1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hơn cả tuyệt vời - Judith McNaught (30c+kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 5

      Vào lúc hoàng hôn tối hôm sau, khi Alexandra đứng nơi cửa sổ phòng ngủ nhìn xuống lối xe chạy, nàng bỗng thấy cỗ xe uy nghiêm chạy vào, đèn sáng nhấp nháy trong bóng hoàng hôn.

      - Mary Ellen đến rồi! – nàng rồi chạy ra khỏi phòng, nhanh chân hành lang dài của tầng lầu 3.

      Khi Mary Ellen từ xe nhảy xuống, chạy lên tầng cấp của ngôi nhà khổng lổ, mái tóc đỏ dài phất phơ phía sau, hai tay ôm những gói gì trông có vẻ kỳ cục, vành chiếc mũ vải nằm gọn trong tay, Ramsey mở cửa ra. Vào đến tiền sảnh, Mary Ellen vội dừng lại, nhún gối chào chàng quản gia ngơ ngác nhìn, vì thấy vẻ kiêu kỳ của ta, tưởng là nhân vật quan trọng trong nhà. Rồi với giọng lo lắng, hỏi:

      - Thưa ngài, Alexandra đâu rồi? ấy còn sống ?

      Khi thấy người quản gia há hốc mồm nhìn , Mary Ellen quay , gặp phải người nô bộc khác, lại nhún gối chào, và tha thiết hỏi:

      - Alexandra ở đâu, thưa ngài? Xin làm ơn cho tôi biết.

      Alexandra từ lầu chạy xuống, nhào đến ôm quàng lấy Mary Ellen, các gói đồ, chiếc mũ, và tất cả.

      - Mary Ellen! – nàng sung sướng thốt lên – mình rất mừng khi có bạn đến…

      Trong khí yên lặng nặng nề của ngôi nhà uy nghi của bà Công tước, tiếng chào mừng của họ vang lên oang oang khiến cho những chỉ 3 gia nhân khác chạy đến tiền sảnh, mà cả bà Công tước thừa kế và chàng cháu nội lớn của bà cũng chạy đến.

      Ở Morsham, Mary Ellen xuất thân trong gia đình nông dân giản dị, thẳng thắn, quen lời kiểu cách, ăn đầu môi chót lưỡi. Thế cho nên giữ gìn lời ăn tiếng , phép tắc xã giao trước mắt những người ở ROsemeade cho đúng qui cách của giới thượng lưu, kể cả chàng quản gia và người nô bộc.

      cũng cần đến ý kiến của họ; mà chỉ lo sao Alexandra tai qua nạn khỏi thôi.

      - Ôi Alex! – Mary Ellen kêu lên – mình cứ tưởng bạn chết rồi! Nhưng may sao bạn vẫn bình yên như cũ, chỉ có hơi xanh xao 1 chút, có lẽ vì ở trong ngôi nhà u với những người u này. - rồi kịp thở để lấy sức, tiếp – Thư của bạn, nghe khiếp quá, má mình muốn với mình nhưng vì bố mình được khỏe. Và cái chàng đánh xe chết tiệt kia cho mình biết chút gì về bạn, mặc dù mình van xin ta cho mình biết tin bạn. ta chỉ nhìn mình đăm đăm và đáp – “Tôi biết gì hết”. bây giờ bạn hãy cho mình biết : tại sao bạn “ đơn” và “tai họa khủng khiếp” mà bạn viết trong thư là tai họa gì và… những người ấy là ai?

      Bỗng tiếng bà Công tước cất lên chát chúa phía sau họ:

      - Tôi nghĩ Lawrence “ đơn” là vì ấy sắp lấy người chủ ngôi nhà “ u” này, ta là cháu nội của tôi.

      Mary Ellen há hốc mồm, rồi quay qua với Alexandra:

      - Ồ ! – ta khóc, mắt nhìn Ramsey cách hoảng hốt, tưởng ta là chủ ngôi nhà, vì mặc bộ comple đen rất đẹp – Alexandra được lấy người ấy! Mình để bạn lấy! Alex! ta béo phệ.

      Jordan thấy bà nội có vẻ tức giận quá rồi, nên chàng đằng hắng giọng từ ngoài ngưỡng cửa vào tiền sảnh. Chàng đứng đấy để quan sát cảnh diễn ra, lòng vừa tức vừa thú vị.

      - Alexandra, có lẽ bạn em muốn cất những cái gói ấy và được giới thiệu với mọi người, phải ?

      Alexandra giật mình khi đột ngột nghe tiếng chàng, nàng vội đáp:

      - Dạ, phải, phải đấy - Lập tức Ramsey bước tới lấy cái gói đồ tay Ellen. Khi Ramsey mang cái gói , Alexandra hỏi bạn – những gói gì thế?

      - Thuốc giảm đau làm bằng lòng heo và nấm mèo – Mary Ellen to tiếng láo - mẹ mình làm để chữa cho bạn khỏi đau.

      Ramsey duỗi thẳng cánh tay ra và cả hai cười ngặt nghẽo, nhưng niềm vui của Alexandra biến nhanh như khi nó đến. nàng nắm khuỷu tay của Mary Ellen, quay người của ta để nhìn thẳng vào Jordan và bà nội chàng. Mary Ellen nhìn thấy nét mặt của bà nữ Công tước quá đanh đá, hoảng sợ, bước lui bước, trong khi Alexandra cố gắng giới thiệu.

      thèm chú ý đến lời chúc mừng nhát gừng của Mary Ellen, bà Công tước hỏi với cái giọng nghe rất khủng khiếp:

      - Người Ireland à?

      Bối rối hơn sợ sệt, Mary Ellen gật đầu:

      - Đáng ra tôi phải đoán trước như thế mới phải, - bà Công tước chua chát – và chắc là công giáo, phải ?

      Mary Ellen gật đầu:

      - Tất nhiên thôi – bà Công tước vừa vừa nhìn chằm chằm vào mặt Jordan, rồi quay gót đến phòng khách - Bà hoàng thể ở lâu với những người thuộc giới hạ lưu đê tiện như thế.

      Mary Ellen nhìn bà bỏ , vẻ bối rối khuôn mặt xinh đẹp của , rồi quay lui khi nghe Alexandra giới thiệu chàng cao lớn là Công tước Hawthorne.

      Quá sửng sốt đến nỗi được lời nào với chàng, Mary Ellen nhìn Alex, mắt mở to, miệng thào hỏi:

      - Công tước à? – tảng lờ để ý đến người mang chức tuớc ấy, người đợi nhún gối chào.

      Alexandra gật đầu, nàng nhận ra rằng mời Mary Ellen đến đây, mời quê đến đây, là chuyện nên chút nào hết.

      - Công tước , đích thực tốt bụng phải ? – Mary Ellen hỏi, giọng hồi hộp, quá lo sợ dám nhìn lên mặt chàng.

      - Công tước – Jordan đáp, giọng lề rề châm biếm – Công tước , đích thực, tốt bụng. Bây giờ biết tôi là ai, tại sao cho tôi biết là ai?

      Mary Ellen thẹn đỏ mặt, đỏ đến mãi tận chân mái tóc đỏ rực, nhún gối chào, đằng hắng giọng, rồi :

      - Mary Ellen O Toolel, thưa ngài, Đức ngài – nhún gối chào lại – Thưa Đức ông, ờ Đức Ngài…

      - “Đức Ông” là được rồi – Jordan cắt ngang lời .

      - Sao? – Mary Ellen thốt lên ngơ ngác, mặt đỏ gay.

      - Lên lầu mình cho bạn biết – Alexandra nho . Nàng trấn tĩnh, nhìn thoáng Jordan, chàng đứng nơi ngưỡng cửa như vị thần khổng lồ, da ngăm đen, trông dễ sợ. Nhưng hấp dẫn kỳ lạ - Thưa Đức ông, nếu Ngài cho phép, tôi dẫn Mary Ellen lên lầu.

      - Cứ tự nhiên – Jordan lề rề, Alexandra có cảm giác khổ sở là chàng xem hai vui sướng cách vô lý như cặp chó lai vụng về nô giỡn trong sân chuồng ngựa.

      Khi họ qua phòng khách , giọng bà Công tước vọng ra như tiếng sấm ì ầm:

      - Nhún gối chào!

      Cả hai đều quay qua cùng nhún gối chào trước ngưỡng cửa phòng khách.

      - Bà ta điên phải ? – Mary Ellen hỏi ngay khi họ lên đến phòng ngủ riêng của Alexandra. Mary mở to mắt kinh ngạc nhìn quanh căn phòng sang trọng như thể sợ bà Công tước ra như con quỉ. – Có phải bà ta thường quanh chỉ với mọi người – Ireland phải ? Nhún gối chào? Có phải công giáo ? – Mary Ellen bắt chước giọng của bà.

      - Cảnh tượng ở đây ồn ào thế đấy – Alexandra đáp rồi cười, nhưng nụ cười tắt ngay khi nàng nghĩ đến tình cảnh bi đát tại của mình – và việc mình vào làm dâu ở đây.

      - Tại sao thế? – Mary Ellen thở mạnh, vẻ mặt hốt hoảng – Alex, chuyện gì xảy ra cho bạn thế? Chỉ mới cách đây 4 ngày, chúng ta chơi trò đấu thương, vui đùa với nhau, thế rồi bạn biến mất, và bây giờ cả làng bàn tán xôn xao về bạn. Má mình với mình đừng để ý gì đến chuyện người ta bàn tán cho đến khi nào chuyện với bạn, nhưng vợ ông phú nông với Honor, rồi Honor nó với mình rằng chúng mình được tiếp xúc với bạn. Nếu gặp bạn ngoài đường phải băng qua bên kia đường để tránh, vì bây giờ bạn bị ô uế.

      Alexandra nghĩ tình hình đến nỗi quá tệ, nhưng bây giờ nghe bạn cho biết như thế, nàng cảm thấy lòng đau như cắt biết cãi lý với ai. tóm lại, mọi người đều tin nàng có tội. Những người nàng quen biết từ lúc còn thơ ấu đều muốn xua đuổi nàng mà cần nghe nàng phân trần. chỉ có Mary Ellen và gia đình ta mới tin Alex, đợi để nghe nàng trình bày chuyện của mình.

      Ngồi xuống tấm khăn trải giường màu vàng Alexandra ngước đôi mắt đau đớn nhìn người bạn duy nhất.

      - Mình kể cho bạn nghe chuyện gì xảy ra.

      Nhiều phút sua, khi Alexandra kể xong câu chuyện, Mary Ellen cứ nhìn nàng mải miết, im lặng lời. Nhưng 1 lát, cặp mắt đờ đẫn của Mary ellen trở nên có hồn rồi sáng rực.

      - Alex! – Mary Ellen thốt lên, miệng nở nụ cười tươi, trước mặt lên hình ảnh chàng thanh niên cao lớn, người mà Alexandra lấy làm chồng. – người chồng tương lai của bạn chỉ là Công tước mà còn là người đẹp tuyệt vời! - đấy. Đừng chối cãi. Ngay khi mới thấy ta dưới lầu là mình nghĩ thế rồi, nhưng vì mình quá lo cho bạn, nên mình thôi.

      Biết Mary Ellen , nên Alexandra trả lời với tự tin:

      - Bề ngoài của ảnh… đến nỗi tệ.

      - đến nỗi tệ à? – Mary Ellen phản đối câu của Alex, chống nạnh tay lên hông rồi hai mắt mơ màng – Này, mình tin ta đẹp hơn Henry Beachly rất nhiều, mà Henry là người thanh niên mình cho đẹp trai nhất. Này, Henry làm cho mình ngẩn ngơ.

      - Cách đây 6 tháng, bạn cho George Larson là người đẹp nhất – Alexandra , nàng cười – và George cũng làm cho bạn ngẩn ngơ.

      - Là chỉ vì mình chưa thấy Henry trước – Mary Ellen chống chế đáp.

      - và trước đó 6 tháng nữa, bạn cho Jack Sanders là người đẹp nhất đời và ta làm cho bạn ngẩn ngơ – Alexandra tiếp, lông mày nhướng cao vui vẻ.

      - Là chỉ vì mình chưa gặp George và Henry trước đó – Mary Ellen đáp, bối rối trước đủa nghịch của Alexandra.

      Alexandra trêu tiếp:

      - Mình nghĩ bạn ngẩn ngơ là vì bạn bỏ rất nhiều giờ ngồi chỗ để đọc những cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Mình nghĩ làm thế mắt bạn rất dễ hư và khiến cho bạn thấy bất kỳ chàng trai nào bạn gặp cũng có vẻ là vị hùng lãng mạn, đẹp trai.

      Mary Ellen mở miệng định phản đối ý kiến công kích của Alex về mối tình thiêng liêng của đối với Henry Beachly, nhưng bỗng thay đổi ý kiến, cười tinh nghịch nhìn Alexandra.

      - Ban đúng - , nhảy qua ngồi phía bên kia giường. buồn rầu xác nhận – Ông Công tước của bạn nhìn được mắt .

      - Nhìn được mắt! – Alexandra lớn tiếng chống chế - Này, nét mặt ấy cao quí, đàn ông và… rất đẹp trai.

      - ư? – Mary Ellen hỏi, cố nín cười và giả vời nhìn đầu móng tay cắt ngắn - bạn thấy tóc ông ta quá đen hay là mặt quá rám nắng, hay là cặp mắt có màu rất kỳ cục à?

      - Mắt màu xám! Màu xám hiếm có và đẹp!

      Nhìn thẳng vào đôi mắt tức giận của Alexandra, Mary Ellen với vẻ giả vờ thơ ngây:

      - Nhưng dĩ nhiên chúng ta ai dám nghĩ rằng ông ấy có nét giống như vị thần Hy lạp phải ?

      - Thần Hy Lạp à? – Alexandra cau có đáp – Dĩ nhiên là .

      - Vậy theo bạn ông ấy như thế nào? – Mary Ellen hỏi, thể che giấu vui thích trước thái độ đương say đắm của bạn được nữa.

      2 vai Alexandra xệ xuống, nàng xác nhận .

      - Ôi, Mary Ellen! - Giọng nàng thào, khổ sở như hụt hơi – ấy giống như David của Michelangelo!

      Mary Ellen gật đầu trang trọng.

      - Bạn ông ấy. Đừng chối cãi. Khi bạn đến ông ấy, mặt bạn lên hết điều đó. Bây giờ, - ta hăng say, người chồm tới trước, mắt nhìn sát vào Alexandra – cho mình biết bạn cảm thấy như thế nào… Nghĩa là cảm xúc của bạn khi ?

      - Được thôi – Alexandra đáp, nàng cảm thấy hăng hái mặc dù nàng rất muốn giấu kín tình cảm – cảm giác khi hết sức kỳ lạ, nhưng cũng rất kích thích. Khi mình thấy ảnh ngoài hành lang, mình có cảm giác giống như khi mình thấy bố mình lái cỗ xe lên con đường vào nhà - cảm giác sung sướng nhưng lo rằng mình thấy cảnh đáng sợ, đáng buồn, và ông bỏ nếu mình vui vẻ, và rồi mình mất ông.

      Mary Ellen rất nôn nóng muốn nghe chuyện tình , đến nỗi suy nghĩ:

      - Đừng ngốc! Nếu bạn lấy ông ta làm sao ổng bỏ bạn được?

      - Giống như việc ba mình bỏ má mình.

      Cặp mắt xanh của Mary Ellen ánh lên vẻ thương cảm, nhưng vội giữ bình tĩnh, :

      - Đừng nghĩ đến chuyện đó. Dù sao chuyện ấy thuộc về quá khứ rồi, và vả lại, trong 4 hôm nữa, bạn trở thành phụ nữ, vì bạn được 18 tuổi.

      - Mình nghĩ mình là phụ nữ! – Alexandra khổ sở lên lời làm cho lo sợ từ khi gặp người đàn ông lấy mất trái tim trong vòng giờ sau khi gặp lần đầu. – Mary Ellen mình biết gì với ấy. Chưa bao giờ mình để ý đến con trai và bây giờ khi ảnh đến gần, mình biết gì hay làm gì với ảnh. Hoặc là mình ra những điều đầu tiên ra trong óc – mình lấy điều đó làm đề tài – hay là mình mất bình tĩnh hoàn toàn và đứng y ra đấy như phỗng. Mình phải làm gì? – nàng van lơn hỏi bạn.

      Mắt Mary Ellen ánh lên vẻ tự hào. Alexandra nổi tiếng là người trí thức trong làng, nhưng ai cho rằng nàng xinh đẹp. Còn Mary Ellen trái lại, được xem là hoa khôi trong làng, nhưn ai nghĩ bộ óc tinh thông. Thực vậy, bố thường gọi là “người đẹp óc đặc sệt” của ông.

      - Bạn thường gì với bọn con trai khi chúng đến nhà bạn? – Alexandra năn nỉ bạn.

      Mary Ellen cau mày, cố vận dụng trí thông minh mà Alexandra cuối cùng cho cơ hội để trổ tài,.

      - Này nhé, - chậm rãi, - mình quan sát, để ý thấy các cậu bé ấy thích về mình và thích về những điều họ quan tâm đến – Mary hí hửng vì ra được vấn đề cần giải quyết - Bạn chỉ cần đặt câu hỏi cho chính xác, thế là chàng trai ấy thao thao bất tuyệt. Đấy, vấn đề đơn giản thế đấy.

      Alexandra đưa hai tay lên trời vói vẻ thất vọng

      - Làm sao mình có thể biết ta quan tâm đến cái gì, vả lại, ta đâu còn con nít, ảnh 27 tuổi rồi.

      - Đúng – Mary Ellen xác nhận – nhưng mẹ mình thường đàn ông, ngay cả bố mình, cũng là con nít đó. Vì vậy, kế hoạch của mình vẫn áp dụng được. Cứ đưa ảnh vào câu chuyện, chỉ cần hỏi ảnh quan tâm đến cái gì.

      - Nhưng mình biết cái gì làm cho ảnh quan tâm – Alexandra rồi thở dài.

      Mary Ellen im lặng, suy nghĩ về vấn đề này.

      - Mình nghĩ ra rồi! Ảnh quan tâm đến các vấn đề như các đàn ông khác quan tâm. Những vấn đề mà bố mình thường đến. Bạn hỏi về…

      - Về cái gì? – Alexandra cúi người tới trước khi Mary Ellen có vẻ suy nghĩ lung lắm.

      Bỗng Mary Ellen búng ngón tay, mặt mày tươi cười.

      - về sâu bọ! Hỏi ảnh mùa màng đất ruộng của ảnh phát triển ra sao và hỏi ảnh có gặp khó khăn gì về sâu bọ ! – Sâu bọ là mối quan tâm hàng đầu của tất cả đàn ông trồng trọt hoa màu.

      Trán của Alexandra nhăn lại vì suy nghĩ.

      - Côn trùng hình như là đề tài mấy hấp dẫn.

      - Ồ, đàn ông thích những đề tài giải trí hay là hấp dẫn đâu. Nghĩa là nếu bạn với họ về cái mũ vải mà bạn thấy bày bán trong cửa sổ nhà hàng, họ tiu nghỉu ngay. Và nếu bạn thảo luận về chiếc áo dài mà bạn mơ ước ngày nào đấy may, có lẽ họ ngủ gục trong khi bạn miêu tả cái áo!

      Alexandra ghi nhớ mẩu thông tin sinh động này đồng thời nhớ lời khuyên của bạn về chuyện sâu bọ.

      - Và dù hoàn cảnh nào nữa – Mary Ellen nghiêm khắc dặn dò - bạn cũng đừng bàn chuyện Socrates cổ lỗ sĩ lạc hậu và chuyện Plato cổ hủ chán phèo với ông ấy. đàn ông rất ghét phụ nữ quá thông minh. Và còn chuyện này nữa – Alex, - Mary Ellen càng lúc càng hăng say - bạn phải học cách ve vãn.

      Alexandra nhăn mặt, nhưng nàng biết tốt hơn hết là nên cãi lời bạn. Bọn con trai đủ lứa tuổi bám theo váy của Mary Ellen, họ tụ tập ở phòng khách nhà , hy vọng được gặp mặt lát, vì vậy, lời khuyên của Mary Ellen về vấn đề này được xem . Alex miễn cưỡng :

      - Rất tốt, nhưng mình phải làm sao để ve vãn?

      - Dễ thôi, ví dụ dùng mắt của bạn chẳng hạn. Bạn có cặp mắt quá tuyệt vời.

      - Dùng mắt để làm gì?

      - Để nhìn thẳng vào mắt của ông Công tước. Và nhấp nháy lông nheo chút để ổng thấy hàng lông mi dài.

      Alexandra “nhấp nháy” lông nheo để làm thí nghiệm, rồi nàng lăn xuống gối, cười vang.

      - Chắc trông mình như con điên.

      - Với đàn ông . Họ thích làm như thế đấy.

      Alexandra thôi cười, quay đầu gối, nhìn Mary Ellen với vẻ trầm tư.

      - Bạn có tin chắc như thế ?

      - Rất tin. Và còn thêm chuyện này nữa: đàn ông thích biết bạn thích họ. Nghĩa là khi mình với họ rằng họ quá mạnh hay can đảm hay lanh lợi, họ thích lắm. Họ cảm thấy họ quan trọng. Bạn với ông Công tước bạn ông chưa?

      Alexandra im lặng.

      - Bạn chưa?

      - Có lẽ chưa!

      - Bạn nên , rồi ổng ổng bạn!

      - Bạn có chắc ?

      - Chắc chứ!
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 6

      - Tôi với các chị rồi, tôi may vá gì hết!

      Alexandra lớn, hai má ửng đỏ vì giận. nàng quắt mắt nhìn những người thợ may suốt ba ngày ba đêm đo, găm kim băng, thở dài, cắt vải đủ thứ màu sắc bừa bãi khắp phòng để may đủ thứ áo quần nào là áo dài mặc ban ngày, áo quần cưỡi ngựa, áo quần bách bộ, và áo dài ngủ. cảm thấy mình như người nộm được có ý kiến, được nghỉ ngơi, mà chỉ có việc là phải đứng yên để cho thợ găm kim, chích, thọc. Trong khi đó bà Công tước già đứng nhìn, công kích từng dáng điệu, từng cử chỉ của Alexandra.

      Suốt ba ngày liền Alexandra cứ cầu được chuyện với người chồng tương lai mãi, nhưng ông Công tước “bận việc khác” hay là Ramsey, người quản gia mặt lạnh như tiền, thường báo cho như thế. Thỉnh thoảng thoáng thấy chàng ở trong thư viện chuyện với các vị quí tộc cho đến xế chiều. Nàng và Mary Ellen ăn riêng trong phòng ngủ của Alexandra, còn chàng ràng thích ăn với bà nội chàng. Bây giờ Alexandra kết luận rằng việc “bận việc khác” chỉ là cái cớ để chàng khỏi bị nàng quấy rầy.

      Sau ba ngày trôi qua, Alexandra căng thẳng, tức giận và rất lo sợ đây là điều nàng cảm thấy khủng khiếp nhất. Mẹ nàng và ông cậu Monty gặp được nàng. Mặc dù họ ở trong quán trọ cách đây ba dặm, nhưng họ được phép đến Rosemeade. Cuộc đời mở ra trước mắt cái hố rộng, đơn, phân cách với những người thân trong gia đình, với Mary Ellen, và với các gia nhân già từng là bạn của nàng từ thời thơ ấu.

      - Đây là cả trò hề! – Alexandra với Mary Ellen giậm chân thình thịch vì tức giận, chán nản, mắt nhìn chằm chằm vào chị thợ may vừa găm kim căng cái lai áo dài bằng vải mút xơ lin màu vàng chanh mà Alex mặc.

      - Đứng yên, thưa , và đừng diễn kịch nữa – bà Công tước vừa bước vào phòng vừa chua chát . Suốt ba ngày, bà Công tước với lời, ngoài trừ chỉ trích, lên lớp, giáo huấn hay là ra lệnh.

      - Diễn kịch… - Alexandra lớn vì nàng cảm thấy tức giận, giọng sôi nổi, và thích thú. - Nếu bà nghĩ đây là việc diễn kịch, hãy đợi cho đến khi bà nghe hết những điều tôi .

      Bà Công tước quay người như thể bà định ra, và việc này đối với Alexandra như đổ dầu thêm vào lửa

      – Tôi đề nghị bà ở lại để nghe tôi cho hết câu, thưa bà.

      Bà Công tước đành quay người lui, nhướng cao đôi lông mày với vẻ đài các, bà đợi.

      Thái độ kiêu ngạo của bà làm cho Alexandra nổi giận đến nỗi giọng nàng run run:

      - Bà làm ơn với cháu nội vô hình của bà rằng việc đám cưới dẹp bỏ, hay là nếu ông ấy muốn xuất , bà biểu ông ta đến gặp tôi rồi tôi với ổng như thế - Sợ bật khóc, nàng nghĩ nếu khóc thế nào bà già cũng cười mình, nên nàng vội ra khỏi phòng, dọc theo hành lang và xuống cầu thang lầu.

      Khi người quản gia mở cửa trước cho Alexandra ta hỏi:

      - Sao, tôi sao với Đức ông… nếu Đức ông hỏi làm gì ở đâu, tôi biết sao?

      Dừng lại nhìn vào mắt Ramsey, nhại lại giọng của gã:

      - với ngài tôi “bận việc khác”.

      giờ sau, khi Alexandra lang thang trong vườn hồng, cơn điên loạn vì tức giận dịu lại. Nàng cúi xuống ngắt đoá hồng đẹp đưa lên mũi ngửi hương thơm, rồi xé từng cánh hoa, ném xuống đất. Từng cánh hồng bay quanh váy nàng rồi rơi xuống đất, chồng lên những cánh hồng khác, đỏ có, trắng có, vàng có, những cánh hồng mà nàng vô tình xé nát.

      Bỗng sau lưng nàng có giọng cất lên, giọng trầm và bình thản:

      - Theo lời nhắn mà bảo Ramsey đem đến cho tôi, tôi nghĩ bất bình chuyện gì phải ?

      Alexandra quay lui, lòng mong mỏi được chuyện với chàng giảm sút vì hốt hoảng trong mấy ngày qua cứ ám ảnh trí óc nàng khiến nàng rối trí. Nhưng nàng cũng trả lời:

      - Tôi bất bình đủ chuyện.

      Chàng thích thú nhìn những cánh hồng nằm rải rác váy nàng,

      - ràng cũng bất bình luôn những đóa hồng - chàng lòng cảm thấy hơi có lỗi vì mấy ngày qua chàng hay biết gì đến nàng.

      Alexandra nhìn theo ánh mắt của chàng, đỏ mặt bối rối, rồi bằng giọng vừa chán nản vừa tức tối.

      - Hoa hồng đẹp, nhưng…

      - Nhưng… chán muốn thấy cánh hoa nằm đài hoa, phải ?

      Nhận thấy mình bị lôi vào cuộc tranh luận về hoa hồng khi đời mình gặp cảnh lao đao, Alexandra bèn đứng thẳng người, bằng giọng cương quyết, bình tĩnh.

      - Thưa Đức ông, tôi lấy ông đâu.

      Chàng thọc hai tay vào túi, hơi ngạc nhiên.

      - ư? Tại sao vậy?

      Alexandra cố suy nghĩ cách trả lời, nàng đưa bàn tay run run lên vuốt mái tóc quăn đen và Jordan đưa mắt nhìn vẻ duyên dáng tự nhiên của nàng, đây là lần đầu chàng nhìn kỹ nàng. Ánh mặt trời chiếu lên tóc Alexandra, nhuộm vàng mái tóc, biến cặp mắt đen của nàng thành màu ngọc lam. Màu vàng của chiếc áo dài tăng thêm vẻ đẹp cho nét mặt, da mặt có màu kem và hai má phớt hồng.

      Alexandra bằng giọng đau khổ.

      -Xin đừng nhìn tôi với ánh mắt đăm đăm như thể mổ xẻ mặt tôi để tìm nét xấu, có được ?

      - Tôi làm như thế à? – Jordan thờ ơ hỏi, lần đầu tiên chàng nhận ra hai gò má nàng cao và đôi môi đầy đặn, mềm mại. Khi chàng nhìn khuôn mặt có đường nét hấp dẫn, thanh tú với bộ chân mày cong và hai hàng lông nheo dài, đen nhánh, chàng ngờ chàng lầm nàng là cậu trai.

      - đóng vai Pygmalion với đời tôi, tôi thích thế.

      - Tôi là cái gì? – Jordan hỏi, chàng bỗng chú ý đến lời nàng .

      - Trong kho tàng truyện truyền thuyết của tôi, Pygmalion là…

      - Tôi rất rành về truyền thuyết, tôi ngạc nhiên thấy đàn bà lại rành về chuyện cổ tích cổ điển.

      - Chắc là ít có kinh nghiệm về giới tính của phụ nữ - Alexandra , vẻ ngạc nhiên, - Ông ngoại tôi rằng phụ nữ cũng thông minh như đàn ông.

      Nàng thấy mắt chàng ánh lên vẻ tươi vui, như thể chàng cố nín cười và muốn rằng chàng thích thú về lời đánh giá trí thông minh nữ giới hơn là lời nhận xét về việc chàng thiếu kinh nghiệm về phụ nữ. Nhưng nếu chàng nghĩ thế chàng sai lầm. nàng tiếp:

      - Xin đừng xem tôi như kẻ ngu đần! Mọi người trong nhà đều nghĩ thế, thậm chí cả gia nhân của cũng cao ngạo và đối với tôi rất kỳ cục.

      - Tôi ra lệnh cho quản gia nhét bông vào lỗ tai, giả vờ điếc – Jordan trêu chọc – và tôi ra lệnh cho nô bộc mang tấm bịt mặt. Như thế có làm cho cảm thấy như ở nhà chưa?

      - đối xử với tôi nghiêm túc chứ?

      Jordan bỗng nghiêm trang khi nghe câu hỏi trịnh trọng của nàng. Chàng lạnh lùng đáp:

      - Tôi cưới . Như thế là đủ nghiêm túc rồi.

      Alexandra quyết định lấy chồng, nàng với chàng rồi, nhưng bây giờ quyết định ấy bớt bức thiết vì nàng nhận ra nàng cảm thấy bị hăm dọa nữa, và còn khó chịu với chàng nữa. nàng nghiêng đầu sang bên, miệng mỉm cười, :

      - có nhận thấy mỗi khi đến từ “cưới” là trở nên cau có ?

      Khi thấy chàng gì, Alexandra để tay lên cánh tay áo của chàng như thể chàng là người bạn, rồi nàng nhìn vào đôi mắt xám khó hiểu, thấy vẻ hoài nghi tiềm trong mắt chàng:

      - Thưa Đức ông, tôi muốn tò mò, nhưng tôi muốn hỏi có được hạnh phúc trong cuộc sống ?

      Chàng có vẻ bực tức khi nghe nàng hỏi thế, nhưng vẫn trả lời:

      - được hạnh phúc lắm!

      - Đấy, thấy chưa! Chúng ta hợp nhau. chán đời còn tôi ! - Niềm lạc quan đời, can đảm và tinh thần bất khuất mà Jordan thấy nơi Alexandra vào đêm họ gặp nhau bây giờ ra trong giọng của nàng khi nàng ngẩng mặt nhìn trời xanh, ra trong thái độ đời, thơ ngây và hy vọng – tôi cuộc sống, ngay cả khi tôi gặp phải những chuyện hay. Tôi thể đời.

      Jordan đứng như trời trồng, nhìn nàng nổi bật cái nền gồm hoa hồng rung rung và những ngọn đồi xa xa, nàng ngước mắt nhìn lên bầu trời, vừa bằng giọng dịu dàng, êm ái.

      - Mỗi mùa trong năm đều mang đến cho tôi hứa hẹn có cái gì đấy kỳ diệu sắp xảy đến cho tôi… Tôi có cảm giác ấy từ khi ông ngoại tôi mất. Tôi có cảm giác như ông với tôi rằng hãy đợi điều kỳ diệu đến. Mùa đông, hứa hẹn đến với mùi tuyết trong khí. Mùa hè, tôi nghe hứa hẹn ấy trong tiếng sấm ì ầm và ánh chớp dọc ngang bầu trời xanh. Bây giờ, mùa xuân, tôi cảm thấy điều đó đến, khi mọi vật có màu lục và đen…

      Giọng nàng dừng lại nửa chừng, Jordan thản nhiên lặp lại lời nàng:

      - Đen à?

      - Phải, đen… như cây khi bị ướt và những cánh đồng mới được trồng trọt có mùi như… - nàng hít vào, cố nhớ mùi cho chính xác.

      - Đất! – Jordan tiếp, ý rất thực tế.

      Nàng quay mắt khỏi bầu trời, nhìn chàng.

      - cho tôi là điên khùng – nàng thở dài. Nàng đứng yên, để ý đến tâm trạng bồn chồn của mình khi nghĩ đến chàng, nàng tiếp với vẻ bình thản tự nhiên – chúng ta thể lấy nhau được đâu.

      Jordan cau mày, cặp lông mày đen nhíu lại gần nhau cặp mắt xám đẹp đẽ.

      - quyết định như thế chỉ vì tôi cho mùi đất ẩm là hương thơm phải ?

      - hiểu lời nào tôi hết – Alexandra với vẻ thất vọng – Vấn đề là như thế này, nếu tôi lấy , làm cho tôi đau khổ như . Và nếu làm cho tôi đau khổ, đương nhiên tôi trả đũa bằng cách làm cho đau khổ, và chỉ trong vài năm thôi, cả hai chúng ta đều chua chát như bà nội . đừng cười – nàng cảnh cáo khi thấy môi chàng cong lại.

      Jordan nắm cánh tay nàng, dẫn nàng dọc theo con đường lát đá phiến nằm giữa các luống hồng, dẫn đến khu vườn trồng toàn cây có hoa nở vào mùa xuân.

      - quên yếu tố quan trọng khi đến vấn đề này: ngay giây phút tôi bế vào quán trọ, cuộc đời còn như trước nữa. Cho dù mẹ chỉ dọa đưa chúng ta ra tòa, danh tiết của cũng bị hủy diệt rồi - Dừng lại trước cổng vườn, chàng dựa vào thân cây sồi và bằng giọng thản nhiên – Tôi nghĩ còn lựa chọn nào khác ngoài việc cho tôi có vinh dự được trở thành vợ tôi.

      Alexandra cười khúc khích, lòng hồi hộp khi nghe chàng thế, mặc dù nàng từ chối việc cầu hôn của chàng.

      - Lấy bình thường ở Morsham có gì là “vinh dự” cho Công tước – nàng nhắc cho chàng nhớ với vẻ thơ ngây trong trắng – và mặc dù vừa rồi khi chúng ta chia tay, đến nhiều chuyện, nhưng vẫn phải là “gia nhân” của tôi. Tại sao những chuyện ấy với tôi?

      Chàng cười vì lây cái vui của nàng:

      - Vì thói quen – chàng đáp.

      Nàng nghiêng đầu, chàng thấy trước mắt mình là vui vẻ, hăng hái, tính tình dí dỏm, can đảm, sẵn sàng đương đầu với chàng.

      - Có phải bao giờ những điều rất muốn làm ?

      - Hiếm khi.

      Alex gật đầu, vẻ bình tĩnh.

      - Quả chỉ những điều mị dân với những người mà bà nội thường gọi cách khinh bỉ là “giai cấp hạ lưu”. Tại sao khi nào cũng như sẵn sàng cười tôi như thế?

      - Vì có những lý do khó hiểu – chàng đáp bằng giọng lề rề thích thú – Vì tôi thích .

      - Thế tuyệt, nhưng chưa đủ cơ sở để xây dựng hôn nhân – Alexandra đáp, nàng quay trở lại điều nàng quan tâm ban đầu – Có những yếu tố khác nữa, quan trọng như… - Bỗng nàng ngừng , vẻ hoảng sợ: như tình – nàng nghĩ. Tình là vấn đề quan trọng duy nhất.

      - Như cái gì?

      thể được nên lời, Alexandra vội quay mặt nhìn chỗ khác, nhún vai với thái độ lấp lửng.

      Tình – Jordan nghĩ thầm, chàng thở dài ngao ngán, lòng muốn quay vào nhà để tiếp tụcc câu chuyện bỏ dở với người quản lý đất đai của bà nội chàng. Alexandra muốn tình lãng mạn. chàng quên rằng ngay cả những ngây thơ, được nuông chiều cũng muốn chồng chưa cưới nâng niu chiều chuộng. muốn đứng ì ở đấy như kẻ điên ngu ngốc, dùng lời lẽ dịu dàng để thuyết phục nàng lấy mình, chàng quyết định chỉ có con đường nhanh nhất, có hiệu quả nhất để làm cho nàng bằng lòng làm đám cưới với chàng là nụ hôn nóng hổi, để sau đó chàng vào nhà tiếp tục cuộc họp với người quản lý.

      Alex giật mình lo sợ khi bỗng nhiên chàng đưa tay ra ôm lấy hai má nàng khiến nàng thấy lòng bối rối trước cổng vào vườn cây.

      - Nhìn vào – chàng , giọng nho , êm ái khác thường, khiến cho nàng thấy kích thích, lo sợ.

      Alexandra đưa mắt nhìn khuôn mặt rám nắng của chàng. Mặc dù trước đây chưa ai cố quyến rũ nàng hay hôn nàng, nhưng nàng vẫn nhìn vào cặp mắt trùm trụp như ngái ngủ của chàng và biết có cái gì khác lạ sắp xảy ra. nàng liền hỏi chàng.

      - nghĩ cái gì đấy?

      Mấy ngón tay chàng xòe rộng má nàng, gây nên cảm giác êm ái, và chàng cười, nụ cười tươi tắn khiến cho tim nàng muốn ngừng đập. chàng đáp:

      - nghĩ đến chuyện hôn em.

      Những điều Alexandra tưởng tượng qua các cuốn tiểu thuyết nàng đọc, bỗng tiêu tan đâu hết trong óc nàng. Nàng nhớ trong tiểu thuyết, khi nhân vật được người hôn, các thường đê mê, bỏ hết đức hạnh, thề nguyền trung thành với tình .Alexandra sợ mình lâm vào con đường ấy, nàng bèn lắc đầu, :

      - . đấy… em nghĩ nên. nên bây giờ. có ý kiến tuyệt đấy, nhưng bây giờ nên. Có lẽ lần khác khi em…

      để ý đến lời phản đối của nàng, và cố che giấu vui thích của mình, Jordan đưa tay nâng mặt nàng lên để đón nhận nụ hôn của chàng.

      Chàng nhắm mắt. Mắt của Alexandra mở to. Chàng cúi đầu xuống. Nàng cố gắng giữ mình bình tĩnh. Chàng chạm môi mình lên môi nàng. Và thế là xong.

      Jordan mở mắt, nhìn Alexandra để xem phản ứng của nàng. Chàng thấy vẻ mê mẩn ngây ngô như chàng nghĩ. Mắt Alexandra mở to với vẻ bối rối và… phải… thất vọng.

      Alexandra mừng rỡ vì mình có cảm giác như các nữ nhân vật trong tiểu thuyết, nàng nhăn mũi.

      - Hôn chỉ có như thế có phải ? – nàng hỏi nhà quí tộc thường có nụ hôn cháy bỏng cốt làm cho các thiếu nữ quên hết lời thề, mặc dù họ còn trinh hay có chồng.

      Jordan đứng bất động lát, chàng nhìn nàng với đôi mắt xám, mí mắt trùm trụp, trầm tư. Bỗng Alexandra thấy có cái gì đó trong đôi mắt bạc xám ấy bừng lên ánh kích thích.

      - – chàng đáp nho , - Còn nhiều nữa… - rồi chàng nắm hai tay nàng, kéo nàng sát vào mình đến nỗi hai vú nàng áp vào ngực chàng.

      Lương tâm của chàng, mà Jordan nghĩ chết từ lâu, chọn giây phút khó khăn này để tự khẳng định sau nhiều năm im lặng: Hawthorne, ngươi quyến rũ đứa bé. Lương tâm cảnh cáo với giọng ghê tởm, chua cay. Jordan ngần ngừ, vì ngạc nhiên thấy tiếng lương tâm vắng mặt lâu ngày, nay bỗng xuất lại, chứ phải vì tội lỗi do hành động chàng gây ra. Ngươi cố tình quyến rũ bé cả tin làm theo mệnh lệnh của ngươi, vì ngươi muốn bận tâm bỏ giờ để lý luận với ta.

      - nghĩ gì thế? – Alexandra hỏi, vẻ lo lắng.

      Chàng nghĩ cách láo, nhưng chàng nhớ là nàng rất ghét lời lẽ đầu môi chót lưỡi, nên chàng đành .

      - nghĩ phạm việc thể tha thứ được, đó là quyến rũ bé.

      Vì nụ hôn có hiệu quả nên Alexandra mừng hơn là thất vọng, nàng cảm thấy mở cờ trong bụng.

      - Quyến rũ bé à? – nàng lặp lại rồi cười sung sướng và lắc đầu, làm cho mái tóc rối bù lên hấp dẫn - Ồ . yên tâm về việc này . Em nghĩ chắc trời sinh ra em có thể chất cứng rắn hơn những phụ nữ khác, nhiều người khi được đàn ông hôn là họ ngất xỉu, quên hết đạo hạnh. Em… - nàng kết thúc với vẻ thơ ngây – bị nụ hôn của chúng ta gây ảnh hưởng gì. phải em nghĩ nụ hôn là gớm ghiếc – Nàng thêm, giọng nhân hậu – phải vậy, em cam đoan với như thế. Nụ hôn… tuyệt!

      - Cám ơn em – Jordan , nhìn thẳng vào mặt nàng – Em rất tốt – chàng kẹp bàn tay nàng vào giữa cùi tay mình rồi dẫn nàng thêm vài bước vào trong vườn cây.

      - Chúng ta đâu? – Alexandra hỏi.

      - cho khuất những người trong nhà – Chàng châm biếm đáp, dừng lại dưới cành cây táo phủ đầy hoa – Hôn vội vô hại có thể tha thứ được trong vườn hồng, nhưng hôn say sưa phải tìm chỗ kín đáo trong vườn cây trái.

      Alexandra bị vẻ tự nhiên trong câu này đánh lạc hướng, hiểu ngay được ý nghĩ sâu xa lời chàng. Nàng cười rồi nhìn chàng và :

      - Kỳ lạ nhỉ! Cái gì trong giới quí tộc cũng có qui tắc hết, có sách viết đầy đủ về chuyện này ? - Nhưng trước khi chàng lên tiếng trả lời, nàng há hốc mồm hỏi tiếp – H.. hôn em say sưa à? Tại sao?

      Jordan liếc mắt nhìn ra cổng vườn để xem cho chắc hai người có được riêng tư , rồi chàng dồn hết sức quyến rũ của đôi mắt và nụ cười lên đứng trước mặt chàng.

      - Vì chưa làm cho em thỏa mãn – chàng trêu chọc bằng giọng nho - Vì hồi nãy nụ hôn chỉ làm cho em buồn ngủ. Bây giờ để xem có làm cho em thức dậy .

      Lần thứ hai trong mấy phút, lương tâm yên lặng từ trước đến nay của Jordan bị xúc phạm. Nó hét lên bên tai chàng: Ngươi là đồ con hoang, ngươi có biết ngươi làm gì đấy ?

      Nhưng lần này, lương tâm biết điều hơn trước. Chàng biết công việc chàng làm. Chàng mỉm cười với nàng và :

      - Bây giờ, nụ hôn phải chia sẻ làm hai. nắm hai cánh tay em để kéo em đến gần .

      Alexandra bối rối, nhìn mấy ngón tay dài, cứng ngắt nắm hai cánh tay của nàng, rồi nhìn vào ngực áo sơ mi trắng đẹp của chàng, cuối cùng nàng ngước mắt lên nhìn chàng.

      - Hai tay em để đâu?

      Jordan cố nín cười, cũng như giữ lại kịp lời đề nghị suýt nữa tuôn ra khỏi miệng. Thay vì thế, chàng hỏi:

      - Em muốn để ở đâu?

      - Để trong túi được ? – Alexandra đề nghị với vẻ hy vọng.

      Jordan lại muốn cười chứ muốn khuyên nàng để tay ở đâu, nhưng chàng giải thích cho nàng :

      - Vấn đề quan trọng muốn em làm là em nên sờ vì có làm thế em mới hoàn toàn được thoải mái.

      - Em muốn làm thế - nghĩ.

      - Em phải làm - chàng nhủ thầm, lòng hớn hở cố đánh tan vẻ hoang mang mặt nàng. Nâng cằm Alexandra lên, chàng nhìn vào đôi mắt to, sáng của nàng, lòng rộng mở chan chứa tình thương – tình cảm trước đây rất xa lạ với chàng cũng như tiếng của lương tâm mà mãi cho đến khi gặp người phụ nữ trẻ con trinh trắng vô tâm này mới có. Bỗng nhiên chàng cảm thấy như thể chàng nhìn vào mắt của thiên thần, chàng sờ đôi má mịn màng của nàng với vẻ thành kính bất ngờ. Chàng giọng dịu dàng:

      - Em nghĩ gì, có cảm thấy vui thích gì ? Có thấy kỳ lạ ?

      Lời chàng, cùng với tay chàng sờ má nàng và giọng trầm trầm đầy quyến rũ, làm cho Alexandra hết lo sợ nụ hôn chàng sắp hôn. Nàng cảm thấy như thể mình sắp tan ra và trôi vào trong nụ hôn của chàng. Nàng thể quay mắt khỏi đôi mắt như thôi miên của chàng: nàng muốn làm việc ấy. Rồi bỗng tự nhiên nàng đưa mấy ngón tay run run quai hàm chàng, sờ má chàng như chàng sờ má nàng:

      - Em nghĩ – nàng thào rất khó khăn – đẹp!

      - Alexandra… - Lời chàng thốt ra nghe âu yếm, nàng chưa hề nghe chàng gọi nàng như thế trước đây, và bỗng nàng muốn hết những gì có trong tim mình cho chàng nghe. biết việc nàng sờ vào má chàng và đôi mắt màu ngọc lam thơ ngây làm cho chàng rung động như thế nào, nàng tiếp bằng giọng đau đớn như trước.

      - Em nghĩ đẹp như chàng David của Michelangelo.

      - Đừng… - chàng thào , rồi môi chàng áp lên môi nàng, nụ hôn có chút gì giống nụ hôn trước. Miệng chàng nằm nghiêng miệng nàng hết sức êm dịu, còn bàn tay chàng ôm quanh sau gáy nàng, mấy ngón tay thoa lên làn da nhạy cảm của nàng, và tay kia ôm quanh eo nàng, kéo nàng sát vào người chàng. Ngây ngất trong cảm giác của đôi môi và bàn tay của chàng, nàng đưa hai bàn tay lên bộ ngực cứng rắn của chàng, rồi choàng hai tay quanh người chàng, níu vào chàng cho vững, phó thác cơ thể mình cho cơ thể chàng cách ngây thơ, vô thức. Ngay khi nàng ôm cứng vào người chàng, người quyến rũ trở thành người bị quyến rũ: nhục dục bùng dậy trong người Jordan, và trong vòng tay chàng trở thành người phụ nữ quyến rũ. Tự nhiên chàng hôn mạnh lên môi nàng, đôi môi thèm khát, gợi cảm đặt lên môi nàng. Trong khi đó, Alexandra níu chặt vào chàng hơn, luồn mấy ngón tay vào mái tóc cứng cổ áo chàng, toàn thân của nàng rung lên vì khoái cảm. Chàng hôn hồi lâu rồi đưa lưỡi cà lên đôi môi run run của nàng, dụ dỗ nàng hé môi ra, và khi đôi môi nàng hé ra, chàng đẩy lưỡi vào trong đầy cả miệng nàng. Bàn tay chàng chuyển từ lưng nàng xuống phía trước bụng, rồi lướt lên vú nàng

      biết vì sợ hay vì muốn, Alexandra thốt ra tiếng rên nho và tiếng rên nhập vào giác quan của chàng, giác quan bừng tỉnh, tắt nhục dục, lôi chàng trở về với thực tế.

      Jordan thả hai tay xuống hai bên eo hông bé của Alexandra rồi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt trẻ trung thanh tú của nàng, thể nào tin được đam mê mà nàng bất ngờ khơi dậy trong lòng chàng.

      Ngây ngất vì tình và dục vọng, Alexandra cảm thấy tim chàng đập mạnh dưới tay nàng. Nhìn lên đôi môi rắn chắc gợi cảm, đôi môi khám phá nàng cách dịu dàng rồi ác liệt, nàng ngước nhìn lên đôi mắt xám ỉ đam mê.

      Và nàng hiểu.

      Điều kỳ diệu xảy ra. Người đàn ông tuyệt vời, đẹp trai, sành sỏi, thạo đời này là món quà trời ban cho nàng. Chàng là món quà để nàng dấu.

      Nàng quên những kỷ niệm đau buồn về thái độ của người chàng đẹp trai, sành sỏi, thạo đời. Alexandra chấp nhận món quà của số phận với lòng khiêm tốn biết ơn trong trái tim sôi nổi của mình. Nàng biết tỉnh táo trở về lại với Jordan và ánh mắt của chàng thay đổi từ dục vọng sang tức giận, nàng ngước cặp mắt sáng ngời lên nhìn vào mắt chàng. Bình tĩnh, nôn nóng hay xấu hổ, nàng dịu dàng :

      - Em .

      Ngay khi Alexandra ngước mắt nhìn chàng, Jordan chờ đợi điều như thế xảy ra.

      - Cám ơn – chàng , cố xem lời nàng ra như là lời khen tình cờ hơn là lời thú nhận mà chàng muốn nghe. Chàng thích kiểu lãng mạn của nàng như thế này. Và ngây ngô nữa. Chàng nghĩ nàng chỉ cảm thấy nhục dục mà thôi. có gì ngoài nhục dục. có cái gọi là tình , mà chỉ có các mức độ thay đổi về nhục dục, điều mà phụ nữ lãng mạn và đàn ông điên khùng gọi là “tình ”.

      Jordan nghĩ chàng phải chấm dứt say đắm của nàng với chàng ngay bây giờ bằng cách trắng ra cho nàng biết rằng tình cảm của chàng hợp với tình cảm của nàng, và hơn nữa, cho nàng biết rằng cảm nghĩ của nàng giống như cảm nghĩ của chàng. Chàng muốn cho nàng biết chàng muốn làm thế, nhưng lương tâm chàng bỗng nổi chướng sau bao nhiêu năm yên lặng, muốn làm cho nàng đau đớn. cho dù chàng cứng rắn, hoài nghi, và thiếu kiên nhẫn với điều mà chàng cho là vô nghĩa, chàng cũng đủ cứng rắn, đủ hoài nghi để cố tình làm đau đớn đứng nhìn chàng với thương mến của con chó con.

      Vì nàng nhắc chàng nhớ đến con chó con như thế, nên chàng có phản ứng ngay. Chàng đưa tay vuốt mái tóc dày, mịn màng của nàng. Rồi với nụ cười môi, chàng :

      - Em tâng bốc nhiều làm cho hư hỏng đấy – xong, chàng nhìn vào nhà nôn nóng muốn vào để làm việc. chàng phải làm nốt công việc kiểm tra kế toán của bà nội trong chiều nay và tối nay. Hẹn gặp em lại vào sáng mai.

      Alexandra gật đầu nhìn Jordan ra khỏi vườn cây. Sáng mai, nàng là vợ của chàng. Khi nàng nàng chàng, chàng có phản ứng như lòng mong ước của nàng, nhưng chuyện này thành vấn đề. sao, rồi nàng có đủ tình đơm hoa torng lòng để chống đỡ.

      - Alex, sao đấy? - Mary Ellen chạy vào vườn cây, mặt mày hí hửng vì hiếu kỳ - Mình nhìn bạn từ cửa sổ. hai người ở đấy lâu. ta có hôn bạn ?

      Alexandra ngồi xuống chiếc ghế sắt dài sơn trắng kê dưới cây mận, nhìn nét mặt rạng rỡ của bạn, cười đáp:

      - Có.

      Mary Ellen ngồi xuống bên cạnh.

      - Và bạn có bạn ảnh ?

      - Có.

      - Ảnh làm gì? - Mary hỏi vẻ vui thích - Ảnh sao?

      Alexandra cười, nụ cười nuối tiếc:

      - Ảnh “cám ơn”.

      *****

      Lửa trong lò sưởi nhảy múa vui tươi, xua tan khí lạnh của đêm xuân, tạo nên những cái bóng động tường như những tiên nữ nhảy múa trong tối mùa thu. Tựa người chồng gối trong chiếc áo choàng rộng, Alexandra nhìn cảnh giải trí vui chơi tường, mặt đăm chiêu. Ngày mai là ngày đám cưới của nàng.

      Co hai đầu gối lên, tay ôm quanh hai ống chân, mắt nhìn ánh lửa. Mặc dù Alexandra sung sướng thấy mình người chồng sắp cưới, nhưng nàng quá điên để nghĩ rằng nàng hiểu chàng, cũng quá ngây ngô để tin rằng mình biết cách làm cho chàng hạnh phúc.

      Alexandra chỉ tin chắc mình biết hai điều: nàng muốn làm cho chàng hạnh phúc, và bằng mọi cách, nàng phải tìm cho ra phương cách để thực điều đó. Trọng trách ấy đè nặng lên tâm trí nàng, và nàng ước sao mình biết cách làm vợ nhà quí tộc cho được tốt đẹp.

      Kiến thức về hôn nhân của nàng quá hẹp, giúp gì nhiều cho nàng. Bố nàng chỉ là người xa lạ dễ thương, lịch duyệt, được nàng nôn nóng chờ đợi, mỗi khi về thăm mẹ con nàng, ông được vợ con thương mến, đón tiếp niềm nở.

      Tựa cằm đầu gối, Alexandra đau xót trong lòng nhớ lại cảnh mẹ con nàng xoắn xít bên ông mỗi khi ông về nhà, lắng nghe từng lời ông , theo ông khắp nơi, sẵn sàng làm cho ông vui lòng như thể ông là vị thần, hai mẹ con là những người thờ phụng ông. Mỗi khi Alexandra nhớ đến cảnh hai mẹ con nàng đối với bố nàg như là đồ nhà quê ngờ nghệch làm nàng thấy nhục nhã, xấu hổ. Chắc bố nàng cười việc hai mẹ con nàng mến thương ông biết bao.

      Alexandra nghĩ đến cuộc hôn nhân của mình. Nàng tin chắc ông Công tước muốn vợ đối xử với mình như mẹ nàng đối với bố nàng. Ngài Công tước hình như thích nghe nàng thẳng thắn ra ý nghĩ của mình, mặc dù nàng những chuyện kỳ quặc. Thỉnh thoảng nàng có thể làm cho chàng cười. Nhưng làm sao để tiếp tục như thế suốt 40 năm với chàng.

      Những cuộc hôn nhân mà Alexandra từng chứng kiến, đều là những cặp vợ chồng quê mùa, người vợ chỉ biết nấu nướng, lau chùi nhà cửa, khâu vá cho chồng. Nàng cũng muốn làm thế cho chàng Công tước, nhưng nàng biết đây là điều tưởng. Nhà này đầy dẫy gia nhân sẵn sàng làm hết mọi việc trong nhà, ngay cả làm những việc trước khi chủ nhà nghĩ đến.

      Alexandra thở dài thườn thượt, nàng biết Công tước Hawthorne cần nàng làm những công việc phục vụ chồng như những bà vợ ở nông thôn làm. Nhưng dù sao nàng cũng thể nghĩ ra cảnh tượng kỳ diệu trong những ngày sắp tới, cảnh nàng ngồi chiếc ghế đối diện chàng trước lò sưởi, khâu vá áo quần cho chàng. Nàng sung sướng tưởng tượng ra cảnh chàng tỏ vẻ biết ơn nàng khi nhìn nàng khâu vá. chắc chàng rất sung sướng.

      Bỗng nàng cười thầm vì chợt nhớ là nàng có tài về kim chỉ. Nếu để kim đâm ngón tay chảy máu lên áo của chàng, nàng cũng khâu hỏng cái khuy hay khâu thành những đường khâu khủng khiếp. Bức tranh hạnh phúc về cảnh thêu thùa tan biến, mặt nàng trở nên đăm chiêu trở lại.

      Linh tính báo cho nàng biết rằng chàng Công tước là người rất phức tạp, nàng đâm ghét mình vì thiếu nhiều kinh nghiệm ở đời. Mặt khác nàng phải là người ngu đần, mặc dù chàng Công tước hình như xem nàng như đứa bé hồn nhiên. Khi cần, nàng vận dụng vốn lương tri và tài thực tiễn phong phú trong người nàng. Nàng từng xoay sở để lo chăm sóc việc nhà vào năm 14 tuổi đấy hay sao?

      Bây giờ Alexandra có thách thức mới trước mặt Jordan. Nàng cần biến mình thành vợ của Công tước Hawthorne. Bà nội chàng, trong nhiều ngày vừa qua, công kích, chê bai tác phong, tư cách của nàng rất nhiều, và mặc dù Alex bày tỏ thái độ phản kháng về các quan niệm cổ hủ lỗi thời và các qui ước khắt khe, gò bó của giai cấp quí tộc, nhưng nàng thầm học hỏi những điều nàng cần biết. Nàng muốn làm sao để chồng nàng có lý do gì phải hổ thẹn về nàng.

      "Chồng tôi", Alexandra vừa nằm xuống gối vừa suy nghĩ. Nhà quí tộc cao lớn, đẹp trai, lịch ấy là chồng nàng…
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 7

      Sáng hôm sau, Anthony ngồi dựa lưng vào chiếc ghế bành lớn, nhìn người họ với vẻ vừa khâm phục vừa ngao ngán, cười :

      - Hawk này, tôi thấy những điều người ta về đúng: có hệ thần kinh trong người. Vào ngày đám cưới của mà tôi lo lắng còn nhiều hơn cả nữa.

      Chỉ mặc cái áo sơ mi trắng có diềm xếp nếp, chiếc quần bình thường màu đen, và cáo áo gile gấm thêu kim tuyến bạc, Jordan vừa mới chấm dứt buổi họp cuối cùng với người quản lý bất động sản của bà nội chàng, liền xem giấy tờ báo cáo về công việc kinh doanh của mình, vừa xem vừa lui tới trong phòng ngủ. Người hầu theo sau lưng chàng bước, ta bối rối, khó khăn trong việc vuốt lại chiếc áo sơ mi do thợ cắt khéo lép cho ngay thẳng, và quét những đốm xơ vải li tu dính vào ống quần.

      - Đứng lại Jordan – Tony , cười thương cho hầu – Matthison khổ sở theo mệt hết hơi rồi đấy.

      -Hả? – Jordan dừng lại, nhìn Tony.

      Người hầu thừa cơ hội ấy, chụp cái áo vest đen do thợ đo cắt đẹp, đưa lên trước mặt chàng, khiến chàng còn cách gì khác hơn là phải chuồi tay vào tay áo.

      - cho tôi biết tại sao quá thờ ơ lưu tâm đến chuyện đám cưới của như thế? Chắc biết chỉ có mười lăm phút nữa là cử hành lễ cưới rồi, phải ?

      Hất đầu ra dấu cho người quản lý bất động sản ra, Jordan để tờ báo cáo đọc sang bên, rồi nhún vai mặc chiếc áo vest màu mà Matthison đưa ra trước mặt chàng, rồi quay người nhìn vào gương, đưa tay sờ vào cằm để xem cạo râu chưa. Chàng châm biếm.

      - Tôi xem đây là đám cưới, mà tôi nghĩ là nhận nuôi đứa bé.

      Anthony cười khi nghe chàng đùa, và Jordan tiếp, vẻ trang nghiêm hơn:

      - Alexandra đòi hỏi gì nhiều ở tôi, cuộc hôn nhân của tôi cũng làm cho cuộc sống của tôi thay đổi. Sau khi dừng lại ở London để thăm Elise, tôi đem Alexandra xuống Portsmouth, sau đó chúng tôi đáp thuyền dọc theo bờ biển để xem chiếc tàu chở khách mới mà chúng tôi vừa cho xuất xưởng chạy ra sao, rồi tôi để cho ấy ở tại ngôi nhà ở Devon. Thế nào ấy cũng thích Devon. Ngôi nhà ở đấy rất vừa. Dĩ nhiên thỉnh thoảng tôi về đấy để thăm cổ.

      - Dĩ nhiên – Anthony châm biếm .

      bận tâm trả lời, Jordan lấy bản báo cáo chàng đọc và xem tiếp.

      Mấy phút sau Tony :

      - Chắc vũ công balê xinh đẹp của thích thế đâu, Hawk à.

      - ấy biết điều – Jordan thờ ơ đáp.

      - Sao! – Bà Công tước vào phòng và lên tiếng, giọng gay gắt. bà mặc chiếc áo dài bằng satin nâu đẹp đẽ, viền đăng ten màu kem – Cháu có vẻ muốn xem cuộc hôn nhân buồn cười này là chuyện nghiêm túc. Cháu định đưa quê này vào xã hội thượng lưu như là con nhà trâm , có học?

      - Trái lại – Jordan thản nhiên đáp – Cháu muốn là cháu để ấy ở tại Devon và để cho bà làm nốt công việc uốn nắn. Tuy nhiên, vội đâu. Phải cần hay hai năm để dạy cho ấy những điều cần biết để đóng vai trò nữ Công tước của cháu.

      - Bà thể thực kỳ công này trong 10 năm - bà nội chàng đáp.

      Trước đây chàng bỏ qua những lời công kích của bà nội, nhưng khi nghe bà câu này, chàng nín được, giọng chàng gay gắt làm cho gia nhân và các người có vai vế trong nhà đều khiếp sợ.

      - Dạy cho thông minh những công việc nhạt nhẽo, vô vị mà khó như thế sao!

      Bà già bất khuất vẫn giữ thái độ kiêu kỳ, ngoan cố, nhưng bà có vẻ ngạc nhiên khi nhìn nét mặt cương quyết của cháu nội.

      - Cháu xem phụ nữ trong giai cấp xã hội với cháu như thế với cháu phải ? Nhạt nhẽo, vô vị à?

      - – Jordan đáp cộc lốc – Cháu xem họ như thế khi họ bằng tuổi Alexandra. Sau đó, hầu hết đều trở nên ít khủng khiếp hơn.

      Như mẹ cháu, bà nghĩ

      Như mẹ cháu, chàng nghĩ.

      - đúng cho tất cả phụ nữ.

      - Phải – Jordan đáp mà tin tưởng hay quan tâm – có lẽ đúng cho tất cả.

      Việc chuẩn bị ăn mặc trang điểm cho Alexandra và hai phụ dâu mất 3 giờ. Lễ cưới mất chưa đầy mười phút.

      giờ sau, Alexandra; tay cầm ly sâm banh màu vàng sủi bọt đứng mình với chàng rể giữa phòng khách rộng lớn sơn màu xanh và vàng, khi Jordan rót sâm banh cho mình.

      Mặc dù Alexandra cố gắng bỏ qua những chuyện xảy ra, nhưng nàng vẫn có cảm giác việc đám cưới có khí phi thực, gượng gạo. Mẹ nàng và ông cậu Monty có đến dự, Công tước và bà nội chàng chỉ cho họ đến dự lễ cưới mà thôi, thế nhưng, ông Monty tỏ ra rất hài lòng, ông lấy lại thói quen nhìn vào mông của phụ nữ trong phòng, ngay cả mông của bà Công tước. Huân tước Anthony Townsende và Mary Ellen cũng có đến dự, nhưng bây giờ họ đường về nhà.

      Đứng giữa phòng khách sang trọng có màu vàng chói ngột ngạt và mặc chiếc áo cưới lộng lẫy của mẹ Jordan, áo vải satin có màu ngà khảm ngọc trai, Alex cảm thấy mình là người xa lạ đột nhập vào hơn bao giờ hết, từ khi nàng đến Rosemeade. Cảm giác mình là người đột nhập gia cư bất hợp pháp, đột nhập vào thế giới mà mọi người đón nhận niềm nở, gần như làm cho nàng nghẹn ngào sửng sốt.

      Alexandra ngẫm nghĩ, nàng thấy rằng việc nàng cảm thấy bất an và khó chịu như thế này, quả là kỳ dị, vì nàng mặc cái áo lộng lẫy ngoài sức tưởng tượng của mình và trông nàng đẹp hơn bao giờ hết. Người thợ may của bà Công tước, chị Craddock, thân hành giám sát việc trang điểm cho Alexandra vào sáng nay, nhờ có chăm sóc của chị ta, mà mái tóc bất trị của Alexandra được chải láng mướt, bới thành cái vương miện và hai bên kẹp hai cái trâm bằng ngọc hài hòa với đôi hoa tai bằng ngọc nàng đeo tai.

      Alexandra nhìn bóng mình trong gương lớn ở phòng ngủ, nàng vui sướng vô cùng. Ngay cả Craddock cũng bước lui, tuyên bố rằng trông nàng “rất đẹp, xem như…”. Nhưng Jordan tiếng gì về bề ngoài của nàng. Chàng cười để trấn an nàng khi ông Monty để tay nàng lên tay ông và thế là đủ giữ cho nàng bình tĩnh trong suốt giờ đồng hồ kể từ khi lễ cưới diễn ra.

      Thế nhưng, bây giờ họ ở với nhau mình như vợ chồng lần đầu tiên, nàng chỉ nghe duy nhất các thanh do các gia nhân gây ra, họ khuân vác những cái hòm nặng nề xuống lầu, đem ra cỗ xe du lịch, họ chất hành lý lên đấy để cho vợ chồng nàng hưởng tuần trăng mật.

      Alexandra biết làm gì hết với ly sâm banh, nàng chọn con đường trung dung, uống tí rồi để ly rượu xuống cài bàn chạm trổ mạ vàng.

      Khi Alexandra quay lui, Jordan nhìn nàng chằm chằm như thể mới thấy nàng lần đầu. Suốt cả buổi sáng chàng đả động gì đến vẻ ngoài của nàng, bây giờ thấy chàng nhìn mình từ đầu đến chân, nàng nghĩ thế nào chàng cũng có ý kiến, nàng bèn nín thở chờ đợi.

      - Trông em cao chứ như nghĩ trước đây – nghe nhận xét bất ngờ và nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của chàng, Alexandra bật cười:

      - Em tin trong thời gian tuần mà em cao lớn được vài phân.

      Chàng cười gượng khi nghe câu chua cay của nàng, rồi trầm ngâm tiếp:

      - Mới đầu, lầm em là con trai, mà con trai như thế .

      Muốn tạo khí vui vẻ giữa hai người từ nay về sau, Alexandra trêu chàng:

      - Thế nhưng, em phải là con trai.

      Mặc dù chàng quyết định giữ vẻ lạnh lùng với nàng từ sau nụ hôn vào hôm qua, nhưng Jordan thấy có lý do gì phải làm ngơ trước nụ cười tươi trẻ, cởi mở của nàng. thậm chí nụ cười còn xua tan vẻ ảm đạm của lễ cưới ở trong lòng chàng. Chàng cười đáp lại và :

      - Em phải con trai. Mà cũng phải thiếu nữ chứ đừng là phụ nữ.

      - Hình như tuổi em làm cho khó chịu phải ? – nàng , mắt ánh lên vẻ châm biếm cố chấp về tuổi tác của chàng.

      - Đúng như thế - chàng cười – Làm sao em là thiếu nữ khi em chưa được 18 tuổi.

      - Em 18 tuổi – Alexandra , giọng trang nghiêm – Hôm nay là ngày sinh nhật của em.

      - biết hôm nay là ngày sinh nhật của em – Chàng , giọng ân hận - mua tặng em món quà khi ta . Con tuổi em muốn gì?

      - chúng tôi muốn người ta nhắc nhở hoài đến tuổi tác của mình – Alexandra nho , nhưng ánh mắt đồng ý nghĩa.

      Jordan bật cười, tiếng cười vang cả phòng khách.

      - Lạy Chúa, em nhanh trí. Đáng ngạc nhiên với người quá trẻ… quá xinh – chàng vội chỉnh lại – xin lỗi thêm lần nữa… vì trêu chọc về tuổi tác của em và quên vấn đề quà tặng.

      - Em nghĩ rằng… là món quá sinh nhật của em rồi.

      - Câu đầy ấn tượng – chàng cười khúc khích.

      Alexandra nhìn đồng hồ, nàng thấy chỉ còn chưa đầy nửa giờ nữa là họ ra theo đúng lịch trình của chàng. Nàng :

      - Em nên lên lầu để thay áo dài.

      - Bà nội đâu rồi? – chàng hỏi khi nàng dợm bước.

      - Em đoán chắc bà nằm, quá kiệt sức vì đau khổ cho cuộc hôn nhân bất hạnh của – Alex đáp với giọng hài hước chua cay, rồi nàng thêm giọng trang nghiêm hơn – có tin rồi bà khỏe ?

      - Chuyện đám cưới của chúng ta nghĩa lý gì đối với bà đến nỗi phải khiến bà nằm vì kiệt sức cả - Jordan đáp, giọng nghe có vẻ vừa thương vừa trọng – bà nội đủ sức đương đầu với cả Napoleon khiến cho lão ta phải xin lỗi bà vì dám gây chiến với chúng ta. Việc hôn nhân bất hạnh làm bà suy sụp tinh thần đâu, em cứ tin . Và bây giờ em mang tên của rồi, nếu có ai dám phỉ báng em, bà lột xác họ ra liền.

      *****

      giờ sau, Alexandra mặc bộ áo quần đường màu đào do những người thợ may đo may, nàng bước lên cỗ xe màu đen sơn mài bóng láng với gia huy Công tước của Jordan bằng bạc gắn nơi cửa xe, rồi ngồi vào ghế nệm bọc nhung xám cực kỳ lộng lẫy. Người đánh xe gấp cái thang lên, đóng cửa, rồi chiếc xe phóng êm ru do bốn con ngựa hồng kéo và sáu người mặc đồng phục cưỡi ngựa hộ tống hai bên.

      Alexandra nhìn quanh, chiêm ngưỡng những tay nắm ở cửa bằng bạc nặng trịch và những ngọn đèo bằng thủy tinh và bạc. Ngồi trong chiếc xe thoáng đãng, êm ái, nàng cố tin là mình lấy chồng và hưởng tuần trăng mật. Ngồi phía trước mặt nàng, Jordan duỗi thẳng hai chân, tréo nhau ở mắt cá, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng thảnh thơi.

      Chàng thay áo quần đường. Alexandra lặng lẽ nhìn chiếc quần ống bó cưỡi ngựa màu nâu nhạt ôm sát vào chân và đôi ủng màu nâu láng bóng khiến cho chân chàng trông càng dài thêm, rắn chắc thêm. Cái sơ mi màu kem để hở cổ, lộ ra chiếc cổ rám nắng và chiếc áo vest màu cà phê làm cho đôi vai mạnh mẽ trông càng kỳ diệu thêm. Nàng thầm cầu nguyện ngày nào đấy chàng thích ngắm nàng như nàng thích ngắm chàng bây giờ, rồi nàng nghĩ phải kiếm chuyện gì để với nhau cho vui.

      - Áo cưới của mẹ rất đẹp – nàng bắt đầu gợi chuyện giọng nho - Em cứ lo sơ ý làm cho áo bị hư, nhưng may là sao.

      Chàng liếc mắt nhìn nàng.

      - Em khỏi cần lo – chàng châm biếm nghĩ em rất xứng đáng mặc cái áo ấy hơn mẹ , vì em trinh trắng hơn bà.

      - Ồ! – Alexandra thốt lên, nghĩ đây là lời khen, vì trong trường hợp này mà chỉ “cám ơn” thôi thích hợp chút nào hết.

      Khi thấy chàng có vẻ muốn chuyện với mình nữa, Alexandra nghĩ rằng chàng lo nghĩ đến nhiều vấn đề khó khăn, nên nàng tiếp tục ngồi im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngắm cảnh vật tươi đẹp chạy qua trước mắt.

      đến 3h chiều, họ dừng lại để ăn cơm tại quán trọ rộng rãi, mặt tiền có cây trường xuân leo quanh hành lang gạch xin xắn và có chiếc hàng rào trắng, gọn gàng bao quanh cái ssân rộng.

      ràng người cưỡi ngựa hộ tống đến trước ở đây, vì cả chủ quán lẫn vợ đều ra đón chào, rồi dẫn họ qua những phòng chung, vào phòng ăn riêng biệt ấm cúng, bữa ăn thịnh soạn dọn sẵn rồi.

      Khi Alexandra để dao nĩa xuống và thở dài khoan khoái, chồng nàng hỏi:

      - Em đói bụng?

      - Đói chết được – Alexandra đáp - Bụng em chưa quen với giờ thành phố, với giờ chúng ta thường ăn ở Rosemeade. Khi ăn tối lúc 10 giờ em thường ngủ.

      - Chúng ta nghỉ vào lúc 8h, phải đến 10 giờ mới ăn được – chàng đáp.

      Khi chàng có vẻ muốn ngồi nán lại để uống rượu vang, Alexandra hỏi:

      - Em đợi ở ngoài có được ? Em muốn bách bộ vòng trước khi lên xe lại.

      - Tốt. Lát nữa ra với em.

      Alexandra ra ngoài, thưởng thức ánh nắng mặt trời được canh chừng của người đánh xe. Có hai cỗ xe nữa đậu trong sân, cả hai đều đẹp đẽ, láng bóng, nhưng đẹp bằng xe của chồng nàng. Những người chăm sóc chuồng ngựa chạy đến chăm sóc cho ngựa và Alexandra đứng xem họ làm việc lát.

      Khi ngựa của Jordan được chăm sóc xong, nàng thấy thanh niên ngồi xổm ở góc hàng rào, với cái gì ở dưới đất. Ngạc nhiên, nàng đến, rồi nàng cười khi thấy ta với lứa chó con lông dài nô giỡn với nhau.

      - Chó dễ thương quá! – nàng thốt lên. Bầy chó có đầu và chân trước màu trắng, còn chân sau màu nâu.

      - mua con mà nuôi nhé? – chàng trẻ tuổi hăng hái – Tôi để cho chọn con đẹp với giá phải chăng. Chúng thuần chủng.

      - Chúng là loại chó gì thế? – Alexandra hỏi. Bỗng con chó nhất trong bầy nhảy tới phía nàng, cắn vào lai váy để nô giỡn, và nàng cười sung sướng.

      - Chó chăn cừu thuần chủng của – chàng trai , trong khi Alexandra cúi xuống bắt con chó lôi ra khỏi lai váy của nàng – Chúng rất thông minh.

      Khi tay Alexandra chạm vào bộ lông dày, mịn màng, nàng thấy lòng hân hoan vui sướng. Trước đây nàng có con chó chăn cừu, nhưng sau khi bố nàng mất, thực phẩm quí hiếm, thừa cho súc vật ăn cho nên nàng đành phải cho trai của Mary Ellen con chó. Nàng nắm con chó con đưa lên ngay tầm mắt để xem, bốn chân nó vung vẫy, còn lưỡi lè ra liếm vào tay nàng. Nàng cầm con chó trong tay, bàn thảo về giá trị của nó với chủ nhân của đàn chó, khi chồng nàng đến sau lưng, chàng :

      - Đến giờ lên đường rồi.

      Alexandra nghĩ đến chuyện cầu chàng để cho nàng mua con chó, nhưng trong lòng nàng rất muốn có con chó. Nàng quay mặt nhìn chồng, cặp mắt mở to, nụ cười môi, nàng :

      - Trước đây lâu rồi, em có con chó chăn cừu.

      - Thế à? – chàng hỏi qua loa.

      Alexandra gật đầu, để con chó xuống đất, vỗ lên lưng nó, cười với chàng trai.

      - Chúc may mắn bán hết bầy chó.

      Alexandra mới được mấy bước bỗng cảm thấy lai váy phía sau bị cái gì kéo lui. Nàng quay lại, con chó con mà nàng nắm tay vừa rồi, thả lai váy nàng ra và ngồi xuống đất, lè lưỡi, vẻ cầu khẩn cách rất tức cười.

      - Nó thích em – Alexandra , miệng mỉm cười. Nàng cúi xuống, mang con chó đến chỗ ổ chó, vỗ vào lưng nó, đẩy nó về lại với chàng trai. Con chó con cương quyết chịu nhúc nhích. Nhưng Alexandra biết làm gì hơn, nàng đành cười với chú chó con, nụ cười đầy thương và ân hận, rồi nàng vội quay lưng để cho Jordan dẫn về xe lại.

      Sau khi dừng lại để dặn dò người lái xe, chàng leo lên ngồi bên cạnh nàng. Mấy phút sau, xe chạy.

      mộth sau, khi cỗ xe nặng nề lắc lư mạnh, nghiêng qua trái rồi thẳng lên lại và tiếp tục chạy, nàng bèn :

      - Đoạn đường này chắc ít bằng phẳng hơn đoạn đường lên phía bắc.

      Jordan ngồi trước mặt nàng, hai tay vẫn thản nhiên vòng trước ngực, hai chân duỗi dài, chàng đáp:

      - phải thế đâu.

      - Thế tại sao xe chòng chành và lắc lư như thế này? – nàng hỏi khi xe chòng chành lại sau đó mấy phút. Jordan chưa kịp trả lời, nàng nghe tiếng người đánh xe hét to “dừng lại” với đoàn người cưỡi ngựa hộ tống, rồi cho xe dừng lại bên vệ đường.

      Alexandra nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy rừng chạy dọc theo bên đường. lát sau, cửa xe mở ra, khuôn mặt của người lái xe hớt hãi sợ sệt xuất , ta với vẻ ân hận:

      - Thưa Công tước, tôi thể vừa điều khiển những con ngựa vừa giữ cái bộ máy huyền vi này được. Hồi nãy tôi suýt để cho xe ngã nhào xuống.

      “bộ máy huyền vi” mà ta kẹp giữa khuỷu tay là quả bóng có lông màu nâu và trắng vùng vẫy.

      Jordan thở dài, gật đầu.

      - Rất tốt, Grimm, để nó vào đây. Mà khoan, cho nó lát .

      - Để em làm cho – Alexandra . Jordan bước xuống xe, theo nàng vào quãng trống trong rừng gần bên vệ đường. Alexandra ngước cặp mắt sáng lên nhìn chàng, thào :

      - Em nghĩ là người đàn ông tốt nhất đời.

      - Mừng sinh nhật hạnh phúc! – chàng .

      - Cám ơn … rất nhiều – nàng , lòng đầy biết ơn, vì ràng chàng mua tặng nàng món quà mà nàng thích nhất.

      Con chó có vẻ gì bối rối hết. Jordan nhìn con chó, ánh mắt nghi ngờ, con chó ngửi khắp mặt đất, đuôi vẫy vẫy. Bỗng nó ngoạm cành cây và cằn cành cây cho gãy ra.

      - chàng bán chó nó rất thông minh.

      - Chó lai thường thế.

      - Ồ, chó này phải lai – Alexandra đáp rồi cúi xuống ngắt vài đóa hoa dại màu hồng nở cạnh chân nàng – Nó là loại chó chăn cừu giống .

      - Loại gì? – Jordan hỏi, vẻ kinh ngạc.

      - Chó chăn cừu giống – Alexandra đáp, nàng đoán chàng ngạc nhiên vì hiểu biết thấu đáp về các chủng loại chó – chúng rất thông minh và quá to lớn. – khi nàng thấy chàng nhìn mình như thể nàng là người mất trí, Alexandra thêm – chàng bán chó cho em biết thế, ta rất dễ thương.

      - chàng dễ thương, có thành ? – Jordan hỏi, giọng mỉa mai – ta với em con chó này thuần chủng à?

      - Phải, đúng thế - Alexandra đáp, đầu nghiêng sang bên – chính ta thế mà!

      - Vậy ta láo về huyết thống của nó rồi.

      - ta láo với em à?

      - Đúng, láo có sách – Jordan cau có đáp - Nếu con chó này là loại chó săn cừu giống , to lớn như con ngựa và móng như cái dĩa để tách. hy vọng bố nó là loại chó săn .

      Trông chàng có vẻ bực mình, Alexandra liền quay mặt để giấu nụ cười, rồi cúi xuống bế con chó con lên. Khi nàng quì xuống, cái váy nơi chiếc áo dài có màu hoa đào xoè rộng vòng thảm cỏ màu xanh rêu, nàng bế con chó vùng vằng tay còn tay kia nắm những đoá hoa dại màu hồng. Jordan nhìn người đàn-bà-con-nít chàng vừa cưới, nhìn gió thổi lên mái tóc nàng, những lọn tóc quăn đen nhánh xõa lên hai má trắng mịn khi nàng quì xuống để bế con chó trong tay và trong tay kia là những đóa hoa. Ánh nắng mặt trời chiếu qua tàn cây, chảy xuống làm thành đám hào quang quanh người nàng. Chàng nho :

      - Trông em như bức chân dung của Gainsborough – giọng khàn khàn và ánh mắt trân trọng kỳ lạ của chàng làm cho nàng sung sướng, nàng từ từ đứng dậy.

      - Em đẹp đâu.

      - đẹp à? – chàng vừa hỏi vừa cười.

      - Em ước chi mình được đẹp, nhưng em nghĩ em chỉ là người rất bình thường.

      Chàng cười, nụ cười gượng gạo và lắc đầu nhè .

      - Em bình thường đâu, Alexandra à – Ý định để vài năm nữa cho đến khi nàng lớn hơn, có thể đáp ứng được vai trò đúng với nguyên tắc của chàng đề ra, bỗng bị nhu cầu thúc bách áp môi lên đôi môi mềm mại kia lấn áp. Chỉ thêm lần nữa thôi.

      Khi chàng chậm rãi đến phía nàng, tim Alexandra đập thình thịch, nàng biết chàng sắp đến để hôn mình. Nàng có kinh nghiệm về việc này, vì thấy cặp mắt chàng, giọng khàn khàn của chàng, biểu lộ nhục cảm.

      Jordan lồng 10 ngón tay giữa mái tóc quăn đen nhánh, ôm khuôn mặt nàng giữa hai lòng bàn tay. hai má nàng mịn màng như satin, và khi chàng nâng đầu nàng lên, tóc nàng như lụa xếp lại. Chàng hôn vào môi nàng hết sức nhàng, lòng tự nhủ chàng quá điên khi làm như thế này, nhưng khi môi nàng mềm mại đáp lại môi chàng, chàng quên hết những gì mình tự nhủ. Định hôn mạnh hơn, chàng quàng hai tay quanh người nàng, nhưng con chó con nàng bế tay bỗng giận dữ sủa vang, nên chàng vội nhích lui.

      Khi Alexandra leo lên xe, nàng vẫn còn cố trấn áp nỗi thất vọng vì nụ hôn chưa trọn vẹn.

      Nhưng Jordan mừng rỡ, vì nụ hôn dẫn chàng đến hoàn cảnh khác, hoàn cảnh khiến lãng mạn chàng vừa cưới tuyên bố chàng. Chàng nghĩ chỉ “cám ơn” thôi đủ làm cho nàng hài lòng, và chàng muốn làm cho nàng chán nản nếu chàng lên mặt dạy đời. Chàng muốn đợi thêm vài năm nữa mới đưa nàng vào giường, chàng quyết định… chờ đợi cho đến khi nàng bước vào xã hội thượng lưu, khi nàng thực tế trong đời sống hôn nhân.

      Quyết định như thế, cộng thêm chuyện vừa xảy ra trong rừng, chàng cảm thấy nhàng thanh thản. Khi xe bắt đầu chạy êm ái trở lại, chàng hỏi:

      - Em có nghĩ đến chuyện đặt tên cho nó ?

      Chàng nhìn con chó con, nó ngửi quanh sàn xe, sung sướng khám phá thế giới mới của nó.

      Alexandra nhìn con chó rồi vui vẻ hỏi:

      - Theo , đặt cho nó Buttercup được ?

      Chàng trợn tròn mắt ghê tởm.

      - Daisy được ?

      - Chắc em đùa.

      - Petunia nhé?

      Mắt chàng ánh lên vẻ cười cợt.

      - Nó ngẩng đầu được với các con chó khác.

      Alexandra thản nhiên nhìn chàng.

      - chàng bán chó nó là chó cái.

      - Chắc phải đâu.

      tin mình bị thằng bé lừa bịp, nàng muốn bắt con chó con lên xem, nhưng đủ can đảm để làm thế.

      - có chắc ?

      - Chắc.

      - ! - bỗng nàng thốt lên khi con chó con cắn vào lai váy nàng kéo . Nó chỉ trả lời nàng bằng cách kéo mạnh thêm.

      - Thôi! – Công tước nạt, vang lên như sấm. Con chó con hiền lành thả lai váy nàng ra, như thể nó biết đây là giọng của quyền lực, rồi nó ngúc ngoắc đuôi, đến cuộn tròn nằm dưới chân Jordan, tựa đầu lên chiếc ủng màu nâu láng bóng. Thái độ ngoan ngoãn bất đắc dĩ của con chó làm cho Jordan có vẻ được như ý, khiến Alexandra phải bật cười.

      - thích thú vật à, ngài Công tước? – nàng hỏi, cố kìm hãm bớt trận cười ngặt ngẽo.

      - thích những con chó vô kỷ luật, được huấn luyện – chàng đáp, nhưng khỏi vui lây với tràng cười vui vẻ của nàng.

      - Em gọi nó là Henry - bỗng Alexandra tuyên bố.

      - Tại sao?

      - Vì nếu nó là con vật to lớn rậm lông, nó giống Henry Viii.

      - Đúng – Jordan đáp. Chàng cười, càng lúc chàng càng cảm thấy vui lây với tính tình vui vẻ của nàng.

      Suốt thời gian còn lại của cuộc hành trình họ chuyện với nhau đủ thứ. Alexandra sung sướng nhận ra rằng người chồng mới của nàng đọc sách rất nhiều, rất thông minh, và rất bận điều hành, quản lý nhiều bất động sản cũng như quản lý nhiều cơ sở kinh doanh vựơt ra ngoài hiểu biết của nàng. Do đó, nàng nghĩ rằng chàng gánh lên vai cả trọng trách nặng nề khó khăn, tốt đẹp. Và nàng hy vọng cương vị làm vợ, nàng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình để phát triển thiên tài của chàng.

      Về phần chàng, Jordan xác nhận được những gì mà chàng nghĩ về Alexandra: nàng là người nhạy cảm thông minh và dí dỏm. Chàng còn phát ra rằng nàng quá ngây ngô về vấn đề làm tình ngoài sức tưởng tượng của chàng. Việc xảy ra sau đó là bằng chứng ràng cho nhận xét của chàng, khi họ vừa ăn xong bữa ăn tối ngon lành ở quán trọ nơi họ ở ngủ lại đêm. Jordan cànng ngồi nán lại để uống rượu vang lâu bao nhiêu, Alexandra hình như càng trở nên bực bội và lơ đãng bấy nhiêu. Cuối cùng nàng đứng dậy, cẩn thận vuốt lại chiếc áo dài cho ngay thẳng, rồi giả vờ quay nhìn quanh, chú ý quan sát cái bàn bằng gỗ sồi bình thường và :

      - Thứ đồ mỹ nghệ này tuyệt vời , phải ?

      - tuyệt lắm.

      Quá thất vọng, Alexandra tiếp:

      - Khi em nhìn vào đồ gỗ, em thường nghĩ đến người bỏ công làm ra vật ấy… cho dù người ấy thấp hay cao, bẳn tính hay vui vẻ… chuyện như thế đấy.

      - Thế à? – chàng thản nhiên hỏi.

      - Phải, đúng thế. nghĩ thế à?

      - .

      Alexandra vẫn còn đứng quay lưng về phía chàng, nàng , giọng hết sức dè dặt:

      - Em muốn dẫn Henry dạo vòng.

      - Alexandra này – chàng , giọng bình tĩnh và nghiêm trang khiến quay lui nhìn chàng.

      - Sao?

      - Em khỏi cần lo sợ quá đáng làm gì, tối nay có ý định ngủ với em đâu.

      Mối quan tâm duy nhất của Alexandra là cần sử dụng tiện nghi của quán trọ, cho nên nàng hình chàng với vẻ ngạc nhiên và hờ hững.

      - Em nghĩ có ý định ấy. Tại sao cần phải ngủ trong phòng em khi quán trọ này rộng mênh mông, có thể lấy phòng riêng cho ?

      lần này đến phiên Jordan ngạc nhiên.

      - xin lỗi, em sao? – chàng hỏi, tin nổi tai mình.

      - Em muốn em sẵn sàng đón ngủ chung phòng – nàng lại cách chân tình – Nhưng em biết có muốn ngủ chung hay . Sarah, bà quản gia già của em, thường em ngủ vùng vẫy như con cá trong nước, em nghĩ chắc em làm cho rất khó chịu. nếu em lên lầu bây giờ có phiền ?

      Jordan nhìn nàng lát, ly rượu vang nằm lựng ở trước miệng chàng, rồi chàng lắc đầu như thể cố làm cho mình tỉnh trí, rồi chàng đáp, giọng bực tức cách kỳ lạ:

      - Dĩ nhiên là . Em trước .
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 8

      Jordan gọi người đánh xe, bảo dừng lại chỗ rừng trống sắp đến ở bên cạnh đường, Alexandra thở dài khoan khoái. từ khi ăn trưa xong, họ với tốc độ nhanh, nên nàng muốn bộ vòng cho giãn gân cốt. thế nhưng, chồng nàng có vẻ thoải mái, chàng ngồi nghỉ trong xe. Nàng nghĩ có lẽ vì áo quần của chàng dễ chịu hơn áo quần của nàng mặc.

      Jordan mặc quần ống bó có màu nâu nhạt, mang ủng màu nâu láng bóng và cái áo sơ mi tay rộng, kiểu nông dân, hở cổ, rất thích hợp cho việc đường xa. Trái lại, Alexandra mặc bộ áo quần lót dưới váy rộng màu vàng nhạt và áo sơ mi lụa trắng, bên ngoài mặc thêm cái áo choàng lông màu vàng chật bó có viền vải màu xanh đậm, quanh cổ nàng quàng chiếc khăn quàng màu vàng, trắng, có sọc xanh, hai tay đeo găng màu vàng, và chiếc mũ rơm ngộ nghĩnh có vành viền vải vàng và hoa hồng bằng lụa, chụp lên mái tóc quăn màu đen tuyền có quai buộc dưới cằm. Nàng cảm thấy nóng, tù túng, bực tức lối trang phục mà quí bà muốn kịp thời trang phải mặc, trong khi quí ông đúng thời trang như chồng nàng, muốn mặc sao mặc.

      Khi xe dừng lại chỗ rộng rãi bên vệ đường, thang hạ xuống, Alexandra bế con chó lên, vội vã thẳng đến nỗi va vào Jordan. Thay vì theo nàng xuống như nhiều lần trước, Jordan nhìn nàng với đôi mắt thông cảm, và ngồi dựa người ra ghế nệm để nghỉ. Ngồi lát, chàng nghĩ thời gian đủ cho nàng làm những công việc cần thiết, công việc mà chàng đoán khiến cho nàng phải vội vã, chàng bèn xuống xe, băng qua đám cây ở bên vệ đường để vào trong quãng rừng thông .

      - Henry, mày thấy tuyệt vời sao? – Alexandra đứng giữa quãng rừng thông, duỗi người, hai tay chắp lại phía đầu, con chó con ngồi dưới chân nàng. Lần thứ hai, Jordan muốn có nhà họa sĩ vẽ nàng lên khung vải. Trong y phục màu vàng nhạt, bao quanh là những ngọn đồi thoai thoải đầy hoa rừng màu vàng và trắng, nàng trẻ trung, duyên dáng và đầy sức sống: vị nữ thần trong rừng vui vẻ mặc áo quần hợp thời trang nhất.

      Chàng cười trước ý nghĩ thơ mộng ấy, rồi vào quãng rừng trống:

      - Ồ, à, - thốt lên, vội thả hai tay xuống, nhưng có vẻ mừng rỡ.

      - Thế em đợi ai?

      Để trì hoãn thời gian phải về lại xe, Alexandra cúi xuống bẻ cành cây dài, mảnh, nơi cây con chết.

      - đợi ai hết, nhưng khi người ta với hai người xà ích và 6 người cỡi ngựa hộ tống, khó ai xuất , cả lực lượng hùng hậu! – nàng cười rồi nhanh như chớp, nàng dùng cành cây như thanh kiếm đưa lên chào rồi chĩa mũi kiếm vào ngực Jordan – En Garde (Đứng yên!) – nàng đùa, rồi chĩa mũi kiếm xuống đất, để lòng bàn tay đầu thanh kiếm, đứng tréo chân ở mắt cá với vẻ nghênh ngang, giống như kiếm khách giang hồ hảo hán.

      Động tác huơ “kiếm gỗ” của nàng rất đúng kỹ thuật của môn đấu kiếm, khiến Jordan thể nào nghĩ rằng nàng bắt chước những động tác mà nàng thấy. Mặt khác, chàng cũng tin nàng biết kỹ thuật đấu kiếm hay có kỹ năng về đấu kiếm.

      - Em đấu kiếm được à? – chàng hỏi, cặp lông mày đen nhíu lại với vẻ ngạc nhiên.

      Nàng khẽ gật đầu, cười sung sướng.

      - thử đấu với em ?

      Jordan ngần ngừ, chàng nghĩ trời sắp tối, nhưng vì hiếu kỳ, nên chàng chấp nhận lời thách đố của nàng. vả lại, chàng cũng quá mệt vì bị ngồi gò bó trong xe.

      - Cũng được – chàng đáp, cố tình trêu chọc nàng, - Em đánh kiếm giỏi ?

      - Cứ đấu rồi biết.

      Chấp nhận lời thách thức của nàng với vẻ thích thú, chàng nhìn quanh tìm cành cây vừa vặn để dùng làm kiếm. Khi chàng kiếm được cành vừa ý, Alex lấy mũ xuống, và cởi áo choàng lông ra, chàng nhìn nàng tháo khăn quàng ở cổ, rồi mở hạt nút ở cổ áo sơ mi lụa. Nghe bước chân chàng đến gần, nàng quay người, chiếc váy màu hồng xòe ra, má nàng ửng hồng, mắt màu ngọc bích sáng long lanh.

      - Em muốn cởi quần lót và dép ra – nàng . Vừa vừa kéo váy lên, để lộ cặp giò tuyệt đẹp, rồi nàng tháo đôi dép ra.

      - Nếu tháo dép, chắc em làm hỏng bít tất, phải ?

      Nàng nhìn Jordan để hỏi ý kiến, nhưng trí óc chàng bận nghĩ đến thế đứng của nàng quá đẹp, và hơn nữa, chàng bận nghĩ đến ý khác ít hấp dẫn hơn: dục vọng. Tự nhiên chàng cảm thấy người rạo rực, ham muốn, cảm giác bất ngờ, tự nhiên, nhưng chối cãi được.

      - Sao thế Công tước?

      Chàng nhìn đăm đăm vào mắt nàng.

      - Tại sao nhìn em khủng khiếp như thế?

      Jordan gắng trở lại với thực tế trước mắt, nhưng từ thâm tâm chàng nghĩ thế nào chàng cũng phải nàng trước khi cuộc hành trình chấm dứt.

      - Nếu em sợ hư bít tất cứ tháo ra – chàng . Rồi khi nàng quay lưng về phía chàng để tháo bít tất, để lộ trước mắt chàng, cổ chân và mắt cá mịn màng xinh xắn, chàng đâm ra hoa mắt ngất ngây.

      Tháo bít tất xong, nàng lấy kiếm giả lên, chạm kiếm vào trán để chào cho đúng qui cách. Jordan chào đáp lại, nhưng tâm trí chàng đều đổ hết vào đôi mắt xanh đầy quyến rũ và hai má hồng mịn màng của nàng.

      Nàng thắng hai điểm trước khi chàng để tâm vào việc đấu kiếm, nhưng ngay khi chàng chú ý, chàng cũng phải công nhận nàng là đối thủ lợi hại. Thiếu sức mạnh, nàng bèn dùng khả năng nhanh nhẹn của hai chân và chuyển động lanh lẹ của cơ thể. Nhưng cũng chính vì hai chân nhanh nhẹn mà cuối cùng nàng thất bại. Nàng hầu như trấn áp được chàng, tấn công nhanh, giữ thế thủ vững, thối lui mặc dù sức mạnh của chàng lấn áp nàng. Nàng đợi cho đến lúc chàng sơ hở, nàng thọc kiếm vào người chàng. Nhưng rủi thay, khi xông tới, nàng đạp phải lai áo dài, khiến nàng mất thăng bằng, nhào người vào Jordan.

      - Em thua rồi! – chàng vừa cười vừa ôm nàng vào lòng.

      - Phải, nhưng vì váy áo em quá dài nên thắng chứ phải vì tài đánh kiếm của – nàng đáp, cười vang, bước lui khỏi chàng, ngực nàng hạ lên hạ xuống vì thở mạnh. Nhưng má nàng ửng đỏ do chàng ôm nàng nhiều hơn là vì hoạt động làm cho nóng người. Nàng để nhắc nhở chàng – Lúc mới bắt đầu, nên chú ý mới được. Nhưng lại, khỏe gấp hai em.

      - Đúng – chàng đáp, cười thoải mái – Nhưng dùng hết sức của mình. Ngoài ra có kinh nghiệm hơn em nhiều.

      Alexandra cười chống nạnh hai tay.

      - đúng là đồ cổ, ngài Công tước à. Sang năm hay năm nữa, trở thành người nổi tiếng, được mọi người chiêm ngưỡng.

      - Còn em ở đâu? – chàng hỏi với vẻ trang trọng hài hước, hai tay ngứa ngáy muốn kéo nàng vào lòng.

      Nàng bước lui, nhoẻn miệng cười:

      - Ở trong phòng nuôi trẻ, chơi với búp bê của em, vì thích hợp với tuổi non nớt của em.

      Jordan bật cười, lòng phân vân tự hỏi biết giới “thượng lưu” gì nếu họ thấy chàng bị quê một8 tuổi đối xử cách thiếu kính nể như thế.

      Nàng tiếp, trêu chọc chàng:

      - Nếu em ở trong nhà nuôi trẻ em phải ở đâu?

      lòng – chàng nghĩ - Hay giường .

      Bỗng nụ cười tắt môi Alexandra, nàng áp hai tay lên má nhìn ra phía sau chàng, miệng thốt lên:

      - Trời đất!

      Jordan quay để xem cái gì làm cho nàng hoảng hốt, chàng thấy 6 người hộ tống, hai người đánh xe, hai người xà ích, đứng sát bên nhau, mặt mày có vẻ bối rối, chứng tỏ họ đến xem cuộc đấu kiếm của hai người và bây giờ xem tiếp cuộc đấu khẩu của Công tước và nữ Công tước.

      Cằm chàng bạnh ra, mắt lạnh lùng nhìn họ, khiến họ rút hết mà cần chàng tiếng.

      - là ấn tượng! – Alexandra trêu chọc, đưa tay lấy số áo quần nằm rải rác dưới đất – chỉ nhìn là xong, - nàng tiếp đưa mắt tìm Henry – chỉ dùng mắt là dẹp tan mà cần dùng gươm. Có phải đấy là thiên tài của nhà quí tộc hay là do luyện tập sau này cho thích hợp với địa vị của ? – Nàng thấy Henry đánh hơi nơi bụi cây, nàng bế nó lên – Bà nội cũng làm được như thế, và làm cho em khiếp sợ. cầm các thứ này giúp em được ? – Jordan chưa kịp định thần, nàng chồng lên cánh tay chàng mũ, áo choàng lông và con chó – vui lòng quay lưng cho em mang bít tất.

      Jordan ngoan ngoãn làm theo lời nàng, nhưng trong óc chàng hình dung ra vẻ kinh ngạc của giới thượng lưu khi họ thấy Jordan Townsende – Công tước Hawthorne thứ mộthai, chủ nhân những vùng đất đẹp nhất và giàu nhất Châu Âu – đứng trong quãng rừng trống với đống áo quần và con chó đáng ghét tay.

      Khi họ quay về xe, chàng hỏi:

      - Ai dạy em đánh kiếm.

      - Ba em. Khi nào ổng về nhà là ổng với em tập đánh kiếm hàng giờ. Khi ông rồi, em thường tập với các trai của Mary Ellen và với bất kỳ ai muốn đánh kiếm - để khi bố em về, ông khen em tiến bộ nhiều… vì em có hứa hẹn trở thành xinh đẹp, nên em nghĩ chắc ông rất thích thú khi biến em thành con trai. Nhưng cũng có thể ông thích đánh kiếm, và đây là cách ông tiêu khiển thời gian – Alexandra nghĩ đến chuyện giọng nàng chứa nỗi đau đớn, hậm hực người cha quá cố của mình.

      *

      - Alexandra này?

      Alexandra quay mắt khỏi cảnh vật trôi qua ngoài cửa xe. Từ khi diễn ra cuộc so kiếm buồn cười của họ cách đấy haih, chàng Công tước nhìn nàng với vẻ kỳ cục, trầm ngâm, khiến nàng cảm thấy khó chịu. nàng đáp:

      - Sao?

      - Em bố em về nhà thường xuyên phải ? Vậy ông ở đâu?

      Mắt mờ lát rồi sáng lên lại, miệng mỉm cười tự nhiên.

      - Ông về mỗi năm hai hay 3 lần, và ở nhà chừng hai hay 3 tuần. còn ngoài ra ông ở London. Ông về nhà như là khách đến thăm.

      - xin lỗi – Jordan đáp, chàng xin lỗi vì chàng hỏi để nàng phải đến người mà chàng nghĩ làm cho nàng đau khổ.

      - khỏi cần xin lỗi, nhưng nếu cảm thấy ân hận về việc đối xử với mẹ em em rất biết ơn . Mẹ em rất dễ thương, vui vẻ, nhưng từ ngày ba em mất, bà… đau khổ vô cùng.

      - Và bà để gánh nặng gia đình lên vai các gia nhân và một4 tuổi – Jordan chua chát thấy ngôi nhà ấy rồi, và cũng gặp mẹ em và ông cậu của em rồi. có thể hình dung ra cảnh em phải chịu đựng cuộc sống ra sao.

      Alexandra nghe giọng chàng vừa tức giận vừa thương xót, khiến nàng cảm thấy chàng thêm vì chàng lo lắng cho nàng, nhưng nàng lắc đầu, muốn chàng thương hại.

      - Cuộc sống của em đến nỗi tệ mạt như nghĩ đâu.

      Được chàng lo lắng cho nàng như thế quá tuyệt, quá bảo đảm, an toàn, nhưng nàng biết làm sao để đáp lại lòng tốt của chàng. thể hết cảm nghĩ của mình, nàng bèn làm việc mà nàng thấy tuyệt nhất: đưa tay lấy cái túi lưới màu hồng nhạt giống màu cái váy và áo choàng lông, nàng lấy trong túi ra chiếc đồng hồ có sợi dây chuyền nặng. Đối với Alex đây là vật linh thiêng: vật có giá trị nhất của người đàn ông mà nàng thương mến. Nàng đưa cái đồng hồ cho Jordan. Khi chàng nắm cái đồng hồ, vẻ mặt ngạc nhiên, nàng :

      - Cái đồng hồ là của ông ngoại em. bá tước Scotland từng cho ông cụ, vì ông ta phục tài hiểu biết các triết gia của ông ngoại em – nhìn chiếc đồng hồ trong lòng bàn tay chàng, mắt nàng nhòa lệ. Giọng nàng đau đớn vì kỷ niệm cũ làm nàng đau lòng, nàng tiếp - Chắc ông ngoại muốn giữ cái này. Chắc ông bằng lòng .

      - tin như thế - Jordan đáp.

      - Ồ, chắc ông ngoại muốn thế! Ông em lấy người cao quí.

      - Ông em phải người quí tộc à? – Jordan lặp lại với vẻ ngạc nhiên.

      - , . người cao quí. Như vậy.

      biết chàng có rất nhiều đồng hồ vàng nên Alexandra :

      - Em cho gia nhân trong nhà đến nhà em, và Penrose tìm cái đồng hồ giao cho ta mang đến cho em. Bà nội việc này tốt thôi.

      Jordan nắm chặt cái đồng hồ trong tay. Chàng chỉ vỏn vẹn hai tiếng “cám ơn”.

      Alexandra cho chàng hai thứ quí giá nhất nàng có, đó là tình và cái đồng hồ vàng. và mỗi lần như thế chàng chỉ “cám ơn”. ràng những món quà cho chàng đều làm cho chàng cảm thấy khó chịu.

      im lặng nặng nề bao phủ trong xe sau khi nàng để lộ tình cảm cách quá lộ liễu.

      Cuối cùng, vì xe chàng lắc lư và vì ăn bữa trưa hơi no, nên nàng thấy buồn ngủ. Thế nhưng, mặc dù bên trong xe rất sang trọng, nhưng nàng vẫn thấy khó ngủ. Nàng tựa đầu sang bên cố ngủ, nhưng mỗi lần xe chòng chành chút, đầu nàng va mạnh vào xe khiến nàng thức giấc. Nàng bèn ngồi thẳng người, dựa đầu ra sau ghế nệm, hai tay vòng trước ngực. Bánh xe chạy đường rãnh ở giữa đường, xốc mạnh, khiến nàng nẩy người lên, nghiêng về bên. Chống hai tay lên ghế, Alexandra ngồi thẳng người lại.

      Trước mặt nàng, Jordan cười khúc khích, vỗ tay xuống ghế bên cạnh.

      - Em , rất sung sướng được em dùng vai làm gối.

      Alexandra vui vẻ nhận lời mời của chàng, chuyển chỗ ngồi bên ghế chàng, nhưng thay vì đưa vai cho nàng dựa, chàng quàng tay qua người nàng để đầu nàng dựa vào ngực chàng. Em , - Alex nghĩ trong khi thiu thiu ngủ. Khi chàng , giọng âu yếm biết bao. Sau đó nàng ngủ ngay.

      Khi trời chạng vạng, Alexandra thức dậy, hoảng hốt thấy mình hầu như nằm người chàng. Trong lúc nàng ngủ, thỉnh thoảng Jordan đổi vị trí để cho chàng dựa vào bên xe, hai chân duỗi dài theo ghế ngồi, Alexandra nằm nghiêng bên, hai tay chàng ôm quanh người nàng, hai chân nàng gác lên chân chàng, cánh tay nàng ôm quanh eo chàng.

      Sợ chàng thức dậy thấy nằm người chàng trong tư thế khó nhìn, Alexandra nâng má lên khỏi ngực chàng. Vừa suy nghĩ cách ngồi dậy mà làm chàng thức giấc, nàng vừa nhìn chàng. Giấc ngủ làm cho chàng dịu bớt những nét gay gắt khuôn mặt rám nắng và hai quai hàm trông mịn màng hơn. Nhìn như thế này trông chàng có vẻ ít cau có hơn nhiều, có vẻ trẻ con, và chàng thức giấc.

      Chàng mở mắt, cúi xuống nhìn nàng. Chàng tỏ vẻ ngạc nhiên lát, như thể nhận ra nàng rồi chàng cười, nụ cười ấm áp, dịu dàng:

      - Em ngủ ngon ?

      Alexandra, quá sửng sốt nhúc nhích nổi chỉ gật đầu và cố ngồi dậy. hai tay chàng ôm chặt nàng.

      - Đừng – chàng , mắt nhìn vào môi nàng hồi lâu, rồi nhìn vào mắt nàng - Ở yên với .

      Chàng muốn nàng hôn chàng, Alexandra nhận thấy cặp mắt xám của chàng để lộ ước muốn ấy, nàng cảm thấy vừa vui vừa sợ. e lệ, Alexandra áp môi nàng lên môi chàng, nàng cảm thấy tay chàng để lưng nàng, vuốt lên, vỗ về và khích lệ. Môi chàng di động môi nàng, dò dẫm mời mọc, và khi nàng hôn lại theo ý muốn của chàng, chàng đưa bàn tay kia áp vào sau gáy nàng, mấy ngón tay vuốt ve, mân mê gáy nàng, còn tay vẫn tiếp tục vuốt lưng nàng.

      Chàng hôn nàng bất tận, nụ hôn kéo dài, khiến nàng đê mê và muốn hôn nhiều hơn nữa. Lưỡi chàng đưa vào miệng nàng, đưa vào rút ra, trêu ngươi nàng cho đến khi nàng cũng muốn có cảm giác như chàng. Nàng liền đưa lưỡi mình vào miệng chàng. Ngay khi ấy, nụ hôn trở nên ác liệt. Chàng kéo mạnh nàng vào ngực, nút lưỡi nàng vào sâu trong miệng, rồi dùng lưỡi chàng vuốt ve lưỡi nàng. Bàn tay kia của chàng bỗng di chuyển xuống dưới mông, kéo nàng sát vào chàng, lưỡi chàng nhịp nhàng trong miệng nàng, gây cảm giác đê mê cho toàn thân của Alexandra.

      đợi cho đến khi nàng cảm thấy tay chàng áp lên vú mình, rồi luồn xuống dưới áo, nàng mới thả chàng ra, thoát khỏi cơn đê mê quay cuồng mà nàng bị cuốn hút vào. rồi chính vì ngạc nhiên cho cảm giác tội lỗi, chứ phải khiếp sợ, làm cho nàng rút lui.

      Chống hai cánh tay trước lên ngực chàng, nàng cố điều hòa hơi thở rồi ngẩng đầu lên, bối rối nhìn vào mắt chàng.

      - làm cho em bị kích động – chàng . vậy, nhưng Alexandra thấy đôi mắt đam mê của chàng lộ vẻ thích thú, nàng quyết chịu… điều đó. Chấp nhận thách đố thầm của chàng, nàng áp môi lên môi chàng lại, và lần này khi lưỡi chàng chuồi vào miệng nàng, nàng tự động đưa lưỡi đón nhận. thanh nho phát ra từ miệng chàng nghe như vừa là tiếng rên, vừa là tiếng cười, nhưng khi nàng muốn rút lui, tay chàng siết chặt người nàng và miệng chàng chịu rời khỏi miệng nàng. Alex chịu thua đòi hỏi nóng hổi của miệng và tay chàng, nàng hôn đáp lại với lòng đam mê bừng dậy như cơn lũ tràn ngập cơ thể nàng.

      Cuối cùng khi chàng thả nàng ra, chàng vuốt khớp ngón tay lên hai má nóng ấm của nàng. Chàng thào :

      - Rất êm ái. Rất hết sức thơ ngây!

      Alexandra hiểu từ “thơ ngây” có nghĩa là “ngây ngô”, nàng liền vùng ra khỏi chàng, lòng đau đớn tức bực:

      - Người sành sỏi như chắc buồn da diết khi chỉ hôn như thế này.

      Chàng nắm hai cánh tay nàng níu lại.

      - Đấy là lời khen – chàng , mặt chỉ cách mặt nàng vài phân, giọng chàng căng thẳng khiến cho nàng tự hỏi biết có phải chàng tức giận vì câu của nàng hay . Chàng lay nàng, rồi ngắn gọn để làm sáng tỏ ý của chàng:

      - “Nguyên trinh, trong sạch – giả tạo hay làm mặt”, em có hiểu ?

      - Tuyệt hảo! – Alexandra vùng lui, phản ứng vì giọng chứ phải vì lời của chàng, và rồi nàng thấy phản ứng phi lý, nên bật cười – Có phải chúng ta cãi nhau về vấn đề em “tuyệt” như thế nào?

      Nụ cười duyên dáng của nàng làm dịu cơn bực bội vừa bừng lên trong lòng chàng, và mặt chàng ánh lên nụ cười miễn cưỡng để đáp lời nàng. Chàng đáp nho :

      - Hình như thế đấy – Jordan cảm thấy việc chàng giả vờ thèm muốn nàng thành công được nữa. Nàng tựa đầu lên ngực chàng lại, chàng nhìn qua đầu nàng, tự nhắc mình nhớ đến những lập luận cho rằng nếu đêm nay chàng ngủ với nàng chàng tạo nên sai lầm:

      Nàng trẻ, thơ ngây và lý tưởng

      Chàng có những thứ đó.

      Nàng muốn cho chàng tình

      Chàng chỉ muốn cơ thể nàng.

      Nàng muốn được chàng

      “Tình ” duy nhất chàng tin

      Là loại tình giường

      Nàng si mê chàng

      Chàng muốn bận bịu với

      Đứa bé si mê

      Trái lại:

      Nàng muốn chàng

      Chàng muốn nàng.

      Quyết định xong, chàng cúi xuống.

      - Alexandra à? – khi nàng ngẩng mặt lên nhìn chàng, chàng bằng giọng bình tĩnh, thản nhiên: Em có biết hài nhi hình thành ra sao ?

      Câu hỏi bất ngờ làm cho nàng bật cười vì vừa kinh ngạc vừa bối rối, đồng thời mặt nàng nóng ran, đỏ bừng cả hai má.

      - Có… có phải chúng ta cần bàn cãi vấn đề này ?

      Môi chàng cong lên với vẻ tự trào.

      - Hôm qua, nghĩ cần thiết. Cách đây mộth, nghĩ cần. bây giờ thấy chúng ta phải bàn.

      - Cái gì làm cho thay đổi ý kiến?

      Đến lượt Jordan có vẻ đờ đẫn. Chàng im lặng lát mới đáp cách cộc lốc:

      - Vì nụ hôn của chúng ta.

      - Nụ hôn có dinh dáng gì đến hài nhi?

      Jordan dựa đầu ra sau, nhắm mắt, thở dài khoan khoái – nghĩ thế nào em cũng như thế.

      Sau khi quan sát vẻ mặt kỳ cục của chàng, Alexandra ngồi dậy, bình tĩnh vuốt lại áo quần cho ngay thẳng. Cách đây hai năm, Mary Ellen thuyết phục nàng tin rằng hài nhi được hình thành giống như chó con, nhưng Alexandra bác bỏ ý kiến vô nghĩa ấy. nàng nghĩ: con người tiến hành việc sinh đẻ như chó, và chỉ những người đầu óc đặc sệt như Mary Ellen mới tin điều phi lý như thế. Nhưng Mary Ellen cũng tin rằng nếu ai quay lưng với chiếc cầu vồng, người đó gặp điều xui xẻo, và các tiên nữ đều nhảy múa dưới tàn nấm trong rừng. Vì thế mà Mary Ellen lui khi nào gặp trời mưa và chịu ăn nấm.

      Alexandra liếc mắt nhìn chồng, nàng định hỏi những câu hỏi đơn giản về việc mà các thiếu nữ được biết, nhưng nàng cảm thấy mình đáng được biết. Ông ngoại nàng thường dốt nát là căn bệnh được chữa trị bằng những câu hỏi mà thôi, cho nên nàng hỏi chàng, với vẻ quan tâm ngây thơ, trong sáng:

      - Các hài nhi được hình thành ra sao? – Jordan lộ vẻ ngạc nhiên, chàng quay lui nhìn nàng há miệng định , nhưng vì lý do gì đấy mà chàng thốt được nên lời.

      Mới đầu Alexandra ngạc nhiên thấy chàng im lặng, nhưng rồi nàng hiểu. nàng lắc đầu, thở dài cám cảnh cho tình thế khó khăn của cả hai. Nàng hỏi – cũng biết, phải ?

      Bỗng Jordan phá ra cười rất lớn, chàng ngẩng đầu ra sau để cười, cười sung sướng đến nỗi nghẹt thở:

      - Phải, Alexandra biết chứ - Jordan nghĩ chàng cười trong tuần quen biết nàng nhiều hơn chàng cười trong năm.

      Alexandra cảm thấy bị chạm tự ái trước tràng cười của chàng, nàng :

      - Thôi được, việc ấy hình thành ra sao?

      Khi chàng đưa tay vuốt má nàng rồi vuốt tóc nàng ra sau, dự vị của niềm hân hoan còn ánh lên trong mắt chàng từ từ tan biến. Cuối cùng, chàng bằng giọng khàn đặc:

      - Tối cho em biết hài nhi hình thành ra sao.

      Chàng vừa xong những lời chiếc xe rẽ ra khỏi đường và dừng lại trước sân của quán trọ, đèn sáng trưng khắp các cửa sổ.

      Ánh đèn cầy nhảy nhót vui tươi bệ lò sưởi và cái bàn thấp giữa họ, cái bàn do chị hầu bàn kê vào khi chị ta lên dọn bát đĩa bữa ăn tối. Nằm cuộn người chiếc ghế nệm dài bọc vải hoa, hai chân mang bít tất co lại, cánh tay Jordan quàng quanh vai nàng giữ nàng nép người vào nách chàng. Alexandra cảm thấy chưa bao giờ được thoải mái, hạnh phúc như thế này.

      Nàng đưa ly rượu vang lên môi uống hớp, Jordan ép nàng uống suốt mộth qua, nàng tự hỏi biết khi nào chàng định về phòng của chàng. Nàng biết đêm nay chàng có phòng riêng hay . Trước khi ăn tối, trong khi nàng tắm trong phòng nàng, chàng tắm trong cái phòng gần bên cạnh, nhưng ở đấy chỉ có cái giường thô tháp chật hẹp, có lẽ chỉ dùng cho người hầu. Alexandra hầu, nàng phải tự lo liệu công việc của mình. Còn Jordan khi chàng đâu ngắn ngày, chàng đem theo người hầu nam. Vì cả hai đều có gia nhân, nên Alexandra tự hỏi phải chăng quán trọ đông khách, nên chàng phải ngủ trong phòng bên cạnh phòng nàng.

      Lửa nhảy múa trong lò sưởi, xua tan hơi lạnh của đêm xuân, làm cho khí trong phòng ấm áp dễ chịu, và ý nghĩ của nàng chuyển từ chỗ ngủ đêm đến vấn đề hài nhi. Jordan hứa đêm nay chỉ cho nàng biết vấn đề con cái được tạo nên như thế nào. Nàng nghĩ ra được tại sao người lập gia đình cứ khăng khăng giữ bí mật chuyện này như thế. Tuy nhiên chuyện này diễn ra rồi, thể là chuyện nguy hiểm đáng sợ, và những cặp vợ chồng người đều phải làm như thế dân số mới gia tăng.

      Có lẽ chuyện này được giữ bí mật vì xã hội thượng lưu muốn những như nàng – những người thích có con dù có chồng hay khắp nơi với con cái bên cạnh.

      ràng chuyện này đúng như thế. Từ khi mới khai thiên lập địa, đàn ông tạo nên qui luật và chính đàn ông ra qui định rằng nếu nào có con mà lấy người trong số họ trước tiên, bị “hủy diệt”. Đúng là như thế. Tuy nhiên… lý thuyết này có vài chỗ thiếu sót.

      em bé – nàng buồn bã nghĩ – em bé.

      Vì là con duy nhất, nên nàng cứ nghĩ chuyện có đứa con trai tóc đen để bồng ẵm, nuôi nấng và chơi với nó là lòng nàng tràn trề niềm vui sướng. Ngoài ra nàng đọc sách nên biết chuyện có con trai nối dõi tông đường cho người đàn ông có chức tước là vấn đề rất quan trọng, nhất là những người có chức tước cao sang như chức tước của Jordan. Nàng nhận ra rằng nàng là người sinh cho Jordan đứa con trai thừa kế, nghĩ thế, nàng cảm thấy tự hào và vui sướng vô cùng.

      Liếc mắt nhìn chàng, tim đập thình thịch. Chàng ngồi dựa lưng chồng gối, áo sơ mi trắng trạc nút để lộ bộ ngực rắn chắc, làn da rám nắng màu đồng lấp lánh dưới ánh lửa. Nhìn mái tóc đen, hơi gợn sóng của chàng, nét mặt có góc cạnh như đẽo, và thân thể đẹp tuyệt vời của chàng, Alexandra thấy chàng giống như vị thần.

      Nàng tự hỏi phải chăng nàng cư xử hoàn toàn đúng mức, nâng niu chiều chuộng chàng, hôn hít chàng, nhưng nàng nghĩ chàng là người quá tuyệt vời. Ngoài ra, chàng là chồng nàng trước mặt Chúa và con người, cho nên nàng có lý do gì phải kêu ca xem hôn hít, ôm ấp của chàng là khó chịu. Ông ngoại nàng có lẽ sợ cuộc hôn nhân của bố mẹ nàng gây ảnh hưởng hay cho nàng về vấn đề hôn nhân, nên ông thường giảng dạy cho nàng biết phải chuẩn bị đến với hôn nhân như thế nào. Ông thường :

      - Người ta thường mắc phải hai lỗi khi vào hôn nhân. Lỗi lầm thứ nhất là lấy người sai trái. Còn khi lấy được người đứng đắn, lỗi lầm thứ hai là chịu hòa hợp với chồng hay thương chồng. Khi cháu tình chồng vô điều kiện, chồng cháu lại cháu.

      Jordan thường nghĩ đến những chuyện thực tiễn. Lúc ấy chàng cố nghĩ đến phương pháp dễ nhất để cởi áo quần của nàng ra mà làm cho nàng hoảng sợ.

      Alexandra cảm thấy chàng hôn trán mình, nàng cười sung sướng, nhưng ngạc nhiên vì đêm nay chàng thường hôn nàng như thế. Thế nhưng lát sau, nàng kinh ngạc khi thấy chàng lấy ly rượu tay nàng để lên bàn, rồi kéo nàng vào lòng và hôn rất say đắm. rồi nàng kinh ngạc hơn nữa, khi mấy phút sau chàng ngừng hôn, với nàng rằng nàng đến bức màn trong góc phòng để thay áo ngủ, lời nho nhưng cương quyết.

      Alexandra đứng dậy để đến hòm đựng áo quần tìm áo ngủ, nhưng trước khi , nàng hỏi:

      - ngủ ở đâu?

      - Ngủ với em – chàng dịu dàng đáp.

      Alexandra nheo mắt khó chịu. Linh tính báo cho nàng biết quyết định của chàng ngủ với nàng có liên quan đến bí mật của việc tạo thành em bé, nhưng biết vì sao mà nàng bỗng nhiên muốn biết đến chuyện bí mật này. Chưa. Nàng hỏi:

      - muốn ngủ riêng trong phòng có giường đẹp, êm ái à?

      - Việc tạo hài nhi phải cần giường thôi – chàng , cố bình tĩnh kiên nhẫn – cần hai giường.

      Mắt Alexandra nheo lại vì lo sợ.

      - Tại sao?

      - Lát nữa chỉ cho em thấy lý do tại sao?

      - thể cho em nghe được à? – nàng năn nỉ.

      Chàng đáp bằng giọng nho , kỳ dị, nhưng mặt vẫn bình thường.

      - được!

      Jordan nhìn nàng miễn cưỡng đến cái màn, nụ cười mà chàng cố nín bỗng nở rộ mặt chàng, chàng nhìn say sưa đôi vai thẳng và cặp mông đung đưa nhàng của nàng. Chàng nhận thấy nàng bắt đầu hoảng hốt, mặc dù chàng chưa sờ đến nàng. ràng người phụ nữ nào sinh ra với giác quan thứ 6 cũng đếu thấy đàn ông là nguy hiểm và đáng tin khi họ có áo quần che chở. Khi chàng đăm chiêu nhìn bức màn để thay áo quần, chàng nghĩ Alexandra cái gì cũng ngạc nhiên hết: nàng có tinh thần của học giả, có trái tim của kẻ thơ ngây, và nét dí dỏm của nhà hiền triết. nàng vừa mới tỏ ra can trường đủ sức nhắm bắn người đàn ông đấy, nhưng chỉ giây phút sau nàng liền sửng sốt vì mình làm việc đó. Nàng thảo luận về đề tài tình dục với tinh thần thiên vị của nhà hoa học, thế mà bây giờ đến lúc thí nghiệm vấn đề này nàng lại lo sợ, kéo dài thời gian.

      lo sợ của nàng làm cho Jordan bối rối, nhưng đủ sức làm cho chàng từ bỏ thèm muốn cơ thể nàng, thèm muốn khó , đam mê. Mặc dù Alexandra còn quá so với các phụ nữ khác từng ngủ với chàng, nhưng nàng đủ khôn lớn để lấy chồng và sinh con. Ngoài ra, chàng tốn kém quá nhiều để có cái đặc ân hưởng thụ cơ thể nàng – trả giá cho việc này bằng tên tuổi của chàng và cầu hôn của chàng.

      Nhưng, trong lúc chờ đợi, khao khát làm tình của chàng đêm nay bị giảm sút trầm trọng vì hai nguyên nhân. Thứ nhất, Alexandra hoàn toàn biết điều mà chàng làm với nàng, và khi nàng nghĩ ra được, Jordan đoán những nàng lo sợ mà còn có thể phản đối. Thứ hai, cho dù nàng còn lo sợ hay chống đối, chàng cũng đứng trước viễn cảnh ngủ với thiếu kinh nghiệm, được giáo dục về nghệ thuật làm tình.

      giống những người đàn ông thường chú ý đến các thơ ngây khác, Jordan thường thích người phụ nữ mà chàng ăn nằm với họ có kinh nghiệm về chuyện làm tình, những đa cảm, biết cách làm cho chàng sảng khoái và nhận khoái cảm do chàng mang đến mà e thẹn hay dè dặt.

      Việc các phụ nữ tìm cách làm cho chàng chú ý đến họ như thế là vì họ muốn cái gì đấy - hoặc là địa vị hoặc là danh tiếng của chàng – làm phiền đến chàng. tóm lại, chàng cũng muốn cái gì nơi họ, và đấy là điều mọi người trao đổi qua lại trong đời . Nhưng cho dù họ cố lôi cuốn chàng vì mục đích gì nữa, khi nhiệt tình của chàng hết, chàng thường thích ngủ mình.

      Tiếng động sau tấm màn hết, Jordan biết Alexandra thay áo quần xong, nhưng nàng còn nán lại sau đó vì sợ ra trước mặt chàng với áo ngủ người.

      Nhận thấy bước khó khăn trong việc thay áo ngủ của nàng thế là xong xuôi, Jordan bèn đứng dậy, đến bàn để rót thêm rượu. chàng bằng giọng tự nhiên:

      - Alexandra, em muốn giúp cởi áo ?

      - ! Em… em thay xong rồi – Nàng đáp, giọng hoảng hốt.

      - Vậy bước ra khỏi cái màn .

      - Em thể ra được. Bà thợ may người Pháp của bà nội con mụ điên, tất cả áo nào bà ta may cho em cũng đều có lỗ hết.

      - Có lỗ à? – Jordan hỏi, vừa đưa tay lấy chai rượu, chàng vừa nhìn về phía màn. - Lỗ gì thế?

      Alexandra bước ra khỏi tấm màn, Jordan nhìn vào khuôn mặt ửng hồng của nàng rồi nhìn xuống thân chiếc áo ngủ, thân áo khoét thấp xuống tận ngực nàng chỉ vào thân của chiếc áo ngủ và :

      - Cái áo có lỗ ngay nơi ngực, cái áo xanh có lỗ sau lưng. Cái áo vàng là bậy hơn hết - giọng nàng gay gắt – Có lỗ ở đằng sau, lỗ ở đằng trước, rồi hai bên xẻ lên đến tận đầu gối! Cái mụ người Pháp này đáng được cầm kéo!

      Jordan cười, ôm nàng vào lòng, úp mặt xuống mái tóc thơm tho của nàng, vai chàng lắc lư.

      Ngay khi ấy, những ý nghĩ hoài nghi vừa qua đều tan biến hết.

      - Ôi, Alex, ngờ em tuyệt như thế này!

      Nàng cảm thấy chịu trách nhiệm về các kiểu áo này, nàng ái ngại khi thấy chàng cười nhưng nàng lên giọng cảnh cáo chàng:

      - Khi thấy những tác phẩm do trả tiền chắc hết cười!

      Jordan cố gắng mỉm cười, ngẩng mặt nhìn xuống khuôn mặt ngẩng lên của nàng, chàng hỏi:

      - Tại sao thế?

      - Vì những chiếc áo dài có lỗ lại rất mỏng đến nỗi chúng trong suốt như cửa sổ.

      - Cửa sổ? - Lần thứ hai Jordan nín cười được. Khi vai chàng lắc lư, chàng bế nàng vào lòng, sung sướng trước câu dí dỏm vô tư của nàng.

      Chàng bế nàng đến giường, nhưng khi chàng quàng cánh tay dưới đầu gối nàng, chàng nàng thỏng xuống đùi chàng, chạm vào dương vật cương cứng của chàng, nàng liền căng thẳng cả người. Bỗng nàng cảm thấy sợ và đưa mắt nhìn mặt chàng, nàng hỏi, giọng run run:

      - làm gì em?

      - làm tình với em – chàng đáp nho .

      run cả người.

      - Tại sao?

      Jordan cười cho nàng yên tâm, chàng cảm động trước lo sợ của nàng cũng như thơ ngây ra trong cặp mắt to rớm rớm nước mắt của nàng.

      - cho em biết khi chúng ta nằm với nhau – chàng hứa, nhưng ràng câu trả lời làm cho nàng hài lòng, nên chàng tiếp – Công việc đơn giản là như thế này, mầm sinh ra hài nhi ở trong , rồi chỉ trong giây lát, cho vào trong em. Nhưng làm sao biết được lần này hài nhi có hình thành được hay . Alexandra này, - chàng thêm với giọng hơi mạnh dạn, nghĩ rằng việc chàng sắp làm với nàng có vẻ “tội lỗi” – cho em biết những chuyện chúng ta sắp làm có gì “sai trái”. Người ta làm việc này bất kể họ muốn có con hay .

      - Thế à? – nàng hỏi - Tại sao?

      Jordan mỉm cười, đưa tay tháo cái nơ satin nơi ngực nàng.

      - Vì chuyện này rất tuyệt! – chàng chỉ đáp như thế thôi. Chàng để tay lên vai nàng, và bỗng nhiên chiếc áo ngủ rơi khỏi người nàng, nằm đống dưới chân nàng. Jordan nín thở khi thấy thân hình đẹp đẽ của nàng. Nàng gầy, nhưng hai vú đều đặn, eo , hai chân thon dài.

      Đầu cúi xuống, hoảng sợ và bối rối trước ánh mắt của chồng, Alexandra đứng nhìn cái áo, nên lời khi Jordan cúi xuống bế nàng lên giường. Mừng rỡ vì thấy giường có tấm chăn, nàng bèn kéo chăn đắp lên tận cằm, rồi quay mặt nhìn Jordan cởi áo quần bên giường.

      Nàng cố nhắc nhở mình nhớ rằng con người đều sinh con đẻ cái khi thời gian đến lúc, cho nên việc Jordan sắp làm với nàng có gì kỳ lạ hay xấu xa. Hơn nữa, nàng có bổn phận sinh con nối dõi cho chàng, nàng phải duy trì hôn nhân tốt đẹp bằng cách làm tròn nhiệm vụ của mình. Mặc dù suy nghĩ như thế, nhưng khi chàng lên nằm bên cạnh nàng, đưa tay ôm nàng, tim nàng lại đập thình thịch.

      - làm gì? – nàng hỏi, sợ sệt, chỉ nhìn bộ ngực rắn chắc của chàng lờ mờ ở người chàng mà thôi.

      Jordan nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn vào mắt chàng.

      - hôn em và ôm em sát vào – chàng bằng giọng êm ái như nhung – Và sờ em. Sau đó, làm cho em đau lát… lát thôi – chàng hứa – Khi nào sắp đến giai đoạn đau cho em biết – chàng thêm, vì sợ nàng lo sợ bị đau cho đến khi giây phút ấy xảy ra.

      Mắt nàng mở to vì lo sợ khi nghe đến chuyện đau đớn, nhưng khi nàng nàng lo cho chàng hơn là cho mình.

      - Nó cũng làm cho đau chứ?

      - .

      Alexandra cười, áp mấy ngón tay lên ngực chàng và dịu dàng :

      - Em sung sướng vì em muốn đau.

      Jordan cúi đầu hôn lên môi nàng. Chàng áp môi mạnh vào môi nàng, chuồi lưỡi vào miệng nàng, bàn tay ôm sau gáy nàng, vuốt ve.

      Ngây ngất sung sướng, Alexandra ôm cứng người chàng, hai tay chàng ôm mông nàng kéo sát vào chàng. hai bàn tay chàng thoa lên thoa xuống dọc theo sống lưng nàng.

      Nàng nằm yên trong tay chàng, nhưng khi chàng di chuyển bàn tay từ sau lưng ra trước ngực nàng, nàng cong người hoảng hốt, và lần này chàng nhả môi nàng ra, nhìn nàng :

      - Đừng sợ , em .

      Alexandra ngần ngừ, đưa mắt nhìn vào mắt chàng. Jordan có cảm giác nàng nhìn thấu vào tim đen của chàng. Tuy nhiên, nàng dịu dàng :

      - Chắc làm gì hại em, em biết thế. Mặc dù bề ngoài trông cứng rắn, nhưng bên trong rất tuyệt.

      Lời nàng làm cho Jordan xúc động sâu sắc. chàng cúi đầu hôn ngấu nghiến lên môi nàng. Lần này, nàng đáp lại với tất cả nhiệt tình của mình, nàng hé môi mà cần chàng hối thúc, lưỡi đón nhận lưỡi chàng, hai tay ôm cứng chàng kéo vào người mình.

      Môi rời khỏi môi nàng, Jordan đưa hai tay sờ vào ngực nàng, úp tay lên hai vú nàng, cảm thấy hai đầu vú cứng lên dưới tay chàng. Chàng hôn vào thái dương nàng, hôn mắt, hôn má, hôn cổ, rồi lại hôn môi, đưa lưỡi vào miệng nàng, nàng rên lên vì khoái cảm và bấm móng tay vào hai cánh tay chàng.

      Môi chàng lướt cổ rồi lướt xuống dưới, hôn lên vú nàng, ngậm lấy hai núm vú. Tay nàng lồng vào tóc sau gáy chàng, kéo đầu chàng sát vào ngực nàng, và khi chàng nút đầu vú của nàng nàng thở hổn hển vì khoái lạc, thân hình cong lên sát vào người chàng. Chàng hôn xuống bụng, hai tay thoa hai bên hông nàng, thoa ngực thoa mông, rồi cuối cùng chàng ngẩng đầu lên.

      Ngây ngất trong khoái lạc, Alexandra nhìn vào mắt chàng, nàng nghĩ biết chàng có biết nàng như đống lửa khi ở dưới hai tay và miệng chàng như thế này .

      Nàng chỉ biết rằng nàng sung sướng vì tình và nàng muốn làm cho chàng cũng sung sướng như mình. Khi Jordan áp môi vào môi nàng và thầm :

      - Hôn , em Alexandra đáp lời ngay.

      Nàng nghĩ những động tác mà chàng làm cho nàng chắc cũng làm cho chàng sung sướng, nên nàng dùng kỹ năng của chàng để áp dụng cho nàng. Nàng hôn chàng say sưa, tay vòng sau gáy chàng, hôn chàng như chàng hôn nàng, lưỡi rà môi chàng buộc môi chàng há ra rồi chuồi lưỡi nàng vào trong cho chàng thở hổn hển.

      Nàng áp mạnh môi lên môi chàng khiến chàng nằm ngửa lên gối, Alexandra bèn chống khuỷu tay nhổm người lên người chàng, hôn tới tấp lên thái dương, lên mắt, lên má chàng trong khi bàn tay nàng thoa lên đám lông đen ngực chàng. Nàng xòa rộng 5 ngón tay thoa tới thoa lui núm vú chàng, môi lướt má chàng rồi liếm dái tai chàng.

      Nàng cảm thấy trái tim chàng đập thình thịch trong lòng bàn tay nàng. Nàng lướt môi xuống, hôn lên ngực chàng rồi ngậm núm vú của chàng vào miệng. Khi ngậm núm vú chàng, nàng nghe chàng rên ở trong họng.

      Alexandra hôn khắp người chàng, nhưng khi nàng hôn lên bụng chàng, chàng thốt ra thanh vừa như cười vừa như rên, rồi bỗng chàng lôi nàng lên, lật ngửa nàng ra, nằm lên người nàng.

      Vì quá đê mê, Jordan nghĩ chàng là người bị quyến rũ chứ phải người quyến rũ. Chàng nghĩ chàng đưa vào giường này bỗng nhiên trở thành người phụ nữ tuyệt vời, làm cho chàng ngây ngất khoái lạc.

      Chàng đưa tay sờ mông, sờ đùi nàng, rồi đưa tay sờ vào chỗ kín giữa hai chân nàng. Nàng khựng người kẹp hai chân lại, lắc đầu.

      Jordan cố gắng giữ bình tĩnh, chàng để tay yên tại chỗ rồi từ từ ngẩng đầu, nhìn nàng:

      - Đừng sợ , em – chàng , giọng run run, và bàn tay di động lại, nhàng êm ái sờ vào chỗ nhạy cảm nhất, mấy ngón tay khám phá lối vào ấm và ẩm – Hãy tin .

      Sau phút ngần ngừ, Alexandra nhàng nhích hai chân ra. Ngay từ khi mới vào cuộc, Jordan nghĩ đến chuyện nàng chống lại việc chàng sờ vào nơi này, thế nhưng nàng dâng hiến cho chàng dè dặt, cố quên lo sợ, và tin chàng làm gì hại đến nàng.

      Chàng cảm thấy yên tâm, nhìn xuống nàng. Nàng nhắm mắt, úp mặt vào ngực chàng, trong khi tay chàng tiếp tục khám phá nơi bí của nàng, và hai tay nàng bấu chặt vào hai cánh tay của chàng.

      Nghĩ là mình sắp làm cho nàng đau đớn, Jordan nằm nàng, hai cánh tay chống hai bên người nàng, hai bàn tay ôm gọn mặt nàng, dương vật sẵn sàng đạo, chàng gọi “Alex” bằng giọng khàn khàn mà tai chàng nhận ra được là tiếng của mình.

      Cặp lông mi dài mở ra, và chàng hiểu nàng biết. Hơi thở nàng dồn dập, nhưng thay vì nhắm mắt, nàng lại nhìn vào mắt chàng như thể để tìm bảo đảm nơi chàng, người sắp làm nàng đau. Jordan từ từ di chuyển cặp mông, nhích vào từng tí, nhè sâu vào cho đến khi chàng gặp vật cản trở lối vào, vật cản mà nếu chàng chỉ dùng sức ép bình thường, nhàng thôi phá ra được.

      Chàng hy vọng gì nàng khỏi đau. Nâng mông nàng lên để đón nhận chàng, chàng áp môi vào môi nàng, thào trong miệng nàng:

      - xin lỗi, em – Ôm chặt nàng trong tay, chàng từ từ ấn vào. Thân hình nàng cong lên, tiếng rên đau đớn nho làm cho tim chàng thắt lại, nhưng nàng đẩy chàng lui. Thay vì thế nàng để yên cho chàng ôm vào lòng, thào những lời âu yếm.

      Cơn đau qua, Alexandra mở mắt, đôi mắt xanh long lanh trong nước mắt, ngạc nhiên và sung sướng vì cơn đau trong chốc lát dịu xuống. Khuôn mặt đẹp trai của chàng đờ đẫn vì đam mê, cau có vì ân hận, nàng ôm quanh người chàng, thào :

      - đau gì nhiều.

      kiện nàng để an ủi chàng khiến cho chàng chột dạ. Tính gay gắt và bảo thủ lâu nay trong lòng chàng đều tan biến trước thái độ nàng muốn mang hạnh phúc đến cho chàng. Jordan lại từ từ di chuyển vào ra nhàng, và khi nàng bắt đầu di động cùng chàng, chàng nhìn vào khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp của nàng.

      Tay bấu vào lưng chàng, Alexandra áp người sát vào chàng, hòa nhịp với cơ thể chàng, người bị kích thích, ham muốn.

      - Đừng nôn nóng, em – Jordan thào , tay và vai căng thẳng, cố giữ cho nàng bình tình, ngực nhô lên xẹp xuống theo hơi thở. Chàng – cứ để tự nhiên như thế.

      Cực khoái dâng lên trong người Alexandra, toàn thân co giật, mạch máu nhảy mạnh, khiến nàng thét lên. Khi nàng thét lên, Jordan ôm cứng người nàng, nhanh vào trong nàng. Cơ thể chàng bùng vỡ như hỏa diệm sơn, bắn hạt giống vào trong nàng, người run từng cơn từng cơn. Khi chàng nhàng nằm nghiêng qua bên, cơn khoái cảm vẫn còn dư vị trong người, chàng ôm Alexandra vào lòng, hai cơ thể áp sát vào nhau như .

      Alexandra từ từ trở lại bình thường, ý thức được nàng ở đâu. Nàng nằm yên trong vòng tay của chàng, đầu nép vào dưới cằm chàng, mường tượng lại cảnh âu yếm vừa rồi.

      Ngay từ lúc chàng vào giường với nàng nàng ý thực được rằng chồng nàng muốn và cần nàng, nhưng nàng biết. chàng muốn tìm cái “gì” trong nàng. Bây giờ nàng biết. chàng muốn hưởng trinh nguyên của nàng và chàng cũng muốn nàng thưởng thức niềm hạnh phúc này. Nàng cảm thấy tự hào và vui sướng khi biết nàng cho chàng điều ấy: nàng làm cho cơ thể cường tráng của chàng run lên như chàng làm cho cơ thể nàng run, nàng làm cho chàng hưởng được niềm hạnh phúc tràn trề.

      Nàng cảm thấy bối rối chút nào khi nhớ lại cảnh nàng đáp lại đam mê của chàng bằng phương pháp tinh nghịch. Tình có nghĩa là cho mà đòi lại, như ông ngoại nàng . Nghĩa là giao phó hạnh phúc của mình cho người khác, và đáp lại phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về hạnh phúc của người khác. Đêm nay nàng làm được cả hai việc.

      Nàng lại nghĩ đến chuyện hài nhi. Nàng hiểu tại sao nhiều cặp vợ chồng muốn có con mà vẫn có. ràng họ có con là vì họ thể vào giường với nhau để làm cái công việc tuyệt vời mà Jordan gọi là “làm tình”.

      Jordan cúi đầu âu yếm nhìn vợ. Trong ánh đèn cầy, khuôn mặt nàng tinh khiết, hấp dẫn, cặp lông mi dài như hai cánh quạt mở rộng hai gò má cao, trông nàng mảnh mai, thơ ngây, và đẹp tuyệt vời. Chàng định dạy cho nàng hưởng lạc thú ngờ chính nàng là người dạy cho chàng điều đó với tấm lòng vị tha, thanh thản. nàng thơ ngây nhiệt tình, dối trá, tin tuởng và dịu dàng. Nàng là người có tài quyến rũ thiên phú.

      Chàng mỉm cười khi nhận ra rằng việc nàng khéo léo vận dụng kỹ thuật về ái tình của chàng để làm tình với chàng, nhưng nàng còn thêm cái gì riêng của mình, cái gì biến hoá và làm cảm động sâu sắc. Cái gì đấy làm cho chàng vừa tự hào vừa có mặc cảm tự ti. Rồi bỗng nhiên chàng cảm thấy khó chịu.

      Chàng biết có phải ngủ hay , chàng bèn chạm môi lên trán nàng, gọi tên nàng, rồi đưa tay định vuốt tóc dính trán nàng.

      Nàng mở mắt, và chàng thấy trong mắt nàng ra điều khiến cho chàng dừng tay lại nửa chừng, và hai tay bỗng run run - điều chàng thấy chính là điều làm cho cơ thể chàng run khi nàng hôn và sờ chàng.

      Tất cả tình vũ trụ sáng trong mắt nàng.

      - Ôi lạy Chúa! – chàng thào, giọng khàn khàn trong họng.

      Mấy giờ sau, khi chàng làm tình lần thứ hai với nàng, chàng ôm nàng gọn trong lòng, mắt nhìn ánh đèn cầy sắp tắt bệ lò sưởi, chàng thể xua đuổi hết ghen tuông ích kỷ đối với mọi người mà chàng cảm thấy dấy lên trong lòng:

      - Alexandra à – chàng với giọng cau có ngoài ý muốn của chàng - Đừng bao giờ tin vào lời đàn ông khi họ “hãy tin tôi”, nhất là khi em có áo quần người.

      Nàng mở mắt cười thích thú.

      - nghĩ có bao nhiêu đàn ông với em như thế khi em có áo quần người, hở Công tước của em?

      - có ai hết – chàng đáp, giọng gay gắt – chỉ đùa chơi cho vui – thể cách trắng trợn với nàng rằng đừng tin chàng hay bất kỳ ai, Jordan lảng sang vấn đề khác – Tin quá nhiều vào người ta là điên khùng, nếu em quá tin em bị đau khổ.

      Nàng cười bình thản:

      - Nếu em tin, em tự mình làm khổ mình. tin người à?

      - tin nhiều và tin hoàn toàn.

      Alexandra đưa tay, vuốt ngón tay lên môi chàng.

      - Nếu tin – nàng , kết hợp khôn ngoan và thơ ngây khiến Jordan cứng họng hết đường tranh cãi – bị ai làm cho thất vọng. Nhưng tự lừa dối mình khi cho rằng hoàn toàn được hạnh phúc – thể thôi sờ chàng, Alexandra vuốt tay lên quay hàm rắn chắc của chàng, để ý đến dục vọng hừng hực trong mắt chàng và hừng hực trong mình – đẹp, dịu dàng, khôn ngoan và khỏe mạnh – nàng thào , nhìn mắt chàng tối sầm lại và tay nàng vuốt từ cuống họng xuốg ngực chàng – Nhưng cần phải học cách tin người, nhất là tin em. tin tưởng, tình sống còn, mà em a…

      Jordan hôn lên môi nàng khiến nàng hết lời, và làm cho nàng quay cuồng trong thế giới êm ả, ấm cúng, nơi có gì hữu ngoài sắc đẹp hoang sơ của hành động làm tình.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 9

      Gần tối hôm sau, họ dừng lại ở London thời gian ngắn, trong lúc Jordan đến thăm vài cơ sở kinh doanh của chàng ở đấy người đánh xe của họ đưa Alexandra vòng lâu hàng giờ để nàng xem thành phố sinh động nhất thế giới này.

      Ngày hôm sau, khi họ đến tàu của họ mặt trời lặn xuống chân trời. Alexandra say sưa ngắm cảnh tượng xảy ra hải cảng, lắng nghe từng thanh của nó, lòng hân hoan sung sướng, nàng nhìn những công nhân bốc vác lên xuống những tấm ván làm cầu, vai mang những chiếc cần xé nặng vai, trong khi đó, những chiếc cần trục khổng lồ đưa hàng từ bến tàu lên tàu. Những chiếc tàu chiến hùng mạnh với những chiếc cột buồm cao nghệu được chất thực phẩm lên tàu và sẵn sàng đến giải cứu cho những chiếc tàu khác bị bủa vây trong đất thuộc địa Mỹ, hay là tiếp tục chiến đấu với tàu Pháp biển. những thuỷ thủ vạm vỡ bến tàu tay ôm phụ nữ, mặt họ đỏ gay và mặc những chiếc áo khoác mà nếu so với áo khoác của Alexandra áo của nàng quá trang nhã.

      Thuyền trưởng chiếc Fair Winds đích thân chào đón họ khi họ lên tàu. Họ được mời tham dự “bữa ăn đạm bạc” với ông ta trong phòng tàu của thuyền trưởng. Bữa ăn đạm bạc gồm có một4 món, mỗi món đều uống thứ rượu vang khác nhau, và được nghe rất nhiều về chiến tranh giữa với Pháp và Mỹ. Ở Morsham, khi Alexandra nghe chuyện chiến tranh đẫm máu giữa quân đội với quân đội của Napoleon, nàng cảm thấy như chuyện ở đâu xa xôi và phi thực. Bây giờ các chiếc tàu chiến đậu quanh nàng, chiến tranh như thể nằm gần bên nàng, rất khủng khiếp.

      Nhưng khi Jordan đưa nàng xuống phòng của họ, nàng say rượu vang do thuyền trưởng ép uống hơi nhiều, nên nàng cảm thấy đầu hơi choáng váng và buồn ngủ. Rương hòm của Jordan được đưa xuống phòng của họ. Alexandra cười hài lòng, tự hỏi biết đêm nay nàng có định làm tình . Từ buổi họp vào tối qua ở London về, chàng có vẻ xa cách, và khi họ dừng lại nghỉ đêm trong quán trọ ở phía Nam thành phố, chàng làm tình với nàng. Nhưng chàng hôn nàng chúc ngủ ngon và ôm nàng vào lòng cho đến khi nàng ngủ.

      - làm người hầu cho em được chứ? – Jordan hỏi rồi đợi nàng trả lời, chàng quay người nàng cởi hàng nút bọc lụa hồng ở phía sau áo nàng.

      - Có phải chiếc thuyền chòng chành ? – Alexandra hỏi, tay vịn vào chiếc bàn bên cạnh.

      Jordan cười, giọng cười trầm và ấm.

      - Đây là chiếc tàu chứ phải thuyền, và chính em chòng chành, em à… Chắc là do em uống hơi nhiều trong bữa ăn.

      - Ông thuyền trưởng ép em thử mỗi thứ chút, - nàng cãi – Ông ta dễ thương – nàng thêm, lòng hân hoan sung sướng.

      - Sáng mai khi ngủ dậy em cảm thấy như thế đâu – Jordan trêu.

      Chàng quay lưng cho nàng thay áo quần, rồi đưa nàng vào giường, kéo chăn đắp lên tận cằm.

      - Thưa Công tước – nàng hỏi – ngủ sao?

      Alex muốn gọi chàng bằng danh xưng như “thưa Đức ông” hay “thưa Công tước”, nhưng bà Công tước thừa kế dạy nàng rất nghiêm rằng nàng phải gọi thế, trừ phi và cho đến khi chồng nàng cho phép đừng gọi nữa. Mà nàng chưa nghe chàng gì hết.

      - lên boong hóng mát lát – chàng , dừng lại để lấy khẩu súng trong túi áo vest, nhét vào thắt lưng quần màu xanh đậm.

      Alexandra ngủ ngay trước khi Jordan hết cái hành lang hẹp đến cầu thang lên boong cùng.

      Đứng ở thành lan can, Jordan lấy trong túi ra điếu xì gà mảnh mai, loại chàng thường hút sau bữa ăn. Cắn đầu điếu thuốc, chàng đốt lửa hút, rồi đứng nhìn ra eo biển, nghĩ đến những vấn đề khó khăn phức tạp của Alexandra. Sau nhiều năm sống với những phụ nữ sành sỏi, vụ lợi nông cạn, và lên án tình dục căn cứ vào tư cách của các phụ nữ này, chàng cưới người con chân , thơ ngây, thông minh và độ lượng.

      Và chàng biết đối xử với nàng như thế nào.

      Alexandra điên khùng, hào hiệp cách viển vông khi nghĩ rằng chàng là người cao quí, dịu dàng và “đẹp”. Trong khi đó chàng nghĩ rằng chàng chán ngấy cuộc sống, vỡ mộng và suy thoái vẻ mặt đạo đức. Trong cuộc đời ngắn ngủi của chàng, chàng giết rất nhiều người, đếm xuể, và ngủ với nhiều phụ nữ chàng nhớ hết.

      Alexandra tin tưởng vào cởi mở của cuộc đời, vào niềm tin và tình , và nàng định lôi chàng tham gia vào niềm tin cuộc sống của nàng. Chàng muốn dính líu đến cởi mở, niềm tinh và tình .

      Nàng là người mơ mộng dịu hiền, còn chàng là người thực tiễn cứng rắn.

      thực ra, nàng là người mơ mộng tin “điều kỳ diệu” xảy ra - điều này làm cho chàng ngạc nhiên, vì nàng còn tin cả đất ướt vào mùa xuân cũng có mùi thơm.

      Alexandra muốn làm cho chàng thấy cái thế giới nàng thấy: tươi mát, sinh động, nguyên trinh, nhưng chuyện này quá trễ rồi. Điều bây giờ chàng có thể làm được là cố duy trì cách sống ấy cho nàng lâu chừng nào hay chừng ấy. Còn chàng, chàng thể chia sẻ thế giới tưởng tượng của nàng được. Chàng muốn chia sẻ. chàng thuộc vào thế giới đó. Ở Devon, nàng tránh khỏi cuộc sống phóng túng và phức tạp bấp bênh trong thế giới của chàng - thế giới mà chàng vẫn sống, thế giới mà chàng khỏi phai suy nghĩ đến những vấn đề như là tình , thế giới mà chàng khỏi cần đến niềm tin, hay là phải bộc lộ nội tâm của mình với ai…

      Chàng lo sợ nghĩ đến đau khổ của nàng khi nàng biết chàng ở lại Devon với nàng, nhưng chàng muốn ở lại đấy với nàng.

      Trước mặt chàng, eo biển trải dài bất tận, mặt nước đen sẫm dưới ánh trăng vàng. Bực bội, Jordan ném điếu thuốc xuống biển, nhưng rồi chàng bỗng nhớ đấy là điếu thuốc cuối cùng. Chàng để quên hộp thuốc mạ vàng tại nhà Elise ở London vào tối hôm kia.

      Qua những ngày ngồi tù túng trong xe và cố tìm ra giải pháp tốt đẹp để giải quyết vấn đề của Alex mà ổn, chàng thấy lòng bồn chồn bất định, bèn quay người khỏi lan can boong tàu, đưa mắt nhìn xuống bến tàu, ánh sáng từ các quán rượu chiếu ra soi sáng bờ kè, những thủy thủ say rượu ngất ngưởng bờ, quàng vai những điếm.

      Cách bờ kè chưa đầy 4m, hai người đàn ông chạy nhanh đến dưới bóng tối của chiếc tàu, ngồi núp trong đám dây thừng cuộn tròn khuất dưới tầm mắt của chàng.

      Hy vọng mua được vài điếu xì gà ở phía bên kia bến tàu, Jordan xuống cầu thang tàu. hai bóng người xuất khỏi đống dây, theo chàng.

      Jordan biết bến tàu là nơi rất nguy hiểm vào ban đêm, nhất là khi nhóm người bắt lính rình rập ở đây, chúng bắt những ai sơ ý đến đây rồi đưa lên tàu chiến của Hoàng gia, và khi những nạn nhân bất tỉnh này tỉnh dậy, họ thấy họ được “hân hạnh” làm thủy thủ hàng tháng hay hàng năm trời – cho đến khi tàu về lại hải cảng. Mặt khác, Jordan có vũ khí, chàng thấy bến tàu chỉ toàn thủy thủ say rượu, và sau nhiều năm chiến đấu ở Tây Ban Nha, chàng thấy ít sợ khi chỉ bến tàu đoạn đường ngắn từ tàu đến quán rượu.

      Khi hai bóng đen theo chàng tấm ván cầu tàu, tên thào với tên kia:

      - Bước lui, đồ điên, để cho xuống cầu tàu .

      - Chúng ta còn đợi cái quái gì nữa! – Tên kia . Chúng đứng đợi chàng dưới mái hiên của quán rượu, nơi chàng vừa vào – Chúng ta phải đánh vào đầu , ném xuống nước, việc này chúng ta có thể làm dễ dàng khi còn ở tàu.

      Tên đầu tiên cười mỉa mai.

      - Tao có ý định này rất hay, dễ làm mà được việc.

      Jordan từ trong quán rượu bước ra, chàng mua hai điếu xì gà lớn, bỏ vào túi áo khoác. Bây giờ có thuốc, chàng lại chưa muốn hút. Phía sau chàng, hai bóng đen theo, tấm ván kêu rắc tiếng, Jordan căng thẳng. Chàng đưa tay vào túi, nhưng chưa đụng khẩu súng và người chưa quay lui, chàng bị đánh lên đầu, đau như búa bổ, và chàng ngất xỉu; rồi chàng trôi theo đường hầm tối tăm, cuối đường hầm le lói ánh sáng như kêu gọi chàng

      Alexandra thức dậy lúc bình minh khi thủy thủ di động phía đầu nàng, họ chuẩn bị để tàu ra khơi. Mặc dù đầu vẫn còn choáng váng, nhưng nàng rất muốn lên boong xem cảnh người ta nhổ neo cho tàu ra biển. Chắc chồng nàng cũng có ý nghĩ như nàng, nàng nghĩ thế khi mặc cái áo dài mới giặt và khoác ra ngoài cái áo khoác len mềm màu đỏ nhạt. Chắc chàng dậy sớm và rời khỏi phòng.

      Khi Alexandra lên boong tàu, chân trời hừng sáng màu hồng nhạt. Thuỷ thủ chăm chỉ làm việc, họ cuộn dây và chằng néo cột buồm và buồm. Trước mặt nàng, phó thuyền trưởng đứng dạng hai chân, quay lưng về phía nàng, ta ra lệnh cho thủy thủ leo lên cột buồm. nàng nhìn quanh tìm chồng, nhưng hình như nàng là người hành khách duy nhất ở boong tàu. Tối qua, lúc ăn, nàng nghe Jordan với thuyền trưởng Faraday rằng chàng rất thích xem cảnh tàu nhổ neo ở boong. Kéo váy lên cao, Alexandra đến gặp thuyền trưởng khi ông ta xuất boong. Nàng hỏi:

      - Thưa thuyền trưởng, ông có thấy chồng tôi đâu ?

      Thấy vẻ khó chịu mặt ông ta, nàng giải thích lý do khiến nàng phải làm phiền ông.

      - ấy có trong phòng mà cũng boong. Có chỗ nào nữa tàu có thể tìm ra ấy ?

      - có chỗ nào nữa, thưa phu nhân. – ông ta với vẻ thờ ơ, mắt nhìn lên trời sáng, đoán thời gian bao lâu nữa trời sáng hẳn – Bây giờ xin bà tha lỗi…

      Bàng hoàng, nàng cố quên lo sợ giày vò mình, Alexandra xuống phòng, đứng ở giữa phòng, nhìn quanh. Nàng đoán chắc có lẽ Jordan dạo vòng bến tàu, nàng đến lấy cái áo khoác màu nhạt chàng vắt lưng ghế khi họ mới lên tàu vào đêm qua. Nàng mang đến móc vào tủ, cà má vào lớp vải hảo hạng mềm mại, hít vào hương thơm mùi nước hoa Jordan thường dùng. Khi nàng đưa tay lấy chiếc quần màu nâu đem đến tủ, nàng mỉm cười nghĩ đến chuyện chàng thường đem theo người hầu để phục vụ chàng. Quay lui, nàng tìm cái áo khoác màu xanh đen mà chàng mặc khi chàng lên boong tối hôm qua. Nàng thấy cái áo khoác ấy ở đâu hết; nàng cũng thấy số áo quần mà chàng mặc vào đêm qua khi nàng thấy chàng lần cuối.

      Thuyền trưởng Faraday rất thông cảm với mối quan tâm của nàng, nhưng ông ta cho biết ông thể để cho thủy triều rút ra mà có tàu của ông theo. Alexandra bỗng có linh cảm rằng xảy ra tai họa cho chàng. Nàng tức giận, run bắn người, nhung nàng biết thể nào van xin được con người đứng trước mặt nàng.

      - Thưa thuyền trưởng Fadaraday – nàng , đứng thẳng người, hy vọng thái độ năng của nàng giống như thái độ đài các của bà nội Jordan - Nếu chồng tôi bị thương nằm ở đâu đấy tàu, trách nhiệm đổ lên đầu ông, những chỉ vì ấy bị thương ở đây thôi, mà còn vì lỗi ông cho tàu ra khơi thay vì ông đưa ảnh lên khỏi tàu để giao cho bác sĩ chữa chạy. Ngoài ra – nàng , cố giữ cho giọng khỏi run - Nếu tôi lầm khi nghe chồng tôi với tôi vào hôm qua rằng ảnh có phần hùn trong công ty làm chủ tàu này.

      Thuyền trưởng Faraday và phó thuyền trưởng mặc đồng phục sĩ quan đứng nghiêm boong tàu vắng vẻ của chiếc Fair Winds bị câu lưu, nhìn cỗ xe ngựa màu đen dừng lại ở trước ván cầu.

      - Chính bà ta đấy ư? – người phó thuyền trưởng hỏi, ta ngạc nhiên nhìn người phụ nữ mảnh mai lưng thẳng băng từ từ lên cầu tàu, tay để cánh tay của ngài George Bradburn, người có ảnh hưởng mạnh nhất trong Bộ Hải quân – Ông muốn người đàn bà tóc bạc ấy có đủ ảnh hưởng để làm cho ông Bộ trưởng bắt tàu chúng ta, nhốt hai chúng ta tàu à? Để bà ta đến đây nghe chúng ta trình bày thực hư à?

      Alexandra vùng dậy khi nghe tiếng gõ cửa phòng, tim nàng đập thình thịch, vừa lo sợ vừa hy vọng như bao nhiêu lần khác trong 5 ngày qua, bất cứ khi nào có tiếng gõ cửa, nhưng phải chàng Công tước đứng trước ngưỡng cửa, mà là bà nội của chàng, từ đám cưới đến giờ nàng gặp bà.

      - Có tin gì lạ ? – Alexandra thào hỏi, nàng quá quẫn trí nên chào bà.

      - Thuyền trưởng và phó thuyền trưởng biết gì hết - Đức bà đáp ngắn gọn – hãy với tôi.

      - ! – nàng gần như điên loạn hơn hai ngày vừa rồi. Nàng lắc đầu và bước lui – ấy muốn cháu ở lại…

      Nữ Công tước đứng thẳng người nhìn xanh xao với ánh mắt nghiêm nghị, rồi bằng giọng lạnh lùng:

      - Cháu nội tôi chắc muốn phải cư xử đúng đắn và tự chủ cho xứng hợp là vợ của nó, nữ Công tước Hawthorne.

      Câu trả lời như cái tát đánh vào mặt nàng và kết quả là đưa nàng trở lại bình thường. Chồng nàng “chắc” muốn nàng như thế. Cố lấy lại bình tĩnh, Alexandra bế con chó lên, vươn thẳng lưng, lên cạnh nữ Công tước và ngài George Bradburn đến xe, nhưng khi người đánh xe nắm khuỷu tay nàng để giúp nàng bước vào xe, Alexandra vùng lui, đưa mắt nhìn lần cuối vào dãy quán rượu và những nhà kho nằm dọc theo bến tàu. Chồng nàng ở đâu đây tại chỗ này. Bị bệnh hay bị thương tích. Chắc ảnh bị… nàng muốn nghĩ đến những gì có thể xảy ra.

      Mấy giờ sau, cỗ xe chạy chậm rãi qua các đường phố ở London, Alexandra quay mắt khỏi cửa sỗ để nhìn bà Công tước. Bà ngồi trước mặt nàng, lưng thẳng đơ, mặt lạnh lùng, và vô cảm đến nỗi Alexandra tự hỏi phải chăng bà thể suy nghĩ đến cái gì hết. Trong bầu khí im lặng nặng nề trong xe, giọng khàn khàn của Alexandra cất lên như tiếng hét:

      - Chúng ta đâu?

      Bà già im lặng lát, cố tình như thể để cho nàng biết rằng bà rất ghét cho ai biết ý định của bà. Khi bà cất tiếng , giọng bà lạnh lùng.

      - Đến nhà ở thành phố của tôi. Ramsey chắc đến đấy với số nhân viên để giữ cho khí được bình thường, và báo cho những ai gọi đến biết rằng chúng ta ở tại Rosemeade. Tin tức cháu nội tôi mất tích được báo chí đăng tải, tôi muốn người ta gọi đến làm phiền.

      Giọng trả lời gay gắt của bà Công tước có lẽ làm cho bộ trưởng Bradburn xúc động, vì lần đầu tiên ông lên tiếng để trấn an bà:

      - Chúng tôi khắp nơi để tìm cho ra chuyện gì xảy đến cho Hawthorne – ông ta nhàng – Cơ quan tình báo ở Boy Street phái hàng trăm nhân viên lùng sục khắp bến tàu, chính thức điều tra, và các luật sư của gia đình Hawthorne cùng hàng trăm thám tử khác, sử dụng mọi tiện nghi của họ để tìm cho ra manh mối. có thư đòi tiền chuộc, nên chúng tôi nghĩ đây phải là vụ bắt cóc tống tiền.

      Alexandra cố kềm chế để khỏi khóc, vì nàng nghĩ bà Công tước khinh bỉ nàng khi thấy nàng khóc, nàng lên tiếng hỏi mà lòng sợ câu trả lời:

      - Có hy vọng tìm ra được ấy còn… - nàng ngừng câu hỏi nửa chừng. Nàng thể được từ “còn sống”.

      - Tôi… - Ông ta ngần ngại – tôi biết.

      Lời của ông ta hàm ý cơ may mấy hy vọng, nên khi nghe xong, mắt Alexandra mờ vì lệ, và nàng cố che giấu việc nàng khóc bằng cách áp má vào bộ lông của con chó, đồng thời cố nuốt sầu não làm nghẹn cổ họng nàng.

      *

      Suốt 4 ngày đằng đẵng., Alexandra sống trong nhà của bà Công tước với tình cảm bị bà ta xem như có nàng, bà ta với nàng, nhìn đến nàng. đến ngày thứ 5, Alexandra đứng ở cửa sổ phòng ngủ nhìn ra, nàng thấy ngài George ra . Quá dao động đến nỗi cần báo trước, nàng chạy xuống phòng khách, tìm gặp bà Công tước và lên tiếng hỏi bà:

      - Cháu thấy ông bộ trưởng ra về. Ông ta gì?

      Bà Công tước quắc mắt nhìn nàng, bất bình vì nàng vào phòng mà báo trước.

      - Chuyện đến thăm của Ngài george liên quan gì đến – bà lạnh lùng đáp, rồi quay mằt nhìn chỗ khác như muốn đuổi nàng ra.

      Câu trả lời của bà làm cho Alexandra hết kiên nhẫn, kiềm chế được mình nữa. nàng bặm tai lớn, giọng run run vì quá tức giân:

      - Dù bà nghĩ sao nghĩ, nhưng cháu phải là đứa bé ngu đần, thưa bà, và bây giờ chồng cháu là người quan trọng nhất đối với cháu, bà thể, được giấu diếm tin tức với cháu.

      Khi bà Công tước chỉ nhìn nàng với ánh mắt lạnh như tiền, nàng chuyển sang giọng van nài:

      - Xin bà vui lòng cho cháu nghe hơn là giấu cháu. Cháu rất đau khổ khi biết… xin bà đừng giấu cháu. Cháu làm phiền bà vì cuống cuống… Khi bố cháu mất mẹ cháu được tỉnh táo, cháu phải coi sóc nhà cửa khi một4 tuổi, và khi ông ngoại cháu mất, cháu…

      - có tin tức gì hết! – bà Công tước đáp - Khi nào có tin, tôi báo cho biết.

      - Nhưng lâu quá rồi! – Alexandra lớn.

      Bà Công tước nhìn nàng với vẻ khinh bỉ:

      - là diễn viên phải ? Tuy nhiên, đừng lo về chuyện đặc lợi của nữa. Việc đám cưới được thu xếp giữa với cháu nội tôi đem đến cho bà ấy số tiền để sống các vương giả cho đến hết đời. Bà ta có quá nhiều, đủ sức để chia sẻ bớt cho .

      Alexandra há hốc mồm kinh ngạc, nàng nhận ra bà Công tước nghĩ rằng nàng chỉ lo cho tưong lại của mình mà nghĩ gì đến chồng, có lẽ bây giờ nằm dưới đáy biển.

      Quá giận thốt được nên lời, Alexandra nghe bà Công tước tiếp:

      - hãy cút khỏi mắt tôi. Tôi thể chịu đựng thái độ giả vờ quan tâm đến số phận của cháu nội tôi, chịu đựng nổi nữa. biết gì về nó, nó là gì của hết.

      - Bà dám thế à! – Alexandra hét lớn - Tại sao bà dám những lời như thế với tôi. Bà hiểu cảm tình của tôi đối với ấy ra sao đâu, vì bà có tình cảm! Mà cho dù bà có nữa, bà cũng quá… quá già nhớ tình là như thế nào.

      Bà Công tước từ từ đứng dậy, nhìn xuống Alex, nhưng nàng quá điên loạn, quá giận, dừng lại được. nàng tiếp:

      - Bà thể tưởng tượng được tình như thế nào đâu, bà thấy được cảnh ấy nhìn tôi hay cười với tôi. Bà biết được cảnh sung sướng của tôi khi nhìn vào mắt ảnh… - Alexandra khóc nấc lên nghẹn ngào, nước mắt trào ra chảy xuống hai má – Tôi cần tiền của ấy. Tôi chỉ muốn được nhìn vào mắt ảnh và được thấy ảnh cười – Vì quá hoảng loạn, đầu gối Alexandra quị xuống, nàng gục đầu xuống nền nhà, khóc dưới chân bà Công tước – Tôi muốn được thấy cặp mắt xinh đẹp của ảnh – nàng khóc nức nở.

      Bà Công tước ngần ngừ lát rồi quay gót ra ngoài, để Alexandra mình đau khổ khóc rung trong cảnh đơn. Mười phút sau, Ramsey vào phòng, bưng theo khay trà. ta :

      - Đức bà “xỉu vì đói”, cần giải khát cho khỏe.

      Vẫn ngồi bệt nền nhà, hai tay để ghế nệm dài, mặt úp xuống hai tay, Alexandra từ từ ngẩng đầu lên, bình tĩnh lau nước mắt.

      - Làm ơn mang . Tôi chịu nổi cảnh thấy thức ăn.

      Ramsey làm theo lệnh của bà Công tước, và để ý đến lời cầu của Alexandra, ông ta để cái khay xuống bàn rồi đứng thẳng người, và lần đầu tiên từ khi Alexandra gặp ông ta, người quản gia trông có vẻ hoang mang, khó chịu.

      - Tôi có ý định bép xép – ông ta lên tiếng sau hồi im lặng - Nhưng tôi được Craddock, người thợ may của Đức bà cho biết rằng Đức bà ăn từ 5 ngày nay. Tôi bưng khay thức ăn vào cho bà ở phòng khách . Có lẽ phải vào ăn với bà, và khuyên bà ăn luôn thể.

      - Bà ấy cần thức ăn đâu – Alexandra đáp, đứng dậy nổi – Bà ấy giống mọi người.

      Tính tình của Ramsey lạnh lùng, càng lạnh lùng hơn khi nghe chủ thế.

      - Tôi hầu hạ bà Công tước 40 năm rồi. Tôi rất lo lắng cho bà ấy, cho nên tôi nghĩ cũng phải quan tâm đến bà ấy, vì bây giờ là người trong nhà rồi. Nếu tôi có gì sai lầm xin miễn thứ cho.

      Ông ta cúi chào rồi bước lui; còn lại mình, Alexandra cảm thấy ghê tởm và bối rối. Ramsey quá tận tụy với bà Công tước như thế, nhưng nàng biết thái độ của bà đối với gia nhân rất đáng ghê tởm: hai lần ở Rosemeade bà nghiêm khắc khiển trách Alexandra chuyện với gia nhân”. Chuyện mà Alexandra chỉ là hỏi thăm Ramsey có vợ chưa và hỏi chị hầu ở phòng khách có con chưa. Theo quan điểm cao đạo của bà Công tước chuyện với gia nhân tức là xem họ ngang hàng với mình, cho nên nàng được chuyện với họ. thế nhưng, Ramsey vẫn tận tụy với bà Công tước. Như thế tức là bà già có cái gì đấy đáng trọng ngoài tính tự hào, tự cao, Alexandra nghĩ như thế.

      Từ ưu điểm này dẫn đến ưu điểm khác, Alexandra nhìn khay trà, lòng bối rối, tự hỏi phải chăng bà Công tước làm chuyện này như là hành động “đề nghị hòa bình”. Mới cách đây phút, bà Công tước hề tỏ thái độ lo lắng đến việc Alexandra có ăn uống gì . Ngoài ra, cái khay thức uống có thể xem như là thức nhắc nhở cho nàng phải biết kiềm chế mình.

      Alexandra cắn môi khi nhớ lời Ramsry với nàng: 5 ngày bà Công tước ăn, 5 ngày Alexandra cũng ăn 5 ngày, nhưng nàng còn trẻ, có sức khỏe. nàng nghĩ bà Công tước ăn 5 ngày có lẽ do bà quá đau đớn vì cháu nội của bà mất tích. Nghĩ thế, nàng cảm thấy lòng dịu lại.

      Alexandra thở dài quyết định, nàng vuốt tóc trước trán ra sau, nghĩ rằng cái khay trà là vật được xem như lời đề nghị hòa bình. Nàng làm thế vì nàng muốn để cho bà già 70 tuổi gầy yếu thêm nữa.

      Qua cánh cửa phòng khách màu xanh hé mở, Alexandra thấy bà Công tước ngồi chiếc ghế có lưng dựa cao nhìn vào lò sưởi. Dù ngồi trong tư thế nghỉ ngơi bà Công tước vẫn có vẻ gay gắt, cáu kỉnh. Tuy nhiên, nét đau khổ mặt bà nhắc cho Alexandra nhớ lại hình ảnh của mẹ nàng sau ngày bố nàng mất, rồi khi bà vợ thứ hai của bố nàng đến, bà Lawrence trở nên gay gắt hơn vì thù hận.

      Nàng nhàng vào phòng, ngang qua trước tầm mắt của bà Công tước, khiến bà quắc mắt lên nhìn, rồi quay mặt nhìn chỗ khác, nhưng Alexandra vẫn còn kịp nhìn thấy mắt bà có ngấn lệ.

      - Đức bà sao thế? – Alexandra dịu dàng , bước tới trước mặt bà.

      - Tôi muốn đến đây để quấy rầy tôi – Bà già , giọng gay gắt, nhưng Alexandra buồn lòng.

      Alexandra dùng giọng mà nàng với chính nàng

      - , thưa bà, cháu quấy rầy bà.

      - hãy cút .

      nản chí, Alexandra tiếp:

      - Cháu ở lại lâu, nhưng cháu phải xin lỗi về chuyện cháu với Đức bà cách đây mấy phút. Xin bà tha lỗi.

      - Tôi chấp nhận lời xin lỗi. Bây giờ .

      để ý ánh mắt gay gắt của bà Công tước, Alexandra bước tới.

      - Cháu nghĩ là vì chúng ta phải ăn, nên nếu chúng ta cùng ăn với nhau chắc vấn đề dễ dung thứ cho nhau. Chúng ta… chúng ta đều cần có nhau để sống.

      Bà già quắc mắt giận dữ, bà đáp:

      - Nếu cần có bạn, nên về nhà với mẹ chứ tôi với cách đây mười lăm phút.

      - Cháu thể làm thế được.

      - Tại sao ?

      - Vì… – Alexandra nghẹn ngào nho - Cháu cần ở gần người nào thương ấy.

      Nét mặt của bà Công tước lộ vẻ đau đớn, nhưng liền sau đó bà kềm chế lại được mình. Tuy nhiên, Alexandra vẫn thấy dưới vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên của bà, có nét đau khổ vì bị dày vò.

      Alexandra đau đớn vì thương xót, nhưng cẩn thận để lộ ra ngoài mặt, nàng ngồi xuống chiếc ghế trước mặt bà, giở nắp đậy cái khay, bụng nàng đói cồn cào khi thấy thực phẩm, nhưng nàng mỉm cười :

      - Bà ăn lát thịt gà nhé… hay bà thích thịt bò?

      Bà Công tước nheo mắt nhìn Alexandra:

      - Cháu nội ta còn sống! – bà khẳng định, vẻ mặt thách thức nàng để xem nàng có dám bác bỏ hay .

      - Dĩ nhiên ấy còn sống – Alexandra vội trả lời, nàng nghĩ nếu nàng tỏ ý nghi ngờ, thế nào nàng cũng bị mời ra khỏi phòng – Cháu rất tin tưởng chuyện ấy.

      Bà Công tước nhìn vào mặt của Alexandra, đánh giá chân thành của nàng, rồi gật đầu và :

      - Ta muốn ăn miếng thịt gà.

      Hai người im lặng ăn, chỉ thỉnh thoảng có tiếng lửa nổ tí tách trong lò sưởi phá tan bầu khí im lặng mà thôi. Im lặng mãi cho đến khi Alexandra đứng dậy để lời chúc ngủ ngon, bà già mới lên tiếng, và đây cũng là lần đầu tiên bà gọi Alexandra bằng tên nàng:

      - Alexandra… - bà thốt lên nho , giọng khàn khàn.

      Alexandra quay lui.

      - Thưa bà, bà gì?

      - có… - bà Công tước thở hổn hển – có… có cầu nguyện ?

      Nước mắt trào ra làm cho Alexandra nghẹn ngào trong họng, và làm cho mắt nàng nóng bừng, vì nàng bỗng nhận ra rằng bà già kiêu hãnh quan tâm đến thói quen tôn giáo riêng của nàng. Bà cầu Alexandra cầu nguyện.

      Cố lấy bình tĩnh, Alexandra gật đầu. nàng nho :

      - Có ạ, rất, rất nhiều.

      *

      Suốt ba ngày tiếp theo, Alexandra và bà Công tước ngồi im lặng trong phòng khách màu xanh để chờ tin tức, họ chỉ với nhau những câu rời rạc, giọng của họ thiếu sinh khí, như hai người xa lạ ít có điểm chung, ngoại trừ nỗi khiếp sợ ra được buộc hai người lại với nhau.

      Vào chiều ngày thứ ba, Alexandra hỏi bà Công tước có mời Anthony, huân tước Townsende đến .

      - Ta có nhắn nó đến đây với chúng ta, nhưng nó… - bà ngừng nửa chừng vì Ramsey ra nơi ngưỡng cửa - Ờ, có chuyện gì đó Ramsey?

      - Bẩm Đức bà. Có ngài George Bradburn đến.

      Alexandra vội đứng dậy, làm rơi đồ thêu mà bà Công tước chỉ cách cho nàng làm. Nhưng khi người đàn ông quan trọng, tóc bạc phơ vào phòng, nàng thấy vẻ mặt buồn rầu của ông ta, khiến nàng run lên vì hoảng sợ.

      Bà Công tước cũng cùng có ý nghĩ lo sợ như nàng vì khi bà từ từ đứng lên, mặt bà biến sắc, tựa người chiếc gậy bà dùng từ khi đến Grosvonor Square.

      - George, chắc ông có tin tức rồi, phải ?

      - Các thám tử cho biết có người đàn ông trong quán rượu ở bến tàu rằng y thấy Hawthorne khoảng mộtmộth đêm vào hôm Hawthorne mất tích: sau khi được cho món tiền hối lộ khá lớn, người chủ quán cho biết người đàn ông rất cao – mộtm80 và ăn mặc như nhà quí tộc. Ông ta mua mấy điếu xì gà rồi ra, quán nằm ngay ở bến tàu trước nơi chiếc Fair Winds đậu, cho nên người ta tin chắc ông ấy là Hawthorne.

      Bardburn ngừng lại và rầu rầu :

      - Quí bà ngồi để nghe tôi hay sao?

      Alexandra chỉ vịn vào tay ghế và lắc đầu. Bà Công tước giục, giọng khàn khàn:

      - Xin ông tiếp.

      - Hai thủy thủ chiếc Falcon, chiếc này đậu gần chiếc Fair Winds cho biết họ thấy người đàn ông rất cao, ăn mặc rất đẹp từ trong quán rượu bước ra, có hai người trông như thường dân theo. hai thủy thủ tàu Falcon chú ý đến họ lắm, vì khi ấy họ nhậu, nhưng người cho biết ta thấy người đàn ông cao bị trong hai người thường dân ấy đánh dùi cui vào đầu. Người thủy thủ kia thấy chuyện xảy ra, nhưng ta thấy nhà quí tộc – người mà ta đoán say bất tỉnh vì uống rượu quá nhiều - nằm vắt vai tên côn đồ ấy và được mang xuống bến tàu.

      - Và họ làm gì để cứu ấy à? – Alex hỏi.

      - Hai thủy thủ có đủ điều kiện để ra tay cứu giúp, họ cũng nghĩ đến việc can thiệp vào chuyện rất thường xảy ra như thế ở các bến tàu.

      - Câu chuyện còn nữa chứ, phải ? – bà Công tước hỏi, mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt cau có của ông ta.

      Ngài George hít vào hơi dài rồi tiếp:

      - Chúng tôi biết từ rất lâu các nhóm được thuê bắt lính hoạt động rất tích cực vào ban đêm, và sau khi điều tra kỹ lưỡng, chúng tôi tìm ra nhóm mua được người mà theo họ miêu tả đúng là vóc dáng của Hawthorne. Cứ tin là ta say bất tỉnh, và lai lịch của ấy, nên nhóm này trả tiền cho bọn côn đồ để lấy ảnh, và chúng mang ảnh lên trong những chiếc tàu chiến của Hoàng gia, chiếc Lancaster.

      - Ơn chúa! – Alexandra vui mừng reo lên, lòng hớn hở, kịp suy nghĩ nàng nắm bàn tay lạnh giá của bà Công tước, bóp mạnh trong tay mình. Nhưng những lời của Bradburn tiếp sau đó làm cho nàng chết điếng cả người.

      - Cách đây 4 hôm – ông ta rầu rĩ - chiếc Lancaster đụng độ với chiến thuyền Pháp, chiếc Versaille. chiến thuyền khác của chúng ta, chiếc Carlisle, bị hỏng nặng phải quay về cảng nhờ sương mù che chở, chiếc này hỏng vì đánh nhau với tàu Mỹ, thể đến giúp được đồng đội, thuyền trưởng chiếc Carlisle chỉ dùng kính để nhìn cuộc chiến đấu thôi. Khi cuộc chiến đấu chấm dứt, ông ta thấy chiếc Verssille chỉ còn sức giương được buồm mà thôi.

      - Còn chiếc Lancaster? – Alex hỏi lớn.

      Ngài George đằng hắng giọng, đáp:

      - Tôi đau buồn xin báo quí vị hay rằng chiếc Lancaster chìm xuống biển, và tất cả mọi người tàu đều biến mất - Kể cả Đức ông, Công tước Hawthorne.

      Căn phòng quay cuồng trước mặt Alexandra, tiếng kêu từ trong ngực nàng thốt ra, khiến nàng đưa tay che miệng, đưa cặp mắt hoang dại nhìn vào bộ mặt đau đớn của bà Công tước. Nàng thấy bà Công tước lắc lư, vội ôm choàng lấy bà già khóc, đung đưa bà như thể dỗ dành trẻ con. Nàng vuốt lưng run run của bà, thầm bên tai bà những lời an ủi vô nghĩa, trong khi nước mắt trào ra ướt đẫm cả hai má nàng.

      Nàng nghe giọng của Ngài George Bradburn thoang thoảng như từ nơi nào xa xôi vọng lại, cho biết ông ta có đem theo vị bác sĩ, và nàng mơ màng y thức được ai đấy kéo bà nội của Jordan ra khỏi tay nàng, còn Ramsey nắm cánh tay nàng dẫn nàng lên lầu.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :