1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hơi ấm - Phong Tử Tam Tam (56 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      Chương 25:


      Hạ Miên dám quay lại nhìn vẻ mặt của Bạc Cận Yến. là người hơn ai hết về lòng tham muốn chiếm hữu của . Hơn nữa, thể nào giải thích với . Chẳng lẽ phải cho biết ông ta chính là cha ruột của sao? Còn những thù hận kia nữa, muốn kéo Bạc Cận Yến vào. Mối thù của mẹ phải do đích thân trả mới được.

      Tiếng đàn ông trầm ấm nghe ra được vui giận và hoàn toàn bình thản vang lên bên tai. Bạc Cận Yến chỉ bốn chữ ngắn gọn “ tin ấy.”

      Hạ Miên ngây ra. Bàn tay nắm lấy bả vai siết lại rất chặc. Gương mặt hề có bất kỳ dao động nào. Nhưng e rằng trong lòng tức giận ngất trời.

      Thạch Duy Nhất khó tin nhìn , cuối cùng lại bật cười lắc đầu “ điên rồi. ta … đáng giá sao?”

      Bạc Cận Yến trả lời, có đáng giá hay chỉ cần hiểu là được.

      Bạc Cận Yến ôm Hạ Miên ra ngoài. Suốt cả quảng đường họ cũng gì với nhau. Hạ Miên lo sợ trong lòng. Tính tình của biết từ lâu, càng gì càng chứng minh rằng vui.

      Khi đến cửa, Hạ Miên cẩn thận quan sát vẻ mặt của rồi khẽ “Sau khi em quay xong về ngay.”

      Bạc Cận Yến lời nào, chỉ rũ mắt liếc nhìn ảm đạm. Hạ Miên biết vui nhưng là vì muốn đợi chủ động giải thích. Cho nên Hạ Miên cố gắng lấy lòng choàng tay ôm cổ dỗ giành “ tin em đừng suy nghĩ lung tung. Em có làm việc gì xấu xa cả.”

      Tay Bạc Cận Yến nắm lấy eo và nheo mắt lại vô cùng nguy hiểm. cắn lên môi Hạ Miên “ tự ti đến mức tranh giành tình nhân với lão già.”

      Lúc này Hạ Miên mới cười nhõm. Nhưng còn chưa kịp mở lời Bạc Cận Yến thêm câu với vẻ mặt hết sức tự nhiên “ đổi phòng, chuyển em qua đó.”

      Nụ cười của Hạ Miên cứng đơ mặt. là tin tưởng mình, nhưng điều này là có ý gì?

      Tiến độ quay hình lúc xế chiều rất nhanh, Hạ Miên chỉ có vài cảnh và lời kịch cũng nhiều. Quay xong phải thay đồ diễn ra để chuẩn bị trở về khách sạn. Nhưng bỗng Thạch Duy Nhất đến cạnh . Hạ Miên đầu đau như búa bổ. nghiêm túc nhìn Thạch Duy Nhất qua gương trang điểm “ thấy chán sao? làm vậy ấy chỉ ghét thêm thôi.”

      Gương mặt Thạch Duy Nhất thể khinh thường đối với Hạ Miên. Giống như ta nhìn sản phẩm hạ cấp vậy “ cho rằng tôi vì Cận Yến mới chỉa mũi nhọn vào sao? Tôi chỉ hiểu được ở chung với ấy tại sao vẫn mập mờ với ba tôi. Tuổi của ông cũng đáng làm ba đó.”

      Bông tẩy trang trong tay Hạ Miên bị vò thành cục. hận thù thoáng qua rồi biến mất trong mắt. điềm tĩnh bật cười, dáng vẻ thong dong thư thả “Tôi xin lỗi, từ tôi có cha. Từ “ba” này… quá xa lạ với tôi.”

      Thạch Duy Nhất lạnh lùng lườm , càng nhìn vào mặt càng cảm thấy chướng mắt “Vậy là thừa nhận muốn bắt cá hai tay rồi. Hạ Miên, cuối cùng là muốn cái gì?”

      Hạ Miên như chống cằm suy nghĩ nghiêm túc, cuối cùng thả tay xuống “Xin lỗi, tôi cũng biết.”

      Thạch Duy Nhất tức giận siết chặt đấm tay lại, hận thể bay đến xé rách bộ mặt giả dối của Hạ Miên. nghĩ thế nào cũng hiểu Hạ Miên cuối cùng muốn làm gì. Vừa chịu buông Bạc Cận Yến ra, vừa muốn mập mờ với Thạch Duệ Khải, là đê tiện.

      Hạ Miên khẽ liếc mắt nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Thạch Duy Nhất. Gương mặt vẫn nở nụ cười nhạt, nhưng trong lòng lại trống vắng lạnh lẽo. cũng ngờ lại gặp phải Thạch Duệ Khải ở đây. Càng bất ngờ hơn là ông ta cố né Thạch Duy Nhất để dùng cơm với . chỉ muốn lấy được tín nhiệm của ông. Nhưng còn việc khác làm sao có thể làm được?

      Cho dù Thạch Duệ Khải nhận ra . Nhưng trong lòng vẫn như gương. Huyết thống là cách nào sửa đổi. Dù có hận ông ta cũng thể nào làm việc trái với luân thường để báo thù cho mẹ. ra khi Thạch Duệ Khải thân thiết cũng hơi sợ ông ta nổi hứng. Nhưng rất kỳ lạ, Thạch Duệ Khải chỉ đơn thuần gặp mặt , cũng nhiều, chỉ thỉnh thoảng yên lặng nhìn chăm chú.

      Hạ Miên cũng kiềm chế được suy nghĩ xem ông nhìn gì? Thạch Duệ Khải giống như Diệp Tuần – người mẹ đáng thương chết của . Thế cho nên Thạch Duệ Khải nhớ đến người vợ mất ư?

      Sau khi dùng cơm Thạch Duệ Khải uống hơi nhiều. Ông ta kiên trì muốn đưa Hạ Miên về phòng. Hạ Miên lay chuyển được nên cuối cùng đành đồng ý với ông.

      cũng rất sợ, đàn ông uống say thể dùng lý trí cân nhắc. Cho nên khi vừa đến cửa phòng uyển chuyển tạm biệt. Nhưng có lẽ Thạch Duệ Khải uống quá nhiều. Đứng ở cửa dây dưa với rất lâu và rất nhiều lời Hạ Miên nghe hiểu. Nhưng nội dung rất quen thuộc. Thạch Duệ Khải đến Diệp Tuần và đến Diệp Tử. Hạ Miên lạnh lùng lắng nghe, dường như nhanh chóng quên mất mình từng có cái tên đó.

      Đương nhiên hành lang cũng có vài người trong đoàn phim qua lại. Hạ Miên nhắc nhở Thạch Duệ Khải nhiều lần. Nhưng cuối cùng khiến kinh ngạc chính là Thạch Duệ Khải đỏ mắt gục vào khung cửa và xin lỗi với Hạ Miên.

      Sau đó ông lại theo Hạ Miên vào phòng và ngồi ghế salon rất nhiều. Gương mặt tuấn của ông có vẻ mệt mỏi tựa như say. Ông chống tay lên trán và cứ dông dài.

      Mặc dù ông say nhưng vẫn còn ý thức phòng bị rất mạnh. Cho nên ông mình hại chết vợ con thế nào. Chỉ là ban đầu ông ta biết ơn Diệp tướng quân coi trọng ông ta thế nào, rồi làm sao ông ta theo đuổi được Diệp Tuần.

      Lúc còn rất Hạ Miên cũng từng nhìn thấy cảnh tượng đằm thắm của Thạch Duệ Khải và Diệp Tuần, cho nên trong trí nhớ có hạn của luôn cảm thấy rằng Thạch Duệ Khải và Diệp Tuần thương nhau. Mặc dù thường thất mẹ cầm sợi dây chuyền bạch kim kia thất thần. Nhưng biết mẹ đối với Thạch Duệ Khải rất tốt, chuyện gì cũng suy nghĩ cho ông trước, cũng chưa từng coi thường xuất thân của ông.

      nhớ Thạch Duệ Khải cũng tốt với Diệp Tuần. Những chú và dì xung quanh đều họ là đôi vợ chồng mẫu mực. Nhưng vì sao lại đến nông nỗi bi kịch thế này?

      Hạ Miên ngồi mình ghế salon cố gắng nghe những lời của Thạch Duệ Khải. Nhưng Thạch Duệ Khải rất cảnh giác. Ông ta luôn trầm tĩnh và lặng im rất lâu.

      Hạ Miên nhớ đến những lần tiếp xúc ngắn ngủi trước với ông ta. cũng toàn nghe những hoài niệm của ông về Diệp Tuần và vẻ mặt đau lòng khi đến Diệp Tử. Hạ Miên cảm thấy như Thạch Duệ Khải tự tẩy não mình. Có đôi khi cũng hốt hoảng vì tin rằng người đàn ông này Diệp Tuần và đến cực điểm.

      Hạ Miên biết sau khi Thạch Duệ Khải kết hôn với Viên Uyển Linh cũng có an phận. Ông cực khổ trăm phương ngàn kế mới có thể bạc đầu với người tình đầu tiên của mình nhưng lại hảo hợp thương với bà ta. Thạch Duệ Khải vẫn có những tình nhân bên ngoài như cũ. Có lẽ chính là do bản tính trăng hoa của ông sao?

      Hạ Miên bắt buộc mình để bị ông ta mê hoặc. tận mắt nhìn thấy mẹ nằm mặt đất. Máu từ người bà lênh láng chảy tràn cả phòng khách. Màu máu đỏ chói mắt đáng sợ đến mức cảm thấy choáng váng. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn Thạch Duệ Khải đứng thang lầu, vẻ mặt ông vô cùng lạnh lùng, ngay cả đôi mắt cũng long đỏ lên dữ tợn đáng sợ. Đó là mặt xa lạ khác mà chưa từng được biết về cha mình.

      Sau đó Thạch Duệ Khải hề đề phòng lại ngủ thiếp . Ông ta nằm ghế salon, cánh tay gác lên trán như vô cùng mỏi mệt. Hạ Miên đứng trước ghế salon nhìn xuống từ cao. chần chừ lâu, cuối cùng mới lấy con dao Thụy Sĩ trong hành lý của mình ra. Con dao sáng lấp lóe lạnh lùng dưới ánh đèn phòng.

      để mũi dao nhắm ngay trái tim của Thạch Duệ Khải. Chỉ cần đâm mạnh xuống là có thể báo thù cho mẹ và cũng chấm dứt cơn ác mộng hai mươi hai năm qua của mình. Nhưng trong đầu lại lên vô vàng tiếc nuối và do dự. nhớ đến khoảng thời gian hạnh phúc của gia đình mình trước lúc năm tuổi. Lại nhớ đến gương mặt rạng rỡ tươi cười của Diệc Nam. Lại nhớ đến Bạc Cận Yến, nhớ đến Mạc Bắc và mẹ Trình. tự hỏi mình có muốn dùng cách này hay ?

      Cánh tay của Thạch Duệ Khải hơi nhúc nhích. Hạ Miên hoảng sợ tuôn mồ hôi lạnh. chán nản ngồi phịch lên mặt đất. Chuôi dao trong tay bị cầm chặt đến nóng cả lên. muốn Thạch Duệ Khải phải trả giá nhiều. Nhưng lại thể làm được việc chính tay giết cha của mình. Tuy Thạch Duệ Khải nghĩ đến tình thân nhưng làm được như ông.

      Cuối cùng Hạ Miên mặc nguyên bộ quần áo ngủ giường. Sáng sớm khi tỉnh lại Thạch Duệ Khải rồi. Nhưng chuyện này vẫn truyền đến tai Thạch Duy Nhất.

      Lúc ấy Hạ Miên chỉ muốn dốc lòng moi những tin tức hữu dụng từ miệng của Thạch Duệ Khải. Vì nôn nóng muốn nhanh thoát khỏi gánh nặng này nên hành động mấy cẩn thận.

      Sáng sớm Thạch Duy Nhất tìm đến cửa. Chuyện được lan truyền nóng sốt trong đoàn phim. Thạch Duy Nhất lại quá bốc đồng luôn tự cho mình làm đúng. Còn Hạ Miên bị ta tát bạt tai nhưng lại muốn chấp nhất với ta. Trong bi kịch gia đình này, và Thạch Duy Nhất cũng là người bị hại.

      biết Thạch Duy Nhất phải là người xấu. Chỉ là được chiều chuộng đến hư hỏng. Nếu , ta kêu trợ lý mang đến cho kem thoa chống sưng sau khi đánh mình.

      Thạch Duy Nhất căm giận nhìn phản ứng khinh thường của Hạ Miên “Hạ Miên, tôi cần biết tính toán gì. Tôi chỉ hi vọng cách xa ba tôi ra. Mẹ tôi ba tôi mấy chục năm rồi. Và bà cũng ngại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ gì. Nếu ngày bà đến tìm gây phiền phức lúc đó xong đời.”

      Thạch Duy Nhất xong cũng đẩy cửa bỏ . Hạ Miên ngồi trong phòng hóa trang trống vắng nhìn vào gương đến xuất thần. Đến khi về đến khách sạn được người khác báo cho biết căn phòng mới đổi của . Bạc Cận Yến chỉ có chiếm hữu cực mạnh còn có việc thích sạch rất nặng. Hạ Miên có thể nghĩ ra tại cảm thấy gớm ghiếc với chiếc giường ở căn phòng cũ như thế nào.

      Hạ Miên bấm chuông ngay cửa phòng. Bạc Cận Yến mở cửa ra ôm vào. Hạ Miên rất mảnh mai, chỉ cần cánh tay của cũng có thể siết lại. Sau khi vào phòng bị ném lên giường xây xẩm choáng váng. Bạc Cận Yến cũng cho có thời gian hít thở, án đôi chân thon dài lên và cúi người mút lấy đôi môi đỏ mọng của .

      Hạ Miên chỉ mặc chiếc quần short và chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh. dễ dàng giật tung hàng cúc áo của văng vào góc tường. Hạ Miên lấy tay chặn lại chiếc áo ngực ren, đôi mắt tha thiết nhìn vào giận à?”

      Bạc Cận Yến liếc nhìn rồi luồn tay vào chiếc quần short mặc, vuốt ve nơi bí kia cách lớp quần lót “ có.”

      Hạ Miên biết cứng nên nhấc đầu hôn lên môi “Cận Yến…” Đôi mắt sâu thăm thẳm của Bạc Cận Yến lẳng lặng nhìn . Khóe miệng Hạ Miên cong lên mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh “Em .”

      Đôi mắt Cận Yến nheo lại, hai cánh tay quấn chặt lấy eo xoay chuyển tư thế. Hạ Miên lập tức bị ôm giạng chân ngồi lên người . Gương mặt tuấn của vẫn lạnh lùng như cũ nhìn dễ dụ lắm sao?”

      Hạ Miên mỉm cười quan sát rồi cúi đầu hôn lên yết hầu của Bạc Cận Yến “Vậy muốn sao? Ông ta chỉ thấy em giống vợ trước của mình cho nên nhớ đến mấy chuyện cũ thôi.”

      Bạc Cận Yến nghe thế liền chau đôi mày rậm lại nhìn Hạ Miên như có điều suy nghĩ. Hạ Miên muốn suy nghĩ lung tung nữa nên chiếc mông bắt đầu khẽ ma sát ở bụng dưới của . Gương mặt biểu lộ quyến rũ cám dỗ chết người “ làm tiếp nữa sao? Mai phải rồi.”

      Bạc Cận Yến lại luồn tay vào đáy quần của , đầu ngón tay chạm vào vách hoa ấm áp. cảm giác được ướt át nóng bỏng của thấm ra ngoài. kéo lấy tay đặt lên vật cứng rắn của mình. “Cởi ra giúp .”

      Hạ Miên nghe lời cởi dây nịt của ra, cuối cùng bị ôm lấy eo từ từ ngồi xuống. Bạc Cận Yến vẫn còn giận dữ nên cả quá trình Hạ Miên bị thúc vào đều cảm thấy đau đớn. Hạ Miên biết được vui. Người đàn ông như rất khó chịu. Lúc vui cũng tỏ vẻ ràng, nhưng lên giường hung hăng hành hạ .

      Đến khi dòng chảy nóng bỏng phun vào nơi sâu nhất mới vuốt ve mái tóc dài của và khẽ thầm “Đừng đến gần ông ta quá. thích và cũng muốn lần thứ hai.”

      Hạ Miên nhìn vào đôi mắt sâu như biển cả và lắng nghe giọng lạnh lùng của . cảm giác rằng giống như ghen. Nhưng lại nghĩ ra lý do nào khác khiến thích mình thân với Thạch Duệ Khải. Hạ Miên cũng suy nghĩ sâu xa chỉ gật đầu nghe lời “Em có chừng mực.”

    2. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      Chương 26:


      Ngày hôm sau, Hạ Miên tiễn Bạc Cận Yến rời khỏi. chẳng gì khi và cũng có vẻ gì bất thường. Nhưng khi Bạc Cận Yến vừa khỏi cả đoàn phim đều ầm ĩ ồn ào.

      Vịnh Nhi nhiều chuyện kéo Hạ Miên qua bên khẽ “Còn nhớ Từ Sơ Linh ? ta bị đổi vai rồi. Bây giờ ầm ĩ với đạo diễn đấy.”

      Hạ Miên cau mày khó hiểu nhìn Vịnh Nhi.

      Từ Sơ Linh chỉ diễn vai phụ trong phim, lời thoại cũng được mấy câu. Tiếng ồn ào hôm trước ở phòng đạo diễn cũng chính là ta. Đáng ra đạo diễn nên vì vai diễn nhoi làm ảnh hưởng đến tiến độ của phim chứ.

      Mấy nhân viên trong đoàn phim đều khẽ thầm bàn tán. Hạ Miên có hứng thú với mấy chuyện này nên rót cốc nước về phòng nghỉ giành cho diễn viên.

      Mới vừa ngang qua phòng đạo diễn cửa bị mở bật ra. Từ Sơ Linh mang đôi mắt đỏ hoe ra ngoài, khi thấy Hạ Miên lại hung hăn nhìn cảnh cáo.

      Hạ Miên khó hiểu nhìn Từ Sơ Linh. chẳng biết mình đắc tội với Từ Sơ Linh ở đâu.

      Từ Sơ Linh cũng chẳng dám hành động gì, chỉ nức nở bỏ . Điều khiến Hạ Miên bất ngờ chính là Thạch Duy Nhất lại có ở trong đó. Lúc Thạch Duy Nhất ra cũng mang vẻ mặt dễ nhìn.

      Trực giác Hạ Miên cho biết có lẽ điều này có liên quan đến mình. Quả nhiên Thạch Duy Nhất nhìn rất bình tĩnh, rồi lại nở cười khổ sở “Tôi nghĩ rằng ấy có thể che chở cho đến vậy. Xem ra trước đây tôi chẳng hiểu được phần mười tính cách của ấy.”

      Hạ Miên càng thêm nghi ngờ. thẳng thắn “Tôi biết gì cả.”

      “Chuyện của và ba tôi chính là Từ Sơ Linh cho tôi biết.” Thạch Duy Nhất lạnh lùng nhìn thẳng vào Hạ Miên. Trong giọng cũng còn kịch liệt “ ta còn chụp được ảnh hai người vào trong phòng. May là bị Cận Yến điều tra ra được. Nếu và ba tôi bây giờ trở thành người nổi tiếng rồi.”

      Đầu ngón tay Hạ Miên khẽ run lên. thể diễn tả được cảm nhận giờ phút này của mình. Lúc Cận Yến chẳng gì cả. Ngay cả tối hôm qua cũng hề hé răng. Nhưng giờ Thạch Duy Nhất như thế có nghĩa điều tra ràng chuyện này từ lâu rồi.

      Thạch Duy Nhất thở dài, rồi bỗng cười khẽ với Hạ Miên “Coi như ấy cũng ra tay nhân nhượng với tôi. Có lẽ sau này Từ Sơ Linh còn lăn lộn trong nghề này được nữa. Tôi phải cám ơn ấy đối xử với tôi như thế mới đúng.”

      Hạ Miên mang tâm tình phức tạp nhìn Thạch Duy Nhất “ ấy cảm thấy có lỗi với .”

      Thạch Duy Nhất gì, chỉ nhìn Hạ Miên sâu xa. Đến bây giờ Thạch Duy Nhất vẫn cam lòng như cũ. Nhưng lần này biểu của Bạc Cận Yến làm cho trái tim nguội lạnh triệt để.

      chưa bao giờ bảo vệ mình cương quyết thế này. Hạ Miên rồi, chỉ cần người khác có ý làm hại đến Hạ Miên đều bị chặn đứng ngay từ đầu.

      Hạ Miên nhìn bóng lưng mỏng manh của Thạch Duy Nhất xoay người bỏ rất đơn khiến cho những lời định thốt ra đều nuốt lại. Giờ khắc này có gì cũng chỉ nhuốm màu giả dối.

      Bạc Cận Yến vừa về nhà thấy Diệc Nam chạy ra khỏi phòng. khuôn mặt nhắn vô cùng lo lắng, ngay cả ngũ quan cũng có nhiều nét nhăn lại “Mẹ sao chứ ba? Có phải bị người ta bắt nạt ?”

      Bạc Cận Yến cảm thấy buồn cười. đóng kín cửa mới xoay người lại nhìn cậu “Ba báo thù cho mẹ rồi.”

      Diệc Nam nhón chân và giơ bàn tay bé lên muốn vỗ tay với Bạc Cận Yến. Bạc Cận Yến cũng phối hợp đưa bàn tay to lớn vỗ vào bàn tay bé của Diệc Nam. Diệc Nam cười hoan hô “Ba oai quá.”

      tại Bạc Cận Yến nghe tiếng “ba” này càng lúc càng xuôi tai. vừa mở nút tay áo vừa vào phòng bếp xem thử. Sau đó quay sang nhìn Diệc Nam “Thím Ngô làm gì cho con ăn vậy?”

      Đôi mắt đen láy của Diệc Nam chớp chớp vài cái. Cậu ôm lấy chiếc xe hơi của mình chạy vào phòng bếp “ phải là thím Ngô, là bà nội ạ.”

      Bạc Cận Yến khẽ chau mày, nghi ngờ nhìn vào cửa bếp. Vừa lúc đó Vệ Cần cũng bưng đĩa đồ xào ra, tay kia vẫn còn nắm chặt lấy tay Diệc Nam. Sắc mặt Bạc Cận Yến lập tức sa sầm.

      Nhưng Vệ Cần như chẳng thấy được vẻ vui của , bà cố “Về rồi à, có thể ăn cơm rồi.”

      “Mẹ làm gì?” Giọng Bạc Cận Yến rất nghiêm túc. Diệc Nam lập tức ngẩng khuôn mặt bé hoang mang nhìn và Vệ Cần. Mấy ngón tay mũm mĩm nắm chặt lấy ngón trỏ của Vệ Cần.

      Về Cần khẽ liếc nhìn rồi thở dài “Mẹ là mẹ con. Mẹ thể đến thăm con à?”

      Bà vừa vừa cúi người ôm Diệc Nam lên ghế. Rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh gắp thức ăn cho cậu nhóc “Cháu ngoan nếm thử thức ăn bà nội làm có ngon nào? Khi còn bé ba con thích ăn món này nhất đấy.”

      Bạc Cận Yến kéo chiếc ghế đối diện ra ngồi xuống. Tay áo của được xắn lên tận khuỷa tay. “Mẹ nghĩ nhiều quá rồi. Nó chỉ là con nuôi của con thôi.”

      Vệ Cần quan sát gương mặt nhắn của Diệc Nam. Bà càng xem càng lắc đầu “Con đừng hòng gạt mẹ. Cậu nhóc này y hệt con lúc bé. Mẹ biết mẹ của nó là Hạ Miên. Dù cho mẹ có ghét ta cũng để cháu ruột của mình chịu khổ.”

      Bạc Cận Yến lạnh lùng trả lời “Con phải mà.”

      Vệ Cần nghe được vui vẻ, bà ngẩng đầu nghiêm túc nhìn “Mẹ biết con và Duy Nhất chia tay vì Hạ Miên. Nhưng mẹ nguyên nhân lần thứ hai. Con và ta thể được. Nếu như con muốn tiếp tục chung sống với trừ khi mẹ”

      “Đoạn tuyệt quan hệ mẹ con?” Bạc Cận Yến cười lạnh “Mẹ cho rằng điều này có thể uy hiếp con sao?”

      Trong nháy mắt sắc mặt Vệ Cần tái nhợt như mất hết huyết sắc “Con muốn đoạn tuyệt với mẹ vì ta sao?”

      Bạc Cận Yến lãnh đạm nhìn Vệ Cần. Vệ Cần bị dáng vẻ này của đâm thẳng vào ngực vô cùng đau đớn. Bà cố nén hít vào hơi sâu “ phải con thể ta chứ? Tại sao nhất định phải là Hạ Miên?”

      Bạc Cận Yến nhìn dáng vẻ cuồng loạn của Vệ Cần, rồi lại nhìn đến Diệc Nam sợ hãi. Có số điều nên trước mặt trẻ con, chậm lại “Chuyện mẹ lo lắng xảy ra. Mẹ , con làm sao Hạ Miên biết được?”

      Vẻ mặt Vệ Cần hề hòa hoãn chút nào. Bà vẫn cảnh giác đề phòng lắc đầu như cũ “ được! Con quên mất người gửi ảnh cho con và ta hay sao? Ông ta vẫn luôn chờ xem mẹ chết thế nào đấy!”

      Đôi môi mỏng của Bạc Cận Yến hơi nhếch lên. thở nặng nề nhìn Vệ Cần, hiển nhiên đó biểu cho tức giận khó đè nén. Cuối cùng chỉ trầm giọng câu “Ông phải là người như thế.”

      Về Cần còn muốn tiếp nữa Diệc Nam chu mỏ cắt đứt câu chuyện của bọn họ “Tại sao bà nội lại thích mẹ? Mẹ có chỗ nào tốt chứ?”

      Vệ Cần lúng túng giơ tay vuốt ve mái tóc của cậu nhóc. Nhưng Diệc Nam lại bướng bỉnh né đầu ra. Ánh mắt nhìn chăm chú vào bà “Nếu bà nội thích mẹ con cũng thích bà nội.”

      Bàn tay Vệ Cần dừng lại giữa trung. Bà quay đầu nhìn lại Bạc Cận Yến: “Đứa bé này phải là con của con và Hạ Miên ư? Con cho mẹ biết. Nếu như đúng chúng ta phải đón nó trở về nhạ họ Bạc. cuộc sống rày đây mai đó của con hát làm sao chăm sóc con cái được.”

      Vẻ mặt Bạc Cận Yến kiên nhẫn nhìn bà dò xét. Sau đó đứng dậy vào phòng bếp.

      Diệc Nam vui nhìn bà chằm chằm. Cậu ném chiếc thìa vào trong chén “Bà nội vừa xấu mẹ. Con ăn đồ ăn của bà nữa.”

      Lúc này bà mới ý thức được mình quá nhiều trước mặt trẻ con. Bà cười cười nhét chiếc thìa vào tay Diệc Nam rồi dụ dỗ “Ngoan, ngoan nào, cháu ngoan ăn cơm , bà nội gì nữa hết.”

      Diệc Nam rủ mắt lại tiếp tục xúc cơm của mình.

      Vệ Cần khoanh tay nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Diệc Nam. Sau đó quay đầu vào bếp hỏi Bạc Cận Yến uống nước “Ngày hôm qua con tìm Hạ Miên à?”

      Bạc Cận Yến trả lời.

      Vệ Cần còn thêm “Ba con đến huyện J công tác, trùng hợp gặp ta chứ?”

      Ngón tay trắng trẻo của Bạc Cận Yến nhàng xoay quanh chiếc cốc thủy tinh. chăm chú nhìn ra cửa sổ, qua giây lát mới trầm giọng trả lời “Nên gặp phải gặp thôi.”

      Hạ Miên cũng gặp được Bạc Tự Thừa. Sau khi quay xong phim bị Vịnh Nhi kéo dạo phố cổ. Lúc bị Bạc Tự Thừa gọi cũng hoảng hốt. nhìn về phía người đàn ông cao lớn nở nụ cười miễn cưỡng “Chú Bạc.”

      Trước kia ở nhà họ Bạc, Bạc Tự Thừa luôn đối xử với rất tốt. Mặc dù ông rất ít khi ở nhà, nhưng mỗi lần về đều kiên nhẫn hỏi thăm tình trạng của Hạ Miên. Nào là ở có quen , hoặc là có cần gì hay ? Ngay cả việc học hành của ông cũng quan tâm. người cha hiền.

      Có đôi khi Hạ Miên cũng ảo tưởng nếu mình có người cha như ông mọi chuyện xảy ra thế này. Nhưng có may mắn đó. Cha là Thạch Duệ Khải. người đàn ông có thể lực và ích kỷ.

      Bạc Tự Thừa khẽ với thư ký bên cạnh mình vài câu. Sau đó ông thẳng đến trước mặt Hạ Miên. gương mặt từng trải nở nụ cười ấm áp “Từ xa thấy con, chú còn tưởng nhận lầm nữa.”

      Vịnh Nhi thức thời khẽ “Các người cứ hàn huyên, tôi dạo nơi khác chút.”

      Hạ Miên chờ Vịnh Nhi xa mới ngại ngần ngẩng đầu nhìn Bạc Tự Thừa. nhìn thấy tóc mai của ông hoa râm khiến trong lòng hơi chua xót “ lâu gặp, chú Bạc, chú khỏe ?”

      Bạc Tự Thừa dí dóm nắm tay nện vào bên vai mình “Cũng giống trước kia, vẫn luôn dồi dào tinh thần.”

      Hạ Miên cười khẽ “Chú công tác à?”

      “Có số việc phải xử lý, cũng xong rồi.” Ông vừa vừa đánh giá Hạ Miên lượt, sau đó nhíu mày “Lại chịu ăn uống kỹ lưỡng à? Nhìn con còn gầy hơn trước đây.”

      Cảm giác được quan tâm luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn. Hạ Miên lộ ra vẻ mặt e lệ như bé “ tại gầy là mode ạ!”

      Bạc Tự Thừa trợn tròn mắt, ông nắm tay Hạ Miên khoác lên tay mình rồi lớn tiếng “ bây bạ gì đó. Theo chú ăn cơm để bồi bổ nào.”

      Có lẽ Hạ Miên lâu gặp Bạc Tự Thừa nên cũng muốn ngồi lâu hơn với ông. gọi điện thoại cho Vịnh Nhi rằng mình dự tiệc với Bạc Tự Thừa. bàn đều là những vị lãnh đạo quan trọng. Cũng đúng thôi, lần này Bạc Tự Thừa đến đây xử lý công việc mà. Hạ Miên chỉ phụ trách ngồi ở bên cạnh Bạc Tự Thừa lặng lẽ ăn uống. chẳng có hứng thú gì với những việc họ bàn cả.

      Cả bàn toàn đàn ông cũng nhiều đề tài khác nhau. Có người nhiều chuyện cười đùa Bạc Tự Thừa, có lẽ họ lầm tưởng rằng Hạ Miên là tình nhân của ông. Bạc Tự Thừa lập tức lạnh mặt nghiêm túc “Đây là con của tôi.”

      Người đàn ông đặt câu hỏi lại cúi đầu uống rượu cười giễu, cũng dám nhiều lời nữa. Nhưng Hạ Miên lại đỏ hoe mắt vì lời của Bạc Tự Thừa. luôn cho rằng Bạc Tự Thừa là người đàn ông chính trực. ra Vệ Cần có rất nhiều tính xấu điển hình của dân thành thị . Nhưng Bạc Tự Thừa lại đối xử với bà vô cùng tốt. Người đàn ông như ông có mấy ai ngồi đến chức vị này mà có thói hư tật xấu, lại gặp dịp chơi.

      Phải rằng ông luôn giữ vững danh tiếng đến quá mức gượng ép mình. tại có bao nhiêu viên chức cấp cao có vợ bé bên ngoài, giấu thế nào cũng dễ dàng bị phát . Nhưng Bạc Tự Thừa người thanh bạch trong bộ máy chính trị. Ông có thói xấu hủ bại. Ít nhất Hạ Miên chưa từng thấy ông thân mật với người phụ nữ nào quá.

      Hạ Miên khỏi ngạc nhiên về chuyện tình của ông và Vệ Cần. Người đàn ông tốt đến thế sao lại thích người phụ nữ bụng dạ hẹp hòi lại vừa suy tính sâu xa chứ?

      Bạc Tự Thừa thấy Hạ Miên thỉnh thoảng nhìn mình nên cũng hoài nghi cúi đầu “Sao vậy?”

      Hạ Miên nghiêng đầu mỉm cười “ có gì ạ!”

      Bạc Tự Thừa cũng hỏi nữa. Chốc lát sau lại bỗng khẽ hỏi “Con và Cận Yến làm lành rồi hả?”

      Hạ Miên căng thẳng, lo sợ liếc nhìn ông. Nhưng trong ánh mắt của Bạc Tự Thừa chỉ có nụ cười, tựa như có gì mất vui. Lúc này mới yên lòng: “Chắc là dì giận con lắm!”

      Bạc Tự Thừa cười nhìn rồi thở dài “Dì con tính tình hơi quá đáng, ra tấm lòng xấu. Chuyện của con và Cận Yến phải suy nghĩ đến bà ấy, còn có chú đây.”

      Hạ Miên mỉm cười gật đầu “Cám ơn chú Bạc.”

      phải là Bạc Tự Thừa có ý kiến chuyện năm đó bị đuổi ra khỏi nhà họ Bạc. Nhưng vì lúc ấy thái độ của Vệ Cần quá cương quyết, hoàn toàn để cho Bạc Tự Thừa có cơ hội nhiều. Hơn nữa, đối mặt với những lời cay độc của Vệ Cần, Hạ Miên cũng có mặt mũi ở lại nữa. Huống chi cũng muốn thanh minh gì cho bản thân với Bạc Tự Thừa. Cho nên người đàn ông này vẫn trước sau gì giúp cho .

      Hạ Miên nhớ lại chuyện cũ khiến tâm trạng hơi nặng nề. rũ mắt xuống uống nước trái cây. Bạc Tự Thừa nhìn thấy dáng vẻ của cũng biết được vẫn còn chú ý đến chuyện trước kia. Ông lên tiếng an ủi “Nếu qua rồi cũng đừng làm khó mình nữa. ra dễ hơn hận rất nhiều. Tại sao chọn cho mình cách sống thoải mái nhàng hơn?”

      Hạ Miên bất ngờ nhìn Bạc Tự Thừa, nhịn được cười “Chú Bạc xem ra rất có kinh nghiệm. Chẳng lẽ chú cũng từng vừa vừa hận ai sao?”

      Nụ cười của Bạc Tự Thừa nhất thời đọng lại. Ánh mắt ông nhìn Hạ Miên bỗng nhiên sâu thẳm xa xăm. Ông trầm mặt quan sát gương mặt của , cuối cùng khóe môi cũng cong lên “Cho là vậy , đừng đề cập đến.”

      Hạ Miên loại xuất vài hiếu kỳ. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Bạc Tự Thừa muốn nhắc đến chuyện cũ khiến cũng biết điều im lặng.

      Khi tan tiệc mấy vị quan chức còn muốn an bài tiết mục khác cho Bạc Tự Thừa. Nhưng Bạc Tự Thừa chỉ từ chối nhã nhặn. Cả nhóm người đứng ở đại sảnh trò chuyện với nhau. Lúc này cách đó xa lại có nhóm người đến. Đôi mắt sắc bén của Hạ Miên phát ra Thạch Duệ Khải trong đó. Trong phút chốc hơi do dự biết có nên bước đến chào hỏi hay ?

      Nào biết Thạch Duê Khải đầu nhóm người cũng phát ra . Khi ánh mắt ông di chuyển qua Bạc Tự Thừa lại bỗng mang vẻ lạnh lùng.

    3. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      Chương 27:


      Bạc Tự Thừa cũng nhanh chóng nhìn thấy Thạch Duệ Khải. Sắc mặt của ông còn khó coi hơn cả người kia. Hạ Miên khẽ chau mày thầm đánh giá vẻ mặt của hai người.

      Bạc Tự Thừa như hoàn toàn chẳng muốn chào hỏi với Thạch Duệ Khải gì cả. Theo lý thuyết bọn họ cũng coi như là đồng liêu nên thể nào xa cách đến mức độ này.

      Thạch Duệ Khải nghiêng người chuyện với trợ lý đứng bên cạnh nhằm cố ý tránh chạm mặt với Bạc Tự Thừa và giả vờ như thấy đối phương. Còn Bạc Tự Thừa sau vài phút khó chịu ngắn ngủi cũng nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường. Ông hiền hòa với Hạ Miên “Con quay phim xong chưa? Lâu rồi về nhà, có rãnh đến thăm chú Bạc nhé!”

      Hạ Miên hơi ngỡ ngàng với khí quái dị của hai người này. hoảng hốt trong giây lát mới sững sờ nhìn Bạc Tự Thừa.

      chần chờ dám trả lời ông ngay. Bạc Tự Thừa thận trọng đoán ra bận tâm về vấn đề gì nên bàn tay to lớn của ông vỗ vỗ lên vai “Giờ con và Cận Yến sống chung với nhau lần nữa. Trước sau gì cũng phải qua cửa ải của dì con. Chẳng lẽ con nghĩ đến tương lai của hai đứa sao?”

      Hạ Miên im lặng. phải là nghĩ đến tương lai của hai người. Có người phụ nữ nào muốn gả cho người đàn ông mình chứ. Huống chi bọn họ còn có đứa con trai. là người kỳ vọng vào mái nhà ấm áp hơn bất cứ ai khác. Nhưng trở ngại giữa và Bạc Cận Yến đâu chỉ có Vệ Cần. còn có thù lớn chưa trả, ngày nào chưa đòi về được công đạo cho cái chết của mẹ mình cũng dám nghĩ đến chuyện của .

      “Chú Bạc.” Hạ Miên trịnh trọng ngước mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, rồi thoải mái cười “Cám ơn chú ghét bỏ xuất thân của con. Chú yên tâm, con đối với Cận Yến tốt.”

      Bạc Tự Thừa nhíu mày “Chú tuyệt đối hoài nghi tình cảm của con đối với nó.”

      Bạc Tự Thừa đưa tay liếc nhìn đồng hồ. Người thư ký đứng cách đó xa cũng liếc mắt về phía bên này vài lần rồi. Ông thở dài hơi nghiêm trọng và nhìn Hạ Miên như có điều suy nghĩ “Chuyện qua rồi. Đừng tính toán với dì con nữa. Bà ta trời sinh tính tình chẳng chịu thua kém ai và đối với chuyện của Cận Yến lại luôn đặc biệt quan trọng. Có lẽ là lo lắng con đối với Cận Yến”

      Ông thêm gì nữa. Nhưng Hạ Miên biết phần sau lời của ông là gì. hiểu rất Vệ Cần bảo vệ Bạc Cận Yến kỹ càng đến mức nào. Nếu năm đó bà cũng vì Bạc Cận Yến mà làm nhiều việc như thế đối với mình…

      Bạc Tự Thừa là người bận rộn nên cũng nhiều lời với Hạ Miên nữa. Ông dặn dò Hạ Miên vài câu rồi bỏ .

      Khi Hạ Miên chuẩn bị rời khỏi đó lại bất ngờ nhận được điện thoại của Thạch Duệ Khải. Ông với Hạ Miên rằng mình ở quán cà phê đợi . Hạ Miên suy nghĩ chốc lát rồi vẫn nhận lời.

      Điều khiến bất ngời chính là câu đầu tiên của Thạch Duệ Khải với biết Bạc Tự Thừa à?”

      Ông ta cau chặt chân mày thể vui của mình. Nhưng Hạ Miên biết ấm ức này của ông từ đâu đến, thăm dò “Ông ấy là cha của Cận Yến.”

      Ánh mắt sâu xa của Thạch Duệ Khải dừng mặt lúc lâu, sau đó là mỉm cười thâm ý “Thiếu chút nữa tôi quên mất cướp vị hôn phu của Duy Nhất.”

      Hạ Miên mím chặt môi lên tiếng. biết được trong đáy lòng của Thạch Duệ Khải toan tính điều gì. ràng ông cũng nghiêng về phía Thạch Duy Nhất lắm. Nhưng Thạch Duy Nhất là con của ông, còn đặt cái tên như báu vật. Đáng ra tình trạng phải thế này mới đúng.

      Thạch Duệ Khải ve vuốt chiếc cốc sứ trắng, tầm mắt lại thơ thẩn ngoài cửa sổ. Hạ Miên cũng cắt ngang, chỉ nhẫn nạn chờ lời kế tiếp của ông. Qua lúc lâu, Thạch Duệ Khải mới quay đầu hỏi Hạ Miên “Bạc Tự Thừa có phải với rằng rất giống người hay ?”

      Hạ Miên nghi ngờ ngẩng đầu nhìn ông, trái tim chợt thít chặt lại. Ý của Thạch Duệ Khải là Bạc Tự Thừa quen biết Diệp Tuần ư? Hơn nữa nhìn ánh mắt chế nhạo của ông dường như quan hệ của bọn họ cũng khá sâu sắc phải.

      Thạch Duệ Khải nhìn thấy dáng vẻ này của lại tự chủ cười lắc đầu “Bạc Tự Thừa vẫn như cũ, luôn che giấu tất cả.” Ông dừng lại trong giây lát, đôi mắt ảm đạm nhìn chăm chú vào Hạ Miên “Vậy cũng biết tại sao tôi lại làm thân với ?”

      Hạ Miên nắm tay lại ” Bởi vì tôi giống người vợ mất của ông?”

      Thạch Duệ Khải gật đầu tán dương, hai tay ông đan vào nhau đặt mặt bàn “Dáng vẻ của rất giống bà ấy, mà tuổi của cũng. xấp xỉ với con mất của chúng tôi. Mỗi lần nhìn thấy , tôi đều có ảo giác cảm thấy giống như Diệp Tuần và lại cảm thấy giống như Diệp Tử.”

      Hạ Miên thản nhiên nhìn lại ánh mắt của ông. Nhưng sâu trong nội tâm của khủng hoảng cực độ. biết Thạch Duệ Khải dò xét với thâm ý gì. chỉ có thể khắc chế cảm xúc dời sông lấp biển trong lòng mình và im lặng theo triết lý “dĩ bất biến ứng vạn biến”.

      Thạch Duệ Khải tiếp “Có lẽ đây chính là duyên phận.”

      Hạ Miên khẽ bật cười, làm ra vẻ rất vui “Có thể được ông Thạch đây để mắt là vinh hạnh rất nhiều cho tôi.”

      Thạch Duệ Khải vẫn dùng ánh mắt sâu xa đánh giá . Hạ Miên cúi đầu nhấm nháp ly cà phê đắng chát, dư vị nồng nàn trong cổ họng khiến rất khó chịu.

      Hai người nhất thời im lặng. Đương lúc Hạ Miên chuẩn bị đứng dậy từ biệt Thạch Duệ Khải bỗng gõ lên mặt bàn, ông trầm giọng lên tiếng: “ biết có hứng thú làm con của tôi ?”

      Hạ Miên kinh ngạc nhíu mày, tại xưng hô thế này chẳng có gì là hay ho.

      Có lẽ Thạch Duệ Khải cũng ý thức được nghĩa khác trong câu của mình. Ông chống tay lên trán mình “Xin lỗi, ý của tôi là “con . Bởi vì họ bất ngờ qua đời, nên nhiều năm qua tôi vẫn nhớ tới họ. Có thể chuyện với về họ khiến cho tôi cảm thấy rất vui vẻ.”

      Hạ Miên nheo mắt lại nhanh chóng che giấu châm chọc chế giễu trong lòng mình. vốn suy nghĩ ra rất nhiều thủ đoạn để đến gần Thạch Duệ Khải, lại ngờ rằng việc lại thuận lợi như bây giờ. Vẫn là do Thạch Duệ Khải chủ động thúc đẩy nên cũng uổng công sức bỏ ra.

      giả vờ khó xử, trong giọng cũng chần chờ “ biết chị Duy Nhất sao”

      Ngón tay Thạch Duệ Khải gõ từng nhịp lên mặt bàn. Gương mặt ông lạnh lùng, vẻ mặt khi nhắc đến Thạch Duy Nhất cũng lộ ra vẻ là người cha hiền “Tôi chỉ nhận con nuôi, nó có ý kiến gì.”

      Khóe miệng Hạ Miên nhếch lên nụ cười nhạt. Mặc dù hơi lệch với kế hoạch và tiến triển dự tính nhưng như vậy cũng thú vị

      Trong khoảng thời gian Hạ Miên quay phim Diệc Nam đều sống cùng với Bạc Cận Yến. Trước khi hoàn thành phần diễn của mình lại nhận được điện thoại của Mạc Bắc rằng chuẩn bị đón Diệc Nam.

      Hạ Miên do dự trả lời ngày. Trong lòng muốn để Bạc Cận Yến và con trai có nhiều thời gian sống với nhau. Chờ đến khi hai người họ thân thiết hơn tìm cơ hội thích hợp cho Bạc Cận Yến biết.

      Dù sao tại Thạch Duệ Khải cũng hơi tín nhiệm . nhanh chóng thoát khỏi cơn ác mộng quấn lấy mình nhiều năm, cuộc sống thư thả bên cạnh con trai và .

      Mạc Bắc thấy rất lâu cũng trả lời nên hoang man “alo” thử xem. Hạ Miên tự nhiên “Để cho Diệc Nam ở chung với ấy vài ngày nữa .”

      Mạc Bắc ở đầu dây bên kia cũng lập tức trả lời. Hạ Miên cũng suy nghĩ nhiều đến việc này. Qua hồi lâu mới nghe thấy tiếng lạnh lùng của Mạc Bắc “Em muốn cho ta biết thân phận của Diệc Nam sao?”

      Hạ Miên bình tĩnh thừa nhận “Dù sao ta cũng là cha ruột của Diệc Nam.”

      Mạc Bắc bên kia đầu dây lại yên lặng lâu. Lúc này Hạ Miên mới cảm thấy ổn. Phần lớn thời gian Diệc Nam cũng ở bên cạnh Mạc Bắc, năm năm nay đều kêu là “ba”. Lúc này nếu như bỗng rằng ba nó là người khác, chỉ là Diệc Nam chịu được, mà ngay cả Mạc Bắc cũng là chuyện vô cùng tàn nhẫn.

      “Em xin lỗi.” Hạ Miên cẩn thận nghe thấy tiếng thở mỏng manh của Mạc Bắc, càng thành khẩn hơn “Ban đầu em…”

      phải xin lỗi .” Giọng lạnh lùng của Mạc Bắc truyền qua làn sóng của điện thoại. ràng là lời xa cách khiến cho lòng Hạ Miên càng thêm chua xót.

      “Do chủ động chăm sóc cho Diệc Nam. Lúc đó Vệ Cần khiến em cùng đường, cắt đứt tất cả sinh kế của em, ép em phải xuất ngoại. Nếu em trở về mà dẫn theo con trai nhất định khiến bà ta chú ý. chỉ nghe theo trái tim của mình giúp em hề có mục đích gì nên em cũng phải xin lỗi .”

      Hạ Miên cắn môi lên tiếng, chỉ nghe Mạc Bắc lại hỏi “Em xác định quay về bên cạnh ta sao?”

      Giọng Mạc Bắc rất bình thản. Tuy Hạ Miên thấy được vẻ mặt ở bên kia điện thoại, nhưng biết câu hỏi này được dùng hết sức lực của mình.

      Hạ Miên vừa định trả lời nhưng Mạc Bắc lại cắt ngang “Thôi, phải trả lời, câu trả lời em ra sao cũng biết rồi. Chuyện của Diệc Nam nghe theo em. Nhưng Hạ Miên, từ đầu đến cuối luôn cảm thấy việc Vệ Cần nhằm vào em hề đơn giản. Nếu như chỉ sợ em làm hại đến con trai bà ta sau khi em rời khỏi nhà họ Bạc cũng nên gây khó khăn cho em khắp nơi mới đúng. Cho nên hi vọng em cẩn thận trong chuyện của Diệc Nam.”

      Hạ Miên giật mình sững sờ và mơ màng gật đầu, ý thức được nhìn thấy mới khẽ trả lời “Em biết, em cẩn thận.”

      Hạ Miên vẫn còn sợ hãi khi nhớ đến cuộc sống sau khi rời khỏi nhà họ Bạc. Kể từ khi quyết định giữ lại đứa con liền nghiêm túc bắt đầu tìm việc làm. Mặc dù Mạc Bắc vẫn luôn chăm sóc cho , nhưng thể nào ỷ lại cả đời. Huống chi trong bụng lại là con của người đàn ông khác nên càng có lý do gì liên lụy đến Mạc Bắc.

      Khi đó mới vừa tốt nghiệp đại học. có kinh nghiệm làm việc cũng có quan hệ với ai. May là dáng vẻ tệ nên tìm chức thư ký bình thường cũng dễ dàng. có thể vừa làm vửa dành dụm đợi đến ngày sinh nở rồi sau đó mới quyết định kế tiếp nên làm gì. Nhưng đời luôn như là mơ, vừa làm hai ngày giám đốc kêu vào chuyện. Vẻ mặt của giám đốc nghiêm túc hỏi đến cuộc sống riêng tự của . còn thử việc, vẫn chưa nộp giấy kiểm tra sức khỏe nên việc mang thai thể nào bị lãnh đạo biết nhanh thế này.

      Giám đốc cũng nhiều lời khách sáo, ông trực tiếp thẳng lập trường của mình. Bọn họ cần là nhân viên gắn bó lâu dài, Hạ Miên mang thai hơn ba tháng, làm bao lâu phải nghỉ hậu sản. Nhà tư bản luôn có suy tính riêng của mình, nên ngày thử việc thứ hai Hạ Miên bị sa thải.

      Tình trạng của mấy công việc kế tiếp đều giống vậy. Hạ Miên phát ra ổn từ lâu nhưng muốn suy nghĩ nhiều. Vệ Cần xé to chuyện ra giống như tội phạm vậy. Nhưng chính là bị ép đến bước đường cùng, có công việc, có thu nhập. Thậm chí còn liên lụy đến cả Mạc Bắc.

      Ngày qua ngày bụng cũng to lên. Người gầy lại thêm phần tâm tình trong lúc mang thai luôn được tốt, chú ý bổ sung dinh dưỡng nên cân nặng của Diệc Nam vô cùng, bụng cũng ra . Lúc này lại bắt đầu lo lắng việc Vệ Cần có phải phát ra mình mang thai hay . chỉ còn con là niềm hi vọng cuối cùng. Nếu như nhà họ Bạc cướp con của , với quan hệ như nước với lửa của và nhà họ Bạc tại e rằng muốn gặp con lần còn khó hơn lên trời.

      Hạ Miên xuất ngoại dưới sắp xếp của Mạc Bắc. Cuối cùng Vệ Cần cũng an tâm còn chú ý đến hành tung của nữa.

      Chuyện của Diệc Nam la do Hạ Miên và Mạc Bắc tốn nhiều công sức mới giấu diếm được. Bọn họ ra tay bôi sạch dấu vết để ai tra ra. Nhưng Hạ Miên tính toán ngàn vạn lần cũng ngờ đến và Bạc Cận Yến gặp lại nhau, mà còn dây dưa dứt với .

      vốn phải là kẻ quen dối lòng, nếu như rồi để mình phải chịu thiệt. Nhưng chuyện của con trai dám qua loa. Những thứ khác có thể để ý nhưng Diệc Nam… chính là mạng của .

    4. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      Chương 28:


      Mạc Bắc đón Diệc Nam, cũng là Diệc Nam làm ầm ĩ đòi về. Dù sao thời gian cậu nhóc sống chung với Mạc Bắc rất lâu. Nên trong lòng cậu, Mạc Bắc chính là cha ruột của mình. Đương nhiên tình cảm cũng ai có thể thay thế được.

      Bạc Cận Yến ngồi bên cạnh nhìn xem Diệc Nam gọi điện thoại chuyện với Mạc Bắc. Khuôn mặt nhắn của cậu nhóc nhăn lại, ra vẻ rất đau khổ chỉ còn thiếu chưa khóc thành tiếng “Ba ơi, ba về rồi cũng đến đón con, có phải ba cần con nữa phải ?”

      Từ Diệc Nam thiếu thốn tình thương nên tâm tư rất mẫn cảm lại thêm phần đa nghi.

      Bạc Cận Yến nghe được Mạc Bắc gì bên kia điện thoại. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ sắp khóc của Diệc Nam trong lòng lại khó chịu. Sau đó có lẽ Mạc Bắc thỏa hiệp rằng mình tới ngay nên lúc này Diệc Nam mới vui vẻ hẳn lên và cúp điện thoại.

      Bạc Cận Yến cau mày ngồi ghế salon, vẻ mặt vui chăm chú nhìn cậu nhóc “Ba đối với con tốt à?” Chuẩn bị khỏi đây lại vui mừng đến thế sao?

      Diệc Nam chạy tới chạy lui thu dọn đồ chơi của mình nhưng vẫn quên bớt ít thời gian an ủi Bạc Cận Yến “Tốt chứ! Nhưng là ba Mạc Bắc là ba ruột của con, nên con cũng muốn quan tâm đến ba Mạc Bắc nhiều hơn.”

      Bạc Cận Yến trầm mặc nhìn Diệc Nam, sau đó đứng dậy giúp cậu bỏ đồ vào túi hành lý.

      Mạc Bắc đến rất nhanh. Bạc Cận Yến ra mở cửa yên lặng nhìn ta. Cuối cùng vẫn là Diệc Nam phá vỡ khí lúng túng này. Cậu nhào đến ôm lấy đôi chân dài của Mạc Bắc, ngẩng khuôn mặt nhắn cười rạng rỡ “Ba.”

      Bạc Cận Yến đứng sau quan sát hành động qua lại của Mạc Bắc và Diệc Nam từ đầu đến cuối. Mạc Bắc cũng gì với , chỉ cúi người cầm lấy hành lý của Diệc Nam muốn rời . Hoàn toàn hề dùng bất cứ ánh mắt nào trao đổi với Bạc Cận Yến.

      “Chúng ta chuyện chút.” Bạc Cận Yến cho hai tay cắm vào túi an tĩnh đứng sừng sững, mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt thường ngày.

      Mạc Bắc quay đầu lại giễu cợt hỏi “ về Hạ Miên à? Xin lỗi tôi có gì để .”

      Bạc Cận Yến hơi nhíu mày. biết Mạc Bắc có thái độ thù địch với mình ít. Nhưng nghĩ đến lại sâu sắc đến mức lời ra khỏi miệng cũng đều là chế nhạo.

      Mạc Bắc thản nhiên nhìn Bạc Cận Yến hồi lâu mới “Hạ Miên quá nên mới cho phép tổn thương ấy hết lần này đến lần khác. Nhưng là người đàn ông, dù bất cứ lý do gì mà bỏ rơi phụ nữ và để mặc mẹ mình xúc phạm đến ấy đều là biểu có trách nhiệm.”

      Đôi môi mỏng của Bạc Cận Yến khẽ nhếch có ý phản bác. Bàn tay trong túi quần siết lại thành quyền. thừa nhận mình rất có lỗi vời Hạ Miên. Lúc còn trẻ quá ngây thơ, mẹ của lại bỉ ổi hơn những gì tưởng tượng.

      Hiển nhiên là Mạc Bắc muốn đối mặt với thêm khắc nào nữa, ôm lấy con trai kiêu ngạo đứng ở cửa “Nếu như ấy bảo vệ ấy cho tốt.”

      Bạc Cận Yến sa sầm mặt nhìn Mạc Bắc dẫn cậu nhóc rời .

      thể phản bác lại câu nào của Mạc Bắc cả. thừa nhận mình bảo vệ tốt cho Hạ Miên nên mới để chịu đựng nhiều khổ sở cùng cực. tự trách này lúc nào giày vò lấy .

      Cho nên tại thể để cho lịch sử tái diễn nữa.

      Tại khu vườn xanh biếc mơn mởn trải dài trong ngôi nhà yên tĩnh, Bạc Cận Yến vẫn yên lặng đứng ở giàn nho nhìn phong cảnh trong vườn cho đến khi người quản gia phía sau phá vỡ tâm tư của “Bạc tiên sinh, lão gia mời cậu vào.”

      Bạc Cận Yến quay đầu lại nhìn người quản gia tóc bạc trắng, khẽ gật đầu “Cám ơn.”

      Đây là căn biệt thự cổ, hành lang cũng có thể ngửi được mùi hoa thơm ngát khắp nhà. Đôi giày da bóng loáng giẫm sàn nhà gỗ vang rất . Bạc Cận Yến đẩy cánh cửa gỗ đỏ thắm ra, gương mặt trầm lắng của người đàn ông bên trong ngước lên nhìn .

      Bạc Cận Yến đứng nghỉ chân tại cửa trong giây lát mới trầm giọng cất lời “Ba.”

      Cổ họng Phó Trạm khàn khàn “ừ” khẽ, ông vẫn ngồi sau bàn sách chăm chú liếc nhìn “Đến rồi à!”

      Bạc Cận Yến đến trước mặt ông dừng lại. Hai người nhìn nhau lúc lâu vẫn cất lời.

      Gương mặt sâu xa của Phó Trạm thể ra lúc còn trẻ ông vô cùng tuấn. Mặc dù giờ già nhưng vẫn còn khí chất nho nhã. Chỉ có điều trong đôi mắt hài hòa của ông nhìn người ta lại rất xa cách.

      Bạc Cận Yến thở dài, kéo chiếc ghế dựa ra và ngồi xuống “Gần đây con bận quá có thời gian đến đây. Ba khỏe ?”

      Gương mặt của Phó Trạm biểu gì, đôi môi mỏng khẽ mấp máy “Vẫn khỏe, con đến đây chỉ là muốn thăm ba đúng ?”

      Bạc Cận Yến nhìn ông trả lời, xem như là đồng ý.

      Khóe miệng của Phó Trạm cuối cùng cũng nở nụ cười, nhưng mắt “Để ba đoán thử xem, con muốn kêu ba dừng tay? Con trai, lời này con bao nhiêu lần rồi?”

      Đôi mắt đen láy của Bạc Cận Yến nhìn ông sáng quắc: “Ba thấy mẹ khó chịu ba mới thoải mái sao? Tại sao thể độ lương hơn chứ?”

      Phó Trạm nheo mắt nhìn . Bạc Cận Yến nhìn thấy được trong đáy mắt ông là cam lòng và tức giận. Đây là cha ruột của , Phó Trạm, do tra ra đầu mối ngọn nguồn nên biết được.

      Phó Trạm nặng nề nhích về lưng ghế dựa. Ánh mắt ông an tĩnh nhìn vào gương mặt Bạc Cận Yến. Mặt mũi hai người giống nhau bảy tám phần, năm đó Bạc Cận Yến vừa nhìn thấy ông biết được ngay.

      thực tế từ lúc biết mình phải là con trai của Bạc Tự Thừa. Chỉ có mình Bạc Tự Thừa hay biết gì cả. Con người ông quá chính trực, lại quá thà nên chẳng bao giờ hoài nghi lời của Vệ Cần.

      Khi Bạc Cận Yến nghe được bí mật của Vệ Cần cũng thích chuyện với ai nữa. phải là tự kỷ chân chính, chỉ phong tỏa mình trong bí mật đó mà thôi. áy náy với Bạc Tự Thừa và chán ghét mẹ mình. Thế giới của chỉ toàn dối trá và lừa gạt, tin bất cứ ai, cũng thích tiếp xúc với người khác.

      Cho đến khi Hạ Miên xuất . Cho đến khi… biết mình cướp hết tất cả những gì thuộc về Hạ Miên.

      “Vệ Cần đáng để con bảo vệ bà ta hết lần này đến lần khác nhiều như vậy sao?” Phó Trạm cười khẩy. Ông vốn là người cười tùy tiện nên thoạt nhìn càng thêm áp bức người khác, “Con cũng chỉ là con cờ trong của bà ta đặt lên Bạc Tự Thừa thôi. Bạc Tự Thừa là thằng ngu. Vệ Cần tin nấy, ôm con về là con , cũng tin, để rồi chia tay với Diệp Tuần.”

      Sắc mặt Bạc Cận Yến khó coi, cụp mắt “Đừng ba con như vậy. Ông chỉ là nghĩ đến xấu xa của người khác thôi.”

      được kêu là ba!”

      Phó Trạm đập lên bàn sách, tức giận gầm “Con là con trai của ba. Nhưng Vệ Cần lợi dụng con để bò lên. Là bà ta quyến rũ ba để vứt bỏ Bạc Tự Thừa. Sau đó thấy Bạc Tự Thừa vừa có tiếng tăm vô sĩ dẫn con đến kêu người đàn ông khác là ba hai mươi mấy năm. Để rồi bà ta đẩy cha xuống vực!”

      Phó Trạm thở hồng hộc. Bạc Cận Yến biết mình chạm đến nỗi đau của ông, đoạn lên tiếng trấn an “Ba bình tĩnh lại !”

      “Kêu ba làm sao bình tĩnh đây?” Trong đôi mắt Phó Trạm đầy thù hằn, gương mặt đỏ gay “Bà ta sợ ba tìm ra con rồi vạch trần mưu của bà ta. Vì thế mới hãm hại ba oan ức ngồi tù mười năm.”

      “Trong lòng Vệ Cần chỉ có bà ta mà thôi. Con trai, con cho rằng bà ta xem con là con trai hay sao? Nếu như là cũng thể để ý đến cảm nhận của con, ép buộc con đính hôn với Thạch Duy Nhất.”

      Phó Trạm vạch trần tất cả bộ mặt giả dối của Vệ Cần. Trái tim Bạc Cận Yến vô cùng bình tĩnh hề xuất đau đớn. Mẹ của làm quá nhiều việc tệ bạc, mỗi việc đều khiến khiếp sợ. Thế nhưng dần dần cũng còn bị tác động khiến mình thất vọng nữa.

      “Ba đưa Hạ Miên đến nhà họ Bạc chỉ là vì muốn tìm cơ hội để vạch trần Vệ Cần, để cho thằng ngu Bạc Tự Thừa kia thấy bộ mặt của bà ta. Nào biết bà ta lại gian xảo vô cùng, chỉ cần sợi dây chuyền cũng tìm ra được đầu mối.”

      Bạc Cận Yến hờ hững lắng nghe, trong giọng nhuốm màu bi thương “Nhưng ba à! Ba cảm giác mình ích kỷ sao? Con và Hạ Miên cũng là vô tội, lại bị ba lợi dụng. Bây giờ ba còn muốn phá hủy hạnh phúc của con sao? Con và ấy vất vả lắm mới ở bên nhau, có lẽ còn có đứa con…”

      Đôi chân mày rậm rạp của Phó Trạm chau lại, nhưng mặt lại hề xúc động vì lời của “Cận Yến, phụ nữ thế giới này phải chỉ có mình Hạ Miên. Ban đầu ý của cha chỉ muốn dùng danh nghĩa Nhất Nhất để đưa đến trước mặt Bạc Tự Thừa cách hợp lý. Nhưng cha nghĩ ra con ta. ta có gì tốt? Con cho rằng sau khi ta biết còn con được hay sao? Số mệnh của ta cũng bị Vệ Cần làm hỏng mất rồi!”

      Đôi bàn tay đặt lên đầu gối của Bạc Cận Yến nắm lại chặt. Gương mặt bỗng lạnh lùng và kiên định “Cho nên cha cũng thỏa hiệp vì con đúng ?”

      Phó Trạm sao nhận ra được đơn và chán nản trong giọng của . Nhưng nghĩ đến kiếp sống mười năm sau song sắt ông lại căm thù chịu nổi.

      Bạc Cận Yến cười khổ “Hai người đều có lý do để làm tổn thương đến người khác. Vậy con và Hạ Miên sao? Mẹ của Hạ Miên sao? oán hờn của chúng con phải tìm ai đây? Dù cho ba có dừng tay lại hay , con cũng chia lìa với Hạ Miên nữa.”

      Bạc Cận Yến nhìn Phó Trạm gằn từng chữ “Con mất ấy năm năm rồi, tuyệt đối để cho ấy rời khỏi con thêm lần nào nữa.”

      Phó Trạm mím chặt môi nhìn vẻ mặt cương quyết của con trai gì.

      Bạc Cận Yến biết tại thù hận của Phó Trạm rất kịch liệt, dù cho gì cũng thể thay đổi tâm ý của ông. Tương lai của và Hạ Miên tràn ngập nguy cơ, nhưng bao giờ buông tay nữa.

      Năm năm trước cho rằng buông tay là cách tốt nhất, nhưng vì nó mà thiếu chút nữa thể tìm lại được .

      Khi thấy phim quảng cáo đóng tivi, trong lòng vừa mừng vừa lo. nghĩ mình nên quang minh chính đại tìm nhưng lại dám đến gần.

      thiếu , trả nổi. Nhưng vẫn bị hút vào hết lần này đến lần khác, chỉ có thể dùng cách cực đoan lặng lẽ chạm vào , ngửi lấy mùi hương quen thuộc của

      Sau khi Hạ Miên quay xong mệt mỏi kiệt sức về thẳng nhà. đường nhận được điện thoại của Mạc Bắc khiến tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Lúc trước vì chuyện liên quan đến Diệc Nam nên dường như giận dỗi với , rất nhiều ngày cũng thấy tăm hơi.

      Hạ Miên mỉm cười bắt máy “Hết giận rồi à?”

      Mạc Bắc chắc lưỡi, sau đó mới nghiêm túc “Có thứ tốt cho em, gửi vào hộp mail rồi. Nhất định em cảm thấy hứng thú.”

      Hạ Miên cau mày nghi ngờ, còn chưa kịp hỏi thêm Mạc Bắc cúp điện thoại. cầm ipad lên kiểm tra mail, thấy được video clip của Mạc Bắc gửi đến.

      Vừa mới mở ra vang lên tiếng phụ nữ rên rỉ phóng đãng. Vịnh Nhi ngồi trước hốt hoảng trượt tay, khuôn mặt đỏ ửng nhìn Hạ Miên chằm chằm từ kính chiếu hậu “Hạ Miên, em dám xem mấy thứ này ư? Coi chị chết rồi hả?”

      Hạ Miên ngờ đến mạc Bắc gửi mấy thứ này cho mình. Gương mặt xấu hổ nóng bừng lên, giọng xin lỗi “Em lỡ tay.”

      Vịnh Nhi lúng túng nghiêng đầu sang chỗ khác, bên tai cũng đỏ ửng.

      Đôi lông mày nhắn của Hạ Miên cau lại chặt, kiên trì xem video clip tiếp. Mạc Bắc phải là kẻ nhàm chán gửi cho mấy thứ bậy bạ này, nhất định là có ý đặc biệt.

      Video clip như bị quay lén nhưng góc độ lại chọn vô cùng ràng, có thể thấy được người quay cũng rất tốn công. Cả cơ thể lõa lồ của người phụ nữ bị người đàn ông cường tráng thô bạo đè lên chiếc giường trắng muốt. Bộ phận bên dưới bị vật đàn ông to lớn hì hục thúc đẩy. gương mặt người phụ nữ ra vẻ vừa đau đớn vừa sung sướng. Đến khi thấy được cả gương mặt Hạ Miên dại ra trong nháy mắt.

      Tại sao… là bà ta?!!!

    5. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      Chương 29:


      Trong đêm đoạn phim Viên Uyển Linh vợ của Thạch cục trưởng vụng trộm xuất ở các trang web lớn và đầu đề của báo chí với tấm hình bắt mắt dâm dục thành công trở thành câu chuyện nóng hổi trong lúc uống trà của công chúng. Khiến cho Thạch Duệ Khải trở thành đề tài lớn nhất bị chê cười.



      Từ trước đến giờ ông luôn biết giả vờ làm ra dáng vẻ thâm tình, lúc này cũng có thể thản nhiên tiếp nhận phỏng vấn tivi: “Xin lỗi, tôi tin tưởng vợ của mình, nhất định là có kẻ ác ý vu oan cho bà ấy.”



      “Nhưng clip được nhân viên kỹ thuật phân tích có dấu vết của photoshop. Thạch cục trưởng, xin ông giải thích xem thế nào là đổ oan hãm hại chứ?”


      Các ký giả nhao nhao hỏi tới, lúc này tinh thần nhiều chuyện thắng hết tất cả. Gần đây có quá nhiều scandal tình ái của quan chức, nên câu chuyện khác biệt này ràng hấp dẫn ánh mắt của công chúng hơn.



      Thạch Duệ Khải sầm mặt, nhưng giọng điệu vẫn công thức hóa như cũ “Xin lỗi, trước khi tra ra manh mối tôi tiện ra, cảm phiền nhường đường.”



      Các ký giả theo bị các nhân viên ngăn lại, Thạch Duệ Khải bước , thư ký cũng theo sát phía sau mở cửa xe ra cho ông. Sau khi Thạch Duệ Khải lên xe, trong mắt ánh lên vẻ lo lắng, nghiến răng “Lập tức điều tra xem ai tung clip lên và mua lại bài của mấy tòa soạn báo chí. Còn nữa, lập tức xử lý tên trai bao kia cho tôi.”



      Thư ký ngồi phía trước gật đầu và yên lặng lái xe .



      Hạ Miên xem tin tức tivi, khóe miệng cong cong ra nụ cười vui vẻ. Thấy cảnh Thạch Duệ Khải bị ký giả hỏi đến mất hết phong độ khiến lòng vui sướng nên lời.



      Bạc Cận Yến nhìn thấy được nụ cười còn chưa biến mất trong mắt Hạ Miên. siết vào lòng, tiếng trầm ấm lướt qua vành tai “Vui lắm sao?”



      Hạ Miên quay đầu lại chỉ thấy vẻ mặt nghiêm trọng của , nên khẽ cất giọng hỏi “ lo lắng cho Thạch Duy Nhất ư?”



      Dường như Bạc Cận Yến ngờ rằng nghĩ vậy. Đôi mắt tối xuống, ngược lại chuyển đề tài khác “Em xem là ai tung đoạn phim này lên?”



      Hạ Miên khẽ chau mày và yên lặng nhìn nhau với . lát sau lắc đầu, vùi mặt vào ngực thư thả “Làm sao em biết? Đây là chuyện của Quan Trì, liên quan đến em.”



      Bạc Cận Yến yên lạng liếc nhìn hình ảnh Thạch Duệ Khải hoảng loạn bỏ tivi. nắm chắc vòng eo của Hạ Miên, thay đổi phương hướng lại đối mặt với mình. Hạ Miên ngồi giạng chân người Bạc Cận Yến, ngơ ngác nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời của .



      “Hạ Miên.” Bạc Cận Yến muốn lại thôi, cuối cùng cũng trịnh trọng cất lời “Em suy nghĩ xong việc kết hôn lần trước chưa?”



      “Tại sao lại đột nhiên muốn kết hôn?” Hạ Miên vẫn cảm thấy Bạc Cận Yến rất vội vã, cũng giống như lần trước cố chấp muốn có con vậy. Bây giờ điên cuồng lại biến thành việc kết hôn.



      Cánh tay khoác lên bả vai rắn chắc của Bạc Cận Yến, ngón tay nhàng vuốt ve chiếc áo sơ mi được cắt may vừa vặn của “Có thể cho em chút thời gian ?”



      Màu mắt Bạc Cận Yến sẫm xuống, Hạ Miên cảm giác được bàn tay bên hông mình càng siết chặt làm đau. cau mày nhắc nhở “Cận Yến, làm đau em.”



      Lúc này Bạc Cận Yến mới như nhớ ra mình khống chế tốt sức lực nên hoảng hốt bình tĩnh lại, tập trung chi tiết vào gương mặt điềm tĩnh của “Tại sao muốn suy nghĩ, ở chung với vui sao?”



      Hạ Miên cũng biết phải trả lời thế nào. chỉ muốn chờ sau khi Thạch Duệ Khải bị báo ứng mới nhận lời . Đến lúc đó cũng cho biết chuyện Diệc Nam…



      Từ quen tự lập, muốn dựa vào khả năng của người khác để hoàn thành tâm nguyện của mình. Cho dù là người thân thiết nhất nữa. Thù của mẹ , phải đích thân báo.



      Bạc Cận Yến luôn bảo vệ cho , sau khi biết được nhất định nhúng tay vào chuyện này. Huống chi còn liên quan đến Thạch Duy Nhất, Hạ Miên biết Bạc Cận Yến vẫn áy náy với Thạch Duy Nhất, nên muốn mình lại chen ngang họ.



      yên lặng của Hạ Miên như càng khiến Bạc Cận Yến thêm bất an. Gương mặt điển trai như bị phủ lên lớp băng lạnh, sức mạnh của bàn tay cũng tự chủ tăng thêm. Hạ Miên cũng nghi ngờ người mình có bị tay nắm đến đỏ cả lên .



      “Cận Yến?” Hạ Miên giọng mũi, muốn làm nũng với để hòa hoãn khí, nhưng ngờ lại bị giữ lấy sau ót hôn cuồng nhiệt.



      Hai tay hề do dự sờ lên vùng căng tròn xinh đẹp của cơ thể . Lúc sáng sớm Hạ Miên mới vừa tiếp nhận xong. Ai cũng tiểu biệt thắng tân hôn, ngày hôm qua mới vừa về nhà bị giày vò nhiều lần. Lúc này bộ phận riêng tư kia cũng còn hơi sưng đau. bắt lấy bàn tay thăm dò vào bên trong, run run lên tiếng “Đừng mà.”



      Bạc Cận Yến bướng bỉnh nhìn . Hạ Miên bị đôi mắt nóng bỏng của nhìn đến ngượng ngùng, nũng nịu choàng qua cổ phải là em do dự, đời này trừ ra, em còn có thể gả cho ai được nữa chứ?”



      Nào biết vậy cũng thể trấn an được Bạc Cận Yến. Hạ Miên biết hề có cảm giác an toàn. Lời còn chưa xong bị đè xuống ghế salon và hai chân bị mở ra.



      Quần áo cũng bị bất chấp cởi ra từng cái, thân thể láng mịn của lạnh rung phơi bày bên dưới người .



      cúi đầu ngậm lấy hai bên thịt non khẽ tách ra của . Hạ Miên nhịn được khẽ rên lên tiếng. ngửa đầu thở gấp, những ngón tay trắng nõn luồn vào mái tóc đen nhánh của “Đừng vào mà!”



      hoàn toàn nghe thấy lời cầu khẩn của , đầu lưỡi ngừng qua lại trêu đùa trong khe rãnh kia, khiến nó nhạy cảm hơn. Cơ thể xinh đẹp của Hạ Miên càng run lên bần bật, bắp đùi cũng căng cứng.



      cảm giác được mình cũng tiết ra từng dòng nóng chảy, nhưng lại bị chiếc lưỡi linh hoạt của thấm . Khắp nơi đều là chứng cớ mình động tình khiến xấu hổ.



      Thế nhưng lại buông tha cho liên tục run sợ, cầm mắt cá chân của đặt lên cao. Hạ Miên hoàn toàn phơi bày trước mặt . Nơi da thịt trắng nõn kia bóng loáng ánh nước. Hơi thở nóng bỏng của như muốn hòa tan , gương mặt gợi cảm đến bức người.



      Hạ Miên bị đùa bỡn đến sắp điên lên, chiếc lưỡi trơn trượt kia suýt làm mất hết thể diện. Nước mắt trào ra theo cơn sóng sảng khoái nóng bỏng, từng đợt đều phủ úp lấy .



      Nhiều lúc có ảo giác như minh sắp chết rồi. đưa tay mơn trớn ve vuốt cơ thể tráng kiện của . chống tay lên giật mình nhìn thấy được dục vọng của bùng phát từ lâu. Thế nhưng trước sau lại hề tiến thêm bước, tựa như chỉ muốn đánh chiếm , khiến ngừng khao khát phá vỡ ranh giới.



      Đúng là lòng tham đáy.



      Cũng may là điện thoại bên cạnh vang lên, Hạ Miên hỗn hển gọi “Có điện thoại, buông em ra trước .”



      Bạc Cận Yến buông ra, nhưng lại nắm chặt lấy hông đổi lại tư thế để quỳ sấp ghế. Hạ Miên chống lên tay vịn ghế salon nhìn màn hình điện thoại di động, là Thạch Duệ Khải gọi đến.



      Tay sờ lên màn hình nhưng từ đầu đến cuối dám bắt máy. Bởi vì người đàn ông phía sau cọ sát vào nơi ẩm ướt của chuẩn bị sẵn sàng.



      Hạ Miên quay đầu lại, bên gò má cũng ửng hồng, lườm cố ý.”



      Bạc Cận Yến trả lời chỉ đưa tay giúp lướt qua nút nhận. Lúc này Hạ Miên nghe cũng được. Bạc Cận Yến thích gần gũi với Thạch Duệ Khải, vẻ mặt vừa rồi lướt màn hình điện thoại cũng sa sầm.



      Hạ Miên nén hơi điều chỉnh giọng , nắm chặt lấy điện thoại “Thạch tiên sinh.”



      “Có rãnh ? Muốn gặp mặt chút.”



      Hạ Miên nắm chặt tay vịn ghế salon, đáy lòng khỏi hơi căng thẳng. Tại sao Thạch Duệ Khải lại muốn gặp vào thời khắc mấu chốt này? Chẳng lẽ tra ra được gì sao?



      Hạ Miên nghĩ ngợi trong giây lát rồi “Khi nào?”



      vừa xong bị Bạc Cận Yến thúc vào, mặc dù đau nhưng cảm giác đột ngột bị lấp đầy khiến suýt nữa kêu ra tiếng. vội che miệng lại. Bạc Cận Yến lại bắt đầu trêu chọc liếm lấy vành tai , bàn tay nóng bỏng lại bắt lấy bộ ngực trắng nõn đè ép dưới ghế salon.



      Thạch Duệ Khải nghe được điều khác thường, chỉ địa chỉ xong rồi cúp điện thoại.



      Hạ Miên quay đầu lạnh lùng đập chiếc máy điện thoại lạnh lẽo vào lồng ngực của , đôi mắt oán giận “Người khác nghe thấy làm sao đây? Có muốn em còn làm người nữa ?”



      Bạc Cận Yến cầm lấy điện thoại di động của , chiếc lưng rộng lớn của ngừng cử động. Hạ Miên nhìn chiếc điện thoại lắc lư, rồi nghi ngờ nhìn làm gì thế?”



      Bạc Cận Yến giữ chặt thân thể của , đưa điện thoại trước mặt , khe khẽ mập mờ bên tai “Chơi trò chấn động…”



      Hạ Miên còn chưa suy nghĩ cẩn thận có ý gì, nghe thấy tiếng điện thoại rung lên khe khẽ. Chiếc điện thoại bị đặt lên chỗ mẫn cảm nhất, hai chân càng bủn rủn dữ dội hơn. May là nằm sấp ghế, nên chỉ cắn môi khẽ thở dốc: “Bạc Cận Yến, biến thái.”



      ***



      Cuối cùng Hạ Miên cũng thể đến nơi Thạch Duệ Khải hẹn. bị Bạc Cận Yến hành hạ đến còn sức lực. Cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ đến trưa.



      Kỳ lạ là Thạch Duệ Khải cũng gọi đến nữa. Đầu óc Hạ Miên trĩu nặng vô cùng, rơi vào chăn êm nệm ấm còn ý thức gì nữa.



      Bạc Cận Yến nhìn gương mặt ngủ say. giơ tay vén những sợi tóc ẩm ướt trước trán . thừa nhận mình rất sợ mất , sợ đến mức mỗi lần thấy tên Thạch Duệ Khải cũng kinh hãi. Thấy đến gần Thạch Duệ Khải lại càng khó thể khắc chế hoảng loạn trong lòng. Sớm muộn gì Hạ Miên cũng biết được , nhưng trong tiềm thức của vẫn dám suy nghĩ đến kết quả kia.



      nên làm sao đây? Chuyện video clip làm sao lại biết là làm. này quá gấp báo thù nên để lại biết bao nhiêu dấu vết. Tất cả đều xử lý sạch thay và che giấu kín cho .



      Dù cho Thạch Duệ Khải tra ra cũng tìm được gì liên quan đến . Cho nên lúc này Thạch Duệ Khải tìm lẽ nào muốn cho biết ư?



      Hạ Miên chỉ làm giấc ngủ say ngọt ngào thôi, nhưng khi tỉnh lại toàn bộ thế giới đều như xảy ra biến đổi rất lớn. Tin tức phát ra người tung vụ tai tiếng của Viên Uyển Linh lan tràn khắp nơi khiến ngạc nhiên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :