1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hơi ấm - Phong Tử Tam Tam (56 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      Chương 14




      Bạc Cận Yến hề thay đổi sắc mặt nhìn cậu nhóc bên cạnh. Cố bóp chết mềm mại sinh sôi bỗng trào dâng trong tận đáy lòng. nghiêng đầu sang chỗ khác tránh nhìn thẳng vào vẻ mặt thiết tha của cậu nhóc.

      Diệc Nam nhìn chú xấu tính lời nào lại nhích gần vào hơn. Cậu nghiêng đầu tò mò đánh giá : “Chú ơi, sao chú gì vậy?”

      Bạc Cận Yến trả lời rất dứt khoát “ muốn chuyện với con nít.”

      “Tại sao?” Diệc Nam rất cố chấp. Tựa như cậu rất tự tin tạo được mối quan hệ với chú này.

      Bạc Cận Yến cáu kỉnh quay đầu. Thằng quỷ này nhất định là di truyền từ Mạc Bắc. Hạ Miên thể nào đáng ghét đến thế! bình tĩnh “Bởi vì con ồn ào quá, yên tĩnh chút !”

      Cái miệng nhắn của Diệc Nam há hốc thình hình chữ O. Sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại dám lên tiếng nữa.

      Bạc Cận Yến yên tĩnh ngồi nguyên, mới vừa thanh tịnh được trong giây lát ống tay áo vest lại bị khẽ lôi lôi kéo kéo. sa sầm mặt nhìn sang, chỉ thấy cậu nhóc giơ bàn tay mũm mĩm hết khoa tay đến múa chân. Đôi mắt to đen vừa sáng lại vừa tròn.

      Bạc Cận Yến nhìn hiểu cậu khoa tay múa chân gì “ chuyện.”

      Lúc này Diệc Nam mới hớn hở dựa vào cánh tay . Ánh mắt cũng mừng rỡ chớp chớp “Chú ơi, chú dẫn con tìm bà nội được ? Hoặc là tìm mẹ cũng được. Con sợ bị người xấu bắt cóc. Nể mặt mới vừa rồi con ngoan ngoãn nghe lời, chú dẫn con được ?”

      Chân mày của Bạc Cận Yến nhướng lên nhìn bàn tay bé ôm lấy cánh tay mình. Đầu ngón tay múp míp còn bấu sâu vào tay áo . Cơ thể cậu nhóc chạm vào thân thể mềm mại đến khó tin, như nếu khẽ chạm vào tan mất.

      lại nhớ đến Hạ Miên, cho nên …

      “Gọi điện thoại cho mẹ con hỏi ấy ở đâu.” Bạc Cận Yến đưa di động cho cậu nhóc. Sau đó kín đáo theo dõi cậu.

      Hai tay Diệc Nam cầm lấy điện thoại di động, ngón tay bé cứ bấm từng số từng số. Bạc Cận Yến nhìn dáng vẻ ngây thơ của cậu cũng nhịn được phì cười. Nhưng khi thấy vẻ mặt cậu bé nghi ngờ nhìn mình lại sa sầm nét mặt.

      Diệc Nam gọi cho Hạ Miên hỏi được địa chỉ của . Sau đó Bạc Cận Yến lại nhanh chóng ra bãi đỗ xe “ theo”

      Diệc Nam xách chiếc balo nho nhảy xuống khỏi băng ghế, đuổi theo nhanh. Cậu vươn bàn tay bé bắt lấy bàn tay thon dài của Bạc Cận Yến.

      Bạc Cận Yến “”

      từ từ cúi đầu để bàn tay của cậu bé nắm lấy tay mình. Đầu ngón tay mềm mại quấn quanh ngón trỏ của . Đôi mắt trong veo đầy mong đợi và ngây thơ của trẻ con khiến bỗng nảy sinh cảm xúc như… ảo giác.

      nghiêng đầu quay sang chỗ khác, trong đôi mắt đen sâu thẳm dần dần tràn đầy dịu dàng ấm áp.

      Hai bóng dáng lớn bé tay trong tay về phía trước. Bạc Cận Yến xoải đôi chân dài từng bước. Còn Diệc Nam gần như lảo đảo chạy theo . Cuối cùng Bạc Cận Yến khẽ cúi đầu nhìn cậu, rồi lại giơ cánh tay ra ôm cơ thể mềm mại của cậu lên “Phiền phức quá.”

      Diệc Nam lại cười híp mắt ôm lấy cổ Bạc Cận Yến, ngã chiếc đầu gối lên bả vai “Chú ơi đến đó gây nhau với mẹ cháu nhé! Nếu chú làm mẹ giận, con cho chú biết bí mật.”

      Bạc Cận Yến khinh thường lườm cậu rồi lại vỗ vào chiếc mông căng tròn của Diệc Nam “Con khẳng định chú hứng thú với bí mật của con sao?”

      Hạ Miên kết thúc việc chụp hình tại studio là trở về ngay. đường còn mua ít thức ăn để về chuẩn bị nấu cho Diệc Nam. chỉ nghĩ Diệc Nam vẫn cùng Mạc Bắc nên khi nghe tiếng chuông cửa vang lên lại cầm theo chiếc sạn ra mở cửa.

      Vừa mở cửa đụng ngay đôi mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ. kinh ngạc nhìn Bạc Cận Yến và càng kinh hãi hơn khi nhìn thấy bàn tay to lớn của nắm lấy bàn tay bé của con trai.

      tay Diệc Nam còn cầm túi mua hàng có bao kẹo đầy màu sắc rực rỡ.

      “Mẹ” Diệc Nam vui sướng bổ nhào vào Hạ Miên, ôm lấy eo làm nũng “Con đói bụng.”

      “Ừ, có cơm ngay thôi.” Hạ Miên mỉm cười ôm lấy con trai. Khi nhìn lại Bạc Cận Yến thêm phần lúng túng.

      “Sao lại ở cùng với Diệc Nam?”

      Bạc Cận Yến bị Hạ Miên nhìn bằng đôi mắt đề phòng khiến vẻ mặt càng thêm lạnh lùng “Con của em lạc bị nhặt được.”

      Hạ Miên quay sang nhìn Diệc Nam dò hỏi. Diệc Nam nhai nhóp nhép chocolate cũng gật đầu như giã tỏi “Con và bà nội siêu thị thấy chú cãi nhau với dì xinh đẹp nên con tò mò xem. Thế là lạc với bà nội.”

      Bạc Cận Yến “.”

      Hạ Miên khoanh tay lại thản nhiên nhếch môi, trong giọng còn đầy vẻ chế nhạo “ bất ngờ! Nhân vật tầm cỡ như Bạc tiên sinh lại cãi nhau ở siêu thị.”

      Bạc Cận Yến cảm thấy mình như bị thằng quỷ này gài bẫy. Sao lại nhớ ra việc phải hỏi tại sao cậu nhóc này lại lạc bà nội chứ?

      hơi mất tự nhiên chuyển ánh mắt, lại “Mời ăn cơm .”

      Hạ Miên sững sốt, còn chưa kịp “sao phải mời” bị khoác lên vai mạnh mẽ ôm vào trong ngực bước vào nhà.

      Lồng ngực rắn chắc của dính sát và bộ ngực mềm mại của . Hạ Miên chỉ cần hơi ngẩng đầu là thất được góc cạnh dưới khuôn mặt . cụp mắt dám ngẩng đầu. Cố gắng hết sức vùng vẫy vài cái nhưng vẫn thể thoát khỏi lồng ngực của . Hạ Miên tức giận ngước mắt nhìn chằm chằm “Bây giờ bắt cóc nữa mà chuyển sang đến nhà cướp bóc rồi hả?”

      Bạc Cận Yến chau đôi môi lên, cúi người khẽ mập mờ bên tai “Cướp sắc.”

      Chẳng biết bàn tay của từ vai lướt xuống vòng eo thon của vuốt ve nhàng từ lúc nào. Còn mơ hồ luồn vào trong thắt lưng chạm vào đường nét của chiếc quần lót bên trong.

      Hạ Miên giận đến tái mặt. Gương mặt nóng đến sắp bốc khói. vung cánh tay hung hăng đánh lên ngực của .

      Bạc Cận Yến lại thuận thế bóp chặt lấy vòng eo của , cúi đầu hôn lên vành tai , rồi phủ đầu “Con của em nhìn. Ngoan .”

      Hạ Miên nghiêng đầu quả nhiên nhìn thấy Diệc Nam ngẩng khuôn mặt nhắn nhìn chằm chằm vào bọn họ. Còn với Hạ Miên rất lo lắng “Mẹ đừng ăn hiếp chú. Chú là người tốt giúp đưa con về nhà.”

      Hạ Miên nhìn ánh mắt khiêu khích của Bạc Cận Yến càng tức giận hơn. Cuối cùng là ai ăn hiếp ai chứ?

      Diệc Nam nhìn thấy tình hình chuẩn bị chiến tranh của mẹ và chú lại càng lo sợ bất an. Cậu đến nắm tay Bạc Cận Yến dắt vào trong nhà “Chú còn mua kẹo cho con, con muốn mời chú ăn cơm.”

      Hạ Miên cắn môi, bàn tay nắm cái sạn càng chặt. vô cùng lo sợ Bạc Cận Yến đến gần con trai. Nhưng hết lần này đến lần khác tình cảm giữa và con trai lại tốt đến thần kỳ. ràng chỉ gặp qua lần thôi. Chẳng lẽ điều này chính là

      Hạ Miên lắc đầu dám suy nghĩ lung tung tiếp nữa. Cuối cùng Bạc Cận Yến vẫn được ở lại dùng cơm như ý nguyện. Khi Hạ Miên bận rộn làm bếp với Diệc Nam chơi điện tử bên ngoài. Nhưng cậu nhóc lại chẳng hề cho chút mặt mũi nào cả. Cậu luôn so sánh giữa và Mạc Bắc.

      “Chú ơi chú ngốc quá, vòng này mà cũng qua được.”

      “Ôi, chú lại chết nữa! Ba con chỉ cần đánh lần là qua vòng.”

      “Chú, phải chơi như vậy.”

      .

      Bạc Cận Yến sa sầm mặt, sau đó ném lại tay cầm điện tử cho cậu nhóc thẳng vào phòng bếp giúp nấu nướng.

      Hạ Miên nghe thấy tiếng cửa bị mở ra. Tiếng bước chân trầm ổn chỉ vang lên khe khẽ sàn nhưng lại có thể nghe thấy vô cùng ràng. Động tác tay cũng tự chủ chậm lại.

      Lồng ngực ấm áp của người đàn ông dán phía sau . Hai cánh tay kiên cố ôm chặt, hơi thở nặng nề phả lên cổ “Cho đến bây giờ cũng biết em lại biết nấu ăn đấy.”

      Giọng điệu này quá chua xót khiến Hạ Miên cũng hơi hoảng hốt tự giác.

      theo quán tính muốn thoát khỏi ngực . Thế nhưng lại hơi đau lòng ôm càng chặt. Lòng bàn tay dứt khoát nắm lấy bộ ngực đầy đặn của khiến thể nào thoát được.

      nhớ em.”

      Hạ Miên nhìn xuống bàn tay trắng nõn kia dịu dàng ôm lấy ngực mình. Giọng của giống như ma chú thể xua . Nó cứ tần mần tỉ mỉ du dương lọt vào tai .

      “Năm năm nay em đâu? tìm em lâu lắm”

      Cánh môi của lướt lên chiếc cổ nõn nà của . Mùi hương thơm mát của Hạ Miên khiến khó tự chủ.

      Bạc Cận Yến đưa tay nâng cằm lên, rồi quay đầu hơi lệch nhìn vào mắt mình. từ từ cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại “Em nhớ ?”

      Giọng thâm tình, hơi thở quen thuộc. Hạ Miên từng bị người đàn ông này khiến mình mù quáng tất cả. đợi trong địa ngục tăm tối rất lâu, là người đàn ông này cho hi vọng nhưng cuối cùng lại vô tình lạnh lùng phá hủy hi vọng đó của .

      Hương thơm thanh mát của tràn ngập cả nụ vị giác của . Đầu lưỡi của trêu chọc ngừng trong miệng. xúc động ôm siết lại, mến nâng niu tựa như món bảo vật mất lại tìm về được.

      Nhưng Hạ Miên mở to đôi mắt nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của . Sau tích tắc quyết cắn chặt hàm răng. Dục vong sôi trào nóng bỏng bị dập tắt.

      Nhưng bất ngờ là Bạc Cận Yến lại lui ra khỏi miệng . vẫn giữ chiếc cằm thon của Hạ Miên, càng ngấu nghiến mút lấy môi . Vị tanh lan tràn trong miệng của cả hai, trong hỗn hợp nước còn có màu đỏ nhợt nhạt.

    2. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      Chương 16
      Bạc Cận Yến và Hạ Miên im lặng nhìn nhau. Còn cậu nhóc đứng ở cửa hoảng loạn liếc nhìn hai người. khí mập mờ sốt ruột trong nhất thời lại hơi quái lạ.

      Vẫn là Bạc Cận Yến đứng dậy trước. cúi người ôm cậu nhóc vào lòng. Thân hình cao lớn bao phủ hoàn toàn cậu nhóc. Tấm lưng to lớn của chặn lại tầm mắt của Hạ Miên.

      Vẻ mặt Hạ Miên thay đổi nhưng đến cướp lại con trai. chỉ trơ mắt nhìn Bạc Cận Yến ôm Diệc Nam ra khỏi phòng ngủ và cúi đầu thủ thỉ gì đó bên tai cậu nhóc.

      Hạ Miên đuổi theo sau chỉ thấy Bạc Cận Yến ôm Diệc Nam ngồi ghế salon. Ngón tay thon dài cầm chiếc ly thủy tinh tỉ mỉ cho cậu bé uống nước.

      Cảnh tượng này bỗng khiến buồn bã trong lòng. Nên thể thốt ra những lời kịch liệt.

      ngồi bên cạnh Bạc Cận Yến, lát sau mới bình tĩnh “Diệc Nam là con trai của Mạc Bắc, em dối.”

      Bạc Cận Yến khẽ nhíu mày. Hạ Miên trấn định nhìn thẳng vào “Nhưng nó phải là con của em. điều tra em rồi đúng ? Em có sinh con hay chẳng phải rất sao?”

      thất vọng trong mắt Bạc Cận Yến khiến Hạ Miên hơi sợ hãi. vẫn im lặng cho Diệc Nam uống nước xong rồi trả cậu nhóc lại cho Hạ Miên. lẳng lặng đứng dậy trước mặt . Ánh nắng chiều còn sót lại rọi vào gương mặt tuấn càng nổi bật lên những đường nét kiên nghị.

      sao, sau này em có con của .”

      Đôi mắt của nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Miên lại tiếp tục biết mình dễ gì xin em tha thứ. Trong quá khứ… bởi vì có ít nguyên nhân nên phải để em . Sau này như thế nữa. Bây giờ đủ mạnh mẽ để có thể cho em tất cả những điều tốt nhất.”

      xong cũng về phía cửa, hoàn toàn quan tâm đến Hạ Miên có hiểu được hàm nghĩa trong lời hay .

      Bên tai Hạ Miên vẫn vang lên câu đầu tiên của . vội vàng đặt Diệc Nam lại ghế salon hề nghĩ ngợi vội đuổi theo “Bạc Cận Yến! ràng xem.”

      Trả lời chỉ là tiếng khóa cửa vang lên. Hạ Miên đứng sững sờ ở cửa, chỉ cảm thấy ngày càng hiểu được người đàn ông này.

      Diệc Nam ngồi ghế salon, hai chân ngắn ngủn đong đưa lơ lửng. Cậu ngẩng khuôn mặt bé sợ hãi hỏi Hạ Miên “Mẹ, mẹ muốn sinh nhóc với chú sao?”

      Hạ Miên quay đầu nhìn vẻ mặt đau buồn của con trai. Trong lòng dâng lên nỗi niềm chua xót. giang tay ôm cậu nhóc vào lòng, nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu “ đâu. Mẹ chỉ thích mỗi mình Diệc Nam thôi.”

      Tâm tình giảm sút khiến gương mặt xinh xắn của Diệc Nam nhăn lại. Trong mắt cũng hề che giấu thương cảm “Nhưng mẹ cũng phải mẹ ruột của Diệc Nam. Diệc Nam muốn tìm mẹ ruột, muốn ở bên cạnh mẹ ruột của mình cả đời.”

      Trái tim của Hạ Miên như bị ai đó khoét lỗ sâu. đau lòng mãnh liệt và tự trách khiến có mặt mũi nào ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt ngây thơ của con trai. chỉ có thể càng ôm siết lấy thân thể cậu nhóc vào lòng “Diệc Nam cũng có thể ở bên mẹ cả đời mà. Mẹ chỉ cần mình cục cưng Diệc Nam, muốn có ai khác.”

      đường Bạc Cận Yến trở về lại nhận được điện thoại của Vệ Cần. hoàn toàn có thể đoán được điều Vệ Cần muốn , nên ném thẳng điện thoại vào ghế lái phụ, quay đầu xe chạy thẳng về nhà họ Bạc.

      Quả nhiên vừa mở cửa gặp mặt Vệ Cần chất vấn “Tại sao lại chia tay với Duy Nhất? Trong điện thoại con bé khóc mãi nên cũng chẳng được ràng. Con lại muốn chơi gì nữa chứ?”

      Bạc Cận Yến đặt áo vest cầm tay qua bên. Vẻ mặt lạnh lùng nhìn mẹ của mình “Mẹ ư?”

      Mặt của Vệ Cần lại biến sắc. khí căng thẳng giữa hai mẹ con trong căn phòng khách to lớn vô cùng kỳ quặc. Vệ Cần cố nhắm mắt lại, sau đó run run dám tin hỏi “Vì Hạ Miên?”

      Bạc Cận Yến vẫn bình tĩnh nhìn Vệ Cần. Giọng chẳng hề ấm áp “Con thỏa hiệp lần rồi. Nhưng mẹ à, sai lầm của mẹ đừng trả giá bằng tình của con. Nếu như phải là ấy, cho dù có là ai con cũng cần.”

      Bàn tay Vệ Cần đan vào nhau đặt đầu gối siết chặt lại. Gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt rất khó nhìn “Con trai! Mẹ làm tất cả đều vì con. Chẳng lẽ con muốn vì người đàn bà đó mà ngay cả mẹ cũng chẳng cần sao?”

      “Đủ rồi!”

      Bạc Cận Yến lớn tiếng cắt ngang bà. Đôi mắt trầm tĩnh như nước vùn vụt lửa giận “Đừng dùng con làm cái cớ nữa. Mẹ! ra mẹ cho rằng có thể lừa gạt cha cả đời sao? Mẹ còn nhìn ra thái độ của cha đối với con sao? Nếu có ngày cha biết được cả đời ông cũng tha thứ cho mẹ đâu.”

      Bạc Cận Yến xong cầm áo khoác lên ra cửa, chỉ để lại bóng lưng kiên quyết.

      Sắc mặt Vệ Cần trắng bệch ngồi ghế salon. Ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Bà nhìn con trai càng ngày càng xa khỏi mất khống chế “Vậy Hạ Miên sao? Con cho rằng sau khi nó biết có thể sống chung với con ? Mỗi việc nó từng trải qua trong quá khứ con đều biết hết à? Con thừa biết nó ở trong nhi viện bao nhiêu năm mà. Con cho rằng nó hề căm giận hay sao?”

      Bỗng dưng Bạc Cận Yến dừng bước xoay người. Trong nháy toàn thân đều như phủ lên lạnh lẽo “Người khởi xướng tất cả mọi chuyện là ai? Mẹ có tư cách những lời này với con. Nếu như phải là mẹ vận mệnh của Hạ Miên đến nông nỗi này. Và con cũng thành như bây giờ. Con chưa bao giờ muốn làm con trai của Bạc thị trưởng!”

      Bạc Tự Thừa đẩy cửa vào đối mặt với Bạc Cận Yến. Ông khẽ nhướng mày nhìn dáng vẻ thù địch của con trai “Sao vậy? Vừa về gây gỗ với mẹ con rồi.”

      Bạc Cận Yến mím môi. đoán được Bạc Tự Thừa chắc chắn nghe thấy lời vừa rồi của và Vệ Cần nên cũng hơi thu lại tâm tình khẽ “Con đây. Cha nghỉ sớm chút.”

      Bạc Tự Thừa nhìn theo Bạc Cận Yến bỏ hề quay đầu lại. Lông mày rậm của ông càng chau sâu vào nhau, xoay người nhìn Vệ Cần thất thần “Đây là sao? Vừa ầm ĩ chuyện gì?”

      Vệ Cần mấp máy môi, cuối cùng chỉ lắc đầu “ có gì, chỉ là nó và Duy Nhất xảy ra chút mâu thuẫn.”

      Bạc Tự Thừa nới lỏng cravat vào phòng khách, vẻ mặt vô cùng nghiêm trang, giọng cũng rất uy nghiêm “Nó thích đừng ép nó. Ngay cả tôi cũng nhìn thấy nó chẳng thích Thạch Duy Nhất chút nào.”

      Trái lại Vệ Cần nghe những lời này lại cảm thấy uất ức “Chẳng phải là khi nó còn lúc nào cũng nhắc đến Nhất Nhất sao? Giờ tìm về cho nó nó lại vui.”

      Bạc Tự Thừa quay đầu nhìn bà, trong mắt lên nghi ngờ “Thạch Duy Nhất là bà tìm về. Nhưng sao bà biết Hạ Miên là giả?”

      Ánh mắt Vệ Cần khẽ lóe lên. Bà bước đến đỡ lấy áo khoác Bạc Tự Thừa thay ra, né tránh ánh mắt ngờ vực của ông khẽ “Ông đừng nhắc đến nữa. Dù sao tôi biết nó giả là được rồi.”

      Bạc Tự Thừa từ từ cởi nút tay áo ra, ông vừa như đùa cợt lại vừa như chế nhạo “Nhưng mà con của bà hết lần này đến lần khác đều thích Nhất Nhất giả.”

      Vệ Cần lườm ông lời nào. Bạc Tự Thừa nhếch khóe môi đưa tay nắm lấy bả vai của bà “Lườm tôi cũng vô dụng. Tôi tin bà nhìn ra.”

      “Nhìn ra sao? Tôi kiên quyết đồng ý người phụ nữ bụng dạ khó lường, tâm tư kín đáo như vậy bước vào nhà họ Bạc”

      Ánh mắt Bạc Tự Thừa phức tạp nhìn Vệ Cần. Vệ Cần lại mất vui sa sầm mặt “Tại sao lại nhìn tôi như vậy?”

      Bạc Tự Thừa thở dài lắc đầu “ có gì. Chỉ là cảm thấy bé Hạ Miên kia có tệ như bà vậy. đứa bé có xuất thân như thế cũng khổ.”

      Vệ Cần nhìn Bạc Tự Thừa như có điều suy nghĩ, ánh mắt bà càng lúc càng lạnh lẽo.

      Mạc Bắc đến đón con trai phát cả đêm Hạ Miên như có gì bất ổn. Trước khi Hạ Miên tiễn ta và Diệc Nam xuống tận dưới lầu. Cậu nhóc gục lên vai Mạc Bắc ngủ thiếp . Tiếng hai người cũng cố khẽ khàng hơn.

      “Có tâm à?”

      Hạ Miên biết phải trả lời ra sao khi đối mặt với lời hỏi thăm của Mạc Bắc. chỉ lắc đầu khẽ “Hôm nay Diệc Nam vừa ầm ĩ muốn tìm mẹ.”

      Mạc Bắc cũng trầm mặc. Hai người yên lặng bước về phía trước. Cơn gió đêm nhè từ từ vuốt qua hai gò má lại thề làm tâm tình hỗn độn của Hạ Miên bình tĩnh lại.

      Mạc Bắc bỗng dừng chân, chiếc bóng to lớn của chặn mất vầng sáng chói mắt. nhìn Hạ Miên cách sâu lắng, giọng trong đêm lạnh vô cùng cuốn hút “Hạ Miên, chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta kết hôn được ?”

      Hạ Miên kinh ngạc ngẩng đầu nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của .

      Mạc Bắc khẽ nở nụ cười. giống như hoàng tử tuấn thoạt nhìn dưới ánh đèn đường ấm áp. Lời cũng rất hấp dẫn “Như vậy em có thể quang minh chính đại ở chung với Diệc Nam. Cho dù tương lai nhà họ Bạc biết nó là con của Bạc Cận Yến cũng thể cướp được.”

      Hạ Miên hóa đá đứng tại chỗ. biết phải trả lời thế nào. Ngày hôm nay giống như giấc mơ, cùng lúc được hai người đàn ông tỏ tình, còn được cầu hôn.

      Người mình và người mình.

      Phụ nữ thông minh cũng biết nên chọn thế nào.

      Tiếc rằng đủ thông minh, cũng đủ lý trí nhưng vẫn băn khoăn bối rối như cũ. Lý do của Mạc Bắc quá hấp dẫn. phải là động lòng. Hơn nữa, người đàn ông này tốt với vô điều kiện rất nhiều năm, có lý nào lại xúc động.

      Nhưng mà, mỗi lần muốn tiến triển bước lại cảm giác rằng hơi thiếu chút gì đó. Rốt cuộc là thiếu cái gì? phải hôn nhân là có người cam lòng thương cưng chiều mình là đủ rồi sao?

      Huống chi Mạc Bắc lại rất thương Diệc Nam.

      Bỗng nhiên Hạ Miên lại nhớ đến ngày mình mang thai bị đuổi ra khỏi nhà họ Bạc. Khi đó Mạc Bắc theo đến bệnh viện làm phẩu thuật. nằm bàn mổ nghe tiếng dụng cụ va chạm vang lên trong phòng phẩu thuật lạnh lẽo yên tĩnh. Từng tiếng vang khiến trái tim tĩnh mịch của bỗng nhiên nảy sinh đau đớn thôi.

      Giống như tận sâu trong linh hồn có từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống.

      Đột nhiên ngồi bật dậy khỏi bàn mổ, thân dưới lõa lồ trước mặt của bác sĩ. Người bác sĩ kia như tên giết người lạnh lùng liếc nhìn , giọng vô cùng lạnh lẽo “Giải phẩu sắp bắt đầu rồi, nằm xuống.”

      Mồ hôi đầm đìa thấm ướt mái tóc dài của Hạ Miên. Sắc mặt tái mét giọng cất lời “Tôi xin lỗi, tôi, tôi làm nữa.”

      Bác sĩ yên lặng nhìn trong giây lát, cuối cùng giọng cũng còn máy móc nữa “Suy nghĩ cẩn thận rồi chưa?”

      Hạ Miên gật đầu quả quyết, hai tay run rẩy đặt lên chiếc bụng bằng phẳng của mình. Đó là bằng chứng tình đầu đời của . Mặc dù khinh thường còn cần nữa. Nhưng vẫn hi vọng đứa bé được bình yên đến thế giới này.

      rất đơn, năm tuổi mất cha mẹ. Tình thân là thứ vừa xa lạ vừa khát vọng đối với . phải giữ lại đứa con này, liên quan đến cha nó là ai. Đơn giản vì. đây chính là tiếp diễn trong cuộc đời của .

      Vì muốn báo thù nên phải giấu diếm thân phận và cũng sợ ngày nào đó thân phận của Diệc Nam bị nhà họ Bạc phát . Nên từ khi còn rất Diệc Nam được Mạc Bắc mang giao cho mẹ Trình nuôi dưỡng.

      đứa bé từ lúc lọt lòng ở gần mẹ, cũng chưa từng được hưởng thụ tình thương của mẹ. Lần đầu tiên nó mọc răng, lần đầu tiên biết lật, ngay cả lúc biết đầu tiên, Hạ Miên cũng có ở bên cạnh.

      Mỗi lần nghe con trai nhớ mẹ nó, muốn tìm mẹ ruột, trái tim của Hạ Miên cũng đau như muốn vỡ òa.

      Con của mình ở trước mắt nhưng cách nào nhìn nhận. đau khổ này còn hơn cả lăng trì. Cả cuộc đời của Hạ Miên đau khổ nhất là hai việc. Việc thứ nhất chính là nhìn thấy mẹ chết trước mặt mình. Việc thứ hai chính là dối nhận con trai mình.

      phải là người mẹ chuẩn mực nhưng lại là đứa con hiếu thảo.

      Chính vì làm mẹ nên càng thể nào dễ dàng bỏ qua cái chết oan ức của mẹ mình. Cho nên thân phận “mẹ” và “con chỉ có thể làm tốt thứ

      Mạc Bắc lên lời cầu hôn vô cùng hấp dẫn nhưng Hạ Miên vẫn do dự. Kết hôn với Mạc Bắc hai mẹ con có thể sống bên nhau cả đời mà phải lo việc nhà họ Bạc phát tồn tại của Diệc Nam.

      Nhưng còn do dự gì đây?

      Hạ Miên từ từ ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn trước mắt. Ngón tay siết chặt lại.

    3. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      Chương 17


      Bạc Cận Yến hiểu vì sao mình lại lái xe đến dưới lầu nhà Hạ Miên. Có lẽ vì trận cải vã với Vệ Cần khiến nhớ đến rất nhiều việc. Những năm tháng lu mờ kia ngừng nhấp nháy như thước phim trong đầu .

      muốn gặp Hạ Miên ngay tức khắc, thể chờ thêm phút giây nào nữa.

      ngồi trong xe từ đằng xa thấy bên cạnh người đàn ông cao lớn. Vóc dáng gầy yếu của khiến người khác nhìn thấy muốn che chở. hai người họ gì với nhau. Nhưng ánh mắt của Mạc Bắc nhìn … vừa nghiêm túc vừa trìu mến.

      cũng ngồi yên được nữa.

      Bạc Cận Yến bước xuống đóng sầm cửa xe lại. Lúc đến gần chỉ nghe được câu “Chúng ta kết hôn ” của Mạc Bắc. Câu xế chiều chưa xong được người đàn ông khác thổ lộ với .

      đứng sững sờ tại chỗ, giống như vừa bị dội xuống đầu gáo nước lạnh. Trái tim càng như bị cơn gió đông lạnh lẽo thổi qua. biết Hạ Miên trả lời thế nào. có gì chắc chắn.

      cất bước lại theo bản năng muốn theo dõi nội tâm được giấu diếm kín đáo của .

      Gương mặt sáng sủa của Mạc Bắc dưới ánh đèn rất ôn hòa dịu dàng. Hạ Miên nhìn người đàn ông vừa là người bạn vừa là người rất lâu mới lấy hết dùng khí thốt lên ý nghĩ chân trong lòng mình “Em xin lỗi, em thể ích kỷ hưởng thụ cho của . Nếu như em cũng vì mục đích mới chấp nhận kết hôn với em cảm thấy mình quá vô liêm sỉ.”

      Đôi mắt của Mạc Bắc cười, tâm tình đau khổ đều bị bao phủ dưới lớp lông mi dày rậm.

      Lần nữa ngước mắt lên trở lại dáng vẻ hào khí phóng khoáng như cũ. tay cầm chặt bả vai của Hạ Miên “ dự đoán được em cho đáp án này từ lâu. Nhưng em có cố chấp của em, cũng có cố chấp của .”

      Hạ Miên còn muốn dùng lời lẽ cự tuyệt tiếp nữa. thể đáp lại càng thể làm lỡ hơn nữa. người đàn ông tốt đến thế chỉ có người phụ nữ trong sạch mới xứng với .

      Nhưng Mạc Bắc cho cơ hội tiếp. ôm Diệc Nam ngước cằm lên với , vẻ mặt chẳng hề nổi giận “ đây.”

      Hạ Miên nhìn theo bóng dáng Mạc Bắc càng lúc càng xa. Trong đêm tối mờ sương, dáng vóc cao lớn của từ từ hòa vào trong ánh sáng khiến cho tâm trạng càng nặng nề hơn.

      xoay người chuẩn bị trở về lại nhác thấy bóng dáng quen thuộc.

      Bạc Cận Yến đứng ở nơi xa yên lặng đối mặt với . gương mặt tuấn tú vẻ vui sướng.

      Hạ Miên biết vì sao Bạc Cận Yến quay lại. chỉ khoanh tay tăng nhanh bước chân về nhà. Bạc Cận Yến nhanh hơn , chỉ cần mấy bước bắt được bờ vai mỏng manh của Hạ Miên.

      “Em cố chấp là vì sao?” Đôi môi ấm áp của kề lên tai , giọng đê mê cuốn hút vô cùng.

      Trong nháy mắt ấm áp lan tỏa khắp toàn thân . Cơ thể Hạ Miên hóa đá trong khoảnh khắc. tức giận lườm phải hầu Thạch Duy Nhất sao? Hay là giờ lại hứng lên muốn làm mấy việc nhàm chán nữa?”

      Khóe môi Bạc Cận Yến chỉ mỉm cười, nhìn cách sâu xa.

      Hạ Miên khẽ môi rồi mắng “Cười cái quái gì.”

      Bạc Cận Yến khẽ cười ra tiếng, tay nâng cằm lên. Trong đôi mắt đầy vẻ bỡn cợt “Lại tục rồi. Có gì người em mà chưa từng thấy đâu.”

      Mặt Hạ Miên nóng bừng. Hết lần này đến lần khác đều bị ôm chặt thoát được. Ở cửa cũng có vài người qua lại tò mò quan sát. Mặc dù Hạ Miên chỉ là ngôi sao , nhưng cũng đóng ít quảng cáo. Lúc này lại đứng dưới tòa nhà dây dưa dứt với người đàn ông khiến cho ít ánh mắt của người đường bị hấp dẫn.

      Bạc Cận Yến tự nhiên ôm Hạ Miên đến thang máy, quay đầu khẽ với “Ở bên chút thôi.”

      Hạ Miên nhíu mày, tư thế cam lòng vô cùng ràng.

      Bạc Cận Yến nhìn tha thiết, vẻ mặt mỏi mệt biết phải làm sao “ phải là tình nhân cũng coi nhau là bạn chứ?”

      Hạ Miên trầm ngâm trong giây lát. Bảo vệ gác cổng cũng tò mò nhìn qua bên này nhiều lần. muốn lại dùng dằng với khiến người khác chú ý. Cố cương quyết thoát khỏi ngực , giữ vẻ mặt bình tĩnh “Bạn bè cũng đừng đụng tay đụng chân.”

      Đôi mắt đen láy của Bạc Cận Yến hàm chứa nụ cười. Còn Hạ Miên vẫn lạnh lùng cùng với lên lầu.

      Sau khi vào nhà, Hạ Miên cũng quan tâm đến Bạc Cận Yến. rót cho cốc trà rồi cầm kịch bản ngồi ghế salon xem, quên nhắc nhở câu lạnh lùng “Uống xong rồi .”

      Bạc Cận Yến vẫn yên tĩnh ngồi tại đó, bất cứ câu nào. Nhưng Hạ Miên lại chẳng thể nào tập trung tinh thần được.

      Hơi thở của bao phủ cả gian hẹp. ràng phát ra bất kỳ tiếng động gì nhưng Hạ Miên vẫn cách nào bỏ qua được hữu của .

      Trái tim của tiềm trận sấm sét có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Nó khiến cho trái tim vỡ ra tan tành máu thịt. Hạ Miên ngây dại dán mắt vào những con chữ màu đen in chi chít giấy, ánh mắt nhanh chóng cách nào tập trung được nữa.

      cũng chẳng biết Bạc Cận Yến đến gần bên tự lúc nào. đưa tay nâng cằm lên, nhìn vào trong đôi mắt kinh ngạc mù mờ của , nghiêng người đặt lên cánh môi của mình lên.

      Đôi mắt, chóp mũi, đôi môi mềm mại, dịu dàng hôn lên từng tấc khuôn mặt .

      run sợ tiếp nhận, cơ thể cứng đờ như chẳng còn thuộc về mình nữa. Bàn tay to lớn của Bạc Cận Yến bao lấy chiếc gáy trắng mịn của . Ánh mắt sâu như bầu trời sao, luôn có nhiều ý tài nào hiểu được.

      “Dù cho em có tin hay . Năm năm nay chưa hề có giây phút nào quên em. Còn em? Có nhớ đến ?”

      Bờ môi mềm mại của mút lấy môi . Hạ Miên giơ tay ngăn ở lồng ngực rắn rỏi của lại bị cầm lấy đặt tim mình. Nhịp đập điên cuồng như trống trận của trái tim khiến lòng bàn tay nóng lên. Hạ Miên hơi ngửa ra sau bị trực tiếp đè lên lưng ghế hôn đến còn đường lui.

      nhớ là giả, càng bị đè nén tình cảm kia càng ủ lên men.

      Cuộc đời Hạ Miên chưa từng trao hết trái tim cho ai, cũng chưa từng biết dưới lớp vỏ bề ngoại lạnh lùng của lại có trái tim nồng nhiệt đến thế. dâng trái tim mình cho người đàn ông trước mặt đây, khát vọng nhận được tất cả thương bị mất của . Nhưng cuối cùng trái tim vô cùng chân thành bị tàn phá ra từng mảnh .

      Vốn nên có bất cứ mơ mộng nào nữa. cố hết lòng chú tâm vào việc báo thù ở tương lai, nhưng lại thể nào phủi sạch quan hệ với .

      Tại sao cứ phải là vị hôn phu của Thạch Duy Nhất?

      Tại sao Thạch Duy Nhất … cứ phải là con của cha – cục trưởng cục tài chính Thạch Duệ Khải? Hóa ra ở bên ngoài ông đứa con lớn hơn hai tuổi từ lâu.

      Hơn nữa, tên của ta lại là “Duy Nhất”.

      Hạ Miên cảm thấy thế giới này châm chọc cùng lắm chỉ đến thế. cân nhắc hàng ngàn kế muốn thế thân làm “Nhất Nhất”, nhưng Nhất Nhất kia lại là đứa công khai hưởng hết mọi thứ của .

      Hỏi sao lại oán hờn. Mỗi lần nhớ đến , trái tim chịu trăm ngàn vết thương của đều đau đớn khôn nguôi.

      Giờ phút này lại bị dịu dàng xâm lấn khiến tất cả căm hận và tủi thân của tuôn trào như hồng thủy xóa mờ lý trí. Đôi môi hai người quấn quýt rời, nơi đó có hơi thở ham muốn nồng nàn pha trộn với nhau.

      từ từ buông ra, ngón cái lau ẩm ướt khóe môi .

      Hạ Miên hung hăng đập tập kịch bản trong tay lên ngực . Những trang giấy trắng như cánh bướm tung bay lõa xõa trong phòng, từng tờ từng tờ lả tả trước mặt .

      vẫn chăm chú nhìn hề nhúc nhích. Đôi mắt đen hơi tối lại tựa như tức giận vì dung túng quá lâu cũng còn.

      Nếu như chút oán hận cũng sợ rằng mình mất hoàn toàn.

      May là, còn oán

      Sau hành động kịch liệt kia, Hạ Miên cũng có gào thét gì cả, chỉ là nhìn chẳng có cảm xúc “Em cần đồ của Thạch Duy Nhất, nhìn thôi thấy tởm. Tốt nhất hay cách xa em chút .”

      Bạc Cận Yến gì chỉ trĩu nặng nhìn . lát sau bỗng cúi người sừng sững đè lên ghế salon.

      Đôi mắt lạnh lùng của khẽ nheo lại. Bàn tay nắm lấy chiếc eo của . Cúi đầu đè sát vào bờ môi sưng đỏ của Hạ Miên “Em còn là của ai ai ư? Em muốn kiểm nghiệm thử xem ? Ở đây, ở đây… tất cả đều là của em.”

      níu lấy tay cương quyết đặt lên bộ ngực mình. Bàn tay Hạ Miên mất thăng bằng trượt xuống lại chạm trúng vật cứng rắn, mơ hồ còn có thể cảm giác được nó có những nhịp đập mãnh liệt.

      Đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Ngay cả những lời mắng mỏ cũng bị nghẹn ở cổ họng. Chỉ biết trơ mắt nhìn ngừng đè ép. Hơi thở của phủ kín lấy toàn thân .

      Hai người cũng phải lần đầu tiên quan hệ, nhưng mỗi lần sau khi gặp lại đều hoảng sợ vô cùng. Bạc Cận Yến dễ dàng cởi bỏ chiếc váy mỏng của . nắm lấy tay cố định đỉnh đầu nắm chặt lại. Sau đó hé miệng ngậm lấy bầu ngực tuyết trắng đầy đặn của Hạ Miên.

      Hạ Miên cố vùng vẫy thân mình. Đỉnh nhọn dưới lớp áo ngực bị ngừng trêu đùa. Thân thể càng thêm cảm nhận được ràng tê tái. Gương mặt ửng đỏ, hơi thở ổn định “Buông tay ra.”

      Bạc Cận Yến nới lòng tay theo ý . Hai bàn tay to cầm lấy bầu ngực ngừng xoa nắn. Sau đó như cảm thấy chưa đủ trực tiếp đẩy áo lót của lên. Khiến cho bộ ngực mềm mại của hoàn toàn được giải phóng đứng thẳng trong khí.

      Hạ Miên vừa thẹn vừa giận, giọng cũng run run theo từng đợt trêu ghẹo của “Bạc Cận Yến, còn cưỡng hiếp em lần nữa em kiện .”

      Bạc Cận Yến ngẩng đầu khỏi ngực . Đôi mắt đen nhánh cũng mang theo nụ cười vui vẻ. vươn ngón tay nựng cằm như thú cưng, thương “Được, cưỡng ép em, em tự ngồi lên .”

      Năm năm trước Hạ Miên cũng biết tính cách trong nóng ngoài lạnh này của . Trong mắt người khác dù có ra sao họ cũng nghĩ có dáng vẻ trơ tráo thế này. Chỉ có điều nghĩ đến, năm năm sau vẫn trơ tráo thuận lợi đến vậy.

      Hạ Miên chỉ hơi thất thần chân bị vắt lên khuỷa tay. thuận thế cúi người hôn lên mắt cá chân của , khẽ cất giọng “Ngoan, giang chân ra chút em.”

      Mặt Hạ Miên nóng bừng, bị giam vào góc ghế salon thể lui ra được. Đương nhiên là chịu phối hợp. Bạc Cận Yến cũng tức giận, cầm lấy mắt cá chân của gập lại ngực.

      Hạ Miên kinh ngạc khi bị hôn lên vùng đất e thẹn của mình. Nhiệt độ nóng bỏng ẩm ướt khiến toàn thân đột nhiên nhũn ra. Điểm nhạy cảm ngừng bị cọ sát. cố nhắm mắt lại , hai tay nắm chặt lấy mái tóc mềm mại của .

      Trước kia rất lâu cũng từng làm như vậy với . Khi đó Hạ Miên e thẹn khiến toàn thân ửng đỏ cả lên, ngừng bị vuốt ve hôn liếm qua mỗi tấc da thịt nơi bí .

      Ham muốn chiếm hữu của Bạc Cận Yến cực mạnh, người thường thể nào hiểu được lệ thuộc và cố chấp của đối với .

      Hạ Miên luôn nghĩ mãi ra. Ngay từ đầu biết là giả vậy tỉnh cảm sâu lắng này xuất phát từ đâu? thường có ảo giác, Bạc Cận Yến nắm tất cả về trong lòng bàn tay. Chính là Hạ Miên chân chứ phải “Nhất Nhất” giả mạo.

      Khi nghĩ như thế khiến vô cùng sợ hãi. Tựa như có tấm lưới lớn giăng phủ lấy bọn họ. Mỗi người đều có bí mật riêng. Có lẽ… có ai đó đứng cao thao túng hết tất cả mọi chuyện mà bọn họ biết.

      khoái cảm mãnh liệt lại kéo về với thực tế. Chiếc lưỡi nhạy bén của lướt sâu vào lớp thịt non ở bên trong. Hạ Miên cảm giác được rẽ lối sang hai bên và ngừng trêu đùa tỉ mỉ điểm giữa.

      quá quen thuộc với cơ thể của , nhanh chóng tìm đúng điểm khiến rung động. cố tình vòng quanh nơi đó càng khiến Hạ Miên run lên bần bật.

      Cơ thể dần dần xuất cảm giác khao khát trống rỗng mãnh liệt. mở đôi mắt ướt át ra nhìn trần nhà thất thần.

      Chiếc đèn thủy tinh chiếu ra những ánh sáng lung linh trần. càng cố tình trêu ghẹo nhiều hơn. Hạ Miên kiềm chế được run rẩy toàn thân. cảm giác được bộ phận e thẹn kia tiết ra chất dịch. Trong phút chốc chống tay ngồi bật dậy, đáng tiếc là trễ bước.

      Chóp mũi của Bạc Cận Yến dính chất dịch trong suốt, trơn bóng sáng loáng dưới ánh đèn. Hạ Miên xấu hổ đến ngẩng đầu lên được. nắm lấy chiếc áo khoác choàng qua người “… biến thái!”

      Nào ngờ đôi chân của bủn rủn suýt ngã mặt đất. Bạc Cận Yến đưa tay nắm lấy eo . quật cường từ trước đến nay hiếm hoi lắm mới lộ ra dáng vẻ nhu nhược thế này. chỉ cảm thấy mình kiềm chế đến sắp nổ tung. Tiếng khàn khàn khẽ thầm bên tai “Làm lại lần nữa.”

    4. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      Chương 18:


      Hạ Miên bủn rủn ngã vào lòng Bạc Cận Yến, trong lúc bối rối tay lại chạm đến vật cứng rắn chuẩn bị sẵn sàng của . Chỉ đụng chạm trong phút chốc ngắn ngủi lại khiến gương mặt bớt đỏ càng rực cháy thêm.

      chạm vào lồng ngực rắn chắc nóng bỏng cách lớp áo sơ mi của . Đường nét cơ thể mạnh mẽ ràng hoàn toàn ngược với gương mặt tuấn tú của .

      hoảng loạn muốn chạy trốn nhưng lại bị bắt lại vòng eo, đỡ ngồi thẳng lên người .

      Vật cương cứng của đàn ông chạm vào bộ phận ẩm ướt mềm mại của . dám lộn xộn nữa, chỉ hơi vùng vẫy hai nơi cọ sát vào nhau khiến cơ thể dấy lên làn sóng khoái cảm.

      ” Hạ Miên tức giận trơ mắt nhìn . Gương mặt bớt đỏ khiến cơn giận của cũng giảm vài phần. Trong đôi mắt ướt át thoạt nhìn lại có ảo giác vô cùng rực rỡ.

      Bạc Cận Yến liếc nhìn sâu lắng, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như nước “Đừng ầm ĩ nữa được em?”

      Hạ Miên cắn môi lên tiếng. Bàn tay của vội vã cởi từng chiếc cúc áo của . Cơ thể mảnh mai mịn màng cứ hé lộ từng chút trong ánh đèn sáng rỡ. Chiếc áo ngực màu đen bao phủ bên ngoài hai bầu ngực nhấp nhô vô cùng xinh đẹp, khe rãnh chính giữa sâu hun hút.

      Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Miên nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi được là phẳng phiu của . Bởi vì tư thế ngồi lên khiến cho bộ ngực cao ngất của đưa thẳng về phía . bối rối đẩy ra, giọng khản “Bạc Cận Yến, chuyện quá khứ tạm thời em nhắc đến. Nhưng bây giờ chúng ta là gì? Muốn em làm kẻ thứ ba ư? lại muốn khinh bạc sỉ nhục chà đạp em dưới đất sao?”

      Cho dù có hèn mọn đến cỡ nào nữa cũng bao giờ làm điều đó. Cái chết của mẹ mình và chuyện ngoài giá thú của cha khiến bao giờ chấp nhận và tha thứ cho kẻ thứ ba. dùng thủ đoạn này để cướp tất cả thuộc về mình cho dù người đó là Thạch Duy Nhất nữa.

      Bàn tay nóng bỏng của Bạc Cận Yến vuốt ve tấm lưng trần trụi của . Chiếc mũi ngừng cọ vào khe sâu hun hút trước ngực. Khi nghe thấy như thế từ từ ngước mắt nhìn . vô cùng chân thành “Cho đến bây giờ cũng chỉ có mình em.”

      Hạ Miên muốn hỏi vậy việc đính hôn với Thạch Duy Nhất là sao? Tại sao lại để cho ta ở bên cạnh năm năm? Có rất nhiều vấn đề, có rất nhiều nghi vấn ai giải đáp được giống như việc chú thần bí sắp đặt cho vào nhà họ Bạc vậy.

      Nhưng Bạc Cận Yến giải thích nữa, cũng cho cơ hội phá vỡ khí êm đẹp này. Ngón tay của nhàng lần lên cởi móc áo lót của ra.

      giữ lấy xương bướm mảnh mai của , kéo đến sát mặt mình rồi hé miệng mút lấy.

      được lĩnh giáo qua linh hoạt của đầu lưỡi vô số lần.

      Giờ phút này đôi mắt đen nhánh gương mặt tuấn của càng sâu sắc. Bàn tay trắng nõn ngừng vuốt ve nơi trắng tuyết kia. Cảnh tưởng quá gây cấn khiến cũng dám cúi đầu nhìn .

      cố nén dám phát ra thanh, giống như sợ chỉ cần mình khẽ ngâm nga đẩy mình rơi vào vũng sâu thể ngoi lên được.

      từ từ hôn lên người nhàng êm ái. Hạ Miên bị dòng điện kia chạy khắp toàn thân và kích thích đến từng dây thần kinh. Rồi lại cảm giác như có thế nào cũng thể lấp đầy được cảm xúc trong . Toàn thân tê tái vô cùng khó chịu.

      Bàn tay to lớn vuốt ve siết chặt lấy vòng eo của vô cùng uyển chuyển từng chút . Sau đó dần dần di chuyển xuống chiếc mông tròn láng mịn rồi bóp mạnh vào.

      Hạ Miên bị khơi gợi đến toàn thân ửng đỏ cả lên. Hơi thở rối loạn thể kiềm chế được thở hỗn hễn vai “Đừng làm như thế…”

      Bạc Cận Yến lẳng lặng nhìn . Ngọn đèn soi vào mắt chiếu ra ánh sáng như ngọc. Khóe miệng nở nụ cười xấu xa. Ngón tay dọc theo mép quần lót len vào thăm dò lối thần bí.

      “Vậy trong này?”

      Hạ Miên kẹp chặt hai chân theo bản năng. Đôi mắt đen của tối lại, nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ mọng của “Em hút lấy .”

      Vành tai láng mịn của cũng nhanh chóng đỏ lên, ngón tay bấm vào cánh tay rắn chắc của , rút ra .”

      Khóe miệng Bạc Cận Yến khẽ cười, ngón tay bị hút khẽ cong lại, cố tình đè vào vách lối của sao?”

      Hạ Miên gật đầu thế là lại vui vẻ cười khẽ “Được, em thả lỏng .”

      Hạ Miên nghe theo lời thả lỏng cơ thể. Ai ngờ lại xấu xa đưa tay sâu vào hơn phân nửa. Bị vật lạ xâm nhập khiến rút lại theo bản năng, đôi mắt ướt át lại phủ thêm lớp sương mù, lườm vừa giận vừa trách “ là kẻ lừa đảo.”

      Bạc Cận Yến cảm giác được ẩm ướt khi nãy của vẫn chưa khô, chỉ cần khẽ trêu đùa phát ra tiếng nước róc rách. Hạ Miên xấu hổ thôi vì dáng vẻ này của mình, chống lên vai muốn đứng dậy.

      Đương nhiên Bạc Cận Yến cho đường lui. Cánh tay rắn chắc siết chặc lấy thân thể bé của , tay kia cởi dây nịt của mình ra.

      Hạ Miên hoảng sợ mất hồn. Giống như bị chiếc bàn đá từ trời rớt xuống đập trúng mình, đầu óc bắt đầu choáng váng. chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua vật khổng lồ trong rừng rậm màu đen của tái mặt “, được vào.”

      Bạc Cận Yến thương hôn lên môi , khẽ thầm mờ ám “Em thành , vào lúc này còn dối.”

      Hạ Miên chỉ cảm thấy ôm lấy hông mình nhàng nhấc lên. Sau đó lại ngồi xuống nặng nề, hề báo trước bị chiếm đóng. Bởi vì khi nãy khai thác chu đáo nên vào vô cùng thuận lợi.

      Hạ Miên trợn mắt nhìn trân trân với .

      “Chịu thành rồi?” Bạc Cận Yến cắn cắn môi dưới của . Giọng khàn khàn quấn lấy eo kéo sát lại.

      Hạ Miên rên khẽ lên, đôi chân thon dài yếu ớt chống tấm thảm. Trọng lượng toàn thân gần như bị nâng lên rồi ngồi xuống dễ dàng.

      Hạ Miên tiếp nhận xâm lấn mạnh mẽ của khiến thân thể căng ra đến khó chịu, bắp đùi dính ít nhơm nhớp. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hai thân thể va chạm vào nhau cùng với tiếng nước rỉ rả vang lên.

      Thái dương của cũng có đổ lớp mồ hôi mỏng, mái tóc đen bết dính vào gò má. Bạc Cận Yến ôm khuôn mặt hôn say đắm, đầu lưỡi ngừng di chuyển khắp làn da của “Ôm .”

      Hạ Miên nhìn ngỡ ngàng, trong thoáng chốc nhớ lại rất nhiều lần hoan ái trước đây của hai người.

      từng dịu dàng chu đáo, từng thương nồng nàn như thế với .

      Giờ phút này mọi việc đều giống như ngày xưa như chưa từng xảy ra bất cứ điều gì thay đổi. từ từ quàng lên cổ , đau khổ nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu thăm thẳm của cho em biết nghĩ gì được ?”

      Bạc Cận Yến tha thiết nhìn . Hai cánh tay siết lấy càng chặt, tựa như muốn sát nhập toàn bộ thân vào cơ thể của mình. trả lời, Hạ Miên cũng hỏi nữa. Ai cũng cá tính của quá lạnh lùng, nhưng Hạ Miên lại chưa từng cảm giác như thế.

      đối với có lúc vui vẻ có lúc giận hờn. Có đôi khi nở nụ cười mỉm khiến người ta mê mẩn, cũng có khi bởi vì ghen tuông lại giở lên tính nhen. trước mặt , vẫn là người bình thường sống động ràng. chưa từng gạt , chỉ có lần duy nhất lại lừa đến sáu năm.

      Lần hoan ái này kéo dài rất lâu. ngừng thay đổi tư thế chậm chạp mày mò trong cơ thể . Từ ghế salon đến thảm trải sàn, rồi đến bàn sách. Hạ Miên thể chịu được nữa gục mặt bàn lạnh lẻo khẽ thở hắt “Có phải muốn chơi chết em hay ?”

      Bạc Cận Yến cúi người hôn lên lưng . vẫn cao hứng thúc vào từ phía sau, tay bắt lấy bộ ngực trắng trẻo đè sát mặt bàn. khẽ khàng dỗ dành “Làm thêm lần nữa, lần này nhanh hơn.”

      Hạ Miên chẳng còn sức để trả lời, toàn thân đầm đìa mồ hôi. Nhưng vẫn cảm giác được ra vào càng thêm hăng hái. Bỗng dưng chống bàn đứng dậy, vội vã “Đừng cho vào trong…”

      Thế nhưng lại như cố ý, dòng chảy nóng bỏng vẫn vào nơi sâu nhất trong cơ thể . run rẩy hoàn toàn hợp thành thể với . Bắp đùi Hạ Miên ướt đẫm, chờ đến khi rút ra mới chạy vào phòng tắm.

      Bạc Cận Yến ôm lấy , nhàng liếm vài giọt mồ hôi người . nắm lấy cằm để nhìn thẳng vào mắt mình “Sinh cho đứa con được ? rất thích tên nhóc kia.”

      Hạ Miên nhìn phức tạp, cuối cùng quay đầu giễu cợt “Tại sao em phải nghe lời .”

      Bạc Cận Yến tách chân ra bế bổng lên. Hạ Miên vội vàng khoanh chân siết chặt thắt lưng của , chỉ nghe vô cùng chắc chắn “Em chỉ có thể sinh con cho .”

      Hạ Miên bị ôm vào phòng tắm rửa sạch cả người. Sau đó lại giở trò cả đêm chịu rời khỏi nhà . Hạ Miên cũng có cơ hội ra ngoài mua thuốc. Buổi tối còn bị ngang ngược cùng ngủ giường.

      May là biết điều độ có ép buộc nữa. Nhưng Hạ Miên vẫn quá mệt mỏi nằm giường trong chốc lát ngủ say sưa. Thậm chí cơn ác mộng quấy rầy nhiều năm cũng có xuất .

      Hơi thở đàn ông quen thuộc, vòng ôm vô cùng mạnh mẽ, tất cả đều khiến say giấc nồng cả đêm.

      Buổi sáng Vịnh Nhi gọi điện thoại cho Hạ Miên nhiều lần nhưng vẫn ai nghe. Trong đầu Vịnh Nhi nhanh chóng xuất vô số ý nghĩ đáng sợ. khỏi kinh hãi khi nghĩ đến tên biến thái điên cuồng bắt cóc Hạ Miên trước kia. Thế nên gọi Quan Trì cùng nhau đến nhà Hạ Miên.

      Dáng vẻ lo lắng của hai người phút chốc lại đờ ra sau khi cánh cửa được mở.

      Bạc Cận Yến quấn khăn tắm bên dưới, phần để trần. Mái tóc đen ẩm ướt tôn lên gương mặt tuấn của . Đôi mắt tối lại đứng bên trong cánh cửa yên lặng nhìn hai người.

      Vinh Nhi và Quan Trì biết nên phản ứng ra sao… ta lại còn ngây ngô xác định lại số nhà lần nữa.

      Bạc Cận Yến gật đầu lễ độ, xoay người vào trong chỉ để lại câu mờ ám “ ấy còn ngủ.”

      Hạ Miên mất tự nhiên kéo kéo chiếc áo ngủ người mình khi thấy Vịnh Nhi và Quan Trì. Vịnh Nhi nhạy cảm bắt được dấu vết để lại trước ngực của Hạ Miên. Sau đó ta đến cầm tay Hạ Miên rồi khẽ liếc nhìn Bạc Cận Yến theo bản năng. Tiếp theo lại giọng trách mắng “Em sao vậy, chị lại nghĩ đến em bị tên biến thái kia bắt cóc nữa đấy!”

      Hạ Miên nín cười liếc nhìn Bạc Cận Yến. Đôi mày rậm của Bạc Cận Yến chau lại sâu, vẻ mặt hơi lạnh lùng.

      Hạ Miên sợ lại làm ra hành động kinh người nên kéo về phòng thay quần áo.

      Vịnh Nhi nhìn hành động thân mật của hai người. Sau phút chốc, trong đầu lại chợt lóe lên tên của người đàn ông kia. Vịnh Nhi kinh ngạc rất lâu mới hỏi ra lời “ ta, ta, ta phải là Bạc Cận Yến ư?”

      Hạ Miên rót nước cho hai người bọn họ rồi ngồi đối diện lúng túng gật đầu.

      Quan Trì khẽ nhíu mày, mắt nhìn về phía phòng ngủ như có điều suy nghĩ.

      Rất lâu Vịnh Nhi cũng chưa tiêu hóa được tin tức này. nuốt nước miếng khẽ cất giọng “Hạ Miên, em điên rồi. ta là vị hôn phu của Thạch Duy Nhất. Em thấy Thạch Duy Nhất chỉa mũi dùi vào em chưa đủ sao?”

      Sắc mặt Hạ Miên trĩu nặng, vừa định trả lời Bạc Cận Yến lại ra. ăn mặc chỉnh tề lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như trước. Vịnh Nhi và Quan Trì yên lặng từ đầu đến cuối, biết phải hiểu tình huống trước mắt ra sao.

      Tin tức đính hôn của Bạc Cận Yến và Thạch Duy Nhất nhan nhản khắp nơi. Nhưng bọn họ lại bắt gian tại giường vào lúc sáng sớm thế này… Nhất thời hai người bọn họ có ảo giác như gặp đôi gian phu dâm phụ vậy.

      Bạc Cận Yến liếc nhìn đồng hồ, sau đó tự nhiên đến bên cạnh Hạ Miên. cúi người ôm lấy bả vai và cúi đầu hôn lên môi Hạ Miên ngay trước mặt Quan Trì và Vịnh Nhi.

      Hạ Miên nhíu mày quen với tư thế thân mật này của . khẽ nghiêng đầu tránh đôi môi nóng bỏng của Bạc Cận Yến.

      Bạc Cận Yến cũng tức giận lại còn êm ái dặn dò cho uống thuốc. Nếu em nghe lời lần sau làm đến khi mang thai mới thôi.”

      Trong nháy mắt, mặt của Hạ Miên đen sì còn Vịnh Nhi phun hết nước vừa mới uống đầy cả mặt của Quan Trì.

    5. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      Chương 19


      Mặt Quan Trì sa sầm nhưng Vịnh Nhi chẳng hề có vẻ áy náy. Thậm chí ta cũng nhìn đến vẻ mặt Quan Trì, chỉ kinh ngạc nhìn Bạc Cận Yến và Hạ Miên.

      Câu kia của Bạc Cận Yến quá chấn động. Cho dù lúc mở cửa thấy tình cảnh mờ ám , nhưng Vịnh Nhi cũng chỉ cho đây là cuộc đổi chác của kẻ giàu có và ngôi sao thôi. Dù sao Bạc Cận Yến có vị hôn thê. Hơn nữa nhiều lần gặp mặt ở trước công chúng, cũng chưa từng tỏ ra hứng thú đối với Hạ Miên. Lại thêm lúc trước Hạ Miên cũng tóm lược sơ sài về quan hệ của hai người, Vịnh Nhi cũng cho rằng Hạ Miên đeo đuổi nhưng lại bị ghét bỏ…

      Nhưng câu của Bạc Cận Yến muốn Hạ Miên sinh con cho ta… khiến người khác biết được tình trạng này là gì.

      Bạc Cận Yến thân mật cợt nhã rủ rỉ với Hạ Miên mấy câu mới rời . Hoàn toàn xem hai người ở bên cạnh nhìn trân trối như vô hình.

      vừa khỏi Vịnh Nhi lập tức mở to đôi mắt tròn xoe choàng qua vai Hạ Miên “Em, em , em cuối cùng còn gạt chị gì nữa? Cuối cùng là có quan hệ với ta bao lâu rồi?”

      Hạ Miên bị Vịnh Nhi hỏi đến chóng cả mặt. Lại thêm vào câu khó hiểu của Bạc Cận Yến khiến đau đầu. bắt lấy hai tay Vịnh Nhi khẽ “Chị xác định muốn thảo luận ngay bây giờ ư?”

      Vịnh Nhi quay đầu liếc nhìn Quan Trì ngồi ngay ngắn ghế salon, ngọi lửa nhiều chuyện kích động cũng dần dần tắt ngúm. Chỉ có điều tuy quay về ngồi lên ghế nhưng vẫn chống cằm thở dài “Trời ạ, Hạ Miên em muốn tìm đường chết sao? Nếu như việc này bị báo chí đưa tin em lập tức biến thành kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác. Em biến thành mục tiêu để mọi người chỉ trích đấy!.”

      “Quả Thạch Duy Nhất và Bạc Cận Yến là phiên bản sống của câu chuyện hoàng tử và công chúa. Có rất nhiều fan hâm mộ tình cảm từ thưở bé thơ của hai người đó lắm. Em, em muốn tự hủy tương lai của mình sao”

      Hạ Miên yên lặng lắng nghe, đầu cúi xuống thể thấy vẻ mặt. Đợi đến khi Vịnh Nhi qua cơn xúc động trở lại bình thường, mới từ từ ngẩng đầu cười với Vịnh Nhi “Em biết mà, đừng lo lắng.”

      cũng giải thích gì. Quan hệ của và Bạc Cận Yến giống như cuộn len, càng kéo càng rối. Đáy lòng vốn tĩnh mịch lại bắt đầu nổi lên từng lớp sóng trào…

      Vì có mặt của Quan Trì nên Vịnh Nhi cũng thêm gì nữa, chỉ ngồi đó nhìn Hạ Miên lo lắng. Quan Trì nghiêm túc nhìn chăm chú rất lâu “Gần đây chuyện bắt cóc xảy ra nữa hả?”

      Lòng Hạ Miên căng thẳng, gật đầu “Có lẽ ta cảm thấy thú vị nữa.”

      Trong đôi mắt của Quan Trì đầy rẫy nghi ngờ. Nhưng về sau chỉ hơi gật đầu thêm gì cả.

      Hạ Miên dám suy nghĩ nhiều đến việc có liên quan tới Bạc Cận Yến. ép buộc mình phải tập trung vào công việc. Nhưng hôm nay Vịnh Nhi lại hơi ấp úng về lịch trình của . Khi Vịnh Nhi còn suy tư nghĩ đến việc buổi sáng Hạ Miên thở dài miễn cưỡng “Tự em có chừng mực, chuyện tối qua là ngoài ý muốn.”

      Vịnh Nhi chớp chớp mắt nhìn hài lòng, sau đó khó chịu giọng càu nhàu “Trước đây chị biết em và Bạc Cận Yến có quan hệ thế này… cho nên sắp xếp công việc được tốt lắm.”

      Hạ Miên đặt điện thoại di động xuống nhìn Vịnh Nhi ngờ vực.

      “Tiếng vang của quảng cáo công ích cho trẻ em tự kỷ rất tốt, cho nên nhà đầu tư quyết định mang đoạn quảng cáo khuếch trương thành bộ phim cho em và Thạch Duy Nhất đóng vai chính.”

      Vịnh Nhi nhìn thấp thỏm “Em là vai nữ chính thứ hai. Cơ hội này rất tốt, nên dĩ nhiên chị suy nghĩ nhiều nhận rồi.”

      Những việc này ra đều do công ty quyết định, nhưng bây giờ Vịnh Nhi biết được Bạc Cận Yến và Hạ Miên có quan hệ nên lại cảm thấy ổn chút nào.

      Hạ Miên như lạc mất hồn, ánh mắt nhìn Vịnh Nhi hề có tiêu cự. Qua lúc lâu mới trả lời “Cơ hội tốt như thế tại sao nhận. Chị lo lắng điều gì?”

      Vịnh Nhi càng hiểu , chỉ có điều nghĩ đến cảnh tượng mấy lần đôi co giữa Hạ Miên và Thạch Duy Nhất cũng khiến Vịnh Nhi lo lắng nhiều nữa.

      Buổi công chiếu phim được sắp vào hai ngày sau. Trong khoảng thời gian này Bạc Cận Yến cũng đến tìm Hạ Miên nhiều lần. Nhưng Hạ Miên vẫn trốn tránh , nào ngờ lại thẳng thắn trói lôi lên xe cách quá đáng.

      Lần này dùng đến dây trói nữa, Hạ Miên vừa lên xe thấy được khuôn mặt ảm đạm của .

      ngồi phía sau chiếc xe thương vụ, gương mặt thanh tú lạnh lùng vô cùng đáng sợ. Hạ Miên trợn mắt nhìn trân trân với , cuối cùng tức tối nhắm mắt lại rồi hỏi còn muốn sao nữa? Em rất ràng, em muốn có bất cứ quan hệ gì với .”

      Gương mặt trắng trẻo của Bạc Cận Yến chìm vào ánh đèn vàng hơi tối trong xe, khó thấy được hốt hoảng trong mắt. Chỉ có thanh hơi thấp len vào tai muốn có quan hệ với em.”

      “” Quả Hạ Miên hết biết gì. Chưa bao giờ biết người đàn ông này lại khó khai thông đến vậy.

      “Phụ nữ muốn có quan hệ và muốn sinh con cho rất nhiều”

      chỉ cần em.”

      Đôi mắt nhìn sáng rực, ngón tay thon dài nắm lấy cằm của , nhìn kỹ gương mặt ửng đỏ của . Ánh mắt si mê đắm đuối “Hạ Miên, đừng trốn tránh nữa, nếu như có thể bỏ qua quay lại.”

      Hạ Miên mím môi lên tiếng, trái tim trĩu nặng khi nghe những lời này của . đúng, người đàn ông lạnh lùng như nếu phải phát mình sâu nặng dễ dàng gì quay lại. Thế nhưng điều này đáng để vui mừng sao?

      người đàn ông chịu buông mình ra, thậm chí là ta có vị hôn thê. Đến lúc này ta bỗng phát ra là ta mình nên mới miễn cưỡng quay lại… lại dùng cách thức dây dưa dùng dằng…

      Đôi mắt đen nhánh của Hạ Miên cứ nhìn trân trối, giống như muốn biết con người . cảm nhận được hơi thở của kề đến gần mình từng chút, cuối cùng lại bị cậy mạnh bá đạo hôn mình.

      Trong xe vô cùng an tĩnh hề có bất cứ tiếng dư thừa nào, chỉ có tiếng hô hấp mỏng manh của như tiếng đàn violin du dương vang lên.

      Bạc Cận Yến bất chấp bước vào cuộc sống của Hạ Miên. Buổi tối bắt đầu ngủ lại nhà của . Hạ Miên chán nản nghiêm giọng với người đàn ông tự nhiên như thường này “Em báo cảnh sát. xâm phạm quyền tự do cá nhân của em cách nghiêm trọng.”

      Bạc Cận Yên mặc áo sơ mi màu đen, đôi mắt sâu lắng lẳng lặng nhìn . Nhưng gương mặt lại nở nụ cười ngây thơ như trẻ con “Em nỡ đâu.”

      Gương mặt Hạ Miên đỏ lên, nắm lấy chiếc gối đập vào người “Biến thái.”

      Bạc Cận Yến giang tay ôm vào lòng, để ý đến vùng vẫy cứ vùi mặt sâu vào cổ , hít hà lấy mùi hương dễ chịu của “Phải ngủ cùng với nhau mới có thể sớm sinh bé cưng.”

      Hạ Miên nghĩ mãi hiểu tại sao bỗng cố chấp với việc sinh con đến vậy. giữ vẻ mặt bình tĩnh quay đầu nhìn “Thạch Duy Nhất mang thai được sao? Chưa gì gấp gáp tìm người phụ nữ khác sinh con rồi à?”

      Bạc Cận Yếu nheo đôi mắt lại, cụng trán vào trán của , khẽ khàng “ chia tay với ấy rồi.”

      Hạ Miên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc trong phút chốc. Nhưng ngay sau đó lại cười chế giễu “Qua năm năm mới phát nhớ mãi quên được em. Cho nên mới đá Thạch Duy Nhất tìm em à? Để em đoán thử xem, qua năm năm nữa có thể lại nhớ đến Nhất Nhất chân chính của nữa đấy?”

      Bạc Cận Yếu cau chân mày lại, trong đáy mắt lên mất kiên nhẫn. giữ lấy ót của Hạ Miên hung hăng cắn lên môi .

      Hạ Miên đau nhíu cả mày, chỉ nghe khẽ khàng “ lại thích em trước kia hơn, bây giờ chẳng ngoan gì cả.”

      Hạ Miên tức giận nheo mắt nhìn . Đôi mắt sâu thẳm của dần dần lên nụ cười quyến rũ. đưa tay quàng lên cổ “Nhưng làm sao đây? Đây mới là em, Nhất Nhất thích trước kia hề tồn tại. Vậy vẫn còn em sao? Hả?”

      Gương mặt Bạc Cận Yến chẳng lên vẻ gì, đáy mắt tối lại thể nhận ra. Bỗng nhiên giang tay ôm lấy , khóe miệng nhếch lên “Dù sao cũng là Hạ Miên em là được.”

      Hạ Miên nghĩ đến mình chọc giận được lại còn bị ôm thẳng vào phòng ngủ. Cơ thể nặng nề của đè lên giường, ngay cả giọng của Hạ Miên cũng run run “ làm gì vậy?”

      Bạc Cận Yến hôn dọc theo từ sống mũi rồi đến bắp đùi khép chặt của , chẳng hề tỏ vẻ xấu hổ “Giang ra hoặc là xoay người nằm sấp lại. Tùy theo em lựa chọn.”

      Hạ Miên kinh ngạc thôi, đôi mắt đen láy trợn lên nhìn lộ vẻ khó tin. Bạc Cận Yến trong ấn tượng của phải là người có tính tình tốt đẹp gì, nhưng muốn khiêu khích là việc thể.

      Bạc Cận Yến ôm khuôn mặt của nhìn sâu, sống mũi của ngừng ma sát mũi . Tư thế vô cùng thân mật, cơ thể cao lớn của cũng dán sát vào Hạ Miên, đôi chân thon dài quấn lấy chân .

      Hạ Miên bị đè thở nổi, lại thêm đôi môi của cứ trêu chọc như có như khiến toàn thân khó chịu. thở được vùng vẫy “Nặng chết được.”

      Đáy mắt của Bạc Cận Yến lên nụ cười vui vẻ, khẽ bên môi “Vậy em lên nhé.”

      Hạ Miên giả vờ muốn đạp nhưng lại bị nắm lấy mắt cá chân thể nhúc nhích.

      Hai người dùng dằng điện thoại của Bạc Cận Yến bỗng rung lên dồn dập. Tiếng rung nho cũng đủ khiến cho vẻ mặt đôi co của hai người dần dần nguội lại.

      Bạc Cận Yến lấy điện thoại ra. Ánh mắt hơi đờ ra khi nhìn thấy dãy số điện thoại. liếc nhìn Hạ Miên rồi ném di động sang bên quan tâm đến nó.

      Nhưng người đầu bên kia tựa như rất có tính nhẫn nại. Gương mặt tuấn của Bạc Cận Yến lạnh lùng nghiêm lại, hoàn toàn ra vẻ khó chịu.

      Hạ Miên tò mò liếc nhìn xem. Lòng càng thêm hoảng sợ, nhưng cố nén lại đau đớn ra vẻ khinh thường “Nhất Nhất của gọi mà cũng nghe à?”

      Màn hình điện thoại vẫn nhấp nháy, hai chữ “Nhất Nhất” chói mắt ngừng lóe sáng. dịu dàng ấm áp trong phòng hoàn toàn biến mất vì bị tiếng điện thoại quấy rầy.

      Bạc Cận Yến cầm lấy điện thoại di động, tay kia ôm lấy eo Hạ Miên kéo sát lại. Trong khoảng cách gần gũi như thế, quả nhiên Hạ Miên bị bắt buộc phải nghe thấy thanh mà mình muốn quên . Nhưng bất ngờ chính là người bên kia phải là Thạch Duy Nhất mà là Vệ Cần!

      “Mặc kệ là bây giờ con ở đâu, lập tức đến bệnh viện ngay cho mẹ.”

      Vệ Cần xong chẳng hề đợi Bạc Cận Yến trả lời cúp điện thoại. Trong ống nghe vang lên tiếng tút tút khiến cho yên tĩnh và lúng túng kéo dài miên man.

      Hạ Miên im lặng nhìn người đàn ông người mình, lặng lặng chờ đợi phản ứng của .

      Bạc Cận Yến nhìn màn hình điện thoại di động, trong giây lát từ từ buông tay nới lỏng vòng eo của hạ Miên.

      Hạ Miên cảm nhận được nhiệt độ ấm áp kia bỗng nhiên biến mất, khiến cho hơi ấm mong manh cũng từ từ tan .

      Người đàn ông cao lớn đứng sừng sững trước mặt , đôi mắt sâu thẳm vẫn tha thiết thương khác gì khi nãy “ xin lỗi.”

      Chỉ là ba chữ đơn giản nhưng Hạ Miên nghe áy náy trong giọng của . đúng là châm chọc, chỉ trong vài giây ngắn ngủi cũng đủ để đưa ra quyết định.

      Hạ Miên hề tỏ vẻ giận dỗi, càng có oán hờn “Sao lại xin lỗi với em?”

      Bạc Cận Yến lặng lẽ nhìn . Trong nháy mắt Hạ Miên cảm thấy dường như có điều gì muốn và chuyện lại vô cùng khó mở lời. Nhưng ngọn sóng vừa gợn lên trong mắt cuối cùng lại từ từ chìm xuống.

      Hạ Miên thất vọng thể tả. vốn cũng chẳng muốn dây dưa rắc rối thế này. cũng hề kỳ vọng gì vào người đàn ông này khoảnh khắc nào. Trước giờ luôn là kẻ bị bỏ rơi. Cho nên… cũng quen rồi…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :