@Neavah Redneval xl vì có thể giọng tớ khiến bạn khó chịu. nhưng tớ thuần túy chỉ vì tò mò muốn biết bchuowng bn nam nữ chính gặp nhau chứ có ác ý gì cả. mong bạn thông cảm! ^^!
Chương 10: Tiểu Cữu (Em vợ) Edit: Ishtar Nhà ông ngoại Kiều Tiểu Mạch ở khu phố bên trấn tây xã văn hóa, tường viện lát gạch, tiến vào trong viện, phòng ốc so với Kiều gia mới hơn một chút, cũng như sân lớn tại Kiều gia, đứng trong sân viện ở Kiều gia có thể nhìn ra tổ tiên nhà này hẳn là xuất thân thương nhân, mặc dù lúc đầu đại viện Kiều gia bị hủy bỏ, một phần bị phân chia, chỉ để lại hai tiểu viện nhỏ cho hạ nhân ở, nhưng cửa gỗ to lớn cùng hành lang khắc hoa vẫn có thể nhìn ra tài lực của tổ tiên Kiều gia. Mà Trịnh gia, vẻn vẹn chỉ đứng ở ngoài cửa, liền có thể nghe thấy từ trong sân bay ra hơi thở phong độ của người trí thức. Trước cửa viện, Kiều Lương dẫn đầu xung phong chạy tới gõ cửa, "Bà ngoại, ông ngoại, con là Kiều Lương, mở cửa cho con a." Trong phòng có người đáp, "Tới đây, tới đây, " mở cửa là gái mười tám mười chín tuổi, mặt trứng ngỗng mắt to, môi hồng nhuận no đủ, thanh tú xinh đẹp với mái tóc dài đen nhánh ̣t thành đuôi ngựa cao cao buộc ở sau ót, ngũ quan hơi giống Trịnh Tiểu Muội, chỉ là trẻ tuổi hơn, làn da non mịn sáng bóng nhẹ nhàng, người khoác áo khoác màu đỏ, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, chau chuốt từ xuống dưới, phác họa nên dáng vẻ mềm mại yểu điệu, rất xinh đẹp, rất đẹp mắt, chói mắt, ra ngoài chắc sẽ khiến cho gái khác vừa hâm mộ vừa ghen ghét đố kỵ, dẫn tới một đám sắc lang thèm thuồng theo đuôi thèm muốn. "Chị, rể, mau vào, mẹ mới vừa nhắc hai người, chị chắc cũng nên đến rồi!" Kiều Tiểu Mạch liếc mắt liền nhận ra, đây là con gái mà ông ngoại khi lớn tuổi mới có, nhỏ hơn Trịnh Tiểu Muội mười hai tuổi - dì út Trịnh Hân Ngữ, đây cũng là trong những nhân vật truyền kỳ của Trịnh gia, bà chủ lớn của công ty trách nhiệm hữu hạn Hân Ngữ, là một nữ cường nhân, công ty lợi nhuận hàng năm thu vào hơn ngàn vạn, dưới trướng lại kinh doanh trang phục nam nữ, thời trang trẻ em, thẩm mỹ viện, may mặc ···· đối với xu thế có trực giác nhạy cảm sắc bén, đúng là phụ nữ đứng đầu thời đại trào lưu. Lợi hại nhất chính là, gả cho con một cán bộ cao cấp, làm tướng quân phu nhân. Kiều Tiểu Mạch sở dĩ Học viện mỹ thuật học thiết kế thời trang, phần lớn nguyên nhân là bởi vì người dì út này. Kiều Đại ban đầu có ý ̣nh muốn cho học tài chính, sau khi tốt nghiệp vào công ty giúp Kiều Đại quản lý công ty. Trịnh Hân Ngữ Trịnh gia và Kiều gia thể đều chỉ có tiền trong mắt, con cháu hai nhà đều có mùi tiền, liền làm chủ cho đứa con gái duy nhất của hai nhà Kiều Tiểu Mạch học nghệ thuật, học quốc hoạ, truyền bá văn hóa Trung Quốc, vì nền văn hóa ̉ xưa làm chút cống hiến. Kết quả Kiều Tiểu Mạch vào Học viện mỹ thuật, lấy danh nghĩa học nghệ thuật trải qua cuộc sống hưởng thụ phóng túng tán gia bại sản. Trịnh Hân Ngữ so với Trịnh Tiểu Muội càng nuông chiều con cái, đối với quả thực hữu cầu tất ứng (muốn gì có nấy), có sai sẽ bao che, có tội sẽ che giấu giúp đỡ, đối với việc chọn con rể so với Trịnh Tiểu Muội còn bắt bẻ hơn, bằng Kiều Tiểu Mạch cũng tuổi bó to rồi còn có người . Kiều Tiểu Mạch ở kiếp trước rất thân với , nay vừa gặp, hà cớ gì chạy lại ôm đùi chứ? "Dì út, dì út, con nhớ dì muốn chết." Đây là câu nói muôn thuở, mượn dùng một chút. Trịnh Hân Ngữ cảm giác đùi mềm nhũn, cúi đầu nhìn thấy đôi mắt to ngân ngấn nước của Kiều Tiểu Mạch, cái mũi đau xót, xoay người tay ôm lấy cháu , dùng gò má cọ cọ gương mặt của , "Tiểu tổ tông có lương tâm, nhớ dì mà cũng biết trở về thăm dì, bà ngoại nhớ con khóc biết bao nhiêu." thương nhéo nhéo khuôn mặt đầy thịt của , vừa sủng nịch vừa oán trách , "Ngược lại mập hơn một chút, có thể thấy được gạo nông thôn nuôi người cũng tệ nha?" Lời này toát ra một mùi chua lè, cũng kèm theo chút khinh thường. vẫn cảm thấy chị mình như hoa như ngọc, đẹp như tiên nữ ai sánh bằng phải gả cho một gã nông dân tứ chi phát triển, phàm phu tục tử như Kiều Kiến Quốc chính là Hằng Nga bị Trư Bát Giới gặm, thiên nga trắng bị con cóc ghẻ chà đạp. Mặc dù tại Kiều Đại đã mười tuổi rồi, vẫn nghĩ như vậy, bất kể Kiều Kiến Quốc trước kia trợ cấp học phí cho đến trường, vay tiền cho Trịnh Kiếm Phong làm ăn buôn bán, xem cha mẹ như cha mẹ mình mà hiếu kính, trong lòng có cảm kích, nhưng vẫn cảm thấy chị gái giống như tiên nữ của mình nên làm vợ một nông dân. Nếu phải năm đó cách mạng văn hóa diễn ra mạnh mẽ, chị cũng đã giống như , lên thành phố học đại học y, làm một bác sĩ cứu sống mọi người. Tổ tiên Trịnh gia trong sạch ở những năm sau này làm thầy giáo trong huyện Liễu Tuyền, vẫn luôn được mọi người tôn kính thư hương thế gia. Buổi đầu cải cách, ̣a chủ, phú nông, người phản cách mạng, các phần tử xấu, gián điệp là năm loại người thuộc chế độ độc tài, là đối tượng cần cải tạo, khi cách mạng càng phát triển, thành phần trí thức cũng trở thành đối tượng cải tạo. Do đó thành phần trí thức được xếp thứ chín trong nhóm "phú nông, phản cách mạng, phần tử xấu, cánh hữu[1], gián điệp, kẻ phản bội, phe đối lập, tầng lớp tư sản chủ nghĩa", thêm vào đó lúc ấy thành phần tri thức lại có tác phong kênh kiệu cho nên thành phần trí thức được gọi là "Cũ Chín" (người đàn ông thứ chín – hôi thối loại thứ chín [2]). Trịnh Thủ Nghi có may mắn như Kiều Bác Văn, bị tố cáo đánh nhau, bắt giam, viết kiểm điểm, chấp tay sau đít học nhảy cóc, ăn cơm nguội, lần lượt đế giày, nước bọt chấm bay đầy trời, vợ con đều theo chịu khổ. Có một lần buôn bán bị hồng vệ binh quấy rối phun rượu vào mặt, Trịnh Thủ Nghi cũng giống như những người đọc sách khác, tôn nghiêm và kiêu ngạo có cận kề cái chết cũng cúi đầu, nhất thời chịu được loại khuất nhục này, mạnh mẽ phản kháng, kết quả thân thể gầy yếu chỉ hiệp đã bị đánh đến đứng lên nổi, sau đó, đại hội phê phán[3] bạo lực đã biến thành đại hội đấu tranh chống lại bạo lực, đại hội phê phán chỉ là phê bình vấn đề xung đột bằng bạo lực, bằng lời nói, đại hội đấu tranh giống vậy, là hoàn toàn đấu tranh, là trở thành kẻ thù của giai cấp, bởi vì là kẻ thù, cho nên thế như trẻ tre vô tình trấn áp tất cả. bị trói cọc gỗ để cho mười hồng vệ binh cầm đế giày đặt mặt hô, tôi là người có lỗi, mặt tôi sưng to giống như đầu heo, sau đó treo ngược giờ cho tỉnh táo kiểm điểm. Trịnh Thủ Nghi rất muốn chết, nhưng nhìn vợ cùng hai người con trai, lại bỏ được, khi đó, chết thật dễ dàng, sống mới khó. Năm 69, ngay lúc Trịnh Thủ Nghi biết có thể sống qua mùa đông kia hay , mùa xuân của tới sớm ngoài mong đợi. Năm đó thành phần trí thức là Cũ Chín, nhưng thầy thuốc lại được người kính trọng vô cùng . Ôn gia bỏ nghề dạy học, chuyển sang hành nghề y, ông nội và cha Ôn Lam đều ra nước ngoài học tập, ở lĩnh vực Tây y cũng có chút uy tín, Ôn Lam (vợ Trịnh Thủ Nghi) sinh ra trong thế gia y sinh, từ đã bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh, mười tuổi có thể xem mạch chẩn bệnh cho người khác, đối với Tây y cũng phi thường có thiên phú, nhất là phụ khoa và ngoại khoa, tuổi còn mà có uy tín trong nghề. Thời kỳ cải cách, bởi vì chưa cùng Trịnh Thủ Nghi phân chia giới hạn, bị bệnh viện huyện giáng chức từ bác sĩ khoa ngoại xuống làm hộ sĩ thực tập khoa phụ sản, tiền lương ở mức thấp nhất, thời gian trôi qua vô cùng kham khổ, bất quá, có bị kéo ra đại hội phê bình. Năm 69 vợ của chủ nhiệm huyện ủy Đường Quốc Hào khó sinh xuất huyết nhiều, bác sĩ bệnh viện huyện hỏi cứu người lớn hay cứu đứa nhỏ, nhất thời ngơ ngác, làm chậm trễ cơ hội cứu chữa, bác sĩ trưởng từ trong phòng giải phẫu ra, cho biết: nên chuẩn bị tâm lý tốt ···· Ôn Lam lúc ấy cũng có mặt, thấy Đường Quốc Hào vẻ mặt cực kỳ bi ai, nhất thời nhịn được, lên, đối với : nếu như ông đồng ý, xin cho tôi thử xem! chỉ là bác sĩ thực tập khoa phụ sản, thân là bác sĩ trưởng bệnh viện chủ nhiệm tự nhiên đồng ý, Đường Quốc Hào ôm ngựa chết trước mắt thấy ngựa sống bèn suy nghĩ, đáp ứng. Ba giờ sau, ra, vẻ mặt bình tĩnh cho Đường Quốc cường: mẫu tử bình an! thành đại ân nhân của Đường gia, Trịnh Thủ Nghi cũng bởi vì khẩn cầu nên được thả ra, bất quá bởi vì vấn đề thân phận, vẫn chỉ có thể rảnh rỗi ở nhà, xem như bế môn tư quá [4]. Bảy sáu năm, cải cách chấm dứt, nhưng Trịnh Thủ Nghi thân phận Cũ Chín vẫn được sửa lại án xử sai, ba đứa nhỏ như trước được đối đãi công bằng. Mùa đông năm 77 quốc gia khôi phục bãi bỏ 11 năm thống nhất thi đại học, Trịnh Tiểu Muội vừa vặn vượt qua hàng ngũ xét tuyển, thành tích của tệ, đậu vào bệnh viện tỉnh khẳng định đủ điểm, bất quá, cuối cùng bởi vì lý do thân phận, bị đánh rớt. biết nguyên nhân bên trong, đóng cửa lại vùi đầu khổ học nửa năm lại tham gia đợt tuyển chọn mùa hè năm 1978, thành tích y học tệ, đã trúng tuyển học viện Nam Kinh, bất quá, cuối cùng danh sách vẫn bị thiên kim lãnh đạo nào đó thay thế. Chỉ có thể hợp thời. Khi đó thi đại học đối học sinh quan trọng giống như đỗ trạng nguyên khoa cử thời cổ đại. Trịnh Tiểu Muội tâm cao khí ngạo, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, nhảy sông tự vận! Ngày đó, Kiều Kiến Quốc vừa vặn từ nhà sư phó của hắn trở về, nhất thời gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ. Mười năm trước Trịnh Tiểu Muội quả là một đóa hoa hồng trong veo như nước, lại ngâm trong nước sông, áo sơ mi màu trắng, quần màu đen bao trọn thân mình duyên dáng, khiến Kiều Kiến Quốc bình thường thanh tâm quả dục bị đốt đến toàn thân đều nóng rực lên, hận thể lại nhảy xuống sông hạ nhiệt. Kiều Kiến Quốc nhất thời nhịn được, thừa dịp nương người ta hôn mê giúp người ta làm ‘hô hấp nhân tạo’, sau đó liền nhớ thương Trịnh Tiểu Muội, cũng từ đó mà phát triển tình cảm. Khi đó chàng trai tương tư Trịnh Tiểu Muội có thể xếp hàng từ phố tây quấn vòng trở lại phố tây, nhưng bởi vì thân phận của nên e ngại dám công khai theo đuổi. Kiều Kiến Quốc trưởng thành hình dáng cũng tệ lắm, màu da hơi ngâm đen, đôi mắt rất có thần, có điểm giống Quan Công[5] trong truyện Chu Vũ, trong thôn cũng có ít nương ái mộ . Kiều Kiến Quốc thích cùng người khác chuyện vòng vo, trong lòng thích rõ ràng, là loại người nhìn trúng sẽ buông tay. mến Trịnh Tiểu Muội, liền quyết định chủ ý nhất định phải lấy làm vợ. Khi đó và Phú lão Tam cùng Nghiêm sư phó học trù nghệ, hai người đều ở nhà thầy, cách nhà Trịnh Tiểu Muội rất gần, cũng cách nhà máy dệt nơi Trịnh Tiểu Muội làm rất gần, vì vậy lúc nào rãnh rỗi liền canh giữ ở cửa ra vào nhà máy chờ Trịnh Tiểu Muội tan tầm, sau đó yên lặng đưa về nhà. Trịnh Tiểu Muội nhảy sông tự vận được cứu lên, lại bị Ôn Lam ôm khóc vài lần, mới chậm rãi buông xuống ý niệm trong đầu, nhìn xem em gái tuổi còn học cấp 2 và em trai học sơ trung, suy nghĩ liền quyết ̣nh làm, kiếm tiền cho hai đứa em ăn học. Kiều Kiến Quốc theo vài lần, Trịnh Tiểu Muội buồn bực, đem xe đạp ném ở ven đường, quay đầu hướng nổi giận : Kiều Kiến Quốc, có thôi ? rốt cuộc muốn làm gì, muốn theo tôi đến bao giờ? Kiều Kiến Quốc xoa xoa tay : muốn làm gì cả, chỉ là muốn đưa em về nhà mà thôi! Trịnh Tiểu Muội bị trơ trẽn đuổi chọc tức, tay chỉ vào run lên: tôi phải đã ràng với rồi sao? Hai chúng ta có khả năng, tôi Trịnh Tiểu Muội mặc dù là thi đậu, thi rớt đại học, cũng gả cho một cái giá múc cơm như . (ý nói đầu bếp) Kiều Kiến Quốc dựng chiếc xe từ mặt đất lên, dõng dạc đường hoang nói: em nếu thích, từ nay về sau làm đầu bếp, đổi nghề. Trịnh Tiểu Muội nghe lời này của , tức giận cả khuôn mặt đều đỏ bừng, thân thể cũng run rẩy lên, bộ dáng kia Kiều Kiến Quốc nhìn thấy tâm cứ như vậy phịch phịch nhảy lên vui vẻ, vững vàng được nữa. Trịnh Tiểu Muội : Kiều Kiến Quốc, tôi cảnh cáo , đừng học thói du côn lưu manh đầu đường xó chợ mặt dày mày dạn, tôi đếm đến ba, tránh ra cho tôi, cho phép theo tôi nữa, nếu đừng trách tôi niệm tình cũ, khách khí với . Trịnh Tiểu Muội như vậy, Kiều Kiến Quốc những tức giận, ngược lại còn thay đổi gương mặt nghiêm túc trước đó, vỗ cái ót ha ha cười ngây ngô , làm cho Trịnh Tiểu Muội ngơ ngác rõ, cho là mình đã nói lời nặng nề gì đó, tổn thương Kiều Đại này rồi chăng. Trịnh Tiểu Muội có chút băn khoăn, dù sao đây cũng là ân nhân của mình, mặc dù nghĩ lấy thân báo đáp, nhưng cũng thể lấy oán trả ơn, tâm tình dịu xuống một nửa, hỏi: cười cái gì? Tôi phải coi thường , tôi chỉ là tại muốn chuyện đương, em trai em gái đều còn , ba mẹ tôi thân thể tốt, tại tôi chỉ muốn kiếm tiền nuôi gia đình. Kiều Kiến Quốc cười càng hăng hái, nguyên lai tưởng rằng cho tới nay đều là chỉ có bản thân bên tình nguyện, nghĩ tới Tiểu Muội đối với mình cũng có tình, bằng cũng lung tung niệm tình cũ gì đó, càng cùng mình giải thích nhiều như vậy. Trịnh Tiểu Muội ngày thường chưa thấy qua Kiều Kiến Quốc cười, nay đột nhiên bắt gặp, bỗng dưng cảm thấy cái người cao to thô lỗ này cũng phải đáng ghét như trong tưởng tượng, còn rất đẹp mắt, lại có má lúm đồng tiền. Vừa nghĩ như vậy, mặt càng đỏ hơn, phỏng chừng đỏ như lòng đỏ trứng gà. Trịnh Tiểu Muội dậm chân, uốn éo eo, đoạt lấy xe đỏ mặt muốn : Tôi đây, từ nay về sau đừng tới tìm tôi. Lại bị Kiều Kiến Quốc kéo lại, đợi nửa ngày, biểu tình nghiêm túc trịnh trọng nói: Tiểu Muội, gả cho , rất thích em, cam đoan từ nay về sau sẽ đối xử với em thật tốt, và em cùng nhau nuôi gia đình, xem cha mẹ em giống như cha mẹ ruột, xem em trai em gái em như em của mình, , hướng Mao chủ tịch cam đoan ···· Kiều Kiến Quốc có ăn học nhiều, suy nghĩ cùng hành động có chút thô lỗ, nhận định việc gì đều phải làm cho bằng được, thích Trịnh Tiểu Muội, muốn cưới làm vợ, dù thế nào cũng phải đem người lừa gạt cưới về nhà mới được. Hắn là đứa con trung thành của Đảng, tin tưởng vững chắc câu nói của Đảng: kiên trì chính là thắng lợi. Về sau, chuyện tình của Kiều Kiến Quốc đã chứng minh câu nói đó, nương tốt sợ người quấn quýt! Trịnh gia đương nhiên cũng ưng Kiều Kiến Quốc, nhưng khi đó con gái Cũ Chín thể so với con gái nông gia dễ dàng tìm chồng, Trịnh Thủ Nghi cuối cùng cũng gật đầu. Kiều Kiến Quốc có thân phận, nhưng thắng được lòng người là nhờ vào tính thành thật, là người lời nói ra chắc như đinh đóng ̣t. Năm 78, Trịnh Hân Ngữ lên tiểu học, đem tiền đóng học phí. Năm 79, Trịnh Kiếm Phong bộ đội, cầm tiền tìm quan hệ. Năm 85, Trịnh Kiếm Phong bị thương phục viên về nhà, chạy đông chạy tây vay mượn gom góp vạn đồng tiền, để cho em vợ xuống Nam buôn bán. Đối với Trịnh gia, chút cũng bỏ bê. "Chị, rể, hai người tới, đường lạnh chứ." Trước mặt bước nhanh tới chính là Trịnh Kiếm Phong, cùng vợ chồng Kiều Kiến Quốc bắt chuyện chào hỏi, đón lấy quà tết tay , vừa muốn đỡ lấy đồ tay Kiều Kiến Quốc. " cầm là được rồi." Kiều Kiến Quốc tránh thoát, nhìn xem cậu em vợ ‘biến mất’ hơn ba năm, rất là đau lòng nói, "Đen, gầy, chịu ít khổ cực rồi. " vỗ vỗ bờ vai của , hỏi, "Còn nữa sao?" ", qua đầu năm sẽ , trở về nhìn xem, trong nhà được chị, rể chăm sóc rất tốt, em cũng yên tâm hơn nhiều." Trịnh Kiếm Phong cười, lộ ra hàm răng trắng tinh. tới vuốt vuốt tóc Kiều Tiểu Mạch, hỏi, "Mạch Mạch đã lớn như vậy rồi, em nhớ lúc em phương Nam con bé mới lớn có chút xíu." Kiều Tiểu Mạch hơi hưng phấn mà kêu tiếng ‘cậu’, Trịnh Kiếm Phong đáp trở về câu ‘ngoan’, lại đem Kiều Đại, Kiều Nhị khen ngợi phen, liền nói với Trịnh Hân Ngữ, "Dẫn bọn nhỏ lấy quà ." Trịnh Hân Ngữ gật đầu, với Mạch Mạch, "Cậu từ phương Nam mang về cho con rất nhiều quần áo xinh đẹp, chúng ta xem nào." "Dì út, chúng con đâu? Chúng con cũng có quà sao?" Kiều Đại Kiều Nhị phía sau liên tiếp hỏi, sợ cậu và dì út quên mất bọn nó. "Đương nhiên là có, cậu cũng mua cho các con quần áo và đồ chơi, cùng dì út lấy quà thôi nào." xong, ôm Kiều Tiểu Mạch, đằng sau Kiều Đại Kiều Nhị theo vẻ mặt tung tăng như chim sẻ. Kiều Tiểu Mạch giống với hai trai , hưng phấn phải vì quà tặng, mà là vì người tặng quà. đối với trí nhớ khi còn bé rất mơ hồ, nhưng lại nhớ điểm, cậu chính là nhân tố quyết ̣nh khiến cả nhà giàu lên. Kiều Tiểu Mạch đối với người cậu này cực kỳ sùng bái , kiếp trước từ Trịnh Tiểu Muội biết được, cậu tham gia trận chiến giành lại Lão Sơn năm 1984[6], người chết vô số, trong tám dặm Đông sơn đều là chiến trường, trận chiến vô cùng ác liệt, hai bên luân phiên chiến đấu còn phải cứu chiến hữu bị thương vì trúng đạn, sau đó được cứu, nhưng vẫn để lại di chứng vừa đến ngày mưa thì xương bả vai, xương đùi, cột sống đau nhứt. Vì đại nạn chết tất có phúc – lúc đó cậu đã nói như vậy. Thương thế tốt hơn, cậu đệ trình đơn xin phục viên, về đến cố hương trong ngành cũng đã an bài vào trấn ghi danh làm cảnh sát. Những ngày đầu năm 85, cùng nhau phục viên còn có Đường Ái Quốc và Tôn Kiến Quân đến tìm cậu uống rượu, cũng biết ba người cùng chỗ mưu đồ bí mật cái gì, ngày hôm sau, Trịnh Kiếm Phong đến nhà máy xin nghỉ giữ chức, lấy ra tiền dành dụm trong nhà để cho cậu cưới vợ, lại hỏi mượn Kiều Kiến Quốc vạn đồng tiền, thu thập vài món hành lý cùng Đường Ái Quốc và Tôn Kiến Quân lên một đoàn tàu xuôi nam. Hai năm qua người trong nhà ngoại trừ mỗi nửa năm nhận được bức thư báo bình an của cậu và hai vạn đồng tiền gửi kèm theo ra, tin tức khác cũng có. Người trong nhà lo lắng cho cậu đồng thời cũng tránh khỏi nghi ngờ nghĩ, cậu rốt cuộc ở bên ngoài làm cái gì, dù sao hai vạn đồng tiền cũng phải là con số , lúc bấy giờ gia ̀nh vạn nguyên đã là rất hiếm có, hai năm liên tục gửi về nhà hai vạn, nhưng lại là sự kiện vô cùng chấn động. Trịnh Thủ Nghi biết tình huống ở bên ngoài của con trai, tiền này cũng dám xài, chỉ là dựa theo cầu của con trai trả Kiều Kiến Quốc vạn đồng tiền, còn lại toàn bộ cất giữ cẩn thận. Số tiền chính xác Trịnh Thủ Nghi cũng giấu giếm hai vợ chồng Kiều Kiến Quốc. Gần đây trong lòng ông luôn bất an, muốn tìm một người đáng tin cậy bàn bạc chủ ý, vợ và con gái đều là con dâu nhà người ta, quyết định chọn Kiều Kiến Quốc - một nửa con trai thì còn ai có thể! Thứ hai, ông đối với Kiều Kiến Quốc người con rể này rất hài lòng, tiền lương của mình cũng cao, con trai tham gia quân ngũ, con gái đến trường, Kiều Kiến Quốc ít lần vụng trộm giúp đỡ bọn họ, việc làm này, rước lấy một số em Kiều gia bất mãn, cưới vợ liền quên mẹ đẻ, cầm tiền Kiều gia tiếp tế Trịnh gia, nếu phải lo lắng con trai, muốn lưu lại cho con mình đường lui, tiền này ông muốn mượn Kiều Kiến Quốc để tu sửa phòng ở. Mà Kiều Kiến Quốc cũng xác thực có làm cho ông thất vọng. cùng ông suy nghĩ giống nhau, một khi biết tình huống cụ thể của cậu em vợ, số tiền kia tốt nhất nên động vào. Cùng lúc khuyên cha vợ đừng lo lắng, giống như lúc trước an phận mà sống, an phận làm người, về phương diện khác nhờ người nghe ngóng giùm. Năm ngoái Đường Ái Quốc trở về, thoáng qua tình huống của bọn , cũng cam đoan phải làm ăn phi pháp, phía Nam bên kia công việc bận rộn, ba người chỉ có thể thay phiên về nhà thăm người thân. Lúc này mới yên lòng, lại nghe Đường Ái Quốc , gửi tiền về nhà làm sinh hoạt phí, chỉ là một chút lợi nhuận, cần lo lắng, lúc này mới yên tâm đem tiền trả lại cho Kiều Kiến Quốc, để trả lại cho người khác. [1] Cánh hữu là từ dùng để chỉ những người có khuynh hướng chính trị trái ngược với cánh tả. Với đường lối bảo thủ, bảo vệ các truyền thống xã hội. [2] http://baike.baidu.com/view/520904.htm [3] Phê bình, đề cập đến Trung Quốc trong Cách mạng Văn hóa là từ tháng 5 năm 1966 đến tháng thời gian năm 1976, người Trung Quốc sáng lập Đảng Cộng sản Mao Trạch Đông phát động và phục tùng những người ủng hộ của nó hình thành Hồng vệ binh thực trong những phong trào chính trị, "lên án" có nghĩa tương tự như "phê bình" hay "phê bình", nhưng với chỉ trích ràng về lực lượng và tiêu hủy, thường là trong nhóm lên án các hình thức, ví dụ, chỉ trích Đại hội đồng, thông qua các đường phố, phải dùng đến bạo lực, tấn công, đập phá di tích, đặt nó là trái với tư tưởng thống trị của Mao Trạch Đông và ý định người và những thứ công khai, và sau đó chỉ trích, phê bình bao gồm văn bản, sỉ nhục công khai, phá hủy các tòa nhà hoặc các đối tượng, gây tổn hại về thể chất và thậm chí tử vong cũng rất phổ biến."tố cáo" hạn này sau đó cũng được sử dụng để mô tả các vấn đề tương tự khác. [4] Đóng cửa suy ngẫm lỗi lầm [5] Quan Công – Quan Vũ, tự là Vân Tường, nhân vật trong lịch sử TQ và được tiểu thuyết hóa trong Tam quốc diễn nghĩa của la Quán Trung [6] https://ongvove.wordpress.com/2009/10/09/trận-lao-sơn-trong-cuộc-chiến-tranh-bien-giới-trung-việt-nam-1984/ Ishtar: chương này lại hút máu của ta tiếp, chắc sớm bạc đầu thôi. Những chi tiết lịch sử có chỗ nào ta dịch sai mong mn thông cảm nhé.