1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hơi ấm - Phong Tử Tam Tam (56 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      Chương 55:


      Hạ Miên cũng biết Bạc Cận Yến cố chấp, nhưng mà nghĩ tới trong chuyện bệnh tình người đàn ông này chút dấu hiệu thỏa hiệp nào. Trước kia nuông chiều dung túng , nhưng bây giờ ra chính sách dụ dỗ lại hoàn toàn hề thành công.



      Có lẽ chuyện lần trước suýt nữa làm tổn thương vẫn khiến cách nào quên được, cho nên lập trường của cực kỳ vững vàng.



      Bất kể làm nũng nài nỉ thế nào, Bạc Cận Yến đều căng khuôn mặt tuấn tú giả vờ im lặng.



      nhất định chịu về nhà, nhưng phải nghe lời Hạ Miên vào ở viện điều dưỡng.



      Hoàn cảnh của viện điều dưỡng tốt hơn Bạc gia rất nhiều, điều kiện trị liệu đều hợp với bệnh tình của nên có trợ giúp rất lớn. còn cố ý tránh Hạ Miên, sợ lúc phát bệnh liên lụy đến .


      Hạ Miên cũng có ý kiến gì, có thể biết ở nơi đâu để thời điểm nhớ còn có thể nhìn thấy , là ân huệ lớn lao trời cao ban cho .



      Nhìn chạy qua chạy lại, ngày dự sinh lại đến gần từng ngày, ngoài miệng Bạc Cận Yến nhưng trong lòng rất áy náy. Cho nên thời điểm Hạ Miên lại đến, ra vẻ hờ hững cất lời: “ có việc gì đừng tới nữa.”



      Hạ Miên nghe vậy hơi ngẩn ra, nhìn khóe môi căng thẳng lại thoáng lộ ra ý cười: “Ai có việc gì, em nhìn thấy ngày bị mất ngủ.”



      cười tiếng, nghịch ngợm nghiêng nghiêng đầu: “ sao à? nhìn thấy em, cũng nhớ em sao?”



      Ánh mắt Bạc Cận Yến thay đổi, gương mặt trắng nõn lại có lớp đỏ ửng khó phát .



      Hạ Miên nhìn ngũ quan tuấn tú của hơi hơi có sượng, biết có lẽ trong lòng lại đấu tranh, ràng là còn muốn ra vẻ lạnh lùng dè dặt, làm sao nhìn lại hiểu đau đớn trong lòng .



      tới phía sau , gương mặt tựa vào sống lưng dày rộng của : “ cho phép xa lánh em, bây giờ chúng ta là vợ chồng, đây là lạnh nhạt bạo quyền, bạo hành gia đình biết chưa?”



      Từ trước đến giờ Bạc Cận Yến ăn vụng về lại , giờ phút này biết là khích tướng mình càng mở miệng.



      lẳng lặng liếc nhìn cái, bình tĩnh rũ mắt nhìn quyển sách tay.



      Hạ Miên cắn cắn môi, lấy quyển sách bìa cứng trong tay ra, trợn trừng lớn: “ chuyện với em!”



      Đôi mắt đen thẳm của Bạc Cận Yến nhìn chằm chằm hề chớp mắt, Hạ Miên bị im lặng nhìn chăm chú như thế, tim bỗng đập nhanh. chủ động cúi người xuống, hai tay chống ở hai bên ghế dựa của , gương mặt sát lại rất gần .



      Bạc Cận Yến lui về sau chút, tránh khỏi hơi thở ấm áp của : “Chú ý đứa bé.”



      Hạ Miên nghe thấy nhưng lại vờ như nghe, từng bước tiến lại gần, chủ động ngang nhiên kề đến hôn lên cánh môi lạnh lẽo của : “Hôn em.”



      Bốn cánh môi chạm nhau, Hạ Miên cảm giác được toàn thân đều mơ hồ phát run, do dự giơ tay lên vòng lấy eo của , muốn đẩy cách xa mình chút.



      lại bướng bỉnh càng hôn càng sâu, khéo léo ra sức chen đầu lưỡi của mình vào trong môi .



      Bạc Cận Yến đành phải ôm , hé miệng để cho vào. Sau khi được như ý lại càng càn rỡ hơn, hai tay quấn lại ở phía sau cổ , ngón tay hướng về phía bụng chậm rãi vuốt ve da thịt rắn chắc của dưới lớp quần áo bệnh nhân.



      Yết hầu Bạc Cận Yến vừa động, đầu lưỡi lại bị ngậm chặt vùng vẫy được.



      Từ trước đến giờ Hạ Miên đều là người phụ nữ có mục đích ràng. Chuyện gối chăn của bọn họ trước kia cũng chưa bao giờ ngại ngùng. cố hết sức trêu chọc, hơi thở Bạc Cận Yến dần dần rối loạn, giữ chặt tay đột ngột kéo rời khỏi người mình.



      muốn….”



      Tiếng khàn khàn vẫn tiết lộ phản ứng chân của , Hạ Miên dựa vào trong lồng ngực cũng có thể cảm nhận được vật cứng rắn của đáp lại theo bản năng.



      tha thiết nhìn gương mặt sâu xa của , khẽ mở miệng: “ dối.”



      Bạc Cận Yến nhìn cuối cùng lui về phía sau bước, lúc này mới nhàng thở ra, ai ngờ động tác tiếp theo của khiến quá mức sợ hãi, suýt nữa mất mặt kêu ra tiếng.



      Thời điểm bị nắm lấy, toàn thân đều giống như bị điện giật.



      Tay ấm áp khô ráo, từng cái ngón tay mềm mại yếu ớt, quấn chặt ở phía giống như từng dòng điện rất lướt qua.



      Ngũ quan thanh tú của Bạc Cận Yến mang vài phần lúng túng, vội vàng nắm lấy cổ tay , giọng trầm thấp: “Buông ra….”



      .” Hạ Miên mắc cỡ vẫn cúi thấp đầu nhìn , nhưng mà tay lại vững vàng cầm cái đó chịu buông ra, thử vuốt lên vuốt xuống, cảm nhận được nó ngừng to lớn ở trong lòng bàn tay.



      Bạc Cận Yến hít vào hơi, nắm tay dần dần di chuyển nhanh.



      Hạ Miên ngửa đầu nhìn đáy mắt sâu thẳm, giọng cất lời: “Ông xã, em thể rời bỏ .”



      Mi tâm Bạc Cận Yến cau lại, mày rậm màu đen càng nổi bật gương mặt trắng nõn như ngọc. Hiển nhiên còn do dự đấu tranh, Hạ Miên cũng ép buộc nữa, chỉ tiếp tục dụ dỗ câu: “Buổi tối em ngủ mình sợ, phải sớm trở về chút.”



      “….”



      Bạc Cận Yến có cách nào làm khó dễ Hạ Miên. vốn đến điên dại, hơn nữa giả vờ thế nào cũng nỡ để chịu khổ.



      mới vừa há miệng ngậm lấy nó Bạc Cận Yến vươn tay đỡ lên. Người mình thương cưng chiều như vậy, sao lại mặc làm chuyện như thế vì mình.



      nhìn sâu lắng hồi lâu, đưa tay lưu luyến vuốt ve gò má , lau sạch từng chút nước đọng óng ánh khóe môi : “Em sợ à?”



      Hạ Miên lắc đầu: “Em sợ cần em, cần con.”



      Bạc Cận Yến nhắm chặt mắt lại, kéo mạnh vào trong ngực: “Hóa ra người điên cũng lây bệnh.”



      Hạ Miên khẽ mỉm cười, hạnh phúc cong cong khóe môi trong lồng ngực : “Như vậy sau này cũng đơn nữa rồi.”



      Cuối cùng Bạc Cận Yến kháng cự Hạ Miên như thế nữa, nhưng mà bác sĩ đề nghị vẫn tạm thời nằm viện điều trị bệnh tình của , về nhà còn phải quan sát khoảng thời gian nữa.



      Có đôi khi vẫn khống chế được tức giận phiền não, Hạ Miên biết đây là kết quả do tích dụ lâu dài, cho dù mình tiếp tục phối hợp, cũng phải cần khoảng thời gian tĩnh dưỡng.



      Từ trải qua nhiều chuyện như thế, tính cách lại quá mức tự kỉ trầm muộn, đến cục diện ngày hôm nay phải là sớm chiều mà thành.



      Ban ngày Hạ Miên vẫn ở viện điều dưỡng cùng với , Bạc Cận Yến rất khẩn trương, vốn là cố ý cách rất xa, giống như mình là con dã thú có thể nổi điên bất cứ lúc nào.



      Hạ Miên nhìn thấy dáng vẻ này của , trong lòng khó chịu, an ủi : “ có chuyện gì đâu, bác sĩ ở ngay tại bên ngoài.”



      Bạc Cận Yến vẫn lắc đầu: “ được, thể mạo hiểm chút nào cả.”



      Người mình sâu đậm ở trước mặt, thế nhưng lại chỉ có thể nhìn mà thể chạm vào, Hạ Miên vô cùng đau lòng, nhưng vẫn bận rộn giúp được gì. vẫn cho là chỉ cần tấm lòng mình thẳng thắn là có thể giúp chữa khỏi bệnh, nhưng vấn đề bệnh tâm lý là vậy, nào có thần kỳ như thế.



      Hạ Miên cũng từng tận mắt chứng kiến dáng vẻ nổi điên, thừa nhận khi đó mình vẫn xuất sợ hãi trong ngắn ngủi. chưa bao giờ biết bệnh của lại nghiêm trọng, hoàn toàn khống chế được cảm xúc của mình như thế, từ đầu đến chân như biến thành người khác.



      Dễ giận, nóng nảy, đáng sợ.



      Càng nhìn quá trình trị liệu lại thấy giật mình, thậm chí là chích điện. Hạ Miên thấy vậy trái tim cũng sắp muốn nứt ra, toàn thân đều đau đến thở nổi. Người đàn ông kiêu ngạo bất chấp như vậy thế mà từng bước luân lạc tới tình cảnh hôm nay.



      ai cảm nhận được nội tâm của đau đớn và đè nén.



      Lúc bình thường lại càng trầm lặng hơn, thỉnh thoảng nghe Hạ Miên và Diệc Nam đùa yên lặng lộ ra nụ cười. Hạ Miên lo lắng càng ngày càng khép mình gây bất lợi với bệnh tình, cố ý trêu chọc , nhưng cũng chỉ cười tiếng.



      Bệnh tình của lúc tốt lúc xấu, loại trạng thái này vẫn kéo dài đến gần ngày dự sinh của Hạ Miên.



      Lúc này còn lo âu hơn cả Hạ Miên, tuy ở cùng nơi, nhưng chưa hề có ngày an tâm: “Để Mạc Bắc đến chăm sóc em , có người đàn ông ở đó… cũng an toàn hơn chút.”



      Thời điểm ra những lời này Hạ Miên kinh ngạc vô cùng. Nên biết rằng lúc trước ham muốn chiếm hữu của mạnh biết bao!



      Hạ Miên cầm tay , khẽ giọng trả lời: “ xem, ai bệnh tình của có tiến triển, bây giờ bắt đầu suy nghĩ vì em, ra căn bản là tin tưởng em. Chỉ là chuyện xảy ra đến bây giờ, trong tiềm thức của áy náy khiến cảm thấy em bỏ bất cứ lúc nào.”



      “Nhưng mà Cận Yến, em thể rời khỏi được nữa, từ đầu em quyết định kết hôn với , em hiểu tình cảm của em đối với . Em muốn chung sống với cả đời, là ánh ban mai duy nhất của em, là hơi ấm cuối cùng của em, nhất định chúng ta quấn quýt lấy nhau cả đời.”



      Bạc Cận Yến im lặng nhìn lại ánh mắt kiên định của , đối mắt nhìn nhau, dần dần cong khóe môi lên, hiểu ý, cười tiếng: “Đời này có em là đủ.”



      Cuối cùng Hạ Miên sinh non, lúc ấy Bạc Cận Yến vừa lúc ở bên cạnh, cũng bởi vì chủ nhật mà Diệc Nam cùng viện điều dưỡng.



      nhà ba người vốn cười cười khí ấm áp, đột nhiên Hạ Miên cảm giác hơi thoải mái, thời điểm đứng dậy đến phòng vệ sinh cũng ý thức được điều gì đó bất thường.



      Bạc Cận Yến chuyện với Diệc Nam bên ngoài phòng, Diệc Nam cầm lấy sách giáo khoa cuộn thành hình cái loa, nghiêm trang hát cho Bạc Cận Yến bài hát thiếu nhi tiếng hôm nay mới vừa học được.



      Bỗng nhiên Hạ Miên sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa phòng vệ sinh, run rẩy mở miệng: “Em, em hình như vỡ nước ối rồi.”



      Bạc Cận Yến và Diệc Nam đồng loạt quay đầu lại nhìn , đều là vẻ mặt ngây ra.



      Hạ Miên vịn khung cửa, với hai cha con chẳng hiểu gì kia: “Gọi bác sĩ .”



      Lúc này Bạc Cận Yến mới phục hồi tinh thần lại, luống cuống tay chân bế Hạ Miên lên, Diệc Nam ở bên vội đến mức nhảy dựng, trong tay còn nắm lấy “cái loa” giấy: “Tiểu Bồ Đào quá nghịch ngợm rồi, sao ra ngoài đúng thời gian hẹn chứ!”



      Viện điều dưỡng có điều kiện đỡ đẻ, tạm thời Hạ Miên lại được đưa bệnh viện gần đó.



      Lúc Mạc Bắc và Bạc Tự Thừa chạy tới thấy Bạc Cận Yến qua lại ở hành lang. Giờ phút này người đàn ông luôn luôn tỉnh táo tự kiềm chế lại nôn nóng bất an, mấy lần cầm bao thuốc lá rồi lại cho vào túi áo lại.



      Ngay cả Diệc Nam bên cạnh cũng mang vẻ mặt lo lắng, ngừng lại phía sau ba cậu.



      Bạc Tự Thừa an ủi Bạc Cận Yến: “ có chuyện gì đâu, tình hình kiểm tra sinh nở đều tốt đẹp, nhất định mẹ con bình an.”



      Bạc Cận Yến vẫn ổn định, liếc vài cái về phía phòng sinh.



      Diệc Nam mất hứng chu miệng lên: “Sớm biết Tiểu Bồ Đào ngoan như vậy đừng cần nó nữa, mẹ vào lâu như thế mà còn chưa ra.”



      Bạc Tự Thừa và Mạc Bắc cũng nhịn được cười ra tiếng, Bạc Cận Yến vẫn mặt lạnh lùng như cũ hề lơi lỏng chút nào.



      Trước khi Hạ Miên vỡ nước ối, cửa tử cung còn chưa nở ra, lúc này vì an toàn cho đứa bé chỉ có thể lựa chọn sinh mổ. Trong khoảnh khắc khi kí tên vào chỗ đồng ý mổ, mới hiểu được, hóa ra tính mạng rất mong manh, vào phút giây nào đó chính là sinh ly tử biệt.



      may mắn biết bao, vợ có thể dũng cảm can đảm giúp đỡ trong thời kì khó khăn nhất.



      Lúc Hạ Miên được đẩy ra Bạc Cận Yến bước đến đón đầu tiên, cầm chặt ngón tay của , khẽ gọi : “Bà xã.”



      Hạ Miên mỏi mệt mở mắt, thấy thái dương rịn lớp mồ hôi mỏng, gương mặt tuấn tràn đầy cảm xúc lo âu. cong khóe môi lên khẽ cười kéo lại : “Là con ?”



      Bạc Cận Yến gật đầu, cúi đầu hôn cái trán ẩm ướt của : “Cảm ơn em, em cho toàn bộ thế giới.”



      Hạ Miên nhắm hai mắt cảm thụ nụ hôn dịu dàng của , gương mặt sáng sủa là biểu cảm hạnh phúc.



      Lúc y tá đưa đứa trẻ sơ sinh bọc kín đặt trong lòng Bạc Cận Yến, tay chân cứng ngắc cũng biết ôm như thế nào. Mạc Bắc và Bạc Tự Thừa nhìn người đàn ông mặt lạnh như tiền, nhưng dáng vẻ lại luống cuống tay chân ở trước mặt trẻ sơ sinh nhịn được buồn cười.



      Bạc Cận Yến cúi đầu nhìn đứa con được cuộn lại trắng nõn trong ngực, thân thể lại càng mềm đến lạ lùng, gương mặt nho còn to bằng bàn tay mình.



      Chỉ là cuộn bé vô cùng, là con của và Hạ Miên ư?



      Trong lòng Bạc Cận Yến dâng lên dòng ấm áp, Diệc Nam ở bên sốt ruột ồn ào: “Con cũng muốn bế, con cũng muốn bế!”



      Bạc Cận Yến cẩn thận đặt em vào trong lòng Diệc Nam, Diệc Nam trừng mắt hồi lâu mới lầm bầm mấy câu: “Sinh ra xấu như vậy còn dám tranh giành tình cảm với ….”



      Mạc Bắc giơ tay lên vuốt vuốt đầu cậu nhóc: “Thằng nhóc con.”



      Hạ Miên nằm ở giường, vẻ mặt mỉm cười, tiếng suy yếu khẽ tiếng: “Bế tới cho em nhìn xem.”



      Mạc Bắc bế đứa bé qua, Hạ Miên nhìn cái miệng nhắn của con mấp máy ư a, dáng vẻ lười nhác híp nửa con mắt, đáy lòng vô cùng hạnh phúc.



      Mấy người lại tranh nhau bế con bé vòng, cuối cùng thời điểm Bạc Cận Yến muốn bế con, Hạ Miên chợt ngăn cản , với vẻ nghiêm túc và trang trọng: “Bạc tiên sinh muốn bế con sao? Vậy phải nhanh chóng về nhà đoàn tụ với chúng tôi, Tiểu Bồ Đào ở nhà chờ ngài.”



      “…”



      Bạc Cận Yến nhìn bàn tay bé của bé khua tay về phía mình, khẽ nhíu mày.

    2. kim tuyền

      kim tuyền Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      31
      Chương 56:


      Sau khi Hạ Miên sinh con xong thể thường xuyên đến viện điều dưỡng nữa, ngược lại là Bạc Cận Yến được bác sĩ đồng ý nên thường xuyên về nhà thăm hai mẹ con.



      Thoạt nhìn đứa bé mới ra đời dường như chỉ lớn hơn chiếc giày của mình chút, nhưng trong tháng đầu tiên lớn nhanh như thổi, mới mấy ngày gặp giống như thay đổi hình dáng.



      Bạc Cận Yến ôm đứa bé trong lòng nỡ buông tay. Hạ Miên trông thấy nhịn được mà trêu: “ muốn cưng chiều nó đến hư sao? Ôm riết nó quen sau này ngủ phải cần người khác ôm như vậy rồi sao.”



      Dáng vẻ Bạc Cận Yến thèm để ý chút nào, cũng ngẩng đầu lên đáp: “Chờ về nhà luôn ôm nó ngủ.”



      Hạ Miên im lặng trợn tròn mắt, khó trách có người con là người tình kiếp trước của cha, con còn chưa lớn lên, người làm mẹ là đây bị đẩy sang bên rồi.



      Có lẽ là nóng lòng với con rượu, sau khi sinh Tiểu Bồ Đào Bạc Cận Yến càng phối hợp trị liệu hơn, cuối cùng bệnh tình có tiến triển rất lớn, chỉ là tính cách trầm lắng vẫn khiến thoạt nhìn có chút u sầu lầm lì.



      Cho nên bác sĩ Trần có ý nghĩ to gan trong đầu, Hạ Miên là liều thuốc tốt của cậu ta, nhưng mà rất ràng con cái cũng có tác dụng cổ vũ rất lớn đối với cậu ta. Bác sĩ Trần lén tìm Hạ Miên, đưa ra suy nghĩ của mình…


      “Em muốn kiểm tra hậu sản?” Bạc Cận Yến mới vừa vào nhà nghe thấy Hạ Miên vẻ mặt thong dong thư thả tuyên bố với mình, nhóc trong lòng còn say sưa hứng thú giơ nắm đấm lên.



      Đầu mày Bạc Cận Yến cau lại, do dự : “Ai chăm sóc Tiểu Bồ Đào?”



      Hạ Miên theo lẽ đương nhiên đặt con vào trong lòng : “Đương nhiên là ba nó chăm sóc.”



      Bạc Cận Yến kinh ngạc trợn trừng, đứa được nhét vào trong lòng mình. Tuy từng bế con nhiều lần, nhưng mà thực hề có chút kinh nghiệm ở chung với trẻ con nào cả. Lúc đứa bé khóc lóc dỗ dành như thế nào, đói bụng tè dầm nên làm cái gì, đều biết gì cả.



      thế Hạ Miên hoàn toàn mặc kệ vẻ mặt ngẩn ngơ của , quay người vào phòng ngủ chuẩn bị thay quần áo: “Đồ của Tiểu Bồ Đào em đều đặt ở nôi rồi, Bạc tiên sinh đến mức ngay cả con của mình cũng chăm sóc được chứ?”



      Bạc Cận Yến im lặng liếc nhìn đứa trẻ sơ sinh trong lòng mình, nó mở to đôi mắt đen láy hề chớp mắt nhìn mình chằm chằm, đáy mắt ấy phát ra tia sáng rực rỡ khiến tim đập nhanh khó hiểu.



      lâu sau mới khẽ đáp: “ cố gắng.”



      Khóe miệng Hạ Miên khẽ cong lên, tới cho cái ôm khích lệ: “Tiểu Bồ Đào rất ngoan ngoãn, Bạc tiên sinh cố gắng lên!”



      Sau khi Hạ Miên Bạc Cận Yến mới biết được nhóc này “ngoan” ở chỗ nào, quả thực còn nghịch ngợm hơn Diệc Nam bây giờ. Nếu chú ý đến con lát, nhóc này lại bắt đầu “oa oa” kháng nghị.



      Bạc Cận Yến bối rối lâu mới hiểu được, ra là con nhóc này chịu được người khác để ý nó, bất cứ lúc nào cũng muốn có người phải chuyện với nó mới thấy vừa lòng.



      Bạc Cận Yến trời sinh tính cách quái gở, bình thường còn có thể được mấy câu với Hạ Miên, muốn vài lời trẻ con trêu đùa đứa bé quả điều này là khó càng thêm khó.



      nhìn chăm chú khuôn mặt nhắn của đứa bé mới sinh, chân mày càng cau càng chặt: “… Con muốn nghe ba cái gì?”



      Mắt Tiểu Bồ Đào tròn xoe to, ngây thơ, chăm chú nhìn lại , hiển nhiên hề hiểu ý của ba.



      Bạc Cận Yến khẽ ho tiếng, khuôn mặt thanh tú hơi ửng lớp đỏ nhạt, ngón tay thon dài của nắm bàn tay bé của đứa bé, là vừa mềm mại vừa nhắn, đặt ở trong lòng bàn tay mình cũng sợ cẩn thận làm đau.



      “Ba hát cho con bài nhé?” Bạc Cận Yến thử thăm dò hỏi đứa bé, tất nhiên là được đáp lại.



      Trong phòng im ắng, thỉnh thoảng chỉ có đứa bé phát ra tiếng vang ê a, hai người nhìn nhau hồi lâu, nhưng làm thế nào Bạc Cận Yến cũng mở miệng được. Hình như chưa từng hát bài hát nào, khi còn bé cũng có tuổi thơ ấm áp, các loại nhạc thiếu nhi đối với cũng xa lạ khác thường.



      Hai người dùng dằng, cuối cùng Tiểu Bồ Đào mất kiên nhẫn, rất nhanh chu cái miệng nhắn lên giả vờ muốn khóc.



      Bạc Cận Yến vội vàng dỗ dành : “Hay là ba kể chuyện cổ tích cho con nhé?”



      ra lúc này chỉ là đứa bé cảm thấy có hứng thú với thanh, có người chuyện với mình rất tò mò, nhất là tiếng của người cha. Tiếng của người đàn ông còn có lực xuyên thấu, đứa bé mới yên lặng ngoan ngoãn chăm chú lắng nghe. Nhưng mà Bạc Cận Yến hoàn toàn hiểu đứa bé trong lòng mình, trán đều rịn ra lớp mồ hôi mỏng.



      Bạc Cận Yến mở miệng nhưng vẫn gì ra khỏi miệng. Ngay cả câu chuyện cổ tích thiếu nhi mà từng nghe cũng có hạn. Lúc này muốn đùa với trẻ con mới phát thế mà mình hoàn toàn chút tuổi thơ nào.



      Bạc Cận Yến có phần như đưa đám, cúi xuống nhìn con trong lòng mình.



      từng thấy Mạc Bắc dỗ trẻ con, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông có thể rất dịu dàng. Khi đó Mạc Bắc bế Tiểu Bồ Đào vào lòng, mặt mang nụ cười hiền dịu, miệng lẩm bẩm: “Cháu đừng khóc, nhất định là cháu buồn chán, muốn có người cùng chuyện với cháu đúng ? Chú trò chuyện với cháu nhé.”



      Bình thường Mạc Bắc cũng là người đàn ông nhiều, thế nhưng ta lại có thể ra rất nhiều lời ngây thơ lại thú vị trêu chọc đứa bé vui vẻ. chỉ có Tiểu Bồ Đào, ngay cả Diệc Nam bên cạnh cũng bị ta chọc cười.



      Trong lòng Bạc Cận Yến có chút áp lực, nhóc đợi lâu cũng thấy ba chuyện với mình nữa, lại bắt đầu khó chịu ầm ĩ lên, cái miệng nhắn ư a mấy cái rồi khóc lên.



      Bạc Cận Yến đau lòng ôm chặt đứa bé tới lui, trong miệng theo bản năng: “Con ngoan, ba ăn vụng về, chúng ta cùng nhau xem phim hoạt hình được ?”



      mở ti vi tìm được kênh thiếu nhi, nhưng mà bé Tiểu Bồ Đào đâu dễ dàng xem phim hoạt hình như vậy. Nó cắn nắm tay nức nở tỏ vẻ kháng nghị. Bạc Cận Yến có biện pháp đành phải lặp lại từng câu lời thoại trong phim hoạt hình.



      Nhắc nhắc lại, thế mà cũng bị tình tiết bộ phim của trẻ con hấp dẫn, còn có thể dùng giọng nhân vật trong phim hoạt hình để đọc ra lời thoại.



      Tiểu Bồ Đào tò mò nhìn , lúc nghe thấy điệu kỳ quái nhịn được cười ra tiếng khanh khách.



      Bạc Cận Yến nhìn khuôn mặt đáng của con cười với mình, vẻ mặt đều ngẩn ngơ.



      Đây vẫn là lần đầu tiên thấy con cười với mình, khoảnh khắc đó diễn tả được cảm nhận của mình, giống như có ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu thẳng vào thế giới tràn đầy sương mù của .



      Tiểu Bồ Đào chơi lúc mệt mỏi, Bạc Cận Yến pha sữa bột cho bé, nhóc đói bụng đến nỗi bàn tay bé vội vã ôm chặt núm vú cao su, chụt chụt nuốt từng ngụm lớn.



      Bạc Cận Yến mỉm cười nhìn bé, miễn cưỡng vô cùng: “Có đói như vậy ? Bụng con như thế, sao có thể uống vội vàng được chứ?”



      Tiểu Bồ Đào vừa ngừng mút sữa trong miệng, vừa chớp đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm.



      Bạc Cận Yến đưa tay sờ sờ sống mũi nho của bé, khóe miệng mang ý cười: “Ba là ba con, ba biết hát nhạc thiếu nhi, cũng biết kể chuyện cổ tích, nhưng mà ba con, lớn lên con thích ba chứ?”



      “…”



      Hạ Miên nhìn người đàn ông trong đoạn phim, lông mi đen dày che đáy mắt u buồn, ràng là tư thế ngồi cao thẳng ngay ngắn, nhưng khiến cho lòng người có cảm giác chua xót khôn tả.



      Sau lần đó, thỉnh thoảng Hạ Miên đưa con cho Bạc Cận Yến, Bạc Cận Yến có kinh nghiệm lần đầu tiên, dần dà cũng có thể ứng phó tự nhiên. Pha sữa bột, thay bỉm cho con , mỗi việc đều dễ dàng thuận lợi.



      Bác sĩ Trần và Hạ Miên đều phát Bạc Cận Yến vui tươi hơn trước kia nhiều, thỉnh thoảng cũng thoáng lộ ra nụ cười mỉm với người khác, ngay cả cảm xúc nôn nóng mất khống chế cũng ít phát sinh cực kỳ.



      còn mua ít sách báo thiếu nhi bổ sung, lúc rảnh rỗi bắt Diệc Nam lại muốn kể chuyện cổ tích cho cậu nghe.



      Diệc Nam thất vọng nhìn ba mình: “Ba, con sắp lên tiểu học rồi, loại truyện cổ tích này phù hợp với con! Đây là ba lấy con ra làm thí nghiệm cho Tiểu Bồ Đào sao? Làm sao ba có thể thiên vị như vậy chứ!”



      Bạc Cận Yến lòng đầy căm phẫn trợn trừng nhìn con trai vài giây, thản nhiên : “Khi còn bé ba cũng chưa từng xem những truyện cổ tích này, bây giờ xem cùng em sao coi là thiên vị.”



      “…” Diệc Nam chán nản tố cáo với Hạ Miên, “Mẹ, ba như vậy càng ngày càng trẻ con, mẹ mau quản lý ba .”



      Hạ Miên dung túng nhìn Bạc Cận Yến cái, tình huống bây giờ của là càng ngày càng tốt, thỉnh thoảng còn có thể làm chuyện xấu trêu chọc con mấy câu, đây phải là hạnh phúc gia đình bình thường đều có sao?



      Khi Bạc Cận Yến được bác sĩ Trần phê chuẩn có thể xuất viện về nhà, Tiểu Bồ Đào bảy tháng rồi. Bạc Cận Yến hoặc nhiều hoặc ít vẫn bỏ lỡ rất nhiều thời gian chung sống với đứa bé. Cho nên sau khi về nhà, chiều chuộng của đối với đứa bé càng ngày càng nhiều hơn.



      Diệc Nam kháng nghị đến bất lực: “Mẹ, nếu mẹ cũng giống ba trong mắt chỉ có Tiểu Bồ Đào con bỏ nhà ra !”



      Hạ Miên cũng rất im lặng, ban đầu cùng bác sĩ Trần quyết định dùng đứa bé để kích thích bệnh tình của , để cảm nhận được cảm giác an toàn ấm áp của gia đình tăng lên, nhưng mà bây giờ bệnh tình của khống chế được rồi, tuy nhiên nó giống như dời mục tiêu, đặt toàn bộ tiêu điểm người con .



      Buổi tối Bạc Cận Yến dỗ con ngủ, trở về phòng bị Hạ Miên trách móc. Hạ Miên ngửi thấy mùi khác người , ở bên cạnh thầm: “Bây giờ trong mắt thực chỉ có con .”



      Bạc Cận Yến hơi sững sờ, vươn tay ôm chặt bả vai của : “Ghen tị à?”



      Hạ Miên quay đầu bĩu môi, Bạc Cận Yến ôm vào trong ngực, ánh mắt lẳng lặng rơi khuôn mặt nhắn trắng nõn của .



      hỏi mang theo vài phần buồn bã: “Lúc đầu cố chấp như vậy, em sợ sao? tại chia chút thương cho con , nhưng mà thương đối với em cũng chưa hề giảm bớt.”



      Hạ Miên im lặng nhìn lại , vầng sáng vàng của đèn bàn ấm áp chiếu rọi ngũ quan tuấn tú của khiến góc cạnh càng thêm sâu. nâng tay khẽ vuốt gương mặt , nghiêng người qua hôn đôi môi mỏng của : “Đồ ngốc.”



      Bạc Cận Yến thuận thế nắm chặt gương mặt của , ra sức mút đôi môi mềm mại của .



      quá lâu chưa từng thân mật như thế, toàn thân Hạ Miên khẽ run rẩy. Bàn tay ấm áp của Bạc Cận Yến vuốt ve tấm lưng mảnh mai của . Môi lưỡi càng lúc càng nóng bỏng, hơi ra sức đè lên nệm.



      Hạ Miên nhìn người đàn ông người, vòng tay qua cổ kéo vào ngực mình.



      Bạc Cận Yến cong khóe môi, cúi người đặt nụ hôn dịu dàng xuống cần cổ : “Có lẽ con giận dỗi giành đồ ăn của nó.”



      Hạ Miên còn chưa hiểu được ý của , vị trí nhạy cảm run rẩy bị mút lấy. khẽ rên lên tiếng, đầu ngón tay mê loạn đan vào tóc .



      Lồng ngực rắn chắc của nóng bỏng, cọ sát lên làn da mịn màng của .



      Hai nhìn nhau sâu, đẩy vào chút, chăm chú nhìn vào gò má ửng đỏ của . có nhiều khúc dạo đầu và mơn trớn lẫn nhau, chỉ còn sót lại những cú ra vào sâu và mục đích ràng.



      Bộ phận trơn trượt dính liền, khoái cảm dâng lên liên tục ngớt.



      Hạ Miên nhìn chăm chăm vào người đàn ông mạnh mẽ người mình, đưa tay nắm chặt lấy bờ vai gắt gao.



      Cho đến bây giờ cũng biết, tình của ảm đạm cố chấp, nhưng lại cảm giác như vậy. Nếu như có thể vứt bỏ, cũng kiên trì hèn mọn đến thế.



      Hai người trao nhau hơi ấm cuối cùng, từ đó sống nương tựa lẫn nhau.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :