1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hơi ấm - Phong Tử Tam Tam (56 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      CHƯƠNG 5: (18+)


      Dường như cơ thể vô tình bị cắt thành hai nửa, vị trí kết hợp căng đau nóng rát. giống như ngọn đuốc hừng hực thiêu cháy tại nơi đó. mấy năm rồi Hạ Miên có thân mật như vậy với đàn ông. Đột nhiên lại bị vật lạ xâm chiếm khiến toàn thân cũng đau ỷ.

      Hai tay bị trói của nắm chặt lấy những sợt tóc dày của người đàn ông, tất cả tức giận đều bị đau đớn nhấn chìm.

      Người đàn ông cũng có cử động ngay lập tức. Những ngón tay dịu dàng len vào mái tóc dài của . Hành động đó bỗng khiến lòng Hạ Miên đau xót, nước mắt càng tuôn rơi nhiều hơn.

      Cảm giác vô vọng ùn ùn kéo đến chôn vùi . chỉ biết trơ mắt ra nhìn tất cả việc xảy ra nhưng thể cố làm gì được. Đây chính là việc Hạ Miên sợ hãi nhất.

      Người đàn ông như trấn an con thú bị thương, vẫn nhàng hôn lên gò má, khóe môi và chậm rãi vuốt ve cánh tay . Rồi sau đó đặt nụ hôn lên vết sẹo cổ tay .

      Hạ Miên ngây ngẩn cả người, hành động vô ý này… Mới vừa rồi chỉ lo đánh , quên mất việc tháo dây buộc mắt mình xem thử người đàn ông này ra có phải là ấy hay ?

      Mùi vị của , hơi thở của , những hành động cợt nhả trong chuyện chăn gối của … Hô hấp Hạ Miên càng thêm khó khăn. làm thế nào cũng khống chế được ý tưởng hoang đường này hình thành trong đầu.

      Người đàn ông tựa như thấy được vẻ thất thần của . nắm lấy hông thúc mạnh vào. Hạ Miên hoảng hốt bị tiến sâu vào kiềm chế được bật ra tiếng rên khe khẽ. Tiếng cười trầm ấm dễ nghe của người đàn ông nhàng lướt qua gò má .

      Ngoài ra hai gò má ra, dường như còn có nơi khác càng ngứa ngáy đến khó chịu.

      Mi tâm của Hạ Miên vẫn cau chặt, cảm thấy thẹn thùng và tức giận, bất an và thấp thỏm. Nhưng tất cả cảm giác cũng bằng đau xót tái tê tràn khắp cơ thể.

      Cảm giác kia quá rệt, khiến muốn quên cũng quên được.

      Người đàn ông đưa tay kéo bộ váy hở vai của ra, dây kéo chiếc váy được kéo xuống hoàn toàn. Bộ ngực trắng nõn mịn màng đong đưa, hai đỉnh hồng ngoan ngoãn nằm dưới miếng dán ngực.

      Ánh mắt của sâu thẳm. Hai ngọn đồi trắng như tuyết sừng sững trước mắt. Bởi vì khẩn trương nên ở khe rãnh chính giữa có mấy giọt mồ hôi nhợt nhạt, cứ phập phồng lên xuống quyến rũ chết người.

      Toàn thân Hạ Miên lạnh giá càng cảm nhận được bờ môi nóng bỏng của bao phủ lên . Sau đó chôn ở khe rãnh trước ngực rời nữa.

      Dưới liếm mút thỏa thích của , toàn thân Hạ Miên trở nên tê tái khó chịu khác thường. Cảm giác đó từ nơi phập phồng lan thẳng đến tận đáy lòng .

      Hạ Miên cảm nhận được ngón tay người đàn ông vuốt ve dọc theo bắp đùi di chuyển lên . tự động co lại, nhưng lại mạnh mẽ tách ra hai bên. Ngón tay vân vê tại khe hở .

      Vừa đụng chạm, vừa ve vuốt.

      giày vò giữa băng và lửa khiến Hạ Miên sắp phát điên. vừa muốn lại vừa muốn nhiều hơn thế nữa.

      run rẩy nghiêng đầu sang nơi khác. Toàn thân run lên như bị co giật. Đầu óc trống rỗng nghĩ được bất cứ điều gì. Giống như vừa đau đớn vừa sung sướng cùng với điên cuồng mạnh mẽ của người đàn ông kia.

      cảm giác được ý chí và cơ thể của mình đắm chìm. Có dòng nhiệt ấm áp rò rỉ ra. Nơi bao lấy người đàn ông cũng càng ngày càng mềm, hành động rút ra tiến vào của càng thêm dễ dàng.

      Bên tai chỉ còn lại tiếng thở dốc trầm ấm của và tiếng hô hấp bị đè nén của .

      Hành động dưới thân của vừa mạnh lại vừa chuẩn, mỗi cú thúc đều vào rất sâu. Cả sống lưng của Hạ Miên cũng cọ sát dữ dội tay vịn ghế salon. Cả người cứ lên lên xuống xuống theo , ý thức cũng lâng lâng như mây, càng ngày càng mỏng manh.

      Cả căn phòng yên tĩnh lạ thường chỉ còn tiếng hai cơ thể va chạm nhau du dương vang lên.

      Người đàn ông làm rất lâu. Cuối cùng Hạ Miên cũng bật ra tiếng khóc. Từ trước đến giờ hề chịu yếu thế, càng biết van xin. Cho dù đối mặt với việc bị hà hiếp khó khăn cũng cắn răng chịu đựng.

      Nhưng quá mạnh mẽ. Hạ Miên giạng chân ngồi người , lại bị cố chấp đẩy lên. Mỗi lần hạ xuống đều bị buộc phải ngậm lấy sâu khít.

      chịu đựng rất nhiều lần, nơi bí cũng hơi sưng lên đau đớn. Nhưng như ăn quen bén mùi hề có ý dừng lại.

      Cuối cùng, mơ mơ màng màng dựa sát vào lồng ngực của người đàn ông. Gương mặt vùi bả vai ướt đẫm mồ hôi của .

      Trước khi mê man ngủ thiếp, trong thoáng chốc nghe được tiếng của người đó. trìu mến vuốt ve gương mặt , hôn như vô cùng quý báu. dịu dàng như thế khiến kiềm được đắm chìm. Nhưng cuối cùng, vẫn bị chậu nước lạnh hắt tỉnh.

      “Nhất Nhất” Tiếng lôi cuốn hấp dẫn của như tiếng của ma quỷ cứ ám ảnh vang lên quanh quẩn trong đầu .

      Hạ Miên cáu kỉnh la lên “Tôi phải Nhất Nhất của , cho đến bây giờ cũng phải!”

      Trong phút chốc ngồi bắn dậy, đầu óc choáng váng, trong tầm mắt là căn phòng sáng sủa vô cùng chói mắt.

      Về nhà rồi! tỉnh lại phát mình ở trong căn hộ. Toàn thân lõa lồ nằm chiếc giường lớn của mình. Rèm cửa mỏng manh nhàng phấp phới trong cơn gió sớm. Trong khí còn có mùi thuốc lá thoang thoảng chưa tan.

      Hạ Miên nghĩ đến câu thầm cuối cùng kia hết lần này đến lần khác. Đây là hay chỉ là mơ?

      Nếu như là

      ôm đầu ngồi giường lâu. Ngón tay len vào tóc vò đầu bứt tai, đến tột cùng là suy nghĩ gì đây? Chẳng lẽ trong sâu thẳm nội tâm vẫn còn ôm ấp ảo tưởng?

      Bên cạnh hoàng tử có công chúa ngây thơ xinh đẹp. chỉ là con thiên nga đen vừa ác độc vừa gian trá, chỉ có thể cố gắng hoàn thành sứ mệnh của mình. phải chuyện cổ tích đều viết như vậy hay sao? Hoàng tử và công chúa mới có thể đạt được kết cuộc tốt đẹp nhất.

      Hạ Miên vào phòng tắm. nằm trong bồn lâu. Dù chuyện có tệ hại đến thế nào cũng trải qua, phải là kẻ vô địch mới đúng.

      [align=center]********[/align]

      Lúc thu hình vào buổi xế chiều, Vịnh Nhi liền phát Hạ Miên có tập trung. Lúc quay cũng liên tiếp thất thần, cuối cùng đạo diễn quan tâm kêu nghỉ ngơi chút rồi quay tiếp.

      “Tối hôm qua, có phải xảy ra chuyện gì hay ?” Vịnh Nhi cẩn thận hỏi , ra vẻ muốn rồi lại thôi “Tối hôm qua Quan Trì tìm em rất lâu. Người ở sở giao thông tìm được dấu vết của chiếc xe kia. Hạ Miên, rốt cuộc là em làm mất lòng ai vậy? Bản lĩnh lớn đến mức khiến cảnh sát cũng bó tay chịu trói? Đến bây giờ em vẫn cho chị biết nguyên nhân Thạch Duy Nhất sao cứ chỉa mũi nhọn vào em. Rốt cuộc giữa hai người có gì xảy ra vậy hả?”

      Hạ Miên lắc đầu, cắm cúi uống cà phê.

      Vịnh Nhi nhìn thấy muốn , đành thở dài đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của “Hạ Miên, nếu có chuyện gì nhất định em phải với chị.”

      Hạ Miên nhìn trước mặt, mím môi hơi mỉm cười rồi “Có chuyện gì đâu, chị đừng nghĩ lung tung.”

      Trong lòng Hạ Miên xuất ấm áp lâu có. sống hai mươi sáu năm nay, ra có bao nhiêu người tốn thời gian quan tâm đến . Nhiều lắm chỉ có hai, mà Vịnh Nhi lại là trong số đó.

      Sau đó buổi quay hình thuận lợi hơn nhiều. Trước giờ Hạ Miên là người lạnh lùng đơn, biết mình có nhiều thời gian để lãng phí. Bí mật kia đè nặng nửa đời của . phải nhanh chóng giải quyết tất cả mọi chuyện chấm dứt sớm.

      Sau đó thoải mái ung dung sống cuộc đời bình thường với Diệc Nam.

      Vịnh Nhi vừa vừa tiếp lịch trình. Lúc đến ngả rẽ lại chặm mặt với Thạch Duy Nhất. Hạ Miên lại đau đầu.

      Thạch Duy Nhất đeo chiếc mắt kính rất lớn che hết nửa gương mặt. Tuy vậy vẫn có thể nhìn thấy dưới lớp trang điểm, gương mặt của ta hơi bị sưng. Lúc ta nhìn Hạ Miên, môi mím lại chặt, bỗng nhiên đứng lại đó nữa.

      Hạ Miên bình tĩnh bước qua. Thời điểm lướt qua mặt Thạch Duy Nhất, bỗng nhiên bị ta nắm cổ tay giữ lại.

      Mặt Vịnh Nhi nhanh chóng biến sắc, ngay lập tức chen ngang giữa hai người “Chị Duy Nhất, chúng tôi còn có việc cần .”

      Vẻ mặt Thạch Duy Nhất lạnh lùng quan sát Hạ Miên, hoàn toàn để ý đến Vịnh Nhi. Bàn tay cầm cổ tay Hạ Miên càng lúc càng siết lại “Tối hôm qua, Cận Yến tìm ?”

      Lời vừa ra, ngoại trừ Hạ Miên, những người khác đều tỏ vẻ kinh sợ. Mọi người nghĩ đến đột nhiên lại bùng nổ scandal kinh ngạc như vậy. Tất cả mọi người đều cố gắng làm lơ nhưng ai cũng vễnh tai lẳng lặng lắng nghe.

      “Vị hôn phu của thấy có liên quan gì đến tôi?” Lúc chuyện, vẻ mặt Hạ Miên trấn tĩnh. Nhưng chỉ có chính mới biết, giờ phút này nội tâm của mình chấn động đến cỡ nào.

      Thạch Duy Nhất cũng muốn làm trò cười ở đây, hạ giọng cất tiếng cảnh cáo “Hạ Miên, đừng quên tự , cho đến bây giờ cũng nghĩ đến cần Cận Yến. Vậy đừng trêu chọc ấy nữa. biết người ấy là tôi, … vĩnh viễn có cửa.”

      Hạ Miên khẽ cười, nhưng trong mắt lại mơ hồ lạnh lẽo “Nếu biết ấy tôi, vậy khẩn trương làm gì?”

      Mặt Thạch Duy Nhất đỏ lên, hóa đá tại chỗ, hồi lâu cũng ra lời. ta gì cũng là người bại trận. ràng, ta mới là người thắng được Bạc Cận Yến. Nhưng vì sao mỗi lần đều giống như hoàn toàn thua Hạ Miên vô cùng thảm hại?

      Lúc ra ngoài, Hạ Miên vẫn chuyện. Vịnh Nhi nhìn thấy được tâm tình của tốt. Nhưng nhịn lâu qua thành nghẹn bị nội thương, vẫn giọng hỏi “Em và Bạc Cận Yến, các người…”

      Đó là con trai của Bạc thị trưởng. Hèn chi Hạ Miên vẫn buồn để ý đến người đàn ông khác. Nhà tài trợ tốt như vậy

      Vẻ mặt Hạ Miên hề gợn sóng, chỉ khẽ liếc Vịnh Nhi. Giống như ra việc chẳng quan trọng “Ừ. Đúng như Thạch Duy Nhất , em muốn cướp vị hôn phu của ta, nhưng thành công.”

    2. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      Chương 6




      Vịnh Nhi rất bất ngờ với câu trả lời của Hạ Miên. thực tế, từ lúc Vịnh Nhi biết Hạ Miên đến giờ hơn hai năm. Nhưng tự nhận là mình hiểu gì về Hạ Miên cả… Hạ Miên giống kẻ làm chuyện như vậy, nhìn sao cũng giống là “kẻ thứ ba”…

      này vô cùng tẻ nhạt. Nhưng Vịnh Nhi cảm giác được dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng của Hạ Miên, chắc chắn trái tim ấy chịu trăm ngàn thương tổn. Bởi vì Hạ Miên chưa bao giờ nhiều với ai. Cho dù gặp phải chuyện khó khăn thể chịu được cũng yên lặng gánh lấy.

      Khi hai năm đầu làm người mới, Hạ Miên chịu rất nhiều bất công trong đãi ngộ. Nhưng Hạ Miên là người khác hẳn với đám người mới. nhiều lắm, mặt luôn là nụ cười tươi. Nhưng đằng sau nụ cười kia ai có thể biết được bộ mặt của .

      Rốt cuộc là có quá khứ thế nào mới khiến kỳ quái đến thế?

      Vịnh Nhi chỉ biết Hạ Miên ký hợp đồng ở tuổi này ra có hơi chậm. Nhưng công ty vẫn bất ngờ ký với . có chỗ dựa phía sau là thể. Nhưng theo lâu, lại chưa từng thấy người đàn ông đại gia hư ảo đó xuất .

      Vịnh Nhi ngổn ngang trăm mối thể tháo gỡ. Bản thân Hạ Miên chính là mê cung.

      đường trở về, Hạ Miên vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Vịnh Nhi biết gì nên tìm đề tài “Đúng rồi, em có biết cái Chung gây với em lần trước xảy ra chuyện rồi ?” Hạ Miên từ từ xoay đầu nhìn Vịnh Nhi.

      “Xem ra em có xem tin tức. Hãy xem tuần san ngôi sao mới nhất .” Vịnh Nhi rút ra quyển tạp chí màu mè ném vào trong lòng Hạ Miên. Hạ Miên tròn xoe mắt xem tạp chí, trong đôi mắt đen nhánh xuất khác thường.

      “Hạ Miên, em cảm thấy kỳ lạ sao?” Vịnh Nhi liếc nhìn qua gương, lòng vẫn còn sợ hãi “Lần trước bởi vì đối tác của Trâu Vân quyết định sử dụng em, nên ta và em xảy ra tranh chấp. bao lâu ta bị khui ra vụ tai tiếng trước kia từng làm xx. Lần này cũng vậy, Chung Duệ Ninh dùng quy tắc ngầm cướp bộ phim thanh xuyên của em. được mấy ngày lại bị khui ra đường dây nữ minh tinh bán dâm.”

      Hạ Miên đóng tạp chí lại, ánh mắt lẳng lặn nhìn Vịnh Nhi “Chị muốn gì?”

      “Nhiều chuyện như thế em cảm thấy là do trùng hợp sao?”

      Vịnh Nhi toát mồ hôi lạnh vì câu của chính mình. Gương mặt lộ ra vẻ tái nhợt mất tự nhiên “Tên bắt cóc em… phải chỉ là fan cuồng tính biến thái của em đúng ?”

      Hạ Miên còn chưa , Vịnh Nhi bỗng kinh ngạc cất lời “ lẽ cảnh thân mật được quay trong phim trước kia bị cắt có liên quan với sao? Hạ Miên, đây tuyệt đối là tên biến thái đấy, tham muốn chiếm hữu cũng quá mạnh mẽ!”

      Khóe môi Hạ Miên mở rồi lại đóng “Chị bị nhiễm phim rồi đấy.”

      Trong nháy mắt quay , bàn tay đặt đầu gối từ từ siết lại. Có nhiều thứ càng lúc càng rệt trong đầu . Được Vịnh Nhi nhắc nhở như thế, phát ra nhiều chi tiết mình quên nay cũng trở nên hợp tình hợp lý…

      Cộng thêm mùi vị người hôm qua

      [align=center]***********[/align]

      Vịnh Nhi chở Hạ Miên về đến dưới lầu chạy . Hạ Miên đứng trông theo xe Vịnh Nhi biến mất, nhưng lập tức lên lầu. lại kêu chiếc xe khác rời .

      đứng trước căn hộ dù có nằm mơ cũng có thể ra địa chỉ, lấy hết can đảm rồi mới giơ tay lên ấn chuông cửa.

      Đằng sau cánh cửa mở ra, người đàn ông với gương mặt tuấn lẳng lặng nhìn . Thái độ vẫn lạnh nhạt như trong quá khứ. Ánh mắt trầm tĩnh như mặt nước từ từ dừng ở mặt . Bỗng nhiên Hạ Miên biết phải gì. Những lời , những chất vấn giận dữ suy nghĩ trước đó bỗng nhiên biết phải cất lời như thế nào khi nhìn vào khuôn mặt thân quen lại hơi có chút xa lạ kia.

      Người như Bạc Cận Yến là tên biến thái kia sao?

      Nhưng tối hôm qua ràng nghe được tiếng thầm bên tai, còn có hơi thở của … Trong đôi mắt Hạ Miên lại khôi phục chút ít kiên định.

      Bạc Cận Yến nhìn xong lại gì xoay người bước vào nhà.

      Hạ Miên theo sau đóng cửa nhà lại. tự chủ được liếc mắt nhìn khắp trang trí trong phòng. Phong cách trước sau như gọn gàng sạch giống như . Trong phòng còn có hương hoa cát cánh thoang thoảng… Bạc Cận Yến ngồi ghế salon, chống cằm yên tĩnh nhìn chăm chú.

      Hạ Miên bước đến, lẳng lặng đứng trước mặt . ra trước đây hai người họ phải như vậy. Họ có rất nhiều lời để với nhau… ngờ rằng năm năm sau gặp lại, thế mà lại rơi vào cục diện đối mặt nhìn nhau gì.

      Bỗng nhiên cúi người kéo cổ áo sơ mi của ra, sờ vào gáy của . Như trong dự liệu, sờ thấy mấy đường vết trầy chưa khô máu, màu đỏ chói mắt nằm làn da trắng của . Mắt Bạc Cận Yến tối càng thêm tối, giơ tay hất những ngón tay lạnh lẽo của ra.

      “Đây là cái gì?” Khóe miệng Hạ Miên nở nụ cười lạnh, vẫn nhìn từ cao như cũ.

      Bạc Cận Yến từ từ sửa sang lại cổ áo, giọng của lạnh nhạt hơi trầm hề có vẻ bối rối “Duy Nhất cào.”

      Đấm tay Hạ Miên siết chặt hơn. Trái tim giận dữ càng tự chủ được thốt ra lời lẽ châm chọc “Đúng ? Thạch Duy Nhất vô dụng như vậy mà cũng có thể làm ta hưng phấn đến thế ư?” Đích thân cào mà vẫn còn ngụy biện.

      Sắc mặt Bạc Cận Yến sa sầm, phiền muộn liếc nhìn . Mặc dù tính tình lãnh đạm cao ngạo cũng chịu được việc bị phụ nữ khiêu khích như thế.

      Ánh mắt Hạ Miên giễu cợt rất chướng mắt. Bỗng nhiên Bạc Cận Yến đưa tay giữ lấy gáy . Trước khi kịp phản ứng trực tiếp đè lên ghế salon. Đôi mắt lạnh như băng nhìn xuống , giọng lạnh lẽo “Tối hôm qua em lên đỉnh chỉ lần. Thạch Duệ Khải có thể làm em sung sướng được vậy ?”

      Hạ Miên tức giận nhìn chằm chằm, giơ tay muốn cho cái tát “Biến thái! Rốt cuộc cũng dám thừa nhận rồi.”

      Bạc Cận Yến vẫn bình tĩnh nhìn , hề quẫn bách khi bị vạch trần “Vậy sao?”

      Hạ Miên siết chặt quả đấm, nở nụ cười tàn khốc, chế giễu “Bạc Cận Yến, có phải quên mất lời của mình năm năm trước hay ? Là kêu em cút ! Chẳng lẽ quên rồi sao? Có cần em lặp lại lời khi đó ?”

      “Im .” Bạc Cận Yến giận tái mặt. ghét nhất dáng vẻ hung dữ này của . Trước đây ràng phải như vậy. Cuối cùng ai mới ?

      Nhiều năm trôi qua, chỉ giả vờ trước mặt sao?

      Nhưng mà ràng

      [align=center]**********[/align]

      Bỗng nhiên Bạc Cận Yến đưa tay vuốt ve khuôn mặt . Trong mắt có dòng cảm xúc lưu chuyển khiến Hạ Miên cách nào hiểu được. Tựa như trong đó có đấu tranh, lại có đau thương. thầm “Đừng đến gần Thạch Duệ Khải, ông ta phải người tốt.”

      Hạ Miên ngơ ngẩn. Chợt nhớ đến tất cả điệu bộ của ở hành lang tối hôm qua. Trước mặt giả vờ như có gì xảy ra, sau lưng bắt cóc . Nghĩ đến đây, càng sôi máu sùng sục. ràng luôn làm ra vẻ hoàn toàn chẳng quen biết gì , quay lưng lại làm ra cái việc vô vị đó.

      Hạ Miên nhìn khinh thường. Giọng vô cùng châm biếm “Hóa ra tối hôm qua Bạc tiên sinh ghen à? Cho nên vứt vị hôn thê để bắt tôi. Trong cơn tức giận làm cho đến khi tôi hôn mê ư? Trước kia sao tôi lại nhìn ra lại là tên đàn ông biến thái như vậy chứ?”

      “À, đúng. Bạc tiên sinh đâu có tôi. Tại sao tôi lại ghen, là tôi tự lầm tưởng rồi.” Hạ Miên cười, chỉ có điều nụ cười kia lại như chiếc gai nhọn đâm vào mắt Bạc Cận Yến đau nhói. Đôi lông mày rậm rạp của nhíu chặt, mím môi lên tiếng. Hàm dưới càng căng thẳng, cả người đều tản ra lạnh lẽo vô tận.

      Hạ Miên còn “Chẳng lẽ thấy tôi chuẩn bị tìm người đàn ông khác nên bị lòng tham muốn chiếm hữu quấy rầy ư? Hay là ngủ chưa đủ. Bạc tiên sinh, cần gì phải bắt cóc khổ cực như vậy. Cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được rồi. Dù sao đây cũng đâu phải làm lần đầu tiên. Trước kia tôi ở nhà , phải là muốn làm là làm hay sao?”

      Bàn tay Bạc Cận Yến nắm lấy cổ tay ngừng siết chặt. gầm lên vô cùng giận dữ “Đừng chuyện với như thế!”

      dám nhắc đến trước kia… Hơn nữa, tại sao lại có thể đối xử với quá khứ của bọn họ như thế? Những ký ức mà quý giá vô cùng trong lòng chỉ là loại giẻ rách…

      Hạ Miên nhìn đôi mắt thịnh nộ long sòng sọc lên kia, ngược lại cười ra tiếng “Vậy phải thế nào? Tôi vốn chính là người phụ nữ ghê tởm ác độc biết đó thôi.” Bạc Cận Yến chỉ cảm thấy trái tim mình đau nhói mơ hồ, từng chút từng chút như nghiền nát thân thể ra từng mảnh . Cảm giác như thế kéo dài năm năm, nhưng càng ngày lại càng như rơi vào hố sâu đáy.

      Mỗi ngày đau khổ vừa lại vừa hận . Đến khi xem được quảng cáo công ích của về trẻ em tự kỷ, lại khắc chế được khát khao muốn gặp .

      Thậm chí mừng thầm, len lén nghĩ rằng có phải cũng nhớ đến mình hay ? Nếu sao lại nhận quảng cáo phi lợi nhuận lại liên quan đến trẻ em tự kỷ? Đáng tiếc, quên mất người phụ nữ này rất đáng ghét và giả dối nhiều đến thế nào.

      Gặp lần đau lần và hận hơn lần…

      Nhất là chính tai nghe được thừa nhận, cho đến bây giờ chưa bao giờ cần mình. Thậm chí còn chơi trò mập mờ với người đàn ông đáng tuổi cha như Thạch Duệ Khải. Cuối cùng là có điều gì khiến hài lòng chứ? Hạ Miên, đến tột cùng em là loại phụ nữ thế nào?

      “Cam lòng bỏ tôi ra rồi sao?” Hạ Miên mỉm cười nhìn , giọng nhàng êm ái.

      Bạc Cận Yến nhìn chăm chú vào đôi mắt trong veo kia, cố gắng nhìn xem trong đó có gì. Nhưng lại phát ra mình thành công. Hạ Miên giấu quá kín. Cho dù mười năm trôi qua, nhưng vẫn thể biết được nội tâm sâu kín của dưới lớp vẻ bên ngoài.

      Những điều có mấy câu là ? Những việc làm có bao nhiêu thứ có mục đích tính toán?

      Ngay cả ban đầu cùng

      Bạc Cận Yến nghĩ đến đây, đôi mắt dần lạnh. Bỗng nhiên vươn ngón tay từ từ lướt qua xương quai xanh xinh đẹp của . cúi đầu hôn lên khóe môi “Em như thế

      Khóe miệng nhếch lên nụ cười lưu manh, hoàn toàn ngược lại với hơi thở lạnh lùng của trước kia. Hai tay mạnh mẽ tàn nhẫn xé áo của muốn ngủ với em, ngay bây giờ.”

    3. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      CHƯƠNG 7:


      Hạ Miên lớn lên trong nhi viện

      Thời đó nhi viện cũng chẳng tốt, cơ sở vật chất cũng đầy đủ. Trước năm năm tuổi, cuộc sống của Hạ Miên gần như là ăn sung mặc sướng, lần đầu tiên đến đây trải qua thay đổi long trời lỡ đất…

      phải sống chung với rất nhiều đứa bé khác. Các thầy ở đây cũng có dư thời gian để quan tâm đến mình . trắng ra, tất cả đều phải tự lực cánh sinh… Thầy chỉ phụ trách việc đến giờ phát thức ăn cho bọn trẻ, đến tuổi học bố trí lớp cho chúng. Những chuyện nhặt vụn vặt khác bọn họ quan tâm đến. Lần đầu tiên Hạ Miên nếm trải cuộc sống cùng ngủ chung với nhiều đứa trẻ như thế. Buổi tối có xảy ra những cuộc cãi cọ vô lý, mớ và rất nhiều thanh khó mà chịu được. bé năm tuổi, mở to đôi mắt đen nháy nhìn chằm chằm lên mái nhà, cả đêm đều yên lặng. Thỉnh thoảng thiếp lại bị cơn ác mộng kéo đến lay tỉnh. căn phòng vô cùng to lớn tối đen như mực, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ mờ nhạt chiếu vào.

      muốn kêu “mẹ” theo bản năng. Nhưng khi từ kia sắp bật ra, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh cuối cùng của mẹ mình.

      Diệp Tuần toàn thân đẫm máu nằm nền đất. Vũng máu đỏ tanh tưởi sền sệt như nước cà chua lênh láng khắp sàn. Hạ Miên cắn đôi môi bé , nước mắt ào ạt ùa ra. Đôi tay non nớt nắm chặt lấy góc chăn, nhắm hai mắt lại tự yên lặng kêu tiếng “mẹ” thầm trong lòng hết lần này đến lần khác… ra đứa bé năm tuổi đáng lý phải ngây thơ đơn thuần. Nhưng trẻ em trong nhi viện quá đông, các thầy thể nào chăm sóc hết được. Phần lớn thời gian cũng là bọn trẻ tự mình chơi đùa cho qua ngày. Hạ Miên lại thường ngồi góc tại băng ghế . Thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời, thỉnh thoảng nhìn đám người xung quanh đầy cảnh giác.

      quá lầm lì ảm đạm, đến ngay cả người bạn cũng có.

      Quen biết với Mạc Bắc là do chủ động đến gần Hạ Miên.

      Mạc Bắc là là bé trai vừa xinh đẹp vừa nhiệt tình. phát Hạ Miên vui, nên kiên nhẫn chủ động bắt chuyện với . Hạ Miên luôn mím môi để ý đến , ánh mắt nhìn vừa sắc bén vừa cảnh giác.

      Lúc ấy Mạc Bắc bảy tuổi, rất kinh ngạc khi nhìn thấy đậm vẻ thù địch trong mắt của . đứa nhóc vào tuổi này sao lại luôn tỏ ra như chú nhím nhỉ?

      Với tính cách của Hạ Miên việc bị ăn hiếp ở nhi viện là chuyện đương nhiên. Rất nhiều đứa bé lớn kéo bè kết đảng với nhau. Chúng xem Hạ Miên thích trò chuyện cùng người khác là đối tượng ức hiếp. Việc bị đánh chỉ là chuyện , quần áo luôn bị rách thể lý giải, nhiều lần bị giáo phê bình đích danh. Thỉnh thoảng còn phải làm trực nhật vệ sinh hộ đứa lớn khác. còn bị cướp phần ăn được phát, ban đêm bụng đói cồn cào ngủ được… Hạ Miên chỉ có thể cố gắng nhịn nhục.

      Vào năm năm tuổi, điều đầu tiên Hạ Miên học được đó chính là nhẫn nại.

      Mạc Bắc chú ý thấy tình huống thế nên len lén nhường cho phần ăn của mình, ngay cả nước trái cây cũng để lại cho . còn đặc biệt như ông cụ non “Con ăn nhiều trái cây mới đẹp da, là con trai đẹp da để làm gì?”

      Hạ Miên sửng sờ nhìn khuôn mặt bé trắng nõn của Mạc Bắc. Cuối cùng cũng nở ra nụ cười hiếm có.

      Từ sau khi mẹ chết trong tai nạn kia, Mạc Bắc là người bạn duy nhất của Hạ Miên.

      Tình bạn này được duy trì bắt đầu từ đó. Dù cho tính cách Hạ Miên kỳ quái méo mó bao nhiêu, Mạc Bắc cũng có thể kiên nhẫn bao dung cho . Nhưng theo từng ngày lớn lên, cá tính trầm mặc của Hạ Miên vẫn hề thay đổi chút nào. Mạc Bắc cảm giác rằng… Dù có gần gũi thân thiết với , nhưng cũng cách nào hiểu được Hạ Miên.

      Cho đến buổi trưa hôm đó, Hạ Miên ném hết cà chua bàn xuống sàn. Thậm chí còn nổi điên giật lấy chén cà chua trong tay đứa bé bên cạnh ném xuống mặt đất, khiến cho giáo nổi giận. Vốn họ cũng thích đứa bé tự kỷ lầm lỳ như thế nên lập tức lạnh mặt phạt Hạ Miên tự mình đứng kiểm điểm ngoài lớp học. Trong trời đông giá rét, Hạ Miên đơn đứng trong hành lang, tóc bị gió thổi rối tung, quần áo mỏng manh khiến cơ thể run rẩy, hai hàm răng ngừng va vào nhau lập cập… có ai hỏi lý do tại sao, cũng có ai quan tâm đến có đói bụng ?

      Cho đến khi mọi người ngủ trưa, Mạc Bắc mới lặng lẽ cầm ít bánh ngọt chạy đến chỗ Hạ Miên. Đôi mắt đen láy nhìn chăm chú “Đói bụng ?”

      Hạ Miên nhìn đống bánh ngọt hấp dẫn, lại tự chủ được rớt nước mắt. Khi đó mới sáu tuổi, cũng chẳng phải là đứa bé kiên cường gì cho lắm, đối mặt với quan tâm của người lạ, rốt cuộc cũng yếu mềm.

      ngồi xuống bệ cửa, nuốt từng miếng bánh vào bụng, tựa như chú sóc con đáng thương.

      Mạc Bắc im lặng rất lâu, sau đó mới giọng hỏi “Sao em lại làm như vậy? Em đâu phải con nhóc kén ăn.”

      Lần đầu tiên, Hạ Miên có tham vọng muốn hết ra tất cả. Cơ thể bé của bị bí mật khổng lồ kia đè nặng quá lâu, khiến cho cơ thể căng thẳng đến mức muốn nổ tung. “Giống như… máu của mẹ em.” Hạ Miên cúi thấp đầu, hàng mi đen dày che lại giọt lệ trong đáy mắt “Em tận mắt chứng kiến mẹ em ngã xuống trước mặt mình, là bị ba đẩy xuống lầu.” Mạc Bắc khiếp sợ nhìn Hạ Miên. Những giọt nước mắt trong suốt yếu đuối ngừng rơi xuống sàn nhà “Rất nhiều máu chảy ra, rất nhiều… Ba chỉ đứng xem hề kêu xe cứu thương.”

      “Vậy ba của em đâu? cần em nữa sao?” Mạc Bắc cũng chỉ là đứa trẻ nhưng vẫn cảm thấy kinh hoàng đau xót. Cha mẹ cũng qua đời trong vụ tai nạn xe cộ, trước khi chết họ vẫn còn ôm chặt vào lòng che chở ở bên dưới.

      Tại sao lại có cha mẹ thương con cái?

      Sao lại có người cha lại ác độc nhẫn tâm giết chết vợ trước mặt con mình?

      Nào biết câu chuyện tiếp theo của Hạ Miên mới khiến Mạc Bắc hoàn toàn sửng sốt. Đôi mắt trong veo của Hạ Miên ánh lên vẻ thê lương và mù mịt, còn có đau đớn và đấu tranh. chậm rãi từng chữ từng chữ “Ông ấy đưa em ra nước ngoài học, ra là… muốn giết em.”

      Mạc Bắc kinh ngạc ra lời. Hạ Miên cúi đầu xuống, tiếng ngày càng , đau đớn lan tỏa khắp toàn thân “Mẹ Trình , bà nghe được ba em sắp xếp tai nạn xe cộ, ra ông ấy hề cần em.”

      Hạ Miên vẫn nhớ như in tai nạn xe cộ ngày đó. Cả người bê bết máu, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ, bầu trời cũng biến thành màu đỏ. Khi đó mới năm tuổi, yếu ớt giọng khóc líu ríu “Ba ơi, cứu con với.”

      Cuối cùng có người cứu , nhưng phải là người thân duy nhất của .

      Hạ Miên nhìn màu đỏ phủ kín trời đất, trái tim cũng dần dần nguội lạnh tỉnh ngộ.

      Hạ Miên còn với Mạc Bắc. Cuối cùng mình được chú cứu. Sau khi tỉnh lại được đưa đến nhi viện. Thỉnh thoảng chú ấy cũng gửi quà cho , nhưng lại xuất nữa. Hôm đó, Mạc Bắc mới xem như bước vào thế giới của Hạ Miên. Mặc dù chỉ là bước rất .

      để tay lên ngực tự hỏi: Nếu như đổi lại gặp phải tình cảnh như thế, có lẽ tính cách cũng trở nên méo mó kỳ quái đúng ?

      Mạc Bắc phải là người giỏi biểu lộ tình cảm. chỉ biết mình rất đau lòng thay Hạ Miên, cho nên những ngày tháng sau đó đối xử với Hạ Miên rất tốt, phải là tốt vô cùng. Bởi vì chỉ có mình mới thấy được sâu tận bên trong vẻ bề ngoài cứng rắn của Hạ Miên là trái tim yếu ớt biết bao.

      ********

      Hạ Miên vẫn cho rằng người chú thần bí kia xuất nữa. trải qua cuộc sống tiêu điều khép kín trong nhi viện cho đến năm mười tuổi nhận được thư của chú ấy. run run xé mở phong thư ra, bên trong là xấp hình rất dày, toàn bộ đều chụp cùng người. Hạ Miên vẫn gầy yếu như trước, ngồi xuống mở to mắt nhìn người trong bức hình.

      Đó là nửa gương mặt rất khôi ngô, an tĩnh trầm lắng của cậu con trai.

      Hạ Miên cầm lấy hình, lần lượt xem từng tấm . biết chú ấy gửi những bức hình này cho có ý gì. Nhưng thế giới của chàng này rất đơn giản gọn gàng. Mỗi ngày trừ khi học, ấy cũng có bạn bè nào cả.

      giống như

      Hạ Miên cầm tấm hình, lật ra phía sau, đó viết ba chữ Bạc Cận Yến chỉnh tề.

      Khi đó là mùa thu, lá thu héo úa rơi đầy nhi viện, trải lên mặt đất lớp dày. Hạ Miên thường bị phân công quét dọn lá rụng, cũng thường xuyên nhận được những bức hình chú ấy gửi đến trong buổi sớm đơn.

      Phía sau mỗi tấm hình đều viết câu chuyện về chàng kia, rất giống với nhật ký.

      Buổi tối Hạ Miên soi đèn giở ra xem. Cuối cùng những tấm hình kia như quyển sổ dày. Hạ Miên bắt đầu tìm hiểu về thế giới của Bạc Cận Yến. Trong đầu bất ngờ ảo tưởng về thế giới xa lạ lâu lắm kia. Hơn nữa, những bức hình này tựa như liên lạc duy nhất của với thế giới bên ngoài, thành tia sáng ban mai duy nhất trong cuộc sống vô vọng của .

      Cùng lúc với phát triển của Hạ Miên, chàng trong ảnh cũng lớn lên từng ngày.

      Đối với Hạ Miên mà , hề xa lạ với mỗi thời kỳ của Bạc Cận Yến. Từ nét mặt ngây thơ của chú bé từ từ trở thành góc cạnh sâu sắc, nhưng khí chất trầm lặng lại hoàn toàn hề thay đổi. Hạ Miên rất quen thuộc mọi chuyện của còn hơn cả chính .

      nhạy cảm phát ra từ trong tấm ảnh, chàng cao lớn hơn ít so với những tấm hình gửi tới trước đây Có lẽ cao hơn mình cái đầu rồi! Càng ngày Hạ Miên càng biết nhiều chuyện của Bạc Cận Yến. lớn hơn mình hai tuổi, thành tích học tập rất xuất sắc, bị tự kỷ , thích chuyện. Sau đó còn biết được câu chuyện xưa của bé tên Nhất Nhất.

      giống như câu chuyện cổ tích.

      Hạ Miên biết sao chú thần bí lại biết nhiều chuyện như vậy. Nhưng chú ấy với Hạ Miên, phải nhớ kỹ tất cả những điều này.

      Chú ấy gì Hạ Miên nghe nấy, cố gắng nhớ kỹ hết những thứ này. ra mặc dù cố ý học thuộc lòng, nó vẫn khắc sâu tận tâm khảm và trong trí óc của vô cùng kỳ lạ. Giống như mỗi chuyện đều dính sâu vào nội tâm và mỗi dây thần kinh của .

      Lúc mười bốn tuổi, Hạ Miên vẫn nhận những tấm hình như ngày thường. Lần này trong xấp hình có rất , cổ tay của ấy có vết sẹo bị phỏng.

      Chú ấy hỏi Hạ Miên: Muốn báo thù ? Nếu như muốn, cố gắng làm “Nhất Nhất”.

      Từng thời từng khắc Hạ Miên đều mong muốn được trả thù. Tình cảnh bi thảm của mẹ xoay trong đầu chín năm. Từ lúc sống sót sau tai nạn xe kia, vận mệnh của bắt đầu hoạch định. làm công chúa được, còn là Hạ Miên năm tuổi. chỉ có thể làm thiên nga đen với nội tâm dơ bẩn. Đúng vậy, trước năm tuổi, Hạ Miên có cái tên ngây thơ lãng mạn theo họ mẹ, gọi là Diệp Tử.

      thường thấy cha của mình.

      Mỗi ngày ông ta đều ngăn nắp chỉnh tề tin tức. Thỉnh thoảng còn làm ra vẻ tâm tình đau khổ nhớ đến vợ và con mất của mình trước mặt công chúng… thế giới này, tại sao lại có người cha vô sỉ đến thế?

      Hạ Miên nhìn siêu nước sôi sùng sục bếp, hơi nước nóng hổi nguy hiểm bốc lên nghi ngút. hề có khoảnh khắc nào do dự, mười bốn tuổi, cầm lên siêu nước nóng tưới vào cổ tay mình.

      Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ thế giới đều như ngừng lại.

      Hạ Miên ngây thơ cho rằng, trái tim đau đến chết lặng, làm sao tay còn có thể đau được nữa? Nhưng , đau đến mấy tháng, tay gần như thể cử động, chỗ da non kia suýt nữa thối rữa.

      Chuyện hi vọng nhất của chính là nhanh chóng rời khỏi nơi giam cầm này.

      sắp bị thù hận tích tụ trong cơ thể thiêu cháy.

      Vào năm mười lăm tuổi, rốt cuộc Hạ Miên chờ được người nhà họ Bạc đến.

      Cho dù đến giờ phút này, vẫn hiểu tại sao chú thần bí kia muốn giúp . Hơn nữa, tại sao chú ấy lại biết nhiều việc liên quan đến nhà họ Bạc như vậy? ra mười lăm tuổi, hiểu vô cùng về ích kỷ của mọi người, chú ấy cũng chỉ là lợi dụng thôi.

      Nhưng sao cả, điều gì cũng ngăn được quyết tâm báo thù của .

      Người nhà họ Bạc đến đón bé tên là “Nhất Nhất”. Hạ Miên biết vì sao họ lại đến nhi viện đón bé kia. Nhưng nếu đây là sắp xếp của chú ấy, tất nhiên có đạo lý của chú.

      Hạ Miên thản nhiên bước ra. biết câu chuyện cổ tích của Bạc Cận Yến và “Nhất Nhất”. muốn thoát khỏi đây chỉ có cách phải mạnh mẽ lên. Cuối cùng có thể nhích đền gần người cha máu lạnh vô tình của mình rồi

    4. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      CHƯƠNG 8:


      Hạ Miên theo quản gia nhà họ Bạc lên chiếc xe màu đen lao trong tò mò lẫn hâm mộ của những người khác. Chiếc xe chậm rãi chạy ra khỏi nhi viện, kéo theo bụi bay mù mịt.

      Hạ Miên nhìn cảnh ven đường vừa quen thuộc vừa xa lạ. Tâm tình hề lên xuống chút nào.

      mười lăm tuổi nhưng chưa từng có ngày được vui vẻ. Cho dù giờ phút này có thể rời khỏi bọn trẻ ức hiếp mình mười năm qua, rời khỏi nhi viện chính quy lại còn cũ nát này, nhưng cũng hề vui sướng.

      Phía trước có gì đợi ? hoàn toàn hề biết.

      chỉ là thiếu nữ mười lăm tuổi độc thế giới này. Dù đâu hoặc ở đâu cũng chỉ vĩnh viễn có mình , chẳng có có ai buồn để ý. Mà ngay cả bản thân mình cũng màng đến điều đó.

      Tất cả nhận biết của đều bị thù hận chiếm đóng. Mục đích sống duy nhất của chính là bắt cha mình phải trả giá nhiều cho cái chết của mẹ. Tất cả đau đớn, đói khát, sầu muộn đều thể ngăn cản được . Cho đến giờ phút này, Hạ Miên cũng hề kích động và hề khẩn trương. Ánh mắt bình thản lạnh lùng nhìn thế giới quen thuộc từ từ biến mất.

      “Người chạy theo phía sau là bạn của sao?” Bỗng nhiên tài xế nghiêm túc nhìn qua kính chiếu hậu.

      Hạ Miên quay đầu lại. Dù tuyến lệ của phát triển nhanh nhạy nhưng hốc mắt ươn ướt trong phút chốc. Dáng vẻ cao gầy của Mạc Bắc chạy theo phía sau xe. gương mặt sạch thanh tú còn lấm tấm mồ hôi nhưng bước chân hề siêu vẹo.

      Lúc Hạ Miên , bị viện trưởng dẫn ra ngoài làm việc. Khi trở về nghe việc Hạ Miên được nhận nuôi.

      “Dừng lại.”

      Hạ Miên bước xuống xe, chạy ngược lại khoảng đường rất xa. Mạc Bắc thở hổn hển đứng trước mặt . hé miệng nở ra nụ cười ấm áp gương mặt tuấn.

      tự tay xoa xoa đỉnh đầu của Hạ Miên rồi khẽ “Cuối cùng em cũng có thể rời khỏi đây rồi. Cho dù em ở bất cứ nơi đâu hãy nhớ rằng lúc nào cũng luôn có ở đây chờ đợi em.”

      Hạ Miên ngân ngấn nước mắt gật đầu.

      bao giờ quên. ra phải chỉ có mình đơn, ít nhất vẫn còn Mạc Bắc.

      “… Dù cho em có phải Nhất Nhất hay . cũng rất vui mừng vì em được gia đình như thế nhận nuôi.”

      Ánh mắt Mạc Bắc trầm tĩnh từ từ nhìn khuôn mặt . vô cùng nghiêm túc “Em quá thiếu tốn tình cảm, như thế rất đơn, rất đau khổ. Hi vọng em ở trong nhà họ Bạc có được cuộc sống vui vẻ. hi vọng em có thể sống tốt. Hạ Miên, chúc em gặp nhiều may mắn.”

      Hạ Miên ngồi trong xe nhìn theo bóng dáng Mạc Bắc ngày càng xa xôi. Tại bức tường cũ kỹ mọc đầy dây thường xuân xanh biếc có chàng trai mặc áo sơ mi trắng vẫn đưa mắt nhìn dần rời xa.

      Khi ấy vừa được mười lăm tuổi, người duy nhất vừa là bạn bè lại vừa như người thân là Mạc Bắc. Hạ Miên khẽ cúi đầu, những giọt nước mắt kiềm nén lâu lập tức rơi xuống mép váy.
      [align=center]
      **********
      [/align]
      Khi Hạ Miên về đến nhà họ Bạc lại hơi khẩn trương. Biệt thự nhà họ Bạc to hơn căn biệt thự sống khi còn . người mặc chiếc váy trắng hơi ố vàng của nhi viện. Chân chỉ mang đôi giày vải trắng, thận trọng đứng trong phòng khách.

      Lúc này có người phụ nữ sang trọng xuống thang lầu. Bà mặc chiếc sườn xám màu đen vô cùng cao quý xinh đẹp.

      Bà cẩn thận nhìn Hạ Miên giống như xem kỹ người có mang theo hơi thở xâm lăng hay ? Bà đánh giá từ đầu đến chân lần sau đó mới từ từ cất tiếng “Tôi là mẹ của Cận Yến. Cháu có thể gọi tôi là dì Vệ. Sau này cháu hãy sinh sống, học tập và chơi đùa với Cận Yến ở đây. Nó muốn cháu làm cái gì cháu làm cái đó.”

      Hạ Miên hề có phản ứng gì với giọng điệu kẻ cả của bà, chỉ ngoan ngoãn gật đầu “Dạ”

      Về Cần nhịn được lại nhìn thêm vài lần. bé ngoan ngoãn gọn gàng có đôi mắt long lanh vô tội. Lại còn đơn thuần tinh khiết giống như dòng nước suối chứa bất kỳ tạp chất nào.

      “Mấy năm nay Cận Yến vẫn muốn tìm cháu. Nó lúc trước đồng ý đón cháu .” Vệ Cần ngồi ghế salon, nhàng xoay xoay chiếc nhẫn phỉ thúy ở ngón giữa, ung dung thản nhiên quan sát phản ứng của Hạ Miên “Cháu còn nhớ ?”

      Hạ Miên khẽ nhướng mắt rồi bình tĩnh “Cháu luôn nhớ mỗi việc khi còn bé với Cận Yến. Bởi vì cháu ham chơi nên lén chui ra khỏi hàng rào cửa sau của nhi viện. Khi đó Cận Yến ở căn nhà lầu sát bên cạnh. Cháu tò mò nên mới chui vào nhìn xem. Vì thế cháu thấy được mỗi ngày ấy đều ở nhà mình, có ai ở bên, cũng hề có người bạn. Rất đơn.”

      đến đây Hạ Miên chú ý thấy vẻ lúng túng mặt của Vệ Cần, thông minh nhanh chóng chuyển sang đề tài khác “ ấy thích chuyện với người khác. Ban đầu cũng buồn chú ý đến cháu. Có lẽ vì cháu hay đến đó nên ấy sợ bị cháu phiền. Rốt cuộc cũng chịu chú ý đến cháu. Mặc dù vẫn thích chuyện như cũ, nhưng lại đối với cháu rất tốt.”

      Hạ Miên giả vờ như vô ý để lộ vết sẹo cổ tay cho Vệ Cần thấy “Đây là vì lần đó cháu cứu Cận Yến nên bị phỏng. Sau đó ấy rất đau lòng.”

      Vệ Cần nhìn vết sẹo bị phỏng cổ tay . Lúc này bà mới yên lòng. nhi viện là nơi rất phức tạp, khó bảo đảm gặp được kẻ bụng dạ khó lường. Bà phải bảo vệ cho con trai mình hết sức cẩn thận.

      Vệ Cần vẫy tay với nữ quản gia đứng bên cạnh “Dẫn ấy tắm rửa thay quần áo . Cận Yến sắp về rồi.”

      Hạ Miên được quản gia dẫn tắm rửa thay quần áo. Lúc ngâm mình trong bồn tắm, vẫn suy nghĩ đến tin tức của chú thần bí cung cấp cho mình “Cậu bé này là mấu chốt trong việc trả thù của cháu.”

      Rốt cuộc là mấu chốt gì?

      Hạ Miên biết nhà họ Bạc có bất cứ quan hệ gì với cha mình. Mấy năm trước Bạc Tự Thừa bị điều nhậm chức ở nơi khác. Cả nhà đều rời khỏi thành phố N. Đây cũng là lý do tại sao đến bây giờ nhà họ Bạc mới đến đây đón Nhất Nhất.

      Như vậy, Bạc Tự Thừa thể nào biết cha mình được.

      Hơn nữa, sao chú ấy lại biết được chuyện cũ của Bạc Cận Yến và Nhất Nhất ràng như thế?

      Hạ Miên thở dài, suy nghĩ đến nữa. rất tin cậy chú ấy. Dù cho chú ấy cũng chỉ cần làm theo là được. Bây giờ chỉ là đứa bé mười lăm tuổi chưa đủ lông đủ cánh, chỉ có thể đợi đến khi mình mạnh mẽ hơn mới được. tại nên ngỗ nghịch với bất cứ ai.

      Hạ Miên thay chiếc váy búp bê màu trắng, phía sau còn thắt chiếc nơ rất to của người làm chuẩn bị sẵn cho mình.

      bộ váy ngọt ngào đáng vô cùng khiến Hạ Miên nhìn mình trong gương thơ thẩn lúc lâu. tự hỏi: bé xinh đẹp ngây thơ trong kia là sao?

      Trước năm năm tuổi, có rất nhiều bộ váy rườm rà như thế này. đường viền tơ lụa còn đính đá lấp lánh và có rất nhiều đồ trang sức xinh đẹp. Mẹ , chính là công chúa của cha mẹ.

      Hạ Miên thở dài nghĩ thầm. Có lẽ Nhất Nhất chính là công chúa trong suy nghĩ của Bạc Cận Yến. Cho nên họ mới mang trang phục như vậy đến cho .

      [align=center]*********[/align]

      Hạ Miên cầm khăn vừa lau khô tóc vừa ra ngoài. Khi bước ra phòng ngủ lại sợ đến hoảng hồn.

      chàng trai ngồi yên giường nhìn chăm chú. gương mặt tuấn tú trắng trẻo tuy tỏ vẻ gì. Nhưng Hạ Miên phát trong ánh mắt của tỏa sáng lấp lánh.

      Trái tim Hạ Miên đột ngột đập loạn vài nhịp. nắm chặt khăn lông chặt. Mặc dù từng xem hình vô số lần. Nhưng vẫn bối rối khi gặp mặt .

      ra, giờ khắc này cảm giác rất kỳ diệu. Trong thoáng chốc Hạ Miên cảm thấy như mình gặp được người quen lâu thấy. yên tĩnh ở trong những tấm hình cùng trải qua năm năm với . Nên từng đường nét gương mặt tuấn của hoàn toàn thân quen.

      Ngoài đời còn đẹp hơn cả trong hình. Mặc dù vẻ mặt vẫn trầm lặng lạnh lùng như nước, nhưng cả người lại tươi sáng bắt mắt sinh động hơn rất nhiều.

      chân ngồi ở nơi đó nghiêm túc nhìn chăm chú.

      Hạ Miên cất từng bước khó khăn, cong khóe môi cười với . Giọng êm ái đến khó tin “ Cận Yến.”

      Bạc Cận yến vẫn lẳng lặng nhìn tỉ mỉ. Hạ Miên biết có phát được mình là kẻ giả dạng hay ? Ngay cả giọng giả vờ của mình cũng khiến buồn nôn.

      Bỗng nhiên Bạc Cận Yến giơ tay. Bàn tay to lớn lạnh lẽo nắm lấy . Sau đó từ từ rút chiếc khăn lông trong tay ra.

      vịn bả vai mỏng manh của Hạ Miên đặt ngồi xuống giường. Sau đó dịu dàng giúp lau khô tóc. Từng sợi tóc đen nhánh quấn quanh vào chiếc khăn lông màu trắng tạo nên hai màu sắc đối lập ràng. lau tóc giúp rất dịu dàng.

      Hạ Miên chưa từng thân mật với bất cứ chàng trai nào như thế. chỉ gồng người cúi đầu khẽ co ngón tay lại. Mặc dù Bạc Cận Yến hay chuyện, nhưng Hạ Miên vẫn có thể cảm giác được thích và quý trọng của đối với “Nhất Nhất”.

      Dù được đối xử dịu dàng vô cùng, nhưng biết dịu dàng này thuộc về . Đột nhiên Hạ Miên cảm thấy mình rất buồn cười, cũng… rất đáng thương.

      Bạc Cận Yến lau khô tóc giúp xong, bỗng nhiên lại lấy ngón tay trêu đùa xoắn đuôi tóc của lại. Sau đó đứng trước mặt , đưa tay véo gò má mủm mỉm của .

      Thân thể Hạ Miên cứng lại, trợn mắt nhìn ngỡ ngàng.

      Bạc Cận Yến bốn mắt nhìn nhau với rồi lại bật cười. Chỉ chỉ vào gương mặt giống như nghịch phá món đồ chơi “Em lớn rồi.”

      Giọng trầm ấm giống như tiếng đàn du dương rót vào tai. Ánh mắt sâu lắng nhìn vào đáy mắt .

      Hạ Miên hiếm khi cười nhiều năm. Hơn nữa, nhìn chàng trai trong khoảng cách gần như thế khiến cơ mặt căng thẳng. gắng gượng nhếch khóe môi, nặn ra nụ cười cứng ngắc khó coi “Em… sắp mười sáu tuổi rồi.” Nhất Nhất lớn hơn tuổi, lúc nào cũng nhớ kỹ điều này để làm lộ ra sơ hở.

      “Ừ” Nụ cười Bạc Cận Yến đong đầy nơi đáy mắt. Bàn tay khô ráo nghịch mái tóc dài của “Sau này, ở chung với .”

      Hạ Miên vẫn duy trì tư thái mỉm cười. Cố gắng quên khác thường xuất trong lòng mình nhắc nhở mình là đồ giả hết lần này đến lần khác. Dù cho gì làm gì cũng là giành cho “Nhất Nhất” chứ phải là cho mình.

      Dù sao đây là lần đầu tiên làm việc chột dạ thế này nên rất lâu mới tỉnh tâm lại được “Dạ.”

      Bạc Cận Yến cũng đứng dậy ngồi bên cạnh . vẫn yên lặng nhìn chăm chú. hữu của quá mạnh mẽ. Ánh mắt như mang theo ngọn lửa nồng cháy thiêu đốt cả gương mặt của Hạ Miên…

      lúng túng nhìn , bận gì à?”

      Bạc Cận Yến khẽ nhướng chân mày ra vẻ khó hiểu.

      Hạ Miên thoải mái khi ở gần bên . quen với việc nhìn chàng trai yên tĩnh trong hình. Bỗng nhiên lại biến thành chân , mà tồn tại của lại mạnh mẽ quá mức Khiến Hạ Miên cảm giác được nhịp tim của mình đập bình thường.

      có bài tập cần làm sao?” Hạ Miên ra lệnh đuổi khéo khách.

      Bạc Cận Yến yên lặng nhìn rồi nắm lấy tay kéo lên…

      Khi đứng bên cạnh , Hạ Miên mới phát mình thấp hơn rất nhiều. Hóa ra lúc trước dùng mắt đo chính xác. phát triển của nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của .

      Đôi mắt đen nhánh của Bạc Cận Yến nhìn sâu sắc, giọng hòa hoãn “Theo .”

      vừa vừa bướng bỉnh nắm tay Hạ Miên dẫn ra ngoài. Từ thái độ được phép phản đối cho thấy đây là cậu bé tự kỷ u buồn rất bá đạo.

      Hạ Miên vài bước mới hoàn hồn. quên mất chàng trai trước mặt phải như những người bạn cùng lứa tuổi bình thường. Nên thể nào dùng cách suy nghĩ của người bình thường để giao tiếp với .

      Đột nhiên Hạ Miên trợn to mắt. Tham muốn chiếm hữu của Bạc Cận Yến rất mạnh mẽ. Suy nghĩ lại khác với những đứa trẻ khác. Hơn nữa trước đây được chú cho hay, khi còn bé, Bạc Cận Yến rất thường ôm Nhất Nhất trong lòng trêu chọc như thú cưng. Tình cảm méo mó đến thế,

      vội vàng kéo tay Bạc Cận Yến, quay đầu hoảng hốt nhìn khắp căn phòng “Đây, đây, đây có phải là phòng của ? Buổi tối, phải em, em, em ngủ cùng với chứ?”..

    5. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      Chương 9


      Cho dù nhiều năm trôi qua nhưng Hạ Miên vẫn nhớ vẻ mặt Bạc Cận Yến ngay lúc đó. Gương mặt tuấn tú trắng trẻo kia tự nhiên lại đỏ ửng. Đôi mắt đen nhánh của chàng thiếu niên mười bảy tuổi nhìn trầm lắng.

      lời nào chỉ nắm tay dẫn đến căn phòng kế bên. Đó là căn phòng được trang trí giống hệt như phòng của . Chỉ có điều rèm cửa sổ bên phòng của dày hơn rất nhiều. Chiếc chăn gường bên là màu xám tro được gấp gọn gàng, còn của là màu hồng phấn kèm theo đường viền hoa ngọt ngào.

      Hạ Miên được cho ngồi vào chiếc ghế cạnh bàn đọc sách, còn ngồi xuống bên cạnh mở vở ra làm bài tập.

      Hạ Miên cứ thế ngồi ngây ngô ở đó nhìn từ đầu đến cuối. Chỉ cần hơi nhúc nhích, Bạc Cận Yến quay đầu chăm chú nhìn đắm đuối.

      Thế là Hạ Miên bị đôi mắt đen kia nhìn đến mức khiến tim đập được tự nhiên.

      Chỉ cần quay đầu nhìn nữa, Bạc Cận Yến đưa tay xoay mặt lại nhìn thẳng vào mình. Đôi môi xinh đẹp khẽ dặn dò “Nhìn .”

      Rốt cuộc Hạ Miên cũng ý thức được cố chấp khác người của chàng trai trầm lặng này. Mà cố chấp này là đối với bé tên là “Nhất Nhất” kia.

      biết những đứa trẻ tự kỷ như Bạc Cận Yến đều có bóng ma tốt trong thời thơ ấu. khi gặp được người có thể khiến mình nảy sinh tình cảm đặc biệt nhớ mãi quên.

      cố chấp kia chỉ khiến cho Hạ Miên dối thành công vào nhà họ Bạc, còn khiến cho sau này thê thảm rất nhiều. Nó để lại ký ức đau khổ nhiều đến mức bao giờ muốn nhớ lại.

      [align=center]-[/align]

      Hạ Miên là người luôn tỉnh táo biết kiềm chế. Cho dù có rất nhiều ký ức vui nhưng rất ít khi hành hạ thần kinh của mình. Thế cho nên bao giờ nhớ lại những việc trước kia của mình và Bạc Cận Yến. Nếu phải gặp lại

      Dòng ký ức dừng lại, tim Hạ Miên tránh khỏi co thắt đau đớn.

      Người đàn ông người thô bạo cởi móc cài nội y của ra. Chiếc áo ngực màu đen lỏng lẻo che trước ngực. Cổ tay nhắn của Hạ Miên bị nắm lấy hằn lên vết đỏ bầm vì vùng vẫy.

      Bạc Cận Yến nhìn thất thần. Gương mặt tuấn tú lạnh lùng ra nụ cười khẩy kiêu ngạo “Em nhớ đến việc gì? Nhớ đến lúc ban đầu đùa bỡn thế nào ư?”

      “Đùa bỡn?” Hạ Miên khinh thường cười chế giễu “ phải cuối cùng là ai đùa bỡn ai quá ràng rồi hay sao? Bạc Cận Yến, hành động bây giờ của khiến tôi rất khó hiểu, tìm được Nhất Nhất của còn quấn lấy tôi làm gì?”

      Như bị chọc giận, đôi mắt của Bạc Cận Yến như dã thú ngủ đông muốn phá tan tất cả. liếc nhìn dữ tợn, trong đáy mắt ra lạnh lẻo đáng sợ.

      gì cả chỉ xoay mạnh người Hạ Miên lại.

      Hạ Miên bị đè sít sao ghế salon khiến cơ thể lún xuống. Gương mặt trắng trẻo của đè sát vào chiếc gối ôm hoa văn thổ cẩm đến đau rát. Mái tóc dài màu đen trải ra ghế, phủ kín khuôn mặt nhắn của chỉ còn chừa lại đôi mắt đen.

      mặc váy nên dễ dàng đưa tay vào trong. Chỉ trong vòng hai động tác kéo nó xuống đến tận đầu gối và để mặc cho nó cứ mắc míu tại đó.

      “Bạc Cận Yến, là tên biến thái!”

      Hạ Miên trở tay lại muốn đánh , lại bị bắt được cổ tay, còn thuận thế siết chặt vòng eo của .

      cánh tay rắn chắc của dễ dàng xốc lên. Hạ Miên bị đặt thành tư thế quỳ sấp ghế.

      Bàn tay nóng bỏng của vịn tấm lưng trần của . Hạ Miên cảm giác được tháo thắt lưng, miệng vẫn chịu thua mắng to lên “ muốn chơi tôi à? sợ tôi cho Thạch Duy Nhất hay sao?”

      Bạc Cận Yến vẫn cất lời, yên lặng giữ chặt tấm lưng thon thả của . Nơi nóng bỏng của trực tiếp thúc vào trong.

      Hạ Miên đau đến tái mặt, cắn môi run lên từng đợt.

      “Trước kia là em chủ động quyến rũ .” Bạc Cận Yến cúi đầu khẽ bên tai , bàn tay giữ lấy vòng eo ngừng siết chặt để cho Hạ Miên rút lui.

      “Bây giờ lại làm ra kiểu cách này cho ai nhìn? Hay là vì muốn tìm cảm giác khác?” Bạc Cận Yến liếm lên vành tai rồi di chuyển dọc xuống cổ và sau gáy.

      ra cũng còn chịu nổi. Hạ Miên quá khô khiến cũng đau đớn. Hình ảnh ngoan ngoãn dịu dàng trước kia của vẫn quanh quẩn trong đầu . Hôm đó, đứng trước mặt Thạch Duệ Khải cũng là dáng vẻ điềm tĩnh, nghe lời và ngoan ngoãn như thế.

      tương phản của càng lớn càng khiến cho cơn tức giận của Bạc Cận Yến lại càng thịnh nộ. Như toàn bộ đè nén bao nhiêu năm ngay lập tức nuốt sạch lý trí của .
      Hạ Miên đau đến thốt nên lời, chỉ khó chịu bấu chặt ghế salon để kiềm chế tiếng rên rỉ, tiếp tục chịu đựng vào. vẫn ngừng thẳng tiến, ngọn lửa nóng bỏng kia như bao giờ lụi tàn.

      Bạc Cận Yến vẫn đè sát lưng của . Cơ thể mảnh mai ốm yếu khiến đau lòng. Nếu cứ bị mình đè phía dưới như thế có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

      kiềm lòng được đành phải nhàng lại, nắm lấy eo từ từ rút ra lại vào từng chút. Khi cảm giác được con đường u tối của bắt đầu co rút, lại thúc mạnh vào sâu.

      Chỉ khi ôm vào trong lòng mới cảm thấy mình còn trống vắng, như trái tim được vá lại lành lặn nhờ có .

      giữa lấy tấm lưng trần của sau chốc tấn công lại dần dần nghe thấy tiếng nước trơn trượt vang lên. Lúc này mới cúi người sát lên bả vai , bàn tay khác vân vê xoa nắn ôm trọn bộ ngực trắng mịn của .

      Hạ Miên càng run thêm kịch liệt.

      Bạc Cận Yến cảm giác mình bị siết lại càng lúc càng sít sao. Hơi thở nặng nề phả bên tai . Rồi mút lấy dái tai nhắn mịn màng của “Muốn rồi hả?”

      Hạ Miên cắn răng lên tiếng. Ngón tay thon dài của lại từ từ đùa nghịch đỉnh nhọn ngực , cử động phía dưới cũng nông sâu hề theo quy tắc khiến cho Hạ Miên nhiều lần mấy hết sĩ diện rên rỉ thành tiếng.

      Ngón tay Hạ Miên nắm cạnh biên ghế salon, toàn thân nhũn ra còn chút sức lực. Người đàn ông phía sau vẫn yên lặng công chiếm nơi bé của . Cảm giác căng đầy càng lúc càng ràng như có dòng điện chạy khắp cơ thể của .

      nắm eo rất chặt, thậm chí hề nhìn thấy được vẻ mặt của giờ phút này.

      Rồi cũng giống như vô số lần giao hoan trước đây, say đắm gọi là “Nhất Nhất”, dịu dàng hôn , triền miên với vô cùng tận, cuối cùng là kịch liệt trút hết vào trong cơ thể .

      ngừng hôn lên tấm lưng đầm đìa mồ hôi của , còn vuốt ve nơi riêng tư sưng đau của . ngón tay đưa vào đùa nghịch khiến cao triều của vừa rút lại khiến run lên ngừng lần nữa.

      Bắp đùi Hạ Miên dính đầy chất lỏng nhơm nhớp, nhưng vẫn chưa chịu bỏ qua. Hạ Miên nấc lên thành tiếng, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống chiếc gối thấm ướt mảng lớn “Cuối cùng muốn thế nào?”

      Hạ Miên nhắm mắt muốn nhìn nữa. Nếu như ban đầu là do gạt khiến căm hận cũng nghe lời cút rồi. Bây giờ lại muốn bắt lại hết lần này đến lần khác, lại dùng cách thức vừa dịu dàng vừa mạnh bạo thế này hạnh hà .

      khiến căm hận đến thế sao?

      Bạc Cận Yến hề trả lời . chỉ im lặng ôm vào lòng, giữ chặt gương mặt đẫm lệ của sát vào ngực mình. Hạ Miên tức giận há miệng cắn đau lên ngực , lúc nhả ra vẫn còn dấu răng tròn tròn nho .

      Bạc Cận Yến cúi đầu nhìn , thế nhưng lại nở nụ cười vui vẻ “Em muốn tuyên chiến với Duy Nhất sao?”

      Hạ Miên nghe lời này của bỗng xuất căm hờn trong lòng. Đúng vậy, bên cạnh còn có Thạch Duy Nhất. Những việc mới vừa rồi làm với cũng làm với Thạch Duy Nhất y như vậy.

      Hơn nữa… nhất định thô bạo như với .

      Hạ Miên nghĩ đến đây, bàn tay nắm lại trước ngực , cuối cùng dùng hết toàn bộ sức lực nện lên người loạn xạ.

      Bạc Cận Yến kinh ngạc nhìn .

      làm thỏa mãn rồi chứ?” Hạ Miên vơ lấy quần áo của mình bị quăng tứ tung đất và phát ra áo của mình thể mặc được nữa. Nên thuận tiện vớ lấy chiếc áo thun dệt kim của mặc vào người.

      Bạc Cận Yến chống đầu yên lặng nhìn từng cử chỉ hành động của .

      giống như chú mèo cắm cúi thảm tìm đồ nội y. Đôi chân thon dài trắng muốt, bắp đùi vẫn còn đọng lại vệt máu chói mắt. Ánh mắt của Bạc Cận Yến nhìn lại trở nên hoảng loạn sâu hun hút. Hạ Miên quay đầu lại thấy nhìn mình chằm chằm. đánh hơi được mùi nguy hiểm nên càng vội vàng tìm đồ nội y.

      Sau đó quay đầu lại hung dữ nhìn nằm ghế salon. Toàn thân tấc vải, con thú dữ trong bụi cỏ tựa như còn có xu hướng ngẩng đầu.

      Hạ Miên dứt khoát lựa chọn rời xa nơi nguy hiểm này. ném chiếc áo ngực màu đen lên người , gương mặt còn ra vẻ chế giễu hề che giấu “ phải thích cái này sao? Tôi tặng cho .”

      Bạc Cận Yến giơ tay chụp lấy, cau mày nhìn thoáng qua rồi kiềm chế được cười rộ lên. Tiếp theo chậm rãi lấy chiếc quần lót màu đen từ phía sau người mình ra “Đều tặng hết ư!”

      Mặt Hạ Miên bắt đầu đỏ ửng trở lại, trong nhất thời máu dồn lên tới tận não khi nhìn thấy dáng vẻ bỡn cợt của . sải bước qua “Bạc Cận Yến, đồ khốn kiếp, là tên cuồng dâm biến thái!”

      [align=center]**********[/align]

      Cuối cùng Hạ Miên mặc chiếc áo vest của tức giận bỏ chạy. Bạc Cận Yến gối đầu lên tay nhìn trần nhà rồi từ từ nhắm mắt lại.

      nhớ lại mỗi dáng vẻ của Hạ Miên khi còn ở nhà họ Bạc. Khi ấy hoàn toàn khắc hẳn với Hạ Miên bây giờ.

      Trong quá khứ, Hạ Miên là ngoan ngoãn, hoạt bát, đáng . luôn mỉm cười làm nũng với . Đôi mắt to trong veo như hồ nước rút vào lòng như chú thỏ con.

      Lúc ấy biết rằng, ra chỉ là con thiên nga đen ngụy trang tỉ mỉ…

      ra suy nghĩ cẩn thận lại, còn nhớ kỹ dáng vẻ của Nhất Nhất trong trí nhớ. chỉ nhớ đó là đứa con nít năm tuổi trắng trẻo hồng hào có gương mặt rất đáng .

      Khi ấy, Bạc Cận Yến chỉ có bảy tuổi, mỗi ngày đều ngồi vẽ tranh trong nhà. Thế giới của rất đơn, cũng thích chuyện với người khác. Cho đến hôm bé đó chui qua hàng rào sắt, xông vào thế giới của .

      Bạc Cận Yến nhìn bé chằm chằm trong giây lát, sau đó lại chú tâm vào làm việc của mình. Dú thế nào nữa, thế giới của chỉ có mình mình, bé có ở đó hay cũng chẳng ảnh hưởng đến chút nào.

      Sau đó mỗi ngày bé đều đến, có khi ngồi bên cạnh chăn chú nhìn vẽ tranh; Có khi lặng lẽ ăn trộm bánh ngọt của bảo mẫu chuẩn bị cho .

      Có lẽ chính là do những món bánh ngọt tinh xảo này hấp dẫn bé. Nhưng sau đó Bạc Cận Yến từ từ phát , bên cạnh mình có hơi thở, có tiếng động là việc ấm áp tốt đẹp xiết bao.

      Cho nên, dần dần hưởng thụ cảm giác ấm áp đó.

      ra đối với Nhất Nhất chỉ là là tình cảm mến đơn thuần. Tựa như đối với món đồ chơi hoặc như thói quen mà thôi.

      Nhất là sau khi Nhất Nhất bị phỏng vì cứu , khuôn mặt bé lắm lem nước mắt nước mũi nhưng vẫn cố chấp cười khúc khích.

      Khi đó, Bạc Cận Yến cảm thấy thế giới này có người quan tâm đến .

      Cho nên vẫn mong đợi gặp lại Nhất Nhất. Cho đến năm mười bảy tuổi ấy, quản gia dẫn “Nhất Nhất” về nhà…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :