1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hơi ấm - Phong Tử Tam Tam (56 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      Chương 10:


      Từ nhà Bạc Cận Yến trở về, Hạ Miên nằm mơ suốt cả đêm. Những việc ngọt ngào hoặc đau khổ trải qua cùng bị cố ý quên lãng đều về ràng quấy rối trong giấc mơ.

      Sau khi tỉnh lại, liền mở to đôi mắt đẫm lệ ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà. Hóa ra có nhiều thứ bị đè nén lâu nhưng khi bộc phát đáng sợ vô cùng.

      Có nằm giường cũng thể ngủ lại. cũng xa lạ gì với việc mất ngủ. Mấy năm gần đây tình trạng giấc ngủ của vô cùng tồi tệ, phải gần như dựa vào thuốc mới có thể ngủ được.

      Nhưng tối hôm nay lại còn khó khăn hơn rất nhiều.

      Bỗng nhiên nhớ đến buổi tối đầu tiên ở nhà họ Bạc. Đêm đó cũng mất ngủ.

      Khi đó mơ thấy ác mộng nên choàng tỉnh. Đó là cơn ác mộng quấn lấy nhiều năm. Trong mơ thấy cơ thể mẹ ngâm trong biển máu đỏ tươi, khiến đau đớn khóc nấc lên trong giấc mộng.

      Cảm giác kia quá chân , dòng nước lạnh lẻo thấm ướt cả tóc mai, đau đớn chạy khắp cơ thể. muốn vùng vẫy thoát khỏi cơn ác mộng thường hay xuất kia. Nhưng cố thế nào cũng thể mở mắt ra.

      “Nhất Nhất?” Có giọng trầm ấm êm ái khẽ vang lên bên tai. Và có bàn tay dịu dàng ấm áp vuốt lên gương mặt .

      Trong phút chốc Hạ Miên mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt mảnh mai xinh đẹp.

      nhớ rất , khi đó Bạc Cận Yến mặc bộ đồ ngủ màu xám tro. Khuôn mặt thanh tú tỏa sáng dưới ngọn đèn bàn màu vàng ấm áp.

      chống hai tay cúi đầu nhìn , đôi máy đen nhánh chau lại sâu “Thấy ác mộng à?”

      Hạ Miên biết có phải là ác mộng hay ? Nhưng nó là ký ức tồn tại.

      hé miệng mới phát ra mình tài nào cất lời. Đêm khuya tĩnh mịch và cảm giác mất mác khiến ý chí yếu đuối trong phút chốc. Nước mắt lại càng tuôn trào dữ dội hơn.

      Cuối cùng cắn môi lắc đầu. thể cho Bạc Cận Yến biết. Nhất Nhất có tuổi thơ bi thảm như vậy.

      “Nhớ đến bạn bè trong nhi viện thôi…” Hạ Miên chỉ có thể láo. Tiếp theo làm ra vẻ mặt vô tội như Nhất Nhất.

      Bạc Cận Yến nhìn chăm chút rất lâu. Hạ Miên bỗng cảm giác được ánh mắt kia rất xa lạ. cũng nghi ngờ biết có phải mình bại lộ vì ra điều nên hay ?

      Nhưng chỉ trong giây lát, Bạc Cận Yến bỗng yên lặng vén chăn lên trực tiếp nằm vào.

      Hạ Miên kinh hoàng toàn thân hóa đá. Thậm chí quên mất phải nhích ra bên cạnh.

      ngủ với em.” nằm nghiêng, đôi mắt đen láy an tĩnh liếc nhìn . nằm sát , nhưng hơi thở thơm tho lại quanh quẩn ở chóp mũi như có như .

      Bạc Cận Yến trầm tĩnh nhìn , tiếng càng cuốn hút hơn trong màn đêm yên tĩnh “Đừng sợ, trông chừng giúp em.”

      Đừng sợ, trông chừng giúp em —

      lời chẳng phải là hứa hẹn gì, nhưng Hạ Miên lại run sợ lâu. nhận lấy ấm áp kia, nhắm hai mắt hưởng thụ mùi thơm êm ái của của từ từ chìm vào giấc mộng đẹp.

      Đêm đó bọn họ ngủ chung giường cách kỳ lạ. Khi tỉnh lại mở mắt nhìn thấy hàng lông mi dày của khẽ rủ xuống. gương mặt tuấn có dấu vết thiếu ngủ. Cánh tay của trong tư thế phòng ngự, bá đạo mạnh mẽ ôm lấy vòng eo .

      Kể từ lúc đó, cử chỉ của Bạc Cận Yến vô hình càng lúc càng thân mật với hơn.

      Hành động của chỉ có thân thiết chứ hề có ý đáng khinh. Cho nên mới đầu Hạ Miên cố chịu đựng sau mãi rồi cũng thành thói quen.

      Khi hai người cùng nhau xem ti vi, lúc nhàm chán bỗng nằm xuống gối lên hai chân của , cánh tay khoác lên hông của giả vờ ngủ say.

      Khi mất ngủ hoặc mình mất ngủ, ôm gối đến phòng , trực tiếp nằm sóng đôi giường với .

      Có lẽ bởi vì tình trạng của đặc biệt nên trong tiềm thức của Hạ Miên vốn xem như cậu bé mười bảy tuổi ngây thơ trong sáng. phát được sống chung hồn nhiên của hai người càng lúc càng mập mờ, càng lúc càng nguy hiểm.

      Hạ Miên luôn ngụy trang cá tính khác hoàn toàn ngược lại với tính cách của mình mỗi khi ở trước mặt . Thời gian trôi qua lâu khiến cũng còn phân biệt đó có phải là mình khi còn bé ? Là Diệp Tử mà bị đích thân người cha của mình bóp chết.

      Tóm lại, càng ngày càng thoải mái trước mặt Bạc Cận Yến. Điều này cũng khiến cho tâm tình bị thù hận đè nén quá lâu trở nên yên bình hơn.

      Sau đó bí thư Bạc làm thủ tục nhập học cho . Hạ Miên học cùng trường với Bạc Cận Yến. Rốt cuộc vào quỹ đạo của bé bình thường. Mỗi ngày cùng nhau sánh vai học và tan học với Bạc Cận Yến. Tạm thời vứt Hạ Miên chân ra sau đầu.

      Mặc dù luôn luôn nhắc nhở mình đừng quá nhập vai hết lần này đến lần khác. Tất cả mọi chuyện đều thuộc về “Nhất Nhất”. Nhưng vẫn ngây thơ nhập vai quá sâu.

      Thậm chí tự nghĩ rằng có lẽ ngày nào đó Bạc Cận Yến .

      Nhưng quên mất, vĩnh viễn đều dùng dáng vẻ của “Nhất Nhất” đứng trước Bạc Cận Yến. Nhưng cho đến bây giờ “Hạ Miên” chân vẫn chưa bao giờ xuất trước mặt .

      Như thế, làm sao có thể chứ?

      Hạ Miên nghĩ Bạc Cận Yến hận mình cũng đúng. Mấy năm đó đối xử với vô cùng cưng chiều. Sau đó lại gần như mang hết tất cả thương thế giới này tặng cho .

      khi người ta lòng trao trái tim mình ra nhưng cuối cùng lại bị người khác giày vò. Cho dù là ai cũng tức giận và hung ác đến vậy thôi đúng ?

      [align=center]-[/align]

      Hạ Miên thở dài. Kể từ khi gặp lại Bạc Cận Yến càng dễ dàng nhớ lại những chuyện qua hơn trước.

      rời giường, kéo chiếc rèm cửa sổ rất dày ra. Giờ này chắc bên ngoài thành phố bắt đầu huyên náo ồn ào. mặc bộ váy ngủ bằng tơ dài chấm gót đến phòng bếp rót cốc nước ấm.

      Lúc này chuông cửa lại vang lên. cho là Vịnh Nhi, nhưng nghĩ đến hình như buổi trưa nay có việc gì cần làm. Đến khi ra mở cửa thấy được người đứng ngoài khiến hơi kinh ngạc. lớn tròn xoe đôi mắt đen láy nhìn chăm chú. Tựa như rất bất mãn với biểu mặt của .

      Hạ Miên tự chủ được cười ra tiếng, rồi cúi người bế chú nhóc lên.

      gương mặt ngây thơ của chú nhóc nở nụ cười, vươn cánh tay mủm mỉm ôm lấy . Hạ Miên hôn cái lên khuôn mặt trắng nõn của nó “Sao con trai cưng muốn đến mà báo cho mẹ trước tiếng?”

      Diệc Nam ngước đôi mắt tròn xoe nhìn người đàn ông đứng trước cửa “Ba muốn cho mẹ ngạc nhiên.”

      Hạ Miên mím môi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh. Gương mặt sâu sắc khí khái bức người, trán vẫn còn lớp mồ hôi mỏng. Hiển nhiên là bị chú nhóc này quấy phá suốt dọc đường. Lúc này cau mày lên vẻ mặt kiên nhẫn nhìn chằm chằm.

      Hạ Miên nhướng nhường chân mày với chế nhạo “Quả là rất ngạc nhiên. Đến giờ mẹ vẫn còn cảm thấy nằm mơ đấy. Con trai cưng mau véo mẹ thử xem.”

      Diệc Nam bĩu môi lắc đầu, ngoan ngoãn tựa đầu vào bả vai “Diệc Nam làm được.”

      Hạ Miên ôm lấy cơ thể bé xíu của con trai cười vang. uất ức cả đêm cũng bay biến.

      Mạc Bắc giơ tay vỗ vỗ lên đầu của Diệc Nam, “Con trai rót cho ba cốc nước, ba cõng con suốt cả đường cũng sắp chết khát rồi.”

      Diệc Nam tuột xuống khỏi người Hạ Miên, quen thuộc chạy vào phòng bếp. Miệng vẫn quên vọng ra “Lập tức có ngay.”

      Hạ Miên nhìn con trai chạy khuất rồi mới xoay người vào trong. mặt của nụ cười bí hiểm “ phải dẫn Diệc Nam đến thăm em chứ?”

      vài bước mới phát người đàn ông phía sau trả lời ngay. Đến khi quay đầu lại mới phát sắc mặt của tốt, nhìn mình vô cùng nghiêm túc.

      Mạc Bắc ngồi xuống ghế salon. Thân hình cao lớn chiếm hơn phân nửa chiếc ghế salon giành cho ba người. khẽ ngẩng đầu nhìn Hạ Miên “Nếu Vịnh Nhi cho biết đến khi nào em mới chuyện em bị bắt cóc với ?”

      Lòng của Hạ Miên trĩu nặng, cầm lấy cốc nước thủy tinh lên uống cố tình lẩn tránh. Sau đó mới chần chờ khẽ cất giọng “ ra có gì, cũng qua rồi.”

      tại được vạch trần rồi. Bạc Cận Yến chắc chắn nhàm chán đến mức tiếp tục bắt cóc nữa đúng ?

      Mạc Bắc vẫn nhìn . Gương mặt tuấn vô cùng lo lắng. lát sau bỗng nhiên cất tiếng hề báo trước “Có phải có liên quan đến ta ?”

      Hạ Miên sửng sốt. hiểu từ “ ta” trong lời của chính là chỉ Bạc Cận Yến. lắc đầu theo bản năng “ có. qua rồi. đừng lo.”

      Mạc Bắc nhìn ra muốn nhiều lời. Nhiếu năm qua cũng biết được cách nhìn mặt đoán ý để nhận biết được nội tâm của . Cho nên cởi nút áo vest, nhàn hạ khoác tay lên lưng ghế salon, khôn khéo chuyển sang vấn đề khác “Hôm trước em gặp Thạch Duệ Khải ra sao rồi?”

      Nét mặt của Hạ Miên bỗng trở nên lạnh lùng hề có nhiệt độ. Khóe môi còn chế giễu “Trong vòng tuần xong. Chỉ có điều muốn lấy được thứ mình cần có thể hơi khó. Ông ta dễ dàng gì tin tưởng người khác.”

      Mười ngón tay của Mạc Bắc đan vào nhau chống dưới cằm “Bên tiến triển rất thuận lợi. chuẩn bị xong tài liệu về công trình Huy Hoàng, cũng chuyển đến hộp thư của em rồi. Tóm lại em phải cẩn thận tí.”

      suy nghĩ chút lại thêm câu “Đừng miễn cưỡng quá.”

      Hạ Miên gật đầu. Hai người yên lặng rất lâu. Sau đó Hạ Miên thể nào nhịn được đành cất tiếng hỏi “Sao biết về chuyện công trình Huy Hoàng như vậy? Cho dù bọn người Thạch Duệ Khải thầm qua lại cũng dễ dàng gì để lộ nhược điểm.”

      Ánh mắt trầm lắng của Mạc Bắc nhìn vào gương mặt mộc mạc trắng trẻo của Hạ Miên. Bỗng nhiên khẽ cất tiếng cười “Em yên tâm ! thế giời ai cũng có thể phản bội em, duy chỉ có mình như vậy.”

      Hạ Miên bị ánh mắt phức tạp kia nhìn đến mất tự nhiên. lặng lẽ dời tầm mắt.

      Lúc này Diệc Nam cũng cẩn thận bưng cốc nước ra. Đôi mắt đen láy nhìn chằm vào cốc cước vì sợ bị sóng sánh ra ngoài.

      Khóe miệng Mạc Bắc cong lên vội vàng đứng dậy đón lấy “Ông cụ non, con thể rót vơi chút à? Nếu như bị phỏng thế nào mẹ Trình của bóp chết ba thôi.”

      Diệc Nam tựa vào người Hạ Miên vui “Ba khó hầu hạ. Uống nước của người ta cũng cám ơn.”

      Hạ Miên nhướng chân mày vui vẻ nhìn Mặc Bắc bị nghẹn lời “Có nghe thấy ? Mau cảm ơn .”

      Mạc Bắc ra vẻ hung dữ nhìn Diệc Nam chằm chằm “Thằng quỷ , dám giúp mẹ con ăn hiếp ba.”

      Hạ Miên nở nụ cười vui vẻ, vừa định chuông cửa lại vang lên. đoán là Vịnh Nhi đến cho nên đứng lên ra mở cửa.

      Nhưng Diệc Nam giơ cánh tay nho xung phong đảm nhận “Để con , để con , con cao đến khóa cửa rồi.”

      Hạ Miên cười nhìn nó rồi gật đầu “Được. Xem thử con trai cưng của mẹ cao lớn thế nào rồi.”

      Diệc Nam chạy đến, nhón chân cố mở khóa cửa. Khi thấy người đứng bên ngoài ngẩng cái đầu tò mò, đôi mắt lóe sáng long lanh “Chú ơi, chú tìm ai?”

    2. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      Chương 11


      Bạc Cận Yến nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào hình ảnh bé sau khe cửa trong giây lát. Rồi lại liếc qua xác nhận lại số nhà bên cạnh. Xác định mình sai nhà xong, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh quan sát Diệc Nam, tiếp theo thốt ra hai chữ lạnh như băng “Hạ Miên”

      Trong thoáng chốc Diệc Nam cũng có ấn tượng tốt với chú này. chuyện có lễ phép gì cả!

      Cậu nhóc vui kéo cửa ra chút. Chiếc miệng nhắn chu lên “Vào .”

      Nhưng Bạc Cận Yến vào ngay lập tức, mà chỉ dùng ánh mắt phức tạp quan sát cậu bé. Diệc Nam cũng vui lắm, cảm thấy chú này là vừa kỳ lạ vừa phiền phức… mở cửa rồi mà chú ấy vẫn chịu vào! Muốn trêu đùa gì đây?

      Hạ Miên nhìn thấy Diệc Nam vẫn đứng ở cửa nhúc nhích, nghi ngờ đến sau lưng cậu bé “Sao vậy?”

      Khi thấy Bạc Cận Yến đứng ngoài cửa, sắc mặt khẽ thay đổi. Bàn tay đặt lên bả vai Diệc Nam cũng ngừng siết lại. Ánh mắt đề phòng tràn ngập thù địch “ đến đây làm gì?”

      Gương mặt tuấn của Bạc Cận Yến sa sầm. nhìn Diệc Nam gắt gao, trong giọng cũng hơi bất thường “Nó là…” Hai chữ phía sau lại như bị nghẹn trong cổ họng , khó khăn thốt nên lời…

      Nhìn theo tuổi của đứa bé này… dám nghĩ thêm nữa…

      Song, giọng nam hồn hậu vang lên đánh tan giả tưởng của .

      Mạc Bắc đến bên cạnh Hạ Miên và con trai. Trong đôi mắt có vài phần khiêu khích “Đây là con trai của tôi, Mạc Diệc Nam. Hình như Bạc tiên sinh rất thích nó.”

      Bạc Cận Yến nghe thế chân mày càng chau lại sâu. nghi ngờ trong mắt vẫn bay mất vì câu kia. từ từ ngẩng đầu nhìn Mạc Bắc, ánh mắt khó nắm bắt…

      Hạ Miên muốn dây dưa với . xoay vai Diệc Nam ôm vào trong lòng “Chút nữa chúng tôi phải ra ngoài, có việc gì”

      Lời Hạ Miên còn chưa dứt, Bạc Cận Yến bước đến bước. Hạ Miên tự chủ lùi lại, khóe môi lên nụ cười khó phát giác, cất bước thẳng vào.

      Hạ Miên biết cuối cùng có ý gì nên chỉ đứng tại chỗ tức tối nhìn chằm chằm. Mặc Bắc vỗ vỗ sống lưng của khẽ sao đâu, có ở đây.”

      Hạ Miên hơi nhếch môi mỉm cười với . Mạc Bắc biết lo lắng điều gì…

      Căn phòng khách có diện tích lớn trong nháy mắt trở nên hơi chật chội. Có lẽ tồn tại của Bạc Cận Yến quá mạnh mẽ. Nên ngay cả cậu bé bình thường hoạt bát ham chơi cũng ngoan ngoãn yên lặng ngồi đùi Hạ Miên, tò mò nhìn người đàn ông đối diện.

      Bạc Cận Yến ngồi vào chỗ của mình ghế salon như rất thân quen. Bộ đồ vest tối màu càng tôn lên gương mặt lạnh lùng của . Ánh mắt nhìn đứa bé người Hạ Miên rất lâu, thỉnh thoảng lại nhíu chặt chân mày.

      biết Bạc tiên sinh đến đây cò gì ?” Mạc Bắc ngồi đối diện , từ đầu đến cuối đều bình tĩnh.

      Bạc Cận Yến chỉ khẽ liếc cánh tay của Mạc Bắc khoác lên vai Hạ Miên, lại nhìn vào yên lặng. Giọng thản nhiên “Đưa đồ cho Hạ Miên.”

      Bỗng dưng trái tim Hạ Miên đập dữ dội, da đầu tê dại. Quả nhiên kế tiếp giọng của Bạc Cận Yến càng thản nhiên hơn “Chiếc quần lót tối qua ấy để quên ở chỗ tôi.”

      xong lại xấu xa giơ chiếc túi trong tay lên. Ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn thẳng vào đôi mắt Hạ Miên trợn trừng hung dữ cảnh cáo mình.

      Hạ Miên chỉ nhìn trong chiếc túi kia có màu đen mờ mờ. Trong nháy mắt, vẻ mặt hoàn toàn sa sầm. Cho nên Bạc Cận Yến biến thái sai. Làm gì có người đàn ông nào có thể thản nhiên ra những lời như thế trước mặt mọi người?

      Hạ Miên rát cả mặt.

      Mạc Bắc lại hề tỏ ra vẻ bị chọc giận, thốt ra câu càng khiến Hạ Miên trố mắt nghẹn lời “Bạc tiên sinh rảnh rỗi. Kiểu màu này Hạ Miên có rất nhiều bộ, làm phiền nhọc lòng mang đến đây.”

      Đôi môi mỏng của Bạc Cận Yến mím chặt. Vẻ mặt càng lạnh hơn, ngồi tại chỗ giống như pho tượng điêu khắc tỏa ra khí lạnh lẻo.

      Trong nhất thời bầu khí vô cùng lúng túng. Lúc này cậu bé yên lặng bỗng lo lắng ngẩng đầu nhìn Hạ Miên, trong đôi mắt có vẻ đáng thương “Mẹ quan tâm đến con và ba nữa sao? Tại sao tối hôm qua… lại ngủ ở nhà chú xa lạ này?”

      Mặt Hạ Miên càng nóng hơn nữa. nhìn vào đôi mắt hề che giấu ưu thương của con trai, đau lòng ôm chặt cậu vào lòng “Diệc Nam, mẹ có…”

      Lời của lại bị cắt ngang lần nữa. Giọng lạnh lẻo của Bạc Cận Yến bỗng vang lên “Nó gọi em là gì?”

      lượng của trong giọng đủ để biểu khiếp sợ và tức giận của .

      Trong phút chốc, cơ thể Hạ Miên cứng đờ, chậm rãi nhướng mắt lên. Toàn thân Bạc Cận Yến tỏa ra khí lạnh, trong đôi mắt tràn ngập ngờ vực. Giờ phút này, tâm tình dễ gì lên xuống từ trước đến giờ của hoàn toàn còn được tỉnh táo và tự kiềm chế như thường ngày.

      từ từ nhìn đứa nhóc ôm trong lòng, lại vừa như xác định, vừa như tìm kiếm lời an ủi “Sao lại vậy được? Nó là con của em và… Mạc Bắc?”

      Hạ Miên yên tĩnh trong giây lát, cũng có phủ nhận.

      Bàn tay Bạc Cận Yến đặt đầu gối siết lại đến mức nhìn thấy gân tay lên. Trong đôi mắt từ từ rỉ ra màu đỏ tàn nhẫn. Hạ Miên cũng nghi ngờ biết tiếp theo có xông lên bóp chết mình ? Thế nhưng sao gương mặt thanh tú của lại xuất vẻ thất bại?

      Hạ Miên cảm giác nhất định là mình suy nghĩ quá nhiều. Cho nên mới cho rằng nhìn vẻ mặt cam lòng của là hối hận.

      Lúc ấy chỉ trơ mắt nhìn mình bị mọi người chất vấn, hạ nhục. Thậm chí khi tiếng rời khỏi nhà họ Bạc cũng chưa từng lộ ra chút đau lòng nào.

      Hạ Miên nghĩ, và Bạc Cận Yến luôn luôn thể nào sóng đôi với nhau được.

      [align=center]*********[/align]

      Hạ Miên nhớ được khi lần đầu Bạc Cận Yến gặp Mạc Bắc. Năm đó học lớp mười , cũng chính là năm thứ hai ở nhà họ Bạc. Khi ấy mười bảy tuổi.

      Mạc Bắc cùng tuổi với Bạc Cận Yến, nhưng hiển nhiên có tốt số như Bạc Cận Yến.

      Khi đó Mạc Bắc cũng học năm thứ nhất đại học. Nhưng Mạc Bắc bắt đầu tự lực cánh sinh, theo mấy đàn rời khỏi nhi viện chạy lấy tin lặt vặt.

      Tính cách Mạc Bắc rất lanh lợi lại chịu khó. Cho nên nhanh chóng có thể hòa nhập vào giới giải trí, bao lâu tự học thi đậu chứng nhận ký giả.

      Khi cầm chứng nhận ký giả khoe với Hạ Miên, kiên định với “Bây giờ bắt đầu kiếm ra tiền. Sau này có thể mua quần áo đẹp cho em, có thể tặng cho em những món đồ em thích.”

      ra có nhiều thứ từ khi vào nhà họ Bạc trở nên còn là xa vời nữa. Nhưng thuần khiết của Mạc Bắc vẫn khiến rất cảm động.

      Khi đó có điện thoại riêng của mình, thỉnh thoảng liên lạc với Mạc Bắc, cuối tuần còn hẹn gặp nhau tụ họp.

      Việc bạn bè gặp nhau vốn rất bình thường. Nhưng trong mắt của Bạc Cận Yến biết Hạ Miên vuốt nhầm chiếc vảy ngược nào của .

      Chủ nhật Hạ Miên về nha sau khi ăn với Mạc Bắc xong. lại thấy Bạc Cận Yến yên lặng lời ngồi giường trong phòng ngủ của mình.

      Từ trước đến giờ vẫn quen ảm đạm nên Hạ Miên cũng cảm giác được có gì khác thường.

      thẳng đến đặt con thú nhồi bông lên đầu giường. Đó là con gấu nhồi bông rất đáng . Từ sau khi năm tuổi đến nay… đây là lần đầu tiên Hạ Miên nhận được món quà tặng giành cho bé thế này.

      cẩn thận ngắm nghía tỉ mỉ xem phải đặt ở đâu cho đẹp. Sau đó lại đứng yên nhìn ngắm trong giây lát rồi mới xoay người hỏi Bạc Cận Yến “ về nhà khi nào?”

      Bạc Cận Yến trả lời. Chỉ có ánh mắt của nhìn giống với lúc trước.

      Hạ Miên thấy đáp cũng để bụng. Việc lời nào cũng phải là chuyện gì kỳ quái. Cho nên xoay người chuẩn bị vào phòng vệ sinh rửa tay cổ tay lại bị nắm lại rất chặt, rất đau.

      kinh ngạc mới vừa quay đầu lại bị nắm lấy cằm. Ngay tiếp theo là trận trời đất đảo lộn. Sau đó Môi của đặt lên bờ môi .

      Hạ Miên hoàn toàn sững sờ, mở to mắt nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú kia.

      Nụ hôn của thành thạo. Chỉ biết dùng đôi môi đặt môi rồi nhàng mút lấy và ma sát.

      Hai người cứ thế ngơ ngẩn dính lấy nhau bất ngờ như thế. Hạ Miên cảm giác được cơ thể nặng nề, nhiệt độ nóng bỏng, mùi hương quen thuộc dễ chịu của .

      hơi khẩn trương, trái tim đập hoàn toàn theo tiết tấu.

      cứ ép sát khiến khó thở. hé miệng muốn gọi , nhưng khi đôi môi vừa hé ra khe hở chiếc lưỡi mềm mại ướt rượt len vào miệng .

      Trong nháy mắt, Hạ Miên như hóa đá còn suy nghĩ được gì nữa.

      Chỉ biết ngây ngô cảm thụ chiếc lưỡi của trêu đùa với lưỡi mình, cứ mút rồi lại liếm. có thể cảm nhận được mùi vị tươi mát của , còn lại như ăn quen bén mùi ngừng gặm nhấm lấy .

      Tay của cẩn thận tỉ mỉ nắm lấy eo . Sau đó từ từ dời lên , dịu dàng đặt lên nụ hoa non nớt của qua lớp áo mỏng manh.

      Lúc này qua thời kỳ phát triển, còn cảm giác đau nhức khi bị chạm vào nữa. Nhưng lại xuất cảm giác khác thường, giống như có dòng điện nho chạy khắp cơ thể .

      Hạ Miên muốn ngăn lại, nhưng hoàn toàn có cơ hội lên tiếng. Chiếc lưỡi của quá lanh lẹ mút môi đến sưng đỏ và đầu lưỡi tê rần.

      Cho đến khi buông ra, Hạ Miên ngừng thở hổn hển. cũng cảm giác được bên khóe môi mình hơi ẩm ướt lạnh lẻo. Khuôn mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm. Mặc dù thậm chí lúc trước hai người từng ngủ chung với nhau vô số lần. Nhưng hành động thân mật…

      “Nhất Nhất” Bạc Cận Yến trầm ấm khẽ kêu tên . cúi người kề trán vào trán thầm nho “Để cho sờ em có được ?”

      Hạ Miên muốn ” nhưng Bạc Cận Yến hề cho cơ hội cự tuyệt. lại cúi người ngậm chặt cánh môi lần nữa, hai tay ôm trọn đường cong nhấp nhô của ngừng ve vuốt.

      Quần áo của xốc xếch nhăn nhúm lại từ lâu. dễ dàng cuốn lên vạt áo sơ mi của , chạm vào làn da lán mịnh của .

      giống như tơ lụa láng bóng, sờ rất thích.

      muốn cảm thụ được nhịp tim nên đẩy áo ngực của lên. Hạ Miên run lên, giơ tay ngăn cánh tay lại, móng tay bấu chặt vào da thịt .

      Bạc Cận Yến rời khỏi chiếc miệng ấm áp và ẩm ướt của . Đôi mắt sâu thẳm cúi nhìn , giọng khàn khàn cám dỗ “Nhất Nhất, muốn nhìn nó chút.”

      Gương mặt Hạ Miên ửng đỏ, cắn môi lắc đầu “ được.”

      Trong đôi mắt Bạc Cận Yến chứa nụ cười sáng lấp lánh, cúi đầu hôn lên môi cái “ được.”

      được” Hạ Miên vẫn cố chấp.

      Bạc Cận Yến lại hôn được.”

      Cuối cùng môi của Hạ Miên bị hôn đến sưng lên, đành phải nhắm mắt lên tiếng để mặc cho mở hàng nút áo sơ mi của ; Để mặc cho bản thân hoàn toàn lõa lồ trong ánh mắt nóng bỏng của .

      Hạ Miên cũng hiểu tại sao cuối cùng mình lại kháng cự. ra cho đến bây giờ cũng phải là người mềm lòng.

      Bạc Cận Yến lẳng lặng nhìn nơi đó. Hạ Miên chỉ hơi hé mắt lặng lẽ liếc lại phát chú tâm giống như nghiên cứu thứ mới lạ vậy. ngượng ngùng giơ tay lên che bộ ngực mềm mại của mình, khẽ “Xem xong rồi, được nhìn tiếp.”

      Bạc Cận Yến bắt lấy tay kéo ra, rồi lại hôn nhàng lên khóe môi “Nhất Nhất, muốn hôn lên nó.”

      Giọng của vẫn trong lành lạnh trầm trầm như ngày thường. Nhưng Hạ Miên nghe được trong câu của có phần che giấu đè nén. cánh tay khác của cố che lại bộ ngực của mình, kiên quyết lắc đầu.

      Khóe môi Bạc Cận Yến cong lên. cúi người mút lấy ngón tay nhắn che trước ngực . Đầu ngón tay Hạ Miên truyền đến tê dại ngứa ngáy khiến cả người nhũn ra. Cuối cùng ức chế được nhịp tim đập rối loạn, đột nhiên rút tay về.

      liền nở nụ cười thành công, cúi đầu ngậm lấy ngực mút lấy từng chút.

      Hạ Miên thở hổn hển, giơ cánh tay lên che mắt lại. ngừng xoa nắn mút liếm lên đỉnh nhọn của . cảm giác khó nên lời khiến lòng sinh ra cảm giác trống trải kỳ lạ.

      Thân thể xinh đẹp ngây thơ của thiếu nữ cứ thế bị vuốt ve liếm qua từng chút . Giống như để lại dấu ấn của mình lên người .

      Đến cuối cùng vòng tay ra phía sau nghiêm túc giúp cài lại móc áo lót, mới vùi vào nơi chiếc cổ ấm áp của khẽ cất giọng thầm “Nhất Nhất, em là của , đừng gặp mặt với người khác.”

      Hạ Miên ngạc nhiên trợn to mắt. Lúc này mới biết được hóa ra Bạc Cận Yến ghen với việc gần đây nhiều lần liên lạc với Mạc Bắc. Khi đó Hạ Miên cảm thấy tham muốn chiếm hữu méo mó này đáng sợ, thậm chí còn cảm thấy chút ngọt ngào ỷ.

      Sau đó Bạc Cận yến luôn dùng đủ thứ lý do để tham gia mỗi khi hẹn gặp Mạc Bắc. Chỉ có biết hai người đàn ông trước mặt khiêm tốn lễ độ nhưng sau lưng lại đối chọi căng thẳng

      Giờ phút này, Hạ Miên nhìn thấy đôi mắt Bạc Cận Yến xuất vẻ tức giận đầy thù hằn khiến nhớ lại chàng thiếu niên khi xưa. Chỉ có điều thể nào hiểu được, khi đó là Nhất Nhất của nên việc ghen tuông đều hợp tình hợp lý. Nhưng, bây giờ tức giận là tại sao?

      Càng ngày Hạ Miên càng hiểu được Bạc Cận Yến.

      còn việc gì ? Nếu có gì nữa gia đình của tôi phải ra ngoài ăn sáng rồi.” Hạ Miên khắc chế những suy nghĩ hỗn độn trong lòng, cố gắng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ lên của .

      Bỗng Bạc Cận Yến chợt đừng lên khỏi ghế salon. Hạ Miên bị dọa sợ hết hồn.

      theo .” chỉ ngắn gọn ba chữ, rồi kéo lấy cổ tay lôi ra khỏi phòng khách cho ai xen vào.

      Mạc Bắc liền biến sắc chuẩn bị đuổi theo. Nhưng gương mặt lạnh lùng của Bạc Cận Yến quay lại “Trông coi con trai của chính .”

      Cánh tay của Hạ Miên bị sức lực biết nặng nắm lấy như muốn gãy lìa, đau đến tái cả mặt “Bạc Cận Yến, lên cơn điên gì đây!”

      Bạc Cận Yến lời nào, chỉ siết chặt lấy vào trong lòng, mạnh mẽ ôm hông kéo vào thang máy.

      Diệc Nam ngây thơ trợn to mắt, vẫn còn sợ hãi với tất cả những chuyện xảy ra trước mắt. Cậu lo lắng quay đầu nhìn Mạc Bắc “Ba ơi, sao chú lại tức giận như vậy? Còn nữa, tại sao ba mẹ phải láo? Mẹ nuôi đâu phải là mẹ ruột của Diệc Nam. Tại sao với chú ấy?”

      Mạc Bắc phức tạp nhìn cậu. Nhưng đối mặt với đôi mắt trong veo như nước suối của con trai, chỉ có thể giữ im lên tiếng.

    3. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      Chương 12


      Hạ Miên bị Bạc Cận Yến mạnh mẽ đẩy vào trong thang máy. Sau đó lại yên lặng cúi đầu nhìn chằm chằm. Hạ Miên càng khó hiểu. Rốt cuộc là có tư cách gì mà ra vẻ ghen tuông nổi giận ở đây chứ?

      Nghĩ đến đây, ngẩng đầu lên giống như con thiên nga trắng kiêu ngạo. Ngửa chiếc cổ trắng hề sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt đen như hồ băng sâu thẳm của “Bạc Cận Yến, có phải tôi rồi ?”

      Cặp lông mày như dáng núi của Bạc Cận Yến khẽ nhúc nhích, nhưng đôi môi mỏng vẫn trả lời.

      Quả đấm của Hạ Miên buông xuống bên cạnh từ từ nắm lại. mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn. Rồi nhích đến gần người đàn ông toát ra khí chất lạnh lẻo kia “Nếu hãy cách xa tôi chút. Nếu ngày nào đó tôi …”

      chỉ có thể oán hận thôi.” Đôi môi đỏ mọng của hé mở, kiễng chân ghé sát tai “Cho đến bây giờ tôi cũng phải là Nhất Nhất ngây thơ thuần khiết của .”

      Ngón tay thon dài của Bạc Cận Yến bỗng nắm lấy cằm của . Khiến gương mặt ngẩng lên đến gần mình hơn. cúi người xuống gần như kề sát với bờ môi .

      Trong khoảng cách gần như thế, Hạ Miên cách nào thấy được cảm xúc khuôn mặt . Chỉ thấy đôi mắt sáng như sao trời của tựa như cất giấu rất nhiều đau khổ sâu sắc.

      “Về với được ?”

      Câu thầm rất , đến mức Hạ Miên có ảo giác là mình nghe lầm rồi.

      Như biết được trong lòng nghĩ gì, bỗng nhiên buông ra. Bàn tay ấm áp của đặt lên gáy , khẽ cúi đầu nhìn chăm chú, nghiêm túc lại “Chúng ta, trở về bên nhau được ? cho rằng mình lạc mất em rồi. Nhưng giờ lại có thể tìm được em.”

      Hạ Miên trố mắt kinh ngạc nhìn . Lời của khiến kinh hãi hoảng sợ trong giây lát. Đương nhiên chỉ trong giây lát mà thôi. nhanh chóng cười lạnh ra tiếng, đưa tay nhàng đẩy cách xa chút “ lại muốn chơi trò gì? phát ra trêu chọc tôi rất thú vị ư? chơi sáu năm vẫn chưa đủ à? Bạc Cận Yến, quên nhưng tôi lại chưa quên được. Ngay từ lúc đầu tiên thấy tôi biết tôi phải là Nhất Nhất. Vậy mà vẫn kiên nhẫn chơi với tôi sáu năm. Loại đàn ông như kêu tôi phải tin làm sao đây?”

      Nụ cười mặt Hạ Miên vô cùng rực rỡ. Nhưng trong mắt Bạc Cận Yến lại có vài phần thê lương. yên lặng trong giây lát mới khẽ cất tiếng “ xin lỗi. xin lỗi vì những chuyện trước đây. Nhưng mà em cũng lừa gạt phải sao?”

      Hạ Miên cười khổ bất đắc dĩ. bọn họ đều đắm chìm trong mưu của nhau. Trong cuộc tình đó ai là người chơi đùa, ai là kẻ lòng đây? ra từ đầu đến cuối giống như chỉ có mình là kẻ ngu ngốc.

      “Được, coi như chúng ta huề nhau.”

      Hạ Miên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng. Gương mặt Bạc Cận Yến lộ ra mừng rỡ. Nhưng rồi lại bị câu tiếp theo của Hạ Miên làm sững sờ “Vậy phải chúng ta thanh toán xong rồi sao? Tôi nghĩ kể từ lúc đó mình cũng còn thiếu Bạc tiên sinh gì nữa đúng ? Như vậy sau này xin Bạc tiên sinh giơ cao đánh khẽ tha cho cái mạng này của tôi, đừng xuất trước mặt tôi nữa.”

      vừa vừa lui ra khỏi thang máy, đưa tay nhấn nút mở cửa, cuối cùng thốt ra câu lạnh như băng “Tôi ghê tởm .”

      Gương mặt tuấn tú của Bạc Cận Yến sa sầm biến mất sau cửa thang máy. Hạ Miên đứng bên ngoài nhắm chặt đôi mắt, cố gắng đè nén lại chua xót và đau khổ dâng lên trong lòng.

      Cả đời Hạ Miên cũng quên được khi đắm chìm trong thương và dịu dàng của Bạc Cận Yến. cho rằng mình được hưởng hết mọi tốt đẹp thiên đường. Cảm giác đó quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mức cũng thường lo được mất.

      Từ trải qua quá nhiều khổ nạn. Thế cho nên khi bỗng nhiên nhận được ân huệ của thượng đế khiến cho cẩn thận tỉ mỉ nâng niu trong tay. sợ mình cẩn thận đánh rơi vỡ tan mất, hoặc là sau đêm tỉnh lại phát đây chỉ là giấc mộng.

      Từ lúc trao nhau nụ hôn đầu xong Bạc Cận Yến lại càng ngày càng thân mật với hơn. Mặc dù hai người với nhau, nhưng cả hai đều rơi vào tình nồng nhiệt điên cuồng.

      Hạ Miên cần ngụy trang dáng vẻ giống như bé nhưng vẫn ra khi ở bên . như biến thành “Nhất Nhất” và có được hoạt bát của bé mười bảy tuổi.

      Lúc ấy, Bạc Cận Yến cũng mười chín tuổi, mới vừa học năm thứ nhất đại học. Mặc dù vẫn quen biểu đạt và thích chuyện như cũ. Nhưng lại tốt với Hạ Miên đến thể chê được.

      cũng như những chàng trai bình thường khác, cũng làm số việc lãng mạn ấm áp với mình “ mến”. Như đột nhiên xuất đón Hạ Miên về nhà vào buổi tự học ban đêm, hoặc bỗng nhiên từ phía sau đến nắm lấy tay .

      Còn làm bữa ăn sáng cho trước khi học. Vào ban đêm khi nhớ đến lại thần kỳ xuất trước giường , rồi ôm ngủ. Cá tính lạnh lùng yên lặng thích lời ngon tiếng ngọt của lại làm ra những việc khiến cho cảm động hơn cả những điều có thể bằng lời.

      Trong rạp chiếu phim mờ tối, bởi vì bọn họ coi bộ phim “Bản Năng” nên nảy sinh cảm xúc khao khát nóng bỏng xa lạ. Lúc đó Bạc Cận Yến nhiệt tình hôn , thậm chí tay còn dịu dàng mơn trớn nơi riêng tư của . Hạ Miên ngăn lại, chỉ ngoan ngoãn ôm lấy , si mê nhìn chàng trai mình mến.

      “Nhất Nhất, muốn có em.”

      Khi đó Hạ Miên rất ngây thơ, ngây thơ đến mức xem ngọt ngào này có thể kéo dài lâu. Cho nên mới dễ dàng hiến dâng cho chỉ là thân thể mà còn có trái tim đóng băng nhiều năm của .

      Lúc ấy cũng rất cẩn thận, rất quan tâm khiến cơ thể cứng ngắc của hòa tan thành vịnh nước xuân khao khát. Đến khi hai gò má của ửng đỏ quyến rũ mới mở hai chân ra từ từ tiến vào.

      Bạc Cận Yến ngây ngô vào trong cơ thể . Hạ Miên ôm lấy mình vô cùng thỏa mãn. Cho dù trước kia trải qua bao nhiêu chuyện đau khổ giờ đây cũng tựa như còn khó chịu đựng nữa rồi.

      Ít nhất, gặp được .

      Bạc Cận Yến giống như những chàng trai nóng vội gấp rút đợi chờ được kia. rất quan tâm đợi đến khi chịu được việc bị vật lạ tiến vào người mới từ từ di chuyển chậm rãi.

      Gương mặt tuấn của đầy cám dỗ. Đường nét nhấp nhô của cơ thể rất đẹp. Ngay cả tiếng cũng vô cùng cuốn hút “Đau ?”

      Khi đó Hạ Miên mười tám tuổi. Nhưng lại biết rất ít về việc ân ái nam nữ. chỉ nghe bảo lần đầu tiên rất đau, nhưng thực tế cũng đến mức đau đớn như người khác . Ngược lại cảm giác hạnh phúc dạt dào nho khó nên lời.

      đỏ mặt lắc đầu, vùi gò má mình vào cổ của , cọ cọ như chú mèo con.

      lại cúi đầu cười khẽ bên tai , rồi lại nhàng hôn xuống thái dương . Sau đó buông xuống chính là xâm lấn mạnh mẽ tràn đầy sức mạnh của .

      Khoái cảm chìm ngập như những đợt thủy triều ngừng dâng lên lại rút xuống, cuối cùng nhấn chìm hoàn toàn. mất hết lý trí trong dư vị cao triều kia, hoàn toàn biến thành nô lệ của tình .

      Tình dục là chuyện đáng sợ. Đàn ông ăn quen bén mùi. Còn phụ nữ lại xem như nó là bằng chứng tình .

      Hạ Miên cảm giác được si mê của Bạc Cận Yến đối với mình. ra đến bây giờ nghĩ lại đó cũng chỉ là cơn nghiện khi vừa nếm được trái cấm mà thôi. Cơ thể của thiếu nữ luôn luôn xinh đẹp, huống chi lúc ấy Bạc Cận Yến chỉ vừa đôi mươi. Cho dù ở mặt nào nữa đàn ông cũng rất dễ dàng ham muốn… Nhưng khi đó Hạ Miên phân biệt được ràng như thế.

      Hai người càng ngày càng ngọt ngào. Thậm chí Bạc Cận Yến còn thương hơn cả trước kia. cũng biết tiết chế chuyện tình cảm, thỉnh thoảng lại lộ liễu trắng trợn đến mức người lớn trong nhà đều chú ý thấy được thay đổi của hai người.

      Vệ Cần cũng từng tận mắt chứng kiến Bạc Cận Yến ra khỏi phòng Hạ Miên vào lúc sáng sớm. Hơn nữa cổ Hạ Miên vẫn còn để lại dấu vết sau khi ân ái. Vệ Cần chỉ yên lặng đứng trước cửa nhìn Hạ Miên luống cuống tay chân, cuối cùng lại xoay người bỏ .

      Bạc Cận Yến an ủi “Đừng lo, mẹ rất thích em, phản đối chúng ta.”

      Sau đó đúng là Vệ Cần cũng có phản đối. Chỉ có điều ánh mắt bà nhìn Hạ Miên càng lúc càng quái dị.

      Nhưng việc này cũng chẳng hề ảnh hưởng đến nhu cầu của Bạc Cận Yến. Có lần trong lúc ân ái bỗng biên cầm cổ tay lên, nhàng liếm vết sẹo bị bỏng “Còn đau ?”

      Hạ Miên sững sờ nào dám “Ồ, cũng mười mấy năm rồi, sao còn đau được?”

      Ngay lúc đó, ánh mắt của Bạc Cận Yến khiến Hạ Miên khó hiểu, lại càng thêm điên cuồng “Em, khiến hơi…”

      Hơi cái gì lại . Hạ Miên hỏi đến lại bị càng ra sức vận động. Cuối cùng hành hạ đến khi còn sức để nữa, từ từ quên mất chuyện này .

      Có người phụ nữ thông minh trong tình chỉ khiến cho họ lo âu. Hạ Miên thừa nhận chính mình là như thế.

      Khi tự cho rằng hai người nhau sâu đậm nhất Bạc Cận Yến lại mang “Nhất Nhất” trở về. Chính là Thạch Duy Nhất, Nhất Nhất mà vẫn ngày nhớ đêm mong.

      Trong nháy mắt Hạ Miên trở thành mục tiêu công kích của mọi người. bị dán lên tấm nhãn kẻ lường gạt nhưng cũng giải thích gì cả. Bởi vì có cũng được tha thứ, cũng được tin tưởng nữa thôi.

      Cho nên Hạ Miên hề lời khi đối mặt với chỉ trích của Vệ Cần.

      là giả, giả vĩnh viễn thể nào thay thế được . luôn luôn nhắc nhở mình được quá nhập vai. Nhưng trong nhất thời xúc động quên mất tất cả lao vào .

      , sao lại mang tình cảm cho lại thu về hoàn toàn dễ dàng đến thế, tìm được Nhất Nhất rồi là có thể toàn tâm ta ư?

      đau đớn cứ như chịu ngừng nghỉ. Hạ Miên cho rằng chuyện có tệ đến thế nào cũng chỉ bị phát và đuổi khỏi nhà họ Bạc. Nào ngờ còn có càng khiến chịu nổi hơn.

      Chính miệng Vệ Cần ra, Bạc Cận Yến đoán được phải Nhất Nhất từ lâu. Cả trái tim của Hạ Miên cũng như ngừng đập.

      Bạc Cận Yến vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng như cũ. Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào , như có điều gì muốn rồi lại thôi. Lại giống như… có cách nào giải thích.

      Cuối cùng cũng chỉ hỏi mục đích đến nhà họ Bạc là gì?

      Mục đích sao?

      Hạ Miên suy nghĩ lâu. nên có mục đích gì đây? Chú thần bí chỉ kêu đến đây. Nhưng sau đó lại có nhận được chỉ thị gì nữa cả. Rốt cuộc cũng biết chú ấy là kẻ địch hay là bạn của nhà họ Bạc.

      Cuối cùng Hạ Miên tức giận trả lời “Thế lực của nhà họ Bạc khiến tôi có thể mạnh mẽ hơn. Nhà họ Bạc có thể cho tôi nhiều tiền hơn, tôi sợ nghèo cũng sợ khổ thế thôi.”

      Lý do giả dối ràng như vậy nhưng Bạc Cận Yến lại tin.

      Hạ Miên nghĩ, cuối cùng ở trong lòng cũng phải là bé Nhất Nhất ngây thơ thuần khiết kia rồi.

      Nhưng phản ứng của Bạc Cận Yến lại khiến cho mọi người bất ngờ. xé toang vẻ bề ngoài tĩnh táo trầm lặng của mình, thậm chí còn nổi điên kiềm chế được đập vỡ toang chiếc bàn thủy tinh ở trong phòng khách.

      Vệ Cần và Thạch Duy Nhất sững sờ tại chỗ. Hạ Miên vẫn yên lặng nhìn . Lần đầu tiên Bạc Cận Yến mất khống chế lại giống như con thú hoang cuồng bạo dữ tợn đáng sợ. Cuối cùng do Bạc Tự Thừa và thư ký Vương về nhà kịp lúc trói lại.

      Thế nhưng cơn giận của vẫn còn sót lại chịu tiêu tan. Cuối cùng chỉ la lên chữ “cút” vô tình.

      Đến bây giờ, Hạ Miên cũng thể hiểu được Bạc Cận Yến. Nếu thương, sao lại nổi cơn điên như thế? Nếu , cũng phải trở nên tức giận căm hận đúng ?

      Hơn nữa, Hạ Miên lòng rối như tơ vò. Cuối cùng là có sơ hở chỗ nào để nhìn ra được đóng giả Nhất Nhất chứ?

      Hạ Miên cũng phí tâm tìm kiếm đáp án cho những điều bí đó nữa. Kết cục của và Bạc Cận Yến nhất định chỉ là như vậy. Cho nên khi năm năm sau gặp lại, bị người đàn ông biến thái này bắt cóc hết lần này đến lần khác, chỉ còn lại mệt mỏi và chán chường mà thôi.

      muốn dây dưa tiếp với Bạc Cận Yến. Tình khiến mang nhiều thương thích, muốn đứng dậy làm lại từ đầu, quay trở về với Hạ Miên kiên cường trong quá khứ, đó mới .

      Hạ Miên lau khô nước mắt, ngẩng đầu nhìn thấy số thang máy dừng ở lầu . nghĩ lần này hoàn toàn kết thúc. chạm đến được người đàn ông như Bạc Cận Yến. Cứ để cho nghĩ rằng Diệc Nam là con trai của và Mạc Bắc . Nếu như tương lai biết được thân thế của Diệc Nam… Quả Hạ Miên dám nghĩ đến nữa.

    4. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      Chương 13:


      sao chứ?” Thạch Duy Nhất yên lòng nhìn người đàn ông bên cạnh. Đôi lông mày mảnh mai khẽ chau lại “Hình như tâm trạng hai ngày nay của được tốt?”

      Gương mặt lạnh lùng của Bạc Cận Yến lên phiền muộn. Nhưng giọng vẫn bình thản chẳng hề gợn sóng “ có gì.”

      Thạch Duy Nhất lấm lét nhìn trong giây lát. hoàn toàn chẳng có cách nào với thái độ lạnh lùng xa cách này của . Bạc Cận Yến thích chuyện, lại càng thích phơi bày nội tâm của mình trước mặt người khác. cũng định hỏi tiếp nữa chỉ trực tiếp dạo mấy quầy kệ.

      Trong siêu thị rất đông người nhưng Thạch Duy Nhất lại hoàn toàn chẳng bị ảnh hưởng. Vì tránh việc bị nhận ra nên ta đeo kính mát, để mặt mộc, nhằm che bớt vẻ xuất chúng của .

      Bạc Cận Yến yên lặng nhìn theo bóng lưng của bỗng lên tiếng “Duy Nhất.”

      Thạch Duy Nhất “ừ” tiếng vẫn ngẩng lên. Sau đó xoay người giơ hai chai sữa tắm trong tay lên trước mặt “Chọn cái nào đây? thích mùi gì?”

      gương mặt nở nụ cười hồn nhiên. Lời của Bạc Cận Yến sắp thốt ra bỗng nghẹn lại. tiện tay chỉ trong hai chai đó. Thạch Duy Nhất bỏ chai còn lại lên kệ, suy nghĩ trong chốc lát lại quay đầu chỉnh “Gọi em là Nhất Nhất. Tại sao từ sau khi gặp lại gọi khác rồi hả?”

      muốn suy nghĩ lung tung. Vốn chỉ là xưng hô nên tên gì cũng quan trọng. Nhưng phản ứng mấy năm nay của Bạc Cận Yến khiến phải suy nghĩ nhiều. Nhất là…

      Bạc Cận Yến lên tiếng. Thạch Duy Nhất cũng trông chờ vào câu trả lời của . thân mật khoác lên cánh tay , kéo về phía trước.

      lại lấy hộp kệ bỏ vào xe mua đồ. Hai gò má khẽ ửng hồng “Mua xong rồi.”

      Bạc Cận Yến cau mày nhìn hộp bao cao su. Gần như hề do dự cầm lên bỏ lại chỗ cũ.

      Thạch Duy Nhất khó chịu đứng yên, ngón tay nắm chặt lại. cảm giác toàn thân mình run lên như vừa có luồng khí lạnh bao phủ lấy thân . Ngay cả linh hồn cũng run rẩy.

      “Vì sao?” Tiếng của cũng run run mang theo vẻ khó tin.

      Đôi mắt đen láy của Bạc Cận Yến lẳng lặng nhìn muốn làm trước khi kết hôn.”

      Dù sao Thạch Duy Nhất cũng là con , lại kiêu căng từ nên khó tránh việc tự ái mạnh mẽ “Bạc Cận Yến, rốt cuộc là muốn làm trước khi kết hôn, hay là hoàn toàn muốn làm với em?”

      Bạc Cận Yến sa sầm mặt liếc . Sau đó xoay người về phía quầy thu ngân.

      Vành mắt Thạch Duy Nhất đỏ lên. Từ khi gặp lại đến giờ năm năm trôi qua, ngoại trừ việc nắm tay ra bọn họ chẳng làm gì cả. Ban đầu là mặt mỏng xấu hổ, cũng biết tính cách của Bạc Cận Yến quen biểu đạt nội tâm. Cho nên vẫn chờ, dù sao khi nhau nồng nàn cũng tự nhiên xảy ra thôi.

      Nhưng mà, họ có…

      Thậm chí Bạc Cận Yến cũng chưa hề chủ động nắm tay .

      Ai tin được đôi tình nhân ở bên nhau năm năm nhưng lại xảy ra bất cứ chuyện gì chứ. Thậm chí thỉnh thoảng hôn nhau cũng là do chủ động, hơn nữa chỉ dừng ở mức chạm lên môi của .

      Nhìn theo bóng lưng to lớn của Bạc Cận Yến, tâm tình bị đè nén của Thạch Duy Nhất lại bùng nổ trong nháy mắt. trực tiếp đến kéo thẳng ra ngoài.

      Khi ra đến quảng trường bên ngoài siêu thị, sắc mặt Bạc Cận Yến rất khó coi, nhanh chóng rút tay ra khỏi tay .

      Thạch Duy Nhất giận đến mức hết biết gì. Nhưng ngược lại có thể bình tĩnh chất vấn “Bạc Cận Yến, cho em biết. Có phải

      Cái tên kia bị mắc nghẹn lại trong cổ họng. Có lẽ do tiềm thức hề muốn đối mặt với Hạ Miên.

      Bạc Cận Yến yên tĩnh trong giây lát, bỗng cất giọng trầm ấm “Phải”

      Thạch Duy Nhất ngước mắt nhìn dám tin. Thế mà lại thản nhiên thừa nhận. Dòng nước mắt trong suốt của Thạch Duy Nhất tức tốc trào ra “Vậy sao lại cùng em”

      Bạc Cận Yến cúi đầu nhìn , rồi giơ tay lên vuốt đỉnh đầu xin lỗi. Tất cả đều là lỗi của . Người đàn ông như đáng được em .”

      Cũng đáng được ấy

      Thạch Duy Nhất nhìn người đàn ông tuấn trước mắt. Từ thuở bé thơ là mơ ước của . vẫn kỳ vọng có thể trùng phùng với . Trong suốt quá trình trưởng thành chưa bao giờ có khoảnh khắc nào thôi mơ mộng về hình ảnh hai người gặp lại.

      Khi tận mắt thấy được cậu bé tự kỷ trong trí nhớ trở thành chàng trai cao lớn rắn chắc, gương mặt góc cạnh lạnh lùng sâu sắc. Trong sậu tận nội tâm như có điều gì đó lẳng lặng nở rộ, thanh ngọt ngào khiến vui mừng.

      may quá, ra cậu bé thích vẫn tìm kiếm mình.

      “Vậy sao còn muốn tìm em?” Thạch Duy Nhất nức nở. thể tin tất cả cũng chỉ là ảo giác của từ đầu đến cuối.

      Đôi môi mỏng của Bạc Cận Yến khẽ mấp máy “Là mẹ tìm em, phải .”

      Tia hi vọng mỏng manh cuối cùng của Thạch Duy Nhất cũng tan vỡ. nghe Vệ Cần , ngay từ đầu Bạc Cận yến cũng biết Hạ Miên là giả. Nhưng chẳng những vạch trần Hạ Miên, còn để cho Hạ Miên bình yên sống trong nhà họ Bạc sáu năm.

      Hơn nữa bây giờ người tìm mình phải là . Như vậy đúng ra, cho dù biết trong nhà mình chính là “Nhất Nhất” giả nhưng cũng khuông muốn tìm “Nhất Nhất” ư?

      Nhưng cuối cùng sao lại cam lòng để Hạ Miên ?

      Thạch Duy Nhất nghĩ mãi . Mà càng càng cam lòng “Nếu ta tại sao lại muốn đuổi ta ? Còn năm năm nay… …”

      “Đây là chuyện của .” Bạc Cận Yến lạnh lùng cắt đứt lời của , chỉ nhấn mạnh “Dù thế nào nữa cũng là có lỗi với em, đáng ra phải nên cho em biết sớm. Nhưng tại thể lừa em được nữa. Duy Nhất, dù cho ấy xa nhau năm năm; Dù cho biết ấy có con với người khác. Nhưng vẫn thể buông ấy xuống được. có cách nào sống chung với ai khác. xin lỗi.”

      Vẻ mặt Thạch Duy Nhất đình trệ ngơ ngẩn nhìn .

      Bạc Cận Yến nhìn với vẻ mặt bình tĩnh trấn định “ Hạ Miên, ngay phút giây đầu tiên gặp ấy.”

      Quả giờ phút này Thạch Duy Nhất biết phải nên khóc hay cười. Lần đầu tiên Bạc Cận Yến nhiều với mình như thế, nhưng châm chọc lại là chia tay. Hơn nữa còn với mình người phụ nữ khác biết bao nhiêu!

      Trái tin đau như muốn vỡ tan tành. giơ tay chùi nước mắt, quật cường ngước nhìn người đàn ông trước mặt “Ở nơi công cộng mà lại muốn những điều này ư? Xin lỗi, em có dễ đuổi như Hạ Miên. Bất kể giữa ấy có chuyện gì, cũng cần biết có nỗi khổ tâm gì phải buông tay để ấy . Nhưng nếu chúng ta đính hôn, Bạc – Cận – Yến chính là vị hôn phu của em. Em dễ dàng buông tay. Em phải là , càng phải là Hạ Miên, em chỉ biết phải giành lấy thứ mình muốn.”

      xong cũng buồn để ý đến dáng vẻ vui và đôi chân mày của Bạc Cận Yến, xoay người thẳng ra bãi đậu xe “Em có lòng tin khiến quên người phụ nữ kia.”

      Bạc Cận Yến trầm mặc ngồi băng ghế dài tại quảng trường nhìn phương xa đến xuất thần. Quên Hạ Miên ư? có thể sao? Nếu như có thể cũng vừa nghe đến ấy có con với người khác rối loạn cả lên…

      “Chú ơi!”

      tiếng êm ái vang lên cắt ngang suy nghĩ của . Bạc Cận Yến quay đầu nhìn vào đôi mắt to đen láy trong veo. cậu nhóc đeo chiếc ba lô hoạt hình ngẩng cái đầu nho ngồi song song với băng ghế. cũng biết cậu nhóc này xuất từ lúc nào.

      Bạc Cận Yến nhìn đứa trẻ trước mắt chỉ cảm thấy đau đầu. Trước giờ cũng chưa nhớ được khuôn mặt đứa bé nào cả. Trong mắt , hầu như trẻ con nào cũng giống nhau. Nhưng cậu nhóc trước mặt lại khiến có ấn tượng rất sâu sắc.

      Chẳng lẽ bởi vì nó là con của Hạ Miên và người khác sao?

      Bạc Cận Yến cất giọng lạnh lùng hỏi cậu nhóc ngửa đầu cười với mình “Làm gì?”

      Diệc Nam nắm bàn tay bé ngồi nhích vào gần “Con, con tìm được bà nội.”

      Bạc Cận Yến đoán rằng cậu nhóc này bị lạc khi siêu thị với mẹ của Mạc Bắc.

      quan sát cậu nhóc nở nụ cười thơ ngây trong giây lát. Bỗng nhiên khóe môi lại nhếch cười rồi “Đâu có liên quan gì đến chú?”

      Tựa như Diệc Nam chẳng hề khiếp sợ phản ứng như thế của . Cậu chỉ chu chu chiếc mỏ nhắn, cúi đầu xoắn mấy đầu ngón tay mũm mĩm vào nhau “Chú ơi, chú xấu tính quá. Sao lại thích gây lộn với người khác vậy chứ? Ở nhà gây ầm ĩ với mẹ con, ở siêu thị lại gây ầm ĩ với dì xinh đẹp. Chú như vậy được ai thích đâu. Bây giờ còn muốn gây với đứa bé như con sao?”

      Bạc Cận Yến trố mắt nhìn cậu nhóc.

      Diệc Nam tiếp “Nhưng mà con ghét chú. Cho nên chú tốt với Diệc Nam hơn đúng ? Như vậy con có thể suy nghĩ làm bạn với chú. Cho dù chú có bị mọi người chán ghét vẫn còn có Diệc Nam thích chú đó.”

      Chân mày dáng núi của Bạc Cận Yến chau chặt mang tâm trạng thất thường nhìn cậu nhóc dong dài phiền phức kia.

      ràng là ồn ào chết được. ràng là con trai của Hạ Miên và người khác. ràng… Dáng vẻ chẳng đáng chút nào. Nhiều lý do để chán ghét đến thế nhưng sao lại thể ghét nó? Thậm chí còn hơi thích thằng nhóc này.

    5. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      Chương 14




      Bạc Cận Yến hề thay đổi sắc mặt nhìn cậu nhóc bên cạnh. Cố bóp chết mềm mại sinh sôi bỗng trào dâng trong tận đáy lòng. nghiêng đầu sang chỗ khác tránh nhìn thẳng vào vẻ mặt thiết tha của cậu nhóc.

      Diệc Nam nhìn chú xấu tính lời nào lại nhích gần vào hơn. Cậu nghiêng đầu tò mò đánh giá : “Chú ơi, sao chú gì vậy?”

      Bạc Cận Yến trả lời rất dứt khoát “ muốn chuyện với con nít.”

      “Tại sao?” Diệc Nam rất cố chấp. Tựa như cậu rất tự tin tạo được mối quan hệ với chú này.

      Bạc Cận Yến cáu kỉnh quay đầu. Thằng quỷ này nhất định là di truyền từ Mạc Bắc. Hạ Miên thể nào đáng ghét đến thế! bình tĩnh “Bởi vì con ồn ào quá, yên tĩnh chút !”

      Cái miệng nhắn của Diệc Nam há hốc thình hình chữ O. Sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại dám lên tiếng nữa.

      Bạc Cận Yến yên tĩnh ngồi nguyên, mới vừa thanh tịnh được trong giây lát ống tay áo vest lại bị khẽ lôi lôi kéo kéo. sa sầm mặt nhìn sang, chỉ thấy cậu nhóc giơ bàn tay mũm mĩm hết khoa tay đến múa chân. Đôi mắt to đen vừa sáng lại vừa tròn.

      Bạc Cận Yến nhìn hiểu cậu khoa tay múa chân gì “ chuyện.”

      Lúc này Diệc Nam mới hớn hở dựa vào cánh tay . Ánh mắt cũng mừng rỡ chớp chớp “Chú ơi, chú dẫn con tìm bà nội được ? Hoặc là tìm mẹ cũng được. Con sợ bị người xấu bắt cóc. Nể mặt mới vừa rồi con ngoan ngoãn nghe lời, chú dẫn con được ?”

      Chân mày của Bạc Cận Yến nhướng lên nhìn bàn tay bé ôm lấy cánh tay mình. Đầu ngón tay múp míp còn bấu sâu vào tay áo . Cơ thể cậu nhóc chạm vào thân thể mềm mại đến khó tin, như nếu khẽ chạm vào tan mất.

      lại nhớ đến Hạ Miên, cho nên …

      “Gọi điện thoại cho mẹ con hỏi ấy ở đâu.” Bạc Cận Yến đưa di động cho cậu nhóc. Sau đó kín đáo theo dõi cậu.

      Hai tay Diệc Nam cầm lấy điện thoại di động, ngón tay bé cứ bấm từng số từng số. Bạc Cận Yến nhìn dáng vẻ ngây thơ của cậu cũng nhịn được phì cười. Nhưng khi thấy vẻ mặt cậu bé nghi ngờ nhìn mình lại sa sầm nét mặt.

      Diệc Nam gọi cho Hạ Miên hỏi được địa chỉ của . Sau đó Bạc Cận Yến lại nhanh chóng ra bãi đỗ xe “ theo”

      Diệc Nam xách chiếc balo nho nhảy xuống khỏi băng ghế, đuổi theo nhanh. Cậu vươn bàn tay bé bắt lấy bàn tay thon dài của Bạc Cận Yến.

      Bạc Cận Yến “”

      từ từ cúi đầu để bàn tay của cậu bé nắm lấy tay mình. Đầu ngón tay mềm mại quấn quanh ngón trỏ của . Đôi mắt trong veo đầy mong đợi và ngây thơ của trẻ con khiến bỗng nảy sinh cảm xúc như… ảo giác.

      nghiêng đầu quay sang chỗ khác, trong đôi mắt đen sâu thẳm dần dần tràn đầy dịu dàng ấm áp.

      Hai bóng dáng lớn bé tay trong tay về phía trước. Bạc Cận Yến xoải đôi chân dài từng bước. Còn Diệc Nam gần như lảo đảo chạy theo . Cuối cùng Bạc Cận Yến khẽ cúi đầu nhìn cậu, rồi lại giơ cánh tay ra ôm cơ thể mềm mại của cậu lên “Phiền phức quá.”

      Diệc Nam lại cười híp mắt ôm lấy cổ Bạc Cận Yến, ngã chiếc đầu gối lên bả vai “Chú ơi đến đó gây nhau với mẹ cháu nhé! Nếu chú làm mẹ giận, con cho chú biết bí mật.”

      Bạc Cận Yến khinh thường lườm cậu rồi lại vỗ vào chiếc mông căng tròn của Diệc Nam “Con khẳng định chú hứng thú với bí mật của con sao?”

      Hạ Miên kết thúc việc chụp hình tại studio là trở về ngay. đường còn mua ít thức ăn để về chuẩn bị nấu cho Diệc Nam. chỉ nghĩ Diệc Nam vẫn cùng Mạc Bắc nên khi nghe tiếng chuông cửa vang lên lại cầm theo chiếc sạn ra mở cửa.

      Vừa mở cửa đụng ngay đôi mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ. kinh ngạc nhìn Bạc Cận Yến và càng kinh hãi hơn khi nhìn thấy bàn tay to lớn của nắm lấy bàn tay bé của con trai.

      tay Diệc Nam còn cầm túi mua hàng có bao kẹo đầy màu sắc rực rỡ.

      “Mẹ” Diệc Nam vui sướng bổ nhào vào Hạ Miên, ôm lấy eo làm nũng “Con đói bụng.”

      “Ừ, có cơm ngay thôi.” Hạ Miên mỉm cười ôm lấy con trai. Khi nhìn lại Bạc Cận Yến thêm phần lúng túng.

      “Sao lại ở cùng với Diệc Nam?”

      Bạc Cận Yến bị Hạ Miên nhìn bằng đôi mắt đề phòng khiến vẻ mặt càng thêm lạnh lùng “Con của em lạc bị nhặt được.”

      Hạ Miên quay sang nhìn Diệc Nam dò hỏi. Diệc Nam nhai nhóp nhép chocolate cũng gật đầu như giã tỏi “Con và bà nội siêu thị thấy chú cãi nhau với dì xinh đẹp nên con tò mò xem. Thế là lạc với bà nội.”

      Bạc Cận Yến “.”

      Hạ Miên khoanh tay lại thản nhiên nhếch môi, trong giọng còn đầy vẻ chế nhạo “ bất ngờ! Nhân vật tầm cỡ như Bạc tiên sinh lại cãi nhau ở siêu thị.”

      Bạc Cận Yến cảm thấy mình như bị thằng quỷ này gài bẫy. Sao lại nhớ ra việc phải hỏi tại sao cậu nhóc này lại lạc bà nội chứ?

      hơi mất tự nhiên chuyển ánh mắt, lại “Mời ăn cơm .”

      Hạ Miên sững sốt, còn chưa kịp “sao phải mời” bị khoác lên vai mạnh mẽ ôm vào trong ngực bước vào nhà.

      Lồng ngực rắn chắc của dính sát và bộ ngực mềm mại của . Hạ Miên chỉ cần hơi ngẩng đầu là thất được góc cạnh dưới khuôn mặt . cụp mắt dám ngẩng đầu. Cố gắng hết sức vùng vẫy vài cái nhưng vẫn thể thoát khỏi lồng ngực của . Hạ Miên tức giận ngước mắt nhìn chằm chằm “Bây giờ bắt cóc nữa mà chuyển sang đến nhà cướp bóc rồi hả?”

      Bạc Cận Yến chau đôi môi lên, cúi người khẽ mập mờ bên tai “Cướp sắc.”

      Chẳng biết bàn tay của từ vai lướt xuống vòng eo thon của vuốt ve nhàng từ lúc nào. Còn mơ hồ luồn vào trong thắt lưng chạm vào đường nét của chiếc quần lót bên trong.

      Hạ Miên giận đến tái mặt. Gương mặt nóng đến sắp bốc khói. vung cánh tay hung hăng đánh lên ngực của .

      Bạc Cận Yến lại thuận thế bóp chặt lấy vòng eo của , cúi đầu hôn lên vành tai , rồi phủ đầu “Con của em nhìn. Ngoan .”

      Hạ Miên nghiêng đầu quả nhiên nhìn thấy Diệc Nam ngẩng khuôn mặt nhắn nhìn chằm chằm vào bọn họ. Còn với Hạ Miên rất lo lắng “Mẹ đừng ăn hiếp chú. Chú là người tốt giúp đưa con về nhà.”

      Hạ Miên nhìn ánh mắt khiêu khích của Bạc Cận Yến càng tức giận hơn. Cuối cùng là ai ăn hiếp ai chứ?

      Diệc Nam nhìn thấy tình hình chuẩn bị chiến tranh của mẹ và chú lại càng lo sợ bất an. Cậu đến nắm tay Bạc Cận Yến dắt vào trong nhà “Chú còn mua kẹo cho con, con muốn mời chú ăn cơm.”

      Hạ Miên cắn môi, bàn tay nắm cái sạn càng chặt. vô cùng lo sợ Bạc Cận Yến đến gần con trai. Nhưng hết lần này đến lần khác tình cảm giữa và con trai lại tốt đến thần kỳ. ràng chỉ gặp qua lần thôi. Chẳng lẽ điều này chính là

      Hạ Miên lắc đầu dám suy nghĩ lung tung tiếp nữa. Cuối cùng Bạc Cận Yến vẫn được ở lại dùng cơm như ý nguyện. Khi Hạ Miên bận rộn làm bếp với Diệc Nam chơi điện tử bên ngoài. Nhưng cậu nhóc lại chẳng hề cho chút mặt mũi nào cả. Cậu luôn so sánh giữa và Mạc Bắc.

      “Chú ơi chú ngốc quá, vòng này mà cũng qua được.”

      “Ôi, chú lại chết nữa! Ba con chỉ cần đánh lần là qua vòng.”

      “Chú, phải chơi như vậy.”

      .

      Bạc Cận Yến sa sầm mặt, sau đó ném lại tay cầm điện tử cho cậu nhóc thẳng vào phòng bếp giúp nấu nướng.

      Hạ Miên nghe thấy tiếng cửa bị mở ra. Tiếng bước chân trầm ổn chỉ vang lên khe khẽ sàn nhưng lại có thể nghe thấy vô cùng ràng. Động tác tay cũng tự chủ chậm lại.

      Lồng ngực ấm áp của người đàn ông dán phía sau . Hai cánh tay kiên cố ôm chặt, hơi thở nặng nề phả lên cổ “Cho đến bây giờ cũng biết em lại biết nấu ăn đấy.”

      Giọng điệu này quá chua xót khiến Hạ Miên cũng hơi hoảng hốt tự giác.

      theo quán tính muốn thoát khỏi ngực . Thế nhưng lại hơi đau lòng ôm càng chặt. Lòng bàn tay dứt khoát nắm lấy bộ ngực đầy đặn của khiến thể nào thoát được.

      nhớ em.”

      Hạ Miên nhìn xuống bàn tay trắng nõn kia dịu dàng ôm lấy ngực mình. Giọng của giống như ma chú thể xua . Nó cứ tần mần tỉ mỉ du dương lọt vào tai .

      “Năm năm nay em đâu? tìm em lâu lắm”

      Cánh môi của lướt lên chiếc cổ nõn nà của . Mùi hương thơm mát của Hạ Miên khiến khó tự chủ.

      Bạc Cận Yến đưa tay nâng cằm lên, rồi quay đầu hơi lệch nhìn vào mắt mình. từ từ cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại “Em nhớ ?”

      Giọng thâm tình, hơi thở quen thuộc. Hạ Miên từng bị người đàn ông này khiến mình mù quáng tất cả. đợi trong địa ngục tăm tối rất lâu, là người đàn ông này cho hi vọng nhưng cuối cùng lại vô tình lạnh lùng phá hủy hi vọng đó của .

      Hương thơm thanh mát của tràn ngập cả nụ vị giác của . Đầu lưỡi của trêu chọc ngừng trong miệng. xúc động ôm siết lại, mến nâng niu tựa như món bảo vật mất lại tìm về được.

      Nhưng Hạ Miên mở to đôi mắt nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của . Sau tích tắc quyết cắn chặt hàm răng. Dục vong sôi trào nóng bỏng bị dập tắt.

      Nhưng bất ngờ là Bạc Cận Yến lại lui ra khỏi miệng . vẫn giữ chiếc cằm thon của Hạ Miên, càng ngấu nghiến mút lấy môi . Vị tanh lan tràn trong miệng của cả hai, trong hỗn hợp nước còn có màu đỏ nhợt nhạt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :