[Hđ,Sắc]Tiểu Chủ Nhà - Hương Đóa Hoa [TUYỂN EDITOR]

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      ta thực thích văn phong nhàng của tác giả

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 4. Giải vây
      Edit: Ari
      Beta: Ishtar


      Kiều Tiểu Mạch nghiêng dựa vào trong ngực của Kiều Hạ thị, bác cả giúp cầm ăn bánh nếp đường, cùng mọi người ngồi chỗ xem ti vi chiếu chương trình mừng tết lịch, thấy mọi người cười liền cười theo, cũng để ý chuyện đó có đáng cười hay .



      Ti vi trắng đen mười bốn tấc, thanh như gấu mèo kêu, so sánh với ti vi màn hình tinh thể lỏng siêu mỏng sau này chiếc ti vi trước mặt mang lại cảm giác cách nào có thể so sánh được, nhưng khí trong phòng lại thực ấm áp.


      Lúc này thời gian của mọi người cũng được nhiều, nhưng bầu khí bên trong lại càng ngày càng cao, tiếng cười rộn ràng, cùng tiếng pháo nổ râm ran...Vui vẻ nhất là bọn , cần đến trường, trong nhà cũng phải vất vả như nhà nông, thăm người thân, đốt pháo, ăn hoa quả, bánh kẹo... chỉ có thêm quần áo mới từ đầu đến chân, còn có thể thỏa mãn chạy khoe tiền mừng tuồi, ngày hôm đó đối với bọn là tốt đẹp, tuy nhiên tiền mừng tuổi lại phải nộp lại cho ba mẹ vào buổi tối, nhưng vẫn cảm ơn Bồ Tát cho bọn được ăn thịt bữa ra trò, ăn nhai thỏa thích vào ngày lễ.


      Ăn xong kẹo đường, Kiều Tiểu Mạch lại được Kiều Hạ thị lấy ra cho cây kẹo hương quýt, lột sẵn vỏ, nhét vào trong miệng, cắn vỡ, ngọt, thiệt ngọt.


      Lúc này đều là viên đường, vừa tròn lại cưng cứng, khi ăn mang đến nhiều hương vị hoa quả.


      Kiều Tiểu Mạch thích ngọt như mạng, lúc có điểm tâm ngọt liền lấy hai viên đường phèn mà nhai, tuy nhiên lâu lâu cũng ăn loại kẹo giá rẻ mà khi nhai có cảm giác kẽo kẹt kẽo kẹt giòn cứng này nữa, nhưng tại vào hoàn cảnh này, có chút ít còn hơn a.


      Ông trời cũng là bởi vì biết thích ăn đồ ngọt mà làm cho lúc thay răng cửa lại nằm theo quỹ đạo vốn có của nó (ý là răng chị mọc lệch a ^_^), thế cho nên vì để có được hàm răng sáng bóng xinh đẹp phải bỏ ra ba năm để niềng răng, bằng với điều kiện của sao có thể đến năm ba mươi tuổi vẫn còn là khuê nữ a.


      Đây cũng là điều mà Kiều Tiểu Mạch oán niệm.


      Hôm nay có cơ hội sống lại lần nữa, tuyệt cho phép cuộc sống của bản thân tái diễn lại chuyện này.


      Nắm chặt nắm tay, cắn vỡ viên đường cứng ngắc trong miệng, quyết định: chờ ăn xong viên đường trong miệng này, sau này nhất định cắt đứt với kẹo đường.


      Sau khi nhai hết kẹo, sờ sờ túi đựng kẹo đường, trải qua phen lý trí đấu tranh gay gắt với tình cảm, rốt cục quyết định: ăn xong túi này, cắt đứt kẹo đường.


      Lại về sau, túi kẹo đường này rốt cục cũng ăn xong rồi, bên kia lại có gói to kẹo đầy-----


      Lại lại về sau, vô ích, đầy, đầy, vô ích, vòng vòng lại, mãi cho đến gần ngày mười lăm tháng giêng, trong túi áo Kiều Tiểu Mạch đều ăn hết, vì vậy, Kiều Tiểu Mạch quyết định: trước khi ăn hết kẹo đường, cứ nên tiếp tục đánh răng trước khi ngủ thôi!


      Đứa ở nông thôn giống như Kiều Tiểu Mạch vẫn chưa có thói quen đánh răng, vì muốn mau sớm dung nhập xã hội này, để cho người bên cạnh phát giác giống ngày thường, nên cũng cầu mãnh liệt muốn đánh răng, có điều, sớm muộn gì, cũng có thể dùng nước muối súc miệng, những điều này sau.

      Mấy ngày đầu năm khi ăn cơm trưa vẫn là sủi cảo, Trịnh Tiểu Muội giúp nhóm lửa, bác cả làm đầu bếp, Kiều Tiểu Mạch ngồi bên sưởi ấm, người khoác áo cũ để ngăn cản bụi.

      Lúc này điện ở nông thôn chủ yếu có tác dụng chiếu sáng, còn thường xuyên cung cấp điện đủ, đồ vật bằng điện mấy nhiều, ti vi là hiếm có, đồ điện dùng để làm bếp chỉ có hai chữ: có.

      Than đá còn rất mắc, người trong thôn nấu cơm cũng đều bằng bó củi, nấu cơm sử dụng bếp lò, trước mặt là hai cái bếp lò, cái nấu nước nấu sủi cảo, cái để nóng cho việc xào rau.

      Thức ăn ngon phải chú ý lửa, lửa lớn để nấu nướng, lửa để hầm cách thủy.

      Bên trong bếp lò màu hồng hồng, những cây củi đen thẫm cháy đỏ rực, bên ngoài bếp được bôi lớp vôi trắng như tuyết cùng với củi cháy với tro trộn lẫn nhau thành màu xám nhạt, vôi ở đây ngoài làm bếp lò còn làm mặt bàn vừa tạo cảm giác nhàng mà lại sạch, trong bếp tiếng chuyện xì xầm, xen lẫn nhiều thanh khác như tiếng xào rau, tiếng của Trịnh Tiểu Muội cùng bác cả với nhau những chuyện vụn vặt trong gia đình tạo nên bầu khí vui vẻ, Kiều Tiểu Mạch lúc này mới cảm nhận được bầu khí của gia đình nông thôn tuy ầm ĩ nhưng lại thân thiện, ràng biết mình phải nằm mơ, mà là sống lại.

      Bác cả có tay nghề rất tốt, bất kể nấu sủi cảo, rửa rau, cắt thái, chiên nướng, xào rau, trình bày, dọn món bàn, kỹ thuật thành thạo, động tác nhanh nhẹn, chê vào đâu được.

      Kiều Tiểu Mạch nhìn đến bụng đói kêu vang, nước miếng chảy ròng, còn chưa có ăn điểm tâm đâu, tuy nhiên lại ăn ít kẹo đường, bánh ngọt, hạt dưa, nhưng chỉ mới tạm lót dạ thôi.

      "Mạch mạch, đói bụng rồi sao?" Bác cả rốt cục cảm nhận được tầm mắt nóng rực thèm che giấu khao khát của Kiều Tiểu Mạch mà hỏi .

      "Dạ" trẻ con biết dối, Kiều Tiểu Mạch căn bản cần nghĩ liền gật đầu như bằm tỏi.

      "Cũng tại mẹ, biết con khi nào rời giường, vẫn chưa cho con ăn điểm tâm." Trịnh Tiểu Muội rốt cục ý thức được chính mình bản thân là mẹ, thêm cây củi vào trong bếp lò, phủi phủi tay dính bụi xong sờ lên đầu Kiều Tiểu Mạch, "Nha đầu, đói bụng lắm à."

      Kiều Tiểu Mạch lại lần nữa chút nào làm ra vẻ gật đầu, dùng đôi mắt chứa đầy nước mắt đáng thương nhìn về phía mẹ , tiếng động dùng ánh mắt tràn đầy oán giận: ngài vừa là vợ vừa là mẹ mặc dù lấy thân thể thỏa mãn người chồng đói khát của mình, nhưng cũng nên quên mất con đáng của mẹ nha.

      "Sủi cảo ngon lắm, mẹ múc chén trước cho con ăn nha." Trịnh Tiểu Muội bị đôi mắt ai oán giống như Trinh Tử nhìn liền cảm thấy toàn thân được tự nhiên, vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của con ôn nhu dỗ dành .

      "Con còn muốn cái đùi gà kia." Kiều Tiểu Mạch chỉ vào món ăn bàn có nồi gà lựa thời cơ uy hiếp , từ lúc đem gà chuẩn bị nấu chú ý cặp đùi của nó rồi.

      "Được rồi, mèo con tham lam." Bác cả cười gãi lên sống mũi của .

      Kiều Tiểu Mạch hài lòng, trong nhà trẻ con nhiều, chờ lên bàn rồi, cái đùi gà này khẳng định tới phiên ăn.

      Trong sân ồn ào, nghe như là Kiều Đống và kiều Lương chơi trở về, hai người đồng loạt đứng chờ trong sân chờ Kiều Kiến Quốc chấp hành gia pháp.

      Kiều Tiểu Mạch sở dĩ nghe ra những này, là bởi vì tiếng rống giận dữ như sấm sét của Kiều Kiến Quốc truyền với tốc độ cao vào thẳng trong bếp.

      "Hai đứa hư hỏng các con đứng ngay ngắn ở chỗ này cho cha, hai đứa ngày thường nghịch ngợm gây còn chưa tính, lớn hơn năm tuổi rồi hai đứa cũng sống yên ổn được cho cha phải ? Được lắm, Lão tử thành toàn cho hai đứa, đứng vững, sống lưng đứng thẳng lên, , muốn đánh tay hay là đánh mông?"

      Phòng ở nay cách chưa tốt, thế nên cũng đừng trông mong gì nhà bếp có thể cách được, trong này so với trường trực tiếp cũng khác nhau là mấy.

      "Sao lại thế này, chị dâu, chị xem rồi châm thêm lửa, em ra ngoài nhìn xem chút." Trịnh Tiểu Muội bỏ thêm hai cây củi vào trong bếp lò, tiếng với bác cả, liền vội vàng ra ngoài.

      Kiều Tiểu Mạch từ trước đến nay nơi nào có náo nhiệt nơi đó , lúc này cũng hấp tấp theo sát phía sau ra ngoài, đương nhiên xem cuộc vui thể quên ăn được nha, tay bưng chén sứ trắng, tay kia cầm đùi gà, miệng ăn vui vẻ mà nhếch lên.

      Trong sân ít người, người lớn, trẻ , đàn ông, phụ nữ hợp thành, chính giữa đứng bốn bé trai, người đàn ông và người phụ nữ, nét mặt đầy vẻ giận dữ chính là Kiều Kiến Quốc, trong tay còn cầm chặt cành liễu, vẻ mặt quật cường chính là Kiều Lương, hai chân khép lại, thế đứng như quân nhân, thân người thẳng tắp, vẻ mặt lạnh nhạt chính là Kiều Đống, cũng là hai chân khép lại, nhưng tinh thần buông lỏng, gương mặt với thần sắc sợ hãi.

      Vẻ mặt khẩn trương chính là của Phú tam thẩm, bên cạnh là hai đứa con trai của thím ấy, lão đại là Phú Quốc Thái, lão nhị là Phú An Khang, người phía trước bình tĩnh tự nhiên, người phía sau ánh mắt lại trốn tránh.

      "Kiều Kiến Quốc, đây là làm gì, trước tiên bỏ gậy xuống." Trịnh Tiểu Muội tiến lên trước tiên đoạt lấy cành cây liễu. "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đầu năm đầu tháng, bọn dù có nghịch ngợm cũng thể đánh bọn a."

      "Em cũng hỏi bọn nó gây ra chuyện gì, liền bênh vực cho bọn nó rồi, em xem, có ai làm mẹ như em ? Nếu phải ngày thường em che chở cho đánh bọn nó, có thể xảy ra việc như hôm nay sao?" Kiều Kiến Quốc mặt dần dần đen lại, ở nông thôn lời của đàn ông địa vị cao hơn so với phụ nữ, ngày thường dù có thương trân trọng Trịnh Tiểu Muội thế nào đó cũng là khi có người ngoài, tại có nhiều người đều là họ hàng bà con với bọn có mặt như vậy, Trịnh Tiểu Muội lại cho mặt mũi, thế nên cơn tức giận đều xông tới.

      "Bọn có sai, cũng phải hỏi đầu đuôi việc chứ, động chút lại cầm gậy đánh, đó là hành vi của người vũ phu." Trịnh Tiểu Muội cũng tức giận, là năm mới mà còn gây gỗ với nhau.

      Kiều Tiểu Mạch cũng buồn bực, dục hỏa trong người Kiều Kiến Quốc phải phát tiết hết rồi sao? Như thế nào còn có tức giận lớn như vậy? Chẳng lẽ vẫn chưa phát tiết hết? Dám chắc lắm đây! Nhìn cha vai rộng eo thon, tuyệt đối là loại đêm làm bảy lần, buổi sáng phải vận động chút mới chịu dậy đánh răng a!

      vừa gặm đùi gà trong lòng vừa mò mẫm suy nghĩ.

      Đời trước bởi vì Kiều Đống và Kiều Lương ngại là con chịu mang theo chơi, ghen ghét bọn họ, ít lần khi Kiều Kiến Quốc nổi giận đều xách cây chạy lại đưa cho cha, hơn nữa còn tìm cái cây to, chưa từng bị ai đánh, nên biết được mùi vị cây quật là như thế nào.

      " vũ phu, em hỏi xem hai đứa con trai bảo bối của em làm ra chuyện tốt gì?" Kiều Kiến Quốc cũng phải muốn đánh con, dù sao tại là năm mới, đành phải mượn bậc thang lep xuống.

      Trịnh Tiểu Muội thay thế vị trí làm người phân xử, hướng về phía bốn đứa trong sân hỏi tình.

      Tuy nhiên bọn mỗi đứa mỗi ý, loạn thất bát tao, đầy đủ cũng ràng, nhưng Kiều Tiểu Mạch ngồi cùng với mọi người lại nghe được ràng.

      tình là như vậy:

      Bọn kết bạn với nhau rủ ra đường chơi, các bé dùng tiền mua kẹp tóc, kẹo, bé trai đều mua diêm pháo, thời điểm trở về đường dài vắng vẻ buồn chán, các bé ba người tụ tụm lại với nhau, năm bé trai vừa vừa đốt pháo.

      Kiều Lương, Phú Nhị và đứa khác đốt xong pháo rồi, liền nhìn đến pháo của Kiều Đống và Phú Đại, liền đến nơi mua pháo lúc nãy, hai người cầm trong tay hai quan tiền mua hộp diêm pháo rồi bán lại cho đứa khác cây diêm pháo ba quan tiền.

      Bọn có pháo tiếp tục chơi đốt pháo đường trở về, Phú Nhị biết tay chân táy máy hay là cố ý đem pháo ném tới đầu Kiều Lương, tuy nhiên Kiều Lương phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn ngửi thấy mùi tóc cháy, sau đó Kiều Lương vì trả thù đem pháo ném lại về phía Phú Nhị, Phú Nhị cũng là phản ứng nhanh nhẹn nhảy tránh ra, nhưng có may mắn như Kiều Lương, trốn pháo nổ, bị trượt cái, biến thành búp bế dính bùn.

      Kỳ trách nhiệm hai bên đều có, nhưng là Kiều Lương có gì để làm chứng, mà Phú tam thẩm chỉ thấy được người con trai nhà mình quần áo bẩn thỉu lem luốt, cho rằng hai đứa đánh nhau tạo thành, lúc này nghe chồng ngăn cản lôi hai đứa tìm tới cửa hỏi cho ra lẽ.

      "Kiều Lương, con có đầu óc a, diêm pháo có thể ném người sao? Xảy ra chuyện làm thế nào?" Trịnh Tiểu Muội trong lòng hiểu tình, việc này con nhà mình cũng có lỗi, nhưng dân quê có thói quen nếu hai đứa có xung đột, mặc kệ là ai sai, đều mắng con nhà mình trước tiên.

      "Ai bảo cậu ta ném vào con trước, con làm vậy là có qua có lại mới toại lòng nhau."

      "Được a, Kiều Lương cũng biết dùng thành ngữ rồi, con giỏi a." Trịnh Tiểu Muội dở khóc dở cười, đem cành liễu đưa lại cho Kiều Kiến Quốc, " tình biết ràng rồi, đánh , em ngăn cản. "

      "Thằng nhãi ranh con, con ---" lễ mừng năm mới thể lời xui xẻo, Phú tam thẩm kịp thời ngậm miệng, hung dữ nhéo hai lỗ tai của Phú Nhị, hét lớn, "Lấy pháo ném lên đầu người khác, lỡ như xảy ra chuyện gì, xem cha con có cắt đứt chân của ."

      "Con cũng phải cố ý ném trúng đầu cậu ấy, ai biết cậu ấy né được, cậu ấy cũng ném, cùng xử luôn ."

      "Câm miệng, làm sai, còn già mồm, nên đánh."

      Người lớn hai nhà từ chuyện này phát đứa nhà mình quả nghịch ngợm cứng đầu chịu được, nhưng Kiều Tiểu Mạch lại phát cả nhà có thiên phú kinh doanh từ , mới mười tuổi mà biết bán lại pháo hoa lời được 50%, quả là kỳ tài buôn bán a.

      Ngẫm lại việc buôn bán của mình cũng là sau khi cả tiếp nhận mới càng ngày càng phát triển a.

      Vì để có thể sớm được ngủ chiếc giường công chúa cỡ lớn, Kiều Tiểu Mạch quyết định từ hôm nay trở phải tạo mối quan hệ tốt với cả , sau đó khai phá đại não buôn bán của , để cho sớm chút làm giàu cho Kiều gia.

      Còn Phú lão đại cũng tồi, nhớ Phú gia cũng là rất có tiền, hơn nữa so với các nhà khác còn sớm hơn, nhà đầu tiên trong Kiều gia thôn xây nhà hai tầng là Phú gia đó nha.

      Cũng nên lôi kéo chăng?

      Kiều Tiểu Mạch ném xương gà trong tay, từ trong túi tiền móc khăn tay ra lau sạch miệng và tay của mình, đặt chén sứ trắng đưa qua bên tiến đến bên cạnh bác cả can ngăn, đến gần Kiều Kiến Quốc mặt giả bộ hò hét nhưng trong lòng sớm còn tức giận, lôi kéo cánh tay của ba, thanh thúy , "Ba ba, con cho phép ba đánh hai."

      "Mạch Mạch, ngoan nào, con đứng sang bên , ba ba đánh hai, là bởi vì bọn chúng làm sai chuyện, làm sai phải bị trừng phạt, con cần thay bọn chúng xin xỏ, bọn chúng nên đánh." Kiều Kiến Quốc tuy ngoài miệng như thế, nhưng tay lại có động tác nào.

      "Ba ba, đây phải là lỗi của các , các như là những Hầu hài tử (còn nhưng tinh nghịch như những con khỉ) biến thân, con thấy các ca ca chỉ là chưa biến thân tốt mà thôi, chờ biến thân thành công, như vậy nữa."

      Kiều Tiểu Mạch đứng ra khuyên can người chung quanh tự nhiên yên tĩnh trở lại, tất cả nghe những lời này của đều lần lượt nở nụ cười.

      "Ha ha ---- chả trách bọn chúng được gọi là hầu hài tử, bởi vì chưa biến hóa tốt nha."

      "Ha ha ----"

      Trong đám người còn có trẻ con chỉ vào Kiều Lương và Phú Nhị hô, "Hầu Tử, Hầu Tử, Hầu Tử chưa biến thân."

      "Chú ba, thím ba, bọn em xem chị chưa hỏi đầu đuôi tình đến tìm Kiều Lương nhà bọn em hỏi cho ra lẽ rồi, chị thực là quá thất lễ rồi."

      "Chị dâu, chị đừng như vậy, bọn chơi với nhau luôn tránh khỏi có chút xung đột, chỉ là chuyện có gì nghiêm trọng, chị cũng bớt giận, sau khi trở về đừng mắng thằng nữa."

      "Ai, chú ba, đầu năm đầu thắng cũng nên đánh đứa , việc này cứ bỏ qua ." Vỗ vỗ đầu Kiều Tiểu Mạch, Phú tam thẩm trang điểm xinh đẹp cười , "Nha đầu kia, lớn lên cũng xinh đẹp giống như mẹ cháu nha."

      đám người đều cười, việc này coi như được giải quyết, gần sang năm mới ai cũng muốn đánh con , khiến cho nhà mình qua năm tốt, đều đợi đối phương cho mình bậc thang xuống.

      tại bậc thang Kiều Tiểu Mạch trải tốt rồi, tự nhiên tất cả mọi người theo cái thang tuột xuống.

      Kiều Tiểu Mạch xem như là đại công thần, được người lớn thưởng cho cái đùi gà lớn nữa.


    3. sissido

      sissido Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      65
      Khi nào a nam chính đc ló dạng đây :yoyo42:9

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      ôi chị này cái miệng dẻo k biết nam 9 phải cỡ nào mới có được chị lại còn phải qua ải của mẹ chị nữa chớ..................mong chờ quá:021::021::021::notforgiven::021::021::021::021:
      thank nàng:th_72::th_72::th_72::th_72:

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      trọng sinh ta lắm lắm a, nhung TS như chị phải học lại từ đầu thì ta thà đập đầu vô gối a, hihi..thương cảm cùng chị, thanks nang editor...., mở đầu 4 chương thui ma ta đã sa chân vaò hố zui, co ba mẹ đầu năm đã ăn "thịt", con đường của chị đã được ̣nh sẵn là bị a nam chính nhà ta ăn, ta hóng được :xitmau::xitmau:ta dư máu a....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :