Chương 8: Em gái/ Con gái nuôi Edit : Ishtar Phú lão Tam trở lại, gặp nhà Kiều Kiến Quốc ngồi trong phòng khách, tới hô "Sao lại đến rồi, phải đã bảo em dâu nói với cậu ở nhà đợi sao?" Kiều Kiến Quốc đứng dậy tiến lên hai bước chào đón "Cũng xa bao nhiêu, để cho bọn chút, nhân tiện rèn luyện thân thể." Lấy hộp thuốc lá trong túi tiền, rút ra điếu đưa cho Phú lão Tam. Phú lão Tam nhận lấy điếu thuốc nhét vào bên tai "Trời rất lạnh, mò mẫm lăn qua lăn lại làm gì, cũng sợ bọn gặp gió sẽ bị cảm lạnh sao ?!?" Xoay vòng đánh giá Kiều Tiểu Mạch đứng trong phòng, chỉ chỉ cục đường mập mạp khuôn mặt nhắn nhỏ giọng thầm "Con của cậu?" chưa thấy qua Kiều Tiểu Mạch, chỉ biết là người sư đệ này có con gái vẫn luôn nuôi tại nhà mẹ vợ. "Dạ, mùa thu năm nay mới từ nhà mẹ vợ đón trở về, có chút sợ người lạ." Vội vàng ngoắc ba đứa nhỏ kêu tới "Các con, mau tới chúc mừng năm mới Tam thúc thúc." Phú lão Tam gia nhập sư môn so với Kiều Kiến Quốc sớm hơn hai tháng, dựa vào quy củ sư môn, bọn hẳn nên gọi là sư bá hoặc là bá bá, nhưng hai người ở cùng thôn, Kiều Kiến Quốc lại lớn hơn nửa tuổi, vì vậy trung hoà cách gọi chút, con cái hai nhà đều gọi người lớn là thúc thúc, thẩm thẩm, như vậy cũng thuận tiện quản lý. Kiều Tiểu Mạch đầu đứng ở trước mặt Phú lão Tam, đem cục kẹo trong miệng cắn bể nuốt xuống, hai tay ôm quyền, hướng về phía Phú lão Tam cất tiếng nói non nớt: "Tam thúc, tam thẩm, năm mới vui vẻ, cháu gái Kiều Tiểu Mạch đại diện chúc tết hai vị trưởng bối, chúc tam thúc năm mới gặp nhiều may mắn, thần tài nghênh đón, chúc tam thẩm phúc tinh chiếu rọi, xinh đẹp như hoa, trẻ mãi già, chúc ba vị ca ca việc học tiến tới, thân thể khỏe mạnh, ăn mau chóng lớn." >o< Kiếp trước Kiều Kiến Quốc thương như tâm can bảo bối, ít lần mang tham dự tiệc rượu, yến hội, Kiều Tiểu Mạch đã quen với những trường hợp như vậy, người có danh phận, đối với việc nịnh nọt, a dua nịnh hót mà nói đã trở thành câu cửa miệng, cũng cần suy nghĩ nhiều. chuỗi lời chúc cát tường đem cả nhà Phú gia chọc cười đến khép miệng được. "Ai iu, tiểu bảo bối của ta a, là đáng vô cùng." Phú tam thẩm tay ôm lấy Kiều Tiểu Mạch, đôi mắt mang ý cười, hận thể xem đứa này là từ chính trong bụng mình chui ra, vô cùng vui vẻ. "Kiến Quốc, đây sự là con của cậu? nhìn ra, vụng về như cậu cư nhiên dạy dỗ ra được một tiểu búp bê miệng ngọt như đường thế kia." Phú lão Tam dưới gối có ba đứa con trai, suốt ngày giống như một đám khỉ con, hận thể chiếu theo ngày ba bữa mà đánh, sớm tâm niệm muốn có một bé gái đáng , nhưng biết sao Phú gia bọn họ dương thịnh suy, mấy em đều sinh con trai, tất cả đều ngóng trông muốn bé gái, nhưng đều được như nguyện. Nay nhìn thấy Kiều Tiểu Mạch trông như búp bê, tâm ngứa ngáy khó nhịn. Kiều Kiến Quốc chột dạ, chưa tốt nghiệp sơ trung liền học làm tiểu đầu bếp, làm sao có thể dạy con, ngày thường vội vàng làm, có chút thời gian nghỉ ngơi cũng vội vàng cùng vợ quấn quýt, nào có thời gian rảnh dạy đứa nhỏ chúc tết, nhiều nhất là cùng chơi đùa với nó thôi. Kiêu ngạo gấp bội mà nhìn về phía Trịnh Tiểu Muội, ngoài miệng khiêm tốn, trong lòng vui sướng nói "Đứa này giống mẹ của con bé" người đẹp lời nói cũng hay. Phú lão Tam gật đầu phụ họa "Xem ra sau này lớn lên cũng trở thành người trí thức đây." Người trí thức ở nông thôn rất được ca ngợi. "Tiểu Mạch dáng vẻ giống em, tính tình so với em lại có chút khác, hiếu động vô cùng." Trịnh Tiểu Muội cũng dám đem công lao nhận về phần mình, con nhỏ mới dẫn về chưa tới nửa năm, chỉ là lúc rảnh rỗi dạy con bé nhận biết chữ, đọc thơ ---- cuối năm bận rộn, câu chúc cát tường gì đó, cũng chỉ dạy một câu ‘Năm mới vui vẻ – Vạn sự như ý’ mà thôi. Bất quá, bây giờ gặp người tiếng người , gặp quỷ chuyện quỷ hoàn toàn trái ngược với một Trịnh Tiểu Muội ăn ngay nói thẳng. Đối với Kiều Tiểu Mạch có thể hơi ra câu chúc dài như vậy cũng có hoài nghi, biết nha đầu kia trí nhớ rất tốt, khả năng bắt chước còn tốt hơn, học cái gì đều nhanh, chắc là lúc con bé xem tivi học được. Phú lão Tam nhéo nhéo gò má khuôn mặt nhắn đầy thịt của Kiều Tiểu Mạch, thay đổi bộ dáng nghiêm túc cứng nhắc ngày thường, cười vô cùng hiền lành "Bé con, tam thúc có con gái, con làm con gái tam thúc có được hay ?!?" Nhận thức kết nghĩa, trước đây ở nông thôn lưu giành giống như một tục lệ dân gian. Nhận thức kết nghĩa sau đó kết giao, phần lớn đều là như vậy, hơn nữa đều dựa theo phương thức thân tình kết giao, tựa như hình thành quan hệ thân thích cố định. Nhận thức kết nghĩa, tại nông thôn mặc dù có hình thức cố định, đại khái đều là nhận thức cha nuôi, mẹ nuôi, biểu ca, biểu tỷ .... kết nghĩa. Nguyên nhân hình thành nhận thức kết nghĩa, đại khái là như thế này, hai nhà là bạn bè, quan hệ rất tốt, vì để cho quan hệ này càng thêm vững chắc, liền để cho con cháu đời kế tiếp nhận thức kết nghĩa - phương pháp củng ́ các mối quan hệ. Như là nhận thức cha nuôi, mẹ nuôi các loại. Một số khác là vì đối phương có đại ân đại đức đối với nhà mình, muốn báo đáp ân tình đối phương, liền lấy nhận thức kết nghĩa, cách thức là nhận con nuôi, dùng hình thức tương đối chắc chắn để tạo nên quan hệ kết giao lâu dài, nhằm đạt tới mục đích tri ân báo đáp. Còn có, là bởi đứa nhỏ được chiều chuộng, sợ giữa chừng yểu mệnh, liền chọn nhận thức kết nghĩa làm phương pháp giải quyết, để cho cha nuôi, biểu ca, biểu tỷ bảo vệ đứa nhỏ, có thể tránh thoát bất hạnh, bình an trưởng thành. Cũng có một số nhà, là vì muốn trèo cao nhà giàu, để cho con cái nhận thức kẻ có tiền làm cha nuôi, hoặc có thể lấy được chút ít lợi từ việc đó. Phú lão Tam sau khi phát đạt, trong thôn còn nhiều nhà muốn cùng kết nghĩa, Vương Tam cách vách, Kỷ lão tứ phía sau nhà, Lưu nhị ở Bắc viện ---- cũng biết nhà có con gái, thậm chí nghĩ để cho con gái nhà mình làm con nuôi nhà bọn hắn. Nhưng lại sợ Phú lão Tam cảm thấy bọn họ là kẻ tham phú quý, đeo bám nịnh bợ, cũng nguyện chủ động đề xuất chuyện kết nghĩa, chỉ là thường đem con gái nhà mình qua lại nhà Phú gia, mong đợi có thể được Phú lão Tam coi trọng thích, chủ động đưa ra chuyện kết nghĩa. Nhưng Phú lão Tam nhiều năm ở bên ngoài, năm cũng về được mấy lần, con trai nhà mình còn thân bao nhiêu, làm sao quan tâm đến con gái nhà người ta. Mà Phú tam thẩm thấy nhiều, thẩm mỹ xuống cấp, cảm thấy đứa nào cũng na ná nhau, cũng có ham muốn nhận thức bọn làm con nuôi. Kiều Tiểu Mạch bất thình lình xuất trước mặt bọn họ, bộ dáng xinh đẹp , cái miệng nhắn còn đặc biệt lanh lợi, khỏi làm hai mắt hai người tỏa sáng, trong lúc nhất thời ý niệm nhận con gái nuôi liền từ trong đầu xông ra. "Đúng, làm con gái nuôi của chúng ta." Phú tam thẩm phụ họa, nhìn về phía Trịnh Tiểu Muội, vui tươi hớn hở hỏi "Tiểu Muội, theo em sao? Hai chúng ta gia quan hệ tệ, lại thêm chuyện kết nghĩa, chính là thân càng thêm thân rồi." Kiều Hạ thị trước đó vài ngày còn Kiều Tiểu Mạch ở nhà bà ngoại được nuông chiều, để con bé nhận thức kết nghĩa để đuổi yếu ớt của con bé, Trịnh Tiểu Muội coi như là một nửa trí thức, đối với mấy cái lệ làng này quá chú ý, nghe vào tai thôi, cũng mấy để ý, giờ nghe được Phú lão Tam đưa ra đề nghị muốn nhận Mạch Mạch làm con nuôi, có chút động tâm. Phú gia tại xem như nhà giàu nhất trong thôn, lại cùng Kiều Kiến Quốc là đồng môn sư huynh, hai người ngày thường quan hệ cũng tệ, làm cha nuôi Mạch Mạch là thích hợp nhất. Nhưng là vợ có khả năng trực tiếp đáp ứng, đành phải nhìn về phía Kiều Kiến Quốc, xem như thế nào. Kiều Kiến Quốc so với dứt khoát nhiều hơn, vỗ vỗ gáy Kiều Tiểu Mạch, kêu con bé gọi cha nuôi. Kiều Tiểu Mạch tuân lệnh, cũng có vẻ gượng ép, tự nhiên thoải mái hướng về phía Phú lão Tam kêu tiếng "Cha nuôi" lại quay người đối với Phú tam thẩm kêu một tiếng "Mẹ nuôi" thanh thanh thúy, vui tai, chọc Phú lão Tam vui mừng cười đến nếp nhăn đều hiện lên. Phú tam thẩm càng khoa trương trực tiếp ôm lấy , nào là tiểu tâm can, tiểu bảo bối, bé ngoan, cục cưng kêu liên hồi. Từ trong túi quần móc ra hai mươi đồng tiền nhét vào trong tay Kiều Tiểu Mạch, bị Trịnh Tiểu Muội ngăn lại "Tam tẩu, được." Vào những dịp này đứa nhỏ hai nhà đều có tiền mừng tuổi, nhưng bình thường đều là 2 nguyên. Cái này là hai mươi đồng tiền nhưng bằng nửa tháng tiền lương của a. "Gì mà được, tiền này là chị cho con gái nuôi của chị mua kẹo ăn." Phú tam thẩm khí lực lớn, tay đem Trịnh Tiểu Muội đẩy ra, cất tiền vào túi nhỏ đặt trong người Kiều Tiểu Mạch. Kiều Tiểu Mạch cũng khách khí, cười híp mắt hướng Phú tam thẩm thanh ngọt như đường nói "Cám ơn, mẹ nuôi." Lại ‘bẹp’ tiếng cho cái hôn thật vang dội. Phú lão Tam đối Kiều Tiểu Mạch mà cũng xa lạ, là đồng môn sư huynh, người giàu có phất lên đầu tiên của Kiều gia thôn, nổi danh ông chủ lớn công ty bất động sản, sinh nhật hai mươi tuổi ông đã đưa lễ vật mừng sinh nhật mình là căn hộ ở chung cư cao cấp. Ra tay rất rộng rãi, kiếp trước bất quá chỉ là con gái sư đệ của ông ấy, nay làm con nuôi, chắc hẳn từ nay về sau ra tay còn phóng khoáng hơn. Nhìn xung quanh ngôi nhà hai tầng trước mắt, trông thấy giấc mộng màu hồng của ngoắc ngoắc tay với mình. Con mắt vui mừng đều híp lại. Bộ dạng này rơi vào trong mắt Phú tam thẩm, chính là Kiều Tiểu Mạch rất thích bọn họ, phi thường cam tâm tình nguyện làm con gái nuôi nhà bọn họ, càng cảm thấy đứa con gái này có nhận sai. "Lầu đầu tiên trông thấy đứa nhỏ này, chị liền cảm thấy nha đầu này quen mặt, cũng nghĩ muốn thân cận chút, nay gặp lại, càng thích muốn buông tay, bây giờ nhớ lại, lão thiên gia cho bụng chị sinh được con gái, chắc sớm chuẩn bị cho chị một đứa, chị nay lại có được tiện nghi lớn này." Phú tam thẩm vui tươi hớn hở nhìn qua con nuôi mới thu nhận này, càng nhìn càng vui mừng. Đem ba đứa con trai nghịch ngợm của mình kêu lại, chỉ vào Kiều Tiểu Mạch với ba đứa: "Từ nay về sau, Mạch Mạch chính là em gái các con, các con làm trai, cho phép khi dễ em gái, phải thương em, đối xử tốt với em, nếu như bắt gặp người khác khi dễ em, liền đánh lại cho mẹ, biết ?" "Dạ biết." Ba bé trai nhìn em gái mới đáng , cùng đồng thanh đáp. Kiều Tiểu Mạch: vị mẹ nuôi này rất bưu hãn! =’= Cuối cùng hai nhà thương lượng chọn ngày tốt cử hành nghi thức ‘kết nghĩa’, ở nông thôn chuyện này rất được coi trọng. Đến lúc đó, Kiều gia trừ bỏ phải chuẩn bị tiệc rượu phong phú ra, còn muốn thay Kiều Tiểu Mạch chuẩn bị lễ vật hiếu kính cha nuôi, mẹ nuôi. Trong phần lễ vật này, quan trọng nhất là tặng mũ cho cha nuôi và tặng giày cho mẹ nuôi, mặt khác, còn muốn phối hợp vật liệu may mặc ...đồ vật linh tinh. Đương nhiên, cha nuôi, mẹ nuôi cũng phải chỉ có vào chứ có ra. Bất kể cha nuôi, mẹ nuôi đưa cho con nuôi, con nuôi cái gì nhất định phải có bát cơm, đôi đũa cùng chiếc khóa trường mệnh, gia ̀nh có tiền bình thường đều đem đồ trang sức ́nh chén bạc đũa bạc, hoặc là đến xung quanh chùa mua chén gỗ, để tránh cho đứa nhỏ nhất thời lỡ tay mà đánh vỡ. Nếu như vạn nhất làm vỡ cái chén..., sẽ bị cho rằng là chuyện rất may mắn. Mặt khác, còn phải có quần áo, giày, vớ, mũ. Cho nên, nhận thức kết nghĩa cũng là cực phiền toái. Mắt thấy sắp tới giờ, Phú lão Tam bảo sáu đứa trẻ qua bên chơi, cùng Kiều Kiến Quốc vào kho hàng xách dầu ra. Vì phòng ngừa dầu máy đóng băng, tất cả gia ̀nh đem dầu máy trong xe đựng trong bình xăng bằng nhựa, đợi đến lúc dùng thì có thể xách ra rót vào xe. Lúc ngang qua xe, mắt liếc thấy rơm rạ trải trong xe "Mỏng rồi, trải thêm dày một chút, đường xa, đừng để bọn khó chịu." "Được" Phú tam thẩm về phía đống rơm rạ trong sân, xốc lên miếng nhựa dùng để ngăn chặn khí, lấy cây cào khuề đống rơm rạ chất đầy rổ. Trịnh Tiểu Muội dặn dò bọn ở yên một chỗ, cũng tới hỗ trợ. Kỷ lão tứ cùng Vương Tam mang theo hàng tết tới, chưa tới cửa liền cao giọng gọi Phú lão Tam: "Tôi nghe Vương Tam lái xe trấn , đúng lúc tôi cũng muốn , suy nghĩ có thể nhờ xe của được hay ?!?" Tuy hỏi là có thể hay , nhưng hành động lại làm như chắc chắn có thể nhờ xe vậy. Phú lão Tam thêm dầu, rảnh đáp lời . đem hàng tết đặt mặt đất, gặp một nhà Kiều Kiến Quốc ở đây, tới tươi cười chào hỏi "Kiến Quốc tới rồi, mang theo vợ con thăm người thân?" Kiều Kiến Quốc gật đầu, tiến lên chào hỏi "Ừ, ngày hôm qua trong nhà nhiều việc, thể rút ra thời gian trở về, sao cậu cũng trấn ?" Từ trong túi quần móc ra gói thuốc thơm, lần lượt rút điếu thuốc đưa qua. "Ai" Kỷ lão tứ nhận lấy điếu thuốc ngậm trong miệng, móc ra que diêm châm lửa, hút hơi, ngữ khí khó tránh khỏi đắc ý cùng khoe khoang nói "Cậu em vợ của tôi tại trấn làm ở xưởng dệt, năm trước vừa thăng chức làm quản hậu cần, ở trấn mua phòng ở, tôi mang đứa nhỏ lên chúc tết." Chỉ chỉ hai bé gái trái phải được vợ dắt tay tới —— Kỷ Đại Bảo tám tuổi cùng em gái Kỷ Hiểu Vân sáu tuổi của nó. Lại giả mù sa mưa mà hỏi thăm "Nghe em vợ cậu từ Phương Nam buôn bán trở lại, chắc là buôn bán lời ít tiền a!" Phun ra vài vòng khói, thở dài " Thành Đức nhà tôi cũng có năng lực như cậu ấy, chỉ có thể ở trong một xưởng dệt nho kiếm chút ít tiền tạm nuôi sống gia đình." Trong giọng hề che giấu chê cười cùng châm chọc. Cha Kỷ lão tứ là Kỷ Toàn từng là một gã sai vặt ở Kiều gia, bởi vì chị hai của Kiều Bác Văn nên bị Lý thị cho đuổi ra khỏi Kiều gia trang, về sau chị hai của Kiều Bác Văn gả Chu gia ở Tây An, gã ở bên ngoài phiêu bạt vài năm sau cũng chết tâm, tại Đỗ Trang kế bên lấy vợ rồi ở rể nhà người ta, giai đoạn cách mạng, cải cách ruộng đất, gã dùng thân phận người bị hại đứng ra kêu oan, khóc lóc kể lể, bắt Kiều gia phải cho cái công đạo. Khi đó người gây nên chuyện này Kiều Hâm Thành và Lý thị mất, quân cách mạng cho rằng oan có đầu, nợ có chủ, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị, thể liên lụy người nhà, lại Kiều gia cũng có làm gì thương thiên hại lí thể tha thứ, đơn giản là tư tưởng chủ nghĩa phong kiến quá nặng, gậy lớn đánh uyên ương mà thôi, huống hồ, nhị tiểu thư người ta căn bản đối với có cảm tình, nói thẳng ra là Trung Quốc mới thành lập, người dân xoay mình làm chủ bản thân, chuyện gì cũng đều xem trọng đối xử ngang hàng, phần lớn mọi người mới cảm thấy chịu ủy khuất, đặt tình huống ở quá khứ, chỉ là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga mà thôi. Cuối cùng Kiều Bác Văn đương nhiên bị ̣nh tội. Bất quá, Kỷ Toàn cũng được tổ chức đặc biệt chiếu cố cho phép mang theo vợ con về Kiều gia thôn, mặc khác vì là thành phần bần nông và trung nông từng làm đứa ở, nên được tổ chức sắp xếp theo biên chế vào đội sản xuất (giống hợp tác xã của mình). Tại nông thôn, đội sản xuất[1] là lao động quần chúng theo chế độ sở hữu tập thể hợp tác kinh tế, tiến hành độc lập hạch toán, tự chịu trách nhiệm lời lỗ. Đội sản xuất ̣a phương có tư liệu sản xuất, về sau đều thuộc đội sản xuất tập thể. Đội sản xuất tại quốc gia lập kế hoạch chỉ đạo xuống dưới, có quyền căn cứ vào tình hình thực tế của đội nhập mà áp dụng kế hoạch sản xuất hợp lý, lập ra quy ̣nh về gia tăng sản xuất, quy ̣nh phương pháp quản lý kinh doanh; có quyền tự phân phối sản phẩm cùng tiền mặt; điều kiện là sau khi thu hoạch có nhiệm vụ phải bán cho nhà nước, có quyền dựa theo chính sách quy định của nhà nước, xử lý nông sản dư thừa. Thù lao tính theo hình thức "Công điểm", đội sản xuất căn cứ năm đó xã viên thu hoạch công điểm bao nhiêu thì tiến hành phân phối. "Công điểm" tiêu chuẩn quy ̣nh ở các nơi cơ bản là giống nhau. "Công điểm" thù lao có hai loại, một loại dựa theo tiêu chuẩn thời gian làm việc "lao động sản xuất bình thường" mà tính thù lao và một loại theo mùa thu hoạch hoặc hạng mục lao động đặc thù "Hạn ngạch thù lao" để tính. Cụ thể đến từng người lao động (xã viên) cấp bậc công điểm do hội đồng phụ trách đội sản xuất quyết định, trường hợp hội đồng phụ trách quyết ̣nh mà thống nhất ý kiến thông qua ý kiến của đội sản xuất tại "Đại hội xã viên". "Lao động bình thường" chỉ cường độ lao động cao, lao động sản xuất có tính chất như công việc ngày thường. Tiêu chuẩn chấm điểm cơ bản lấy "Tiêu chuẩn thời gian làm việc" theo sức lao động của nam thanh niên là mức cao nhất, tương đương 10~12 phân, tức là có đội sản xuất nam thanh niên thù lao tính là 10 phân, đội khác là 12 phân. Dùng sức lao động của nam thanh niên, tiêu chuẩn thời gian làm việc là 12 được chia như sau: Nam thanh niên, nam tráng niên sức lao động 12 phân; nam giới bình thường tính sức lao động là 9 phân ~11 phân; thiếu nữ, phụ nữ sức lao động là 7~9 phân; nữ giới bình thường sức lao động (chỉ phụ nữ làm nội trợ) là 6~7 phân; con trai, chỉ học cao trung hoặc thấp hơn, nhân ngày cuối tuần hoặc nghỉ đông và nghỉ hè tham gia đội sản xuất lao động tập thể. Đàn ông tráng niên, cường tráng, thể lực tố chất tốt 9~11 phân; còn lại 6~9 phân; Phụ nữ trung niên, cường tráng, thể lực tố chất tốt 6~8 phân; còn lại vi 4~6 phân; Trẻ em 3 phân. Kiều Hạ thị tổng cộng có bốn trai ba gái, ̣ng thêm Kiều Bác Văn cùng em trai Kiều Lâm Huy, Kiều gia tổng cộng có chín miệng ăn, trừ bỏ lập gia đình Kiều Cầm, Kiều gia hiện tại có thể ghi vào công điểm sức lao động chỉ có năm người. Kiều Kiến Quốc được tính là tráng niên, lại bị Kỷ Toàn xét là người lao động thành niên, công điểm cũng chỉ cho tính 10 phân, Kiều Hạ thị là lao động nữ giới, công điểm là 7 phân, Kiều Nhị, Kiều Tam người mười tám, người mười sáu, công điểm chỉ có 6 phân, Kiều Lâm Huy hai tay tính toán trăm dặm người có thể địch, được xã viên bầu làm kế toán của Kiều gia thôn, sau lại bị Kỷ Toàn tìm cớ bắt lỗi giáng chức xuống thành cấp dưới, sau đó vị hôn thê từ hôn, và cha đồng dạng, là người đọc sách học rộng tài cao nhưng cổ hủ cố chấp, bị người oan uổng như vậy, cảm thấy quá mức khuất nhục, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, ứ đọng trong người, bị bệnh liệt giường, nằm chính là năm. Một chút công điểm ấy đổi lấy lương thực làm sao đủ cho nhà tám miệng ăn, còn phải tiết kiệm một chút để cho Kiều Lâm Huy chữa bệnh, trong lúc nhất thời khiến cho Kiều Bác Văn phiền muộn vô cùng, khi đó lần lượt cùng chịu đói cũng phải chỉ có gia ̀nh hắn, trong thôn rất nhiều người chịu được đều ra ngoài xin cơm, từ sống cuộc sống giàu có, mặc dù gia đạo sa sút, nhưng gia giáo cùng tôn nghiêm cũng cho phép làm ăn mày xin cơm, nếu bỏ qua mặt mũi, cũng sợ tổ tiên bị hắn chọc tức từ trong phần mộ nhảy ra ---- có cách nào khác, chỉ có thể cả nhà thắt chặt dây lưng quần nhịn ăn, Kiều Hạ thị mang theo bọn trẻ lên núi thái rau dại, khi đó tất cả mọi người rất nghèo, rau dại đủ dùng, nhiều khi chồi vừa mới nhú lên bị hái , nạn đói lần đó kéo dài trong phạm vi hai vạn năm nghìn dặm. ngày nọ, Kiều Hạ thị bị bệnh, xuống giường được, Kiều Bác Văn có cách nào khác chỉ phải mang theo lão Nhị lão Tam lên núi hái rau dại, chạy cả đỉnh núi, chỉ hái được ít rau dại, còn chưa đủ một mình Kiều Hương nhét kẻ răng nữa! Khi đó là mùa xuân, phía sau núi cây đều đã đâm chồi, xanh mơn mởn, nước trong lành, Kiều Bác Văn nghĩ, dù sao đều là hoang dại, rau dại có thể ăn, chồi cây dại tự nhiên cũng có thể ăn, liền dẫn hai đứa nhỏ lần lượt nhổ cây dại, lột bỏ vỏ cây non ---- Xuống núi bị Kỷ Toàn bắt gặp, kéo đến trong đại đội, ở trước mặt đám xã viên lấy cớ chủ nghĩa xã hội ̣nh tội ăn trộm vỏ cây, niệm tình lần đầu vi phạm, viết kiểm điểm, lúc này mới thả ra. Sau khi về đến nhà, Kiều Bác Văn càng nghĩ càng oan ức, càng nghĩ càng giận, hơn nữa trong thời gian dài ăn đói mặc rách, vừa mới bước chân vào cửa nhà liền ngất , người ta bệnh tới như núi đổ, màn đêm buông xuống bắt đầu sốt cao, chống đỡ nổi sáng hôm sau đã ra . Kiều Hạ thị cam lòng mới bốn mươi liền thành quả phụ, ôm Kiều Bác Văn đau khổ khóc trận, mang theo bọn cùng sự hỗ trợ hàng xóm đem chồng chôn cất, thất thứ nhất qua , liền đem tiểu tam giao cho em chồng chăm sóc, mang theo lão Nhị lão Tam ra ngoài xin cơm. Cho nên, Kiều gia cùng Vương gia xem như kẻ thù truyền kiếp, hôm nay mặc dù Kỷ Toàn còn, nhưng con cháu vẫn còn, tại Kiều gia thôn chia làm bốn, con trai thứ tưư của Kỷ Toàn Kỷ lão tứ trở thành đội trưởng đội bốn, Kiều Vinh Thành được chọn làm đội trưởng đội , hai người bởi vì ân oán đời trước, ở trong thôn luôn ganh đua với nhau, đội làm việc thu được nhiều lợi nhuận, đội bốn liền giới thiệu các loại giống mới, tóm lại chính là duy trì cạnh tranh, có cạnh tranh có động lực, ngược lại sự làm cho bọn họ liều mạng tạo ra thành tích, ít nhất người của hai đội thu nhập so với hai đội khác cao hơn hẳn. Năm nay Phú gia thuộc đội bốn xây nhà lầu, Kỷ lão tứ la hét tất cả người lao động cường tráng của đội bốn tới hỗ trợ, giống như bản thân xây nhà, ngày động thổ, cố ý mua năm cân kẹo đường cùng dây pháo đốt để lấy tiếng. Hôm nay còn cố ý trước mặt Kiều Kiến Quốc nói chuyện liên quan đến cậu em vợ, thứ nhất là vì khoe khoang, thứ hai là ngứa miệng nghĩ muốn chế nhạo móc cậu em vợ Kiều Kiến Quốc làm nên việc gì đàng hoàng. Kiều Kiến Quốc hít hơi khói thuốc, cười nhạt "Cũng có thu nhập lớn gì, chỉ là mang về cho nhà một cái TV 21inch, còn muốn đưa tiền cho tôi xây phòng ở, tôi cự tuyệt, với cậu ấy có tiền trước tiên cưới vợ vào cửa đã, còn lại mới đem giúp người chồng này. " Kỷ lão tứ giật mình, dám khoe khoang nữa, giả lả cười khen tặng "Đều mua TV rồi, xem ra là kiếm được rất nhiều tiền, cậu ấy Phương Nam kinh doanh cái gì, sao có thể thu được nhiều lợi nhuận như vậy." Thời buổi này ở nông thôn, có TV trắng đen cũng được mấy nhà, huống chi TV, mà ngay cả nhà giàu cũng chỉ có cái 17 inch. Kiều Kiến Quốc vứt đầu mẩu thuốc lá trong tay xuống dưới, dùng mũi chân dụi dụi vài cái, mấy thân thiện cười cười "Tôi đây cũng ràng lắm." "Sao thế, cậu ta đối với chồng như cậu cũng giấu giếm sao?" Kỷ lão tứ có chút khẩn trương, liên tục hút vài hơi khói, sang năm đại đội bầu cử bí thư, và Kiều Vinh Thành đều ở trong danh sách bầu cử, hôm nay tìm cậu em vợ, cũng là xem có người quen biết hỗ trợ cửa sau hay . Nếu như Trịnh Kiếm Phong phát tài rồi giúp Kiều Vinh Thành, hắn chẳng phải là càng có phần thắng?!? "Này cũng có gì, cậu ấy vốn chỉ có một thân một mình, vợ con, bên ngoài lăn lộn, làm gì đều cần băn khoăn lo lắng, tự nhiên có thể thoải mái gánh nặng, như nhà tôi phải nuôi mấy miệng ăn, những việc của cậu ấy làm hợp với tôi, nếu có ngày cậu ấy thành đạt, cũng có gì liên quan tới người chồng là tôi, tôi cần phải biết quá nhiều, hao tổn tâm trí." xong lời này, liền châm cho Phú lão Tam một điếu thuốc. Kiều Tiểu Mạch ở bên nghe được từ đầu tới đuôi, cắn môi thầm : Kỷ lão tứ này đúng là chán ghét, cùng con gái của y như đúc, bụng ý xấu. Cũng biết kiếp trước mình là bị chạm dây thần kinh nào, ràng xem ta là bạn tốt, còn đem ta giới thiệu cho Hạ Tu Viễn, thế cho nên mới khiến bản thân lâm vào vào tình cảnh bi thảm như vậy. Lúc này Kỷ Hiểu Vân vẫn chỉ là một bé gái sáu tuổi bình thường, bởi vì có cha là một đội trưởng, cho nên ta so với đứa trẻ khác được ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp hơn, làn da dưỡng tệ, trắng nõn thủy nộn, ngũ quan tính là xuất sắc, mắt hai mí thấy rõ, mũi tẹt miệng rộng, có thể cho rằng là do chưa phát triển đầy đủ, rất khó cùng Kỷ Hiểu Vân kiếp sau so sánh mắt to, sống mũi cao, ngực cao mông nở. Trọng sinh gặp lại ‘Tiểu Tam’, Kiều Tiểu Mạch chỉ cảm thấy lòng tràn đầy phẫn nộ thể nào phóng thích, cư nhiên lại bại bởi ả như vậy, là uất ức quá mà. Phú tam thẩm cùng Trịnh Tiểu Muội trải xong rơm rạ, lại ở phía trải hai tấm nệm cũ bằng bông, ngoại trừ hai cái chăn bông cũ Trịnh Tiểu Muội ôm tới vừa trải xong, còn dư lại một cái. Hàng tết bốn nhà đều chồng chất tại góc trong xe, sau đó sắp xếp chỗ ngồi cho mười đứa nhỏ của bốn nhà và bảy người lớn. Quá nhiều người, gian xe đủ dư dả, ghế đệm ngồi đủ, bảy người lớn chỉ có thể mỗi người cái ghế nhỏ chen chúc ngồi chỗ, mà mười đứa nhỏ thì lại giống như xếp quần áo chồng chất chen chúc. Hai đứa nhỏ nhà Vương Tam chị ôm em trai ngồi cùng chỗ. Phú Nhị cùng Kiều Nhị là huynh đệ, hai người vừa lên xe liền dính thành khối. Phú Tam buổi sáng bị Phú đại đá cước ngay mông, đến bây giờ còn nguyện ý để ý đến , kề cận Kiều Đại muốn ngồi trong lòng ngực . Triệu Quế Vinh đẩy Kỷ Hiểu Vân, với Phú đại: ‘Quốc Thái, con ôm em Hiểu Vân, được .’ Phú đại rất là dứt khoát, cự tuyệt : ‘ được! Con muốn ôm em kết nghĩa.’ Lướt qua Kỷ Hiểu Vân đem Kiều Tiểu Mạch phấn đô đô ôm lấy, cùng nhau chui vào chăn, ôm vào trong ngực. Nhìn Kỷ Hiểu Vân cao hứng quệt miệng cùng vẻ mặt vừa xấu hổ lại quỷ dị của Triệu Quế Vinh, Kiều Tiểu Mạch hai mắt bốc lên đốm lửa nhỏ: người trai nuôi này phí công nhận thức nha, có chuyện liền hữu dụng...! Phú đại nhớ tới lời hứa buổi sáng, sau khi mọi người đều ngồi vững vàng, từ trong túi tiền móc ra viên kẹo, lột vỏ đút vào trong miệng Kiều Tiểu Mạch, "Kẹo mềm, ăn ngon." Vị kẹo ngọt lịm đầy cả khoang miệng, Kiều Tiểu Mạch hướng nũng nịu nói, "Cám ơn, đại biểu ca." Phú đại ôm thân thể bé phấn nộn mềm mại, ngửi thấy người em nhàn nhạt mùi thơm ngọt ngào, nhéo nhéo khuôn mặt nhắn trắng nõn nà của , kiên định tín niệm: từ nay về sau phải kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền, mua kẹo cho em ăn! [1] http://vi.wikipedia.org/wiki/Đại_nhảy_vọt Ishtar: edit mấy chương này mà ta bạc cả đầu có chỗ nào lủng củng khó hiểu mong mn thông cảm nhé
Chương 9: Nhận định Edit: Ishtar Phú đại mặc dù mới mười tuổi, nhưng có lòng thương hương tiếc ngọc, trời lại lạnh, gió lớn, sợ em kết nghĩa da mịn thịt mềm khuôn mặt nhắn bị thổi hư, liền dùng chăn bông đem người từ đầu đến cổ bao vây kín mít, còn làm để mặt hướng vào bên trong dán lên mình. Kiều Tiểu Mạch gối lên đệm thịt, nửa điểm cũng cảm thấy chiếm tiện nghi con nhà người ta, còn lấy tâm tiểu nhân chơi xấu đem sức nặng toàn thân đều đặt ở thân người ta, đường là đường đá, xe lung la lung lay, ngồi ở sàn lại giống như ngồi giường êm, khiến thoải mái muốn hừ hừ ra tiếng, con mắt khẽ chớp chớp muốn ngủ. Bên cạnh Phú Nhị người giống như có con sâu nhỏ từ lúc lên xe liền nhích tới nhích lui bộ dáng thành , bị Phú tam thẩm quát lớn vài tiếng, an tĩnh, trái xem cái này, phải nhìn cái kia, tầm mắt rơi vào người Kiều Tiểu Mạch trong ngực Phú Đại, con mắt quay tròn xán lại gần, xuyên thấu qua khăn quàng cổ bằng len màu hồng phấn nhìn sang. . . . . . Cười hắc hắc, giọng , "Em ngủ." bộ dáng là đẹp mắt! xong, liền duỗi ra ngón trỏ đâm khuôn mặt nhắn mập mạp của Kiều Tiểu Mạch, thực mềm, cùng cùng cùng. . . . . . cùng trước đó vài ngày chưng bột làm bánh bao thật giống nhau, thời điểm muốn đâm cái thứ hai, bị Phú Đại ngăn cản, thấp giọng quát , "Ngồi trở lại . " Phú Nhị còn chơi chưa , vốn định đâm thêm vài cái, nhưng lại sợ nắm đấm của đại ca, vùng vẫy hồi, rụt trở về, giọng nịnh nọt "Đại ca, mặt em thực rất mềm mại, tin ca đâm đâm thử xem." Phú Đại vung cho ám hiệu ‘muốn chết, hay là muốn sống’, Phú Nhị đành phải thành thật ngồi im! Trịnh Tiểu Muội ngồi bên cạnh Phú Đại, cùng Phú tam thẩm và hai người khác thảo luận chuyện nhà, nghe thấy hai đứa nhỏ chuyện, xoay người lại, nhìn thấy cái miệng nhắn khẽ nhếch nhàng hô hấp của Kiều Tiểu Mạch, cười với Kiều Kiến Quốc, "Em con gái là con heo nhỏ đầu thai, còn tin, lúc này mới được bao lâu, liền ngủ mất rồi." Kiều Kiến Quốc cũng rất vui vẻ "Con heo nhỏ đầu thai thì là con heo nhỏ, ăn nhiều ngủ nhiều mau phát triển, khóc làm khó rất dễ nuôi." Trịnh Tiểu Muội giận liếc , " sợ con bé chỉ có phát triển bề ngang, lớn lên là một bé gái mập mạp, tìm được nhà chồng?" "Con gái béo thì giống Dương Ngọc Hoàn, gầy thì giống Trương Phi Yến, vô luận là bộ dạng gì, đều là mệnh quý phi chờ người hầu hạ." Trịnh Tiểu Muội nghe thấy hắn nói, hề phản ứng lại , quay lại với Phú Đại, "Để thím ôm a, nha đầu kia ngủ nhưng so với lúc tỉnh nặng hơn rất nhiều." " cần, thím, con có thể ôm được." Phú đại lắc đầu, đem Kiều Tiểu Mạch hướng trong ngực ôm lại ôm. Cái này ôm vào thật mềm, thân thể nho hô hấp nong nóng phả ra, cậu còn có ôm đủ đâu? Phú tam thẩm cũng quay đầu sang đây xem, "Đứa nhỏ nào cũng đều như vậy, vừa lên xe liền ngủ, đừng đổi tay, đường cũng xa mấy, làm thằng bé mệt đâu, đổi qua đổi lại, tỉnh , đừng để bị lạnh mới tốt.", xong ngứa tay nhéo nhéo gò má phấn nộn của Kiều Tiểu Mạch, cười , "Chị đây con gái nuôi vừa nhìn liền khiến người mến, tỉnh a, hai đôi mắt to xoay tròn nhìn người, vẻ mặt thông minh, bộ dáng lúc ngủ, giống như bộ dáng tiểu mỹ nhân ngủ trong sách viết, làm cho người ta thương tận đáy lòng, muốn hung hăng hôn lên mấy ngụm nha." Trịnh Tiểu Muội cũng kiên trì, giúp hai đứa chỉnh sửa góc chăn, đối với Phú lão đại mới mười tuổi lại mang vẻ mặt chân trầm ổn liền thích thêm vài phần, nghĩ Mạch Mạch có nhiều ca ca thương, cũng rất tốt. Liền để lại dấu vết đem Phú Đại, Phú Nhị hai đứa nhỏ mà dạy dỗ này khoang trương khen một hồi. Ai mà thích con mình được khen, hơn nữa đối phương lại là giáo, chọc cho Phú tam thẩm vui mừng ngoài miệng thẳng: đâu có đâu có, hẳn là hẳn là, đều là giáo dạy bảo tốt. Trong nội tâm lại vui mừng hỏng rồi, nghĩ: rốt cuộc là người trí thức có khác, chuyện nhiều lắm, nhưng câu nào cũng đánh trúng trọng điểm cả. Phú Đại cúi đầu nhìn về phía bé trong ngực kia, ngủ được là ngon lành, gò má trắng nõn nhuộm nhàn nhạt ửng hồng, mắt to xinh đẹp yên lặng khép lại, trong miệng viên kẹo còn chưa có ăn xong, nước miếng men theo khóe miệng chảy xuống, nhuộm hồng cánh môi ẩm ướt, ngược lại phá lệ sáng bóng, ướt át kiều diễm. . . . . . Phú Đại bình tĩnh từ trong túi tiền rút ra khăn tay lau hỗn hợp nước miếng cùng nước đường khóe miệng và trước ngực mình, động tác ôn nhu, ngón tay chạm nhẹ gương mặt của , nhớ tới lời Phú Nhị ..., ừ, xác thực rất mềm! Lại nghĩ tới đề nghị của em trai, cũng thấy tay có chút ngứa, vì vậy, ngón trỏ nâng lên, chọc xuống dưới, thực thật mềm rất thoải mái, liền chọc thêm vài cái, thích buông tay, thẳng đến khi bé trong ngực cảm giác thoải mái, lông mi nhỏ nhăn lại, lẩm bẩm nhúc nhích, mới dừng tay lại, cách chăn mền nhàng mà vỗ cánh tay của em, học bộ dạng Nhị thẩm dỗ tiểu đệ đệ ngủ dụ dỗ em . Thấy cổ họng em khẽ than hai tiếng lại chìm vào giấc ngủ, mới thở dài hơi, chỉ là lâu sau đó, tay lại ngứa ngáy chịu được, nhàng tiếp tục chọc chọc, thực mềm, cùng Tiểu Tam, Tiểu Nhị giống nhau, có phải là mặt bé gái so với bé trai đều mềm hơn, ngẩng đầu nhìn Kỷ Hiểu Vân cùng Vương San San bên cạnh Kiều Nhị, ừ, hai người họ đều có đẹp mắt như em , làm cho cậu kìm nén nổi ham muốn tiếp tục chọc xuống. Cúi đầu, nhìn xem Kiều Tiểu Mạch mân mê cái miệng nhắn, biết chạm vào có cảm giác gì. Ý niệm trong đầu lóe lên, tay liền hành động, mặc dù cũng rất mềm, nhưng cùng mặt cảm giác giống nhau, lại đâm xuống, có vẻ mềm mềm, nhưng vẫn cùng mặt cảm giác giống, thử lại lần nữa. . . . . . Chỉ cảm thấy ngón tay trận đau đớn, ‘a’ tiếng đau nhức thốt ra. "Làm sao vậy?" Trịnh Tiểu Muội nghe tiếng quay đầu lại. "Em . . . . . ." Cắn con, nhưng là cậu trước đó chọc chọc em , nhất định là lực đạo lớn, làm em đau, đâm tỉnh. " có. . . . . . có gì." Phú Đại chột dạ cúi đầu, chống lại đôi mắt to đen như mực lại ẩn chứa lửa giận, hàm răng gắt gao cắn ngón trỏ của mình, nhìn chằm chằm, bộ dạng hung ác tựa như con sói con ngậm cục xương thịt căm tức đối mặt với sói lớn muốn đến đoạt cục xương của vậy. Nhưng vì cái gì trông vẫn đáng như vậy? Đáng muốn ôm lấy hôn vài ngụm mới thỏa. "Mạch Mạch, nhanh nhả ra, ôm con ngủ, làm sao con còn cắn trai?" Trịnh Tiểu Muội thấy con gái nhà mình đã tỉnh, nhưng trong miệng lại cắn đoạn ngón tay của Phú Đại, xem ra, còn rất dùng sức. Mạch Mạch vừa định , phải muốn cắn , là chủ động đem tay với vào trong miệng Phú Đại lên tiếng, còn dùng ngón giữa có thể cử động sờ lên gò má khuôn mặt nhắn của , giọng , "Con đau, em nếu thích liền cắn a." Kiều Tiểu Mạch: . . . . . . Hàm răng buông ra, nhổ ngón tay ra, ‘phi phi’ hai cái, thằng nhóc đáng ghét, ai muốn cắn tay thúi của ngươi, tay bẩn! Trịnh Tiểu Muội xem xét, ngón tay đều bầm xanh tím rồi, nha đầu kia hạ khẩu đúng là hung ác mà. Phú tam thẩm nhìn xuống ngón tay con mình, thấy có chảy máu, xen vào nữa, ngược lại an ủi Trịnh Tiểu Muội , " có việc gì, đứa này chắc nịch lắm? Ngày thường đều là gậy gộc đến ghế (thường hay bị cha đánh), bị cắn một chút tính là cái gì.", cúi đầu nhìn về phía Kiều Tiểu Mạch, cười đến vẻ mặt từ ái, "Ngược lại Mạch Mạch tiểu tâm can nhà ta a, răng cắn ngón tay ca ca có đau hay nha." Kiều Tiểu Mạch nhanh chóng nhận tình thế trước mắt, biết Phú tam thẩm thương mình, liền nhân cơ hội cáo trạng , "Mẹ nuôi, là trai đâm miệng của con trước, con mới cắn tay của ấy." Lại chỉa chỉa gò má có chút đau của mình, "Nơi này cũng đau" cũng biết được nơi này có bị hạ độc thủ hay , nhưng vẫn giả bộ ủy khuất đáng thương, bất quá, nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của Phú Đại, trong bụng liền ràng, trách được vừa rồi có cảm giác, cảm thấy gò má ngưa ngứa thật thoải mái, lúc đầu thực bị người tàn phá a. Phú tam thẩm xem xét, khuôn mặt nhắn trắng nõn non mịn quả có vài dấu tay màu hồng nhạt, tiểu bảo bối mập mạp vừa nói xong liền hiểu rõ, quay về phía Phú Đại lớn tiếng hỏi, "Có phải là con làm hay ?" "Là con đâm, con vốn chỉ là muốn thử xem có mềm hay . . . . . . Thực xin lỗi, em làm em đau, trai giúp em thổi thổi, thổi chút liền hết đau." Hiển nhiên Phú Đại là một đứa trẻ phi thường thành thực, có giải thích điều gì, liền lập tức gánh chịu sai lầm, hy vọng tổ chức xử lý khoan hồng, hơn nữa còn tự nguyện bồi thường thiệt hại. Kiều Tiểu Mạch muốn tránh hành động đụng chạm của , bất quá chỉ là một bé gái có bao nhiêu sức lực, rất nhanh bị áp chế trở lại, nằm ngửa tại trong lồng ngực Phú Đại, cái cằm bị cậu dùng hai ngón tay nâng lên, mặt để sát vào, phù phù thổi thổi. Nếu chú ý tới hai người đều là đứa trẻ, bộ dạng này hình ảnh này đúng là vô cùng. . . . . . Phiến tình? Gian tình? Kiều diễm? Duy mỹ? Đối diện Vương Tam cùng Kỷ lão tứ giữ được bình tĩnh, con gái nuôi? Chuyện này xảy ra khi nào? Hai người bọn họ cũng chỉ là ‘gần quan được ban lộc’, đem cả nhà Phú lão Tam - cây rụng ra tiền này cất giữ kỹ trong bảo khố! Kỷ lão tứ vốn tính toán qua đầu năm liền đánh cuộc mặt dày tìm Phú lão Tam bàn chuyện này, nghĩ chính mình kết nghĩa cùng một đội sản xuất với hắn chắc cũng tính là dựa cột nịnh bợ đâu, với lại năm sau là tuyển cử trấn rồi, còn hy vọng vào Phú lão Tam có thể giúp giúp tay nữa chứ? nghĩ tới, cánh chim đã bị Kiều Kiến Quốc chặt đứt rồi! Kỷ lão tứ dù sao cũng là người từng trải, thu lại buồn bực mặt, bất động thanh sắc mà hỏi thăm: “Này Tam thẩm, lúc nào nhận con nuôi, chúng ta là hàng xóm láng giềng, sao lại chưa từng nghe thẩm nhắc qua lần nào?" Nông thôn kết nghĩa, có nghi thức là chắc chắn. "Buổi sáng vừa nhận thức, nghĩ lát nữa tới trấn tìm người xem ngày đại cát, tổ chức nghi thức nhận nuôi." Phú tam thẩm vui tươi hớn hở đáp, càng xem nha đầu kia, càng thích cực kỳ, nghĩ phải mau chóng chọn được ngày tốt, miễn cho bị người khác đoạt trước. "Nhận thức kết nghĩa tuy phải việc lớn, nhưng cũng thể qua loa như vậy, dù sao cũng phải tìm người hợp bát tự (八), vạn nhất bát tự (八) tương khắc, đối với người trong hai nhà đều tốt, này Tam thẩm, tôi nghĩ thẩm nên tìm người mù họ Tiền trong thôn mà xem thì tốt hơn rồi mới định việc này, lão Tam ở bên ngoài làm đại buôn bán lớn, đừng bởi vì nhất thời để ý. . . . . . Đến lúc đó hối hận kịp." mập mờ, nhưng ý tứ trong lời lại rõ ràng rành mạch. Dân quê hoặc nhiều hoặc ít đều có chút mê tín, thực tế loại tình này còn cùng tiền tài, số phận liên hệ với nhau, dân quê phần lớn đều quan niệm “thà tin rằng có còn hơn là ”, tự nhiên muốn mời người nhìn xem thật kỹ càng. Người mù họ Tiền cũng phải mù thực sự, nghe từng bái sư học qua phong thuỷ, huyền thuật xem tướng số, đường bầy một sạp xem tướng cho người qua đường, kiếm sống bằng việc coi tướng, trong thôn nhà ai muốn làm chuyện phòng the trước cũng thỉnh xem giúp, nhà ai có người mất cũng tìm tìm cho một phần mộ có thể vượng tử vượng tôn. Nghe rất linh, lúc trước Phú lãoTam xa làm ăn, cũng thỉnh xem qua, : chính là mạng kim long, thuộc kim, cứ hướng về phía trước mà , đại phú đại quý ắt sẽ tới. Kết quả đúng là bị trúng, chỉ trong vòng 4~5 năm, Phú lão Tam đã trở thành người giàu có nhất trong thôn. Kỷ lão tứ suy tính, chỉ cần Phú lão Tam nghe lời khuyên của , tìm Tiền người mù xem ngày sinh tháng đẻ, sẽ có cách thay đổi càn khôn. là đội trưởng, quyền lợi bốn đội còn nằm trong tay , tin chắc rằng Tiền người mù cũng dám phối hợp với . Đến lúc đó bảo Tiền người mù phán mạng của nha đầu Kiều gia thành tán gia bại sản khắc mẹ khắc cha, mặc dù Phú lão Tam chắc chắn sẽ tin, nhưng cũng tùy tiện nhận con gái nuôi như vậy, sau đó lại mượn cơ hội bằng đem bát tự các bé gái khác trong thôn đưa cho Tiền người mù xem qua, xem có ai thích hợp hơn , sau đó đem mạng con gái Kỷ Hiểu Vân của nói thành vượng phu vượng tử vượng phụ vượng mẫu vượng gia… mạng phúc tinh (choáng…), đến lúc đó Phú gia có mến nha đầu Kiều gia, cũng dám lấy số mạng chính mình ra giỡn. Vương Tam cũng muốn đem tiện nghi này tặng cho Kiều Kiến Quốc, tuy dám chắc có thể tranh thắng Kỷ lão tứ, nhưng cũng nhất định có hi vọng, Tiền người mù mê rượu như mạng, bày sạp xem tướng kiếm được ít tiền còn chưa đủ mua rượu uống, cũng bởi vì uống rượu, người vợ thứ nhất của uống thuốc trừ sâu tự sát, người vợ thứ hai chạy theo người khác, người vợ thứ ba ---- còn chưa có lấy! chỉ cần đến lúc đó đem vài hũ rượu ngon đưa đến trước mặt gã, lại đồng ý giúp gã kiếm vợ sinh con, bảo gã vài lời bịa đặt gã tất nhiên cự tuyệt, vì thế vội lên tiếng phụ họa , "Đúng vậy a, việc này nên cẩn thận mà làm, chủ quan là được." Trịnh Tiểu Muội nghe lời này, trong lòng thoải mái, nhướng mày, muốn mở miệng phản bác hai câu, chợt nghe Phú tam thẩm mở miệng, "Kỷ Tứ ca, tôi biết có ý tốt, nhưng Mạch Mạch đứa này vẻ mặt hiền lành tướng mạo phúc hậu, nhìn qua chính là mạng vượng phụ vượng mẫu vượng phu vượng tử, hơn nữa đứa này rất có duyên với tôi, vừa nhìn thấy, tôi liền vô cùng thích, chợt nghĩ muốn nhận làm con gái nuôi." "Phú tam thẩm à, có chuyện gì có thể nói trước được, xem một chút vẫn tốt hơn." "Đúng vậy, xem một chút cũng an tâm hơn." Kỷ lão tứ và Vương Tam mặc dù biết những lời hôm nay triệt để đắc tội Kiều gia, nhưng mà đem miếng thịt béo đưa cho người khác, bọn họ cam lòng. Nghĩ thầm, Kiều Kiến Quốc này bất quá chỉ là cái muôi lớn (muỗng múc canh, ý có tiếng có miếng), đắc tội thì đắc tội, nếu có thể nhờ vậy mà trèo lên được cây đại thụ Phú gia này, ngày sau mặc dù thể đại phú đại quý, trong Kiều gia thôn cũng ai dám đắc tội với bọn họ. Kiều Tiểu Mạch biết, kiếp trước lúc biết Phú lão Tam đã nhận Kỷ Hiểu Vân làm con nuôi, tuy Phú gia cũng mến ta bao nhiêu, nhưng xác thực đối đãi với ta rất tốt, ăn mặc chi tiêu đều đặt mua cho ta một phần, bằng con gái một bí thư nông thôn như ta sao có thể mặc hàng hiệu, ở trong căn hộ cao cấp, cùng kết bạn, cuối cùng còn dụ dỗ bạn trai của ? Vì để cho bản thân lặp lại bi kịch kiếp trước, quyết định từ hôm nay trở thay đổi vận mệnh của mình và Kỷ Hiểu Vân. Vì vậy, giương cánh tay muốn Phú tam thẩm ôm, "Mẹ nuôi, Kỷ bá bá muốn nói là số mệnh của con tốt, thể làm con nuôi của người, làm con gái nuôi Phú gia liên luỵ Phú gia có phải hay ? Nếu vậy con muốn làm con gái nuôi của người nữa, con muốn làm khắc tinh hại Phú gia tán gia bại sản, bất quá, ở trong lòng Mạch Mạch, Phú tam thẩm chính là mẹ nuôi của Mạch Mạch, đại ca ca cũng là đại ca ca của Mạch Mạch." Phú Đại siết chặt vòng tay ôm lấy eo của , phụ hoạ theo đuôi , "Con chỉ nhận thức Mạch Mạch làm em của con thôi." Dưới ánh mắt sắc bén của Phú Đại, Phú Nhị Phú Tam cũng cao giọng đáp, "Chúng con cũng vậy." "Nếu giống như lời Tứ ca nói, Mạch Mạch cùng nhà chúng tôi bát tự hợp, đó cũng là số phận an bài Phú gia chúng tôi có con gái, như vậy, tôi cũng đành cam chịu, từ nay về sau còn có ý muốn nhận con gái nuôi nữa." Nếu như Phú tam thẩm vừa rồi còn có chút do dự băn khoăn..., tại đã hoàn toàn bị lời nói trẻ con ngây thơ của Kiều tiểu nha đầu xóa tan. Thầm nghĩ: Nếu như đứa này đủ tư cách làm con gái nuôi nhà mình..., những người khác càng có tư cách! Kỷ lão tứ cùng Vương Tam nóng nảy, chị nhận con gái nuôi, con gái chúng tôi đây làm sao bây giờ? "Tam thẩm à, chị cũng đừng nhụt chí, nếu như Kiều gia phù hợp, trong thôn còn có rất nhiều nhà có con gái, chị có thể từ đó lấy bát tự ra so sánh." Phú tam thẩm lắc đầu, "Việc nhận con gái nuôi cũng giống như chọn con dâu, phải xuất phát từ thích, bằng việc nhận nuôi cũng còn ý nghĩa, dù sao Phú gia chúng tôi cũng bởi vì nhờ vào việc nhận nuôi mà đại phú đại quý, có nó thì lụn bại trở thành ăn mày." Lời này nói ra hai người liền cứng họng. Cúi đầu buồn bực lên tiếng tiếp tục hút thuốc. Tới phố Trấn Đông, bởi vì sư phó của Phú lão Tam và Kiều Kiến Quốc cũng ở trong ngõ cách nhà mẹ đẻ Trịnh Tiểu Muội xa, hai người thương lượng chút thăm sư phó trước, liền đem xe dừng ở đường phố Đông, chuẩn bị chợ mua chút hàng tết mang theo. Phú Nhị Kiều Nhị từ lúc xe ngồi yên, ầm ĩ đòi theo phụ giúp. Phú lão Tam cũng cản, chỉ những người khác dạo ở xung quanh đây một chút, đừng xa quá. Nhà vợ của Vương Tam và Kỷ lão tứ cách phố Đông xa, cùng Phú lão Tam và Kiều Kiến Quốc nói một tiếng, ở chỗ này, hẹn buổi tối sẽ quay lại, rồi bọn bọ đều tới nhà vợ. Kiều Tiểu Mạch đột nhiên muốn ăn mứt quả, Phú Đại ôm mua!