biến chuyện này rộng rãi.

      Trong vòng hai mươi bốn giờ sau, cả thành phố London đều xôn xao kể cho nhau nghe rằng Alexandra Townsende, 17 tuổi, cứu sống Hawk.

      Trong vòng bốn mươi tám giờ nữa, “bí mật” bao quanh Alexandra tăng lên gấp 10 lần. tiếng tăm của nàng và số người cầu hôn nàng cũng gia tăng lên gấp 10.

      Khi Alexandra gặp Roddy, đề cập đến hành vi bội phản của ta, ta nhìn nàng như thể nàng là người điên.

      - Này ta lề rề – Tôi có hứa cho ai nghe chuyện bắn người đàn ông để cứu Jordan, và tôi . Nhưng tôi hứa cho bất kỳ ai nghe chuyện cứu sống ấy. Câu chuyện quá tuyệt vời thể giữ riêng cho mình được. chắc biết, người chồng qua đời của ta tiếp với nụ cười chế giễu - Được xem như là người nguy hiểm khi bị chọc tức. ta bắn nhanh, đánh kiếm giỏi, như nhiều người xác minh, kể cả chồng của bà Whitmore và bà Grangerfield.

      Trogn thâm tâm, Alexandra rất ghê tởm thái độ đạo đức giả của những ông chồng, nhưng bên ngoài nàng phê phán họ quá gay gắt. Nàng phê phán ai quá gay gắt, vì nàng nhớ với đau đớn chua cay trong lòng về việc nàng bị tẩy chay trước họ.

      Vì thế mà những thanh niên rụt rè qui tụ bên nàng vì họ biết nữ Công tước Hawthorne trẻ đẹp làm nhục họ bằng ánh mắt khinh bỉ hay là đùa bỡn họ. Đàn ông lớn tuổi, thông minh chen nhau giành quyền đưa nàng ăn tối hay khiêu vũ với nàng, vì nàng cầu họ những điều vô nghĩa, phi lý. Thay vì thế, họ có thể với nàng những điều hấp dẫn, hay hoạt động.

      Đám thanh niên chỉ khâm phục sắc đẹp của nàng thôi, mà còn mến tài đấu kiếm của nàng nữa, nên họ tụ tập đến ngôi nhà ở phố Upper Brook để mong được xem nàng đấu kiếm, môn mà họ hiếm khi được phép làm, chứ đừng đến chuyện đấu kiếm với nhà Hawthorne để trổ tài, mong thắng được nàng.

      Để có thể làm cho nàng phục tài, chàng thanh niên Hầu tướcc Sevely, người quá vụng về đánh kiếm được, và quá rụt rè cầu nàng khiêu vũ được, bèn chơi trội hơn mọi người. Sau khi nhận thấy Phu nhân Melanie Camden và người phụ tá quản gia già trong nhà ở phố Brook (người hình như điếc đặc) gọi Alexandra bằng bí danh đặc biệt, ta bèn làm tập thơ tặng nàng và in thành sách. ta gọi tập thơ là “thơ tán tụng Alex.”

      để cho người “miệng còn hôi sữa” như Sevely qua mặt, ngài Dilbeck lớn tuổi, sở thích của ông ta là thực vật học, ông đặt tên cho loài hoa hồng ông mới ghép để tôn vinh nàng. Ông đặt loại này là hồng “Alex tuyệt vời”.

      Số người cầu hôn Alexandra còn lại tức tối vì bị hai người kia vượt qua họ, họ đành thua cuộc và chỉ còn nước cũng gọi nàng là Alex.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :