[Hđ,Sắc]Tiểu Chủ Nhà - Hương Đóa Hoa [TUYỂN EDITOR]

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. sissido

      sissido Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      65
      Cuối cùng chị ý cungz trọng sinh may ra a nam chính mới có cơ hội lên sàn :yoyo60:

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      2.2

      Trịnh Tiểu Muội nhìn thấy vẻ mặt của nha đầu nhà mình giống như có thù sâu khổ lớn, liền nghĩ tới tối hôm qua ba hài tử say rượu sau đó làm trò hề, khỏi nở nụ cười, hai đứa lớn vừa nằm lên gối liền ngủ, chỉ có tiểu nha đầu này làm ầm ĩ, ôm lấy buông tay , còn giống như tiểu quỷ say rượu kêu la: trai, còn muốn uống, uống ngon a.

      Buổi tối khóc náo quấn lấy mình, còn muốn mình phải ru ngủ, làm ầm ĩ đến nửa đêm mới chịu ngủ, làm cho cha của hài tử hận thiếu chút nữa ném vào trong đống tuyết, phải khuyên mãi mới chịu ngủ ở giường lớn phía tây phòng.

      " tại biết khó chịu như thế nào chưa, xem từ nay về sau còn dám tham ăn bậy gì nữa ."Nnhéo vào cái mũi của Tiểu Mạch, Trịnh Tiểu Muội giúp đắp chăn, "Khó chịu ngủ lát hết, làm cơm trưa xong mẹ kêu con."

      Trịnh Tiểu Muội như vậy làm cho Kiều Tiểu Mạch nhớ tới thái hậu nhà luôn lặp lại câu: lão nương năm đó cũng là cành hoa nổi tiếng đến mười dặm tám thôn.

      Kiều Tiểu Mạch đối với trí nhớ khi còn bé rất mơ hồ, nên đối với câu của thái hậu nương nương từng rất hoài nghi, nhưng giờ này khắc này hoàn toàn tin tưởng.

      "Mẹ, người đẹp." Kiều Tiểu Mạch từng bị ép phải khen ngợi lão thái thái nhà , bất quá, lần này buột miệng nhưng lại phát ra từ nội tâm mang theo nửa điểm nghi ngờ khen tặng.

      "Con đứa này, mê sảng cái gì vậy?" Trịnh Tiểu Muội lúc này da mặt còn rất mỏng, nghe xong lời của Kiều Tiểu Mạch..., sắc mặt hồng lên, chói lọi như hoa đào, làm cho dung nhan đẹp càng trở nên kiều diễm thêm vạn phần.

      "Con mê sảng, mẹ, con thấy mẹ là đẹp nhất, dì cũng thế, ba ba, người có phải a." Kiều Tiểu Mạch liếc ngang Trịnh Tiểu Muội nhìn về phía Kiều Kiến Quốc dựa vào cửa phòng, nháy mắt, ra vẻ khờ dại hỏi.

      "Đúng vậy!" Kiều Kiến Quốc gật đầu phụ họa, hắc hắc cười ngây ngô nhìn về phía người vợ của mình,áo bông màu hồng càng làm cho gò má của ửng hồng thêm, nhìn thế nào cũng chán.

      "Hai cha con các người, dám lấy em ra trêu chọc ah!" Trịnh Tiểu Muội bị hai người khen có chút nhịn được, xoay người cầm lấy cái chén bàn bước ra khỏi phòng . Kiều Tiểu Mạch buồn bã , con oan uổng a!

      lần này là khen mẹ rất lòng, bất quá, cũng có chứa chút ít tư tâm. Tại kiếp trước, bởi vì chuyện lập gia đình, mẹ rất giận cha, gien của cha quá kém, làm cho bà khi sinh Kiều Tiểu Mạch, chỉ kế thừa gien của ông, thế cho nên Kiều Tiểu Mạch có kế thừa hoàn toàn gien xinh đẹp của bà, nếu sao có thể đợi đến ba mươi tuổi còn tìm được người chồng nào, hồi bà mười chín tuổi sinh ra lão đại cho nhà họ Kiều.

      Kiều Tiểu Mạch thấy phiền phức khi mẹ suốt ngày oán hận cha là đồ dỏm, hàng thứ phẩm, cho nên, nếu như thế, thay đổi vận mệnh của mình.

      Từ giờ trở đem hai người họ ở chung chỗ, như hai mà , chàng nếu là hàng thứ phẩm, cũng thể là hàng thượng phẩm.

      Kiều Kiến Quốc thu hồi ánh mắt hướng Kiều Tiểu Mạch : "Mẹ con da mặt mỏng, lời ngày hôm nay con đừng trước mặt người ngoài.” xong cũng đuổi theo bà xã, để Kiều Tiểu Mạch người giường cười hắc hắc vui mừng. Trịnh Tiểu Muội có thể đỏ mặt, đúng là thú vị. Kiều Kiến Quốc ngược lại da mặt rất dày. Bên kia Kiều Kiến Quốc theo bà xã vào phòng bếp, lại theo từ phòng bếp vào phòng khách, thấy mở ra ngăn tủ đem đồ tết từ nhà mẹ đẻ bày ra ngoài, ánh mắt lại nhìn mê mẩn đến si ngốc.

      có văn hóa gì, cũng nhớ được những ngôn từ để hình dung nét đẹp của vợ , cảm thấy vợ đẹp mắt, từ lông mi, con mắt, cái mũi, miệng, đến hàm răng đều đẹp mắt, chung chỉ dùng chữ để : hoàn hảo!

      người mặc cái áo bông màu hồng từ khi kết hôn đến giờ, bởi vì ngày thường cất giữ cẩn thận, cho nên trông cũng đến nỗi cũ, mặc ở người , trông rất đẹp mắt, rất thoát tục, tựa như tiên nữ từ trong tranh bước ra, nhìn thế nào đều đủ.

      là mẹ của ba hài tử nhưng dáng người cũng thay đổi gì mấy, ngực ra ngực, eo ra eo, làn da càng trắng nõn non mịn, trơn mượt, mềm mại như tơ trong quần áo. Nghĩ nghĩ lại, liền nổi lên phản ứng.

      Trịnh Tiểu Muội vừa quay đầu lại nhìn thấy Kiều Kiến Quốc si ngốc nhìn mình, theo tầm mắt của nhìn về phía ngực của mình, liền biết nghĩ gì, đỏ mặt liền mắng: "Lưu manh, nhìn cái gì vậy? Hoặc là tới đây hỗ trợ, nếu ra ngoài a!"

      "Vợ a, em là đẹp." Kiều Kiến Quốc trong miệng lời khen tặng, tay đóng cửa lại, chân cũng còn nhàn rỗi, bước vài bước liền ôm eo vợ , hôn cái lên mặt.

      "Giữa ban ngày nổi điên làm gì thế?" Trịnh Tiểu Muội mặt càng đỏ hơn, còn biết xấu hổ, tối hôm qua làm ầm ĩ đến nửa đêm, cũng sợ đánh thức các con.

      "Ai quy định chỉ có thể ôm hôn vợ vào buổi tối chứ." Kiều Kiến Quốc tay vòng quanh eo của Trịnh Tiểu Muội liền về phía giường, bên thân thể đè lên người Trịnh Tiểu Muội, bên tay cũng ngừng lại, mở nút áo, kéo đai lưng ra.

      "Kiều Kiến Quốc, mau buông tay, Mạch Mạch còn trong nhà a." Trịnh Tiểu Muội bị bá vương này làm cho vừa tức vừa giận, cả người theo gò má đến cổ đều ửng hồng, cặp môi mềm mại, đỏ mọng hé mở . . . . . .

      Hình ảnh kiều diễm làm cho tim của Kiến Quốc đập như nổi trống, tinh trùng lên não, còn chú ý gì nữa, chỉ chăm chú cởi quần áo với tốc độ nhanh nhất. Hài tử cái gì, đều là mây bay. . . . . .

      Kiều Tiểu Mạch người mặc áo bông màu đỏ, phía dưới mặc quần bông có hoa màu lam, chân mang đôi giày bông vải trang trí hoa màu đỏ, đứng ở ngoài cửa phòng, phải cố ý, chỉ là biết quần áo để ở đâu nên muốn nhờ mẹ đến giúp đỡ. đâu có nghĩ đến cha mẹ có thể như vậy ở trong phòng. Kiều Tiểu Mạch lặng lẽ xoay người rời , nếu đổi lại là người khác, còn có thể dán lên cửa để nghe lén, sau đó kể lại cho Mạnh Tiểu Khê nghe, nhưng bây giờ. . . . . .

      Điều đau khổ nhất của con người phải là người mình đứng ở trước mặt mình nhưng thể ra câu mình ấy/ ấy, mà là có nhiều chuyện muốn tám nhưng có cách nào kể ra.
      Nhi Đặng, meiluo, linhdiep175 others thích bài này.

    3. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Nam chính có cơ hội lên sàn >.<

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 3.1 Chúc tết

      Edit: thuytinh

      Beta: Ishtar

      Lúc này áo quần mùa đông chỉ là mua bông rồi dùng kim may lại cách đơn giản mà thành, với cầu chỉ cần giữ ấm, cần quan tâm đến hình thức như thế nào lại vừa có thể mặc cái áo trong vài năm, cho nên phần lớn bên trong có rất nhiều lớp..., lớp trong cùng là áo lót, kế đó là áo lông, áo lông còn có thể thêm nhiều lớp bông vải mỏng để giữ ấm. Quần bông cũng giống như vậy, rất dầy và nặng, kiểu dáng quê mùa khỏi !

      Áo bông thể giặt sạch, nếu bông vải bên trong đóng lại thành từng cục, độ ấm áp cũng giảm bớt, cho nên áo bông quần bông luôn mặc ở bên ngoài cùng. Kiều Tiểu Mạch rất bối rối, muốn giả vờ như biết chuyện gì mà đến cửa phòng, quấy rầy chuyện tốt của đôi nam nữ bên trong kia, nhưng ngẫm lại, cũng có cái can đảm đó. Kiều Kiến Quốc sở dĩ có thể trở thành người giàu có, là bởi vì cha là người đối với kẻ địch dùng những cách rất tàn khốc, vô tình như ngày đông giá rét, tốt nhất vẫn nên vào phá hư chuyện tốt của cha, chọc cho cha tức giận.

      Vì vậy, với nguyên tắc muốn cơm no áo ấm bản thân phải tự động thủ. lục tung trong tủ lớn treo quần áo, lấy ra cái áo màu hồng phấn thêu con vịt màu vàng cùng cái quần dài màu đen.

      Đứng chải mái tóc hơi dài của mình trước gương, bởi vì mặc quần áo quá dầy, sử dụng được bao nhiêu sức, thử thắt vài kiểu tóc đều thành công, cuối cùng phiền chán, đem tóc xả ra, dùng cái khăn tay màu hồng nhạt choàng qua đỉnh đầu vòng qua tai rồi thắt hình cái nơ xinh xắn. Qua gương nhìn thấy tiểu mỹ nữ, Kiều Tiểu Mạch rất hài lòng, theo thấy màu hồng phấn được thích từ , bây giờ còn có thể tận mắt thấy quá trình phát triển của chính mình từ tiểu mỹ nữ lột xác thành đại mỹ nữ, cảm thấy rất vui vẻ .

      Dù sao giờ này cặp đôi cha mẹ ở trong phòng biết điều kia cũng chẳng quản nữa, vì vậy quyết định tự mình ra ngoài chơi, hít thở khí mới mẻ, muốn nhìn xem phong cảnh tuyệt đẹp, chất phác của thôn còn chưa khai phá này.

      Bước ra khỏi phòng qua phòng khách hướng ra cửa còn có thể nghe thấy trong phòng đối diện tiếng chuyện trầm thấp nhàng. Phương tiện cách giờ chưa được tốt a, Kiều Tiểu Mạch cười xấu xa, cũng dám đứng lâu, liền thẳng ra ngoài cửa.

      Bên trong phòng, Trịnh Tiểu Muội thở mệt nhọc, xô đẩy người đàn ông bận việc ở người ra, "Kiến Quốc, em nghe thấy hình như có tiếng mở cửa, có phải là Mạch Mạch ?"

      "Có sao? nghe thấy, chắc em nghe lầm rồi! Rượu gạo tác dụng rất lớn, vừa rồi thấy con bé uống xong canh giải rượu rồi ngủ mới ra ngoài, giờ sợ là còn nằm mơ a." Kiều Kiến Quốc cao khoảng thước tám, mày rậm mắt to, khuôn mặt to, rất uy phong, phong độ nhàng, khí vũ bất phàm, tính tình trung thành nhân nghĩa, thà phúc hậu, trọng tình nghĩa nên danh tiếng thương trường rất tốt, khi hứa với ai việc gì cố sức thực , rất có uy tín, luôn lấy chân thành đối xử với mọi người.

      Nhưng đừng nghĩ rằng đối xử tốt với mọi người là khinh người, loại người này là những người khó đối phó nhất. Chứng minh ràng nhất là dối liên tục nhưng sắc mặt vẫn thay đổi.

      " sao?" Trịnh Tiểu Muội có điểm hoài nghi.

      " mà, em đừng nghĩ lung tung nữa, nếu Mạch Mạch tỉnh lại gọi em a, giờ em nên chuyên tâm vào việc chính ." Để phòng ngừa Trịnh Tiểu Muội hỏi thêm nữa, động tác của Kiều Kiến Quốc lại mãnh liệt hơn, tay tiếp tục xoa nắn nơi mềm mại trắng nõn dưới áo lót, nghe thấy được tiếng thở gấp nhẫn của người bên dưới, thề nhất định phải kiếm nhiều tiền, xây căn nhà to lớn, cho bọn mỗi người phòng nhưng đặc biệt là phải cách xa phòng của bọn họ.

      ra khỏi nhà, đập vào mặt Kiều Tiểu Mạch là cái lạnh thấu xương, rùng mình cái, rụt cổ lại, đánh giá khoảng sân rộng trước mắt.

      Tết lịch vừa rơi mấy trận tuyết lớn nên cả thôn đều bao phủ bởi màu trắng xoá của tuyết, chỉ có thể dùng bốn chữ có thể hình dung – khu vườn màu bạc, khí trong lành mát lạnh, sáng sớm Kiều Kiến Quốc quét lớp tuyết ở trong sân tạo ra con đường rộng mét, đem đống tuyết ấy đắp thành những tụ dọc theo đường .

      Nhà ở nông thôn rất đơn giản, nhưng mỗi nhà đều có sân rất lớn, nhà cũng có nhiều gian phòng, hơi giống tứ hợp viện* ở Bắc Kinh cũ, nhưng bởi vì ở đây diện tích khá lớn, chút cũng có cảm giác chen chúc. Lúc này Kiều gia còn chưa có ở riêng, vài người em của Kiều gia cũng đều ở trong đại viện này.

      Sân có hai cửa vào, tận cùng bên trong ở phía bắc của sân chính là dãy sáu gian phòng, nhà của bác cả Kiều Tiểu Mạch ở phía đông gồm ba gian, nhà của Kiều Tiểu Mạch ở phía tây có ba gian; ở hướng tây của sân có ba gian phòng, chú út và bà nội ở ngay đó. Phía đông có đất trống được làm thành đất trồng rau, trồng cải trắng, đây là loại cải sinh trưởng vào mùa đông, mặt được bao phủ bởi miếng cao su màu trắng.

      Phía đầu bên kia đất trồng rau có giếng nước, bên cạnh cách đó xa là máy bơm nước bằng tay, trong sân có cây táo to, chí ít hai mươi năm. ra ngoài, là hành lang lớn, hai bên hành lang là hai gian phòng, hai gian phòng này đều được sử dụng, bên phải chính là phòng bếp, bên khác là gian phòng để đồ vật lung tung và củi đốt.

      Qua hành lang, lại là cái sân, phía nam của sân để rơm rạ chất đống, cùng với cây ngô, cây cát cánh, góc tường phía tây cũng được vây quanh bởi vườn rau con, bên trong cũng trong cây cải trắng, cũng được bao bằng tấm nhựa mỏng màu tráng.

      tiếp chính là cửa lớn, cửa hướng về phía đông, dân quê thường rất chú ý đến mặt tiền của nhà, nên dù cho phòng ở chỉ đơn giản cửa chính luôn rất đồ sộ, cửa được sơn son, rất dầy và nặng, cảm giác giống như là cổng lớn của các phim cổ đại. Kiều Tiểu Mạch hưng phấn vô cùng, nhìn xung quanh đánh giá đến từng căn phòng, giống như nằm mơ, có cảm giác quá chân ! fTrong phong cũng có cả ảnh chụp cả nhà, nhưng đều là ảnh trắng đen, giờ phút này cảm thấy có cảm giác rất xúc động.

      Gạch xanh ngói xám, xà nhà gỗ đuôi én, mọi thứ đều rất an tĩnh, có cảm giác bình yên… ra cửa chính, chính là đường được làm bằng xi măng nhưng lại lầy lọi vì nước tụ mặt đường. Mùa hè ở đây thường có mưa to phải mang dép mủ, mùa đông có tuyết lớn nên phải thay bằng giày được làm bằng lau sậy, đế giày giống như giày của người Mãn, thế nhưng, của người Mãn đế cao ở chính giữa của giày, còn của người ở đây đế cao đều nhau, nên được gọi là giày lông.

      Giày lông bên trong có đệm thêm bông vải nên so với giày bông vải cũng ấm áp, nhưng kiểu dáng thô hơn, mang ở chân hơi khó chịu, lại cũng nhanh, ngoại trừ dùng khi trời tuyết, thời gian còn lại cũng người nào muốn mang.

      Kiều Tiểu Mạch nhìn đôi giày bông vải của mình, nghĩ cũng thể bước ra đường, chỉ có thể đứng ở cửa nhà nhìn về phong cảnh phía xa xa thấp thoáng của thôn .. Tuy phòng ở thấp hơn chút nhưng bố cục đều thay đổi.

      Nhà đối diện là Vương đại nương, Triệu tiểu tẩu, hàng xóm phía bên phải là Lý đại nương, Đỗ đại thẩm; phía bên trái là đường lớn của thôn, đối diện bên kia đường lớn chính là Hạng đại tẩu cùng Ngô thẩm thẩm, qua thêm chút chính là trường tiểu học của thôn. Trước cửa ra vào trường tiểu học có quầy bán quà vặt, nếu như nhớ lầm là vậy.

      "Tiểu Mạch Mạch, tại sao cháu đứng ở cửa ra vào thế?"

      "Cháu muốn xem cảnh tuyết a, đẹp."

      Kiều Tiểu Mạch nhận ra rồi, đây là Vương đại nương ở đối diện qua đời bởi vì bệnh ung thư gan, lúc này phía sau bà chính là đứa con thứ hai được cưng như hoa như ngọc Vương Thanh.

      "Đứa này, suốt thời gian này đều có tuyết rơi, cháu còn có nhìn chán a." Lưu Quế Vinh bị lời Kiều Tiểu Mạch chọc cười.

      "Mạch mạch, tới đây, chị Thanh lấy cho em đường ăn." Vương Thanh hướng Kiều Tiểu Mạch khoát khoát tay, từ trong túi quần móc ra vài cục đường cứng có màu sắc rực rỡ.

      "Chị Thanh, em có mang giầy lông, qua được, ăn xong cơm trưa, em thay giày lông rồi qua bên chị chơi."

      "Tiểu Thanh, giúp mẹ lấy nước tới" Lưu Quế Vinh làm bánh mì sủi cảo, mặt cứng ngắc,Vương Thanh "Đến đây" rồi hướng Kiều Tiểu Mạch , "Mạch mạch, chị bận việc, đường chị giữ lại cho em, đừng quên buổi chiều tới lấy a."

      "Dạ, em biết."

      Kiều Tiểu Mạch đối với chị Thanh ấn tượng rất tốt, vóc người xinh đẹp , tính tình cũng tốt, mắt to, da trắng, gặp ai cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, hàng xóm mặc kệ người lớn hay trẻ đều mến . Kiếp trước, ít lần dạy kèm cho Kiều Tiểu Mạch môn ngữ cùng Ngữ văn.

      Chỉ tiếc người tốt bạc mệnh, lúc đó thi đại học kết quả được tốt, người trong nhà muốn lấy tiền làm cho chị Thanh học lại, mà là đem gả cho Đỗ lão hổ, mở lò gạch ở thôn.

      Đỗ lão hổ trước kia chính là lưu manh, lừa gạt trộm cắp, có học vấn, về sau dựa vào cậu của là bí thư, mở được lò gạch buôn bán được lại xây thêm nhà máy gạch, nhớ những năm đó nhiều người đều muốn xây lại nhà nên lò gạch ngày càng thêm thịnh vượng, chỉ trong thời gian, biến từ đồ lưu manh thành người giàu có.

      Vương Thanh gả trở thành thiếu phu nhân, áo cơm ngược lại lo, nhưng bởi vì tính tình mềm yếu, dễ bị khi dễ, bị mẹ chồng hung dữ cùng em của chồng chèn ép, lại được hưởng xu tiền từ bên nhà chồng.

      Đỗ lão hổ lại là người có mới nới cũ, chờ ‘hoa tàn ít bướm’ ở bên ngoài nuôi tình nhân, còn có hai đứa con nữa.

      Vương gia đem Vương Thanh gả vì Đỗ gia có tiền, tại thấy Đỗ lão hổ tình nguyện lấy tiền cho tình nhân bên ngoài, cũng cho người vợ cưới hỏi đàng hoàng của mình, cha của Vương Thanh liền tức giận, chạy đến nhà họ Đỗ vì con của mình đòi công bằng, kết quả bị Đỗ lão hổ mời đến vài người em tốt của đánh trả, sau liền giải quyết được gì. Những chuyện này Kiều Tiểu Mạch đều là nghe người khác đồn đãi.

      Về phía đương , cũng gặp Vương Thanh mấy lần, người trong cuộc biểu vô cùng bình tĩnh, tùy người khác , mắng như thế nào, đều là tự do của người ta, chỉ im lặng làm giáo nhà trẻ.

      Kiều Tiểu Mạch nghiêng đầu, cũng hiểu điểm này của chị Thanh, rốt cuộc là nghĩ như thế nào a? Lúc này Vương Thanh mới 15 tuổi, học Sơ tam, cách lúc lập gia đình còn có bốn năm, Tiểu Mạch nếu trở lại hi vọng mình có thể ngăn cản bi kịch kia tái diễn.

      "Mạch Mạch, đứng ở nơi này ngây ngốc làm gì vậy? lạnh a, "

      Kéo Kiều Tiểu Mạch chính là phụ nhân mặc áo lông màu xanh, Kiều Tiểu Mạch ngơ ngác chút, nhận ra đây là vợ bác cả Trương Quế Hoa, "Bác cả, bác mới từ bên ngoài trở về, hay là tính ra bên ngoài ạ?"

      " một chuyến đến nhà bác hai của cháu, bác hai của cháu làm cho bác ít dấm chua." Trương Quế Hoa giơ đồ cầm tay lên, " hồi bác cả làm cho cháu món dưa chua đậu hũ ăn nha."

      Hình tượng của Trương Quế Hoa điển hình là người con nông thôn, có văn hóa gì, ngoại trừ chuyện dông dài, người đôn hậu, thiện lương, nhiệt tình, xứng đáng là trưởng bối tốt bụng.

      Kiều Tiểu Mạch kiếp trước thân nhất chỉ có mỗi bác cả, mỗi lần về quê thăm bà nội, Trương Quế Hoa làm cho bàn toàn đồ ăn ngon, lúc này chuyên với bà cũng phá lệ thân thiết hơn, vô cùng ngọt ngào mở miệng: "Bác , chúc mừng năm mới, Mạch Mạch chúc người năm mới vui vẻ, mọi chuyện đều thành công, vạn như ý, chúc mừng phát tài, tiền lì xì lấy ra nha." Hai tay khoanh lại, học người xưa cúi xuống chín mươi độ, ba lần, xong đứng dậy duỗi tay đòi tiền.


      * ai chưa biết tứ hợp viện là đây nhé
      [​IMG]
      Nhi Đặng, meiluo, linhdiep177 others thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      3.2

      Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, là thời điểm trẻ thường chúc tết trưởng bối liền có tiền mừng tuổi, cho nên buổi sáng vào ngày này, bọn sớm rời giường, mặc đồ mới, đến từng nhà chúc tết trưởng bối.

      Nông thôn còn có cả bài vè:

      Tam tinh tại nam, mọi nhà chúc tết;

      Trẻ dập đầu, lớp người già trả thù lao.

      Đòi tiền có, quay mặt trẻ bước .

      bởi vì say rượu có cùng trai đòi tiền, nên giờ trong túi quần nửa xu đều có, nghĩ đến trong túi sắp có tiền liền hăng hái hẳn lên, lộ ra khuông mặt non nớt, đòi tiền lì xì.

      Tập tục ở nông thôn, chỉ cần là con chưa lấy chồng khi chúc tết đều được người lớn cho tiền mừng tuổi, dù cho đến thế kỷ hai mươi mốt, phong tục này cũng biến mất.

      Đương nhiên khi đó con nông thôn đều kết hôn tương đối sớm, nhiều nhất là mười bảy mười tám tuổi, lấy chồng rồi, bạn học chung với Kiều Tiểu Mạch ngoại trừ cùng học lên đại học, đều trước hai mươi tuổi kết hôn, còn lại đều có con, sớm nhất có con khoảng mười hai tuổi.

      Kiếp trước, Kiều Tiểu Mạch bởi vì mực kết hôn, cho nên hàng năm đều có tiền mừng tuổi, cho nên giờ này làm rất tự nhiên, chút xấu hổ gì cả.

      "Miệng ba hoa, cái này học từ ai thế hả?" Trương Quế Hoa có hai đứa con trai, có con , tuy nhiên cháu có rất nhiều, nhưng đối với Kiều Tiểu Mạch xinh đẹp lại thương nhất.

      tại thấy con bé ăn mặc nhu thuận động lòng người, hơn nữa cái miệng nhắn ngọt xớt, càng khả ái đáng , nhất thời cao hứng, từ trong túi quần rút hai đồng tiền đưa tới tay "Cho cháu nè, bỏ vào trong túi quần mua đường ăn, ngàn vạn lần chớ làm mất, giấu kín a, đừng để các trai, chị nhìn rồi lấy nha."

      "Cháu biết, cháu cất kỹ, tuyệt đối làm mất. Nếu các trai lấy tiền của cháu, cháu liền khóc cho bọn xem, làm cho bác cả và mẹ đều tới thu thập bọn họ."

      Kiều Tiểu Mạch cầm chặt hai đồng tiền, có chút uể oải, hai đồng có thể làm gì a? Mua chén vằn thắn thêm trứng gà cũng năm đồng tiền! Dù thế, mặt vẫn bảo trì nụ cười ngọt chết người. tại sống lại, như ng ý thức vẫn còn ở kiếp trước, thực ra giá cả nay mắc như nghĩ. Về sau khi biết được, lúc này chén vằn thắn hai xu tiền, xu có thể mua mười hai khối đường cứng ngắc mới biết được bác cả rất thương .

      " thể khóc, đầu năm mới được chảy nước mắt." Dân quê rất chú ý, lễ mừng năm mới cho phép khóc, thứ nhất là sợ nguyên năm khóc suốt; thứ hai là, ngày đầu tiên của năm mới, nếu khóc.., đại biểu năm này mọi chuyện đều tốt.

      Cho nên trước khi sang năm mới, người lớn trong nhà nhắc nhở con cháu của mình được khóc, cũng dặn chị trong nhà thể trong năm mới khi dễ em trai, em . Về phần qua ngày đầu tiên, mặc kệ cho bọn họ đùa giỡn.

      "Cháu khóc , cháu chỉ giả khóc hù dọa bọn họ thôi." Kiều Tiểu Mạch vừa vừa cẩn thận đem tiền lì xì bỏ vào trong túi áo .

      "Quỷ nha đầu, lòng dạ hẹp hòi nha."

      "Đúng rồi, bác cả, các chị đều đâu rồi?"

      "Bọn chúng ăn xong điểm tâm liền cùng nhau phố đông rồi, cùng còn có Viên Viên nhà lão Lý, Phương Phương nhà Lão Vương, Minh Minh, Ngô Diễm, Thu Thu, con trai thứ hai Trần gia, con trai lớn nhà Phú gia nữa" Kiều Tiểu Mạch khóe miệng co giật, trí nhớ của bác cả tốt.

      Trong thôn nhà ai cũng đều có ba bốn đứa trẻ con, bởi vì thôn cũng tính là lớn, tất cả mọi nhà đều có lui tới nên bọn đều chơi chung với nhau, Kiều Tiểu Mạch sợ lỗ tai của mình nghe mệt, tranh thủ ngắt lời , "Người chơi đúng là nhiều a." Xem ra hơn phân nửa trẻ con trong thôn đều lên phố chơi cả.

      "Đúng là rất náo nhiệt, cháu muốn lắm phải ?" Trương Quế Hoa cố ý trêu chọc , , "Ai kêu cháu tham ăn ngủ đến giờ này, lần này được dạy dỗ rồi, xem lần sau còn dám uống rượu ."

      "Cháu mới muốn a? Tuyết lớn như thế, đường lại trơn thế, cháu mới cần ? Hơn nữa cháu cũng phải cố ý ngủ đến giờ a, ai ngờ rượu ngọt say lòng người nha."

      Trương Quế Hoa biết trẻ con rất thích náo nhiệt, tuy miệng quan tâm, nhưng trong lòng xác định là rất khó chịu, cảm thấy thú vị nhưng cũng nỡ lại trêu chọc cháu mình, "Vậy chúng ta chơi, đầu năm mới đường cũng có ai, có cái gì để xem đâu, , đến phòng của bà nội, bác cả lấy bánh cho cháu ăn"

      "Vâng" Kiều Tiểu Mạch gật gật đầu, ngoan ngoãn theo phía sau bà, vốn cũng muốn tới chỗ bà nội chúc tết.

      Đêm 30 ở nông thôn có tập tục là thức đêm, cho nên đêm đầu tiên của năm mới đốt pháo, ăn xong sủi cảo rồi lên giường ngủ, trẻ con sau khi mừng tuổi, cầm tiền mừng tuổi mua pháo đốt chơi. Mùng đầu năm, người lớn cũng cần nghỉ ngơi, đường cái kỳ rất vắng, cửa hàng cũng mở cửa bán, chỉ có vài cửa hàng cá biệt bày pháo ra bán, nhưng qua giữa trưa dọn hàng, về nhà nghỉ ngơi, đánh bài, ăn hạt dưa, chuyện tán gẫu, nếu gia đình có tiền ở trong nhà xem ti vi. Trong thôn lúc này nhà giàu nhiều lắm, cả thôn có thể mua được ti vi tốt tới vài hộ. em Kiều gia cùng nhau góp tiền mua cái đặt ở trong phòng Kiều Hạ thị.

      Lúc này Kiều Hạ thị tai chưa bị lãng, mắt chưa mờ, thân thể còn rất khỏe mạnh, đứng nhanh nhẹn, tuyệt đối là nhân vật quyền uy ở Kiều gia, bà bốn mươi tuổi phải thủ tiết, người làm việc đem bảy đứa con nuôi lớn, các chú bác đều rất hiếu kính với bà. Kiều Tiểu Mạch đẩy cửa vào, trong phòng vô cùng náo nhiệt, bác hai trai, bác hai , chú thím út, các dì hàng xóm đều ở đây rồi, đem phòng hơn mười thước vuông vây kín chỉ chừa đủ được người lại.

      ti vi phát lại tiết mục ăn mừng tết lịch, đầy vỏ hạt dưa, bánh, kẹo, xen lẫn tiếng cười lớn và nhiều tiếng cắn hạt dưa thanh thúy. Người đúng là nhiều, Kiều Tiểu Mạch đại khái nhìn qua vòng, may mắn các người lớn đều ở đây, cũng đỡ phải đến từng nhà. như chuột con rơi vào trong thùng gạo, cười đến con mắt đều híp lại, mười phần đều giống tiểu hồ ly.

      "Bà nội, ăn tết vui vẻ, cháu đến chúc tết bà, chúc bà thân thể khỏe mạnh, vạn như ý, phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn, " Hướng bà nội chúc tết là phải làm lễ dập đầu, dưới đất đầy vỏ hạt dưa, quỳ xuống, đơn giản vì ở đây nhiều người, căn bản kiếm ra đủ chỗ để cho làm lễ quỳ lạy.

      giống như vừa rồi hướng Kiều Hạ thị cúi ba cái chín mươi độ, cũng cúi đầu với các vị chú bác thím , "Bà nội, bác cả, bác hai, bác hai , chú út, thím út…, chúc mọi người thân thể khỏe mạnh, làm ăn phát đạt, thêm năm vui vẻ hạnh phúc"

      thực ra trong lúc này có rất nhiều người lớn biết, cho nên chúc tết cũng xưng hô tên từng người, cũng may giờ mới năm tuổi, mọi người cũng cùng so đo.

      "Tiểu quai quai, nhanh đến bên bà nội này." Kiều Hạ thị hướng ngoắc tay, "Sao chỉ mình cháu tới? Mẹ cháu đâu?"

      bị con trai của bà nội kéo lên giường chơi trò sưởi ấm rồi, đây là lời , nhưng Kiều Tiểu Mạch dám ra.

      " biết cha mẹ cháu đâu, thức dậy thấy." Kiều Tiểu Mạch vui tươi hớn hở qua, nhào vào trong ngực bà nội. "Chẵ là là nhìn cháu chưa thức nên chắc ra ngoài rồi." Kiều Hạ thị tự giác giúp hai người tìm lấy cớ, vuốt khuôn mặt nhắn của tiểu Mạch , "Mẹ cháu cháu tham ăn uống rượu say, ta còn tưởng rằng cháu ngủ nguyên ngày?"

      "Sao có thể a, cháu rất nhớ bà nội nên đến đây chúc tết bà a?" Kiều Tiểu Mạch những lời nịnh nọt này thành quen miệng..., chút ngại ngùng đều có.

      "A, là nhớ ta nên đến chúc tết, hay là nhớ thương tiền mừng tuổi nha." Kiều Hạ thị vuốt cái mũi của , trêu chọc hỏi.

      Kiều Tiểu Mạch nghiêng đầu, chu cái miệng nhắn, sửng sốt hồi, ra, "Tất nhiên là chúc tết bà nội rồi, chúc tết có tiền nha."

      Kiều Tiểu Mạch sống ba mươi năm, cái khác có học được, khoe mẽ gặp may ngược lại luôn hơn người.

      xong, mọi người trong phòng đều nở nụ cười, so với vài chị em bà con xinh đẹp hơn, lúc này lại bởi vì mặc quần áo mới, nên càng trông khả ái.

      "Xem cái miệng nhắn này, cũng ngọt như cha cháu, lúc nào cũng những lời dễ nghe vui tai, giống như diễn viên TV vậy"

      "Đứa trẻ này là đứa thông minh, mẹ của nó dạy vài câu Cát Tường, dùng để chúc tết, trước kia ta còn lo lắng bé còn tuổi lời Cát Tường bị lắp? nghĩ tới lại học tốt thế, cũng biết đứa này giống ai, con trai, con dâu của ta đều thuộc dạng ăn vụng về, hai người trai cũng thể ăn lưu loát, ngược lại đứa này, cái miệng nhắn này lại được a."

      Giống ai, đương nhiên chính là hai người biết xấu hổ ở nhà a, giữa ban ngày lại lăn giường, bỏ rơi con cái, Kiều Tiểu Mạch trong lòng thầm .

      "Chị cả, người thực có phúc, con trai, con dâu đều hiếu thuận, cháu trai cháu đều đáng ."

      "Bạn già, bà đừng như vậy, con trai, con dâu đối với bà chẳng phải vô cùng tốt sao, chúng ta khổ cả đời, già rồi cũng nên hưởng phúc thôi". Mọi người ngươi lời ta câu. Vẫn quên lì xì tiền cho Tiểu Mạch, tiền cứ bay thẳng đến trong túi của . Kiều Tiểu Mạch nhìn lướt qua chút, ngoại trừ Kiều Hạ thị cho nàng hai nguyên ngoại, những người khác đều đồng, có hai bác lớn tuổi nhất chỉ cho năm xu, tổng kết lại, hai đồng của bác là nhiều nhất.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: tuy thể viết càng ngày càng hay, nhưng mỗi chương số lượng từ đều rất phong phú.
      Nhi Đặng, Neavah Redneval, meiluo7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :